Nhập Hí
|
|
Văn án
Paparazzi mới vào nghề – Diệp Nhuận Hành một lần ngoài ý muốn trọng sinh vào đệ đệ của ảnh đế Trần Chi Mặc – Trần Mộc Ngôn. Này xem như thoát khỏi mệnh khổ hay là vận đào hoa?
Khi hắn chậm rãi xé mở chiếc mặt nạ hoàn mỹ của Trần Chi Mặc….. Thấy hóa ra là một chiếc mặt nạ khác……
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi~
Diễn viên chính: Trần Mộc Ngôn (Diệp Nhuận Hành), Trần Chi Mặc Diễn viên phụ: Đinh San San, Khương Phi, Vương Đại Hữu…
|
Chương 1
Tại một nhà hàng nhỏ ngoài đại học nào đó, một nữ sinh viên để tóc ngắn ngang tai đem đôi đũa duy nhất đẩy ra, đưa tới trước mặt nam sinh mặc áo lông cũ.
“Nhuận Hành nhanh ăn đi, bằng không mỳ nguội.”
Nam sinh tên là Nhuận Hành nhận lấy đôi đũa, lộ ra nụ cười thật tươi nói: “Tiểu Thanh, kỳ thật tôi chỉ tới thăm cậu, cậu không cần mời tôi ăn mỳ.”
“Cũng không phải đồ gì đắt tiền.” Thẩm Thanh khẽ nhíu mày, “Cậu ở một mình lại không nỡ tiêu tiền, chỉ sợ bát mỳ ngon còn chưa từng ăn qua đi?”
Tuy rằng con trai bình thường ở trước mặt nữ sinh luôn không muốn lộ ra vẻ trong túi thiếu tiền, nhưng Diệp Nhuận Hành và Thẩm Thanh quen biết đã lâu, hơn nữa Diệp Nhuận Hành vốn là một người rộng rãi, cậu không cần ở trước mặt Thẩm Thanh che dấu thứ gì.
Cầm lấy đôi đũa, cậu bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm, “Vẫn là bên cạnh trường học của chúng ta làm nước sốt mỳ ngon nhất.”
“Tôi nói này, Nhuận Hành, cậu không tính quay về trường học nữa?”
“Ngay cả cuộc sống như bây giờ tôi cũng rất miễn cưỡng, chuyện đi học tôi thật không dám nghĩ tới nữa. Tiểu Thanh, cậu học rất giỏi, đợi đến khi tốt nghiệp có thể tìm được một bệnh viện tốt để công tác.” Diệp Nhuận Hành hết sức nghiêm túc nhìn về phía đối phương.
“Cậu có biết, hiện tại cậu làm việc ở tạp chí đó căn bản là không chính quy, hơn nữa còn là tạp chí Bát Quái, tháng trước còn bị một nữ minh tinh khởi tố , không phải thắng kiện sao? Nhà tạp chí đó bồi thường biết bao nhiêu tiền … Cậu nói thật cho tôi đi, tiền lương tháng trước cậu không được nhận?” Thẩm Thanh tựa hồ có chút sốt ruột.
“Ha ha, chính là vì tạp chí Bát Quái cho nên bán đặc biệt tốt.” Diệp Nhuận Hành sờ đầu một chút, “Nghe tổng biên tập nói đã bồi thường cho nữ minh tinh kia rồi, chúng ta vẫn có đủ tài chính có thể cam đoan đưa tạp chí vào hoạt động mà!”
“Nghe hắn thổi phồng !” Thẩm Thanh cầm tay Diệp Nhuận Hành, “Tôi có thể đi ra ngoài làm thêm kiếm tiền, chúng ta cùng nhau làm, nhất định có thể chống đỡ đến lúc cậu học xong đại học! Cậu cũng nói, có bằng đại học mới có thể tìm được một công việc nghiêm chỉnh mà!”
Mẹ Diệp Nhuận Hành khi cậu học sơ trung thì bệnh qua đời. Ba thì bốn tháng trước vì kế hoạch thất bại mà tuyên bố phá sản, trong cơn tức giận cứ ra đi như vậy. Kỳ thật làm ăn thất bại cũng không phải chuyện làm bác Diệp thống khổ nhất, bác ấy không nghĩ phía đối tác tín nhiệm cũng là bằng hữu của bác vậy mà vụng trộm mang tiền đi, khiến công ty không có tài chính để luân chuyển mới có kết quả hiện tại.
Nửa năm trước Diệp Nhuận Hành coi như là một tiểu thiếu gia, cuộc sống không buồn không lo. Cậu cũng là một học sinh học tập rất giỏi, vốn học xong đại học ba còn tính đưa cậu ra nước ngoài học thêm. Bác Diệp rời đi, làm cho cậu mất đi trụ cột kinh tế, không thể không tự nuôi sống bản thân.
“Hai chúng ta cho dù cùng nhau làm thêm, cũng chỉ có thể miễn cưỡng kiếm đủ học phí mà thôi, hơn nữa cậu học y, vốn rất cực khổ, lại chạy đi ra ngoài làm thêm, sao có thể theo kịp tiến độ học tập? Hiện tại ít nhất tôi cũng không chết đói, chuyện sau này để sau hãy nói.”
Thẩm Thanh là bạn nữ đầu tiên cậu quen biết từ khi tiến vào đại học,cậu đối với cô có một loại hảo cảm mông lung, nếu như trong nhà không có biến đổi lớn, cậu nghĩ hiện tại chính mình nói không chừng đã muốn dắt tay Thẩm Thanh.
Ba Thẩm Thanh là một người quân nhân xuất ngũ, bị an bài đến một xí nghiệp nhà nước làm bảo an ( bảo vệ trị an ), mẹ là giáo viên tiểu học, nói tóm lại điều kiện gia đình bình thường, có thể để Thẩm Thanh đi học ở y khoa nổi danh , đã không dễ dàng, Diệp Nhuận Hành vô luận như thế nào cũng không muốn gia tăng gánh nặng cho cô.
Ăn xong mỳ, Diệp Nhuận Hành lau miệng, “đêm nay tôi còn có công việc, đi trước.”
“Sẽ không phải là ngồi canh ở dưới nhà minh tinh nào chớ?”
“Ha ha, cậu đoán đúng rồi. Cậu không phải thích Trần Chi Mặc sao? Nói không chừng ngày nào đó tôi có thể giúp cậu lấy được chữ kí của anh ta.”
“Thôi đi! Cậu hiện tại là paparazzi, chỉ biết bị nữ minh tinh dùng giày cao gót đuổi theo đánh.” Thẩm Thanh nhìn bóng lưng cậu rời đi, thở một hơi thật dài.
Ra quán mỳ, Diệp Nhuận Hành cưỡi xe đạp của cậu, hai tay bẻ một đường phía nam, đại học vốn là ở vùng ngoại thành, mà đối tượng cậu ngồi chờ lại ở nội thành, cậu đi hơn hai giờ mới có thể tới.
Điện Buckingham là điền sản của công ty khai phá khu nhà trọ cao cấp, ở trong này chẳng những có một ít nhân vật nổi tiếng thương giới, còn có một ít minh tinh có nhiều tiền cũng thích lựa chọn nơi này. Thứ nhất là có nhiều cơ hội ở chung với đại gia, thứ hai là bảo an nơi này rất tốt, mỗi một phòng đều có vân tay chứng thực, paparazzi bình thường vào không được.
Từ một năm trước có paparazzi đuổi tới nhà các minh tinh hơn nữa đập mở cửa phòng đem bức ảnh người đó cùng với tiểu thư nhà giàu triền miên chụp loạn một lần, hiện tại ý thức phòng bị của đại bộ phận minh tinh đều rất mãnh liệt.
Trải qua điều tra của Diệp Nhuận Hành , cơ hội duy nhất để cậu tiếp xúc với nhân vật mục tiêu cũng chỉ có gara. Ngôi sao luôn phải ra ngoài chứ? Ra ngoài thì phải dùng xe ? Dùng xe phải đến gara lấy xe? Chỉ cần cậu ngồi canh giữ ở gara, cậu làm sao phải sợ không thấy Trần Chi Mặc?
Hiện tại nói đến nữ minh tinh thành công đứng đầu của nền điện ảnh Hoa ngữ là ai, có lẽ truyền thông cùng người xem sẽ nói ra những cái tên khác nhau. Nhưng nếu là nam minh tinh, Trần Chi Mặc mà xếp thứ hai, không ai dám xếp thứ nhất.
Trần Chi Mặc mười bảy tuổi bắt đầu đi trên con đường ngôi sao thần tượng, lúc ấy từ trẻ con mấy tuổi đến cụ già mấy chục tuổi, nhắc tới tên hắn đều thét chói tai. Hắn ra CD, rất nhiều người chuyên nghiệp nói lĩnh vực hát của hắn không được tốt lắm, nhưng thành tích bán điã không tầm thường, khiến công ty ký hợp đồng với hắn cười như nở hoa, nhưng hắn chỉ cho ra một đĩa, cho nên ở trên thị trường một bản CD chính gốc có thể sao ra bán được mấy vạn đồng. Hắn nhận diễn bộ phim thần tượng đầu tiên là một bộ phim đô thị đồng thoại, một đại gia ở đô thị đến rừng rậm tìm kiếm cô bé lọ lem của hắn. Thời điểm năm ấy chiếu trên truyền hình, có thể thấy các nữ nhân đi xe đạp như bay ở trên đường, tại giao thông công cộng chen chúc có thể thấy tình cảnh các phụ nữ trung niên la mắng tài xế lái xe quá chậm. Chẳng sợ hiện tại đã gần mười năm, thời điểm bộ phim truyền hình này chiếu ở trên TV trong các cửa hàng bán đồ điện , vẫn sẽ hấp dẫn rất nhiều người dừng lại bước chân.
Ngôi sao thần tượng chung quy cũng tức giận qua, nam minh tinh bởi vì bộ dạng đẹp mắt sẽ được khai quật ra nối liền không dứt, sau đó được tán tụng thành công, chiếm cứ tầm mắt người xem. Nhưng Trần Chi Mặc đến bây giờ vẫn đang nổi bật không giảm, trọng yếu nhất , hiện tại có người nhắc tới y, sẽ không nói y là diễn viên trẻ hoặc là ngôi sao thần tượng, mà là ảnh đế(vua điện ảnh).
Từ thần tượng đến ảnh đế cũng không phải dễ dàng, rất nhiều ngôi sao vẫn chưa đi đến từng bước đã bị giới giải trí che phủ. Nhưng Trần Chi Mặc không tiếc tự hủy hình tượng diễn một loạt nhân vật phản diện, nhưng những nhân vật này sau khi được hắn đắp nặn lại có một loại mị lực khác, làm cho người xem không thể dời mắt. Từ lúc hắn 24 tuổi sau khi được điện ảnh Hoa ngữ tặng danh hiệu ảnh đế, khiến người ta nhìn một đường đến hiện tại.
Làm một minh tinh, một ảnh đế, có thể nói Trần Chi Mặc là hoàn mỹ.
Nhưng căn cứ vào quan điểm tổng biên tập của tạp chí Bát Quái, là trên thế giới này không có ngôi sao nào hoàn mỹ. Bọn họ không phải là chưa từng trải qua quan hệ nam nữ loạn thất bát tao sinh hoạt cá nhân chướng khí mù mịt. Vô luận bọn họ che dấu tốt bao nhiêu, thủy câu thối câu chung quy bọt khí cũng phải bốc lên. Công tác của Paparazzi chính là bắt lấy “bọt khí bốc lên” trong nháy mắt đó, xé rách mặt nạ của những ngôi sao đó, đem bộ mặt đã muốn hư thối của bọn họ bày ra trước mặt công chúng.
Diệp Nhuận Hành đối với loại chuyện thêu dệt này cũng không quan tâm, đối với cậu đây chỉ là một phần công việc. Nếu đã là công việc Diệp Nhuận Hành sẽ đi làm. Cậu không thích bới móc riêng tư của người khác, bởi vì cậu không ham hủy diệt cuộc sống của người khác. Nhưng nếu thật sự như lời nói của tổng biên tập, Trần Chi Mặc cũng có thời điểm “bọt khí bốc lên”, như vậy làm một paparazzi gà mờ cậu cũng có nghĩa vụ bày ra cho công chúng. Ở trên đều là Diệp Nhuận Hành tự an ủi mình.
Cậu đeo máy chụp ảnh thành công chui vào chỗ gara kia, căn cứ vào ghi chép tìm được xe Trần Chi Mặc. Đi vào phía sau xe, Diệp Nhuận Hành ngồi xuống. Căn cứ vào cách nói của tổng biên tập, rất nhiều ngôi sao vì áp lực nên buổi tối đều có thói quen đi ra pub hoặc một ít quán bar cao cấp, nếu Trần Chi Mặc có thói quen này, rất nhanh y sẽ đi ra.
Tầng ngầm của gara so với nhiệt độ bên ngoài thấp hơn, Diệp Nhuận Hành chỉ mặc một chiếc áo lông nên cảm giác rất lạnh. Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu chờ Trần Chi Mặc. Lúc trước có một lần diễn công ích , cậu núp vào nhà vệ sinh nữ, hoàn hảo trong đó không có nữ nhân, bằng không cậu đã sớm bị coi là biến thái, bị đánh đến độ soi gương đều gặp ác mộng.
Khi cậu nhìn đến ngoài phòng nghỉ của Trần Chi Mặc đã không có ai. Nhân viên công tác phải chuẩn bị công việc diễn xuất, mà Trần Chi Mặc giữ chức chủ trì, hắn có thói quen ở trong phòng trước lúc diễn xuất, cho dù là người đại diện cùng thợ trang điểm cũng không thể quấy rầy hắn.
Sau khi Diệp Nhuận Hành gõ cửa tự giới thiệu, cậu cho là Trần Chi Mặc sẽ kêu bảo vệ đến đem cậu lôi đi.
Nhưng đối phương chỉ ngồi ở trên ghế, khoanh tay nhìn Diệp Nhuận Hành.
Trần Chi Mặc ngũ quan rất tuấn mỹ, các loại biểu tình bày ra ở trên mặt hắn đều có một loại mị lực khiến người ta nhìn chằm chằm. Một khắc này, miệng hắn đang cười, nhìn Diệp Nhuận Hành trong lòng đang kinh hoàng nói: “Cậu vừa mới làm Paparazzi đi? Làm một Paparazzi, cậu hẳn là phải mạnh mẽ đem cửa mở ra, sau đó chụp loạn một trận, dùng tốc độ nhanh nhất đem vấn đề cậu muốn hỏi ra, mà không giống sinh viên đại học nho nhã lễ độ chờ hỏi giáo sư như vậy.”
Diệp Nhuận Hành đứng ở cửa, thanh âm Trần Chi Mặc rất có từ tính, đặc biệt là khi chân thành. Cậu không rõ thanh âm như vậy tại sao còn có người nói hắn ca hát không tốt?
“Sau này còn muốn phỏng vấn tôi, nhất định phải chuẩn bị tốt rồi hãy đến.” Trần Chi Mặc so với Diệp Nhuận Hành cao hơn nửa cái đầu, hắn từng bước đi tới Diệp Nhuận Hành, đóng cửa lại.
Một khắc này, cậu cảm thấy chính mình thật ngốc.
Lần thứ hai, là ở ngoài cửa điện Buckingham, Diệp Nhuận Hành giả trang thành người đưa thức ăn, nhưng lại bị bảo vệ ngăn ở ngoài cửa. Bởi vì cậu không nói rõ là đưa đồ ăn cho ai, loại khu dân cư cao cấp này bảo vệ cũng rất cẩn thận, làm sao có thể cho cậu đi vào chứ?”
|
Chương 2
Sau đó đúng lúc gặp Trần Chi Mặc lái xe ra, trong tích tắc đó hắn thấy Diệp Nhuận Hành, ngoài miệng lại là tươi cười bí hiểm, quay cửa kính xe xuống, hắn nhìn về phía Diệp Nhuận Hành đang không biết làm sao nói: “Cậu như thế nào bây giờ mới đưa đồ ăn tới? Hại tôi thiếu chút nữa tính đi ra ngoài ăn.”
Diệp Nhuận Hành ngây dại, bảo vệ liền nói với Diệp Nhuận Hành : “Thằng nhóc này! Ngươi thật là, làm sao mà đưa đồ ăn cũng không nhớ đưa cho ai?”
Diệp Nhuận Hành nhìn Trần Chi Mặc, cậu không rõ hắn vì sao phải nói dối. Đối phương chỉ duỗi thẳng tay, thoải mái lấy đồ ăn trên tay Diệp Nhuận Hành, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói: “Lần sau còn muốn tiếp cận tôi, nhất định phải có kế hoạch hoàn mỹ hơn.”
Xe bên cạnh Diệp Nhuận Hành nghênh ngang rời đi, dừng ở cạnh thùng rác cách đó không xa, sau đó đồ ăn bị ném vào, phát ra một tiếng “cách cách”, thanh âm nặng nề kia như đánh vào trái tim Diệp Nhuận Hành, làm cho cả người cậu run lên, chuyện đầu tiên lúc cậu tỉnh hồn lại chính là leo lên chiếc xe đạp nhỏ chạy khỏi nơi đó.
Đời này thật chưa gặp qua, cho dù là thời điểm lần đầu tiên trong giờ học giải phẫu, dưới ánh mắt của thầy giáo đem mỳ thịt bò giữa trưa đã ăn nôn trên bàn giải phẫu………
Lần thứ ba cậu gặp Trần Chi Mặc, là sau khi Trần Chi Mặc ký hợp đồng với công ty mới. Amaze là một công ty giải trí thực lực rất lớn, quan trọng nhất là nó đều chuẩn bị đầy đủ kế hoạch cho mỗi nghệ sĩ, mà không giống những công ty giải trí khác thầm nghĩ làm như thế nào mới có thể kiếm được nhiều tiền nhất, mà không tính toán lâu dài.
Kỳ thật Diệp Nhuận Hành cũng không biết làm sao tổng biên tập thích phái cậu đến phỏng vấn Trần Chi Mặc, rõ ràng luận thủ đoạn cùng năng lực ứng biến, những tiền bối khác ở tạp chí có nhiều kinh nghiệm hơn so với cậu nhưng tổng biên tập lại không đề cập qua, có lẽ bộ dáng học sinh ngoan của Diệp Nhuận Hành dễ dàng làm cho người ta sinh ra đồng tình, đoán chừng là vậy, mặc dù Trần Chi Mặc bị Diệp Nhuận Hành “nằm vùng”, nhưng cũng không giống như những ngôi sao khác nổi trận lôi đình.
Bất quá sau khi Diệp Nhuận Hành điều tra một chút, Trần Chi Mặc cư xử với phóng viên thật rất phong độ, cho dù gặp paparazzi vẻ mặt cũng ôn hòa, mặc dù bị hỏi vấn đề gì phi thường xảo quyệt, hắn cũng có thể trả lời thành thạo.
Lúc tất cả phóng viên giơ micro lên cao, thời điểm ánh đèn flash chớp liên tục, Diệp Nhuận Hành cũng duỗi thẳng cổ hy vọng có thể chụp được ảnh của Trần Chi Mặc. Mà có điều cậu không tưởng được chính là, rõ ràng phần lớn phóng viên đều là nữ, nhưng khí lực của các cô lại lớn đến kinh người, trong lúc đó ngươi thúc ta đẩy, giống như các bà nội trợ trong siêu thị mua đồ giảm giá đặc biệt, Diệp Nhuận Hành ngây người bị xô ngã sấp xuống. (Vũ: khổ thân e nó =]],Nấm: phải vậy anh nó mới có cơ hội ra mắt vợ đc)
Máy chụp ảnh kia là của tạp chí đưa, nếu bị rơi nát, cậu nhịn ăn nửa tháng cũng bồi thường không nổi. Cậu chỉ có thể nhoài người về phía trước, hai tay bảo hộ lấy máy chụp ảnh, mà mọi người chung quanh không ngừng giẫm lên cậu, đau đến đòi mạng cậu, Diệp Nhuận Hành liên tục tìm cơ hội đứng lên, nhưng là các phóng viên thật sự quá điên cuồng, làm cho cậu một chút cơ hội cũng không có.
Nhưng vào lúc này, Trần Chi Mặc ở trên đài đi tới, gương mặt mang theo mỉm cười tiến vào trong nhóm phóng viên. Hắn đẩy đám người ra, phong độ nâng Diệp Nhuận Hành đang nằm sấp trên mặt đất đứng lên, dùng ngữ khí cực kì thành khẩn nói với mọi người: “Xin mọi người có trật tự ,từng bước từng bước hỏi vấn đề, chen tới chen lui rất dễ dàng xảy ra nguy hiểm, hơn nữa tôi cũng không biết nên trả lời ai cho tốt.”
Thời điểm Diệp Nhuận Hành rời đám phóng viên kia, tổng biên tập liền gọi điện thoại đến nói rất xem trọng hắn, bởi vì đã có phóng viên đem ảnh chụp Trần Chi Mặc nâng cậu dậy phát trên internet. Diệp Nhuận Hành dở khóc dở cười, cậu còn chưa phỏng vấn được, thậm chí ngay cả ảnh chụp cũng đều không có, không biết dựa vào cái gì tổng biên tập lại xem trọng cậu.
Mà lần thứ tư Diệp Nhuận Hành cùng Trần Chi Mặc gặp là ngay hiện tại: Diệp Nhuận Hành ngồi chồm hỗm cạnh xe thể thao của Trần Chi Mặc, ôm máy chụp ảnh của mình run rẩy vì lạnh.
Xe thể thao của Trần Chi Mặc là Porsche, vỏ ngoài màu bạc phi thường phát sáng, đường cong tao nhã. Mỗi người đàn ông đều ôm mộng có một chiếc xe nổi tiếng, Diệp Nhuận Hành cũng không ngoại lệ. Cậu từng nghĩ tới một ngày mình tốt nghiệp y khoa sau đó lên làm bác sĩ ngoại khoa, góp đủ tiền mua một chiếc xe tốt, nhưng là hiện tại giấc mộng đều tan biến, mà cậu giống như tên ăn mày ngồi xổm ở nơi này chỉ vì có thể chụp được một bức ảnh của một người đàn ông, cùng hắn nói một hai câu.
Diệp Nhuận Hành ngồi bắp đùi có chút mỏi, ở yên trên mặt đất, sau một hai giờ, cậu dựa vào vách tường ngủ thiếp đi.
Nếu như phối hợp với cảnh tuyết rơi, Diệp Nhuận Hành chính là một cô bé bán diêm. (Vũ: no no, phải là cậu bé bán diêm =]].Nấm: lãng mạng nhỉ)
Không biết sau bao nhiêu lâu, có người vỗ vỗ cậu.
Diệp Nhuận Hành mở to đôi mắt sương mù, đưa tay sờ sờ chút khóe miệng của mình, “A…….Thật xin lỗi.”
Tuy rằng cậu không biết tại sao mình phải xin lỗi.
“Lần sau ngồi chờ ở trong này, tôi đề nghị cậu mang theo chăn đệm.”Nam âm ưu nhã theo không khí lạnh ẩm ướt lan ra.
Diệp Nhuận Hành trở lên tỉnh táo, cậu giương mắt nhìn người con trai mỉm cười đang ngồi xổm trước mặt mình, “Trần…..Trần Chi Mặc…..”
Trần Chi Mặc thở dài một hơi, “Cậu là phóng viên ngốc nhất mà tôi thấy nhưng cũng làm cho người ta đau lòng.”
Nói xong, hắn lấy máy chụp ảnh của Diệp Nhuận Hành, ôm bả vai Diệp Nhuận Hành bấm máy “Ba——“ “Tôi đã cho cậu ảnh chúng ta chụp chung, bây giờ tôi muốn cậu trở về nhà. Em trai của tôi sắp đến, lúc nó thấy cậu tính tình cũng không tốt giống như tôi đâu.”
Nói xong, Trần Chi Mặc kéo cửa xe ra, khởi động xe , chiếc Porsche cứ như vậy ly khai khỏi phạm vi tầm nhìn của Diệp Nhuận Hành
Vừa rồi Trần Chi Mặc làm cái gì? Hình như là…….hai người bọn họ chụp ảnh chung?
Là vì đuổi cậu đi sớm một chút sao?
Diệp Nhuận Hành hít một hơi, mặc kệ thế nào, ít nhất đêm nay không tính vô ích, có thể cầm ảnh chụp đi báo cáo công tác.
Ngay trên đường cậu rời đi gara, đèn xe chiếu vào cậu, một người mặc áo da cưỡi xe mô tô chạy nhanh về phía cậu.
“Lại là ngươi! Paparazzi chết tiệt!”
Diệp Nhuận Hành phản ứng lại “Paparazzi chết tiệt” là chỉ mình, vì thế chạy trốn.
“Mẹ nó— Chuyển đến đâu cũng sống không yên ổn—” thanh âm phối hợp với động cơ của xe máy, người con trai đuổi theo phía sau Diệp Nhuận Hành, nhìn bộ dáng nổi giận của y, Diệp Nhuận Hành bỗng có chút sợ hãi người này có thể muốn đâm chết mình hay không ?
Vì thế cậu liều mạng chạy, người kia lái xe máy vọt thẳng tới phía sau cậu, đưa tay muốn túm cậu. Diệp Nhuận Hành bỗng nhiên có can đảm, thế nhưng quay người cho tên kia một quyền, sau đó lại chạy điên cuồng.
“Dám đánh ta!” Tiếng người con trai hét to quanh quẩn ở gara.
Một khắc này, hết thảy giống như cảnh tượng ‘sát nhân cuồng Đức Châu và cái cưa điện’.
Diệp Nhuận Hành mất đi năng lực tự hỏi, cậu chạy ra gara, đi đến khoảng đất.
Phía trước thoáng hiện đèn xe, trong xe người con trai lái xe cùng người con gái bên cạnh đang cãi nhau, căn bản không chú ý tới Diệp Nhuận Hành tồn tại.
Phía sau Diệp Nhuận Hành là người con trai chạy xe máy đang đuổi tới, “Ta xem ngươi chạy đi đâu—Paparazzi chết tiệt—“
Cậu nhìn phía sau, lại nhìn phía trước, bỗng nhiên phát hiện mình lúc này lùi tiến đều không thể.
Lúc tất cả ánh đèn chiếu vào trên người Diệp Nhuận Hành, thì cậu chỉ có thể đưa tay lên che hai mắt của mình.
Tiếng phanh bén nhọn vang lên, sau tiếng phanh là một trận trầm đục.
Diệp Nhuận Hành chỉ cảm thấy chính mình bị cuốn bay lên không trung, toàn thân chấn động đau nhức……….. Tất cả tựa hồ như ngừng lại.
5 phút sau, xe cứu thương cùng xe cảnh sát tới.
“Nơi này là C4425, điện Buckingham ngoài gara phát sinh ra tai nạn xe cộ. Trong một chiếc xe Mercedes-Benz có một đôi nam nữ bị thương nặng, một người đàn ông điều khiển xe máy bị thương nặng còn một người đàn ông khác tử vong ngay tại chỗ.” (Vũ: Nhuận Nhuận của chúng ta đã tử ẹo L,Nấm: cuối cùng em cũng thăng để đến với tềnh iu =]] )
Người bị thương từ từ được nâng lên cáng, đẩy vào trong xe cứu thương.
Khi Trần Chi Mặc lái xe đến nửa đường liền nhận được tin em trai Trần Mộc Ngôn ở ngoài gara xảy ra tai nạn xe cộ, hắn liền khẩn cấp chạy đến bệnh viện.
Thật ra, hắn đối với đệ đệ này cũng không có tình cảm anh em gì sâu sắc.
Căn cứ vào tạp chí trước kia đưa tin, năm xưa ba mẹ Trần Chi Mặc ly hôn. Trần Chi Mặc cùng Trần Mộc Ngôn được phân cho ba mẹ, mỗi người nuôi một người.
Ba của bọn họ Trần Lạc là thương nhân người Hoa, dĩ nhiên ông ta cũng có thói xấu của người giàu, đó chính là lăng nhăng. Mẹ của bọn họ không thể chịu được Trần Lạc không chút che dấu nuôi tình nhân ở bên ngoài, sau khi ly hôn mang theo Trần Mộc Ngôn đi Mỹ. Từ đầu Trần Chi Mặc cùng đứa em trai còn có một chút liên hệ, nhưng hai ba năm sau liền không có tin tức. Nửa năm sau, em của hắn tựa hồ ở nước ngoài chọc một chút chuyện rắc rối, lúc học đại học liền quyết định về nước, y trở thành đại phiền toái của Trần Chi Mặc. Y không ngừng gây chuyện, mà Trần Chi Mặc đều phụ trách giải quyết.
Khi Trần Chi Mặc mang theo kính đen đi vào bệnh viện, bác sĩ nói não Trần Mộc Ngôn bị chấn động dẫn đến hôn mê, chân bị gãy xương, lúc này tính mạng không đáng lo ngại, hắn chỉ thực bình tĩnh gật gật đầu.
“Nghe nói tai nạn xe cộ lần này chết một người, xin hỏi mọi người biết người đó là ai không?”
“Để tôi tra một chút.”Cô y tá bắt đầu đọc ghi chép. “Diệp Nhuận Hành, nam , mười chín tuổi.”
Trần Chi Mặc ngây ra một lúc, “Cô nói cái gì? Người đó tên Diệp Nhuận Hành?”
“Đúng vậy,ngài Trần , ngài biết người chết sao?”
“Xem như quen biết.” Trần Chi Mặc chậm rãi xoay người sang chỗ khác, một cô gái tóc ngắn mờ mịt đi qua bên cạnh hắn,chính là Thẩm Thanh.
Cô nửa đêm nhận được điện thoại của bệnh viện, cô thậm chí không kịp mặc áo khoác vào, chỉ đi dép lê liền thuê xe tới bệnh viện. Bọn họ nói với cô, Diệp Nhuận Hành bị đụng vô cùng khó coi, Thẩm Thanh chỉ có thể buông tha cho mong muốn được thấy mặt cậu lần cuối.
Mỗi người đều hy vọng bạn của mình trước khi chết, đều có thể lưu lại trong trí nhớ hình ảnh tốt đẹp nhất.
Thẩm Thanh nhớ đến hình ảnh Diệp Nhuận Hành mặc một cái quần bò cùng một chiếc áo lông cũ, lưng đeo ba lô, thoạt nhìn có chút nghèo túng nhưng lại là cậu bé có nụ cười ôn nhu.
Trần Chi Mặc nghĩ đến đứa em còn sống, Thẩm Thanh nghĩ đến Diệp Nhuận Hành đã chết.
Nhưng bọn họ đều sai rồi.
Lúc Diệp Nhuận Hành chậm rãi mở hai mắt của mình thì bên tai cậu là tiếng thiết bị kêu tích tích, và trần nhà sáng sủa.
Tất cả đều có vẻ sạch sẽ, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Cậu giật mình, phát hiện một chân mình đang treo ở đầu gường, tựa hồ còn bó thạch cao.
Đau đầu khó chịu, tay của cậu muốn sờ, lúc này mới phát hiện tay của cậu cũng bó thạch cao, theo khía cạnh nào đó mà nói, cậu coi như đang COS ‘Nam Tước Địa Ngục’.
Nuốt một ngụm nước miếng, Diệp Nhuận Hành nhớ tới mình đã ngã xuống, cậu bị tai nạn xe cộ thật nghiêm trọng.
Tựa hồ mình bị chiếc xe kia đụng phải. Nếu như không nhớ lầm, tên chạy xe máy đuổi theo mình cũng đụng phải chiếc xe kia.
Ôi, ông trời, hiện tại cậu không có nằm ở trong nhà xác tựa hồ hẳn là phải cám ơn trời đất.(Nấm: chính xác là em đã nằm rồi)
|
Chương 3
Nhưng hiện tại cậu bị thương, đầu của cậu,chân của cậu còn có tay, cỡ này thì tốn bao nhiêu tiền nha! Chỉ bằng tiền lương của tạp chí,cậu như thế nào trả nổi !
Đáng hận nhất là cái tạp chí này hoàn toàn không cấp tiền bảo hiểm cho nhân viên …
Chờ một chút…… Bệnh viện vì cái gì an bài cậu trong phòng bệnh tốt như vậy?
Căn phòng này thiệt là to mà,cả phòng chỉ có một giường bệnh , trong này ít nhất phải hơn một ngàn đồng một đêm!
Không được! Cậu trả không nổi đâu, phải lập tức chuyển phòng bệnh !
Diệp Nhuận Hành giãy dụa đứng dậy để đè cái nút, không bao lâu,thì nữ y tá chạy tới.
“Ơ, ngài đã tỉnh? Cảm thấy thế nào? Tôi lập tức đi gọi bác sĩ!”
Diệp Nhuận Hành một tay bắt lấy cô, “Tôi muốn đổi phòng , giúp tôi đổi phòng !”
“Đổi phòng? Vì cái gì?” Nữ y tá giúp Diệp Nhuận Hành trở về chỗ .
“Gian phòng quá đắt , tôi thật sự trả không nổi ……”
Nữ y tá nở nụ cười, “Ngài Trần ngài không cần lo lắng, anh trai của ngài đã trả toàn bộ phí trị liệu ,ngài chỉ cần an tâm dưỡng thương là được.”
“Chờ chút…… Cô vừa gọi tôi là gì? Ngài Trần ? Còn nữa……anh tôi chui ở đâu ra?” Diệp Nhuận Hành ngây dại, chẳng lẽ bệnh viện nhầm thân phận của cậu? Nhưng mà nếu như tên Trần này có anh trai gì đó ,thì tại sao lúc nộp phí không nhìn rõ người nằm trên giường không phải em hắn?
Nữ y tá hồ nghi lên tiếng, “Tên ngài là Trần Mộc Ngôn, anh ngài là Trần Chi Mặc !
“Trần Chi Mặc? Là ảnh đế Trần Chi Mặc?” Diệp Nhuận Hành nhăn mày, Trần Chi Mặc khi nào thì trở thành anh cậu ?Cho dù hắn đối với các paparazzi rất lễ độ ,nhưng cũng không phải là đức mẹ đến đây vì mình ứng ra tiền thuốc thang cộng thêm phòng bệnh xa hoa này ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Đúng vậy, chính là ảnh đế Trần Chi Mặc. Bên ngoài mặc dù đồn đãi ngài ấy có một ngườie m, nhưng giờ nhìn thấy ngài mới biết hai anh em ngài bộ dáng thật giống nhau.”Nữ y tá lộ vẻ mặt say mê khi nhắc tới Trần Chi Mặc.
Mình cùng Trần Chi Mặc bộ dáng giống nhau? Đây quả thật là lời buồn cười nhất thế giới ! Cậu Diệp Nhuận Hành tuy không phải mỗi ngày đều soi gương nhìn mặt mình, nhưng cậu biết bộ dạng mình nhiều lắm coi như thanh tú mà thôi, căn bản không cùng loại như Trần Chi Mặc làm cho người khác hâm mộ đến nhân thần căm phẫn !
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Vừa rồi hộ sĩ bảo mình là Trần Mộc Ngôn……
“Gương, tôi muốn xem gương!” Diệp Nhuận Hành quát to.
“Ngài Trần yên tâm,mặt của ngài không bị thương …”Nữ y tá thấy Diệp Nhuận Hành bỗng nhiên kích động ,vội trấn an, “Tôi sẽ gọi bác sĩ tới ngay!”
“Tôi nói tôi muốn gương!” Diệp Nhuận Hành hiện tại lo lắng lắm rồi , cậu chỉ muốn thấy rõ mình bây giờ rốt cuộc là ai.
Nữ y tá chạy ra ngoài, tìm một hộp trang điểm,nắp hộp có một cái gương nhỏ.
“Tôi nói thật mà ,ngài Trần trên mặt ngài không có bị thương ,còn nữa , bác sĩ rất nhanh sẽ đến đây!”
Diệp Nhuận Hành không nghe cô đang nói cái gì,chỉ mở gương ra nhìn,sau đó hoàn toàn ngây dại…..
Trong gương , khuôn mặt tuyệt đối không phải là cậu , mà là người ngày đó ở trong ga-ra chạy xe máy đuổi theo mình .
Sắc mặt của cậu trong nháy mắt trắng bệch , “Đây không phải tôi. . . . . . Đây không phải là tôi. . . . . .”
Diệp Nhuận Hành đóng nắp hộp lại,sau đó mở ra ,nhìn thấy khuôn mặt như cũ có ba phần giống Trần Chi Mặc. Chẳng qua là so với Trần Chi Mặc còn lộ vẻ ngây thơ,thêm vài phần tùy hứng .
“Chuyện này rốt cuộc là sao …..” Diệp Nhuận Hành bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn về phía y tá, “nói cho tôi biết, người cùng tôi bị tai nạn đâu rồi,hắn gọi là Diệp Nhuận Hành,hắn làm sao rồi?”
Nữ y tá suy nghĩ một chút, “hắn……đã chết .”
“Đã chết?” Nếu như Diệp Nhuận Hành đã chết, như vậy cậu bây giờ là ai?
“Đúng vậy , nghe nói hắn là phóng viên tạp chí Bát Quái ! Có một cô bé đã tới, khóc thảm thương!”
Cô bé…… Diệp Nhuận Hành chỉ có thể nghĩ đến Thẩm Thanh , nếu như nói trên đời này sẽ còn ai vì cậu mà khóc .
Diệp Nhuận Hành lắc lắc đầu, hết thảy những chuyện này làm cậu hỗn loạn.
Tại sao bọn họ đều nói mình đã chết , mà mình thì lại biến thành Trần Mộc Ngôn, hơn nữa còn là em của Trần Chi Mặc ?
Không……Nhất định hết thảy mọi chuyện chỉ là mơ! Chỉ cần cậu tỉnh , tỉnh mộng thì mọi chuyện đều sẽ trở lại quỹ đạo!
Cậu là Diệp Nhuận Hành phóng viên thử việc của tờ báo Bát Quái , cậu bỏ học vào năm thứ ba của đại học y, cha bởi vì phá sản mà chết , còn có một người bạn là Thẩm Thanh đang quan tâm đến mình……
Lúc này, bác sĩ đến.
Nữ y tá như được cứu nhìn về phía bác sĩ : “Bác sĩ Lâm, ngài Trần giống như có chút không bình thường, ngài còn muốn tôi lấy gương nhìn ,sau khi xem xong còn nói người trong gương không phải hắn……”
Bác sĩ Lâm nhíu mày, tay lấy đèn pin kiểm tra mắt Diệp Nhuận Hành một chút, sau đó hỏi Diệp Nhuận Hành một chút vấn đề.
Như là hỏi một cộng một bằng mấy, một năm có bao nhiêu ngày. . . . . . Diệp Nhuận Hành cảm thấy không phải mình ngốc chính là tên bác sĩ này hỏi ngu!
“Năng lực tư duy của ngài thoạt nhìn không có vấn đề,nhưng ngài không nhớ được tên mình,cũng không nhớ được anh ngài là Trần Chi Mặc ?
“Tôi biết Trần Chi Mặc ,nhưng không nhớ hắn là anh tôi……”Diệp Nhuận Hành không biết phải như thế nào giải thích tình cảnh của mình thế nào với bác sĩ,hơn nữa cậu giải thích thế nào cũng không ai tin tưởng.
Cậu hiện tại được coi là gì? Tá Thi Hoàn Hồn? Hay là cưu chiếm thước sào?
Hay là cậu chẳng qua chỉ tạm thời mượn thân xác Trần Mộc Ngôn một chút , khi tỉnh lại cậu sẽ phát hiện hết thảy chỉ là mộng?
“Bác sĩ, tôi ngủ một chút được không? Tôi cảm thấy mình hơi mệt.”
“Được, nghỉ ngơi một chút , tin tưởng tôi ,ngài Trần ,mọi việc hết thảy rồi sẽ tốt.” Bác sĩ vỗ vai Diệp Nhuận Hành một cái, “Anh ngài bận việc một chút , có thể không đến thăm ngài được.”
Trần Chi Mặc sao ? A…… Không…… Thành thật mà nói Diệp Nhuận Hành một chút cũng không muốn gặp hắn ,phải biết rằng đây là thân thể của em hắn ,nếu hắn phát hiện ra thì làm cái gì đây?
Cậu có nên tìm Mao Sơn đạo sĩ tới làm phép không nhỉ …?
Diệp Nhuận Hành càng nghĩ càng thấy hoang đường.
Trong phòng yên tĩnh lại, Diệp Nhuận Hành trong lúc miên man suy nghĩ lần nữa ngủ thiếp đi .
Nhưng lần này cậu không ngủ quá lâu, bởi vì có y tá vào giúp cậu đổi chai thuốc truyền dịch .
Diệp Nhuận Hành thất vọng phát hiện ra chân của mình vẫn được bó thạch treo ngược ở nơi đó, phòng bệnh của cậu vẫn là phòng hạng nhất, khi cậu mở ra hộp trang điểm kia, khuôn mặt trong gương vẫn là của Trần Mộc Ngôn.
Mẹ ơi. . . . . . Làm ơn có ai nói cho cậu biết phải làm sao bây giờ không ?
Cậu không phải Trần Mộc Ngôn,cho dù cậu vĩnh viễn trong thân thể Trần Mộc Ngôn cũng không chắc là những người khác không phát hiện ra sự dị thường của cậu,cậu sớm muộn cũng bị lộ!
Cậu nên làm cái gì bây giờ? Cậu không muốn bị người khác xem là kẻ điên!
Một ý nghĩ hiện ra trong đầu cậu, cũ rích nhưng rất thực dụng, đó là làm bộ mất trí nhớ.
Kế sách này trong phim truyền hình cùng trong tiểu thuyết bị viết nhừ ra rồi, nhưng Diệp Nhuận Hành biết, đây là kế sách duy nhất cậu có.
Trời tối, Diệp Nhuận Hành nghênh đón khảo nghiệm thứ nhất khi làm Trần Mộc Ngôn , chính là anh Trần Chi Mặc đến.
Sau buổi cơm tối, Trần Chi Mặc mang kính râm đi tới.
Hắn trời sinh thì có loại khí chất bắt tầm mắt người khác, ngay cả động tác kéo ghế cũng lộ ra mạnh mẽ mà ưu nhã.
Diệp Nhuận Hành cúi đầu,cậu không dám nhìn tới Trần Chi Mặc.
Đối phương kéo ra một bên ghế ngồi xuống ,đem kính râm trên ngón tay đùa bỡn.
“Vận khí không tệ, cậu còn sống.” Thanh âm có chút mùi vị hời hợt .
Diệp Nhuận Hành ừ, một tiếng, nghe ngữ khí đối phương nói chuyện tựa hồ quan hệ cùng Trần Mộc Ngôn không tốt, đây nghĩa là mình có lẽ có cơ hội bưng bít quá khứ.
“Tôi còn nghe bác sĩ nói,cậu mất trí nhớ.”
Diệp Nhuận Hành vẫn như trước gật gật đầu.
Trần Chi Mặc cười khẽ một tiếng: “Hay là nói cậu muốn trốn tránh trách nhiệm nên mới lừa bịp?”
“Trách nhiệm gì cơ?” Diệp Nhuận Hành ngẩng đầu , trong khoảnh khắc chạm vào ánh mắt Trần Chi Mặc ,điều này làm cậu một trận kinh hãi, đang lúc cậu muốn cúi đầu,ngón tay Trần Chi Mặc giữ lấy cằm cậu.
“Tôi hỏi cậu, có phải cậu đụng trúng người phóng viên gọi Diệp Nhuận Hành ?” Thanh âm lạnh băng của Trần Chi Mặc làm Diệp Nhuận Hành ngốc trệ , cái vấn đề này muốn cậu trả lời như thế nào? Cậu làm sao có thể đụng chính cậu?
“Không. . . . . . Không phải tôi. . . . . .” Diệp Nhuận Hành thật vất vả mới nói nên lời .
“Cậu không phải nói cậu mất trí nhớ , ngay cả anh trai là tôi đều không nhớ rõ sao ?” Trần Chi Mặc khóe miệng giơ lên, mang theo vài phần trêu đùa, nhưng lại làm Diệp Nhuận Hành cảm thấy vạn phần áp lực.
Cậu nói…..cậu buộc phải nói…..
Không được ,cậu khổng thể nói!
Chớp mắt, Diệp Nhuận Hành đại não cấp tốc vận chuyển.
“Không phải. . . . . . Là nữ y tá nói xe máy của tôi đụng vào một chiếc xe hơi, không có đụng phải người. . . . . .”
Trần Chi Mặc ánh mắt phảng phất tiến vào đại não Diệp Nhuận Hành, chậm rãi bò dọc theo thần kinh cậu, xâm lấn vào tận sâu bên trong suy nghĩ của cậu.
Đang lúc Diệp Nhuận Hành sắp quên mất hô hấp như thế nào, đối phương buông lỏng tay ra .
Trần Chi Mặc cúi đầu sửa sang cổ áo mình một chút , “Cậu nên may mắn không phải cậu đâm chết hắn, bằng không tôi sẽ không dễ dàng buông tha cậu.”
“Anh rất quan tâm cái chết của hắn sao?” Diệp Nhuận Hành không biết tại sao mình hỏi ra cái vấn đề này, cậu rõ ràng chỉ là paparazzi, Trần Chi Mặc hoàn toàn không cần quan tâm sống chết của mình như vậy.
Giờ phút này Trần Chi Mặc khẽ nhíu mày, nhìn vẻ mặt em mình , tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.
Điều này làm cho Diệp Nhuận Hành vội vàng cúi đầu lần nữa , “Em nói. . . . . . em là em anh, anh quan tâm người khác tựa hồ quá nhiều . . . . . .”
“Thế nào, thoát khỏi tai nạn xe cộ sau ngược lại hướng tôi làm nũng rồi?” Trần Chi Mặc buồn cười nói, nhưng ánh mắt của hắn một khắc cũng không có từ trên người Trần Mộc Ngôn rời đi.
“Em. . . . . . em mệt , muốn ngủ . . . . . .” Diệp nhuận Hành cảm thấy mình cũng sắp không chịu nổi khi chịu đựng ánh mắt tra hỏi của Trần Chi Mặc.
“Được rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi.” Trần Chi Mặc đứng dậy rời khỏi phòng, Diệp Nhuận Hành tùy thời thở ra một hơi.
Trần Chi Mặc đi tìm y tá chăm sóc Trần Chi Ngôn.
“Tôi muốn hỏi cô một chút, em tôi sau khi tỉnh lại có nói gì không?”
Nữ y tá là lần đầu tiên tiếp xúc Trần Chi Mặc khoảng cách gần như vậy , lộ ra hô hấp dồn dập . Trần Chi Mặc cười khiến đối phương buông lỏng, muốn cô nhớ lại phản ứng lúc ấy của Trần Mộc Ngôn .
“Chuyện này, ngài Trần nói hắn phải đổi phòng bệnh, nói cái gì hắn không trả nổi.”
“Còn gì nữa không?”
|
Chương 4
“Sau đó tôi liền nói anh của ngài ấy đã trả tiền rồi,ngài ấy có vẻ rất kinh ngạc, ngài ấy nói là không có anh trai…… Tôi cũng không nhớ rõ sau đó ngài ấy nói gì nữa……” nữ y tá nhăn mày nhớ lại, “Đúng rồi! Ngài ấy hỏi tôi có gương không, hơn nữa có vẻ thực kích động.”
Liền như vậy, Trần Chi Mặc cơ bản đem tình cảnh sau khi Trần Mộc Ngôn tỉnh lại hiểu được bảy tám phần. Đặc biệt sau khi hắn nghe thấy Trần Mộc Ngôn hỏi thăm sống chết của Diệp Nhuận Hành, chân mày cau lại.
“Tốt, cám ơn cô ,xin cô tiếp tục chiếu cố em tôi.” Trần Chi Mặc cười làm cho không khí đều muốn ngưng đọng lại.
Quay người lại, hắn thu hồi tất cả vẻ mặt.
Thời gian sau đó, Diệp Nhuận Hành chỉ nằm ở nơi đó dưỡng thương. Bởi vì cậu không thể động đậy, Trần Chi Mặc thay cậu mời một người giúp việc, một nữ trung niên hơn 40 tuổi, làm việc tương đối nhanh nhẹn. Chỉ là thời điểm được bà giúp đi toilet, thật sự rất không thoải mái.
Dì ấy cũng hết sức ngay thẳng, “Thằng nhóc, ngươi xấu hổ cái gì? Tuổi của ngươi cũng có thể làm con ta rồi!”
Liên tiếp cả tuần lễ Trần Chi Mặc cũng không tới, mà Diệp Nhuận Hành mỗi ngày đều nhìn gương như cũ, hi vọng mình đột nhiên trở lại thân thể của mình.
Bất quá sau đó cậu nghe thấy một tin tức thật đả kích, đó là thân thể của Diệp Nhuận Hành bị hỏa táng.
“Hỏa táng? Tại sao?” Cậu hỏi tên y tá kia.
“Còn có thể làm sao? Hắn bị tai nạn xe cộ, thi thể bị đụng đến không thể nhìn ra, hơn nữa quan tài chôn cất bao nhiêu tiền cậu có biết không? Nếu không phải hắn có bạn gái, tro cốt của hắn liền rơi vào trong nước rồi, ngay cả bia mộ cũng sẽ không có.”
Bạn gái chắc là chỉ Thẩm Thanh. Nghĩ đến đây, Diệp Nhuận Hành cảm thấy vô cùng có lỗi với Thẩm Thanh, để cô tiễn đưa mình đoạn đường cuối cùng, trong lòng của cô nhất định không chịu được.
“Đúng rồi, cậu làm sao biết được chuyện này?”
“Có một người y tá học cùng tôi, bạn gái hắn là bạn học sơ trung ở đấy.” Y tá nở nụ cười , “Tôi mới hỏi cậu vì sao muốn biết những chuyện này đây!”
“A…..Đương nhiên là vì tôi và Diệp Nhuận Hành xảy ra tai nạn cùng một chỗ…..”
Đợi y tá rời khỏi phòng, Diệp Nhuận Hành ngồi ngẩn người, cậu hiểu được một việc, đó chính là cho dù mình không phải Trần Mộc Ngôn, cậu cũng sẽ không trở về thân thể của Diệp Nhuận Hành được nữa.
Bây giờ cậu lên làm cái gì mới tốt đây?
Cậu thật sự có thể chiếm cứ thân thể Trần Mộc Ngôn mà sống sót sao? Nếu hồn phách Trần Mộc Ngôn bức bách cậu rời khỏi thân thể này thì sao? Đến lúc đó mình nên làm cái gì bây giờ? Hơn nữa nếu có người luôn luôn thân thiết cùng Trần Mộc Ngôn chắc chắn sẽ phát hiện mình là đồ giả, có lẽ Trần Chi Mặc cũng không để yên cho cậu.
Ông trời! Sao ngươi lại cho một trò đùa lớn như vậy?
Diệp Nhuận Hành hít một hơi thật sâu, sau đó làm ra một cái quyết định——cậu phải làm Trần Mộc Ngôn mà sống sót! Bởi vì không phải mỗi người đều có cơ hội sống lần thứ hai! Nếu như hồn phách Trần Mộc Ngôn thật sự đến tìm mình, như vậy đem thân thể này trả lại cho hắn, nhưng nếu hắn không đến, như vậy Diệp Nhuận Hành sẽ đem sinh mệnh lần này coi như là trời cao ban ân.
Từ hôm nay trở đi, cậu cũng chỉ có thể tiếp tục giả trang mất trí nhớ, tất cả những chuyện trước kia cậu không kịp hoàn thành, lần này cậu nhất định sẽ làm được.
Đúng! Cậu không còn là Diệp Nhuận Hành mà là Trần Mộc Ngôn!
Gần tối , một tuần qua Trần Chi Mặc không xuất hiện , nay lại đến.
Trần Mộc Ngôn nghe thấy từ trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, trái tim liền một hồi buộc chặt.
Cửa bị đẩy ra, trong tay Trần Chi Mặc mang một cái gói to, thật tự nhiên ngồi xuống bên giường hắn.
“Tinh thần không tệ ha.”
Trần Mộc Ngôn không giống lần trước nhìn thấy Trần Chi Mặc cúi đầu, mà là hướng đối phương nở một nụ cười: “Hoàn hảo, chỉ là chỗ chân bó thạch cao có chút ngứa.”
Trần Chi Mặc nhìn nụ cười trên mặt của người em, điều này làm cho Trần Mộc Ngôn đã muốn chuẩn bị tốt trong lòng một trận khẩn trương, không biết có phải lộ ra điều gì hay không.
Trần Chi Mặc cười nhẹ đưa tay xoa đầu của cậu một chút,nhẹ giọng nói: “Đã lâu rồi cậu không có cười qua như vậy, từ lúc đưa cậu từ sân bay về , cậu chính là bộ dạng thằng nhóc xấu , còn quăng rắc rối cho tôi, làm cho tôi thật muốn đem cậu ném về Mỹ.”
Nghe thanh âm đối phương có chút ôn nhu, Trần Mộc Ngôn cũng chầm chậm ý thức được trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, tình cảm hai anh em này cũng không phải tốt lắm, chỉ là hiện tại mình mất trí nhớ, hình thức ở chung nổi lên biến hóa, cho nên thái độ Trần Chi Mặc đối với mình có chút thay đổi đi.
“Thật xin lỗi, đại ca.” Câu thật xin lỗi này là vì Trần Mộc Ngôn, cũng là bởi vì mình chiếm cứ khối thân thể này.
“Cậu xin lỗi cái gì?” Chóp mũi Trần Chi Mặc cách cậu rất gần, trong ánh mắt đều lóe lên ý cười, giọng nói lại thích thú: “Rõ ràng cái gì cũng không nhớ rõ, xin lỗi như vậy có ý nghĩa gì đâu.”
Trần Mộc Ngôn ha ha cười hai tiếng, có chút xấu hổ.
“Còn nữa, cậu đừng kêu tôi là đại ca, giống như tôi đang diễn thời cổ xưa. Mặc dù cậu từ nước Mỹ chạy tới nơi này, cũng không hảo hảo kêu tôi một tiếng ca ca. Cậu giống như khi bé gọi tôi Mặc ca ca, tôi gọi cậu là Tiểu Ngôn.”
“Mặc ca ca?” Thân mình Trần Mộc Ngôn run lên một chút, “Hay là không cần, nghe qua thật giống như cùng vần với Lâm muội muội a…”
Trần Chi Mặc kéo khóe miệng một chút, suy nghĩ rồi nói: “Vậy thì gọi Mặc ca đi, lúc cậu chưa khôi phục trí nhớ tôi đều gọi cậu là Tiểu Ngôn.”
“Như vậy sau khi khôi phục trí nhớ thì sao?” Trần Mộc Ngôn hỏi.
Ánh mắt mỉm cười của Trần Chi Mặc nhất thời tối sầm xuống, có một loại ý vị lạnh như băng. “Tôi sẽ đem cậu đóng gói đuổi về chỗ ba mẹ.”
Trần Mộc Ngôn chưa thấy qua người nào có vẻ mặt thay đổi nhanh như Trần Chi Mặc so với lật sách còn nhanh hơn, mất tự nhiên nuốt xuống nước miếng.
“Uống đi, không canh gà liền nguội.” Trần Chi Mặc lại hiện ra loại tươi cười mang theo yêu thương cùng thích thú, mở nắp hộp bưng đến trước mặt Trần Mộc Ngôn.
Mặc kệ như thế nào, điều này làm cho Trần Mộc Ngôn có chút cảm động nho nhỏ, đây là sau khi cậu tiến vào phòng bệnh, lần đầu tiên Trần Chi Mặc có hành động quan tâm đến mình.
Trần Mộc Ngôn bưng canh gà, mang theo tâm tình cảm kích uống .
“Cám ơn Mặc ca.”
Trần Chi Mặc rời đi ghế dựa, ở trong phòng bệnh đi lại, “Không cần cảm ơn tôi, cái này hôm nay cùng mọi người tổ kịch đi ra ngoài ăn cơm uống còn thừa lại.”
Trần Mộc Ngôn cười một chút, cho dù là tổ kịch uống thừa lại, ít nhất Trần Chi Mặc nhớ rõ đem cho đứa em này một phần.
“Mỗi người đều nhổ một ngụm nước miếng vào bên trong .” Trần Chi Mặc dùng giọng bình tĩnh nói. [Vũ: Mặc ca ác ma >”<,Nấm: muốn chọc bé a ,dễ thương thế mờ Ô^Ô]
Quả nhiên Trần Mộc Ngôn phun ra một ngụm canh gà,sau đó ra sức ho khan lên, cậu vịn vào đầu giường bắt đầu nôn mửa.
“Cậu cũng không thể trách mọi người, dù sao xưa nay cậu thật không tốt. Cậu luôn gặp rắc rối, không phải ở trong quán bar đánh người, thì làm nữ sinh lớn bụng, còn có vài lần vào cục cảnh sát, hại tôi không thể không rời đoàn phim để xử lý cục diện rối rắm của cậu.” Thanh âm Trần Chi Mặc không nhanh không chậm, có thể nghe ra hắn dự mưu đã lâu, “Bất quá lấy cá tính trước đây của cậu tuyệt đối sẽ không ăn đồ người khác ăn thừa lại, tôi cũng không nghĩ đến cậu sẽ mắc mưu.”
Trần Mộc Ngôn không thể ngừng xúc động muốn đem dạ dày mình nôn ra hết, “Cái gì em cũng không nhớ rõ.”
Nhưng lời nói của đối phương làm cho trong lòng Trần Mộc Ngôn cả kinh, cậu không nghĩ tới thân thể chủ nhân này còn không thích cái này cái kia…
“Không nhớ rõ là tốt rồi.” Trần Chi Mặc ngồi vào bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, “Bây giờ cậu mất trí nhớ so với thời điểm còn nhớ rõ đáng yêu hơn nhiều. Nghỉ ngơi cho tốt , tôi đi.”
Trần Mộc Ngôn cúi đầu như trước, chỉ lắc lắc tay ý là: “Đi hảo.”
Rời bệnh viện, Trần Chi Mặc lên xe của mình, lúc này một cuộc điện thoại gọi tới, là người đại diện.
“Chi Mặc, em của cậu cái gì cũng không nhớ sao?”
“Đúng.” Miệng Trần Chi Mặc cong lên một mạt tươi cười, đem xe lái ra khỏi chỗ đỗ xe.
“Vậy cậu không tính dẫn nó đi bác sĩ chẳng hạn, xem nó có bị thương để lại di chứng linh tinh gì đó không.”
“Không cần, ông không biết cái gì y cũng không nhớ rõ so với trước khá hơn sao .”
“Nhưng thật ra, nếu nó ít chọc tời phiền toái thì cậu có thể chú tâm vào công việc. Chỉ là kiểm tra não bộ linh tinh không thể thiếu, vạn nhất nó mất trí nhớ là do tổn thương đầu óc thì sao?”
“Ông không cần lo lắng, tuyệt đối không phải bởi vì đầu óc tổn thương.” Trần Chi Mặc lái xe qua một ngõ quẹo, có một chút hương vị tự phụ: “Bất quá nói đến diễn trò…….tôi tin tưởng không ai có thể ở trước mặt tôi diễn trò mà không bị nhìn thấu.”
Vì hôm nay đã thuận lợi vượt qua mà Trần Mộc Ngôn thở ra một hơi.
Bất quá xem ra, Trần Chi Mặc tựa hồ càng vừa lòng với bộ dáng của mình bây giờ, nếu như vậy, cậu cũng chỉ có thể tiếp tục ‘chơi’ , không chọc phiền toái, có lẽ Trần Chi Mặc cũng sẽ không để ý mình thay đổi.
Dựa theo cách nói của bác sĩ, nhiều ngày nữa là Trần Mộc Ngôn có thể xuất viện, chẳng qua tạm thời phải ngồi xe lăn một thời gian vì chân bị thương.
Ngay từ đầu cậu nghĩ đến Trần Chi Mặc bề bộn nhiều việc, không có nhiều thời gian đến thăm mình, nhưng cậu thật không ngờ, từ sau ngày hôm qua, cơ hồ mỗi đêm Trần Chi Mặc đều đến thăm cậu.
Nhìn trên tay Trần Chi Mặc mang theo đồ ăn, Trần Mộc Ngôn có cảm giác, hắn vẫn không có ý tốt.
Trần Chi Mặc đem hộp tiện lợi đặt lên bàn, mở ra, như sủi cảo , bánh bao “ăn đi.”
Một tiếng ‘ăn đi’ làm cho Trần Mộc Ngôn cứng tại chỗ, trời biết mấy thứ này có thể là Trần Chi Mặc mang đến chỉnh mình hay không.
Trần Chi Mặc tựa hồ hiểu được cậu băn khoăn cười nhạt nói: “Điểm tâm này cũng không có nhổ nước miếng, cũng không cho thuốc xổ và vân vân. Tối hôm qua hại cậu phun ra là tôi không tốt, tôi cũng không nghĩ tới bây giờ cậu là ‘lương dân’ .”
Trần Mộc Ngôn vẫn là một bộ dáng đề phòng nhìn đối phương.
Ngươi nói không có ta liền tin tưởng ngươi? Chờ ta ăn một nửa liền phát hiện con gián thì làm sao bây giờ?
“Xem ra danh dự của tôi đã bị hao tổn rồi.” Trần Chi Mặc một bộ dáng không thể làm gì lắc đầu, kẹp lên một cái sủi cảo bỏ vào trong miệng nhai: “Mùi vị không tệ, cậu xác định không cần?”
|