Thụy Mỹ Nhân
|
|
[Chương hai mươi lăm]
“Tội lỗi, tội lỗi. . . Tội lỗi, tội lỗi. . . A di đà phật. . . A di đà phật. . .”
Cố lão nhân hôn mê, nhưng thật may mắn, thân thể luôn khỏe mạnh, tim mạch cũng không có vấn đề gì, rất nhanh đã tỉnh lại. Sau đó bắt đầu không ngừng lải nhải, tuy nói rằng lải nhải, như Cố Tiểu Mãn trừ bỏ “Tội lỗi” cùng “A di đà phật” ra, còn lại không lọt vào tai được câu nào nữa.
“Cha, cha không có bị gì đi?”
Lão nhân cái dạng này có điểm không được bình thường, Cố Tiểu Mãn đang lo lắng, vừa rồi có phải bị kích động quá mức hay không. . .
“Nha đầu. . . Người xuất gia không biết nói dối, cha hỏi ngươi, vừa rồi các ngươi là đang làm cái gì?”
Ngồi ngay ngắn, nghiễm nhiên một bộ dáng đại sư.
“. . .”
Cố Tiểu Mãn đang lo lắng, phân vân nên giải thích với cha mình như thế nào.
“Hôn môi.”
Mạc Thanh Hàn ngược lại không nghĩ nhiều lắm, lập tức trả lời.
“Ách ~~~ Tiểu Hàn?”
Cố Tiểu Mãn giật mình.
“. . .”
Cố lão nhân thiếu chút nữa mắt lại trợn trắng. Sau đó lại liên tiếp “Tội lỗi”, “A di đà phật”.
“Người xuất gia tứ đại giai không (1), không màng thế sự. Theo lý cha không nên quản nhiều, bất quá cha vẫn phải khuyên nhủ các ngươi, các ngươi hiện giờ còn nhỏ, có rất nhiều chuyện còn chưa thấu đáo rõ ràng, chớ nên quyết định hấp tấp.”
“Vậy khi nào mới có thể quyết định?”
Mạc Thanh Hàn là hảo hài tử, không biết liền hỏi.
“. . .”
Này, ngẫm lại cũng không nhỏ, đều đã 20, nhưng tính ra cũng không lớn. . . Tới khi nào mới quyết định được?
“Khoảng. . . Vài năm nữa đi.”
“. . .”
Cố Tiểu Mãn còn đang lo lắng.
“Nga.”
Mạc Thanh Hàn đã một hơi đồng ý.
“Ôi chao?!”
Lập tức xoay người, khó tin nhìn Mạc Thanh Hàn. Đây là có ý gì? Đây là có ý gì?
“Vậy vài năm tiếp theo ta sẽ không cùng Tiểu Mãn kết hôn.”
Lời nói ra không sợ chết người.
“. . .”
Cố lão nhân hôn mê hôn mê hôn mê.
“Tiểu Hàn?!”
Hoàn cảnh này, nếu cảm thấy vui vẻ, có phải hay không nên thực xin lỗi lão nhân nhà mình?
“Đây không phải là trọng điểm được không?”
Lão nhân rốt cục nhịn không được hô lên.
“Vậy thì là cái gì?”
Bộ dáng căn bản là không hiểu rõ chuyện gì.
“. . .”
Cố Tiểu Mãn cảm thấy được có lẽ Mạc Thanh Hàn không biết, con gái thích con gái, là chuyện tột cùng không tầm thường. Nhưng mà. . . Lúc trước cái người nói “Tiểu Mãn là nữ, như thế nào sẽ có ‘tình yêu’ thích”, hình như cũng là Mạc Thanh Hàn. Nếu như vậy, Mạc Thanh Hàn hẳn là cũng biết, con gái thích con gái là có điểm không đúng a? Như thế nào. . .Cố Tiểu Mãn hồ đồ.
“Nữ tử cùng nữ tử, vốn không tầm thường.”
“. . .”
Lão nhân hôm nay quả nhiên bị kích động, nói chuyện càng phát ra quái dị.
Mạc Thanh Hàn vẫn là chưa thông suốt:
“Lúc trước ta nói Tiểu Mãn là nữ sinh, cho nên ta không thể có tình yêu, nhưng các nàng nói cho ta biết, là nữ tử cũng không có vấn đề gì. (Có ai nói như vậy sao?) Như thế nào bây giờ lại bảo là không được?”
Hoang mang, thật sự hoang mang.
“. . .”
Cố lão nhân nhận ra, mình và mỹ nữ này, căn bản là bất đồng ngôn ngữ.
“Nha đầu, ngươi cần phải hiểu rõ.”
Vẫn là dời đi, hỏi con gái của mình, ít nhất nơi đó có tiếng nói chung.
“Con đã suy nghĩ kĩ.”
Cố Tiểu Mãn trịnh trọng trả lời.
“. . . Ngươi hiện tại không được bình tâm, lời nói ra đa số không là thật, hẳn là nên cùng nàng tách ra vài ngày, đợi bình tĩnh lại rồi trả lời cha.”
“Không được.”
Cố Tiểu Mãn còn chưa lên tiếng, Mạc Thanh Hàn đã mở miệng nói:
“Ta muốn cùng Tiểu Mãn ngủ. Tiểu Mãn đi rồi, ta không ngủ được.”
Cố lão nhân một lần nữa bị dọa:
“Ngươi ngươi ngươi! Các ngươi đã muốn. . . Đã muốn ngủ cùng một chỗ?!”
Cố Tiểu Mãn gật đầu:
“Chúng ta ngủ cùng nhau đã lâu rồi.”
“. . .”
Lão nhân lại hôn mê. Lần này không dễ dàng tỉnh lại. (´Д`)
Cố Tiểu Mãn lo lắng kiểm tra nhịp tim cùng hơi thở của lão nhân nhà mình. Hoàn hảo hoàn hảo, không có gì trở ngại. Sau đó có điểm khó hiểu lầm bầm lầu bầu:
“Chẳng lẽ ta chưa có nói cho cha biết chuyện ta với Tiểu Hàn đã ngủ cùng nhau ngay từ đầu sao?”
Bởi vì lão nhân đột nhiên đến thăm, nhưng lại té xỉu, Cố Tiểu Mãn và Mạc Thanh Hàn đành phải lưu lại chăm sóc hắn. Sắc trời dần dần tối sầm, nhưng Cố lão đầu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. . . Lần này té xỉu có hơi lâu.
“Tiểu Hàn, hay là ngươi về trước đi. Hôm nay có thể ta phải ở lại đây, cha chưa tỉnh, ta không yên tâm rời đi.”
Cố Tiểu Mãn nhìn sắc trời, nói với Mạc Thanh Hàn.
“Tiểu Mãn phải ở lại đây?”
Mạc Thanh Hàn những lời này mặc dù là hỏi Cố Tiểu Mãn, nhưng mắt vẫn nhìn Cố lão đầu nằm trên ghế salon.
“Đúng vậy.”
“. . .”
Mỹ nhân thẳng tắp nhìn chằm chằm người từ nãy giờ vẫn không nhúc nhích.
“. . .”
“. . .”
Yên tĩnh thời gian dài, Mạc Thanh Hàn quả nhiên phi thường, vẫn không rời mắt khỏi Cố lão đầu:
“Không sao, ta cũng ngủ lại đây.”
Đột nhiên nói như vậy.
“Sao? Tiểu Hàn ngủ lại đây?”
Có chút kinh ngạc.
“Ân, ta gọi điện thoại về nhà báo một tiếng.”
Như trước gắt gao nhìn chằm chằm Cố lão đầu.
Nha đầu ngươi ngàn vạn lần không thể đáp ứng!
Cố lão đầu giả chết kia trong lòng nóng nảy. Ngay cả như vậy cũng không đuổi được nàng đi sao? Nha đầu ngươi ngàn vạn lần phải phòng bị a! Không thể để cho nàng ngủ lại.
“Ách. . .Vậy, ta đi chuẩn bị cái chăn to to chút.”
Cố Tiểu Mãn hoang mang rối loạn đi lại phía tủ.
Lệ tuôn rơi. Nha đầu không có tiền đồ, lão bà ta thực xin lỗi ngươi. .・゜゜・(/。\)・゜゜・.
Mạc Thanh Hàn như trước đứng tại chỗ, gắt gao nhìn Cố lão đầu nằm trên ghế salon.
Cố lão đầu trên trán túa mồ hôi.
“Ngủ ngon.”
Mạc Thanh Hàn nói với người trên ghế salon.
“. . .”
Nàng căn bản là biết hắn giả vờ xỉu! Cố lão đầu thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Buổi tối Cố Tiểu Mãn tẩy sạch lớp trang điểm, đem mấy món ban chiều mua hâm nóng lại, coi như là cơm chiều. Ăn cơm xong, từ trong phòng mang ra chăn, đáp lên người Cố lão đầu.
“Dày như vậy, có nóng hay không?”
“Tối có thể lạnh.”
Vừa tung chăn vừa trả lời.
“Không mang thúc thúc vào phòng sao?”
“. . .Cũng định như thế, nhưng ôm không nổi.”
Thật sự quá béo. Mặc dù nếu để Mạc Thanh Hàn ôm, dựa vào quái lực kia, chắc là có thể. . . Nhưng mà. . . Nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa chỉ cần nghĩ đến hình ảnh kia liền. . . —_—|||||||
“Cứ như vậy đi, béo như vầy, đông lạnh cũng rất tốt.” (`∀´)Ψ
Thôi đi, cha, con xin lỗi.
“Chúng ta ngủ thôi, Tiểu Mãn.”
“Ân.”
“. . .”
Cố lão đầu đã hoàn toàn ngủ mất.
Sáng hôm sau, Cố lão nhân vẻ mặt bi thảm ngồi trên ghế salon.
Hắn ngủ quên, hắn ngày hôm qua thế nhưng ngủ quên a a a! Không biết nha đầu cùng nữ sinh kia thế nào.
Cửa phòng Cố Tiểu Mãn đóng, Cố lão nhân nhìn chằm chằm cánh cửa kia, vẫn là không có dũng khí mở ra. Nếu lỡ nhìn thấy cái không nên thấy. . .
Lão bà, ta xin lỗi ngươi một lần nữa.
Cố Tiểu Mãn mở cửa, đi ra.
“Cha tỉnh rồi à?”
Nhìn lão nhân nhà mình đang ngồi, vẻ mặt như giẫm phải ***, nhịn không được quan tâm hỏi.
“Nha đầu, ngươi không có bị gì đi?”
“? Cha nói gì? Con thì bị gì?”
“. . .”
Đã hoàn toàn bênh vực người ngoài sao? Lão bà ta thực xin lỗi ngươi a a a!
Vì thế, lại nói tiếp:
“Cha không cho phép ngươi cùng nàng một chỗ.”
“Cha sao lại bị động kinh nữa rồi?”
“Nếu ngươi với nàng cùng nhau, cha. . . cha liền xuất gia.”
“. . . Cha hồ đồ a? Cha đã xuất gia rồi.”
“. . .”
“Cha không cho phép ngươi cùng nàng một chỗ.”
“Như thế nào cha lại lặp lại câu lúc nãy?”
“Nha đầu, ngươi cùng cha trở về tự lý.”
“. . . Cha xuất gia một mình đã tịch mịch, còn muốn lôi kéo con theo sao?”
“. . .”
“Cha không cho phép ngươi cùng nàng một chỗ.”
“Được được được, cha không cho phép.”
“Nha đầu ngươi đáp ứng rồi sao?”
“Ừ, cha tiếp tục không cho phép đi.”
“. . .”
“Cha không cho phép ngươi. . .”
“Cha trước uống miếng trà, chút nữa hẳn tiếp tục không cho phép.” 且_(・_・ )
“. . .”
Lão bà ta thực sự thực sự rất xin lỗi ngươi. Nha đầu của chúng ta đã muốn theo phe người ngoài.
“Cha.”
“. . .”
Áp dụng thái độ coi thường.
“Cha đừng giận con.”
“. . .”
Ta làm sao có thể không tức giận?
“Con cũng biết, cùng là nữ tử, không nên như vậy.”
“. . .”
Đã biết còn làm?
“Chính là, cha. Lúc mẹ của con mất, con đột nhiên phát hiện, đời người chết là hết, nhân sinh này bất quá trăm năm, thật sự là quá ngắn ngủi. Trăm năm trôi qua, người sẽ rời đi, không ai bầu bạn. Cho nên, con mới nghĩ muốn ít nhất ở cuộc sống ngắn ngủi này, sẽ không làm cho bản thân hối hận.”
“. . .”
Viện cớ! Lúc mẹ ngươi mất ngươi mới có mấy tuổi? Một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa lại có thể hiểu nhiều như vậy? Chính là. . .
“A di đà phật, thiện tai thiện ta. . . Nghiệt duyên.”
Cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu như vậy.
Trong phòng, Mạc Thanh Hàn dựa vào cánh cửa, im lặng lắng nghe. Chậm rãi nắm chặt tay của mình.
Ngươi thế nhưng nói ra như vậy, ta làm sao có thể buông tay ngươi đây?
“Nha đầu!”
Cố lão nhân bên ngoài lại đột nhiên nghĩ tới gì đó, kêu lớn lên:
“Nha đầu, các ngươi đã tiến triển tới mức nào rồi?”
“Ôi chao?! Cha, ý cha là gì?!”
“Trừ bỏ hôn môi, còn có thân cận địa phương nào khác không?!”
“. . .”
Bên trong cách cửa, Mạc Thanh Hàn vểnh tai, chăm chú nghe. Địa phương khác? Còn có thể thân mật ở địa phương nào nữa?
“Không có! Ngoại trừ miệng, nơi nào cũng chưa.”
“Trên người không có bị gần gũi?! @#%¥. . .” Liên tiếp những điều Mạc Thanh Hàn chưa từng nghe qua vọt ra.
“Đã nói là không có! Chúng ta còn chưa tới mức độ này đâu!”
Khắp phòng, nơi nơi đều là thanh âm rống to của Cố Tiểu Mãn.
Mạc Thanh Hàn bỗng dưng tỉnh ngộ!
Thì ra, nữ nhân trong lúc đó, có thể như vậy a. . . ∑(O_O;)
Mạc Thanh Hàn thụ giáo!
——— —————— —————- (1) Tứ đại giai không: “Tứ đại” là nói thân xác của chúng ta do 4 nguyên tố: đất, nước, lửa , gió hợp lại mà thành. “Giai không” là tứ đại trở về với tứ đại , tựa như nói cát bụi trở về các bụi. Có thể hiểu là: thế gian tất cả đều là hư vô.
|
[Chương hai mươi sáu]
Lão nhân rốt cục trở về chùa. Cuối tuần, Cố Tiểu Mãn cùng Mạc Thanh Hàn lại trở về Mạc gia.
“Tiểu Hàn?”
Buối tối lúc đi ngủ, Cố Tiểu Mãn trong phòng tắm đi ra, nhìn đến Mạc Thanh Hàn vẫn tỉnh táo ngồi trên giường. Chuyện này thật sự rất quỷ dị, chiếu theo thường lệ, mỗi khi mình tắm xong đi ra, cảnh tượng nhìn thấy phải là Mạc Thanh Hàn bộ dáng mơ mơ màng màng nằm trên giường. Tình huống tỉnh táo giống như hôm nay, rất khó gặp.
“. . .”
Mạc Thanh Hàn ngồi trên giường, nhìn Cố Tiểu Mãn quấn khăn tắm không nói tiếng nào.
“. . . Làm sao vậy Tiểu Hàn?”
Cố Tiểu Mãn bị nhìn chòng chọc có chút sợ hãi, không khỏi lùi lại một chút. Lúc này đang là mùa đông, bọc khăn tắm như vậy có hơi lạnh, tuy rằng trong phòng đã bật máy sưởi.
“Không có.”
Mạc Thanh Hàn ngẩn ngơ trả lời, như trước không rời mắt khỏi Cố Tiểu Mãn, trong đầu đều là những lời của Cố lão nhân mà nàng nghe được lúc ở nhà Cố Tiểu Mãn. Thật ra, nàng cũng không hẳn là hiểu hết từng câu từng chữ, Cố lão nhân nói cũng không nhiều lắm. Bất quá, những điều đó càng làm cho Mạc Thanh Hàn thêm hiếu kỳ.
Ít nhất nàng biết được, nàng cùng Cố Tiểu Mãn tuyệt đối có thể tiến thêm một bước.
“Mau đi ngủ đi, hôm nay không mệt sao?”
Thái độ của Mạc Thanh Hàn khác thường, điều này làm Cố Tiểu Mãn có chút lo lắng.
“Ân.”
“. . .”
Hoài nghi nhìn Mạc Thanh Hàn, Cố Tiểu Mãn bắt đầu thay quần áo.
Cái lưng xinh đẹp bóng loáng, cứ như vậy lộ ra trước mặt Mạc Thanh Hàn. Trong đầu, những lời Cố lão nhân nói qua càng vang lên rõ ràng.
“. . .”
Mạc Thanh Hàn đứng lên, tới gần Cố Tiểu Mãn.
“? Tiểu Hàn?”
Cảm giác có người tới gần, Cố Tiểu Mãn quay đầu lại, liền thấy Mạc Thanh Hàn đã muốn dán lên người của mình.
Mạc Thanh Hàn thân thủ, chạm vào lưng Cố Tiểu Mãn, sau đó vuốt dọc theo xương sống, phút chốc xuống tới phía dưới.
“A ~~~~”
Mạc Thanh Hàn bất thình lình động tác, Cố Tiểu Mãn cả người cứng ngắc, không nhịn được phát ra thanh âm.
“Thật sự có cảm giác.”
“Tiểu Hàn?!”
Cứng ngắc quay đầu, như vậy đáng thương nhìn Mạc Thanh Hàn:
“Ngươi làm sao vậy?”
“Ta muốn sờ ngươi, gần gũi thân thể của ngươi.”
Thẳng thừng. Cố Tiểu Mãn suýt chút nữa hôn mê.
Nàng từ khi nào thì thông suốt? Rõ ràng đêm qua còn. . .
Cố Tiểu Mãn còn đang trong cõi thần tiên, Mạc Thanh Hàn không đợi nàng mặc xong quần áo, đã ẵm lên.
“Oa a!”
Trời đất quay cuồng! Đợi đến khi Cố Tiểu Mãn hồi phục lại tinh thần, bản thân đã bị ném ở trên giường, mà Mạc Thanh Hàn thì lại ở trên người mình.
“Tiểu Hàn?!”
“Tiểu Mãn. . .”
Nhẹ nhàng kêu tên Cố Tiểu Mãn. Bắt đầu hôn lên môi đối phương, giống như lúc nãy vừa nói xong, nàng quả thực bắt đầu sờ lên thân thể Cố Tiểu Mãn, bàn tay xuất phát từ bên hông, theo đó trên lưng nhẹ nhàng vuốt ve, Cố Tiểu Mãn khó có thể kiềm được phát ra tiếng rên rỉ.
Tay Mạc Thanh Hàn phi thường xinh đẹp, mười ngón thon dài, bóng loáng nhẵn nhụi. Cố Tiểu Mãn có đôi lúc nhìn hai tay của Mạc Thanh Hàn rồi ngẩn người, sau đó ảo tưởng một chút, nếu mình cũng có đôi tay như vậy thì tốt quá. Cho nên, Cố Tiểu Mãn yêu quý đôi tay kia còn hơn Mạc Thanh Hàn, cho tới bây giờ đều không để cho đôi tay đó động vào bất cứ việc gì. Hiện tại, hai bàn tay đó lại đang vuốt ve thân thể mình, loại chuyện này làm cho Cố Tiểu Mãn vừa nghĩ tới liền. . .
“Ân. . .”
Cảm giác được đối phương đụng đến phần mấu chốt phía trên, Cố Tiểu Mãn rên rỉ một tiếng, thân mình giật giật, theo bản năng lấy tay che lại.
“Tiểu Mãn.”
Thanh âm nhu nhuyễn, nghe như tiếng rên rỉ nhẹ.
Mạc Thanh Hàn nhẹ nhàng gọi tên Cố Tiểu Mãn, tay chậm rãi sờ soạng toàn thân người kia, thanh âm của nàng làm cho Cố Tiểu Mãn toàn thân cả người rã rời, một chút ý thức còn sót lại hoàn toàn bị giọng nói kia xóa sạch.
Rốt cục là ai dạy Tiểu Hàn. . . Rõ ràng ngay từ đầu là một bé ngoan đến hôn cũng không biết. Hiện tại. . . Xem cái thủ pháp kia, hoàn toàn là hai người khác nhau.
“Tiểu Mãn. . .”
“Ân. . .”
Hoàn toàn mất đi ý thức, cuối cùng chỉ có thể rên rỉ đáp lại.
Mạc Thanh Hàn nhẹ nhàng cắn lỗ tai Cố Tiểu Mãn, lưỡi bắt đầu liếm lấy vành tai Cố Tiểu Mãn.
“Tiểu Mãn. . .”
Như trước tinh tế hôn.
“Ân. . .Ưm a. . .”
Lỗ tai, sau đó là cổ, cắn cắn một chút, lại đến xương quai xanh. Rốt cục chuyển tới địa phương vừa rồi vẫn đang vuốt ve, bắt đầu mút.
“Tiểu Hàn. . .”
Cố Tiểu Mãn mau muốn khóc. Hai tay che mắt của mình, khó có thể ức chế gọi tên Mạc Thanh Hàn. Hai chân bắt đầu không ngừng ma sát.
“Tiểu Hàn. . .”
Mạc Thanh Hàn nhẹ ngàng vuốt ve đùi Cố Tiểu Mãn, từng chút một, từng chút một, kéo dài nụ hôn đi xuống.
Cố Tiểu Mãn cho tới bây giờ đều chưa từng được đối đãi qua như vậy, chỉ cảm thấy thẹn thùng, có điểm kích động, thậm chí có chút sợ hãi, nước mắt xuyến xuyến chảy xuống.
“Tiểu Mãn. . .”
Thanh âm của Mạc Thanh Hàn càng ngày càng nhẹ, làm cho Cố Tiểu Mãn cảm thấy được kia càng thêm mị hoặc.
Ánh nắng tươi sáng buổi sớm, tuyết đọng trên mặt đất còn chưa tan hết, lộ ra nét đẹp độc đáo của mùa đông. Cho dù bị rét lạnh, nhưng có thể chiêm ngưỡng đến vẻ đẹp tiêu điều mà rắn rỏi này, tâm tình tự nhiên cũng sẽ tốt lên.
Nhưng mà hiển nhiên, thực tế Cố Tiểu Mãn không thể nào hảo được. Sắc mặt khó coi, mắt gấu mèo, ngồi ở trên giường, không cần nói cũng biết, ngày hôm qua nàng nhất định là ngủ không được ngon giấc.
Mạc Thanh Hàn nằm bên cạnh Cố Tiểu Mãn, ngủ rất say, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn.
Cố Tiểu Mãn bây giờ không biết là đang cao hứng, hay là đang khổ sở.
Đêm qua hết thảy đều tuyệt vời, đúng. . . Ít nhất lúc đầu là như vậy. Sau đó. . .Sau đó? Sau đó hai người đều có cảm giác, đến cuối cùng cũng đều khoan khoái như nhau. Nhưng. . .
Chẳng lẽ như vậy liền công đức viên mãn sao? Chẳng lẽ nữ nhân cùng nữ nhân tới mức đó liền xong? Chính là. . . Các nàng ai cũng không có tiến vào thân thể người kia nha! Đây là hoàn mỹ H sao? Nếu như vậy, nàng cùng Tiểu Hàn, không phải cả đời đều duy trì thân xử nữ sao?
Chỉ nghĩ một chút như vậy, đã làm Cố Tiểu Mãn bối rối không thôi (tuy rằng không phải nói duy trì thân xử nữ là không tốt. . .), còn chưa nói, Mạc Thanh Hàn vẫn còn đang ngủ, đúng là bi thảm.
Nghĩ lại cũng là, ngày đó buổi tối, Mạc Thanh Hàn vì chuyện của lão nhân nên ngủ muộn, buổi sáng lại vì chuyện của lão nhân nên rất sớm đã thức dậy, ban ngày cũng không có thời gian ngủ bù, có thể chống đỡ được cho đến lúc này đã là kỳ tích. Hơn nữa. . . Đêm qua. . . Các nàng đích thực là giải quyết nhu cầu bản thân.
Chính là. . . Nàng luôn cảm thấy không đúng, nàng chính là cảm thấy không đúng a! Tuy rằng bản thân Cố Tiểu Mãn cũng không hoàn toàn hiểu được, nữ nhân cùng nữ nhân H như thế nào! Nhưng mà, tuyệt đối sẽ không cứ như vậy cọ tới cọ lui rồi kết thúc. Nếu là như vậy, vì sao nàng luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó?
“. . .”
Đây là hậu quả của việc không tìm hiểu trước khi làm sao?
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nữ sinh cả đêm không ngủ được vô cùng bi ai nghĩ.
Đêm qua Mạc Thanh Hàn tích cực như vậy, làm cho Cố Tiểu Mãn nghĩ nàng cái gì cũng đều biết. Mạc Thanh Hàn thủ pháp thuần thục, rõ ràng là có học hỏi qua a ~~ Chính là. . . Qủa nhiên không thể trông cậy vào tờ giấy trắng này sao?
Mạc Thanh Hàn giật giật người, nhưng không có dấu hiệu tỉnh dậy. Nghĩ rằng đã đạt được mục đích, nữ sinh hoàn tàn không tiếc nuối gì đi ngủ, ngủ vô cùng thỏa mãn. Cố Tiểu Mãn nhìn trời, dựa vào Mạc Thanh Hàn coi như không có hi vọng. Cố Tiểu Mãn! Ngươi phải tỉnh lại! Phải dựa vào bản thân mình đi! Nắm chặt tay.
“. . .”
Tranh H minh họa, là công cụ học tập tốt nhất.
Bởi vì nhiều nguyên nhân, trên mạng tài liệu rất ít, tranh H của nữ nhân cùng nữ nhân vì thế cũng không nhiều. Nhưng mà cái này cũng giống như AV, cần có quyết tâm. Hồ này không có cua, tìm hồ khác sẽ có. Ngươi muốn tìm, tóm lại vẫn có thể tìm ra. Kết quả suốt một buổi chiều, Cố Tiểu Mãn rốt cục mò được một trang bí mật, chuẩn bị nguyên một bộ ảnh H bách hợp.
“Đây là kể lại chuyện có thực sao?”
“Yên tâm đi! Tuyệt đối là kể lại tỉ mỉ O(∩_∩)O~, cam đoan ngươi xem muốn ngừng cũng không ngừng được.”
“Thật sao? Cám ơn nha.”
Cố Tiểu Mãn nhìn chằm chằm dòng chữ trong QQ, kích động vạn phần.
“Ha hả ~~ đừng khách sáo. Đúng rồi, ở đây còn có tặng phẩm! Muốn lấy không? ~\(≧▽≦)/~”
Tốc độ đánh chữ của đối phương mau lẹ, rất nhanh đã gửi qua.
“Tặng phẩm?”
Cố Tiểu Mãn nghi hoặc.
“Đúng rồi! Người thật □, độ phân giải cao, H mạnh! Tuyệt đối là bạch kim trân quý phiên bản nha. Hiện tại tìm không thấy đâu. Có muốn lấy không?”
Người thật? Rõ nét? □? H mạnh. . . Cố Tiểu Mãn bị lôi kéo một chút.
“Muốn.”
Điều kiện thật mê người, tâm không khỏi kích động, nếu như đúng là người thật việc thật, có lẽ rất tốt.
“Ta gửi qua đây.”
Rất nhanh liền nhảy ra thông báo nhận file mới. Cố Tiểu Mãn ngồi trước bàn máy tính, chờ bộ phim kia gửi qua.
Sau đó “Đinh” một tiếng, tập tin gửi xong.
“Cám ơn nha!”
Hồi âm lại một câu, liền khẩn cấp mở lên xem.
Nhưng mà. . .
“Trời ơi! Thế nhưng còn có thể như vậy?! Oa oa!”
“A? Thì ra là như vậy a! Trời! Động tác này!”
“A! Hảo rõ!”
Nữ sinh mặt đỏ tai hồng ngồi trước máy tính, nhịn không được kêu lên.
“. . . Không được rồi! Không được rồi!”
Rốt cục thấy một cảnh XXX trên màn ảnh, Cố Tiểu Mãn hết chịu nổi kêu lên, Một phen tắt bộ phim đi.
Cố Tiểu Mãn chấn động, hình ảnh vừa rồi, thật sự có chút quá mức. Nếu nàng làm như vậy với Mạc Thanh Hàn, đem mấy thứ kia vào trong thân thể Mạc Thanh Hàn. . . Nàng. . . Làm không được! Tiểu Hàn nhất định sẽ rất đau! ~~~~(>_<)~~~~
“Ta quả nhiên. . . Vẫn là không được sao?”
Thở hổn hển ghé vào trên bàn máy tính, Cố Tiểu Mãn vô cùng bi thảm nghĩ.
Sau đó, nàng lại nghĩ tới một chuyện bi thảm hơn.
Hôm qua, đúng là không có làm trọn vẹn.
Nàng tuyệt đối không thể làm hành động táo bạo như vậy rồi! Mà ngay cả dùng đạo cụ kia, nàng đều làm không được! Tiểu Hàn cũng vĩnh viễn sẽ không nghĩ đến phải làm như vậy đi? Các nàng. . . Qủa nhiên vẫn phải mãi mãi duy trì tấm thân xử nữ.
|
Chương hai mươi bảy]
Cố Tiểu Mãn gần đây có chút thống khổ, từ khi xem bộ □ H “người thật, việc thật” lúc sau, Cố Tiểu Mãn không ngừng thống khổ.
Nàng không thể quên được a! Nàng không thể quên được!
Bên trong màn hình, này đạo cụ, này thanh âm, không ngừng tái diễn trong đầu nàng. Đến tận hiện tại, nàng vừa nhìn thấy Mạc Thanh Hàn, ngón trỏ sẽ đại động, chính là khi nhìn thấy gương mặt “Ngây thơ hồn nhiên” kia, Cố Tiểu Mãn lập tức cảm thấy áy náy. Nàng thế nhưng lại nghĩ muốn làm vậy với Mạc Thanh Hàn ~~~~~~~(>_<)~~~~
Nhanh nhanh quên hết đi. . .
Sớm biết như vậy đã không xem.
Sớm biết như vậy đã không xem, không xem, không xem.
Cố Tiểu Mãn liên tục rối rắm như vậy. . . Ngày lại trôi qua. Quan hệ của hai người vẫn như trước, duy trì ở mức độ sờ sờ lẫn nhau, gần gũi nhau, thủy chung không đạt tới cảnh giới OOXX mà Cố lão đầu lo lắng.
(Cố lão đầu: Như vậy đã muốn làm ta thực lo rồi a a a!)
“Liên hoan?”
Tối thứ sáu, Cố Tiểu Mãn cùng Mạc Thanh Hàn nhận được thiệp mời của Bản gia công chúa Tang Linh. Thời gian là thứ bảy, cũng chính là ngày mai.
“Ừ. Tiệc nhỏ thôi, không nhiều người lắm. Đều là một vài bằng hữu từ nhỏ cùng nhau lớn lên.”
Sắp đến giờ dùng cơm, Mạc Thanh Hàn kéo Cố Tiểu Mãn đến ngồi sô pha xem TV, chờ đồ ăn dọn lên.
“Vậy tại sao ngay cả ta cũng phải đi?”
Nếu là một vài bằng hữu cùng nhau lớn lên, hẳn là cùng mình không có quan hệ gì. Vì cái gì thiệp mời cũng đến tay mình?
Mạc Thanh Hàn gối đầu lên Cố Tiểu Mãn, lười biếng nói:
“Bởi vì Linh giống như rất thích Tiểu Mãn.”
“Hả?!”
Đột nhiên nhớ tới chuyện tình lần trước cùng Mạc Thanh Hàn tham gia bữa tiệc họp mặt, Cố Tiểu Mãn vẻ mặt 囧.
“Nhị tiểu thư, Cố tiểu thư, cơm chiều đã dọn lên.”
Quản gia cung kính đi tới, đứng ở một bên nói.
“Ân.”
Đi đến trước bàn ăn, Cố Tiểu Mãn mới phát hiện không thấy Mạc Ảnh Hàn.
“Tiểu Hàn, tỷ tỷ ngươi đâu sao không thấy?”
“Tỷ tỷ hôm nay có việc, có thể đến khuya mới trở về.”
“Nga.”
Sáng hôm sau, hai người dùng qua điểm tâm, sau đó đi ra cửa. Mấy ngày hôm nay lại lục tục có tuyết rơi, cho nên bên ngoài đã có tầng tuyết dày đọng lại, đưa tầm mắt nhìn xung quanh chỉ thấy một mảnh trắng xóa, thời tiết bên ngoài cũng lạnh đến lợi hại.
Nhưng ở vùng này của Bản gia, sáng sớm nhóm công nhân đã quét tuyết, cho nên đường cũng không đến mức khó đi. Hai nhà cách nhau cũng không xa, cả hai tranh thủ thời gian đi bộ một chút.
Mùa đông, vùng này của Bản gia hai bên là hương chương thụ (cây nhãn) cùng tùng thụ, ở mùa đông vẫn như trước một màu xanh biếc, phần trên tích một tầng tuyết, tuyết đọng làm cho cả cây đều sáng lên, xinh đẹp phá lệ. Biệt thự từng căn từng căn liên tiếp nhau, ban đầu là xa hoa, nhưng càng tiến vào trung tâm của Bản gia (Tang gia), ngược lại phong cách càng cổ kính. Có lẽ bởi vì Tang gia thích cảm giác như thế, chung quanh tòa nhà bắt đầu dần có xu hướng lâm viên hóa. Đi trong đây, xuyên qua một đám đình viện, cổng vòm, tầng tầng lớp lớp, thật là có một loại cảm giác như đang xuyên không.
Tang gia đã có người đến. Đi vào bên trong đình viện phong cách cổ xưa, nhìn đến tòa nhà mang hơi hướng lịch sử, có thể nói là một công trình kiến trúc khổng lồ.
“Tiểu Mãn, Tiểu Hàn, Linh đang chờ các ngươi đó.”
Ra ngoài cửa tiếp đón là Diệp Nại, mặc đồng phục nữ phó phi thường đáng yêu.
Nụ cười ngọt ngào, thái độ ôn hòa.
Nữ phó, là một nữ phó đúng nghĩa a ~~~ Cố Tiểu Mãn lóa mắt. Thật sự là. . . quá đáng yêu.
Tuy nói rằng là liên hoan nhỏ, nhưng đến đây không ít. Có người Cố Tiểu Mãn đã gặp qua như Hạ Mạt, Mạc Ảnh Hàn cũng đã đến, không biết vì cái gì vẻ mặt lại mỏi mệt. Cố Tiểu Mãn còn thấy được Lâm Hiểu cùng Lạc Hà. Tự nhiên cũng có một số người Cố Tiểu Mãn chưa từng gặp qua.
“Tiểu Hàn, Tiểu Mãn, các ngươi tới rồi sao.”
Tang Linh mặc quần áo giản đơn, đi ra nghênh đón.
“Muốn uống cái gì? Hay là muốn ăn một ít điểm tâm?”
“A! Để chúng ta tự lấy được rồi.”
Cố Tiểu Mãn vẫn còn ngượng ngùng, nói chuyện có chút mất tự nhiên.
“Ha hả a. . .”
Tang Linh cười tới gần Cố Tiểu Mãn.
“Tiểu Mãn không cần ngượng ngùng.”
Tay vừa tính toán định sờ mặt Cố Tiểu Mãn, lại bị Mạc Thanh Hàn chặn.
“Tiểu Hàn thật là, tính chiếm hữu cao quá, làm cho người khác khốn khổ nga.”
“. . .”
Người này, nói rất đúng đi?
“Linh, đừng khi dễ Tiểu Hàn.”
Diệp Nại vẻ mặt buồn rầu lôi kéo Tang Linh.
“Ai nha ~~ ai kêu các nàng thật sự là rất đáng yêu.”
Tang Linh cười đến thực yêu nghiệt.
“Lúc nào cũng làm cho người khác muốn trêu đùa.”
“. . .”
Diệp Nại đột nhiên cảm thấy được, Mạc Thanh Hàn thật đáng thương.
Ở Bản gia, Mạc Thanh Hàn vai vế được xem là nhỏ nhất, tuy rằng bằng tuổi Mạc Thanh Hàn còn có Nam Cung gia Tiểu Tuyền, Y gia Hàn Lộ, bên con trai cũng có Diệp gia Diệp Hoài, Triệu gia Triệu Thiên Hoa, nhưng những người này so với Mạc Thanh Hàn đều lớn hơn vài tháng. Hơn nữa Mạc Thanh Hàn luôn bày ra một bộ dạng lười biếng lại còn thêm biểu tình ngơ ngác, cho nên luôn bị những hài tử lớn hơn ở Bản gia trêu đùa.
Ai! Kỳ thật xinh đẹp cũng không có ích lợi gì, nhất là thể loại búp bê sứ giống như Mạc Thanh Hàn.
Liên hoan 10:00 chính thức bắt đầu, bởi vì chỉ là buổi tiệc nhỏ, cho nên cũng không cần trang trọng lễ nghi, tất cả mọi người thực tùy ý.
Tấm màn trúc nơi cửa sổ được ánh dương quang chiếu qua, bên trong phòng phi thường ấm áp, ngồi trong đại sảnh ngắm cảnh tuyết bên ngoài, cũng là một loại hưởng thụ.
“Ai nha nha ~~~~ Hạ Mạt học tỷ ~~~ Hôm nay Cốc Vũ học tỷ như thế nào còn chưa đến?!”
Đến giữa buổi tiệc, Cố Tiểu Mãn đột nhiên nghe thấy âm thanh cực kỳ xuyên thấu của Lâm Hiểu.
“Ta làm sao biết!!!”
Sau đó là âm thanh Hạ Mạt trung khí mười phần.
Nháo như vậy, Cố Tiểu Mãn mới phát hiện, hôm nay liên hoan, Cốc Vũ học tỷ hình như thật sự không có xuất hiện.
Bình thường vốn không phải chỉ cần thấy Hạ Mạt học tỷ là sẽ thấy Cốc Vũ học tỷ sao?
“Ê ê ~~~ học tỷ, hay là vì ngươi không hiểu phong tình cho nên bị Cốc Vũ học tỷ ruồng bỏ?!”
Cố Tiểu Mãn còn đang buồn bực, bên kia Lâm Hiểu đã bắt đầu đùa giỡn Hạ Mạt.
“Câm miệng!! Không được tiến lại đây!!”
Hạ Mạt sống chết đẩy Lâm Hiểu đang dính trên người mình, hổn hển ồn ào.
“Nói mới nhớ, đúng là kì quái, Cốc tiểu thư hôm nay sao không đến?”
Diệp Nại cũng nghi hoặc, Cốc tiểu thư cùng Hạ tiểu thư không phải lúc nào cũng dính lấy nhau sao? Như thế nào hôm nay lại kì quái như vậy?
“Nghe nói Cốc Vũ hôm nay có hẹn nga.”
Tang Linh trên tay cầm điểm tâm, xa xăm nói, cũng không biết là đang nghĩ gì.
“A! Chuyện này ta cũng biết nha. ~\(≧▽≦)/~”
Lâm Hiểu lại dính lên người Hạ Mạt.
“Trời! Hôm nay ta có gặp qua nè, là một nam nhân phi thường anh tuấn. Không nghĩ tới. . .”
“Hình như là thiếu gia của An gia.”
Lại có người nói một câu.
“An Mộc Dĩnh.”
Bạch Lộ ngồi trên ghế salon, thản nhiên nói.
“Ôi chao? Tiểu Bạch ngươi cũng biết?”
Diệp Nại kinh ngạc nhìn Bạch Lộ, nàng rất ít khi thấy Bạch Lộ quan tâm những chuyện này. Bởi vì là tư sinh nữ nên Bạch Lộ cùng người của Bản gia quan hệ tương đối đạm nhạt, chưa bao giờ thấy nàng chủ động tham gia vào những chuyện của Bản gia.
“Lần trước trong lúc vô tình nghe được.”
Bạch Lộ là nữ tử duy nhất trong nhà đang cầm ly rượu.
“Nghe nói, gần đây hai nhà có việc cần lui tới.”
“@#%&. . .”
“@#*¥. . .”
Tiếp theo là tinh tế toái toái tiếng thảo luận.
“Ác ~~~ Chẳng lẽ nói, là xí nghiệp liên nhân (tình trạng kết hôn giữa các công ty í)?!”
Lâm Hiểu ồn ào.
“Học tỷ, ngươi thật đáng thương, thế nhưng cứ như vậy bị ruồng bỏ một cách vô tình.”
“Cái gì, cái gì đáng thương?!”
Hạ Mạt đột nhiên kêu lớn lên:
“Xí nghiệp liên nhân cái gì?! Ai thèm quan tâm chuyện của nàng?!”
Bá vương long đã bắt đầu hung bạo lên kêu “Oa oa”, lời nói trước sau rõ ràng đều mâu thuẫn với nỗi hoang mang lo sợ trong lòng.
“Nàng cùng với ai kết hôn, cùng với ai kết hôn!”
“Nàng như vậy, làm sao có thể sẽ kết hôn!”
Trong lòng vòng vo tự hỏi một lúc sau, Hạ Mạt đoạt lấy ly rượu trong tay Bạch Lộ, một hơi uống cạn.
“Ta về đây!”
Hét lớn một tiếng liền nghênh ngang mà đi.
“. . .”
Bạch Lộ nhìn ly rượu trong tay, sững sờ:
“Uống hết sạch toàn bộ.”
Cố Tiểu Mãn tò mò hỏi:
“Rượu này uống thực không xong sao?”
“Cũng không phải.”
Đem ly rượu trống trơn đặt một bên, thản nhiên nói:
“Chẳng qua là rượu cocktail mà thôi.”
Cố Tiểu Mãn không biết vì cái gì lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
“Chính là, loại rượu cocktail này tác dụng chậm, hi vọng không có việc gì.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng biểu tình của Bạch Lộ lại mang theo vẻ vui sướng khi người gặp họa.
“. . .”
Cố Tiểu Mãn không nói gì, nàng đột nhiên thấy được, những người ở đây đều rất xấu xa.
“Tiểu Nại, hết đồ uống rồi.”
Tang Linh cầm ly trong tay, cười nói với Diệp Nại:
“Trong hầm rượu có rượu nho lâu năm, kêu quản gia đi lấy mấy bình lại đây đi.”
“Linh muốn uống rượu nho?”
Diệp Nại vẻ mặt có chút hồ nghi. Tuy rằng hài tử của Bản gia đa số đều được giáo thụ qua kiến thức dùng rượu, nhưng là cũng không thích uống cho lắm. So với rượu, Tang Linh lại thích dùng nước trái cây tươi giàu dinh dưỡng hơn.
“Lâu lâu uống cũng không sao, mang thêm mấy bình rượu tuyết lị nữa. Rượu này nồng độ không cao, hương vị lại hảo, thực thích hợp cho nữ sinh uống nga.”
Tang Linh híp mắt cười đến súc vật vô hại.
“. . .”
Không biết vì cái gì, rõ ràng là nụ cười vô hại xinh đẹp như vậy, lại làm cho xương sống Cố Tiểu Mãn không khỏi phát lạnh.
Như thế nào. . . Nàng tổng cảm thấy được, sẽ có chuyện không lành phát sinh?
Rượu rất nhanh đã được đưa tới. Mọi người tuy rằng đều không thích uống rượu, nhưng dưới sự mê hoặc của Tang Linh, đều uống liền mấy ly.
Rượu nho cùng rượu tuyết lị hương vị đều rất ngon, uống vào lúc đầu không có cảm giác gì, nhưng lại thấm từ từ. Vì thế, mấy ly qua đi, vài người trong nhà. . . những bé ngoan trước giờ đều không có uống qua rượu, đều té trên mặt đất. Là một bé ngoan, Cố Tiểu Mãn tự nhiên cũng có tên trên danh sách. (bé ngoan té trên đất… hình ảnh thật dễ tưởng tượng ~__~”)
“Tiểu Hàn?”
Tang Linh cầm ly rượu trên tay, không có hảo ý tới gần Mạc Thanh Hàn.
“Ân?”
Mạc Thanh Hàn tuy rằng rất ít uống rượu, nhưng nàng từ nhỏ đã không nhạy cảm với cồn, cũng chính là loại người “Ngàn chén không say”, cho nên uống thêm nữa cũng không sao. Đồng dạng, Diệp Nại tuy rằng không bằng Mạc Thanh Hàn, nhưng trời sinh tửu lượng đã rất cao.
Hiện tại trừ bỏ Diệp Nại cùng Mạc Thanh Hàn, cũng chỉ có Tang Linh cùng Bạch Lộ thường xuyên uống rượu không bị gì. Những người khác đại bộ phận đều say khướt, giống như Mạc Ảnh Hàn, một ly đi xuống đã gục.
“Tiểu Hàn, lại đây nào, lại đây nào! Tỷ tỷ muốn nói cho ngươi một ít chuyện hay.”
Tang Linh ngoắc ngoắc, cười có điểm ác ma.
“. . .”
Diệp Nại đứng ở một bên, trên trán đổ mồ hôi. Tiểu Hàn thật đáng thương, không biết Linh lại muốn giáo huấn cho nàng cái gì đây.
Bạch Lộ cũng đứng một bên, không nói tiếng nào.
Mạc Thanh Hàn vẻ mặt không hiểu, bị Tang Linh lôi lên lầu:
“Tiểu Hàn, ta cho ngươi biết, kỳ thật a. . .”
|
[Chương hai mươi tám]
Một thời gian ngắn nữa , học viện Anh Hoa bắt đầu thi cuối kỳ. Các học viên đều bận rộn để chuẩn bị cho cuộc thi.
“Tiểu Mãn, các ngươi sắp thi sao?”
Đang làm việc ở quán, điếm trưởng quan tâm hỏi.
“Ân. Đúng vậy, tuần sau bắt đầu rồi.”
“Vậy sao, vậy ngươi cũng không cần phải đi làm thường, trở về hảo hảo ôn tập đi.”
“Ôi chao?!”
Giật mình quay đầu lại nhìn điếm trưởng.
“Gần đây trong quán không bận rộn lắm, ngươi nghỉ phép vài ngày, ở nhà lo ôn thi đi.”
“Bà chủ ~~~~”
“Ách ~~~ Tiểu Mãn, Tiểu Mãn ngươi bình tĩnh một chút a ~~~~”
Vì thế, Cố Tiểu Mãn bắt đầu cùng Mạc Thanh Hàn ở nhà ôn tập.
“Haizz ~~~~~”
Nhìn chằm chằm sách vở trên tay, Cố Tiểu Mãn bắt đầu ngẩn người.
Không vô chữ nào, hoàn toàn không vô chữ nào a.
Liếc mắt nhìn Mạc Thanh Hàn bên cạnh. Qủa nhiên, đang nhìn chòng chọc a ~~~
“. . . . .”
Tiểu Hàn, ngươi không cần nhìn ta như vậy ~~~ Ta không học vô ~~~
Mạc Thanh Hàn vẫn không nhúc nhích, tay phải chống đầu, hoàn toàn không thèm che dấu nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mãn. Trong tay mặt cầm quyển sách tham khảo, nhưng rõ ràng không thèm nhìn đến, sách mở ra nhưng mãi vẫn không sang trang mới, hơn nữa tựa hồ còn cầm ngược.
Cố Tiểu Mãn giả bộ như không thèm để ý tiếp tục đọc sách. Nhưng loại cảm giác bị người J, thật sự không tốt chút nào. Giống như lớp vỏ bọc che chắn đang bị xé rách ra từng chút một.
Ánh mắt liên tục di động từ Mạc Thanh Hàn cho tới cuốn sách qua qua lại lại, rốt cục, Cố Tiểu Mãn đóng sách lại, đến gần Mạc Thanh Hàn. “Tiểu Hàn? Ngươi làm sao vậy? Mấy ngày nay ngươi rất kỳ quái.”
Lo lắng tới gần Mạc Thanh Hàn, sau đó đưa tay đặt lên trán đối phương.
“Tiểu Mãn.”
Mạc Thanh Hàn trợn tròn mắt, ho tên Cố Tiểu Mãn.
“Sao?”
“Chúng ta đi ngủ.”
Đột nhiên nói như vậy.
“Hả? Chính là, bây giờ vẫn còn rất sớm.”
Nhìn thoáng ra bên ngoài, vẫn còn chưa tối.
“Không quan hệ. Ngủ đi.”
Một lần nữa nhắc lại.
“. . . . .”
Tiểu Hàn lại làm sao vậy? Qúai lạ nhìn Mạc Thanh Hàn, một lúc lâu sau bất đắc dĩ mới gật gật đầu:
“Được rồi.”
“Ta đi tắm.”
Vào phòng ngủ, Mạc Thanh Hàn liền vọt tới phòng tắm.
“Ơ?!”
Thấy người kia đã vào phòng tắm, Cố Tiểu Mãn sau mới nói:
“Tiểu Hàn, ngươi còn chưa lấy khăn tắm.”
Tiểu Mãn lấy khăn tắm trong tủ ra, đi vào phòng tắm.
Mỹ nhân nhập dục (tắm) a ~~~ nga nga ~~~ Cố Tiểu Mãn cuối cùng hiểu được, vì sao từ xưa đến nay lại luôn luôn xuất hiện nhiều tên háo sắc như vậy, liều chết đi nhìn lén mỹ nhân tắm rửa. Bởi vì. . . Thật sự đẹp mắt a ~~~~
“Tiểu Hàn, ta để khăn tắm bên này.”
“Ân.”
Cố Tiểu Mãn gần như là té chạy khỏi phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau, Mạc Thanh Hàn cũng tắm rửa xong, từ trong đó đi ra.
“Tiểu Mãn, đi tắm đi.”
“Ừ.”
Cố Tiểu Mãn cầm khăn, vọt vào phòng tắm.
Hôm nay Mạc Thanh Hàn có điểm kỳ quái. Không. . . Đúng hơn là, từ lần đi liên hoan trở về, Mạc Thanh Hàn liền trở nên kỳ quái. Bình thường luôn một mình ngồi trước máy tính, không biết là đang làm gì. Lần liên hoan đó, sau khi nàng uống rượu say, đến tột cùng đã xảy ra chuyện đáng sợ gì?! Mình quả nhiên không nên uống rượu. Cố Tiểu Mãn một bên tắm rửa, một bên miên man suy nghĩ.
Bên ngoài, Mạc Thanh Hàn sau khi lau khô thân thể cũng không thay quần áo, như trước vẫn bọc khăn tắm, đi đến trước cửa, cẩn thận kiểm tra cửa nẻo.
“Nhớ kỹ, nhất định phải đảm bảo cửa được khóa trái, phải kiểm tra kỹ càng, tuyệt đối không được có sai sót thì mới thành công.”
Bên tai là lời Tang Linh đã nói với mình.
Xác định cửa đã khóa trái, Mạc Thanh Hàn lần nữa trở lại bên giường, cởi quần áo, nằm xuống.
“Còn nữa, phải duy trì tinh thần hưng phấn, nhất định không được ngừng nghĩ đến, không ngừng nghĩ đến quá trình này, tuyệt đối không được ngủ.”
Mạc Thanh Hàn bắt đầu tỉ mỉ nghĩ đến thân thể Cố Tiểu Mãn. Tỉ mỉ nghĩ đến chuyện các nàng sắp làm.
Cố Tiểu Mãn từ trong phòng tắm đi ra, Mạc Thanh Hàn đã nằm trên giường. Vừa định đi thay áo ngủ, đã bị Mạc Thanh Hàn một phát kéo xuống, trực tiếp ngã lên giường.
“Oa a!”
“Ngủ đi, Tiểu Mãn.”
Mạc Thanh Hàn một phen kéo Cố Tiểu Mãn vào trong chăn.
“Tiểu Hàn?!”
Cố Tiểu Mãn lúc này mới phát hiện, nguyên lai Mạc Thanh Hàn thế nhưng lại không có mặc quần áo?! Các nàng chẳng phải đã ước pháp tam chương rồi sao? Không được ngủ khỏa thân. (ha ha ha (ノ≧∀≦)ノ)
“Tiểu Hàn, chúng ta trước mặc quần áo vào đã.”
Nữ sinh còn chưa định thần, dùng giọng điệu mềm nhũn đề nghị.
“Không cần.”
Xoay người, hung hăng đè lên người Cố Tiểu Mãn.
“. . . .”
Cố Tiểu Mãn bắt đắc dĩ, hôm nay Tiểu Hàn quả nhiên rất kỳ quái a.
“Cuối cùng phải nhớ kỹ, đem đối phương áp đảo, khống chế được quyền chủ động, không thể để cho đối phương phản công. Tiểu Hàn, tuyệt đối phải làm công! Tuyệt đối phải làm công nga. Ta tin tưởng ngươi.”
“Tiểu Hàn?!”
Cố Tiểu Mãn lập tức cảm giác được đôi tay kia đang vuốt ve thân thể của mình. Lọai chuyện này tuy rằng các nàng bình thường không làm nhiều lắm, nhưng cũng không phải là chưa làm qua, cho nên Cố Tiểu Mãn không phòng bị gì. Bất quá, trước kia làm chuyện này hai người luôn thay phiên nhau, rất ít khi Mạc Thanh Hàn chủ động. Cố Tiểu Mãn có điểm kinh ngạc, chẳng lẽ Tiểu Hàn sinh bệnh?
Tay Mạc Thanh Hàn không ngừng sờ soạng trên người Cố Tiểu Mãn, Cố Tiểu Mãn bị áp không động đậy được, chỉ có thể tận lực phối hợp.
Bốn chân ma sát lẫn nhau, thân thể bắt đầu nóng lên. Mạc Thanh Hàn ở trên người Cố Tiểu Mãn, một chân chen vào giữa hai chân Cố Tiểu Mãn, xấu xa đẩy một chút.
“Ân a. . .”
Người phía dưới nhẹ giọng rên rỉ. Ánh mắt tiêu tán, thần trí không rõ ràng tùy ý Mạc Thanh Hàn giở trò.
“Còn có, phải bắt được điểm mẫn cảm của đối phương, rất trọng yếu.”
Mạc Thanh Hàn bắt đầu hôn lên cổ Cố Tiểu Mãn.
“Ân ~~ Tiểu, Tiểu Hàn ~~”
Qủa nhiên, đối phương phản ứng càng thêm kịch liệt.
Cố Tiểu Mãn thật đáng xấu hổ hoàn toàn chìm đắm vào, cả người bắt đầu lâng lâng.
Tay Mạc Thanh Hàn đột nhiên lại đưa xuống phía dưới Cố Tiểu Mãn.
“A ~~~~”
Nữ sinh đang lâng lâng lập tức lấy lại thần khí. Hé ra gương mặt nhuốm hồng, vô lực yếu đuối giãy dụa:
“Tiểu, Tiểu Hàn ~~~ Từ từ ~~~”
Cái chỗ này, Mạc Thanh Hàn trước kia sẽ không biết như vậy nha ~~ Hôm nay như thế nào. . .
Cảm giác được tay của đối phương có ý định đi vào, Cố Tiểu Mãn đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
“Khoan. . . Từ từ. . .”
Chuyện này. . . Tuy rằng nàng cũng từng nghĩ đến rồi ~~ Nhưng, nhưng ít nhất cũng cho nàng chuẩn bị chút tâm lý đi? Không cần ngay lập tức đã. . .
“Tiểu Mãn. . .”
Mạc Thanh Hàn gắt gao đè chặt Cố Tiểu Mãn, không cho nàng phản kháng, tay phải vẫn còn ở chỗ đó, chuẩn bị hành động.
“Ân ~~~~ Tiểu, Tiểu Hàn. . . Chờ một chút. . . Nghe ta. . . Ân ~~”
Thân thể phía dưới một lần nữa phát ra cảm giác mãnh liệt, Cố Tiểu Mãn vẻ mặt ửng đỏ, bất an vặn vẹo, nhẹ nhàng giãy dụa.
Nàng còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần ~~~ Không cần đột nhiên lại như vậy đi? Hơn nữa. . . Cho dù phải làm chuyện đó. . . Chẳng phải nàng mới là công sao? (Muộn rồi em =]]]]]]] ) Vì cái gì lại biến thành như vậy?
Cố Tiểu Mãn lắc lắc thân mình, muốn né ra, không biết rằng loại giãy dụa này giống như đã ham muốn còn giả vờ chống cự, càng làm cho người ta cảm thấy thực hưng phấn.
“Tiểu Mãn.”
Mạc Thanh Hàn dùng sức đè lại Cố Tiểu Mãn.
“Tiểu Mãn. . .”
Nói thật nhỏ:
“Ta muốn ngươi.”
“Chờ. . . Ô a ~~~~”
Đột nhiên có cái gì đó thẳng tắp tiến vào trong người.
“Ân ngô ngô ~~~”
AAA, đau a a a ~~~~ Lần đầu tiên quả nhiên đau như vậy sao? Nước mắt Cố Tiểu Mãn lập tức trào ra. Bởi vì đau nên trong nháy mắt nàng lập tức kẹp chặt hai chân lại.
Cho dù thật sự muốn đi vào, cũng nên cho nàng chuẩn bị chút đi ~~~ Tiểu Hàn. . .
“Tiểu Mãn. . .”
Mạc Thanh Hàn gắt gao dán lên người Cố Tiểu Mãn, gọi tên nàng.
“Thoải mái không? Tiểu Mãn. . .”
“Ngô ngô ~~~ Ta, Tiểu Hàn. . . A. . . Chờ một chút. . . Đừng cử động. . . A a. . .”
Ngón tay Mạc Thanh Hàn đột nhiên động lên, khẽ gảy một chút.
“Ô ô. . . A. . . Không cần như vậy. . . Tiểu Hàn. . . Khoan. . .”
Muốn phản kháng, cả người lại vô lực, trên người bị kích thích càng phát ra mãnh liệt hơn, làm cho Cố Tiểu Mãn nức nở khóc không thành tiếng.
“Ách a a ~~”
Mạc Thanh Hàn phía sau lại gia nhập thêm ngón tay thứ hai, dùng sức hướng bên trong thăm dò, bắt đầu ra vào có quy luật.
“Tiểu Mãn. . . Thoải mái không?”
Nằm sấp trên người Cố Tiểu Mãn, Mạc Thanh Hàn hỏi.
Cố Tiểu Mãn khóc không thành tiếng, nức nở đứt quãng.
Mạc Thanh Hàn thấy Cố Tiểu Mãn như vậy, nhịn không được dùng tay trái nâng mặt Cố Tiểu Mãn lên:
“Tiểu Mãn, thả lỏng đi.”
Hôn xuống.
“Ô ô ~~~~”
Ngón tay càng lúc càng nhanh, làm cho Cố Tiểu Mãn không còn đầu óc suy nghĩ những chuyện khác nữa. Nàng cau mày, gắt gao bám lấy Mạc Thanh Hàn.
Mạc Thanh Hàn cảm giác được nơi ngón tay của mình, cơ thể Cố Tiểu Mãn có chút phản ứng, phản ứng ngày một gia tăng, sau đó mãnh liệt co rút lại.
“Ân a. . .”
Hai chân Cố Tiểu Mãn đột nhiên duỗi thẳng, toàn bộ cơ thể mễm nhũn xuống.
“Tiểu Mãn, thoải mái không?”
Hỏi tiếp.
“. . .”
Cố Tiểu Mãn nói không ra lời.
“Tiểu Mãn.”
“. . .”
“Tiểu Mãn. . . Không thoải mái sao?”
Thấy đối phương vẫn không phản ứng, Mạc Thanh Hàn rút ngón tay ra, ôm Cố Tiểu Mãn, thật cẩn thận hỏi, trong lời nói giống như tiểu hài tử làm sai.
Cố Tiểu Mãn hé mắt trợn tròn, tùy ý Mạc Thanh Hàn ôm.
Thực buồn bực, vì cái gì người bị cường XX rõ ràng là nàng, mà hiện giờ vẻ mặt tội nghiệp muốn chết người lại là Mạc Thanh Hàn?
Tay nhẹ nhàng ôm Mạc Thanh Hàn:
“. . . Không. . .”
“Không thoải mái sao? Tiểu Mãn?”
“. . . Thoải mái. . .”
Vì cái gì ngược lại ta phải an ủi Tiểu Hàn? Thật sự quá điên đảo? Cố Tiểu Mãn ôm Mạc Thanh Hàn, vô cùng bi ai nghĩ.
Sau đó lại nghĩ tới một vấn đề càng thêm trọng yếu.
Tất cả những chuyện này, đến tột cùng là ai đã dạy cho Mạc Thanh Hàn?!
|
[Chương hai mươi chín]
“Tiểu Mãn? Cậu có chuyện gì sao? Sắc mặt không được tốt lắm.”
“Không. . . Có gì.”
Cố Tiểu Mãn ngồi trong phòng học, biểu tình trên mặt miệt mài quá độ.
“Sắp phải thi rồi, Tiểu Mãn cậu nếu thật sự không ổn thì không cần phải miễn cưỡng.”
Rốt cục, nữ sinh ngồi phía trước nhịn không được quay đầu lại nói.
“Ta có thể. . . Chỉ là đêm qua ngủ không được ngon giấc. . .”
Đến tột cùng là ai dạy Tiểu Hàn mấy thứ kia?! Trả lại thụy mỹ nhân thuần khiết đây cho nàng a ~~~ Cố Tiểu Mãn khóc không ra nước mắt.
Môn thi đầu tiên rốt cục đã xong, Cố Tiểu Mãn thống khổ tiêu sái bước ra khỏi trường thi, Mạc Thanh Hàn đã chờ ở bên ngoài, thấy Cố Tiểu Mãn ra, vẻ mặt sốt ruột đi tới.
“Tiểu Mãn, sắc mặt của ngươi không ổn.”
“. . . . . .”
Là do ai gây ra!! Cho dù thật sự muốn làm chuyện như vậy, cũng phải xem thời gian nha ~~~ Nàng còn muốn thi tiếp nha nha nha ~~~
Tiểu Mãn thật muốn thét lên như vậy. Nhưng cuối cùng vẫn là không dám.
“Tiểu Mãn. . .”
Làm ơn đừng trưng ra vẻ đáng yêu nhìn ta như vậy, ta sẽ áy náy!
“Không có việc gì. . . Chỉ là hơi mệt chút.”
Vì cái gì ta lại nói như vậy? Người chịu thiệt rõ ràng chính là ta! (lệ rơi) (‘>_<)
“. . .”
“Oa a!”
Mạc Thanh Hàn đột nhiên ôm lấy Cố Tiểu Mãn.
“Tiểu Hàn?! Ngươi làm gì vậy?!”
Tiểu Mãn giật mình kêu lên.
“Ôm Tiểu Mãn trở về.”
“Oa a a! Nơi này có người!”
“Tiểu Mãn đừng nói gì hết, nhanh lên ngủ đi.”
“. . .”
Cảm giác có nhiều ánh nhìn chung quanh, Cố Tiểu Mãn thần tình đỏ bừng, lập tức liền đem mặt chôn vào trong ngực Mạc Thanh Hàn.
Giết ta đi giết ta đi giết ta đi ~~~~~
May mắn có xe, nếu không để cho Mạc Thanh Hàn cứ như vậy ôm mình đi về nhà, Cố Tiểu Mãn cảm thấy tự sát cũng không có ích gì, xấu hổ chết đi được. Bất quá, cho dù là có, nhưng học viện Anh Hoa nhiều học viên vây xem như vậy, cũng đã nhiều đến làm cho Cố Tiểu Mãn muốn gặp trở ngại.
Ngày mai sẽ phát sinh sự tình gì?! Nếu nàng hi vọng xa vời ngày mai chuyện gì cũng không phát sinh, vậy có phải là mơ mộng hão huyền hay không? Thôi, dẹp đi.
Mạc Thanh Hàn ôm Cố Tiểu Mãn vào xe, sau đó đem Tiểu Mãn ôm vào trong ngực mình.
“Tiểu Mãn, ngủ đi.”
Nhẹ nhàng lên tiếng.
“Ừ.”
Chính là nàng không có buồn ngủ a. . .
Cố Tiểu Mãn nằm trong lòng Mạc Thanh Hàn, tiếp tục rối rắm.
“Yên tâm.”
Thấy Cố Tiểu Mãn vẫn không ngủ, Mạc Thanh Hàn đột nhiên nói như vậy.
“A?”
Lấy tay vuốt mặt Cố Tiểu Mãn:
“Ta sẽ không vào lúc Tiểu Mãn ngủ mà tránh ra, cũng sẽ không ngủ, vẫn nhìn Tiểu Mãn. Cho nên Tiểu Mãn yên tâm ngủ đi.”
“Không cần ở trước mặt bác tài xế nói như vậy.”
Nhịn không được nhỏ giọng oán giận, liền đó tìm một tư thế thoải mái, hai mắt nhắm nghiền.
“Khụ khụ khụ. . .”
Phía trước truyền đến tiếng ho khan của tài xế.
“Nhị tiểu thư. . . Không cần để ý tôi.”
“Ân. Thỉnh chạy chậm một chút.”
“. . .”
Ngu ngốc, ngay cả tài xế đều thấy nhưng không thể trách sao? A ~~~ Nàng ngày mai, quả nhiên đừng đến trường thì tốt hơn. Chính là. . . Còn có cuộc thi. . . Không thể không đi. Thật sự không muốn đối mặt a ~~~~
Rối rắm, rối rắm.
Mạc Thanh Hàn thân thủ nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Tiểu Mãn.
“. . .”
Cố Tiểu Mãn lần thứ hai toát mồ hôi. Nàng không phải tiểu hài tử a ~~~~
Cơ mà. . . Quên đi, kỳ thật nếu là như vậy cũng tốt.
Nhắm mắt nghĩ như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy. . . Chính mình hình như thật sự đang mệt.
Mạc Thanh Hàn vỗ về Cố Tiểu Mãn, nhìn nàng ngủ trên đùi của mình. Thụy mỹ nhân cúi đầu, nhẹ nhàng hôn gối ôm của mình.
“Tiểu Mãn. . . Ta thích ngươi.” _________ Kỳ thi rốt cục đã hoàn thành, kết quả cũng đã công bố, nghỉ đông chính thức bắt đầu.
“Cuối cùng cũng nghỉ a.”
Cầm kết quả, Cố Tiểu Mãn từ trong học viện nhào ra.
Lại nhớ tới chuyện mấy ngày nay trong học viện gặp phải. . . Cố Tiểu Mãn nghĩ tới đã muốn hộc máu.
“Tiểu Mãn! Ngươi cùng thụy mỹ nhân có quan hệ như thế nào?!”
“Tiểu Mãn! Thụy mỹ nhân vậy mà ôm ngươi, có thiên lý hay không đây a a a ~~~”
Thật sự xin lỗi. Đã làm cho ngươi cảm thấy không có thiên lý như vậy.
“. . .”
Vì cái gì nam sinh trợn trắng mắt nhìn mình, nữ sinh cũng trợn trắng mắt nhìn mình?
Tiểu Hàn, ngươi thật đúng là nam nữ thông ăn a. (vậy mới dễ nuôi ╮(╯▽╰)╭ )
“Tiểu Mãn, nghỉ đông có kế hoạch rồi sao?”
Mạc Thanh Hàn đi bên cạnh Cố Tiểu Mãn hỏi. Không có vẻ gì là áy náy của kẻ khởi xướng mọi chuyện.
“Ân. . .”
Tiểu Mãn vô cùng bi ai nghiêm túc tự hỏi:
“Chắc là về nhà vài ngày, phải về chúc tết. Tuy rằng nhà ta thân thích cũng không nhiều lắm.”
“Tiểu Mãn không đón năm mới ở đây?”
Kinh ngạc qua đi, sau đó là vẻ mặt thất vọng.
“Ừ. . . Chuyện đó. . .”
Nhìn Mạc Thanh Hàn một bộ biểu tình như vậy, Cố Tiểu Mãn đột nhiên không dám tiếp tục nói. Chính là. . . Chuyện phải trở về để đón năm mới chính là thật sự đi? Không thể gạt người được.
“Tiểu Mãn.”
Mạc Thanh Hàn cực kỳ chân thành nói:
“Chúng ta kết hôn đi.”
Nếu mà kết hôn, là có thể cùng nàng đón năm mới ở đây.
“Hả ?!” (Beta: tôi đã cười [again] khi đọc lại đoạn này. Chân thành cảm ơn, Phi-sama ! và cậu Takamachi) (Editor trả lời: Không có chi a ~)
Cố Tiểu Mãn cười ngất.
“Tiểu, Tiểu Hàn?!”
Vì cái gì, từng lần từng lần một, Mạc Thanh Hàn chỉ cần mở miệng, đều làm cho Cố Tiểu Mãn kinh ngạc đến cằm rơi xuống đất?
“Tiểu Mãn không muốn kết hôn với ta sao?”
“Đây không phải là trọng điểm được không?!”
Trung Quốc căn bản là không cho phép.
“Vậy là cái gì?”
“. . . Ba năm, chúng ta không phải đã đáp ứng cha ta, ba năm nếu được mới kết hôn sao.” 囧 Chính mình giống như cũng không nói đến trọng điểm.
“. . . Ba năm thực lâu a.”
“Cũng không phải là quá dài.”
Chính mình đến tột cùng đang nói cái gì a a a?!
“Nhanh lên qua đi.”
“. . . ”
Cố Tiểu Mãn cái gì cũng không muốn nói. Nàng cảm thấy được bản thân từ khi cùng Mạc Thanh Hàn một chỗ lúc sau, đầu óc bắt đầu không bình thường.
Lúc đi qua ngã rẽ, vừa lúc gặp Hạ Mạt cùng Cốc Vũ đi tới.
“Ôi? Học tỷ?”
Có điểm ngoài ý muốn.
“. . . A, Ừ.”
Hạ Mạt cũng có chút ngoài ý muốn, đứng tại chỗ, hướng Cố Tiểu Mãn cùng Mạc Thanh Hàn gật gật đầu.
“Hai người đã làm hòa rồi sao?”
Mạc Thanh Hàn lôi kéo Cố Tiểu Mãn, nhìn hai nữ sinh trước mặt hỏi như vậy.
“!!!!!”
Mặt Hạ Mạt đỏ lên.
“Cái, cái gì mà hòa với bất hòa!”
Lập tức xoay đầu qua bên kia.
Cốc Vũ nở nụ cười mờ ám.
“Đúng vậy, hòa rồi.”
Thân thủ sờ sờ eo của Hạ Mạt. (`ー´)
“Đúng rồi, Tiểu Mạt, eo của ngươi còn đau không?!”
Vuốt phẳng, vuốt phẳng.
“Oa a! Cốc Vũ! Ngươi ngươi ngươi. . .”
Giãy dụa, giãy dụa.
“Qủa nhiên vẫn không thoải mái sao?”
Nữ sinh tinh xảo cười, đột nhiên tiến sát lại Hạ Mạt, nói gì đó vào tai của đối phương, chỉ thấy người kia lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng hét:
“Ngươi ngươi ngươi! Không cần luôn đem chuyện này nói ra ngoài miệng!”
“???”
Cố Tiểu Mãn nhìn hai người đang quên mình trước mặt, lòng sinh hiếu kỳ.
“Chuyện gì?”
Cốc Vũ tiếp tục cười ái muội.
“Cái, cái gì cũng không có!”
Hạ Mạt giấu đầu lòi đuôi, đồn sức kéo tay Cốc Vũ:
“Đi về, đi về!!”
“Trở về lại một lần nữa sao?”
Là âm thanh xấu xa của Cốc Vũ.
“Câm miệng! Câm miệng, câm miệng, câm miệng!”
“Ha hả. . .”
“Không cho phép! Vô liêm sỉ!”
Cố Tiểu Mãn đột nhiên cảm thấy được, Hạ Mạt bị ăn gắt gao có điểm đáng thương, đồng cảm một chút.
Im lặng. . .
Sau khi nghỉ, Cố Tiểu Mãn cùng Mạc Thanh Hàn trở về nhà trọ, đem phòng dọn dẹp một lần. Sau đó cùng với cha về thăm ông bà.
Kế tiếp chính là tân niên rườm rà. Theo thường lệ sẽ đi thăm bà ngoại, còn có ông nội, bà nội. Không ngừng chúc tết, không ngừng ăn uống.
Đêm giao thừa – tối hôm 30, Cố Tiểu Mãn cầm di động đứng ở ban công, chiến đấu với gió lạnh, cùng Mạc Thanh Hàn nấu cháo điện thoại.
“Chúc mừng năm mới, Tiểu Mãn.”
“Chúc mừng năm mới, Tiểu Hàn.”
“Tiểu Mãn. . . Ngươi chừng nào mới về.”
“À, bốn ngày nữa sẽ về.”
“Còn tới bốn ngày sao. . .”
Bên trong điện thoại một trận trầm mặc.
“Tiểu Hàn?”
Cố Tiểu Mãn đau lòng ~~~
“. . .Ta ngủ không được, Tiểu Mãn, ngươi hát ru cho ta.”
“. . . .”
Tại sao lại là hát ru?
“Nhanh lên trở về. . .”
Trong tiếng ca, âm thanh mơ mơ màng màng đầu dây bên kia, rất nhanh liền nhỏ đến không còn nghe được.
|