Nhập Hí
|
|
Chương 10
“Chẳng lẽ anh không phải cũng xem em như là không khí sao? Cho nên mới không nhìn thấy em cũng yêu anh” Trần Mộc Ngôn giống như ma xui quỷ khiến nhẹ nhàng đọc lên câu tiếp theo, đây là lời nữ diễn viên chính trả lời nam diễn viên chính .
Tựa vào sau lưng cậu Trần Chi Mặc có khẽ run lên một chút, chậm rãi lui về phía sau hai bước.
“Tiểu Ngôn…… Như thế nào là cậu……”
“Như thế nào không phải em?” Trần Mộc Ngôn kéo cửa ra, đem Trần Chi Mặc đẩy vào chỗ ngồi phía sau xe, còn phải thắt dây an toàn cho hắn.
Sau khi Trần Chi Mặc ngồi vào trong xe, cả người an tĩnh nhiều, chẳng qua là dùng hai mắt tiêu cự không rõ của hắn nhìn chằm chằm vào Trần Mộc Ngôn phía trước.
Điều khiển xe ra ngoài, bọn họ thuận lợi đi tới gara tầng ngầm ở khu nhà ở phía trước. Trần Mộc Ngôn đem Trần Chi Mặc đỡ lên lầu, thực nên cảm kích trên thế giới không có người thứ hai giống Paparazzi Diệp Nhuận Hành chuyên nghiệp như vậy, bằng không Trần Chi Mặc sẽ lên trang nhất hai ngày ở tuần san giải trí.
Đưa hắn kéo lên giường ở trong phòng, Trần Mộc Ngôn liền xuống phòng bếp pha trà tỉnh rượu cho hắn.
Vừa mới nấu nước nóng, chợt nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng người trong toilet nôn mửa, Trần Mộc Ngôn kéo kéo môi nói, nôn ra, người sẽ thanh tỉnh nhiều đi.
Bưng trà đi lên, Trần Mộc Ngôn thấy Trần Chi Mặc dựa vào giường ngồi, áo khoác ném tại cách đó không xa, áo sơmi trước ngực cúc áo cởi bỏ ,ngực trong khe hở như ẩn như hiện. Hắn nghiêng đầu, sắc mặt trở nên hồng, có một loại khí chất ái muội.
Trần Mộc Ngôn nuốt một chút nước miếng, đem trà đặt trên bàn ở đầu giường, sau đó đứng ở trước mặt Trần Chi Mặc, dùng ngón tay chọc một chút khuôn mặt tuấn tú, “Mặc ca, anh còn tỉnh không?”
Trần Chi Mặc khóe môi chậm rãi câu lên, vẫn là nhắm mắt lại như cũ: “Tỉnh, cậu có thể đem nước trà bưng tới cho tôi chứ?”
Uống xong nước trà, Trần Chi Mặc hít một hơi đứng lên, “Đi ngủ đi Tiểu Ngôn, sáng mai gặp.”
Trần Mộc Ngôn gật đầu liền trở về phòng của mình, cậu ở trong lòng nhỏ giọng nói thầm, còn sáng mai gặp, sáng mai nhức đầu chết ngươi!
Mặc dù bọn họ có ước định chủ nhật này phải cùng nhau đi tập thể hình, nhưng xem tình huống Trần Chi Mặc ngày mai như thế nào cũng không có thể dậy được.
Hiện tại đã hơn hai giờ tối rồi, Trần Mộc Ngôn quyết định ngày mai không ngủ tới khi đói bụng cậu sẽ không tỉnh.
Chẳng qua thực đáng tiếc, giữa trưa kém mười hai giờ , đã có người đến vỗ mặt cậu.
“Tiểu Ngôn rời giường, Tiểu Ngôn!”
“Ừ……” Cậu lầm bầm một tiếng trở mình tiếp tục ngủ.
“Trần Mộc Ngôn cậu đồ lười này, đã ngủ chín tiếng rồi!” Đối phương muốn đi vén chăn mền của cậu, Trần Mộc Ngôn lại ôm chặt chăn không buông tay.
“Hôm nay…… Không phải là chủ nhật à……”
“Là chủ nhật, nhưng cậu không phải muốn cùng với tôi đi tập thể hình sao?” Giọng nói đối phương có chút bất đắc dĩ.
Trần Mộc Ngôn chậm rãi mở mắt ra, thấy Trần Chi Mặc tinh thần chấn hưng ngồi ở bên giường, “Mặc ca, anh không nhức đầu a……”
“Như thế nào? Cậu hy vọng tôi đau đầu?” Trần Chi Mặc đem cậu kéo lên, “tôi đã làm cơm trưa rồi, cậu mau đánh răng rửa mặt xuống dưới ăn.”
Giằng co trong chốc lát, sâu ngủ Trần Mộc Ngôn cũng chạy nhanh.
Thời điểm đi xuống dưới lầu, liền ngửi thấy mùi cơm chiên trứng, Trần Chi Mặc đang đem súp cà chua đi ra.
“Chủ nhật này dì Lý nghỉ. Chờ chúng ta từ trung tâm tập thể hình trở về, tôi mang cậu đi ăn.” Trần Chi Mặc mặc áo lông cao cổ màu cà phê, bộ dáng mặc tạp dề giống như một nam nhân tốt ở nhà.
“Cậu nhìn tôi làm gì?” Trần Chi Mặc xoay người lại dùng chiếc đũa gõ đầu Trần Mộc Ngôn một cái.
“Ca, anh đáng giá được nữ nhân trân quý.” Trần Mộc Ngôn chân chó (nịnh) nói.
“Tôi không cần nữ nhân khác trân quý .” Trần Chi Mặc giơ lên khóe môi, bỗng nhiên trong lúc đó có một loại tiêu sái không kềm chế.
Trần Mộc Ngôn cúi đầu cười cười, bỗng nhiên nhớ tới lời Anna nói “yêu phải hắn tựa như yêu phải một vở diễn”, Trần Chi Mặc trong cuộc sống có quá nhiều khuôn mặt, không ai biết bộ mặt nào mới là chân chính hắn. Tựa như Vương Đại Hữu từng ở bệnh viện nói qua, lúc thời điểm Trần Chi Mặc đối với người ôn nhu ,người kia chỉ cần tiếp nhận là được, đừng đi tìm tòi quá nhiều.
Sau khi ăn xong, bọn họ lái xe đi vào một trung tâm tập thể hình.
Từ khi bọn họ bắt đầu tiến vào cửa , Trần Mộc Ngôn có thể cảm giác được có người theo dõi bọn họ.
Trần Chi Mặc chỉ cười cười nói: “Tập thể hình lại không phải sự tình gì , nếu có Paparazzi thích chụp liền chụp.”
Hôm nay là chủ nhật, nhưng người đến tập thể hình cũng không có như trong tưởng tượng của Trần Mộc Ngôn nhiều như vậy. Khi cậu bước lên máy chạy bộ, nhìn thấy trên màn hình công năng cùng với nhãn hiệu dụng cụ, cậu mới hiểu được trung tâm tập thể hình này chỉ sợ cũng rất sang trọng, có thể tới nơi này e rằng đều là người có tiền.
Mấy giờ sau, Trần Mộc Ngôn cảm thấy mệt , cậu đang định đi tắm vòi hoa sen, thấy Trần Chi Mặc đang cùng một người đàn ông trung niên nói chuyện phiếm, nên tự mình đi phòng tắm.
Lúc cậu vây khăn tắm đi ra, thấy một người đàn ông dáng người thon dài dựa ở tường ánh mắt không e dè dừng ở trên người mình trên người. Trần Mộc Ngôn thắt một chút khăn tắm vây quanh ở bên hông, vừa muốn từ bên người đàn ông kia đi qua, đối phương gọi cậu lại.
“Cậu là em trai Trần Chi Mặc sao?”
“Ờm, phải.”
Trần Mộc Ngôn quay đầu, chống lại ánh mắt người đàn ông kia, mới phát hiện dung mạo y thật tinh tế, nhưng cũng không giống kiểu nhu như con gái , đối phương dùng ngữ điệu trêu chọc nói: “không nói tên của cậu sao?”
“Trần Mộc Ngôn.”
“Sở Cận.” Đối phương vươn tay về phía cậu , “Tôi là nhà chế tác.”
“A, chào anh.” Trần Mộc Ngôn nghĩ thầm,rằng chỉ sợ đối phương quen biết Trần Chi Mặc trong công việc đi, chính mình nên đối anh ta lễ phép một chút.
“Có hứng thú làm minh tinh không? Điều kiện của cậu tốt lắm, tuyệt đối có thể thành công.” Sở Cận dùng một loại ngữ điệu có chứa ý vị mê hoặc nói.
Trần Mộc Ngôn kinh ngạc, mình là em Trần Chi Mặc. Trần Chi Mặc được xưng là mỹ nam tử kinh điển, Trần Mộc Ngôn tự nhiên cũng sẽ không kém. Nhưng cậu đối vòng luẩn quẩn kia thực không có hứng thú.
“Thực xin lỗi, tôi có những chuyện khác phải làm.”
Sở Cận nghe cậu trả lời cũng không có không vui, trên mặt thậm chí thần sắc tiếc hận cũng không có, chỉ nhàn nhạt gật đầu một chút, “không sao, cậu còn rất nhiều thời gian suy nghĩ,cân nhắc.”
Sau đó, Sở Cận bước vào phòng tắm.
Nhìn thấy bóng dáng y, Trần Mộc Ngôn nghĩ thầm người đàn ông này nếu mặc tây trang nhất định rất giống người mẫu đài T .
“Vừa rồi y nói với cậu cái gì?” Thanh âm Trần Chi Mặc vang lên, làm Trần Mộc Ngôn phục hồi tinh thần lại.
“Không có gì, anh ta hỏi em có nguyện ý làm minh tinh không.” Trần Mộc Ngôn đi tới, “em đi mặc quần áo .”
Trần Chi Mặc lại một phen túm cậu, biểu tình trên mặt ôn hòa, “Y còn nói với cậu cái gì?”
“Em nói em có những việc khác phải làm, anh ta liền nói em còn có thời gian suy nghĩ,cân nhắc mà thôi .” Trần Mộc Ngôn có chút khó hiểu Trần Chi Mặc vì cái gì đối Sở Cận phòng bị như vậy.
“Cậu đi mặc quần áo đi.” Trần Chi Mặc buông lỏng tay ra.
Khi hai người ngồi trên xe, Trần Mộc Ngôn nhịn không được mở miệng hỏi: “ Sở tiên sinh kia có vấn đề gì sao?”
“Người giới giải trí cậu nghĩ thấy có mấy người là đơn giản? Sở Cận là một người chế tác rất lớn, nghệ sĩ thành công đếm không hết.” Trần Chi Mặc hai tay nắm tay lái không nhanh không chậm nói, “Nhưng y cũng rất trăng hoa, trên cơ bản mỗi nghệ sĩ được y nâng đỡ đều bị y quy tắc ngầm, hơn nữa chỉ cần nghệ sĩ kia thành công, Sở Cận sẽ đem đối phương bỏ rơi sau đó dời đến mục tiêu kế tiếp.”
“À.” Trần Mộc Ngôn gật gật đầu, giới nghệ sĩ quả nhiên loạn , “hoàn hảo em là nam nhân.”
Trần Chi Mặc phốc xuy một chút bật cười, “tôi quên bổ sung, y thích nam nhân.”
“A……” Trần Mộc Ngôn đứng ở nơi đó, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, “Mặc ca…… Anh sẽ không phải cũng bị anh ta quy tắc ngầm rồi chứ ?”
“Đầu óc cậu nhúng nước à?” Trần Chi Mặc hướng cậu nhướng nhướng mày, “thời điểm tôi cùng y hợp tác , đã sớm thành công.”
Trần Mộc Ngôn nghe xong, thở ra một hơi.
Không biết vì cái gì, Trần Chi Mặc có một loại khí chất khác, luôn làm cho người ta muốn nhìn lên. Một người như vậy nếu từng bị quy tắc ngầm, Trần Mộc Ngôn sẽ cảm thấy đau lòng.
“Học kỳ mới sắp bắt đầu, có tính toán gì hay không?” Trần Chi Mặc đúng lúc đem đề tài chuyển đi.
“Còn có thể có tính toán gì? Một khi đã là học y, về sau thế nào cũng phải học nghiên cứu thậm chí học nhiều, em phải đem tinh lực đều đặt ở trên học tập.” Trần Mộc Ngôn nhắc tới cuộc sống đại học sắp tới có vẻ thực hưng phấn, “đúng rồi, em có thể mua xe không?”
“Loại chuyện này cậu vì cái gì phải hỏi tôi? Đừng nói tiền tôi đưa cho cậu đều đã xài hết, cho nên muốn tôi xuất tiền mua cho cậu.” Trần Chi Mặc nửa đùa nói.
“Không phải, em nghĩ muốn hỏi xe trong ga ra kia……”
“Xe bên cạnh kia cậu có thể dùng.” Trần Chi Mặc cười cười.
***
Khi thứ hai đến, Trần Chi Mặc cùng Vương Đại Hữu đi ra ngoài, bàn bạc vai diễn mới. Mà Trần Mộc Ngôn thì rời giường từ sớm, đi ra đại lý xe mua một chiếc xe Toyota. Kỳ thật cậu hoàn toàn có thể lựa chọn xe đắt tiền hơn, nhưng lcậu nghĩ đến chính mình vẫn là sinh viên đại học, không nên rêu rao như vậy, hơn nữa xe chẳng qua là công cụ thay đi bộ, cậu cũng không phải nhân vật xã hội nổi tiếng gì, không cần mua cỗ xe danh tiếng đến phụ trợ mình.
Đến chủ nhật có thể giao cho Trần Mộc Ngôn, có thể có xe của mình, trong lòng cậu nhịn không được một trận mừng thầm.
Khi hết thảy thủ tục xong xuôi đi đến bên ngoài đại lý xe, Trần Mộc Ngôn vốn muốn chạy xe về nhà, nhưng cậu lại thấy một người.
Đó là một cô gái tóc ngắn, mặc áo lông đường vân cùng quần bò, trên tay cầm một cái túi nhựa, không cần nghĩ, đó là một túi sách, nên rất nặng.
Trần Mộc Ngôn thiếu chút nữa kêu tên cô, trong giây lát nhớ tới thân phận của mình, cậu chỉ có thể ngậm lại miệng mình.
Đứa ngốc, cùng cậu nói bao nhiêu lần, đi ra mua sách phải lấy bao, túi nhựa sẽ xiết thương tay của cậu.
Trần Mộc Ngôn đi theo Thẩm Thanh, đi tới một trạm xe buýt.
Trần Mộc Ngôn bộ dạng đẹp trai, hiện tại là giờ tan tầm, một số người chờ xe buýt còn nhịn không được hai mắt nhìn cậu nhiều lần.
Xe buýt tới, là đi tới cửa trường đại học. Trần Mộc Ngôn đuổi theo đưa tiền rồi đi lên.
Xe lắc lư lên xuống, Trần Mộc Ngôn nắm vòng treo nhìn về phía Thẩm Thanh cách đó không xa.
|
Chương 11
Cô gầy hơn chút, trên mặt có chút mỏi mệt . Cái áo lông đường kẻ đó là Diệp Nhuận Hành mua tặng cho cô vào dịp sinh nhật.Cậu biết cô sẽ không tiếp nhận lễ vật quý giá, cho nên ở trong tiệm cao cấp mua cái áo lông này sau đó cẩn thận tháo nhãn hiệu xuống.Không nghĩ tới Thẩm thanh đến bây giờ còn mặc nó.
Người lên xe ngày càng nhiều, chen chúc lẫn nhau có chút khó chịu.
Thẩm Thanh vẻ mặt dần dần trở nên có chút không nhịn được mà tức giận.
Trần Mộc Ngôn cảm thấy kỳ quái, tính tình của cô là vô cùng tốt , có một lần ngồi xe buýt đến tuyến hơn một giờ, cô vẫn ở một bên an ủi Diệp Nhuận Hành mất kiên nhẫn.
Nhìn Thẩm Thanh nhún vai, Trần Mộc Ngôn minh bạch đây là cơ hội có thể gặp cô.
Trần Mộc Ngôn chậm rãi chen chúc đi qua, đem mọi người bên cạnh Thẩm Thanh tách ra, một tay nhận lấy túi nhựa của cô một tay khác vòng qua hông của cô đở lấy phía sau cô là ghế ngồi.
Thẩm Thanh đầu tiên là có chút kinh ngạc nhìn cậu, sau đó nhẹ nói một câu “Cám ơn” .
Hơn một giờ sau, xe dừng trước cổng đại học Q, Thẩm Thanh ngẩng đầu hướng Trần Mộc Ngôn nói :”Tôi đến rồi.”
“Tôi cũng vậy, xuống chung.” Trần Mộc Ngôn cầm túi đi theo dòng người xuống xe buýt, sau đó đem túi đưa cho Thẩm Thanh.
Cô nở nụ cười, “Cám ơn cậu, cậu tên là gì?”
“Trần Mộc Ngôn.”
“Được, lần sau đến tiệm ăn tôi mời cậu ăn cơm.” Thẩm Thanh cho Trần Mộc Ngôn cũng là sinh viên đại học Q.
Trần Mộc Ngôn nhìn thân ảnh cô vào cửa trường, hít một hơi, lúc này điện thoại trong túi áo vang lên.
“Này, cậu đang ở đâu đấy? Đã hơn sáu giờ, dì Lý làm xong cơm cũng không thấy cậu về ăn.”
“Em. . . . . .” Trần Mộc Ngôn bất đắc dĩ cười , “Em đang ở đại học Q.”
Cậu cho là Trần Chi Mặc sẽ hỏi cậu tới đại học Q làm gì, nhưng đối phương chỉ bảo cậu đợi ở đó, hắn lập tức tới đón cậu.
Hơn nửa giờ sau, Trần Chi Mặc đến. Nhìn hắn quay cửa kính hướng cậu ngoắc tay, Trần Mộc Ngôn đột nhiên cảm giác được vô luận Anna và Vương Đại Hữu đánh giá Trần Chi Mặc thế nào ,cậu vẫn cảm thấy hắn thật sự quan tâm mình.
“Mặc ca, thật ngại để anh tới đón ,bất quá em cứ tưởng anh sẽ cùng nhà sản xuất thương lượng muộn lắm chứ, thế nào, quyết định nhận phim gì mới vậy?”
“Vai diễn rất thú vị, nên quyết định nhận nó.” Trần Chi Mặc khẽ mỉm cười, làm cho người ta có cảm giác an tâm.
“Hửm? Nhân vật thế nào?”
“Bí mật, hơn nữa tôi còn muốn xem lại cho kỹ kịch bản rồi nghiên cứu sâu một chút. Bất quá phim rạp này tháng sau mới công chiếu, tôi coi như có thời gian nghỉ ngơi thật tốt một chút.”
“Đúng vậy ,Mặc ca những ngày qua thật sự cực khổ rồi.”
“Không biết à, từ sau khi cậu xảy ra tai nạn xe cộ , lượng công việc ban đầu của tôi giảm bớt một phần ba.”
“A?”
“Bởi vì cậu không có gây chuyện thị phi nữa, nên tôi giảm đi rất nhiều thời gian phủi mông cho cậu.”
Ăn xong cơm tối, hai người trở lại gian phòng của mình.
Cỡ tám chín giờ , Trần Mộc Ngôn đến phòng bếp rót cho mình một ly trà hoa cúc, bởi vì gần đây cậu hơi phát nhiệt.
Nhớ tới Trần Chi Mặc có lẽ đang ở trong phòng xem kịch bản, cậu gõ cửa phòng đối phương.
“Mặc ca, đã ngủ chưa? Có muốn uống chút trà hoa cúc không?”
Đợi một lát, cửa mở ra.
Trần Chi Mặc đứng ở nơi đó, trên mặt là vẻ mặt lạnh băng , làm Trần Mộc Ngôn có chút không rét mà run.
“Sau này không được tùy tiện tới quấy rầy tôi.” Thanh âm của hắn trầm thấp, áp bách thần kinh Trần Mộc Ngôn , sau khi đóng cửa , Trần Mộc Ngôn mới khẽ lui về phía sau một bước, hít một hơi.
Trần Chi Mặc rốt cuộc là làm sao?
Trần Mộc Ngôn bưng trà trở lại gian phòng của mình, trái lo phải nghĩ đủ thứ.
Cậu chợt nhớ tới lời Vương Đại Hữu từng nói, Trần Chi Mặc lúc trở mặt,cậu tốt nhất nên ở trong phòng mình.
Chẳng lẽ là Trần Chi Mặc cảm thấy vai diễn mới quá khó khăn nên khiến tính tình hắn không tốt, hay là hắn phát hiện bí mật của mình?
Không đúng, hẳn không phải là bởi vì mình, nếu như hắn phát hiện cái gì sẽ trực tiếp đem cậu đuổi ra cửa.
Nghĩ,vô luận tự mình nghĩ cũng không ra, trừ phi Trần Chi Mặc nguyện ý chủ động nói cho mình.
Trước lúc ngủ, Trần Mộc Ngôn đem chén trà bưng vào trong phòng bếp, nghĩ thầm sáng sớm ngày mai sợ rằng làm phiền dì Lý rửa sạch. Mới vừa bỏ vào bồn nước, đèn cả phòng “Tách –” một cái tối mịt.
Trần Mộc Ngôn nghĩ thầm không phải là bị cúp điện thì là cầu chì bị đứt, vừa mới quay đầu lại, phát hiện có người đứng ở phía sau, hoảng sợ về dựa vào sau một chút, hít một hơi, mới phát hiện đó là Trần Chi Mặc.
“Mặc ca. . . . . . Mặc ca anh xuống lầu không nói không rằng. . . . . .” Trần Mộc Ngôn nuốt nước miếng, Trần Chi Mặc cũng không cùng cậu nói chuyện, đi tới bên cạnh, rầm một tiếng đem dao gọt trái cây từ trên kệ rút ra.
Ngoài cửa sổ ánh trăng rọi vào mũi dao, trong lòng Trần Mộc Ngôn run lên , cảm giác tối nay Trần Chi Mặc tựa hồ có cái gì đó không giống .
Cậu mở tủ lạnh, đem cà chua lấy ra.
Trần Mộc Ngôn, tâm bình lại, nhỏ giọng hỏi một câu: “Ca, anh muốn cắt cà chua sao?”
Dao nhỏ xẹt qua cà chua, chất lỏng giống như máu chảy ra , Trần Chi Mặc nghiêng mặt qua nhìn cậu một cái. Trần Mộc Ngôn nhất thời có một loại cảm giác, tầm mắt đối phương là lưỡi đao, trong nháy mắt cắt đứt cổ họng của mình.
Trần Chi Mặc quay đầu lại tiếp tục cắt cà chua , Trần Mộc Ngôn hai chân rốt cục có thể nhúc nhích. Cậu đầu tiên là bước trước hai bước,sau đó nhanh chóng rời phòng bếp.
Trở lại gian phòng của mình,cậu xoạch một tiếng đem cửa phòng khóa lại, tim đập mạnh,cậu rồi có một loại ảo giác, bản thân là trái cà chua, bị Trần Chi Mặc cắt nát bét.
Đêm đó, cậu cũng không ngủ ngon. Cậu không cách nào khống chế mình ngó chừng cái cửa , giống như Trần Chi Mặc tùy thời có thể đẩy cửa vào.
Cho đến khi ngoài cửa sổ nổi lên ánh mặt trời, cậu mới chậm rãi ngủ.
Lúc cậu tỉnh, là dì Lý gọi cậu xuống ăn cơm.
“À dì Lý . . . . . Anh tôi có phải còn đang trong nhà?”
“Có.” Dì Lý kéo máy hút bụi đi tới, “Trần tiên sinh ở dưới lầu xem ti vi, chờ cậu cùng ăn cơm trưa đây.”
Trần Mộc Ngôn chậm rãi đi xuống , nhìn Trần Chi Mặc ngồi ở trên ghế sa lon .Biểu tình bình thường, mang theo nụ cười thản nhiên, nhìn thấy Trần Mộc Ngôn đi xuống, lộ ra nét mặt ôn hòa: “Ăn cơm đi, nhanh một chút .”
Đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy chiếc đũa, Trần Mộc Ngôn nhìn thoáng qua đối diện, thử dò xét nói:”Ca. . . . . Anh ngày hôm qua làm sao vậy?”
“Tôi không có sao ,có thể là nghiên cứu kịch bản có chút nhập thần .”
“Chỉ là nghiên cứu kịch bản là tốt rồi, vai diễn mới có phải là một tội phạm giết người không…?” Trần Mộc Ngôn cảm giác mình hay là hỏi rõ ràng một chút thì tốt hơn, dè đặt nhìn lại thấy Trần Chi Mặc cử động khác thường có chút không thích ứng.
“Coi như là tội phạm giết người.” Trần Chi Mặc cười cười, “Có phải tối hôm qua hù đến cậu không? Nếu cậu sợ thì buổi tối đừng ra ngoài.”
“Có chút sợ, bất quá nhìn Mặc ca bây giờ bộ dạng bình thường như vậy, em liền yên tâm.” Trần Mộc Ngôn buông tảng đá trong lòng xuống, ăn cơm cũng ngon hơn nhiều.Trần Chi Mặc thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cậu,sau đó nói vài ba câu.
Lúc xế chiều, Trần Chi Mặc gọi Trần Mộc Ngôn cùng ngồi ở phòng khách, hai người khui mấy lon bia, dùng lò vi ba làm một chút cốm, xem DVD.
Trần Mộc Ngôn luôn mong mỏi cuộc sống có thể luôn an tĩnh như vậy,còn có thể trở lại đại học, hết thảy tất cả cũng sắp trở lại quỹ đạo,cậu cảm thấy rất vui mừng.
Bọn họ xem chính là một bộ phim đoạt được giải Oscar năm nay ,nội dung phim khoa học viễn tưởng mặc dù không thuộc về kiểu Trần Mộc Ngôn thích , nhưng đạo diễn đối với tiết tấu nắm chắc cùng với diễn viên thuyết minh cũng rất tốt.
Trần Chi Mặc ngồi yên bên cạnh, hắn rất ít ăn cốm,bia cũng chỉ uống một nửa.
Phim rạp cũng không sai biệt lắm lúc đến hai phần ba , Trần Mộc Ngôn cảm giác bả vai mình trầm xuống, là đầu Trần Chi Mặc tựa lên.
Trần Mộc Ngôn cúi đầu, vừa lúc có thể nhìn thấy cái trán cùng lông mày đối phương ,cùng với chóp mũi cao thẳng .Trần Chi Mặc hô hấp đều đều,có một loại cảm giác yên lặng đạm bạc .Trần Mộc Ngôn vốn định đánh thức hắn, nhưng một khắc kia cậu cảm giác mình nên cho Trần Chi Mặc nằm ngủ .Phim vẫn tiếp tục,Trần Mộc Ngôn vừa uống bia vừa nhai cốm, trên vai cậu còn có Trần Chi Mặc . . . . . hết thảy làm cậu có một loại cảm giác an toàn.
Phim vừa hết,Trần Mộc Ngôn từ cái tư thế kia ngủ thiếp đi.
Khi cậu tỉnh lại, đã hơn bốn giờ chiều rồi, trên người còn đang đắp áo khoác của Trần Chi Mặc.
Cậu cười cười, giơ lên áo khoác đi tới trước phòng Trần Chi Mặc,”Mặc ca,là em.”
“Vào đi, cửa không có khóa.”
Đẩy cửa ra, Trần Chi Mặc tựa vào giường, cầm kịch bản, trên người là một áo sơ mi màu xám bạc,hai chân bắt chéo , hắn mang gọng kính, thoạt nhìn rất nhàn nhã
“Y phục em treo lên đây,để anh lúc cần tới thì tìm được.”Trần Mộc Ngôn đi vào, đem y phục treo lên giá.
“Ngại quá tôi mới vừa rồi ngủ thiếp đi, có làm cậu mỏi vai chứ?” Trần Chi Mặc tháo kiếng xuống nhìn về phía Trần Mộc Ngôn.
“Không có ,em lúc sau không phải cũng ngủ quên sao?”Trần Mộc Ngôn khẽ mỉm cười, đi trở về gian phòng của mình.
Ăn xong cơm tối ,Trần Chi Mặc buông đũa,cũng không nói gì với Trần Mộc Ngôn liền thẳng trở lại gian phòng của mình.
“Trần tiên sinh không có sao chứ?” Vừa thu dọn cái bàn,dì Lý hỏi Trần Mộc Ngôn
“Hẳn là. . . . . . Không sao . . . . . Anh ta gần đây chỉ là bởi vì nghiên cứu kịch bản phim mới nên có chút mỏi mệt mà thôi.”
“Như vậy là tốt rồi.” Dì Lý rửa mâm, thuận miệng nói, “Hiện tại diễn viên áp lực rất lớn ! Trước đó vài ngày không phải là có một nữ minh tinh bởi vì diễn một vai tự sát ,diễn xong ,ở trong nhà mình uống một lọ thuốc ngủ sao?”
Trần Mộc Ngôn hơi sửng sờ, cậu cũng nhớ được tin tức kia, có truyền thông hô hào nói muốn quan tâm tâm tình minh tinh , có một số diễn viên diễn xong phim sẽ rất khó bỏ được hồn vai diễn.
“Bất quá Trần tiên sinh diễn quá nhiều nhân vật như vậy , sớm đã thành thói quen, nên không giống như những người kia ,tùy tùy tiện tiện hỏng cả thần kinh.”Lời dì Lý nhất thời làm Trần Mộc Ngôn yên lòng.
Cậu tin tưởng Trần Chi Mặc hẳn là chẳng qua rất chuyên chú mà thôi, đợi đến hắn hoàn toàn hiểu được nhân vật này, hẳn là sẽ khôi phục bình thường.
|
Chương 12
Ở đây sau mấy buổi tối, Trần Chi Mặc đều nhốt mình trong phòng, thỉnh thoảng gặp nhau ở phòng khách, đều cho Trần Mộc Ngôn loại cảm giác âm trầm. Biết hắn đang nghiên cứu nhân vật, Trần Mộc Ngôn cũng hết sức làm bản thân không để hắn nhìn thấy, chỉ cần sáng ngày hôm sau hắn vẫn sẽ như cũ là Trần Chi Mặc cười ôn hòa .
Chủ nhật lại đến, chiếc Honda Trần Mộc Ngôn mong đợi cũng vào tay cậu.
Trần Chi Mặc nhìn thấy chiếc Porsche mình bên cạnh chiếc Honda , cũng có chút buồn cười nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu thích xe, hẳn là phải mua cỗ xe Mercedes-Benz gì gì đó chứ.”
“Em chỉ nghĩ sau này đi học có xe tương đối dễ dàng, cũng không phải lái xe đi tham gia triển lãm tranh hay là tụ hội của nhân vật nổi tiếng gì đó.” Mặc dù chỉ là một chiếc Honda, nhưng Trần Mộc Ngôn vẫn là một bộ dạng yêu thích,cậu mở ra cửa xe,cảm thán , “Mỹ nữ. . . . . . Ta cuối cùng cũng có ngươi rồi!”
Mà thứ hai, chính là ngày Trần Mộc Ngôn đi đăng ký đại học B. Ăn xong cơm tối, Trần Mộc Ngôn trở về tới gian phòng đem y phục ngày thứ hai phải mặc sửa sang lại ,ngay cả đồng hồ báo thức cũng chuẩn bị tốt.
“Được rồi, xuống lầu uống chén sữa tươi rồi đi ngủ.”
Trần Mộc Ngôn đi xuống phòng bếp, phát hiện Trần Chi Mặc đã ở bên trong.
Nghe thấy tiếng sột soạt, hắn lại từ trên kệ rút ra một con dao,Trần Mộc Ngôn trong lòng nói thầm, không biết hắn lại muốn từ trong tủ lạnh lấy ra cái gì để cắt, hơn nữa trong phòng bếp tối như vậy, sao không bật đèn?
Ngón tay Trần Mộc Ngôn mới vừa sờ lên nút bật, Trần Chi Mặc liền xoay người lại .
Đèn sáng lên một cái, giống như tia chớp xẹt qua mặt Trần Chi Mặc
Trong mắt của hắn không có một tia tình cảm, cái nhìn hờ hững, trong tay nắm con dao, từng bước từng bước đi về phía Trần Mộc Ngôn.
“Mặc ca . . . . .” Trần Mộc Ngôn sửng sốt một chút, cái loại cảm giác bị áp bách làm cậu không thở nổi.
Trần Chi Mặc đầu nghiêng 45 độ, ngũ quan được tạo nên có mỹ cảm khắc cốt , “Ai bảo cậu xuống .”
Mũi dao hướng về phía Trần Mộc Ngôn.
“Em. . . . . . Em mới tới!” Trần Mộc Ngôn xoay người, chỉ sợ đối phương đuổi theo ,cậu chạy chậm trở lại gian phòng của mình, lần nữa khóa cửa lại.
Cậu sờ sờ tim mình, bỗng nhiên nghĩ Trần Chi Mặc này sao không diễn lúc quay phim, hù dọa đoàn phim trong đó đi!
Có lẽ là có kinh nghiệm lần trước, lần này Trần Mộc Ngôn không sợ như vậy nữa.Cậu lên giường đắp chăn ngủ thẳng đến khi đồng hồ báo thức vang lên.
Khi cậu xuống lầu ăn sáng, Trần Chi Mặc đang xem báo , bộ dạng rất bình tĩnh .Trần Mộc Ngôn ngồi xuống, hắn còn đưa tay đem sữa tươi đầy tới trước mặt cậu.
“À, ca. . . . . .” Trần Mộc Ngôn suy nghĩ một chút, cảm thấy cần phải cùng Trần Chi Mặc nói một chút, “Vai tội phạm giết người anh diễn rốt cuộc là vai như thế nào?”
Trần Chi Mặc để tờ báo xuống, “Làm sao?”
“Em sợ anh quá nhập vai rồi,nơi này. . . . . .” Trần Mộc Ngôn chỉ chỉ vào đầu của mình, “Có sao không.”
Nhìn vẻ mặt cậu, Trần Chi Mặc nở nụ cười, đưa thay sờ sờ đầu Trần Mộc Ngôn,”Yên tâm, tôi không có sao.Đúng rồi, tôi hôm nay sẽ cùng đạo diễn ăn cơm có thể về muộn, cậu không cần chờ tôi.”
“Oh, được.”
Sau đó Trần Mộc Ngôn lái xe đến trường, nộp học phí.
Mới vừa đi ra khỏi, đã có người gọi cậu lại.
“Trần Mộc Ngôn? Thật không nghĩ tới anh còn có thể đến học,em còn tưởng rằng anh không có ý định đi học chứ!” Một cô gái trang điểm diễm lệ đi về phía cậu , một tay ôm lấy cánh tay cậu.
“Ơ. . . . . . Cô là ai?” Trần Mộc Ngôn hỏi.
“Không thể nào? Anh không nhớ rõ em hay là bởi vì nữ nhân của anh quá nhiều? Em còn đi phá thai của anh!” Tay cô vỗ lưng Trần Mộc Ngôn một cái, “Làm sao? Chơi xong rồi liền bỏ rơi em?”
Trần Mộc Ngôn nhớ tới lời Trần Chi Mặc từng nói, mình trước kia gây chuyện khắp nơi, đoán chừng nữ sinh này cũng là thuộc một phần “Quá Khứ”
“Thật xin lỗi, cô nên biết tôi vừa gặp tai nạn, chuyện trước khi xảy ra tai nạn tôi không nhớ rõ.” Trần Mộc Ngôn kéo ra tay đối phương, giải thích .
“Anh nói mất trí nhớ?” Nữ sinh kia cười lạnh , “Anh thêu dệt lấy cớ để bỏ rơi tôi? Đổi lại tạo hình rồi? Bất quá bộ dạng bây giờ rất đẹp trai, giống tiểu bạch kiểm trong phim truyền hình .”
Trần Mộc Ngôn biết lời mình nói độ tin cậy quả thật không cao, “Tôi thật không nhớ rõ, bạn học này.”
Nữ sinh kia nhìn vào mắt Trần Mộc Ngôn,tựa hồ quả thật phát hiện Trần Mộc Ngôn không đúng,”Anh. . . . . . Thoạt nhìn quả thật không giống với lúc trước, anh thật sự cái gì cũng không nhớ được ?”
“Thật sự. Tôi cũng không phải là cố ý thêu dệt lấy cớ để bỏ rơi cô, mà là tôi thật không nhớ rõ. . . . . . Giữa chúng ta từng có cái gì.” Trần Mộc Ngôn khom người, đem sách đến chỗ dựng xe.
Còn chưa mở cửa xe, lại nghe thấy có người kêu tên của cậu, mang theo ý châm chọc .
“Hắc, Trần Mộc Ngôn– không nghĩ tới ngươi còn có thể tới trường học trình diện?”
Trần Mộc Ngôn men theo thanh âm nhìn sang, chỉ thấy một nam sinh mặc áo sơ mi caro đeo mắt kiếng đứng ở cách đó không xa ngẩng càm nhìn cậu, phía sau còn có hai nữ sinh, tựa hồ có chút sợ nam sinh kia.
“Đúng vậy , chào.” Trần Mộc Ngôn mỉm cười một chút.
Nam sinh kia hơi sửng sờ, nhưng ngay sau đó một bộ dáng muốn gây hấn đi tới, hai nữ sinh cũng không cản hắn, chẳng qua là dùng ánh mắt lo lắng nhìn hai người bọn họ.
“Ngươi cười cái gì? Là châm chọc ta sao?”
Trần Mộc Ngôn im lặng, cậu đoán chừng nam sinh này trước kia kết thù với mình. Nếu mình quyết định tới đó , nhất định quan hệ trước kia không tốt, mà Trần Mộc Ngôn trước kia toàn làm việc không hay giờ quẳng lại cho mình.
“Ngươi gọi ta nên ta mỉm cười với ngươi là biểu thị lễ phép, không phải sao? Hơn nữa chúng ta mới vừa gặp mặt ở bãi đậu xe , ngươi cũng không có việc gì nên tới để cho ta châm chọc sao.” Trần Mộc Ngôn tận lực làm cho giọng mình bình tĩnh, không muốn chọc giận đối phương.
“Hừ, loại người như ngươi còn có thể biết cái gì gọi lễ phép sao?” Nam sinh thanh âm cao lên, một bộ mặt chê cười.
“Có lẽ ta trước kia không hiểu, nhưng ít nhất ta hiện tại đã hiểu. Bạn học,xin hỏi ngươi còn có chuyện gì không?”
” ‘Bạn học’ ? Ngươi tìm người đánh ta một bữa giờ lại không nhớ tên ta?” Nam sinh kia nắm cổ áo Trần Mộc Ngôn, trừng cậu.
“Ta nghĩ ngươi hẳn là nghe được tin tức ta bị tai nạn.Chuyện trước khi xảy ra tai nạn ta không nhớ được.”
“Hmm! Hmm! Thương thế của ngươi hại người khác rồi nói một câu mất trí nhớ là có thể chấm dứt sao?” Bỗng nhiên,nam sinh kia một quyền đánh vào mặt Trần Mộc Ngôn,đau đến mắt nổ đom đóm.
Sau đó nam sinh kia ngây ngẩn cả người, hắn không có nghĩ đến Trần Mộc Ngôn thế nhưng không tránh.
Hai nữ sinh kia chạy tới lôi nam sinh ra, càng không ngừng đối với Trần Mộc Ngôn nói “Thật xin lỗi” , một nữ sinh trong đó đối nam sinh kia nói “Ngươi nổi điên làm gì, dám đánh Trần Mộc Ngôn ngươi sau này không muốn đọc sách sao!”
Trần Mộc Ngôn sờ sờ mặt của mình, đoán chừng đã sưng lên.
Xem ra ngày tựu trường mình hi vọng không hề giống trong tưởng tượng tốt đẹp như vậy .Thì ra Trần Mộc Ngôn thật rất có khả năng, chỉ trong sân trường ,mà có thể gây thù hằn vô số!
Lái xe, mang theo tâm tình buồn bực về nhà.
Mới vừa lái đến ngã đường ngoài trường học,đã nhìn thấy nữ sinh trong trường học quấn lấy mình bị hai thanh niên chạy xe gắn máy hút thuốc chặn lại.
Nữ sinh kia muốn rời khỏi, lại bị bọn họ kéo.
Trần Mộc Ngôn lái xe đi qua, cậu không biết mình có nên giúp cô ta hay không, nữ sinh kia rõ ràng cũng không phải là học sinh đứng đắn gì.Lúc trước bọn họ từng ở chung,Trần Mộc Ngôn nhớ tới lời nữ sinh kia nói, cô vì mình mà có thai.
Cậu hít một hơi, đem xe dừng lại, quay cửa kính xe xuống hướng bọn họ hô một tiếng: “Này –”
Hai thanh niên nhìn sang, mặt liền biến sắc, tựa hồ cũng biết cậu.
Nữ sinh kia nhìn về phía Trần Mộc Ngôn,trong đôi mắt rất kinh ngạc, nhưng ngay sau đó biến thành khẩn cầu.
Trần Mộc Ngôn khẽ hít một hơi, coi như từ trước mình thiếu cô ấy, hiện tại toàn bộ trả lại , “Không phải là bảo chờ ở cổng trường sao? Cô chạy đến nơi đây làm cái gì?”
Lúc này, kia hai thanh niên lêu lổng dắt nữ sinh kia đi tới trước mặt cậu.
“Hắc, Trần thiếu gia,đã lâu không gặp. Không tới đua xe, nghe nói ngươi bị tai nạn !”
Trần Mộc Ngôn gật đầu, cậu biết mình hiện tại không thể cùng bọn họ giải thích mình mất trí nhớ.Thoạt nhìn Trần Mộc Ngôn trước kia cũng thường xuyên bưng bít, không phải chỉ là diễn trò thôi sao, không chỉ có Trần Chi Mặc mới biết.
Trần Mộc Ngôn nâng cằm,dùng giọng không sao cả nói: “Các ngươi sao lại giữ cô ta?”
“Hắc, Trần thiếu gia, ngươi không phải đã bỏ cô ta sao? Cô ta mượn tiền Vấn ca không trả, ca cho cô ta đến theo chúng ta coi như trả nợ.”
Trần Mộc Ngôn hiểu bọn họ nói “Theo” là ý gì, lãnh thanh hỏi: “Thiếu bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, hai nghìn.”
Hai nghìn đối với Trần Mộc Ngôn mà nói không đáng kể chút nào, nhưng đối với một người học sinh bình thường là số tiền không nhỏ.
Trần Mộc Ngôn nhớ tới hôm nay lúc ra cửa vì để ngừa ở trường học có cần gì,vừa lúc lấy ba nghìn đồng,cậu móc ra ví tiền, đem tiền mặt đưa cho hai thanh niên trước mặt , bắt chước khí thế lão Đại trong TV giật một chút khóe miệng, “Nghe , dù giày cũ của Trần Mộc Ngôn ta cũng không thích người khác lấy mà mang vào.”
Hai người kia nhận lấy tiền, trong đôi mắt tựa hồ có chút sợ.
Trần Mộc Ngôn bảo nữ sinh kia lên xe, “Nếu tiền cũng trả rồi, cũng đừng lại tìm đến cô ta gây phiền toái, phiền thật.”
“Dạ hiểu! Dạ hiểu!”
Trần Mộc Ngôn đợi nữ sinh kia lên xe, lập tức đạp chân ga mà đi, phun lại khói xe vào mặt hai người kia.
Thoạt nhìn ngang ngược, nhưng Trần Mộc Ngôn trong lòng rất rõ là cậu bởi vì sợ, vạn nhất bị hai người kia động thủ với mình thì sao bây giờ? Cậu hiện tại cũng không biết đánh nhau.
Bất quá xem vẻ mặt bọn hắn ,Trần Mộc Ngôn trước đây hắn là rất hung ác.
Cậu một mặt điều chỉnh hô hấp của mình, một mặt hạ tốc độ xe lại.
“Mới vừa rồi anh cùng bọn họ nói chuyện, em còn tưởng rằng cái giải thích mất trí nhớ của anh là gạt người.Nhưng Trần Mộc Ngôn trước kia sẽ không quản chuyện của em.”
“Tôi mới vừa rồi là diễn.”Trần Mộc Ngôn hít một hơi, nữ sinh kia cũng cảm thấy cậu khẩn trương, không khỏi nở nụ cười.
“Em tên là Đinh San San .”
“Tốt, Đinh San San , xin hỏi tôi phải chở cô đi đâu?”
“Tùy, nơi nào cũng được,trên thực tế em trọ ở trường .”
Trần Mộc Ngôn sửng sốt một chút, tìm nơi quay đầu xe về trường học.
“Trần Mộc Ngôn trước kia sẽ không đưa nữ sinh về nhà.”
“Tôi trước kia thật đúng là hư hỏng .” Trần Mộc Ngôn lắc đầu,Đinh San San thấy được trên mặt cậu có vết thương bị đánh qua.
“Ai đánh anh?”
“Không biết, ở bãi đậu xe gặp một nam sinh đeo kính.”
“Hắn không phải bộ dạng thoạt nhìn đặc biệt kiêu ngạo chứ ?”
|
Chương 13
“Làm sao cô biết?”
“Hắn là học sinh xuất sắc trong trường, thường xuyên đạt được học bổng .Học sinh xuất sắc luôn đặc biệt kiêu ngạo .”
“Tôi đây cùng hắn có thù oán gì?”
“Tên của hắn là Khiếu Khương Phi, có một lần trong tiết giải phẫu, hắn đem Formalin rơi trên người anh, lúc tan lớp đám anh em của anh đánh cho hắn một trận, hắn vào bệnh viện nằm hơn nửa tháng.”
“Tôi thì sao? Trường không xử phạt tôi?”
“Xử phạt? Ai dám? Cha anh vì trường bỏ vào không ít tiền.” Đến cổng trường, Đinh San San mở cửa xe, “Đúng rồi,hai nghìn đồng kia làm sao bây giờ?”
“Dĩ nhiên là cô phải trả lại cho tôi.” Trần Mộc Ngôn nghiêng đầu.
Đinh San San nhìn mặt cậu,”Anh nói thật à.”
“Không sai. Nhưng tôi chưa cần cô trả ngay.”
“Cám ơn.” Đinh San San đóng cửa xe lại.
Trần Mộc Ngôn nhìn ra ngoài, Đinh San San cùng Thẩm Thanh có chút giống nhau, đó chính là kiêu ngạo từ trong cốt tủy.Bọn họ có chấp nhận bạn bè trợ giúp, nhưng sẽ không nhận tiền của bạn bè. Đối với bọn họ ,tình cảm không phải có thể dùng tiền để so sánh với quyền lợi, muốn cùng bọn họ trở thành bạn bè, phải tuân thủ điểm này.
Trần Mộc Ngôn về đến nhà, dì Lý vẫn chưa đi, thấy mặt của cậu lại càng hoảng sợ , tìm cái khăn bọc đá thoa cho cậu.
Sau bữa cơm tối, vết sưng trên mặt cũng không còn rõ ràng như vậy.Trần Mộc Ngôn trở lại phòng xem sách một chút rồi tắt đèn ngủ.
Lúc nửa đêm, cậu đột nhiên cảm giác có chút lạnh. Ngửa đầu,mới phát giác cửa sổ không biết lúc nào mở ra, rèm cửa bị gió đêm thổi lên, Trần Mộc Ngôn xoay người lại, không ngờ lại phát hiện có người đứng bên giường .
Tim một trận đập nhanh, cậu vừa định kêu to, nhưng khi từ từ thích ứng với bóng tối, cậu nhận ra người kia là Trần Chi Mặc.
Đối phương cúi đầu, ánh mắt nhìn Trần Mộc Ngôn không có chút tình cảm nào bên trong. Mà tựa như pho tượng tối tăm .
Trần Mộc Ngôn cứng người, phút chốc sởn tóc gáy, nghĩ thầm mình tối nay làm sao lại quên khóa cửa phòng.
“Mặc ca. . . . . . Anh hôm nay không phải cùng đạo diễn ăn cơm. . . . . . sao?” Cậu thanh âm run rẩy hỏi.
Trần Chi Mặc như cũ vẫn duy trì cái tư thế kia, không mở miệng trả lời.
Trần Mộc Ngôn nhanh chóng bò tới cạnh giường , thời điểm khuỷu tay đi tới bên giường ,cậu mới phát hiện Trần Chi Mặc trong tay nắm lấy một con dao! Trần Mộc Ngôn vừa định muốn tung mình xuống giường, đối phương thế nhưng một phát bắt được bắp chân của cậu, con dao sáng loáng giơ lên, một phát đâm xuống.
Dao đâm vào giường, Trần Mộc Ngôn một cước đá văng đối phương, mở cửa muốn chạy xuống lầu.
Trần Chi Mặc đằng sau giơ con dao theo sát đối phương, giống như âm hồn thâm nhập trong đêm tối ,Trần Mộc Ngôn vừa mới chạy đến cầu thang, đã bị đối phương một phát túm lại, và lại là một nhát đâm xuống.
Trần Mộc Ngôn đón lấy cánh tay Trần Chi Mặc, kêu to lên: “Mặc ca !Anh làm sao vậy! Mặc ca! Em là Tiểu Ngôn mà!”
Trần Chi Mặc trong đôi mắt như cũ không chút tình cảm, lạnh băng làm cho người ta tuyệt vọng. Trần Mộc Ngôn dùng hết khí lực toàn thân vặn cánh tay của hắn, nhân cơ hội đi xuống thang lầu.
Mới vừa chạy đến phòng khách, bởi vì tốc độ quá nhanh mà lại không có mở đèn, thoáng cái đụng vào ghế sa lon bên cạnh lui về phía sau hai bước, Trần Chi Mặc sau đó chạy tới một taybắt lấy cậu đè trên mặt đất, ngồi ngang hông cậu, một tay đè lại lồng ngực cậu,tay kia giương lên con dao.
Trần Mộc Ngôn hai tay chế trụ cổ tay Trần Chi Mặc, cảm giác hoảng sợ tràn đầy đầu óc của cậu, “Trần Chi Mặc–Anh mau tỉnh táo lại !Em là em trai anh! Em là em traiTrần Mộc Ngôn của anh mà !
Trần Chi Mặc khí lực trên tay lại càng lớn, mũi dao từng điểm từng điểm nhích tới gần cổ Trần Mộc Ngôn.
“Mặc ca!Anh nhập vai quá rồi !Mau tỉnh lại !”Trần Mộc Ngôn thanh âm run rẩy, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, cậu không nghĩ tới tính mạng bản thân lại bị phương thức này kết thúc.
Cậu phải sống! Nhất định phải sống!
Vội vàng há miệng, cậu không biết khí lực nơi nào mạnh mẽ đẩy cánh tay Trần Chi Mặc ra,trở mình bò dậy,nhanh chóng chạy ra cửa.
Đang lúc cậu mở khóa,Trần Chi Mặc từ phía sau ôm cổ cậu,xoay người đẩy cậu lên cửa. Trần Mộc Ngôn trợn to hai mắt, nhìn con dao kia trong giây lát hướng mình đâm tới, tiến vào ngực cậu.
Sau đó cậu ngu ngơ , cúi đầu, nhìn Trần Chi Mặc đưa dao rút ra.
Cậu chậm rãi từ cửa trượt xuống,xong. . . . . . Chẳng lẽ cậu lại chết?
Kỳ quái, làm sao không đau?
Trần Mộc Ngôn tay mò lên áo sơ mi, phía trên một chút vết máu cũng không có, ngay cả miệng vết thương cũng không có.
Cậu xoay qua nhìn về phía Trần Chi Mặc đứng ở trước mặt mình , đối phương bỗng nhiên nở nụ cười, đi tới đở lấy cậu, “Tiểu Ngôn. . . . . . Cậu không sao chứ?”
Trần Mộc Ngôn biết mình còn sống, tất cả những cảm xúc sợ hãi cũng trào ra,cậu trực tiếp co người trên mặt đất khóc .
Trần Chi Mặc ôm cậu, Trần Mộc Ngôn nghĩ tới bộ dáng hắn mới vừa rồi liền như chim sợ cành cong mà giật bắn người, bò qua bên kia. Trần Chi Mặc cũng tới,ôm vào trong ngực, ở bên tai của cậu nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì rồi, Tiểu Ngôn, không có chuyện gì . . . . . Tôi chỉ là diễn muốn nhìn một chút phản ứng của cậu thôi.”
Trần Mộc Ngôn vừa nghe, bỗng nhiên hiểu, xoay đầu lại nhìn đối phương, “Anh nói diễn ? Muốn nhìn phản ứng của em? Có ý gì?”
Trần Chi Mặc kéo cậu đến ghế sa lon trong phòng khách ,vẫn duy trì tư thế ôm từ phía sau của hắn nói, “Bởi vì tôi phải diễn nhân vật là người chồng có một người vợ bị mộng du.”
“Cái gì?” Trần Mộc Ngôn càng không thể lý giải rồi, Trần Chi Mặc đưa tay rút ra khăn giấy trên bàn ăn, ôn nhu mà cẩn thận lau nước mắt trên mặt cậu.
“Tôi không nghĩ tới thật sự sẽ hù dọa cậu thành như vậy, nhưng cậu đã cho tôi xem được phản ứng chân thật nhất .”
“Cái gì gọi là phản ứng chân thật nhất ?” Trần Mộc Ngôn chế trụ cổ tay Trần Chi Mặc, hai mắt trừng hắn.
“Người chồng kia phát hiện vợ của hắn mỗi đêm đềurời giường, vẻ mặt lãnh mạc âm trầm, cô lấy ra con dao ở phòng bếp cắt đồ. Nếu như người chồng gọi cô vợ,cô vợ sẽ dùng ánh mắt lạnh băng mà nhìn, giống như muốn giết hắn.”
Trần Mộc Ngôn run lên run xuống, nhớ tới hai ngày trước ở trong phòng bếp gặp phải phản ứng Trần Chi Mặc.
“Nhưng vừa đến ban ngày, người vợ lại trở về là một cô gái ôn nhu hiền lành .Người chồng nghĩ muốn ngày nào đó nên dẫn cô tới bác sĩ một chút, nhưng công việc hắn quá bận,vẫn không có thời gian, cho đến có một buổi tối,vợ hắn cầm lấy dao đuổi giết hắn khắp nơi.”
Trần Mộc Ngôn kịp phản ứng, đây chính là một màn mới vừa rồi Trần Chi Mặc diễn .Nhưng Trần Chi Mặc mới vừa rồi nói cậu là hắn phải diễn vai người chồng !
“Tôi không có kinh nghiệm như vậy, cho nên tôi nghĩ thử diễn một chút vai người vợ, xem một chút cậu sẽ có phản ứng gì.” Trần Chi Mặc lộ ra biểu tình xin lỗi.
Nghe xong giải thích của hắn ,Trần Mộc Ngôn nhất thời nổi trận lôi đình, “Cho nên hơn nửa tháng nay anh mỗi đêm làm cái hành động quái dị này là diễn ? Chính là vì xem phản ứng em!Anh chuẩn bị nhiều ngày như vậy chính là vì để tối nay nhìn vẻ mặt của em?”
Kẻ ngu cũng biết Trần Mộc Ngôn bùng nổ rồi!
“Thật xin lỗi, Tiểu Ngôn.” Trần Chi Mặc đưa ra hết các biểu tình xin lỗi chân thành trên gương mặt tuấn tú , chính là Trần Mộc Ngôn hết lần này tới lần khác không bỏ qua cho hắn.
Cậu thoát ra cái ôm của Trần Chi Mặc, nổi giận đùng đùng đi lên lầu, “Như vậy chúc mừng anh! Anh thấy tôi sợ muốn chết! Anh thấy tôi khóc! Anh muốn tới cười nhạo tôi à!”
Trần Chi Mặc vội vàng theo sau, đang lúc cậu muốn đóng cửa, đưa tay chặn cửa , chen vào trong phòng.
Trần Mộc Ngôn chợt đẩy hắn một phát,khiến hắn đụng vào cửa.
“Tôi là em anh! Anh vậ mà diễn thế này gạt tôi! Con dao kia đâu? Cũng là đạo cụ? Anh không nghĩ qua anh thất thủ sẽ giết tôi sao? Vậy thì anh vốn muốn giết tôi! Cảm thấy đứa em tôi đây nơi nơi gây chuyện thị phi rất phiền toái chứ gì !”
Trần Chi Mặc bỗng nhiên tiến lên, bắt được cổ tay cậu,một trận kéo cậu ôm vào trong ngực ,”Không có, anh không nghĩ muốn giết em, em là bảo bối của anh, Tiểu Ngôn, em là bảo bối của anh.”
Trần Mộc Ngôn vừa nghe lập tức phá lên cười, “Trần tiên sinh, tôi biết anh là ảnh đế, anh hôm nay không có uống rượu say, sao lại đọc lời thoại rồi?”
“Bởi vì em là người anh yêu nhất, cho nên vở kịch này anh chỉ có thể ở trước mặt em diễn.” Trần Chi Mặc ôm cậu chậm rãi lui về phía sau, “Anh tìm không được loại cảm giác bị người mình thích nhất đuổi giết là như thế nào, anh chưa từng biết ,cho nên anh chỉ có thể tìm ra cảm giác đó từ người khác.”
Trần Mộc Ngôn đang hết sức bình ổn tức giận trong lòng , khi cậu kịp phản ứng , Trần Chi Mặc đã ôm cậu ngã xuống trên giường. Hắn đem cậu ôm rất chặc,thậm chí ngay cả xương cũng siết đau.
“Anh tin tưởng ở trong lòng em, anh đây nhất định cũng rất trọng yếu, nếu như em bị anh đuổi giết, cùng người chồng bị vợ đuổi giết sẽ lộ ra vẻ mặt cùng phản ứng nhất định là giống nhau . Vở diễn này anh không có biện pháp tìm người khác hỗ trợ, anh chỉ có thể nghĩ đến em mà thôi.” Trần Chi Mặc hơi thở phun ở trên gáy Trần Mộc Ngôn, Trần Mộc Ngôn biết bọn họ vô cùng gần, cậu thậm chí có một loại ảo giác môi đối phương dán lên trên da thịt của cậu.
“Anh cũng biết em xem anh là người vô cùng trọng yếu ?Anh có biết khi anh muốn giết em,em tuyệt vọng thế nào không?” Nghĩ tới đây, Trần Mộc Ngôn khóc lên, bỗng nhiên cậu trở mình ôm lấy Trần Chi Mặc, “Thật tốt quá. . . . . . Thật thật tốt quá. . . . . .”
Trần Chi Mặc hơi sửng sờ, “Cái gì. . . . . . Thật tốt quá?”
“Bởi vì …đây chỉ là diễn,anh không phải thật sự muốn giết em. . . . .” Trần Mộc Ngôn thanh âm trầm thấp , cậu chôn ở trong ngực Trần Chi Mặc, cho nên không có nhìn thấy đối phương mở to hai mắt còn có biểu tình không nói lên lời .
Trần Chi Mặc tay chậm rãi nâng sau ót của cậu, cúi đầu xuống không ngừng hôn lên trán Trần Mộc Ngôn, ánh mắt phút chốc hóa thành mặt biển chậm rãi nhộn nhạo.
Đêm hôm đó, Trần Mộc Ngôn cứ như vậy ngủ thiếp trong ngực hắn, Trần Chi Mặc cả đêm bên cạnh ôm cậu trong ngực chưa từng nới lỏng .
Sáng sớm hôm sau, Trần Mộc Ngôn và Trần Chi Mặc cùng ăn bữa sáng.
“Mặc ca, anh có phải rất ghét em không.”
Trần Chi Mặc ngón tay cầm tờ báo không để lại dấu vết run lên, chân mày cau lại. Khi hắn đem tờ báo đặt xuống, trên mặt khôi phục vẻ mặt ôn nhu .
“Em còn đang vì chuyện tối ngày hôm qua tức giận sao? Anh thật chỉ là đang diễn mà thôi. Anh không ghét em,Tiểu Ngôn.”
“Nếu như Mặc ca thật cảm thấy em rất phiền toái , em sẽ học trọ ở trường.” Trần Mộc Ngôn như cũ cúi đầu.
“Ai cho phép em trọ ở trường .”Trần Chi Mặc thanh âm đột nhiên cao lên, làm Trần Mộc Ngôn không khỏi chấn động.
|
Chương 14
“Em . . . . . Em chỉ sợ ở đây quấy rầy đến Mặc ca nghỉ ngơi với nghiên cứu kịch bản mà thôi. . . . . .”
“Em không có quấy rầy anh.”Trần Chi Mặc sắc mặt bình thản như cũ, nhưng Trần Mộc Ngôn mơ hồ cảm thấy hắn có chút không vui, “Em hôm nay phải bắt đầu đi học rồi à?”
“A, vâng.”
“Chiều mấy giờ trở lại?”
“Tan lớp lúc bốn giờ rưỡi, em đại khái năm giờ mới về tới nhà.”
“Chiều anh đi đón em.”
“Mặc ca, anh quên rồi à? Em có xe rồi.” Trần Mộc Ngôn nhìn về phía hắn. Mặc dù Trần Chi Mặc cuối tháng này mới bắt đầu quay phim, nên gần đây hắn ở nhà nhàn nhã , nhưng Trần Mộc Ngôn dù thế nào cũng là người lớn,để anh mình tới trường đón luôn có chút kỳ quái.
“Được rồi, nhớ về nhà đúng giờ, nếu không thức ăn dì Lý cực khổ làm cho em nguội mất.”
“Được, em biết.”
Trần Mộc Ngôn sau khi ăn xong bữa sáng đứng dậy thì Trần Chi Mặc đi tới.
“Lớn như vậy rồi, cổ áo cũng không thèm gấp lại,” Trần Chi Mặc dáng người gần một thước chín, so với Trần Mộc Ngôn cao hơn cả nửa cái đầu. Khi hắn khẽ nghiêng người sửa lại cổ áo, phá lệ làm say lòng người .
“Cám . . . . . cám ơn Mặc ca.”Trần Mộc Ngôn cầm túi xách vội vàng chạy ra cửa, đi tới ga-ra, cậu mới thở ra một hơi, vừa rồi Trần Chi Mặc cười nhạt làm cậu ngay cả hô hấp cũng quên.
“Trời ạ, đó là ông anh của mình! Hầu như ngày nào cũng có thể nhìn thấy, thật sự không hiểu mình kích động vớ vẩn gì!”
Sau khi Trần Mộc Ngôn đi, Trần Chi Mặc cũng lái xe ra khỏi nhà, đến nhà hàng Anna.
Ngồi ở bên cầu vòm mộc chế , Trần Chi Mặc nhìn Anna bưng một ly rượu đỏ đi tới.
“Giờ cơm trưa đã qua rồi, anh tới chờ bữa tối đấy sao?”
Nhận lấy rượu đỏ Anna đưa tới ,nhẹ nhàng nhấp một miếng, Trần Chi Mặc nhẹ nói: “Anne đỏ, 1978.”
“Đúng rồi ,em trai anh sao không tới? Hay anh đem cậu ta đùa chết rồi?”
Trần Chi Mặc chẳng nói đúng sai cười nhạo một tiếng.
“Là anh nói — anh ghen tỵ với cậu ta, bởi vì lúc cha mẹ ly hôn, mẹ anh chọn em anh mà không chọn anh. Anh biết Trần Mộc Ngôn muốn anh yêu mến, nhưng anh hết lần này tới lần khác không đáp ứng cậu ta, anh biết cậu ta ở bên ngoài gây chuyện thị phi chính là vì muốn được anh chú ý, anh vĩnh viễn xem như không nhìn thấy. Anh nhìn cậu ta tự hủy diệt mình, vẫn như cũ giữ trầm mặc.” Cánh tay Anna vòng qua Trần Chi Mặc, ngồi ở trên đùi hắn, “Chẳng qua lần này, cậu ta mất ký ức, biến thành một bé ngoan, anh tính toán làm sao lần nữa đem cậu ta đến con đường hủy diệt đây –người đàn ông hư hỏng?”
“Tôi không nên nói cho cô biết nhiều như vậy .”
“Hà hà, là tình nhân và bạn không cùng nơi, bạn bè vĩnh viễn so với tình nhân nhận thấy nhiều hơn.”
“Lần này không ai có thể hủy diệt cậu ta, cũng không ai có thể mang cậu ta đi.” Trần Chi Mặc khẽ mỉm cười, Anna trong lòng hắn liền thất thần.
Tiết học đầu tiên, là cơ sở lý thuyết y khoa của y tế miễn dịch học.
Giáo sư là một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, không thể phủ nhận ông ở lĩnh vực này có rất nổi danh về trình bày và phân tích, nhưng chương trình của ông rất khô khan, không giống những trợ giáo trẻ tuổi khác mượn một chút hình ảnh hoặc là thị bình tới sinh động không khí.
Hơn năm mươi người gục trong phòng học, một nửa người cúi đầu sắp ngủ, mặc dù đại học B phong cách học tập nghiêm cẩn, phần lớn học sinh đều mơ tưởng mình chỉ cần có thể hết sức học tập, nhưng chương trình học quá khô khan quả thật không mấy người có thể chịu được.
Trần Mộc Ngôn ngồi ở hàng thứ nhất, như trước ngồi ở hàng thứ nhất cũng chỉ có Khương Phi.
Hàng thứ nhất cách vị trí giáo sư rất gần, nghĩa là có thể cùng giáo sư tiếp xúc trao đổi nhiều.Ví dụ như hiện tại, giáo sư hỏi một vấn đề, cả phòng học yên tĩnh lại.
Lão giáo sư tựa hồ cũng quen cảnh tượng như vậy, ông đưa ánh mắt hướng về Khương Phi đang ngồi trước mặt ông.
Khương Phi nghĩ một lát , đem đáp án chuẩn bị tốt nói ra. Nhìn vẻ mặt hiển nhiên đối với đáp án mình nói ra phi thường vừa lòng .
Giáo sư cũng liên tiếp gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Trần Mộc Ngôn,”Trò này, em còn có gì muốn bổ sung sao?”
Trần Mộc Ngôn gật đầu, Khương Phi dùng ánh mắt giễu cợt nhìn cậu, giống như không tin cậu sẽ nói ra cái tin gì hữu dụng .
Nhưng làm Khương Phi mở rộng tầm mắt chính là, Trần Mộc Ngôn chẳng những nói ra phương diện hắn mới vừa rồi không có suy nghĩ đến, mà còn cùng giáo sư giải thích thảo luận một chút y học . Giáo sư tựa hồ cũng biết trên lớp học người nghe giảng không nhiều lắm, dứt khoát dựa giảng đài cùng Trần Mộc Ngôn giảng giải, thậm chí trực tiếp đem giáo trình đến trước mặt Trần Mộc Ngôn, nói chuyện với nhau đến khi reng chuông.
Khương Phi ngơ ngác nhìn Trần Mộc Ngôn, không thể tin được cái kiến thức chuyên nghiệp mạch lạc rõ ràng là của cái tên Trần ít xuất hiện trong trường này?
Cuối cùng, giáo sư còn viết một phần thư mục danh sách giao cho Trần Mộc Ngôn: “Những sách này em không cần thiết phải xem tất cả, về miễn dịch học có mấy chương viết không tệ. À, còn có quyển sách này,tôi cảm thấy em nên xem hết, đối với những kiến thức cơ sở cũng có chỗ tốt.”
Trần Mộc Ngôn rất cảm kích gật đầu, sau khi giáo sư rời đi, cậu phát hiện Khương Phi còn đang nhìn mình.
Cậu nhanh chóng đem thư mục danh sách chép vào máy tính,sau đó đem danh sách đưa tới trước mặt Khương Phi: “Giáo sư đề cử sách, ngươi xem không?”
Khương Phi nhìn danh sách, không xác định mình có muốn nhận hay không.
“Ồ, đó là ta hiểu lầm, ta cho ngươi là học sinh nghiêm túc hẳn là sẽ rất quan tâm sách tham khảo của giáo sư.”Đang lúc Trần Mộc Ngôn sắp đi ,Khương Phi túm cậu lại.
“Ta cần.”
Trần Mộc Ngôn không nói gì, lưu lại danh sách rồi rời đi.
Chương trình học buổi chiều bắt đầu từ hai giờ , Trần Mộc Ngôn ở trong phòng ăn một bữa trưa đơn giản. Cậu làm cho rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc, Trần Mộc Ngôn được biết đến là công tử nhà giàu, từ trước rất khinh thường các loại thức ăn nhanh này.
Lúc này, một nữ sinh đang cùng người bên cạnh vừa nói chuyện đi tới, không có để ý,món súp trên bàn rơi xuống bả vai Trần Mộc Ngôn.
“A, thật xin lỗi.” Nữ sinh kia chỉ thuận miệng nói xin lỗi rồi đi qua, nhưng cô gái bên cạnh giữ cô lại, cô lúc này mới phát hiện đó là Trần Mộc Ngôn, cô hít một hơi, vội vàng móc ra khăn giấy muốn lau cho cậu, rồi lại không dám đụng vào cậu.
“Trần thiếu gia . . . . Thật thật xin lỗi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không phải cố ý. . . . . .”
Trần Mộc Ngôn phát hiện giờ phút này trong phòng ăn đã có rất nhiều người đang nhìn bọn họ.
Tại sao lại bị dọa thành cái bộ dáng này, ta là nam sinh, sẽ không đánh nữ sinh.
Trần Mộc Ngôn kéo ra một cái tươi cười, đưa tay nhận lấy khăn giấy của cô,”Không sao.”
Cười một cái, làm cho đối phương ngây dại, tựa hồ không thể tin được Trần Mộc Ngôn là người có vẻ mặt ôn hoà này.
Thời gian như đứng yên giờ lưu động trở lại, những học sinh nhìn cậu rối rít quay đầu lại tiếp tục ăn cơm, giống như cái gì cũng chưa xảy ra .Bất quá Trần Mộc Ngôn nhìn chung quanh một chốc, mọi người cơ hồ đều cùng bạn học hoặc là bạn thân ăn cơm chung, chỉ có cậu là cô đơn chiếc bóng. . . . . . không có biện pháp, ai bảo hình tượng cậu từ trước bết bát như vậy ?
Vừa lúc đó, một mâm thức ăn đặt ở đối diện cậu.
“Đinh San San?” Trần Mộc Ngôn thiếu chút nữa nhận không ra cô bé trước mắt , trên mặt không còn son phấn dày như trước, lộ ra vẻ thanh lệ .
“Tại sao? Cảm thấy tôi hôm nay không đẹp?”
“Không. . . . . Tôi cảm thấy cô hôm nay đẹp mắt cực kỳ.” Trần Mộc Ngôn nói tự đáy lòng gật đầu.
“Thiếu gia, chính là anh bảo tôi trang điểm, nói tôi không trang điểm giống như con gái quê mùa, anh một chút cũng không muốn mang tôi theo trên người.”
“Như vậy thẩm mỹ quan của tôi từ trước nhất định rất tệ.” Đinh San San đến, Trần Mộc Ngôn tâm tình thoải mái rất nhiều.
“Xem ra cậu sau khi mất trí nhớ, miệng cũng ngọt theo.Ăn cơm tối có tính toán gì không? Cậu trước kia sẽ tìm mấy anh em của cậu đi ra ngoài chơi Bi-da.” Đinh San San ánh mắt rất khẳng định, Bi-da hiện tại nhất định không phải là hạng mục tiêu khiển ưa thích của Trần Mộc Ngôn.
“Tôi muốn tới thư viện tìm sách giáo sư cho tôi mượn, sau đó photo rồi mang về nhà xem.”
Đinh San San ngước đầu về phía trước tìm tòi, “Cậu thật sự là Trần Mộc Ngôn sao?”
Trần Mộc Ngôn cười đem đầu đưa đến trước mặt cô, dùng ngữ điệu đọc lời thoại nói : “Thật ra thì tôi mỗi đêm đều nằm mơ, mơ thấy tôi là một người khác.”
Đinh San San nhìn bộ dáng của cậu nở nụ cười.
Cơm nước xong, hai người đi đến thư viện, đem danh sách giáo sư đề cử tìm được, sau đó photo các chương.
Đinh San San đi tới Trần Mộc Ngôn đang lật vài tờ, nhỏ giọng nói: “Cậu có phải vừa khi dễ Khương Phi không? Nếu không hắn tại sao cứ nhìn cậu chằm chằm?”
“Có sao?” Trần Mộc Ngôn xoay người sang chỗ khác, nhìn Khương Phi cúi đầu trước bàn tự học .
Đại khái đối phương cảm thấy Trần Mộc Ngôn hiện tại tới thư viện là một loại kỳ tích .
Photo xong, Trần Mộc Ngôn cùng Đinh San San cũng tìm một cái bàn ngồi xem .
Đinh San San đem hai trăm đồng đẩy tới tay của cậu, nhỏ giọng nói: “Trước phần này, còn lại tôi đây lần sau trả cho cậu.”
“Tốt, nhưng không cần miễn cưỡng, tôi không vội .” Trần Mộc Ngôn đem tiền thu vào trong túi áo, sau đó bắt đầu đọc sách. Trần Mộc Ngôn sau mới biết được, cha mẹ Đinh San San cũng là công nhân, tạo điều kiện cho cô học đại học thật ra rất miễn cưỡng, hai người cũng muốn từ trong kẽ răng nặn ra học phí . Mà cô mỗi đêm đều phải vào quán bia phục vụ, sau đó trùng hợp đụng phải Trần Mộc Ngôn lúc trước.
Trần Mộc Ngôn thầm nghĩ, sau khi về nhà nhất định phải cùng dì Lý thương lượng một chút, xem có công việc gì đứng đắn có thể giới thiệu cho Đinh San San không, cô bé này dù sao cũng từng bị Trần Mộc Ngôn tổn thương.
Bốn giờ rưỡi chiều tan học, Trần Mộc Ngôn lái xe về nhà.
Bởi vì giờ cao điểm tan tầm là từ năm giờ, Trần Mộc Ngôn vẫn có ý định đi từ khu trung tâm qua, như vậy có thể sớm về đến nhàmột chút .
Khi cậu lái qua quảng trường, Mercedes-Benz màu đen phía trước truyền đến tiếng cãi vã, lớn vô cùng, tựa hồ hai nam nhân ở trước xe đánh nhau, ngay cả xe cũng chạy nghiên ngả.
Trần Mộc Ngôn vốn định vượt qua, nhưng xe phía trước thật sự khó vượt qua, lúc cậu ấn còi nhắc nhở đối phương, chiếc xe kia bỗng nhiên quẹo cua, oanh một phát đụng phải cột đèn .
Trần Mộc Ngôn ngây ngẩn cả người, thắng xe ngừng lại.
|