Vô Xá Hệ Liệt: Thâm Uyên Chi Liêm
|
|
Chương 32
032 | Tỉnh lại Tỉnh lại từ hôn mê đã lâu chưa từng có. Cảnh hồi phục ý thức, thần trí nháy mắt thanh tỉnh, có người, là người y quen, nhưng không phải khí tức tán thành. Bật mình ngồi dậy, bày ra tư thái phòng ngự. "Con tỉnh rồi." Mộc Linh Hạo thấy Cảnh tỉnh, trong lòng ẩn đau, tư thái phòng ngự thuần thục đủ để ứng phó tất cả tình huống đột phát như vậy, là trải qua bao nhiêu nguy hiểm mới có được. Hắn biết Cảnh có rất nhiều chuyện không nói với hắn, đây là lỗi trước đây của hắn, nhưng, thấy Cảnh bày ra tư thái này, hắn rất khó chịu. Ta không được em tín nhiệm vậy sao? Ta nên làm thế nào? "Cha." Thấy rõ người trong phòng, Cảnh buông xuống động tác, Mộc Linh Hạo không có năng lực thương tổn y, "Đây là?" Y hôn mê bao lâu, đây không phải phòng của y, cũng không phải Liên Bang và thành Saphir. "Đây là phòng ta, con hôn mê một đêm." Mộc Linh Hạo rõ nghi vấn của Cảnh. Lực lượng phản phệ khá lớn, dĩ nhiên khiến y hôn mê một đêm. Mộc Linh Hạo tới bên giường, đặt một bộ đồ ở đấy, rồi ngồi xuống. Vươn tay tính chạm vào tóc Cảnh, xác nhận tình huống của ra. Một khắc Mộc Linh Hạo vươn tay Cảnh lui lại, né tránh. Mộc Linh Hạo không nói gì, thu hồi bàn tay đã vươn phân nửa. Sâu trong đôi mắt lướt qua ảm đạm, đáng thương không được tín nhiệm. Mà Cảnh không chú ý tới ảm đạm này, cho dù chú ý, cũng không nghĩ gì, tâm tình Mộc Linh Hạo liên quan gì tới y. "Đã khôi phục chưa?" Mộc Linh Hạo quan tâm hỏi. "A, ừ." Không rõ quan tâm thình lình của Mộc Linh Hạo, Cảnh đáp. Y chỉ hôn mê một đêm, sao Mộc Linh Hạo lại quan tâm y? Trước đây không phải không quan tâm sao? Tuy rằng nghi hoặc, Cảnh vẫn không nói, thái độ của người khác thế nào y không thèm để ý. "Sau này nhớ cẩn thận, ta cũng sẽ chú ý để con không vi phạm pháp tắc tối cao." Mộc Linh Hạo nói, cơ hội này cần phải tính toán, thế nào có lợi với hắn nhất. "Raphael nói." Mộc Linh Hạo nhắc tới pháp tắc tối cao, hẳn là Raphael nói, cũng tốt, bớt việc, y không am hiểu giải thích. "Ừ, cậu ta nói, nguyên nhân con té xỉu, không thể thương tổn ta, còn phải thiếp thân bảo vệ." Cảnh nhìn Mộc Linh Hạo gật đầu, đây là sự thật. "Nhưng hôm qua con tổn thương ta." Mộc Linh Hạo dùng bàn tay bị thương kéo áo, lộ ra cái cổ bị Cảnh bóp. Bàn tay quấn băng vải màu trắng, năm dấu vân tay rõ ràng trên phần cổ ưu nhã hoàn mỹ, hai tội chứng cho thấy người ra tay ác cỡ nào, "Ta không thể tin sự bảo vệ của con." Mộc Linh Hạo tính nhân cơ hội này đòi lợi thế. Nhìn vết thương trên cổ Mộc Linh Hạo còn có băng vải trên tay Cảnh cúi đầu, nghĩ một hồi. Ngẩng đầu, trên tay nhiều một bình sứ tinh xảo màu trắng. "Cầm." Đưa bình sứ cho Mộc Linh Hạo. Mộc Linh Hạo nhận, bình rất đẹp, nhưng đây là ý gì. "Thuốc của Khiêm, bôi sẽ khỏi." Cảnh trả lời, chỉ cần vết thương biến mất là được. Mộc Linh Hạo kinh ngạc nhìn Cảnh, hắn không thể ngờ Cảnh sở hữu tấm thân hắc ám sẽ có phản ứng như vậy, hắn cho rằng Cảnh sẽ để hắn đưa ra điều kiện, haon2 toàn không ngờ là tiêu diệt chứng cứ, chẳng lẽ y nghĩ vết thương biến mất sẽ khiến người tin. Này không thể trách Cảnh, tuy rằng trải qua không ít, thế nhưng tất cả đều do giết chóc giải quyết, chưa từng có ai ngày sau tính sổ, vì bọn họ đều đã chết, hơn nữa mượn vết thương đưa ra điều kiện, Cảnh không có trải qua. Nếu vì vết thương mà khiến Mộc Linh Hạo không tin, vậy khiến vết thương biến mất, loại chuyện như tiêu diệt chứng cứ đạt được tín nhiệm của mục tiêu y từng làm. Nhìn biểu tình bình tĩnh của Cảnh, Mộc Linh Hạo biết y nghiêm túc. Tiếng cười trầm thấp xuất hiện, Mộc Linh Hạo nhịn không được bật cười, tiếng cười nhu hoà khác hẳn thường này, tăng thêm sự hấp dẫn trí mạng cho bộ dáng vốn tuấn mỹ của hắn, chọc người kinh diễm, đáng tiếc người thấy không có bất luận phản ứng gì, y từng thấy được dung mạo càng hoàn mỹ, đã hoàn toàn miễn dịch mỹ sắc. Mộc Linh Hạo không biết, thì ra Cảnh có thể khả ái vậy, sao gọi hắn buông tay. Mỗi lần phát hiện một mặt của Cảnh, hắn càng thêm yêu Cảnh, tình yêu này một lần sâu hơn một lần, đã làm hắn không quay đầu được, hắn cũng không định quay đầu, hắn đã rơi vào thâm uyên tên Mộc Cảnh, ra không được, vạn kiếp bất phục. Cảnh trầm mặc nhìn Mộc Linh Hạo cười, y không thấy có gì buồn cười. "Được rồi, ta bôi thuốc, nhưng ta không thấy vết thương, Cảnh bôi giúp ta đi." Hồi lâu sau Mộc Linh Hạo dừng cười, mở miệng nói. Thấy mặt khả ái này của Cảnh, Mộc Linh Hạo buông tha dự định ban đầu, để Cảnh phục vụ cho hắn cũng không sai, hắn đưa bình sứ cho Cảnh. Cảnh nhìn bình sứ, không nhận. "Đây là sai lầm của con, muốn ta tin, con phải bù đắp." Mộc Linh Hạo nói. Làm sai xác thực phải bù đắp, dù là Vô Xá cũng vậy, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng. Vươn tay cầm bình sứ, mùi thuốc thấm lòng gọi tâm tình người thư sướng. Chỉ là ngửi, đã biết sự trân quý của nó. Nhưng đối với người có được, nó chỉ là thuốc, dù trân quý, cũng phải dùng, bất quá hiệu quả rất tốt, không tất quý trọng. Dính tí vào tay, cởi băng vai trên tay Mộc Linh Hạo, bôi thứ thuốc se lạnh vào tay hắn, động tác thuần thục, nhìn ra được là Cảnh thường làm, động tác thuần thục như vậy, khiến Mộc Linh Hạo đau lòng, Cảnh, từng nhận không ít thương tổn. Thuốc dùng rất tốt, chỉ bôi một tí, vết thương đã lấy tốc độ mắt thường có thể thấy biến mất, Mộc Linh Hạo biết thuốc Khiêm làm rất tốt, y thuật tiên tiến nhất Liên Bang cũng không làm được như vậy, Khiêm là đồng bạn của Cảnh sao. Vết thương trên tay biến mất, Cảnh nhìn về phía cổ Mộc Linh Hạo, khoảng cách khá xa, lại gần, thấy Mộc Linh Hạo không có ý ngẩng lên, Cảnh gần nữa, chạm vào vết thương. Hơi thở phất nhẹ lướt qua, bàn tay se lạnh chạy dọc, ánh mắt nhìn xuống có thể thấy, trên cái trán trơn nhẵn tán loạn vài sợi tóc, lông mi không đậm cũng không dài, hồ sâu màu đen bình tĩnh không gợn, cái mũi khá giống hắn, còn có đôi môi thiển bạc mà hồng nhuận, tư vị ngọt ngào đêm qua phẩm thưởng, gọi người say mê. Nguy rồi, nhiệt lưu quen thuộc ở bụng dưới khiến hắn biết, hắn động dục, phải rời đi, lại luyến tiếc chạm vào khó được của Cảnh, thật là dày vò, cùng lúc là muốn nhưng không thể, gian nan áp chế dục vọng; cùng lúc là chủ động khó được của người trong lòng, không nỡ tránh đi. Căn bản không cảm giác được sự dày vò thống khổ lại ngọt ngào của Mộc Linh Hạo, Cảnh bôi thuốc xong, tốt, chứng cứ biến mất, thuốc của Khiêm luôn rất hữu hiệu. "Được rồi." Cảnh bình tĩnh nói với Mộc Linh Hạo, chứng cứ đã tiêu trừ. "Ừ." May mắn, lại đáng tiếc, Mộc Linh Hạo nghe lời Cảnh. Kế, đứng lên, đi về phía phòng tắm. Cảnh thấy Mộc Linh Hạo rời đi cũng xuống giường theo sau, chuẩn bị vào phòng tắm. ...
|
Chương 33
033 | Bảo vệ "Con cần, con trước." Thấy Cảnh vào, Mộc Linh Hạo nhường, hắn chỉ muốn xối chút nước lạnh, làm lạnh chính mình, dập tắt dục hoả mà thôi. "Không cần." Cảnh bình tĩnh. "Vây con vào làm gì?" Không cần, vậy theo hắn vào làm gì? Nhìn hắn tắm, hắn sao có thể để Cảnh thấy bộ dáng ấy của mình. "Thiếp thân bảo vệ." Cái gọi là thiếp thân bảo vệ là một tấc không rời, thời khắc đặt mục tiêu trong tầm mắt. Đây là lý giải của Cảnh. Nhìn khuôn mặt và ánh mắt bình tĩnh của Cảnh, Mộc Linh Hạo cảm giác được sự nghiêm túc. Hắn lần thứ hai bật cười, thật không ngờ Cảnh của hắn tích cực vậy, rất khả ái, Cảnh, em có thể nào khiến ta không ngừng yêu em đâu, ta cho rằng tình yêu ta dành cho em đã rất sâu, lại không ngờ có thể sâu hơn nữa, tình yêu này lúc nào mới có điểm mấu chốt, Cảnh, ta không biết, em là kiếp trong cuộc đời của ta. Bất quá nghiêm túc ấy khả ái đến có thể lợi dụng, Mộc Linh Hạo đáy lòng tính toán. "Thiếp thân bảo vệ không cần thời khắc đi theo, dù sao mỗi người đều có tư ẩn." Mộc Linh Hạo tìm từ, làm sao tối đa hoá lợi ích, phòng tắm là không thể theo, tướng xấu của hắn, dục vọng vì Cảnh dấy lên, không thể để Cảnh thấy, nhưng ngủ, "Con xem, trước đây Thiên Liệt bảo vệ ta cũng không làm vậy." "Ta không giống chú ấy." Cảnh nghiêm túc nói, mỗi người đều có cách của riêng mình. "Cậu ấy là chuyên nghiệp, con không phải." Mộc Linh Hạo nói, hắn khẳng định Cảnh chưa từng bảo vệ người, "Cho dù là thiếp thân bảo vệ, nhưng phòng tắm, nhà vệ sinh những nơi như vậy, chuyên nghiệp cũng không thể theo vào, tối đa canh ở cửa." Cảnh nghe xong, bình tĩnh nhìn Mộc Linh Hạo. Y chưa từng bảo vệ người, nhưng Mộc Linh Hạo thường được bảo vệ, hơn nữa nếu muốn bảo vệ, hẳn phải lấy được tín nhiệm của mục tiêu như những nhiệm vụ trước đây, có lúc thoái nhượng mới có thể đạt được hiệu quả tốt. "Chỉ có phòng tắm, nhà vệ sinh." Cảnh nói, thoái nhượng tí đi. "Chỉ có phòng tắm, nhà vệ sinh." Biết ý Cảnh chỉ có phòng tắm, nhà vệ sinh y không theo, những nơi khác thì không, hợp ý hắn, cái gọi là thiếp thân bảo vệ còn có một nơi không theo, đó là phòng ngủ, bất quá hắn không nói cho Cảnh, phòng ngủ nơi này hắn khẳng định phải ở cùng với Cảnh. Quả nhiên có lúc thoái nhượng sẽ đạt được hiệu quả tốt. Mộc Linh Hạo không truy cứu hành động hôm qua của y, hơn nữa đồng ý thiếp thân bảo vệ. Mộc Linh Hạo không biết suy nghĩ nho nhỏ của Cảnh, dù biết cũng không nói gì, hắn chưa từng tính cự tuyệt cơ hội Cảnh cho, biết suy nghĩ của Cảnh chỉ thấy y càng khả ái. Cảnh rời khỏi phòng tắm, Mộc Linh Hạo đóng cửa. Trong ngoài, hai loại tâm tư. Mộc Linh Hạo xối nước lạnh, khiến nỗi lòng bĩnh tĩnh lại, ra ngoài đã thấy Cảnh tựa trên bức tường bên cạnh. "Con không rửa mặt." Cảnh nhìn mình, "Không cần." Rồi một quả bóng nước xuất hiện, người y ướt đẫm, bắn nhẹ mái tóc, lập tức hong khô, động tác lưu loát thuần thục, quần áo nháy mắt bị tạt mơ hồ hiện ra gợi cảm, Mộc Linh Hạo chưa kịp nhìn rõ đã biến mất. "Cho dù là thiếp thân bảo vệ, con cũng phải xử lý tốt bản thân, ta ở đây chờ con." Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng Mộc Linh Hạo hiểu suy nghĩ của Cảnh, tích cực khẳng định là vì thiếp thân bảo vệ. Cảnh ngẫm lại, chỉ là tình huống đổi ngược, hơn nữa tự tay rửa mặt xác thực thoải mái hơn dùng ma pháp giải quyết. Vệ sinh sạch sẽ là thói quen tốt của người trong Vô Xá, sinh tử đào vong không tính, khi đó ai còn so bì, nhưng bình thường, bọn họ tuyệt đối không cho phép, đặc biệt khi an ổn, thường sẽ thống khoái tắm một cái. Cảnh không cự tuyệt, vào phòng tắm. Không quên mở ra cảm giác tập trung trên người Mộc Linh Hạo, dù sao y không tin hắn, vạn nhất thừa dịp y không chuẩn bị chạy mất, đuổi theo rất đơn giản, nhưng y ghét sự phản bội. Mộc Linh Hạo cầm lấy quần áo bên giường, đây là buổi sáng hắn lấy từ phòng Cảnh. Hắn phát hiện quần áo của Cảnh không phải do hắn chọn, này không được, để hắn phát hiện, vậy tình huống tuyệt không được phép lặp lại, yêu cầu thiết kế sư cầm tất cả bản vẽ tới, mỗi một món phải do hắn chọn, áo, quần, caravat, vớ, giầy, thậm chí đồ lót. Lúc đó hắn vừa nghĩ, Cảnh mặt đồ do hắn chọn, vừa suýt nữa phản ứng, may mắn phục hồi tinh thần lại, vội vã cầm một bộ, về phòng, Cảnh đã tỉnh. "Cảnh, ta để đồ ở cửa." Mộc Linh Hạo cầm quần áo đặt vào rổ ngoài cửa. Hắn không dám vào, sau khi biết tình cảm của mình, hắn phát hiện tự chủ của hắn ngày càng kém, thấy thân thể Cảnh hắn không dám cam đoan sẽ làm ra gì, hắn phải thời khắc nhắc nhở bản thân, hắn chưa có được sự tín nhiệm của Cảnh, Cảnh sẽ không đáp lại hắn, một ngày hắn làm ra gì, vậy Cảnh sẽ phản kháng, đồng thời vi phạm pháp tắc tối cao, đây là hắn cần chú ý, hôm qua Cảnh té xỉu đã doạ tới hắn, may mắn chỉ là té xỉu, nếu có tình huống khác thì sao, hắn không dám nghĩ, nên phải áp chế mình, hắn không thể để Cảnh bị thương, chỉ vì mình kìm lòng không được. Một cánh tay trắng nõn còn dính bọt nước xuất hiện ở khe cửa, Mộc Linh Hạo vội xoay người lại, ngồi xuống bên giường, hắn không dám nhìn nữa, lấy phản ứng không hề ngượng ngùng lần trước của Cảnh, hắn biết Cảnh sẽ không quấn khăn tắm, hắn sao dám nhìn chứ, đối mặt mê hoặc lấy lực kiềm chế hiện tại của hắn rất khó mà nói, hắn phải nắm chắc mình, có thể không nhìn thì không nhìn, lại thầm phỉ nhổ định lực bản thân, Mộc Linh Hạo hắn lúc nào không khống chế được, quả nhiên là vì yêu. Không bao lâu sau, Cảnh chải chuốt hoàn tất, đi ra. Mộc Linh Hạo xoay người, may mắn, không có mê hoặc gì quá lớn, chỉ là mặt bị hơi nước huân đỏ, khiến người muốn cắn một cái, mê hoặc này ta có thể chịu được. "Bữa sáng xong rồi, xuống thôi." Mộc Linh Hạo dẫn đầu ra cửa, Cảnh không nhiều lời theo sau. Từ giờ khắc này, Mộc Linh Hạo là đối tượng y bảo vệ, bất kỳ ai, cũng tuyệt không cho phép thương tổn, đây là vì chính y, y quyết không để mình trở thành tồn tại giả tạo, kẻ dám thương tổn Mộc Linh Hạo, kẻ vi phạm ý nguyện y, là địch, đối với địch, chỉ có giết không tha. Sát ý không hề tiết lộ, hoàn mỹ giấu dưới tấm thân mảnh khảnh, cho dù mạnh như Mộc Linh Hạo cũng không cảm giác được gì, trong đôi mắt bình tĩnh ấy bắt đầu xâm nhiễm thâm uyên màu đen, giết chóc sẽ không xa, lần này là cần gì để tống táng đây? Ở góc không ai thấy, khoé miệng y kéo ra cung độ huyết sắc, lần này y sẽ tự mình xuất thủ, bất mãn bị hạn chế, cần máu tới bình phục, không ai có thể ngăn cản. Y, Mộc Cảnh, là Vô Xá Thâm Uyên Chi Liêm, tồn tại san bằng vô số vị diện, một ngày động thủ nhất định máu chảy thành sông, xương phơi thành núi, nơi y đi qua chỉ còn phế tích hài cốt. ...
|
Chương 34
034 | Xuất phát "Sếp Linh." Gọi vậy chỉ có Âu Dương Trạch, anh và Mộc Linh Hạo lớn lên bên nhau, gia thế xấp xỉ, tuổi anh tuy rằng lớn hơn, lại rất bội phục Mộc Linh Hạo, gọi đầy đủ anh cảm thấy không tôn kính, lại không muốn gọi giống Lý Thiên Cách, vì thế anh thêm một chữ Linh, vì sao không phải chữ Mộc, Âu Dương Trạch cho rằng gọi họ không thể hiện được mối quan hệ gần gũi của bọn họ, chữ Hạo, miễn bàn, nghe rất giống chào sếp, sẽ bị Lý Thiên Cách cười nhạo, tuyệt đối, đây là cách gọi trước đây Lý Thiên Cách thích, bất quá sau khi biết nguyên nhân Âu Dương Trạch gọi Mộc Linh Hạo là "sếp Linh", Lý Thiên Cách đã không bao giờ nhắc lại từ sếp Hạo ấy nữa, chỉ gọi sếp. "Chừng nào đi Nguyệt Cầu." Mỗi lần trận đấu Saphir kết thúc bên thắng nhất định phải tới chỗ bên thua, nói là giao lưu học tập, trắng ra là người thắng diễu võ dương oai, đây là truyền thống, giờ song phương đều ở thời kỳ hoà bình, nhưng vẫn là kẻ thù truyền kiếp, có cơ hội áp chế tuyệt không buông tha nhau. Làm dẫn đội lần này, Âu Dương Trạch sẽ đeo hào quang của người chiến thắng nhận phỏng vấn của Nguyệt Cầu, mà nhân vật chính yếu diễu võ dương oai, đoạt được vòng nguyệt quế Mộc Linh Hạo đương nhiên càng phải hiện diện, đáng tiếc Thiên Liệt đã về Liên Bang, anh cũng cho rằng Thiên Liệt nên thanh tỉnh từ giấc mộng của người phụ nữ kia, anh từng gặp Thuỷ Nhu, anh không cảm thấy cô ấy hợp với Thiên Liệt, nói thế nào đâu, anh cảm thấy cô ấy không giống với bề ngoài, ấy vậy mà Thiên Liệt không phát hiện. "Cảnh, con đâu?" Mộc Linh Hạo không đáp, mà hỏi Cảnh. Thân thể Cảnh có thể bay ư? Dù sao hôn mê cả đêm, đã khôi phục lại chưa? "Hôm nay đi." Là thời gian gấp rút? Vậy đi sớm đi. "Hôm nay, Cảnh, chuẩn bị phi thuyền cần thời gian, làm xong cũng phải buổi chiều, tới hẳn là ngày mai." Lý Thiên Cách rất rành chuyện này, tuy nói là thời đại vũ trụ, nhưng phi thuyền làm công cụ chủ yếu vẫn chịu hạn chế, thời gian chuẩn bị quá dài, phải kiểm tra đảm bảo an toàn, dù sao vũ trụ không giống mặt đất, có ngoài ý muốn gì là chết sạch, khoang thuyền cứu sinh tiên tiến cũng không cầm cự được, chỉ nhằm an ủi quần chúng vô tri mà thôi, làm một trong những người quyết sách chủ yếu của Liên Bang, anh rất rõ sự nguy hiểm của nó. "Phi thuyền, không cần." Lần trước là muốn thử phi thuyền của Liên Bang, vì y chưa từng ngồi, thật không ngờ chật hẹp như vậy, tốc độ phi hành cực thấp, một lần là đủ, y sẽ không ngồi lần thứ hai, "Raphael." "Dạ, chủ nhân của ta." Raphael ưu nhã khom người. "Lái toạ hạm của ta tới đây." Cảnh nói. "Toạ hạm!" Mọi người cùng hô. Đối với Cảnh, bọn họ biết không nên kinh ngạc, bất quá, toạ hạm, đây là một từ đáng sợ nhường nào, một lần nữa bọn họ hiểu được kỹ thuật của Cảnh vượt qua trình độ văn minh của mình, bất quá, một người cho dù thiên tài cỡ nào dưới tình huống không có tri thức cơ sở là không thể làm ra thứ vượt qua phạm vi tri thức vốn có, nhưng Cảnh đã vượt qua, những tri thức này từ đâu mà ra? Đáy lòng mọi người không phải không có nghi ngờ, nhưng bọn họ biết Cảnh sẽ không đáp. Ánh mắt Mộc Linh Hạo phức tạp, Cảnh, thế giới của em hình như cách ta rất xa, nhưng ta sẽ không buông tay, là em cho ta lợi thế, ta sẽ cược một lần, dùng cả đời để cược. "Dạ, chủ nhân." Không để ý sự kinh ngạc của mọi người, Raphael biến mất. "Thiên Cách, gọi cảng vũ trụ nhường chỗ, chuẩn bị đi Nguyệt Cầu." Mộc Linh Hạo đâu ra đấy phân phó. "Dạ." Lý Thiên Cách chính sắc đáp, sau đó hỏi, "Cảnh, toạ hạm của cháu lớn chừng nào? Cần bao lâu để tới?" Cần cảng vũ trụ nhường chỗ bao nhiêu, còn có khi đỗ lại phải thông báo. "Hình thái thứ nhất không quá lớn, dài 2215 mét, rộng 766 mét, cao 298 mét. Tới ngay thôi." Cảnh bâng quơ trả lời, lại khiến khoé miệng Lý Thiên Cách, Âu Dương Ngạo, Mộc Lỗi, Âu Dương Trạch co rút, cái này là không quá lớn, phi thuyền lớn nhất của Liên Bang dài bất quá 1200 mét, cao bất quá 60 mét, rộng cũng chỉ có 288 mét. Quả nhiên kết cấu não của Cảnh rất rất không giống bọn họ, còn có cái gì là hình thái thứ nhất, chẳng lẽ nó biết biến hình? Tới ngay thôi, lẽ nào ở gần đây, nhưng bọn họ không thấy được thứ lớn như vậy a? Lý Thiên Cách bảo cảng vũ trụ dọn sạch, bằng không sẽ chứa không nổi toạ hạm của Cảnh, dặn nhân viên tới Nguyệt Cầu nội trong một giờ tập kết. Sau đó cũng đi thu dọn, ngồi lại chỉ có Mộc Linh Hạo và Cảnh. "Con rất vượt qua tưởng tượng của ta." Mộc Linh Hạo mở miệng, như tất cả thay đổi trong nháy mắt vậy, bất luận là Cảnh hay hắn, hắn chưa từng ngờ được mình sẽ yêu một người, còn là cốt nhục của mình. "Ta trả giá." Bọn Mộc Linh Hạo tuyệt đối không thể biết, để có được ngày này y trả giá bao nhiêu, ngày qua ngày không ngừng học tập đủ loại tri thức, chỉ vì một tí cơ hội sống sót, bất kể sinh tử đào vong cỡ nào, chỉ cần có thời gian y quyết không buông tha, tuy rằng không thích thế giới Ma Phương, nhưng bọn họ học được rất nhiều từ đó, điểm này phải cảm ơn những kẻ bắt bọn họ làm vật thí nghiệm, bất quá, chúng đại khái cũng không ngờ được sẽ chết trong tay vật thí nghiệm đi. "Con, rất khổ." Mộc Linh Hạo thương tiếc nói, hắn có thể tưởng tượng được sự trả giá của Cảnh, thành tựu vượt qua nền văn minh của Liên Bang, lực lượng kỳ quái, chiêu thức ngắn gọn Cấm Đoạn sử dụng, đó là trả giá thiên chuy bách luyện đến cực điểm cũng không thể hình dung, còn có vô tận mồ hôi và máu. "Ta không cần đồng tình." Lời của Mộc Linh Hạo khiến y nghĩ mình bị đồng tình, y không cần đồng tình, đồng tình là dành cho kẻ yếu, mà y không phải. "Không phải đồng tình, là bội phục." Đúng vậy, hắn xác thực bội phục sự trả giá của Cảnh, sống dưới bóng ma của hắn như Lỗi, lại có thể đi tới, có thể bình tĩnh nhìn bọn họ. Trái tim Cảnh là rất kiên cường, đồng thời cũng khiến hắn rất khó công phá. Lần đầu tiên Mộc Linh Hạo hối hận, vì sao chưa từng chú ý tới người này, chưa từng chú ý tới một trái tim kiên cường như vậy, là quan niệm thế nhân ảnh hưởng hắn sao? Thì ra Mộc Linh Hạo cũng là một kẻ trong thế tục mình hèn mọn. Đôi ngươi đen bình tĩnh nhìn Mộc Linh Hạo, khiến cái bóng của hắn một lần nữa ánh vào, y cảm giác được tấm lòng thành của hắn. "Xong cả rồi, sếp ơi." Lý Thiên Cách quát, cắt đứt cả hai. Đồng thời khiến Mộc Linh Hạo khó chịu, xem ra phải tăng lượng công việc cho Thiên Cách, hắn khó lắm mới tìm được cơ hội thay đổi địa vị của mình trong cảm nhận của Cảnh. "Thầy." "Cha." "Sếp Linh." Mọi người lục tục xuất hiện, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn xong, vì sớm có thể thấy được toạ hạm của Cảnh. "Đi thôi." Biết đã chuẩn bị tốt, Mộc Linh Hạo cũng không dừng lại, còn rất nhiều thời gian không phải sao. Đoàn người hạo hạo đãng đãng đi về phía cảng vũ trụ. ...
|
Chương 35
035 | Phi thuyền Cảng vũ trụ ở thành Saphir đã được dọn sạch, phi thuyền ngày thường đỗ lại đã bị dời đi, nhưng người trong cảng thì không, bọn họ như bọn Mộc Linh Hạo vậy, há hốc mồm, ngơ ngác nhìn chiếc phi thuyền chiếm lấy vị trí rộng lớn ở cảng, còn giữ được bình tĩnh chỉ có Mộc Linh Hạo và Mộc Cảnh, một là lạnh lùng bất động như núi, thoáng tí lý giải năng lực vượt qua tưởng tượng của Cảnh, một là người chế tạo, không hề kinh ngạc. Phi thuyền màu trắng bạc chói mắt giữa vũ trụ, không có sự cồng kềnh xấu xí thường thấy, đường cong lưu sướng nhu hoà rực rỡ tựa dòng nước, hoa văn mơ hồ màu tím nhạt, tinh xảo, ưu nhã, mộng ảo, kết hợp đường vân huyền diệu của thế giới Clovis, khiến nó thoạt nhìn mang theo chút sắc thải thần bí. Tạo hình không chỉnh tề, mà là độc đáo, như một tấm thuỷ kính bị cánh hoa ôm trọn, so với nó, phi thuyền ngày thường như hòn than và tác phẩm nghệ thuật, thiên soa địa biệt. Càng sâu hơn là ở một góc phi thuyền có thể thấy thực vật màu xanh. "Đó là gì?" Rất có tinh thần truy nguyên Lý Thiên Cách chỉ vào màu xanh kia hỏi. "Hoa viên." Cảnh trả lời rất bình thản. "Hoa viên? Cháu xây hoa viên trên phi thuyền." Thường ngồi phi thuyền Âu Dương Trạch không bình tĩnh, phi thuyền anh ngồi không thể nói quá kém, ít người, không gian lớn, nhưng không xa xỉ đến mức có thể xây một hoa viên, người quả nhiên không thể so với người, nhìn phi thuyền này, nghĩ tới trước đây mình ngồi, anh có thể bình tĩnh sao? "Đi thôi." Mộc Linh Hạo xứng với danh hiệu người mạnh nhất, ban đầu có tí giật mình, lập tức khôi phục lại, thật không hổ là nguyên soái, lực thống lĩnh phi phàm, mọi người hoàn hồn, lập tức tiến về phía phi thuyền. Cửa thuyền mở, Raphael xuất hiện ở cửa, khom người hành lễ: "Chủ nhân." Bên trong là không gian rộng lớn màu trắng, không có gì cả, Cảnh và Mộc Linh Hạo vào thuyền, một cánh cửa xuất hiện, hai người lại vào. Raphael ngăn lại những người muốn đi theo: "Hoan nghênh các vị, đây là thuyền Edgar, toạ hạm riêng của chủ nhân. Mời các vị nghe theo sự an bài, có bất kỳ câu hỏi gì có thể hỏi hệ thống chủ Edgar, nó sẽ giữ hành lý thay các vị. Xin nhắc nhở, thời gian không quá dài, cố định đồ vật là được." Sau đó, đi theo Cảnh, cửa biến mất. "Xin hỏi, Âu Dương nghị viên, đây là phi thuyền kiểu mới của Liên Bang ư?" Một nhân viên đi theo nghi hoặc hỏi, anh là nhân viên công tác của chính phủ, sao không biết, Liên Bang không có thứ tiên tiến như vậy. "Có vài chuyện, không nên biết thì đừng hỏi." Âu Dương Trạch nhìn người đặt câu hỏi, anh biết bọn họ nhất định sẽ báo cáo việc mình thấy cho Liên Bang, vậy thì sao, không nói Mộc Linh Hạo, thân là nguyên soái Liên Bang Mộc Linh Hạo có đủ tiền vốn áp đảo những kẻ chống đối, trước không động thủ là không muốn, huống hồ còn có một Cảnh không thể nắm giữ, nhìn thủ pháp và thái độ giết người của y là rõ, y không dễ đối phó, cộng thêm một kích chém về phía quần vẫn thạch đủ để huỷ diệt Liên Bang, và phi thuyền này, trước mắt nhìn không ra có vũ khí gì, nhưng Cảnh là phần tử nguy hiểm, vũ lực trên phi thuyền tuyệt sẽ không kém, bằng vào đó, thực lực Cảnh đã đủ để quét ngang tinh hệ, hy vọng Liên Bang đùng quá nhiều lũ ngu ngốc chọc giận y, Nguyệt Cầu anh không để ý, Cảnh có thể giết cũng không sai. "Ta là hệ thống chủ Edgar, hoan nghênh các vị." Giọng đàn ông máy móc vang lên, sau đó bức tường bên cạnh xuất hiện một cánh cửa, chạy ra rất nhiều người máy thùng hình, "Các vị hãy giao hành lý cho người máy vận chuyển." Không chờ bọn họ phản ứng, người máy đã cầm đi chỗ hành lý quá lớn, vào cửa, cửa lại biến mất. "Mời các vị." Lại một cánh cửa thần kỳ xuất hiện, bên trong là không gian rộng lớn, như một quảng trường giải trí, rải rác bàn ghế, còn có đủ loại hoa cỏ, trần nhà chậm rãi mở, hiện lên cửa sổ mạn tàu, có thể thấy vũ trụ xinh đẹp và bến cảng không xa, mọi người lơ mơ nghe vào. Bọn Mộc Lỗi chịu kích thích quá lớn, rất nhanh hồi hồi, nhưng không vào. Mà là hỏi: "Anh tôi đâu rồi?" "Chủ nhân ở phòng chỉ huy." Giọng máy móc trả lời. "Bọn tôi có thể tới đó sao?" Âu Dương Ngạo hưng phấn hỏi, cậu muốn đi. Giọng máy móc lần này không đáp, hắn đang xin chỉ thị, hồi lâu sau, "Xin hãy báo tên." "Mộc Lỗi." "Âu Dương Ngạo. "Lý Thiên Cách." "Âu Dương Trạch." "Nhận được chỉ thị, Mộc Lỗi, Âu Dương Ngạo, Lý Thiên Cách, Âu Dương Trạch cho phép vào phòng chỉ huy." Câu trả lời của giọng máy móc khiến bọn họ vui vẻ, vào phi thuyền tiên tiến như vậy, sao không đi tham quan phòng chỉ huy chứ. Một cánh cửa xuất hiện, bọn họ vội chạy vào. Đây là phòng chỉ huy. Đầu tiên thấy được là vũ trụ màu đen, tài liệu trong suốt bao lấy căn phòng, đứng ở đây như lạc vào thế giới kỳ lạ, như đứng trong vũ trụ. "Mời ngồi." Raphael kéo bọn họ về từ chấn động cực lớn. Sau đó bọn họ thấy được Cảnh ngồi ở giữa, vị trí của y cao hơn những người khác, đối diện vũ trụ, Mộc Linh Hạo ngồi bên cạnh, Raphael đứng phía trước, và một cái bóng trong suốt vẻ mặt rét lạnh kề bên, trước mặt cái bóng có rất nhiều màn hình, bọn họ thấy được người máy vận chuyển hành lý, còn có đoàn người đã lấy lại tinh thần tham quan khắp nơi, cái vẻ như chưa thấy sự đời ấy, chọc bọn Âu Dương Trạch xấu hổ không thôi. Kim loại màu bạc lóe ra mấy khối, kéo dài biến hình tựa chất lỏng, rất nhanh hóa thành ghế, đã thấy được vẻ mất mặt của đoàn người, bọn họ đè xuống lòng hiếu kỳ, ngồi, nhún vài cái, rất rắn chắc cũng rất mềm mại, ngồi rất thoải mái. "Chủ nhân, công tác kiểm tra hoàn thành, không có phản ứng bất thường gì. Tuỳ thời có thể xuất phát." Giọng máy móc nói. "Raphael." Cảnh không ra lệnh. Raphael hiểu, "Edgar, vì sự an toàn của các vị khách, mở hệ thống an toàn, còn có chuẩn bị người máy vệ sinh." "Dạ." Edgar không hỏi, hắn tuy rằng có trí năng, nhưng dưới tình huống không có nguy hiểm trình tự của hắn chỉ có hoàn toàn phục tùng. Một chiếc dây dài xuất hiện trên ghế ngoại trừ ghế Cảnh, quấn quanh eo, cố định mọi người vào chỗ, mà như quảng trường giải trí, Edgar thông báo ngồi xuống xong, cũng cố định đoàn người. Raphael tới trước mặt bọn họ, đưa một cái thùng rác nhỏ. Hắn sẽ không để những người này ô nhiễm chỗ của chủ nhân. "Gì vậy?" Âu Dương Ngạo không hiểu, thùng rác, làm gì? "Cậu lập tức sẽ biết." Sau đó ngồi xuống, "Edgar, xuất phát." Từ cửa sổ mạn tàu cực lớn có thể biết phi thuyền đang di chuyển, ở cánh trái có thể thấy thành Saphir chậm rãi biến mất, mọi người nghĩ phi thuyền này quả thật rất tiên tiến, không hề có cảm giác chuyển động tí nào, thoải mái hơn phi thuyền Liên Bang nhiều, không gian lớn, di chuyển ổn. "Tinh chi thông lộ đã mở." Giọng lạnh lùng của Edgar vang lên. Trước mặt bọn Cảnh xuất hiện hình ảnh lập thể thật lớn, đó là thành Saphir và Nguyệt Cầu, nối cả hai bên là một con đường. "Không gian gấp hoàn thành." Edgar nhìn số liệu phức tạp trước mắt, "Bắt đầu nhảy." Người trên phi thuyền và người trên cảng còn chìm trong sự xinh lệ của phi thuyền, nó đã nháy mắt biến mất ở cảng thành Saphir. ...
|
Chương 36
036 | Tới rồi Cách cảng vũ trụ Nguyệt Cầu không xa đột nhiên xuất hiện một chiếc phi thuyền màu bạc xinh đẹp, người trên cảng đều có thể thấy rõ, cũng khiến bọn họ kinh hoảng, đây là một chiếc phi thuyền không rõ lai lịch, chưa từng có ai thấy. Chẳng lẽ là ngoại tinh nhân đánh tới? Có vài người sức tưởng tượng phong phú nghĩ vậy. Mà trong phi thuyền, Cảnh và hai IS sắc mặt như thường, không hề thay đổi. Mộc Linh Hạo cũng vậy, bất quá hơi trắng, nhưng không ngại gì. Về phần những người khác đã ói đến mịt mù sương gió, ở phòng chỉ huy tay có thùng rác không ói trên đất, mà đồng hành nơi khác ói to ói nhỏ, uế vật trải đầy, may là người máy dọn dẹp đã chuẩn bị tốt. "Tới rồi." Cảnh không nhìn nỗi thống khổ của bọn họ, bâng quơ nói. "Con cố ý." Mộc Linh Hạo khẳng định. Cảnh biết gọi Raphael chuẩn bị sẵn sàng, vậy nhất định cũng biết kết quả, cố ý không nói là không cho bọn họ chuẩn bị tâm lý, hơn nữa y tin chắc chuyện này sẽ không tạo thành bất kỳ thương tổn gì cho hắn, chỉ là khó chịu. "Phải." Cảnh hào phóng thừa nhận, mấy ngày nay y không vui, tuy nỗi lòng đã bình tĩnh, nhưng bất mãn vẫn còn, không thể thương tổn Mộc Linh Hạo, vậy y chỉnh người khác xoa dịu tâm tình, hết cách rồi, khi tâm tình Vô Xá không tốt, phải có người xui xẻo, may mắn y có lý trí biết Mộc Linh Hạo ở đây, không thể quá phận, nếu thương tổn hắn, ai biết pháp tắc tối cao phán định thế nào, bất quá sự khó chịu của Mộc Linh Hạo xem ra không quan trọng, chứng cứ là y không cảm giác được lực lượng phản phệ, cho nên bọn họ mới chỉ xui xẻo như vậy. "Không có lần sau." Mộc Linh Hạo nói, mùi vị rất không dễ chịu. Bất quá, Cảnh đã nguôi giận tí đi. "Không." Lần này một phần là thí nghiệm sự tha thứ của pháp tắc, một phần là cố ý, y rất khó không khống chế được, lần này đã là hiếm thấy. "Cảnh, cháu đừng chỉnh người vậy chứ." Lý Thiên Cách đáng thương nói, xem ra không thể đắc tội Cảnh, quả thật khó chịu, nghĩ thử xem, ngũ tạng lục phủ lắc lư di động, như có gì khuấy trộn cơ quan nội tạng, dục vọng nôn mửa không thể áp lực lao về yết hầu, a, chỉ cần nhớ, đã muốn ói. "Đây là phi thuyền tiên tiến kiểu gì, còn kém hơn cả phi thuyền Liên Bang." Âu Dương Ngạo khó chịu mắng, chọc giận hai IS, một cái không nói, trình tự của hắn không có phản kháng, không thể tính toán. "Đó là vì thể chất của các vị quá kém, không thể chịu nổi chấn động không gian gấp." Một cái khác nghĩ quyền uy của chủ nhân bị nghi ngờ, đồng bào bị vũ nhục, mở miệng khai chiến. "Cái gì là không gian gấp?" Học sinh giỏi Mộc Lỗi hỏi. "Học sinh tiểu học cũng biết khoảng cách gần nhất giữa hai điểm là đường thẳng, mà không gian gấp là bẻ cong đường thẳng ấy, khiến chúng gần nhau hơn. Khoảng cách giữa Nguyệt Cầu và thành Saphir không xa, một lần gấp là đủ, vì quá gần, khi hai điểm trùng hợp, nhảy một cái là tới, phản ứng lần đầu tiên khó tránh khỏi hơi lớn, bất quá các vị thật là Mechanic ư, yếu xìu, chấn động khoảng cách nhỏ vậy cũng chịu không nổi." Raphael trào phúng. "Không thể dùng cách không chấn động sao?" Âu Dương Trạch không vui. "A, không thể trách ta, là các vị nói muốn đi Nguyệt Cầu, ta nghĩ các vị gấp, nên dùng cách nhanh nhất, yên tâm, biết sự yếu ớt của thể chất các vị, không gánh nổi dù chỉ là tí ti chấn động, tinh lộ kế tiếp chúng ta đi, sẽ không khó chịu, không để thể chất yếu ớt của các vị bị thương tổn đâu." Raphael tiếp tục ngôn ngữ độc ác. Mộc Lỗi và Âu Dương Ngạo tiếp tục ói, nghe những từ ngữ như yếu ớt trong miệng Raphael, tức giận không thôi lại vô lực phản bác. "Raphael. Pha loãng nước suối sinh mệnh." Khó ngửi thật, Cảnh nói, y chỉnh người, cũng không muốn người khác chỉnh y. "Dạ, chủ nhân." Như ảo thuật vậy, trên tay Raphael nhiều một bình thủy tinh, nước trong bình có ánh sáng bảy màu, phòng chỉ huy hiện lên một quả cầu bạc bé xíu, giống lúc hình thành ghế, nó kéo dài biến hình giữa không trung, một chiếc bàn nhỏ được đặt trước mặt bọn họ, một người máy tròn vo lái vào, bưng bình nước, thân máy trong suốt đựng không ít ly, phía sau là người máy vệ sinh. Raphael lấy vài cái ly đặt lên bàn, rót một giọt vào mỗi ly, kế người máy tròn vo rót nước, làm xong, người máy đưa ly cho mọi người ngoại trừ Cảnh và hai IS, đương nhiên đoàn người ở chỗ khác tuyệt đối không có đãi ngộ này, được uống nước suối sinh mệnh trân quý, bọn họ chỉ có một người máy như máy bán hàng tự động lái tới, phải tự mình động thủ. Uống xong, cảm giác khó chịu biến mất, nước suối sinh mệnh thần kỳ khôi phục cả thể lực và tinh thần khô cạn, mọi người lại vui vẻ. "Hura, sống rồi." Lý Thiên Cách khoa trương kêu, nước này rất thần kỳ, có nên hỏi Cảnh một ít không, ngẫm lại sau khi làm vận động ấy, uống một ly, oa, thể lực lập tức khôi phục, vậy không phải... Lý Thiên Cách dâm loạn nghĩ. Nước suối sinh mệnh đối với Vô Xá không tính gì, nhưng bị dùng ở việc này, nếu để những người vì một giọt hao phí vô số tâm lực, cửu tử nhất sinh biết, nhất định sẽ giết Lý Thiên Cách vô số lần. "Chủ nhân, không thể vào cảng." Lời của Edgar tỉnh lại mọi người. Cảng, vừa nãy Cảnh hình như nói "Tới rồi", tới rồi là tới Nguyệt Cầu rồi? Mọi người vội nhìn về phía cửa sổ mạn tàu, Nguyệt Cầu gần như vậy, nhìn được cảng, nhìn được cả những người hoang mang rối loạn bỏ chạy. "Nguy rồi." Lý Thiên Cách rên, "Tôi không ngờ chúng ta tới nhanh như vậy, nên không báo cho Nguyệt Cầu." Trời ạ, anh chỉ nghĩ phi thuyền của Cảnh nhanh đến đâu cũng phải tốn chút thời gian, trên đường liên hệ hẳn là kịp, lại không ngờ nhảy một cái đã xong. Thật không thể trách anh. "Giờ đừng nói này nữa, cậu nhìn phía dưới xem, đều cuống cả lên rồi, Cảnh, có thể nói chuyện với không cảng Nguyệt Cầu sao?" Âu Dương Trạch hỏi. Cảnh không đáp, Edgar trực tiếp mở màn hình trước mặt Âu Dương Trạch, vì sao những người này luôn xem thường chủ nhân và kỹ thuật của bọn họ, quả nhiên, sinh vật đẳng cấp thấp không thông minh. Bọn Âu Dương Trạch lại bị một IS khinh bỉ. Trên màn hình Âu Dương Trạch thấy được người phụ trách không cảng, mỗi lần tới anh đều giao tiếp chút ít với ông. Không cảng Nguyệt Cầu là phòng tuyến đối ngoại thứ nhất, có thể trở thành người phụ trách thế lực không tính nhỏ, là cấp bậc rất quan trọng, có tư cách triệu tập một bộ phận quân đội ở Nguyệt Cầu, một vị trí có thực quyền. Người phụ trách cảng Nguyệt Cầu là một người trầm ổn lão luyện, mà giờ trên màn hình ông không hề có tí trầm ổn nào, sắc mặt hoảng loạn, mồ hôi không ngừng, cà-vạt đeo ở cổ cũng kéo rời, hổn hển gào thét với thủ hạ, sau đó đôi mắt không ngờ đảo qua màn hình chủ, thấy Âu Dương Trạch xuất hiện trên màn hình, tất cả những tiếng gầm rú im bặt, động tác cũng dừng lại. Thời gian phảng phất bị đóng băng, hai bên cùng trầm mặc. ...
|