CHƯƠNG 229: PHI HOÀNG THỎA HIỆP Trong đôi mắt của Phi Hoàng không chỉ đơn giản là tức giận, mà còn có vô hạn khinh thường. Khinh thường Khổng Tước Tộc nhỏ yếu, khing thường bọn họ không biết lượng sức mình. Không nói một lời, ba mươi sáu đạo lông vũ liền được cô ta đánh ra như hỏa tiễn mà thần tốc rơi xuống. "Ầm..." Càn Khôn Đỉnh lần nữa hiện ra, thôn phệ hết tất cả lông vũ vào bên trong. Lúc này Phi Hoàng mới triệt để nhìn về phía nam nhân, sau một hồi cô ta âm trầm lên tiếng. "Càn Khôn, ngươi chưa chết" Vốn cô ta cứ nghĩ có một kẻ nào đó kế thừa đạo thống của Càn Khôn Lão Tổ, cho nên lúc đầu cô không quá để tâm. Nhưng bây giờ chính chủ đã ở đây, cô không thể không lưu tâm được. Phải biết Càn Khôn Lão Tổ có đủ thực lực đối chiến với bất kỳ ai. "Nhờ phúc của Phi Hoàng ngươi, ta vẫn còn sống" nam nhân Càn Khôn Lão Tổ hừ lạnh lên tiếng. "Năm đó giết không được ngươi, bây giờ ngươi đừng hòng chạy thoát" dừa như giữa bọn họ có mối thù rất lớn, Phi Hoàng không tiếc lấy ra chiếc lông đuôi ở giữa ẩn chứa nhiều đại đạo nhất mà đánh tới. "Haha, năm đó các ngươi ba tên Giới Tử còn không giết được ta, ngươi nghĩ hôm nay ngươi có thể sao?" Càn Khôn cười lớn, vận dụng Càn Khôn Đỉnh xoay tròn trên không. Từ bên trong, ba mươi sáu lông vũ ban nãy của Phi Hoàng liền phóng ra va chạm với chiếc lông đuôi. "Ầm..." bầu trời nổ tung, hỏa diễm rơi xuống như trụy tinh. Lúc này đột nhiên có một bàn tay bắt lấy vai Càn Khôn, kéo hắn lui lại. Từ sau bước lên, Vũ Trì chân chính đối diện với Phi Hoàng. "Phi Hoàng, ngươi thật sự muốn động thủ" cậu lớn tiếng hỏi. "Haha, ngươi tiểu nhi có tư cách gì hỏi ta điều đó" Phi Hoàng vẫn một biểu tình cao ngạo nói ra. "Tư cách, lấy thời đại này là của ta làm tư cách, ngươi mới là kẻ không đủ tư cách ở đây nói chuyện với ta. Phi Hoàng, thời đại của ngươi đã qua, trong thời đại của mình ngươi là kẻ tuột hậu thì cả đời này ngươi chính là kẻ thất bại. Ta nể mặt anh linh tiền bối của Phượng Tộc mới không muốn làm lớn chuyện, nhưng là các ngươi đã tự dát vàng lên mặt tự cho mình đúng, mới xảy ra kết quả này. Ngươi một đời Điểu Hoàng chẳng lẻ cũng như chúng không có lý trí" lời nói cứng rắn của Vũ Trì làm cho tất cả đều phải im lặng, hết nhìn cậu lại nhìn Phi Hoàng đang tức giận đến cực điểm. Ngoài xa, Chu Sa đứng trong hàng ngũ Chu Tước Tộc khóe miệng âm độc nhếc lên: "Phi Hoàng ra tay Vũ Trì chắc chắn chết" Cô ta còn không quên thất bại ngày đó của mình, càng không muốn thấy Vũ Trì ở vị trí trên cô ta. Nhưng cô ta vừa nói xong, bên cạnh Nghiên Hoàng liền thở dài một cái: "Phi Hoàng, cô ta sẽ không dám giết Vũ Hoàng. Vũ Hoàng nói đúng, chúng ta là những kẻ thất bại trong thời đại của mình. Thời đại này chúng ta đã không còn là nhân vật chính, đã không thể muốn làm gì thì làm nữa rồi" Có lẻ Chu Sa không hiểu những gì Nghiên Hoàng nói, nhưng Vũ Trì đã nói ra thì cậu chắc chắn hiểu rỏ. Và cậu dám tin vào lời này sẽ chế trụ được Phi Hoàng. Đúng như cậu nghĩ, tuy Phi Hoàng vẫn đang tức giận nhưng lại không có chút gì muốn động thủ. "Ngươi nói rất hay, thời đại của ta đã qua, nhưng thời đại này vẫn chưa phải là của ngươi, ngươi đừng tự mãn" "Việc này không cần Phi Hoàng ngươi để tâm, bây giờ mời Phi Hoàng giao ra phản đồ của Khổng Tước Tộc" Gió phiêu lãng thổi qua, thân ảnh Vũ Trì đứng đó bể nghễ khắp thiên hạ. Lúc này, cậu thật sự bày ra tư thế của một người chủ thời đại. Phượng Tộc giữ gìn đám người này chỉ vì Vân Hàn. Phượng Tộc đã mất cơ hội cạnh tranh trong thế này, vì vậy cần một người thay thế Phượng Yến Ly, đó chính là Vân Hàn. Nhưng Vân Hàn dù sao cũng không phải Phượng Tộc, lại còn kém Vũ Trì, tương lai cũng khó biết trước. Vì hắn đắc tội Vũ Trì là điều không sáng suốt. Nhìn cậu Phi Hoàng phì phò thở dốc, sau một hồi mới mở miệng lên tiếng: "Đem đám phản đồ của Khổng Tước Tộc giao cho Vũ Hoàng" Cứ như vậy trong cuộc chiến giữa Khổng Tước Tộc và Phượng Tộc, chiến thắng đã gọi tên Khổng Tước Tộc. Cũng qua sự kiện này đã không còn ai dám khinh thường bọn họ nữa. Tuy nhiên, trong đám người bị giao trả không hề có Vân Lai và Vân Hàn. "Vân Hàn đâu?" Điện Chủ hỏi. Không cần hỏi cũng biết hắn chạy rồi. Vân Lai và Vân Hàn còn, mối họa vẫn chưa được diệt trừ. "Năm đó ta mất tích, Ly Hoàng, Ô Hoàng, Phương Hoàng lần lượt chết không hiểu lý do, người có lợi nhất là ai chắc Phi Hoàng ngươi cũng rỏ" trước khi rời đi Vũ Trì đột nhiên nói lớn. "Haha, muốn lợi dụng người lại bị người lợi dụng lại, thật nực cười" Vũ Trì tuy không đích danh nói ai nhưng chắc chắn ai cũng rỏ người đó là kẻ nào. Qua sự kiện này Vân Hàn đừng hòng còn có thể lợi dụng được ai. Nhìn đám Điện Chủ và Thái Thượng Trưởng Lão trên mặt hiện lên sự ưu tư, chợt Vũ Trì nhếc cười một cái.
|
CHƯƠNG 230: KHI HAI TA VỀ MỘT NHÀ. Đối với cuộc chiến này Vũ Trì là hoàn toàn chiến thắng, còn với mấy người Điện Chủ thì hiểm họa vẫn còn đó, kẻ thù chưa bị diệt trừ. Vân Hàn không thể mãi mãi trốn được, tới Tổng Chiến hắn nhất định phải lộ diện, đó cũng là cơ hội cho Vũ Trì giết hắn. Còn nếu hắn không dám lộ diện thì sau đó hắn càng chết khó coi hơn. Vân Hàn là vậy nhưng Vân Lai lại khác, hắn bây giờ đã không còn gì, khi người ta mất tất cả mới là lúc đáng sợ nhất. Nếu ai bị hắn liều chết nhắm vào thì sẽ cực kỳ nguy hiểm. Trở về sau cuộc chiến, địa vị của Vũ Trì liền thẳng tấp đi lên, mơ hồ đã vượt qua Điện Chủ. Cậu là người mà cả Phi Hoàng của thời đại trước đều phải dè chừng, hỏi trên thế giới này có mấy người làm được, tức nhiên Điện Chủ là không thể. Đây là suy nghĩ của mọi người nhưng Vũ Trì không cho là vậy, nếu cậu cũng như Phi Hoàng thất bại trong thời đại của mình, lúc đó chính là ngày chết của cậu. Mất đi chổ dựa lớn ấy, Khổng Tước Tộc là không đủ để che chở cho cậu. Thời gian gần đến Tổng Chiến mặt nước trên thế giới càng trở nên im ả đến đáng sợ, nhưng đó chỉ là báo hiệu cho một hồi bão tố sắp kéo tới. Lúc này các phe phái đều án binh bất động, không ai có hành động lớn nào nhằm diệt trừ đối thủ, có lẻ là đang dưỡng sức chờ đến cuộc chiến quyết định. Tuy nhiên, cũng lúc ấy có một sự kiện đã làm cả vạn giới đều kinh động, phá vở hết cục diện im ắng vốn có, đó là Tuyết Dạ và Vũ Trì thành hôn. Hai vị thiên kiêu kết hôn đối với người bình thường có lẻ chỉ là một sự kiện lớn, đáng chú ý vậy thôi. Nhưng với những phe phái của những thiên kiêu còn lại, thì đây là một "mưu đồ bí ẩn gì đó". "Vận mệnh của Tuyết Dạ lẫn Vũ Trì, ta đều tính không ra" trong Thông Thiên Liễu Tộc, Liễu Vô Trần âm trầm nhìn những người bên dưới lắc đầu nói. Đây thật sự là một đại sự, trong cuộc chiến không có cái gì nguy hiểm hơn là không hiểu biết về đối thủ. Cũng khi ấy, các phe phái khác đều động, ai cũng chăm chú nhắm về lễ cưới của hai người. Ngày đại hôn, Vũ Trì mặc một bộ Cửu Sắc Thải Y dài được làm từ tơ của Thiên Tằm Tộc. Trên y phục là những hoa văn được thêu tỉ mỉ, cùng những viên Minh Châu được kết công phu. Chỉ là gương mặt của Vũ Trì đã bị che lại bởi một tấm khăn lớn, duy nhất còn có đôi mắt vẫn lộ ra ngoài. Từ rất sớm, Vũ An đã chạy đi, chạy lại trong phòng, hồi hợp giống như đây là lễ cưới của mình. Đến nổi Vũ Giao phải trấn áp nó ngồi xuống, nó mới chịu ngồi yên. Đột nhiên, từ xa tiếng nhạc vang lên, trong phòng Vũ Trì cũng khẻ siết chặc tay mình. "Đến rồi, tân lang đến rồi" Lần này, Tuyết Dạ chỉ ngồi trên một con Phi Mã, phía sau hắn là một đoàn rước dâu cực kỳ hoành tráng. Kiệu hoa lộng lẫy đang được tám người của Tuyết Ma Tộc khiên trên vai, hai bên là lũ lượt người đang gồng gánh sính lễ. Vủ Trì ngồi trong phòng hai tay đều bấu vào nhau, trước đó cậu cứ nghĩ lễ thành hôn chỉ là một tập tục làm cho đủ. Nhưng hôm nay cậu mới biết, nó thiên liêng đến nhường nào. Hồi hợp, lo lắng, chưa bao giờ cảm xúc của cậu mãnh liệt đến vậy. Bên ngoài, Tuyết Dạ đang kính rượu những người trong Thần Điện. Tiếng cười nói vui vẻ, tiếng chúc mừng liên tục vang lên. Hôm nay chắc có lẻ là ngày Tuyết Dạ cười nhiều nhất trong đời mình, hắn cười đến không kép miệng lại được. "Giờ lành đến rồi, mời tân giai nhân xuất hành lên kiệu hoa" một lúc sau, thủ tục bên "nhà gái" đã xong, liền có tiếng nữ nhân hô lớn, Vũ An nắm tay Vũ Trì từng bước đưa ra cửa. Ngồi trên Phi Mã, Tuyết Dạ nhìn Vũ Trì không rởi mắt, khóe miệng thì vẫn giữ nguyên nụ cười hạnh phúc. "Ca ca, đừng lo lắng" trước khi vào kiệu, Vũ An vổ tay cậu quan tâm. Lớn rồi, Vũ An thật sự đã lớn, hành động an ủi như vậy khi xưa chỉ có cậu làm chi nó, bây giờ nó đã làm ngược lại với cậu. Đoạn đường từ Khổng Tước Thần Điện đến Tuyết Ma Tộc là khá xa. Nhưng vì lễ cưới của Tuyết Dạ mà Tuyết Ma Tộc đã rút bảo khố, chế tạo Không Gian Truyền Tống Trận để quãng đường được rút ngắn lại. Đường đi vô cùng náo nhiệt, tiếng hoan hô ca tụng, đâu đâu cũng nghe tới. Nhưng không phải ai cũng có ý tốt, theo đoàn rước dâu là những cặp mắt quan sát như hổ đói. "Lệnh Vương, ngươi không đi gặp bạn củ sao?" ở một gốc, có một nữ nhân kiều mị đứng chung với Lệnh Vương chợt lên tiếng, không chỉ vậy xung quanh còn có vài người nữa. "Ta và Vũ Hoàng nói là địch thủ của nhau thì đúng hơn. Năm đó, ta ép hắn ở lại Lệnh Quốc chút nữa khiến hắn không chở về được, bây giờ dung nhan của hắn đã hủy, ngươi nói hắn sẽ không hận ta sao?" Lệnh Vương nhìn theo đoàn người cười nói. "Lâu như vậy rồi, tại sao bọn chúng không có ai ra tay hết vậy" sau lưng Lệnh Vương, Ngưu Vương bực bội lên tiếng. "Bọn chúng" ở đây Ngưu Vương là nói đám người cũng đang giống họ phục kích hai bên đường. "Bốn tên Dục Ma, Nguyệt Ma không ra tay vì sợ đám Thần Sứ trả thù, ta còn hiểu được. Vậy sao, đám người của Liễu Tiên, Vân Hoàng lại im lặng đến vậy?" cô gái nhíu mày nói. Phía trước Vũ Trì, Vũ An, Tuyết Dạ ở cùng một chổ, nếu lúc này giết được bọn họ còn có gì tuyệt hơn. Chẳng qua, không có ai chịu làm chim đầu đàn, ra tay trước. Nhìn đoàn rước dâu càng đi xa đã có kẻ nhịn không nổi: "Vân Hàn, chúng ta còn phải đợi đến bao giờ?" một nữ nhân thân người mình bọ cạp nóng lòng hỏi. "Ngươi nôn nóng có ít gì chứ. Bọn chúng không ai dám ra tay, nếu như chúng ta mạo mụi xông ra nói không chừng sẽ biến thành mồi ngon cho cả đám" Vân Hàn nhíu mày nói. "Ta đấu với Vũ Trì bao nhiêu năm ta biết tính hắn, hắn sẽ không đường đột tổ chức hôn lễ ngay lúc này trừ khi là dụ chúng ta" "Chẳng lẽ chúng ta bỏ lở cơ hội này, ta không tin độc của ta không giết được bọn chúng" thêm một cô nàng nữa lên tiếng. Nếu có mặt ở đây Vũ Trì sẽ biết hai cô gái này là Hạn Tai và Ôn Tai, không ngờ Vân Hàn lại đi chung với bọn họ. "Nếu ngươi muốn chết ngươi cứ lao ra, ta không ép" Vân Hàn hừ lạnh. Xem ra Vân Hàn đã suy nghĩ chính chắn hơn rất nhiều, nếu là khi xưa hắn đã là người đầu tiên lao ra rồi. ---- P/s: trong 1 tháng tới nhà ad xây lại sẽ không ra chap thường được, mọi người thông cảm.
|