Trọng Sinh Chi Tảo Mộ
|
|
Chương 17 Ta nhảy dựng lên, bản tính do nhiều năm giáo dưỡng khiến bản thân thốt lên: “Thực xin lỗi, ta không để ý… Ngươi không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”.
Hạ Triệu Bách yên lặng nhìn ta, ánh mắt âm trầm dần trở nên nhu hòa. Cuối cùng lắc đầu, hắn chậm rãi mỉm cười, thở dài đáp: “Lần thứ hai”.
Ta quay đầu, nói: “Nếu không bị thương chỗ nào thỉnh đi ra ngoài, cảm ơn”.
“Cậu lần thứ hai tập kích ta, nếu còn thêm lần nữa, ta nhất định sẽ không khách khí”, Hạ Triệu Bách khẩu khí bình thản nói đồng thời sải bước tiến vào. Phòng của ta thật sự rất nhỏ, một kẻ ngưu cao mã đại như hắn tiến vào nhất thời chiếm không ít không gian. Điều này cũng lập tức đem đến cho bản thân cảm giác áp bức. Ta lui lại vài bước, nuốt nuốt nước miếng hỏi: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”.
“Ngồi xuống”, hắn đơn giản ra lệnh.
“Hạ tiên sinh, ta không nghĩ muốn tranh chấp” ta thấp thấp giọng, hít một hơi sâu, tận lực không để mẹ ở bên ngoài nghe thấy: “Cũng không muốn tập kích ngươi, ta không muốn mẹ ta có cái gì hiểu lầm”.
“Yên tâm, cô Giản có hẹn, hiện tại đã ra ngoài chơi mạt chược”, Hạ Triệu Bách thản nhiên đáp: “Cô ấy kính nhờ ta tới nghe chí hướng của cậu một chút. Mà nghe nói, cậu muốn học lịch sử?”.
Ta khó có thể tin, hắn rốt cuộc bằng cách quái nào mà lấy được niềm tin của mẹ, làm cho bà cảm thấy hắn chính là một kẻ luôn quan tâm đến sự khó khăn của dân gian, thiệt tình nguyện ý giúp chúng ta một cái người tốt? Tuy nhiên ta cũng có thể phỏng đoán được tâm tư của bà. Mẹ là một người phụ nữ đơn thuần, với việc này chắc chắn bà cảm thấy đây là một cơ hội. Hạ Triệu Bách ở Hồng Kông này có thể một tay che trời, hô phong hoán vũ, nếu ta thực sự quan hệ tốt được với hắn, sau này ắt sẽ có tiền đồ rộng mở.
Ta thở dài, nhắm mắt ngồi xuống. Hạ Triệu Bách là thương nhân, ta cũng từng là thương nhân, chuyện tới nước này, cũng chỉ có thể ngồi xuống đàm phán, bàn bạc xem có thể đem sự tình giải quyết như thế nào cho thỏa đáng.
Suy nghĩ trong giây lát rồi ta mở mắt ra, chỉa chỉa về phía giường mình nói: “Chúng ta nói chuyện đi. Ngại quá, phòng này chỉ có một cái ghế, ngươi cứ ngồi lên giường, ta không ngại”.
Hạ Triệu Bách cũng không trả lời, thẳng đường đi tới trước mặt ta rồi quỳ gối xuống. Ta không tài nào hiểu nổi. Chợt hắn cúi người xuống cầm nhẹ một chân của ta đặt lên trên đầu gối mình. Ta hoảng hốt, kiệt lực thu hồi chân, lại bị hắn mạnh mẽ đè chặt. Ý thức của ta bay biến, bản thân vội giãy giụa kêu lên: “Ngươi…Ngươi nói hôm nay cái gì cũng không làm cơ mà?”.
“Cậu nghĩ tôi muốn làm gì với cậu?”, Hạ Triệu Bách buồn cười nhìn ta: “Thả lỏng chút đi, điểm này cứ tin tưởng, ta chỉ muốn giúp cậu thoa rượu thuốc”.
“Không cần…”.
“Hay là ta không nói chuyện với cậu nữa mà ra ngoài ngồi với cô Giản đàm luận vài thứ”, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Tỷ như: con cô có ý định đả thương người, chụp hình ta khỏa thân, vơ vét tài sản hoặc là xa hơn một chút, ở nhà của ta trộm vài thứ rồi nhân ban đêm bỏ trốn?”.
“Ngươi không cần ngậm máu phun người!”, ta tức giận đến phát run: “Mẹ ta khẳng định sẽ tin ta!”.
“Đúng vậy, cô ấy đương nhiên sẽ tin cậu, nhưng chính là cô ấy khẳng định cũng rất lo lắng, rồi sẽ đến cầu ta buông tha cho cậu, không cần đem cậu giao cho cảnh sát, cậu có muốn nhìn đến cô Giản phải tới cầu ta?”
Ta cắn môi, oán hận nhìn Hạ Triệu Bách, từ từ thả lỏng chân đang đặt trên đầu gối của hắn. Tên họ Hạ này nói đúng, ta làm sao có thể để mẹ mình phải hạ người đi cầu xin tên hỗn đản này? Làm sao có thể chấp nhận để người mẹ kiếp này phải cúi đầu trước kẻ địch kiếp trước? Ta trơ mắt nhìn hắn nhẹ nhàng kéo ống quần của mình lên, lộ ra cái chân mà trên làn da trắng nõn là một vết sẹo dài như một con rết hung tợn đang vặn vẹo, cực kì bắt mắt. Tay hắn nắm chặt lại, đầy ấm áp, mang theo khí thế nhất định không tha thứ. Bàn tay ấy vuốt dọc xuống, nhẹ nhàng chậm rãi mát xa cho ta. Một cỗ nhiệt lưu dâng lên trong ta, hỗn loạn tê dại, đau đớn phẫn nộ, có cả bất đắc dĩ, ta cố xoay đi, nghĩ muốn lừa mình dối người, coi như cái chân này không phải của bản thân, mặc kệ thích ép buộc như thế nào thì cứ ép buộc đi.
Sau một lúc, hắn ngừng lại, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”.
Ta lúc này chỉ cảm thấy trên đùi một mảnh nóng bỏng cùng đau đớn, bản thân cắn răng không đáp. Bỗng nhiên, đùi lại truyền đến cảm giác mát lạnh, hắn đem nửa bình rượu rót xuống. Ta xuy một tiếng, theo bản năng định rụt chân lại thế nhưng hắn không cho, mạnh mẽ ghì chặt, lực tay thật lớn, dùng sức xoa bóp, ta chịu không nổi, rốt cuộc kêu rên ra tiếng.
“Đau cũng cố chịu đựng”, Hạ Triệu Bách lạnh giọng nói, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xoa chân của ta. Một chốc sau, từ chân truyền đến cảm giác nóng ấm cùng với huyết mạch lưu thông, hắn dần thả lỏng, nhưng bàn tay vẫn đặt trên đùi ta tiếp tục an ủi, từng trận lo lắng dâng lên, hắn khẽ cười ôn nhu hỏi: “Có tốt lên chút nào không?”.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên nhận ra bản thân ngay từ đầu chỉ luôn lo lắng hắn sẽ như thế nào trả thù ta, trả thù người thân của ta, thế nhưng đã quên một việc hết sức cơ bản đó là Hạ Triệu Bách giờ này ngày này đã là một kẻ giàu có, xử lí một người như ta so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng, việc quái gì phải hạ mình đến đây? Mà có đến xử ta cũng đâu cần cùng chúng ta ăn bữa cơm, còn tự mình xoa rượu thuốc cho ta?
Nhưng hắn chẳng lẽ không nghĩ đem ta bắt lại, sai mấy thủ hạ dạy cho ta một trận hoặc là làm cho mẹ không tìm được công việc, làm cho nhà ta phải trôi giạt khắp nơi? Đấy chẳng phải là phong cách của tên họ Hạ đấy sao?
Hay vẫn là nói giờ phút này hắn ở đằng sau lưng đang giở trò, với những âm mưu dụng tâm còn được che đậy? Dù sao, chỉ có kẻ nhàn rỗi không việc gì làm mới đối với một người phụ nữ đang thất nghiệp cung cấp cho một công việc phù hợp, mới không cần đầu bếp siêu hạng ở nhà mà đến nhà ta ăn một bữa cơm hết sức tầm thường, đã thế lại còn đối với thiếu niên dám ngỗ ngược mình nhẹ nhàng xoa bóp chân bị thương, sau đấy lại còn nói mập mờ ám chỉ đến một cái quỹ có thể giúp cậu ta đi học đại học?
Tục ngữ có câu: “Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”, thủ đoạn này Hạ Triệu Bách đã từng dùng với Lâm Thế Đông trước kia. Mà cái tên họ Lâm ngày đấy vì hắn chịu giáo dưỡng, vì hắn ngu xuẩn, quan niệm mọi người đều ngang hàng, cho nên hắn mới tin rằng kẻ đấy là người tốt .
…
Nhưng đây là Hạ Triệu Bách, kẻ thấy máu cũng không đổi sắc, không những có thể bức người khác vì hắn phải nhảy lầu mà còn có thể lấy máu làm tế phẩm cho mình. Kẻ đấy không phải đã từng làm ta thất hồn lạc phách, không còn đường sống, đã từng cùng với em họ của ta cấu kết ăn mừng hay sao?
Trong nháy mắt ta hoàn toàn tin tưởng vào ý tưởng về việc hắn đang có âm mưu. Tuy thế trong lòng vẫn xuất hiện một tia bất an, bàn tay đang xoa nhẹ trên chân ta quả thật đầy ấm áp. Trải qua sự chăm sóc của hắn, xương cốt ta dường như được làm dịu đi rất nhiều, tựa hồ mọi đau đớn đều biến mất.
Nền giáo dục mà ta chịu chưa từng dạy qua bản thân làm cách nào để hung tợn với người khác, giật tiền một cái liền có thể quay đầu đi, cho dù người kia có là kẻ địch của ta. Bản thân nghĩ nghĩ vẫn là thấp giọng nói: “Cám ơn”.
|
Hạ Triệu Bách giống như thật cao hứng, mỉm cười hỏi: “Tay nghề của ta không tồi chứ? Cha ta trước kia là một vị thầy lang, chính là dạng bác sĩ ở nông thôn nên cũng không có giấy phép. Chuyên môn khám cho mọi người mấy cái loại bệnh phong thấp, bị thương, ta cũng là học từ ông”.
Ở cái thời điểm thật lâu trước kia, khi chúng ta còn chưa trở mặt thành thù, có một hôm Hạ Triệu Bách uống hơi nhiều rượu, cũng đã từng ngồi kể về quê hương của hắn, nghe nói thực rất đẹp, một địa phương nhỏ yên bình, mà cũng chưa từng nghe đến việc hắn về thăm người nhà. Ta rất kỳ quái, vì sao hắn lại ngồi nói với ta về những điều này, bất quá cắt ngang lời người khác khi đang nói không phải là thói quen của ta, nên bản thân liền im lặng ngồi nghe.
Hạ Triệu Bách ngừng một hồi rồi nói tiếp: “Cha ta bởi vì không có giấy phép chính thức, nên chịu nhiều đau khổ, mặc dù kinh nghiệm lâm sàng phong phú, cũng chẳng bao giờ làm điều gì trái với đạo đức nghề y. Cũng nguyên do đó nên nguyện vọng lớn nhất của ông là ta có thể thi vào trường đại học y, trở thành một bác sĩ chân chính. Đáng tiếc ta lại không làm như vậy.”
“Ta đã làm ra thật nhiều việc”, hắn gặp ta nhìn hắn, cười cười vỗ chân của ta nói: “Nhiều đến mức ngươi không tưởng tượng nổi. Nhưng vẫn là chẳng liên quan gì đến ngành y. Ta hiện tại tài sản thực rất nhiều, cũng tham gia nhiều ngành sản xuất, tuy vậy không hề giao thiệp một chút nào với y học. Ta nghĩ, ta là hoàn toàn cùng ngành y không chút quan hệ”.
Lòng ta nghĩ, may mắn là không quan hệ, bằng không tên này mà làm trong cái ngành nắm giữ sinh mạng người khác thì không hiểu tạo ra biết bao nhiêu nghiệt chướng.
Hắn nhìn ta thật chăm chú , đồng thời nói: “Ta hiện tại có điểm tin tưởng cậu. Thế Đông chỉ ngồi tán gẫu với cậu mà không phải ai khác. Cậu quả thật làm người ta thấy có nét đặc biệt”.
“Mà cái loại đặc biệt ấy, Thế Đông trên người cũng có”, Hạ Triệu Bách chậm rãi nói tiếp “Thế Đông là một người rất kỳ quái. Hắn mặc dù thật sự nghe ngươi nói chuyện, nhưng lại làm cho ngươi có cảm giác, giống như chẳng có tiếng nào vào tai”.
Ta quay mặt sang chỗ khác thản nhiên nói: “Hạ tiên sinh, hoài niệm Lâm tiên sinh thì để thời gian khác chúng ta nói được không?”.
Hắn xấu hổ á khẩu luôn, tuy nhiên bàn tay vẫn đặt trên đùi của ta, điều đó với điều này đã nhanh chóng tạo ra một bầu không khí hết sức quỷ dị. Ta trong yên lặng, động đậy nhẹ cái chân, tất nhiên việc ấy đã làm cho Hạ Triệu Bách bừng tỉnh, vội vã thu hồi tay. Bản thân đem ống quần kéo xuống, vết xẹo xấu xí kia nên được che lại sau lớp vải dày. Hắn bỗng hỏi: “Chân kia thì sao?”.
Ta đây sao có thể để hắn chạm tiếp vào chân mình được nên bản thân vội quanh co đáp: “Bị thương mỗi bên này thôi”.
“À thì ra là như thế” Hạ Triệu Bách mỉm cười nói: “Vậy là tốt rồi. Bớt phải chịu tội đi một chút”.
Cái gì mà là tốt rồi, ta với ngươi có quan hệ gì hả? Ta nhíu mày, cảm thấy tốt nhất nên đi vào trọng tâm. Hít một hơi sâu, ta cố lấy dũng khí để hắn chú ý, hỏi: “Hạ tiên sinh, chúng ta cũng vào thẳng vấn đề thôi, ngài rốt cuộc là muốn làm cái gì? Tình trạng nhà chúng tôi chắc ngài cũng thấy đấy, thật sự là một dân thường nhỏ bé không có khả năng đấu đá. Một người có thân phận địa vị như ngài mà đi đối phó với cô nhi quả phụ, cũng không có ý nghĩa phải không? Bản thân trước đây đã trót đắc tội với ngài, tôi sẽ cho ngài lời giải thích. Ngài nếu trong lòng vẫn không muốn bỏ qua thì có thể nói ra yêu cầu, có thể làm được tôi sẽ tận lực, làm không được cũng thể hiện được phần nào thành ý. Nhưng thỉnh ngài sau đó với tôi giơ cao đánh khẽ được không?”.
Hạ Triệu Bách im lặng, đợi khi ta nói xong, nét tươi cười trên mặt đã biến mất. Trong mắt hắn thoáng hiện qua một tia tính kế – ánh mắt mà ta đã từng quen thuộc, đồng thời hắn sẵng giọng, hai tay khoanh trước ngực, nhìn ta đánh giá. Đột nhiên, tên họ Hạ này lạnh lùng cười, hỏi: “Có ai đã từng nói với cậu rằng cậu rất can đảm?”.
Ta biết hắn hiện tại đang cực kỳ tức giận, lúc trước khi mà mấy tên cấp trên ngày trước của hắn gây khó dễ, hắn cũng như vậy cười lạnh, tất nhiên cuối cùng tất cả bọn họ đều được nhận “món quà” mình xứng đáng được nhận. Thẳng thắn mà nói ta cũng chỉ là chó cùng bứt dậu, trong lòng thực sự rất sợ. Tuy nhiên, bản thân còn phải che chở cho mẹ an toàn, nên dù sợ nhưng cũng cố mà nói. Ta cố gắng mỉm cười, bảo trì khẩu khí lạnh nhạt đáp: “Cảm ơn đã khích lệ, ta chỉ là muốn giải quyết mọi việc cho công bằng. Ngài cũng là nhân vật có máu mặt, nên chắc không cùng với dân thường như ta so đo. Nhất là”, ta lén nhìn hắn một cái, vô liêm sỉ nói: “Với một người chưa đến tuổi trưởng thành như ta”.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, chậm rãi nói: “Ta làm việc chưa bao giờ nhìn đối tượng, chỉ nhìn nguyên tắc” hắn nhìn ta thản nhiên tiếp lời: “Có phải đã trưởng thành hay chưa, xuất thân thế nào, căn bản không phải là tiêu chí để ta đàm phán điều kiện”.
Ta sớm biết hắn nói không quy tắc, tự nhiên cảm thấy tâm tình trầm xuống, liền nói: “Dân gian có câu ‘đầu trọc không sợ bị nắm tóc’, Hạ tiên sinh, ‘ném chuột sợ vỡ đồ’ ngài hiểu rõ chứ?”.
“Quả thật ‘ném chuột sợ vỡ đồ’ ”, hắn cười lạnh đáp: “nhưng cậu cũng không phải là đang đi chân trần hay sao Giản Dật? Giản thái thái là một người mẹ tốt đúng không? Cậu nói một người mẹ tốt như vậy, nếu cậu không kịp hiếu thuận thì thật là …”
Lòng ta vô cùng căng thẳng, mồ hôi lạnh ứa ra ròng ròng, không cần nhìn cũng biết là mặt nhất định trắng bệch như giấy. Hạ Triệu Bách vừa thấy liền nhíu mày, thở dài không khỏi phân trần đem ta ôm chặt vào lòng đồng thời nhẹ nhàng ôn nhu nói như dỗ dành đứa nhỏ: “Được rồi, được rồi, là dọa cậu chút thôi. Ngoan, không có việc gì đâu. Ta làm sao có thể đối phó với mụ mụ cậu, Giản thái thái ta kì thực rất thích…”
Mặc kệ thế nào ta cứ giãy giụa. Thấy thế, thanh âm hắn bỗng trở nên lãnh khốc hẳn lên: “Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, còn lộn xộn nữa, những lời kia của ta cũng không nói chơi”.
Trên đời sao lại có kẻ lật lọng như thế hở? Ta thật sự là bực mình, bị ép tựa đầu vào ngực hắn, nghe hắn ha ha cười nhẹ giống như kiếm được thứ rất thú vị. Hắn vừa vuốt tóc ta vừa thấp giọng nói: “Ngoan, không có gì phải sợ ta. Kỳ thật yêu cầu của ta cũng rất đơn giản, tuyệt đối không bắt cậu làm chuyện gì kỳ quái, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cậu. Cậu chỉ cần đáp ứng yêu cầu này của ta, những việc cậu đã thất lễ với ta, tất cả ta sẽ bỏ qua”.
“Muốn ta làm cái gì?” ta thừa dịp hắn không đề phòng nhanh chóng chui ra khỏi lồng ngực tên này.
Trong mắt hắn ánh lên chút thất vọng, cũng không bá đạo trở lại hành ta, mỉm cười trả lời: “Thực dễ dàng, chỉ cần mỗi tuần cậu dành ra một buổi chiều đến chỗ ta, thời gian cụ thể ta sẽ báo sau”.
Ta hiểu hiểu liền nói: “Hạ tiên sinh, ta tuyệt đối sẽ không thỏa mãn mấy ham mê kỳ quái biến thái của ngài đâu”.
“ Mặt của cậu quả thật rất được”, hắn buồn cười nhìn ta, nháy nháy mắt ái muội nói: “Nhưng theo cậu, thân thể này của cậu liệu có đủ thỏa mãn được ta?”.
Ta cả giận đáp: “Ngươi Hạ Triệu Bách tiền nhiều như thế, chắc có nhiều người nhung nhớ, việc quái gì mà phải ép mua ép bán với người bình thường như ta, xuống giá rồi hả?”.
Hắn nhìn ta, mỉm cười trả lời: “Chậc, kinh kinh. Giản Dật cậu có biết rằng khi cậu thu lại cái biểu tình sợ hãi kia thì bộ dạng liền đẹp biết bao nhiêu”.
Ta cười lạnh: “Hạ tiên sinh có biết không? Ham mê của ngài thật đặc biệt đó, thích nghe người khác thóa mạ, kiểu này chắc ngài cần đến bác sỹ tâm lý chữa trị đấy”.
Hắn khẽ gật đầu, tập trung vào việc giải quyết thứ cần thiết: “Thôi mấy thứ vô nghĩa dừng lại đây. Giản Dật yêu cầu của ta rất đơn giản, cậu mỗi tuần dành cho ta một cái buổi chiều, cùng với ta ngồi nói về Thế Đông một chút, cậu bảo cậu là người mà hắn tín nhiệm nhất, như vậy hẳn là Thế Đông tâm sự rất nhiều việc mà ta không biết với cậu. những cái đấy ta muốn biết. Trao đổi lại, ta sẽ cho mẹ cậu một công việc ổn định, thế nào?”
“ Vì cái gì?” ta nhảy dựng lên, “ ngươi dựa vào cái gì mà muốn vạch lại những việc riêng tư của người đã chết? Lâm tiên sinh chết đã đủ thảm rồi, ngươi vì cái gì mà không chịu buông tha hắn?”
Hắn nhìn ta đầy thâm ý, trong khoảnh khắc, ta tin mình đã thấy ở ánh mắt hắn một tia đau thương, điều ấy khiến ta không kịp đề phòng.
Bỗng chốc ta dường như cảm thấy hắn giống ta, luôn mang nặng tâm sự, ngày qua ngày suy tư, không thể thư giãn. Trong lòng ta đau xót, quay đầu đi, lại nghe hắn do dự thấp giọng nói: “ Nếu ta nói, nếu ta nói…”, hắn thở dài, lầm bầm: “ ta sợ, nếu không có ai nói chuyện cùng ta, ta sẽ quên hắn thì tính sao?”
“ Vậy thì tốt nhất hãy quên đi.” Ta nhẹ nói.
|
“ Quên?”, hắn cười khổ nhìn ta, lắc đầu nói: “ Cậu không hiểu, ta không thể quên, không thể quên.”
Ta xoay người sang chỗ khác: “ Ta không thể đồng ý. Thật có lỗi.”
Hạ Triệu Bách chợt lạnh lùng nói: “ Giản Dật, cậu cho là cậu có thể đặt điều kiện với ta hay sao?”
Lòng ta hỗn loạn, một lúc sau mới ấm ức nói: “ Được rồi, nhưng nếu ta không muốn nói, ngươi cũng không được ép ta.”
“ Được”
Ta quay đầu nói: “ Mỗi tuần 1 lần ta không làm được, mỗi tháng 1 lần đi.”
Hắn lắc đầu nói: “ Hai tuần 1 lần.”
Ta trừng mắt nói: “ Ngươi bị bệnh tâm lí, vậy ta muốn lương theo giá của bác sĩ tâm lí cao cấp nhất.”
Hắn mỉm cười nói: “ Được, nhưng địa điểm là do ta định.”
Ta nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy chua xót, thấp giọng đáp: “ Hạ Triệu Bách, tại sao ngươi hỗn đản như vậy, miệng vết thương sao không để cho nó lành, vì cái gì nhất định phải đào ra xem? Con mẹ nó, có cái gì hay ho?”
Hạ Triệu Bách im lặng, hồi lâu mới trả lời: “ Bởi vì, miệng vết thương này đã muốn nhiễm trùng, nếu không làm vậy sớm hay muộn cũng sẽ lan ra toàn thân, sống không bằng chết.”
Ta bỗng cảm thấy kì lạ, ngẩng đầu lên hỏi: “ Ngươi rốt cuộc muốn gì? Lâm Thế Đông bóng dáng, hay là ngươi cảm thấy áy náy?”
Hắn thở dài vuốt hai má ta, trước khi ta kịp hất ra, hắn đã rụt tay lại, chậm rãi nói: “ Hạ Triệu Bách ta làm việc chưa từng cảm thấy áy náy hay hối hận, bởi có như vậy cũng vô dụng. Nhưng với hắn thì có điều khác…”
“ Khác cái gì?”
“ Về sau ta sẽ nói cho ngươi.”
|
Chương 18 Ta càng ngày càng không hiểu Hạ Triệu Bách.
Từ trước đến nay, ta chỉ biết giữa trăm người mình quen, hắn là một trong số ít những kẻ có tài trí, có tham vọng, có sự sắc bén và đầy quyết đoán. Người như vậy, nếu sinh vào thời cổ đại, ắt phải là một kẻ đầy kiêu hùng quyền lực; nếu sinh vào lúc chiến loạn, chắc chắn sẽ trở thành một thống soái tung hoành ngang dọc, trăm trận trăm thắng. Tất nhiên khi sinh vào thời đại này, việc rong ruổi thương trường, mưu hoa tính kế đối với kẻ này cũng chỉ là chuyện nhỏ. Hắn thật quật khởi, tại cái đô thị này, từ hai bàn tay trắng có thể sáng tạo mà dựng nên nghiệp lớn.
Tuy nhiên ở một phương diện nào đó, ta thực không hiểu tại sao ở hắn lại luôn ánh lên nét đau thương đến cùng cực? Còn nhớ vào cái hồi mà ta cùng hắn chưa trở mặt, ta đã từng cười hỏi qua hắn, tại sao lại may mắn như thế, việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, đến mức người khác nhìn cũng xốn cả mắt. Hạ Triệu Bách lúc đó chỉ cười đầy sâu xa mà không đáp. Lòng ta thì nghĩ hẳn đối phương có chỗ độc đáo không muốn tiết lộ, nên cũng chẳng truy vấn thêm.
Về sau, Hạ Triệu Bách sử dụng mọi biện pháp để chèn ép Lâm thị, mua lại được cả hội đồng quản trị, thông đồng với người thân tín nhất của ta để hại ta, lại còn tung những tin đồn thất thiệt hại giá cổ phiếu của Lâm thị rớt đến thảm hại, và dĩ nhiên nhân cơ hội đấy hắn cũng liền thu mua luôn. Lâm thị sản nghiệp lúc đó đúng là lung lay sắp đổ. Ta đau khổ chống đỡ đến kiệt sức, nhưng dù đã vận dụng toàn bộ khả năng bản thân vẫn không chống đỡ nổi cơn sóng lớn ấy.
Rốt cuộc đến một ngày, chúng ta gặp lại nhau trong một thương vụ. Khi đó ta đến gặp mặt một vị tiền bối nhờ người đó sắp xếp tương trợ, nào biết đợi nửa ngày, lão hồ li kia nhất quyết không chịu gặp. Lòng người thay đổi, bốn bề thọ địch, ta cảm thấy bản thân cũng đã sức cùng lực kiệt, trốn vào toilet lấy nước lạnh vã lên mặt một chút, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp hình ảnh Hạ Triệu Bách đứng nhìn châm chọc ở sau lưng phản chiếu qua gương. Ta không muốn đứng đó mà tranh cãi, liền vội vã định rời đi, không ngờ lại bị hắn mạnh mẽ túm lấy tay, nhìn ta đánh giá, rồi bỗng nhiên kì quái hỏi: “Thu tay lại đi Thế Đông, ngươi không hợp làm việc này đâu”.
Ta nhớ rõ chính mình khi đó nghe xong liền cực kì giận dữ, rốt cuộc kiềm chế không được, mắng hắn rất khó nghe, tiện đà đạp cửa đi ra. Cái cuộc đối thoại đó thật không ngờ cũng là lần cuối cùng nói chuyện với hắn ở kiếp trước. Ta lúc ấy tràn ngập sự bi phẫn cùng không cam lòng, nhưng giờ nghĩ lại, ta không thể không thừa nhận kỳ thật điều Hạ Triệu Bách nói là chính xác. Tính tình với quan niệm của ta như vậy, đừng nói làm chủ Lâm thị, ngay cả làm một người phụ trách trong công ty nhỏ cũng chưa chắc được. Ta sở dĩ có thể ngồi đến cái vị trí này chẳng qua là nhờ mình cùng Lâm phu nhân có quan hệ huyết mạch, dựa vào việc mình là trưởng nam của Lâm gia, đương nhiên cũng còn nhờ Lâm phu nhân đã dọn sẵn đường cho mình.
Sống qua bằng đấy năm, bao nhiêu sự tình trước kia, ta cũng đều đã cho tiêu tán vào gió mây. Nhưng không hiểu sao, vào đêm nay, bỗng nhiên cái kí ức năm đó xung đột lần cuối cùng với Hạ Triệu Bách lại tái hiện vô cùng rõ ràng. Lúc ấy, vẻ mặt của hắn, ta nhớ rất rõ, giống như một con mãnh thú cúi đầu nhìn dò xét con mồi của mình, đột nhiên lại ánh lên chút gì đó thương xót, đồng thời mang cả nét không đành lòng, nhẹ nhàng mà nói: “Thu tay lại đi Thế Đông, ngươi không thích hợp làm việc này”.
Mà nay, hắn lại mang theo cùng biểu tình đó thậm chí còn rõ ràng hơn đứng trước cửa phòng của ta , nhìn thật sâu vào mắt ta, trầm giọng nói: “Tiểu Dật, không phải sợ ta, ta sẽ không thương tổn cậu”.
Hạ Triểu Bách nổi lòng trắc ẩn, điều này nghe ra thật buồn cười. Cái này với việc biết hắn hối hận áy náy giống nhau đều làm ta cảm thấy một trận ác hàn sâu sắc. Ở một mức độ nào đó ta chợt hiểu ra Hạ Triệu Bách là loại người như thế nào, hiểu được tính cách của hắn là trung hòa giữa âm ngoan thủ đoạn với sự cứng rắn, chứ không phải toàn bộ đều là dối trá. Tuy nhiên, ở một tầng ý thức khác, ta lại thật hoang mang, không biết chân tướng thực sự của Hạ triệu Bách là gì? Con người thực sự của hắn ra sao? Vì cái gì hắn nhất định phải biết được toàn bộ những việc riêng tư của Lâm Thế Đông? Chẳng lẽ là bởi vì tò mò, nhưng quan tâm đến mấy thì cũng chẳng tới mức không tiếc quanh co lòng vòng, phí tiền của cùng thời gian với một thiếu niên không quen biết chứ?
Chẳng lẽ hắn thực sự coi trong ngoại hình của Giản Dật?
Ta trong lòng thực sợ hãi, vội vã lao thẳng vào nhà tắm, bật lẹ công tắc, đã thấy phản chiếu trong gương là một người thiếu niên phong nhã hào hoa, hé ra một khuôn mặt phải nói là xinh đẹp.. À.. mà từ xinh đẹp cũng chưa thể lột tả hết được. Vừa vặn trong cái thân thể gầy yếu, khuôn mặt mang theo cả tia bệnh khí, dung nhan tái nhợt đến nản lòng ấy lại mang một linh hồn hơn ba mươi tuổi, do đó mà cả người ta luôn tản mác ra một cỗ không khí trầm lặng. Bản thân nhẹ nhàng thở ra, Hạ Triệu Bách này vài năm hô phong hoàn vũ, coi như cũng không còn thuộc dạng người phàm trần, Giản Dật bộ dạng lại bệnh tật thế này, kiểu quái nào lại vừa mắt hắn? Mà đồng thời liên hệ với việc hắn mua lại biệt thự Lâm gia, làm một phần mộ hoa lệ cho Lâm Thế Đông, còn có những lời làm ta cân nhắc không thôi vừa rồi, chỉ sợ hắn hoặc là cổ quái chấp nhất hoặc là muốn tìm tin tức của Lâm Thế Đông từ ta?
Ý tưởng đó, trong lòng ta cũng hơi tin tưởng, nhìn người thiếu niên trong gương, khóe môi khẽ nhếch lên, mỉm cười lạnh nhạt. Ta đối với chính mình tự nhủ Lâm Thế Đông đã chết, Lâm Thế Đông đã chết, Lâm Thế Đông đã chết. Nói cách khác, vô luận hắn khiến Hạ Triệu Bách chiến thắng nhớ lại hay tiếc nuối nhớ lại, thì cũng chỉ là nhớ lại mà thôi. Mà ta chỉ cần bảo vệ được mẹ, bảo vệ tốt được gia đình này, dù có làm Lâm Thế Đông trở thành củi khô đem dâng cho Hạ Triệu Bách thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Người ta một khi đã chết thì dù có làm thế nào cũng không sống lại được.
Vì thế ta thản nhiên chấp nhận lời đề nghị của Hạ Triệu Bách, coi đó như một loại hình làm công. Mà nghĩ như thế so với tưởng tượng cũng không quá khó. Hạ Triệu Bách vốn là bất cẩu ngôn tiếu, suy nghĩ thâm sâu, tâm tư khó dò, ta gần nhất cũng không đoán ra hắn nghĩ gì mà đồng thời cũng chẳng có hơi đâu đi mò. Điều ta có thể làm là khống chế cảm xúc của chính mình, giảm thấp sự căm hận đối với nam nhân này, hảo hảo kể ra mấy chuyện bên lề của Lâm Thế Đông đồng thời cũng kiểm chứng luôn những việc mà hắn biết. Ở khu lao động nghèo này một năm, ít nhất là ta đã học được đạo lí: không buồn phiền sầu lo những việc đã xảy ra. Có thể sống, mỗi một ngày cũng không dễ dàng, mỗi một ngày đều cần tinh thần phấn chấn, đem hết nhiệt tình để yêu thương cuộc sống thì cuộc sống mới đem hết nhiệt tình mà yêu thương lại ta. Về phần ba bữa cơm có thêm vô số đồ ăn, thực sự tất cả những thứ đó đều được kiếm bằng năng lực của bản thân nên phải ăn sao cho vui vẻ nhất không cần quan tâm chú ý. Giống như một vị tín giáo dưới tầng nhà ta, mỗi ngày trước khi ăn cơm đều cầu nguyện, cảm tạ chúa đã ban cho đồ ăn, rất nhiều thời điểm, điều đó tạo nên tâm tình an bình, chẳng qua cũng giống như điều này, ngươi nguyện ý cúi đầu, tự nhủ là mình giàu có.
Từ ngày ấy về sau Hạ Triệu Bách luôn tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa, không đến quấy rầy hai mẹ con ta, chính là cứ hai tuần một lần, liền cùng ta gặp mặt, mỗi lần gặp thường khoảng ba giờ, cũng tuân thủ đúng khuôn phép. Trước khi gặp mặt có phái trợ lí báo cho ta thời gian, địa điểm, tán gẫu xong liền phái xe đưa ta về. Về phần thù lao của ta, hắn mỗi lần đều trả bằng tiền mặt, cho tiền vào một phong bì gặp mặt xong liền đưa cho ta, ta cũng không khách khí tự nhiên nhận lấy. Về nhà mở ra, thấy trong phong bì, tiền không nhiều cũng không ít, cũng tương đương tiền ta làm công trong một tháng ở nơi khác. Số lượng này cũng do Hạ Triệu Bách nghiên cứu qua mà tính kĩ, nên khá là hợp lí, cái câu lần trước “Cứ tính giá đúng bằng giá của cố vấn tâm lí thu cao nhất” chẳng qua chỉ là câu vui đùa, hắn cùng ta đều biết, nếu thật sự tính theo cái giá kiểu đó, chỉ sợ đem đến không biết bao nhiêu khó khăn cùng phiền toái.
Cứ như vậy hai tháng trôi qua, Hồng Kông sớm vào mùa hạ, trên đường tàu xe như nước, không hiểu sao khiến người ta phiền muộn, mà bản thân bỗng nhiên lại bị cảm nắng, bệnh nằm suốt trên giường, bất đắc dĩ đành hướng anh chị Dũng nhờ giúp đỡ một chút. Ở trên giường nằm một tuần, lại nhận được điện thoại từ trợ lí của Hạ Triệu Bách, nói là lần này Hạ tiên sinh sẽ gặp mặt ta ở một nhà hàng trên đỉnh núi. Ta bệnh chưa khỏi, định lấy lí do ốm mà từ chối, nghĩ lại chúng ta mấy lần gặp mặt chẳng qua chỉ nói chuyện phiếm, mấy cái chuyện không đâu nhàn thoại, ngay cả Lâm Thế Đông ba chữ cũng ít khi đề cập tới. Có một lần, chính là hắn ngồi đối diện ta mà xử lí công vụ, ta cũng chỉ ngồi đọc sách ngẩn người cho tới hết giờ rồi trở về. Mấy cái loại công việc như vậy, thiếu một hai lần cũng chẳng quan trọng gì chứ. Vị tiểu thư trợ lí kia nghe ta bảo không đi liền sợ hãi kinh hồn liên thanh bắn: “Giản tiên sinh không nên làm khó chúng tôi như vậy”, làm như ta đã kí vào một hợp đồng hết sức trọng yếu.
Ta vừa tức giận vừa buồn cười, nói khoảng hai ba câu, từ bên kia đã truyền đến thanh âm run run của cô gái đó, yếu ớt cầu xin, xem chừng chỉ thiếu mỗi nước khóc lóc thảm thiết. Ta thở dài cũng đoán được đại khái Hạ Triệu Bách kia lấy thân phận sếp của mình dọa mấy câu linh tinh uy hiếp: “Nếu không làm cho người đó đến thì ta đuổi việc cô”. Tuy nhiên ta hiện tại may ra có đầu óc hơi thanh tỉnh một chút chứ thân thể đều mềm nhũn cả ra, đi gặp hắn ứng phó kiểu quái nào được? Ta cùng cô gái kia đôi co, lại nghe microphone bên đó một trận ồn ào, ngay sau đó có một giọng trầm thấp uy nghiêm truyền đến: “Cậu bị bệnh? Sao lại như thế? Nặng lắm không?”.
Là Hạ Triệu Bách, ta thản nhiên đáp: “Bị cảm nắng thôi, không có gì”.
“Nếu không việc gì thì cứ tới đây. Ta phái xe đến đón cậu” hắn dừng một chút rồi nói tiếp : “Hai ngày nữa ta đi châu Âu đại khái hơn nửa tháng mới về”.
Ta trầm mặc không nói, hắn lại tiếp tục: “Hôm nay trả thù lao, mọi việc đã chuẩn bị tốt. Siêu thị cũng đã xây xong, ta đã bảo người mang lí lịch của Giản thái thái đến”.
Bản thân hơi nhíu mày, không biết bên kia có phải Hạ Triệu Bách tựa hồ cảm giác được ta đang hờn giận hay không mà lập tức giải thích: “Ta sẽ đi châu Âu thật lâu”.
Hắn muốn làm gì thì làm không cần bổ sung thêm mấy câu thuyết minh như thế, kiểu đối xử này của hắn khiến ta có chút không ngờ tới. Chúng ta mới gặp mặt nhau vài lần thế nhưng thái độ của hắn với ta lại cực kì tao nhã đúng lễ nghĩa, nếu không phải trước đây biết hắn, hiểu con người hắn, chỉ sợ những cử chỉ đầy ôn nhu của người nam nhân quyền lực này sẽ nhanh chóng làm một dân thường như ta bị mê hoặc. Ta chần chờ một chút, chung quy phải tính toán cho kĩ, mấy khoản chi phí cho trung thu sắp tới thực sự khá nhiều, nếu không có thêm khoản thù lao từ Hạ Triệu Bách này chỉ sợ chi trả không được. Suy đi tính lại, ta quyết định nói: “Kia… ta không muốn ăn mấy món mặn”.
“Nơi này có cháo hải sản làm rất ngon”, hắn nhanh chóng đáp: “Ta lập tức bảo người qua đón”, hắn dừng một chút nói tiếp: “nhớ mặc thêm áo, điều hòa ở nhà hàng sợ sẽ làm cậu lạnh đấy”.
Ta dập điện thoại nhanh chóng đi thay quần áo, bị bệnh vài ngày, ngay cả mặc quần bò thôi mà mấy ngón tay cũng run run, thở hồng hộc. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, ta liền uống bát thuốc Đông y mẹ sắc sẵn, lưu lại tờ giấy nói chính mình đi tới công ty của Hạ tiên sinh có chút việc. Hạ Triệu Bách đã thông báo với mẹ ta, nói là Giật tử đang rảnh rỗi, nên đến công ty của hắn làm trợ lý, cũng coi như tập bước vào đời. Mẹ dĩ nhiên là ngàn ân vạn tạ, mà không biết rằng đấy chẳng qua chỉ là cái cớ để chúng ta tiến hành mấy cuộc gặp gỡ kì lạ kia mà thôi. Ta thay một đôi giày trông được được một chút rồi đi ra khỏi nhà, tiến vào thang máy. Vừa ra đại sảnh, một luồng khí nóng đập thẳng vào mặt ta, khiến bản thân cơ hồ đứng thẳng cũng không nổi, nhìn ra ngoài kia, khoảng sân tràn ngập ánh tà dương rực rỡ. Một chiếc xe màu đen đang đứng lẳng lặng chờ trên đường, ta vừa đi tới, lái xe ngay lập tức chạy ra thay ta mở cửa.
|
Ta cảm ơn rồi ngồi vào trong xe, nhắm mắt lại. Xe dần lăn bánh, đi được một lúc ta mới mông lung mở mắt ra đã thấy chúng ta đang đi trong một con đường nhỏ hẹp trên núi quen thuộc, xem ra còn cách nơi cần đến một lúc nữa, ta lại nhắm mắt lại, lúc này tự nhiên thấy cả người phát run lên , “thân bất do kỷ” chỉ có thể nặng nề tựa vào ghế sau mà ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, trong mộng ta thấy mình đang chạy trên một núi băng tuyết, bỗng nhiên phát hiện ra phía trước có một lò sưởi, bản thân vội chạy tới ôm chặt lấy, cố gắng hấp thụ từng chút một cái sự ấm áp đó. Lại thấy một lát sau, dường như lò sưởi ấy đang dần dần biến thành một khuôn mặt, không hiểu sao nhìn hao hao giống Hạ Triệu Bách. Ta cả kinh, nhanh chóng mở mắt ra, phát hiện chính mình giống như trẻ con, bị người mạnh mẽ ôm chặt trong lòng ngực, trên người đắp áo khác âu phục của người nọ, mũi vẫn còn ngửi thấy mùi hương xì gà thoang thoảng.
Lòng ta chấn động, nỗ lực nắm lấy vạt áo người đó, ngẩng đẩu lên, bắt gặp một khuôn mặt nam tính đầy uy lực, người trước mắt đương nhiên là Hạ Triệu Bách. Ta không muốn cùng người đó thân cận thế này nên vội đẩy hắn ra tuy nhiên chân ta vừa chạm đất lập tức mềm nhũn cả ra, cả người như sắp đổ, cánh tay của hắn vừa thu lại liền ngay tức khắc mạnh mẽ vòng qua eo ta đỡ lấy. Vậy là rốt cuộc ta vẫn bị hắn như thế ôm lại, bản thân giống như một con búp bê yếu đuối vô lực được người ta ôm chặt trong lòng, điều này làm ta thống hận không thôi.
Ta mặc dù vừa sợ vừa giận, nhưng vẫn cố sống cố chết giãy giụa, đáng tiếc hai tay người nọ giống như vòng sắt không chút suy chuyển, thêm nữa đầu óc ta cũng đang choáng váng, rốt cuộc cũng đành nằm trong vòng tay ấy mà thở dài không biết làm gì hơn.
“Đừng nhúc nhích”, ta nghe thấy Hạ Triệu Bách gầm nhẹ, rồi lại ngẩng đầu lên bảo với lái xe: “Đi nhanh lên, còn cách bệnh viện bao lâu nữa?”.
“Tầm mười lăm phút, tiên sinh, may mắn là đường không bị tắc”.
Bệnh viện? Ta chợt thanh tỉnh, đi cái gì cơ? Ta dùng hết sức mạnh rất nhanh nắm lấy tay hắn, thở phì phò nói: “Đừng, đừng đi…”
Ta vốn cho rằng thanh âm của mình đủ lớn, ai biết nghe ra có vẻ giống tiếng muỗi kêu hơn. Cũng may, tai Hạ Triệu Bách khá tốt nên còn nghe ra, liền cúi đầu xuống đáp: “Bảo cậu ngoan ngoãn nằm yên đừng nói rồi mà?”
Nếu thân thể ta mà khỏe mạnh một chút chắc chắn sẽ cười nhạo hắn mà bảo rằng ngươi là gì của lão tử mà đòi quản lão tử nhưng rất tiếc ta hiện tại thế này thì làm ăn được cái gì? Chỉ còn cách cố lôi kéo tay hắn, đứt quãng nói: “Đừng, không cần đi, ta… ta…thường như vậy, chỉ cần nghỉ ngơi một lát thôi là được”.
Hạ Triệu Bách nhướn mày, cứng rắn nói: “Ta nói muốn đi liền nhất định phải đi, tiểu hài tử không cần xen mồm”, hắn ánh mắt lạnh lùng, tiếp tục: “Cậu không phải nói chính mình bị cảm nắng sao? Thế nào lại nghiêm trọng như này? Lúc ta mở cửa xe đã thấy cậu hôn mê ở trong đấy”.
Ta ngậm miệng không trả lời hay nói giỡn với hắn, ngươi là một cái siêu cấp siêu cấp người giàu nên tất nhiên có thể đem cả bệnh viện đặt ở sân sau, muốn làm gì thì làm, ta một cái thường dân sao có thể so sánh? Hơn nữa thân thể này vốn đã hỏng lắm rồi bản thân cũng cố gắng vì mẹ mà sống thôi. Tay của ta không khỏi run rẩy, giọng cũng hơi run run nói: “Hạ… Hạ tiên sinh…. Không cần đi…. Đừng đi, ta thật sự .., chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là được rồi… thật đấy”.
Hạ Triệu Bách trong mắt hiện lện một tia không rõ, tuy thế vẫn bảo trì tư thế ôm ta, đối với lái xe nói: “Đi nhanh lên”.
“Vâng tiên sinh”.
“Về phần cậu, im lặng một chút cho ta. Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích”. Ta không cần ngẩng đầu cũng biết bản thân đang bị hắn nhìn chằm chằm. Thật sự là người chuyên quyền độc đoán hoành hành ngang ngược, ta bất đắc dĩ nhắm mắt lại, trong lòng thở dài. Chợt, nghe hắn trầm giọng nói: “Hôm nay thù lao của cậu ta sẽ không trả”.
“Cái gì” ta thở dài vốn định đi cũng để lấy chút tiền ai ngờ người định cũng không bằng trời định.
Hắn nghe thấy tiếng thở dài của ta liền tiếp tục: “Tiểu hài tử không cần lão khí như vậy, than thở cái gì? Thù lao của cậu hôm nay tính vào tiền thuốc men, nếu vẫn không đủ thì trừ tiếp vào lần sau”.
Ta ngây người ra một lúc, đúng là sinh bệnh nên đầu óc cũng bị rỉ sét luôn, lúc này mới hiểu ra hắn đang dùng phương thức mà ta có thể chấp nhận để giải quyết nan đề của ta. Trong lòng ta bỗng tràn ngập một cỗ cảm xúc không rõ tên, giống như có chút chua xót tựa như lúc bị Lâm phu nhân trách phạt, Thất bà đến an ủi ta, càng an ủi ta lại càng ủy khuất. Loại cảm giác này quá mức khác thường, ta cố gắng áp chế xuống, thấp giọng nói: “Cảm ơn ngươi, thật làm phiền ngươi Hạ tiên sinh”.
Hạ Triệu Bách không có trả lời, lại lấy tay nhẹ nhàng mà vuốt ve tóc của ta, bàn tay ấy vừa ấm áp lại vùa khô ráo, bị một bàn tay như thế đụng vào rất khó có cảm giác chán ghét. Nếu xem nhẹ bản chất lang hổ của người này, một đôi tay như vậy có thể tính như là một ưu điểm của hắn. Hắn nâng nhẹ đầu ta lên, khiến nọ dựa vào ngực hắn nghe rõ tiếng tim đập thịch thịch, dần dần ý thức của ta cũng trở nên mơ hồ. Bình sinh đây có thể coi là lần đầu, ta bỗng nhiên có chút kì quái, nếu như Hạ Triệu Bách cùng ta chưa từng kết thù chuốc oán, nếu chúng ta vào nhiều năm trước có thể bảo trì tình bằng hữu như thế này chỉ sợ hiện tại đã thành hai người bạn tâm đầu ý hợp.
Đáng tiếc trên đời này không tồn tại hai chữ “nếu như”.
Chậm rãi đi vào giấc ngủ, mông lung trong lúc đó, ta chỉ cảm thấy chính mình bị hắn ôm lấy, nhẹ nhàng đặt xuống một chiếc giường . Ngay sau đó ta nhanh chóng ngửi thấy cái thứ mùi đặc trưng của của bệnh viện, nghe thấy tiếng bước chân của một đám người đang chạy tới, còn có vài người cung kính gọi : “Hạ tiên sinh”. Bản thân còn nghe thấy Hạ Triệu Bách một mặt lãnh đạm nói về tình hình của ta, một mặt phân phó thủ hạ đi lo làm mấy cái thủ tục. Giữa cái sự hỗn loạn ấy, ta rốt cuộc bị đẩy vào một gian phòng riêng, có người dùng ống nghe lạnh như băng đặt lên ngực ta kiểm tra tình hình, xem xét qua thân nhiệt. Làm có chút kiểm tra ấy thôi, mà tứ chi ta mỏi mệt nằm bẹp đấy để mặc bác sĩ muốn làm gì thì làm. Tuy thế trong lòng ta cũng đang mải tính toán xem làm cách nào mà mở miệng nói với bác sĩ ta cùng Hạ Triệu Bách chỉ biết nhau sơ qua, người ta không thay ta trả tiền thuốc men, trăm ngàn lần đừng cho ta dùng mấy loại thuốc đắt tiền. Nhưng đúng lúc ấy ta nghe ở bên ngoài có ai đó hô lên: “A Bách”.
Hạ Triệu Bách thanh âm lạnh như băng, lạnh đến mức cảm giác như đang chất vấn: “Ngươi vì sao lại có mặt ở đây?”
“Vì cái gì mà ta lại không được ở đây?”, thanh âm người nọ vang lên tao nhã như tiếng đàn “Hai năm học thạc sĩ về y khoa của ta đã sớm xong, ta trở về tiếp tục làm bác sĩ ở Hồng Kông không tốt sao?”.
Tim ta đập thình thịch, cả người tựa như bị ngâm vào một bồn nước lạnh, lại bị cực nóng dung nham thiêu đốt toàn thân, cả người run run đứng lên, ta nghe thấy bác sĩ đang kiểm tra cho ta kêu lên: “Bệnh nhân tim đập quá nhanh, cậu ta hô hấp khó khăn, đem mặt nạ dưỡng khí đến đây nhanh lên!”.
Phòng bệnh một trận rối ren, tuy thế đối với ta mà nói nó lại giống mấy cảnh quay chậm trong phim hơn, những mảnh hình ảnh cùng tiếng ong ong. Ta chỉ ý thức được một việc vô cùng rõ ràng đó là hắn, không sai, cái thanh âm kia ta chính tai nghe nó từ thời còn niên thiếu cho đến khi đã thành một thanh niên, từ thứ tiếng non nớt trở thành thứ thanh âm tao nhã trầm thấp mà mê hoặc lòng người. Ta tận mắt thấy chủ nhân của nó, từ một thiếu niên ngây thơ thuần khiết trưởng thành làm một người thanh niên anh tuấn đến lóa mắt. Ta đã vô số lần nghĩ tới, cái gọi là thiên đường: Giả sử một ngày, thanh âm này không phải gọi ta là “Đông ca” mà là sát gần nhẹ nhàng thì thầm: “Đông…”. Cũng chính thanh âm đấy kéo ta xuống địa ngục đau khổ, mất hết can đảm, đau đến tận xương tủy, thanh âm này, rõ ràng mà mị hoặc nói: “Lâm Thế Đông rất tốt với ta đơn giản là vì sợ ta cùng hắn tranh gia sản, đơn giản là vì muốn hủy hoại ta, muốn ta trở thàn một tên thiếu gia kiêu căng, cả đời chỉ có thể sống dựa vào sự bố thí của hắn, cả đời chỉ có thể thành một con chó vẫy đuôi bên chân hắn. Hừ, nghe đến là hay”.
Đứa nhỏ mà ta từng yêu, nếu có sự lựa chọn, ta thật sự tình nguyện chết cũng không nguyện cùng ngươi một lần nữa chạm mặt.
|