Nhập Hí
|
|
Chương 75
“Hôm nay bỏ qua cho em, lần sau em cũng sẽ không may mắn như vậy .” Trần Chi Mặc chưa lui ra ngoài, hắn tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác được Trần Mộc Ngôn bao quanh .
Trần Mộc Ngôn bị hắn lăn qua lăn lại đầu hỗn loạn, không tới hai cái liền nằm ở chỗ này ngủ thiếp đi. Lưu lại Trần Chi Mặc vạn phần quyến luyến hôn bờ vai của cậu cùng sống lưng.
Khi cậu lần nữa tỉnh lại, đã đến buổi tối.
Trần Mộc Ngôn cổ họng hơi khô ách, run rẩy mở mắt quan sát đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Trần Chi Mặc cùng đạo vết sẹo nâu không phá hư mỹ cảm của hắn, ngược lại tăng thêm mấy phần dã tính.
Cánh tay của hắn vòng qua gáy Trần Mộc Ngôn, ngón tay bồi hồi bên mặt Trần Mộc Ngôn , “Tỉnh ?”
“Ừ.”Trần Mộc Ngôn cúi đầu, cậu mặc dù không phải là con gái nhu nhược, nhưng bị một người đàn ông khác ôm như vậy, luôn có chút thẹn thùng, “Em muốn tắm.”
“Được, anh đỡ em qua.”
“Không cần, tắm mà thôi.” Trần Mộc Ngôn vừa định muốn đứng lên, bên hông có chút ê ẩm, phía sau nơi đó bị sử dụng quá độ mà sưng tấy phát đau . Cậu động một cái, có chất lỏng dọc theo bắp đùi lưu lại, điều này làm cho cậu càng thêm lúng túng.
Cậu biết ánh mắt Trần Chi Mặc vẫn lưu luyến trên người cậu, cắn răng một cái kéo cửa bước nhanh đi về gian phòng của mình.
Khi nước nóng từ đỉnh đầu đổ xuống, hết thảy chợt như mộng.
Người mặc cho Trần Chi Mặc muốn làm gì thì làm thật sự là mình, vừa định muốn hít một hơi, nước lưu ở trên mặt cũng bị hút vào, cậu ho khan.
Phòng tắm truyền tới tiếng đập cửa “Tiểu Ngôn! Em không sao chớ?”
“Không có. . . . . . không có sao!”
Trần Mộc Ngôn ngược lại cười một tiếng, cái này có gì không nghĩ ra ? Tên ngoài cửa thận trọng, mình có thế nào lại là đối thủ của hắn? Có lẽ Trần Chi Mặc nói không có sai, trời cao an bài bọn họ trở thành anh em, có lẽ chính là muốn bọn họ trở thành người thân mật nhất trên đời .Nếu như có thể hạnh phúc, tại sao mình phải cự tuyệt?
Cậu quấn khăn tắm đi ra, trên đầu vẫn còn nước nhỏ giọt tí tách, Trần Chi Mặc đã mở ra khăn lông ở trên đầu cậu, xoa nhẹ .
“Mặc ca, em đói.”
“Anh đi nấu mì.” Trần Chi Mặc đứng dậy rời đi.
Trần Mộc Ngôn gạt khăn tắm trên đầu, nhỏ giọng nở nụ cười, tại sao một khắc kia cậu cảm thấy Trần Chi Mặc tựa như một con cún to lớn có thể mặc cho mình sai khiến chứ?
Khi cậu đi tới trước bàn cơm, Trần Chi Mặc đã dọn ra trước mặt cậu.
Trần Mộc Ngôn bụng nhất thời thầm thì thẳng gọi, không kịp đợi thổi nguội liền dồn vào trong miệng, nóng đến miệng phát ra tiếng kinh hô làm Trần Chi Mặc đối diện nở nụ cười.
“Cười cái gì?” Trần Mộc Ngôn phồng má, trừng Trần Chi Mặc dáng vẻ tựa như một con ếch.
Đối phương quả nhiên không nhịn được đưa tay chọt má cậu,chống đầu thích ý hỏi, “Nơi đó có đau hay không?”
“Có đau một chút.”
“Đúng vậy, đã sớm nói kỹ thuật của anh rất khá.” Trần Chi Mặc cười, bộ dáng kia thật có điểm đáng đánh đòn.
Trần Mộc Ngôn cúi đầu ăn mì không để ý tới hắn, nhưng Trần Chi Mặc lại ra tiếp một câu kinh người.
“Em đã không có sao, anh nên làm tiếp một lần, hảo trấn an tâm linh mình nhẫn nại đã lâu.”
Hoàn hảo Trần Mộc Ngôn có thể nhịn, nếu không một hớp sẽ phải phun ra .
Buổi tối hôm đó, Trần Mộc Ngôn trở lại gian phòng của mình, chẳng những khóa cửa lại, còn đem bàn đọc sách cũng kéo tới cửa, chỉ sợ Trần Chi Mặc đột nhiên đi vào, làm cậu tới không chịu nổi.
Giữa trưa tan lớp ngày hôm sau, Trần Mộc Ngôn cùng Khương Phi ở phòng ăn, bọn học sinh thảo luận nhiều nhất đề tài chính là Trần Chi Mặc thoái ẩn. Nghe nói ở trên mạng còn cử hành hội kỷ niệm, đem ảnh Trần Chi Mặc từng diễn qua bình luận một lần, số lượng đã đột phá ngàn vạn .
Theo thống kê, có một nửa người nhắn lại hi vọng Trần Chi Mặc suy nghĩ có thể trở lại màn ảnh, một nửa người khác hi vọng hắn ở con đường đạo diễn có thể thuận bưồm xuôi gió tốt nhất có thể thỉnh thoảng ở tiết mục ti vi lộ diện.
“Anh ngươi có khỏe không?” Khương Phi hỏi.
“Tốt !Cực kỳ tốt !”
Thì ra là tên kia có chìa khóa gian phòng của mình, chẳng những mở cửa đẩy ra cái bàn, còn nằm ở trên giường mình, nói cái gì nếu bất an thì để cho hắn an phận ôm ngủ, hắn liền”Ôm” ai đó ngủ.
“Ngươi thế nào rất căm tức a? Có phải anh ngươi tâm tình không tốt ở nhà phát giận hay không?”
“Phát giận? Không có . . . . .” Khương Phi nói làm Trần Mộc Ngôn lần nữa nhớ tới Trần Chi Mặc vì mình mất đi , hắn không có tự oán tự trách cũng không có giận chó đánh mèo với mình, đó cũng không phải là bởi vì Trần Chi Mặc không yêu quí sự nghiệp diễn viên, mà là đối với hắn ,Trần Mộc Ngôn so với khuôn mặt hắn trọng yếu hơn nhiều.
Nếu như hắn có thể vui vẻ, mình bị hắn lăn qua lăn lại một cái cũng không có gì không được.
“À,còn có một chuyện nói cho ngươi biết, Đinh San San đã theo đuổi ta .” Khương Phi thật là không nói lời nào thì thôi, vừa nói hù chết người.
Trần Mộc Ngôn phun canh trứng ra ngoài, đối phương giống như chuẩn bị sẵn sàng, trong nháy mắt nâng lên đĩa.
“Này– ngươi nói cái gì? Đinh San San theo đuổi ngươi?”
“Đúng vậy, hơn nữa còn được.”Khương Phi để xuống đĩa.
“Ngươi có thể đừng khi ta đang ăn nói loại tin tức khủng khiếp này hay không ?”
“Ta tiếp nhận ý kiến của ngươi.” Khương Phi gật đầu, một bộ rất chăm chú.
Trần Mộc Ngôn đưa tay đè lại trán của mình, “Đinh San San chịu được ngươi a!”
“Củ cải hay rau mỗi người yêu khác.”
Bất quá tin tức này làm Trần Mộc Ngôn rất vui vẻ. Bởi vì Đinh San San trước kia quan hệ cùng mình, tổng làm Trần Mộc Ngôn muốn bảo vệ cô,rồi lại không có biện pháp cho cô tình yêu. Khương Phi mặc dù có nề nếp, nhưng hắn đối đãi tình cảm sẽ giống như đối đãi bệnh lý học một dạng nghiêm túc, hắn có lẽ không lãng mạn, nhưng hắn có thể cho Đinh San San toàn bộ tâm của mình.
“Các ngươi phải hạnh phúc .”
“Sẽ, chủ nhật mời ngươi ăn cơm. San San nói, từ đó về sau ngươi chính là bóng đèn giữa hai chúng ta, hoan nghênh ngươi sớm một chút tìm được một cái bóng đèn khác.”
Trần Mộc Ngôn cười một tiếng, cậu đã tìm được, một cái bóng đèn vẫn ở bên cạnh mình, hơn nữa còn là cấp bậc sao chổi, chẳng qua cậu không có biện pháp nói cho bọn họ biết.
Buổi chiều sau khi tan học, Trần Mộc Ngôn đi siêu thị mua thức ăn, xe lái đến nhà trọ nhìn thấy kia một đống ký giả.
Trần Chi Mặc cũng về nhà một tuần, bọn họ lại vẫn như thế chuyên nghiệp thủ tại chỗ này, Trần Mộc Ngôn cũng muốn đưa bọn họ một chai nước suối, đối với bọn họ nói một tiếng “Khổ cực các ngươi” .
Bất quá tựa hồ đã có người nhận ra xe của cậu, khi cậu dừng trước cửa vào,một đám ký giả trào tới, phỏng vấn không được Trần Chi Mặc, có thể phỏng vấn em trai Trần Chi Mặc cũng tốt.
Cửa kiếng xe bị gõ , nhìn từng cái mặt cơ hồ dính vào thủy tinh ,Trần Mộc Ngôn lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là kinh khủng.
“Trần tiên sinh! Xin hỏi ngài Trần Chi Mặc có thật quyết định không hề làm diễn viên nữa hay không!”
Các ký giả tiếng hô có lực xuyên thấu, cách cửa sổ thủy tinh cũng có thể nghe nhất thanh nhị sở.
Trần Mộc Ngôn chỉ có thể gật đầu.
“Trần Chi Mặc trạng thái tinh thần như thế nào!”
“Hắn rất tốt! Ăn ai đó rất ngon miệng !”Trần Mộc Ngôn xác định đối phương chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của cậu, cũng không biết đám ký giả sau khi trở về có thể loạn viết hay không.
Đang lúc Trần Mộc Ngôn bị vây chận nửa bước khó đi, một chiếc xe ferrari cứ như vậy lái vào.
Cho đến sau nửa giờ, bảo vệ nhà trọ tới đem ký giả tách ra, Trần Mộc Ngôn mới thuận lợi chạy nhanh vào.
Cậu xách thức ăn mở cửa, nhìn thấy trước cửa có một đôi giày da của nam, Trần Mộc Ngôn cũng dùng qua một chút xa xỉ phẩm, không lầm thì là giày thủ công của Ý.
Xem ra có khách quý lâm môn .
Trần Mộc Ngôn đi qua cửa, đã nhìn thấy Cao Chí Dương ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thấy cậu, còn lộ ra một bộ khinh bỉ .
Tới hai bước nữa, đã nhìn thấy Trần Chi Mặc bị hắn đè ở trên ghế sa lon, cổ áo ngủ đã sớm mở ra.
“Tiểu Ngôn! Em đã về rồi?” Trên mặt Trần Chi Mặc là nụ cười bình tĩnh, muốn chống lên thân thể, bị Cao Chí Dương một phen nhấn trở về.
Trần Mộc Ngôn xách lên túi ny lon xoay người chạy hướng phòng bếp, mở ra tủ lạnh, khí lạnh trào đến, làm suy nghĩ đình trệ của cậu từ lưu động .
“Anh cùng Cao tiên sinh ở nhà ăn hay là muốn ra ngoài ăn?” Cậu vừa đem món ăn bỏ vào trong tủ lạnh vừa cao giọng hỏi.
“Ta ở chỗ này ăn.” Cao Chí Dương đáp lời, thanh âm vẫn lạnh như băng .
Trần Mộc Ngôn đóng tủ lạnh, đi tới phòng khách, vào lúc này Trần Chi Mặc là dựa vào ghế sa lon ngồi , mà Cao Chí Dương ngồi ở bên cạnh hắn, nắm tay Trần Chi Mặc .
Đi lên thang lầu, Trần Mộc Ngôn nói:”Em hôm nay có báo cáo muốn viết, dù sao Cao tiên sinh là khách của anh, cơm anh làm đi !”
Nói xong, liền bước trở về phòng.
Muốn nói Trần Mộc Ngôn ghen, dĩ nhiên là không .Tình hướng hiện tại rõ ràng là Cao Chí Dương tìm được nhà bọn họ tới, không phải là Trần Chi Mặc đi ra ngoài trêu chọc người ta. Bất quá phải nói cậu tức giận, đó là đương nhiên ! Trần Mộc Ngôn cậu còn chưa có khí thế đem Trần Chi Mặc đè ở phía dưới đâu, tại sao Cao Chí Dương dám làm như vậy !
Hiện tại Trần Mộc Ngôn cũng hoài nghi khi Trần Chi Mặc cùng Cao Chí Dương ở chung một chỗ, nói không chừng căn bản chính là Cao Chí Dương đem hắn đè ở trên sân thượng !
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Mộc Ngôn vui vẻ lên, giống như Trần Chi Mặc thật sự bị Cao Chí Dương làm gì đó giải hận .
Vừa lúc đó, điện thoại Trần Mộc Ngôn vang lên, lại là Sở Cận gọi tới.
“A lô– Sở đại ca! Anh thế nào rảnh rỗi gọi tôi vậy?”
“Thế nào, tôi không thể gọi hỏi cậu có thời gian cùng nhau ăn cơm hay không? Vậy là cậu bị Trần Chi Mặc quản ?”
“Tôi dĩ nhiên rảnh,hẹn ở đâu?”
“Thức ăn Tứ Xuyên cậu ăn được?”
“Thức ăn Tứ Xuyên là món yêu thích của tôi !”
Hai người hẹn xong thời gian địa điểm cúp điện thoại, Trần Mộc Ngôn ngay cả áo sơ mi đều không đổi, mang theo ví tiền điện thoại liền ầm ầm đi xuống thang lầu, lúc này mới nhìn thấy Cao Chí Dương đang buồn bực nhìn chằm chằm Trần Chi Mặc trong phòng bếp .
Trần Mộc Ngôn kêu một tiếng: “Mặc ca — em buổi tối không ở trong nhà ăn !”
“Cái gì?” Trần Chi Mặc quay mặt lại, Trần Mộc Ngôn cũng đã chạy đến cửa, “Anh đã nấu phần cho em rồi !”
“Vậy hãy để cho Cao tiên sinh ăn nhiều một chút đi.”
Cậu đang mang giày, Trần Chi Mặc liền đi tới trước mặt cậu, “Em cùng ai ăn cơm? Đinh San San hay Khương Phi?”
|
Chương 76
Trần Mộc Ngôn đuôi lông mày khẽ nhíu, chợt đưa tay sờ thắt lưng Trần Chi Mặc một cái, gạt ra ánh mắt nói: “Mặc ca. . . . . . anh còn phải bảo vệ tốt bản thân không nên bị Cao tiên sinh khai thác mới phải!”
Đang muốn mở cửa, chỉ nghe”Ầm–“một tiếng, sống lưng Trần Mộc Ngôn bị đối phương ấn ngay cánh cửa , Trần Chi Mặc áp bách mười phần hôn cậu thở không nổi.
“Em cảm thấy hắn có bản lãnh làm gì anh sao?” Trần Chi Mặc khóe môi nhếch lên, phối hợp vết thương trên mặt kia, như một đạo bí ẩn làm cho người theo dõi trong đó ẩn sâu cái gì, “Em ăn no một chút, bởi vì buổi tối anh sẽ không để cho em mạnh khỏe .”
Nói xong, Trần Chi Mặc ga lăng thay cậu mở cửa ra, cười hướng cậu phất tay một bộ hảo ca ca nói: “Buổi tối sớm một chút trở lại nha!”
Trần Mộc Ngôn rùng mình một cái, đi nhanh lên thang máy.
Trần Chi Mặc quay đầu lại, chống lại ánh mắt hung ác của Cao Chí Dương ,lạnh nhạt mở miệng nói: “Tôi hiếm thấy xuống bếp, cậu hảo hảo thưởng thức tài nấu nướng của tôi đi.”
Hắn mới vừa đi qua Cao Chí Dương, đối phương níu lấy bờ vai của hắn, đáng tiếc ngược lại bị Trần Chi Mặc một phát đặt ở ghế sa lon.
“Chí Dương, cậu hình như vẫn không cam lòng ở sân thượng trường học bị tôi thượng?” Trần Chi Mặc một tay khác lưu luyến bên thắt lưng Cao Chí Dương ,”Nếu như cậu muốn phản công, tôi khuyên cậu quên đi, cậu không có bản lãnh kia. Nếu như cậu muốn làm phía dưới. . . . . . thật xin lỗi, cậu đã không phải là tách trà của tôi.”
Cao Chí Dương hất ra hắn, lực mạnh sửa sang lại ống tay áo, nổi giận đùng đùng đi về phía cửa, tiếng đóng cửa vang cả tầng lầu đều chấn động.
Trần Chi Mặc đi tới phòng bếp, nhún vai, “Dù sao chỉ có một mình mình ăn, không cần rang thức ăn, cơm rang trứng là tốt rồi.”
Trần Mộc Ngôn cùng Sở Cận ở Nùng Tình Lạt Vị chạm mặt, Sở Cận đã đặt một bao sương nhỏ.
“Sở đại ca, tim anh không thành vấn đề đi? Cũng đừng cay không chịu nổi đột nhiên té xỉu !”
Sở Cận cười một cái, “Yên tâm đi, tôi cũng không có vô dụng như vậy , đến lúc đó cậu đừng cay tới chảy nước mắt mới phải.”
Thức ăn rất cay bất quá mùi vị không tệ, Sở Cận gợi ra đề tài, hai người tán gẫu vô cùng vui vẻ.
Ăn không sai biệt lắm, Sở Cận mở miệng hỏi: “Anh cậu nói sau này tính toán làm đạo diễn, tôi tin lấy danh tiếng của hắn vô luận hắn muốn quay cái gì cũng không lo không có đầu tư, chẳng qua là hắn có tính làm MTV?”
“Những chuyện này hắn cũng không cùng tôi nói qua, mấy ngày nay hắn vẫn ở nhà trọ tránh paparazzi.”
“Là như vầy, Tô Trăn cũng sắp có bước tiến mới ,tôi sẽ là chế tác, nếu như có thể mời được Trần Chi Mặc làm đạo diễn . . . . .”
“Vậy cũng rất làm cho người khác mong đợi, ca sĩ cấp Thiên vương , người chế tác cùng đạo diễn. . . . . vậy nam nữ chính trong MTVchọn xong chưa?”
Sở Cận cười một cái, đem lời ca đưa cho cậu,”Vai nam chính, tôi chọn Even.”
Trần Mộc Ngôn gật đầu một cái, cầm lời ca nhìn lại.
“Cậu sẽ không nói tôi vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp đi?”
“Sẽ không, lời ca hình như đang nói một đứa trẻ tùy hứng muốn dựa vào, rất phù hợp cá tính Even.Tôi trở về sẽ cùng anh tôi nói, xem hắn có tính toán gì.”
“Tốt, bất quá hắn nếu biết cậu và tôi đi ra ăn cơm, đoán chừng bị chọc tới xù lông .”Sở Cận giống như là đã nghĩ tới cái cảnh tượng đó, cười đến rất vui vẻ.
“Sở đại ca. . . . . . tôi thế nào cảm thấy anh là cố ý a?”
Khi Trần Mộc Ngôn trở lại nhà trọ, đã là hơn chín giờ tối .
Mở cửa, Trần Chi Mặc đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, đã không thấy Cao Chí Dương.
“A? Cao tiên sinh đi rồi? Hắn có nói anh làm thức ăn ngon không !” Trần Mộc Ngôn cười mị mị đi qua, chỉ thấy Trần Chi Mặc ôm cánh tay tựa hồ dù bận vẫn ung dung nhìn cậu.
“Hoàn hảo, hắn bị cơn tức mình làm cho no nên liền đi. Về phần em. . . . . . tại sao không nói anh là đi cùng Sở Cận ăn cơm?”
“Làm gì, Sở đại ca người ta vẫn là nhân sĩ chính phái có được hay không.” Trần Mộc Ngôn lên lầu, không nghĩ tới trời đất quay cuồng lập tức bị Trần Chi Mặc gánh lên bả vai.
“Tốt, chúng ta cùng đi lên giường thảo luận một chút Sở Cận có đủ chính phái hay không !” Bàn tay Trần Chi Mặc vỗ mông Trần Mộc Ngôn vỗ .
“Anh thả em xuống !Nếu không em cào nát mặt sẹo anh!” Trần Mộc Ngôn phẫn hận mình nhất thời không bắt bẻ cho nên lại bị Trần Chi Mặc chiếm được tiên cơ.
“Em cào đi !”Trần Chi Mặc mở cửa, một tay đem Trần Mộc Ngôn quẳng trên giường, nhảy qua ngồi ở trên người của cậu, bắt đầu cởi áo và thắt lưng ra .
“Nè ! Để em đứng lên coi cái tên lường gạt này !” Trần Mộc Ngôn bật dậy,đáng tiếc Trần Chi Mặc vẫn như cũ vững như núi Thái Sơn.
“A?Anh lừa em cái gì?”
“Anh coi khí thế Cao Chí Dương, anh tuyệt đối là bị đè ở phía dưới!”
Trần Chi Mặc ha hả cười một tiếng, kéo ra quần jean Trần Mộc Ngôn, soạt hai cái lưu loát lột xuống , đụng đến giữa hai chân của cậu, một tay lôi kéo chúng,”Hôm nay anh sẽ để cho em biết rõ, rốt cuộc anh ở phía trên hay là phía dưới.”
Không tới hai cái, liền nghe thấy tiếng gào thét của Trần Mộc Ngôn.
“Trần Chi Mặc — anh đi ra cho tôi ! Tôi giết anh !”
“Tốt, em kẹp chặt một chút, để anh thích chết cũng được !”
“Trần Chi Mặc! Anh là ở mặt dưới ! Em nguyền rủa anh bị Cao Chí Dương ép tới trọn đời thoát thân không được!”
“Anh nói Tiểu Ngôn, em cũng quá không có chí khí ! Thật muốn anh bị áp, em tự mình đến là tốt, tại sao phải kéo người khác vào !”
“Mẹ kiếp ! Đau chết! Anh còn dám tới tôi dùng gậy bóng chày đâm chết anh !”
“Thì ra em thích gậy bóng chày à, tốt, lần sau anh dắt em đi Mỹ coi !”
“Em không tới! Em không tới!”
“Anh còn muốn tới ! Em cùng Sở Cận đi ra ngoài ăn cơm cho là anh không biết ?”
“Em nói thật! Sở đại ca chẳng qua là muốn hỏi anh có muốn làm đạo diễn MTV hay không . . . . . .”
“Chuyện này lần sau hãy nói. . . . . . Tiểu Ngôn bên trong em thật thoải mái. . . . . .”
“Thoải mái. . . . . . cái đầu mẹ ngươi. . . . . .”
Không biết Trần Chi Mặc có phải biết lịch học của Trần Mộc Ngôn hay không, hắn giống như đã sớm biết Trần Mộc Ngôn ngày thứ hai không có lớp.
Lúc tỉnh lại, Trần Mộc Ngôn chỉ cảm thấy xương mình cũng muốn rã rời, Trần Chi Mặc ngày hôm qua đem cậu lăn qua lăn lại giống như Địa Ngục, cậu bắt đầu tính toán mình quả thật không nên ở nơi này. Cậu rất muốn uống nước, nhưng Trần Chi Mặc cũng không ở trong phòng. Hai chân đang lúc cứng ngắc cảm giác đã sớm không có, cậu mơ hồ nhớ Trần Chi Mặc hình như đã rửa sạch giúp cậu.
Tùy tiện tìm quần mặc vào, lảo đảo lắc lư xuống lầu muốn tới phòng bếp tìm nước uống, lại nhìn thấy Trần Chi Mặc ngồi ở trên ghế sa lon thần thanh khí sảng gọi điện thoại, cậu thật muốn dùng cái gối đem hắn đập chết.
Trần Chi Mặc thấy cậu xuống, đưa tay đem cậu kéo tới đây ôm ở bên người, Trần Mộc Ngôn trong lòng khó chịu, từ chối hai cái, đáng tiếc xương sống thắt lưng đều đau, cuối cùng vẫn bỏ qua.
Mới vừa cúp điện thoại, Trần Chi Mặc đã nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của Trần Mộc Ngôn, cười cười nói: “Anh nhu nhu cho em hen?”
Trần Mộc Ngôn không nhìn hắn, đứng dậy tới phòng bếp tìm nước uống.
Nằm ở ghế sa lon, Trần Chi Mặc nói: “Anh đã đáp ứng Sở Cận quay MTV cho Tô Trăn.”
“Em cũng cảm thấy MTV của Tô Trăn đối với anh là một khởi đầu tốt.”
“Ừ, cái MTV này tháng sau bắt đầu chuẩn bị, cuối tháng này sẽ triệu mở ký giả, chính thức nói cho bọn hắn biết anh là đạo diễn. Em đi không , buổi tối sẽ có liên hoan.”
“Ngại quá, cuối tuần Trịnh giáo sư muốn dẫn em và Thẩm Thanh cùng đi Hàn Quốc nghe một toạ đàm, cơ hội khó được, em ngay cả hộ chiếu cũng chuẩn bị xong.” Trần Mộc Ngôn vừa nghĩ tới vuổi thảo luận liền mặt mày hớn hở lên.
Chủ nhật, Trần Mộc Ngôn thật hưng phấn thu hồi hành lý, bút ghi âm cũng đem theo.Trần Chi Mặc ngồi ở một bên nhìn cậu dọn dẹp hành lý, sờ sờ cằm nói : “Anh thế nào cảm thấy có thể rời đi bên cạnh anh, em thật vui vẻ a?”
Trần Mộc Ngôn trong lòng đát một tiếng, trên mặt còn một bộ không có gì ,”Anh không phải không biết em hiện tại chẳng qua là học sinh mà thôi, mặc dù có bằng hành nghề thầy thuốc nhưng không phải là danh y, nếu như không phải là Trịnh giáo sư, loại hội nghị này căn bản em không có cơ hội tham gia !”
“Tốt lắm, biết biết, em liền vứt bỏ anh đi nghe bọn hắn nói những thứ kiến thức khoa tim kia làm cho người ta đầu óc choáng váng !” Trần Chi Mặc một bộ vô cùng đau đớn, buổi tối hôm đó thê thảm đúng là Trần Mộc Ngôn, cậu bị hung hăng giằng co một lần. Mà Trần Chi Mặc thoải mái nói cái gì mà “Dù sao em ở trên phi cơ cũng có thể tiếp tục ngủ” , thật là làm cho người nghe nổi trận lôi đình.
Ngày thứ hai ,Trịnh giáo sư nhìn cậu chống nạnh cho nên nói muốn giới thiệu với cậu thầy matxa , nói tuổi nhỏ như vậy cơ thắt lưng vất vả mà sinh bệnh, khích lệ cậu không việc gì đừng ở trong phòng, cũng đi phòng tập thể thao vận động một cái.
Mà Thẩm Thanh thì càng khoa trương, thừa dịp Trịnh giáo sư đi vệ sinh, nhỏ giọng hỏi Trần Mộc Ngôn:”Cậu không phải bị trĩ chứ?”
Trần Mộc Ngôn nhất thời quẫn tới không biết như ngẩng đầu thế nào.
Đến Seoul, nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, sau mấy ngày, buổi toạ đàm của danh y đến từ các quốc gia Châu Á, để Trần Mộc Ngôn cùng Thẩm thanh gặt hái rất nhiều.
Tọa đàm kết thúc chiều hôm đó, Trần Mộc Ngôn giúp Thẩm Thanh tới trên đường xem một chút đặc sắc trang sức đeo tay bằng thủ công của Hàn Quốc, nhìn Thẩm thanh một đường dừng một chút đi một chút, ở trước sạp lưu luyến quên về, tựa hồ lại trở về khi mình còn là Diệp Nhuận Hành .
“Nhuận Hành ! Cậu xem cái này như thế nào?” Thẩm Thanh cười quay đầu lại, giơ lên một bông tai so ở mặt bên.
Trần Mộc Ngôn tim chấn động, ngay sau đó cười nói: “Cậu ở đây gọi ai đó!”
Thẩm Thanh cũng sửng sốt một chút, “A, thật xin lỗi, tôi nhất thời. . . . . .”
“Không quan hệ , chờ một chút cậu mời tôi ăn bánh gạo rang !”
Đi ngang qua sạp báo, Trần Mộc Ngôn liếc thấy bìa mặt mấy quyển tạp chí giải trí tựa hồ đăng hình Trần Chi Mặc. Nghe Vương Đại Hữu nói qua, mấy năm gần đây nghệ sĩ nước mình ở nước ngoài nổi tiếng nhất chính là Trần Chi Mặc, không nghĩ tới tin tức hắn cũng có thể nổi lên ở đầu tạp chí giải trí Hàn Quốc.
Nhất thời không nhịn được, Trần Mộc Ngôn mua một quyển tạp chí, trở lại khách sạn lật xem .Mặc dù không hiểu tiếng Hàn, nhưng nhìn ra tờ báo này tương đối Bát Quái.
Tờ thứ nhất là hình Trần Chi Mặc ngồi ở dưới ảnh mặt trời nghỉ ngơi, ngồi bên cạnh một cô gái chừng hai mươi tuổi, chỉ có một hình mặt bên mà thôi, nhìn ra được vô cùng xinh đẹp. Thứ hai là Trần Chi Mặc dìu cô gái kia, mà góc bên phải hình thế nhưng xuất hiện mặt Cao Chí Dương , còn có vòng hồng vòng quanh, một đầu chỉ nhìn hướng thân ảnh Trần Chi Mặc và cô gái kia .
|
Chương 77
Ở cùng một gian phòng với Trần Mộc Ngôn chính là bác sĩ trẻ tuổi đến từ Busan, hắn rảnh rỗi nhàm chán cũng mượn tạp chí đến xem, hai người thường sẽ dùng Anh ngữ làm một chút trao đổi.
Trần Mộc Ngôn có chút tò mò tạp chí Hàn Quốc viết gì, dùng Anh ngữ hỏi hắn.
Đối phương buồn cười nói hết thảy đều là tin vô căn cứ mà thôi. Tạp chí nói Trần Chi Mặc mới vừa lên làm đạo diễn thì có nữ diễn viên yêu thương nhung nhớ.Mà cái cô gái gọi là Lương Du Du đoán chừng là được Phó tổng công ty Cao Chí Dương giựt dây, vào lúc này liền yêu thương Trần Chi Mặc, Cao Chí Dương tự nhiên khó chịu. Người Hàn Quốc còn cộng thêm một câu Trần Chi Mặc lần đầu tiên làm đạo diễn đưa tới không ít chú ý, rất nhiều tạp chí cũng muốn từ bên trong đào ra chút gì để viết, rất nhiều thứ căn bản không đáng giá tin tưởng.
Trần Mộc Ngôn dĩ nhiên cảm thấy buồn cười, bởi vì cậu biết Cao Chí Dương tuyệt đối không phải là ăn dấm nữ diễn viên kia, mà là khó chịu Trần Chi Mặc cùng người khác thân cận. Không biết tại sao, chỉ cần Cao Chí Dương tìm Trần Chi Mặc phiền toái, Trần Mộc Ngôn sẽ cảm thấy rất thoải mái, đại khái là bởi vì chính mình vẫn bị Trần Chi Mặc lấn áp, mặc dù Cao Chí Dương đối với mình không có hảo cảm, nhưng nhìn hắn ngăn chặn Trần Chi Mặc, chính là hả giận.
Khi Trần Mộc Ngôn về nước, MTV đã bắt đầu quay, Trần Chi Mặc tới ngoại ô thành phố lấy cảnh, vì tiết kiệm thời gian cùng tiền vốn, hắn và những diễn viên khác cũng ở tại phụ cận.
Sau khi về nhà, Trần Mộc Ngôn tắm ngủ một giấc, liền bị tiếng chuông của Vương Đại Hữu đánh thức.
“A lô — Vương đại ca, chuyện gì vậy. . . . . .”
“Cậu đã về nhà? Tôi trong chốc lát đi qua đón cậu.”
“Đón tôi? Đi đâu?”
“Tới Studio, Chi Mặc nói hắn nhớ cậu.”
“Tôi muốn ngủ.”
“Cá tính anh cậu cậu cũng không phải không biết, hắn hôm nay không nhìn thấy cậu, ai biết lại sẽ muốn cái quỷ gì đem cậu qua.Hơn nữa nơi này phong cảnh tốt vô cùng, cậu coi như ngắm cảnh đi!”
Vừa nói ,Vương Đại Hữu cũng đã đi tới ngoài cửa, Trần Mộc Ngôn không thể làm gì khác hơn là cùng hắn đi.
Xe chạy hơn hai giờ mới đến đến nơi, khi Vương Đại Hữu đem Trần Mộc Ngôn đang ngủ lay tỉnh, chỉ ngửi thấy một cỗ mát mẻ, bên tai là tiếng nước chảy róc rách xa xa còn có chim hót.
Trần Mộc Ngôn nhìn hết thảy trước mắt,mặt mày từ từ giãn ra,”Chỗ này thật. . . . . . rất đẹp . . . . . .”
“Đúng vậy, anh cậu nói cậu không phải là ở trường học hay tới bệnh viện thực tập thì chính là đọc sách, muốn cậu tới nơi này hít thở không khí mới mẻ một chút.”
Trần Mộc Ngôn duỗi lưng một cái, liền cởi giày bỏ vào trong khe suối.
Mùa này nước suối có chút lạnh, nhưng thích ứng sau sẽ cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Vương Đại Hữu đứng ở trên bờ buồn cười lắc đầu một cái, chỉ vào nhà xe cách đó không xa nói: “Anh cậu cũng ở bên trong nghỉ ngơi, đi vào chào hỏi đi!”
Mặc dù vừa bắt đầu đối với Trần Chi Mặc cố kéo mình tới đây có chút mất hứng, bất quá cảnh sắc nơi này quả thật rất đẹp ,Trần Mộc Ngôn quyết định tha thứ hắn, xách giày đi tới xe.
Vừa muốn kéo cửa ra, nghe giọng nói bên trong,thậm chí có xu hướng cãi vả .
Một người trong đó là Trần Chi Mặc , về phần một người khác, Trần Mộc Ngôn không chắc lắm.
“Cậu lâm trận đổi diễn viên như vậy, làm đoàn phim rất khó thích ứng .”
“Là đoàn phim khó khăn thích ứng vậy thì ngươi khó thích ứng à? Chỉ sợ là Lương Du Du ở trên giường làm ngươi rất thư thản, ngươi không bỏ được ?” Cái loại ngữ điệu âm lãnh lại kiêu ngạo, không phải là Cao Chí Dương còn có thể là ai?
“Diễn viên chính cùng đạo diễn phân tích nhân vật, ăn một bữa cơm có vấn đề gì? Huống chi Even và Sở Cận đều ở đây.” Trần Chi Mặc thanh âm của vẫn như cũ không nhanh không chậm, nghe không ra hỉ giận.
“Nhưng Lương Du Du muốn mượn xì căng đan đi lên là sự thật .”
“Trong giới diễn viên có ai không muốn nổi tiếng? Hơn nữa ký giả tùy tiện cắt hình, không có nghĩa là tôi cùng cô ta liền thật sự có cái gì ?”
“Tóm lại ta không thích bất kỳ nữ diễn viên nào đối với ngươi có ý đồ .”
“Vậy cũng tốt , tôi ngay cả người đầu tư cũng phải đổi, bởi vì tôi không thích người đầu tư đối với tôi có ý đồ .”
Lời này của Trần Chi Mặc khiến Trần Mộc Ngôn gật đầu một cái, không có biện pháp, mặc dù hi vọng Cao Chí Dương có thể để cho Trần Chi Mặc nếm chút khổ sở, mà bất đắc dĩ cách người này nói chuyện và làm việc khiến người ta muốn đánh hắn.
Bên trong xe truyền đến bùm bùm thanh âm, sườn xe chừng lắc lắc, Trần Mộc Ngôn trong lòng kinh hãi, hai người này sẽ không hợp liền đánh nhau đi?
Chợt mở cửa xe, cảnh tượng trước mắt làm cậu hơi bị sửng sốt.
Trần Chi Mặc một tay ôm lấy ghế, một cái tay khác chống đỡ mình, ngón tay còn đang kẹp một cây viết.
Mà Cao Chí Dương đè ở trên người của hắn, nghiêng đi đầu tựa hồ là muốn hôn lên miệng Trần Chi Mặc .
Hai người này thoạt nhìn ngoài ý muốn có sức kéo, đều là mỹ nam tử mặc dù khí chất bất đồng, chung một chỗ như vậy có chút thú vị riêng.
“Tiểu Ngôn?” Trần Chi Mặc nghiêng mặt sang bên, mặt mày đều là vui vẻ.
“Tại sao lại là ngươi!” Cao Chí Dương mắt đao bắn tới ,Trần Mộc Ngôn thật hối hận khi chưa chuẩn bị cho mình áo chống đạn.
“Các ngươi. . . . . . tiếp tục đi. . . . . .” Trần Mộc Ngôn gãi gãi cái ót, trước khi đem cửa đóng lại không nhịn được bổ sung một câu, “Cái đó. . . . . . Mặc ca. . . . . . anh xác định anh không phải là phía dưới chứ?”
Sau khi nói xong, cậu ồn ào mà đem cửa xe kéo lại.
Đi không tới hai bước, lại nghe thấy xe chấn động .
Trần Mộc Ngôn bĩu môi, nghĩ thầm Mặc ca ngươi thật kém, bắt chước người ta chơi rung xe !Cẩn thận đến thắt lưng đi!
Ở gần studio,Trần Mộc Ngôn gặp Even, hắn ngồi ở trên ghế xếp, tựa hồ là đang nhìn kịch bản, chẳng qua là lật tờ bình suất để lộ ra hắn giờ phút này đang phiền não.
Trần Mộc Ngôn dĩ nhiên sẽ không vào lúc này trêu chọc hắn, nhưng xoay người không tới hai bước, Even liền kêu cậu,”Nếu tới, thế nào ngay cả chào hỏi đều không liền đi?”
Cái tên này thật đúng là không thay đổi .Trần Mộc Ngôn ngượng ngùng đi tới, tùy ý hỏi: “Quay phim thế nào ?”
Even đem kịch bản ném qua bên cạnh , mặt lạnh nói: “Ngươi đối với Sở Cận cũng còn rất hiểu rõ đi, hình như hắn cái gì cũng nguyện ý nói với ngươi .”
“Đại khái tôi là người ngoài cuộc .” Trần Mộc Ngôn kéo cái ghế qua một bên ngồi xuống, bốn phía nhân viên làm việc đang chuẩn bị , một mảnh cảnh tượng bận rộn vòng quanh, giống như cậu cùng với Even phải không thuộc về thế giới đó .
“Vậy hắn có nói cho ngươi biết, tại sao ép ta nhận công việc này rồi lại đối với ta chẳng quan tâm?”
Trần Mộc Ngôn dừng một chút, “Cậu thật thích Sở Cận sao? Còn lệ thuộc vào hắn?”
“Thế nào, ngươi sau khi mạnh khỏe không coi tạp chí sao?”
“Tôi đối với tạp chí gì một chút hứng thú cũng không có, tin tức Trần Chi Mặc đáng giá so với cậu nhiều hơn . Bất quá Sở Cận đã từng nói, yêu một người cùng lệ thuộc vào một người không giống nhau. Yêu một người, hắn như cũ có thể hoàn thành chuyện mình muốn.Tỷ như tôi đã từng thích một bạn học nữ, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tôi muốn trở thành một bác sĩ.Nhưng lệ thuộc vào một người. . . . . . nếu không có hắn cậu sẽ không tự tin không cách nào làm xong một chuyện.”
Even cười lạnh, “Ý của ngươi là không có Sở Cận ở bên cạnh ta, ta sẽ không tự tin ?”
“Không phải ,tôi là muốn nói cho cậu biết, có lẽ Sở Cận luôn cho cậu công việc sau đó lại mặc kệ cậu, có lẽ chỉ là muốn chứng minh, cậu cũng không phải là lệ thuộc vào hắn.”
Even trầm mặc, Trần Mộc Ngôn chậm rãi đứng dậy rời đi.
Cậu từ từ cách xa đoàn phim, đi tới dòng đầu nguồn suối, đó là một đầm nước nhỏ, vô cùng trong suốt, cơ hồ có thể nhìn thấy đá ngầm.Trần Mộc Ngôn hăng hái, đem giầy ném lên bờ, thử bước xuống.
Nhìn cũng không sâu, không cẩn thận trượt xuống mới biết nó cũng hơi sâu, chẳng qua cậu đặt mông ngồi vào đáy đầm, uống vài hớp nước lạnh, bị sặc khí.
Khi cậu đứng dậy níu ở bên bờ, nhìn thấy một đôi giày da, từ quần tây nhìn lên, là khuôn mặt kiêu căng của Cao Chí Dương .
Trần Mộc Ngôn trong lòng lộp bộp, người này hình như rất ghét mình, sẽ không nhân cơ hội đem mình áp trong nước chết đuối đi?
“Hừ.” Cao Chí Dương dắt khóe miệng cười cười, nhất thời nhiệt độ đầm nước giảm xuống làm Trần Mộc Ngôn cả người run lên.
Bất quá Trần Mộc Ngôn mặt không lộ vẻ sợ hãi, chỉ ngước đầu dùng ngữ điệu bình thường hỏi:”Cao tiên sinh cũng muốn xuống thử một lần?”
“Nghe nói Trần Chi Mặc rất cưng chìu ngươi?” Trong thanh âm không có ăn dấm, chỉ có một loại nhìn khinh bỉ đối với một đứa nhỏ ngu ngốc.
“Đại khái hắn cần hình tượng tốt, tỷ như anh trai thương yêu em trai.” Trần Mộc Ngôn ở trong nước nhún vai, nếu như nói một đêm lăn qua lăn lại không ngừng để cho cậu bị giáo sư cùng bạn học nói thành cơ thắt lưng vất vả mà sinh bệnh sinh trĩ cũng coi như thương yêu . . . . không biết tại sao, Trần Mộc Ngôn có một loại ảo giác mình đang cùng Cao Chí Dương giao đấu.
“Ngươi biết điểm này thật đúng là không dễ dàng a.”
Về điểm này, Anna, Sở Cận còn có Tô Trăn cũng từng hoặc sáng hoặc tối báo cho mình phải cẩn thận Trần Chi Mặc, Trần Mộc Ngôn cậu như thế nào sẽ không hiểu đây?
“Cái đó Cao tiên sinh, anh không ngại tôi hỏi một chuyện?”
“Ngươi nói .”
“Anh không phải rất muốn áp đảo Trần Chi Mặc ?”
Cao Chí Dương nhíu mi, “Ngươi muốn nói gì.”
Trần Mộc Ngôn gật gù đắc ý thương hại vỗ vỗ giày da Cao Chí Dương ,”Vậy tôi cũng nhắc nhở anh một câu ,Trần Chi Mặc là cái loại ngươi càng muốn khống chế hắn lại càng dễ dàng phát hiện mình bị hắn khống chế .”
Nói xong, cậu dời hai bước, từ trong nước bò lên bờ, xách giày tí tách hướng về phía đoàn phim.
Gió vừa thổi, cậu lạnh run.
Đi không tới hai bước, liền nghe thấy thanh âm Trần Chi Mặc : “Tiểu Ngôn!Em đã làm gì !”
“Đến đầm sờ cá !”
Một áo khoác đắp lên, Trần Chi Mặc trực tiếp ôm cậu đi tới xe.
Vào xe, Trần Mộc Ngôn đem áo sơ mi cùng quần cởi,vắt ngay cửa sổ xe, nước lốp bốp rơi xuống ở trên cỏ.
Trần Chi Mặc khoanh tay đứng ở cửa, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào quần lót Trần Mộc Ngôn ướt đẫm gắt gao dính vào trên người của cậu, vạch ra độ cong hoàn hảo.
“Mặc ca! Có quần áo thay không?”Trần Mộc Ngôn vừa quay đầu lại liền ý thức được giờ phút này trong đầu Trần Chi Mặc nghĩ cái gì.
“Mới vừa rồi Cao Chí Dương đối với em nói cái gì?” Trần Chi Mặc trực tiếp ngồi vào cạnh cửa, nếu như Trần Mộc Ngôn muốn đi ra ngoài, thế tất phải leo cửa sổ .
“Không có gì, hắn không phải là muốn áp đảo anh sao? Để trả thù năm đó ở sân thượng .”
|
Chương 78
“Ai da. . . . . .” Trần Chi Mặc chợt cúi đầu, ngón tay bóp huyệt Thái Dương một bộ rất phiền não ,”Anh cùng tình nhân cũ đụng mặt,em thế nào một chút cũng không thèm để ý a?”
Trần Mộc Ngôn ha hả cười một tiếng, hai con mắt loan thành trăng lưỡi liềm “Đại khái em tương đối hiểu rõ con người Trần Chi Mặc đi. Khi hắn không muốn thay lòng, mười Cao Chí Dương ra tay cũng vô dụng.”
“Nói có lý, không hổ là Tiểu Ngôn của anh.” Trần Chi Mặc gật đầu một cái, tùy tiện nói, “Bất quá em có biết trong khoảng thời gian em ở Hàn Quốc, anh đã phải tự xử rất không thoải mái không.”
Hắn vừa nói như thế, mặt Trần Mộc Ngôn lập tức xanh mét.
“Anh. . . . . em cho anh biết ,đây là đoàn phim . . . . .” Trần Mộc Ngôn lui về phía sau hai bước, Trần Chi Mặc lại từng bước từng bước áp sát cậu, nhân tiện đưa tay đem cửa sổ xe kéo lên .
“Tiểu Ngôn a, để quần lót dính vào trên người thật không thoải mái ha? Mặc ca giúp em cởi ra có được hay không ?”
“Không cần!” Trần Mộc Ngôn vừa muốn chạy liền bị đối phương thoáng cái đè xuống, kết cục bi thảm phía sau có thể đoán trước .
“Hiện tại em cảm thấy anh là ở phía trên hay là phía dưới a?”
Hoàn hảo phụ tá trường quay tới thông báo Trần Chi Mặc có thể bắt đầu cảnh quay, nếu không Trần Mộc Ngôn liền bị ăn ngay cả mảnh vụn đều không còn dư lại .
Thay quần áo, Trần Mộc Ngôn may mắn có thể cùng nhân viên hiện trường quay làm việc cùng nhau thấy Trần Chi Mặc đạo diễn cảnh đầu tiên.
Trần Chi Mặc ngồi trước màn ảnh, ngồi bên cạnh chính là Cao Chí Dương, mà Even đã đứng ở địa điểm sớm định .
“Tốt Even, hôm nay và ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu quay tất cả cảnh tĩnh, thừa dịp hai ngày này cậu cũng có thể tiến vào cảm xúc nhân vật .” Trần Chi Mặc thanh âm không có khí thế ra lệnh, mang theo hướng dẫn làm cho suy nghĩ người ta bất giác theo hắn.
Even hít một hơi, vẫn còn có chút khẩn trương.
Hình ảnh đầu tiên là Even cầm một mảnh lá cây rơi xuống. Vẻ mặt của hắn có chút cứng ngắc, ánh mắt nhìn chằm chằm lá cây giống như là trên lá cây có con sâu.
Cao Chí Dương nhìn màn ảnh trực tiếp nhếch môi, “Đây chính là người ngươi và Sở Cận đề cử ? Bộ dáng khí chất kỹ thuật diễn hạng hai đi đâu cũng thấy, người đại diện yêu cầu giá rẻ cũng không thèm –Amaze cũng không có nhiều tiền như vậy mà nâng đỡ thái tử gia này.”
Thanh âm của hắn không nhỏ, chẳng những phụ tá một bên trường quay nghe được, Even khẳng định cũng nghe .
Even nghiêm mặt nơi đó, không biết như thế nào cho phải. Người đại diện hắn vội vàng tiến lên không phải an ủi Even mà là hướng Cao Chí Dương chịu tội, dù sao Cao Chí Dương chẳng những là Phó tổng công ty cũng là nhà đầu tư, đắc tội ai cũng không thể đắc tội hắn.
Trần Chi Mặc hướng Even vẫy vẫy tay, “Em tới đây một chút.”
Even chậm rãi đi tới trước mặt của hắn, Cao Chí Dương vĩnh viễn là dáng vẻ kiêu ngạo làm cho không người nào có thể đến gần, ngược lại là Trần Chi Mặc đưa tay đem Even túm đến bên cạnh mình, vẻ mặt ôn hoà nói : “Em nghe bài “nhất diệp chi gian” của Tô Trăn chưa?”
“Nghe qua.”
“Ừ, vậy em hiểu ở đây khi một mảnh lá cây rơi xuống đất, ca khúc biểu đạt cái gì ?”
“Ưu sầu?”
“Như vậy tại sao ưu sầu ?”
Even nhíu mày một cái: “Bởi vì nữ nhân vật chính muốn cùng nam nhân khác chung một chỗ.”
Trần Chi Mặc mắt hàm chưa thâm ý cười một cái, ngay sau đó làm một dấu tay, công việc trường quay liền tạm ngừng , sau đó Trần Chi Mặc mang theo Even rời đi đoàn phim, đi tới bên dòng suối nhỏ.
Hai người ngồi ở khe suối tựa hồ nói chút gì, mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của bọn họ.
Cao Chí Dương không vui treo ở trên mặt, thấy bọn họ hai người ở nơi đó hàn huyên hơn mười phút còn không thấy trở lại mất đi kiên nhẫn, bước nhanh tới. Những nhân viên đoàn phim căn bản không dám ngăn trở hắn, đang lúc hắn rời đoàn phim,Trần Mộc Ngôn tiến lên kéo lại hắn.
“Làm gì?” Cao Chí Dương vung cánh tay, hoàn hảo Trần Mộc Ngôn là một nam nhân, nếu là con gái đã sớm ngã xuống đất .
“Đạo diễn cùng diễn viên trò chuyện là một chuyện rất bình thường , Cao tiên sinh cần gì nóng lòng như thế tiến lên quấy rầy đây?”
Cao Chí Dương nghiêng mắt nhìn chằm chằm Trần Mộc Ngôn:”Chỉ là một cảnh tĩnh mà thôi, còn cần nói lâu như vậy?”
Chợt nhớ tới Cao Chí Dương bởi vì nữ nhân vật chính cùng Trần Chi Mặc đến gần một chút sẽ phải đổi diễn viên, hiện tại hay bởi vì Trần Chi Mặc cùng Even nói chuyện với nhau mà không thoải mái, Trần Mộc Ngôn ha hả nở nụ cười, “Cao tiên sinh, nếu như mỗi một người cùng anh ta nói nói chính là muốn cùng hắn phát sinh cái gì ,chị dâu của tôi sớm đã có vài đám !”
Mặt Cao Chí Dương quả nhiên khó coi, lông mày run rẩy, đưa tay đẩy mạnh về phía Trần Mộc Ngôn.
Trần Mộc Ngôn cũng không phải là kẻ ngu, đứng ở đó để người ta đẩy, bước qua bên cạnh.Vừa đúng lúc Trần Chi Mặc mang theo Even trở về, nhân tiện lôi đi Trần Mộc Ngôn , tư thế ôm ở trong mắt người khác là anh em thân mật, ở trong mắt người kia biến thành thân mật.
Lưu lại Cao Chí Dương ở đó, có mấy phần lúng túng.
“Chuẩn bị quay !” Trần Chi Mặc vỗ tay một cái, thợ trang điểm trang điểm lại cho Even.
Lần này, Even trong tay cứng ngắc cầm phiến lá cây, cúi thấp đầu, tựa hồ không biết nên buông tay lúc nào, trên mặt như cũ là thần sắc khẩn trương.
Cao Chí Dương chậm rãi đi tới, cười nói: “Xem ra các ngươi trò chuyện không có gì hiệu quả a!”
Nửa phút sau, Even chợt nới lỏng tay, cả đoàn phim yên tĩnh lại.
Tầm mắt Even vẽ theo quỹ tích lá cây rơi xuống, giống như vô số quá khứ, những điểm tích kia lưu chuyển trong khoảnh khắc ánh mắt hắn lướt qua. Khi lá cây chạm vào trên mặt đất , EVEN thở ra một hơi, mi tâm hơi nhíu rồi lại phút chốc giãn ra.
“Well done!” Trần Chi Mặc là người thứ nhất vỗ tay .
Even nhìn Trần Chi Mặc toát ra thần sắc mừng rỡ, hắn vẫn bị rất nhiều tạp chí bình luận vì diễn kỹ dở đến bất trị, mặc dù loại bình luận có chút khoa trương, nhưng đủ để đả kích lòng tự ái của Even, từ đó về sau hắn có thể không nhận diễn cũng không nhận. Lần này có thể được ảnh đế Trần Chi Mặc tán thưởng, đối với hắn mà nói là khẳng định lớn lao .
“Hừ, so với ngươi, hắn còn quá tệ.”Cao Chí Dương vĩnh viễn một bộ dùng lỗ mũi nói chuyện ,nếu không phải là người dáng dấp không tệ, một bộ sánh ngang người mẫu cộng thêm trong nhà nhiều tiền, nếu không hắn sớm đã bị người chỉnh hơn trăm lần .
“Ta không cần Trần Chi Mặc thứ hai .” Trần Chi Mặc vẫy Even tới đây chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.
Trần Mộc Ngôn ở một bên quan sát lần đầu tiên lĩnh hội đặc biệt của Trần Chi Mặc khi cởi ra hào quang ảnh đế, trong yên ổn nổi lên đợt sóng, đem những vỏ ngoài bình thường không có gì lạ đẩy ra, để cho bọn họ nhìn thấy thiên phú của mình.
Bởi vì Trần Chi Mặc hướng dẫn thích đáng, cảnh quay phía sau dị thường thuận lợi. Một vị quay phim đã từng cùng Even hợp tác cũng kinh ngạc với Nhất Tịch Chi Gian, Even thế nào tựa như biến thành một người khác, kỹ thuật diễn trước kia cứng ngắc trở nên tự nhiên hơn.
Buổi tối, Trần Chi Mặc trở lại đoàn phim an bài một khách sạn vùng ngoại ô.Cơm tối mọi người cùng nhau ăn món ăn nhà nông, uống chút bia. Trần Mộc Ngôn nhìn Cao Chí Dương kia thối mặt, người này tám phần ăn quán tốt, muốn hắn dùng bát đũa không khử trùng còn hơn buộc hắn ăn độc dược. Hoàn hảo công việc của đoàn phim chu đáo, chuẩn bị một chút khăn khử trùng, nhìn Cao Chí Dương lau chiếc đũa .
Trần Chi Mặc buồn cười nhìn về phía Trần Mộc Ngôn:”Tiểu Ngôn a, em học y, nói một chút coi thông qua đồ ăn có thể truyền bá những tật bệnh nào?”
Trần Mộc Ngôn đang ăn ngon, phản xạ có điều kiện giống như bật thốt lên: “Viêm gan A, kiết lỵ, bệnh thương hàn, bệnh lao phổi cùng ngộ độc thức ăn. . . . . .”
Lúc này, Cao Chí Dương đem chiếc đũa lau rất nhiều lần vỗ lên bàn, đứng lên: “Ta không ăn!”
Mọi người thấy bóng lưng của hắn hai mặt nhìn nhau không biết như thế nào cho phải.
“Tốt lắm, mọi người yên tâm ăn đi! Những đồ ăn này người đoàn phim chúng ta nhìn chằm chằm ông chủ dùng nước nóng nấu quá một lần .” Trần Chi Mặc khóe miệng câu lên, mọi người rối rít ăn.
Trần Mộc Ngôn trừng Trần Chi Mặc, người nầy tuyệt đối là cố ý mượn mình đem Cao Chí Dương chọc tức !
Sau buổi cơm tối, Trần Mộc Ngôn cùng Trần Chi Mặc nằm cùng gian phòng .
Trần Mộc Ngôn mới vừa ở trên giường nằm xuống không bao lâu, Trần Chi Mặc liền từ phía sau ôm lấy cậu,”Em không hiếu kỳ anh đối với Even nói cái gì sao?”
Trần Mộc Ngôn chậc một tiếng, “Đoán chừng anh nhắc tới Sở Cận.”
“Ừ, anh nói cho hắn biết từ thời điểm cầm phiến lá rụng hết thảy phải có liên quan Sở Cận, nhưng một khi lá cây rơi xuống đất, hắn nhất định phải không nghĩ tới nữa.”
“Nhưng không nghĩ một màn sau, Even vẫn diễn vô cùng tốt, hắn tựa hồ bắt được cảm giác !”
“Tựa như một cái hộp, cần phải có người thay hắn mở ra, đem tài hoa bên trong thả ra ngoài. Kỹ thuật diễn của Even là trống không , chính là bởi vì trống không không có gì cả, cho nên hắn có thể biến thành bất luận kẻ nào. . . . . .” Giọng Trần Chi Mặc mang theo ma lực từ tính, quanh quẩn ở bên tai Trần Mộc Ngôn.
Trần Mộc Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, hướng một bên hoạt động một chút, nhưng Trần Chi Mặc lại ngay sau đó dính vào.
Liếc mắt, cậu trực tiếp muốn lật người xuống giường, không nghĩ tới thắt lưng bị người phía sau gắt gao ôm, đáng hận nhất chính là cậu có thể cảm giác được cái vật cứng đang nóng lên như có như không chầm chậm trên đùi cậu.
“Em muốn ngủ!”
“Anh biết.” Trần Chi Mặc thanh âm mềm mại, tay ôm Trần Mộc Ngôn trượt xuống, lưu luyến ở giữa hai chân, có thể nói “Lòng Tư Mã Chiêu người đi đường đều biết” .
Trần Mộc Ngôn khuỷu tay chọt ngay phía sau, đáng tiếc không có ngay mục tiêu, ngược lại có người gõ cửa phòng bọn họ .
Trần Chi Mặc như cũ ôm vô cùng chặc, hôn gáy cậu, điều này làm cho Trần Mộc Ngôn run bả vai, tiếp xúc qua da thịt bắt đầu nóng lên, Trần Chi Mặc khẽ cười duyện hôn đầu vai cậu .
“Ai !”Trần Mộc Ngôn dùng sức kéo ra, kéo tay đối phương ra , lật người đứng ở mép giường, quay đầu lại trừng hắn. Ai biết đối phương chỉ chống đầu, trong bóng tối cặp mắt kia ngoài ý muốn sáng ngời.
“Ta.” Người ngoài cửa mặc dù chỉ nói một chữ, lại để lộ ra cảm giác cao ngạo .
“Mẹ nó ! Đây là trả lời? Nếu như ta hỏi “Ta là ai” nữa , ngươi không phải là đáp lại “Ta là ta” ?
Như vậy ,trừ Cao Chí Dương còn có thể là ai?
Bất quá đây cũng là cơ hội thoát khỏi Trần Chi Mặc rất tốt.
“Cao tiên sinh ta cho là ngươi đi về rồi.”Trần Mộc Ngôn mở cửa, quả nhiên Cao Chí Dương vẫn như cũ mặt lạnh.
“Thiết bị gian phòng chỗ này quá tệ ?” Khẩu khí chất vấn, phảng phất như nơi này là Trần Mộc Ngôn lập ra.
“Bởi vì nơi này là vùng ngoại thành , hơn nữa cũng không phải là địa điểm du lịch, chỉ có dân lâu năm ở mà thôi.” Trần Mộc Ngôn buồn cười trả lời.
Cao Chí Dương ánh mắt xẹt qua cậu nhìn về phía Trần Chi Mặc nằm nghiêng ở trên giường .
Trần Mộc Ngôn trực tiếp mở miệng nói: “Cao tiên sinh, anh cùng anh tôi đã sớm quen biết, để hắn cùng anh trò chuyện có lẽ anh sẽ quên đi gian phòng này có bao nhiêu tồi, có thể đem chìa khóa của anh cho tôi không?”
|
Chương 79
Cao Chí Dương ừ một tiếng, một bộ khen thưởng đem cái chìa khóa ném vào trong lòng bàn tay Trần Mộc Ngôn.
Trần Mộc Ngôn như được đại xá, giơ lên cái chìa khóa liền đi. Đi tới gian phòng Cao Chí Dương ,Trần Mộc Ngôn thật là không thể không cảm thán Phó tổng chính là Phó tổng, cả đoàn phim đoán chừng chỉ có phòng của hắn là có ban công .
Gió đêm xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng thổi vào, mát mẻ làm Trần Mộc Ngôn một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau mọi người ở đại sảnh ăn điểm tâm, Trần Mộc Ngôn liếc về phía Cao Chí Dương, người này mặt so với hai ngày trước còn tệ hơn.
Ngược lại Trần Chi Mặc, một bộ cái gì cũng không phát sinh qua, ngồi vào bên người Trần Mộc Ngôn, còn một bộ nam nhân tốt bóc trứng gà bưng sữa đậu nành cho cậu.
“Ngày hôm qua em ngủ có ngon không?” Trần Chi Mặc tùy ý hỏi.
“Hoàn hảo. . . . . .” Trần Mộc Ngôn cảm giác mình nên nhanh chóng rời khỏi phạm vi cơn bão, “Em ăn xong điểm tâm theo Vương đại ca đi về, ngày mai còn có lớp .”
“Được.”Trần Chi Mặc đáp ứng ngoài ý muốn dứt khoát.
Lúc rời đi, Trần Chi Mặc gõ cửa sổ xe một cái ,Trần Mộc Ngôn đem cửa sổ quay xuống ,mới vừa thò đầu ra hỏi: “Sao vậy?”
Trần Chi Mặc trên môi cong lên, bỗng dưng hôn lên mắt cậu.
Tim thiếu chút nữa từ trong lồng ngực nhảy ra, Trần Mộc Ngôn luống cuống tay chân muốn đẩy ra hắn. Nơi này cách đoàn phim không xa, Trần Chi Mặc cũng không sợ có người nhìn thấy!
Hoàn hảo Vương Đại Hữu không nhìn ,trực tiếp đạp chân ga, xe liền rời đi.
Trần Mộc Ngôn ngây ngô ngồi thẳng thân thể, nhìn kính chiếu hậu Trần Chi Mặc hai tay cắm ở túi, nhàn nhã đứng dưới ánh nắng,mặc dù xa, còn có thể loáng thoáng nhìn rõ nụ cười trên mặt hắn .
Xe chạy trên xa lộ cao tốc, mười mấy phút đồng hồ sau, Trần Mộc Ngôn nhìn thấy hai bên phong cảnh giống nhau không khỏi bắt đầu buồn ngủ, Vương Đại Hữu cười nói: “Cậu cũng đừng ngủ , cậu ngủ không ai nói chuyện với tôi, tôi cũng sẽ mệt rã rời đó!”
Trần Mộc Ngôn dụi dụi con mắt, liếc thấy kính chiếu hậu có một chiếc Ferrari màu đỏ đang cách bọn họ càng ngày càng gần.
“Hình như là xe Cao Phó tổng .”Vương Đại Hữu cau mày, “Hắn thế nào không ở trường quay? Mà anh cậu thật tài tình. Cậu biết hôm qua phát sinh chuyện gì không?”
“Cái gì?” Trần Mộc Ngôn có chút ngạc nhiên.
“Chi Mặc đem Cao Phó tổng cởi hết sau cột vào trên giường, cho đến sáng sớm hôm nay tôi đi gõ cửa là tôi cởi trói cho hắn.”
“Không thể nào. . . . . .”
Chẳng lẽ Trần Chi Mặc không để Cao Chí Dương dây dưa, tối hôm qua đem hắn”Xử ngay tại chỗ”?
Tiếng động cơ xe Ferrari ngày càng gần, rất nhanh liền cùng Vương Đại Hữu sánh vai mà đi .
Trần Mộc Ngôn nhìn về phía cửa sổ xe đối diện, quả nhiên là Cao Chí Dương, trong ánh mắt sắc bén hắn từ trên mặt Trần Mộc Ngôn xẹt qua, còn chưa kịp phản ứng, Ferrari đụng vào xe Vương Đại Hữu.
Vương Đại Hữu cũng tài xế lão luyện, nghìn cân treo sợi tóc thay đổi tay lái giảm bớt tốc độ, làm xe Cao Chí Dương chạy nhanh đến trước mặt.
“Cái Cao Phó tổng này phát điên cái gì thế !”
Vương Đại Hữu đem xe dừng ở ven đường, Trần Mộc Ngôn vẫn chưa tỉnh hồn.
Tiếng thắng xe chói tai vang lên, Cao Chí Dương bước xuống xe.
Trần Mộc Ngôn cau mày, cũng xuống xe, cậu cảm giác Cao Chí Dương là hướng về phía cậu.
Quả nhiên, Cao Chí Dương dừng ở trước mặt của cậu, bàn tay vỗ vào trên bả vai của cậu:”Như thế nào, Trần Chi Mặc đem ngươi cưng chìu đến mình họ gì đều không nhớ?
“Tôi họ Trần.” Trần Mộc Ngôn nhàn nhạt trả lời.
Cao Chí Dương liền cái tư thế đó chợt đẩy, Trần Mộc Ngôn lui về phía sau từng bước.
“Ngươi trước kia chính là truyện cười giữa ta cùng hắn.”
Trần Mộc Ngôn thở dài một cái, “Cao Phó tổng, anh không cảm thấy anh luôn dây dưa Mặc ca, giống cái chê cười hơn sao?”
“Ngươi nói cái gì!” Cao Chí Dương ngữ điệu lên cao, không thể nghi ngờ hắn có khuynh hướng bạo lực .
Xa xa có một chiếc xe lái tới, Vương Đại Hữu nhận ra là xe Trần Chi Mặc, thở phào nhẹ nhỏm phất tay ý bảo.
“Tôi nói anh vẫn chìm trong quá khứ! Trần Chi Mặc cùng anh đã kết thúc, khi anh muốn hắn trở lại bên cạnh anh, nhưng anh phát hiện mình lại bị cự tuyệt, vì vậy kiêu ngạo của anh không cách nào dễ dàng tha thứ, anh bắt đầu tìm lý do khắp nơi.Anh cảm thấy ngay cả nữ nhân vật chính của MTV cùng Mặc ca ngồi chung một chỗ trao đổi vấn đề, Even cùng Mặc ca đơn độc nói đôi câu anh liền không nhịn nổi, còn có tôi đứa em trai từ trước không được đối xử tốt chợt được cưng chiều, anh thì càng thêm coi tôi là cái đinh trong mắt . Cao tiên sinh, anh đã lớn như vậy thế nào còn chưa học được nhận rõ thực tế ?”
Cao Chí Dương nhìn chằm chằm Trần Mộc Ngôn, chợt đưa tay vươn tới cổ của cậu nhấn xuống xe.
Vương Đại Hữu kinh hô lên, thì ngược lại trong tích tắc đó đại não Trần Mộc Ngôn vô cùng rõ ràng, hai tay dùng sức chống đỡ, xe chẳng qua là chấn động một cái, đầu không có đụng vào.
Xe Trần Chi Mặc ngừng lại, bước nhanh tới một tay túm Trần Mộc Ngôn đến bên cạnh mình.
“Cao Phó tổng, ngươi đây là đang làm gì đó?”
“Thế nào, ta chỉnh em trai ngốc của ngươi, ngươi đau lòng?”
Trần Chi Mặc rũ đầu xuống, mím môi cười một tiếng, “Nghe nói ngươi từ nước ngoài sau khi trở về, ở trong AMAZE mạnh mẽ vang dội, làm rất tốt. Ta cho là ngươi cùng người tùy hứng lại lỗ mãng trước kia không còn giống nhau.”
“Người không còn như xưa là ngươi, không phải là ta. Ta ra nước ngoài ngươi không gọi cho ta một cuộc điện thoại! Gửi qua một phong thơ !”
Trần Chi Mặc nghiêng đầu: “Nhưng ngươi cũng không gọi cho ta một cuộc điện thoại, gửi qua một phong thơ đi?Ngươi vĩnh viễn không thể để cho ta một phương diện ngươi vì ta nhượng bộ ? Thiếu niên tùy hứng mười mấy tuổi, là đáng yêu. Người trưởng thành ba mươi hai tuổi còn tùy hứng như vậy, ngươi cảm thấy còn có thể đáng yêu sao?”
“Cho nên ?Ngươi bây giờ liền thích thằng em vẫn bám mông ngươi !Ngươi cho rằng ta mới vừa rồi không nhìn thấy ngươi hôn hắn sao — ngươi cái tên biến thái !”
Trần Mộc Ngôn sửng sốt, nhớ tới Cao Chí Dương dù sao cũng là Phó tổng Amaze, nếu người này coi đây là lấy cớ hủy diệt danh dự Trần Chi Mặc thì làm gì bây giờ?
“Đúng vậy, ta rất biến thái . Ngươi cũng không phải ngày đầu ta không bình thường. Bất quá việc ngươi bây giờ lái xe đuổi theo phía sau Tiểu Ngôn cũng không biến thái sao?”Trần Chi Mặc nhẹ giọng nở nụ cười, “Nếu như trong lòng ngươi bất công, muốn hay không ta ở chỗ này cùng ngươi làm một lần, để cho em ta xem một chút chúng ta đã từng như keo như sơn thế nào?”
“Trần Chi Mặc –” Cao Chí Dương giương lên quả đấm đánh ra .
Chẳng qua hắn không nghĩ tới chính là, một quyền này đánh vào trên mặt Trần Mộc Ngôn nhảy vào ngăn, Trần Chi Mặc đưa tay ôm lấy Trần Mộc Ngôn,chỉ thấy môi hắn ra máu đã sưng lên.
“Tiểu Ngôn!” Trần Chi Mặc chợt nổi giận, rống về phía Cao Chí Dương, “Ngươi muốn nổi điên thì về tìm cha ngươi — người của Trần Chi Mặc ta không phải là ngươi tùy tiện có thể đánh !”
Vừa dứt lời, hắn một đấm tung ra, đánh về phía Cao Chí Dương ngã trên mặt đất.
Cao Chí Dương hiển nhiên ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn Trần Chi Mặc giống như còn chưa phản ứng kịp cảm giác đau trên mặt .
Trần Chi Mặc cười lạnh một cái, “Không cần hoài nghi, ta mới vừa rồi là đánh ngươi . Ta đã từng thích ngươi, bởi vì ngươi kiêu ngạo làm ngươi thoạt nhìn giống như là một cọng rơm yếu ớt, rõ ràng gập lại liền gãy lại không quật cường thẳng thắn.Nhưng là hiện tại. . . . . . nói cho ta biết ngươi còn có cái gì!”
Cao Chí Dương chậm rãi đứng lên, cười lạnh nói: “Người thay đổi rõ ràng là ngươi, rồi lại muốn tới tố cáo ta.”
“Đúng, ta cũng thay đổi .Thiếu niên mười bảy tuổi nếu như không thay đổi liền vĩnh viễn sẽ không lớn lên, vĩnh viễn không biết thứ mình muốn là cái gì.” Trần Chi Mặc tay ôm Trần Mộc Ngôn,xoay người nói, “Ngươi thật không nên trở về dây dưa ta, bởi vì như vậy ta sẽ vĩnh viễn nhớ dáng vẻ tốt nhất của ngươi.”
Lên xe, Trần Chi Mặc thắt dây an toàn, “Đi thôi, anh đưa em về.”
Xe chạy nhanh ra ngoài, từ bên người Cao Chí Dương nghênh ngang mà qua.
Trần Mộc Ngôn nuốt nước miếng, cậu lần đầu tiên nhìn thấy Trần Chi Mặc nổi giận mất đi khống chế .
Mà giờ khắc này, cả bên trong buồng xe tràn ngập không khí lạnh lẽo.
Trần Chi Mặc luôn luôn mang theo nụ cười trên mặt giờ lại không có chút vẻ mặt nào.
“Mặc ca. . . . . .”
Trần Chi Mặc chợt đem xe dừng lại, đang lúc đầu Trần Mộc Ngôn bởi vì quán tính thiếu chút nữa đụng đầu,Trần Chi Mặc chợt đưa tay nâng trán của cậu.
Không đếm xỉa tim lại bị kéo trở lại, Trần Mộc Ngôn chậm rãi nghiêng đầu đến nhìn về phía đối phương.
“Mới vừa rồi em tại sao phải để Cao Chí Dương đánh em?”
“Bởi vì. . . . . vết thương trên mặt anh còn chưa hết . . . .”
Sửng sốt hai giây, Trần Chi Mặc chợt gục trên tay lái run vai nở nụ cười, “. . . . . Em là đồ ngốc à?”
“Em thế nào lại ngốc chứ !” Trần Mộc Ngôn la lên, chỗ bị đánh lại đau.
Ngón tay Trần Chi Mặc xẹt qua vết thương Trần Mộc Ngôn, nhẹ nhàng bấm bấm,”Bởi vì mặt anh không chút nào quan trọng.Anh hỏi em, nếu như anh biến thành mị ảnh trong bài ca ‘ hạ thủy đạo vương tử ’, em còn có thể ở bên cạnh anh không?”
“Như vậy. . . . . . anh còn có thể là Trần Chi Mặc không?”
“Phải hay không có cái gì khác nhau?”
“Nếu như anh còn là Trần Chi Mặc, em tự nhiên sẽ ở lại bên cạnh anh, tựa như anh xuyên qua cổ thân thể này nhìn thấy em chân chính.” Trần Mộc Ngôn kéo khóe miệng, “Nếu như anh đã không phải là Trần Chi Mặc , vậy em cũng chỉ có thể đem Trần Chi Mặc tìm trở lại.”
Bỗng nhiên, ngón tay Trần Chi Mặc dùng sức bấm Trần Mộc Ngôn nước mắt cũng muốn chảy xuống!
“Anh. . . làm gì !”
Trần Chi Mặc khóe môi cũng sắp kéo đến bên tai, “Anh càng thích người nào thì càng thích khi dễ người đó, em cũng không phải không biết.”
“Vậy anh tối hôm qua khi dễ Cao Chí Dương đem hắn cột vào trên giường, chẳng lẽ không thích hắn?” Trần Mộc Ngôn liếc hắn một cái.
“Trước kia là anh cảm thấy khi dễ hắn rất thú vị, thú vị rất nhiều khi thấy hắn rõ ràng yếu ớt còn cố giả bộ kiên cường rồi sẽ rất đau lòng.” Trần Chi Mặc thu ngón tay về, “Nhưng ngày hôm qua, anh chỉ là cảm thấy thú vị.”
Nói xong, hắn lại lần nữa khởi động xe, chạy nhanh trở về thành phố.
Trở lại nhà trọ, Trần Chi Mặc tìm tới khối băng buộc lại đưa cho Trần Mộc Ngôn chườm.
“Mặc ca, anh còn phải trở về quay phim sao?”
“Dĩ nhiên. Ngồi một lát anh phải trở về .”Trần Chi Mặc đưa tay vuốt vuốt đầu của cậu, “Nếu là Cao Chí Dương lại chạy đến tìm em phiền toái, em biết nên làm thế nào?”
“Cùng lắm thì em nhường hắn.”
“Sai rồi, ” Trần Chi Mặc ngồi bên cạnh cậu, một tay dựa ghế sa lon, một tay kia chọc chọc đầu cậu,”Là tuyệt đối không mở cửa cho hắn , làm như không nhìn thấy hắn.”
|