Vợ Của Ta Là Quận Chúa (Yoonsic Version)
|
|
Chap 143 Suy nghĩ của Nguyệt Nhi Cuối cùng ta đã hiểu, vì điều gì Vương gia cần tìm mọi cách ngăn trở quận mã gia. Tuy Vương gia đã yêu cầu toàn bộ hạ nhân rời khỏi, nhưng bởi vì quá lo lắng Vương gia lại tiếp tục ngăn trở, ta đã lén lút trốn ở một bên, trộm nghe bọn hắn nói chuyện. Sau đó, ta liền hiểu. Quận mã gia hắn... Không, phải là..."Nàng". Quận mã gia là nữ tử —— Giống như quận chúa, giống như ta. Vương gia biết, Lương đại phu biết, tất cả mọi người đều biết. Nàng thế nhưng không phải Lâm công tử, mà là Lâm cô nương. Nhớ lại, bề ngoài của quận mã gia quả thật khiến cho ta từng tưởng lầm là nữ tử. Nhưng lúc đó ta chỉ nghĩ rằng quận mã gia là nam sinh nữ tướng. Rồi từng màn từng màn không thể hiểu được trước đây nối tiếp hiện ra, toàn bộ rối rắm cũng như khó khăn dường như trong phút chốc được lý giải. Cái khác ta không dám nói, nhưng điều duy nhất ta dám khẳng định là, quận chúa... Nàng biết. Nàng biết quận mã gia là nữ tử, thật lâu trước kia đã biết. Nhưng quận chúa lại vẫn kiên trì đem cuộc đời mình phó thác cho nàng, phó thác cho một nữ tử. Vô luận là Vương gia ngăn trở, hay quận mã gia bỗng nhiên rời đi, quận chúa vẫn thực kiên trì. Loại yêu này rốt cuộc sâu như thế nào? Nữ tử cùng nữ tử, ta cũng đã từng nghe nói. Nhưng ta vẫn luôn cho rằng, đó chỉ là nhất thời bị mê hoặc loạn luân yêu, là tình yêu không được thế gian chấp nhận, giữa nữ tử cùng nữ tử không thể tồn tại tình yêu giống như nam nữ. Ta tuyệt đối càng chưa từng nghĩ, quận chúa sẽ yêu một nữ tử. Từ trước đến nay ta vẫn giống như tất cả mọi người trong kinh thành, đều nghĩ quận chúa cùng Tề tướng quân kết hôn cùng nhau. Thẳng cho đến khi quận mã gia xuất hiện, ta lại cho rằng quận chúa cùng quận mã gia mới là trời sinh một đôi. Lại không nghĩ, "Trời sinh một đôi" này không hề giống với "Trời sinh một đôi" mà ta từng nghĩ. Chính là, có gì không giống? Quận chúa cũng sẽ vì "Nàng" mà ngày nhớ đêm mong, cũng sẽ vì "Nàng" mà lăn lộn khó ngủ, cũng sẽ vì "Nàng" mà thề phi khang không cưới*. Những điều đó đều là ta tận mắt thấy, đều là ta tự mình cảm nhận. Cũng như mấy ngày qua, mỗi một giọt lệ, mỗi một nụ cười của quận chúa đều cho một người —— Đây không phải là yêu thì điều gì mới phải? (*: không phải người đó không lấy) Mà quận mã gia từ trước đến nay với quận chúa cũng là tri kỷ chiếu cố, không tiếc thân bảo hộ cho nàng, khiến cho tất cả chúng ta ai cũng không ngừng hâm mộ. Ta chưa bao giờ thấy một nam nhân nào săn sóc cho một nữ tử đến vậy. Quận chúa chỉ cần nhăn mi một cái, quận mã gia liền biết trong lòng nàng đang nghĩ gì. Quận chúa chỉ cần thở dài, quận mã gia đã hiểu trong lòng nàng có lo lắng —— Đây không phải là yêu thì điều gì mới phải? Nói như vậy, "Trời sinh một đôi" này lại có gì khác nhau? Giữa nữ tử cùng nữ tử thật sự không có "Yêu" sao? Vậy tình cảm của quận chúa cùng quận mã gia nên gọi là gì? Chẳng lẽ suy nghĩ của ta... Là sai?
|
Chap 144 Nếu lúc trước sư phụ không an bài ta đến vương phủ thì sẽ thế nào nhỉ? Tiếp tục uốn tại y quán làm nam nhân bà? Tiếp tục thầm mến Nhị thiếu gia võ quán bên cạnh? Tiếp tục mỗi tối lén lút vào phòng bếp ăn vụng? Vô luận là loại nào, đối với ta bây giờ cũng là điều không thể chịu đựng. Con người chính là lòng tham không đáy, nếu đã được nếm một chút ngọt, sẽ trở nên lưu luyến vô cùng. Và cũng từ giờ khắc biết được vị ngọt đó, sẽ bắt đầu cảm thấy rằng nước sôi là không mùi vị. Nghiên Nhi của ta chính là vị "Ngọt" đó. Trước kia ta chưa từng cảm thấy cuộc sống của mình là bình thản nhàm chán, cho đến khi biết được nàng, ta mới phát hiện, nguyên lai cuộc đời mình có thể ngọt như vậy —— "Ngươi không đọc sách." Nghiên Nhi ngồi trong lòng đột nhiên nghiêng đầu cắn cắn vành tai ta, ôn nhu hỏi, "...Ngươi đang suy nghĩ gì, ân?" Suy nghĩ bị ngắt ngang, ta biết là nàng cố ý. Vô luận là nhiệt khí từ miệng nàng thở ra khi nói, hay cảm giác tê dại đang truyền khắp thân thể qua vành tai ta, cũng đều khiến toàn thân ta như đang bốc cháy, tim đập không ngừng. Kềm nén lại xúc động muốn được hôn nàng, ta cười nói: "...Nhớ ngươi." Nghiên Nhi gối đầu lên bờ vai ta, nị thanh nói: "Có cái gì nhớ, không phải ta ở đây sao?" Bây giờ là lúc xem thư trước khi đi ngủ. Nếu như trước đây, ta và nàng đều sẽ ngồi đối diện nhau cạnh bàn, hoàn toàn không phiền nhiễu nhau. Nhưng đêm nay, nàng lại cố tình muốn ngồi trên đùi ta, để cho ta ôm nàng cùng nhau đọc sách. "Như thế này làm sao ta xem tiếp được?" Ta không nhịn được mở miệng nói. "Tại sao không xem được?" Nàng chớp chớp mắt, rồi cầm quyển sách ta đang cầm trên tay bày lên bàn, "Xem đi." Ta thở dài, cũng chỉ có thể theo nàng thôi. Nhưng nàng chính là cố ý không cho ta hảo hảo đọc. Nếu chỉ là ôm nàng thì có lẽ ta vẫn có thể đọc tiếp. Nhưng quận chúa lại thường thường nắm lấy tay ta, từng chút nhẹ nhàng nhéo nhéo, sau một lúc lại ngồi thẳng người, dùng tay lật đảo vạt áo của ta, còn không ngừng cười kéo kéo tóc —— Giống hệt như một tiểu hài tử chưa to lớn. Trong lòng ôm một người, hơn nữa còn là người ta mê luyến nhất, chỉ cảm thấy trên mặt mình nóng như lửa đốt, làm sao có thể đọc sách tiếp đây? Huống chi còn là một quyển sách tràn đầy lý luận khô khốc buồn tẻ như sách thuốc? Hương khí từ người Nghiên Nhi truyền đến qua từng hơi thở, nàng phả từng đợt khí ấm áp lên cổ của ta, khiến trong đầu ta lại hiện lên những đường nét uyển chuyển của nàng dưới lớp áo bào... Ách, vì để cho mình không còn nghĩ đến điều đó, ta chỉ có thể luôn lệnh cho mình thất thần, thư cũng không đọc, mà nghĩ đến những chuyện xa xôi. Vì vậy nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghĩ tới nếu mình không biết Nghiên Nhi thì sẽ thế nào. "Hỏi ngươi đấy." Nghiên Nhi ngẩng đầu, lại nói, "Ngươi lại ngây ngốc gì vậy?" "A?" Ta rốt cục phục hồi tinh thần lại. "Ta nói..." Nàng dường như có chút giận vì ta không chuyên tâm, bực mình đối với ta nói, "Ta ở đây, ngươi còn nhớ cái gì?" Ta nghe rồi, cười cười: "Ngươi cố ý không để cho ta xem thư." Nàng cũng cười, nhéo nhéo mặt ta: "Ngươi một mực ngẩn người, còn đọc cái gì chứ?" Ta cố ý "Hừ" một tiếng, không nói thêm gì. "Duẫn Nhi." Nghiên Nhi nâng tay vuốt ve mặt ta, ôn nhu nói, "Phụ vương... Phụ vương thật sự đồng ý cho ta và ngươi cùng một chỗ." Quả nhiên, nàng lại bắt đầu khiêu đề tài. "Thật giống như mộng." Không đợi ta nói gì, quận chúa lại nhẹ nói. "Ân." Ta gật gật đầu. Hết thảy mọi điều diễn ra trong đại sảnh chiều nay, đến giờ ta vẫn chưa tin được. Đúng vậy —— Giống như mộng. "Nguyên lai..." Nàng lại đưa tay lật lật vạt áo của ta, cười nói, "Chỉ cần Nhược Hề ở bên cạnh, giấc mộng nào cũng có thể trở thành sự thật." Ta sửng sốt. "Phụ vương không hề gạt ta, không còn cưỡng cầu ta gả cho Tề tướng quân nữa, ta cùng Duẫn Nhi sau này có thể cùng nhau sống." Nàng nói rồi, thở dài nhẹ nhõm, "Ta còn tưởng rằng, chỉ có thoát khỏi nơi này chúng ta mới được ở chung một chỗ... Là ngươi luôn luôn kiên trì, luôn không cho ta rời đi, bởi vì ngươi biết hạnh phúc ở ngay đây, chúng ta không cần phải đi nơi khác." "Không phải bởi vì ta, mà bởi vì ngươi." Ta cải chính. "Ân?" Nghiên Nhi nghi hoặc ngẩng đầu. Ta nói: "Nếu không phải vì ngươi kiên trì, không biết ta đã sớm chạy đến nơi sơn dã nào đi, ngươi mới là người khiến chúng ta có thể ở chung một chỗ." Nàng cười cười, lại nói: "Vậy ngươi có biết, vì cái gì ta có thể kiên trì đến bây giờ không?" Ta nhíu mày: "Bởi vì... Quật cường?" Nghiên Nhi lắc đầu, ôn nhu nói: "Là bởi vì ngươi." Sau đó đến gần hôn hôn khóe miệng ta. Có cảm giác như muốn khóc —— Sách này chắc chắn là không xem được. "Sau khi dùng bữa tối, Lương đại phu nói với ngươi điều gì?" Nghiên Nhi lại đột nhiên hỏi. Nàng lại khiêu đề tài, mệt cho ta vẫn còn đang cảm động. Hôm nay cuối cùng Nghiên Nhi cùng ta xuất quan, sau nhiều ngày đây là lần đầu tiên nàng cũng mọi người dùng bữa tối. Không biết có phải do lâu lắm không ăn cơm với nhiều người, hay bởi vì có Vương gia ở lại, hoặc là do rất cao hứng, suốt cả bữa ăn ta đều câu nệ rất nhiều,, ngay cả gắp đồ ăn cũng bị rơi ra, sau nhiều lần vẫn không thể gắp được miếng thịt dê vào chén, khiến ta vừa tức vừa giận. Nhưng Nghiên Nhi lại tự nhiên vô cùng, nàng không ngừng mỉm cười gắp cho ta đồ ăn, giống như từ trước đến nay nàng vẫn cùng mọi người dùng bữa, chứ không phải sống chết chỉ ở trong phòng ăn cơm với một mình ta. Lúc Nghiên Nhi gắp cho Vương gia thức ăn, ta nhìn thấy hốc mắt Vương gia ửng đỏ. Trên bàn cơm hắn dường như cũng rất khẩn trương, vừa gật đầu vừa hướng Nghiên Nhi nói "Hảo", cao hứng tựa như nhi đồng. Lâm phu nhân thì luôn mỉm cười, nhìn Nghiên Nhi rồi cũng bất chợt xoay đầu nhìn ta, trên mặt là vẻ ôn nhu vô hạn. Sư phụ thì ngồi ăn cơm nghiêm chỉnh, Đại sư huynh vẫn như cũ mặt không biểu tình, còn Nhị sư huynh... Ăn hệt như heo. "Lâm, Duẫn, Nhi!" Người trong lòng đột nhiên hung hăng gọi. Ta giật mình phục hồi tinh thần lại, đồng thời cũng cảm thấy trên mặt tê rần, là nàng dùng sức nhéo mặt của ta. "A ——" Ngay tức thì ta đau đến nhe răng trợn mắt. "Cho ngươi thất thần." Nàng nhéo nhéo mặt ta, rầu rĩ nói, "Cùng ta nói chuyện, không được thất thần!" "Sao, sao vậy?" Ta nghiêng mặt né tránh tay nàng, cũng vội xoa nhẹ chỗ nàng vừa chà đạp kia, thật sự đau quá. Nghiên Nhi thở dài, vươn tay giúp ta xoa mặt, không kiên nhẫn nói: "Cho ngươi không chuyên tâm nghe... Ta vừa mới hỏi, sau khi dùng xong bữa tối, Lương đại phu nói gì với ngươi?" Ta thuận theo động tác nghiêng mặt gần tới phía nàng, nói: "Không nói gì trọng yếu." "Vậy... Nói những gì?" Nghiên Nhi vừa giúp ta xoa mặt, vừa không chịu buông tha hỏi. "Việc nhỏ như cây vừng hạt đậu ngươi cũng muốn nghe?" Ta cười. Nàng thấy ta ý vị như vậy, diễn cảm đột nhiên thay đổi, lại muốn dùng tay nhéo mặt của ta. Ta vội xin tha: "Đừng, thật sự rất đau." "Vậy nói mau." Nàng nhịn không được cười nói. Ta bĩu môi, tùy tiện nói: "Hắn nói ta... Không được cô phụ ngươi a, hảo hảo đối đãi ngươi a... Linh tinh." "Chỉ như vậy?" nghiên Nhi lại hỏi. "Chỉ như vậy." Ta gật gật đầu. "Vậy vì sao ngươi lại nói không kiên nhẫn như vậy?" Nàng cười nói,, sau đó giả bộ như đang tức giận, "Ai oán nói 'Không cần cô phụ ta, hảo hảo đối đãi ta' ...Ngươi là không tình nguyện?" Biết nàng lại đang bới móc, ta chỉ có thể rầu rĩ nói: "Ngươi a... Tuyệt đối là không có ý định cho ta xem thư." Thấy ta thực bất đắc dĩ, nghiên Nhi thế nhưng lại vui vẻ cười khúc khích không ngừng, còn vừa cười vừa ngẩng mặt hôn hôn miệng ta. Ta rầu rĩ nhìn nàng, để tùy ý cho người này ở trong lòng ta cười đến run rẩy. Chợt nghĩ không biết có phải do điểm cười của ta quá cao, còn điểm cười của nàng rất thấp, nên mới có sự khác biệt thế này. Nhưng nhìn Nghiên nhi cười thực vui vẻ, ta cuối cùng cũng không nhịn được theo nàng cười lên. Kỳ thật sau bữa tối, sư phụ tìm ta nói một chuyện trọng yếu... Không, hẳn là vô cùng trọng yếu. Hắn nói, không lâu trước đây có một thương nhân đến y quán xem bệnh, trong lúc vô tình hắn nói đến một chuyện từng xảy ra hai mươi năm trước đây. Hắn nói hắn chứng kiến được cảnh một đứa trẻ bị vứt bỏ trước cửa y quán. Và người vứt bỏ đứa trẻ đó, là một phụ nhân xinh đẹp. Nói tới đây, sư phụ lại ấp úng, không nói thêm gì. Hơn nửa ngày, dưới sự thúc giục của ta, sư phụ mới nói tiếp: "Hắn nói cho ta biết, phụ nhân kia không phải là người trong trấn chúng ta, chỉ là đột nhiên đi qua nơi này, không biết tại sao lại đem đứa trẻ kia vứt bỏ trước cửa y quán chúng ta... Còn có, nàng... Là người điên." Ta nghe xong, hoàn toàn không hiểu điều sư phụ đang muốn nói. Sư phụ thấy vẻ mặt ta nghi hoặc, tiếp tục nói: "Nếu như nói, vị phụ nhân kia chính là... Chính là thân nương quận chúa, như vậy mọi chuyện đều hiểu được rõ ràng." "A Duẫn, ngươi còn nhớ rõ không." Hắn thở dài, "Vi sư từng dạy ngươi, đại đa số 'Kẻ điên' đều thực bình thường, đều giống hệt như chúng ta. Nhưng sau khi bị kích thích, thần chí sẽ là không rõ." Ta vẫn chưa hiểu được điều sư phụ muốn biểu đạt. "Nhưng vì sao cũng bị kích thích, có người sẽ bị biến thành 'Kẻ điên', mà có người không đây?" Sư phụ tiếp tục chậm rãi nói, "Dựa theo kinh nghiệm ta nhiều năm quan sát, ta phát hiện những người phát bệnh 'Kẻ điên' này cũng không phải ngẫu nhiên, mà là thân nhân của bọn hắn, hoặc là phụ thân mẫu thân, hoặc là ông nội bà nội đều là 'Kẻ điên'. Cứ như vậy di truyền xuống, sẽ ẩn nấp bên trong cơ thể nhi đồng, sau khi bị kích thích sẽ là phát bệnh." Ta tựa hồ... Có chút hiểu. "Không." Ta lắc lắc đầu, sững sờ nói, "Quận chúa nàng... Nàng không phải..." Nàng không phải, tuyệt đối không phải là... Kẻ điên. "Vi sư cũng chỉ là đoán mà thôi." Sư phụ nói, "Nếu vị phụ nhân kia chính là thân nương quận chúa, khả năng này rất lớn, trước đây không phải quận chúa bị thần chí không rõ sao? Có lẽ là bị kích thích, đem bệnh cấp dẫn ra." Đầu óc của ta trống rỗng, không biết phải nói điều gì, hơn nửa ngày sau mới sốt ruột hỏi: "Vậy, vị phụ nhân kia đâu?" "Đã chết." Thanh âm sư phụ bình tĩnh, "Thương nhân kia nói, lúc ấy chứng kiến phụ nhân kia ánh mắt đần độn, sau khi để đứa trẻ lại cửa y quán, liền lung la lung lay rời đi. Ngày hôm sau, ở trên sông ngoài trấn vớt lên được một nữ thi, đúng lúc thương nhân kia đang rời đi, khi ngang qua nơi đó liền phát hiện, đúng là vị phụ nhân vứt bỏ nhi đồng. Hắn nghe người vớt thi thể lên nói, vị phụ nhân này đã điên nhiều năm rồi, có lẽ đêm đó là nhảy sông tự sát." Nhảy sông tự sát. "Nhưng chỉ cần ngươi bồi ở bên quận chúa, nàng sẽ không có việc gì." Sư phụ lại nói, "Nếu nàng thật sự có loại bệnh này, ngươi chính là thuốc chữa của quận chúa." Ta là... Thuốc chữa của Nghiên Nhi. Nếu vị phụ nhân kia là mẹ ruột Nghiên Nhi, mọi điều liền sẽ minh bạch. Bởi vì ta ly khai quận chúa, kích thích ra bệnh của nàng, mà bây giờ vì ta trở lại, sẽ trở thành thuốc chữa của nàng. Mọi việc... Là như vậy sao? "Vậy, để cho con cả đời đều làm thuốc chữa của quận chúa đi." Ta nói, "Con sẽ không rời khỏi nàng." Sư phụ cười cười, không nói thêm gì. Sau khi phục hồi tinh thần lại, ta thấy Nghiên Nhi cười cười rốt cục chậm dần rồi ngừng, nàng đưa hai tay vòng qua cổ ta, đôi mắt nhìn ta chăm chú, sau đó vừa thở khẽ vừa hỏi: "Ngươi đang... Nhìn cái gì?" Lúc này hai má nàng ửng đỏ, vài lọn tóc đen theo trán rủ xuống, giống như một người uống chút rượu có điểm vi say, dáng người nàng mềm mại đáng yêu khiến thân mình ta như cứng lại. Vô luận có phải hay không, vô luận vị phụ nhân kia có phải mẹ ruột của nàng, ta cũng sẽ không rời xa quận chúa. Cả đời này ta cam tâm tình nguyện. Không nhịn được ta muốn nghiêng mình hôn lên hai mảnh môi đỏ mọng khiến tim mình đập không thôi, nhưng Nghiên Nhi lại cười xoay mặt, đúng lúc tránh né nụ hôn của ta. "Nghiên nhi?" Ta nghi hoặc nhìn nàng. Nàng cười không đáp. Ta lại đến gần, nàng lại tránh đi, chỉ nói: "Ngươi phải xem thư mà, đừng phân tâm." "Ngươi..." Ta có chút tức giận, vẫn cứ cúi đầu hôn lên cổ nàng, sau đó còn cố ý há miệng nhẹ nhàng cắn cắn. Nàng cười muốn giãy giụa thân mình tránh né, nhưng bất đắc dĩ bị ta ôm vào trong lồng ngực, không có cách nào thoát ra. Không thể đè nén xúc động của mình, bất chấp sách thuốc đã rơi xuống đất, ta nhanh chóng ôm ngang eo nàng, hướng giường bên kia đi tới. Mấy ngày qua bởi vì băn khoăn thân mình Nghiên Nhi quá yếu, ta luôn không dám chạm vào nàng, nhưng bây giờ... Ta thật sự nhịn không được nữa. "Ngươi muốn gì?" Bị động tác của ta làm cho hoảng sợ, Nghiên Nhi gắt gao ôm lấy cổ ta, lo lắng sẽ bị rơi xuống. Ta cười đặt quận chúa lên giường, búi tóc của nàng không biết từ lúc nào đã tản, mái tóc dài cũng tùy theo xõa thẳng, giống như quạt lông phủ che trên mền. Cúi thân mình xuống, ta hôn hôn khóe miệng của nàng, sau đó nhìn chăm chú vào hai tròng mắt Nghiên Nhi, rầu rĩ nói: "Nghiên nhi, ta không nhịn được." Nàng ngẩn người, sau đó hai gò má ửng đỏ, cười ôn nhu hỏi: "Không nhịn được cái gì?" Lại còn chọc ta? Ta đành nén xuống xúc động trong lòng, ngậm chặt miệng, gắt gao nhìn chăm chú Nghiên Nhi. Nghiên Nhi mắt cười cong cong, nói: "Đây là thư phòng đấy." "Trên đường cái ta cũng không quản." Ta rầu rĩ nói. Nàng lại bị ta chọc cười, hai mắt nhìn ta tràn đầy sủng nịch, chỉ nghe thấy thanh âm nàng vừa mềm mại vừa sẳng giọng với ta: "...Hồ nháo." Nói rồi chợt vươn tay nắm vạt áo ta kéo tới phía nàng. Ta vừa định thuận thế hôn vào hai mảnh môi nàng đỏ mọng, nào ngờ Nghiên Nhi bất chợt xoay người, khiến ta không hiểu ra sao đã bị nàng đặt ở dưới thân. Nghiên Nhi vui vẻ cười khúc khích, giống hệt như rất đắc ý với thành công đánh lén của mình. Ta thì điều gì cũng không nói được, chỉ có thể sững sờ nhìn quận chúa đang cười đến run rẩy ngồi trên người ta. Không chờ ta mở miệng hỏi, Nghiên Nhi lại đột nhiên cúi người, cười hôn ta. Đây là... chuyện gì xảy ra vậy? Nhưng ta đã bị nàng khiến cho mơ hồ, chỉ có thể để mặc, chịu phận bất hạnh ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của nàng. Nghiên Nhi một bên đưa tay vỗ về mặt ta, một bên dùng lưỡi cạy mở đôi môi mỏng. Ta chỉ cảm thấy thân thể mình đang nóng như sắp bốc hỏa, không tự chủ được vươn tay ôm chặt eo nàng, bàn tay sờ soạng tìm kiếm vạt áo, muốn đem áo bào của nàng cởi ra. Nhưng Nghiên Nhi chợt vươn tay, đè ép bàn tay không cho ta cởi bỏ. Ta muốn tránh thoát tay nàng, nhưng nàng lại cố tình giữ chặt, không để ta lộn xộn chút nào. Càng như vậy ta càng buồn bực, nghiêng đầu tránh khỏi nụ hôn Nghiên Nhi, vừa muốn mở miệng đặt câu hỏi, quận chúa lại cười hôn ta, không cho ta thốt ra được lời. Hơn nửa ngày, rốt cục nàng mới chịu buông tha, nằm ở trên người ta thở hổn hển: "Phụ vương nói... Ta bây giờ vô danh vô phận." "A?" Ta sửng sốt. "Dù sao..." Nàng cười cúi đầu cắn cắn môi ta, nói, "Bây giờ ngươi phải nhẫn." Ta ngẩn ngơ. "Mau đứng dậy." Không chờ ta kịp phản ứng, quận chúa cười bước xuống giường, "Nên trở về phòng đi ngủ." Nói rồi, cũng không thèm nhìn ta thẳng tắp đi tới lối ngầm. Rốt cuộc đây là... Gì vậy?!
|
Chap 145 Đến khi ta trở về phòng ngủ, đã thấy Nghiên Nhi sớm thổi tắt đèn, cởi ngoại bào chui vào trong chăn. Trong lòng tràn ngập không cam lòng, ta mang theo một chút tâm tình vô lại, vừa lên giường đã nhanh chóng đến gần Nghiên Nhi, một bên đưa tay vây quanh eo nàng, một bên quấn quít nói: "Nghiên nhi..." "Ngủ. Đi." Vẫn đưa lưng về phía ta Nghiên Nhi thấp giọng đáp. Tuy không nhìn được nét mặt của nàng, nhưng ta vẫn có thể cảm thấy được ý cười qua giọng nói. Như vậy xem ra, nếu ta cố gắng thêm một chút... Vội vàng nắm chặt cơ hội, ta lại nói: "Nghiên nhi, ngươi làm sao là vô danh vô phận? ...Ngươi là người ta yêu nhất a." Nghiên Nhi không đáp lời. "Nghiên nhi?" Ta nhấc đầu đến sát gần, ở bên tai nàng cầu xin, "Không cần tiếp tục tra tấn ta... Được không?" "Ai bảo ngươi ký tên từ thư?" Nghiên Nhi chợt rầu rĩ nói, "Bây giờ, ta đã bị ngươi bỏ." Ta sửng sốt, nhất thời á khẩu không nói lên lời. "Ngươi đã đáp ứng ta sẽ không ký tên." Nghiên Nhi xoay người về phía ta, chậm rãi nói, "Chính là... Ngươi gạt ta." Nghe xong lời Nghiên Nhi nói, đoàn hỏa đang cháy trong lòng ta nháy mắt liền bị dật tắt, chỉ còn lại cảm giác áy náy thật sâu. "Nghiên nhi, thực xin lỗi." Ta nói, nhưng biết dù có tiếp tục xin lỗi thế nào cũng không thể chữa trị lại được tổn thương. Ta nghe thấy tiếng Nghiên Nhi thở dài, rồi sau đó cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng đang chậm rãi chạm lên môi, rồi cả bàn tay ôn nhu vuốt ve trên mặt, nàng dịu dàng nói: "Không bao giờ được đối với ta như vậy nữa, biết không?" Ta gật gật đầu. Bao nhiêu lần rồi? Đã bao nhiêu lần ta đáp ứng với Tấn Ngưng sẽ không thương tổn nàng nữa? Chính là làm được... Lại có bao nhiêu? Ngay sau đó, Nghiên Nhi nghiêng mặt hôn ta. Bất đồng cùng với đầu ngón tay nàng lạnh lẽo, là hai mảnh môi thực ấm áp mềm mại, để ta có chút không sẵn sàng. Nàng chìa đầu lưỡi liếm liếm môi ta, đến khi ta định đáp lại thì nàng nhẹ nói: "Duẫn Nhi, ta cũng rất muốn... Ta... Chính là, chúng ta không thể tiếp tục kiên nhẫn chút sao? ...Cũng chỉ còn mấy ngày nữa, được không?" Sau một lúc lâu ngây người, ta mới hiểu được điều quận chúa nói, ôm nàng vào lòng ta cười nói: "...Vậy chúng ta mau ngủ đi, muộn rồi." Nghiên Nhi cũng cười một tiếng, nàng chui vào trong lòng ta: "Vừa nãy ngươi... Hảo hảo buồn cười." "Cái gì?" Ta nhíu mày. "Ngươi... Giống như nhi đồng đòi ăn." Nàng cười nói. Chỉ cảm thấy mặt mình nóng như sắp bốc khói, ta làm bộ như không nghe thấy nàng, nhanh chóng nhắm mắt đi vào giấc ngủ. Những ngày tiếp theo ta thực ngoan ngoãn nghe lời nàng nói —— Kiên nhẫn từ từ. Thế nhưng cái "Kiên nhẫn" này đối với ta gần như một nhiệm vụ gian khổ. Bởi vì vô luận là Nghiên Nhi nhăn mày hay cười, đều cũng khiến ta nghĩ tới những điều không nên, hoàn toàn không thể trách ta được. Ví dụ như buổi sáng mỗi khi tỉnh dậy, điều đầu tiên ta thấy là gương mặt nàng ngủ say. Khuôn mặt trắng nõn của Nghiên Nhi gần trong gang tấc, dù cho đang ngủ khóe miệng nàng cũng mang theo nụ cười, hơi thở phả nhẹ qua làn môi khẽ nhếch, liên tục trêu chọc lên ta, ta chỉ cần đến gần hơn chút nữa, thực sự chỉ một chút thôi, là có thể hôn lên đôi môi phấn hồng khiến tim ta đập loạn, nhưng nàng nói —— Cần "Kiên nhẫn từ từ". Ví dụ như mỗi ngày trước khi đi ngủ, Nghiên Nhi đều yêu cầu ta ôm nàng xem thư. Mặc kệ là ta có đọc, hay là ta có "Kiên nhẫn từ từ" hay không, nàng vẫn muốn chui vào trong lòng. Quận chúa nói rằng trời lạnh, ôm giúp sưởi ấm, sau đó điều gì cũng chẳng quan tâm, tự mình cầm lên tập thơ mà nàng xem hoài không chán, để mặc ta giãy giụa gần như thống khổ trong sách thuốc mênh mông. Chỉ vì nàng nói —— Cần "Kiên nhẫn từ từ". Càng quá phận hơn chính là, Nghiên Nhi đối với trạng thái này của ta phi thường hứng thú, nàng sẽ cố ý lúc giúp ta sửa lại vạt áo đột nhiên hôn lên khóe miệng, rồi cười xấu xa chạy đi; hay trước khi ngủ muốn ta mát xa lưng nàng, nàng nằm trên giường chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, vô cùng thoải mái xoay đầu lại dịu dàng nói "Đến đây đi", sau đó không thèm để ý nữa, để mặc ta một mình lâm vào thống khổ bởi dục hỏa dày vò. Chỉ vì nàng nói —— Cần "Kiên nhẫn từ từ". Ta thật sự muốn ngửa mặt lên trời rống lớn: "Lão nương cũng không phải là Liễu Hạ Huệ*, chờ cái gì chờ a?!" (*: Là một người được mệnh danh chính nhân quân tử thời Xuân Thu, nổi tiếng vì trong lòng không hề có dục niệm.) Nhưng, nàng nói cần "Kiên nhẫn từ từ". Vì thế, ta chỉ có thể "Kiên nhẫn từ từ". Ai bảo nàng là Nghiên Nhi? Ai bảo nàng là người ta yêu nhất? Khoảng cách đến đầu tháng sau chỉ còn mấy ngày, quận mã phủ từ trên xuống dưới đều vội vàng bề bộn. Mỗi một gia đinh nha hoàn đều là chạy lên chạy xuống, chạy trước sau treo lồng đèn đỏ, dán song hỷ lên. Bây giờ quận chúa không còn sợ hãi ta thoát ly khỏi tầm mắt nàng, cũng không còn cầu ta cả ngày đứng bên nàng nữa, không còn tiếp tục đối với mọi việc đều là kinh sợ. Những ngày gần đây, cả ngày Nghiên Nhi đều —— chẳng phải cùng ta, mà là cùng Lâm phu nhân nói chuyện. Tuy rằng cảm tình của hai mẹ con nàng ngày càng tốt khiến ta thực cao hứng, nhưng cũng có điều khiến ta không vui. Đó là mỗi lần khi ta xuất hiện, hai nàng liền lập tức ngừng miệng không nói gì, chỉ đứng một bên cười trộm nhìn ta, đợi khi ta đi qua mới lại bắt đầu líu ríu. Nghiên Nhi cũng thế thì thôi, nhưng ngay cả Lâm phu nhân cũng như vậy thì... Ta trừ bỏ bất đắc dĩ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Cửu tỷ suốt ngày kéo ta đến nói những điều vô nghĩa, hình như lần thành thân trước của Nghiên Nhi cùng ta nàng cũng đã nói qua, mà ta trước đây căn bản cũng không hảo hảo nghe, giờ đây đồng dạng cũng là như vậy. Có đôi khi ta sẽ chạy ra đường lớn đi tản bộ, bắt chuyện với những người thường hay đến quận mã phủ xem bệnh, tâm sự một chút rồi cũng thuận tiện hỏi thăm bệnh tình bọn hắn gần đây thế nào. Bọn hắn dường như đều lo lắng đến chuyện quận chúa, thường hỏi những chuyện mấy ngày trước phát sinh. Đương nhiên ta cũng ngẫu nhiên gặp được nhóm công tử ca hãy gieo rắc lời đồn, nhưng bọn hắn cũng chẳng dám làm khó dễ ta, mà ta cũng chỉ coi bọn hắn như là quen biết, dù sao cứ duy trì trạng thái nước giếng không phạm nước sông là tốt rồi. Còn đối với chuyện "Kiên nhẫn từ từ", lúc khó nhịn nhất của ta là khi đi ngủ. Nhưng ta cũng tìm được một biện pháp giải quyết tốt nhất rồi, đó là —— Kiên quyết không tán gẫu cùng Nghiên Nhi. Chỉ cần vừa lên giường ta liền nhắm mắt, trực tiếp ngủ thẳng đến hừng đông, cứ như vậy mỗi ngày qua đi thật dễ, ngày mới lập tức đến rồi, và ngày thành thân cũng càng gần hơn. Đêm nay vừa định mau mau ngủ, nhưng Nghiên Nhi đột nhiên cất lời: "Duẫn Nhi, đang ngủ?" Ta cố tình không để ý đến, gắt gao nhắm mắt giả bộ ngủ say. "Duẫn Nhi?" Nàng lại hô ta một tiếng. Ta đang ngủ, đừng phiền ta. Trên mặt bất chợt tê rần —— Nghiên Nhi lại đang hung hăng nhéo. Ta nhanh chóng đưa tay xoa nhẹ, nhe răng trợn mắt nói, "Nghiên nhi, đau quá a..." "Ta biết ngươi không ngủ." Nàng cười giúp ta nhẹ xoa hai má. Ta phát giác Nghiên Nhi thích nhất đối với ta làm một việc —— Đó là nhéo rồi lại giúp ta xoa. Khiến ta oán khí cũng không thể có, cũng không biết phải phát tiết oán khí đến nơi nào. Cuối cùng chỉ có thể cười, thật là không có biện pháp a. Nghiên Nhi không đợi ta trả lời, nàng nói: "Nương nói... Là ngươi đi tìm nàng, mời nàng quay về kinh thành tìm ta?" Ta thở dài, hỏi: "... Lâm phu nhân nói cho ngươi biết?" "Ân." Ta cảm giác được trong bóng đêm nàng đang gật đầu. "Ta đi Tự miếu của Tam Thất đại sư phát hiện được Lâm phu nhân, liền thuận tiện mời nàng quay về kinh thành thăm ngươi một chút." Ta cố ý khinh miêu đạm tả. Nghiên Nhi lại đột nhiên vươn người, đến khi ta phục hồi tinh thần lại, thân thể mềm mại của nàng đã phủ phục trên người của ta. Ngọn lửa trong lòng lập tức được khơi gợi, ta kích động nói: "Nghiên nhi! Hảo, hảo hảo ngủ!" "Duẫn Nhi." Nghiên Nhi lại chẳng để ý đến ta, vẫn như trước nằm nguyên trên người, ôn nhu hỏi, "Có phải... Ngươi làm chuyện gì cũng đều nghĩ cho ta trước?" "Vì sao... Đột nhiên hỏi như vậy?" Ta nghi hoặc nhíu mày. "Nói mau." Nàng rầu rĩ nói. "Đó là đương nhiên." Ta cười cười đáp, "Ngươi là người trọng yếu nhất của ta a." Nghiên Nhi không nói gì, sau một lúc lâu nàng mới không còn đè nặng trên ta nữa, nghiêng thân mình trở lại ngủ trong lòng. Ta âm thầm thở một hơi thật dài, quận chúa đại nhân cuối cùng nguyện ý đình chỉ tư thế chết người kia. Đột nhiên, người trong lòng lại rầu rĩ nói —— "Duẫn Nhi, không cho ngươi thay lòng đổi dạ, vĩnh viễn cũng không cho, phải luôn luôn, luôn luôn, luôn luôn đối với ta như vậy, biết chưa?" Ta sửng sốt, hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại. Ta vội gắt gao ôm nàng, cười nói: "Biết, ta đương nhiên biết." Tuyệt đối không hề thay đổi.
|
Chap 146 Tổ tiên ta rốt cuộc đã tích bao nhiêu tài đức, để đời này ta được cùng người yêu nhất thành thân hai lần? Tổ tiên ta rốt cuộc đã tạo bao nhiêu ác nghiệt, mới để ta đời này phải chịu qua hai lần buồn bực trước khi thành hôn? Việc tốt hay xấu, cũng đều là do ngươi nhìn từ góc độ nào mà thôi —— Và giờ đây ta đã hiểu rõ. "Quận mã gia, ngày mai ngài không thể lập tức nhấc hồng khăn voan của quận chúa lên, hết thảy phải theo trình tự..." "Đã biết, đã biết." Ta bất đắc dĩ liếc mắt, "Cửu tỷ, gần hai năm trước, ngài cũng đã nói mấy ngàn lần những lời này với ta..." "Mấy vạn lần cũng phải nói." Cửu tỷ cau mày, "Hai ngài thành thân hai lần, thật sự là phá lệ, từ xưa đến nay chưa từng có người nào như vậy. Nhưng nếu đã làm, ta thật muốn làm nó cho thật tốt, không thể có chút sai lầm, một khi có lỗi..." "Được rồi Cửu tỷ, ngài tiếp tục..." Không muốn để nàng lạc đề xa hơn nữa, ta bất đắc dĩ kéo thoại đề quay về. Nàng sửng sốt: "Vậy... Ta nói đến đoạn nào rồi?" Ta kéo kéo khóe miệng, nói: "Nói đến... Hồng khăn voan thì phải." "Đúng rồi, đúng rồi... Chính là thế này, ngày mai sau khi gặp quận chúa, ngài không thể lập tức nhấc hồng khăn voan lên..." Nhìn Cửu tỷ không ngừng líu ríu nói chuyện, ta không khỏi thi triển tuyệt kỹ mình đã chôn dấu nhiều năm trước đây —— Thả hồn. Kỳ thật mấy hôm trước, Vương gia lén đến tìm ta. Lúc ấy ta đang một mình ở thư phòng sửa sang lại y thuật, Vương gia đột nhiên mở cửa bước vào. "Cái kia... Nghiên nhi nàng..." Vương gia vừa vào cửa, không đợi ta mở miệng liền đã hỏi Nghiên Nhi nơi nào. "Vương gia, quận chúa cùng Lâm phu nhân đã đi dâng hương." Ta nghĩ Vương gia muốn tìm Nghiên Nhi, liền nói, "Các nàng có lẽ hơn nửa canh giờ nữa mới về." Vương gia gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. Nhưng sau lúc đó, Vương gia cũng không rời đi. Hắn vẫn chống quải trượng đứng nguyên tại chỗ, nhìn nhìn ta, rồi lại nhìn một chút chung quanh thư phòng. Cảm thấy Vương gia dường như cũng không có ý tứ rời khỏi, ta có chút câu nệ nhìn hắn, không hiểu Vương gia rốt cuộc muốn làm gì. "Vương gia." Cuối cùng nhịn không được ta mở miệng hỏi, "Ngài... Có phải có chuyện tìm ta?" "Không có gì." Hắn lắc đầu, rồi lại nói, "Nhưng, nhưng cũng là có chút chuyện tìm ngươi..." Ta bất đắc dĩ đứng bên cạnh bàn nhìn Vương gia. "Ngươi ngồi xuống đi." Hắn chậm rãi đến gần, nói, "Ta cũng ngồi xuống, chúng ta... Cùng nói chuyện." Đột nhiên ta phát hiện, Vương gia bây giờ so với ta còn mất tự nhiên hơn. Vô luận là ngữ khí khi nói, hay động tác cứng ngắc khi dựa vào ghế tựa, đều là phi thường câu nệ. Sau khi ngồi xuống, Vương gia lại không nói một lời. Mái tóc bạc trắng khiến hắn thoạt nhìn gia nua vô cùng, đôi mắt nhìn ta không nói rõ lên cảm xúc, miệng đóng lại mở như không thể thốt lên lời. "Vương... Gia?" Vẫn là ta mở lời trước đánh vỡ trầm mặc, "Ngài vừa mới nói... Chúng ta... Cùng nói chuyện?" "Nga, được rồi." Hắn gật gật đầu, rồi nói, "Ngươi, ngươi cùng... Ngươi cùng Nghiên nhi mấy ngày nữa sẽ... Sẽ thành thân, ta muốn, ta muốn cùng ngươi nói chuyện." Ta ngồi nghiêm chỉnh, đợi Vương gia nói tiếp lời. "Nghiên nhi nàng..." Vương gia nói ra ba chữ, rồi đột nhiên ngừng, hắn thở thật dài, nói, "Bệnh của Nghiên nhi có thể hảo, vì có ngươi mấy ngày qua chiếu cố." "Đây, đây là việc ta phải làm." Ta đông cứng hồi đáp. Đây là đối thoại chó má gì a!! "Kỳ thật... Bổn vương muốn hỏi..." Vương gia tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn, mới mở miệng cất lời, "Nghiên nhi từ khi nào thì bắt đầu yêu thích ngươi?" "A?" Ta sửng sốt. "Là trước lần thành hôn đầu của các ngươi, hay là lúc sau?" Vương gia không nhìn ta, chỉ chăm chú nhìn lên mặt bàn, khó khăn hỏi. Ta không biết nên trả lời thế nào. "Phía trước?" Hắn đưa mắt nhìn nhìn ta. Ta không dám gật đầu, cũng không dám lắc đầu. Thấy như ta vậy, hắn thở dài, nói: "Quả nhiên..." Quả nhiên? Quả nhiên cái gì? "Khi đó bổn vương đã bắt đầu cảm thấy Nghiên nhi không bình thường..." Vương gia cười lắc lắc đầu, "Hơn một năm trước, sau khi đón nha đầu kia về vương phủ, cả người nàng thay đổi, không phải về hình dạng, mà là... Là ánh mắt của nàng... Được rồi, là vẻ mặt. Cho dù thấy ta, Nghiên nhi cũng không còn cao hứng, trong lòng như vướng bận lên điều gì..." Nói tới đây, Vương gia đưa mắt nhìn ta, "Nghiên nhi... Nhất định là luyến tiếc ngươi, cho nên mới cả ngày mất hồn mất vía. Khi đó, nàng đã yêu thích ngươi sao?" Ta dừng một chút, rồi lắc lắc đầu. Không phải như thế. Vương gia nghi hoặc hỏi: "Không phải?" "Khi đó, quận chúa không phải luyến tiếc ta. Khi đó nàng..." Ta mấp máy miệng, chậm rãi nói, "Khi đó nàng, đã biết ta giống như nàng là nữ tử." Vương gia nhìn ta, trên mặt không có biểu tình. Một lát sau, hắn chợt nhẹ giọng cười cười nói: "Nhưng cho dù đã biết ngươi là nữ tử, Nghiên nhi vẫn yêu thích ngươi, phải không?" Ta không biết nên nói điều gì, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn. "Nghiên nhi từ nhỏ chính là như vậy." Vương gia thở dài, "Đừng nhìn nha đầu kia bộ dạng ôn nhu yếu ớt, kỳ thật trong lòng quật cường muốn chết. Đã nhận định sự tình gì, liền tuyệt đối không thay đổi. Nuôi Nghiên nhi hai mươi năm, tính tình của nàng bổn vương rõ ràng nhất." Không đợi ta đáp lời, Vương gia ngẩng đầu nhìn giá sách xa xa, nói: "Nhớ lại...Năm nàng sáu tuổi, ta thường mua mấy con rối trẻ em cho nàng. Chính là cái loại nho nhỏ, mặc áo bào..." "A." Ta gật gật đầu, "Có một lần ta cùng quận chúa đi dạo trên đường, nàng nói ngài thường mua tiểu đồ chơi đó cho nàng." "Từ nhỏ Nghiên nhi không có thân nương bồi tại bên người, bổn vương chỉ có thể mua mấy tiểu đồ chơi đó dỗ dành..." Vương gia cười nói, "Chính là, Nghiên nhi dường như không thật thích. Ngoại trừ... Một con rối trẻ em bổn vương đưa nàng. Chỉ có cái đó, là nàng yêu thích vô cùng. Đến đâu cũng đều mang theo, không thấy sẽ là khóc rống. Cho dù con rối kia có bị cũ hỏng, nàng cũng không chê, vẫn thực yêu thích. Sau này dù có mua cho con mới, nàng cũng không chịu nhận. Nhưng không ngờ, có một hạ nhân mới đến, thấy con rối kia quá cũ, liền tự tiện mang đi vứt bỏ. Sau khi Nghiên nhi biết, nàng không khóc không nháo. Nhưng chừng ba tháng, một câu nàng cũng không nói, ai cũng không thèm nhìn, gấp đến độ bổn vương còn tưởng rằng nàng xảy ra chuyện gì, còn riêng tìm đại phu tới xem bệnh cho nàng." Vương gia lại thở một hơi thật dài, cười nói, "Một tiểu nha đầu sáu tuổi, vì một con rối trẻ em mà biệt khuất đến tình trạng này... Ba tháng sau, Nghiên nhi mới chậm rãi khôi phục lại, nhưng không bao giờ nhường bổn vương mua cho nàng tiểu đồ chơi nữa, nàng nói gì cũng không muốn." Ta cười cười: "Quận chúa đích thật là người rất quật cường." Tựa như một tảng đá được bao phủ bởi bông lụa, người không biết còn tưởng rằng đó chỉ là túi vải, chỉ có người hiểu nàng mới biết được, bên trong đó còn cất giấu một tảng đá cứng rắn vô cùng. "Khi bổn vương nói với Nghiên nhi, cần tìm người đến giả thành thân cùng nàng, nàng cơ hồ không cần nghĩ ngợi, liền tuyển ngươi..." Vương gia lại thở dài, "Lúc ấy, bổn vương cũng đã có cảm giác, nha đầu kia nhất định có người trong lòng... Mà người kia, có lẽ chính là ngươi." Ta sững sờ mở miệng: "Ngài khi đó cũng đã..." "Bổn vương biết Nghiên nhi không thích Dịch nhi, từ nhỏ nàng chỉ coi Dịch nhi là thân ca ca, nhưng, nhưng bổn vương sao lại có thể dễ dàng đem nữ nhi quý giá của mình, phó thác cho một người hoàn toàn không biết như ngươi? Huống chi sau này, bổn vương còn biết ngươi không ngờ là nữ tử, vậy càng không có khả năng..." Vương gia đưa mắt nhìn ta, rồi lại thở dài, "Nhưng càng về sau, Nghiên nhi thậm chí tự tìm cái chết, thần trí cũng bắt đầu trở nên mơ hồ... Bổn vương khi đó mới ý thức được, Nghiên nhi từ nhỏ đến giờ không hề thay đổi, tính quận cường của nàng lại nổi lên —— Nghiên nhi, chắc chắn rất yêu ngươi." "Vương gia, ta cũng yêu quận chúa." Ta nghiêm túc nói, "Cho nên, xin ngài yên tâm, ta nhất định sẽ..." "Bổn vương biết." Không chờ ta nói hết lời, Vương gia cười gật đầu nói, "Ngươi cam nguyện dùng tánh mạng bảo hộ Nghiên nhi, huống chi mấy ngày qua, ngươi chiếu cố nàng tỉ mỉ chu đáo, bổn vương đều nhìn trong mắt. Chỉ sợ, bổn vương sẽ mãi mãi không tìm ra được người nào có thể đối đãi với nàng như ngươi." Ngày hôm đó, Vương gia nói với ta rất nhiều chuyện, về Nghiên Nhi, về hắn. Không còn có Vương gia, không còn có quận chúa, ta chỉ nghe thấy một người phụ thân bình thường hướng ta nói hết yêu thương của mình đối với nữ nhi, thẳng đến hai mắt đỏ bừng, nghẹn ngào không thôi. Hắn nói ta phải hảo hảo đối đãi Nghiên Nhi. Ta nói ta sẽ. Dùng tánh mạng của ta để bảo hộ nàng. "Quận mã gia, rốt cuộc ngài có đang nghe ta nói hay không a?" Cửu tỷ nói. Ta lập tức phục hồi tinh thần lại, không chút nghĩ ngợi liền liên tục gật đầu: "Đương nhiên có a!" "Ngài cần chuyên tâm nghe, nếu đến lúc đó xảy ra sai lầm gì, không chỉ có ta đảm đương không nổi, ngài cũng đảm đương không nổi a, ta nói cái gì ngài cũng không nghe..." "Cửu tỷ." Ta cắt đứt lời nàng, cố ý bày ra vẻ mặt vô cùng thống khổ, "Ngài đợi một chút, ta muốn đi nhà vệ sinh." Cửu tỷ thở dài: "Ngài làm sao nhiều chuyện như vậy, nhanh rồi trở về, ta còn chưa nói xong đâu!" "Lập tức!" Ta gật gật đầu, sau đó chạy đi. Đã hai ngày rồi ta chưa nhìn thấy Nghiên Nhi, bởi vì ngày mai là ngày hôn lễ, dựa theo quy củ ta không thể gặp nàng. Chính là, ta nhịn không nổi. Nếu ta thật sự muốn gặp nàng, kỳ thật không hề khó. Bởi vì lần này bái đường là cử hành tại quận mã phủ, cho nên mấy ngày qua quận chúa luôn ở tại phòng tân hôn —— Cũng chính là phòng ngủ của hai chúng ta. Nói cách khác, là cả hai chúng ta đều ở trong quận mã phủ, chẳng qua bởi vì ác quy củ, khiến chúng ta vô pháp gặp mặt nhau thôi. Muốn gặp, phải đi gặp —— Ổn định tinh thần không hề sợ hãi, ta lén lút nắm chắc thời cơ, khom người, quan sát bốn phía, rất nhanh đến được trước phòng tân hôn. Sau đó, ta mở cửa, vào cửa, đóng cửa, một loạt hành động vô cùng lưu loát. "...Duẫn Nhi?!" Ngồi ở trên giường, nhìn thấy ta đến Nghiên Nhi lắp bắp kinh hãi, vẻ mặt mờ mịt hỏi, "Ngươi, làm sao ngươi..." Quận chúa bây giờ mặc trên người một thân trang sức đỏ, màu da trắng nõn của nàng khiến áo bào hoa lệ càng thêm chói mắt. Vài ngày không gặp được dung nhan xinh đẹp, giờ phút này nàng giống như một đóa hoa kiều diễm động lòng người, khiến ta ngây ngốc sững sờ. "Duẫn Nhi?" Thấy ta sững sờ bên cửa, Nghiên Nhi lại kêu một tiếng, hơi chút kích động, "Làm sao ngươi đột nhiên đến đây, có phải đã xảy ra chuyện gì không?" "Không phải." Ta vội nói, sau đó đến bên nàng ngồi. Vẻ mặt Nghiên Nhi nghi hoặc: "Vậy làm sao ngươi..." "Ta nhớ ngươi." Ta bĩu môi, nói. Nàng nghe rồi, chỉ bất đắc dĩ cười cười, sau đó thúc giục ta rời đi: "Đừng hồ nháo, dựa theo quy củ, chúng ta bây giờ không thể gặp mặt." "Nghiên nhi, ngươi mặc quần áo này thật đẹp." Ta cứ thế nói. "Ngươi, ngươi có nghe ta nói hay không?" Mặt Nghiên Nhi hơi hơi phiếm hồng, nàng tức giận sẳng giọng. "Có, đương nhiên có... Nhưng là ta nhớ ngươi a." Ta buồn rười rượi, "Chẳng lẽ ngươi không nhớ ta? Chúng ta hai ngày nay chưa từng gặp mặt, ban đêm ta cũng không ngủ được." "Ngươi a." Nàng thở dài, đưa tay lên nhéo nhéo mũi ta, nói, "Chuyện gì cũng không chịu theo quy củ." "Đương nhiên có theo quy củ a, mấy ngày trước ta đều ngoan ngoãn nhịn không đến gặp ngươi." Ta đương nhiên nói, "Có thể nhịn đến bây giờ, đã giỏi lắm rồi." "Thật sự?" Nghiên Nhi cười hỏi, nàng dường như thực vui vẻ, "Ngươi nhớ ta, đến không ngủ được?" "Đâu chỉ vậy? Ngay cả cơm cũng ăn không vô!" Ta cau mày nói. "Nói hưu nói vượn." Nghiên Nhi nét mặt không tin, nàng cười nói, "Mặt của ngươi mập như vậy, mấy ngày qua nhất định là ăn rồi đi ngủ, ngủ xong rồi ăn." "Nào có... Vậy còn ngươi." Ta đột nhiên đến sát gần, hôn lên môi nàng một chút, hỏi, "Ngươi không nhớ ta sao?" "Nhớ, rất nhớ." Nghiên Nhi thở dài, "Nhưng chúng ta phải theo quy củ, không phải sao?" "Quy củ đều là do người định mà thôi." Ta cười nói. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu: "Liền ngươi thông minh..." Nói rồi, quận chúa như chợt nhớ ra gì đó, nghi hoặc hỏi han, "Sao ngươi chưa có thay hồng bào?" Ta thở dài: "Áo bào kia vừa dày vừa nặng, mặc vào không thoải mái, ngày mai ta tiếp tục mặc." "Hồ nháo, theo quy củ hôm nay ngươi phải mặc." Quận chúa tựa hồ có điểm tức giận. Ta cười nói: "Quy củ..." "Đều là do người định mà thôi." Nghiên Nhi bất đắc dĩ tiếp lời, nàng lại đưa tay lên nhéo mặt của ta, "Thật không biết phải làm gì với ngươi!" "Nghiên nhi." Ta đến sát gần quận chúa, ôn nhu nói bên tai nàng, "Ngươi mặc như vậy thật xinh đẹp." Nàng nghe rồi, má phấn hơi hơi phiếm hồng, cười hỏi: "...Thật sự?" Ta thực nghiêm túc gật đầu. Quận chúa đỏ mặt, cúi đầu. Bộ dạng thẹn thùng khiến ta không nhịn được muốn hôn nàng. Nhưng trước khi ta kịp hành động, nàng lại gối đầu lên vai ta chậm rãi nói: "Chúng ta... Ngày mai lại thành thân." Đúng vậy, "Lại" thành hôn. "Cửu tỷ nói đây là phá lệ." Ta kiêu ngạo nói, "Từ xưa đến nay chỉ có chúng ta như vậy, thành thân hai lần." "Đắc ý gì a?" Nghiên Nhi cười nhéo nhéo eo ta. Ta nghiêng đầu hôn hôn trán nàng, chỉ cảm thấy hương khí trên người nàng thật dễ chịu. Đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến. "Quận chúa?" Là Nguyệt Nhi. Ta giật mình, giống như kẻ làm việc xấu bị người phát hiện, ngay tức thì điểm mũi chân chạy nhanh về phía tủ quần áo, mới phát giác không vừa, lại lén lút chạy đến bên giường. "Duẫn Nhi, ngươi đừng hoảng..." Nghiên Nhi dở khóc dở cười. "Quận chúa, ngài có ở bên trong không?" Ngoài cửa Nguyệt Nhi lại hỏi. Không muốn nhanh như vậy liền bị người đuổi, ta kích động nhìn một chút chung quanh, sau đó linh cơ vừa động, liền ngồi xổm xuống chui vào dưới sàng. "Duẫn Nhi, ngươi đừng hồ nháo..." Nghiên Nhi cười kéo kéo ống tay áo ta. "Đừng nói cho Nguyệt Nhi ta ở trong này!" Ta nhỏ giọng nói, sau đó nhanh chóng trốn vào đáy giường, đại khí cũng không dám suyễn. Nghiên Nhi dường như không còn cách khác, nàng đành ra mở cửa cho Nguyệt Nhi. "Quận chúa, vừa rồi ngài đang nói chuyện cùng ai?" Thanh âm của Nguyệt Nhi. "Không có, ta chỉ có một mình." Nghiên Nhi bình tĩnh đáp. "Rõ ràng ta... Ai, chắc là ta nghe lầm rồi." Nguyệt Nhi không hề truy cứu, chỉ hướng Nghiên Nhi công đạo một sự tình, rồi rời khỏi. Sau khi đóng cửa lại, Nghiên Nhi bước đến bên giường, nàng tức giận nói: "Đi ra." Ta nhanh chóng từ dưới sàng chui ra, ngượng ngùng ngẩng đầu cười cười với quận chúa. "Ngươi xem ngươi..." Nàng cau mày, "Để cho cả mặt đều là bụi." Nói rồi đưa tay muốn dùng ống tay áo lau mặt cho ta. "Đừng." Ta tránh thoát khỏi động tác của nàng, chính mình nâng tay áo lên xoa xoa mặt, "Đừng để dơ áo bào của ngươi." "Ai bảo ngươi hồ nháo." Nghiên Nhi bất đắc dĩ sẳng giọng, "Luôn không quy không củ." Lại có người gõ cửa. "Quận chúa? Ngài có ở bên trong không, quận chúa?" Lần này là Cửu tỷ. Xem ra, ta chạy không thoát được. "Sao vậy?" Nghiên Nhi đứng nguyên tại chỗ, hỏi. Ngoài cửa Cửu tỷ sốt ruột nói: "Quận mã gia không biết chạy đi đâu, vừa nãy còn nói muốn đi nhà vệ sinh..." "Đừng nóng vội, ngài đi nơi khác tìm chút đi, không ở chỗ ta đâu." Nghiên Nhi nói rồi, hung hăng trừng mắt liếc nhìn ta. "Dạ." Cửu tỷ bất đắc dĩ thở dài. Đợi sau khi Cửu tỷ rời khỏi, ta vội vàng nói với quận chúa đang tức giận kia: "Ta biết sai lầm rồi, bây giờ ta đi ngay được không?" "Ngươi a." Nghiên Nhi bất đắc dĩ đến gần, vươn tay sửa lại vạt áo của ta một chút, "Sao cứ khiến ta lo lắng như vậy chứ." "Vậy... Trước khi đi, ta muốn hôn ngươi một cái." Ta mặt dày mày dạn nói. "Ngươi..." Nghiên Nhi lại muốn tức giận. "Chỉ một cái thôi?" Ta buồn rười rượi. Nàng thở dài, nhưng cũng chỉ có thể nén cười, đến gần sát để cho ta hôn. Ta thuận thế ôm chặt thân mình nàng nhỏ nhắn, hôn thật sâu lên hai mảnh môi mỏng cho ta tưởng niệm đến cực điểm kia. Nghiên Nhi dường như không ngờ ta sẽ đột nhiên như vậy, nàng có chút tức giận quẫy người, tay cũng nắm thành quyền nhẹ nhàng đánh lên lưng ta. Nhưng ta vô lại đương nhiên sẽ không khinh địch như vậy buông tha nàng, gắt gao ôm lấy eo quận chúa, không cho nàng giãy mở ra. Ta cười nâng tay xoa lên hai má trắng nõn mịn màng, há miệng cắn cắn môi Nghiên Nhi. Nàng cũng không nhịn được cười lên tiếng, không cam lòng yếu thế trái lại dùng sức cắn chút lưỡi ta. Cứ như vậy, ta mặt dày mày dạn có được nụ hôn, lại giống như đang chơi đùa ngươi tới ta đi, cuối cùng khiến cho ta cùng Nghiên Nhi đều có điểm dở khóc dở cười. Sau một hồi lâu, ta mới chịu buông tha nàng. "Đã đủ chưa." Nghiên Nhi một bên thở phì phò, một bên nhéo nhéo eo ta, cười sẳng giọng, "Mau trở về." Ta gật gật đầu, chuẩn bị rời khỏi. Nghiên Nhi chợt kéo lại vạt áo của ta, cau mày nói: "Không cần tiếp tục chạy tới chạy lui như vậy, hảo hảo ở yên, đi đâu cũng không được, có nghe hay không?" "Vâng, quận chúa đại nhân." Ta vội hướng nàng khom người, ngoan ngoãn rời khỏi phòng. Quả nhiên, sau khi trở về ta bị Cửu tỷ giáo huấn một hồi, không chỉ như vậy, nàng còn nói thêm nửa ngày nữa, thẳng đến đêm rất khuya mới bằng lòng rời đi. Ngay khi chuẩn bị trở về phòng ngủ, ta chợt cảm thấy phía sau có một thân ảnh đang chậm rãi tới gần, khiến cả người ta lông mao dựng đứng. Không thể nào, sống lâu như vậy ta cũng chưa từng gặp nó, ngày mai là ngày trọng yếu, chẳng lẽ vì thế nó riêng tìm đến khai mở nhãn giới cho ta sao? Ổn định lại hơi thở, ta thật cẩn thận xoay đầu, sau khi nhìn thấy rõ ràng được thân ảnh đó, ta tức giận hét lên: "Nhị sư huynh?!" Giống hệt như một âm hồn, hắn rũ bả vai hướng ta chào hỏi: "Sư muội... Nhĩ hảo*." Giống như quỷ hồn đang đi báo tang. (*: xin chào) "Ngươi, ngươi sao vậy?" Ta cau mày hỏi. Hắn cười cười: "Không có gì... A." Đều thành dạng quỷ còn không có gì? Hơn nữa còn kéo thật dài mới nói ra được âm "A" là xảy ra chuyện gì?! "Ngươi có khỏe không?" Ta kéo kéo khóe miệng. "Hoàn hảo." Hắn ngước cặp mắt tràn đầy mỏi mệt, nói, "Sư muội, ngày mai là ngày vui của ngươi... Ta, chúc mừng ngươi..." "Ngài có thể không cần chúc mừng ai oán như vậy được không..." Ta liếc mắt. Đột nhiên, Nhị sư huynh buồn rười rượi nói: "Sư muội —— Giúp giúp ta!" Sau đó ngửa mặt khóc rống. "Ngươi, ngươi làm sao vậy?!?!" Ta sợ tới mức vội vàng đưa tay đỡ lấy vai Nhị sư huynh, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào. Hắn chỉ tiếp tục khóc nói: "Sư, sư muội, giúp, giúp, giúp, giúp, giúp —— ta~" Nghẹn ngào đến mức như vậy... "Mau, vào phòng rồi từ từ nói." Ta nhanh chóng kéo hắn vào phòng, miễn cho hạ nhân đi ngang qua nhìn thấy. Sau nửa canh giờ. "Nhị sư huynh." Ta bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng, "Ngươi không nói ra sự tình, ta làm thế nào giúp ngươi a?" Hắn ngẩng đầu, dùng cặp mắt trâu đỏ rực trừng ta: "Sư muội, giúp ta..." Người này vừa đến liền bắt đầu cúi đầu trên bàn khóc lớn, vừa kêu ta giúp hắn nhưng lại tuyệt đối không mở miệng nói rốt cuộc xảy ra chuyện gì. "Được rồi được rồi, đừng khóc được không." Ta ngồi xuống bên cạnh, vỗ lưng hắn như dỗ một tiểu hài tử, "Ngoan, nói cho tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc làm sao?" "Ta, ta, ta..." Hắn cắn môi, bộ dạng như khó chịu không thôi, sau một lúc lâu mới mở miệng nói, "Ta... Ta muốn cưới Nguyệt Nhi muội." Ta sửng sốt. "A..." Ta chậm rãi nói, trong đầu thì liều mạng liên hệ mọi ý nghĩ lại, "Ngươi muốn kết hôn với Nguyệt Nhi?" Hắn gật gật đầu. "Sau đó tới tìm ta, để cho ta giúp ngươi?" Ta lại hỏi. Hắn lại gật gật đầu. Ta bất đắc dĩ hỏi: "Ngài có thể nói cho ta biết, hai chuyện này có liên hệ thế nào với nhau không?" "Ta sợ nàng không đáp ứng." Hắn vừa khóc nức nở, vừa ủy khuất nói. "Nha..." Ta gật gật đầu, "Vậy, vậy ngươi có hỏi qua nàng chưa?" Hắn lắc đầu. "Ngươi không hỏi, làm sao biết nàng không đáp ứng?" Ta thở dài. "Ta rất sợ." Hắn cúi đầu, nói, "Ta, nhà ta nghèo, bây giờ cả ngày lại chỉ ở trong y quán để cho sư phụ sai vặt, ngẫu nhiên mới chạy lên núi hái thuốc, kỳ thật là người không biết làm gì, Nguyệt Nhi chắc chắn không muốn gả cho ta..." Nghe Nhị sư huynh nói như vậy, ta chợt cảm giác như mình cùng hắn kỳ thật không khác gì nhau? Nguyên lai, ta là một người bết bát như vậy a... Nhị sư huynh tiếp tục rầu rĩ nói: "Ta muốn trở nên cường đại hơn, ta muốn, ta muốn làm một chút chuyện tình trọng đại, nhường Nguyệt Nhi cam tâm tình nguyện gả cho ta, sau này ta có thể dùng hai bàn tay cường tráng của mình để bảo hộ nàng..." Ta thở dài, nói: "Chớ suy nghĩ lung tung, trước tiên ngươi nên đến hỏi Nguyệt Nhi, ta thấy... Nàng cũng rất thích ngươi, khẳng định nguyện ý gả cho ngươi." "Ta biết ta không nên miên man suy nghĩ." Hai tay Nhị sư huynh ôm đầu, vò đến tóc trở thành rối loạn, mới chợt hô lên, "Nhưng mà, nhưng mà, ta muốn trở nên cường đại hơn!!!" Nói rồi, hai "Bàn tay cường tráng" hung hăng đập lên bàn. Ta hoảng sợ, vội vàng an ủi hắn: "Bình, bình tĩnh một chút, Nhị sư huynh..." "Quên đi, ta không nên tới quấy rầy sư muội." Hắn thở dài, sau đó đứng dậy, "Ngày mai là ngày vui của ngươi, ta chúc phúc ngươi vĩnh viễn hạnh phúc, tái kiến." Sau khi tùy tiện ném lại một câu chúc phúc, hắn lại giống như quỷ hồn hướng phía cửa thổi đi. "Sư muội." Không chờ ta cất lời lần nữa, hắn lại rũ cụp đầu, đứng bên cạnh cửa nói, "Ta nói rồi a, quận chúa đích thật là thích ngươi. Nàng quả nhiên thay lòng..." Nói rồi, vị nhân huynh giống như quỷ hồn đó lại qua khe cửa bay đi. Cái này... Cái này là gì a. Ta thở dài, đi đến bên giường, thả lỏng thân mình tùy tiện nằm ngửa. Muốn... Trở nên cường đại hơn sao? Dường như ta, cho tới bây giờ chưa bao giờ có dục vọng muốn "Trở nên cường đại" này. Đần độn qua mười tám năm, rồi đột nhiên gặp được quận chúa, kinh tâm động phách* qua hai năm... Vậy, còn từ đây về sau? Trong lòng ta chỉ có duy nhất một nguyện vọng, đó là được cùng Nghiên Nhi tiếp túc sống khoái lạc. (*: rung động lòng người) Mỗi ngày dùng y thuật sơ sài của mình đi chữa bệnh, sau đó cứ như vậy... Cùng Nghiên Nhi bình đạm qua... Nghiên Nhi chưa từng nói ta không đủ cường đại, nhưng... Liệu nàng có hi vọng ta có thể cường đại hơn? Nàng có hi vọng ta cũng có giấc mộng vĩ đại? Nàng có hi vọng ta dùng hai bàn tay cường tráng đi bảo hộ nàng? Nghĩ như vậy, ta đưa cánh tay thật nhỏ của mình lên nhìn, sau đó không khỏi thở dài một tiếng, hai cánh tay này đeo trên thân thể tuyệt đối như là điển hình của "Tay không đánh nổi gà". Giống như có người nào đó không ngừng khống chế đầu óc, khuôn mặt của Hắc bạch Hồ lão nhân bất chợt hiện lên trước mặt của ta, câu nói xa xôi kia như vang vọng bên tai —— "Nếu ông trời dùng một trận mưa lớn đem ngươi đưa đến cạnh ta, thì đây là duyên phận. Ta biết ngươi là một viên Phỉ Thúy giấu trong nham thạch, một khi có người chân chính chỉ đạo, y thuật của ngươi sẽ vượt qua thế gian, thậm chí... vượt qua cả ta... Ta rất mong chờ ngươi xưng bá giới y thuật như xưng bá võ lâm vậy, cứu vớt muôn dân." Xưng bá y thuật như xưng bá võ lâm, cứu vớt muôn dân. Nghiên Nhi liệu có càng yêu thích ta như vậy hay không?
|
Chap 147 Giờ đây tim ta đang đập thật lợi hại, mỗi nhịp đều mạnh mẽ tựa như nện trống, chấn ta đến thiếu chút nữa cũng không đứng vững. "Rất hồi hộp sao, sư muội?" Nhị sư huynh đứng ở cạnh bên vẻ mặt xấu xa nhìn ta. Không còn chút tâm tư nào để ý đến hắn, sáng sớm mặc trên người chiếc áo bào đỏ thẫm ta đã không thể tự nhiên, chỉ cảm thấy thân mình như đang bị vật gì buộc chặt, không thể giãy thoát được ra. Ta không nhịn được xoay vặn mình, nhưng chẳng hề có chút tác dụng, còn cảm thấy toàn thân như càng đốt nóng, tựa như sắp bị chiếc áo bào vừa dày vừa nặng này ép đến thở không ra. Ta biết kỳ thật chiếc áo bào này không phải là nguyên nhân khiến ta khó chịu, mà chính là việc đang diễn ra. Rõ ràng không phải là lần đầu tiên thành thân, rõ ràng tối qua ta còn gặp được nàng, vậy vì sao giờ này ta lại hồi hộp như vậy? Khi trời còn chưa sáng, Cửu tỷ đã đến gõ cửa phòng ta. Rồi sau khi thức dậy, ta còn nghe thêm nàng nói rất nhiều về những gì phải làm trước lễ bái đường, dù không phải lần đầu tiên nữa, nhưng những lễ nghi phiền phức đó vẫn khiến ta phiền đến thiếu chút nữa chỉ muốn bứt ra, bỏ mặc tất cả kéo Nghiên Nhi rời khỏi. Rốt cục đến được bái đường. Bước vào đại sảnh ta liền thấy Vương gia cùng Lâm phu nhân ngồi ở chính giữa, cả hai đều mỉm cười nhìn ta. Ta cứng nhắc kéo lên khuôn mặt tươi cười nhìn bọn họ. Cả căn phòng hồng đến chói mắt, giống như sắp bị đốt cháy lên, làm cho ta càng khẩn trương hơn nữa. Từng chữ song hỷ trên tường, từng chiếc đèn lồng treo màu đỏ, đều như những đoàn hỏa chậm rãi thiêu đốt hướng đến phía ta. Lần này Vương gia mời đều là những người ta trị bệnh, không có đại quan triều đình, không có các công tử ca, không có Hầu Long hay Tề tướng quân nữa -- Những người đứng trong phòng lúc này ta đều biết, có Nhị cẩu tử và cả A Quyên, bọn hắn riêng vì ta mà gấp gáp trở lại kinh thành. Sư phụ cũng đang đứng ở một bên, bọn hắn nhìn ta cười cười. Nhưng ta đã không còn chút sức lực nào để có thể mỉm cười đáp lễ, bởi vì, lúc này ta thật sự vô cùng khẩn trương. Lần thành thân này là thật, không còn là giả. Lâm Duẫn Nhi ta thật sự cùng với Trịnh Tú Nghiên thành hôn. Điều này là thật, không phải chỉ đang nằm mơ chứ? Ta quay đầu nhìn ra hướng cửa, chưa thấy bóng dáng nàng đâu. Theo lý thuyết đến canh giờ này, Nghiên Nhi hẳn rằng đã đến, nhưng giờ vẫn chưa thấy người. Vì sao thời gian lại trôi qua chậm như vậy, là vì ta sốt ruột, hay là... "Duẫn Nhi." Phía sau thanh âm của Lâm phu nhân truyền đến, ta quay đầu, thấy nàng có chút lo lắng nhìn ta, "Thân mình ngươi có phải không thoải mái không? Vì sao... Vì sao đầu nhiều mồ hôi như vậy?" "Không, không có." Ta xấu hổ cười, "Chỉ là, hơi nóng mà thôi." "Tân nương đến --" Đột nhiên có tiếng người hô. Ta lập tức quay ra phía cửa. Chỉ nhìn thấy bóng hình của một người đắp hồng khăn voan, đang được dìu dắt từ từ tiến vào đại sảnh. Ta cảm thấy trái tim mình lúc này như đang lơ lửng, cũng đang đập rất nhanh. Từ xung quanh truyền đến một hồi huyên náo, nhưng ta chỉ còn biết ngây ngốc đứng nguyên bất động, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang từng bước chậm rãi đến gần kia. Trên người nàng mặc, đích thật là chiếc hồng bào ta thấy tối qua. Nàng thật sự là Nghiên Nhi, chắc chắn. Ta rất muốn được ngay lập tức xốc lên chiếc hồng khăn voan chướng mắt đó, muốn ngay lập tức được nhìn thấy khuôn mặt để ta tưởng niệm đến cực điểm kia, nhưng giờ phút này cả người ta lại đang cứng ngắc, không thể chú ý tới bất cứ điều gì, chỉ biết ngây ngốc bất động, trong não một mảnh trống không. "Chú rễ quan, thỉnh xoay người lại... Chú rễ quan? Chú rễ quan!" "Duẫn Nhi?" Thanh âm của Nghiên Nhi từ dưới chiếc hồng khăn voan truyền tới, lúc này ta mới lấy lại tinh thần, vội vàng theo lời phân phó xoay người đi. Chung quanh lập tức cười một mảnh. Thật là, xấu hổ chết. "Nhất bái thiên địa -- " "Nhị bái cao đường -- " "Phu thê giao bái -- " "Kết thúc buổi lễ --" Chỉ đến khi tiếng hô này cất lên, trái tim treo cao của ta cuối cùng mới rơi xuống đất. Nhưng vẫn như trước ta không cách nào thấy được mặt nàng, bởi vì kết thúc bái đường, nàng liền bị người dìu dắt rời đi, một khắc cũng không ngừng lại. Còn ta thì chắc chắn sẽ không khinh địch như vậy bị người bỏ qua. Ta bắt đầu bị những người đó chuốc cho rượu mà ta chán ghét. "Quận mã gia, hôm nay ngài thực là tuấn!" "Quận mã gia thật sự là cùng quận chúa trời sinh một đôi!" "Chúc nhị vị trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử!" Mỗi câu ca ngợi lại là một lần kính rượu. Giống như ta là chiếc thùng rỗng không, mỗi người đều không cố kỵ đến trước mặt ta vội vã mà đổ rượu vào. Cũng chẳng biết rượu này do ai tuyển, thực liệt (mạnh), so với lần trước còn mãnh liệt hơn, liệt đến nỗi khi ta uống vào là như chết lặng, nếu không cố nén sẽ vì cảm giác chua cay đó mà lập tức muốn nhổ hết ra. Tất cả mọi người đều rất hưng phấn, chơi đoán số đoán lô, huyên náo thành một mảnh, hoàn toàn không hề kiêng kỵ có Vương gia ở đây, hoàn toàn không thèm để ý đây là quận mã phủ. Lúc này, cái cảm giác khẩn trương đến đổ mồ hôi lạnh, cũng đã theo thời gian cách khỏi ta thật xa, chỉ còn lại là cảm giác vui mừng vô tận. Bất chấp rằng có uống được hay không, có người đến mời rượu là ta đều uống, chỉ cần một hơi cạn sạch, sau đó đều mở rộng vòng tay đem lời chúc phúc của bọn họ nuốt vào trong lòng. Rất nhanh, cả người ta bắt đầu trở nên choáng váng, có nhiều lần Lâm phu nhân đến bên cản rượu, nhưng ta đều giãy thoát ra. Không biết trải qua bao lâu, thẳng đến từng đám khách nhân chậm rãi rời khỏi, ta mới như người chết mê man nằm ở trên bàn. "Sư muội... Giúp ta..." Nhị sư huynh sớm đã uống đến say khướt, hắn vừa kéo ống tay áo ta vừa lớn tiếng kêu. "Buông, buông, buông ra --" Ta nằm úp sấp trên bàn, thật vất vả mới đưa tay được đẩy hắn tránh ra. Hắn thuận theo lực ta, lập tức cả người cũng nằm sấp xuống bàn, sau đó nghiêng mặt qua tiếp tục than thở: "Sư muội, ta muốn trở nên, trở nên cường đại..." Ta tức giận nói: "Vậy, vậy đi... Đi trở nên cường đại a..." Ân? Vì cái gì từ sâu trong cổ họng ta như đang có một đoàn hỏa mãnh liệt thiêu đốt, đến nỗi muốn nói một lời cũng không thể thốt hết ra, cảm thấy thân mình dường như thật nóng, nóng đến ta sắp nổi điên rồi. "Làm, làm sao để thay đổi?" Nhị sư huynh hỏi. Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai a? Không khỏi "Ha ha" cười hai tiếng, ta giòn giã đáp lời: "...Không biết." "Sư muội... Giúp ta..." Nhị sư huynh lại bắt đầu than mưa khóc gió. Gục xuống bàn, ta nhìn khuôn mặt Nhị sư huynh đỏ như sắp cháy, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Bất quá, ta so với hắn cũng chẳng khá hơn là bao. Chính là... Vì sao mặt của chúng ta lại đỏ như vậy? Là vì... Uống rượu sao? Chúng ta vì sao phải uống rượu? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Ta không khỏi uể oải ngẩng đầu, mờ mịt nhìn quanh bốn phía, như thế nào cũng nghĩ không ra. "Duẫn Nhi?" Một tiếng nói quen thuộc ở sau truyền đến. Ta quay đầu lại, là Lâm phu nhân. "Lâm,Lâm,Lâm phu nhân..." Ta một bên hướng nàng cười cười, một bên muốn dùng sức đứng dậy, tiếc rằng lại không có chút khí lực nào. Lâm phu nhân thở dài, bước đến nâng ta dậy: "Nhìn ngươi say thành như vậy... Ta đỡ ngươi..." Say? Ta say sao? Không có đi, ta còn rất tỉnh táo a, chỉ là quá mệt mỏi mà thôi. "Không cho phép đi a, sư muội." Nhị sư huynh lại một phen kéo lấy ống tay áo ta, "Không cho phép đi, ngươi phải giúp ta..." "Mộc công tử." Lâm phu nhân vội vàng cúi đầu nhỏ giọng nói với Nhị sư huynh, "Ngươi đừng loạn hô, mọi người ở đây không biết Duẫn Nhi là nữ tử, ngươi cứ kêu như vậy thì làm sao được?" Ta không nhịn được chỉ vào Nhị sư huynh, cười hô lớn: "Hắn... Hắn uống rượu!!!" Uống rượu chính là hắn, không phải ta a. "Lâm phu nhân, giao cho ta đi." Nguyệt Nhi đột nhiên xuất hiện, nàng thở dài, không khoan nhượng tách tay Nhị sư huynh đang gắt gao nắm chặt tay ta. "Không cần đi a, giúp ta... Ta muốn trở nên cường đại..." Theo cước bộ của Lâm phu nhân dìu dắt ta rời khỏi, tiếng la khóc của Nhị sư huynh cũng ngày càng nhỏ hơn. "Ha ha, Nhị sư huynh là đại đồ đần." Ta không khỏi quay đầu đối với Lâm phu nhân nói, "Ta cho ngài biết một bí mật... Ngài, ngài không được nói cho người khác..." Lâm phu nhân không để ý đến ta, chỉ lo dìu dắt ta đi về phía trước. Nàng sao lại lạnh lùng như vậy, ta chỉ muốn nói cho nàng một bí mật a, một thiên đại bí mật!! "Nhị sư huynh thích, thích Nguyệt Nhi... Hắn, hắn muốn cưới Nguyệt Nhi làm vợ..." Ta cười nói. "Được rồi, được rồi." Lâm phu nhân dường như hoàn toàn không coi lời ta là điều cần để ý, chỉ nhanh chóng đỡ ta tới trước một cánh cửa, "Nghiên nhi ngay ở bên trong, ngươi mau vào đi thôi." "Nghiên nhi?" Nghe được tên này, ta dường như có chút thanh tỉnh. Đúng rồi, Nghiên nhi. Ta... Nhớ nàng quá. Ngay khi ta đang chuẩn bị dùng hết sức mở cánh cửa ra, vài tiếng chuông trong trẻo chợt truyền đến, rồi từng hồi hương khí quen thuộc... Vội vàng quay đầu lại, quả nhiên, ta nhìn thấy một thân ảnh mặc hồng sắc đứng ở cách đó không xa. Dù không thể thấy rõ được diện mạo, nhưng ta cũng biết nàng là ai. "Tư, Tư, Tư..." Ta nhìn về phía thân ảnh quen thuộc đó, sững sờ cất lời. "Mau vào đi, đừng để cho Nghiên nhi chờ lâu." Lâm phu nhân như cũ vẫn không để ý tới, nàng nhanh chóng giúp ta mở cửa, đẩy ta thật mạnh vào phòng, ngay sau đó liền đóng cửa lại. Ta sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần lại, ta lập tức xoay người, muốn mở cửa ra xác định, chắc chắn không thể lầm được, vừa rồi ta rõ ràng thấy Tư Đồ Ức... Nhưng vừa mới mở cửa, phía sau liền truyền đến tiếng kêu quen thuộc: "Duẫn Nhi?" "Ân?" Đầu ta chuyển qua một chút, nghiêng thân mình, nhìn thấy một người đang mặc áo bào đỏ rực, ngồi bên giường đầu đắp một mảnh khăn voan... Ai vậy? "Ngươi, ngươi là ai?" Ta vội mở miệng hỏi. Người kia không trả lời. Ta vừa định mở miệng hỏi thêm lần nữa, lại chợt nhớ tới lời của Lâm phu nhân, Nghiên nhi đang chờ ta. Chẳng lẽ... Nàng là Nghiên Nhi? Ta lại ngẩng đầu, hỏi: "Ngươi có phải, có phải là... Nghiên nhi không?" Nhưng tại sao Nghiên nhi phải mặc hồng như vậy? Đúng rồi, ta bây giờ cũng đang mặc đồ đỏ rực như nàng, nghĩ như vậy, ta không khỏi cúi đầu xuống nhìn nhìn áo bào, quả thật là hồng muốn chết. Không nén được ta cười nói với Nghiên Nhi: "Nghiên nhi, ngươi xem... Y phục của chúng ta đều hồng như vậy... Thật khéo nha..." "Vừa nãy ngươi định mở cửa đi đâu?" Ta nghe được tiếng nàng hỏi. "Ta, ta..." Ta vừa mới thấy Tư Đồ Ức. "Lại đây." Không đợi ta nói hết lời, nàng nói. Căn bản là không nghe ta nói chuyện mà, ta có chút tức giận nên cứ vậy đứng nguyên tại chỗ, không chịu bước qua: "Nghiên nhi, ta, ta... Ta vừa mới thấy, thấy Tư Đồ Ức!" Đã lâu không gặp lại người này, từ sau lần đưa ta đến đây, ta hoàn toàn không còn nghe thấy tin tức nào của nàng nữa, giờ thấy được, thật là... Thật là thần kỳ. Nghiên Nhi lắng nghe nhưng không có trả lời, hơn nửa ngày sau nàng mới nói: "Mau tới đây." Cảm nhận được nàng hoàn toàn không coi trọng lời ta, Lâm phu nhận cũng vậy, giờ đến ngay cả Nghiên Nhi cũng vậy... Ta không khỏi có chút tức giận, rầu rĩ đáp: "Ta không qua." Không nghĩ tới, Nghiên Nhi so với ta còn tức giận hơn, nàng hung hăng gọi: "Lâm! Duẫn! Nhi!" Nghe được tiếng nàng kêu như vậy, ta sợ tới mức tim lập tức nhảy lên, vội vã đáp lời: "Đừng, đừng nóng giận, ta tới liền, được không." Cảm giác bất mãn vừa tới lập tức liền bị sợ hãi dập tắt, ta bĩu môi, chậm rãi di chuyển đến bên giường. Cũng không biết vì cái gì, ta giờ đây không còn một chút khí lực, đến ngay cả đi đường cũng là không xong. Nhưng Nghiên Nhi muốn ta qua, ta không thể không qua -- Vì thế chỉ có thể cắn răng, bước từng bước một. Cuối cùng lung la lung lay đến được bên giường, ta lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã vào người Nghiên Nhi, sau khi vội vã ổn định thân mình, ta mới thật cẩn thận đặt mông ngồi xuống bên cạnh. Ta biết mình không có say, ta chỉ là quá mệt mỏi mà thôi. "Ngươi đã uống bao nhiêu vậy?" Ta nghe thấy Nghiên Nhi thở dài. "Uống bao nhiêu?" Ta nghĩ nghĩ, khó hiểu hỏi, "Uống gì?" "Rượu!" Nghiên Nhi tức giận nói. "Rượu?... Ta, ta hình như là uống không ít." Ta cười cười, rồi lại cảm thấy ngay cả khí lực ngồi thẳng mình cũng không có, vì vậy liền thuận thế gác đầu lên vai Nghiên Nhi, ổn định thân mình rồi nói, "Bọn hắn muốn cho ta uống, không biết vì sao mọi người lại cao hứng như vậy, nhìn bọn hắn cao hứng ta cũng cảm thấy cao hứng, nên... Ta sẽ uống thôi, chỉ uống có một chút rượu... Bất quá...." Nói tới đây, ta có chút tự hào ngẩng đầu, "Dù uống rượu ta cũng không có ói.. Rất lợi hại phải không?" Nói rồi, lại vô lực tựa đầu trên vai của nàng. "Ngươi... Ngươi thật là..." Ta nghe được Nghiên Nhi thở dài, "Mau nhấc hồng khăn voan của ta lên." "Hồng khăn voan?" Ta sững sờ quay đầu nhìn nhìn Nghiên Nhi, sau đó không nhịn được cười ra tiếng, "Ha ha, Nghiên nhi... Làm sao ngươi lại đắp một khối vải đỏ lên đầu của mình? Ha ha ha..." Như vậy thoạt nhìn nàng có điểm ngốc a. "Ngươi, ngươi mau lên!" Nàng lại tức giận. Sao đêm nay nàng lại tức giận như lão trung niên vậy? "Ta nhấc là được." Ta thực sợ hãi Nghiên Nhi tức giận, chỉ có thể rầu rĩ nói, "Chính mình đắp vải đỏ thì chính mình nhấc a, lười thành như vậy..." Đợi sau khi nhấc được tấm vải che trên đầu nàng, ta cuối cùng đã có thể thấy được khuôn mặt ngày đêm mong nhớ. Nhưng bởi vì đầu quá choáng váng, ta phải ghé thật sát vào mới thấy rõ được mặt Nghiên Nhi. Nàng đêm nay... Thật sự rất đẹp. Khuôn mặt trắng nõn, hai mắt to tròn, đôi môi mỏng đỏ hồng, cả người cũng rất thơm... Chính là vì sao, nàng giống như thực tức giận? Nghiên Nhi liếc ta, không nói lời nào rồi nghiêng đầu đi. "Nghiên nhi?" Ta có chút luống cuống, nàng muốn ta làm gì ta đều ngoan ngoãn nghe theo, vì sao êm đẹp như vậy nàng lại tức giận? Nhanh chóng mở miệng hỏi, "Nghiên nhi... Ngươi làm sao vậy? Tức giận? Đừng nóng giận a, ngươi, ngươi đêm nay... Rất đẹp." Nói rồi, ta nghiêng thân mình ôm nàng vào lòng. Nàng thở dài, vẫn không nhúc nhích tùy ý ta ôm, lại nói: "Nhanh đi bưng chén lại đây." "Rượu?" Ta ngước mắt lên, nhìn nhìn Nghiên Nhi, cầu xin nói, "Nghiên nhi... Ta không muốn uống nữa, vừa nãy ta uống đủ rồi, ta..." "Nhanh đi!" Nghiên Nhi lại lần nữa tức giận cắt đứt lời ta. Đêm nay quận chúa thật là đặc biệt tùy hứng... Chẳng có cách nào, ai bảo tính tình của ta hảo đây. Thở dài, ta đứng dậy thất tha thất thểu hướng tới bên bàn. Thật sự là mệt chết được, nhưng không hiểu vì sao Nghiên Nhi bây giờ lại cố tình ưa tra tấn ta. Thật vất vả rót được một chén, lại nghe thấy tiếng nàng hô lên: "Rót hai chén." Ta đành mải miết rót thêm chén nữa. Trở lại bên giường, Nghiên Nhi cầm lấy một chén rượu, rồi để cho ta ngồi xuống. "Vươn tay ra." Nàng nói. Ta vươn tay, nhưng Nghiên Nhi lại tức giận nói: "Không phải tay này, là tay người cầm rượu kia!" "Đừng, đừng nóng giận a." Ta ngắt lời, sau đó vươn cánh tay đang cầm rượu ra. Nghiên Nhi không trả lời, chỉ thấy nàng cũng vươn tay cầm rượu, vòng qua cánh tay ta rồi nói: "Nâng chén uống đi." "Ha ha..." Ta không nhịn được lần nữa cười ra tiếng, "Nghiên nhi, chúng ta giống như đang uống rượu giao bôi, hảo hảo vui..." "Uống mau." Nghiên Nhi thúc giục. Ta lại ngoan ngoãn nghe theo nàng. Uống xong rượu rồi, ta có chút không cam lòng nói: "Nghiên nhi, vừa nãy ta thật sự thấy được Tư Đồ Ức, nàng đứng ở trong sân, ta thấy được rõ ràng..." "Đêm nay trừ bỏ tên ta, tên ai ngươi cũng không được gọi." Nghiên Nhi cắt đứt lời ta, thanh âm lạnh lùng nói, "Ngươi nói thêm lần nữa, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài." "Đừng a." Ta để tùy ý nàng cầm lấy chén rượu trong tay mình, "Bây giờ ta rất mệt... Nếu, nếu, ngươi đuổi ta đi, ta ngủ chỗ nào?" Nghiên Nhi cất rượu cùng chén đi, rồi trở lại ngồi xuống bên cạnh, rầu rĩ nói: "Không biết." "Đừng nóng giận..." Ta đến sát gần hôn hôn mặt nàng, nói, "Ta sẽ ngoan ngoãn, không nháo ngươi... Vậy, vậy chúng ta ngủ đi, ta mệt quá." Thật sự mệt quá, toàn thân mệt đến lên men, vì sao ta có thể mệt mỏi như vậy chứ. "Ngươi đêm nay sao lại uống nhiều rượu như vậy." Nghiên Nhi quay đầu lại, tức giận nói, "Cũng không uống ít một chút?" Không có uống bao nhiêu a, chỉ có một chút. "Nghiên nhi..." Ta để trán cả hai tựa vào nhau, không nhịn được hít sâu mùi thơm trên người nàng, rồi nhẹ nói, "Mùi trên người ngươi thật dễ ngửi." Nàng cười một tiếng, rồi mở miệng ôn nhu hỏi: "...Trên người ta có mùi gì?" "Mùi thơm thơm, giống, giống như hoa vậy, ngửi rất hảo." Ta nói, rồi đến sát gần hôn môi nàng, sau đó ghé đầu nương lên vai, vô lực nhắm hai mắt lại. Cảm giác được Nghiên Nhi đang vươn tay ôm lấy ta, nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng, đối với ta nói: "Duẫn Nhi, ngươi bây giờ chỉ muốn ngủ?" "Ân, ta mệt quá." Ta gật gật đầu. Thật sự là, mệt chết được. "Ngẩng đầu lên." Nghiên Nhi ôn nhu nói. "Ta muốn ngủ, Nghiên nhi. Ta thật sự rất, rất, rất mệt." Ta mệt đến động cũng không động được, còn thế nào ngẩng đầu a? "Ngoan, ngẩng đầu." Nàng đưa tay vuốt ve mặt ta. Ta thở dài, nghe theo lời nàng ngẩng đầu. "Nhìn ngươi say đến thế này, người còn đầy mùi rượu... Mặt đỏ rần." Ta nghe được tiếng Nghiên Nhi cười. Chẳng muốn đi trả lời nàng, ta vẫn gắt gao nhắm chặt hai mắt. Khi nào nàng mới bằng lòng buông tha ta đây, hết uống rượu rồi lại vươn tay, bây giờ còn muốn ta ngẩng đầu lên nữa... Đột nhiên, trên môi chợt ấm, hơn nửa ngày ta mới phát hiện là Nghiên Nhi hôn ta. Ngay cả khí lực để đáp trả nàng cũng là không có, ta để mặc cho nàng tùy ý hôn, từng chút một tỉ mỉ. Đầu lưỡi ướt át của nàng cạy mở môi ta, vừa mới trơn nhập vào trong miệng lại rụt trở về, ta nghe thấy Nghiên Nhi thở dài, rồi sau đó là cảm giác nàng đang dùng sức cắn lấy môi ta. Ta lập tức nghiêng mặt tránh, cau mày nói: "Đau." Nghiên Nhi đưa tay cởi bỏ vạt áo của ta, ta thật sự là quá mệt mỏi, chỉ có thể theo động tác của nàng nghiêng thân mình, tùy ý để nàng cởi áo bào ra. Đến khi trên người chỉ còn lại một chiếc áo đơn mỏng, rốt cuộc ta mới nhẹ nhõm thở dài, không còn cảm thấy thân thể mình như đang bị trói chặt, đã có thể phóng thích bản thân nằm trên giường. "Duẫn Nhi?" Nghiên Nhi hô ta một tiếng. "Ân?" Ta hơi hơi mở mắt, nhìn nàng. "Ngủ vào trong một chút." Nàng nhẹ giọng nói. Ta nhắm mắt lại, nghe lời lăn qua mấy vòng, đến khi đụng tới tường bên trong cùng mới thuận thế dừng lại. Giường thật sự mềm quá, ta... Thật muốn ngủ. "Duẫn Nhi?" Nghiên Nhi lại hô ta. Sao nữa? Ta lười mở miệng đáp nàng, chỉ đợi chính nàng nói tiếp. "Ngủ lại đây." Nàng ôn nhu nói. Ta cau mày, chẳng hề muốn phản ứng lại, vừa nãy nói ta vào trong ngủ, giờ lại nói ta ngủ lại đây, ta thật sự, thật sự, thật sự mệt quá, đừng tra tấn ta nữa... "Duẫn Nhi?" Nàng lại hô. "Nghiên nhi, ta thật sự... Mệt quá." Ta hướng vào phía vách tường, rầu rĩ đáp. Lúc này đây, ta chỉ cầu nguyện Nghiên Nhi sẽ không còn yêu cầu nữa. Cuối cùng ngủ rồi sao, thật tốt quá. Nhưng chỉ ngay sau đó, ta cảm thấy thân mình Nghiên Nhi đang gắt gao ôm chặt lấy ta, cả người dán lên trên lưng, tay nàng vòng quanh eo nhỏ, đầu nghiêng nghiêng hôn lên cổ, nhẹ giọng nói ở bên tai: "Duẫn Nhi... Ngươi muốn ngủ?" Hai mắt vẫn nhắm ta từ từ xoay người lại, đưa tay ôm lấy eo quận chúa, rồi mới chậm rãi gật đầu. Chúng ta ngủ đi. Chính là chỉ qua một lát, ta lại cảm thấy thân thể như đang bị vật gì đè lên, khiến cả người đều là khó chịu. "Nghiên nhi?" Ta gian nan mở mắt, nhìn thấy Nghiên Nhi không biết từ lúc nào đã nằm trên người của ta. Nàng không nói lời nào, trên người chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng, không đợi ta mở miệng cất lời, nàng đã cúi đầu hôn lên môi ta. Môi của nàng rất mềm và ấm, khiến ta không tự giác được ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của nàng. Nghiên Nhi dường như có điều lo lắng, nàng vươn đầu lưỡi mạnh mẽ chui vào trong miệng của ta, thậm chí tay cũng trơn nhập vào trong vạt áo, bàn tay lạnh lẽo chạm đến bờ eo khiến ta giật mình, vội vươn tay ra đè tay nàng lại, không muốn để nàng lộn xộn hơn. "Duẫn Nhi..." Nàng nhẹ nhàng thở phì phò, nói ở bên tai, "Buông tay ra." "Nghiên nhi." Ta nhíu nhíu mày, cầu xin nói, "Đừng cởi, ta lạnh lắm. Hơn nữa... Ta thật sự rất mệt rồi, chúng ta ngủ được không?" Nàng rốt cuộc muốn làm gì chứ? Ta có ngủ cũng đâu cần cởi thêm áo nữa, như vậy rất lạnh a. Nghiên Nhi không nói lời nào, nhưng vẫn dán chặt thân mình trên người của ta, sau đó cúi đầu chậm rãi hôn lên cằm, cảm giác ngứa ngáy như chọc nghẹo vào lòng. Nhưng ta thật sự là quá mệt mỏi, mệt đến không có cách nào đáp trả lại nàng. Ta chỉ nghiêng đầu để tùy ý nàng hôn, đến lúc mệt nhọc nàng cũng sẽ không còn tiếp tục gây sức ép nữa. "Lâm Duẫn Nhi." Qua một lúc lâu, ta nghe được tiếng Nghiên Nhi bình tĩnh ở bên tai hỏi, "Rốt cuộc ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?" "Ân?" Ta lười không muốn mở mắt, tùy tiện đáp lời. "Ta hỏi ngươi, ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?" Nàng tức giận hỏi, sau đó há miệng cắn vành tai ta. "Hôm nay..." Ta nghĩ nghĩ, lại cảm thấy đại não như một mảnh hỗn loạn, căn bản điều gì cũng nghĩ không ra. Nghiên Nhi thở dài, nàng rầu rĩ nói: "...Hôm nay là ngày chúng ta thành thân." "A... Đúng rồi, thành thân..." Lúc này ta mới chợt nhớ tới, vì vậy không nén được cười cười. Chính là ngày thành thân a! Trí nhớ của ta sao ngày càng kém vậy? Nghiên Nhi không nói thêm gì nữa, bàn tay nàng cũng dừng lại động tác, sau đó nghiêng người nằm xuống cạnh ta. Cuối cùng cũng chịu ổn định. Ta nhắm mắt lại, xoay người ôm lấy Nghiên Nhi, muốn chính thức cùng Chu Công hẹn hò. Nhưng... Cảm giác có điều gì là lạ. Hôm nay là... Ngày thành thân? Ai thành thân? Hình như là... Ngày thành thân của ta cùng Nghiên Nhi? Không đúng, không phải chúng ta đã thành thân rồi sao? Từ từ. Hôm nay đúng là ngày ta cùng Nghiên Nhi thành thân -- Lần thứ hai thành thân. Trong phút chốc, từng màn của ngày hôm nay như đồng loạt xuất hiện trong đầu, giống như ta đang nhặt lại từng món đồ đã đánh mất quay trở về túi: Cửu tỷ ở bên tai ta líu ríu không ngừng, lo lắng khi chờ Nghiên Nhi xuất hiện, hồi hộp khi cùng bái đường, huyên náo cùng mọi người nâng chén uống say... Hôm nay đích thực là ngày chúng ta thành thân, là ngày đã tới sau bao nhiêu chờ đợi, nhẫn nại của ta! Chính là... Ta lại... Cơn buồn ngủ như đột nhiên biến mất, mồ hôi lạnh đều bị dọa chảy ra. Ta mở mắt, Nghiên Nhi vẫn như cũ đưa lưng về phía ta, nàng không nhúc nhích chút gì. Ta sợ hãi kêu một tiếng: "Nghiên nhi?" Nàng không để ý tới. Thảm. "Nghiên nhi?" Ta nghiêng thân mình, ở bên tai nàng nói, "Ta, ta nhớ ra rồi, hôm nay là ngày chúng ta thành thân." "Trí nhớ của ngươi thật tốt." Nàng mở miệng nói. Ta cười cười: "Vậy, chúng ta..." "Đừng đụng ta." Nàng lạnh lùng thốt, "Ta mệt nhọc." Đầu của ta như trống rỗng: "Nghiên nhi..." Không cần a... " Ngươi cũng mệt nhọc mà, vậy mau ngủ đi." Nghiên Nhi tiếp tục nói, ngữ khí vẫn như cũ lạnh băng. "Ta không mệt, một chút cũng không." Ta vội đáp. Nghiên Nhi cười lạnh một tiếng, rầu rĩ thuyết: "Không phải vừa nãy ngươi mệt đến động cũng không nguyện sao? Giống hệt như người chết." "Ta sai lầm rồi, Nghiên nhi, ta thật có lỗi." Ta vội vã xin tha. Không biết đến lần thứ mấy, mặc kệ ta nói thế nào, Nghiên Nhi cũng không nguyện để ý ta. Mặc kệ. Ta nghiêng thân mình, còn cách áo đơn hôn lên lưng nàng. Nghiên Nhi vẫn như cũ đưa lưng về phía ta không đáp, chỉ cương lên thân mình không nhúc nhích chút gì. Hai bàn tay ta ôm lấy eo nhỏ, chậm rãi chuyển lên phía trước, vừa xoa đến vùng đầy đặn mềm mại kia thì nàng lạnh lùng thốt lên: "Ta nói, đừng đụng ta." Cắn răng, ta mạnh mẽ lật người Nghiên Nhi lại, rồi nhanh chóng cúi người đặt lên trên nàng. Lúc này ta mới nhìn rõ được gương mặt Nghiên Nhi, trong ánh nến nhẹ nhàng lông mày của nàng cau chặt, đôi mắt thì đang căm giận nhìn chằm chằm ta, hai mảnh môi mỏng gắt gao mím chặt. "Nghiên nhi?" Ta cúi xuống hôn hôn lên khóe miệng nàng, khiếp vía thốt, "Ta sai lầm rồi. Vừa nãy ta không biết.. Không biết bị sao nữa, điều gì cũng quên... Ta, ta còn tưởng rằng..." "Còn tưởng rằng cái gì." Nàng quay đầu đi, không chịu nhìn ta, "Còn tưởng rằng chúng ta không có thành thân?" "Ta cũng không biết làm sao nữa." Ta nâng tay xoa nhẹ đầu mình, "Vừa mệt vừa choáng, nên điều gì cũng không nghĩ ra..." "Còn bây giờ, bây giờ ngươi không mệt không choáng sao?" Nàng rầu rĩ nói. "Dù có mệt mỏi thế nào cũng không thể ngủ a." Ta vội cười cười, sau đó thấp giọng nói, "Chúng ta... Chúng ta còn có chính sự chưa làm..." Nói rồi, ta cố ý đem thân mình dán chặt lên nàng, dùng sức cọ xát. Nàng mím chặt môi không muốn mở miệng nói chuyện, chỉ dùng cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm ta, bên trong có oán giận cùng với ủy khuất. "Nghiên nhi... Đừng không để ý tới ta." Ta cầu xin nói. Nghiên Nhi thở dài, nàng cuối cùng mở miệng hỏi: "Rốt cuộc ngươi đã uống bao nhiêu rượu?" "Cái này... Ta cũng không biết." Ta nhắm mắt lại liều mạng suy nghĩ, nhưng vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, "Tất cả mọi người giống như đều nghĩ ta không thể say vậy, mỗi người đều đến chúc rượu, một ly rồi lại một ly... Ít nhất so với lần thành thân trước nhiều hơn hai lần." "Nhưng lại không có ói?" Nghiên Nhi nhịn không được hỏi. Ta bất đắc dĩ bĩu môi, rầu rĩ nói: "Ta cũng không biết vì sao nữa... Nghiên nhi, chúng ta đừng nói tiếp chuyện này được không?" "Vì sao?" Nàng nhíu mày. Biết nàng là cố ý kiếm chuyện, ta cười nói: "Bởi vì đêm xuân đáng giá nghìn vàng... Giá trị thiên kim a." "Không biết là ai vừa mới nói... Thực muốn ngủ đây?" Nàng nói rồi, đôi mắt lại nhìn ta chăm chú. Trong ánh nến, đôi mắt của Nghiên Nhi lóe lên ngọn lửa sáng ngời khiến tim ta loạn nhịp, mái tóc dài của nàng đã sớm tản ra, hương khí phảng phất trên người khiến ta mê đắm. Nhất là hai mảnh môi mỏng đỏ mọng kia, tựa như một nụ hoa đang nôn nóng chờ ta đến hái. "Nói a..." Nàng cười hỏi, "Ai nói thực muốn ngủ đây?" Chẳng quan tâm đến Nghiên Nhi đang nói điều gì, ta xúc động cúi thân mình xuống, dùng sức hôn lên hai mảnh môi mỏng kia. Nghiên Nhi cuối cùng không còn cự tuyệt, nàng cười nâng cằm đáp lại nụ hôn của ta. Vẫn là cảm giác mềm mại ấm áp, ta vội dùng lưỡi cạy mở môi nàng, sau đó tỉ mỉ cùng lưỡi của nàng dây dưa. Nghiên Nhi chợt cười nghiêng mặt, nàng khẽ sẳng giọng: "Miệng đầy mùi rượu." Ta nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút tức giận đối với Nghiên Nhi không chuyên tâm, liền cúi đầu xuống hôn nàng tiếp. Lần này Nghiên Nhi không nói gì nữa, hai mắt nàng nhắm nghiền chuyên tâm cùng ta hôn.
|