“A… Tần Nhuế… Ư…” Cùng với động tác nhịp độ mỗi lúc một lớn, Quý Duyệt Phong cũng phát ra tiếng rên câu nhân ngâm nga. Tần Nhuế gắt gao nắm lấy góc áo, để ngăn mình một khắc nào đó không khống chế được lại đặt nữ nhân này dưới thân chà đạp. Nhưng mà đối phương lại như đã biết được ý đồ của nàng, không chỉ dùng cặp mắt mê ly nhìn nàng, thậm chí còn kéo tay nàng đặt lên hai khoả ngực đang nhảy lên rất tròn.
Lòng bàn tay nóng rực khi chạm vào hai khoả mềm mại, tròn như địa cầu kia, Tần Nhuế cuối cùng nhịn không nổi, dùng sức vuốt ve. Cảm giác được hai khoả thịt mềm trong tay càng lúc càng căng cứng, Tần Nhuế lại càng dùng khí lực lớn hơn. Thậm chí khiến Quý Duyệt Phong cảm thấy ngực mình sắp bị Tần Nhuế bóp nát.
“Ư… Ư.. Tần Nhuế… Nhanh hơn…” Quý Duyệt Phong vừa thúc giục, vừa đem hạ thể hướng lên đầu gối đang hơi giơ cao của Tần Nhuế. Chỗ xương cứng rắn kia chạm vào hoa viên mềm mại, Quý Duyệt Phong cuối cùng cũng lộ ra trạng thái mà có thể khiến cho Tần Nhuế lâm vào kinh diễm.
Không thể không thừa nhận, nữ nhân này thực sự rất đẹp. Cho dù đã bị giam trong ngục hai năm, nhưng vẻ đẹp của nàng vẫn như cũ không hề thuyên giảm, ngược lại càng thêm lắng đọng mặn mà. Nếu nói rằng trước đây lần đầu tiên nhìn thấy Quý Duyệt Phong, một nữ nhân mặc áo đỏ đẹp có thể xưng là ánh mặt trời kinh diễm. Thì đến nay, rút đi ánh nắng chói chang, còn lại là một vẻ đẹp nội liễm.
Vẻ đẹp này, sâu không lường được. Không chỉ là vẻ bề ngoài mà còn là sâu trong tâm hồn.
“Quý Duyệt Phong…” Tần Nhuế gọi tên Quý Duyệt Phong, nàng cũng không biết vì sao lại phải gọi tên nữ nhân này, chỉ đơn thuần là muốn gọi nàng. “Ư… A…” Môi mỏng phát ra âm thanh, dường như là để đáp lại Tần Nhuế, lại dường như là đang rên rỉ. Quý Duyệt Phong một lần lại một lần đem hoa viên non mềm ẩm ướt kia ma sát với đầu gối của mình, Tần Nhuế cảm thấy chỗ kia bị Quý Duyệt Phong cọ qua lại trở nên nóng bỏng vô cùng.
Kịch liệt va chạm, ma sát, đầu gối bị dòng mật dịch tuôn ra thấm ướt, hoa hạch vốn giấu trong đoá kia đã ló ra, sưng đỏ như là bị xuất huyết. Thậm chí ngay cả Tần Nhuế cũng cảm giác được nó hiện diện.
Cảm giác được cửa hang co rút mỗi lúc một nhanh, Quý Duyệt Phong càng ra sức đong đưa vòng eo. Từ bên hông mềm nhũn, dòng nướ cấm dốc toàn bộ chảy xuống. Thấm ướt trên đùi Tấn Nhuế sau đó đổ vào bồn tắm hoà tan với nước. Phát ra một tiếng ngâm dài, Quý Duyệt Phong xụi lơ đổ vào trong lòng Tần Nhuế, kịch liệt run rẩy. Mà người nằm dưới hiển nhiên so với nàng cũng không thoải mái hơn được chút nào. Thở dốc dồn dập cùng với nhịp tim đập loạn, đều chứng minh cảnh tượng vừa rồi gây cho Tần Nhuế bao nhiêu rung động.
“Cô phải về thôi.” Đợi cho người trong lòng khôi phục bình tĩnh, Tần Nhuế mới nhẹ giọng nói, sau đó ôm Quý Duyệt Phong đi ra khỏi bồn tắm. Bởi vì lúc nãy quần áo Quý Duyệt Phong quá ít, Tần Nhuế sợ nàng bị lạnh cóng cho nên tìm một chiếc áo lông cổ khoét cùng một chiếc khăn mặc vào cho nàng. Đương nhiên còn có nội y mới mua chưa từng mặc.
“Alo, là tôi. Phạm nhân số 8005 đang ở phòng riêng của tôi. Phải, gọi vài người tới đưa cô ấy về ngục.” Nghe thanh âm Tần Nhuế nói chuyện điện thoại bên ngoài, Quý Duyệt Phong cười khẽ. Nhuế Nhuế nhà nàng, lúc nào cũng ngốc như vậy. Cứ để một mình một người nằm trong phòng, chẳng lẽ không sợ mình đào tẩu sao?
Hơn nữa, 8005 là kiểu gọi gì vậy? Chẳng lẽ mình ở trong lòng nàng, cũng chỉ là một phạm nhân được đánh số?
“Lát nữa sẽ có cảnh vệ tới đón cô, trở về, đừng có gây loạn nữa. Chuện vừa rồi, còn có chuyện đêm đó, tôi mong cô đừng nhắc lại nữa. Quý Duyệt Phong, cô thông minh vậy hẳn là hiểu ý tôi. Tôi là ngục trưởng, còn cô chỉ là một phạm nhân bị nhốt ở tầng thứ tám. Tôi sẽ không bao giờ có thể có cảm tình gì với cô. Lần này sẽ là lần cuối cùng tôi dung túng cô. Nếu như cô tái phạm, lần sau tôi tuyệt đối đem tội của cô báo cáo lên cấp trên.”
Lúc Tần Nhuế nói những lời này, Quý Duyệt Phong cũng chỉ ngồi ở sô pha cúi đầu không nói gì. Tóc dài màu đen che đậy khuôn mặt nàng, khiến cho người ta không nhìn ra thái độ.
Qua hồi lâu, liền có vài cảnh vệ đi tới gõ cửa. Nhìn Quý Duyệt Phong ngoan ngoãn để cho bọn họ còng cổ tay lại. Lúc sắp rời khỏi cũng không quay đầu nhìn mình một cái. Tần Nhuế đóng cửa xong trong nháy mắt, tựaở cửa ngồi xuống. Nàng sao mà không biết, những lời mình vừa nói kia có bao nhiêu quá phận?
Nhưng mà, làm vậy cũng chỉ vì tốt cho cả hai mà thôi. Ban đêm, thâm trầm mà im ắng. Nhà tù bằng sắt tối đen, tràn ngập sương khói không chịu tiêu tan, ánh lửa màu đỏ tươi loé ra, lụi tàn một điếu, lại thắp một điếu khác. Một bóng người cô đơn dựa vào thành giường, đầu ngẩng cao. Thỉnh thoảng, có vài giọt nước trong suốt rơi xuống, cũng rất nhanh biến mất trong đêm tối.
|
Chương 16
Mấy ngày liền, Đệ Nhất nữ tử ngục giam, nói chính xác là Tần Nhuế, được hưởng một quãng thời gian dài rảnh rang. Mà hết thảy đều là do Quý Duyệt Phong ban tặng. Từ ngày nữ nhân kia rời khỏi phòng riêng của mình lại bỗng nghe lời đến bất ngờ. Không còn đợi lúc Tần Nhuế đi tuần dùng đủ chiều trò để thu hút chú ý, không làm ra hành vi khác người nào. Mỗi ngày ngủ dậy chỉ ngồi trên giường ngẩn người, mỗi ngày ba bữa cứ vậy ăn uống đều đặn.
Lại chính vì nhìn thấy Quý Duyệt Phong ngoan ngoãn như vậy, mà trong lòng Tần Nhuế có chút không yên. Rõ ràng hết thảy những điều đang xảy ra đều là mong muốn của nàng, vậy tại sao mỗi lần nhìn thấy bộ dạng Quý Duyệt Phong như vậy lại đau lòng. Nữ nhân này không nên cứ như vậy không phải sao? Nàng thật sự muốn ngoan ngoãn ngồi trong ngục sắt cho hết cuộc đời sao? Hay là đang dở trò mưu ma chước quỷ nào khác?
Tần Nhuế không phải con giun trong bụng Quý Duyệt Phong, cho nên nàng không thể đoán được. Lấy thân phận và tính cách của mình, dĩ nhiên nàng sẽ không mở miệng hỏi.
Ngồi ở ghế trong văn phòng, chút thời gian nhàn hạ khó có được này Tần Nhuế lại không biết làm cái gì lấp đầy khoảng trống. Nhưng mà nàng biết, thời gian nghỉ ngơi này sẽ rất nhanh đi qua. Tháng tiếp theo chính là thời gian mà Đệ nhất nữ tử ngục giam giao lưu với bên ngoài. Cái gọi là “giao lưu đối ngoại”, không phải là mở cửa thả tù nhân ra ngoài, mà là cục trưởng cục tư phát cùng viện kiểm sát, thậm chí là lãnh đạo nhà nước đều có thể có khả năng tới đây thăm thú.
Đến lúc đó, phạm nhân ở ngục từ tầng thứ hai đến tầng thứ tám đều tụ tập trong một hội trường. Phân ra mỗi kí túc xá là một đơn vị, giao cho mỗi đơn vị phải chuẩn bị một tiết mục văn nghệ để biểu diễn cho người của viện kiểm sát lẫn cục tư pháp xem. Mục đích là cho những người đó thấy được thành quả cải tạo của phạm nhân trong ngục, nếu biểu hiện tốt thì có thể được giảm án. Đương nhiên hạng mục văn nghệ này phạm nhân ở tầng thứ tám miễn tham gia.
Một hoạt động tốt đẹp như vậy, bề ngoài thì ý nghĩa rất tích cực, nhưng ở bên trong đã ngầm biến chất. Ở Đệ nhất nữ tửngục giam làm ngục trưởng suốt năm năm, Tần Nhuế sớm đã quen nhìn những thủ đoạn ngầm của họ. Đừng tưởng rằng người ở trong ngục được qua cải tạo, ra tù là sẽ thay đổi triệt để, một lần nữa làm người tốt.
Vào ngục, rồi được thả. Cái được gọi là cải tạo đôi khi lại chính là làm cho những phạm nhân đó thêm hiểu biết về những u ám trong ngục giam, ngoài ra không còn tác dụng gì.
Biết mình lại suy nghĩ nhiều, Tần Nhuế bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chuẩn bị tiền hành ca tuần tra cuối cùng. Thân là tổng ngục trưởng, việc tuần tra nhỏ này bình thường Tần Nhuế cũng không phải làm. Nhưng vì đặc thù phạm nhân ở tầng thứ tám, là cực độ nguy hiểm, cho nên gánh nặng phiền toái này giao trên vai Tần Nhuế.
Cái gọi là tuần tra ngục giam, chính là đi thăm dò xem tù phạm đang cải tạo bên trong có gây chuyện, có biểu hiện tốt trong công việc được giao hay không. Nói như vậy, tầng thứ hai đến tầng thứ bảy đều là phó ngục cùng với ngục trưởngở tầng trệt tuần tra. Còn Tần Nhuế là tổng ngục trưởng, chỉ là thỉnh thoảng có hứng thì đi một vòng.
Duy chỉ có tầng thứ tám, ngoại trừ Tần Nhuế thì bất luận kẻ nào cũng không được tới gần. Cho dù là người đưa cơm, không có lệnh của Tần Nhuế, thì canh cửa cũng không tuỳ ý để họ vào. Hết thảy đều nói lên liên hệ chặt chẽ giữa ngục trưởng Tần Nhuế và tầng thứ tám.
Đi trên hành lang vắng vẻ, nghe chính tiếng bước chân của mình, Tần Nhuế có hơi thất thần. Nơi này, sớm đã cách ly khỏi thế giới bên ngoài. Lầu cao bịt kín bằng sắt, bị hạn chế tự do. Ngay cả đi WC hay là tắm rửa cũng đều trong một phòng.
Người bị giam ở tầng thứ tám, không hề có tự do, càng không có hi vọng nhìn thấy tương lai. Có thì cũng chỉ là bốn bức tường sắt bám đầy bụi, thỉnh thoảng là người tới đưa cơm, cùng mỗi ban đêm đáng chết. Đứng ở trước cửa phòng giam giữ Quý Duyệt Phong, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Không giống như trước đây, người trong phòng vừa nhìn thấy mình đã hứng khởi. Giờ khắc này cũng chỉ là ngồi trên giường thu hai đầu gối khép chặt, ngơ ngẩn nhìn vào một vách tường, không hề có phản ứng.
Vì thời gian dài không tiếp xúc với ánh nắng, làn da Quý Duyệt Phong có chút nhợt nhạt. Bàn tay lộ rõ xương khẳng khiu, nếu gầy thêm một ít có lẽ có thể so như bộ xương khô. Tần Nhuế không rõ, nữ nhân này gần đây có ăn cơm không? Vì sao vẫn gầy như vậy. Quả nhiễn là đồ ăn của ngục giam vẫn lá quá kém sao?
Thời gian một mảnh yên tĩnh chậm rãi trôi qua, cuối cùng Tần Nhuế vẫn chỉ thở dài một hơi, đi ra khỏi phòng Quý Duyệt Phong.
“Tần ngục trưởng! Không ổn! Không ổn rồi!” Đang lúc Tần Nhuế đi ra khỏi cửa lớn của tầng thứ tám, có một gã cảnh vệ chạy tới, vẻ mặt thất kinh.
“Làm sao vậy?” Do Quý Duyệt Phong nên tâm trạng Tần Nhuế có chút kém, nàng tức giận hỏi, cảnh vệ lại không hề phát hiện nàng đang bất mãn.
“Tầng hai… Tầng hai… Lại có đánh nhau!”
“Cái gì!”
Vừa nghe nói, Tần Nhuế nhất thời có chút khó tin. Phải biết rằng, ở trong ngục giam, phát sinh chuyện kinh động đến cả cai ngục, thì phải bị phạt thêm án một hai năm không phải nhẹ. Cho nên, nếu không phải là xung đột quá lớn thì rất ít người trong ngục dám đánh lộn. Nhưng mà lần này, lại om sòm đến nỗi tầng nào cũng biết, lại chỉ là những tù nhân nhỏ nhoi ở tầng thứ hai?
“Anh tới tầng một gọi bác sĩ Thư tới, đồng thời lệnh cho cảnh vệ tầng hai khống chế cục diện, tôi sẽ tới ngay.” Tần Nhuế nói xong, liền vội vàng hướng lầu hai đi đến. Nàng rất muốn biết, là ai lại to gan làm loạn lúc này?
Mới đi tới lầu hai, liền nghe thấy từng đợt thanh âm ồn ào náo loạn. Bình thường giờ này thì phạm nhân đều đã nhận cơm về kí túc xá ngồi ăn. Trên cơ bản sẽ không có chuyện gì phát sinh, chẳng lẽ là vì tranh giành thức ăn? Tần Nhuế vừa nghĩ, lập tức phủ nhận ý tưởng ngu xuẩn này.
Dù sao cũng sẽ không có ai vì vài miếng cơm mà lại ngồi tù thêm vài năm.
“Tần ngục trưởng.” Cho dù không cần hỏi những người xung quanh, chỉ cần nhìn trên sàn đổ máu, Tần Nhuế cũng nhìn ra nơi phát sinh xung đột. Nhìn đám cảnh vệ canh giữở cửa, có hai người đang ghì chặt hai nữ nhân, ép hai nàng quỳ trên mặt đất. Một nữ nhân trong đó, trên trán còn không ngừng chảy máu, cơ hồ đem một bên tóc đen đều nhiễm đỏ.
“Gây sự chính là họ?” Tần Nhuế lạnh giọng hỏi, thật là lợi hại, cư nhiên ở trong ngục lại dám đánh người ta đầu rơi máu chảy, tầng hai bây giờ thật sự biết làm càn.
“Vâng, Tần ngục trưởng. Còn nguyên nhân vì sao, tôi đã hỏi nhưng hai người vẫn không chịu nói.” Cảnh vệ nói xong, hiển nhiên là bị áp khí của Tần Nhuế làm cho có chút sợ hãi.
“Ngẩng đầu!” Rõ ràng là ngữ khí rất bình thản, thật giống như đang chúc ngủ ngon, nhưng hoà trộn trong đó là uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự. Hai nữ phạm nhân nghe lời ngẩng đầu lên, bộ dạng nhìn qua thì cũng chỉ tầm là hai cô gái độ xấp xỉ mười tám tuổi. Trong đó người bị đánh vỡ đầu, là người mà Tần Nhuế rất quen thuộc – Phương Cầm.
“Ha ha, không nghĩ tới lại là cô. Lần này là sao? Tại sao mỗi lần có người bị khi dễ thì lại rơi vào đúng cô? Cuối cùng là do cô không hoà hợp với mọi người, hay là con người của cô có vấn đề?” Tần Nhuế lúc nói những lời này ngữ khí ôn hoà, nhưng lại vừa là hỏi nguyên nhân, mặt khác là cảnh cáo Phương Cầm.
“Tần ngục trưởng…. Tôi… Tôi…” Nghe Tần Nhuế nói, thân thể Phương Cầm run nhẹ. Rõ ràng không phải là do vết thương làm cho run mà là sợ. Vừa nói được một nửa, nước mắt đã thi nhau rớt xuống như mưa. Nhìn Phương Cầm khóc ầm ĩ, Tần Nhuế bất đắc dĩ dùng tay bóp trán. Rồi rồi, tốt nhất cứ gọi Thư Uyển Hạm tới.
“Phương cầm!”
|