Thụy Mỹ Nhân
|
|
[Kết thúc]
Vì thế, Cố Tiểu Mãn trở về. Tân niên vừa qua vài ngày, Cố Tiểu Mãn đã trở về.
Cố Tiểu Mãn cảm thấy được chính mình đã muốn không còn thuốc nào cứu được, chỉ bởi vì một câu “Nhanh lên trở về” của Mạc Thanh Hàn, đã vội vã quay lại. Qủa nhiên cùng Hạ Mạt học tỷ giống nhau, thích thú bị ăn gắt gao sao?
Mạc gia không có ai, cũng không biết bọn họ đi nơi nào. Mạc Thanh Hàn cùng Cố Tiểu Mãn vừa vào nhà, đã đem Cố Tiểu Mãn đặt trên ghế salon, cũng không quan tâm nơi này là phòng khách hay phòng ngủ.
“Tiểu Hàn?! Trong nhà sao không có người?”
Bị áp, Tiểu Mãn liều mạng nghĩ đề tài, hi vọng có thể đủ để dẫn dắt sự chú ý của đối phương rời đi, nàng chết cũng không muốn ở trong phòng khách làm cái kia kia.
“Các nàng đều ở Bản Gia.”
Mạc Thanh Hàn đè trên người Cố Tiểu Mãn, không động đậy, chính là ôm Cố Tiểu Mãn không buông, vẫn không nhúc nhích.
“Bản Gia?! Đi Bản Gia làm gì?”
Tò mò, tò mò.
“Tiểu Mãn. . .”
Thụy mỹ nhân mơ mơ màng màng nói:
“Ta hảo mệt ~~~”
“. . . . .”
Cố Tiểu Mãn đau lòng a ~~~~ Nào có còn nhớ tới lòng hiếu kì của mình? Nàng không ở nhà mấy ngày, Mạc Thanh Hàn sẽ đều ngủ không ngon đi? Đau lòng a, đau lòng.
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lưng thụy mỹ nhân.
Sau đó. . .
“A ~~~~~ Tiểu Hàn?! Không phải ngươi nói ngươi mệt sao?!”
“Tiểu Mãn. . . Ta buồn ngủ ~~~~~”
Mơ mơ màng màng nói.
“!! Buồn ngủ?! Tiểu Hàn?! Tay ngươi đang làm cái gì a, làm cái gì a?!”
Giãy dụa, giãy dụa.
“Nếu buồn ngủ! Vậy ngủ nhanh đi a a a!!”
“Tiểu Mãn ~~~”
Sờ sờ sờ, sờ sờ sờ.
“Gần gũi da thịt đã muốn không thể thỏa mãn ta. . .”
Tiếp tục mơ màng nói.
“Cái, cái gì gần gũi da thịt gì gì đó. . . Oa oa. . .”
Giãy dụa, giãy dụa!
Cố Tiểu Mãn trào nước mắt, Tiểu Hàn của nàng thế nào lại biến thành như vậy?! Thế nào lại biến thành như vậy?! Mấy ngày nàng không ở nhà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì a a a!!!!!!
“Tiểu Mãn, ta muốn XXX sau đó OOO, rồi đến ngươi XXX liền OOO.”
Rõ ràng buồn ngủ đến mí mắt đều không mở ra nổi, thụy mỹ nhân vẫn thốt ra những lời đáng khinh mà chỉ đại thúc mới có thể nói ra được, vừa hướng Cố Tiểu Mãn giở trò.
Nhìn gương mặt hé ra biểu tình mơ màng kia, Cố Tiểu Mãn không ngừng bị ăn bớt rốt cục nhịn không được rú lên:
“Ta phi a! Tiểu Hàn, những lời này là ai dạy ngươi?!”
Sáng sớm, Cố Tiểu Mãn vẻ mặt mỏi mệt rời giường.
Mạc Ảnh Hàn đã ngồi phía dưới dùng bữa sáng, trên mặt đồng dạng với Cố Tiểu Mãn, cũng là vẻ mỏi mệt.
“Chào.”
Cố Tiểu Mãn chào hỏi đơn giản, thanh âm không có sức sống.
“Chào. . .”
Mạc Ảnh Hàn lười nhác trả lời, đồng dạng là thanh âm không có sức sống.
“. . . .”
Cố Tiểu Mãn quay đầu nhìn Mạc Ảnh Hàn, hiếm khi thấy Mạc Ảnh Hàn trong bộ dạng này, đây là đã xảy ra chuyện gì?
“Tiểu thư. . . Có bằng hữu đến tìm ngài.”
Quản gia từ bên ngoài tiến vào, vội vàng báo cáo.
Mạc Ảnh Hàn toàn thân đột nhiên cứng ngắc, có chút chật vật lập tức nói:
“. . . Không cho nàng vào, nói ta không có ở nhà.”
“???”
Cố Tiểu Mãn giật mình nhìn lãnh mỹ nhân trước mặt. Sự tình gì đã làm cho lãnh mỹ nhân sợ hãi?
“. . . Vâng. . .”
Quản gia lên tiếng, sau đó đi ra ngoài.
“Chiêu tài miêu ~~~~ Chiêu tài miêu xấu xa ~~~~ Thế nhưng lại gạt ta nói không có ở nhà ~~~”
Bên ngoài đột nhiên truyền tới thanh âm nữ sinh phá lệ hưng phấn, sau đó là “thình thịch thình thịch” tiếng bước chân dồn dập.
Cửa mở ra, xuất hiện bóng dáng một nữ sinh. Sau đó. . . Sét đánh không kịp bưng tai, nữ sinh đã hung hăng bổ nhào tới.
“Áp đảo ngươi, áp đảo ngươi! Chiêu tài miêu ngươi như thế nào có thể vô tình như vậy ~~~~ ô ô ~~~~ Người ta thực vất vả ~~”
“What the hell?!”
Lúc Cố Tiểu Mãn kịp phản ứng, đã thấy một cô gái mãnh liệt trên người Mạc Ảnh Hàn, Mạc Ảnh Hàn bị đặt ở phía dưới, chật vật giãy dụa.
Vừa mới đây là. . . Sao lại thế này?
“Chiêu tài miêu thật đáng ghét, lần nào cũng làm cho người ta tìm ngươi vất vả như vậy ~~~”
Một bên cọ, một bên gắt giọng, ngón tay còn ở trước ngực Mạc Ảnh Hàn có quy luật vẽ vòng tròn.
Mạc Ảnh Hàn bị hung hăng đè nặng, cả khuôn mặt đều đen như than.
“Ai cho nàng vào?”
Ngữ khí lạnh như băng, Mạc Ảnh Hàn quanh thân tản ra khí hắc ám.
“Ngươi nha chiêu tài miêu! Người ta thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa, may mắn gặp công chúa, mới có thể tiến vào. Công chúa đúng là một người tốt. . . Chiêu tài miêu là đồ xấu xa ~~~~ Ô ô. . .”
“. . . Ngươi đi xuống cho ta.”
Mệnh lệnh.
“Bất quá, chiêu tài miêu ngươi yên tâm, người ta dù chết cũng sẽ không rời ngươi ~~~”
Cọ cọ cọ. Hoàn toàn không đem Mạc Ảnh Hàn quanh thân “áp suất thấp” nhét vào phạm vi cần đề phòng, như trước hưng phấn cọ.
“Oa a. . .”
Đột nhiên kêu to.
“!!!!”
Cố Tiểu Mãn giật mình. Sao, làm sao vậy?
“Chiêu tài miêu ngươi như vậy xấu xa, phải trừng phạt ngươi nga ~~~ Vậy ~~~~ Người ta liền miễn cưỡng cúi xuống một chút. . . Đến đến, hôn một cái.”
Dứt lời sống chết tiếp cận mặt Mạc Ảnh Hàn.
“Đi xuống. . .”
Giãy dụa, giãy dụa.
“Đi xuống cho ta ~~”
Một cước đạp xuống.
“Hôn một cái thôi ~~~ Đáng ghét.”
Ai oán.
“Đánh lén!”
A! Đánh sau gáy.
“Đi xuống! Không được lại gần!”
Cằm Cố Tiểu Mãn lạch cạch rơi trên mặt đất, nhìn Bản Gia công chúa hiện tại đứng ở cửa tủm tỉm cười, cả người đổ mồ hôi.
Tiểu Hàn thay đổi, Đại Hàn cũng thay đổi. Nữ sinh đột nhiên xông tới này là ai?
Khoảng thời gian nàng không ở nhà. . . Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì nha nha nha nha nha ~~~~~
—— Chính văn hoàn ——
|
[Lần ngoại nhất]
Sự kiện thần bí ngày nào đó (Thượng)
“Rầm!”
Cửa lớn Hạ gia bị thô bạo đẩy ra.
Những nữ công đang nhiệt huyết sôi trào quét tước bên trong được một phen hoảng sợ.
“!!!”
Bá vương long đứng tại chỗ, hung hăng trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái.
“Ôi trời.”
Lui lui lui. Vừa rồi, bọn họ có loại cảm giác bị ám sát.
“. . . Cái kia, Tiểu Hà, quần áo bên ngoài đã lấy vào hết chưa? Ngươi đi xem đi.”
“A! Ta lập tức đi.”
“Còn vú Trương a! Đồ ăn ở nhà bếp sắp xong rồi, ngươi lại giúp ta được không?”
“Được được, tới ngay.”
Các nàng đang vội vã, các nàng là những người lao động chăm chỉ, các nàng vừa rồi cái gì cũng không có nhìn thấy ~~~~ —_—|||||||| Bá vương long “Kịch kịch kịch” đi lên lầu.
“Rầm!”
Cửa phòng hung hăng đóng lại.
A-men —— Cánh cửa đáng thương.
Đây là suy nghĩ duy nhất ở hiện tại của những người lao động “chăm chỉ”. Bá vương long ở bên trong phòng cởi quần áo, mỗi lần cởi là một lần lớn tiếng lầm bầm lầu bầu.
“Hừ! Ngươi kết hôn với ai?! A?! Có quan hệ gì tới ta?!”
“Đúng! Không có vấn đề gì! Hừ!”
“A a! Ta để ý?! Con mắt nào của ngươi thấy ta để ý?! Cái gì? Hai con mắt đều nhìn thấy?! Hừ! Ta không thèm để ý! Ta hoàn toàn không thèm để ý!”
“Chết tiệt ai thèm quan tâm ngươi kết hôn với ai?!”
“Hừ! Nàng kết hôn với người khác?! Nàng kết hôn với người khác ta cao hứng muốn chết! Vĩnh viễn sẽ không đến đây quấn lấy ta là quá tốt rồi!”
“Gì?! Ta thích nàng. Con mắt nào nhìn thấy ta thích nàng hả hả hả?!”
“Ta *****”
Đây là cỡ nào quỷ dị a, rõ ràng chung quanh không có một bóng người, Hạ Mạt lại ở bên trong kích động ồn ào.
“Hừ! Bây giờ ta đi tắm!”
Cởi áo! Cởi quần! Tắm rửa!
“Rầm!”
Cửa phòng tắm một lần nữa bị đóng lại. Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại.
Dưới lầu ——
“Hình như đột nhiên im lặng.”
Tiểu Hà tiến đến bên cạnh vú Trương, cẩn thận nói.
“Trên lầu đã xảy ra chuyện gì?”
Vú Trương thật cẩn thận trả lời.
“. . . Tiểu thư tại sao lại nóng giận nữa rồi?!”
“Cốc Vũ tiểu thư ~~~ Ngươi tới nhanh lên ~~~”
Tiểu Hà đáng thương như vậy ôm lấy vú Trương.
“Gọi điện thoại đi! Gọi điện thoại cầu cứu đi ~~~”
Không khí dưới lầu phi thường âm u.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng tắm một lần nữa bị thô bạo đẩy ra.
“Vô liêm sỉ a a a a!!!!”
Hạ Mạt không mặc gì, sắc đẹp lộ ra ngoài nghiêm trọng, thần tình đỏ bừng, đứng ở cửa phòng tắm kêu to.
“Đừng để ta nhìn thấy! Đừng để ta nhìn thấy!”
Vô hạn lặp lại, sau đó bắt đầu mặc quần áo, tốc độ cực nhanh.
Nhóm nữ công dưới lầu lại cả kinh.
“Trời ạ! Nữa rồi nữa rồi! Lại ầm ĩ nữa rồi!”
“Cốc Vũ tiểu thư nhanh lên cứu mạng ~~~~” ~~~~(>_<)~~~~ “Rầm!”
Cửa phòng lại bị đẩy ra. Sau đó lại “Rầm” một tiếng, bị đóng lại thật mạnh. Hạ Mạt cầm lấy chìa khóa xe, đi nhanh xuống lầu.
Nổi điên rồi nổi điên rồi! Qủa nhiên nổi điên rồi! ~~~~(>_<)~~~~ Xong xuôi hết thảy, bá vương long liền xông ra ngoài. “Tiểu thư. . . Đi ra ngoài sao?”
“Hình như là đi ra ngoài.”
“Bồ Tát phù hộ a ~~~”
Nữ công ở Cốc gia đã nhận được điện thoại báo. Cho nên khi cánh cửa bị “Rầm rầm” đẩy ra, phản ứng xem như tương đối bình tĩnh.
“Xin chào, Hạ tiểu thư.”
Tiểu Cúc đứng ở cửa, lễ phép hỏi thăm Hạ Mạt.
“Họ Cốc ở đâu?!”
Lớn tiếng la lối.
“Tiểu thư đi ra ngoài.”
“Đi đâu?!”
Qủa nhiên! Qủa nhiên là thế này phải không?!. . . Hỗn. . . Vô liêm sỉ a a a a!
“Tiểu thư có việc, đi XXX gặp An thiếu gia.”
“. . . . .”
Bá vương long đột nhiên im lặng, đứng ở cửa.
“Hạ tiểu thư?”
Thấy Hạ Mạt không có phản ứng, Tiểu Cúc kinh ngạc gọi tên Hạ Mạt.
“Ngươi nhất định phải chết, chết chắc rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi, hắc hắc hắc hắc. . .”
Đột nhiên nở nụ cười quái dị! Hạ Mạt xoay người xông ra ngoài.
Lên xe, đóng cửa, nhấn ga, xe đánh một vòng lập tức chạy vội ra ngoài. Nàng hình như quên mất, chính mình chỉ vừa mới lấy được giấy phép lái xe.
Lại nói bên kia. . .
“Rất vui được hợp tác cùng ngài.”
Cốc Vũ mỉm cười đứng dậy. Vươn tay hướng tới nam nhân trước mặt.
“Ta cũng vậy, có thể hợp tác cùng Cốc tiểu thư là vinh hạnh của ta.”
An thiếu gia vươn tay bắt lấy tay Cốc Vũ.
“Nếu không ngại thì cùng đi ra một chút đi.”
“Đương nhiên, có thể đi một chút.”
Cốc Vũ khéo léo cười, dự định rút tay về.
Ngay sau đó, sấm chớp đá lửa xẹt ra.
“Vô liêm sỉ a a a!”
Cửa tiệm đột nhiên vang lên tiếng rống giận dữ, gây sợ hãi không ít đến những khách nhân đang nhàn nhã dùng cơm.
Cốc Vũ theo bản năng quay đầu lại, vừa lúc nhìn đến Hạ Mạt đứng ở cửa, tay chỉ về phía nàng cùng An Mộc Dĩnh, kêu to.
“Tiểu Mạt?!”
Cốc Vũ giật mình nhìn Hạ Mạt ở cửa, sau đó cơ hồ là do bản năng, lập tức rút tay về.
Nàng đột nhiên cảm thấy phi thường buồn bực. . . Như thế nào. . . Nàng vừa rồi không có làm chuyện xấu. . . Vì sao lại có cảm giác chột dạ?!
Hạ Mạt chỉ vào Cốc Vũ, mở miệng:
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi, các ngươi,. . .”
Nửa ngày cũng không nói thêm được câu nào.
“Tiểu Mạt? Sao ngươi lại tới đây?!”
Cốc Vũ kinh ngạc tiến lên.
“. . . Ngươi! Cốc Vũ ngươi là đồ vô liêm sỉ! Ta không bao giờ. . . muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Hạ Mạt đột nhiên kêu lớn lên, sau đó xoay người bỏ chạy. Để lại Cốc Vũ không hiểu chuyện gì xảy ra cùng những khách nhân đang sợ hãi.
“Tiểu Mạt?!”
Thấy Hạ Mạt rời đi, Cốc Vũ giật mình đuổi theo. Nào biết, mới chạy tới cửa, người kia nguyên bản đã rời đi đột nhiên quay trở lại, vừa lúc đụng phải Cốc Vũ cũng chạy ra cửa.
“???”
“Không cho phép ngươi cùng hắn một chỗ!”
Bản thân còn chưa kịp đứng vững, Hạ Mạt đã la to, kéo tay Cốc Vũ vào xe của mình.
“. . . . .”
Không phải nói là không muốn nhìn thấy nữa sao? Tại sao lại kéo mình lên xe?! Cốc Vũ kinh ngạc.
Không đúng! Mấu chốt là, Tiểu Mạt vì cái gì đột nhiên nổi điên lên?
Xe chạy nhanh một đường.
“Tiểu Mạt? Ngươi mới vừa biết lái xe mà phải không?”
Cốc Vũ ngồi trong xe, cảm thấy chính mình khó chịu đến lợi hại. Sau đó xe thắng gấp một cái, dừng lại.
Thừa dịp Cốc Vũ còn chưa hoàn hồn, Hạ Mạt nhanh chóng mở cửa xe xông ra ngoài.
Thì ra, đã về đến Hạ gia.
“. . . . . .”
Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Cốc Vũ mờ mịt ra khỏi xe. Nói thực ra, nàng hiện tại không ở một bên huyên náo đã là chuyện đáng để toát mồ hôi.
Xoa xoa huyệt thái dương, Cốc Vũ đau đầu tiêu sái đi vào Hạ gia. Vừa bước vào đại sảnh, liền nhìn thấy mấy nữ công đáng thương nép vào một nơi, hai tay tạo thành chữ thập, một bên dập đầu một bên không ngừng hô:
“A-men. . . Thượng đế phù hộ.”
Vừa nhìn thấy nàng, nước mắt lưng tròng bổ nhào tới, giống như nhìn thấy không phải là người mà là cái XXX các nàng đang bái (không biết là thượng đế hay là Bồ Tát. . .囧). Đều bị hù sợ đến choáng váng rồi sao? “Cốc tiểu thư. . . Tiểu thư nhà chúng ta hôm nay bị làm sao vậy, làm sao vậy?!”
“Ta cũng không biết.”
Cốc Vũ thành thật nói.
“Ô ô. . .” ~~~~(>_<)~~~~
“Để ta lên xem.”
“Cốc tiểu thư, người phải bảo trọng.”
“Cốc tiểu thư, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi nhớ kêu chúng ta!”
Chúng ta nhất định sẽ báo cảnh sát. . . —_—||||||||| “. . . Ta biết rồi.”
Cửa phòng không có khóa.
“Tiểu Mạt?”
Cốc Vũ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào, đóng cửa lại.
“Oa a!”
Hạ Mạt hét to một tiếng.
“Thình thịch bốp!”
Cốc Vũ không kịp phản ứng đã bị đối phương một bên hướng lời thô tục, một bên đánh gục. Nàng chật vật té trên mặt đất, đau đến nhíu mi lại.
Hạ Mạt gắt gao đè lên nàng, mặt đỏ lên.
“Ngươi thế nhưng hồng hạnh xuất tường!”
|
[Lần ngoại nhị]
“Tiểu Mạt?”
Cốc Vũ có chút không thích ứng kịp với hành động bất thình lình này, nhưng chỉ trong chốc lát. Thông minh như Cốc Vũ, bốn chữ “Hồng hạnh xuất tường” của Hạ Mạt công thêm một loạt phản ứng từ đầu đến giờ đã hiểu được chín mười phần sự tình. Chính là nàng có chút khó hiểu, mình cùng nam nhân giao tiếp tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không ít lắm, từ trước đến nay đều không thấy Hạ Mạt bộ dạng như thế này? Hôm nay là. . .
Ngây người trong chớp mắt, Hạ Mạt đã lấy ra dây thừng mình vừa chuẩn bị, dùng tốc độ cực nhanh đem hai tay Cốc Vũ buộc chặt.
“Tiểu Mạt?”
Lần đầu tiên Hạ Mạt làm như thế, Cốc Vũ trong nhất thời khó có thể thích ứng.
Tiểu Mạt muốn làm gì?
“Hừ. . . Là ngươi không tốt.”
Hạ Mạt ngồi trên người Cốc Vũ, từ trên cao nhìn xuống Cốc Vũ bên dưới, phun ra từng chữ một:
“Ta muốn ăn ngươi!”
Nói dứt lời lập tức nhanh nhẹn cởi quần áo của Cốc Vũ ra.
“Tiểu Mạt?! Ngươi bình tĩnh một chút.”
Hai tay giãy dụa nhưng không hề hiệu quả, Cốc Vũ có điểm sốt ruột.
Hạ Mạt mắt điếc tai ngơ, động tác cởi quần áo càng lúc càng nhanh.
Trên cơ bản, Cốc Vũ cũng không có phản cảm việc mình trở thành P, tuy rằng nàng thích chủ động, nhưng thỉnh thoảng bị động một chút cũng xem như thay đổi khẩu vị. Nhưng mà, nàng không có khuynh hướng M, cho nên tự nhiên cũng không thích bị cột làm tiểu P như vậy.
Hạ Mạt đem quần áo Cốc Vũ cởi ra hết, ngồi trên người nàng, chuẩn bị động thủ.
“Tiểu Mạt.”
Cốc Vũ vẫn chưa bỏ cuộc, nói:
“Nếu ngươi nhất định muốn ăn ta, ta cũng không ngại để ngươi ăn một hồi, dù sao ngươi trước kia cũng đã nếm qua (tuy rằng số lần ít đến đáng thương. . .). Nhưng mà. . . Ta đã không còn quần áo, ngươi vẫn mặc, phần sau sẽ rất phiền toái.”
Hạ Mạt không hiểu, khiêm tốn thỉnh giáo:
“Phiền toái cái gì?”
“Quần áo là một trở ngại, cởi ra sẽ càng thêm thân mật một chút.”
Cốc Vũ vẻ mặt bình tĩnh nói, trong lòng lại tính toán sau khi Hạ Mạt cởi quần áo xong, chính mình sẽ tiến hành phản công.
“. . . . .”
Hạ Mạt trừng mắt nhìn Cốc Vũ, tựa hồ căn bản là không tin đối phương. Bất quá nàng vẫn đứng dậy cởi quần áo.
“Hừ.”
Ừ thì nàng xác thực mình không thích mặc quần áo. . . Chuyện đó, chuyện đó. . .
Nàng thật khó mới được chủ động như vậy, nhanh chóng cởi hết quần áo trước mặt Cốc Vũ. Bình thường đều là nàng giãy dụa, sau đó quần áo sẽ bị Cốc Vũ cởi ra. Số lần tự mình cởi. . . Ách. . . Số lần. . . Không nhiều lắm. Cốc Vũ tranh thủ lúc Hạ Mạt cởi quần áo cố gắng giãy ra dây thừng đang trói tay, nhưng thủ pháp buộc dây thừng của Hạ Mạt thật chuyên nghiệp, Cốc Vũ cố gắng cả nửa ngày mới lỏng được một chút. May mắn là bởi vì buộc trong gấp gáp sốt ruột mới có thể cho Cốc Vũ cơ hội giãy giụa. Chẳng qua, nàng còn chưa giãy xong, Hạ Mạt đã đem quần áo trên người cởi bỏ, thoáng cái phát hiện động tác nhỏ của Cốc Vũ.
Cởi quá nhanh!
“. . . . . . .”
Một cái “Đói lang chụp mồi” áp tới.
“Tiểu Mạt!”
Hạ Mạt áp có chút mạnh, bị hung hăng đè nặng, Cốc Vũ ăn đau cau mày.
Mày còn chưa kịp giãn ra, một mảnh ẩm ướt nhu nhu gì đó cũng hung hăng áp tới. Khí lực quá lớn, có điểm đau.
Kỹ thuật của Tiểu Mạt như thế nào nhiều năm như vậy vẫn không tiến bộ?
Cốc Vũ nghĩ như vậy, không thể không thừa nhận, chính mình hôm nay xem ra nhất định là bị ăn rồi.
“. . . .”
Hi vọng kế tiếp kỹ thuật hôn môi của Hạ Mạt có thể tốt hơn một chút kỹ thuật hôn môi của mình.
Hạ Mạt liên tiếp cắn, hai tay bắt lấy Cốc Vũ, nhéo một chút.
“. . .”
Có chút đau.
“Tiểu Mạt, ngươi nhẹ tí.”
Kỳ thật Cốc Vũ không định nói như vậy, nhưng khí lực của Hạ Mạt thật sự lớn. Cốc Vũ cảm thấy nếu không nói, kết cục lúc sau có thể sẽ rất thê thảm. “Hừ. . . Không cần ngươi nói!”
Hạ Mạt đỏ mặt, đột nhiên cảm thấy được kỳ thật làm T cũng không dễ dàng. Nhìn Cốc Vũ nhíu mày, tay Hạ Mạt không tự chủ được nới lỏng ra.
Thật sự đau sao?!
Nàng vẫn không muốn thừa nhận kỹ thuật của mình đích thực không được tốt lắm, thế nhưng sau bắt đầu mất tập trung.
Rõ ràng mỗi lần Cốc Vũ làm, mình cũng có. . . Ân. . . Khụ khụ khụ. . . Thoải mái.
Vẫn có chút đau.
Cốc Vũ bất đắc dĩ.
Tiểu Mạt, ngươi không thể nhẹ hơn sao?
“. . .”
Như thế nào vẫn cau mày? Còn đau? Rõ ràng mình đã thả lỏng lực đạo, sao vẫn đau? Vậy. . . Rốt cuộc phải làm như thế nào. . .
Hạ Mạt cảm thấy được chuyện này so với cuộc thi của mình trước kia còn khó hơn. Như thế nào lại giống như đang hầu hạ lão Phật gia?
Nếu tay dù thế nào cũng làm không được, Hạ Mạt trong lòng ước chừng một chút. Quyết định thực hành bước tiếp theo.
Tuy rằng thủ pháp của Hạ Mạt thật sự không được tốt lắm, nhưng cũng không phải không chấp nhận được. Một lúc sau, Cốc Vũ cuối cùng cũng có cảm giác, cảm thấy được chính mình đang dần dần buông lỏng. Đột nhiên. . .
“A ô!”
Hạ Mạt một hơi cắn xuống. Nếu tay không được, vậy dùng miệng đi.
“AAA!”
Lại một trận đau đớn.
Sao lại đột nhiên đổi miệng?!
“Tiểu Mạt?!”
Hai tay bị trói, Cốc Vũ không giãy dụa được, lại một lần nữa nhịn không được hô tên Hạ Mạt.
Tiểu Mạt, ngươi cho là ngươi đang gặm bánh mì sao?!
Hạ Mạt chậm rãi gặm, bắt chước những gì Cốc Vũ đã làm đã với mình lúc trước. Nàng nhớ rõ, mỗi lần Cốc Vũ làm như thế, chính mình sẽ như vậy. . . Sau đó, chính mình sẽ. . . Ừ, như vậy.
Sau đó, chủ động bá vương long phi thường đáng buồn phát hiện, vì cái gì hiện tại chính mình rõ ràng đang chủ động, nhưng trong đầu suy nghĩ lại là chuyện Cốc Vũ làm với mình trước kia?!
Không được không được không được! Đây không phải là điềm lành! Không thể kéo dài. Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể bị phản công, để tránh đêm dài lắm mộng, đánh nhanh thắng nhanh!
Chân chen vào giữa hai chân Cốc Vũ, sau đó tay đụng đến địa phương mấu chốt. . .
“Ân. . .”
Bên dưới Cốc Vũ nhịn không được lại cau mày hừ một tiếng.
Kỹ thuật của Tiểu Mạt, quả nhiên. . . Không nên đặt quá nhiều hi vọng ở nàng.
Cốc Vũ bị mình ăn.
Hạ Mạt thỏa mãn.
“Tiểu Mạt, bây giờ ngươi có thể tháo dây thừng cho ta chưa?”
“. . .”
Hạ Mạt nhìn chằm chằm Cốc Vũ, vẻ mặt cảnh giác.
“. . . .”
Vì cái gì lần này rõ ràng người bị ăn là mình, đối phương lại nhìn mình chằm chằm biểu tình như đang nhìn sắc lang? Cốc Vũ lần đầu tiên cảm thấy thực oan uổng. Tuy rằng chuyện tiếp theo mình cần làm cũng không sai biệt lắm.
“. . .”
Hạ Mạt như trước nhìn chằm chằm Cốc Vũ.
“Hừ.”
Thật ra không muốn để ý đối phương, nhưng là. . . Nhìn Cốc Vũ bị trói, trên người còn lưu dấu vết do mình làm ra, vẻ mặt □. Thôi. . . Không được rồi. Thật sự là bi thảm, đã muốn bị ăn gắt gao sao?
“Ngươi không được chạy trốn.”
Hung ác nói.
“Ta đương nhiên sẽ không chạy.”
Chỉ cần ngươi không chạy là tốt rồi.
“. . .”
Hạ Mạt thật cẩn thận giúp Cốc Vũ mở trói.
Cốc Vũ xoa cổ tay của mình, trên tay lưu lại vết tích dây thừng.
“. . .”
Hạ Mạt nhìn chằm chằm cổ tay Cốc Vũ.
“Có đau không?”
Hừ! Ta không phải là quan tâm nàng! Nói lầm bầm! Không quan tâm, tuyệt đối không phải.
“Không có việc gì.”
Cốc Vũ nhìn Hạ Mạt, bởi vì mới vừa rồi bị Hạ Mạt ăn, sắc mặt Cốc Vũ có chút suy yếu.
“Kia. . . Muốn hay không đi tắm một cái?! Ta, ta giúp ngươi chuẩn bị nước tắm.”
Bá vương long có thể ôn nhu như thế thật sự là mặt trời mọc hướng Tây. Cốc Vũ thật sự rất muốn cứ như vậy hưởng thụ, nhưng mà. . .
“Không cần. Làm xong rồi cùng nhau tắm.”
Nàng nói như vậy.
“Gì?”
Hạ Mạt nghe không hiểu.
Cốc Vũ nhìn Hạ Mạt, vẻ mặt ngơ ngác, đích xác rất đáng yêu.
“Ta nói. . .”
Ấn bả vai đối phương, đem đối phương hung hắng áp trở lại.
“Bị ngươi ăn một lần, lần này đến lượt ta đi?”
“What?!”
Cốc Vũ đang cười, nụ cười làm cho Hạ Mạt đổ mồ hôi.
“Tiểu Mạt.”
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lỗ tai Hạ Mạt.
“Bộ dáng ngươi lúc ghen thật đáng yêu.”
Hạ Mạt nguyên bản mặt cũng đã đỏ lên, trong nháy mắt lại tăng thêm một tầng màu đỏ.
“Ai ai ai! Ai ghen?!”
“Không có sao?”
Cốc Vũ hôn lên môi nàng một cái, cười nói:
“Ta cảm thấy được, An gia thiếu gia quả thực là một người không tồi. . .”
“Ngươi ngươi ngươi!”
Bá vương long bị áp giậm chân.
“Ngươi quả nhiên. . . Hồng hạnh xuất tường!”
“Tiểu Mạt. . .”
Trong thanh âm mang theo một chút mị hoặc.
“Nếu muốn giữ ta lại, vậy thì nói nhiều lời ngọt ngào đi. Giống như ta đối với ngươi vậy.”
Vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng quét khắp lỗ tai.
“Ta ta ta. . . Ngươi ngươi ngươi. . .”
“Tiểu Mạt. . . Nói ngươi ghen đi. Nói ngươi không thích ta cùng nam nhân một chỗ. Nói ngươi chỉ muốn ta và ngươi cùng một chỗ.”
“Ta không!”
“Ân ~~~ Ta đột nhiên nhớ tới, ngày mai ta cùng An thiếu gia còn có hẹn nga.”
“. . .”
Nghẹn đỏ mặt.
“Tiểu Mạt, ngày mai ta mặc cái gì ra ngoài thì đẹp. . .”
Một đường hôn xuống.
“. . . Vô liêm sỉ a a a!”
Bá vương long rống lớn ra tiếng:
“Ngươi vô liêm sỉ! Không cho ngươi cùng tên vô liêm sỉ kia gặp mặt! Cũng không cho ngươi gặp tên vô liêm sỉ khác! @#×¥. . .” Rống to:
“Vô liêm sỉ! Ngươi XXX chỉ thể có ta! Ta ta ta ta ta ta!”
“Đương nhiên a. . .”
Cốc Vũ tâm tình phấn chấn. Tươi cười đến cơ hồ không kiềm chế được.
Sau đó. . . Lại qua một hồi lâu sau. Không gian Hạ gia truyền đến tiếng thét chói tai của bá vương long:
“Vô liêm sỉ! Không công bằng! Ta rõ ràng chỉ ăn ngươi một lần! Ngươi ngươi ngươi!”
“Không sao không sao.”
“Rõ ràng là có sao! Ngươi ngươi ngươi! Đừng đừng đừng. . . Đừng tới đây a a a!”
|
[Lần ngoại 3]
Tân niên qua đi, mùa xuân rất nhanh đã tới. Năm nay tết âm lịch trôi qua, thời điểm học viện Anh Hoa khai giảng đã là tháng ba. Sau khi xử lý xong hết khai giảng chuyện tình, cũng đã là giữa tháng ba.
“Thế nào?”
Lâm Hiểu kích động nói.
“Ừ. . .”
Lạc Hà cúi đầu, trầm tư.
“Ai nha! Rõ ràng là ý hay như vậy! Tiểu Hà cũng thật là, do dự cái gì chứ.”
“Nhưng mà. . .”
Lạc Hà vẫn còn do dự.
“Aizzzz ~~~ Quyết định như vậy đi! Tiểu Mãn, ngươi cũng rất muốn đi đúng không?!”
Lâm Hiểu kích động nhìn Cố Tiểu Mãn đang ngồi một bên.
“Huh?!”
Sao đột nhiên lại hỏi nàng?
“Trời ơi ~~ Tiểu Mãn ngươi thật là, chẳng lẽ không muốn cùng Tiểu Hàn đến chỗ. . . Nhiều lãng mạn sao ~~”
Hai tay ôm một chỗ, vẻ mặt say mê.
Nghe Lâm Hiểu nói như thế, tâm Cố Tiểu Mãn bắt đầu động, sau đó không biết là nghĩ tới điều gì mà bắt đầu đỏ mặt.
Suối nước nóng a. . . Nếu như mình thật sự đi suối nước nóng cùng Tiểu Hàn. . .
Nàng trộm nhìn thoáng qua thụy mỹ nhân đang ngủ trong lòng mình.
Bởi vì gần đây bề bộn nhiều việc, đã thật lâu rồi Cố Tiểu Mãn không có cùng Mạc Thanh Hàn yên ổn bên nhau. Nếu tắm suối nước nóng thì. . .
“Trời ơi! Tất cả mọi người đều đi đi ~~ Có thể dắt theo bạn đi chung nga ~”
Lâm Hiểu tiếp tục hấp dẫn các thành viên trong hội.
“. . . Ách. . .”
“Nếu vậy thì, ta cũng muốn đi ~~”
“Đúng vậy!”
“Thế nào? Tiểu Hà, ngươi cũng có thể dắt Tô Thiến học tỷ theo cùng.”
Cười tà.
“Sao?!”
Lạc Hà ngẩn ra.
“Gần đây chuyện trong trường đều đã xử lý xong.”
Tô Thành ở một bên nói.
“Vậy đi thôi.”
Tự ý quyết định.
“Ơ. . . Kia, vậy đi thôi.”
Suối nước nóng a ~~~
Vì thế, chiều thứ sáu, tất cả mọi người đều không có tiết. Đoàn người mang theo hành lý của chính mình, xuất phát.
Do Lâm Hiểu nói có thể dắt theo bạn đi cùng, Lâm Hiểu cùng Lạc Hà đều dẫn bạn theo, các thành viên khác của hội học sinh ít nhiều cũng có dẫn theo bạn. Có nam sinh dắt theo bạn gái, đương nhiên cũng có nam sinh dẫn theo bạn đồng tính. Cũng không biết là do thẹn thùng hay sao, nữ sinh lại rất ít người dắt theo bạn trai, thường thì đều dắt theo bạn đồng tính như Lâm Hiểu, Lạc Hà, hoặc là chị em, có vài người còn đi một mình.
“Xuất phát, xuất phát.”
Sau màn giới thiệu đơn giản, đoàn người liền ồn ào lên xe buýt đi đến suối nước nóng.
Bạn của Lâm Hiểu và Lạc Hà Cố Tiểu Mãn đã gặp qua, chính là hai nữ sinh nàng gặp hôm giáng sinh. Qủa nhiên. . . Nàng đã nghĩ đúng sao?
“Học tỷ, khát nước không?”
Tay Lạc Hà đang cầm đồ uống, dùng thanh âm ôn nhu khiến người ta muốn nổi da gà hỏi trung tính nữ sinh ngồi bên cạnh.
“Ừ.”
Cô gái tiếp nhận nước uống Lạc Hà đưa, sau đó tiếp tục im lặng.
Lần trước bởi vì buổi tối cho nên không nhìn thấy rõ ràng, hiện tại đang là ban ngày, Cố Tiểu Mãn mới phát hiện, trung tính nữ sinh này thật sự là tuấn tú đến không thể tưởng tượng. Thậm chí Cố Tiểu Mãn phát hiện, trong xe còn có nữ sinh đang nhìn cô gái, sau đó đỏ mặt.
“Còn bao lâu mới đến?”
Tô Thiến nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi.
“À. . . Ước chừng một tiếng nữa.”
Lâm Hiểu cân nhắc một chút rồi trả lời.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi tí đi.”
Tô Thiến không được tự nhiên nói.
“Sao?”
Lạc Hà bị bất ngờ, không kịp phản ứng.
Tô Thiến trong lòng bất đắc dĩ thở dài N lần. Vì cái gì mình lại thích một người. . . chậm hiểu như vậy? Nhìn nữ sinh đứng bên cạnh bất lực nói:
“Ngồi xuống.”
“???”
Lạc Hà không hiểu, ngồi xuống.
Tô Thiến nhìn Lạc Hà, tay lôi kéo, đem đối phương kéo đến trong lòng mình.
“!!!”
“Woah ~~~~~”
Trên xe phát ra thanh âm ồn ào của nam sinh.
“Học tỷ quả nhiên vẫn rất anh tuấn!” ~\(≧▽≦)/~
Tô Thiến vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không để ý chung quanh. Nhưng Cố Tiểu Mãn lại khó có dịp thấy được Lạc Hà đỏ mặt.
“Dựa vào ta nghỉ ngơi đi.”
Anh tuấn nữ sinh nhìn phía trước, cứng nhắc nói.
“. . . Nga.”
Chung quanh nổi lên thanh âm bàn luận nho nhỏ, Cố Tiểu Mãn ngẩn ra nhìn hai người họ.
Thử nghĩ, nếu đổi lại là chính mình, cái dạng này có thể hảo hảo nghỉ ngơi sao? Chỉ cần phải cố kiềm chế tim đập cũng đã phi thường không dễ dàng rồi?
Nhưng mà. . . Như thế nào hôm nay lại yên ả như vậy? Giống như. . . Thiếu thiếu gì đó.
Cố Tiểu Mãn ngó trái liếc phải, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
“. . . . . .”
Thiếu cái gì nhỉ?
Bàn tay bên hông nắm lại thật chặt. Mạc Thanh Hàn ôm Cố Tiểu Mãn, có chút bất mãn nhìn nàng.
“Sao vậy Tiểu Hàn?”
Ngạc nhiên hỏi. Nàng tưởng Mạc Thanh Hàn đã ngủ, thật không ngờ thế nhưng vẫn còn thức. Tiểu Hàn làm sao vậy? Sao lại dồi dào sinh lực như vậy?
“Không cho phép hoa tâm. . .”
Bất mãn nói.
“Ách. . . Làm gì có đâu.”
Cố Tiểu Mãn buồn cười. Chẳng lẽ Tiểu Hàn đang ghen? Nàng đang ăn dấm chua của ai? Hay là không thích mình nhìn người khác? Oa a a! Tiểu Hàn như vậy. . . Thật đáng yêu a ~~
Xe đi được nửa đường, Cố Tiểu Mãn đang ngủ gà ngủ gật mới sực nhớ nguyên nhân hôm nay cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Hôm nay, hình như đều chưa nghe được giọng nói gây sức ép của Lâm Hiểu học tỷ. Sao lại thế này?
Buông Mạc Thanh Hàn đang ôm mình ra, lòng nàng tràn đầy hiếu kì quay đầu lại nhìn xung quanh. Nhìn thấy Lâm Hiểu đang ôm một cô gái bên người, ngoan ngoãn ngủ.
. . . Mặc kệ cô gái kia là ai, có thể khiến cho Lâm Hiểu an tĩnh lại. . . Cố Tiểu Mãn đối với nàng đã có mười hai vạn phần sùng kính. Thực. . . Không dễ dàng. . .
Rốt cục cũng tới nơi. Mọi người mang theo hành lý, tiến vào khách sạn.
Đây là một nơi được thiết kế tinh xảo, khách sạn có diện tích không lớn lắm, nằm khuất trong rừng cây, đang là mùa xuân, mùa cây anh đào nở rộ. Toàn bộ khách sạn đều bị màu trắng của hoa đào bao phủ, mang theo chút hương vị khói lửa không thực của nhân gian.
Cửa khách sạn mở, bước ra là một cô gái mặc quần áo phục vụ:
“Chào mừng đến khách sạn “Du Tai”.”
Cô gái vừa đi vừa nhiệt tình hướng dẫn bọn họ. Chỉ là nàng đang nói cái gì đó, Cố Tiểu Mãn một câu cũng nghe không lọt. Từ khi nàng tiếng vào khách sạn khu suối nước nóng đến bây giờ, đã như bước vào cõi thần tiên. Trong lòng một bên ra sức nói với chính mình – không được nghĩ lung tung, một bên lại không ngừng bắt đầu ảo tưởng đến cảnh tượng tắm suối nước nóng.
Ôi. . . Lúc đó, sẽ là tắm cùng Tiểu Hàn sao? Vậy không phải là. . . Ôi. . . Không đúng không đúng, thân thể của Tiểu Hàn. . . Khụ khụ khụ. . . Nàng đều đã nhìn qua a, không cần phải thẹn thùng. Ôi. . . Nhưng mà cùng nhau tắm. . . hình như cho tới bây giờ đều chưa từng thử qua. . . A a a! Không được suy nghĩ lung tung như vậy!
Sau đó là chia phòng, hai người một phòng. Cố Tiểu Mãn đương nhiên sẽ cùng phòng với Mạc Thanh Hàn. Lấy phòng xong liền hoạt động tự do.
Lúc Cố Tiểu Mãn vào phòng, nàng vội vàng đem đồ đạc cất kĩ, sau đó đun nước ấm. Mạc Thanh Hàn đi phía sau Cố Tiểu Mãn, hi vọng có thể giúp Cố Tiểu Mãn một tay.
“Tiểu Hàn, ngươi có mệt hay không? Ngươi ngủ trước đi, chừng nào ăn cơm ta gọi ngươi.”
Cố Tiểu Mãn thúc Mạc Thanh Hàn đi ngủ, không nỡ để cho nàng mệt nhọc.
Bất quá Mạc Thanh Hàn tựa hồ chưa muốn ngủ. Tuy rằng bộ dáng rõ ràng ngay cả mắt đều không mở ra được, lại đến ngồi trên ghế, nhìn Cố Tiểu Mãn làm.
Khi Cố Tiểu Mãn đem hành lý sắp xếp xong, có người gõ cửa phòng. Lạc Hà cười tủm tỉm đứng bên ngoài, kêu Cố Tiểu Mãn cùng Mạc Thanh Hàn xuống ăn cơm chiều.
Vì thế cơm chiều là ăn cùng nhau, trong lúc ăn xảy ra một chuyện. Tô Thành cãi nhau với người bạn hắn dẫn theo, Cố Tiểu Mãn lúc này mới nhìn đến nam sinh một thân nho nhã. Gương mặt búp bê của nam sinh giờ phút này bỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Thành.
Bên cạnh có người khuyên can, nhưng hình như không có tác dụng.
“Hừ!”
Cuối cùng, nam sinh mặt búp bê phẫn uất “Hừ” một tiếng, xoay người bỏ đi.
“Ngươi đi đâu?”
Tô Thành mặt lạnh, hỏi.
“Đi tắm!”
“Lúc này mà tắm? Ăn cơm xong rồi tính sau!”
“Ai quy định lúc này ta không được tắm! Ta vẫn cứ muốn tắm bây giờ!”
“. . . . . . .”
Không khí có chút xấu hổ. Nam sinh đi không lâu, Tô Thành cũng đứng dậy.
Những người còn lại vội vàng ăn xong cơm, liền tự giác trở về phòng.
Cố Tiểu Mãn thấy Mạc Thanh Hàn đã buồn ngủ đến lợi hại, nàng muốn sớm tắm rồi đi ngủ.
“Hiện giờ không nhiều người lắm, chi bằng, chúng ta đi tắm ngay bây giờ đi Tiểu Hàn.”
Cố Tiểu Mãn vừa sửa sang y phục của mình vừa nói.
“Ân. . .”
Thụy mỹ nhân mắt nhắm mắt mở trả lời.
Hai người ôm quần áo đi ra suối nước nóng, lúc này suối nước nóng quả nhiên không một bóng người. Cả hai cởi quần áo, ngâm mình vào.
Cố Tiểu Mãn chôn cả người xuống nước, không dám nhìn đến thân thể Mạc Thanh Hàn.
Chớ phi lễ, chớ phi lễ! Trong lòng liên tục niệm.
“Tiểu Mãn, sao bơi xa quá vậy?”
Thấy Cố Tiểu Mãn rụt người bên cạnh, Mạc Thanh Hàn bơi lại, mơ mơ màng màng hỏi.
“Hơ!”
Dựa vào như vậy là thân mật quá rồi ~~~~
Cố Tiểu Mãn đỏ mặt muốn chết.
“Ta. . . Ta không. . .”
Thân thể bóng loáng của Mạc Thanh Hàn cọ vào người Cố Tiểu Mãn, tay sờ trán Cố Tiểu Mãn.
“Tiểu Mãn, mặt của ngươi thật là đỏ.”
“!!!!!!!!!!”
Oa a a! Phật tổ a ~~~ Nàng không kiềm được ~~ Cố Tiểu Mãn nhanh chóng lấy tay che mũi, chỉ sợ bản thân mình khống chế không được chảy máu mũi.
Mạc Thanh Hàn lại không hề cảm thấy gì, tiếp tục dán trên người Cố Tiểu Mãn, mềm nhũn nói với đối phương:
“Tiểu Mãn, ta giúp ngươi kỳ cọ, được không?”
“Không không không. . . Không cần ~”
Cố Tiểu Mãn thấp giọng.
“Không sao đâu Tiểu Mãn.”
Mạc Thanh Hàn ôm Cố Tiểu Mãn đang muốn chạy trốn, mỉm cười nói:
“Ta sẽ giúp Tiểu Mãn sát thực sạch sẽ.”
“. . . . .”
Tiểu Hàn a. . . Vấn đề trọng điểm, không phải cái này. . . ~~~~(>_<)~~~~
|
[Lần ngoại 4]
Cố Tiểu Mãn dựa vào tảng đá, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn đến đỏ bừng, Mạc Thanh Hàn ở một bên giúp Cố Tiểu Mãn chà lưng. Cứ chà một chút lại tới gần một chút, ghé sát vào tai Cố Tiểu Mãn nhẹ giọng hỏi:
“Tiểu Mãn, dễ chịu không?”
Cố Tiểu Mãn nóng đến cháy cả đầu, cả người cứng ngắc, đến mở miệng nói cũng không dám.
Mạc Thanh Hàn cười, tiếp tục chà lưng.
Oa a ~~~ Rốt cuộc là tới khi nào mới chà xong ~~~ nàng sắp chịu hết nổi rồi ~~~
Cố Tiểu Mãn nằm sấp người, âm thầm cảm thấy may mắn. May mắn nàng không đến lúc đông người, bằng không bộ dạng xấu hổ như thế này chẳng phải là đưa ra cho cả thiên hạ thấy sao?
Qúa trình chà lưng diễn ra nửa chừng, đột nhiên. . .
“Hỗn đản! Buông ra!”
Đột nhiên nghe được thanh âm của nam sinh. Cố Tiểu Mãn sợ tới mức lập tức quay người lại.
“Sao vậy Tiểu Mãn?”
Mạc Thanh Hàn đang giúp Cố Tiểu Mãn chà lưng, lo lắng hỏi.
“. . . Không. . . Không có gì.”
Thanh âm này, chắc là từ cách vách truyền đến. Suối nước nóng này chia ra hai bên nam và nữ, bên trong lại có một hồ nước nóng lớn cùng vài hồ nước nóng nhỏ hơn.
Ngăn ở giữa hai bên nam và nữ là tấm bè trúc, lúc này Cố Tiểu Mãn cùng Mạc Thanh Hàn đang ngâm mình trong hồ nước nhỏ. Tuy không thật sự rõ ràng, nhưng có thể nghe được tiếng nam sinh trò chuyện cũng là chuyện bình thường.
Cố Tiểu Mãn âm thầm cười nhạo chính mình một chút.
“. . . . . .”
Vì cái gì mình lại giống như kẻ trộm ~~~~ bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút nào Cố Tiểu Mãn.
“Tô Thành! Ngươi muốn làm cái gì?!”
Nhưng mà nàng còn chưa kịp tỉnh táo, lại bị âm thanh bên kia truyền đến tiếp tục quấy rầy.
“Làm gì là làm gì? Ngươi muốn ta làm gì?”
Khẩu khí của Tô Thành bắt đầu trở nên kì lạ.
Cố Tiểu Mãn có một loại dự cảm không tốt lắm. Chẳng lẽ. . .
“Cái. . . Ân. . . A a a. . .”
Tiếng nam sinh thét chói tai. Sau đó là tiếng mắng người:
“Ngươi. . . Mẹ nó bát tử! Mặt người dạ thú!”
“Sao? Mặt người dạ thú là cái dạng gì? Ta chưa thấy qua, nếu không thì, ngươi dạy ta?”
Âm hiểm cười hắc hắc.
“Đồ hỗn đản! Tránh xa ra dùm ta!”
“Hả? Cho hôn một cái rồi ta sẽ tránh ra.”
Ngữ khí thập phần vô lại.
Kèm theo giọng điệu kia, cảm giác ảo diệu của Cố Tiểu Mãn càng ngày càng mãnh liệt.
Không phải là. . . Bọn họ. . .
“A a a! Chết đi đồ biến thái! Ngươi cút cho ta! Đồ mặt người dạ thú! Cả nhà ngươi đều mặt người dạ thú!”
Hổn hển.
“A! Ngươi làm gì đó?”
Thét chói tai! Thét chói tai. Sau đó là tiếng đạp nước.
“Ta làm gì? Ngươi còn không biết sao?”
“Ngươi. . . Hỗn đản! Ngươi, không được tiến vào ~~~ Ra, đi ra ngoài! Ngô a a a ~~~ Đừng, đừng nhúc nhích a a a ~~~”
“Đừng nhúc nhích? Nơi này của ngươi hình như không có nói như vậy?”
“Hỗn đản a a ~~~ rất. . . Ta XXX tổ tông ngươi. . .”
“Được. . . Vậy thì ta XXX ngươi.”
Kế tiếp là tiếng rên rỉ đứt quãng không ngừng. Nam sinh kia vẫn mắng như trước, mang theo đó là hương vị □ cực kỳ nghiêm trọng.
Qủa nhiên. . . Là như thế này a a a! Cố Tiểu Mãn đứng tại chỗ nghe, kia một tiếng “Ân a a”, nàng sợ tới mức thở mạnh cũng không dám. Trời ạ! Bọn họ thế nhưng cứ như vậy mà chơi đùa sao?! Này này, các ngươi cũng phải để ý đến cảm thụ của người khác chứ?!
Cảm giác được bàn tay đang giúp mình chà lưng cũng dừng lại. Cố Tiểu Mãn lại khó chịu đến lợi hại.
“Cái kia. . .”
Cúi đầu, khàn khàn nói:
“Tiểu Hàn. . . Hay là, chúng ta trở về đi.”
Trong nước, chân của Mạc Thanh Hàn chen vào giữa hai chân của Cố Tiểu Mãn.
“A!!!!”
Nàng cúi đầu kêu một tiếng, vội vàng lấy tay che miệng, chỉ sợ mấy nam sinh bên đối diện nghe thấy tiếng của mình.
Tuy là dựa theo mức độ kịch liệt phía bên kia mà nói, hẳn là cũng không có khả năng.
“Tiểu Hàn ~~”
“Tiểu Mãn thích ở bên trong hồ nước “như vậy” sao?
Đầu gối ma sát phía dưới, tay Mạc Thanh Hàn đã đưa tới trước ngực Cố Tiểu Mãn.
“Ha, ngu ngốc ~~ đừng. . . làm, đương nhiên không thích.”
Tay đột nhiên đưa tới phía trước.
“Gạt người, trên mặt của Tiểu Mãn rõ ràng là rất thích.”
“A A. . . Đừng, đừng học người khác nói chuyện. . .”
Trời ơi! Thụy mỹ nhân của nàng, thụy mỹ nhân mà đến hôn cũng đều không quan tâm a ~~~ Thật sự, đã thay đổi rồi sao?
“Tiểu Mãn. . . Chúng ta XXXOOO. . . (sau đó chắc chắn là một loạt từ ngữ vui tai)”
“. . . . . . .”
Không được nói cái loại từ ngữ mà chỉ có đại thúc háo sắc mới nói a a a!
Sau đó. . . Thời điểm gối ôm bị thụy mỹ nhân ăn luôn vô cùng bi thảm nghĩ, về sau tuyệt đối tuyệt đối phải giám sát thụy mỹ nhân, tuyệt đối tuyệt đối không thể để cho thụy mỹ nhân của nàng càng ngày càng biến chất! ~~~~(>_<)~~~~
Mặc vào áo choàng tắm mà khách sạn chuẩn bị, Cố Tiểu Mãn vẻ mặt yếu ớt tiêu sái trở về phòng. Trên đường về, vừa vặn gặp Lâm Hiểu cùng với bạn của nàng đang chuẩn bị đi tắm.
“Tiểu Mãn? Các ngươi tắm xong rồi sao?”
Cười hỏi, sau đó nhìn thấy sắc mặt của Cố Tiểu Mãn, kinh ngạc:
“Sao vậy Tiểu Mãn? Sao sắc mặt khó coi vậy?”
“. . . Không. . . Không có gì. . . Ta tắm không quen thôi mà. . .”
“Vậy mau về nghỉ ngơi đi.”
Quan tâm khuyên nhủ.
“Ân, ân. . .”
Được Mạc Thanh Hàn dìu về phòng.
Cố Tiểu Mãn ra quyết định. . . Ngày mai nên tắm trễ một chút. Tuyệt đối không được tắm sớm như vậy.
Ngày hôm sau, nhìn thấy “mặt búp bê” suy yếu, cả người tản ra hormone khác thường được Tô Thành dìu ra, Cố Tiểu Mãn cũng không chịu thua kém, mặt còn đỏ hơn cả đối phương.
Đi du ngoạn một ngày. Không thể không khen phong cảnh ở vùng gần Du Tai này thật sự rất đẹp. Thong thả tham quan khắp nơi, ngày cũng trôi qua nhanh chóng.
Buổi tối lại đến.
“Tiểu Mãn, không đi tắm hả?”
Mạc Thanh Hàn nằm trên người Cố Tiểu Mãn, hỏi.
“À. . . Chuyện đó. . . Từ từ rồi đi.”
“Huh? Nhưng mà chút nữa sẽ rất đông người.”
Vẻ mặt bối rối.
“À. . . Vậy, vậy chờ khi nào ít người bớt rồi đi.”
“. . . Cũng được.”
“Ừ. . . Vậy thì, quyết định vậy đi. Ừ. . .”
Cho nên lúc này đây, sau khi đợi một thời gian ngắn, Cố Tiểu Mãn ước chừng mọi người hẳn là tắm xong rồi, mới chuẩn bị quần áo cùng Mạc Thanh Hàn ra hồ nước.
“Ân a. . .”
“Hiểu Hiểu, gọi tên ta đi.”
“Nhạn. . . Nhạn. . .”
“Hiểu Hiểu.”
“Lạc Nhạn. . . Tỷ tỷ. . .”
Bất quá lần này tựa hồ còn nghiêm trọng hơn lần trước. Sương khói tràn ngập cho nên không thể nhìn rõ những việc đang diễn ra bên trong, nhưng mà âm thanh so với lần trước càng nghe rõ hơn.
Cố Tiểu Mãn vẻ mặt hắc tuyến.
Nếu nàng không nghe lầm. . . Đây chắc là giọng của Lâm Hiểu học tỷ.
“A a. . . Đừng cứ dừng mãi một nơi. . . A a. . .”
Thanh âm mất hồn.
Hắc tuyến trên mặt Cố Tiểu Mãn nghiêm trọng hơn. Này này. . . Vì cái gì cả một đám đều thích ở bên trong hồ nước nóng lộ thiên như vậy. . . Làm loại chuyện này hả?
Cả một đám người đều không có lấy một người thuần khiết?! Nàng thật sự có khả năng giám sát thụy mỹ nhân sao? Cố Tiểu Mãn hoài nghi.
“Tiểu Mãn?”
“Không được không được không được! Tuyệt đối không được! Chúng ta về nghỉ ngơi một chút rồi lại đến.”
Kéo Mạc Thanh Hàn chạy còn nhanh hơn kẻ trộm.
Trong phòng, xung quanh không có tiếng động gì. Cuối cùng cũng an toàn.
Cố Tiểu Mãn trong lòng âm thầm thở phào một hơi.
“Tiểu Mãn. . .”
“Ơi?”
“Tiểu Mãn. . . Ngươi thật sự không muốn XXOO với ta đến như vậy sao?”
Vẻ mặt khổ sở.
“Không, không có chuyện đó!”
Kêu to. Đau lòng! Mình đúng là người xấu!
“Vậy tại sao. . . Tiểu Mãn lại như vậy?”
Lã chã chực khóc. (Dễ thương chết mất T^T)
“Ta ta ta! Ta chỉ là không thích ở tại nơi đó!”
“. . . . . . .”
Mạc Thanh Hàn không nói gì, cúi đầu nhìn bên cạnh, trên mặt tràn đầy biểu tình không tin.
“Ta nói thật! Ta nói thật mà!”
Kích động bắt lấy Mạc Thanh Hàn. Kêu to.
“Vậy. . .”
Thụy mỹ nhân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mãn.
“Tiểu Mãn ngươi chứng minh cho ta xem.”
“Gì?!”
“Chứng minh cho ta xem!”
Lặp lại.
“. . . . .”
Cố Tiểu Mãn cả người vô lực, mềm nhũn nằm trong lòng Mạc Thanh Hàn.
“Tiểu Mãn, hiện tại không còn ai, chúng ta đi tắm đi.”
Mạc Thanh Hàn ôn nhu nói với Cố Tiểu Mãn đang nằm trong lòng mình. “Ân. . .”
Mềm mại trả lời.
“. . . . .”
Mạc Thanh Hàn lại một phen ôm lấy Cố Tiểu Mãn.
“Oa a! Tiểu Hàn?”
“Ta bế Tiểu Mãn đi.”
Ung dung đem Cố Tiểu Mãn ôm vào lòng.
“Coi chừng có người thấy. . .”
Khẩn trương.
“Bây giờ đã khuya rồi, không có ai đâu.”
Qủa nhiên là quái lực a, rõ ràng thân thể mảnh khảnh như vậy, bế Cố Tiểu Mãn lại vô cùng vững chãi.
“. . . .”
Cố Tiểu Mãn thực đà điểu đem mặt vùi vào ngực Mạc Thanh Hàn, cho dù có ai nhìn thấy thì nàng cũng không biết gì hết!
Mạc Thanh Hàn bế Cố Tiểu Mãn một đường đi thẳng.
“Ủa? Tiểu Hàn? Sao tới bây giờ mới đi tắm? Tiểu Mãn bị sao vậy?”
Trên đường đi gặp Lạc Hà mới từ phòng tắm trở về.
“A. . . Tiểu Mãn không khỏe.”
“. . . A. . . Vậy sao.”
Một bộ biểu tình “Ta đã biết”.
“. . . .”
Cố Tiểu Mãn tiếp tục đem mặt chôn trong lòng Mạc Thanh Hàn. Nàng không biết gì hết. Nàng không biết gì hết a a!
Sau này. . . Tuyệt nhiên không nên đi suối nước nóng với nhiều người như vậy.
|