Vợ Của Ta Là Quận Chúa (Yoonsic Version)
|
|
Chap 133 Suy nghĩ của Nguyệt Nhi "Nguyệt Nhi." Quận chúa ngồi ở trước bàn trang điểm, trong tay cầm một cây ngọc trâm, cười với bóng phản chiếu của ta trong gương nói, "Ngươi nói cây ngọc trâm này đẹp không?" "Đẹp." Ta vội nói. Đó là một cây trâm ngọc phỉ thúy, phối cùng màu da trắng nõn và khí chất trên người quận chúa vô cùng hợp, mộc mạc trang nhã lại không quá mức đơn điệu. "Lần trước ở cửa hàng ngọc Duẫn Nhi nói rằng muốn mua cho ta, nhưng ta không đáp ứng." Quận chúa mỉm cười, nâng tay đem trâm ngọc kia cài lên búi tóc, "Ngày hôm qua đi xem, vẫn còn ở đó." Ngày hôm qua, thừa dịp thần chí quận chúa ban ngày thanh tỉnh, ta khuyên nàng hơn nửa ngày, cuối cùng quận chúa mới nguyện ý vấn lên tóc dài suốt ngày rối tung. Chính là sau khi vấn lại, quận chúa đột nhiên nói muốn tới cửa hàng ngọc trong kinh thành. Dưới sự khăng khăng của nàng, chỉ có ta được phụng bồi cùng nàng đến cửa hàng đó. Sợ quận chúa tới cửa hàng ngọc của người ta sẽ đột nhiên hồ nháo, Vương gia liền phân phó mấy gia đinh đi theo phía sau. Lại không nghĩ, vừa bước vào cửa hàng, ngay cả nhìn quận chúa cũng không cần, trực tiếp đến thẳng quầy trong góc có trâm ngọc kia, rất nhanh lựa ra được chiếc trâm ngọc này. Lúc đó nàng vui sướng dị thường, tựa như đã phát hiện ra một món đồ bảo bối. Sau khi hỏi, quả nhiên cây trâm ngọc này có quan hệ cùng quận mã gia. "Nguyệt Nhi." Quận chúa giống như nhớ ra gì đó, đột nhiên nói, "Nước trong bồn tắm tối nay cần được đun nóng, Duẫn Nhi không có về sớm." "A... Ân." Ta gật gật đầu. Quận chúa cười cười, quay đầu lại phía gương đùa nghịch với trâm ngọc trên búi tóc, một bên nói: "Ngày hôm nay hắn đi hái thuốc, cần có nước nóng để phao." Vì để quận chúa cao hứng, ta chỉ có miễn cưỡng cười vui phụ hoạ nàng. Quận mã gia, nếu ngài có thể cảm nhận được tưởng niệm của quận chúa đối với ngài, dù cho chỉ là một chút, cũng mau chóng trở về đi. Buổi chiều, quận chúa lại phân phó ta đi ra ngoài treo bảng, ta nói đã treo, nhưng nàng không tin. Ta bất đắc dĩ đi ra ngoài phòng, muốn đi châm cho quận chúa chén trà. Khi đi ngang qua đại sảnh, ta đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện giữa Vương gia cùng Tề tướng quân. "Nghiên nhi hiện giờ..." Ngữ khí Vương gia trầm trọng, tựa hồ đang trao đổi chuyện tình của quận chúa cùng Tề tướng quân. "Vương gia." Tề tướng quân nói, "Vô luận Nghiên nhi trở thành thế nào, ta cũng nguyện ý cưới nàng làm vợ." "Cái này..." Vương gia thở dài, "Nhưng bây giờ thân thể Nghiên nhi..." "Vương gia, ta muốn đầu tháng sau được cùng Nghiên nhi thành hôn." "Ngươi... Ngươi thật sự quyết định thế sao?" "Vâng." "Vậy... Được rồi. Bây giờ chúng ta cũng không cần biết nhiều như vậy, cả kinh thành đều biết Nghiên nhi..." "Vương gia, Tề tướng quân." Ta rốt cục nhịn không được nữa, liều lĩnh bước vào đại sảnh, hướng bọn họ hành lễ, nói, "Nguyệt Nhi có chuyện muốn nói." "Nguyệt Nhi?" Vương gia có chút kinh ngạc nhìn ta, sau đó mới chậm rãi hỏi, "Ngươi có lời gì muốn nói?" "Vương gia." Ta cúi thấp đầu, "Ngài thật sự quyết định muốn gả quận chúa cho Tề tướng quân sao?" Không đợi bọn hắn kịp phản ứng, ta lại quay đầu hướng Tề tướng quân hỏi, "Tề tướng quân, ngài thật sự quyết định cùng quận chúa thành hôn sao?" "Nguyệt Nhi, ngươi nói những điều này là thế nào?" Vương gia nhíu mày hỏi. Tề tướng quân không nói gì, hắn chỉ nghi hoặc nhìn ta. Không thể ngăn lại xúc động muốn nói ra lời trong lòng của mình, ta nói: "Quận chúa cùng Nguyệt Nhi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mười mấy năm qua, nàng đối đãi với Nguyệt Nhi như thân tỷ muội, ân tình của ngài cùng quận chúa Nguyệt Nhi chưa bao giờ quên báo. Nhưng Nguyệt Nhi đau lòng quận chúa, bây giờ thật sự nhìn không được rồi. Hơn nửa năm qua, bệnh của quận chúa thế nào chẳng lẽ ngài không rõ, chúng ta nhất định phải ngăn trở nàng cùng quận mã gia yêu nhau sao? Trong lòng quận chúa mỗi ngày đều nhớ nhung, đều muốn là quận mã gia, vì sao đến mức này rồi, Vương gia còn muốn ngăn trở quận mã gia cùng quận chúa một chỗ chứ?" Sau khi nghe hết lời ta nói, Vương gia giật mình lùi lại phía sau, sau đó có điểm tức giận nói: "Nguyệt Nhi! Ngươi, ngươi càn rỡ!" "Nguyệt Nhi." Tề tướng quân ở một bên cười nói, "Ngươi quá lo lắng. Sau khi ta cưới Nghiên nhi, nhất định sẽ hảo hảo đối đãi nàng. Có lẽ, bây giờ nàng muốn là người khác, nhưng không bao lâu nữa, sau khi bệnh nàng tốt hơn, thì sẽ không có chuyện gì." "Tề tướng quân." Ta lắc đầu, "Quận chúa yêu không phải là ngài, chẳng lẽ ngài vẫn không rõ sao? Vì sao ngài còn muốn kiên trì như vậy, tra tấn quận chúa như vậy đây?" "Nguyệt Nhi, ngươi câm miệng cho bổn vương!" Vương gia giận đến đưa tay liên tục nện quải trượng. Ta vội vàng quỳ xuống đất, nước mắt cũng không nén được tuôn rơi: "Vương gia, Nguyệt Nhi thỉnh cầu ngài, mau đi tìm quận mã gia về đi, Vương gia!" "Hỗn xược!" Vương gia căm giận nói, "Quyết định của bổn vương còn cần ngươi tới thỉnh cầu? Ngươi đây là, đây là phạm thượng!" Ta khóc cuống quít dập đầu trước Vương gia: "Vương gia, ta van cầu ngài..." "Nguyệt Nhi, ngươi..." "Vương gia!" Ngoài cửa một hạ nhân bất chợt đi vào, hắn nói với Vương gia, "Ngoài cửa có hai người đến tìm, một người là hòa thượng, một người là phụ nhân bốn năm mươi tuổi, nói là đến tìm người." Vương gia bị ta làm cho giận đến không thở nổi, hắn hếch thân mình, hơn nửa ngày mới mở miệng hỏi hạ nhân kia: "Tìm ai?" Hạ nhân kia ngừng một chút, sau đó mới do dự nói: "Nói là... Tìm nữ nhi của nàng hai mươi năm trước bị người đoạt." Vương gia quát: "Hồ nháo! Tìm nữ nhi thì đến chỗ bổn vương làm gì?!" "Tiểu nhân cũng mời bọn họ rời đi, nhưng họ không chịu, vị phụ nhân kia còn nói..." "Nói cái gì?" Vương gia không kiên nhẫn hỏi. "Còn nói..." Hạ nhân kia nhỏ giọng ấp úng nói, "Còn nói 'Nhường họ Trịnh kia ngẫm lại, hai mươi năm trước hắn đã làm gì'." Vương gia đột nhiên sững sờ tại chỗ. "Vương gia..." Hạ nhân kia bối rối hơn, "Tiểu nhân chỉ là đem nguyên vẹn lời phụ nhân kia nói cho ngài, không phải có ý bất kính với ngài a... Vương gia? Ngài làm sao vậy?" Ta nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn về phía Vương gia đứng ở bên cạnh. "Mau, mau..." Chỉ thấy sắc mặt Vương gia trắng bệch, hơn nửa ngày mới mở miệng, thậm chí giọng nói còn bắt đầu run lên, "Mau để cho nàng vào..." Hạ nhân kìa vừa mới xoay người, Vương gia lại nói: "Không, không, không! Ngươi đưa, ngươi đưa bổn vương đi gặp nàng!" Nói rồi liền vội vàng chống quải trượng theo hạ nhân kia rời đi đại sảnh. Ta qùy trên mặt đất, cùng Tề tướng quân đứng ở một bên đưa mắt nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
|
Chap 134 Cả quận mã phủ chìm trong đêm tối, yên tĩnh đến khiến ta thiếu chút nữa nhận không ra. Tất cả nơi này, dường như không hề thay đổi. Trong viện tử cây vẫn đang đứng đó, hoa trong bồn vẫn nở ra khoe sắc. Nhưng lúc này, lại có cảm giác hoàn toàn bất đồng với quận mã phủ trong trí nhớ. Không biết tại vì sao, chỉ cảm thấy xung quanh tựa như có một loại không khí nặng nề lan tỏa, ép cho ta đến không thở được. Thật sự ta từng sống ở nơi này qua một năm sao... Thật sự, từng cùng người ta yêu nhất vượt qua một năm sao. "Xem như ta đã đưa Phật đưa đến Tây Thiên." Tư Đồ Ức đứng ở phía sau giữ lấy ta nhẹ giọng nói. Ta quay đầu nhìn về phía nàng, nhưng chẳng biết nên nói điều gì. Sau khi ta bất lực ngã xuống, vì có Tư Đồ Ức ta mới có thể dùng thời gian ngắn nhất trở lại kinh thành, sau đó cũng nhờ sự trợ giúp của nàng, trong đêm khuya ta mới lén vào được quận mã phủ. Người này từng hỏi ta, lòng có thể chứa được người khác, nếu có thể, hãy đặt nàng vào. Nhưng hôm nay, nàng lại giúp ta tìm về với người khác chứa trong lòng. Nữ nhân điên này, kỳ thật không điên chút nào. "Vậy sau này, ngươi định làm thế nào?" Tư Đồ Ức nói rồi, quay đầu nhìn phòng ngủ tối đen cách đó không xa. Người khiến cho ta thương nhớ nhất, bây giờ đang ở bên trong. "Không bao giờ rời xa nàng nữa." Ta nói. "Nếu như Vương gia không đồng ý?" Nàng lại hỏi. "Vô luận dùng phương pháp gì, ta cũng sẽ mang nàng rời đi." Nàng cười cười: "...Thực si tình." Ta nghe không rõ ngữ khí của nàng khi nói lời đó, nên cũng không biết nàng nói như vậy là có ý gì, chỉ nhất thời sửng sốt. Có lẽ là thấy ta không đáp lại, nàng xoay đầu nhìn ta nói: "Lâm anh hùng, còn không mau đi giải cứu Trịnh mỹ nhân của ngài đi?" Ta đứng trong bóng đêm nhìn Tư Đồ Ức mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Đa tạ." "A..." Tư Đồ Ức cười lắc lắc đầu, "Nếu quả thật muốn báo đáp ta, vậy..." Nàng nói rồi, cúi thấp đầu, "Vĩnh viễn đừng nói với ta đa tạ." Nói xong nụ cười của nàng nháy mắt biến mất. Ta sững sờ bất động, còn chưa kịp phản ứng gì, Tư Đồ Ức lại thản nhiên nói: "Cứ như vậy đi." Sau đó "Sưu" một tiếng biến mất ở trước mặt ta, chỉ còn lại hương khí vô hình cùng tiếng chuông quanh quẩn bên tai. Có lẽ, ta thật sự một chút cũng không hiểu Tư Đồ Ức. Nhưng cuối cùng sẽ có một người hiểu nàng xuất hiện, ta rất tin. Quay đầu, ta nhìn về nơi mà mình rất muốn được tiếp cận, nhưng cũng rất sợ hãi đến gần. Nàng đang ở bên trong. Giờ phút này quận mã phủ phi thường im lặng, yên tĩnh đến khiến ta bất an. Nghe nói rằng, lúc nửa đêm nàng thường đột nhiên cãi lộn. Nhưng bây giờ lại là yên tĩnh, khiến ta cho rằng tất cả chỉ là lời bịa đặt, nàng kỳ thật rất hảo, đang an ổn ngủ ở trên giường, và có một giấc mộng đẹp. Ta từng bước một đến gần, cuối cùng, đến trước cánh cửa kia. Nghiêng tai lắng nghe, không có chút thanh âm nào. Trong tích tắc ta cảm thấy hốt hoảng -- Nàng thật sự có trong đó không. Ổn định lại, ta mở cửa bước vào, sau đó đóng cửa. Bên trong tối đen, ta không thể nhìn thấy được gì. Chỉ nghe được tiếng tim mình đập ngày càng tăng tốc. "Nguyệt Nhi?" Là thanh âm của nàng. Đây là thanh âm mà ta thích nghe nhất. Không đổi, một chút cũng... Không đổi. Chính là nghe được hai chữ mà thôi, ta thế nhưng đã cảm thấy vành mắt mình nóng đến không chịu được. Nguyên lai, ta đã nhớ nàng đến mức như vậy. Lâm Duẫn Nhi, mau nói gì đó a. Nhưng ta chỉ mấp máy miệng, cảm thấy lúc này mình giống như trẻ sơ sinh, muốn nói cũng không nói được. Không đợi ta cất lời, người kia lại nói: "Khuya nay đom đóm rất ít, ta bắt không được mấy con." Lệ của ta cuối cùng rơi xuống. "Duẫn Nhi nói trời sáng cũng có thể bắt đom đóm, xem ra... Ngày mai ta lại tiếp tục bắt thôi." Ta liều mạng đè nén tiếng nức nở của mình, nhưng phát hiện làm như vậy sẽ chỉ khiến cho thân thể mình run rẩy hơn thôi. "Nguyệt Nhi?" Nàng lại kêu một tiếng. Men theo hướng của thanh âm, ta từ từ bước đến gần nàng. Dường như cảm nhận được ta đến gần, nàng không nói gì. Bây giờ, nàng đang ở ngay trước mặt ta. Không nhìn rõ mặt, nhưng mùi hương quen thuộc này ta vĩnh viễn nhớ rõ, nàng chính là người ta thương nhớ nhất, tuyệt đối không sai. Ta không nói gì, bởi vì lệ đã rơi đầy mặt. Nàng cũng không nói, tựa như chẳng hề tồn tại. Nhưng ta biết, nàng đang ở trước mặt ta. Ta chậm rãi vươn tay ra không hề do dự, sau khi hít sâu một hơi, lập tức ôm nàng vào lòng. Người trong lòng tựa hồ bị dọa, thân mình lạnh lẽo thoáng cương lên. Cuối cùng không nhịn được nữa, thanh âm nức nở rầu rĩ từ trong miệng ta truyền ra. Điều ta có thể làm bây giờ, cũng chỉ là ôm nàng thật chặt. Cảm nhận được người trong lòng gầy đi rất nhiều, ta thậm chí có thể cảm thấy những đốt sống ở trên lưng nàng. Tên ngu ngốc Lâm Duẫn Nhi này, nàng quả thật không tốt, quả thật... Một chút cũng không tốt. Người trong lòng rốt cục mở miệng, ngữ điệu tràn ngập mơ hồ: "... Duẫn Nhi? Ngươi có phải là... Duẫn Nhi không?" Ta gật gật đầu, khóc nấc nói: "Là ta, là ta..." Nàng lại đột nhiên giãy giụa. Bị phản ứng của nàng khiến cho hoảng sợ, nhưng ta chỉ hơi chút sững sỡ, sau đó lại gắt gao ôm nàng không muốn buông tay. Người trong lòng không có nhiều khí lực, nàng thấy không giãy được, liền dừng động tác. Ta vừa định cất lời, lại cảm thấy trên lưng truyền đến tiếng động, ngay sau đó là cảm giác đau đớn khiến ta ý thức được, mình đang bị người trong lòng hung hăng đánh. Không để cho ta kịp phản ứng, từng cái hạ xuống, rồi là hạ xuống... Mỗi cái đều là dốc hết khí lực. Một câu nàng cũng không nói, chỉ là hung hăng đánh ta từng đòn. Cắn răng nhịn đau, ta như cũ vẫn gắt gao ôm nàng. Không buông ra. Tuyệt đối không buông ra. "Ngươi gạt ta!" Người trong lòng rốt cục mở miệng, nàng kêu gào nói, "Ngươi gạt ta!" "Thực xin lỗi, Nghiên nhi..." Ta ôm nàng thật chặt, nước mắt ngăn không được hạ xuống, "Thực xin lỗi..." "Ngươi đi nơi nào? Ngươi đi nơi nào??" Người trong lòng vẫn như cũ kêu gào, hai tay từng chút dùng sức đánh lên lưng ta. Ta không thể trả lời, chỉ cắn chặt răng, không để cho mình khóc ra thành tiếng. Nàng tiếp tục kêu khóc: "Ngươi đã nói ngươi sẽ không rời bỏ ta, ngươi đã nói!!" Trong bóng đêm lời nào ta cũng không thốt được, chỉ có thể khóc lên. Đột nhiên, trên vai truyền đến đau đớn, ta biết là nàng đang hung hăng cắn ta, chỉ có thể tiếp tục ôm chặt lấy nàng, mời nàng phát tiết. Rất đau, nhưng không thể đau bằng nhưng gì nàng đã phải chịu đựng trong những ngày qua. "Nghiên nhi..." Ta nghẹn ngào nói, "Ta đã trở về, Nghiên nhi..." Ta đã trở về. Sau khi nghe xong lời ta nói, nàng cuối cùng buông lỏng miệng ra, hai tay đang đánh cũng chuyển thành gắt gao ôm lấy. "Vì sao phải bỏ lại ta?" Nàng nói, nhấc đầu chôn lên vai ta khóc nấc. Muốn nói, cũng không nói lên lời được. Trái tim đau tựa như đang vỡ nát. Nàng tiếp tục nghẹn ngào hỏi: "Vì sao ngươi bây giờ mới trở về? Vì sao phải đối với ta như vậy?" Ta chỉ gắt gao ôm nàng, không biết nên trả lời thế nào. Chợt ngoài cửa truyền đến một hồi huyên náo, cửa đột nhiên bị đẩy ra. "Quận chúa?" Nghe thanh âm, vào cửa hẳn là Nguyệt Nhi. Ta vội xoay người hướng ra cửa, Nghiên Nhi cũng nhanh chóng trốn phía sau ta, hai tay nắm chặt lấy áo bào của ta. "Quận, quận mã gia?" Nguyệt Nhi cầm trong tay một chiếc đèn lồng, sau khi đưa đèn lồng thấy rõ được ta, nàng trừng lớn hai mắt. Không đợi ta nói gì, nàng lại đột nhiên xoay người bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. "Quận chúa thế nào rồi?" Ta nghe thấy ngoài cửa có người đang hỏi. "Không có việc gì, quận chúa không có việc gì." Nguyệt Nhi trả lời. "Ta vừa mới nghe thấy tiếng la khóc..." "Ta cũng nghe được..." Nguyệt Nhi đề cao giọng, nói: "Tất cả mọi người trở về đi, quận chúa gặp ác mộng, có ta bên nàng là được rồi, không có đại sự gì." Chỉ sau chốc lát, tiếng ồn ào ngoài cửa rốt cục tiêu tán. Nguyệt Nhi lại mở cửa, đi vào trong phòng. Ta vẫn như trước đứng bất động, đưa tay về sau lưng nắm chặt tay Nghiên Nhi, nàng cũng không hề nhúc nhích, chỉ gắt gao nắm lấy áo bào ta. "Là quận mã gia sao?" Nguyệt Nhi nhỏ giọng hỏi, ta nghe thấy thanh âm nàng đang run rẩy. "Nguyệt Nhi." Không đợi ta trả lời, Nghiên Nhi ở phía sau đã đột nhiên kích động cất lời, "Duẫn Nhi đã trở lại! Duẫn Nhi đã trở lại!" Nguyệt Nhi không nói gì, nàng chỉ vội vàng đến gần, sau đó rất nhanh đốt nến trên bàn lên. Sau khi thấy rõ được ta, nàng lại nhìn quận chúa đang tránh phía sau lưng ta, mấp máy miệng, nhưng lại không thốt lên lời. "Quận mã gia, ngài như thế nào... Ngài khi nào thì..." Nàng nói quanh co hơn nửa ngày, thậm chí nước mắt cũng rơi xuống, "Quận chúa rất nhớ ngài, tại sao ngài bây giờ mới trở về chứ..." "Duẫn Nhi sẽ không ly khai." Lại một lần nữa, Nghiên Nhi cướp lời đáp, "Nàng đã trở về, sẽ không bao giờ rời đi nữa." Ta vội quay đầu, có điểm kích động nói với nàng: "Nghiên nhi, ta sẽ không rời khỏi ngươi." Lại có tiếng đập cửa đột nhiên truyền đến. "Nguyệt Nhi? Nghiên nhi?" Có người đang đứng ngoài cửa hỏi, thanh âm rất quen thuộc. Nguyệt Nhi nhìn ta, sững sờ nói: "Lâm, Lâm phu nhân?" Lâm phu nhân? "Quận mã gia, ta không biết nên giải thích với ngài thế nào..." Nguyệt Nhi nhíu mày, nhẹ giọng nói với ta, "Ngày hôm qua..." "Nghiên nhi làm sao vậy?" Ngoài cửa Lâm phu nhân lại hỏi. "Quận chúa nàng, nàng không có việc gì." Nguyệt Nhi quay đầu, có chút bối rối nói. "Mở cửa đi, ta muốn nhìn Nghiên nhi một chút." Lâm phu nhân nói. Nguyệt Nhi ngẩn người: "Cái này..." "Mở cửa đi, Nguyệt Nhi." Ta nói. Người đứng phía sau vội vàng ngăn trở: "Đừng!" "Đừng sợ." Ta nắm chặt tay Nghiên Nhi, an ủi, "Lâm phu nhân là thân nương của ngươi, đừng sợ." Nghiên Nhi lại không nhúc nhích, ngay cả thở cũng là không dám. "Quận mã gia, ngài biết Lâm phu nhân? Vậy..." Nguyệt Nhi nói rồi, lại nhíu nhíu mày, đứng trước cửa do dự không ngừng. "Mở đi, không sao." Ta cười cười. Vô luận phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ không bao giờ rời khỏi Nghiên Nhi. Cửa mở, Lâm phu nhân ở ngoài sau khi nhìn thấy ta, nàng sững sờ bất động. "Lâm phu nhân." Ta đối với nàng nói. "Ngươi là..." Lâm phu nhân há miệng thở dốc, "Ngươi là... Duẫn Nhi?" Ta mấp máy miệng, không biết nên nói gì. "Nghiên nhi?" Lâm phu nhân hướng nhìn sau thân thể ta, khẽ hô. Ta quay đầu lại, nhìn thấy Nghiên Nhi đang tránh ở sau lưng ta, tay nắm chặt lấy góc áo bào, nhô đầu ra liên tục nói: "Duẫn Nhi không đi, nàng trở về thì sẽ không đi." "Không đi, ta không đi." Ta nén đau đớn trong lòng, vội vàng nói khẽ với nàng. Lâm phu nhân thở dài một hơi, nàng đi vào phòng, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại. Nàng chậm rãi đến gần, ngồi bên cạnh bàn. Sau hơn nửa ngày nhìn ta chăm chú, Lâm phu nhân mới mở miệng hỏi: "Ngươi là trộm vào?" "Dạ." Ta thấp giọng đáp. "Ngươi... Ngồi xuống đi." Lâm phu nhân thở dài. Ta vừa định đến gần, nhưng thân thể lại bị người đứng sau gắt gao giữ lấy, động cũng không thể động. "Nghiên nhi..." Ta quay đầu, ôn nhu nói với Nghiên Nhi, "Đừng sợ, chúng ta ngồi xuống được không?" "Không đi, không cho phép đi." Nàng nhìn chằm chằm ta nói, sau đó mím chặt môi mỏng, bộ dạng nhất định không chịu thỏa hiệp. Lúc này, ta mới nương theo ánh nến thấy rõ được nàng. Khuôn mặt nguyên bản trơn tròn, giờ đã gầy đến rõ ràng góc cạnh, vành mắt đen và sâu dưới đôi mắt to, tóc dài tùy ý rối tung xuống dưới, bộ dạng tiều tụy khiến ta nhìn thấy chợt đau lòng. Ta quay đầu, đứng nguyên tại chỗ nói với Lâm phu nhân: "Ngài... Ngài đến đây lúc nào?" Nàng lại thở dài, nói: "Ngày hôm qua. Nghe lời ngươi, ta cùng Tam Thất đại sư đến kinh thành, muốn một lần gặp con gái mình, thật không nghĩ đến..." Nói rồi, nàng đưa mắt nhìn quận chúa đang đứng sau lưng ta, nét mặt đau lòng. "Đều là lỗi của ta." Ta cúi thấp đầu, nói, "Đều bởi vì..." "Không phải là lỗi của ngươi." Lâm phu nhân thở dài, "Là lỗi của ta cùng họ Trịnh kia." Ta ngẩng đầu, sững sờ nhìn Lâm phu nhân. "Làm sao bây giờ..." Nguyệt Nhi thực dễ kích động, nàng đột nhiên nói, "Quận mã gia, Lâm phu nhân... May là Vương gia đi vắng quận mã phủ qua đêm, nhưng, nhưng nếu sáng mai Vương gia biết quận mã gia đã trở lại, thì làm sao bây giờ?" "Duẫn Nhi không đi!!" Nghe hết lời Nguyệt Nhi nói, Nghiên Nhi ở phía sau kích động hô to, "Duẫn Nhi không thể đi! Nàng sẽ không đi!!" Ta xoay người muốn ôm nàng, nhưng quận chúa lại liều mạng giãy giụa, nàng kéo vạt áo của ta, vẻ mặt kích động kêu lên: "Ngươi không thể đi, ngươi không thể tiếp tục bỏ lại ta, ngươi không thể!!!" "Ta không đi, ta không bao giờ đi nữa." Ta vội nói, nước mắt không nhịn được lại tuôn rơi. Lâm Duẫn Nhi, xem ngươi phạm phải việc ngu xuẩn gì đây? Nàng lại hoàn toàn không để ý hô lớn: "Ngươi không thể, không thể tiếp tục bỏ lại ta một mình!!..." Nói rồi, hai mắt nàng chợt nhắm lại, thân mình lảo đảo nghiêng về phía sau. "Nghiên nhi!" Ta sợ tới mức vội vã nghiêng người ôm nàng lại. "Quận chúa!" Nguyệt Nhi cũng kêu lên một tiếng, cuống quít nói với ta, "Quận chúa đã bất tỉnh, quận mã gia mau ôm nàng lên giường." Ta không biết nên làm thế nào, chỉ có thể nghe theo Nguyệt Nhi, ôm ngang eo Nghiên Nhi đã bất tỉnh, đem nàng đặt lên giường. Thân thể của nàng rất nhẹ, giống như một tờ giấy trắng, nếu như ta không ôm nàng chặt, nàng có thể theo gió mà đi. Nguyệt Nhi hướng ta nói: "Quận mã gia, đầu giường có dầu thuốc, ngài mau xoa cho quận chúa, ta đi lấy nước ấm." Nàng tựa hồ đối với những tình huống thế này rất thành thạo, nói xong liền vội vàng rời khỏi phòng. Quận chúa tuy đã ngất đi, nhưng hai tay nắm chặt vạt áo của ta lại không hề buông lỏng. Ta phải dùng chút khí lực mới có thể tách tay nàng ra, ở đầu giường quả nhiên có đặt một lọ dầu thuốc. Thoáng chút bối rối ta rót dầu thuốc lên tay, sau đó xoa ở hai bên huyệt thái dương của nàng. Một bên không ngừng giúp nàng xoa huyệt vị, một bên sốt ruột nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Nghiên Nhi. Tim của ta đập rất nhanh, ta thật sự sợ hãi... Sợ hãi người trước mặt sẽ không tỉnh lại. Một lát sau, Nghiên Nhi rốt cục hơi hơi mở mắt, hơn nửa ngày nàng mới đưa tầm mắt tới mặt ta, há miệng nhẹ giọng nói: "Duẫn Nhi?..." "Nghiên nhi." Ta vội đáp, gắt gao siết chặt tay nàng. "Không cần đi, không phải rời khỏi ta." Nàng nói xong, lệ trên khóe mắt cuối cùng không còn chịu nổi sức nặng, chảy xuống khuôn mặt nàng. "Không đi, ta không bao giờ đi nữa." Bất chấp Lâm phu nhân còn ở phía sau, ta nén nước mắt, nâng tay xoa khuôn mặt gầy yếu của nàng. "Ta rất nhớ ngươi, ta một mực chờ ngươi..." Nghiên Nhi nhẹ nói, sau đó khóc lên giống như nhi đồng. Ta vội cúi thân người xuống, kéo nàng ôm vào trong lòng: "Thực xin lỗi, Nghiên nhi... Thực xin lỗi..." Nghiên Nhi cũng đưa tay lên, ôm lấy ta thật chặt. Nàng tựa đầu trên vai ta, càng không ngừng thấp giọng khóc. "Quận mã gia..." Từ phía sau truyền đến thanh âm của Nguyệt Nhi, "Ta lấy nước ấm đến rồi." Ta muốn đứng dậy, nhưng quận chúa không chịu buông tay. Ta liền cúi xuống mặc cho nàng ôm như vậy, đợi khi tiếng khóc của nàng nhỏ lại, mới nghiêng đầu ôn nhu nói bên tai nàng: "Nghiên nhi, ta giúp ngươi lau mặt, được không?" Nghe xong lời ta nói, quận chúa cuối cùng buông tay ra, nàng mím môi nằm lại trên giường, mở to đôi mắt đã khóc đến đỏ bừng nhìn ta. Ta cầm lấy khăn mặt trong chậu xoa nắn, sau đó xoay người lại, cẩn thận giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt. Nàng để ta tùy ý làm, cũng không khóc nữa, chỉ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ta. Ta âm thầm cắn răng, không ngừng tự nói với mình, không thể khóc, Lâm Duẫn Nhi, ngươi không thể khóc trước mặt Nghiên Nhi. "Thật tốt quá." Nguyệt Nhi đứng sau nhẹ nói, "Ngày thường quận chúa phải náo đến hơn nửa ngày, hôm nay quận mã gia đã trở lại, gì cũng tốt hơn." "Duẫn Nhi." Ta nghe thấy thanh âm của Lâm phu nhân, "Đêm nay, ngươi hảo hảo chiếu cố Ngưng nhi đi." Ta quay đầu, nhìn về phía Lâm phu nhân. "Không cần lo lắng, ngươi cứ hảo hảo ở cùng Nghiên nhi. Ta về phòng nghỉ ngơi trước." Lâm phu nhân cười cười với ta, sau đó xoay người rời khỏi. "Vậy, ta cũng đi về." Nguyệt Nhi giật mình, cũng thối lui dần về phía cửa. Trước khi đi, nàng đứng ngoài cửa nói, "Quận mã gia, ngài rốt cục đã trở lại... Thật sự, thật tốt quá." Nghe những lời mà Nguyệt Nhi nói, ta không biết phải nói điều gì. Nhưng Nguyệt Nhi không có chờ ta trả lời, chỉ cười cười, sau đó đóng cửa lại. Ta quay đầu, nhìn về phía Nghiên Nhi nằm ở trên giường. Nàng vẫn đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ta, tựa như nếu ta ly khai khỏi tầm mắt nàng, sẽ lại đột nhiên biến mất. "Thực xin lỗi, Nghiên nhi." Ta cúi đầu nhìn vào mắt nàng, thấp giọng nói, "Thực xin lỗi." Nàng lại đột nhiên nói: "Ta nghe theo lời ngươi nói, khi ngươi không ở bên cạnh ta, ta có... Ăn cơm rất ngon." Bất chấp Nghiên Nhi vẫn đang ở ngay trước mặt, ta chỉ cảm thấy mình vô pháp nén lệ tuôn rơi. Phủ thân thể xuống ôm lấy người mình ngày mong đêm nhớ, sau đó vùi đầu lên vai nàng nức nở. Lần này Nghiên Nhi không khóc, nàng chỉ gắt gao ôm ta, vừa ôn nhu vỗ về lên lưng, cũng không nói điều gì. Lâm Duẫn Nhi, khóc cái gì mà khóc, ngươi có tư cách gì ở trước mặt Nghiên Nhi khóc đây? Ta vừa liều mạng nhịn lệ xuống, vừa chống thẳng lưng dậy, cúi đầu nhìn về phía Nghiên Nhi. Khuôn mặt nàng lúc này hoàn toàn bất đồng với vừa nãy, không còn nét mặt kinh hoảng, Nghiên Nhi đang ôn nhu nhìn ta. Không đợi ta phục hồi tinh thần lại, nàng nâng tay xoa xoa lên mặt, tỉ mỉ giúp ta lau đi nước mắt mới chảy tràn ra. Ta không nén được, cúi thân mình xuống hôn lên giữa lông mày nàng. Đã bao nhiêu lâu ta chưa được hôn người này? Ta thậm chí còn bỏ lại nàng một mình ở lại nơi này, mời nàng hứng chịu hết mọi thống khổ. Chậm rãi đưa miệng đặt lên mắt nàng, nhường những lông mi thật dài kia trát lên môi ta. Ta tỉ mỉ hôn tới khóe mắt nàng vẫn còn hoen lệ, thầm muốn dùng phương pháp này nói cho nàng biết tình yêu của ta, từng chút một nói cho nàng biết. Thân mình của Nghiên Nhi theo động tác của ta bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy. Cuối cùng, ta hôn lên môi của nàng. Chỉ lưu lại trong chốc lát, rồi há miệng, dùng răng nhẹ nhàng cắn lên cánh môi khô khốc, sau đó lại duỗi thân lưỡi ra, ôn nhu liếm liếm. Sau khi ta làm như vậy, Nghiên Nhi đột nhiên lại khóc, thân thể của nàng cũng run rẩy hơn. Ta tiếp tục tinh tế hôn nàng, tay chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo khuôn mặt gầy đến khiến ta thương tiếc. Nhẹ nhàng mà cạy mở đôi môi mỏng, ta đưa lưỡi trơn nhập vào trong vòm miệng nàng, chậm rãi tìm kiếm. Đến khi lưỡi của ta cùng Nghiên Nhi đụng chạm, nàng liền ôm sát lấy ta, ngẩng cằm tới cùng ta giao xoa. Cuối cùng ta đã trở lại. Tuyệt đối sẽ không bao giờ ly khai. Sau khi tách ra, cả hai cũng thở phì phò, đưa thân người nhìn về phía khuôn mặt Nghiên Nhi đang ửng đỏ, ta nhẹ giọng nói: "Ngươi mệt mỏi, ngủ đi được không?" Nàng lại khẩn trương nói: "Ta muốn cùng ngươi ngủ." Ta cười cười, để khăn mặt vào trong chậu nước, sau đó nói với Nghiên Nhi: "Nằm hướng vào bên trong một chút." Nàng vội chuyển thân mình hướng vào bên trong, chẳng kịp thổi tắt nến, ta cũng rất nhanh chui vào trong mền. Giống như ngày trước, quận chúa chui vào trong ngực ta, đưa hai tay siết quanh eo ta không rời. Ta cũng như thông thường, nghiêng thân mình, kéo thân mình lạnh lẽo của nàng vào lòng. Xoa nhẹ lưng nàng, rồi cảm thấy đau lòng bởi vì nàng thật sự gầy đi nhiều quá. Xuyên thấu qua áo bào phong phanh, ta còn có thể chạm đến một số ít xương sống lưng của nàng, quả thực có thể dùng từ "Gầy trơ cả xương" hình dung. "Duẫn Nhi." Nàng nằm trong lòng chợt nói, "Lúc ngươi đi vắng, ta thật sự có ôm mền ngủ, chính là... Vẫn không ngủ được." Hai tay ta vây quanh người nàng thêm siết chặt, điều gì cũng không thể nói ra. "Vì sao ngươi đi lâu như vậy chứ, Lương đại phu sau khi thăm bằng hữu, sẽ trở về sao?" Nghiên Nhi chợt ngẩng đầu lên, nhìn ta hỏi. Ta sửng sốt. "Ngài biết không, quận chúa nàng điên rồi." Ta bỗng nhớ tới lời A Quyên từng nói. Nhưng, nàng vừa nãy rõ ràng là... "Duẫn Nhi?" Tấn Ngưng lại hô ta một tiếng. "Ân, hắn trở về rồi." Ta nói. Nàng lại hỏi: "Ngươi sẽ không đi nữa phải không?" "Sẽ không, ta không bao giờ rời khỏi ngươi nữa." Ta nghiêm túc nói. "Duẫn Nhi... " Hai mắt nàng đã bị sương mù che phủ, lẩm bẩm nói, "Ta... Ta mệt quá." Ta cười cười, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, vừa ôn nhu nói: "Ngủ đi." Giống như trước kia mỗi khi nàng ngủ trong lòng ta, Nghiên Nhi chầm chậm khép hai mắt lại, sau đó chìm vào trong mộng. Ta tiếp tục vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, nhìn khuôn mặt nàng ngủ trong ánh nến mờ nhạt, cảm nhận tâm hồn trống trải hơn nửa năm qua của mình cuối cùng đã được lấp đầy. Lần này ta trở về, sớm đã tính toán xong toàn bộ. Mặc kệ ngày mai đối mặt với gì, Vương gia hay Tề tướng quân, ta cũng sẽ không lui bước. Không bao giờ nữa. Nếu Nghiên Nhi có thể dũng cảm như vậy, có thể không chịu buông xuôi, vậy vì sao ta không thể?
|
Chap 135 Trong khi ngủ, ta đột nhiên bị thanh âm kêu gào lớn tiếng của quận chúa đánh thức. Mở mắt ra, ta vẫn chưa thể phản ứng kịp với chuyện xảy ra. Đến khi nhìn thấy quận chúa đang liều mạng giãy giụa bên cạnh mình, mới vội nghiêng người, ôm lấy nàng thật chặt, hỏi: "Làm sao vậy, Nghiên nhi?" Nhưng nàng vẫn chỉ tiếp tục kêu gào, tay chân không ngừng vung lắc, tựa như hoàn toàn không nghe thấy lời ta. Ta gắt gao ôm thân mình quận chúa, không để cho nàng lộn xộn, vừa nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Đừng sợ, ta ở đây..." "Không cần!" Quận chúa kêu lên, đột nhiên nâng chân hung hăng đá phía ta. Nàng dùng toàn bộ sức lực, bộ dạng như muốn đá ta xuống giường. Ta nhịn đau, ôm nàng thật chặt, đưa thân thể mình cùng nàng kề nhau, nói: "Nghiên nhi, ta là Duẫn Nhi, đừng sợ!" Nghiên Nhi rốt cục ngừng lại, thân mình nàng run lên, đưa hai tay ôm chặt lấy ta, sau đó ở trong lòng ta khóc lớn. "Không có việc gì, không có việc gì." Ta vỗ về lưng nàng, hướng nàng nói, "Chuyện gì cũng không có, đừng sợ." Nàng nghẹn ngào nói: "Ta, ta không muốn gả cho Tề đại ca, ta không muốn..." Ta cảm thấy nước mắt nàng đang thấm ướt vạt áo ta. "Không lấy." Ta đau lòng nói với nàng, "Ta sẽ không để ngươi gả cho hắn." Sau khi được ta vỗ về, tiếng khóc nức nở của Nghiên Nhi dần dần yếu đi, nàng đưa thân mình run rẩy đến sát gần ta, miệng không ngừng nhẹ nhàng thở hổn hển. Chẳng lẽ mỗi ngày nàng đều tỉnh dậy như thế này sao. "Duẫn Nhi, ngươi hôm nay, hôm nay không lên núi hái thuốc sao?" Người trong lòng vừa nhẹ khóc vừa hỏi. Sau khi ta kịp phản ứng, trong lòng chợt cảm thấy xót xa, nhưng ngoài miệng chỉ nói: "Không đi, sau này cũng không đi, ta ở lại đây cùng ngươi." "Nếu muốn đi..." Nàng lại nói, "Đưa ta đi, ta và ngươi cùng đi." "...Hảo." Ta gật gật đầu. Sau này bất kể đi nơi nào, ta cũng sẽ mang theo ngươi. Ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng mỏng manh đang xuyên qua từng ô cửa sổ, ta mới ý thức lúc này trời đã sáng. "Nghiên nhi." Ta nói với Nghiên Nhi, "Chúng ta dậy chưa, trời đã sáng." "Không dậy." Nàng vội ngẩng đầu, dứt khoát đáp. "Sao vậy?" Ta cười, đưa tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt nàng, "Còn muốn ngủ?" "Không muốn." Nàng lại nói. "Dậy được không." Ta vuốt ve trán nàng, "Ta giúp ngươi trang điểm, biến ngươi trở thành xinh đẹp." Nàng tiều tụy khiến cho ta nhìn thấy đau lòng. "Đúng rồi." Nàng tựa như đột nhiên nhớ ra gì đó, không quản từ trong lòng ta ngồi dậy, "Ta muốn cho Duẫn Nhi xem một thứ." Nói xong, không chờ ta kịp phản ứng, thậm chí ngay cả áo bào nàng cũng không mặc, cứ khoác trên mình một mỏng y đơn độc, vượt qua ta nhảy xuống giường. "Nghiên nhi!" Ta sợ tới mức vội vàng đứng dậy, cầm lấy áo bào treo ở bên giường, đến phía sau Nghiên Nhi phủ thêm cho nàng. "Duẫn Nhi." Nàng không để ý tới ta hốt hoảng, cầm một cây trâm ngọc trên bàn trang điểm đưa cho ta xem, "Hôm đó ta đi cửa hàng ngọc, cây trâm ngọc này vẫn ở đấy." Ta sửng sốt, sau khi cúi đầu cẩn thận nhìn, mới nhớ tới đây đúng là cây trâm ngọc ta cùng nàng lựa, khi một lần tới cửa hàng ngọc xem. Nhưng ta cũng nhớ rằng, lúc ấy nàng nói không muốn mua. "Ngươi không phải không thích sao?" Ta không nhịn được hỏi. "Thích." Nàng lại có phần kích động trả lời, "Ta thực thích." Ta cười cười, nói với Nghiên Nhi: "Bây giờ ta giúp ngươi mặc áo bào, lát nữa giúp ngươi chải đầu, sau đó cài cây trâm ngọc này cho ngươi được không?" Nàng không cần suy nghĩ, nhanh chóng gật đầu. Ta phát hiện Nghiên Nhi bây giờ thật sự giống như đứa trẻ, làm gì cũng cần phải hống. Để quận chúa xoay người sang nơi khác, rồi ý bảo nàng đưa hai tay lên mặc áo bào vào. Nàng thực ngoan ngoãn nghe lời, đưa hai tay tùy ý để ta hành động, không dám nhúc nhích chút gì. Đứng ở sát sau lưng Nghiên Nhi, ta vòng hai tay qua eo của nàng, giúp nàng lạp vạt áo lại. Cảm nhận được thân mình nàng so với trước kia gầy đi rất nhiều, trong lòng ta lại cảm thấy áy náy hơn. Nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng, khiến cho nàng vừa không ngừng cười khanh khách, vừa nhẹ nói rằng thực nhột. Giống như trò đùa dai, ta hé miệng cắn cắn vai nàng, sau đó cười nói: "Ngồi xuống đi, ta muốn giúp ngươi chải đầu." Nàng nghe rồi thực ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn trang điểm. Trước đây sau rất nhiều lần cầu xin, Nghiên Nhi mới dạy cho ta cách chải tóc (vấn tóc). Từ đó mỗi ngày ta đều giúp nàng chải, và bây giờ ta cũng đang đứng sau lưng nàng, chuẩn bị giúp nàng chải. Quận chúa lẳng lặng ngồi ở trên ghế, lưng nàng thẳng tắp, hai mắt nhìn chằm chằm vào mái tóc ta chưa kịp chải trong gương. Sau khi cảm nhận được tầm mắt nàng, ta cười hỏi: "Sợ ta chải không tốt sao?" Nghiên Nhi nghe xong, chỉ cười cười câu nệ, không nói gì. Cảm giác được sự khác thường của Nghiên Nhi, ta ngồi xổm xuống, gối cằm lên vai nàng, nhìn vào bóng phản chiếu trong gương nghiêm túc hỏi: "Làm sao vậy?" Nàng mấp máy miệng, qua hơn nửa ngày mới nói: "Ngươi sẽ không đi nữa, phải không?" Ta sửng sốt, sau đó gật gật đầu: "Không đi." "Không phải là gạt ta?" Nàng có chút khẩn trương. "Không phải." Ta nghiêm túc đáp, sau đó nghiêng đầu hôn hôn lên khuôn mặt nàng. Nét mặt nàng lúc này mới trầm tĩnh lại, rồi hướng phía ta ôn nhu cười. Chỉ là trả lời một vấn đề, nàng sẽ lại vì nó mà nở ra nụ cười tuyệt mỹ. Chỉ cần làm như vậy Nghiên Nhi sẽ hạnh phúc, tại sao từ trước đến giờ ta chưa từng phát hiện ra? Sau khi giúp quận chúa vấn hảo tóc, ta hỏi nàng có muốn chính mình cài trâm ngọc hay không. "Ngươi cài." Nàng nghiêm túc nói. Ta gật gật đầu, thật cẩn thận cài trâm ngọc lên tóc Nghiên Nhi. Nhìn vào bóng hình phản chiếu trong gương, ta nhẹ nói bên tai nàng: "Thật xinh đẹp." Nàng nghe rồi hai gò má ửng đỏ, hơi hơi cúi đầu không dám nhìn ta. Nghiên Nhi hôm nay so với hôm qua có sinh lực hơn rất nhiều, nàng mặc hảo áo bào, vấn lại búi tóc, tựa hồ giống như trước kia, khiến ta không nén được nghiêng mình ôm nàng vào lòng. Nàng cười cười nghiêng mặt hôn khóe miệng ta, nói: "Duẫn Nhi chải tóc, so với tự ta làm đều đẹp hơn." "Vậy... sau này ta đều giúp ngươi chải tóc." Ta nói. Nàng cười gật gật đầu. Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. Nghiên Nhi thế nhưng sợ tới mức toàn thân run rẩy, lập tức khẩn trương nắm chặt lấy ống tay áo ta. Ta vội cầm lấy bàn tay nàng lạnh lẽo, ý bảo nàng không cần sợ. "Quận chúa?... Quận mã gia?" Ngoài cửa Nguyệt Nhi nhẹ giọng hô. Nguyên lai là Nguyệt Nhi, ta đứng dậy muốn ra mở cửa. Nhưng Nghiên Nhi lại gắt gao nắm lấy tay ta, nàng nghiêng đầu sang nơi khác kích động nhìn ta nói: "Không cần!" "Là Nguyệt Nhi, đừng sợ." Ta ôn nhu nói. Nhưng nàng vẫn không chịu buông tay, nét mặt khẩn trương nhìn ra hướng cửa. Nguyệt Nhi lại nhỏ giọng nói: "Quận mã gia, ta bưng nước ấm tới, cho quận chúa lau mặt." "Hảo, đến đây." Ta đáp, rồi sau đó quay lại hống Nghiên Nhi, "Đứng lên đi, ta dắt theo ngươi, chúng ta cùng đi mở cửa." Nghiên Nhi vẻ mặt do dự nhìn ta, nhưng rốt cục nàng vẫn để cho ta dắt, không nói một lời cẩn thận theo sát phía sau. Rồi khi mở cửa, Nguyệt Nhi nét mặt kinh ngạc nhìn quận chúa phía sau lưng ta: "Hôm nay, hôm nay quận chúa nguyện ý mặc quần áo bào, chải tóc!" Nghiên Nhi vẻ mặt vốn đang khẩn trương, sau khi nghe xong lời Nguyệt Nhi nói, đột nhiên cười: "Là Duẫn Nhi giúp ta." Ta không khỏi nhăn mày, chẳng lẽ mấy ngày qua quận chúa đều không nguyệt ý làm việc này sao? Nguyệt Nhi bước vào trong phòng, nàng đặt chậu nước ấm lên bàn, rồi bưng chậu nước hôm qua ở trên mặt đất lên nói: "Quận mã gia, ngài lau mặt cho quận chúa đi, nếu là mấy ngày trước, ngay cả lau mặt quận chúa cũng không nguyện đâu, nhưng nếu là ngài, quận chúa nhất định nguyện ý." Ta gật gật đầu. Thật sự còn có việc khiến ta lo lắng hơn cả lau mặt cho quận chúa. "Nguyệt Nhi, Vương gia..." Ta chưa kịp nói hết lời, Nghiên Nhi ở phía sau đã khẩn trương cắt đứt: "Ngươi nói ngươi sẽ bồi ta!" Ta vội quay đầu, cười nói với nàng: "Ta không đi." "Quận mã gia..." Nguyệt Nhi dường như không dám khiến cho quận chúa kích động, nàng nói nhỏ, "Nếu có chuyện gì, ta sẽ đến báo cho ngài biết." "Đã làm phiền ngươi." Ta gật đầu. "Quận mã gia, ngài đừng nói như vậy." Nguyệt Nhi vừa bước đến bên cạnh cửa, vừa cười nói, "Ta trước đi bưng cho các ngài đồ ăn sáng cùng thuốc, hôm nay quận chúa nhất định nguyện ý uống thuốc." Đóng cửa lại, ta kéo Nghiên Nhi đến bên bàn ngồi, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt nàng. Ngửa đầu nhìn nàng hỏi: "Nghiên nhi, những ngày qua sao ngươi không nguyện uống thuốc?" Nàng nghe rồi, chỉ mím chặt môi không trả lời. "Nghiên nhi?" Ta nắm chặt tay nàng, hô lên. Quận chúa nín hơn nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng chậm rãi nói: "Không muốn." Ý nàng là không muốn uống thuốc. "Lát nữa ta uy ngươi uống, được không?" Ta lại hỏi. Đôi mi thanh tú của nàng cau chặt, tựa như đang suy nghĩ gì. Ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, sau khi nhìn nàng cuối cùng gật đầu đồng ý, ta mới thở một hơi dài nhẹ nhõm. "Lại đây." Ta ngồi đến bên cạnh nàng, cầm chiếc khăn mặt trong chậu, nói với nàng, "Ta giúp ngươi lau mặt." Quận chúa bây giờ giống như một nhi đồng bất lực, thời thời khắc khắc đều cần ta kiên trì chiếu cố. Khi uy Nghiên Nhi ăn sáng, nàng luôn luôn cười hì hì nhìn ta, rất muốn hỏi nàng cười cái gì, nhưng rồi lại không nói. "Rốt cuộc làm sao vậy?" Vẻ mặt ta giả bộ như thực tức giận nhìn nàng. Nàng cuối cùng không nhịn được nữa, cười lên nói: "Duẫn Nhi, vừa nãy ngươi húp cháo còn dính bên miệng." Ta sửng sốt, sau đó mới chợt hiểu nàng nói điều gì. Vừa nãy khi uy nàng ăn cháo, nàng cũng muốn ta ăn một chút, nên ta mới ngoan ngoãn cúi đầu uống vài ngụm. Có lẽ là do quá vội vàng, mới dính cháo lên khóe miệng ta. Mệt nàng còn luôn cười hì hì, hóa ra là đang xem ta làm trò. "Ngươi nha..." Ta tức giận định lấy khăn lau miệng, nhưng nàng lại vươn tay ngăn trở. Ta nhíu nhíu mày, hỏi: "Làm sao vậy?" Nàng cười hì hì không nói lời nào, chỉ đứng dậy, không đợi ta kịp phản ứng, Nghiên Nhi đã ngồi trên đùi của ta. Mặc cho nét mặt ta nghi hoặc, nàng không nói hai lời đưa mặt lại sát gần hơn, cảm giác nàng vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên khóe miệng ta, sau đó mới ôn nhu nói: "Bây giờ sạch sẽ." Mặt của ta nháy mắt nóng như lửa đốt, muốn nói nhưng lại không cất lên lời. Nàng nhìn thấy ta bối rối, thậm chí cười đến run rẩy cả người. Đối với một Nghiên Nhi như vậy, ta thật sự không biết làm sao. "Được rồi, được rồi." Nhìn nàng cười thành như vậy, ta giả bộ tức giận nói, "Mau trở về ngồi xuống, sau khi ăn hết bát cháo này, ngươi còn phải uống thuốc." Nhưng nàng lại đột nhiên yên tĩnh, thân thể cũng không buồn nhúc nhích, chỉ vẻ mặt buồn rầu nhìn ta, chậm rãi nói: "Duẫn Nhi, ta không muốn uống thuốc." "Vì sao?" Ta nhíu mày. Nàng không trả lời. "Làm sao vậy?" Ta ôm lấy eo nàng, kiên nhẫn hỏi, "Vì sao không muốn uống thuốc? Nói cho ta biết." "Bọn hắn nói ta bị bệnh." Nàng cúi đầu, bàn tay đang nắm cùng ta nhẹ nhàng nhéo nhéo. "Bọn hắn?" Ta sửng sốt. "Ân." Nàng gật gật đầu, nhỏ giọng nói, "Tất cả mọi người đều nói như vậy." "Vậy... Vậy tại sao không uống thuốc chứ." Ta để nàng tùy ý đùa nghịch trên tay của mình, hỏi. Nàng nghiêng đầu, áp vào trán ta, thấp giọng nói: "Nếu uống thuốc, bệnh liền hảo." Không đợi cho ta đặt thêm câu hỏi, nàng nói tiếp: "...Ta có bệnh, cho nên phụ vương không thể gả ta cho Tề đại ca." Cuối cùng đã hiểu. Ta không biết nên nói gì, chỉ có thể thở dài thật sâu, đau lòng ôm lấy nàng. "Ta còn nghe người bên ngoài nói..." Nàng đột nhiên rầu rĩ nói, "Nói ta là kẻ điên." Tim giống như bị ai bóp chặt, đau đến ta không thở được. "Ta không điên." Nghiên Nhi thực nghiêm túc nói. "Được rồi, bọn hắn đều là nói hưu nói vượn." Ta vội nói, "Nghiên nhi của ta luôn luôn hảo." "Ta nói cái gì, bọn hắn cũng không tin." Lông mày nàng cau chặt, rồi nói, "Ta nói ngươi muốn trở về, bọn hắn lại không mở cửa cho ngươi. Để bọn hắn đi đốt nước tắm giúp ngươi, nhưng lại chỉ làm qua quít. Ngươi chỉ là đi lên núi hái dược, nhưng bọn hắn lại nói với ta ngươi sẽ không trở về..." "Chính là bây giờ ta đã trở về, cho nên Nghiên nhi, ngươi mới đúng." Ta vuốt ve lưng của nàng. "Duẫn Nhi." Nàng xoay đầu lại nhìn thẳng vào ta, nghiêm túc hỏi, "Nếu ta thật sự điên rồi, ngươi còn thích ta không?" " Thích." Ta gật gật đầu, "Ngươi biến thành dạng gì, ta cũng thích." Nàng cười mấp máy miệng, tựa như đã sớm biết câu trả lời của ta. "Chính là..." Ta thở dài, "Nghiên nhi, ngươi còn phải ngoan ngoãn uống thuốc." Quận chúa hơi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn ta. "Đầu tiên..." Ta nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng nói, "Chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi, bất kể thế nào, ta cũng sẽ không để ngươi gả cho Tề tướng quân." Nàng lẳng lặng nghe, không nói lời nào. "Còn nữa, ngươi không phải bị bệnh." Ta tiếp tục nói, "Ngươi là thân thể suy yếu, đi vài bước đường sẽ không còn khí lực. Uống thuốc để ngươi khỏe mạnh hơn, lúc đó ta có thể đưa ngươi đi ra ngoài..." "Không đi." Nàng chợt rầu rĩ nói. Ta cười cười: "Không đi? Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời cùng ta ở trong tiểu gian phòng này?" "Ân." Nàng rất trịnh trọng gật đầu. "Ngươi..." Ta bất đắc dĩ thở dài, "Như vậy nếu ta muốn đi ra ngoài đây?" "Không cho phép đi." Nàng không chút nghĩ ngợi liền đáp. "Ngươi quên rồi sao..." Ta cười nhắc nhở nàng, "Ngươi đã nói muốn đi chèo thuyền cùng ta." Nàng lặng đi một chút, tựa như đang suy nghĩ gì. Sau một lúc lâu, nàng vẫn mím chặt môi không đáp. Ta chỉ có thể tiếp tục nói: "Chúng ta còn muốn đi dạo phố, đi xem đom đóm trong viện... Còn có, rất nhiều người đến cửa tìm chúng ta xem chẩn, ngươi phải giúp ta sắp xếp lại dược thảo cùng đơn thuốc." "Vậy..." Quận chúa cau mày, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói, "Ta uống thuốc." Cuối cùng thu phục. Sau một khoảng thời gian ở bên quận chúa, ta rốt cục đã minh bạch nàng làm sao. Trí nhớ của Nghiên Nhi hiện giờ không tốt, nàng thường quên những việc đã hoặc đang muốn làm, thường sẽ lầm lẫn giữa ảo tưởng cùng hiện thực, nói chuyện cũng không còn linh hoạt như trước, thường tách câu ra làm nhiều đoạn mới nói được rõ ràng. Nàng rất sợ tiếng ồn ào chung quanh, suốt ngày lo lắng đề phòng, nghe thấy có người gõ cửa sẽ sợ đến xanh cả mặt. Nếu nhắc tới "Vương gia" hay "Tề tướng quân" thì tâm tình nàng sẽ vô cùng kích động, phải vỗ về hơn nửa ngày mới bằng lòng an tĩnh. Trước kia, ngẫu nhiên ở y quán ta cũng sẽ gặp một hai người bệnh tương tự, phần lớn bọn hắn đều là bị kích thích mới tạo thành hiện tượng này. Sư phụ từng nói, nguyên nhân tạo thành vốn có rất nhiều, cũng có khi do người bệnh mẫn cảm mới bị kích thích thành như thế. Một khi đã xuất hiện những bệnh trạng như vậy, uống thuốc gì cũng trị không khỏi, bởi vì trong lòng bọn họ đều có một nút thắt. Nếu mở được nút thắt này, người bệnh mới có thể khôi phục. Mà Nghiên Nhi sở dĩ biến thành như vậy, tất cả đều là lỗi của ta. Cho rằng mình ly khai sẽ đổi được hạnh phúc vĩnh viễn của náng, lại không nghĩ, chỉ đổi đến một linh hồn đầy thương tích. Nhưng, ta sẽ đích thân giúp nàng cởi bỏ nút thắt đó. Khi ta đang uy Nghiên Nhi uống thuốc, chợt có người tiến đến gõ cửa. Nghiên Nhi lại bị dọa cho hoảng sợ, ta nắm chặt tay nàng, cất cao giọng hỏi: "Ai?" "Quận mã gia, là ta." Nguyệt Nhi nhẹ giọng nói. Ta buông chén thuốc, dắt Nghiên Nhi cùng ra mở cửa. Ta nghĩ, cần phải qua thêm một thời gian nữa, nàng mới có thể quen với việc "Đột nhiên có người gõ cửa" này. Sau khi Nguyệt Nhi tiến vào, sắc mặt nàng không tốt nhìn ta. "Quận mã gia." Nàng vừa nhìn ta, vừa nhìn quận chúa tránh ở sau lưng, ấp úng nói, "Ta, ta..." "Sao vậy?" Ta hỏi. "Vương gia biết ngài trở về quận mã phủ..." Nguyệt Nhi thấp giọng nói, "Là, là Lâm phu nhân nói cho Vương gia." "Lâm phu nhân?" Ta sửng sốt. Gặp Vương gia là chuyện ta đã sớm lên kế hoạch, nhưng tại sao Lâm phu nhân lại... Nguyệt Nhi thở dài, nói: "Vương gia cho ta tới... Cho ta tới gọi ngài đến đại sảnh." "Không đi!!" Không đợi ta trả lời, Nghiên Nhi ở phía sau lại nắm lấy ống tay áo ta, thanh âm run rẩy nói, "Duẫn Nhi ... Không, không nên đi." Nàng lắc đầu liên tục, hốc mắt thoáng chốc đỏ bừng. Ta nắm chặt tay Nghiên Nhi, nói với Nguyệt Nhi: "Ngươi nói, ta đang uy quận chúa uống thuốc, lập tức tới." Nguyệt Nhi gật gật đầu, sau đó nhanh chóng thối lui khỏi phòng. "Ta không muốn ngươi đi." Nghiên Nhi vừa khóc vừa nói, nàng liều mạng lắc đầu với ta. "Lại đây." Ta lại dắt nàng trở về bên bàn, cầm lấy chén thuốc kia nói, "Chúng ta uống hết thuốc còn dư." "Ta nói ta không muốn ngươi đi!!" Nàng chợt kích động vung tay lên, không đợi ta kịp phản ứng, chén thuốc trong tay đã sớm bị rơi xuống đất. "Nghiên nhi..." Ta thở dài, muốn cầm tay nàng. Nghiên Nhi lại kích động tránh thoát, một bên khóc một bên la lên: "Ngươi vì sao phải gạt ta, ngươi đã nói ngươi sẽ không rời khỏi ta!" "Ta sẽ không rời khỏi ngươi." Ta vội nói, "Ta là muốn đi nói cho Vương gia, ta sẽ vĩnh viễn bồi ở bên cạnh ngươi, bất kể như thế nào cũng không ly khai." "Duẫn Nhi, không nên đi, không nên đi..." Nàng hoàn toàn không để ý đến những lời ta nói, chỉ khóc rồi đến gần, kích động kéo lấy ống tay áo ta, "Đáp ứng ta, không đi được không?" "Ngươi hãy nghe ta nói, Nghiên nhi." Ta đưa tay gạt lệ trên mắt nàng, kiên nhẫn nói, "Ta sẽ không rời khỏi ngươi, tuyệt đối không bỏ lại ngươi một mình." "Vậy cũng đừng đi ra ngoài." Nàng khóc nói, "Duẫn Nhi, ngươi hãy ở lại đây, dù thế nào cũng không đi." "Không đi nữa..." Chứng kiến Nghiên Nhi như vậy, ta chỉ có đau lòng đáp ứng, "Thế nào cũng không đi." Lâm Duẫn Nhi ta đời này đã làm một việc vô cùng hối hận, đó là lựa chọn ly khai Nghiên Nhi
|
Chap 136 "Nghiên nhi đừng khóc, ta không đi, không đi." Ta kéo Nghiên Nhi vào trong lồng ngực, liên tục dỗ dành, "Ta ở trong này cùng ngươi, đừng sợ." Người trong lòng sau khi nghe xong, đầu gối lên vai ta ủy khuất khóc. "Ta nghe lời Nghiên nhi, dù thế nào cũng không đi." Ta nén xuống xúc động muốn khóc trong lòng, an ủi nàng nói. Khiến cho Nghiên Nhi đánh mất chính mình, sai lầm như vậy, làm sao ta có thể tha thứ cho mình? Thân mình quận chúa bởi vì khóc mà run lên, nàng nghẹn ngào nói bên tai ta: "Duẫn Nhi... Ta, ta không, không muốn ngươi đi, đi gặp phụ vương... Ngươi không cần, không cần đi..." "Không đi." Ta nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, nói, "Ta đáp ứng ngươi không đi gặp Vương gia, đừng lo lắng." Thanh âm nức nở của Nghiên Nhi dần dần nhỏ lại, nhưng thân mình vẫn bởi vì khóc mà từng chút run rẩy hơn, lòng ta cũng theo từng nhịp run rẩy của nàng mà dần dần bị xé nát. Chờ đợi cho nàng an tĩnh trở lại, ta ôm nàng chậm rãi đi đến phía bàn. Ngồi xuống để cho người trong lòng ngồi trên đùi mình, ta nghiêng thân mình lấy khăn mặt giúp nàng lau đi nước mắt. "Nghiên nhi." Ta thở dài, nói, "Ngươi xem ngươi, khóc thành như vậy sẽ thực tổn thương mắt." Mặc dù cái này không phải là trọng điểm, nhưng ta hi vọng nói như vậy có thể chuyển sự chú ý của quận chúa mà thôi. Nghiên Nhi không nói lời nào, tùy ý để ta giúp nàng lau mặt. "Thuốc ngươi cũng không chịu uống." Ta tiếp tục nói, "Ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?" "...Vậy không uống." Nàng nhỏ giọng than thở. Nhìn quận chúa ủy khuất hệt như một tiểu hài tử, ta không nén được cười cười hôn khuôn mặt nàng, sau đó thở dài một hơi thật sâu. Thật không nghĩ Nghiên Nhi sẽ ác cảm như vậy khi ta đi gặp Vương gia, trong nhất thời, ta không biết mình phải làm thế nào. Vương gia là ta nhất định phải gặp, chính là không biết phải làm thế nào thuyết phục Nghiên Nhi. "Không uống không được." Ta nói với nàng, "Lát nữa ta sẽ nhường Nguyệt Nhi lấy thêm cho ngươi một chén." "Ta không muốn uống." Nghiên Nhi không chút nghĩ ngợi trả lời. Nàng dường như đã hoàn toàn quên hết những lời ta vừa nói, bộ dạng đánh chết cũng không chịu uống. "Hảo hảo hảo." Ta chỉ có thể theo nàng, "Ngày mai chúng ta tiếp tục uống." Nghiên Nhi lẳng lặng ngồi trong lòng ta, nàng đã ngừng khóc, cả thân mình dựa vào ta không nói điều gì. Ngồi không có điểm nhàm chán, ta đột nhiên nhớ tới hồ nước ở trong rừng sâu, liền nói với Nghiên Nhi: "Nghiên nhi, qua mấy ngày nữa, chúng ta cùng đi chèo thuyền được không?" Nàng không trả lời, chỉ xoay đầu nhìn ta nghi hoặc. "Ngươi còn nhớ Tự miếu của Tam Thất đại sư không?" Ta hỏi. Nghiên Nhi gật gật đầu. "Mấy ngày trước, ở gần đó ta thấy một cái hồ thật lớn." Ta cười nói, "Rất đẹp, ngươi nhất định sẽ thích." Chính là nàng hoàn toàn nghe lầm trọng điểm, chỉ cất lời hỏi: "Ngươi đi chỗ đó lúc nào?" "Ta..." Ta há miệng thở dốc, không biết nên như thế nào trả lời. "Ngươi nói với ta, mấy ngày trước ngươi bồi Lương đại phu đi thăm bằng hữu." Nghiên Nhi bắt đầu có điểm sốt ruột, "Tại sao... Tại sao lại đi nơi khác? Lâm Duẫn Nhi, bất kể như thế nào, hãy nói hết chân tướng cho nàng biết đi. "Nghiên nhi..." Ta cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc nói, "Ta không có bồi sư phụ đi thăm bằng hữu." Nàng nghe xong, lại hỏi: "Vì sao?" "Bởi vì..." Ta dừng một chút, tiếp tục nói, "Bởi vì ta lừa ngươi." Nghiên Nhi chỉ nhìn ta, không nói gì. "Ta phạm vào một sai lầm nghiêm trọng nhất..." Ta hít một hơi thật sâu, mặc kệ kết quả có như thế nào, ta quyết định nói ra hết những điều mình muốn, "Bây giờ ta mới phát hiện, nguyên lai ta nhát gan, vô dụng như vậy. Vì sao ta lại ngốc như vậy chứ, vì sao ta không thể giống ngươi, nhất định ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn bất ly bất khí? Ta còn cười ngươi luôn khóc, kỳ thật, ngươi mới là người kiên cường nhất, kiên cường đến ngay cả mười Hùng Thập Đại cũng so ra kém. Từ đầu tới cuối, yếu đuối nhất kỳ thật chính là ta. Ta dám nói dối hết thảy, chỉ để rời khỏi ngươi, còn tự cho là làm điều chính xác nhất. Ta chỉ biết trốn trong rừng sâu núi thẳm, trốn ở những nơi không hề biết tên, gì mà Tự miếu, gì mà Vạn Khánh trấn... Ta chỉ như một con côn trùng có lá gan cực nhỏ mà thôi. Bây giờ, kẻ đáng thương chết tiệt này lại bò đến bên chân ngươi, bởi vì kẻ đáng thương này biết ngươi rất cưng chìu nó, biết ngươi bất kể thế nào cũng tha thứ nó, dù ngay cả ta cũng cảm thấy kẻ đáng thương này vô lại đến bất trị. Ta không biết, hiện tại sửa chữa còn được hay không, ta không phải thầy mo, không có pháp thuật để biết sau này có thể đem đến cho ngươi hạnh phúc, nhưng ta thật sự không muốn tiếp tục bởi vì sợ hãi những điều nhàm chán đó mà bỏ lại ngươi. Cho dù người khác nói ta là tiểu bạch kiểm, nói ta là giang hồ lang trung, nói ta là cứt trâu làm đóa hoa tươi như ngươi liên lụy, nói ta là Trình Giảo Kim hoành đao đoạt ái ta cũng không sợ, ta chỉ không muốn rời khỏi ngươi. Ta thật sự, muốn có dũng khí giống ngươi, dám đứng ở bên cạnh ngươi, dám cùng ngươi bị người nói xấu, dám sống bên ngươi đến sau này..." Chẳng để cho ta nói hết, Nghiên Nhi ôn nhu nói bên tai ta: "Duẫn Nhi, đừng khóc." Nàng cúi lại gần, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi trên mặt. Quả nhiên, nàng thực dễ dàng tha thứ cho ta. "Thực xin lỗi..." Cảm nhận được những nụ hôn của nàng, ta không nhịn được nữa khóc lên, "Nghiên nhi, thực xin lỗi..." "Duẫn Nhi." Nàng thở dài, thậm chí học ngữ điệu vừa nãy của ta nói, "Ngươi xem ngươi, khóc thành như vậy sẽ thực tổn thương mắt." Đây không phải là trọng điểm được không! Ta ôm chặt nàng, không biết phải nói điều gì. Nàng quả thật dù như thế nào cũng đều tha thứ cho ta, dù ta có biến thành một con côn trùng gan vô cùng nhỏ, dù ta có khóc so với Hùng Thập Đại còn khó coi hơn, dù ta đã thương tổn nàng như vậy, nàng vẫn nguyện ý một lần nữa tiếp nhận ta, nguyện ý bồi bên cạnh ta. Bất chợt, ngoài cửa truyền đến tiếng người nói chuyện: "Trịnh Thiên Khải, ngươi có nghe được không?" Ta sửng sốt, thanh âm này là... Lâm phu nhân? Nàng nói Trịnh Thiên Khải... Chẳng lẽ, Vương gia cũng ở bên ngoài? Nghiên Nhi dường như cũng nghe được, thân mình nàng nhất thời cứng ngắc ở trong lòng ta. "Chuyện cho đến nước này..." Ngoài cửa Thành phu nhân tiếp tục nói, "Ngươi vẫn muốn kiên trì, vẫn muốn nữ nhi của ta tiếp tục chịu đựng thống khổ như ta hai mươi năm trước sao?" Ta dường như đã hiểu, ngoài cửa đang xảy ra chuyện gì. Vương gia chắc chắn cũng đứng ở bên ngoài, nhưng ta không nghe thấy lời hắn đáp. Ta biết kế tiếp, mình nên làm như thế nào. Muốn đứng dậy, nhưng Nghiên Nhi lại khẩn trương ôm lấy ta. "Nghiên nhi, không phải sợ." Ta nói khẽ với nàng, "Tin tưởng ta." Quận chúa không khóc lóc, không ầm ĩ, chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt ta. Cuối cùng, nàng nguyện ý đứng dậy, để ta tùy ý nắm tay nàng, bước dần đến cửa. Ta lau đi lệ trên mặt. Sau đó, mở cửa. Ngoài cửa, là Vương gia đầu đầy sợi bạc, cùng Lâm phu nhân vừa mới cất lời. Bọn hắn nhìn thấy ta, đều sững sờ bất động. Nắm thật chặt bàn tay của người phía sau, ta nhìn thẳng vào Vương gia một đầu tóc trắng, nói: "Vương gia, lần này, bất kể thế nào ta cũng sẽ không rời đi." Bất kể thế nào, sẽ không rời bỏ người ta yêu nhất. Vương gia nhìn ta, mím chặt môi không nói gì. Tựa như đã qua thật lâu, lại tựa như chỉ là một lát, Vương gia cau mày, nhìn nhìn người đứng phía sau ta, chậm rãi mở miệng nói: "Mọi chuyện cứ chờ đến sau khi Nghiên nhi hết bệnh rồi nói." Nói rồi hắn xoay người, chống quải trượng từng bước rời đi. Ta không hiểu Vương gia nói những lời này là có ý gì, ta cũng không biết Vương gia vì sao chỉ nói như vậy. Nhưng ta biết, vừa nãy khi đứng trước mặt Vương gia, kẻ nhát gan ta đây cuối cùng không còn tiếp tục buông bàn tay mình đang nắm nữa.
|
Chap 137 Vương gia đi rồi, Lâm phu nhân hướng người tránh ở phía sau lưng ta hỏi: "Nghiên nhi, thân mình con ra sao?" Chính là Nghiên Nhi không lên tiếng. Ta vội thay nàng đáp: "Thân mình quận chúa tốt hơn nhiều, nàng vừa mới uống thuốc xong." "Duẫn Nhi." Lâm phu nhân cười cười với ta, "Ta thấy được ngươi là một hảo hài tử. Hai mươi năm qua ta không ở bên người Nghiên nhi, sau này... Nhất định ngươi phải thay ta hảo hảo mà chiếu cố nàng, biết không?" Ta nhất thời không phản ứng kịp, chỉ sững sờ không biết nên trả lời thế nào. "Duẫn Nhi..." Người phía sau lại kéo kéo tay áo của ta, nhẹ giọng nói, "Lạnh." Lạnh? Ta quay đầu nhìn về phía Nghiên Nhi. "Lạnh thì về phòng nghỉ ngơi đi." Lâm phu nhân ôn nhu nói với Nghiên Nhi. "Lâm phu nhân, ta..." Ta muốn nói thêm gì đó, nhưng Lâm phu nhân đã xoay người ly khai. "Duẫn Nhi?" Quận chúa ở phía sau lại hô ta một tiếng. Chỉ đành xoay người cùng Nghiên Nhi trở về phòng. "Lại đây." Ta cầm một chiếc áo ngoại bào, muốn phủ lên cho Nghiên Nhi, "Lạnh thì mau phủ thêm này." Nghiên Nhi ngoan ngoãn đưa hai tay, không động chút nào để ta giúp nàng mặc áo. Sau khi mặc hảo, nàng chợt cúi thân người xuống, ngồi xổm trên đất nhặt lại những vụn bát nàng vừa làm bể. "Đừng..." Ta vội ngăn nàng, "Coi chừng bị thương, để ta làm." Nghiên Nhi thu tay về, nhưng vẫn ngồi nguyên ở bên cạnh ta, không nói điều gì. "Sao vậy." Ta vừa thật cẩn thận nhặt những mảnh nhỏ ở trên mặt đất, vừa hướng phía nàng cười cười, "Thân mình còn lạnh không?" "Duẫn Nhi..." Nàng không nhìn về phía ta, chỉ thấp giọng nói, "Ta vẫn là... Vẫn là không muốn uống thuốc." Ta vừa định hỏi vì sao, nhưng chợt nhớ đến lời Vương gia vừa nói -- "Mọi chuyện cứ chờ đến sau khi Nghiên nhi hết bệnh rồi nói." Chẳng lẽ quận chúa, nàng... "Nghiên nhi." Ta cố ý nói sang chuyện khác, "Ngươi có thể giúp ta giặt khăn mặt chút không, ta muốn lau sạch thuốc trên mặt đất." Nghe xong lời ta nói, lúc này nàng mới đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn giúp ta vò khăn. Sau khi đã thu dọn xong hết thảy, ta kéo Nghiên Nhi ngồi xuống bên giường. Mới vừa định cất lời, nàng lại giành trước ta một bước: "Duẫn Nhi, ta biết ngươi muốn nói với ta điều gì." "Ân?" Ta sửng sốt. Nàng cúi đầu, khẽ nói: "...Ta vẫn sợ hãi." Vẫn là sợ hãi. Ta thả lỏng thân mình, ngả người nằm ngửa trên giường. Nghiên Nhi thấy ta như vậy, nghi hoặc quay đầu nhìn ta. "Lại đây." Ta nhắm mắt lại, lấy tay vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, cười nói với nàng, "Nằm xuống đi." Nghiên Nhi sững sờ trong một lát, sau đó mới thực cẩn thẩn nghiêng người nằm xuống cạnh ta. Tuy rằng đều là nữ tử, nhưng sự khác biệt lại lớn đến nỗi ta không biết nói gì, khác với tư thế ngủ hào phóng thô lỗ của ta, dáng ngủ của nàng thục nữ hơn rất nhiều. Lúc này quận chúa vẫn không nói chuyện, nhưng ta cảm nhận được ánh mắt nàng đang chăm chú nhìn ta. "A..." Ta cố ý thở một hơi thật dài, gối hai tay ra sau ót, vừa nhìn nóc giường vừa nhẹ nói với nàng, "Vẫn là giường nhà chúng ta thoải mái." Ta cố ý cường điệu chữ "Gia" này. Nàng nghe xong, cười sẳng giọng: "Giường của nhà đương nhiên thoải mái." "Đúng thật." Ta nói, rồi lăn một mạch tới bên kia giường, sau đó nghiêng đầu nói với Nghiên Nhi vẫn đang nằm nguyên tại chỗ, "Ngươi xem, lăn xa như vậy cũng không có vấn đề gì." Nghiên Nhi chỉ hơi cười nhìn ta tùy tiện lăn qua lăn lại, không nói điều gì. "Nghiên nhi." Ta cũng nhìn nàng, thật cẩn thận hỏi, "Vừa nãy ngươi... Vì sao không muốn cùng Lâm phu nhân nói chuyện?" Nàng sửng sốt, nhưng không trả lời. Ta thở dài, dùng sức lăn lại bên người Nghiên Nhi, đến khi dừng lại thì không nhịn được nói: "Hảo choáng a..." Nguyên lai giường quá lớn cũng là gánh nặng. "Ngươi thật là..." Nghiên Nhi cười vươn tay nhéo nhéo mặt ta, "Sao lại yêu gây loạn như vậy chứ." Ta nghiêng thân mình cùng Nghiên Nhi đối mặt, cả hai bốn mắt nhìn nhau. "Làm sao vậy?" Thấy ta không nói lời nào, Nghiên Nhi cười hỏi. Ta như cũ nhìn chăm chú vào hai mắt nàng, không có hồi ứng. Cảm thấy Nghiên Nhi bây giờ và Nghiên Nhi khóc rống ban sáng không còn là một. Nhưng khác ở chỗ nào nhỉ... Phải rồi, là ánh mắt. Ánh mắt không giống lúc trước. Nàng bây giờ, ánh mắt nhìn ta có sự ôn nhu quen thuộc. "Duẫn Nhi?" Nàng hô ta một tiếng. Ta phục hồi tinh thần lại, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao... Không muốn cùng Lâm phu nhân nói chuyện?" Nàng nghe xong, hơn nửa ngày mới đáp: "...Ta sợ." Lại là sợ hãi. "Có thể nói cho ta biết, sợ cái gì không?" Ta lại hỏi. Nàng cụp hai mắt xuống, chậm rãi lắc đầu: "...Không biết." "Không phải là Ngưng nhi..." Ta cười cười, "Rất muốn có nương bồi ở bên cạnh sao?" "Đó là trước đây." Nàng vẫn như cũ cúi đầu. "Còn bây giờ? Bây giờ vì sao không muốn..." "Bây giờ ta có ngươi." Nghiên Nhi cuối cùng ngước mắt lên nhìn ta. Ta sửng sốt, sau đó nhẹ nói: "Cái này không giống nhau." "Như thế nào không giống?" Nghiên Nhi vội hỏi. "Tuổi không giống... Được rồi, ta hay nói giỡn." Ta kéo kéo khóe miệng, sau đó nghiêm túc nói, "Nghiên nhi, ngươi nghĩ a, nàng là người đưa ngươi đến thế giới này, là thân nhân thân cận nhất của ngươi, nàng là người duy nhất có thể càm ràm ngươi. Trước kia không phải ngươi đã nói, muốn thử cảm giác được nương thương, được nương lải nhải sao? Vậy bây giờ Lâm phu nhân trở về bên ngươi, vì sao ngươi còn không hảo hảo nắm chắc cơ hội bổ sung tình thương của mẹ?" Nghiên Nhi nghe rồi, thậm chí cười khúc khích không ngừng. Nàng chuyển thân mình đến gần, vươn tay kéo eo ta lại, nhưng ngoài miệng vẫn như cũ cười không dứt. Ta bất đắc dĩ liếc mắt, làm chi mà cười thành như vậy a, ta là chân thật đấy. Qua hơn nửa ngày, cuối cùng Nghiên Nhi mới ngừng lại. Nàng hơi hơi thở dốc, sau đó tới gần để hai trán tương giao, ôn nhu nói: "Duẫn Nhi, ta cảm thấy ngươi cũng rất lải nhải." "Ta là chân thật." Ta có chút tức giận thuyết. "Được rồi. " Nàng cười nghiêng mình hôn khóe miệng ta, nói, "Đừng nóng giận." "Ta nào dám tức giận, giờ đây ta chỉ có thể thở dài." Ta vừa nói, vừa thật sự thở dài một hơi, "Kỳ thật, Nghiên nhi... Bên cạnh ngươi có rất nhiều người yêu ngươi." Nghiên Nhi mắt cười cong cong, nàng ôn nhu hỏi: "Có ai?" Ta nói: "Vương gia." Nàng nghe xong, nụ cười trên mặt nháy mắt tan biến. "Sao vậy?" Ta nhíu nhíu mày. "Phụ vương khiến ngươi rời khỏi ta." Nghiên Nhi rầu rĩ nói. Ta cười cười: "Đó là bởi vì hắn yêu ngươi." Nghiên Nhi khó hiểu nhìn ta. "Ngươi nghĩ a, hai mươi năm qua Vương gia tân tân khổ khổ đem ngươi nuôi lớn, người hắn thương nhất là ngươi. Bất chợt một hôm có một gã giang hồ lang trung xen vào, nói muốn mang ngươi đi, hơn nữa còn là nữ tử. Còn muốn trắng trợn thay thế địa vị người ngươi yêu nhất của hắn, như vậy hắn có thể không nổi đóa sao? Nếu ngươi là nữ nhi của ta, ta cũng sẽ tức đến chết mất." Ta vừa nói, không khỏi lắc lắc đầu. "Ngươi nói hưu nói vượn gì đấy?" Nghiên Nhi cau mày, đưa tay dùng sức vỗ một cái lên eo của ta. Ta cười nói: "Ta muốn nói, Vương gia làm như vậy cũng bởi yêu ngươi. Chỉ là... Phương thức không đúng thôi. Hắn cần, là thời gian." "Thời gian?" Nghiên Nhi tựa như lọt vào sương mù. Ta gật đầu, kiên nhẫn giải thích: "Cho hắn thêm chút thời gian, cho hắn biết ta đối với ngươi có bao nhiêu hảo, hảo đến so với hắn không kém chút nào. Huống chi, ta nếu ăn mặc một chút, cũng là một 'Nhân trung long phượng' nha... Này này này..." Nhìn thấy bộ dạng Nghiên Nhi tựa như khinh thường, ta vội bổ sung nói, "Đây chính là Hoàng thượng nói a, không phải ta bịa đặt. Khi Vương gia ý thức được ta có nhiều ưu điểm như vậy, ý thức được trên thế giới này chỉ có ta xứng với ngươi, không gả ngươi cho ta cũng không được." "Chảnh chọe." Nghiên Nhi cười "Hừ" một tiếng. "Còn có, Lâm phu nhân cũng rất yêu ngươi." Ta lại nói. Nghiên Nhi nghe rồi, hơn nửa ngày mới đáp: "Vậy vì sao, hai mươi năm trước nàng không lưu bên cạnh ta?" "Ngươi có cùng Lâm phu nhân nói qua chưa?" Ta hỏi lại. Nàng lắc đầu. Ta đương nhiên nói: "Ngươi không cùng nàng nói qua, làm sao ngươi biết nguyên nhân nàng không lưu bên cạnh ngươi chứ?" Nghiên Nhi nhìn ta, không trả lời, bộ dạng nàng tựa như đang suy nghĩ. "Lâm phu nhân bây giờ trở về, cũng bởi vì nàng yêu ngươi, nàng... Nhất định là rất nhớ ngươi." Ta nói. "Còn có..." Thấy Nghiên Nhi không đáp lời, ta tiếp tục nói, "Nguyệt Nhi cũng rất yêu ngươi, mười mấy năm qua luôn đứng bên cạnh ngươi, cùng ngươi giống như thân tỷ muội." Nghiên Nhi nở nụ cười, nàng hỏi: "Xem ngươi nói như vậy, thế... Còn ai yêu ta?" Nói rồi, hai mắt nàng nhìn ta chăm chú, khiến tim ta không khỏi đập nhanh hơn, không còn chút khí lực nào chống đỡ. "Còn có, còn có..." Ta tùy tiện loạn bài, "Nhị sư huynh a..." "Có quan hệ gì tới hắn." Nàng có điểm tức giận nhéo ta một cái, hỏi, "Còn ai nữa không?" Ta nói: "Đại sư huynh cũng yêu ngươi..." "Đại sư huynh?" Nghiên Nhi cau mày suy nghĩ, "A... Chính là người không nói chuyện... Ta cũng nhanh quên mất hắn rồi..." Ta kéo kéo khóe miệng, đáp: "Đúng rồi, chính là hắn." Đại sư huynh, ngươi xem ngươi làm người có bao nhiêu thất bại... "Đừng loạn chuyển." Nghiên Nhi lại kéo thoại đề quay về, không chịu buông tha hỏi, "Còn có ai?" "Ách... Còn có sư phụ ta." "Còn ai nữa không?" Khóe miệng Nghiên Nhi giờ đây khẽ nhếch, bộ dạng mềm mại đáng yêu khiến ta không khỏi cứng nhắc thân mình. "Còn có... Toàn bộ người dân kinh thành, bọn hắn cũng yêu ngươi." Ta nhịn xuống xúc động muốn được hôn nàng, tùy tiện nói. "Còn có ai?" Nàng tiếp tục dây dưa. "Còn có Hùng Thập Đại." "Còn ai nữa?" Thua ngươi rồi. "Còn có..." Ta cười sát đến bên nàng, dùng sức hôn lên môi, nói, "Còn có ta." "Còn ngươi? Còn ngươi làm gì?" Nàng cố ý bới móc. Quận chúa càng ngày càng có tinh thần. Rốt cục nhịn không được nữa, ta lật người nhẹ nhàng đè trên người nàng, trán chạm vào trán, bốn mắt nhìn nhau. Búi tóc của Nghiên Nhi không biết từ khi nào đã bị xõa thẳng, tản trên mặt nệm càng lộ ra vẻ quyến rũ ngọt ngào. Nàng ngẩng đầu nhìn ta, nở nụ cười nhu mị đáng yêu động lòng người, tựa như một nụ hoa vẫn chưa nở thành đóa, khiến ta muốn hái cũng luyến tiếc không thôi. "Còn ngươi... Làm gì?" Nàng lại lần nữa ôn nhu hỏi. Ta cười nói: "Còn có ta... yêu ngươi." Nói rồi cúi đầu thật sâu hôn nàng. Cho dù đang cùng Nghiên Nhi hôn, nhưng ta vẫn có thể cảm thấy khóe miệng nàng cười. Người dưới thân đưa tay gắt gao ôm ta, ngẩng đầu dùng sức đáp lại nụ hôn đó. Ta cảm thấy thân thể mình như ngày càng nóng, dần dần hôn xuống hàm dưới Nghiên Nhi, tay cũng không ngừng trượt đến bên hông, muốn cởi bỏ vạt áo nàng vừa quấn lại. Lúc này, ta cũng cảm nhận được tay Nghiên Nhi đang tìm kiếm vạt áo bên hông mình, muốn giúp ta cởi bỏ. Dùng lý trí duy nhất còn sót lại, ta vươn tay dừng lại động tác của nàng. Nghiên Nhi hơi hơi thở hổn hển, nét mặt nàng nghi hoặc nhìn ta. "Nghiên nhi." Ta ngẩng đầu hôn hôn miệng nàng, sau đó nghiêng mặt nói nhẹ bên tai, "Vừa nãy ta nói, giường nhà thoải mái... Kỳ thật là bởi vì có ngươi. Chỉ cần cùng ngươi một chỗ, cho dù ngủ trên cỏ tranh chuồng ngựa với ta cũng là thoải mái." "Ba hoa." Nghiên Nhi cười sẳng giọng. "Vậy... Ngươi còn sợ không?" Ta hỏi. Nghiên Nhi sửng sốt, sau đó lắc đầu, ôn nhu nói: "Chỉ cần cùng ngươi một chỗ, ta không sợ." "Không phải sợ." Ta cười cười, "Người chung quanh ngươi đều rất yêu ngươi, cho nên không phải sợ." "Ân." Nghiên Nhi nhẹ giọng đáp, sau đó nghiêng mặt cùng mặt của ta vuốt ve. Nguyên lai, chỉ cần ta ở bên nàng, nàng ở bên ta đều là hạnh phúc không lời oán hận. "Quận chúa, quận mã gia?" Từ ngoài truyền tới tiếng đập cửa, là Nguyệt Nhi, "Ta bưng bữa trưa cùng thuốc tới." "Thời gian quả thực qua nhanh." Ta không khỏi thở dài. Vừa mới còn ăn sáng, giờ đã đến lúc dùng cơm trưa. Nghiên Nhi không nén được cười cười. "Chút nữa còn muốn ta uy ngươi ăn hay không?" Ta cố ý cười trêu nói. "Không chỉ là cơm..." Nàng nâng tay nhéo nhéo mặt ta, ra vẻ tức giận, "Thuốc ngươi cũng phải uy ta." "Tuân lệnh." Ta vội đáp. Ngoài cửa Nguyệt Nhi bắt đầu không kiên nhẫn gọi: "Quận chúa? Quận mã gia?" Ta thẳng người dậy nói: "Đến đây, đến đây!" Rồi trong những ngày kế tiếp, ta hoàn toàn cùng một chỗ với Nghiên Nhi. Ta phát giác, tính tình của quận chúa khi hảo khi phá hư, nàng vẫn sẽ thực mẫn cảm với lời ta nói, vẫn sẽ đột nhiên bật khóc, nhưng phần lớn thời gian lại không hề khác với trước đây. Đôi lúc ban đêm khi ngủ nàng vẫn khóc giật mình thức dậy, liều mạng không chịu để cho mình được ngủ say. Cuối cùng ta phải sử dụng đến công phu cao nhất, vừa ôm nàng vừa thì thầm bên tai, đến khi quận chúa cuối cùng ngủ lại, ta mới có thể an tâm buông lỏng tâm tình. Mỗi bữa cơm, mỗi bát thuốc, Nghiên Nhi đều muốn ta đến uy nàng. Không phải nàng không muốn ăn, mà là muốn được ta cưng chiều. Ta cũng biết, nên chỉ có thể ngoan ngoãn theo ý nàng thôi. Nhưng điều khiến ta cao hứng nhất, là Nghiên Nhi cuối cùng nguyện ý trò chuyện cùng Lâm phu nhân. Nhiều lần ta lợi dụng lúc Lâm phu nhân đến thăm Nghiên Nhi, cố ý dùng vẻ mặt thống khổ hướng nàng nói mình muốn đi vệ sinh, hảo chế tạo cơ hội nhường quận chúa cùng Lâm phu nhân được ở một mình. Tuy cuối cùng vẫn kết thúc bởi Nghiên Nhi không nhịn được chạy đến tìm ta, nhưng ta vẫn thực vui vẻ, bởi vì kế hoạch "Bức nàng ra khỏi cửa phòng" coi như đã bước đầu thành công. Ban ngày, dù ta tìm mọi cách hống nàng đi ra bên ngoài, nàng vẫn cố tình không chịu. Chỉ cần ta vừa nhắc tới chữ "Đi ra ngoài", vốn đang không việc gì nàng có thể trở nên bối rối. Nhưng sau nhiều lần khuyên bảo, cuối cùng nàng cũng nguyện ý đi vài bước ở hành lang trước phòng. Có một ngày ta phát hiện, Vương gia đang đứng cách đó không xa trộm nhìn quận chúa, khi nàng cuối cùng chịu theo ta bước ra khỏi phòng. Nguyên nhân hắn không dám đến gần, có lẽ bởi sợ sẽ kích thích đến Nghiên Nhi. Những lời mà ngày đó Vương gia nói, ta không hiểu, cũng không thèm để ý rằng mình có hiểu, bởi vì vô luận quyết định của Vương gia có như thế nào, ta cũng sẽ không rời khỏi Nghiên Nhi. Quận chúa vẫn thực kiêng kị khi ta đột nhiên nhắc tới Vương gia, tuy nàng không còn la hét ầm ĩ, nhưng sẽ trầm mặc không nói lời nào. Mà ta thì lại thường thường "Lơ đãng" nhắc tới Vương gia, ta không hy vọng quận chúa sẽ bởi vì ta mà bất hòa cùng thân nhân bên nàng đã hai mươi năm. Ta biết, trong đáy lòng quận chúa vẫn rất thương yêu Vương gia, yêu vị phụ thân đã thương nàng nhiều năm như vậy. Nhưng có một người ta không dám nhắc đến, đó chính là...Tề tướng quân. Ta cũng cảm thấy thực kỳ quái, mười mấy ngày qua chẳng hề thấy bóng hắn đâu. Nghe Nguyệt Nhi nói, trước đây Tề tướng quân mỗi ngày đều tới, mấy ngày nay không biết tại sao lại đột nhiên tiêu thất. Nhưng ta cũng không để ý nhiều, bởi vì điều trọng yếu nhất lúc này, chính là giúp cho thân mình quận chúa mau tốt hơn. Sắc mặt Nghiên Nhi so với trước đây hồng thuận hơn nhiều, không còn tái nhợt đến đau lòng người nữa. Khuôn mặt của nàng cũng dần dần trở nên trơn tròn, tiếp đó là không còn cảm thấy những đốt xương sống hiện trên lưng, điều đó khiến ta thở dài nhẹ nhõm. Sáng lúc thức dậy, nàng cũng không còn hoảng sợ như trước nữa, sau khi ta giúp nàng mặc ngoại bào, nàng sẽ xoay người kéo ta đến trước bàn trang điểm, ngoan cường muốn ta chải đầu cho. Những ngày gần đây, cảm giác hạnh phúc đến ta không thể tin được. Chiều hôm đó, Lâm phu nhân lại đến phòng tìm Nghiên Nhi nói chuyện. "Nhìn thân mình Nghiên nhi mỗi ngày lại càng hảo hơn." Lâm phu nhân nhìn Nghiên Nhi, vui mừng nói. Ta gật gật đầu, cười nói: "Ngài không cần lo lắng, bây giờ quận chúa mỗi ngày đều uống thuốc đúng hạn." Nói rồi, ta đưa một quả nho đã được bóc vỏ đến miệng Nghiên Nhi. Nghiên Nhi hơi hơi há miệng, ăn nho, sau đó ngẩng đầu cười cười với Lâm phu nhân, nàng không nói gì. "Bây giờ bắt đầu vào đông, càng ngày càng lạnh, các con cũng phải chú ý đừng để cảm lạnh." Lâm phu nhân nói. Ta vừa định cất lời, Nghiên Nhi lại đột nhiên hỏi Lâm phu nhân: "Buổi tối ngài đắp mền có đủ ấm không? Có muốn tìm người đưa thêm cho ngài một chiếc hay không?" Ta âm thầm kinh hãi. Dù qua nhiều ngày cố gắng, quận chúa rốt cục nguyện ý nói chuyện cùng Lâm phu nhân, nhưng từ trước đến giờ đều chỉ là Lâm phu nhân hỏi, quận chúa đáp. Đây là lần đầu tiên nàng phá lệ chủ động ân cần hỏi thăm. Lâm phu nhân sửng sốt, sau đó gật gật đầu, cười đáp: "Đủ ấm, đủ ấm, không cần lo lắng cho ta." Chỉ là một câu hỏi đơn giản như vậy, cũng khiến Lâm phu nhân hốc mắt đỏ bừng. "Ngài cũng ăn chút nho đi." Nghiên Nhi vừa cười vừa nói với Lâm phu nhân. "Hảo, hảo." Lâm phu nhân nói rồi, không nhịn được đưa tay lau lệ trên khóe mắt. Nghiên Nhi đột nhiên lại hỏi: "Kỳ thật... Ta có một việc, luôn muốn hỏi ngài." Lâm phu nhân nghe xong, có chút nghi hoặc nhìn quận chúa. "Hai mươi năm trước, ngài..." Nghiên Nhi thấp giọng hỏi, "Vì cái gì... Phải rời khỏi đây?" Khi câu hỏi được thốt ra, ta cũng không khỏi cảm thấy lòng mình bị buộc chặt. Lập tức quay đầu lại nhìn Nghiên Nhi, rồi lại nhìn Lâm phu nhân, đột nhiên cảm thấy không biết mình có nên rời khỏi, nhưng lại sợ sẽ kinh động tới bầu không khí kỳ diệu này. Lâm phu nhân nghe được câu hỏi, không có lập tức trả lời. Chỉ nhìn thật sâu vào mắt Nghiên Nhi, hơn nửa ngày sau mới thở dài, hướng nhìn về phía ta. Nàng đối với ta cười cười, sau đó cúi đầu nói: "Bởi vì người ta yêu lúc trước, không có dũng khí ở bên cạnh ta." Kế tiếp, Lâm phu nhân đem hết thảy mọi chuyện hai mươi năm trước, từ đầu chí cuối nói cho Nghiên Nhi. Kể về Vương gia cùng nàng yêu nhau, kể về Vương gia không chịu đựng nổi những lời nhàn ngôn vụn ngữ phất tay áo rời khỏi, kể về quá trình nàng thập nguyệt hoài thai. Quận chúa nghe thực nghiêm túc, không hề chớp mắt nhìn Lâm phu nhân ngồi đối diện nàng. Sau khi đã nói xong hết thảy, Lâm phu nhân thở một hơi thật dài, có chút khẩn trương nói với Nghiên Nhi: "Nghiên nhi, kỳ thật hai mươi năm qua ta thực hối hận... Ta rất muốn được ở bên cạnh con, ta, ta rất nhớ con." Ta nghe rồi, phát hiện không biết từ lúc nào nước mắt mình cũng đã sớm tràn ngập, chỉ ngay lập tức muốn hạ xuống thôi. Thừa dịp lúc quận chúa cùng Lâm phu nhân không để ý, ta vội lặng lẽ đưa tay lau nước mắt đi. Ta hẳn nên khắc chế một chút tình cảm của mình. Nghiên Nhi không nói gì, nàng chỉ cau mày, tựa như đang suy tư gì đó. Thấy Nghiên Nhi không phản ứng, sắc mặt Lâm phu nhân lại tái nhợt hơn, nàng đứng dậy, cười nói với ta: "Sắp dùng cơm trưa, Duẫn Nhi nhất định phải hảo hảo giúp Nghiên nhi ăn, ta vẫn là... Đi về trước." "Cái này..." Ta cũng đứng dậy, không biết nên nói điều gì để giữ lại Lâm phu nhân. Cứ như vậy sao, thật vất vả mới biết được chân tướng, cứ như vậy... Khi Lâm phu nhân xoay người đưa lưng về phía chúng ta, chuẩn bị mở cửa rời khỏi,Nghiên Nhi chợt hô một tiếng: "...Nương." Ta quay đầu, sững sờ nhìn quận chúa đang ngồi bên cạnh. Vành mắt của nàng không biết từ lúc nào cũng đã đỏ bừng, yên lặng nhìn Lâm phu nhân. Nghe được tiếng Nghiên Nhi vừa kêu, Lâm phu nhân cũng không xoay đầu lại, chỉ đứng bất động nguyên tại chỗ. "...Nương, ngài phải mặc thêm nhiều áo chút." Nghiên Nhi lại nói, trong thanh âm có chút nghẹn ngào, "...Đừng để lạnh." "Hảo... Hảo." Lâm phu nhân vẫn không xoay người lại, nàng dùng thanh âm cũng đồng dạng run rẩy đáp lời, "Ta sẽ nhớ... Con, con nghỉ ngơi thật tốt." Sau đó, Lâm phu nhân có chút vội vàng rời đi. Hơn nửa ngày, ta cùng Nghiên Nhi chỉ lẳng lặng ngồi không nói một lời. Đến khi ta kịp phản ứng, mới giật mình thấy lệ đã rơi đầy mặt, mà Nghiên Nhi ngồi ở bên cạnh cũng chẳng khá hơn. Ta vội lau khô lệ trên mắt, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Nghiên Nhi, vừa lau nước mắt cho nàng vừa cười nói: "Ngươi xem ngươi, khóc thành như vậy." Nàng xoay người, gắt gao ôm lấy ta. "Khóc cái gì chứ." Ta cười ôm nàng, "Ở bên cạnh có nhiều người yêu ngươi như vậy, ngươi nên cười." Quận chúa nghẹn ngào nói: "Duẫn Nhi, ta cảm thấy... Cảm thấy mình thật hạnh phúc..." Nói rồi nàng ở trong lòng ta khóc lên. Ta không ngăn cản nàng khóc, bởi vì lần này, nàng cao hứng mà rơi lệ.
|