Thiên Sư Chấp Vị Phần 2
|
|
“Anh nói anh không gạt tôi.” Trên mặt Niếp Hành Phong là ý cười thản nhiên: “Tôi nhớ là anh quen để vật nhỏ trong túi bên trái.” “Cảm ơn sự để ý của anh với tôi.” Ngao Kiếm nhún vai: “Anh thắng rồi, Hành Phong thân ái.” “Vậy, ngủ ngon, công tước.” Niếp Hành Phong rất lịch sự mà làm lễ ngủ ngon về phía Ngao Kiếm, sau đó xoay người rời đi. Nhìn thân ảnh anh biến mất sau cửa, ý cười Ngao Kiếm trên mặt càng sâu: “Hy vọng lần sau anh cũng có thể thắng.” Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lạc Dương từ thư phòng đi ra, Ngao Kiếm không quay đầu lại, nói: “Anh thấy đấy, Niếp Hành Phong không dễ đối phó.” “Đó là ngài hạ thủ lưu tình.” Lạc Dương thản nhiên nói: “Có thể khiến anh ta ngoan ngoãn tới đây, ngài đã thắng, anh ta có nhược điểm trí mạng, ngài thì không.” “Thật sao?” Ngao Kiếm xoay người, đi tới bên nam tử nho nhã lịch sự mà không mất đi sự lạnh lùng trước mặt, nhìn anh nói: “Có lẽ anh ta cũng không có, chờ khi anh ta chiếm được lực lượng cường đại trên người Trương Huyền, người kia đối với anh ta mà nói sẽ không còn tác dụng nữa.” Con ngươi màu tím xinh đẹp của Lạc Dương đột nhiên co rụt lại, nhưng mi mắt buông xuống đã che khuất đi biến hóa vừa thoáng hiện ra, nói: “Vậy ngài nên ra tay trước khi anh ta có được Trương Huyền, chuyện này đối với ngài mà nói cũng không khó.” “Có lẽ còn hơn Niếp Hành Phong, Trương Huyền mới càng giống người cùng đường, anh nói xem?” Nam nhân lại tiến sát thêm vài phần, trong tươi cười mang theo vài phần vô lại, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ đủ để khiến kẻ khác lâm vào cuồng dại này lại không có bất cứ tác dụng gì với Lạc Dương, loại áp sát quá độ này đã sớm thành thói quen, Lạc Dương sắc mặt không có nửa điểm biến hóa. “Tôi tạm thời bảo trì trung lập.” “Đáp án này thật không thú vị.” Không nhận được sự đồng tình, Ngao Kiếm không thèm để ý, tiếp tục nhìn chằm chằm Lạc Dương, ngay lúc anh ta cảm giác chính mình có chút không chịu nổi, đột nhiên nói: “Nhiều năm như vậy rồi, mắt của anh vẫn mang theo nét đẹp giống như năm đó.” Đề tài đột nhiên đi lệch, làm Lạc Dương ngẩn ra, mi mắt nâng lên, đối diện với ánh mắt cười đùa của Ngao Kiếm. Mắt trái đột nhiên có chút nóng lên, anh biết con mắt kia lại biến sắc rồi, đôi mắt thường xuyên chịu qua thần lực của Ngao Kiếm không chịu nổi khí chất bức bách cường đại của đối phương, ánh sáng chuyển hóa thành màu hổ phách, như viên ngọc cùng màu xinh đẹp sáng long lanh, đáng tiếc bên ngoài lại hiện đầy vết rạn nứt chằng chịt như mạng nhện, đột nhiên nhìn lại, giống như một khối mỹ ngọc do không cẩn thận làm vỡ, mà tạo thành khuyết điểm không cách nào bù đắp lại. “Xin lỗi, khiến anh nhớ lại chuyện không vui trước kia.” Mi mày Ngao Kiếm khó có được lúc nhăn lại, nâng tay xoa nhẹ con mắt trái của Lạc Dương, đợi khi buông ra, vết rạn nứt trên con mắt hổ phách đã biến mất, như châu ngọc trong suốt, xinh đẹp hoàn hảo không chút tỳ vết. “Khi nào anh nghĩ thông suốt, tôi sẽ khiến đôi mắt anh hóa thành màu như vậy.” “Nếu như phải đổi, màu xanh dường như tốt hơn.” Ngao Kiếm không hiểu lắm, nhướn mi, chỉ thấy trên mặt Lạc Dương hiện lên tươi cười xinh đẹp khó thấy được: “Màu xanh cùng với màu hổ phách, là màu mắt tiêu chuẩn của mèo Ba Tư.” “Lạc Dương, từ khi đến đây, anh cũng học được cách nói giỡn rồi.” Ngao Kiếm thở dài, xoay người rời đi: “Theo tôi đi xuống hội trường một chút đi, xem có thể có thu hoạch gì ngoài ý muốn không.” Nhìn bóng lưng Ngao Kiếm, Lạc Dương tươi cười hóa thành sâu sắc. Anh không phải không nghĩ thông suốt, mà không muốn nghĩ thông, nếu hai mắt đều hóa thành màu sắc thuộc về Ngao Kiếm, thì đại biểu cho việc anh đã hoàn toàn thần phục anh ta, cũng chẳng khác nào chính mình không còn khả năng ở bên cạnh anh ta lâu hơn được nữa. Không ai hiểu rõ anh ta hơn so với chính mình, người này, vĩnh viễn chỉ cảm thấy có hứng thú với chinh phục, cho nên, trước khi chính mình đạt được mục đích, sẽ không đáp ứng đề nghị kia. Niếp Hành Phong ra khỏi phòng Ngao Kiếm, tươi cười trên mặt lập tức trầm xuống, nhìn chìa khóa trên tay, đi đến số phòng ghi trên đó. Nếu không phải vì lấy chìa khóa, anh sẽ không phải cùng Ngao Kiếm đấu trí, tên tiểu thần côn hỗn đản nào đó, tốt nhất cậu ta nên cho anh một lời giải thích hợp lý, nếu không đừng hy vọng anh sẽ dễ dàng tha cho cậu ta! Đi tới trước một gian phòng trên tầng cao nhất, dùng chìa khóa mở ra, may là, bên trong không khóa trái, giúp Niếp Hành Phong dễ dàng vào phòng. Căn phòng bày biện xa hoa chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ, anh đang do dự có nên đi vào trong hay không, thì nghe tiếng Trương Huyền từ trong phòng ngủ truyền ra. “Tắm xong chưa?” Tiếng gọi giống như sợi dây lôi kéo, thành công mà dẫn Niếp Hành Phong tới phòng ngủ, đẩy cửa ra, nhất thời đen mặt. Trương Huyền xích lõa nửa người trên tựa vào chiếc giường king size, vẻ mặt tươi cười dụ dỗ, tầm mắt đi xuống, Niếp Hành Phong càng tức giận, tây trang xa hoa nổi tiếng đắt tiền cũng cởi rồi, chỉ mặc quần lót, mà hình như quần lót cũng là của anh, tiểu thần côn mới không nỡ dùng tiền mua quần lót xa hoa đắt tiền như vậy. Người này cư nhiên dám mặc quần lót của anh mà theo nữ nhân lêu lổng! Sợi dây lý trí đứt đoạn ngay tại chỗ, Niếp Hành Phong giờ phút này chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là đem Trương Huyền từ tầng cao nhất một cước đá xuống. “Chủ, chủ tịch?” Thấy Niếp Hành Phong, tươi cười quyến rũ trên mặt Trương Huyền thành công chuyển thành khiếp sợ, vội từ trên giường mà nhảy xuống, vẻ mặt khẩn trương hỏi: “Anh anh anh, anh sao lại tới đây?” “Mười giây, mặc quần áo vào cho tôi, lập tức đi ra!” Niếp Hành Phong lạnh lùng mà ra lệnh. Nữ nhân kia không có ở đây, nhưng cho dù ở đây, Niếp Hành Phong cũng sẽ coi cô ta như không tồn tại. “Nhưng mà, tôi còn chưa…” “Một, hai, ba!” Chữ bốn còn chưa phát ra, Trương Huyền đã rất nghe lời, lấy tốc độ ánh sáng mà mặc lại quần áo, không kịp đeo caravat, đã bị Niếp Hành Phong kéo ra ngoài, cậu không nhịn được kêu thảm thiết: “Rời đi như vậy, sẽ bị phát hiện, vụ án của tôi…” “Shut up!” (Câm miệng) Một bụng tức giận, nhưng lại không nỡ phát ra nửa phần với Trương Huyền, Niếp Hành Phong nghiến răng đến kêu ken két, nghiêm mặt lôi cậu ra khỏi phòng. Hai người đi quá nhanh, ai cũng không chú ý tới một đầu khác của hành lang, một thân ảnh đang lơ lửng ở giữa không trung; sau khi chờ bọn họ rời đi, quỷ ảnh đi tới trước gian phòng, bảng số gian phòng màu vàng kim theo cô ta tới gần trong nháy mắt hóa thành màu đỏ, rồi sau đó, quầng huyết sắc càng lúc càng lớn, đem thân ảnh hoàn toàn hấp thụ. Mạch Lan tắm rửa xong, tùy tiện lấy áo ngủ mặc vào rồi trực tiếp tới phòng ngủ, nam nhân anh tuấn đang chờ cô, cô dự cảm đêm nay sẽ có thể có một thể nghiệm mới thật tuyệt vời. Nhưng, trong phòng ngủ không có một bóng người, cô có chút khó hiểu, xoay người đi tới thư phòng, vẫn không có ai, gọi hai tiếng, đáp lại là tiếng đóng cửa mạnh, là tiếng cửa phòng khách. Tiếng vang kịch liệt khiến Mạch Lan lại càng hoảng sợ, vội xoay người, thình lình, một gương mặt đầm đìa máu bất ngờ xuất hiện trước mặt cô. “A…” Nhiều năm quen biết, cho tới giờ phút này đối mặt với khuôn mặt mơ hồ kia, cô vẫn có thể dễ dàng nhận ra đối phương là ai. Chột dạ, còn có sợ hãi đồng loạt kéo tới, Mạch Lan sợ đến ngã trên mặt đất, muốn đứng lên chạy trốn, nhưng lại không cách nào động đậy nổi, tựa như có một sợi dây vô hình trói buộc cô. Cô run rẩy, sợ hãi mà nhìn quỷ ảnh chậm rãi bay về phía mình, gần đến khi chỉ còn khoảng cách một thước. “Cô, cô không phải đã…Cô muốn thế nào? Đừng giết tôi, tôi cái gì cũng đáp ứng…” “Tôi tới lấy lại thứ thuộc về mình.” Lạnh lùng trả lời, ngón tay lạnh như băng đặt trên tay cô, một con dao được nhét vào trong tay trái. Mạch Lan trừng to mắt, con ngươi vì sợ hãi mà giãn to, cô ta hoảng sợ phát hiện có một lực lượng kỳ dị đang khống chế mình, khống chế lối suy nghĩ của cô ta, tay nắm chặt dao đưa lên, rồi sau đó, bất ngờ hạ xuống… Niếp Hành Phong một hơi đem Trương Huyền kéo từ phòng khách sạn tới dưới bãi đỗ xe, sau đó nhét cậu vào ghế phó lái như nhét hàng hóa, phanh một tiếng mà đóng cửa xe, chính mình cũng lập tức ngồi lên xe, chạy xe lái ra ngoài. “Oa a, chủ tịch anh sao lại đi chơi đua xe vậy? Chậm chậm một chút, thong thả một chút a…Này, mới vừa rồi là đèn đỏ, anh không bị bệnh mù màu chứ?” Chiếc xe trong tiếng kêu liên tiếp của Trương Huyền mà nhanh như điện giật vọt về phía trước, gặp xe vượt xe, ba loại đèn đỏ vàng xanh cũng thành một loại, hoàn toàn theo ý nguyện của Niếp Hành Phong; chiếc xe điên cuồng sau khi bão hơn mười phút, trong xe an tĩnh lại, Trương Huyền ngồi trên ghế một câu cũng không nói. Niếp Hành Phong lúc này mới từ trong tức giận bình tĩnh lại, nhìn sắc mặt trắng bệch của Trương Huyền, vội đem xe dừng ở ven đường, hỏi: “Không thoải mái sao?” “Đây không phải kết quả anh muốn sao?” Xe cuối cùng cũng ngừng, Trương Huyền lúc này mới có dũng khí tháo dây an toàn, tựa lưng vào ghế hữu khí vô lực mà nói. Cậu đời này sợ nhất chính là ngồi xe bay của chiêu tài miêu, nhất là lúc anh tức giận. Câu thừa nhận này đột nhiên từ trong đầu vọt ra, mặc dù cậu cũng không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy. “Xin lỗi, tôi không cố ý.” Sắc mặt Trương Huyền làm Niếp Hành Phong vừa đau lòng vừa hối hận. Anh trước kia bão xe quen rồi, tức giận hay vui vẻ đều lái xe đi bão để giải phóng tâm tình, lần này may là Trương Huyền, nếu đổi là người khác, giờ phút này sợ là đã đã nôn mạnh không ngừng rồi. Trương Huyền xuống xe, tựa vào xe hít sâu vài hơi, cuối cùng cũng hoãn lại, cau mày nhìn Niếp Hành Phong, “Đại ca, tôi là đang tra án, anh đến kéo tôi ra làm gì? May là tin tức đã tới tay, nếu không lần này tôi sẽ không để yên cho anh!” “Giả làm bậc thầy thiết kế thời trang, cùng nữ nhân lên giường, đây là vụ án mà cậu đang theo?” Nhớ tới phong tình của Trương Huyền lúc trên giường mới rồi, Niếp Hành Phong vốn có vài phần áy náy trong nháy mắt chuyển thành lửa giận, xuống xe, vòng qua đến bên cạnh cậu, cười lạnh: “Vì phá án, ngay cả chính mình cũng bán?” “Bán?” Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, mắt xanh xinh đẹp tràn đầy khó hiểu, nhưng lập tức trên mặt chậm rãi nở nụ cười quỷ dị: “Chủ tịch, anh sẽ không cho rằng tôi thật sự sẽ cùng nữ nhân kia đi thuê phòng chứ?” Không phải tưởng, các người không phải đã đi thuê phòng rồi sao? Niếp Hành Phong tức giân mà nghĩ, nhưng không trả lời, nhìn sắc mặt hậm hực của anh, tươi cười trên mặt Trương Huyền càng lúc càng đậm, rốt cuộc không nhịn được cười rộ lên. “Tôi van anh, tôi thật ra rất có phẩm chất của thần thám, anh nghĩ như vậy thực sự là vũ nhục nhân cách của ta a.” Cậu cười nói: “Gian phòng đó là do Mạch Lan đặt ở lâu dài, bên trong có tư liệu tôi muốn, tôi chỉ thừa dịp cô ta đi tắm mà tìm tư liệu thôi.” Phiền muộn của Niếp Hành Phong nhất thời tan thành mây khói, anh vốn cũng không tin Trương Huyền sẽ làm ra cái loại chuyện này, chỉ là thấy cậu lấy cái lại trạng thái đó mà nằm ở trên giường, lý trí nhất thời bị lửa giận đốt cháy đến không còn một mảnh. “Vậy, có phẩm chất thần thám, muốn tìm tư liệu phải cởi áo tháo thắt lưng lên giường chờ sao?” “Di di.” Trương Huyền dính sát vào anh, trong mắt lóe sáng: “Chủ tịch, hình như anh đang ghen a.” Vừa nói, một cái bình nước hoa sáng bóng tinh xảo khéo léo đưa tới trước mặt Niếp Hành Phong, nhẹ nhàng ấn xuống, làn hương thơm theo gió truyền đến, Niếp Hành Phong trước mắt một trận choáng váng, thần trí bay bổng trong khoảnh khắc, khi tỉnh lại, liền thấy Trương Huyền vẫn đứng dựa vào xe, hướng anh mỉm cười. “Đó là cái gì?” “Là tinh dầu làm người ta trong nháy mắt lâm vào mê hoặc. Yên tâm, tôi chỉ cho anh thể nghiệm nho nhỏ một chút mà thôi.” Trương Huyền đem lọ nước hoa bỏ lại vào túi, trắng mắt liếc Niếp Hành Phong một cái, “Anh cho là tôi sẽ hai tay trống trơn đi làm tình báo sao? Vốn định dùng tinh dầu này làm Mạch Lan hôn mê sau khi đắc thủ, ai ngờ anh đột nhiên xông tới, vừa rồi đi như vậy, sau đó nhất định sẽ bị cô ta phát hiện.” Thì ra, tất cả đều là chính mình lo lắng vô ích sao, anh sớm nên biết Trương Huyền dù có chút điểm tham tài, nhưng làm việc không phải không có nguyên tắc, nhưng lúc ấy phần ghen tuông bận tâm kia che mờ tâm trí anh, mà lời Ngao Kiếm cũng có công trợ giúp khơi lên ảnh hưởng. Trước mặt Ngao Kiếm thì phong độ tài giỏi có thừa mà sau khi đụng tới Trương Huyền, thì hoàn toàn bị đánh quay về nguyên hình, anh không có cách nào bảo trì bình tĩnh, cũng…không muốn bảo trì phần bình tĩnh đó. Bởi vì, trước mặt Trương Huyền, bất cứ ngụy trang gì đều không còn quan trọng, anh hy vọng người này có thể thấy con người chân thật hoàn hoàn chỉnh chỉnh của anh. “Xin…lỗi.” Niếp Hành Phong rất ảo não mà nói. “Được rồi, dù sao thông tin cũng đã tới tay, xem xét phần ghen đấy của anh, quyết định tha thứ cho anh.”
|
Trương Huyền cười đến quá sức độ lượng, nhưng Niếp Hành Phong có loại cảm giác, anh không thể quá khinh địch buông tha mình như vậy, đoạn thời gian tương đối dài sau này đại khái sẽ bị nghiền ép đi? Vậy…thì tùy ý cậu nghiền ép a. “Nói lại, anh sao biết tôi ở gian phòng nào?” Chống lại ánh mắt khó hiểu của Trương Huyền, Niếp Hành Phong không cách nào trả lời, anh không muốn nhắc đến Ngao Kiếm trước mặt Trương Huyền, may là Trương Huyền không hỏi nhiều, tiếp tục cười xuy xuy, bị cậu cười đến có chút giận, Niếp Hành Phong giả bộ quát: “Cậu rốt cuộc đang cười cái gì?” “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ, bộ dáng anh vừa rồi nổi giận đùng đùng tiến vào phòng cứ như là đang tróc gian á.” Niếp Hành Phong mặt mũi tối sầm, rất muốn kéo căng mặt ra, nhưng nhìn Trương Huyền cười đến xuân phong đầy mặt, rốt cuộc cũng không nhịn được cười. Lúc ấy thật sự là trong đầu phát sốt, mới có thể bất kể hậu quả mà xông vào, nếu như Trương Huyền thật sự cùng nữ nhân đang trên giường, vậy, lấy thân phận bạn bè của cậu, anh lấy lý do gì để ngăn cản? “Không cho cười tiếp.” Rất hiển nhiên, loại giọng điệu khiển trách này không sinh ra bất cứ tác dụng gì với Trương Huyền. Cậu vẫn như trước cười không ngừng, vừa nghĩ đến bộ dáng chiêu tài miêu bình thường bình tĩnh trầm ổn lại phát điên như vậy, thì có muốn cũng không nhịn được cười a, nam nhân này khi ghen thoạt nhìn có điểm đáng yêu, đoán được anh ghen vì cái gì, đáp án kia khiến Trương Huyền rất vui vẻ, ranh mãnh mà liếc mắt về phía Niếp Hành Phong. Chưa bao giờ, được người để ý như thế, cảm giác hân hoan, thỏa mãn, còn có, một chút cảm động. “Bầu trời đêm đẹp quá ha.” Lưng dựa vào thân xe ngửa đầu ngắm sao lấp lánh trên bầu trời đêm, Trương Huyền ca ngợi nói. Niếp Hành Phong cùng cậu sóng vai mà đứng, nhìn bầu trời: “Rất đẹp.” Gió nhẹ phất qua, đồng thời nhiễu loạn trái tim hai người, hiểu lầm được giải thích rõ ràng, cũng đem một ít tâm tư dẫn ra với người tri kỉ rồi, có chút xấu hổ, cũng có chút phấn khích, tâm tư lên xuống trầm lắng, ai cũng không dám lên tiếng trước, sợ phá vỡ sự yên lặng này. Rốt cuộc, sau một trận yên tĩnh, Niếp Hành Phong hỏi: “Muốn ngắm sao sao?” “Chúng ta không phải bây giờ cũng đang ngắm sao?” “Không phải loại này, là dùng kính viễn vọng để nhìn.” Niếp Hành Phong nói: “Trong nhà tôi có, muốn xem không?” “Được a.” Có thể ngắm gần hơn sao đêm xinh đẹp, Trương Huyền không nói hai lời, lập tức đồng ý.
|
Chương 4
Niếp Hành Phong mang Trương Huyền về nhà của mình, trước nấu cơm đã. Tiệc rượu đêm nay hai người đều có tâm sự, chưa ăn được gì, cho nên anh đáp ứng yêu cầu của Trương Huyền làm hai đĩa cơm trứng, Trương Huyền thì nhân cơ hội đi dạo trong nhà một vòng, cuối cùng trở về phòng ăn, tặc lưỡi: “Nhà trên dưới hai tầng, diện tích còn lớn như vậy, quá khí thế.”
“Tôi vốn ở tầng giữa, sau lại xảy ra một số việc, tinh thần không tốt, nên Duệ Đình đề nghị tôi đến nơi có tầm nhìn khá lớn này ở.”
Kết cấu bên trong là tầng trên dưới, lầu hai diện tích khá lớn, mặt tường lại hoàn toàn thiết kế bằng thủy tinh, tầm nhìn rất tốt, đứng ở tầng thượng, lại có thể nhìn cảnh xa, buổi tối lại có thể nằm ghế ngắm bầu trời đêm, cái kính thiên văn là Niếp Hành Phong cố ý mua vì muốn ngắm sao.
Cơm rang trứng đã làm xong, Niếp Hành Phong đem thìa bạc đưa cho Trương Huyền, Trương Huyền lại không tiếp ổn, thìa bạc rơi xuống bàn, một khắc ấy, tâm tình đang tốt giống như bị vật gì đâm trúng, đau đến kịch liệt.
“Tinh thần không tốt sao, xảy ra chuyện gì?” Cậu thì thào hỏi.
“Do vụ tai nạn xe, cụ thể cũng không nhớ kỹ nữa.”
Không để ý sự khẩn trương trên mặt Trương Huyền, Niếp Hành Phong cười, “Nhưng, cũng đã là quá khứ.”
Phần bất an, sợ hãi, tâm tình không yên trong quá khứ kia, sau khi quen biết Trương Huyền, anh đã không tiếp tục cảm giác được nữa.
Có lẽ, mặc kệ từng trải qua bao nhiêu thống khổ, thời gian đã qua, đều là quá khứ, quên không được, vậy cứ bình thản ở bên nhau, tựa như giờ phút này.
Ánh mắt Trương Huyền khó có được trầm ổn, có loại cảm giác, cậu bây giờ đang nghĩ chuyện của mình, đang nghĩ mình đã từng trải qua chuyện gì, người không đem bất kỳ chuyện gì để trong lòng, nhưng lại để ý một câu nói mình thuận miệng nói ra, Niếp Hành Phong thích tính cách lạc quan thẳng thắn của Trương Huyền, nhưng không thể phủ nhận, giờ phút này Trương Huyền đã làm cho anh cảm động.
“Ăn cơm đi.” Anh nhẹ nhàng nói.
Sau khi ăn xong, Niếp Hành Phong lại mở bình rượu đỏ, Trương Huyền vội vã đi xem sao, vài ngụm liền đem rượu trong ly uống hết, bảo Niếp Hành Phong cầm hai lon bia ướp lạnh, đi lên lầu hai.
Một bên tường phòng ngắm sao là vách thủy tinh nguyên vẹn, cho dù không cần kính viễn vọng, cũng có thể thấy rõ sao trời rực rỡ, thấy ánh mắt kinh hỉ của Trương Huyền, Niếp Hành Phong không thể kìm được cười rộ lên: “Nếu thấy mưa sao băng, cậu sẽ càng thấy đẹp hơn.”
“Đẹp vẫn là đẹp, nhưng là vách tường này là thủy tinh sao? Nếu thiên thạch nện xuống, có bị đập vỡ không?”
Niếp Hành Phong khóe miệng co quắp một chút, rất muốn nói với Trương Huyền, mặc dù tường bằng thủy tinh, nhưng tuyệt đối cứng như đá cẩm thạch, có thể đừng khéo lo trời sập như vậy hay không; nhưng không muốn phá vỡ không khí ấm áp bây giờ, anh lựa chọn trầm mặc.
Trương Huyền đem bia mở ra để bên cạnh, bắt đầu di chuyển kính viễn vọng thưởng thức cảnh đêm, Niếp Hành Phong thì nằm lên ghế dựa ở bên cạnh. Bia ướp lạnh rất đã khát, anh uống bia, lại nhìn Trương Huyền vui vẻ mà di động ống kính, khóe miệng không khỏi hiện lên tia cười.
Tại sao trước kia không phát hiện ngắm bầu trời đêm là một chuyện thích ý như vậy?
“Chủ tịch, chòm sao Đại hùng nằm ở chỗ nào?” Bia uống xong, Trương Huyền vẫn còn chưa nắm được điều cơ bản của quan sát, vì vậy quay đầu hỏi Niếp Hành Phong, “Tôi muốn xem đại hùng cùng bắc đẩu tinh rốt cuộc nằm ở chỗ nào.”
Thiên sư lại không biết xem bắc đẩu tinh, Niếp Hành Phong rất muốn cười. Chòm sao đại hùng kỳ thật thì dường như thích hợp xem vào mùa xuân hơn, nhưng anh không muốn đả kích nhiệt tình của Trương Huyền, đi qua, lôi kéo tay cậu dạy cậu cách điều khiển chính xác dụng cụ, nói cho cậu biết chòm sao đại hùng ở α cùng bắc đẩu tinh ở β, Trương Huyền nghe được gật gật đầu.
Tâm tư của cậu giờ phút này đều đặt trên việc ngắm sao, không phát hiện cả hai đang kề sát vô cùng thân mật, nhưng Niếp Hành Phong lại để ý tới, loại nắm tay này rất giống lần trước khi ở sân golf hướng dẫn, mùi thơm cơ thể thản nhiên của cậu lúc kề sát không ngừng phả tới anh, mê hoặc tuyệt vời, làm anh say êm.
“Chòm đang phát sáng kia, chuyển ống kính tới hướng bắc chút, cậu sẽ thấy hộ tinh Alcor…”
Tay xoa nhẹ bên hông Trương Huyền, thay cậu sửa đúng tư thế, ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh, khi chạm vào thì liền không nỡ buông ra, ngược lại biến thành vuốt ve nhẹ nhàng; ghé vào lỗ tai cậu nói cho cậu biết phương vị tiếp theo cần di chuyển, tâm tư lại đã sớm rối loạn, ngửi mùi hương thơm mát phát ra từ cậu, rốt cuộc cũng nhịn không được, đem nụ hôn in lên vành tai cậu.
“Tiếp tục hướng Bắc, đó chính là hai chòm sao hằng tinh màu vàng tạo thành hệ thống song tinh, vận hành theo chu kỳ sáu mươi năm một vòng…”
Môi để ở bên tai Trương Huyền, nói là giải thích, chi bằng nói là đang hôn. Trương Huyền tựa hồ hoàn toàn chìm đắm vào việc ngắm sao, không có bất kỳ phản kháng gì, càng khích lệ cho Niếp Hành Phong, động tác giúp điều chỉnh tiêu cự đã sớm thay đổi tác dụng, tay theo bên hông Trương Huyền chuyển thành nhẹ nhàng xoa bóp, tư thế nửa như ôm lấy, liếm hôn một chút vành tai cậu, thanh âm giải thích thoáng khàn khàn, mang theo khí tức khiêu khích.
Thân hình trong lòng bắt đầu cứng ngắc, mặc dù vẫn là tư thế quan sát sao, nhưng rất rõ ràng Trương Huyền đã cảm nhận được tâm tình anh muốn nhắn nhủ, Niếp Hành Phong có chút khẩn trương, nhưng sợ hãi còn nhiều hơn, sợ bị đẩy ra, sợ bị cự tuyệt.
Nguyên bản không nghĩ nhanh như vậy đã bộc lộ tâm ý chính mình, nhưng đêm nay thấy Trương Huyền cùng Mạch Lan dây dưa đã khiến anh cảm giác được nguy cơ, không còn cách nào khác để đợi tiếp nữa, như vậy, nói không chừng một ngày nào đó, anh sẽ mất đi đối phương.
“Biết không? Lần trước ở sân golf, tôi đã muốn ôm cậu như vậy rồi.”
Trương Huyền dễ dàng tha thứ vô hình trung khuyến khích cho Niếp Hành Phong, tay anh ở trên người cậu làm càn mà vuốt ve, cảm thụ ấm áp của thân thể kia, cẩn cẩn dực dực hôn lên gương mặt cậu, dò xét tiếp xúc càng sâu cấp thiết đi vào xâm lược.
“Chủ tịch…”
Trương Huyền cuối cùng đem ánh mắt từ ống kính chuyển tới trên người anh, trong suốt gợn sóng, ở trong ánh đen hơi tối mang một màu sắc rực rỡ sáng chói thần kỳ, cậu không chốn, mà sau khi có chút do dự, đáp lại Niếp Hành Phong. Nụ hôn mang theo hương rượu nguyên chất mỏng nhẹ, là hấp dẫn tuyệt nhất, chớp mắt tiếp theo, liền bị Niếp Hành Phong ôm tới bên cạnh tường, bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ đều muốn xuyên thấu qua ánh mắt đối phương mà thăm dò phần tâm cảnh kia.
“Anh cũng biết, có một số việc, tiếp tục bước về phía trước, sẽ không có cách nào lùi lại về phía sau.” Dựa vào tường, Trương Huyền nhẹ giọng hỏi. Sóng mắt lưu chuyển, như là say, lại vừa như, nghiêm túc chưa bao giờ có.
“Dù phía trước là vách núi, vẫn muốn bước ra như trước.” Không chút do dự, Niếp Hành Phong cho cậu đáp án.
Thời gian đình trệ trong chốc lát, lập tức hai người liền hôn nhau một lần nữa. Không thể nói là ai chủ động trước, điều đó đã không còn quan trọng, quan trọng là, giờ phút này bọn họ đã có được lẫn nhau, thân hình tiếp xúc, không hề ngăn cách mà ôm lấy.
Nắm hai tay Trương Huyền đưa nó về phía sau lưng, ấn ký chữ S trên cổ tay Trương Huyền nhẹ nhàng hiện lên một chút, nhưng hai người không hề chú ý tới. Hôn, triền miên mà nóng bỏng, hai người trong lúc đó quay lại, tìm lấy tình cảm chính mình mong muốn, đó là thích sự tồn tại của người kia, đồng thời cũng xác nhận, xác nhận người kia ở bên người chính mình, xác nhận người kia sẽ không biến mất.
Trong lúc hôn, Niếp Hành Phong nâng tay cởi nút áo sơ mi của Trương Huyền, tay run rẩy rất nhẹ, hồi lâu mới cởi được nút, Trương Huyền không nhịn được cười anh: “Anh rất khẩn trương, hình như là lần đầu làm loại chuyện này a.”
Là nam nhân trưởng thành, đương nhiên đây không phải lần đầu của Niếp Hành Phong, nhưng đúng như lời Trương Huyền, anh rất khẩn trương, khẩn trương đến mức không thể kìm nổi.
Anh có khát vọng muốn nhanh chóng tiến tới chạm đến thật sâu của Trương Huyền, nhưng phía sau khát vọng lại có vài phần sợ hãi, sợ làm cậu bị thương, sợ mất đi cậu, phần yêu đến mức tận cùng này quen thuộc như vậy, quen thuộc đến anh không cần suy tư quá nhiền, chỉ bằng trực giác, là có thể tìm được điểm mẫn cảm của Trương Huyền, dễ dàng lấy lòng cậu.
Hai tay nắm ở bên hông Trương Huyền, thắt lưng kia có chút tinh tế, nhưng lại lộ ra sự kiên cường dẻo dai thuộc về nam nhân, Niếp Hành Phong có chút ác ý mà vân vê xoa bóp bụng giữa thắt lưng, nghe tiếng Trương Huyền cúi đầu thở dốc tùy thời truyền đến.
Hôn dần xuống phía dưới, nhẹ nhàng hôn cắn dưới cằm cậu, tiện đà chuyển tới xương quai xanh dưới cổ, cảm giác phiến tình khiêu khích, làm Trương Huyền nhịn không được phát ra một tiếng nức nở trầm thấp; mi mắt khép hờ, cảm thụ đầu lưỡi linh hoạt đang lưu lại dấu vết nho nhỏ ấm áp trên người mình, trái tim nhảy kịch liệt dị thường, có loại lỗi giác không cách nào thừa nhận, thân thể không thể khống chế mà run rẩy, ôm chặt lấy Niếp Hành Phong.
Rất nhanh, quần áo hoàn toàn bị thoát xuống, da thịt Trương Huyền dưới ánh đèn nhiễm một tầng ánh sáng nhè nhè, như một pho tượng sứ tinh xảo, so với đồ sứ lại ấm áp hơn nhiều, Niếp Hành Phong yêu thương lưu luyến mà hôn lên, lấy nụ hôn tiếp xúc kích khởi nhiệt tình nhiều hơn nữa.
Nụ hôn rất nhanh chuyển tới trước ngực Trương Huyền, khi chạm tới trái tim cậu, động tác của Niếp Hành Phong có chút dừng lại.
Dưới ánh sáng ngọn đèn, anh thấy rõ trước ngực Trương Huyền có một vết sẹo thật sâu, vết sẹo không dài, nhưng từ hình dáng thì có thể thấy tuyệt đối là đã đâm vào rất sâu, sâu đến làm người ta cơ hồ sợ hãi khi bị đâm trúng như vậy, cư nhiên còn có khả năng có thể sống sót.
Trong nháy mắt ấy, Niếp Hành Phong giật mình, đầu tiên chính làm cảm giác đau lòng, một dao kia thật giống như đâm vào chính trái tim anh, khiến anh không cách nào khống chế được đau đớn; tiếp đó là khó khống chế được phẫn nộ, không ngừng nghĩ là ai làm, là ai, có thể nhẫn tâm đâm một đao sâu như vậy.
“Hử?”
Cảm giác được Niếp Hành Phong ngừng lại, Trương Huyền mở mắt, thấy anh đang nhìn chằm chằm ngực mình, ánh mắt thâm sâu phức tạp. Cậu có chút xấu hổ, theo bản năng đứng vững thân thể, tự giễu nói: “Rất khó nhìn đúng không?”
“Vết sẹo này là…”
“Không nhớ rõ nữa, khi tôi được Tả Thiên cứu thì đã có rồi, lúc đầu vết sẹo này còn sâu hơn.” Trương Huyền cười nhìn anh: “Dọa đến anh sao?”
Niếp Hành Phong lắc đầu, anh là kinh ngạc khi Trương Huyền phải chịu một đao ngoan lệ như vậy mà còn có thể kiên trì sống sót, còn có chính là tràn ngập đau lòng. Có lẽ Trương Huyền thật sự có thân bất tử, nhưng cậu vẫn sẽ cảm thấy đau đớn a, Niếp Hành Phong không dám tưởng tượng, khi bị đâm một nhát sâu như thế, trong lòng Trương Huyền là loại cảm giác như thế nào. Nâng tay xoa nhẹ lên vết sẹo, không dám dùng lực, sợ làm cậu bị đau đớn.
“Lúc ấy nhất định là rất đau đi?”
Không có lời đáp lại, một hồi lâu, Trương Huyền nhẹ nhàng lắc đầu.
Mắt xanh thoáng chốc ảm đạm xuống, Niếp Hành Phong đột nhiên phát giác mình hỏi rất tàn nhẫn. Đó nhất định là đau đớn khắc cốt ghi tâm, mới có thể khiến Trương Huyền lựa chọn quên đi, bởi vì trong nháy mắt, anh thấy trong đôi mắt xanh chợt lóe qua tia đau thương, mà có thể ngay cả chính Trương
Huyền cũng không phát giác được, nhưng ánh mắt vừa rồi đã bán đứng tình cảm ẩn dấu trong cậu.
“Xin lỗi.”
Niếp Hành Phong dọc theo cằm của Trương Huyền, dùng nụ hôn để trấn an. Lúc này không cần dùng quá nhiều lời, anh chỉ cần khiến Trương Huyền cảm giác được chính mình là tốt rồi, kéo ra xiềng xích trí nhớ đối với bản thân Trương Huyền chính là một loại thương tổn, mà bất cứ chuyện gì làm thương tổn tới cậu, anh đều sẽ không làm, điều anh muốn làm chính là giúp Trương Huyền một lần nữa tạo ra ký ức vui vẻ, ký ức chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Nụ hôn đi xuống, so với trước càng thêm nóng bỏng, liếm duyện vết sẹo trên ngực Trương Huyền, nghĩ muốn cực lực vuốt ve vết sẹo từng tạo thành thương tổn với cậu. Vùng mẫn cảm trước ngực bị lưỡi mềm cắn mút, khoái cảm rất nhanh như sóng lớn trào dâng, thân thể Trương Huyền theo kích thích mà run rẩy rất nhẹ, lập tức bên hông lỏng ra, Niếp Hành Phong tháo mở dây da cậu đeo, tay theo bụng dưới trơn nhẵn của cậu đi xuống chạm đến bộ vị yếu ớt.
Phân thân sớm đã hăng hái đứng thẳng, phía đầu đã tràn ra tinh dịch khiến tay Niếp Hành Phong ẩm ướt, một mảnh đậm đặc, chứng minh mức độ hưng phấn của chủ nhân bây giờ, điều này làm trái tim Niếp Hành Phong buông lỏng, Trương Huyền đối với đụng chạm của anh hoàn toàn không hề bài xích, ngược lại, còn rất thuận theo, đôi mắt xanh thẳm như nước, mỉm cười nhìn anh, tựa như khuyến khích anh tiếp tục.
|
Đem dương vật cứng rắn nắm ở trong tay vuốt ve di chuyển, khiêu khích cảm giác của đối phương, huyết mạch trên phân thân đập nẩy thình thịch, như là đáp lại vuốt ve của anh, rất nhanh, thắt lưng của Trương Huyền theo tần suất xoa bóp của anh mà chậm rãi di chuyển, hai mắt khép hờ, hưởng phụ phần khoái cảm kia.
“Chủ tịch thủ pháp của anh rất điêu luyện a, có phải thường xuyên giúp người khác làm loại chuyện này hay không?” Dưới thở dốc, câu hỏi của Trương Huyền mang theo nồng đậm giọng mũi, như là thì thầm khi hưởng thụ hoan ái.
“Tôi có thể coi đây là lời khen sao?” Niếp Hành Phong ghé sát vào lỗ tai cậu cười hỏi.
“Chiêu tài miêu không biết tiết tháo.” Trương Huyền bực mình mà nhíu chặt mi.
Cậu vốn tưởng rằng chiêu tài miêu rất thuần khiết, nhưng nghĩ thế nào chuyện đó cũng là không có khả năng, nhìn thủ pháp tán tỉnh vô cùng thuần thục của anh, tựa hồ so với chính mình thì còn hiểu rõ thân thể của mình hơn, đây khẳng định là đã tích lũy kinh nghiệm nhiều năm hoan ái, thừa nhận điều này, Trương Huyền đột nhiên cảm giác được hưởng thụ trong nháy mắt thay đổi mùi vị.
“Trương Huyền, tôi chỉ có cậu.” Cảm thấy được Trương Huyền không hài lòng, Niếp Hành Phong ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói: “Loại chuyện này, chỉ cùng cậu làm.” Những lời giải thích này, càng như là hứa hẹn, hứa hẹn trong nhân sinh sau này, Trương Huyền là duy nhất của chính mình.
Tốc độ di chuyển vuốt ve trong tay nhanh hơn, một luồng sóng kích thích nóng bỏng tiến thẳng vào đại não Trương Huyền, khiến cậu không còn thời gian nghĩ đến vấn đề khác, trong tiếng thở dốc, rất nhanh đem nhiệt tình phát tiết trong tay Niếp Hành Phong.
Cảm giác sảng khoái trong nháy mắt tràn ngập đại não, Trương Huyền đôi mắt nửa mở, nhìn Niếp Hành Phong bỏ đi quần áo chính mình, phân thân sớm đã trướng thật lớn, hiển nhiên là đã nhịn lâu.
“Muốn tôi giúp anh không?” Nghiêng người tựa lên vách tường, Trương Huyền cười đến mị nhãn như tơ: “Nhưng kỹ thuật của tôi rất kém a.”
“Đương nhiên là muốn, dùng thân thể của cậu.”
Niếp Hành Phong mỉm cười, tay đã tìm đến hậu đình của cậu, địa phương mềm mại đột nhiên bị dị vật đụng chạm, thân thể Trương Huyền run lên, đôi mắt lập tức trợn to.
“Tôi chưa nói anh có thể muốn làm gì thì làm với tôi.”
“Đã muộn rồi.”
Niếp Hành Phong cúi xuống liền hôn lên môiTrương Huyền, thừa dịp tinh thần cậu hỗn loạn, ngón tay đã đâm vào trong cơ thể cậu.
“Chết tiệt, lại chuyện này nên là tôi làm.”
Trương Huyền rất căm tức, không phải tức giận Niếp Hành Phong vô lễ, mà là tức giận chính mình, bộ vị tư mật đột nhiên chịu khổ xâm phạm, cậu cư nhiên một chút không hài lòng cũng không có, chỉ có hưng phấn cùng vui sướng, đối với việc quan hệ của hai người có thể thân mật như thế mà vui sướng, đương nhiên, trong tiềm thức vẫn có ý niệm muốn xâm chiếm đối phương trong đầu, nhưng rất hiển nhiên là điều đó không có khả năng, trong trí nhớ của cậu số lần cậu có thể chiếm được tiện nghi của chiêu tài miêu có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thần trí Trương Huyền có chút mê hoặc, tại sao trong trí nhớ của cậu lại có ký ức cùng chiêu tài miêu thân thiết?
Nghi hoặc bị làn sóng nhiệt bất thình lình ập đến cắt đứt, nơi nào đó trong cơ thể bị ngón tay Niếp Hành Phong đụng tới, thân thể Trương Huyền co rút mạnh mẽ, phát ra tiếng thở dốc nặng nề, điểm mẫn cảm bí ẩn cư nhiên bị tìm thấy dễ dàng, cậu khàn giọng mắng to: “Chiêu tài miêu chết tiệt, anh nhất định không phải lần đầu tiên.”
“Cho dù không phải lần đầu tiên, người cùng làm với tôi nhất định là cậu.” Bị mắng, Niếp Hành Phong thuận miệng phản kích, mút hôn Trương Huyền, mỉm cười nói: “Trong kiếp trước.”
Trừ điều đó ra, anh không tìm được bất cứ lý do gì khác giải thích được tại sao anh lại quen thuộc với thân thể Trương Huyền như vậy, cái loại cảm giác này dẫn dắt anh, khiến anh rất tự nhiên mà chạm được đến giải đất mẫn cảm của Trương Huyền, đó có lẽ là bản năng, có lẽ là trí nhớ, nhưng mặc kệ là dạng nào, đối với bọn họ mà nói, đều là quan hệ mật thiết nhất.
Bộ vị mẫn cảm bị ác ý mà đụng chạm, Trương Huyền chịu không nổi, thấp giọng nức nở, phân thân rất nhanh đã hưng phấn đứng lên; ái dịch không ngừng chảy xuống, mang theo mị hoặc tình sắc, hậu đình lập tức kéo căng, lần này là phân thân của Niếp Hành Phong. So với ngón tay, dương vật nam nhân tráng kiện hơn nhiều, khi tiến vào gây cho Trương Huyền cảm giác tràn đầy thỏa mãn, cảm giác kỳ quái mà quen thuộc trong nháy mắt chiếm cứ tất cả các cảm quan của cậu, so với nó, đau đớn ngắn ngủi biến thành thứ yếu.
Thắt lưng bị nhẹ nhàng nâng lên, nghêng đón nam nhân kịch liệt tiến vào, không ngừng nghỉ, chuyển động đâm chọc mãnh liệt cơ hồ khiến cậu cảm thấy hít thở không thông, thần trí mơ hồ, hưởng thụ cảm giác sảng khoái Niếp Hành Phong mang đến cho cậu, thể nghiệm tuyệt vời, là điều cậu chưa từng trải qua. Cậu vẫn cho rằng chính mình đối với chuyện tình sự cũng không có nhu cầu nhiều lắm, bây giờ mới đột nhiên phát hiện ra là không phải như vậy, cậu rất thích cảm giác này, khoái cảm chỉ có Niếp Hành Phong mới có thể mang đến cho cậu.
“Chủ tịch…” Tiếng nói run rẩy, cậu gọi.
“Tôi đây.”
Niếp Hành Phong hôn Trương Huyền, lưỡi kịch liệt dây dưa lẫn nhau, cố gắng khơi gợi nhiệt tình của đối phương, tiếng hôn mút nóng bỏng trêu chọc không gian yên tĩnh, mê luyến tiêu hồn, quấn quanh khoảnh khắc ôm giữ lẫn nhau.
Cằm Trương Huyền ngửa lên, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, có loại vui vẻ, trong lúc triền miên chậm rãi tản ra, loại khoái ý vui sướng khó có thể nói nên lời, vô cùng rõ ràng mà xâm chiếm trái tim cậu, tất cả cảm quan dưới vuốt ve của Niếp Hành Phong mà chết lặng, chỉ còn lại hưng phấn cùng vui mừng, bởi vì đối phương có kỹ thuật tán tỉnh cao siêu, hoặc cũng là, chỉ vì đối phương là Niếp Hành Phong.
Nhắm mắt lại, chỉ bằng xúc giác cảm thụ phần vui thích kia, trong tình cảm mãnh liệt tràn tới rất nhanh đã lên tới đỉnh cao, Niếp Hành Phong muốn rút phân thân ra, Trương Huyền ngăn anh lại.
“Bắn trong cơ thể tôi.”
“Sẽ không thoải mái…”
“Tôi thích.”
Một chữ đơn giản mộc mạc, so với bất cứ từ ngữ tán tỉnh nào cũng đều nóng bỏng hơn, đó là một loại cho phép, cho phép anh có thể không chút cố kỵ nào mà giữ lấy, Niếp Hành Phong cảm thấy trái tim siết mạnh, không hề do dự, đem phân thân càng thêm mãnh liệt mà xuyên vào, anh muốn hoàn hoàn chỉnh chỉnh có được người này, khiến cậu tiếp nhận hết thảy của mình.
Rất nhanh, trong tiếng rên rỉ phóng túng, hai người đồng thời đem nhiệt tình bộc phát ra, Niếp Hành Phong ôm Trương Huyền, hôn nhẹ lên cổ cậu, sau đó tận tình vuốt ve. Tình sắc khiến da thịt Trương Huyền phủ lên một màu phấn hồng nhàn nhạt, phảng phất như bức tranh gốm sứ tinh xảo, được phủ lên sắc thái xinh đẹp, đủ để lấy mạng người.
Ôm Trương Huyền, trái tim Niếp Hành Phong tràn đầy cảm giác nồng đậm thỏa mãn, đây có lẽ chính là cảm giác mà anh vẫn muốn có được. Không nói lời nào, chỉ gắt gao ôm giữ đối phương, giờ khắc này, Niếp Hành Phong hiểu rõ, thứ gì đó mà anh vẫn muốn đuổi theo mong cầu, rốt cuộc cũng tìm được rồi, hơn nữa, sau này, tuyệt đối không lại làm mất đi cậu, không tiếc trả giá bất cứ điều gì!
Sáng sớm, Niếp Hành Phong từ trong mộng tỉnh lại, chuyện thứ nhất là xác nhận Trương Huyền có bên người hay không.
Tối hôm qua tình cảm mãnh liệt mộng rất mỹ lệ, khiến anh hoài nghi đó có phải công hiệu của bình nước hoa mê huyễn hay không, nhưng người đang ngủ say bên cạnh đã chứng minh lo lắng vừa rồi của anh là dư thừa.
Trương Huyền cuộn tròn đưa lưng về phía anh, thân hình xích lõa hiện đầy những vết đỏ ái muội, đó là kiệt tác của anh, ngược lại chính mình, tựa hồ cũng không tốt hơn, Niếp Hành Phong cười, tối hôm qua bọn họ chơi đùa rất kịch liệt, trong trí nhớ, anh cho tới bây giờ chưa từng phóng túng như vậy.
Trương Huyền còn cuộn tròn ngủ say trên giường, động tác nhỏ lơ đãng này tràn ngập hấp dẫn, Niếp Hành Phong không dám tiếp tục nhìn, nhẹ nhàng thay cậu dịch xong chăn, rời giường đi vào phòng tắm.
Tối hôm qua chơi đùa rất lâu, đến cuối cùng còn chưa tắm rửa liền trực tiếp ôm Trương Huyền lên giường ngủ, chung quy cảm giác để cái kia lại trong cơ thể không được tốt lắm, nhưng Trương Huyền một mực muốn anh làm vậy, phần cố chấp đó khiến anh rất thích.
Niếp Hành Phong tắm rửa xong, trở lại phòng ngủ, Trương Huyền đã tỉnh dậy, vừa mới ngồi lên, tóc bị lăn qua lăn lại rối tung, đôi mắt xanh thẳm như biển, thấy anh, có chút nheo lại, như mèo con ngủ đủ giấc rồi, chuẩn bị rời giường.
“Tỉnh rồi?”
Chỉ biết nói nhảm, nhớ tới tình cảm mãnh liệt tối qua, trái tim Niếp Hành Phong đột nhiên đập thình thịch đến kịch liệt, đối diện với ánh mắt của Trương Huyền, đột nhiên có chút chột dạ.
Tối qua là anh mời Trương Huyền đến nhà mình, mời cậu uống rượu, mời cậu ngắm sao, sau đó, anh nhân tiện liền đem người ta ăn tươi, cái loại cảm giác này, thật giống như anh đã sớm có mưu tính.
“Cái kia…Chuyện tối hôm qua…”
Sợ Trương Huyền hiểu lầm, Niếp Hành Phong cẩn thận tìm từ, nhưng lập tức đã bị cắt lời, “Chủ tịch, không nhất thiết phải giải thích cái gì, rượu say loạn tính mà, tôi có thể hiểu.”
“Rượu say loạn tính?” Trên trán Niếp Hành Phong hắc tuyến rất không thoải mái mà hiện ra.
“Vậy a, mọi người đều là nam nhân, loại chuyện này anh cũng không nhất thiết phải giải thích phiền hà, dù sao việc đã đến nước này, anh chuẩn bị ra bao nhiêu tiền a?”
“Ra…tiền?” Niếp Hành Phong hoàn toàn mơ hồ, trên trán hắc tuyến giống như canh mì sợi rơi xuống
“Sao? Anh sẽ không phải là muốn chơi không trả tiền chứ?” Thấy Niếp Hành Phong vẻ mặt vô tội, Trương Huyền phát hỏa, mắt xanh hung hăng trừng anh: “Này, anh quá vô trách nhiệm rồi, cho dù anh tìm MB, cũng phải dùng tiền chứ? Nói như thế nào thì tôi cũng là lần đầu tiên, anh muốn làm bá vương ăn không hả?”
“Lần đầu tiên?”
X quang lam sắc tăng thêm ngoan lệ: “Anh dám hoài nghi lời nói của tôi!?”
“Không phải, tôi chỉ là…”
Tối hôm qua bọn họ phối hợp rất ăn ý, cái loại cảm giác này giống như đã từng trải qua vô số lần tích lũy tình cảm cùng nhau, nhưng bây giờ Niếp Hành Phong sao dám nói Trương Huyền không phải lần đầu tiên? Vội vàng trấn an: “Cậu đừng cắt câu lấy nghĩa, tôi không phải ý kia.”
“Vậy nhanh đưa tiền!”
Hoàn toàn hết chỗ nói, Niếp Hành Phong cười khổ: “Nhưng tối hôm qua cậu hình như cũng rất hưởng thụ mà?”
Lần này đổi lại là Trương Huyền không nói gì, mắt xanh chớp chớp, hiện ra vài phần ngượng ngùng mập mờ.
Tối hôm qua? Tối hôm qua cậu đương nhiên rất thoải mái, hơn nữa, còn giống như rất phối hợp, cảm giác thỏa mãn nồng đậm chưa từng có, là chiêu tài miêu mang đến cho cậu, không đơn giản chỉ là trên thân thể, mà còn có tâm linh, loại cảm giác này là thích? Hay là yêu? Hay là tình cảm càng sâu ngự trị?
“Cái đó, vậy…” Cậu cắn cắn môi dưới, lầm bầm: “Lấy anh tám phần là được rồi.”
Niếp Hành Phong rất kính nể mình bây giờ còn có thể bình tĩnh nghe tiểu thần côn nói hươu nói vượn, cùng tiểu thần côn ở cùng một chỗ chỗ tốt duy nhất chính là——trình độ kiềm chế được đề cao cực lớn.
|
Đi tới bên người Trương Huyền, nhìn gương mặt cậu vì chính mình tới gần mà có chút phiếm hồng, Niếp Hành Phong tâm lý nổi lên xúc động muốn trêu đùa cậu.
Tiền vốn không giải quyết được vấn đề, bởi vì trong lòng anh, Trương Huyền là báu vật vô giá.
“Kỳ thật, vừa rồi tôi muốn nói, chúng ta quen nhau được không?”
“Hả?” Mắt xanh vô cùng kinh ngạc mà nhìn anh, Trương Huyền tiếp tục cắn môi, thống khổ mà gãi đầu, “Chủ tịch, tại sao anh lại cho tôi một đề tài khó lựa chọn như vậy?
Đẹp trai lắm tiền, chiêu tài miêu còn ngây thơ như vậy, cậu sao có thể bỏ được đây? Nhưng, quen nhau như vậy có phải có điểm nhanh hay không? Bọn họ hình như mới quen biết có mấy tháng a, nhưng, cho dù thời gian quen biết không dài, nhưng cậu thật sự rất để ý người này, nếu không sẽ không tiếp nhận anh dễ dàng như vậy, nhưng…
“Vì tôi thích cậu!” Không để cho Trương Huyền có thời gian tiếp tục phiền não, Niếp Hành Phong nói ngay sau đó.
Trương Huyền ngẩn ra, mi mắt nâng lên, đối diện với đôi mắt của Niếp Hành Phong, trong con ngươi không hề che dấu chân thành, khiến cậu tâm động, cậu nở nụ cười, cũng đồng dạng rất nghiêm túc nói: “Nếu anh không keo kiệt với tình nhân, tôi đồng ý.”
Hết chương 4.
|