Khổng Tước Kỳ Duyên
|
|
Hôm nay bão ở nhà không làm gì, a có thể ra chương sớm k ah??
|
CHƯƠNG 224: LÀ AI? Không chỉ có Xá Tai, mà cả Nhân Tôn và Độn Vương đều giật mình cùng nhìn về một hướng, chỉ thấy ở một tửu lâu nhỏ có một ông lão vẫn đứng đó. "Ngay từ đầu ta đã nhận ra ngươi, vốn nghĩ không chỉ ẩn núp tránh qua một kiếp, không ngờ ngươi lại dám ra tay với ta" Xá Tai rít lên. Hắn có thể nhìn ra là người này muốn giúp bọn Nhân Tôn. Hắn nhìn ra há Nhân Tôn lại không nhìn ra, vì thế Nhân Tôn rất nhanh liền lên tiếng, ý muốn kéo Vũ Trì trở thành đồng minh của mình. "Vị lão giả này, Xá Tai làm việc ác độc, thiên lý bất dung, xin mời người cùng chúng ta hợp sức giết hắn" "Giết hắn, ta được lợi ích gì?" Vũ Trì chậm rãi lên tiếng. "Tiền bối, nếu giết được hắn, Nhân Tộc từ nay về sau sẽ tôn ngài làm Thánh Nhân, nguyện đời đời sùng kính" Nhân Tôn cắn răng nói ra. Nhưng khi hắn vừa nói xong, Xá Tai ở trên liền cao giọng cười lớn: "Haha, đời đời sùng kính? Năm xưa các ngươi cũng từng đối với ta hứa hẹn như vậy. Nhưng rồi sao, khi ta chiến bại mất đi một thân chiến lực thì các ngươi coi ta còn thua một con chó. Lời hứa của đám Nhân Tộc các ngươi, chẳng có ai là đáng tin cậy" Năm đó, hắn được tôn xưng là Nhân Tộc Chiến Thần, vì Nhân Tộc chinh chiến, cho Nhân Tộc được lãnh thổ an bình để sinh sống. Nhưng rồi sao, mấy lão già trong tộc vì sợ hắn tương lai sẽ cướp đi quyền hành của bọn hắn, mà nhẫn tâm ám hại hắn khiến hắn một thân tu vi mất hết, còn ôm tiếng xấu muôn đời. May mắn là sau khi chết, hắn chiếm được máu của hồng hoang dị thú Hóng mà lần nữa phục sinh. Từ giây phút đó, hắn đã thề sẽ diệt sạch Nhân Tộc, không để bọn chúng được an ổn sống trên những mãnh đất do máu của hắn phải đổ xuống mới dành được. "Năm đó là Nhân Tộc có lỗi với ngươi, nhưng ngươi giết chóc bao nhiêu năm chẳng lẻ còn chưa hả dạ sao?" dù biết Nhân Tộc sai nhưng với trách nhiệm của mình, Nhân Tôn vẫn phải giết Xá Tai cho bằng được. "Không bao giờ, trừ khi Nhân Tộc các ngươi tuyệt diệt thì mới giải được mối hận trong lòng ta" Xá Tai kích động quát lớn. "Chuyện của các ngươi ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm trong các ngươi kẻ nào sau này sẽ tranh đoạt vị trí Giới Tử mà thôi" lúc này chợt Vũ Trì cười lạnh nói ra. Nghe câu hỏi của Vũ Trì, Xá Tai không cần suy nghĩ liền cười lớn trả lời: "Giới Tử một thế có được mấy vị chứ, đoạt, ta đương nhiên phải đoạt. Chỉ cần ta đoạt được vị trí Giới Tử, ta liền giết sạch hết đám Nhân Tộc" Riêng Độn Vương hắn không biết trả lời sao cho phải, đành ghé mắt nhìn Nhân Tôn. Suy nghĩ một chút, Nhân Tôn cũng thở dài mà trả lời: "Ta vốn dĩ từng suy nghĩ tranh đoạt vị trí Giới Tử ấy, nhưng hôm nay ta liền biết thực lực của mình tới đâu, vị trí này ta với không tới" lắc đau khổ nói ra. Xá Tai chắc chắn không phải người mạnh nhất trong số các thiên kiêu, mà lúc này cả hắn và Độn Vương hợp lại còn không làm gì được. Đến trận Tổng Chiến, hắn lấy gì tranh đoạt vị trí Giới Tử? "Độn Vương, còn ngươi?" Vũ Trì nói rất nhẹ nhưng rơi vào tai Độn Vương lại có áp lực vô cùng lớn. "Ta...ta cũng từ bỏ tranh đoạt" hắn cũng cắn răng nói ra "Tốt, ta giúp các ngươi giết Xá Tai, ta chỉ cần sau này thời khắc quyết định các ngươi phải trả lại ta, thế nào?" "Haha, ngươi tự tin sẽ giết được ta? Nực cười, Hậu Khanh ta muốn hiến tế ngươi" bị Vũ Trì không đặt vào mắt Xá Tai cực kỳ tức giận. Hắn nhanh chóng điều khiển Trận Đồ, muốn lần nữa phóng xuất ra Hắc Hồn, nhưng lúc này: "Ting..." Xá Tai không dám tin mở to mắt nhìn, mọi hành động của hắn đều cực kỳ chậm chạp. "Tiền bối, ta chấp nhận với yêu cầu của người" "Ta...cũng vậy" Nhìn thấy Vũ Trì chế trụ Xá Tai, Nhân Tôn và Độn Vương liền không suy nghĩ nữa mà đồng ý với Vũ Trì. Hiện tại, ở đây chỉ có cậu mới đủ sức đấu với Xá Tai. Đột ngột quanh Xá Tai khí tức lần nữa tăng lên, tử khí càng thêm nồng đậm. "Bùm..." thời gian lồng giam của Vũ Trì bị tử khí phá vở, Hắc Hồn lần nữa được thả ra, nhưng so với lần trước nó còn đáng sợ hơn. "Khặc khặc...Chết đi" không cần nghe lệnh của Xá Tai, Hắc Hồn liền cười quỷ dị lao lớn. Ngay khi Nhân Tôn và Độn Vương hết hồn muốn xuất thủ thì chỉ thấy Hắc Hồn tiêu thất trong tích tắc. "Thứ ma quỷ, trở về quá khứ mà chơi đi thôi" Vũ Trì cười nhẹ. Tuy nhiên, sau nụ cười ấy, Xá Tai lần nữa bị Vũ Trì bắt lại. "Thời Gian Thần Luân" Vũ Trì khẻ quát lên một tiếng, xung quanh Xá Tai thời gian liền biến thành vô số Thần Luân đem khí huyết của hắn mài đi. "Không, ta không muốn chết. Hiến tế, ta muốn lần nữa hiến tế" Xá Tai lúc này vô cùng sợ hãi, điên cuồng gào thét. Đột nhiên, một âm thanh không rỏ nam nữ quỷ dị từ giữa mênh mông thiên địa phát ra: "Ngươi đã thiếu nợ một lần, lần này dùng sinh mạng ngươi để hiến tế đi" Âm thanh vừa dứt, Xá Tai liền hóa thành một đạo hắc lưu biến mất giữa không trung. Sau đó, âm thanh quỷ dị đột nhiên lại phát ra tiếp: "A, quên mất, mất đi sinh mạng ngươi đã không đủ điều kiện đàm phán với ta rồi" Cứ như vậy Xá Tai chết, nhưng kể cả Vũ Trì cũng không có mấy phần vui vẻ. Giọng nói đó là của ai, không chỉ xuyên qua Thời Gian Lồng Giam, mà còn bỏ qua Thời Gian Thần Luân giết chết Xá Tai. Kẻ đáng sợ như vậy, cuối cùng là ai chứ? ---- P/S: Chổ ad nắng, ko được nghỉ
|
CHƯƠNG 225: PHỤC SINH TRƯƠNG TẤN. Cho dù có vui vẻ hay không thì sự việc đến đây cũng chấm dứt, thắng thua đã phân định, mục đích của ai cũng đều đã đạt đến. "Tiền bối, xin hỏi quý danh của ngài là gì, sau này chúng ta xin được báo đáp" Nhân Tôn thu hồi ánh mắt, hỏi Vũ Trì. "Sau này ngươi sẽ biết" nói rồi Vũ Trì liền biến mất, để lại Nhân Tôn và Độn Vương ngơ ngác đứng nhìn. "Thời Gian, Không Gian song tu, Thời Không Đại Đạo, kẻ này..." Nhân Tôn nhìn Độn Vương không biết nói sao cho phải. "Hắn là ai sau này sẽ biết, cũng may chúng ta không làm địch thủ của hắn" Độn Vương nói xong liền lắc mình rời đi, theo hắn Nhân Tôn cũng biến mất. Trở lại với đám Quỷ Đồng Tộc, sau khi được Vũ Trì mở ra không gian truyền tống rời đi, cả đám vẫn ở bìa rừng chờ đời. Không phải bọn hắn không muốn đi, mà vì có hai đầu dị thú ở đây, nên không ai dám đi. Bổng không gian rách ra một lổ hỏng, Vũ Trì nhàn nhã từ bên trong đi ra. "Các ngươi chưa đi à?" Vũ Trì đưa mặt nhìn bọn họ nhíu mày hỏi. "A, đám vãn bối là...là đợi ngài a" Tán La ấp úng lên tiếng, hắn không thể nói là "không đi được" cho nên đành phải nói xạo luôn. Nghe vậy, Vũ Trì chỉ nhếc môi cười một cái, đi đến cầm dây cương của hai đầu dị thú lên. "Nếu chưa rời đi vậy dẫn ta đến chổ Tháp Thiên đi" Vũ Trì lên tiếng. "Tiền bối, ngài có việc gì sao?" thật sự Tán La không muốn gặp Tháp Thiên một chút nào, mõi lần gặp người đệ đệ này hắn cảm thấy mình rất thua kém. "Ngươi không cần phải biết, dẫn đường là được" Vũ Trì không cho hắn chút mặt mũi nào. Tán La và đám Quỷ Đồng Tộc cho dù có câm ghét Vũ Trì như thế nào cũng không dám nghịch lại ý của cậu. Xá Tai chết rồi, cho dù kẻ ngu cũng biết có liên quan đến Vũ Trì. Đường đi Vũ Trì thì nhàn nhã rồi, không cưỡi trên lưng Diệu Nhật Thú thì là Trục Nguyệt Thú, chỉ khổ đám Quỷ Đồng Tộc chỉ có thể đi bộ mà còn phải cố hết sức đuổi kịp cậu. "Tiền bối, Quả Ngộ Quốc ở phía trước, Tháp Thiên là ở trong Vương Thành của Quả Ngộ Quốc a" Tán La thấp thoáng nhìn thấy một tòa thành nhỏ phía trước liền hô lớn. Quả Ngộ Quốc này không phải là quốc gia của Trương Tấn sao? Năm đó, hắn, Tháp Thiên, Dực Ma và cậu cùng một chổ tiếng vào lăng mộ của Tử Linh Vương. Nhưng Trương Tấn không may mắn đã bị Tử Linh Vương đoạt xá. Bây giờ Tháp Thiên lại ở đây là có chuyện gì xảy ra. "Các ngươi nhiệm vụ đến đây là hết, tự mình trở về đi" phân phó một câu, Vũ Trì liền thúc giục Diệu Nhật và Trục Nguyệt hóa thành hai đạo hào quang bay đi. Quả Ngộ Quốc chỉ là một quốc gia nhỏ, trên đường cũng không có bao nhiêu Lập Địa Cảnh. Đến Vương Thành, Vũ Trì liền cảm nhận được một khí tức tang thương, tràn cảnh như mới vừa diễn ra một hồi đại chiến. Vương Cung ở đó loang lỗ vết tích, binh lính đều mệt mõi đứng hai bên đường. "Đứng lại" nhìn thấy Vũ Trì đi tới, một tên binh lính liền quát lớn ngăn cậu lại. "Ta tìm Quốc Chủ của các ngươi, đi vào bẩm báo nói Trì đến tìm" Vũ Trì không ỷ mạnh xông vào, mà đứng lại nói cho tên binh lính nghe. Nhưng kẻ này lại không hề nể mặt cậu: "An Vương đã có lệnh Quốc Chủ và Vương Hậu không tiện tiếp khác, mời về cho" An Vương? Vũ Trì cũng chẳng thèm quan tâm hắn là ai. Chợt không gian khẻ rung một cái, Vũ Trì và hai đầu dị thú liền biến mất trước mặt đám binh lính. "A, có quỷ" hắn chỉ là một tên binh lính tu vi kém cỏi, sao biết Thánh Đạo Pháp Tắc là gì chứ. "Mau, đi báo cho An Vương" một tên khác hô lớn. Xuyên qua nhiều dãy hành lan, càng đi vào càng sâu, không gian càng thêm u ám, lúc này Vũ Trì mới thấy phía trước có hai đớm sáng le lói. Thấy vậy, Vũ Trì khẻ cười một cái đi nhanh về phía trước. "Giết" đột nhiên từ bốn phía một đám binh lính dẫn đầu là một tên Lập Địa liền nhào ra, không nói một lời đã muốn giết Vũ Trì. "Xoẹt" nhẹ nhàng phất tay một cái, Vũ Trì liền đưa cả đám người ra ngoài không gian, tự sinh tự diệt. Đứng trước hai điểm sáng, à không phải, bây giờ phải gọi là một Âm Dương Thế Giới mới đúng. "Tháp Thiên, Vũ Trì đến tìm ngươi" sau khi Vũ Trì nói một câu, Âm Dương Thế Giới liền tách ra một đạo khe hở nhỏ, cho Vũ Trì đi vào. Bên trong, Tháp Thiên thân thể tiều tụy, ngồi đó canh giữa bên chiếc giường ngọc, bất ngờ trên giường lại là Trương Tấn. "Vũ Trì, ngươi già đi" Tháp Thiên khàn khàn giọng lên tiếng. "Già hay trẻ chỉ là ngoại hình bên ngoài, tùy ta định đoạt" Vũ Trì nhún vai đi đến giường ngọc nhìn Trương Tấn. "Hắn bị làm sao vậy?" cậu dò hỏi. "Hắn...bị Xá Tai Hậu Khanh giết chết" Tháp Thiên cố nén lại hận ý, rung rung giọng trả lời. "Xá Tai muốn lấy bí pháp điều khiển Âm Thi của hắn, cho nên mới hạ độc thủ với hắn" Tháp Thiên nói tiếp. "Vì vậy mà các ngươi mới trốn ở đây?" "Không phải trốn Xá Tai, mà trốn An Vương. Hắn lợi dụng lúc hai chúng ta trọng thương liền mưu phản. Ta không còn cách nào khác, vừa muốn giữ thân thể và linh hồn của hắn lại, nên mới trốn ở đây, dùng Âm Dương Đạo tạo ra một Âm Dương Thế Giới. Tháp Thiên nói nghe rất đơn giản, nhưng hiện thực lại tàn khốc hơn rất nhiều. Hắn chưa kết Âm Dương Đồ Đằng muốn tạo ra một Âm Dương Thế Giới là điều không thể. Cho nên hắn đã hy sinh móc ra cặp mắt của mình làm Mắt Trận, lúc này mới có thể thành công. "Âm Dương luân chuyển, nhục thân bất hoại, linh hồn bất toái, nhưng đáng tiếc không thể để người sống lại được" nhìn ảo diệu trong Âm Dương Thế Giới, Vũ Trì khẻ nói. "Đúng vậy, đợi lúc Nguyên Lực của ta cạn kiệt thì chúng ta đều sẽ chết ở đây" Tháp Thiên cười nói. Hắn bây giờ bình bình thãn thãn đối diện với mọi chuyện, thật khác xa với Tháp Thiên của ngày xưa nông nổi và hiếu thắng. "Âm Dương luân chuyển, có cách phá không?" liếc nhìn xung quanh, chợt Vũ Trì hỏi. "Có, Âm Dương khác biệt, có thể luân chuyển nhưng không thể hòa cùng nhau" Tháp Thiên khẻ nói. "Tốt, ta bây giờ giúp ngươi phục sinh Trương Tấn, coi như đáp lễ" Nghe điều này Tháp Thiên liền kích động muốn đứng lên, nhưng lại lảo đảo quỵ xuống, chỉ có thể tiếp tục ngồi đó. Đi tiếp bên giường ngọc, Vạn Vật Đồ Đằng liền được Vũ Trì xuất ra. Từng sợi bản nguyên vật chất bắt đầu tràn vào cơ thể Trương Tấn, thông qua lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch mà luân chuyển. Sau hồi lâu, thân thể của Trương Tấn dần hồng hào lại, Linh Hồn quán chú nhập vào thân thể mà rung rung ngón tay. Nhìn Tháp Thiên kích động muốn nhào lên, nhưng không đủ sức, Vũ Trì liền cấp cho hắn một chút bản nguyên vật chất, để hắn phục hồi sức lực. Sau một hồi ôm Trương Tấn khóc, Tháp Thiên mới nhớ đến Vũ Trì mà tạ ơn. "Ta giúp các ngươi tạo một không gian, đợi khi các ngươi phục hồi thì tự giải quyết chuyện nhà đi" Ngay lúc Vũ Trì muốn rời đi, Trương Tấn đột nhiên mở miệng yếu ớt lên tiếng: "Đến Độc Kiều Lâm, có lẻ sẽ có ít cho ngươi"
|
CHƯƠNG 226: TÌNH CẢNH CỦA THỌ TIÊN. Vũ Trì rời đi Quả Ngộ Quốc không bao lâu liền nghe truyền đến tin tức An Vương bị chém đầu thị chúng, vì tội mưu phản. Hiện Xá Tai đã chết, có lẻ Trương Tấn và Tháp Thiên đã được an ổn mà sống tại Quả Ngộ Quốc, làm Quốc Chủ và Vương Hậu của mình. Thật sự Vũ Trì chưa bao giờ ngờ đến Trương Tấn "Tử Linh Vương" lại từ bỏ mọi dục vọng để ở cùng Tháp Thiên, cũng như Tháp Thiên từ bỏ mọi thứ để ở bên hắn. Đúng là vận mệnh khó dò, không nói trước được điều gì. Vốn Vũ Trì muốn trở về Khổng Tước Thần Điện, nhưng sau khi nghe Trương Tấn nói cậu đã đổi ý, đi Độc Kiều Lâm một chuyến. Non cao, rừng sâu, cô liêu, tịch mịch đó là những gì Vũ Trì cảm nhận về Độc Kiều Lâm. Nối hai bên bờ vực thẩm chỉ có duy nhất một chiếc cầu gổ, cô đơn lạnh lẻo. Vũ Trì không trực tiếp bay qua mà bước đi trên cầu, những tiếng "ọp ẹp, kẻo kẹt" cứ theo từng bước chân phát ra như tạo thành một bản giao hưởng của núi rừng. Qua cầu, Vũ Trì nhìn thấy có một đầu nai nhỏ đang luống cuống chạy vào rừng sâu. Thấy vậy Vũ Trì chỉ mĩm cười một cái, tiếp tục đi tiếp. Không biết qua bao lâu, Vũ Trì nhìn thấy phía trước có một gốc Đào lớn, xung quanh là chiu chít những động vật nhỏ đã thông linh. "Hương nhi nói có khách quý đến, ta còn tưởng là bọn hắn, không nghĩ tới là một vị chưa từng gặp mặt" Gốc Đào lớn cười nói. "Ta đã ẩn cư không màng thế sự, mời về cho" Bị người xua đuổi nhưng Vũ Trì không hề rời đi. "Thọ Tiên - hy vọng và tương lai của Đào Thọ Tộc lại tỵ thế trốn ở đây, thật làm người ta thất vọng" Vũ Trì cười nói. "Đào Thọ Tộc không phải Thánh Tộc hay Thần Tộc, ta không phải là tương lai của tộc mà chỉ là gánh nặng cho họ mà thôi" Thọ Tiên có chút đau khổ lên tiếng. "Thánh Tộc, Thần Tộc cũng không phải tự nhiên mà thành, là do nổ lực của nhiều thế hệ mới có. Hôm nay, cánh cửa nghịch chuyển càn khôn đã mở, ngươi lại không dám bước qua, ngươi như vậy còn mơ đến vị trí Thánh Tộc, Thần Tộc sao?" Vũ Trì nói xong, phải đợi rất lâu Thọ Tiên mới lần nữa lên tiếng: "Ta ở đây ít ra Đào Thọ Tộc còn được an ổn sinh tồn, nếu ta đi ra thì họ chỉ có con đường chết" "Haha, vì cái suy nghĩ tiêu cực này mà ngươi mãi mãi bị người ta nắm thóp. Ngươi là Thọ Tiên, một trong những thiên kiêu mạnh mẻ nhất thời đại này, nếu ngươi muốn ai dám diệt tộc của ngươi" "Ngươi không biết bọn họ đáng sợ chết thế nào đâu, nhất là...mà thôi" cho dù bị Vũ Trì chê cười Thọ Tiên vẫn không phản bác mà chiềm vào ưu thương của riêng mình. "Nhất là Vận Mệnh Chi Đạo của Liễu Tiên, ta nói đúng không?" Vũ Trì cười tiếp lời Thọ Tiên. "Không chỉ vậy, hắn mà Hoang Tiên đã cấu kết nhau, dùng tộc đàn ra ép ngươi, đúng không?" Thọ Tiên là một trong ba Mộc Tiên, cũng chỉ có hai người còn lại đủ khả năng ép hắn một đầu, ngoại tộc sao dám xen vào chuyện này chứ. "Đúng vậy" Thọ Tiên không hề giấu diếm. "Chỉ là ta không hiểu, bọn hắn có thể lôi kéo ngươi, nhưng tại sao bọn họ không làm vậy mà ép ngươi rời khỏi vòng chiến này?" "Liễu Vô Trần, hắn là sợ ta" Thọ Tiên thở dài. "Thông Thiên Liễu Tộc đối với Vận Mệnh chi đạo có thành tựu cực cao, bao quát vạn giới bọn họ đều tính toán ra được, chỉ có Đào Thọ Tộc là bọn họ không thể nhìn thấu. Đào Thọ Tộc, cái chử Thọ này không chỉ đơn giản vì chúng ta sống được lâu, mà vì chúng ta có thể tỵ hung hóa cát, che giấu đi Vận Mệnh của bản thân" "Liễu Vô Trần là một người có tâm cơ cực nặng, đa nghi đa kỵ, hắn sẽ không để cho một kẻ mà mình không nắm được bên cạnh hắn. Hắn không dám giết ta, cũng không dám dùng ta, cho nên chỉ có thể dùng tộc đàn trấn áp ta ở đây" Nghe Thọ Tiên nói như vậy, Vũ Trì liền biết Đào Thọ Tộc không hề đơn giản. Ngoài che lấp Vận Mệnh ra, chắc chắn còn thứ khác khiến Liễu Tiên - Liễu Vô Trần e ngại hơn nữa, mới không dám ra tay giết Thọ Tiên. "Hắn không thể giám thị ngươi, nhưng ta thì khác, ta đến tìm ngươi hắn có biết không?" chợt Vũ Trì hỏi một câu làm cho Thọ Tiên liền trở nên kích động. Đúng vậy, Liễu Tiên không tính toán được hắn nhưng người trước mặt này thì khác. Nếu biết hắn cùng ngoại nhân gặp mặt thì mọi chuyện rắc rối lớn rồi. "Hắn bị người tính kế" đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Thọ Tiên. Tuy nhiên, hắn kích động không bao lâu khi thấy Vũ Trì khẻ cười thì khí tức liền lần nữa ổn định lại. "Ngươi rất tốt, ba lần tính kế ta, khiến ta tâm phục khẩu phục" Thọ Tiên đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi lên tiếng. "Thời Không Đại Đạo, dường như trong số thiên kiêu đương thời chưa có ai đi được đến bước này" Vũ Trì đảo loạn không gian, thời gian khu vực này khiến cho Liễu Vô Trần không thể nhìn thấu. Ngay từ khi mới đến cậu đã bố trí rồi nhưng Thọ Tiên không phát hiện ra, đây là lần đầu tiên Vũ Trì tính kế hắn. Lần thứ hai là khi cậu nói Liễu Vô Trần sẽ biết hai người gặp nhau, làm cho hắn sợ hãi, hoang mang tột độ. Lần thứ ba cũng chính Vũ Trì nhắc nhở hắn xem xét lại tình cảnh xung quanh. Thọ Tiên vừa nói xong liền thấy Vũ Trì dần dần trẻ ra, từ một ông lão biến thành một mỹ thiếu niên. "Thì ra là Vũ Hoàng, là ta thất lễ rồi. Vũ Hoàng tu thành Thời Không Đại Đạo, dùng Thời Gian quắn quanh cơ thể ngụy tạo chân thân, tránh đi địch nhân. Một chiêu này đúng là kiệt tác" Thọ Tiên cũng biết Vũ Trì từng bị tập kích, nhưng hắn không biết phía sau xảy ra chuyện gì. Không phải Vũ Trì ngụy tạo chân thân trở nên già nua, mà hiện tại cậu mới dùng thời gian kéo tại tuổi trẻ của mình. Tức nhiên, nếu vận dụng Vạn Vật Chi Đạo sẽ đơn giản hơn rất nhiều, chỉ là cậu không muốn lộ ra quá nhiều thứ. "Thọ Tiên thấy giữa bản Hoàng và Liễu Tiên, ai sẽ giành chiến thắng?" Vũ Trì khẻ cười nhìn hắn hỏi.
|
CHƯƠNG 227: VŨ TRÌ TRỞ VỀ, HÀNH ĐỘNG ĐẦU TIÊN. Đối với Thọ Tiên, cả hai người Vũ Trì hay Liễu Vô Trần đều khó đối phó như nhau. Nếu Liễu Vô Trần đang lập ra thế lực cho mình, thì Vũ Trì đã có sẳn tam giác hùng mạnh là cậu, Vũ An và Tuyết Dạ. "Hai người các ngươi rất giống nhau, đều tham vọng và thủ đoạn, rất khó đoán ai sẽ chiến thắng. Nhưng ta có thể từ chối không?" Thọ Tiên cười khổ trả lời. "Liễu Vô Trần đã kiên kỵ và muốn đối phó ngươi lẫn Đào Thọ Tộc, thì cho dù bây giờ hắn chưa hành động nhưng sau này khi hắn đạt được ngôi vị Giới Tử, ngươi nói hắn sẽ bỏ qua cho các ngươi không?" Vũ Trì nhìn Thọ Tiên đang lâm vào trầm tư liền nói tiếp: "Ta và Liễu Vô Trần khác nhau, ta và ngươi không có thù oán, hợp tác với ta ngươi chỉ có lợi mà vô hại. Liễu Vô Trần tuy mạnh nhưng hắn sẽ không thể giúp thêm một ai khác giành vị trí Giới Tử, cho dù được hắn cũng không làm vậy. Và sau đó, chính là kỳ tử của các ngươi. Còn ta khác hắn, ta và ngươi là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi. Cho dù phe phái của ta bất kỳ ai giành vị trí Giới Tử đi nữa, đều cũng có thể bảo hộ các ngươi" Nghe Vũ Trì nói Thọ Tiên thật sự động tâm, nhưng hắn vẫn chưa dám tùy tiện quyết định: "Một thế thường chỉ xuất hiện hai, ba vị trí Giới Tử, Vũ Hoàng có chắc sẽ giành được một ghế không?" "Ngươi thấy hiện nay lấy Thời Không Đại Đạo của ta, có mấy người có thể là đối thủ?" Vũ Trì không trả lời hắn mà hỏi ngược lại. Thọ Tiên đang dùng cả tộc của mình để đánh cược, cho nên việc hắn phải suy nghĩ cẩn thận là điều hiển nhiên, Vũ Trì chờ được. Sau một hồi lâu, Thọ Tiên mới nhìn thẳng Vũ Trì kiên định lên tiếng: "Tốt, ta đồng ý với Vũ Hoàng ngài. Nhưng nếu, có thể ta vẫn muốn ngồi lên vị trí Giới Tử" Nghe vậy, Vũ Trì mĩm cười một cái: "Rất thẳng thắn, nếu ngươi có đủ bản lĩnh đó, ta sẽ giúp ngươi" Ở lại cùng Thọ Tiên bàn luận thêm một chút nữa, Vũ Trì mới rời đi trở về Khổng Tước Tộc. Hiện nay, Vân Lai và Vân Hàn đã tạo phản, bị bức rời khỏi Khổng Tước Thần Điện, đây chính là cơ hội tốt cho Vũ Trì phản công. Vẫn lấy dung mạo già nua ấy một đường đi về Thần Điện, nhưng Vũ Trì không vội nhập điện mà ở Thần Thành xem xét tình hình. Như cậu dự đoán, Vân Lai tạo phản thất bại, các thuộc hạ dưới chướng của hắn đều bị Điện Chủ một mẻ hốt gọn. Ngoài những kẻ chạy trốn được, còn lại đều bị giết chết. Hiện nay, khắp nơi canh phòng cẩn mặt, chỉ cần người của Vân Lai dám trở về, chắc chăn sẽ bị giết chết. Mấy hôm sau, ngay lúc Vũ Trì đang trên đường chậm rãi trở về thì đột nhiên giọng nói quen thuộc đã vang lên từ sau lưng cậu: "Trì nhi" một tiếng gọi thân thương này làm cho Vũ Trì đứng chết lặng lại chổ. Chân khẻ rung, bàn tay dưới lớp áo đã bị Vũ Trì siết chặc. Cậu phải làm gì tiếp đây? Sau hồi lâu, Vũ Trì mới khẻ cười quay người lại nhìn Tuyết Dạ. "Ngươi nhận nhằm người rồi" cậu khẻ nói. "Trì nhi, Trì nhi của vi sư, sao vi sư có thể nhận nhằm được chứ" Tuyết Dạ đi lại ôm cậu vào lòng khẻ nói. Tuyết Dạ nhận ra cậu, hắn thật sự nhận ra cậu. Vũ Trì hiện tại rất muốn khóc, nhưng cậu cố kiềm nén cảm xúc đó lại, giọng rung rung lên tiếng: "Dạ, ta đã không còn là Vũ Trì của ngày xưa, đã không còn là một con Khổng Tước lộng lẫy dưới ánh Mặt Trời. Mà bây giờ ta chỉ là một ông lão mù lòa, xấu xí" Vũ Trì vừa dứt lời, đã nhận một nụ hôn sâu của Tuyết Dạ. Triền miên qua, hắn mới ôm mặt cậu lên. "Trì nhi mãi là Trì nhi của vi sư, cho dù bề ngoài có thay đổi như thế nào đi nữa thì Trì nhi vẫn là người vi sư yêu nhất. Đời này của vi sư đã không thể sống thiếu Trì nhi nữa rồi" Nghe hắn nói, nước mắt của Vũ Trì đã rơi xuống, cậu không thể kiềm nén được nữa. Nhưng Tuyết Dạ vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục nói: "Ngày hôm đó vi sư lạc mất Trì nhi là ngày bầu trời của vi sư sụp đổ. Nếu không phải xác nhận Trì nhi còn sống, vi sư đã không thể tiếp tục cố gắng cho đến hôm nay" Đột nhiên, Tuyết Dạ quỳ một chân xuống nắm lấy bàn tay của Vũ Trì, chân thành nhìn cậu: "Trì nhi, đồng ý kết hôn của ta, làm phu nhân của tướng công nha" Tuyết Dạ cầu hôn cậu, cầu hôn trong khi cậu xấu xí, già nua như vậy. Lời cầu hôn này còn đáng giá hơn gấp ngàn vạn lần những thứ lần trước Tuyết Dạ mang đến Khổng Tước Thần Điện. Lời cầu hôn này mới là thứ Vũ Trì cần. "Ta đồng ý" Tiếng "đồng ý" nói ra trời quang liền sáng rở, chim hot líu lo, du hương tỏa ngát như vì hai người chúc phúc. Kết hôn phải còn một đoạn thời gian nữa, bây giờ Vũ Trì đang cùng Tuyết Dạ nắm tay đung đưa trở về Thần Điện. Đối với Tuyết Dạ, Thần Điện đã quá quen thuộc cho nên thấy hắn đi đến, không ai ngăn cản chỉ chào hỏi mà thôi. Ngay lúc mọi người còn đang bán tín bán nghi không biết người Tuyết Dạ nắm tay hôm đó là ai, thì tin tức Vũ Hoàng - Vũ Trì trở về đã được ban bố ra. Cả Tuyết Vũ Sơn, không, lúc đầu là cả Thần Điện, sau đó là cả vạn giới điều vì tin này là rung động. Lúc này, tại Tuyết Vũ Sơn tất cả cao tầng của Thần Điện điều tập trung đủ, nhìn thấy dung nhan của Vũ Trì không ai lên tiếng, chỉ thở dài một hơi. "Ta vốn tưởng Vân Lai là vì Vũ Hoàng không rỏ sống chết mới tạo phản, không ngờ đến tên phản bội này lại ám sát Vũ Hoàng, đây là tội trạng ngàn đời khó phai, chết không hết tội" Dao Cơ Thái Thượng tức giận vổ ghế đứng lên. "Người đâu, ghi tội trạng của đám Vân Lai lại để cho tội danh này mãi lưu truyền đến ngàn đời sau, để hắn không bao giờ rửa sạch tội danh này" Dao Cơ tức giận là một, một phần khác là thể hiện ra cho Vũ Trì xem lập trường của mình. Dù sao tương lai Khổng Tước Tộc cũng rơi vào trong tay cậu. "Vân Lai tạo phản là điều chắc chắn, hắn ám sát ta cũng là điều phải làm, không như vậy sao có thể loại đi sâu mọc này được chứ" "Khổng Tước Tộc im lặng đã lâu cũng nên lên tiếng rồi, ta quyết định đi đến Phượng Tộc đòi người, các ngươi về chuẩn bị đi" Vũ Trì lạnh lùng lên tiếng. Đến Phượng Tộc đòi người, đây là điều trước đây bọn họ không dám nghĩ đến. Nhưng hôm nay khác rồi, đã qua cái thời Phượng Tộc muốn làm gì thì làm rồi. Nghĩ đến đây, đám người tuy có chút lo sợ nhưng trong tâm lại vô cùng hưng phấn.
|