Thiên Sư Chấp Vị Phần 2
|
|
Chương 10
Vụ án mất tích của La Kỳ cuối cùng cũng lắng xuống, về phần chuyện hài cốt, Niếp Hành Phong không đề cập đến Vệ Tiểu Huệ, Ngụy Chính Nghĩa tựa hồ cũng đoán được, vì vậy tất cả mọi người rất thông minh mà cùng hiểu rằng không nên nói ra, nếu như người chết là Vệ Tiểu Huệ, vậy sẽ là một quá trình rất khó giải thích. Đầu tiên, thi thể bị Từ Hữu Niên chôn ở nơi khác, nhưng lại trong khoảng thời gian ngắn lấy tình trạng là hài cốt xuất hiện trong hồ, bản thân nó đã không hợp tình hợp lý; còn có, sau khi hài cốt xuất hiện, Vệ Tiểu Huệ vẫn lấy hình hài người bình thường sinh hoạt cùng bọn họ, nếu như chỉ giải thích là do chấp niệm, thật sự quá gượng ép, hơn nữa loại giải thích này cũng không có khả năng viết vào trong báo cáo.
Cho nên, vẫn là đem vụ án hài cốt coi như án chưa được giải quyết, trên đời này mỗi ngày đều có tội phạm, hài cốt xuất hiện ly kỳ sẽ rất nhanh bị lãng quên, nhiều nhất chỉ trở thành đề tài sau buổi trà chiều ở đầu đường cuối hẻm.
Về phần cái chết của La Kỳ và Cúc Tinh Tinh, Ngụy Chính Nghĩa trong báo cáo viết là do Vệ Tiểu Huệ ghen ghét hành hung, sau Vệ Tiểu Huệ lại bị Từ Hữu Niên sát hại, về phần Từ Hữu Niên, bởi vì thần trí đã điên loạn, không cách nào giải thích về phía thi thể Vệ Tiểu Huệ ở đâu, cho nên lập án đợi điều tra sau. Sau bác sĩ phụ trách trong bệnh viện tâm thần nói với bọn họ, tâm trí Từ Hữu Niên hẳn là cả đời cũng không thể hồi phục.
Phần báo cáo này hơn phân nửa là xuất phát từ chỉ điểm của Trương Huyền, đương nhiên, cũng hung hăng vơ vét tiền phí chỉ điểm. Ra khỏi cảnh cục, Niếp Hành Phong nói: “Ngụy Chính Nghĩa thật đúng là tín nhiệm cậu, một câu một câu lại gọi sư phụ.”
“Đó là bởi vì tôi rất đáng cho người khác tín nhiệm.” Trương Huyền tự tin tràn đầy.
Niếp Hành Phong xoa trán, rất vô lực mà đổi đề tài: “Cậu nói, Từ Hữu Niên là điên thật? Hay là giả bộ?”
“Có gì khác nhau đâu?” Trương Huyền nhún vai, “Thật sự điên vào bệnh viện tâm thần, giả điên thì vào ngục giam.”
Về Từ Hữu Niên, Trương Huyền một chút cũng không đồng tình cùng cậu ta, ích kỷ, tham lam, vô tình, cậu thật không biết Vệ Tiểu Huệ coi trọng nam nhân này ở điểm nào.
“Loại chuyện tình cảm thế này rất khó nói.” Nhìn Trương Huyền, Niếp Hành Phong nói ra ý nghĩ.
Vệ Tiểu Huệ vốn là một nữ nhân độc ác, vì Từ Hữu Niên không ngừng giết người, anh không biết loại cảm tình này có sai lầm hay không, nếu như cô ta không cố chấp, đổi lại một phương thức sống mới, có phải sẽ có nhân sinh hoàn toàn khác hay không?
“Tôi vẫn cho rằng cố chấp là đúng, nhưng nhìn Vệ Tiểu Huệ, lại cảm giác cố chấp của nữ nhân này khiến người ta sợ hãi.”
“Vậy không phải cố chấp, phải gọi là chấp niệm.” Trương Huyền phản bác anh, “Phụ nữ nổi lên chấp niệm sẽ rất đáng sợ, cho nên tốt nhất là không nên trêu chọc.”
Niếp Hành Phong cười: “Những lời này của cậu cực kỳ đúng.”
Anh nghĩ, trong nhân sinh sau này, tiểu thần côn cũng không có cơ hội này.
Sự kiện trôi qua, Niếp Hành Phong cùng Ngao Kiếm hẹn gặp, chuẩn bị đi thăm nói lời cám ơn. Anh đổi lại tây trang xong, đi tới phòng khách, thấy Trương Huyền cùng Nghệ đang ngồi tụ lại một chỗ thì thầm.
“Các cậu đang nói chuyện gì?”
“Là cái này, dơi nhỏ ở bên góc ghế sa lon nhặt được cái này, không biết là cái gì.” Trương Huyền đưa một tờ giấy nát qua cho Niếp Hành Phong.
Giống giấy vàng dùng để viết đạo phù, bên cạnh còn lưu lại một chút vết mực, mặt sau giấy có thủy ấn(hoa văn, họa tiết của nhà sản xuất trong một số loại giấy, có thể trông thấy khi soi giấy lên ánh sáng) hoa mai, đạo phù bình thường cậu vẽ cũng không đành lòng dùng loại giấy tốt như vậy.
Niếp Hành Phong nhìn một chút, nhớ tới đêm đó Từ Hữu Niên lén đem một đạo phù bỏ vào trong túi anh, bị anh xé nát ném đi, có thể là sau đó một mảnh không cẩn thận bay vào túi, rồi bị rơi theo ra ngoài.
“Kẻ sai sử Từ Hữu Niên quả nhiên có chút đạo hạnh.”
Nhớ tới đêm đó bị quỷ đánh, Trương Huyền tức giận bất bình, “Chủ tịch anh nếu như không xé nát thì tốt rồi, nói không chừng có thể truy được nguồn gốc, tìm ra kẻ sai sử.”
Nhìn hoa văn hoa mai chín cánh ở sau đạo phù, Niếp Hành Phong nhăn mi lại. Lúc ấy trời tối, anh không để ý, bây giờ nhìn kỹ, đột nhiên cảm giác hoa văn có chút quen mắt, anh đã thấy qua ở nơi nào đó, ngay không lâu trước.
“Nhưng lại nói tiếp, đạo phù ấn thủy rất đặc biệt a, không biết còn tưởng rằng chỉ là bức tranh giấy cuộn trục.”
Trương Huyền lầm bầm khiến trong lòng Niếp Hành Phong vừa động, nhưng không đợi anh suy nghĩ sâu xa, đã bị Trương Huyền cắt đứt, trên dưới đánh giá anh, vẻ mặt nghi hoặc.
“Anh mặc trang phục đẹp như vậy là chuẩn bị đi đâu?”
“Tôi và Ngao Kiếm hẹn gặp mặt.”
“Tôi cũng đi.” Không thể để mặc chiêu tài miêu của cậu cùng cái tên mắt trắng kia gặp mặt được, Trương Huyền lập tức đòi theo.
“Tôi đi rồi về, không mất bao nhiêu thời gian.”
Niếp Hành Phong không muốn cho Trương Huyền và Ngao Kiếm tiếp xúc quá nhiều, nhẹ nhàng cự tuyệt.
Trên thực tế nếu như có thể, chính anh cũng không muốn cùng Ngao Kiếm qua lại, Ngao Kiếm có thể dễ dàng làm hôn mê Nghệ, điều này khiến cho Niếp Hành Phong nhớ tới Nghệ lúc thủ hộ Cúc Tinh Tinh cũng từng bị người làm ngất, Vệ Tiểu Huệ cùng Từ Hữu Niên có thể thuận lợi tiến vào Mộc gia, cũng đều khiến anh bản năng liên tưởng đến Ngao Kiếm, nhưng rồi lại không biết Ngao Kiếm làm như vậy là có mục đích gì.
Thấy không rõ mục đích của việc làm mới càng làm cho người ta sợ hãi.
Bị cự tuyệt, Trương Huyền có chút ăn giấm: “Mộc lão tiên sinh còn dặn dò anh cẩn thận tên kia, dơi nhỏ cũng không thích anh ta, tôi khuyên anh tốt nhất là ít cùng anh ta liên lạc đi.”
“Chỉ là nói tiếng cảm ơn thôi mà.” Tiểu thần côn có vẻ đang ghen, phát hiện này khiến Niếp Hành Phong rất vui vẻ, nói: “Nếu không chúng ta cùng đi, cậu ở trong xe chờ tôi được không?”
Đề nghị này Trương Huyền có thể chấp nhận, vì vậy lái xe đưa Niếp Hành Phong đến nhà Ngao Kiếm. Từ bên ngoài nhìn vào, Ngao gia tường cao hào sâu, đem hơn dặm trời bên ngoài dễ dàng ngăn cách, cổng sắt xanh bên cạnh có cảnh vệ, nhận được tin Niếp Hành Phong đến bái phỏng, cảnh vệ rất cung kính mà mở cổng, mời anh vào.
Người hầu mời Niếp Hành Phong tới đại sảnh tiếp khách, bưng cà phê lên, nói chủ nhân lập tức tới ngay, mời anh chờ một chút.
Niếp Hành Phong thổi cà phê đánh giá phòng khách. Bàn làm từ đàn hương, bốn bức bình phong sơn dầu, không gian lưu động mùi huân hương thản nhiên, bày biện rất đúng phong cách Trung Quốc cổ điển chính thống, bất chợt nhìn lại, anh không cách nào đem nơi này cùng quý tộc phương Tây Ngao Kiếm liên tưởng cùng một chỗ.
Vách tường bên trái lộ ra một một bức tranh cuốn vẽ thủy mặc cổ xưa, là “Bức đánh cá mùa thu” của Nghê Toản, có lẽ giá rị rất xa xỉ. Trên tranh cuộn(có cốt ở hai đầu để treo) lộ ra thủy ấn hoa mai chín cánh nhàn nhạt, đạm nhã nhu hòa, thấy thủy ấn kia, trong lòng Niếp Hành Phong chấn động.
Trên đạo phù Từ Hữu Niên dùng cũng có thủy ấn hoa mai, đây không có khả năng là trùng hợp, hơn nữa Niếp Hành Phong rốt cuộc cũng nhớ ra tại sao chính mình lại thấy ấn tượng với hoa văn hoa mai rồi. Trong sự kiện người giả lần trước anh đã ở trong nhà thương nhân đồ cổ Tần Chiếu thấy qua, lúc ấy anh cùng Trương Huyền thưởng thức bức tranh, trên màu nền tranh cuộn của bức văn đồng mặc trúc cũng có thủy ấn hoa mai, là hoa mai chín cánh rất ít thấy.
Tất cả mọi chuyện trong nháy mắt liên kết lại cùng nhau, mà căn nguyên cư nhiên lại từ trên người vị công tước thần bí này.
“Hành Phong thân mến, hoan nghênh tới nhà của tôi.”
Tiếng nói tràn ngập từ tính mị lực vang lên sau người, Ngao Kiếm mỉm cười tiến vào, bác sĩ Lạc Dương luôn theo anh ta như hình với bóng nhưng lại không xuất hiện.
“Tôi đến thăm nhân tiện nói lời cám ơn.” Ngăn chặn tâm lý nghi hoặc, Niếp Hành Phong thản nhiên nói, cũng mang hộp quà để ra.
“Giữa chúng ta không cần loại nghi thức xã giao này a.”
Ngao Kiếm cười đến ôn hòa, nhưng Niếp Hành Phong thấy được phía sau con ngươi ngân sắc của anh ta đang ẩn giấu tính toán. Nếu như nói khi nhìn bức tranh trục anh vẫn còn chỉ là hoài nghi, thì bây giờ, anh có thể rất khẳng định mà nói, mục đích Ngao Kiếm giúp anh tuyệt đối không chỉ còn là đơn thuần.
“Mọi việc vẫn là tính toán rõ ràng sẽ tốt hơn.” Anh thản nhiên trả lời.
Lời nói rất bình thản, nhưng lại ẩn chứa sắc bén, Ngao Kiếm cân nhắc mà nhìn Niếp Hành Phong. Người này bình thường nho nhã bình thản, nhưng phía sau sự bình thản là ngọn gió đã bùng lên, đồng tử híp lại, là dấu hiệu của tư thế trước khi tấn công con mồi, Ngao Kiếm khẽ cau mày, thuận theo ánh mắt Niếp Hành Phong nhìn về phía sau mình.
“Anh thích bức tranh sơn thủy kia sao? Là tôi trước đó không lâu mua lại từ Tần Chiếu. Anh cũng biết Tần Chiếu chứ? Ông ta cũng xem như người có tiếng trong thị trường đồ cổ mà.”
Bên môi Ngao Kiếm cong lên tia cười, nụ cười giảo hoạt âm hiểm, Niếp Hành Phong còn chưa đưa ra nghi vấn trước, đã trở bài của mình cho anh xem, mang theo khí thế khiêu khích.
Niếp Hành Phong không cùng Ngao Kiêm xung đột trực diện, mà nói: “Trương Huyền lúc trước từng bị người dùng đạo thuật công kích.”
“A” Ngao Kiếm ngồi xuống, chậm rãi uống cà phê, hỏi: “Anh muốn tôi hỗ trợ điều tra sao?”
“Thế thì không cần, bởi vì trong những người tôi quen, biết đạo thuật cũng không nhiều.” Mắt đen nhìn chằm chằm Ngao Kiếm, Niếp Hành Phong lạnh lùng nói: “Mặc kệ mục đích của anh là gì, đừng động thủ với Trương Huyền, công tước Spalda Borgia!”
“Anh hoài nghi tôi? Hành Phong, tôi phát hiện hơn một năm không gặp, anh cũng biết nói đùa.” Đối mặt với sự sắc bén của Niếp Hành Phong, Ngao Kiếm có vẻ rất nhàn nhã, cười hỏi ngược lại: “Tôi tại sao lại muốn đả thương một người chỉ mới gặp qua một lần, một thần côn chỉ biết chút đạo thuật hạng ba?”
Niếp Hành Phong chưa bao giờ thấy mình may mắn sáng suốt như bây giờ, hôm nay nếu như mang Trương Huyền cùng đến, anh dám cam đoan chỉ bằng những lời này của Ngao Kiếm, Trương Huyền nhất định sẽ đem cả phòng này của anh ta phá hủy.
“Hơn nữa, nếu như tôi muốn hại anh, sẽ không giúp anh rồi có đúng không?” Ngao Kiếm hướng anh buông lỏng, vẻ mặt vô tội cười cười: “Cho nên, Hành Phong, anh thật sự không nên nói như vậy, nếu như tôi là anh, dưới tình huống không có bất kỳ chứng cớ gì, tuyệt đối sẽ không nói lung tung, như vậy chỉ tự làm loạn thế trận, chỗ lợi nào cũng không chiếm được.”
Cái gì mà không có chứng cớ? Dấu hiệu hoa mai chín cánh giống nhau kia chính là chứng cớ tốt nhất! Niếp Hành Phong không cho rằng đó chỉ là trùng hợp, anh nghĩ Ngao Kiếm nhất định đã phát hiện ra cạm bẫy nhỏ này, cho nên mới đơn giản trực tiếp chỉ ra tên Tần Chiếu, nhưng vẻ mặt không hề sợ hãi của Ngao Kiếm như nói với anh, cho dù anh biết việc này có liên quan đến Ngao Kiếm, cũng vẫn giống nhau không có biện pháp tóm được anh ta.”
“Cám ơn đã nhắc nhở.”
Niếp Hành Phong nói xong lời cám ơn, đứng dậy cáo từ, Ngao Kiếm không giữ anh lại, chỉ nói: “Kỳ thật, trên đời này người biết đạo thuật rất nhiều, chỉ là anh không biết thôi. Để tâm về Tần Chiếu một chút đi.”
Niếp Hành Phong quay đầu nhìn anh ta, muốn biết rõ ý nghĩa bên trong của lời này, Ngao Kiếm chỉ nhún nhún vai, ý vị thâm trường mà nói: “Nhưng, có lẽ đã không còn kịp rồi.”
Có loại dự cảm xấu, Niếp Hành Phong vội vàng cáo từ. Trương Huyền đang ở trong xe chờ anh, thấy anh sắc mặt không tốt, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Đến nhà Tần Chiếu mau.”
“Nhà ai?” Trương Huyền trong lúc nhất thời chưa phản ứng lại kịp.
“Thương nhân đồ cổ kia.”
Trương Huyền nghĩ lại, là thương nhân đồ cổ Tần Chiếu trong sự kiện người giả. Mặc dù không rõ Niếp Hành Phong tại sao đột nhiên muốn đi đến đó, nhưng cũng không hỏi gì, thuận theo mệnh lệnh, lái xe đến nhà Tần Chiếu.
Xe đi nửa đường, một chiếc xe Lamborghini từ đối diện lướt qua, mang màu lửa đỏ rực cơ hồ muốn bốc cháy. Niếp Hành Phong đối với chiếc xe mang phong cách xinh đẹp hàng đầu không thể chống cự, khi gặp thoáng qua, theo bản năng quay đầu nhìn, lái xe là một nam từ trẻ tuổi đeo kính viền vàng, thấy anh, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười cợt nhả, dùng môi ngữ nói—— sau này còn gặp lại.
Trong nháy mắt giao nhau, Niếp Hành Phong không kịp nhìn môi ngữ của nam tử, nhưng tươi cười quái dị của đối phương đã làm anh cảm giác rất không thoải mái, sau khi xe đi qua, lại không nhịn được quay đầu nhìn xem.
“Làm sao vậy?” Trương Huyền cũng chú ý tới chiếc xe xinh đẹp kia.
“Không có gì.” Chỉ là người kia cho anh cảm giác rất kỳ quái mà thôi.
|
Hai chiếc xe trong phút chốc giao nhau, chạy về hai hướng hoàn toàn trái ngược, chờ Trương Huyền lái xe đi xa, nam tử trong chiếc Lamborghini cho xe dừng ở ven đường, sau khi nhận điện thoại, cười hì hì nói: “Sư phụ, tôi gặp Niếp Hành Phong rồi, bản thân anh ta so với trên tạp chí còn đẹp trai hơn.”
“Anh ta không phải là người dễ đối phó, đừng coi thường mà làm bậy.” Đầu bên kia truyền đến tiếng nói trầm thấp thuộc về một lão nhân.
“Đã biết, dù lần này không thuận lợi lấy được mệnh thư về tay, nhưng bọn họ cũng giúp chúng ta tiêu hủy rồi, để hồi báo, tạm thời tôi sẽ không đi làm phiền.” Nam nhân cười đến rất sắc tình: “Bất quá sớm muộn gì tôi cũng sẽ thượng anh ta, không phải trên người, là chân chính thượng anh ta một lần, thân thể có cương khí mạnh như vậy, không dùng thật sự là quá lãng phí a.”
Lão nhân ngồi ở ghế phó lái thân thể chấn động mạnh một chút, hiển nhiên còn không thích ứng với lời nói táo bạo như vậy.
Người ở đầu dây bên kia nhưng lại tựa hồ đối với lời nói của nam tử tập mãi thành quen, nói: “Trước đem chuyện Mộc Thanh Phong giải quyết đã.”
“Tác thiên thu hả? Nó còn đang nằm trong tay Niếp Hành Phong.”
“Cái kia không cần vội, thứ quan trọng như vậy, ta tin anh ta sẽ thay ta trông coi tốt.” Lão giả rất tin tưởng phán đoán của chính mình, còn nói: “Coi chừng cẩn thận Tần Chiếu, ông ta quen thuộc với đồ cổ, đối với chúng ta rất hữu dụng.”
“Đã biết.”
Cúp điện thoại, nhìn lão nhân đứng ngồi không yên bị mình nhìn chăm chú bên cạnh, nam tử ngả ngớn mà cười lạnh: “Yên tâm, tôi đối với lão gia này không có hứng thú.”
“Vậy, kế tiếp chúng ta cần đi đâu?” Nam nhân kính cẩn hỏi.
“Bọn ta kinh doanh buôn bán đấu giá ngầm không ít, tôi nghĩ, đến nơi đó, cậu sẽ được trổ tài.”
Nam tử cười, như là tỏ vẻ hữu hảo, Tần Chiếu nhưng lại nhịn không được run lên. Có loại cảm giác, có một số việc, sẽ không có cách nào quay đầu lại, sau khi ông ta đã cùng ma quỷ ký hạ khế ước.
Trương Huyền lái xe chạy tới Tần gia, giật mình phát hiện tòa nhà lầu lúc ban đầu đã biến mất, trước mắt là một đống đổ nát, giữa sân bị cháy sạch chỉ còn lại cái dàn sắt, lửa cháy thật sự rất mãnh liệt, một ít cư dân vây quanh đứng xem ở gần đó.
『 Nhưng, có lẽ đã không còn kịp rồi. 』
Bên tai Niếp Hành Phong vang lên tiếng nói ưu nhã của Ngao Kiếm, mang theo tự phụ đãđoán biết được từ trước, trong nháy mắt, anh hiểu rõ hàm ý thật sự của lời này, ánh mắt xẹt qua đống đổ nát, sắc mặt anh âm trầm xuống.
“Tôi đi hỏi một chút xem là chuyện gì đã xảy ra.”
Trương Huyền muốn xuống xe đi vào giúp vui, Niếp Hành Phong ngăn cản cậu, “Quên đi, trở về thôi.”
Nếu như chuyện này là do Ngao Kiếm làm, anh ta tuyệt đối làm đến giọt nước cũng không lọt, cho nên đi thăm dò tin tức chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
Về đến nhà, Niếp Hành Phong gọi điện cho Ngụy Chính Nghĩa, bảo cậu ta hỗ trợ điều tra nguyên nhân Tần gia bốc cháy. Năm phút sau, Ngụy Chính Nghĩa gọi điện lại, nói nguyên nhân cháy còn đang điều tra, nhưng sơ bộ xác định là sự cố ngoài ý muốn, Tần Chiếu đã tử vong, là do sặc khói khiến hít thở không thông.
“Thời kỳ này, trời khô hanh, rất dễ bắt lửa gây cháy a.”
Nghệ đem kênh chuyển tới mục tin tức, rất nhanh TV bắt đầu bàn về tin Tần gia bốc cháy, nó xem trong chốc lát, đột nhiên di một tiếng, chỉ vào màn hình nói: “Kỳ quái a, các ngươi xem.”
Trong hiện trường đưa tin hỏa hoạn, trong viện có một cái bàn lớn hiện ra chớp nhoáng trên màn ảnh, người tu đạo đều biết, đó là dàn tế dùng để làm phép. Nghệ rất khó hiểu: “Tôi lần trước khi đến Tần gia giám thị, không thấy có dàn tế a.”
『 Trên đời này người biết đạo thuật rất nhiều. 』
Ngao Kiếm nói là có ý chỉ gì, rồi lại cố ý chỉ không thấu, khiến anh phải phỏng đoán, anh không biết Ngao Kiếm nói có mấy phần là thật. Làm phép gây thương tổn Trương Huyền cùng Tây Môn Tuyết đến tột cùng là ai? Tần Chiếu, Từ Hữu Niên, cùng Ngao Kiếm trong chuyện này lại có liên hệ như thế nào? Còn có nguyên nhân Tần Chiếu bất ngờ tử vong, anh cũng không thể nào biết được, phảng phất như tất cả sự kiện theo cái chết của Tần Chiếu đều hạ màn.
Niếp Hành Phong phát hiện ngay lúc đó, anh nhìn như giải được bí ẩn của vụ án quan tài, nhưng trên thực tế phía sau đó càng có nhiều câu đố không cách nào giải khai, một cái lại quấn một cái, gắt gao xoắn chặt cùng một chỗ, như tơ vò, không thể nào giải khai.
Nhìn ra hoang mang của Niếp Hành Phong, Trương Huyền đứng lên, vỗ vỗ tay, dùng một câu nhẹ nhàng tổng kết: “OK, hai vị tiên sinh yêu động não, sự kiện quan tài lần này đã kết thúc, tiếp tục nghĩ thêm, chỉ là tự tìm phiền não. Nếu sự kiện đã kết thúc, chúng ta có phải hay không là nên ăn mừng một chút? Chủ tịch cùng tôi ra ngoài mua thức ăn, dơi nhỏ ở nhà chuẩn bị cơm.”
“Nhưng, không cần phiền toái vậy a? Chúng ta có thể gọi điện đặt cơm mà.”
Dơi nhỏ kháng nghị, phải biết rằng cả ba người bọn họ đều không phải cao thủ làm cơm a.
“Tôi thích ăn cơm chủ tịch làm hơn.”
Không để Niếp Hành Phong có thời gian cự tuyệt, Trương Huyền đã kéo anh đi. Không nhìn được bộ dáng anh cau mày suy nghĩ sâu xa, chiêu tài miêu chăm chỉ chiêu tài là tốt, bây giờ công việc của cảnh sát cũng không tốt, cậu sẽ không theo mà đoạt chén cơm của người ta.
Cuối tháng, Trương Huyền như nguyện chiếm được hai cái hồng bao lớn, buổi trà chiều cùng ngày, Tả Thiên còn cố ý mua Mister Donut được bán giới hạn mời mọi người ăn, đồng sự cũng khó được tụ tập cùng một chỗ, vừa ăn điểm tâm, vừa nhất trí phát ra oán hận.
“Lão bản cũng quá hẹp hòi rồi, án lớn này kiếm lời không ít, cư nhiên chỉ mời ăn đồ ngọt.”
Tả Thiên quay lại trừng mọi người: “Tôi nào có kiếm được nhiều? Người ta làm rõ sự tình, tôi sao không biết xấu hổ mà đòi nhiều?”
“Rốt cuộc kiếm lời bao nhiêu Vi Vi tỷ rõ ràng nhất có phải không a?”
Lương Lương nooài cười trong không cười mà nhìn Đỗ Vi Vi, làm thư ký kiêm giám sát tài chính, loại chuyện này dấu được người khác chứ không thể gạt được cô.
“Nhưng nói thật, vụ án này thật sự rất cổ quái, thật nhiều chuyện chưa được làm rõ ràng, Vệ Tiểu Huệ rốt cuộc cuối cùng sống hay chết cũng không biết.” Hỉ Duyệt Lai xem báo lầm bầm.
Bắt đầu từ vụ án hài cốt ở sân golf, sớm đã bị phóng viên nhà báo viết đến thiên hoa bay loạn, liên tiếp vài ngày đều là lên trang nhất, cái gì mà tình tiết giết người hung ác nguyền rủa vân vân…, thần trí Tây Môn Tuyết cũng rất thần kỳ trong một đêm hồi phục, càng gia tăng thêm tính thần bí của sự kiện, nhưng anh ta đối với yêu cầu trả lời phỏng vấn của phóng viên đều hết thảy từ chối, cho nên nhà báo hơn phân nửa đều là bịa chuyện, lừa gạt mấy kẻ gà mờ, như Hỉ Duyệt Lai là thực tập pháp y, liếc mắt một cái liền nhìn ra bên trong có ẩn tình khác.
Đề tài bị chuyển hướng, Tả Thiên trong lòng đối với Hỉ Duyệt Lai vô cùng cảm tạ, lập tức hỏi Trương Huyền: “Báo cáo của cậu làm rất hình thức hóa, bên trong nhất định còn có nội tình khác, không bằng nói nghe một chút?”
“Không có, chỉ là tình tay ba nhàm chán đến cực độ thôi.” Trương Huyền trong miệng nhét đồ ngọt, nhìn lướt qua dơi nhỏ ở góc tường trong miệng cũng đồng dạng nhét đồ ngọt, lầm bầm.
Muốn cậu giải thích cái gì mà quan tài, thập thế mệnh thư, quỷ hồn giết người sao? Tin chắc là trước tiên đã bị đồng sự vô lương đẩy xuống lầu hủy thi diệt tích rồi.
Đỗ Vi Vi nâng kính trang trí trên mũi, nhìn thẳng Trương Huyền, rất hoài nghi mà nói: “Bình thường cậu nói như vậy cũng có nghĩa là tuyệt đối có chuyện, thành thật khai ra!”
“Thật sự không có gì mà, Vi Vi tỷ.”
Đang ồn ào, tiếng chuông điện thoại vang lên, đem Trương Huyền từ trong vây công của đồng sự cứu ra. Mở ra tiếp nghe, là chiêu tài miêu yêu quý, mắt cậu lập tức cười đến cong cong, hỏi: “Chủ tịch, tìm tôi có chuyện gì?”
“Cậu bây giờ đang bận sao?”
“Không bận không bận.” Một tập văn kiện lớn trước mặt bị Trương Huyền lựa chọn bỏ quên.
“Là thế này, người nhà của tôi nghe nói chuyện của cậu, muốn mời cậu đến nhà làm khách.” Niếp Hành Phong cẩn thận mà tìm từ, “Có phải mang đến phiền nhiễu cho cậu hay không?”
Đều là tại cái tên Ngụy Chính Nghĩa miệng rộng kia nói ra, làm hại anh tối qua bị người nhà thay nhau vặn hỏi oanh tạc, còn kém tìm người của văn phòng trinh thám để điều tra tám đời tổ tiên Trương Huyền, tức giận đến Niếp Hành Phong rất muốn nói với bọn họ, Trương Huyền chính là thuộc văn phòng trinh thám, bọn họ có muốn thử tài, trực tiếp thuê hay không?
Tức giận thì tức giận, nhưng Niếp Hành Phong vẫn là tuân theo ý nguyện của mọi người, đến mời Trương Huyền về làm khách. Trong khẩn trương chờ mong vẫn là có chút điểm kỳ quái, bằng hữu anh có rất nhiều, nhưng chưa từng thấy người nhà khẩn trương như vậy, tâm trạng thật giống như anh đang bị người lừa gạt vậy, nhưng cũng may ông nội khó có được cũng cảm thấy có hứng thú với Trương Huyền, chỉ cần tiểu thần côn đối đáp trôi chảy, qua cửa của ông nội, sau này gặp gỡ liền thuận tiện rồi, điều kiện tiên quyết là, ngàn vạn lần không được để cậu ta nhắc đến tiền.
Vừa nghe chiêu tài miêu muốn mời về nhà làm khách, Trương Huyền lập tức gật đầu liên tục: “Không vấn đề, theo lễ tiết tôi cũng nên đi bái phỏng một chút, chủ tịch, anh ở đâu? Tôi đi tìm anh.”
“Ngay ở dưới lầu công ty cậu.”
Trương Huyền chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, quả nhiên thấy chiếc xe xinh đẹp màu bạc sáng bóng Porsche đang đậu ở đó, Niếp Hành Phong cầm điện thoại đứng ở cạnh xe, thấy cậu, hướng cậu vẫy tay.
Rất ít khi thấy Trương Huyền nhảy nhót như vậy, các đồng sự đồng loạt vây tới ngắm phong cảnh. Dưới lầu chiếc xe vô cùng dễ thấy, quả nhiên là một bức tranh phong cảnh mỹ lệ, đợi sau khi thấy rõ dung mạo Niếp Hành Phong, Đỗ Vi Vi kích động mà kêu to: “Vị kia hình như là tổng tài đại nhân của Niếp thị a? Tôi thấy anh ta trên báo chuyên đề, anh ấy có vẻ ngoài thật đẹp trai a!”
“Chiếc xe kia là Porsche kiểu dáng mới năm nay vừa mới ra đời a.” Đối với Lương Lương mà nói, chiếc xe so với trai đẹp càng có nhiều mị lực hơn.
Tả Thiên ôm trụ Trương Huyền: “Tiểu tử thối, cậu khi nào thì nhận thức nhân vật lớn như vậy?”
“Không lâu trước a, tôi đang vội, sau này nói tiếp.”
Bỏ qua các đồng sự còn muốn tiếp tục thám thính tin tức, Trương Huyền chạy như bay xuống, thấy tất cả mọi người kích động như vậy, Hỉ Duyệt Lai rất khó hiểu, lầm bầm: “Anh ta rất có danh tiếng sao? Tôi đã gặp anh ta mấy lần, người này thật sự rất sắc sảo.”
“Gặp qua ở đâu?”
Vừa nghe đến tin tình báo phát ra, mọi người lập tức đem lực chú ý chuyển đến trên người Hỉ Duyệt Lai, đem cậu đẩy lên chỗ ngồi, bánh ngọt cùng trà ngon dâng lên, nhìn đám đồng sự trong mắt lộ tinh quang, tiểu pháp y thực tập đáng thương lúc này mới phát hiện chính mình đã lọt vào trong bẫy rập sắp bị tam đường hội thẩm.
Trương Huyền một hơi chạy xuống lầu, ngồi lên xe Niếp Hành Phong, dơi nhỏ cũng bay theo, từ phía sau một đường tiến vào trong xe.
Xe bắt đầu chạy, Trương Huyền hỏi: “Tôi có cần mua chút lễ vật tặng ông nội hay không?”
Tiếng gọi xưng hô rất thuận miệng, Niếp Hành Phong cười: tên này tinh thần vĩnh viễn vui vẻ, thương tổn ác quỷ gây nên cho cậu lúc trước đã sớm biến mất sạch sẽ, điều này khiến Niếp Hành Phong hoàn toàn yên tâm, chỉa chỉa phía sau: “Đừng lo, tôi đã mua xong, đến lúc đó cậu chỉ cần nói là cậu mua là được.”
“Cám ơn chủ tịch.”
Không cần dùng tiền của cậu, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, nhìn mi mắt cậu cong lên, Niếp Hành Phong biết trong lòng cậu đang suy nghĩ gì, vì vậy bỏ thêm một phần điều kiện: “Nhưng bộ quần áo này của cậu có điểm cũ, tôi đưa cậu đi mua mấy bộ mới.”
“Được a.” Vậy là cũng không phải dùng tiền của cậu, Trương Huyền rất sảng khoái mà đồng ý.
Có thể công khai mà thưởng thức mỹ nam xuất sắc, Niếp Hành Phong rất hài lòng, nhìn một chút Nghệ đang ngồi ở ghế sau, hỏi: “Nghệ cũng cùng đi sao?”
“Tiểu sủng vật nhà tôi sẽ ẩn hình, sẽ không hù dọa người.”
“Không sao, tôi chỉ muốn nói, Nghệ không cần ẩn hình, hơn nữa nó có thể sẽ rất thích nơi đó.”
Dù sao trong nhà đã có rất nhiều động vật kỳ quái rồi, không sợ nhiều thêm một con.
Trương Huyền vui vẻ ngồi trong xe, nhớ tới kế hoạch kiếm tiền tính toán mấy ngày nay, hỏi: “Chủ tịch, tôi đột nhiên nghĩ đến, có thể hay không dùng danh nghĩa của anh…”
“Tôi phản đối.”
“Ý tôi là bùa hộ thân…”
“Phản đối.”
“Này, tôi còn chưa nói gì!”
“Phản đối.”
|
Cái gì cũng chưa nói, nhưng nhìn ánh mắt trong suốt của tiểu thần côn, Niếp Hành Phong đã biết trong đầu cậu đang lưu chuyển ý niệm gì, còn định học người ta dùng chiêu tài miêu làm bùa hộ thân lừa gạt người? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Hoàn toàn không thể nói chuyện, Trương Huyền trên mặt có chút tức giận, con ngươi chuyển vòng, đột nhiên hì hì cười rộ lên: “Đúng rồi, chủ tịch, ngày đó lúc anh nghĩ là tôi đã chết, hình như anh có khóc a.”
Niếp Hành Phong sắc mặt cứng đờ, ánh mắt rất mất tự nhiên mà nhìn chằm chằm đường phía trước.
“Cậu nhìn lầm rồi, tôi không khóc.”
“Thị lực của tôi rất tốt, sao có thể nhìn lầm? Anh rõ ràng là khóc!”
“Không khóc!”
“Khóc!”
“Không khóc!”
“Khóc!”
Vấn đề mang tính mấu chốt thế này Trương Huyền tuyệt đối một tấc cũng không lùi, cuối cùng vẫn là Niếp Hành Phong bỏ qua loại đối đáp vô nghĩa này, hỏi: “Trương Huyền, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Nếu như tôi chết rồi, cậu cũng sẽ giống như đối với người khác, cười nhìn sinh tử sao?”
Trương Huyền nghiêng đầu nhìn Niếp Hành Phong, đôi mắt xanh xinh đẹp mị lên. Đó là một vấn đề rất khó chịu, khó chịu đến khiến cậu đột nhiên muốn vung quyền cho chiêu tài miêu một đập.
“Không có loại nếu như này, bất cứ kẻ nào muốn giết anh, tôi sẽ giết hắn trước!”
Khó có được vẻ mặt Trương Huyền nghiêm túc như vậy, đôi mắt màu lam nhạt trong nháy mắt hóa thành xanh thẳm, một tia vàng du động sâu trong lam mâu, mang theo ngoan lệ lạnh lùng.
Dơi nhỏ cảm giác được, lập tức ôm chặt chai rượu lui về sau, đáng tiếc Niếp Hành Phong đang lái xe, không thấy được biến ảo bất ngờ trong mắt Trương Huyền, nhưng câu trả lời quyết liệt như vậy lại khiến anh rất vui vẻ, dù tràn ngập sát khí ngoan lệ, nhưng lại không khiến anh có một chút phản cảm.
Khóe môi mỉm cười, Niếp Hành Phong nói: “Nhưng, con người luôn luôn sinh lão bệnh tử, không phải là việc mà cậu có thể khống chế được.”
“Ít nhất, tôi sẽ không để anh chết trước tôi.”
Ngữ khí của Trương Huyền hòa hoãn xuống, khẽ cười. Nếu có tử thần dám đến câu hồn chiêu tài miêu, vậy đến thử xem, mèo cưng nhà cậu nuôi, sao có thể dễ dàng buông tay như vậy.
“Thì ra, trong lòng cậu, tôi cùng người khác bất đồng.” Trên mặt ý cười càng sâu, Niếp Hành Phong nghiêng đầu nhìn Trương Huyền.
Tránh khỏi ánh mắt dò xét, Trương Huyền giống như không có việc gì đem ánh mắt chuyển đến nơi khác.
“Đương nhiên là bất đồng rồi, người khác đều là người bình thường, chỉ có anh, là sinh động, là chiêu tài miêu ánh vàng rực rỡ nha.”
“Không phải chứ?”
“Phải!”
“Không phải!”
“Phải!”
Theo chiếc xe chạy đi là những lời đối thoại vô nghĩa liên tục duy trì lên cao, lần này hai người đều không có ý niệm dừng lại trong đầu, so về tính kiên trì, ai sợ ai? Dù sao sau đó còn đi chung đường dài dài.
Porsche
|
Tiểu tiểu tiểu phiên ngoại: Hồ thuyết quỷ ngữ của người nhà Niếp gia.
Cuối tuần, rạng sáng lúc năm giờ.
Tiếng chuông vang lên, Trương Huyền trong trạng thái mộng du tiếp điện thoại.
Ngụy Chính Nghĩa, tràn đầy sinh lực vui vẻ nói: “Sư phụ, cuối tuần đã có sắp xếp gì chưa?”
“Có…” Có thể, đại khái, có lẽ có… “Có việc sao?”
“Không có việc gì.” Cụp máy.
Năm giây sau, Trương Huyền phẫn nộ gọi lại: “Sáng sớm cuối tuần cậu gọi đến cho tôi một cái morning call, có phải là không tìm được việc gì làm hay không?”
Ngụy Chính Nghĩa, cẩn cẩn dực dực: “Tôi không có việc, là anh có việc.”
Trương Huyền, càng phẫn nộ hơn: “Tôi rất tốt, không có việc gì! Cậu mới có chuyện!”
Kinh hãi run rẩy: “Tôi thật sự không có việc gì…”
Phẫn nộ: “Có!”
Sợ hãi: “Không có…”
Cứ như thế vô hạn tuần hoàn…
《 hết 》
Lời cuối sách
Bạn đọc thân mến, mọi người khỏe chứ.
Đầu tiên, rất cám ơn vì trong lúc bận rộn mọi người vẫn chịu đọc tác phẩm kém cỏi của tôi, hy vọng tiểu thuyết thần bí hoàn toàn không kinh dị này có thể mang lại vui vẻ cho mọi người.
Trong tập này, Trương tiểu thiên sư đáng yêu của chúng ta rốt cục trải qua vô số lần kinh nghiệm thất bại, đã thắng được quyền sống trong một tòa biệt thự xa hoa, đứa nhỏ này cực khổ lâu như vậy, quả là không dễ dàng a, đương nhiên, vẫn phải cảm tạ sự rộng rãi của chủ tịch đại nhân của chúng ta.
Độc giả đại nhân đọc tỉ mỉ sẽ có thể phát hiện, cùng với bắt đầu của thiên sư II, tính cách Trương Huyền mặc dù vẫn y vậy, nhưng đã không còn lãnh đạm giống như trước, cậu ta đối với chủ tịch đã có thể nhìn ra rõ ràng mong muốn mãnh liệt muốn giữ lấy, cậu ta đối với Ngao Kiếm lại là thái độ vô hạn thù địch, đồng thời vô cùng cảnh giác đề phòng để bảo vệ tốt chiêu tài miêu nhà mình dưỡng, còn kém đặt ở trên người con mèo một cái tem đỏ: “Vật sở hữu của thiên sư, cấm trêu chọc” (cười).
Về phần Niếp Hành Phong, đối với Trương Huyền lại càng sủng nịnh bảo bọc, ngay cả nói nặng cũng không nói được, năm đó khí thế một câu không hợp, liền vung quyền đánh đi đâu mất rồi (nhìn trời)? Rõ ràng là vụ án Trương Huyền tiếp, nhưng từ đầu tới đuôi chạy đi tra án lại là chủ tịch đại nhân của chúng ta, mà Trương thiên sư thì nửa đường chạy đi tàm bảo (cười khổ), đối với một vị tình nhân ngang ngạnh, tùy hứng như vậy, Niếp Hành Phong cũng rất bất đắc dĩ đi, cho nên tâm tình anh ta bây giờ hẳn là cũng bất đắc dĩ mà vui vẻ đi.
Cho nên, tổng kết, tập này hai người vẫn vô cùng mập mờ như trước!
Mặt khác, một nhân vật mới nhất long trọng lên sàn diễn, ngự quỷ sư Nhược Diệp Trường Không, một anh đẹp trai, sau này anh ta còn có thể cùng mọi người gặp mặt. Cuối cùng là xuất hiện tên biến thái pháo hôi, xin hãy coi nhẹ anh ta đi, mặc dù sau này anh ta cũng sẽ xuất hiện (trầm mặc). Về phần Tần Chiếu ngụy tạo thế thân kim thiền thoát xác như thế nào, xem qua 《 đồ dỏm 》độc giả đại nhân hẳn cũng đoán được. Còn “Tác thiên thu “, không biết mọi người có còn nhớ tiểu thức thần đáng yêu của chúng ta đã từng nói qua nó hình như từng thấy qua đồ vật kia, gọi là “Cái gì tác? Hay là, tác cái gì…”? Không nhớ cũng không sao, dù sao sau này nó còn có thể xuất hiện lần nữa.
Cuối cùng nói một chút về những chiếc xe dành cho nhân vật, bởi vì bản thân Phiền Tiểu Lạc vô cùng thích xe, cho nên có chăm chút suy xét qua vấn đề này.
Lamborghini tạo hình rất hoành tráng, đường hoàng, hung ác, thành thục, tương xứng nhất với loại khí thế không kiêng nể gì của Ngao Kiếm.
Ferrari màu đỏ làm cho người ta có loại tình cảm mãnh liệt cùng một loại cao nhã, lại không mất cảm giác tốc độ, nó vừa không giống Porsche bình thường, cũng không có khí thế kinh người của Lamborghini, cho nên thích hợp nhất với cá tính trầm ổn nội liễm của quý ông Niếp Hành Phong, mặc dù có lúc vì yêu cầu tác phẩm, ủy khuất chủ tịch chạy Porsche, bởi vì chỗ ngồi phía sau Porsche, khi cần chở nhiều người cũng chỉ có thể lái nó (vuốt mồ hôi).
Về phần Tiểu Huyền thiên sư của chúng ta, về xe thì cậu ta hẳn là sẽ không có phần rồi, Tiểu Lạc cảm giác cậu ta lái loại xe bọ rùa Beetle hoặc mini cooper là được rồi, rất đáng yêu đúng không? (bị tiểu thiên sư đánh)
Hình như tôi lại dông dài một đống lớn rồi, xin hãy bỏ qua nó đi.
Như vậy là, chúng ta sẽ gặp lại trong tập tiếp theo.
Một lần xin cảm ơn.
|
Thiên sư chấp vị Quyển 3: Khế ước Tác giả: Phiền Lạc Editor: Nhất Tiếu
Văn án Trong quán bar, sương khói lượn lờ xa hoa đồi trụy, Qủy ảnh hồng y như ẩn như hiện, bên người Niếp Hành Phong liên tục xảy ra sự cố, Nhưng bọn họ đều biết đó không phải chỉ là sự cố ngoài ý muốn đơn thuần. Lệ quỷ đòi mạng còn chưa giải quyết, Ngao Kiếm vẫn như cũ tùy thời mà hành động, Trương Huyền bất đắc dĩ mà thấy rõ, Chiêu tài miêu nhà cậu căn bản là một tên chiêu phiền toái còn mạnh hơn chiêu tài, Xem ra thiên sư cậu phải chầu chực hai tư trên hai tư, mới có thể bảo đảm sự an toàn của anh a! “Chủ tịch, sư phụ, Các anh ở cùng một chỗ là chuyên môn gây họa nhân gian đúng không?” Phi! Tên không lễ phép, Cậu thật sự chỉ đang truy án bắt cóc thôi a!
|