[Fanfic Twice] Train To Busan
|
|
[Fanfic Twice] Train To Busan Bởi ChristinaD398
Những cô gái vô cùng tài năng của nhóm nhạc đình đám Twice bỗng chốc phải đối mặt với ranh giới của sự sống và cái chết trên một chuyến tàu sinh tử. Họ sẽ rũ bỏ mọi thứ và chấp nhận cái chết hay dũng cảm đứng lên và tiến về phía trước?
PROLOGUE Xin chào ~~~
Chung quy là tui bị bấn loạn phim "Train To Busan" quá. Thêm nữa là tui cũng là một ONCE nên quyết định là muốn viết một cái fic về Twice, với mạch truyện dựa theo mạch của phim luôn. Tui chỉ muốn nói là nó sẽ có cốt truyện của phim chứ không hoàn toàn là sẽ y chang như trong phim nên các bạn cứ từ từ đọc truyện :)) đừng phán đoán gì vội :))
Pairing: Tui chèo thuyền MoMi (main), TzuSa, và 2Yeon nên truyện sẽ có các couple trên. Vì đây là nói về cả nhóm nên tui sẽ cố gắng hết sức cho tất cả các thành viên vào truyện luôn.
Cuối cùng là tui học bên Mỹ nên có thể các bạn sẽ thấy lối viết của tui có vài chỗ lủng củng và khó tiếp thu (tại lâu rồi không có viết văn Việt Nam nhưng đã đọc rất rất nhiều fic Tiếng Việt nên cũng chưa hẳn là mất gốc luôn đâu). Nói chung các bạn thông cảm cho tui nha. Tui tuyệt đối không sử dụng teencode!
Chào thân ái
|
Chapter 1 Năm 2016 cuối cùng đã khép lại với những show âm nhạc vô cùng hoành tráng, nơi mà các nghệ sĩ và các nhóm nhạc có thể mang lại những giây phút đáng nhớ cho các fan hâm mộ của mình. Twice cũng không ngoại lệ. Sau khi kết thúc lịch trình cuối cùng của năm, cả nhóm quyết định sẽ cùng nhau tổ chức một bữa tiệc ngay chính tại dorm của họ để ăn mừng năm mới và sẵn dịp bàn bạc về những hứa hẹn cho năm sau. -------------------- Sau khi kết thúc lịch trình cuối cùng, Sadness manager ngay lập tức lùa 9 đứa nhóc vào trong xe để cùng nhau trở về dorm. Vừa bước chân lên xe, Momo ngay lập tức dành chỗ ngồi bên cạnh Mina và sà ngay vào lòng em mà nũng nịu, mặc cho những ánh mắt "khinh bỉ" của các thành viên còn lại. "Yah, chị làm cái trò gì vậy. Mọi người nhìn kìa..." - Mina xấu hổ. "Kệ bọn họ đi. Mấy tuần nay phải lo tập trung luyện tập cho mấy cái show âm nhạc nên chị chả có cơ hội lại gần em được. Bây giờ xong hết rồi nên chị phải tranh thủ chứ!" - Momo không những không thấy ngại mà còn tỉnh bơ vòng tay ôm Cụt-chan thiệt chặt. Mina vì xấu hổ nên mặt bắt đầu đỏ lên. Momo thấy Cụt-chan của mình dễ thương quá nên lại càng lấn tới, đôi lúc còn đòi hôn Mina vài cái nên Cụt-chan của chúng ta ngượng ngày càng ngượng. "Này Mina, em phải vùng lên chứ cứ để cho con nhóc Momo này ăn hiếp hoài coi sao được?" - Nayeon ngồi bên cạnh thấy muốn nổi cả da gà nên lên tiếng. "Chứ chẳng phải chị tối nào cũng canh lúc em qua với Mina thì lập tức chạy qua ngủ với Jungyeon sao?" - Momo phản bác lại. "Ơ... tại Jungyeonie... dễ gặp ác mộng nên chị phải nằm với em ấy để canh chừng chứ! Phải không Jungyeonie?" - Nayeon lập tức bào chữa và quay qua nhìn Jungyeon đang ngồi bên cạnh mình. Jungyeon mặc dù định cất tiếng "Ác mộng cái gì chứ -_- chẳng phải chị luôn nói là do thiếu hơi em nên và sẽ không ngủ được nên mới nằng nặc đòi qua ngủ với em thì có -_-", nhưng khi vừa nhìn ánh mắt như muốn "ăn tươi nuốt sống" của bà chị mặt như con nít ba tuổi này thì lập tức dẹp bỏ cái suy nghĩ đó đi. "À phải rồi. Dạo này mình hay gặp ác mộng nên chị Nayeon qua ngủ với mình cho an tâm ấy mà..." - Jungyeon cười lặng lẽ. "Này Jungyeon, cậu đừng để chị Nayeon ăn hiếp quá mà sụp đổ hình tượng girl crush của mình chứ!" - Momo vùng lên. "Ăn hiếp gì chứ? Em có tin chị cắt luôn phần chân giò của em trong mỗi bữa ăn của nhóm không hả?" - Nayeon quay qua Momo đe dọa. "Yah! Có tin là ba con thỏ bông của chị sẽ không còn nguyên vẹn nữa không?" "Yah! Em dám làm gì "đám con" của chị hả???" "YAH!! Các chị để yên cho Sana của em ngủ một tí có được không vậy?" - Maknae Tzuyu ở băng ghế sau nói vọng lên, tay không ngừng xoa lưng dỗ Sana quay lại giấc ngủ bị phá bĩnh của mình. "Cậu đang dỗ chị Sana ngủ mà còn hét to lên như thế thì gặp tớ chắc thức luôn quá" - Chaeyoung chặc lưỡi nhìn Tzuyu nói. Dahyun ngồi bên cạnh nghe nhạc nên không để ý đến cảnh tượng xung quanh mấy. "Không hét to lên như thế thì sao mà vượt được cái âm lượng muốn bể kính xe của 2 bà chị đó chứ?" - Tzuyu lên tiếng.
KÉTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT
Xe bỗng dưng thắng gấp, làm cho cả đám không kịp trở mình mà bị dội người thẳng lên phía trước. Jungyeon, Momo, Tzuyu và Dahyun vì phản ứng nhanh nên ngay lập tức quay người lại ôm người ngồi kế bên mình để che chắn cho họ. Jihyo vì ngồi phía trước bên cạnh Sadness manager tài xế nên mém tí là đập cả trán vào kính xe, nhưng may mắn là không ai bị xây xát gì nghiêm trọng. Lúc này Sadness manager mới quay người lại hỏi thăm tình hình. "Chị xin lỗi vì thắng xe gấp quá. Mấy đứa có ai bị thương không vậy?" - Sadness manager lo lắng. "Dạ, tụi em không sao. Mấy đứa ổn cả chứ?" - Nayeon nhìn xung quanh hỏi. Nayeon tuy ngoài mặt thì hay cãi nhau lặt vặt với các thành viên nhưng thân là chị cả nên vẫn luôn là người âm thầm quan tâm chăm sóc các em của mình. "Dạ tụi em không ai bị gì hết. Mà sao lại thắng gấp xe vậy unnie?" - Momo sau khi đảm bảo Mina vẫn an toàn thì hỏi ngược lại Sadness manager. "Đang chạy thì có một chiếc xe cứu hỏa chạy ngang làm chị không kịp trở tay" Lúc này cả đám mới để ý là không chỉ nghe tiếng xe cứu hỏa mà còn cả tiếng xe cảnh sát inh ỏi cả một con đường ở ngã tư phía trước lướt ngang qua họ. "Mọi người... Nhìn qua bên phải đi kìa..." - Jihyo ngạc nhiên hét lên. Cả 8 đứa còn lại, thêm cả Sadness manager lần lượt nhìn qua phía bên phải ngoài cửa kính xe. Các tầng cao nhất của tòa chung cư ở đằng xa đang chìm trong biển lửa ngùn ngụt trong màn đêm. Tiếng hét thất thanh của những nạn nhân xấu số vang vọng khắp nơi, lọt cả vào tai của những cô gái đang ngồi thất thần trong xe không biết chuyện gì đang xảy ra.
|
Chapter 2 "Cạch" Sadness manager mở cửa dorm. Theo sau là các cô gái đang cầm túi xách hàng loạt từ từ tiến vào trong, họ vẫn còn khá bàng hoàng vì chuyện vừa rồi. Cũng phải thôi, đây là lần đầu họ tận mắt chứng kiến một đám cháy ùn ụt như vậy mà. Khẩn trương cất đồ đạc vào trong phòng, mọi người cùng nhau tập trung ở phòng khách. "Thôi mấy đứa đừng lo lắng quá, từ từ báo chí cũng sẽ đưa tin vụ này thôi. Hôm nay cuối năm rồi chị để mấy đứa tự do một bữa đấy, muốn làm gì thì làm, ăn uống sao cũng được nhưng cũng có chừng có mực thôi đấy! Chị bây giờ có công chuyện phải đi đây!" - Sadness manager trấn an bọn nhỏ. "Dạ tụi em chào unnie. Cám ơn unnie đã chăm sóc cho bọn em trong năm qua. Chúc unnie năm mới vui vẻ!" - Jihyo thân là trường nhóm nên cô mau chóng lấy lại tinh thần, gạt bỏ cái đám cháy chết tiệt kia ra khỏi tâm trí. Vừa bước ra khỏi cửa, Sadness manager sực nhớ ra một chuyện quan trọng cần báo cho tụi nhỏ, vì chị biết là nó sẽ làm cho các cô gái trở nên phấn chấn ngay. "Này, chị quên mất. Báo cho các em một tin vui nữa là tuần trước chị có gặp JYP-nim. Chú ấy nói là sắp tới các em sẽ có một kì nghỉ kéo dài 1 tháng đấy! Chú ấy nói đây là phần thưởng cho những thành tích vượt cả sự mong đợi của các em trong năm vừa qua" - Nói xong, Sadness manager đóng sập cửa cái rầm và lo chạy lẹ ra xe để tránh tiếng hét thất thanh vì vui mừng của bọn nhóc bên trong. "KÌ NGHỈ?" - Jihyo mắt mở to. "1 THÁNG? Trời ơi là MỘT THÁNG đó!!" Trong một phút chốc, cả đám nhốn nháo chạy nhảy vui mừng xung quanh cả phòng khách, lấn át luôn cả cái đám cháy họ vừa thấy cách đây 2 tiếng đồng hồ. Đây là kì nghỉ dài nhất đầu tiên mà họ có được sau bao thời gian tập trung cho những mùa comeback nên đứa nào cũng hớn hở ra mặt. "Này Mina, em đánh vô mặt chị một cái coi đây có phải là mơ không?" - Momo mặt vẫn ngâu si quay sang Mina. Mina chưa kịp làm gì thì Nayeon tranh thủ lấy nguyên cái gối trên sofa phang thẳng vô mặt Momo làm cậu ngã ngửa ra đằng sau, miệng cười không ngớt. "Cái tội hồi nãy dám nói sẽ đụng vô đám thỏ bông yêu quý của bà" "YAH! Em kêu Mina chứ có kêu chị à?" "Chị chỉ làm dùm Mina thôi. Sức của chị mới khiến cho em tỉnh mơ được" - Nayeon tỉnh bơ đi lại phía Jungyeon và ngồi lên đùi cậu ấy. Hai tay thì mau chóng nắm tay Jungyeon lại quàng qua eo mình. "Chậc chậc... Bà chị này thiệt tình là hết thuốc chữa luôn rồi..." - Tzuyu, Sana, Dahyun và Chaeyoung lắc đầu nhìn ngao ngán. Mina nhìn Momo cười khúc khích vì độ ngớ ngẩn đáng yêu của cậu. "Thôi mọi người dừng lại đi. Nghe mình nói nè. Tối nay chúng ta được tự do một bữa đấy nên bây giờ lo tranh thủ đi đặt món ăn nào mà mình thích về để cùng nhau quẩy cuối năm đi! Sẵn tiện bàn kế hoạch làm gì cho kì nghỉ sắp tới luôn!" - Jihyo mau chóng can ngăn. Chỉ có mỗi Jihyo là ra dáng chững chạc hơn đám con nít còn lại. Khung cảnh sau đó khá là "yên bình" cùng sự góp mặt của đủ loại món ăn, tất nhiên không thể thiếu món chân giò - tình yêu thứ 2 sau Mina của Momo, và la liệt các vỏ chai nước ngọt rỗng dưới sàn nhà. Bây giờ chỉ vang vọng tiếng cười nói, tiếng muỗng đũa va chạm và tiếng cụng ly của các cô gái. "OK bây giờ bàn tới chuyện trọng đại. Mọi người muốn làm gì cho kì nghỉ sắp tới?" - Jihyo lên tiếng. "Đi đâu làm gì cho mệt. Cứ ở nhà ăn rồi ngủ là sướng nhất" - Momo miệng còn đang ngồm ngoàm chân giò nói. "Dẹp cậu đi! Suốt ngày ăn uống. Hay cả đám mình đi du lịch nước ngoài đi!" - Sana hứng khởi. "Em muốn đi công viên giải trí cơ! Em đang muốn thử mấy cái trò cảm giác mạnh mới mở ở đó!" - Chaeyoung giơ tay phát biểu. Nhóc con vẫn còn là con nít nên ưa mấy trò này lắm. "Đúng rồi! Em muốn đi công viên giải trí nữa!" - Dahyun hùa theo với Chaeyoung. "Chị thì muốn đi shopping! Có mấy mẫu quần áo chị muốn mua lắm mà trên online lại không có bán, chỉ có ngoài tiệm thôi nên phải tranh thủ đi" - Chị lớn Nayeon nói. "Còn Tzuyu và Jungyeon thì sao?" - Jihyo quay qua hỏi 2 người kia. "Sana muốn sao thì em theo ý chị ấy" - Tzuyu nắm lấy tay Sana, mặt hồn nhiên nói. "Awwww chỉ có Du của chị là hiểu chị thôi ~" - Sana nựng Tzuyu vài cái ở má. Bọn còn lại cũng thua luôn độ dại gái của Maknae. "Chị thì... cứ theo ý Nayeon unnie đi" - Jungyeon ngầu lòi bảo vệ người yêu của mình. Nãy giờ Mina chỉ im lặng nghe ngóng mọi người bàn chuyện mà không lên tiếng nên mọi người cũng không ai để ý đến sự hiện diện của em. Duy chỉ có Momo nhớ ra nên nhanh chóng suỵt mọi người để hỏi Mina muốn làm gì. "Này Mina, còn em thì sao?" - Momo gặng hỏi. Dù Momo chỉ muốn nghỉ khỏe ở nhà nhưng nếu Mina muốn đi đâu thì Momo sẵn sàng gạt bỏ đi ý nghĩ đó của mình. "Mọi người nghĩ sao nếu chúng ta cùng đi du lịch ở Busan? Vừa rồi em có đọc trên mạng nghe nói ở Busan đầu năm sẽ có khá nhiều sự kiện lễ hội nổi tiếng được tổ chức ngoài biển. Vả lại nhóm mình chưa đi Busan bao giờ nên đây cũng là cơ hội tốt đấy!" - Mina tuôn một tràng làm Momo bên cạnh cũng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cậu nghe Mina nói nhiều như vậy đấy, bình thường toàn là bị đám nhóc kia, đặc biệt là Jihyo, nói lấn át luôn cả mình. "Hmmm... Busan à? Nghe cũng hay đấy! Mình nghe nói có cây cầu nào ở biển Gwangalli ở Busan được thắp sáng bằng 100,000 cái đèn vi diệu lắm! Cả đám cùng đi cho biết!" - Jihyo mau chóng tán thành ý kiến của Mina. "Quoaaaa em muốn đi cái đó!" - 3 maknae Dahyun, Chaeyoung và Tzuyu nháo nhào đòi đi. Để ý thì hầu như là Chaeyoung muốn làm gì thì Dahyun sẽ hùa theo giống Chaeyoung, nhưng Chaeyoung lại không chú ý mấy đến điều đó. Riêng Tzuyu còn ngây thơ nghe thấy thứ gì lạ lẫm sẽ sáng mắt đi theo. "Vậy quyết định đi Busan nhé? Sana unnie, Nayeon unnie và Jungyeon unnie có ý kiến gì không?" - Jihyo hỏi 3 người còn lại. "Thì cứ nghe theo ý bọn em đi. Mấy đứa vui thì chị cũng vui rồi ^^!" - Nayeon tán thành. Jungyeon đương nhiên sẽ nghe lời Nayeon nên coi như xong. Sana thấy Tzuyu mắt sáng rực nóng lòng muốn đi Busan thì cũng mủi lòng dẹp luôn ý nghĩ đi du lịch của mình mà chiều theo ý của họ Chou kia. "Nhưng mà đi Busan thì chỉ có nước đi bằng tàu điện thôi..." - Jihyo sực nhớ. "Đâu sao đâu! Đi tàu điện cũng vui mà, vả lại đám mình chưa đi tàu điện bao giờ. Đi bằng tàu điện còn được ngắm cảnh dọc đường nữa!" - Mina vui vẻ vì ý kiến của em nhận được phản ứng tích cực của các thành viên. "OK quyết định vậy đi! Ngày mai tớ sẽ gọi Sadness manager để bàn lại vụ này. Nếu được thì kêu chị ấy mua vé dùm luôn" - Leader Jihyo kết thúc cuộc tranh luận. Tối hôm đó, sau khi mọi người dọn dẹp xong hết đống bừa bộn chiến tích của bữa tiệc và đi ngủ, chỉ còn mỗi Momo vì hơi khóngủ nên cậu quyết định xuống bếp lấy sữa uống. Đi ngang qua phòng khách, chân cậubỗng đạp trúng công tắc bật của điều khiển tivi nằm dưới đất. Tivi bật lên, vô tình trúng ngay đài truyềnhình đang đưa tin về đám cháy vừa nãy. ... Hiện tại đám cháy đã được dập tắt phân nửa. Tuy nhiên, đội giám nghiệm phát hiện một số nạn nhân có xuất hiện vết cắn lạ trên người. Cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra và sẽ đưa ra kết luận chính xác nhất. Mọi người đừng quá lo lắng và cẩn thận phòng cháy chữa cháy...
|
Chapter 3 "Nhanh lên mọi người ơi ~~" Jihyo vừa hét to vừa vẫy tay để để mau chóng đốc thúc đám nhóc lề mề phía sau. Kế hoạch đi Busan là Mina đề xuất nhưng không hiểu sao trưởng nhóm lại có vẻ còn hào hứng hơn cả Cụt-chan nữa. Bây giờ cả nhóm đang đi bộ ra xe để Sadness manager chở tới trạm tàu điện. "Yah! Em đi chậm lại thì em chết à? Bọn này còn biết bao nhiêu là hành lí phải mang đi chứ có đi tay không đâu chứ" - Jungyeon lẽo đẽo phía sau lên tiếng. Jungyeon không những chỉ mang có mỗi hành lí của mình mà còn phải mang luôn hành lí của Nayeon, với lí do là để chứng tỏ hình tượng girl crush của mình cũng như xót cho đôi chân vốn yếu ớt của Nayeon nên không muốn người yêu phải tay xách nách mang khệ nệ. "Mang thì mang vừa vừa thôi. Đi có một tuần mà mọi người chuẩn bị đồ cứ như đi cả tháng ấy!" - Chaeyoung lắc đầu nhìn mấy bà chị của mình người nào người nấy ít nhất cũng 2 cái va li to đùng, trong khi em chỉ có một cái ba lô đeo trên vai và một cái va li nho nhỏ. "Uhm... Momo có mệt không? Đưa em xách hộ bớt cho" - Mina lo lắng nhìn Momo vừa đeo ba lô trên vai vừa phải kéo theo 2 cái va li to nữa. "Momo không sao đâu. Vì em Momo cái gì cũng chịu được ^^ Tí nữa nhớ thưởng cho Momo là được rồi" - Momo cười ôn nhu. "Thưởng... cái gì cơ?" - Mina ngây thơ hỏi. "Thưởng ở đây nè" - Momo đột nhiên dừng lại, đưa má cậu về Mina. "Yah Momo kì quá! Ở đây có các thành viên đấy!" - Mina ngại đỏ mặt. "Không thưởng thì không chịu đi nữa đâu ~~" - Momo làm nũng bằng cách thả 2 cái va li cho nó rơi xuống đất tự do, rồi khoanh tay lại trông cứ như con nít mẫu giáo đang giận vì không có quà. "Thôi được rồi..." - Mina vì không muốn làm mất thời gian của các thành viên còn lại, đành bẽn lẽn tiến tới gần má Momo mà định hôn một cái. Momo bất ngờ quay mặt qua nên Mina bất đắc dĩ hôn ngay vào môi cậu. "AHHHHHHHH Momo chơi kì quá! Không thèm đi với Momo nữa!" - Mina mặt đỏ gay bỏ chạy về phía trước. Momo ôm bụng cười không ngớt nhìn tướng chạy hai hàng của Cụt-chan. Xong cậu cuối xuống cầm 2 cái va li làm rớt hồi nãy lên để đi tiếp ra xe. -------------------- Bây giờ là 12h đêm. Lí do cả đám quyết định đi giờ này là vì sẽ tránh việc các fan hâm mộ phát hiện, dẫu sao cũng không có nhiều người ở trạm tàu điện vào lúc trễ như thế này nên cả bọn không lo bị fan thấy. "Đây là vé của mỗi đứa. Lên đó sẽ có nhân viên soát vé nên cứ việc đưa cho họ coi thôi" - Sadness manager phân phát cho mỗi đứa một tấm vé. Hành lí của cả bọn đã được đem đi bỏ vào khoang chứa đồ phía dưới tàu, nên hiện tại mỗi đứa chỉ mang theo một cái ba lô đựng những vật dụng cần thiết. "Tạm biệt unnie. Bọn em sẽ chơi lành mạnh và trở về bình an! Chị đừng lo cho bọn em quá!" - Cả bọn vẫy tay qua cửa kính chào tạm biệt Sadness manager. Cảnh tượng hiện tại giống như bà mẹ già ở dưới quê đang chia tay lũ con thơ lên thành phố học xa. "Mấy đứa đi chơi vui vẻ nhé! Không có chị thì cũng phải biết tự lo cho nhau đấy! Có gì thì nhớ gọi cho chị ngay!" - Sadness manager vẫy tay chào bọn nhóc. Xa mấy đứa cả một tuần làm chị cũng lo lắm chứ, nhưng vì muốn cho tụi nhỏ một kì nghỉ trọn vẹn nên chị quyết định sẽ cho chúng tự do, dù sao cũng đã được sự chấp thuận của công ty. Không ít lâu sau, tàu bắt đầu lăn bánh. Trên tàu, không ai cũng biết thì Mina ngồi với Momo, Jungyeon ngồi với Nayeon, Tzuyu cùng Sana, Chaeyoung cùng Dahyun và Jihyo được đặc cách ngồi một mình (tội Bảy Bóng Đèn). Dãy ghế của từng cặp cũng khá gần nhau nên không lo bị lạc. "Mina này, Momo ngủ xíu nha" - Momo dựa đầu vào vai Mina. Vừa phải thức để đi trễ như thế này, cộng thêm việc phải xách một đống hành lí nên Momo nhanh chóng thiếp đi. "Momo ngủ đi. Có gì thì em gọi dậy" - Mina một tay xoa đầu Momo, tay kia thì nắm lấy tay người yêu mình. Được một lúc, Mina cần đi vệ sinh. Quay qua thấy Momo vẫn còn đang ngủ say nên em nhẹ nhàng đứng lên rồi chậm rãi đi ra, tránh làm Momo thức giấc. Nhìn xung quanh thì thấy mọi người ai cũng ngủ thiếp đi, có điều em thấy chỗ ngồi bên cạnh Tzuyu còn trống nên cũng đinh ninh là Sana unnie đang đi vệ sinh. Cả bọn đang ở khoang tàu số 5, Mina đi tới phòng vệ sinh cùng khoang tàu thì cả hai phòng đều đã có người sử dụng. Em đi bộ lên phòng vệ sinh của khoang số 6. Đang đi thì em thấy phía trước cửa phòng bên trái có một anh nhân viên tàu và một người đàn ông mặc vest đen. Trông cả hai đều khá lo lắng. "Này, hồi nãy tôi thấy có một hành khách có hành vi mờ ám. Anh ta hiện tại đang ở trong phòng vệ sinh này" - Người đàn ông vest đen hình sự nói với cậu nhân viên. "Dạ thưa quý khách. Tôi sẽ mau chóng giải quyết việc này" - Cậu nhân viên đáp lại. "Này anh gì ơi, anh vui lòng ra ngoài và trình vé. Nếu anh không ra thì tôi sẽ tự mở đấy!" - Cậu nhân viên sau một hồi gõ cửa nhưng không thấy gì đành mở cửa ra. Bên trong là một người đàn ông trung niên, tóc tai rối bù, mặc đồ luộm thuộm ngồi run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm "Tất cả đều chết hết rồi..." Mina thấy vậy bỗng hoang mang, nhưng đang cần dùng nhà vệ sinh gấp nên em dùng phòng bên phải. "Bên khoang số 2 đang có một hành khách có biểu hiện lạ. Cậu nhanh chóng chạy đến xem" - Tiếng nói phát ra từ máy điện đàm của cậu nhân viên. Thấy vậy cậu bèn gác tạm chuyện người đàn ông lạ mặt này qua và chạy đến khoang số 2 xem tình hình. Vừa đến khoang số 2 ở phía sau cùng, cậu nhân viên hoảng hốt khi thấy một người phụ nữ lên cơn co giật liên hồi, khắp người toàn vết thương máu nhem nhuốc. "Alo, tôi cần thêm viện trợ! Có hành khách lên cơn co giật! Mau đến gấp!" - Cậu nhân viên lập tức chạy tới sơ cấp cứu nhưng bất thành, bèn quay người lại gọi cho một nhân viên khác đến hỗ trợ. Nhưng cậu ta nào đâu hay, ánh mắt của người phụ nữ đang chuyển dần sang màu trắng đục, từ từ ngồi dậy ngay phía sau lưng cậu... Momo bỗng nhiên thức giấc, quay sang thì không thấy Mina đâu. Jungyeon, Nayeon, Tzuyu, Jihyo, Dahyun và Chaeyoung cũng từ từ thức giấc. Momo quyết định đi kiếm Mina vì trong lòng lo sợ em bị lạc đâu đó. Vừa đứng lên, vô tình Momo thấy xuyên qua cửa kính ngăn cách khoang số 5 của mình cùng khoang kế bên, khoang số 4. "CHẠY MAU!!! MỌI NGƯỜI MAU CHẠY VỀ PHÍA TRƯỚC!!!" - Mọi người trong khoang số 4 đang hoảng loạn cùng nhau ồ ạt chạy về hướng khoang số 5, miệng không ngừng kêu la thất thanh. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, các thành viên tập trung dáo dác nhìn về hướng khoang số 4. Đằng xa, mọi người đang cắn xé lẫn nhau, máu bắn khắp nơi dính đầy lên ghế và xung quanh khoang tàu. Tiếng hét thất thanh của những hành khách xấu số bỗng chốc biến mất và thay vào đó là tiếng gầm rú của những kẻ săn mồi khát máu đang săn lấy máu và thịt của những người sống sót còn lại...
|
Chapter 4 Mina bước ra khỏi phòng vệ sinh ở khoang số 6. Vừa bước chân ra khỏi cửa thì em giật mình khi thấy phía phòng vệ sinh đối diện vẫn còn người đàn ông lạ mặt em phát hiện khi nãy, cả người run lên lẩy bẩy không ngừng. Ngay lúc này, các thành viên trong khoang số 5 hoảng hốt vơ tay lấy ba lô dưới chân lên và cuống cuồng chạy trước khi bị bọn săn mồi bắt kịp. Momo chạy trước dẫn đầu, còn lại Nayeon, Jungyeon, Dahyun, Chaeyoung, Jihyo nối đuôi phía sau và Tzuyu là người chạy sau cùng. Cả bọn đều bị va quẹt không ít bởi sự va chạm của các hành khách xung quanh cũng đang nháo nhào tìm cách chạy thoát thân. "Chết tiệt! Mina em đang ở đâu rồi?"- Momo lo lắng không ngừng. Nỗi sợ hãi hoàn toàn bao trùm lấy tâm trí cậu. "Ah!" - Nayeon đang chạy bỗng bị một gã hành khách xô qua một bên để dành đường chạy trước nên cô ngã quỵ xuống. Lúc này Nayeon run lẩy bẩy, nước mắt lăn dài trên má, cô không đứng lên nổi một phần vì hoảng sợ và đau. "Nayeon unnie! Mau đứng lên nào! Để em đỡ chị!" - May mắn thay có Jungyeon ngay sau đó tới đỡ Nayeon đứng dậy. Jungyeon hiện tại cũng đang bị một vết thương nhỏ ở cánh tay vì va quẹt với cạnh ghế hai bên, nhưng ngay bây giờ cậu chỉ tập trung bảo vệ cho Nayeon. Momo chạy dẫn đầu nên may mắn thay cậu bắt gặp Mina hiện đang đứng trước cửa phòng vệ sinh ở cuối khoang số 6. "Mina! Em đây rồi! Mau chạy đi rồi chị sẽ giải thích sau!" - Momo ngay lập tức nắm lấy tay Mina mà kéo em theo cùng chạy với mọi người, trong khi Mina vẫn đang hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra. Sau khi cả bọn vừa tới khoang số 7, Tzuyu mới phát hiện thiếu mất Sana. Cậu quay qua quay lại mắt dáo dác tìm kiếm hình bóng chị trong khoang tàu hiện tại nhưng vẫn không thấy đâu. "Mọi người có thấy Sana unnie không?" - Tzuyu hét lên cho các thành viên hay. "Hồi nãy lúc chị dậy đi vệ sinh thì quay xuống nhìn bên cạnh em không thấy Sana unnie đâu cả, nên chị nghĩ unnie ấy đang dùng nhà vệ sinh" - Mina sực nhớ. "Chết tiệt! Em phải quay lại cứu Sana unnie!" - Tzuyu quăng mạnh ba lô của mình xuống đất và quay người chạy ngược lại hướng khoang số 5. Cậu thật sự rất sợ và không ngừng trách bản thân mình vì không để ý đến chị mà chỉ lo chạy cùng mọi người. "TZUYU! Em làm gì vậy? " - Momo hét lên. Sau đó cậu cũng mau chóng chạy theo sau Tzuyu. "Momo unnie!!!" - Mina định chụp tay Momo lại nhưng không kịp. Hình bóng cậu từ từ khuất sau cánh cửa kính ngăn cách khoang số 7 và các khoang trước. Bọn săn mồi đã đuổi tới đầu khoang số 5 sau khi xử hết các hành khách ở khoang số 4. Sana lúc này vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh ở khoang số 5 thì giật mình vì cảnh tượng tan hoang xung quanh. Cô thật sự hoảng sợ, chân run lẩy bẩy khi phát hiện những ánh mắt trắng đục kia bỗng tia về phía mình từ khoang số 4. Mặc dù muốn chạy nhưng nỗi hoảng sợ bao trùm lấy cô khiến chân cô trở nên tê dại không tài nào nhúc nhích được. Có một tên săn mồi đang gần đuổi kịp Sana. "Tzuyu... Mau cứu chị..."- Sana nhắm chặt mắt lại chờ cái chết.
BỐP!
"Sana unnie!" - Tzuyu chạy tới khoang số 5 thì thấy Sana đang ngồi bệt dưới đất. Trước mặt là tên săn mồi đang chầu chực tấn công chị. Cậu chạy tới dùng chân đá hất văng tên ấy ra sau. "Unnie có sao không?" - Tzuyu mau chóng đỡ Sana dậy, nhận thấy tình hình ngày càng xấu vì bọn chúng đang ào ạt kéo tới. "Tzuyu..." - Sana vẫn còn hoảng sợ chưa nhận thức được. "Unnie mau chạy trước đi! Em sẽ theo sau!" - Lúc này Momo cũng đuổi theo kịp Tzuyu thấy Sana đang ở cùng con bé. "Không được! Chị không bỏ em lại được!" "Momo unnie! Chị mau chóng đưa Sana unnie về lại khoang số 7! Em nhất định sẽ theo sau 2 người! Mau lên đi không thôi sẽ không kịp đâu!" - Tzuyu hét toáng lên trước mặt Momo và Sana. Momo lưỡng lự không còn cách nào khác nên cậu nhanh chóng đỡ lấy Sana và kéo theo cô chạy về khoang số 7. Tzuyu ở lại tìm cách chặn đường những tên săn mồi đã đuổi kịp cả 3 đứa. Cậu liên tục vừa chạy vừa dùng sức đấm vào bọn chúng để tìm cách thoát thân. Sau khi Momo và Sana chạy về lại khoang số 7, các hành khách xung quanh giận dữ đòi đóng cửa khoang lại vì bọn săn mồi sẽ đuổi kịp tới. Lúc này đứng ở cửa khoang là các thành viên, trừ Tzuyu. "Không được! Còn bạn của cháu đang tới đây!" - Sana khóc thét lên khi thấy sự phản ứng dữ dội của mọi người. "Mau đóng lại nhanh lên!" "Còn chần chừ gì nữa chứ!" "BỌN CHÚNG ĐÃ TỚI RỒI KÌA!" - Một hành khách la lên khi thấy bọn săn mồi đuổi tới đầu khoang số 6. Phía trước là Tzuyu cố gắng tiến về khoang số 7 trước khi cửa khoang được đóng lại. "TZUYU! CHẠU NHANH MAUUU!" - Các thành viên liên tục hét lên. Hiện tại cửa khoang chỉ để vừa đủ cho Tzuyu chạy lọt qua. Dùng hết sức có thể Tzuyu chạy tới cửa khoang và lập tức lách qua, ngay trước lúc Jungyeon dập cửa lại thật mạnh và bấm chốt. "Tzuyu! Em có sao không?" - Sana mau chóng đỡ lấy người Tzuyu. "Unnie... Em.. không..." - Tzuyu người không còn sức lực ngã nhào vào vòng tay của Sana. "Không! Tzuyu!" - Sana hoảng sợ lay người Tzuyu liên tục, nhưng vô ích. Mắt cậu nhắm chặt, cả người dính máu bê bết của bọn săn mồi. "Con bé bị kiệt sức thôi. Để em ấy ngủ một lát sẽ tỉnh dậy thôi!" - Momo trấn an Sana. Cậu nhanh chóng cùng Jungyeon đỡ Tzuyu dậy đặt em lên ghế ngồi. Sana liền ngồi bên cạnh ôm em vào lòng. "Jihyo! Em mau liên lạc cho Sadness manager ngay!" Momo nói với Jihyo đang đứng cùng Chaeyoung và Dahyun. Con bé luống cuống lấy điện thoại trong ba lô của mình ra và bấm số của Sadness manager. Các thành viên khác cũng mau chóng tập trung xung quanh Jihyo. "Unnie... Không xong rồi..." - Jihyo đột nhiên hoảng sợ, mếu máo nói không thành tiếng. Con bé đưa điện thoại ra giữa và run rẩy bấm vào tin nhắn để lại của Sadness manager. Tin nhắn nhận được khi cả bọn đang ngủ thiếp đi sau khi lên tàu... "Jihyo! Em mau cùng các thành viên xuống ở trạm dừng chân đầu tiên! Có chuyện không hay xảy ra rồi! Chị và người của công ty sẽ tới đón các em ngay! Tuyệt đối tránh xa những kẻ có đôi mắt màu trắng đục ra..."
|