Chap 76 (Mắt em biêng biếc màu biển xanh) [17.11.15] "Sau ngần đó năm, thời gian làm chúng ta khác đi, tình cảm trong lòng dầnyên lặng hơn, đằm thắm hơn, như cánh chim chao lượn nền nã trên bầu trời lạnh căm, không dậy sóng nồng nhiệt như ngày trẻ, nhưng khổ thân, lạinồng nàn hơn, sắc mắc hơn, nỗi niềm trở nên mênh mang, thênh thang, tựa màu xanh trên nền trời, xanh mãi xanh mãi, chẳng có điểm dừng, nào có biên giới. Mắt em biêng biếc màu biển xanh Trập trùng trập trùng sóng Lệ tràn mi tràn mi..." ------------ The President 's Lover OST part 19 (Aphrodite - S.E.N.S) [Bài này nó tàn nhẫn lắm, nhưng đây sẽ và luôn là nuối tiếc lớn, nếu bạn bỏ qua nó, thế thôi] . . Chiều nay, gió thổi mây ngàn, trái tim lững thững trôi, về phương nào đây, phải chăng nên nở một nụ cười, vì trời đất thênh thang là thế, nhưng cứ đứng trơ ra đó, mắt đau đáu nhìn, vì chẳng có nơi chốn thân thương để xuôi về. Sau một tình yêu bị phản bội, có người sẽ đứng lên được, rũ bỏ quá khứ đáng nguyền rủa, tự tay mình nung nóng lại trái tim giá lạnh; cũng có người theo lẽ thường, đau đến không gượng dậy được, cứ nghĩ lại tháng ngày dối gian đó mà lòng thắt lại, trái tim không chịu đựng nổi, không thể, vậy là cứ ngập chìm trong cảm giác bơ vơ não nề đó. Nhưng dù là người phấn chấn được, hay kẻ lụi tàn sau màn đêm, cũng vẫn chung một nỗi niềm rằng, trái tim xin hãy ngủ yên, đừng sống dậy bất cứ niềm thương nỗi hận nào nữa, xin hãy ngủ yên,như ngày bé thơ, nhắm mắt, không đớn đau nữa. Tàn úa, nhếch nhát bao nhiêu thì đó cũng chỉ dừng lại ở hai người yêu nhau, nay hôn nhân tan vỡ, tận mắt nhìn chồng mình tay đan tay với tình nhân, chỉ muốn gieo mình vào đại dương trập trùng sóng thôi. Vậy mà Sulli đã gượng được gần bốn năm rồi, cô ấy vẫn xinh đẹp như ngày nào, chỉ có ít cười đi, đôi mắt lúc nào cũng nhàn nhạt buồn, chẳng còn gì để thiết tha nữa. -Phu nhân, tôi có thể vào không? - Bên ngoài có người gọi, dường như là Sooyoung. Cô ngẩng mặt lên đáp: -Tất nhiên rồi, Sooyoung. Sooyoung đi vào, cười khẽ một tiếng, sau ngần ngại nói: -Phu nhân, cô có chắc không? Cô ấy không vội trả lời, mỉm cười hỏi: -Vẫn gọi tôi là "Phu nhân" à? Bao nhiêu năm rồi, cô và Yuri vẫn hay gọi tôi như thế.... Sooyoung nhíu nhẹ mày, sắc mặt chùng xuống, nói rất nhỏ: -Cô vẫn còn nghĩ chuyện xưa? "Phu nhân", hai tiếng này thật sự khó bỏ, cũng chẳng phải vì hai tiếng xưa cũ này, mà cô đến cuối cùng không tranh cử nữa sao? -Mỗi lần nghe các cô gọi tôi như vậy, khiến tôi nhớ ngày xưa, ngày tôi có một hôn nhân, ngày tôi có người tôi yêu nhất, ngày tôi khóc và có người dỗ dành, có lẽ hạnh phúc ấy không quá ấm cúng, nhưng tôi biết tôi có một gia đình. - Sulli bật cười, đôi mắt buồn lắm, biêng biết màu biển xanh - Tôi cứ bị nhầm lẫn giữa hiện tại và quá khứ, rồi ngay lập tức tôi tỉnh thức, nhận ra tôi vốn đã mất hết tất cả rồi, thì hai tiếng "Phu nhân" đó, như đang giết chết tôi, trái tim tôi muốn vỡ nát.... -Phu nhân....tôi.... -Cô lại như thế nữa rồi.... -Tôi xin lỗi. - Sooyoung cúi mặt, không hiểu sao lại vẫn lỡ lời - Hình như, cô không cạn kiệt nỗi đau đi chút nào cả? -Tôi không muốn sống nữa, tôi đã nghĩ như vậy suốt, khi mà....khi mà....Taeyeon khép lại cánh cửa ngày hôm đó. Giờ đến gọi tên, tôi cũng thấy khó khăn vô cùng, tôi đoán là tôi đang tự gây mê mình thôi. -Đã từng ấy năm rồi Sulli à....cô không thể cho bản thân mình cơ hội sao? Tôi biết có những chấp mê bất ngộ khó lòng nguôi ngoai, nhưng cậu ấy đã đi rồi, xa lắm, cậu ấy không thể và không bao giờ quay lại, để ôm lấy cô, hôn cô, và nói "xin lỗi" cả. - Sooyoung cau mày, chứng kiến tình cảnh này, ai tránh khỏi được xót xa. Dòng nước mắt ấy tuôn rơi, người con gái ấy bật ra vài tiếng yếu ớt. -Trái tim tôi....đau lắm. -Cậu ấy dù có trở về, cũng đã không thể như xưa, hai người không thể như ngày trước, có những chuyện, đã xong rồi, đã xảy ra rồi, cô muốn xem như không có cũng không được. -Tôi chưa bao giờ nghĩ, Taeyeon yêu dấu, sẽ quay trờ về....với tôi.- Cô ấy nói trong nước mắt, lời nói nghẹn ngào, bóp chặt trái tim mình, nghẹn lời người đối diện. Sooyoung lặng thinh nhìn người kia nước mắt giàn giụa, cô ấy vẫn rạng ngời, cô ấy luôn cố gắng để không phải lụi tàn một cách đúng nghĩa, nhưng cũng không phải tỏ ra cứng rắn lắm, chỉ là thỉnh thoảng trong vài năm qua,cô có thấycô ấy đứng ở thang máy khóc, có thấy cô ấy xem lại lá thư ngày nào mà dòng nước mắt ướt mi, và chứng kiến cô ấy lái xe đến nơi có Taeyeon, đứng nhìn người đó mãi, chỉ nhìn rồi lặng lẽ quay về, như chưa từng xảy ra chuyện dang dở nào. Có lần cô phải chuẩn bị đồ cho cô ấy, thế nào mà khi mở toang tủ đồ, cô còn nghĩ mình hoa mắt, khi mà trong đó bao nhiêu là áo quần ngày trước của Taeyeon, vẫn yên vị. Bên trên mỗi áo sơ mi trắng là từng đó nơ áo theo cùng, mỗi chiếc áo vẫn gọn gàng và sạch vô cùng.Cô không biết chúng đã ở đây bao lâu, hay vốn dĩ chưa bao giờ có đổi thay. Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thật sự xúc động đến lặng người, trái tim đang đau. Cô đứng đó rất lâu, rồi chẳng kịp khép lại cửa tủ, xoay lưng, thì Sulli đã đứng đó,lại càng chẳng biết, cô ấy đã đứng đó lâu nhường nào. Tự dưng có giọt khóc rời mi, nghiễm nhiên đến độ cô không hề ý thức được, rồi cô gái kia cũng khóc.Hai người đứng y vậy, khoảng cách đủ xa, nhìn đối phương lệ tràn mi. Còn nhớ sinh thần năm trước, cô và Yuri tổ chức cho cô ấy ở Dinh thự, và đó là hành động ngu ngốc nhất mà hai người bọn cô tự nhủ không bao giờ tái diễn nữa. Khi đó, cô nhớ như in, khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy cả phòng bật sáng, ánh nến lung linh, bài hát mừng sinh nhật vụng về vang lên, tiếng vỗ tay, mũ hình chóp đội trên đầu lắc lư, vậy là cô ấy đổ gục xuống, ôm gối khóc đến nghẹt thở, cô ấy gọi tên "Taeyeon" và nói nhớ người ấy rất nhiều.Thay vì nhớ sinh nhật mình, cô ấy lại nhớ đến chiếc nơ mình đã mua tặng người đó, cũng nhớ rõ người đó đã cự tuyệt tình cảm sự kì vọng của mình ra sao, rất rõ. -Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng giờ thì có, tôigiậnKim Taeyeon lắm. - Sooyoung lên tiếng. Sulli nhìn Sooyoung, một lúc lâu, gạt nước mắt, nửa cười nửa lại không, bâng qươ: -Tại sao? -Vì biến cô thành ra như thế này,biến chúng ta chỉ còn lại những ngày nhập nhằng giữa chuyện cũ và ngày mới.Biến ngày sinh nhật của cô thành ác mộng, biến không gian của cô chật chội đến khó thở, biến kí ức của cô thành liều thuốc độc, biến hiện tại của cô trở nên mông lung lạc lối, khiến chúng tôi làm gì cũng phải cân nhắc lo sợ, cô có buồn không, sẽ khóc không. Cái cách mà cô chọn ôm nỗi đau vào lòng, cô gìn giữ mọi thứ, cô xem cây bút, ấm trà, nơ áo, như những gì quý giá nhất, càng khiến cô tê tái thêm. Taeyeon phá hỏng mọi thứ, niềm vui của một Đệ nhất phu nhân, hóa ra chỉ còn là những nỗi sợ hãi, khốn đốn như thế. Sulli thở nhẹ, mỉm cười. -Sooyoung có yêu Chánh án Lee không? -Tôi có. -Nhiều chứ? -Đương nhiên rồi, sao cô lại hỏi vậy? -Ai rồi cũng không thể tránh khỏi một cảm giác, sẽ yêu ai đó trong đời này, nhỉ. Tôi không rõ tại sao mình lại hỏi cô như vậy nữa, nhưng giờ tôi nghe được, có ai đó yêu người nào đó, tôi cảm thấy vui lắm. - Lời nói Sulli dần mềm mại hẳn, tình cảm đong đầy, đôi mắt nhìn vào nơi muôn trùng xa, môi mấp máy -Những người còn yêu được nhau, còn có người để yêu, có một tương lai cùng chung sống, không phải rất tốt sao? -Cô lại như vậy rồi.... - Sooyoung buồn bã. -Tôi có câu trả lời rồi, tôi chắc, hãy đưa tôi đến đó, ngày đặc biệt như vậy, sao vắng tôi được chứ?! Chiếc xe lăn bánh, đưa dấu chân Sulli đến nơi vẫn hay lui tới. Từ xa nơi ấy nghe được tiếng náo nhiệt, không phải cảm giác rất hào hứng, mà êm đềm và từ tốn thôi. Nơi đó đang vui, lòng cô càng buồn. Sooyoung mở cửa xe, cô ngần ngại bước ra, điều đầu tiên là dõi mắt tìm người ấy ở đâu. Kia rồi, người ấy đang khoát trên người bộ lễ phục đơn giản, một màu trắng tinh khôi, môi cười trông vẫn xinh như ngày nào, khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc vàng màu chạng vạng, ánh mắt như cả trời đầy sao, trái tim cô thắt lại, có tiếng nhạc vang lên, nhỏ dần rồi lớn hẳn, chẳng phải là giai điệu ngày cô bước vào lễ đường đây sao. Sulli muốn bật khóc nhưng phải dằn lại,đây không phải là nỗi đau bật dậy từ nấm mồ lạnh lẽo, mà là niềm vui ngày cũ được bới lên, khiến hiện tại đầy phũ phàng, cay đắng.Réo rắt lắm, giày vò lắm. "Người ở cạnh Tae không phải là em, trước không là em, giờ càng không phải. Ngày chúng mình lấy nhau, em nhớ Tae không được rạng ngời như lúc này. Ngày đó mình trao nhẫn ở lễ đường, cùng nhau đọc lời thề, em đồng ý, Tae cũng vậy, mình cùng vẽ một nụ cười, chúng đồng điệu lắm. Hôm nay, giờ này, Tae tổ chức lễ kết hôn giản dị tại nhà, Fany không nhiều trang sức, cũng không xa hoa, nhưng lại rất đẹp, đẹp đến nao lòng, khác chúng mình quá, cô ấy khác em quá. Em từ có rất nhiều, em trân trọng, nhưng vẫn mất hết. Cô ấy đi từ hai bàn tay trắng, nhưng cuối cùng gom về được hơi ấm trọn vẹn của cuộc đời.Tae gạt em, cô ấy dối em, trời đất thi nhau cùng bắt nạt em...." Từ xa Taeyeon cũng nhận ra cô vợ cũ đã đến rồi, hai đứa thẩn thờ nhìn nhau, nét mặt đượm buồn, tâm tư hỗn loạn. Taeyeon chưa bao giờ muốn tổn thương Sulli theo cách này, ngày vui trong đời, không chia sẻ cùng cô ấy, thì có vẻ chẳng nhìn nhau là "bạn", chẳng xem nhau như thân thương nữa, nhưng nói với cô ấy, thì cũng không nên, ai lại mời vợ cũ đến chia vui ngày kết hôn?! Nhưng cô ấy đã ở đây rồi, mọi chuyện cứ diễn ra, chẳng cách nào ngăn lại được. Niềm đau này chỉ có thêm sâu sắc, chứ không có giảm.Vì không đau, là chẳng có (từng) yêu đâu. Cô ấy bảo"Em không sao. Ngày vui của Tae sao thiếu em được?", cô thì gắng gượng đáp"Nếu em thấy tiện, em hãy đến, nếu em có việc bận, em đừng nhọc lòng."Cô ấy lại nói, mà chẳng hiểu trong lòng bi ai bao nhiêu"Em...chỉ muốn giai đoạn nào trong đời Tae, em cũng được thấy, nhìn Tae hạnh phúc, tuy em sẽ không tránh được cay đắng, nhưng là vì...."Lúc đó cô đã phải mắng cô ấy ngay"Em ngốc lắm, bấy lâu em vẫn vậy, với một người trước sau cũng chỉ biết làm em đau khổ."Rồi cô ấy lặng lẽ đáp, mà kết thúc cuộc điện thoại không chắc sẽ có khóc hay không, và nếu có thì bao nhiêu là nhiều, là đủ"Em sẽ đến, hãy đợi em." Taeyeon chạy đến nơi Sulli đang đứng, lúc đến gần cô ấy, khẽ trao nhau nụ cười, cô mở lời, vẫn điềm đạm như ngày nào. -Em đến rồi à. -Phải, em đến rồi. Taeyeon gật đầu, cảm giác nghẹn ngào lắm, khó tả lắm, muốn nói thật nhiều rồi lại bay biến con chữ đâu hết, cứ cúi mặt mãi, cảm giác như "mình là kẻ có lỗi, không xứng reo vui khi có được hạnh phúc vậy", nên không dám nhìn cô ấy, rồi thì thầm chỉ đủ cô ấy nghe thôi. -Tae....Tae xin lỗi. Nghe xong, bao nhiêu thứ phải chịu đựng trong ngần ấy năm, chẳng nói chẳng rằng tuôn thành lệ, chẳng biết nghĩ thế nào, cô tiến lại ôm lấy người ấy, mắt nhắm nghiền, khóc thật sự. Bao nhiêu năm trôi qua, có khóc, nhưng là một mình đơn côi, nay cảm giác khóc trong cái ôm của người mình yêu nhất trên đời, khác lắm, đau nhưng ấm áp, bẽ bàng nhưng tròn vẹn, đây mới là người cô thật sự chia sẻ được,người duy nhất hiểu côđau như-thế-nào. Taeyeon đứng yên đó, trong lòng cùng sẻ chia niềm đau, khi không cũng tuôn lệ thành hàng, ngày vui lại khóc mất rồi. -Sao em phải....khổ sở như vậy? -Taeyeon à....nghe em lần này nữa, được không? - Lời lẽ của cô ấy giờ tan nát hết rồi, chẳng nghe rõ nữa. Ai đó nhẫn tâm, dẫm lên trái tim đã vụn vỡ? Là ai, người tàn nhẫn cứ khiến cô ấy mãi nức nở? Ngày tháng hôn nhân chưa đủ, vẫn chưa đủ đây mà....vì trong lòng còn đó yêu thương, thì nỗi đau nào có điểm dừng. -Được chứ, em nói đi. - Taeyeon gật gù, cổ áo của mình, cô biết đang ướt đẫm lệ buồn. -Em....em.... - Chưa nói được lời nào, mà cứ đoạn đành siết lấy người ấy vào cái ôm thật sâu, mà thôi. -Em làm sao? Em nói đi, Tae luôn nghe mà? - Taeyeon nóng lòng, vẫn cứ dịu dàng như vậy. -Em....không biết có nên nói không.... -Tae chờ....đến khi nào em nói thì thôi. Cô ấy ngẩng mặt lên nhìn trời, nhìn cánh chim chao lượn, đáy mắt đầy nước, cảm tưởng muốn ôm hết vào lòng tâm sự, nhưng tự biếthữu hạncủa đời người, có những chuyện không nói mai sau sợ sẽ có hối tiếc, hận mình ngày trước vì sao lại giữ trong lòng. Vậy là cô nói rất nhỏ, như áng mây trên trời, bồng bềnh trôi vào tai người ấy. -Em đau lòng lắm, rất đau lòng, trái tim em tưởng chừng đã chết đi, em không chịu nổi. Em nghĩ mình không sao, nhưng thấy Tae đứng ở dưới cùng cô ấy, em mới cam tâm thừa nhận, rằng mình đau đớn nhiều bao nhiêu. Em nghĩ hôm nay là ngày vui trong đời Tae, em không nên nói những lời này, dù chẳng có ý định gì, nhưng em đã nói mất rồi. -Em vẫn....chưa từng thay đổi, luôn nghĩ cho Tae rất nhiều, nhưng em đối xử với chính em tệ lắm, em có biết không? Ngần ấy năm, Tae biết hết, những lần em đến thăm mình, cũng biết em ra về khi nào, dù em chưa lần nào xuất hiện, chỉ là Tae không tiện giữ em, cũng không có lý do để quay lại nhìn, nói hai tiếng "Chào em....". Tại Yuri bất cẩn quá, để em thấy thiệp cưới, nên mới làm em lại nhọc lòng vì Tae, vết thương chưa lành lại nứt toang ra vì Tae. Sulli dời khỏi cái ôm, lau nước mắt, nhìn khuôn mặt khổ tâm của Taeyeon. -Em không muốn trở thành Tổng thống như ngày trước hứa hẹn nữa, em muốn làm một người bình thường, nhưng không được, có những thứ nói dứt ra chưa hẳn dứt được. Em rút khỏi ứng cử, nhưng vẫn được bổ nhiệm thành Phó Tổng thống. Em có nghĩ sẽ từ chối, nhưng lại không biết tương lai nếu không bận rộn, thì sẽ nguôi ngoai bằng cách nào, nên tạm để đó. -Bao nhiêu năm qua, Tae cũng có từng tự hỏi, tại sao Tae lại có thể phụ em, tại sao lại nói ra những lời khiến em đau lòng, vì sao phá nát hôn nhân của chúng ta, tương lai và sự nghiệp của chúng ta. -Vậy Tae có câu trả lời chưa? Taeyeon đảo mắt, lắng nghe tiếng nhạc, nhìn ngôi nhà trước mặt, từ tốn nói: -Em nói xem, nếu Tae không gặp Fany, Tae sẽ không yêu cô ấy. Nếu Tae không gặp, Tae sẽ không yêu, sẽ không phải chia tay rồi làm hòa, rồi lại như thế, hết lần này đến lần khác đập vỡ trái tim nhau. Fany đã cố, Tae cũng vậy, chia tay nhau, và rồi đều thất bại ê chề.Tae ước mình chưa từng gặp cô ấy, nhưng Tae đã gặp. Taeyeon bất giác nở nụ cười, bình yên vô cùng, bên dưới cô gái tên Fany cũng đang nhìn và trao cho cô nụ cười rạng rỡ nhất, cô ấy mặc kệ cô đang đứng cạnh ai, vẫn là luôn trao cho cô tình yêu nồng nàn như vậy thôi. Sulli dõi theo, trong lòng tự dưng vơi đi thắc mắc, Taeyeon và cô gái đó, tình yêu như một dòng suối, cứ nghiêng mình đổ xuống thành thác, mặc cho giông bão, mặc cho gian nan, có những lúc tưởng chừng đã đi đến bước người-thương-thành-lạ, nhưng nào phải, càng chông chênh lại càng ôm lấy nhau, dìu dắt từng bước, chở che yêu thương. Cô chẳng thể thay đổi được tình yêu như vậy, Taeyeon càng không, Fany cũng không. Đi đến bước này, là Taeyeon cũng chẳng muốn, Sulli càng không đành,chẳng phải không muốn ở lại, là phải đi, không đi không được. Trong chuyện tình yêu này, không phân thắng thua, chẳng phải ai hơn ai kém, chỉ là, Taeyeon không thể quay lưng được với Fany, và Fany cũng chưa từng nới lỏng vòng ôm, vẫn ôm lấy một-người-đã-có-vợ rất chặt, không hề nghĩ ngợi người ấy sẽ bỏ rơi mình không. Mọi chuyện đều tự nhiên như vậy.Tất cả mà muốn khác đi, thì chỉ còn là "giá như Taeyeon đã không gặp Fany....đã không gặp Fany." Sulli trầm tư, chậm rãi nói: -Em hiểu....nên ngày đó mới để Tae đi, đồng ý cho hai người bình bình an an đến với nhau. Taeyeon xoay người lại, chân thành nói, như lần cuối trần thuật với nhau, sau không muốn cô ấy có khúc mắc gì, không muốn đi đến hết đời, cô ấy vẫn luôn tự hỏi nữa. -Em hãy tin Tae, suốt khoảng thời gian sống với nhau, Tae chưa từng có ý định phản bội em,đến nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ, Tae thật sự không bao giờ muốn hết. - Đôi mắt cô ửng đỏ, lời này không phải an ủi, mà xuất phát tận đáy lòng, có sao nói vậy -Chẳng ai khi bắt đầu một mối quan hệ, lại có nghĩ rằng mình sẽ phản bội tình yêu của mình hết, làm đau lòng người yêu mình cả. Trời đất làm chứng, Tae không bao giờ nghĩ sẽ phản bội em, sẽ khiến em rất nhiều năm sau đó trong cuộc đời luôn mệt mỏi như vậy. Xin hãy tin Tae. Sulli dừng lại, quan sát người đối diện, lúc sau phì cười: -Tae sai, Tae có lỗi, nhưng Tae chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm cả. Dù thế nào chăng nữa, em luôn tin Tae. -Cảm ơn em vì đã còn tin Tae. - Taeyeon cười, cả khuôn mặt giãn ra, vui mừng và an lòng rất nhiều. -Hình như đến giờ làm lễ rồi.... - Sulli nói, sao đi nữa cũng không tránh được buồn bã, nhìn người mình yêu kết hôn với cô gái khác, người đã chen vào hôn nhân của cô, cướp mất chồng cô, hạnh phúc của cô, vẫn cứ là xát muối vào vết thương sưng tấy. Taeyeon nhẹ nhàng bảo: -Em cùng vào chứ? Sulli đưa mắt nhìn người ấy, nhìn tình yêu lớn của đời mình, chần chừ, chìm hẳn vào dung mạo người ấy, tất cả mọi thứ như muốn ghi vào trí nhớ, đem nó lấp hết vào tim vậy. Taeyeon cũng đứng yên đó, chưa vội lên tiếng, đứng cho cô ấy nhìn, hiền lành vô chừng, mỉm cười chờ cô ấy sẵn sàng. Khoảnh khắc này, hai đứa nhìn nhau không vương phiền muộn, trong lòng mãi là người thương, trân trọng đối phương, yêu thương ngày cũ, như thể đang an ủi nhau. Và rồi, cô ấy đưa tay ra, dịu dàng đáp. -Nào, nắm tay em, Taeyeon.
|
Chap 77 (Ngày vui trong đời) 24.11.15 - Ngày vui trong đời là ngày mình có nhau. Tôi không biết mọi người, có ai kết hôn chưa, nhưng có người yêu thì ít nhiều chắc có rồi, đã chia tay chưa, chắc cũng có nhiều người rồi. Tôi hy vọng, những ngày tương lai sau này, ai cũng được kết hôn với người mình thương yêu, là người mình yêu, cũng là người yêu mình. Vì cảm giác, được thấy nhau trong cuộc đời, hạnh phúc vô vàn lắm,sẽ khóc đêm trước ngày cưới, sẽ khóc ngày thấy nhau trong trang phục cưới, sẽ khóc khi tiệc tàn, ngồi trên giường đối diện nhìn nhau, luôn biết rằng, từ đây đến hết đời, luôn như thế, lúc nào cũng có hai đứa, hai đứa chúng mình, biết rằng cuộc đời sẽ không đơn lẻ, sẽtrân trọnghạnh phúc này, vì đây là niềm an tâm của suốt năm tháng về sau. Tôi rất mong ai cũng sẽ hạnh phúc, mưu cầu hạnh phúc, sống trong hạnh phúc, và nếu có thể hạnh phúc, nhớ, đừng phá hỏng nó. Hãy hạnh phúc thay cả phần tôi. Tôi thấy ai hạnh phúc, tôi sẽ vui lắm. -------------------
Taeyeon chần chừ, cũng đặt tay mình vào tay cô ấy, vẫn mềm mại như xưa, ngẩn ngơ nói: -Em à... -Đi thôi. – Sulli cười, dắt tay Taeyeon đi về phía Fany đang chờ, ruột gan thắt lại, siết chặt tay Taeyeon – Em dẫn Tae đi, em muốn Tae hạnh phúc, vui vẻ mà kết hôn....tất cả những điều em có thể làm, thật sự có thể hơn thế này, nhưng với Tae..... -Đã là yêu thương lớn nhất.... – Taeyeon khẽ nói, trái tim thắt lại, quả thực là có đau lòng, ngập ngừng bẽn lẽn siết lấy tay cô ấy – ....lớn nhất trên đời. Đoạn đường vỏn vẹn vài bước, Taeyeon đã đứng cạnh Fany, rời tay Sulli, thật sự mãi đi thật xa cô ấy mất rồi. Không phải Sulli cao thượng, đến dự hôn lễ của chồng mình cùng kẻ thứ ba đó, càng không phải giả vờ rằng cô vẫn ổn,cô làm điều này không phải để-cho-ai-xem. Cô đến đây, là vì vốn đã yêu người đó rất nhiều, nhiều đến thương vô vàn, nay ngày vui nhất cuộc đời của người ấy, lẽ nào lại thiếu cô được. Đã đồng ý để họ đến với nhau, thì giờ cái lễ kết hôn này, nhiều lắm cũng là hình thức mà thôi, có gì mà phải tránh phải né, cho phiền lòng nhau.Cô đến đây, cho vui lòng Taeyeon, cho tan nát vừa lòng mình.Lúc thả tay Taeyeon ra, lòng vẫn đau như cắt, hệt như chuyện chia ly chỉ vừa diễn ra hôm qua, trước là Taeyeon đoạn đành đâm cô một nhát, thì nay là tự cô thúc vào tim mình, ngay tim mà ấn sâu. "Em không thể nào miễn cưỡng bản thân, chúc Tae hạnh phúc được, em chỉ hy vọng Tae sẽ như thế thôi." -Phu nhân? Cô cũng đến đây sao? – Dường như ai đó đang gọi cô, bằng cái tên vốn nên chìm vào miền dĩ vãng đau thương. Cô xoay lại nhìn người gọi mình, cười nhạt qua môi, bậc miệng trách móc: -Yuri đến được, Sooyoung cũng tham dự, tôi, đương nhiên rồi?! Yuri đưa tay gãi đầu, đang cố lựa lời. -Chỉ là, tôi không nghe cô nói gì khi nhỡ vô tình thấy thiệp mời, nên nghĩ cô chẳng muốn nghĩ ngợi về nó, cũng không muốn bản thân khó xử mà đến đây. Sulli nhìn người kia bối rối, lại sắp nói năng linh tinh, nên buồn cười không kiềm lại được. -Tôi biết mọi người luôn lo lắng cho tâm trạng của tôi, bao năm qua nếu không có hai người chăm sóc, tôi chắc đã gục ngã mất rồi, một mình chống chọi với nỗi đau đó, e là không thể lành lặn. -Cô....cô không sao chứ? Vẫn ổn không? – Yuri thốt nhiên trở nên đầy lo lắng. -Tôi có nói chuyện với Taeyeon rồi, tuy có chút khó khăn nhưng tôi ổn. – Cô hướng mắt nhìn Taeyeon đang đứng cười nói với Fany, nói thêm – Tôi không làm điều gì để Taeyeon của tôi khó xử, làm khó Taeyeon cũng như làm khó chính mình, tội tình gì. -Cũng phải, nhưng nếu không thể thì cô muốn về lúc nào, chỉ việc ra hiệu, chúng tôi sẽ đưa cô đi hóng gió hay đi bất cứ đâu lập tức, miễn là cô thích thôi. – Yuri cười ngố, rất đáng yêu với lời đề nghị. Sulli bật cười, hai người bọn họ xem cô như đứa con nít, đến được đây làm gì có chuyện bỏ về giữa chừng,có thể cô không mạnh mẽ, nhưng bản lĩnh thì nhất định không thiếu. Dù gì cũng từng là vợ của Tổng thống, lại là cô luật sư giỏi giang, từng đó năm chật vật với Fany còn chịu đựng được, nay có là gì. Có chăng chỉ khóc thật nhiều, mỏng manh dễ vỡ với mỗi người mình yêu nhất thôi, Taeyeon. -Tôi không biến mình thành đứa con nít mắt mũi tèm lem đâu, thấy không, Taeyeon đang rất vui, tôi lại đi khóc ầm lên sao? "Yuri, vì tôi khóc đủ rồi, khóc trong lòng Taeyeon đã đủ, vừa nãy thôi, giờ tôi chỉ có chung vui với Taeyeon....Taeyeon yêu dấu...." Mọi người dần lặng im, nhường lời cho cha xứ, ông ấy đọc một câu, Taeyeon đọc theo, Fany cũng thế. Sau lời tuyên bố cả hai chính thức thành vợ chồng, Taeyeon cầm tay Fany, cười thật hiền, chậm rãi bảo. -Hôm nay, em rất xinh đẹp, Fany à, đặc biệt xinh hơn mọi ngày. Fany đỏ mặt, cười đến chẳng nhìn thấy mắt đâu nữa, vô cùng tâm đắc đáp: -Em biết, em xinh đẹp nhất mà. Taeyeon bật cười, chung quanh một tràng cười lớn, cô dâu đáng yêu quá thể, có một không hai, hùa theo lời khen thay vì giả vờ khiêm tốn, thế mới đáng yêu chứ nhỉ?! Sau đó lại điềm đạm, từ tốn Taeyeon tiếp lời: -Tae trải qua một lần hôn nhân thất bại, thẳng thắn mà nói, Tae không hoàn toàn vô tội. – Cô ngừng lại thật lâu, nhớ lại hết chuyện ngày trước – Tae đã phạm nhiều sai lầm, không phải là cưới cô ấy, mà chính là không biết trân trọng cô ấy. Sai tiếp theo, là không biết giữ đúng bổn phận – người chồng tốt, mà đi yêu đương cô gái khác. Tiếp đến, làm cô ấy tổn thương, khi quyết định chia tay, ly hôn. Tae đã quá để tâm việc cô ấy có đôi khi bận rộn mà lãng quên mình, quá nhỏ nhặt khi phóng đại một chi tiết nhỏ đó, trong khi tình yêu cô ấy dành cho Tae luôn luôn còn đó. Câu hỏi được đặt ra, là vì sao Tae chỉ vì một lỗi nhỏ đó, mà từng bước từng bước càng đi, càng xa, xa đến không thể quay lại. Fany thinh lặng, không khí trở nên nghẹt thở, không ai biết Taeyeon đang định nói cái gì, nhưng tại sao lại kéo cô vợ cũ vào, thậm chí có cả cô ấy ngay đây, nói mấy cái lời nhạy cảm như vậy? Sulli cau mày, tay siết chặt vào nhau, trái tim đã dừng lại, ánh mắt nhìn thấu người kia"Tae biết mình sai, Tae đang trở nên tốt hơn rồi, là em ngày trước, không cố tìm ra bản thân đã thiếu sót ở đâu, lại cho Tae được tự do vì tin Tae quá nhiều, đáng nói là em tự tin vào bản thân em quá nhiều, nên không nhận ra, em đã đẩy Tae đi từ lúc nào, nhiều chuyện xảy ra chúng ta dần mất kiểm soát, em thật ngốc, tự mình đánh rơi hạnh phúc....và như Tae nói, nếu Tiffany không xuất hiện, thì chúng ta vẫn có thể sửa chữa và cứu vãn đúng không?" -Không có lúc nào Tae không tự nghĩ về sai lầm đó cả, nếu Tae bao dung hơn, thì cũng không đi đến bước đường tổn thương nhau, đổ vỡ niềm tin cả đời nhau. – Trong đáy mắt cô, đong đầy hình ảnh Fany mắt đang ngấn nước, đưa tay lên xoa má cô ấy, bảo tiếp – Em yêu đừng khóc, cô dâu không khóc. Tất cả những lỗi sai đó, những phản bội đó, Tae ngày hôm nay hứa với em, sẽ không để tái diễn. Tae đã phạm sai một lần, không thể sai nữa, Tae sẽ trở nên bao dung hơn, yêu thương em hơn.Vì, nếu biết có thể yêu thương nhau thêm nữa, thì tại sao lại đoạn đành nói lời tạm biệt, đúng không?! Fany ôm lấy hai tay Taeyeon, xúc động, trong một lúc chỉ biết nhìn người trước mặt, tuôn rơi dòng nước mắt, như thế này không khóc làm sao được, khẽ lắc đầu đáp: -Sai lầm của em, là hết người để chọn rồi, em không hiểu chính mình, tại sao lại đem lòng yêu một người đã có gia đình, có trách nhiệm phải đeo mang, yêu, yêu đến điên đảo, nồng nhiệt như vậy.Em không ngại với xuất phát điểm của chúng ta, em có thể nói với bất kì ai điều đó, và biết không, em không tự hào về chúng ta đâu, nhưng em tự hào về tình yêu của chúng mình. – Cô cười thật tươi, nụ cười của muôn vàn hạnh phúc – Em rất vui vì Tae biết mình sai ở đâu, để không lặp lại với em. Trong chuyện này, em không dám nhận em đúng, chỉ biết khoảnh khắc này, hai đứa mình thành vợ chồng rồi, người thân rồi, mãi gắn kết, nửa bước không rời, đó là lời hứa của em.Em rất yêu Taeyeon, Tổng thống của em, người yêu của em...chồng của em. Taeyeon mỉm cười, lặng lẽ đánh rơi giọt nước mắt, cầm tay cô ấy, khẽ khàng đeo chiếc nhẫn vào, vòng tròn đồng tâm, hai trái tim là một, cuộc đời nguyện gắn chặt, vui buồn hờn giận, cũng sẽ vì đối phương mà sửa chữa, để tốt hơn và dài lâu. -Tae rất yêu em, không yêu không được, duy nhất mình em, tất cả những gì Tae có, chính là em, em đáng yêu lắm Mi Young của Tae. Fany cũng tương tự đeo nhẫn cho Taeyeon, sau đó là một nụ hôn triền miên, đủ dài để biết mình yêu người ấy nhiều ra sao, khi môi dời ra, cũng là lúc cuộc sống đã bước sang trang mới. Thời gian qua, không phải không có gây nhau, giận nhau, thế này hay thế kia, nhưng vẫn luôn trân trọng và yêu nhau. Cô hiểu tình yêu này là thứ quý nhất trên đời, phải giữ gìn, để trọn vẹn đến ngày cùng nhau tóc bạc đầu điểm sương. Tình yêu có rất nhiều màu, muôn hình vạn trạng, đủ đầy cung bậc, suy cho cùng, nên biết nhường nhịn, lấy lòng đo lòng, trân quý mối quan hệ đang có. Đừng vội, đừng rối, bình tĩnh, cân nhắc, thì tình yêu mới có ý nghĩa, đủ niềm tin để tồn tại. Giấc mơ có nhau thật sự rất đẹp, Fany đã ít nhất một lần thôi, mơ về nó. Mà khi giấc mơ thành sự thật, nó còn tuyệt hơn rất rất nhiều, thậm chí họ còn lấy nhau nữa. Những người không trải qua, sẽ không hiểu được thứ cảm giác này.Ngày quen nhau cũng khóc, chia tay cũng khóc, rồi đến được với nhau vẫn khóc, nay kết hôn lại càng khóc nhiều hơn. Chỉ là giây phút cầm tay người mình yêu thương nhất trên đời, trao nhẫn, là vợ chồng của nhau, được sống chung một chỗ rồi, đi với nhau từng chặng đường, sẽ ôm lấy nhau tháng ngày buồn, vui, hạnh phúc, cả ốm đau sau này, khóc là điều tất nhiên, ai rồi cũng sẽ phải bật khóc. Hạnh phúc là gì? Đâu phải là trèo lên người nhau mỗi tối? Hay ôm hôn mỗi sáng? Đâu cần phức tạp như thế.Sai hết rồi. Là trong từng giây phút cuộc đời này, thấy được người mình yêu đi vài bước trước mặt, nấu ăn, uống nước, xem phim, nở nụ cười với mình, cảm giác rất vui. Thi thoảng thấy đôi dép cô ấy nằm lăn lóc ngoài cửa, cũng bật cười, vì cô ấy đây rồi, ở đây với mình, còn cảm giác nào có thể hạnh phúc hơn? Cảm giác kết hôn đúng người, hằng ngày chăm sóc lẫn nhau, nghe tiếng nói, thấy làn môi, tiếng thở than, lời hậm hực, nó rất tuyệt vời. Thậm chí có giận hờn, nặng nề ra sao, vẫn tìm thấy lý do để thứ tha. Còn cớ không yêu thương, thì tha thứ là thứ tha, như lẽ hai người lạ mặt vẫn bỏ qua cho nhau thôi. Vậy thử hỏi, lấy nhầm người, thì cuộc đời này âu sầu bao nhiêu cho vừa? Lấy người không có tình yêu, cái tâm nó vơ vất ở đâu, đơn côi cheo neo lối nào, cả người chất chứa nỗi niềm chẳng ai thấu, cả đời thiếu mất nửa linh hồn, trống huơ trống hoắc, đi đâu cũng lạc, về đâu cũng tội. Đời này mà được lấy người thương, tự dưng nước mắt sẽ chảy dài, chảy dài. Nguyện mỗi đêm tàn, hai đứa bình bình an an, chung sống lâu đến hết mức có thể, nước mắt sẽ lại rơi khôn xiết, vì không muốn ai đi về miền cực lạc trước ai hết. Không ai được bỏ lại đối phương, quạnh quẽ lắm. Nếu có chọn lựa, chẳng ai muốn bỏ rơi ai, người mình thương yêu, nhất trên đời, nhất trên đời. Buổi tiệc cũng dung dị thôi, bạn bè chúc mừng, chung vui, uống cùng nhau vài ly, mời nhau vài cái bánh, ăn vài món ngon, hát hò vài bản nhạc góp vui, choàng vai bá cổ, ghẹo chọc này nọ, buôn chuyện tâm sự, vui có buồn có, chỉ vậy, không ồn ào, giản dị và vừa đủ thôi. Ngày trọng đại của cuộc đời, nhiều hơn một chút, hay ít đi một tí, thật ra không quan trọng lắm. Trải qua từng đó phần cuộc đời, chia ly – trùng phùng, nụ cười – nước mắt, thấu suốt nhiều điều lắm, nên muốn cái gì cũng đơn giản đi, miễn là ý nghĩa tròn vẹn,làngày mình có nhau thôi. Tiệc tàn, Taeyeon tiễn Sulli ra xe, lúc cô ấy đã ngồi vào xe rồi, cũng vẫn lưu luyến nhìn nhau. Taeyeon ngồi xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay của người trong xe, hành động vẫn tinh tế và ấm áp như thuở nào. -Tay em lạnh lắm, em bơ vơ lắm.... -Taeyeon.... Taeyeon lắc đầu, cười nhẹ. -Có thời gian, hãy đến thăm Tae, đến rồi cứ gọi Tae, trà và bánh vẫn luôn nóng hổi chờ em thưởng thức, đến và nói gì cũng được, Tae sẽ nghe hết. Sulli nghĩ một lúc, nói điều kì quặc. -Em sẽ hết khóc chứ.... Taeyeon gật nhẹ. -Em sẽ. Sulli cười khẽ, nhưng nét cười ấy lưu trên môi lâu lắm. Buổi chiều nay lộng gió, lời nói em sẽ hết khóc, cứ như tiếng sáo, lan đi trong muôn trùng gió. -Tae biết em thích ăn bánh gì đúng không? -Tất nhiên. Tae chưa bao giờ quên. Dạo này trời trở lạnh, em có bệnh trong người, nhớ đi khám thường hơn, phát bệnh thì sẽ tệ lắm, biết không? -Em sẽ chăm chỉ lo lắng cho bản thân, đừng lo. – Sulli đáp nhẹ hẫng. -À, còn nữa.... – Taeyeon di tay lên, vuốt nhẹ đuôi mắt của cô ấy, nghiễm nhiên bảo – Em này, em nên đánh màu mắt tươi hơn, màu nâu trầm buồn quá, nhìn em lúc nào cũng u sầu, em viền mi nhạt chút nữa, vì trông giống như vết thương đang hằn sâu lên đôi mắt vậy....em.... – Trong đáy mắt Sulli dần tụ nước, Taeyeon ân cần như thế, làm sao không mềm lòng, bao nhiêu yếu đuối dâng lên hết thảy, chúng sẽ tràn ra khỏi mi thôi. Taeyeon dừng nói, hai người lại nhìn nhau thật buồn như thế, gió vẫn thổi, đôi mắt tựa hồ đầy sương. -Tae thấy....đôi mắt em màu biển xanh chứ..... – Cô cầm tay người ấy, khẽ chớp nhẹ, vậy là khóc. -Nỗi đau quá lớn, em nhỉ.... – Taeyeon cau mày, buồn cười lòng tự trách nhiều lắm. Sulli lắc đầu, gạt nhanh nước mắt vẫn còn nóng hôi hổi. -Em chẳng biết nói sao nữa, em như thế này, thì thay đổi kiểu trang điểm hay không, Tae cũng sẽ luôn nhìn thấy một đại dương xanh thẳm thôi. Taeyeon ngập ngừng: -Em à....em đừng giận Fany nữa nhé? -Em không giận, chỉ là vẫn chưa muốn nói nhiều với cô ấy thôi, cũng có thể đời này em cũng không bao giờ muốn chuyện trò. Bao nhiêu hờn dỗi, trách giận, em dành cho Tae cả thôi. Taeyeon phì cười, thấy có xót xa len lỏi. -Tae biết rồi, vậy nên em đến gặp Tae sau này là không nói suông. -Em hứa mà, được chưa? – Sulli nói, hệt như dỗ dành vậy. "Taeyeon à, em chưa bao giờ lo về Tiffany. Vì kẻ thứ ba là cô ấy, không phải em. Đúng là đúng, sai vẫn sai. Tae hiểu không?" Taeyeon rời tay, đứng lên. -Thế em về nhé? Cẩn thận và em nhớ mặc thêm áo ấm. – Nói rồi cô đóng cửa xe, vẫy tay chào cô ấy. Sulli nhìn người ấy mờ ảo trong khung kính, cũng đưa tay chào tạm biệt, miệng nói câu "Em biết rồi." chỉ đủ để bản thân tự nghe. Lát sau nhìn ở kính chiếu hậu, thấy Fany đã đứng bên cạnh, đang nắm tay Taeyeon, cô ấy luôn yêu Taeyeon nồng nàn như vậy, luôn ủng hộ mọi thứ, có ghen hay không, cô không biết, bấy nhiêu đó dung lượng niềm tin cho một cuộc tình sai trái, còn chưa đủ hay sao, ghen tuông để mà làm gì. Sooyoung và Yuri ngồi ở ghế trước, tuyệt nhiên im lặng, không nói lời nào, Sulli cũng vậy. Cô hạ kính xe xuống, thẩn thờ để gió thổi tung mái tóc màu nâu, từng lọn tóc bay hững hờ rơi rớt lên má, từng dòng kỉ niệm vụt qua trong mắt, buồn vui đủ đầy, khóc cười đan xen, và gió, gió hất nước mắt bay xa. Khẽ nhắm chặt đôi mắt ướt, trong tay siết chặt chiếc nhẫn lấp lánh, Tổng thống Kim, Phu nhân Tổng thống. Tất cả chỉ còn là giấc mơ chếnh choáng, hoài niệm ố cũ, nức nẻ vụn vỡ, nhưng sắc đến độ cứa trái tim đứt làm đôi. -Em vẫn yêu Tae, lạ thật.... Sulli buột miệng thì thầm, hai kẻ ngồi trên ngẩn người, trái tim không hẹn mà cùng đánh rơi xuống đường, đau điếng bánh xe lăn qua, cán nát bấy, ước gì lúc vụn vỡ, mệt nhoài này, người mình yêu có thể nghe thấy, có thể nghe thấy, lời yêu còn đó, tình yêu còn đây, mà không trao đi được nữa, như ngày xưa, ngày xưa còn sánh đôi. . . . . [Tái bút] Nếu có một ngày phải đoạn tuyệt tình yêu, hãy gửi tặng vài dòng thơ bên dưới, cũng là để bản thân tự nhủ, "TÔI YÊU EM - A.S.Pushkin" cho người ấy. "Tôi yêu em, đến nay chừng có thểNgọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai Nhưng không để em bận lòng thêm nữa Hay hồn em phải gợn bóng u hoài Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm Cầu em được người tình như tôi đã yêu em."
Dẫu biết nó vô nghĩa, tự mình làm đau mình, nhưng đúng là thế thật, Pushkin không dối, ta không dối, lòng này không dối, tình yêu càng không... "Yêu à, chẳng ai yêu em được nhiều hơn nữa đâu, như tôi đã yêu, người yêu em nhất trên đời chỉ có một và duy nhất...Nếu tôi đánh mất em, là tôi mất cả trời dối gian, nếu em đánh mất tôi, rằng em mất cả đời yêu thương." Đời người chỉ sống đúng được một lần, tìm được tình yêu của mình có khi chỉ đúng được một lần đó thôi, có vô vàn người, đã mất người yêu họ nhất, đến vài chục năm sau, thậm chí chưa biết mình đã mất những gì, cho đến một ngày hiểu ra "Niềm vui trong đời là ngày có người mình yêu, người đó cũng yêu mình...".Nếu chỉ được sống đúng một lần, trọn một kiếp này, sống cho xứng, yêu cho đáng, đừng dễ dàng phụ nhau.Đời này, không có bao nhiêu cái mười năm....,thật buồn.
Trân trọng, HMT Đã đọc xong [LONGFIC] The President 's Lover |Taeny Yulsic YoonHyun (Chap 77) (End)
|