Trọng Sinh Chi Tảo Mộ
|
|
Ta vừa nghe , lập tức làm mặt khổ, Jessica tuy nhanh nhẹn nhưng đối với công việc bếp núc thì mù tịt. Mỗi ngày nhìn thấy đồ ăn mẹ làm cho ta, cô ta nhìn đến nhỏ dãi, năn nỉ mẹ dạy cho cách làm, mẹ thì lại thích lên mặt dạy đời nên hai người tám đến cả nửa ngày. Ngày hôm sau cô y tá này mang canh gà tự làm cho ta ăn thử, ta không muốn làm cô ấy buồn nên cũng thử một ngụm, cái hương vị kì quái đó khiến ta suốt đời không thể quên, từ đó về sau, cơm do Jessica làm trở thành nỗi ác mộng với bản thân.
Bởi lí do đó nên vừa nghe xong lời đe dọa kia, ta lập tức nói với Trần Thành Hàm bằng tiếng Anh: “ Trần tiên sinh, khó có dịp được gặp nhau, nếu rảnh đi ăn cơm cùng tôi có được không?”
Trần Thành Hàm tủm tỉm cười, gật gật đầu đáp: “ Đó là vinh hạnh của tôi.”
“ Anh mời đấy” ta nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu.
Hắn cười haha đáp: “ Đương nhiên, chính là nhà ăn bệnh viện khó có thứ tốt, cậu lại bệnh…”
“ Không sao, nơi này có sandwich rất ngon.” Ta nói, mắt hắn hơi sáng lên, chắc là nhớ tới lần ăn sandwich với ta, lần đó trò chuyện với nhau thật vui, mọi người đều lưu lại ấn tượng tốt về nhau, bây giờ nghĩ đến cũng là chuyện vui nhất từ trước đến nay.
Vì thoát khỏi sự giam cầm của ma nữ Jessica, Trần Thành Hàm cực phong độ khách sáo mời ta đi ăn. Người này tao nhã tận xương, khi ăn thường dùng dao nĩa, bình thường vẫn là ăn đồ cao cấp của khách sạn. Nhưng bữa cơm này chúng ta ăn vẫn rất thoải mái, vui vẻ. Hắn nhìn ta với ánh mắt sáng ngời, giống như ánh nắng chạng vạng của buổi chiều hè toàn bộ nằm trong mắt hắn.
Ta ngầm quan sát nam nhân này, hắn có nụ cười hoàn mĩ không sứt mẻ, trên mặt biểu tình giống như vừa gặp chuyện vui, đối với người khác lại quan tâm chăm sóc, đối với tương lai luôn lạc quan. Thân thiết mà không nóng lòng, lễ phép lại lộ ra vui mừng, những biểu hiện như vậy thật sự phải tôi luyện rất nhiều mới có được. Ta không thể không thừa nhận, đây là xã giao của xã hội thượng lưu, kỳ thật ta cũng hiểu rõ những thứ này đến nhập vào xương tủy, chẳng qua, Trần Thành Hàm lại có văn hóa của người Mỹ khiến cho hắn thoạt nhìn tự do tiêu sái hơn hẳn Lâm Thế Đông, có cảm giác thân thiện dễ gần hơn. Nếu không phải bên trong ta linh hồn đã là hơn 30, mà chỉ bằng kinh nghiệm 17 năm của Giản Dật, thì có lẽ không quá mấy chiêu đã bị nam nhân này hiểu rõ tâm can, và chắc chắn bản thân sẽ coi hắn trở thành tri kỉ.
Chính là ta có chút khó hiểu, Trần Thành Hàm đối với ta có chút nhân nhượng quá mức. Theo lý thuyết, hắn có kỹ xảo xã giao cao siêu, có thể khiến nhiều người si mê, ủng hộ, khiến kẻ địch nhiễu loạn, như vậy không nên lãng phí dùng nó với ta, một thanh niên bình thường.
Ta một mặt nói chuyện cùng Trần Thành Hàm, một mặt lại cảm thấy thấy kì lạ. Trong quan niệm của ta, xã hội thượng lưu chân chính là sự phân biệt rõ ràng giữa kẻ có tiền và không có tiền, bọn họ luôn giới hạn xã giao, tình cảm gì đó đều liên quan đến lợi ích, đương nhiên cũng có những người coi đó như một phương thức giải trí.
Đó là một vòng luẩn quẩn. Trên đời này có rất ít cái gọi là lãng mạn như trong tiểu thuyết, cái kiểu người giàu cùng người nghèo vượt qua rào cản giai cấp để đến với nhau. Bởi trong cái vòng luẩn quẩn kia, mỗi người đều bị buộc chặt bởi chiếc mặt nạ tao nhã lễ nghi, cẩn thận che giấu cảm giác của chính mình, có rất ít người thật lòng đối đãi với người ngoại đạo một cách ngang hàng, hơn nữa bản tính cảnh giác hoài nghi cũng khiến những người trong đó rất khó chấp nhận một người “ không phải tộc ta” trở thành bạn.
Cũng bởi vậy năm đó, khi Hạ Triệu Bách giống một con ngựa đen xông vào giới thượng lưu, mới bị người khác lạnh nhạt, khắp nơi mọi người thầm giễu cợt. Đến hôm nay, mặc dù hắn đã là một kẻ không có đối thủ, mọi người đối với hắn đều không thể tùy tiện, thế nhưng sự cung kính với hắn chẳng qua cũng chỉ là một loại thích ứng tạm thời, trong tâm lý của tất cả những người đó, ta dám cam đoan, bọn họ vẫn là xem thường hắn.
Chẳng qua Hạ Triệu Bách cũng không để tâm. Hắn giống như dã thú săn mồi, rình một bên, gặp công ty của ai không có đủ năng lực, liền manh động, đem cả công ty đó nuốt sạch. Hắn có thủ đoạn khiến mọi người sợ hãi, không những thế e rằng hắn cũng rất thích thú với việc dùng thủ đoạn đó.
Ta bỗng nhiên nghĩ đến, nếu Hạ Triệu Bách là báo, thì Trần Thành Hàm là cái gì? Hắn tốn công sức tiếp cận ta rốt cuộc là vì sao?
Vẫn là nói, kỳ thật do ta suy nghĩ quá mức khắt khe, Trần Thành Hàm là thương gia Hoa kiều ở Mĩ xét ra so với những thế gia Hồng Kông cũng có sự khác biệt rất lớn. Ít nhất giờ phút này, nhìn khuôn mặt vui vẻ của hắn dưới ánh đèn, tất cả đều toát lên sự chân thành.
Ta bật cười, bản thân không phải Lâm Thế Đông, người khác không cần nịnh nọt ta. Ta ngay cả tiền nằm viện cũng đều là do Hạ Triệu Bách bỏ ra, đâu rảnh để nghĩ người ta có lợi gì khi mời ta đi ăn. Đêm nay đồ ăn cũng không tệ, đối tượng tâm sự cũng hợp lòng ta, vừa không làm ta e ngại, lại khiến ta không thể kháng cự, ta bắt đầu cảm thấy khuôn mặt tuấn tú của Trần Thành Hàm, thoạt nhìn cũng hợp mắt mình.
Hôm nay tinh thần của bản thân rất tốt, thuốc cũng đã uống xong, đi kiểm tra tất cả đều bình thường. Mẹ gọi điện nói phải bắt đầu đi làm, mấy ngày tới sẽ tới làm ở siêu thị. Hết thảy đều có vẻ thuận lợi, đại khái qua mấy ngày nữa là ta có thể xuất viện, quay lại cuộc sống bình thường.
“ Đang cười cái gì vậy?”, hắn nhướn mày hỏi: “ Trông cậu giống như con chuột dự trữ đủ lương thực. À giống như chuột Mole (*) cảm thấy mĩ mãn khi chuẩn bị đủ cho mùa đông sắp đến .”
Ta haha cười nhẹ đáp: “ Đúng, tôi còn có một chiếc áo lông ngỗng màu đen, tuy nhiên vẫn còn thiếu cô bé Thumbelina(**) (cô bé ngón cái) à ”.
Trần Thành Hàm cười ấm áp, yên lặng nhìn ta, hạ thấp giọng nói:“ Nếu cậu nguyện ý thì nơi này có một chàng trai ngón cái đây”.
Ta hơi sửng sốt. Trần Thành Hàm toe toét cười chuyển đề tài khác:“ Tôi trước đây đã diễn vở đó ở trường”.
“ À, vậy anh diễn vai lão chuột đúng không?”, ta hỏi hắn.
“ Không phải”, hắn lắc đầu, thần bí hỏi: “ Cậu đoán xem”.
“ Không phải là cô bé ngón cái đấy chứ?”, ta nở nụ cười, đánh giá dáng người cao gầy của hắn nói: “ Anh quá to”.
Trần Thành Hàm hơi đỏ mặt nói: “ Đương nhiên không phải, ta diễn bối cảnh”.
“ A?”, ta giật mình, tiện đà buồn cười: “ Chính là loại đứng ở sau nhân vật mà không thể động đậy?”
“ Đúng vậy, mặc trang phục lúa mạch ngốc nghếch đóng làm cây lúa mạch”, hắn vẻ mặt chịu đựng nói: “ Càng nghĩ càng khó chịu. Tại sao tôi không thể diễn vai tiểu hoàng tử nhỏ, lại phải diễn cái này, vì thế tôi cố tình ngã sấp xuống rồi khóc lớn trên sân khấu, các bạn khác đều ngây người cũng kì quái khóc theo. Toàn bộ buổi diễn bị tôi phá hỏng”.
Ta cười haha nói: “ Lúc đó anh bao tuổi?”
“ 5 tuổi thì phải”, hắn cười với ta đồng thời đáp: “ Thật sự đó là nét bút hỏng trong cuộc đời, sau đó mẹ tôi rất giận”.
Ta lắc đầu cười nói: “ Tuổi thơ của anh xem ra thật hạnh phúc”.
“Thật vậy sao?” hắn nhìn chằm chằm ta hỏi: “ Còn cậu? Trước đây không vui sao?”.
Ta sao? Ta nghĩ một chút. Tuổi thơ của Lâm Thế Đông cơ bản là một quá trình không ngừng học tập. Giản Dật, từ nhỏ sống trong cảnh nghèo khổ, tính cách u uất, chắc cũng không có vui vẻ. Ta mỉm cười một chút đáp: “ Tôi không nhớ nổi.”
“ Sao lại vậy?”, hắn nhíu mày nhìn ta.
“ Trước kia tôi từng bị tai nạn”, ta thản nhiên nói: “ Có rất nhiều việc tôi đã quên, không thể nhớ ra”.
Không khí trong phòng có chút nặng nề, Trần Thành Hàm vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay ta mỉm cười an ủi: “ Có lẽ mất trí nhớ lại là việc tốt”.
Ta thực sự thích hắn thấu hiểu như vậy. Ngẩng đầu, ta hướng hắn cười cảm kích. Ánh mắt hắn thâm thúy, chuyên chú nhìn ta, một lúc mới nói: “ Hơn nữa có câu: Người ta ở một khắc trước khi chết, toàn bộ cuộc đời sẽ chạy qua trước mắt một lần. Nhưng việc này không thể kiểm chứng, người đều đã chết, ngươi như thế nào biết được, trước khi chết người đó nghĩ cái gì…”
Lòng ta liền không yên, lại nghĩ trừ phi có người giống như ta, di hồn hoàn dương, mới có thể lên tiếng, chính là làm sao có người lại tự nhận mình là tá thi hoàn hồn?
Ta vừa ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt ôn nhu của hắn, cảm thấy không khí quanh mình có biết bao ái muội, cả kiếp trước lẫn kiếp này, chưa từng có người nhìn ta như vậy, hai má ta không tự chủ được có chút nóng lên, bỗng nhiên ý thức tay hắn đặt trên mu bàn tay mình không biết từ lúc nào đã chuyển thành nắm nhẹ. Ta miễn cưỡng cười, muốn rút tay về lại bị hắn nắm lại, ta giật mình nói: “ Trần tiên sinh, anh đây là…”
Trần Thành Hàm nhìn sâu vào mắt ta, không nói được một lời, hô hấp có chút dồn dập đáp: “ Giản Dật, tôi…”
Hắn chưa kịp nói xong lại nghe có tiếng châm chọc: “Thật sự là giỏi a, cái gọi là hậu sinh khả úy, nguyên lai quả thật là như vậy”.
Ta biến sắc. Giọng nói tao nhã như tiếng violon kia chậm rãi sát gần lại mang theo chút ý cười: “ Vị này hẳn là Trần Thành Hàm thiếu gia, quả nhiên can đảm, dám trước công chúng cùng người nắm tay thân mật”.
——————
(*) Mole: nhân vật chính trong The Wind in the Willows - một tác phẩm văn học cổ điển dành cho trẻ em của Kenneth Grahame xuất bản lần đầu năm 1908 và đây hình như là một con chuột chũi (Còn tại sao Đ/c Hàm lại so sánh như vậy thì ta cũng không rõ chắc phải đọc truyện này mới biết được).
(**)Thumbelina:Câu chuyện dựa trên truyện cổ Andersen đại khái kể về một bà rất mong có một đứa con cuối cùng sau bao ước ao cũng có 1 đứa con gái bé bằng ngón tay cái nên đặt tên Thumbelina, nói chung bé này yêu một hoàng tử tiên rồi bắt đầu phiêu lưu ở thế giới bên ngoài.
Trong chuyện có 1 đoạn là cô bé này bị một con chuột trũi ép ép làm vợ nó …. đây là đoạn mà 2 đồng chí nhà ta đang nhắc tới.
|
Chương 22 Ta nhớ rõ, vào buổi tối ngày hôm đó, mưa rền gió dữ quật vào mặt đau rát, giống như một cây roi vô hình đang đập vào ta, từng nhát từng nhát.
Sau đó, trong suốt quãng thời gian rất dài sau khi sống lại, chỉ cần ngoài trời mưa gió một chút là ta lại cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng, dù ta đã đem chính bản thân mình chôn vào cõi mộng ảo, dù đã dùng thuốc giảm đau, rượu thuốc mát xa, làm vật lí trị liệu, dùng tới tất cả các biện pháp có thể sử dụng được nhưng đau đớn vẫn không một chút thuyên giảm. Ta vì thế mà hiểu được rằng đau đớn này không phải xuất phát từ thân thể yếu ớt của Giản Dật, mà thực ra nó đã cắm rễ rất sâu vào linh hồn ta. Nơi đó bởi vì từng bị nỗi đau đớn kịch liệt kia xé rách mà có một lỗ hổng, chỉ cần ngoài kia mưa gió là hàn khí từ bốn phương tám hướng qua đó mà xâm nhập vào cơ thể của ta, dùng sự đau đớn không thể trốn tránh để phục chế lại kí ức cuối cùng vào đêm giông tố bão bùng ấy.
Sau đó, ta đã cố gắng không ngừng, không ngừng để thích ứng với thân phận làm Giản Dật, thuyết phục chính mình hãy đón nhận vận mệnh của Giản Dật. Ta không thể đem nỗi sợ hãi của Lâm Thế Đông tống khứ ra khỏi thân thể này bởi vậy bản thân chỉ còn cách đem nó phong bế lại trong một góc, không muốn để ai biết để rồi dần dần chính mình cũng quên đi sự tồn tại của nó.
Ta đã nghĩ rằng ta rốt cuộc không còn là Lâm Thế Đông. Nhưng đến cái giờ khắc này, ta mới hiểu được bản thân chẳng qua vì không có nhìn thấy người kia, không có nhìn thấy cái con người mà kiếp trước ta thương yêu tha thiết, không có cơ hội gặp mặt người nam nhân đã khiến ta tai ương ngập đầu, cái người nam nhân tên “Tiểu Thanh” ấy.
“Sao, thế nào, Giản tiên sinh đây không biết tôi? Hay là không chịu nhận nhau? Thôi nào, cho nhau một cơ hội làm quen cũng tốt đấy chứ? Dù sao chúng ta cũng có chung một người bạn mà đúng không?”.
Thanh âm mang theo cả ý cười nhạo mỉa mai đó lại vang lên một lần nữa, ta hơi hơi nhắm mắt lại, cái lưng trở nên cứng nhắc, bàn tay nắm chặt lại không khỏi run run. Bỗng nhiên cảm nhận được trên mu bàn tay truyền đến một cỗ nóng ấm, bàn tay ta được Trầm Thành Hàm nắm lấy. Hắn lo lắng nhìn ta, nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm sao vây? Không thoải mái sao?”.
“Tôi vẫn ổn”, ta miễn cưỡng lắc đầu, trong lòng hiểu rõ giờ này chắc mặt mình đã trắng bệch như quỷ rồi: “Làm phiền anh đưa tôi về phòng được không? Tôi đã đến giờ uống thuốc rồi”.
“Được”, Trần Thành Hàm gật đầu, đứng lên hướng về phía cái con người đang đứng cạnh ta lịch sự nhưng mang theo tia không thoải mái nói: “Thực xin lỗi tiên sinh, người bạn này của tôi hiện tại cảm thấy không được tốt cho lắm cho nên tôi phải đưa cậu ấy về phòng, hẹn lần sau gặp mặt”.
Mặc dù đã quay lưng nhưng ta vẫn có thể cảm thấy được ánh mắt của Lâm Tuấn Thanh đang gắt gao nhìn chằm chằm mình, bản thân ta cũng đành không thèm để ý, vươn tay về phía Trần Thành Hàm, hắn thuận tay đỡ lấy ta, đang chuẩn bị rời khỏi thì lại nghe thấy Lâm Tuấn Thanh quát lên : “Sao lại còn muốn chạy nữa hả? Quả nhiên là đồ quỷ không được giáo dưỡng thấp hèn, mẹ ngươi chắc không dạy ngươi lễ phép phải không?”.
Ta đứng khựng lại, hít thở có chút khó khăn, Tuấn Thanh, chính tay ta đã dạy dỗ đứa nhỏ này, nhưng tại sao giờ đứa nhỏ ấy lại láo xược đến mức này, sao lại thành cái dạng người mà ta hận nhất – ỷ thế hiếp người, lấy thân thế của người ta ra mà công kích không một chút do dự, gượng gạo. Ta thật muốn hỏi ngươi, bao nhiêu lễ nghĩa mà Lâm gia bồi dưỡng hun đúc cho ngươi chẳng khác nào đàn gẩy tai trâu sao? Ta đã dùng vô số tiền để mời về những giáo viên dạy ngươi lễ nghi, dạy ngươi liêm sỉ, dạy ngươi lòng tự tôn, cốt khí làm người, vậy mà ta vừa chết ngươi liền đem tất cả trả lại Lâm Thế Đông sao?
Ta hô hấp có chút gian nan, tay chân phát run, người ngây ra, ngẩn ngơ trong chốc lát rồi thở dài quay sang nhỏ giọng nói với Trần Thành Hàm: “Đừng để ý tới hắn, đi thôi”.
Trầm Thành Hàm nghe thấy mấy cái lời kia đại khái vẫn còn đang kinh ngạc tuy nhiên hắn lo lắng cho tình trạng của ta hơn nên nhanh chóng gật đầu, bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay ta chuẩn bị rời khỏi. Bỗng thấy trước mắt có chút hoa lên, một bóng người đang đứng trước hai chúng ta. Ta cúi đầu, chỉ nhìn thấy đôi giày da cá sấu – hàng được đặt làm, phía trên là chiếc quần âu phục đắt tiền, lên một chút nữa là chiếc áo bác sĩ màu trắng không vương một chút bụi bẩn nào. Ta chưa kịp mở miệng nói câu gì thì đã nghe thấy Trần Thành Hàm cất giọng nói đầy tức giận cùng áp bách: “Anh muốn như thế nào hả? Anh không thấy bệnh nhân sắc mặt không được tốt sao?”.
“Sắc mặt không tốt?”, Giọng nói của Lâm Tuấn Thanh trong trẻo mà lạnh lùng vang lên: “Vừa hay, tôi là bác sĩ, để tôi kiểm tra cho luôn đi”.
Trần Thành Hàm thẳng thừng từ chối: “Không cần. Tôi thật hoài nghi thái độ làm việc hàng ngày của anh, do vậy không thể đem người bạn này giao cho anh được”.
“Bạn của anh?”, Lâm Tuấn Thanh tựa hồ như đang cười nhạo lên một tiếng: “Bạn bè của ngươi có vẻ toàn người thần thông quảng đại nhỉ. Ta thật không hiểu, một thiếu niên lớn lên ở khu lao động nghèo khổ như ngươi sao lại có thể được ở bệnh viện tốt như thế, tại sao lại được nằm ở phòng bệnh hạng nhất như thế, tại sao lại còn có cả y tá riêng như thế? Xem ra không bằng Trần tam công tử hỏi hắn thử xem?”
Lời nói này ẩn hàm ý tứ tương đối khó nghe, do đó mà ngay cả người được giáo dưỡng tốt như Trần Thành Hàm cũng không khỏi lạnh lùng đáp: “Anh thật lạ đấy. Xin hỏi là….”.
“Tôi là bác sĩ ở chỗ này, Lâm Tuấn Thanh”.
“À thì ra là bác sĩ Lâm”, Trần Thành Hàm hỏi: “Xin hỏi anh và Giản Dật nhận thức hay là quen biết nhau? Cậu ấy không phải nợ tiền viện phí bệnh viện này đấy chứ? Hay là ăn trộm cái gì ở chỗ này? Hay vẫn là nói dối bệnh tình để tranh thủ sự thương cảm?”, hắn đặt ra các câu hỏi liên tiếp, tuy nhiên Lâm Tuấn Thanh cái gì cũng không đáp.
(ở đây chắc có ty thắc mắc tại sao lại là nhận thức và quen biết (1 số ng nghĩ 2 từ này là 1 à) thì nhận thức là nhận ra và biết rõ nhau, còn quen biết là biết mặt, biết tên nhau ít nhiều có quan hệ)
Thấy thế hắn lập tức cười lạnh: “Nếu là Giản Dật vi phạm điều luật gì thì mời anh liệt ra bằng chứng, báo cảnh sát xử lí , tất nhiên khi đó tôi sẽ mời luật sư tốt nhất để bào chữa cho cậu ấy. Còn nếu như không phải, anh và cậu ấy vốn là không quen biết, cậu ấy tại sao lại có tiền trả viện phí cùng anh chẳng có quan hệ gì phải không?”.
Hắn ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục nói: “Mặt khác tôi cùng bác sĩ Lâm cũng chẳng thân quen gì. Bởi vậy xin đừng gọi tôi là tam công tử, tên đấy chỉ dành cho người quen gọi. Ngoài ra, những lời vừa rồi của anh, tôi cũng xin có lời đáp lại: việc Trần công tử tôi làm, không cần bận tâm đến cái nhìn của những kẻ xa lạ”.
Hắn vừa thị uy vừa gắt gao cầm lấy tay ta, cúi đầu ôn nhu nói: “Giản Giản, chúng ta đi thôi”.
Ta mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức gật đầu cảm kích.
“Đứng lại”, Lâm Tuấn Thanh nhanh chóng vượt lên trước mặt cười lạnh nói: “Giản Dật, ngươi thật sự là đồ hạ lưu, ỷ vào khuôn mặt cũng có vẻ dễ nhìn rồi giả trang bộ dạng của người bệnh để mà nơi nơi câu dẫn đàn ông, đầu tiên là họ Hạ bây giờ lại là họ Trần, ta xem ra chỉ cần trong vài ngày, ngươi…”.
“Câm miệng!” Trần Thành Hàm cả giận quát: “Ngươi nếu còn dám nói mấy cái lời bậy bạ đó, có tin là ta sẽ tố cáo ngươi tội phỉ báng không?”.
“Tố cáo ta? Ngươi vì sao không hỏi cái kẻ đang ở trong lòng ngươi kia đã làm gì mà không dám nói chuyện với ta?”.
|
Bọn họ lời qua tiếng lại cực kì khó nghe, lỗ tai ta như muốn nổ tung, trong lòng đã đau đến muốn chết lặng, đây là người mà ta đã yêu hơn mười năm ư? Nguyên lai, trong quá khứ, ở nơi mà ta dĩ vãng không nhìn đến, kẻ đấy vu tội người khác, vũ nhục người khác tùy ý như thế sao? Hơn nữa những lời kia hết sức ác độc, thủ đoạn, hoàn toàn không thèm để ý đến diện mục của chính mình cũng hết sức khó coi.
Lâm Tuấn Thanh, ta đối với ngươi đã hết sức nhượng bộ lui binh, ta tự nhận vô luận là Lâm Thế Đông hay vẫn là Giản Dật đều chưa bao giờ hận quá ngươi.
Tuy nhiên vô luận là người nào, cũng không phải là để cho ngươi chửi rủa như thế, cho ngươi nghĩ đến không chút kiêng nể gì, chà đạp lên nhân phẩm của kẻ khác như thế.
Ta hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngẩng đầu, rốt cuộc bản thân lại lần nữa nhìn lại cái khuôn mặt mà ta không bao giờ muốn gặp lại. Thật không ngờ đối mặt nhau như thế này không gian nan như ta vẫn tưởng, ta buồn bã cười, chết thì cũng đã chết một lần rồi, còn có gì nữa đâu mà không thể đối mặt? Ta hiện tại thật thản nhiên đánh giá lại khuôn mặt mà trong quá khứ đã khiến bản thân không thể kìm được xúc cảm. Thật ngạc nhiên ta phát hiện ra rằng khi bỏ lại đằng sau thân phận của Lâm Thế Đông, Lâm Tuấn Thanh kỳ thật không giống với một thiên thần cần sự che chở chăm sóc mà bất quá là cái diện mạo so với người bình thường có chút tuấn mĩ hơn mà thôi. Thậm chí giờ đây bản thân cũng đã không còn nỗi đau khổ bởi áp lực từ một tình cảm cấm kị nữa, có thể nói hiện tại ta có thể vô cùng bình tĩnh mà ngồi đánh giá con người này từ đầu đến chân.
Thật đáng cười làm sao… Đây chính là kẻ đã khiến ta táng gia bại sản, là kẻ đã đưa ta tới hoàng tuyền. Không hiểu sao vào giờ phút này, ta dường như nghe thấy được rõ ràng âm thanh của một góc tâm hồn sụp đổ. Có một số thứ một khi đã sụp đổ thì khó có thể xây đắp lại.
Lâm Tuấn Thanh dưới ánh nhìn của ta, tựa hồ dần mất đi sự bình tĩnh, trong đáy mắt kia dường như mang theo chút hoang mang, kinh ngạc, cùng một chút mịt mờ sợ hãi. Hắn cứ như vậy, trước cái nhìn chăm chú của ta, thật kì lạ lùi lại vài bước, đợi cho đến khi chính hắn phát hiện ra đã thấy mình thở hổn hển đứng đấy, do đó mà vội vã tiến lên chỗ cũ, mặt đỏ lên, mạnh giọng quát: “Nhìn cái gì! Ngươi có dám thề với trời là chưa bao giờ lấy tiền của tên họ Hạ?”.
Ta bi ai nhìn hắn nhẹ giọng nói: “Tuấn Thanh ngươi không nên như thế. Có biết như vậy là rất khó xem hay không?”.
Khuôn mặt Tuấn Thanh hé ra nét kinh ngạc nhìn ta, thì thào nói: “Ngươi, ngươi nói loạn cái gì…”
Ta mệt mỏi quay đầu, thở dài nói: “Không nên tùy tiện vũ nhục người khác như vậy, điều ấy chỉ khiến mọi người nghĩ ngươi là một kẻ thiếu giáo dục thôi. Ta tin rằng trưởng bối của ngươi, người nhà của ngươi đã dốc lòng để nuôi lớn dưỡng dục ngươi cho đến ngày hôm nay cũng hẳn là không muốn nhìn thấy ngươi có bộ dạng như vậy”.
Trong nháy mắt, mặt hắn đỏ lên. Cũng trong nháy mắt ấy hắn dường như đang nhớ lại một điều gì đó, ánh mắt ấy ánh lên một tia mang thần sắc phức tạp. Lâm Tuấn Thanh ngay sau đó há mồm mắng: “Ta không cần ngươi nhiều chuyện chõ mũi vào việc của ta”.
Ta cúi đầu cười khổ. Bản thân ta không phải là đã từng dạy hắn đọc sách, dạy hắn tiến lên trong cuộc sống, dạy hắn không cần phải rơi vào mấy cái việc tranh đấu của Lâm gia để làm một người tự do tự tại sao, thế vậy mà thật không ngờ tất cả những cái điều đó chỉ là “nhiều chuyện”.
Trong phút chốc, ta dường như cảm thấy mình mệt mỏi, lao lực đến cùng cực, đứa nhỏ này thích như thế nào thì hãy cứ để như vậy đi, hắn sớm trưởng thành, sớm đã có những quyết định cho chính bản thân, ta chỉ là một người ngoài thì có cái quyền gì mà nhiều lời.
Ta thở dài nói: “Một câu cuối cùng, có muốn nghe hay không là tùy ngươi. Cái việc giận chó đánh mèo là một việc tổn mình mệt người, hết sức ngu ngốc, không những không giải quyết được vấn đề của ngươi mà còn khiến sự việc càng thêm rối rắm. Ngươi tự mình suy ngẫm lại đi”. Ta cười khổ một chút, nhìn khuôn mặt vẫn tuấn lãng như ngày xưa của hắn, giờ đây chỉ khác là đôi mắt có mấy tia đỏ, gầy yếu đi một chút, chắc là lại không chăm sóc tốt cho bản thân rồi…
Ta nhớ lại ngày trước, nguyện vọng lớn nhất của bản thân là được nhìn thấy hắn trở thành một bác sĩ tốt, cưới vợ sinh con, hạnh phúc mĩ mãn, hiện tại tuy rằng vật đổi sao dời nhưng chuyện cũ khó có thể quên. Bản thân thở dài, không kìm nổi lòng, thấp giọng nói: “Ngươi, rốt cuộc cũng đã khoác lên người chiếc áo bác sĩ…”.
Hắn cả kinh nhìn ta chằm chằm quát: “Ngươi đang nói cái gì đấy hả?”.
Ta cười khổ một chút đáp: “Ta chỉ muốn nói là người nhà của ngươi chắc là rất mừng khi thấy ngươi rốt cuộc đã làm bác sĩ”, đồng thời quay đầu đối với Trần Thành Hàm nói: “Chúng ta đi”.
“Đợi, đợi đã…”, Lâm Tuấn Thanh bỗng nhiên vội vã gọi ta lại.
“Bác sĩ Lâm, tự mình giải quyết mọi việc cho ổn đi”, ta không quay đầu lại, chỉ hơi cúi đầu nói với hắn: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ nhờ vệ sĩ của Hạ tiên sinh đi với mình, nếu chuyện ngày hôm nay còn tái diễn thêm lần nữa, tôi không dám cam đoan gì về hậu quả đâu”.
Ta nói xong lập tức tiến bước. Trần Thành Hàm không nói được một lời, giúp đỡ ta quay trở lại khu vực phòng bệnh, đi tới cửa ta bỗng nhiên cảm thấy có chút choáng váng, người hơi lảo đảo, suýt nữa khuỵu ngã. Trần Thành Hàm đỡ ta ngồi xuống một ghế gần đó, rồi chạy đi mượn xe lăn đẩy đến, bất đắc dĩ ta đành ngồi vào xe nhờ hắn đẩy về phòng. Trên đường về, cả hai chúng ta đều im lặng không nói gì. Khi trở về phòng bệnh, Jessica nhìn thấy bộ dạng của ta như vậy không khỏi mắng chửi một trận đồng thời nhanh tay lẹ chân đem ta nhanh chóng an trí lên trên giường.
Hết thảy mọi thứ an tĩnh, ta mở mắt ra đã thấy Trần Thành Hàm vẫn ngồi ở đầu giường, khuôn mặt tuấn tú ấy mang theo một nét thần sắc nhu hòa. Ta mỉm cười hỏi: “Sao còn không trở về đi?”.
“Tối nay không có việc gì, tôi ở lại bồi cậu”.
“Trần tam công tử thế nhưng chiều tối lại không có việc cơ à? Đây không hiểu là chuyện may mắn hay bất hạnh của thương giới Hồng Kông đây?”.
“Có thể ở cùng cậu, đây là chuyện may mắn của tôi”, hắn nhìn ta ánh mắt thâm thúy ôn tồn.
“Không nên nói như vậy à”, ta lắc đầu cười: “Simon, lời khen tặng của anh hẳn là cũng phân chia đối tượng nhỉ?”.
“Không phải là khen tặng”, hắn nhìn ta dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi mà rốt cuộc vươn tay giúp ta chỉnh chỉnh lại cái chăn cười nói: “Quên đi, cậu ngoan ngoãn ngủ đi, về sau nói vậy”.
|
“Simon”, ta chăm chú nhìn hắn: “Anh không tò mò gì sao?”.
“Tò mò?”, hắn nở nụ cười ôn nhu đáp: “Đối với cậu sao? Đương nhiên là có. Tin tôi đi, tôi chỉ hận là không thể được biết hết thảy mọi thứ về cậu”, hắn dừng lại một chút nói tiếp: “Nhưng cậu có chuyện riêng tư của cậu nên tôi cũng không quá điều tra, bởi sự tò mò của tôi có thể xâm phạm đến sự riêng tư của cậu”.
Thật sự là một người rất am hiểu lòng người, ta nở nụ cười.
“Bất quá nếu cậu nguyện ý nghe, tôi hi vọng có thể nói cho cậu về một số việc”, hắn chần chừ một chút rồi nói.
“Nói đi”, ta hơi hơi nhắm mắt, thấp giọng trả lời.
“Vị bác sĩ vừa rồi, tôi kì thực là cũng có biết”.
Ta ha ha cười nhẹ, đương nhiên anh phải biết rồi, Hồng Kông không phải là lớn, giới thượng lưu vòng tới vòng lui suốt, khuôn mặt của mấy người đó có không muốn nhớ coi bộ cũng hơi khó.
“Tôi kỳ thật là chủ khách sạn lần trước cậu tới”, hắn ngượng ngùng nói: “Tôi không có ý định gạt cậu chỉ là bản thân chưa có cơ hội để nói”.
“Phải không?”, ta mở mắt ra thản nhiên đáp: “Tôi kỳ thật cũng là một người sinh ra và lớn lên ở khu lao động nghèo, mồ côi cha. Tôi không có ý nói dối anh, chỉ là bản thân chưa có cơ hội để nói”.
Hắn nở nụ cười: “Như vậy là hai chúng ta hòa nhau?”.
“Đúng thế, hòa nhau”, ta mỉm cười.
Hắn nhìn ta nói: “Một buổi tối hai năm trước, tôi vừa hay tới Hồng Kông nên được mời tham gia một buổi tiệc, do đó mà đã gặp cái vị Lâm tiên sinh kia. Cậu ta khi đó tại bữa tiệc rất được hoan nghênh”, hắn nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm: “Cái bữa tiệc tôi tham gia là tiệc xã giao thôi”.
Lòng ta chấn động, một lúc mới thả lỏng, tâm tình có chút áp lực: “Bác sĩ Lâm bộ dạng tốt gia thế hiển hách như vậy được hoan nghênh cũng là việc bình thường”.
“Không phải là cái loại hoan nghênh đó, mà là cái kiểu đồng tính…”, hắn thở dài rồi sờ sờ đầu của ta nói: “Tôi cảm thấy đối với một đứa nhỏ thuần khiết như cậu mà nói những chuyện này có chút không ổn”.
“Hắn lạm giao?”, ta khó khăn hỏi.
“Không rõ, tôi chỉ biết là vị bác sĩ Lâm kia có rất nhiều tình nhân”, Trần Thành Hàm lắc đầu đáp: “Cậu ta uống rượu cũng thật kì lạ … vừa khóc vừa cười, trông thật sự điên cuồng. Tôi rất thắc mắc tại sao tình nhân của cậu ta lại không đi ngăn cản, sau này mới nghe người ta bảo là hắn bị mất ngủ rất nghiêm trọng, cần nhờ một phương thức nào đó mới may ra có thể đi vào giấc ngủ”.
“Thế đó là loại phương thức gì?”, ta hỏi.
“Đó là phải nhờ rượu”, hắn nhìn ta chậm rãi đáp.
|
Chương 23 Liều mạng dùng rượu như thế, hắn định cứ vậy mà tự hủy hoại bản thân sao?
Vì cái gì? Chẳng lẽ khiến ta rơi vào cái nghiệt cảnh này còn chưa đủ sao? Hắn hoài nghi dụng tâm của ta, trăm phương nghìn kế tìm cách trừ bỏ ta, và đúng như sở nguyện của hắn, ta cuối cùng cũng đã thân bại danh liệt … Chẳng lẽ với hắn như thế còn chưa đủ? Hay lại là sau khi mọi việc đã kết thúc, hắn bỗng nhiên cảm thấy người anh họ này có điểm tốt nên trong lòng bắt đầu áy náy?
Nhưng dù bất luận thế nào thì ta cũng vẫn là không muốn biết. Ta nhắm mắt lại, một loại thản nhiên bi ai như sương mù chậm rãi xuất hiện. Ta không phải thánh nhân, đối với những gì Tuấn Thanh làm, ba năm qua mỗi khi nhớ tới không phải là không có oán hận, tuy thế có lẽ phải nói rằng xúc cảm mãnh liệt hơn tất cả ở đây đó chính là sự thương tổn, sợ hãi cùng lảng tránh. Nỗi thống khổ đến tê tâm liệt phế ấy, suốt cuộc đời này ta chỉ mong là không phải thêm một lần nữa nếm trải.
Hôm nay, vào cái giây phút có thể trực diện đối mặt với hắn ấy, ta bỗng nhiên lĩnh ngộ ra một điều rằng bản thân thực chất không phải là muốn trốn tránh Lâm Tuấn Thanh mà là muốn trốn chạy khỏi những áp lực cùng thống khổ mà người ta yêu mang đến, những xúc cảm đã hằn sâu vào trong ta. Điều mà ta sợ hãi kỳ thật không phải là những việc Lâm Tuấn Thanh đã làm với ta, mà là cái loại đau đớn, thống khổ khi bị người mình yêu phản bội phỉ nhổ…. Cái loại đau đớn đến tan nát con tim ấy… khiến ta vô cùng sợ hãi.
Mà sau khi bỏ lại hết thảy những suy nghĩ trước kia của bản thân, giờ đây với ta, Tuấn Thanh tựa như bị tước bỏ hào quang thần thánh trên đầu, để hiện ra một con người nguyên bản vốn có của hắn, một con người bình thường. Giờ đây ta ý thức được, đứa nhỏ năm đó ta đã yêu, chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường. Hắn nguyên lai hết thảy mọi thứ cũng không phải độc nhất vô nhị khiến người ta khó có thể kháng cự. Hắn quả thật rất đẹp, một diện mạo không phải là tầm thường, nhưng đó cũng chỉ là cái diện mạo bên ngoài mà cũng không ít người cũng có. Hắn quả thật xuất sắc, nhưng người tài giỏi hơn hắn, ta kiếp trước kiếp này đã gặp, không biết đếm đến bao nhiêu cho đủ.
Tình yêu cùng nỗi hận, những tình cảm cực đoan ở tiền thế, trong nháy mắt dường như tan biến hết. Đây là sự cứu rỗi dành cho ta sao?
Trong phòng bệnh một mảnh yên tĩnh, Trần Thành Hàm trước sau vẫn nắm chặt tay ta, không nói bất cứ một lời nào. Tay hắn thực ấm, ngón tay lại mềm mềm, chỉ cần sờ qua cũng đủ biết hắn có một cuộc sống an nhàn sung sướng, chẳng phải bao giờ đụng tay đụng chân làm việc gì vất vả. Lúc này đây, ta không giãy tay ra, nói thật, ta đối với sự thân thiết này không muốn kháng cự, ít nhất vào thời khắc này ta cũng không muốn làm vậy. Vào cái thời khắc bản thân chìm vào giữa những hồi ức kiếp trước cùng Tuấn Thanh, ta thật sự rất cần có một hơi ấm, một con người ngồi bên cạnh ta, nhìn chăm chú vào ta trong phút tĩnh lặng. Trần Thành Hàm đã làm được điều đó. Ở một mức độ nào đó, ta cảm thấy thích hắn, đây có lẽ là bởi vì một số hành vi, cách ứng xử mà do chịu cùng một kiểu giáo dục nên hai chúng ta có vẻ hợp ý. Hắn thực sự không giống Hạ Triệu Bách, tay Hạ Triệu Bách tuy ấm nhưng cũng thật mạnh mẽ, vì điểm ấy nên khiến ta luôn nhịn không được muốn giãy ra. Ta thở dài, sao tự nhiên bản thân lại nghĩ đến Hạ Triệu Bách cơ chứ.
Ta chậm rãi quay đầu nhìn Trần Thành Hàm hỏi: “ Vì sao nói với tôi những điều đó?”
Hắn mỉm cười, vuốt ve tay ta đáp: “ Tôi không hi vọng cậu không vui.”
“ Nói cho tôi biết người mắng chửi tôi thực ra là một kẻ đáng thương có thể làm tôi vui vẻ lên sao?”, ta thở dài nói: “ Không … điều này sẽ chỉ khiến tôi càng thêm khổ sở.”
“ Khổ sở vì cái gì?”, hắn thấp giọng ôn nhu hỏi: “ Giản Giản, trong cuộc sống này dù cho có là ai đi chăng nữa thì con người ta sẽ luôn phải trả giá cho những gì mà mình đã lựa chọn, đây chính là sự công bằng của Thượng Đế. Tôi muốn cậu biết rằng, bác sĩ Lâm kia, mang gánh nặng tâm lí rất lớn. Xuất thân của cậu ta tốt lắm, dù xí nghiệp của gia tộc bị phá sản nhưng tôi nghe nói người anh họ đã mất của cậu ta để lại cho cậu ta không ít tiền. Nếu không phải có gì đó, cậu ta cũng sẽ không đối đãi với bản thân như vậy. Như lúc vừa rồi, tôi chú ý thấy vẻ mặt của cậu ta, thoạt nhìn tuy giống như khiêu khích, nhưng kì thật đó là giống một loại cảm xúc không khống chế được.”, hằn dừng một chút rồi cẩn thận nói: “ Tôi nghĩ, có thể cậu trong lúc vô ý đã đụng đến tâm sự của cậu ta.”
Ta thở dài nói: “ Tôi cũng không biết anh ta vì sao lại như thế, giống như giận chó đánh mèo.”
Trần Thành Hàm do dự hỏi: “ Cậu ta nhắc tới Hạ tiên sinh, đấy có phải là chủ tịch hội đồng quản trị của Hạ thị, Hạ Triệu Bách?”
“Đúng vậy”, ta gật đầu: “Tiền viện phí của tôi là do Hạ tiên sinh trả.”
Hắn không hề mở miệng tuy thế ánh mắt nhìn ta có chút sáng lên, mặc dù vậy cũng không hề hỏi đến việc riêng của ta.
Ta nở nụ cười nói: “ Tôi và Hạ tiên sinh có chung một người bạn đã qua đời. Cả hai cùng tưởng niệm người đó, vì vậy trở nên thân thuộc. Anh ta thấy tôi thân thể không tốt, nên giúp đỡ tiền viện phí, coi như là làm từ thiện.”
Trần Thành Hàm nhíu mày, rõ ràng không tin, lại cẩn thận bảo trì trầm mặc. Ta cũng bất chấp người khác tin hay không. Chuyện cùng Hạ Triệu Bách cũng quá phức tạp, nếu ta có kể ra cũng chẳng thể kể hết được. Vì thế ta cười cười nói thêm một câu: “Mà chúng tôi không có loại đó quan hệ đâu.”
Trần Thành Hàm mắt lập tức sáng lên, thấp giọng nói: “ Giản Giản, cậu đang muốn giải thích với tôi sao?”
Ta có chút ngạc nhiên, lập tức ý thức được ẩn ý trong đó, liền nói: “ Anh là bạn tôi, việc này tôi tất nhiên cũng nên giải thích một chút chứ.”
“ Bạn sao?”, Trần Thành Hàm mỉm cười, hắn nắm chặt tay ta nói thêm một câu: “ Cũng tốt, tôi thấy rất vui.”
Mãi cho đến khi ta xuất viện, Hạ Triệu Bách vẫn chưa trở về. Tuy nhiên lại liên tục gọi điện thoại tới, trong giọng nói cũng càng ngày càng mang nét ôn hòa, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của ta, ta thấy thế nào, bác sĩ nói gì, lại dặn dò ta nghỉ ngơi, uống thuốc đúng giờ. Qua điện thoại, nghe giọng hắn trầm thấp ôn hòa, cơ hồ như đã hóa thân thành một người tốt, quan tâm tới ta từng chút một , khiến bản thân ta trở nên rất hoang mang. Dường như từ ngày ấy tới nay, quan hệ giữa hắn và ta tốt lên rất nhiều, “tiểu Dật, tiểu Dật” gọi cực kì thân thiết. Hơn nữa ngữ khí trong lúc trò chuyện đó, không biết có phải do ta hoang tưởng hay không mà giống như có chút vui mừng cùng nhẫn nại, giống như chỉ cần ta nói nhiều hơn một chút sẽ khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Tâm tư của Hạ Triệu Bách cho tới bây giờ không phải người như ta có thể hiểu, đơn giản là cứ mặc kệ đi. Dù sao, Hạ Triệu Bách tạm thời không đối với ta gây bất lợi gì, mà ngược lại trong cái quá trình dụ dỗ hay nói chính xác hơn là cố gắng tiếp cận ta, với những gì đã thể hiện cho thấy hắn rất coi trọng ta. Loại cảm giác này rất kì quái nhưng chân thực. Có đôi khi ta thậm chí cảm thấy Hạ Triệu Bách ham mê cùng ta trò chuyện, thế nên mỗi khi hắn gọi tới mà đúng lúc ta không báo với ai một mình đi dạo ở bên ngoài vệ sĩ lại không tìm thấy ta, Hạ Triệu Bách trở nên vô cùng khủng bố, ra lệnh bắt rất nhiều người cùng nhau tìm kiếm, ngay cả bác sĩ, y tá bệnh viện cũng phải tham gia. Rốt cuộc tìm được ta rồi, nghe được giọng nói của ta rồi, ta rõ ràng cảm giác được ở đầu bên kia hắn quả nhiên liền thở dài, cả người thả lỏng.
Đối với kẻ thù kiếp trước của mình - một con người ngạo mạn nhưng có phần gì đó thật đạm bạc ấy, nếu vẫn bảo trì sự căm thù cùng oán hận có lẽ sẽ chỉ khiến bản thân mãi lún sâu vào vũng lầy, đừng nói là tiêu hao rất nhiều tâm lực mà còn dễ dàng khiến cuộc sống của bản thân càng ngày càng trở nên bức bách khó chịu, càng ngày càng mất phương hướng trong cái vòng báo thù lẩn quẩn.
Hai thế làm người, ta tất nhiên cũng đã rút ra được nhiều bài học, tất nhiên cũng hiểu có một số việc không thể không buông tay, bản thân chung quy đã học được cách kiềm chế không phản ứng một cách kịch liệt. Như hiện giờ ta cùng Hạ Triệu Bách nói chuyện, bản thân đã không hề còn thấy sợ hãi hắn, ta khi ở bệnh viện mà tình cờ bắt gặp bóng chiếc áo blouse trắng của Tuấn Thanh ở phía xa, cả người cũng không còn thấy kích động e sợ nữa.
Cái này với ta có lẽ phải gọi là một sự tiến bộ.
|