[Fanfic Twice] Train To Busan
|
|
Chapter 25 "Ba... sao mẹ vẫn chưa về nữa?" "Con ráng chờ một chút nữa thôi. Mẹ sẽ về ngay mà" - Ông Jeon xoa đầu Somi. "Nến trên bánh sắp chảy hết rồi này..." - Bé con Somi 8 tuổi phụng phịu nhìn cái bánh sinh nhật trên bàn. Bé cũng đã đội sẵn chiếc mũ hình chóp đủ màu ngồi ngay ngắn. Sao mẹ lâu về vậy nhỉ? "Ngoan nào" - Ông Jeon tìm cách dỗ dành Somi. Nhưng thực ra trong lòng ông vô cùng thấp thỏm không yên. "Ah! Mẹ về rồi!" Somi nhảy phóc khỏi ghế chạy tới cửa ra vào. Mẹ bé đang đứng trước cửa. Nhưng... chồng hành lý bên cạnh là thế nào? Somi đứng trơ ra khó hiểu nhìn mẹ mình chậm rãi bước vào nhà đi lướt qua ba của bé vào phòng. Một lát sau, mẹ trở ra ngoài lại. Somi ngây thơ nghĩ thầm trong bụng rằng bé sắp được thổi nến bánh kem rồi, mà không để ý đến sắc mặt nặng nề của cả mẹ và ba của bé lúc này. "Cô nhất định phải làm vậy sao?" - Ông Jeon cuối gầm mặt. Âm giọng đều đều khiến cho người phụ nữ đang tiến tới cửa ra vào chợt khựng lại. "Tôi xin lỗi, chúng ta thật sự kết thúc rồi" - Ánh mắt bà Jeon vẫn nhìn thẳng. Không một chút do dự. "Tại tôi vô dụng nên cô cảm thấy chán nản phải không?" - Ông Jeon không màng đến việc hạ thấp danh dự bản thân mình, chỉ để níu kéo tình yêu đầu tiên của mình. Nhưng trong việc này ông hoàn toàn không phải là người có lỗi. Chỉ tại ông luỵ tình mà bất chấp tất cả thôi. "Không phải tại anh. Là tại tôi tự chuốc lấy kết cục này thôi. Tôi mong anh tha thứ cho tôi để có thể bớt đi gánh nặng trong lòng" "Mẹ... bánh kem... mẹ cùng ba thổi nến với con đi" - Somi thấy mẹ mình bỗng nhiên đi tới cửa ra vào liền nắm lấy tay của mẹ mình vùng vẫy. Bà Jeon khẽ thở dài một cái rồi khuỵu người xuống cho ngang bằng với Somi. "Somi ngoan. Con ở với ba nhé. Mẹ xin lỗi vì không thể bên con buổi sinh nhật hôm nay" - Bà nắm lấy hai tay con bé. "Mẹ... Có phải tại Somi không nghe lời mẹ nên mẹ giận Somi phải không?" - Bé con Somi mắt rưng rưng nhìn bà Jeon. Con bé không muốn mẹ rời xa mình và ba vào những dịp đặc biệt như thế này đâu. "Somi... Mẹ xin lỗi" - Bà Jeon cuối cùng kiên định đứng dậy dứt khoát gỡ tay Somi ra mà đi thẳng tới cửa. "Mẹ! Đừng đi mà!" Somi khóc rống lên chạy tới hướng cửa. Nhưng không kịp rồi. Cánh cửa đã đóng chặt lại trước khi Somi kịp nắm lấy bàn tay mẹ mình. Bé con ngồi bệt xuống đất, nước mắt rơi ướt đẫm cả khuôn mặt. Quay người lại nhìn ba thì chỉ thấy ông Jeon vẫn ngồi bất động trên ghế. Nét mặt không một chút cảm xúc. Somi càng khóc rống lên to hơn. Hôm nay sao lại trở nên như thế này? Tại sao mẹ lại bỏ đi vậy chứ? Ba nữa, sao ba không cản mẹ lại? Mãi sau này, Somi mới biết được lí do mà mẹ mình đã bỏ đi. Một tuần trước cái buổi sinh nhật định mệnh đó, ông Jeon đã phát hiện vợ mình ngoại tình. Hai người xảy ra xung đột cực kì nghiêm trọng. Những trận cãi vả diễn ra liên tiếp, tất nhiên là vào những lúc Somi không có mặt ở đó để chứng kiến hết mọi thứ. Và cuối cùng thì tờ đơn li dị nằm trơ trọi xuất hiện trên bàn làm việc của ông Jeon vào đêm trước buổi sinh nhật con bé. Bà Jeon nghĩ đây sẽ là cách giải quyết tốt nhất cho chính mình và ông Jeon. Nhưng không ai để ý đến tâm trạng của Somi cả... Từ khi Somi biết được sự thật, con bé ngày càng thương ba mình hơn. Ba đã phải trải qua một thời gian khó khăn để lấy lại tinh thần. Song song, trong lòng Somi bắt đầu hình thành một sự căm phẫn dành cho kẻ đã chia cắt tình yêu của ba và mẹ mình. Nếu như không có sự xuất hiện của họ, bây giờ Somi ắt hẳn đang sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc dưới một mái ấm đầy đủ các thành viên gia đình với nhau rồi. Tất cả chỉ vì sự xuất hiện của người thứ ba. Người khiến trật tự mọi thứ đảo lộn. Nếu như không có sự xuất hiện của họ... . . "Nếu như không có sự hiện diện của chị ta thì Mina sẽ yêu tôi phải không?" Somi đờ đẫn bước từng bước chậm rãi trên con đường ướt sũng vì trận mưa khi nãy. Nước mưa ướt sũng cả người, thấm vào cả vết cào trên cổ. Đau quá. Nỗi đau lại ùa về trong tâm trí. Somi vừa tản bộ vừa siết chặt hai bàn tay mình lại. "Trễ thế này mà còn đi đâu vậy cô em?" Một người thanh niên trông tướng tá có phần bụi bặm đứng dựa lưng vào tường, hai tay đút trong túi quần, trông có vẻ lớn hơn Somi 5 đến 6 tuổi. Somi khựng người lại. Có chết Somi cũng không thể không nhận ra giọng nói phát ra sau lưng mình. Giọng nói của cái người mà em cực kì khó chịu mỗi khi nghe thấy. "Tôi đi đâu mặc xác tôi, không phải việc của anh" - Somi vẫn đứng yên một chỗ không hề quay lại nhìn người phía sau mình. "Làm gì căng vậy? Anh chỉ quan tâm em thôi mà" - Khẽ cười khẩy một cái, hắn ta đi gần tới sau lưng Somi khoác tay mình lên vai con bé rất tự nhiên. Somi lập tức hất nó ra khỏi vai mình. "Ba em dạo này sao rồi? Chậc chậc... Từ khi biết được chính vợ mình đi ăn nằm với người khác chắc sống khổ sở lắm nhỉ?" - Giọng nói mỉa mai vang lên. Somi mặt vô cùng đỏ gay quay ngoắt lại phía sau lưng. "MARK! ANH CÂM MIỆNG NGAY CHO TÔI!" - Somi tức giận hét toáng lên, hai bàn tay siết chặt vào nhau. "Để anh nói cho em biết một sự thật. Mẹ em thật ra đã quen biết với cái người thứ ba kia từ lâu rồi, ngay trước cả khi quen ba em nữa cơ" - Mark vừa nói vừa giậm giậm chân - "Sau này nhờ cái sự xung đột khi ba em phát hiện ra được mẹ em ngoại tình thì hai người mới có dịp đến với nhau" Từng lời từng chữ của Mark như đâm sâu vào tim của Somi hơn. Thì ra ông Jeon đã chẳng có cơ hội ngay từ đầu rồi. Tất cả chỉ là sự lừa dối. "CHUYỆN CỦA BA TÔI KHÔNG LIÊN QUAN GÌ TỚI ANH! BIẾN CHO KHUẤT MẮT TÔI!" - Somi quát lên khiến cho Mark ngày càng cảm thấy thú vị hơn.Hay lắm, đúng theo kế hoạch của mình rồi... Ngay khi Somi chuẩn bị quay người lại bỏ đi, câu nói tiếp theo của Mark như châm ngòi vào trái bom trong lòng Somi. "Kết cục của những kẻ đến sau luôn giống nhau nhỉ. Cuối cùng cũng chỉ là một lũ bại trận rồi tự mình đau khổ chứng kiến người mình yêu hạnh phúc bên người khác" - Mark cười khẩy, nhìn Somi sững người lại. "Chuyện này chắc có liên quan tới em rồi nhỉ. Rốt cuộc thì Mina sẽ luôn bên cạnh Momo mà thôi..." - Mark cố tình kéo dài câu sau ra một cách châm biếm. Hắn bắt đầu cảm nhận được cơn giận đang toả ra từ Somi.Đúng rồi, tức giận đi nào. Không chút do dự, Somi nhào tới nắm lấy cổ áo anh họ mình áp chặt vào tường. "Nói mau! Tại sao anh lại biết tất cả những chuyện này?" - Somi gằn từng chữ. Con bé đang cố tiết chế cơn giận của mình lại. "Nhìn cái này quen không nhóc con?" - Mark cười khúc khích đưa tay mình lên trước mặt Somi xoè ra. Somi trố mắt nhìn vào lòng bàn tay của hắn. Là cái vật y chang cái hộp nhỏ hình vuông bé xíu bằng ngón tay cái mà Somi phát hiện trong phòng thí nghiệm của ba mình.Không lẽ... "Mày nghĩ rằng ba tao khi phản bội ba mày thì chỉ bỏ đi một cách dễ dàng như vậy à?" Somi dần dần đoán ra mọi thứ... "Đâu có dễ dàng vậy. Phải có cái gì đó để lại để nắm bắt thông tin với nhau chứ phải không?" - Mark cười lớn - "Mà không ngờ là tao lại biết được thêm nhiều thông tin khác còn thú vị hơn" "Chẳng hạn như mối tình đầu thất bại của mày, y hệt như ba mày hồi xưa" "BỐP" Somi hoàn toàn mất kiểm soát vung một cú đấm thật mạnh vào mặt Mark. Ánh mắt con bé đỏ gay lên. Hắn ta không những không phản kháng gì mà còn cười những tràng cười lớn như chọc tức con bé. Hiệu nghiệm ngay, Somi ném Mark thật mạnh xuống đất rồi kiềm chặt hắn lại. Con bé không ngừng vung những cú đấm trút giận vào người đối diện. Sự tức giận đã lên đến đỉnh điểm. Không một cách nào có thể ngăn lại nỗi đau âm ỉ này nữa cả. "BỐP" "ANH CÂM MIỆNG LẠI CHO TÔI!" "BỐP" "CÂM MIỆNG LẠI!" "BỐP" "BỐP" . . ------------------- "Mina! Em tỉnh rồi hả?" - Momo mừng rỡ nắm chặt lấy tay Mina hơn. "Momo unnie..." Mina chậm rãi mở mắt ra. Em thấy mình đang trong căn phòng quen thuộc cùng Momo ngồi bên cạnh. "Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ...?" - Mina ôm lấy cái đầu đang đau như búa bổ của mình. Em chẳng nhớ nổi chuyện gì cho ra hồn cả. "Em làm chị lo chết mất. Sáng nay dậy sớm không thấy em đâu. Chị xuống dưới nhà thì thấy em nằm bất tỉnh ngay cửa ra vào, cả người nóng ran. Gọi mãi cũng không dậy nên phải bế em lên phòng lại đây" Mina sực nhớ ra chuyện quan trọng.Thôi chết! Đêm qua... "Momo unnie! Somi đâu rồi?" - Mina liền bật dậy gấp gáp hỏi Momo. "Ơ... Quản gia Kim bảo con bé ra ngoài có việc từ sớm rồi. Mà có chuyện gì không?" - Momo khó hiểu nhìn Mina. Mina nhíu mày lại, hồi tưởng lại mọi chuyện đêm qua. Em bỗng trở nên run rẩy khi nhớ lại khoảnh khắc Somi tấn công mình. Hình ảnh Somi của tối qua... Vết cào trên cổ con bé... Em phải làm gì bây giờ... Mina cảm thấy mệt mỏi liền nhắm mắt lại. Momo thấy Mina cư xử khá lạ lùng từ nãy đến giờ nên trông thắc mắc vô cùng. "Mina, em làm sao không vậy? Bộ tối qua có chuyện gì xảy ra hả?" - Momo từ tốn gặn hỏi Mina. Cậu biết là Mina đâu bao giờ ngủ mớ đi loanh quanh nhà đâu. "Không có gì đâu Momo unnie" - Mina lắc đầu nguầy nguậy nhìn cậu. Ánh mắt trông còn hơi đờ đẫn một chút. Momo thở dài đặt hai tay lên vai em. "Mina này, em biết là chị sẽ luôn bên cạnh em. Có chuyện gì thì tâm sự với chị được không?" - Momo ôn nhu vô cùng nhẹ nhàng lời nói của mình. Cậu cảm nhận được Mina có khúc mắc gì đó. Nhưng cậu không muốn tra hỏi chút nào. Nếu như Mina không muốn nói ra thì cậu sẽ không ép. "Em biết rồi..." --------------------- Buổi chiều. Mina và Nayeon cùng tản bộ tới cửa hàng bách hoá để mua một ít đồ dùng cho bữa tối. Momo và Jungyeon cứ nằng nặc đòi đi dùm, nhưng Mina và Nayeon nhất quyết muốn chính mình đi. Suốt ngày ở trong nhà thế này thì chết mất. Nayeon biết là Jungyeon lo cho mình, nhưng cứ lo lắng thái quá thế này thì chị giận cậu cho mà xem. Cuối cùng thì hội tổng công cũng đồng ý, nhưng với điều kiện là Mina và Nayeon phải có mặt ở nhà 15 phút sau. Nayeon và Mina chỉ còn cách thở dài gật đầu với điều kiện này, nếu không muốn hai vị tổng công kia tiếp tục phàn nàn.Jungyeonie từ từ rồi em biết tay chị... Sau khi đã mua đầy đủ những vật liệu cần thiết, cả hai nhìn vào đồng hồ thì thấy đã gần hết thời gian 15 phút. Bây giờ bắt đầu về ngay thì sẽ vừa đủ 15 phút. Nhưng Nayeon tài nào mà nghe theo luật lệ đặt ra chứ... "Mina này, mình ghé vào khu vui chơi đằng kia đi!" - Nayeon phấn chấn nhìn thấy khu vui chơi ở đằng xa, kế bên một khu trường học cấp trung học. "Nhưng mình phải về, nếu không..." - Mina lưỡng lự. Em không muốn Momo phải lo đâu. "Mình vào một xíu thôi rồi sẽ về ngay. Đi mà Minaaaaaaa ~" - Nayeon cố gắng nài nỉ Mina.Em bớt nghiêm chỉnh lại chút xíu được không Cụt-chan? "Haizzzzz... Thôi được rồi. Chỉ một lát thôi đấy" - Mina đầu hàng trước sự nhõng nhẽo của chị cả.Sao Jungyeon unnie lại chịu đựng được hay vậy nhỉ... Cả hai cùng đi mua ít đồ ăn vặt, rồi ghé vào những gian hàng trò chơi hai bên. Nayeon cực kì hứng thú chơi hết cái này đến cái khác. Mina chỉ từ tốn lẽo đẽo theo sau chị. Em không có hứng thú với mấy trò chơi ở đây cho lắm. "Mina, em ở ngoài đây chờ chị xíu nhé! Chị ra ngay thôi" - Nayeon thẩy hết đồng đồ cầm trên tay sang cho Mina rồi phóng vào nhà vệ sinh. Mina chỉ còn biết đơ ra nhìn mớ đồ trên tay mình.Nayeon unnie.... chị mua gì mà lắm đồ ăn thế này... Mina nhìn xung quanh. Hầu như chỉ có mỗi cái nhà vệ sinh này nằm ở khu đất cách biệt với khu vui chơi ở đằng xa.Sao nhà vệ sinh gì mà ở khu đất trống trải thế này... "ƯMM.... ƯMMMMMMM" Bất chợt, một bàn tay nào đó vòng ra trước mặt Mina dùng chiếc khăn trắng ấn vào mũi em. Mina vùng vẫy kháng cự, nhưng không có tác dụng. Một lát sau, cả người không còn sức lực, em buông thõng hai tay xuống, mắt nhắm nghiền lại. Thuốc mê ngấm rồi... Những bịch đồ ăn vung vãi khắp nơi. Kẻ lạ mặt nhanh chóng vụt đi, vác theo Mina trên vai... --------------------- Ông Jeon đang trong căn phòng thí nghiệm của mình. Đứng dậy vươn vai một cái, cuối cùng ông cũng đã hoàn tất dự án vô hiệu hoá DNA đột biến của mình. Cầm trong tay chiếc USB nhỏ chứa đựng những thông tin quan trọng nhất của dự án, ông khẽ cười, rồi đặt nó vào trong hộc tủ. "Renggggggggg" Tiếng chuông điện thoại vang lên. Ông Jeon khẽ nhíu mày. Trên điện thoại xuất hiện một dãy số gọi đến lạ vô cùng. "Cho hỏi ai ở đầu dây vậy?" "Anh quên tôi rồi sao Matthew?" Nét mặt ông Jeon đanh lại. Giọng nói này, chính là hắn. "Cậu muốn gì?" "Tôi muốn hỏi là... Hình như anh vừa hoàn thành dự án nghiên cứu mới nhất của mình phải không?" Ông Jeon sững sờ. Ông cần biết được tại sao thông tin lại lộ ra ngoài. Nhưng chuyện cần thiết bây giờ là phải giữ vững tinh thần của mình. "Không liên quan gì đến cậu. Chúng ta xem như chưa từng quen biết nhau. Chào cậu" - Ông Jeon chuẩn bị cúp máy. Nhưng câu nói tiếp theo của Jinsuk đã kịp thời ngăn chặn hành động này của ông Jeon. "Tôi nghĩ là có liên quan đến anh đấy" "Anh nghĩ sao nếu như chúng ta làm một cuộc trao đổi?" "Cái gì chứ?" "Anh đang có thứ mà tôi cần, và tôi cũng có thứ mà anh cần đấy Matthew" Trước khi ông Jeon nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, ông nghe thấy những tiếng bước chân ùa về hướng căn phòng thí nghiệm của mình. Là các thành viên Twice. "Bác Jeon! Somi mất tích rồi!"
|
Chapter 26 "HAHAHAHA... Hình như anh không cần tôi phải nói rõ về cuộc trao đổi này đâu nhỉ?" "THẰNG KHỐN! MÀY ĐÃ LÀM GÌ CON BÉ?" Ông Jeon không màng các cô gái đang đứng trước mặt mình mà hét toáng lên. Tay còn lại siết thật chặt run lên bần bật. "Không nói nhiều nữa. Tôi sẽ cho anh thời hạn 24 tiếng để quyết định. Sau 24 tiếng tôi sẽ gọi lại một lần nữa. Chỉ cần anh giao cho tôi tất cả những gì liên quan đến cái dự án anh vừa hoàn tất. Còn không..." "... tôi không chắc con bé sẽ sống sót mà trở về đâu" "Phụp" Tiếng điện thoại vừa gác máy. Ông Jeon thẫn thờ không còn sức sống buông thõng hai tay. Chiếc điên thoại ông cầm trên tay cũng rơi xuống đất. Bây giờ tâm trí ông không còn đủ tỉnh táo để giải quyết chuyện gì cả. Những tháng ngày bỏ ra để nghiên cứu dự án của mình, thậm chí tưởng chừng như mọi việc một chút nữa thôi sẽ thất bại nếu như không nhờ vào vận may của Momo. Phải nói rằng dự án này vô cùng quan trọng, vì ông Jeon đặt tất cả tâm huyết và sức lực của mình vào nó. Nhưng... còn Somi... Đứa con gái của ông... "Tại sao các cháu biết Somi mất tích?" - Ông Jeon ngẩng mặt lên nhìn các thành viên Twice. "Cả ngày nay không thấy Somi đâu... Nên bọn cháu hỏi quản gia Kim. Ông ấy nói Somi đã ra ngoài từ sớm. Nhưng trông ông lo ra mặt vì ông bảo con bé không bao giờ về trễ thế này" - Jihyo đứng trước nhất lên tiếng - "Sau đó bọn cháu gọi vào số em ấy. Nhưng không một ai nghe máy cả... " "Quản gia Kim có nhờ bọn cháu đến những nơi Somi thường lui đến. Bọn cháu đã chia ra đi kiếm em ấy như lời ông nói. Nhưng... những người xung quanh đều nói con bé không hề đến những chỗ đó hôm nay" - Dahyun hoàn thành câu nói của trưởng nhóm. Ông Jeon thở dài thườn thượt. Jinsuk đã đánh một cú thật mạnh vào điểm yếu của ông. "Thôi được rồi. Các cháu ra ngoài đi. Ta cần thời gian suy nghĩ một chút" - Ông Jeon ngồi ngã hẳn ra chiếc ghế xoay của mình. Một tay đưa lên đầu xoa mái tóc bạc phơ của mình. Ánh mắt vô cùng mệt mỏi. "Bác Jeon, nếu cần gì bác hãy nói với tụi cháu" - Jihyo chắp hay tay lại bước tới trước ông Jeon. "Ta cám ơn các cháu" - Ông Jeon chân thành hướng nhìn các cô gái. -------------------- Các thành viên Twice cùng tụ họp lại với nhau trong phòng khách. Somi đang gặp nguy hiểm. Họ biết chứ. Nhưng bây giờ còn một chuyện cũng quan trọng không kém. Hai thành viên còn lại vẫn chưa thấy về... "Nayeon unnie và Mina sao giờ này còn chưa về nữa..." - Jungyeon thấp thỏm không yên đi qua đi lại xung quanh phòng khách. Momo cũng không khác gì Jungyeon. Cậu nãy giờ im lặng không nói gì, nhưng tâm trí luôn hướng về cánh cửa ra vào mong chờ hình bóng của Mina. Tình hình hiện tại càng khiến cho cậu thêm lo lắng. Nhỡ đâu em ấy xảy ra chuyện gì chắc cậu chết mất. Mina... em đang ở đâu... "RẦM" Tiếng cửa bật mở thật mạnh. Theo sau là bóng dáng Nayeon hối hả chạy vào trong, nét mặt trông hoảng hốt vô cùng. "Nayeon unnie!" - Jungyeon lập tức chạy tới chỗ chị. "Mọi người! Nãy giờ Mina đã về nhà chưa?" - Nayeon gấp gáp. "Ơ... Em tưởng là chị đi với em ấy mà?" "Không xong rồi..." - Nayeon bủn rủn cả người. "Nayeon unnie! Chị nói mau! Chuyện gì đã xảy ra vậy?" - Đến lượt Momo bắt đầu hoảng sợ. Cậu chạy thẳng tới chỗ Nayeon và rung lắc hai vai chị liên tục. "Chị... sau khi đi mua đồ xong... bọn chị ghé vào khu vui chơi gần đó..." "Chị ghé vào nhà vệ sinh một lát... trong khi Mina... con bé đứng chờ ở ngoài. Nhưng một lát sau chị ra ngoài..." - Nayeon vô cùng lắp bắp. "Thì sao chứ?" - Momo thật sự mất bình tĩnh. "Những bịch đồ ăn nằm vung vãi khắp nơi... Còn Mina thì... không thấy đâu cả" Momo sững người nhìn chằm chằm vào Nayeon. Hai bàn tay đang bấu chặt lấy vai chị thả lỏng dần ra, cơ thể cậu loạng choạng ngã xuống chiếc ghế sofa phía sau. Momo như không thể tin được điều mình vừa nghe thấy. "Momo... Chị..." Nayeon tiến lại gần Momo đặt tay lên vai cậu chuẩn bị nói lời xin lỗi. Lúc này trong lòng Nayeon chỉ còn cảm giác tội lỗi đầy mình. Nếu không phải tại mình thì đâu ra cớ sự này. Nếu như mua đồ xong liền về sớm thì Mina đã sẽ không xảy ra chuyện. Nếu như... Bây giờ đâu nói được gì nữa, vì tất cả chỉ còn nằm gọn trong hai chữ "Nếu như" mà thôi. Momo mặt đanh lại không cất một tiếng. Cậu đẩy bàn tay của Nayeon đặt trên vai mình xuống rồi chậm rãi bước tới cầu thang đi lên lầu trên. Các thành viên Twice thở dài. Momo thật sự giận rồi. "Nayeon unnie... Cậu ấy chỉ là đang lo cho Mina nên mới như vậy" - Jungyeon nhanh chóng tới bên cạnh Nayeon đang đứng chết trân tại chỗ. Thôi xong, Nayeon nghĩ rằng mình đã phạm phải một sai lầm vô cùng lớn rồi. "Hôm nay là ngày quái gì thế này. Hết Somi lại đến Mina unnie" - Chaeyoung bực bội đá vào chân bàn. "Somi?" - Nayeon nhíu mày nhìn Chaeyoung. "Cậu ấy cũng mất tích như Mina unnie. Tất cả là do người đồng nghiệp cũ của bác Jeon. Hắn muốn có được dự án của bác ấy nên mới làm cái trò hèn hạ này" - Tzuyu lên tiếng. "Mọi người... Có khi nào... Mina cũng đang trong tay của Jinsuk không?" - Giọng nói lớn tiếng của Jihyo kéo theo tất cả sự tập trung của mọi người xung quanh. "Hắn bắt Mina unnie làm gì chứ?" - Chaeyoung khó hiểu. "Em nghĩ đi. Có hai con tin thì đương nhiên mọi việc sẽ dễ dàng theo ý hắn hơn" "Quan trọng là hắn biết bác Jeon sẽ càng thêm áp lực khi biết được không chỉ mỗi Somi gặp rắc rối, mà cả chúng ta cũng bị vạ lây. Và xác suất mà bác Jeon sẽ giao ra dự án của mình cho hắn sẽ cao hơn. Ý em có phải vậy không Jihyo?" - Jungyeon quay sang nhìn trưởng nhóm. "Ơ... đúng rồi ạ" - Jihyo không biết nói gì hơn. Không ngờ Jungyeon lại nắm được luôn cả suy nghĩ của mình. "Chúng ta nên làm gì bây giờ?" - Sana nãy giờ nắm chặt cánh tay của Tzuyu mới dám lên tiếng. Jungyeon thở dài. Cậu đưa tay lên đầu vuốt mớ tóc bù xù của mình ra phía sau. "Phải chờ quyết định cuối cùng của bác Jeon đã. Sau đó chúng ta sẽ bàn tiếp" ------------------------ "Renggggggggg" Tiếng chuông điện thoại trong phòng thí nghiệm lại vang lên. Thời hạn 24 tiếng đã kết thúc. Ông Jeon chỉ dám nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang rung lên bần bật trên bàn làm việc của mình mà không dám đưa tay tới cầm lấy nó. Đắn đo một hồi, ông Jeon cũng cầm chiếc điện thoại lên. Bấm vào nút bắt máy, ông run rẩy đưa nó lên áp vào tai mình. "Thế nào rồi Matthew?" Ông Jeon nuốt "ực" trong cuống họng. Ông biết mình phải làm những gì rồi. "Đưa cho tôi địa chỉ chính xác của cuộc trao đổi" "HAHAHAHAHAHAHA... Tôi biết chắc rằng anh sẽ làm vậy mà" Ông Jeon nghiến chặt răng kìm nén cơn giận khi cảm nhận được sự hả hê trong tràng cười bên đầu dây bên kia. Jinsuk đã không ngu ngốc khi bắt ông chọn giữa công việc và gia đình, vì hắn biết ông tất nhiên sẽ thiên về gia đình của mình, dù cho công việc có quan trọng cỡ nào. "Căn nhà bỏ hoang ở đường Samdul. 12 giờ đêm nay. Nếu như anh báo cảnh sát thì tới nhận xác con gái mình đi" "Phụp" Lại là tiếng gác máy chết tiệt. Jinsuk không bao giờ chừa cơ hội cho ông Jeon nói thêm gì cả. Ông Jeon kéo ngăn bàn làm việc của mình ra lấy ra chiếc USB nhỏ. Bên trong chứa đựng tất tần tật những dữ liệu và thông tin quan trọng của dự án. Khẽ lướt nhìn lên đồng hồ. Bây giờ là 7 giờ tối rồi. Bỏ chiếc USB vào trong ngăn kéo lại, ông Jeon đứng dậy và tiến ra ngoài. Ông cần chuẩn bị tinh thần cho mọi chuyện, và cũng cần phải báo cho đám nhóc ngoài kia biết nữa. "Lộp cộp" "Lộp cộp" .. . "Cạch" Âm thanh cửa phòng thí nghiệm chợt mở ra, sau khi tiếng giày của ông Jeon hoàn toàn biến mất từ đằng xa. Một bóng đen lướt vào bên trong căn phòng, đôi tay thoăn thoắt nhẹ nhàng kéo ngăn tủ ông Jeon vừa đóng lại, rồi lấy ra chiếc USB nhỏ bỏ vào túi quần của mình. Sau khi đã chắc chắn mọi vật không xê chuyển, cái bóng đen bí ẩn lại tiến tới cửa khẽ bước ra bên ngoài. Tất cả đều diễn ra trong im lặng. Không một chút dấu vết để lại. . . -------------------- "Bác Jeon!" Cả bọn cùng bật dậy khi nhìn thấy ông Jeon từ trên cầu thang đi xuống. "Mấy đứa nãy giờ chỉ tập trung ở đây thôi à?" "Dạ phải..." - Jihyo khẽ giọng. Ông Jeon chợt nhíu mày lại. Có cái gì đó thiếu thiếu. "Hai đứa nhóc còn lại đâu rồi? Chẳng phải lúc nào chín đứa cũng bên nhau sao?" "Momo đã ở lì trên lầu từ hôm qua chẳng chịu xuống. Còn Mina... Con bé... cũng đã mất tích rồi ạ..." - Jungyeon trở nên lắp bắp. "Cái gì chứ?" - Ông Jeon ngạc nhiên vô cùng. "Bọn cháu nghi rằng lão Jinsuk đã sắp đặt mọi chuyện. Vừa có Somi và Mina trong tay thì mọi việc sẽ theo kế hoạch của hắn dễ dàng hơn" - Jihyo dõng dạc lên tiếng. Ông Jeon chắp hai tay sau lưng mình, ánh mắt kiên định nhìn cả đám. "Hắn đã gọi lại khi nãy và nói về cuộc trao đổi. Và đúng vậy... Ta đã chấp thuận cuộc trao đổi này của hắn" "Bác Jeon..." "Bây giờ tâm trí ta chỉ nghĩ đến tính mạng của hai đứa, Somi và Mina thôi. Những dự án của ta dù lớn hay nhỏ cũng không quan trọng bằng" Các thành viên Twice không nói gì cả. Cả bọn bỗng ngưỡng một ông Jeon vô cùng. Ông thật sự là một người giáo sư, một người cha đáng kính. "Tất cả mau theo ta vào bên trong phòng thí nghiệm. Ta sẽ nói rõ hơn" - Ông Jeon lấy lại tinh thần nhanh chóng ra hiệu. Cả đám theo sau ông Jeon bước từng bước lên cầu thang đi đến hướng căn phòng thí nghiệm. Jungyeon nhận thấy cần có mặt tất cả mọi người thì tốt hơn, kể cả Momo nữa. Cậu quay sang Tzuyu bên cạnh mình. "Tzuyu! Em mau đi gọi Momo unnie. Cả đám nên tập trung lại với nhau thì hơn" "Vâng ạ" . . --------------------- "Đêm nay 12 giờ tại căn nhà bỏ hoang trên đường Samdul, cuộc trao đổi sẽ diễn ra ở đó" - Ông Jeon lật đật dò bản đồ trong điện thoại của mình. "Bác Jeon, hắn có nói rằng ai trong số chúng ta phải đi gặp hắn không ạ?" - Jihyo lên tiếng. "Bác sẽ đi" "Bác Jeon! Bọn cháu muốn đi cùng!" - Jungyeon ngẩng mặt lên nhìn bóng lưng ông Jeon. "Người Jinsuk muốn gặp là bác. Các cháu hãy ở lại đây" - Ông Jeon quay ngoắt người lại. "Nhưng sẽ rất nguy hiểm! Bác biết rằng Jinsuk sẽ không đơn thuần chỉ giao hàng lấy hàng đâu" - Jungyeon không ngần ngại lấn tới. "CHÍNH VÌ VẬY NÊN TA CÀNG KHÔNG MUỐN CÁC CHÁU CÓ MẶT Ở ĐÓ!" - Ông Jeon bỗng la toáng lên, khiến các cô gái dần nép sát vào nhau vì sợ. "Bác Jeon... Nhưng..." - Jungyeon trở nên lắp bắp. "Ta xin lỗi... Ta thật sự không muốn liên luỵ đến ai cả. Hãy để một mình ta giải quyết mọi việc là đủ rồi" - Ông Jeon chuyển hướng nhìn đến bàn làm việc của mình. Ông chậm rãi tiến tới chiếc bàn rồi kéo ngăn kéo ra. "Cái gì thế này? Nó đâu rồi?" - Ông Jeon cuống cuồng lật tung mọi thứ trong ngăn kéo. "Có chuyện gì vậy ạ?" - Nayeon đứng gần đó thắc mắc. "Chiếc USB chứa đựng những thông tin quan trọng của dự án... Nó biến mất rồi" - Ông Jeon hoảng hốt vẫn không ngừng lục lọi ngăn kéo. Ông kéo hẳn nó ra ngoài rồi đặt nó lên cao nằm chỏng ngược xuống. Mọi thứ từ bên trong, những tập hồ sơ, những chiếc bút, tất cả đều rơi xuống đất vung vãi khắp sàn. Nhưng vẫn không thấy cái USB đâu cả. Trong khi các thành viên Twice bắt đầu trở nên hoang mang. Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài dãy hành lang vang lên. "RẦM" Cánh cửa bật mở. Tất cả mọi người bên trong quay ngoắt lại phía sau nhìn về hướng cửa ra vào. Là Tzuyu. "Mọi người! Momo unnie biến mất rồi!" - Tzuyu hoảng hốt chạy tới chỗ các cô gái đang đứng. "Em nói gì? Chẳng phải cậu ấy trong phòng suốt từ hôm qua sao?" - Sana lên tiếng. "Khi nãy em vào phòng nhưng phòng tắt đèn tối thui. Bật đèn lên thì không thấy bóng dáng ai trong phòng cả. Em gọi chị ấy nhưng phát hiện chị ấy không mang theo điện thoại bên mình mà bỏ nó lại trên giường" Sự hoang mang trong ánh mắt mọi người càng lớn dần. Rốt cuộc thì cái gì đang xảy ra thế này? "Mọi người... Quan trọng là... đây là mẩu tin nhắn cuối cùng trong điện thoại của Momo unnie..." - Tzuyu thở gấp chìa ra chiếc điện thoại của Momo trên tay mình. Mẩu tin nhắn nhận được lúc 1 giờ trưa hôm nay... "Nếu như muốn bảo toàn tính mạng bạn gái của mày, hãy mang những dữ liệu và thông tin của dự án đến căn nhà hoang ở đường Samdul. Nếu có cớm xuất hiện thì tới nhận xác nó về"
|
Chapter 27 "Không lẽ Momo unnie..." - Jihyo bàng hoàng sau khi đọc mẩu tin nhắn. "Cái tên ngốc này..." - Jungyeon tức giận đập thật mạnh hai tay xuống mặt bàn khiến Nayeon bên cạnh cũng hoảng hồn.Momo... Tại sao cậu lại dám hành động một thân một mình vậy chứ? Cậu có xem bọn mình ra gì không vậy... "Chúng ta ở dưới nhà suốt làm thế nào chị ấy trốn ra ngoài mà không một ai phát hiện?" - Chaeyoung nhăn nhó thắc mắc. Tzuyu sực nhớ ra điều gì đó. "Khi bật đèn trong phòng lên thì em còn thấy chiếc cửa lớn dẫn ra ban công mở toang hoác. Nên em nghĩ rằng chị ấy đã lẻn khỏi nhà bằng đường đó rồi..." "Bác Jeon! Tình hình bây giờ không đơn giản như bác nghĩ đâu. Chúng cháu xin bác hãy cho chúng cháu đi cùng" - Jungyeon tiến tới chỗ ông Jeon đang đứng. Không chỉ Jungyeon, tất cả các thành viên Twice cùng thiết tha nhìn chằm chằm vào ông. Tất nhiên ông Jeon nãy giờ đã nhận thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nó không đơn thuần chỉ là đổi người lấy vật nữa. Mọi người đều bị cuốn vào vòng xoáy hỗn loạn này cả rồi. "Thôi được. Tất cả mau xuống dưới trước đi. Bác sẽ theo sau" - Ông Jeon không còn cách nào khác đành gật đầu đồng ý. Ngay lập tức, âm thanh những bước chân gấp gáp dẫm đạp lên sàn nhà vang lên. Các cô gái cùng chạy ra khỏi phòng thí nghiệm xuống nhà dưới. Một nỗi lo sợ bao chiếm tâm trí họ. Hy vọng mọi việc vẫn chưa quá trễ... Đợi đến khi Chaeyoung, thành viên sau cùng biến mất sau cánh cửa, ông Jeon mới dám tiến lại gần chiếc bàn và mở hộc tủ nhỏ kế bên ngăn kéo đựng chiếc USB khi nãy ra. Ông nhẹ nhàng cầm nó ra khỏi hộc tủ rồi mắc nó nằm chắc chắn ngang hông của mình. Một khẩu súng nhỏ đã được lên đạn sẵn sàng. ----------------------- Momo hít thở một hơi thật sâu. Cậu đang đứng trước căn nhà bỏ hoang trên đường Samdul, đúng như trong mẩu tin nhắn đã nói. Hai bàn tay nắm thật chặt vào nhau. Tâm trí Momo lúc này chỉ còn mỗi hình ảnh của Mina. Khi nhận được tin nhắn, sự sợ hãi hoàn toàn chiếm lấy cậu. Mina mất tích và đang gặp nguy hiểm. Em ấy đang chờ cậu. Không còn cách nào khác cả, cậu phải làm những việc cần làm ngay lập tức, càng chậm trễ càng khiến cậu lo sốt vó hơn thôi.Mọi người... Tớ xin lỗi... Momo chậm rãi tiến tới cánh cửa bằng sắt lớn của căn nhà. Cậu khẽ đẩy nó mở ra. "Kétttttt" Cánh cửa từ từ hé mở. Bên trong khá tối vì chỉ có một vài ánh đèn mờ ảo thắp sáng. Momo lần mò từng bước đi vào sâu bên trong hơn. Xung quanh khá bụi bặm nên cậu đành vừa đi vừa giơ tay lên chắn ngang mặt mình lại. "Nhóc con cũng gan dạ nhỉ? Dám tới đây một mình, lại còn sớm hơn dự định nữa" Âm thanh từ phía bên phải vang lên. Momo khựng người lại. Cậu dáo dác nhìn xung quanh.Là ai vậy? Mark từ trong góc tường tiến lại gần Momo và đứng chễm chệ trước mặt cậu. Hai tay hắn đút vào túi quần. Vẻ mặt hống hách, hắn nhếch miệng cười một cái. "Hàng đâu?" "Tôi cần gặp Mina và Somi trước" - Momo quyết đoán nhìn thẳng vào mắt Mark. Mark không nói gì. Hắn chợt giơ tay phải lên búng một cái. Sau khi tiếng "chóc" vang lên, ánh đèn sau lưng hắn được bật sáng lên. Momo sững sờ nhìn rõ hoàn toàn khung cảnh phía sau. Mina đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà. Hai tay em bị trói chặt vào nhau phía sau lưng. "MINA!" - Momo sợ hãi hét toáng lên. Chân phải lấy đà chuẩn bị chạy về phía trước. "Khoan đã! Đưa hàng cho tao trước. Không thì đừng hòng lại gần bạn gái của mày" - Mark nhanh chóng ra hiệu. Hắn vẫn hai tay đút trong túi quần đứng nhịp nhịp chân trông rất thú vị. Momo không còn cách nào khác đành lấy ra trong túi quần mình chiếc USB của ông Jeon, vật mà cậu đã thành công lấy cắp khi ông ra khỏi phòng. Lưỡng lự một lát, Momo ném chiếc USB về phía trước. Mark nãy đến giờ chỉ chờ tới lúc này nhanh chóng chụp lấy nó. Nét mặt hắn lộ rõ vẻ mãn nguyện. Momo không chần chừ chạy vụt ngang qua Mark tới chỗ Mina đang nằm. Cậu liền mở dây trói sau lưng Mina, rồi nâng người em lên đặt cơ thể em nằm gọn trong lòng mình. "Mina ah... Tỉnh lại đi..." - Giọng Momo run rẩy. Cậu lắc người Mina liên tục. "Ưm... ưm" Mina khẽ động đậy. Em chậm rãi mở mắt thì thấy khuôn mặt của Momo hiện ra trước mắt. Không khỏi vui mừng, Mina cuống quýt bật dậy ôm chầm lấy cậu. Tiếng nức trong cổ họng vang lên. "Momo unnie..." "Không sao... Chị đây..." - Momo thở phào nhẹ nhõm xoa đầu Mina. May quá. Em ấy bình an vô sự là được rồi. Tách ra khỏi cái ôm, Momo lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Mina. Cậu mau chóng đứng dậy rồi đỡ em đứng lên. Bỗng nhiên cậu sức nhớ một chuyện. "Mina, Somi đâu?" "Somi? Hôm qua đến giờ chỉ mỗi mình em bị bắt vào trong đây thôi" - Mina ngạc nhiên. "Không thể nào! Rõ ràng Jinsuk đã gọi cho bác Jeon nói rằng hắn đang bắt giữ Somi! Hắn đe doạ bác Jeon rằng Somi sẽ gặp nguy hiểm nếu bác ấy không giao cho hắn những thông tin của dự án" Sự nghi ngờ bao trùm lấy Mina và Momo. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Nhận thấy có cái gì đó không đúng, cả hai lập tức quay ngoắt lại phía sau. Mark nãy giờ vẫn đứng đó chứng kiến hết mọi thứ. Một tay vẫn đút trong túi quần, tay còn lại cầm chiếc USB, hắn bỗng nhếch môi cười một lần nữa. "Chóc" Ngay khi âm thanh búng tay vang lên ở phía đối diện, Momo liền cảm nhận được bàn tay của Mina đang bị kéo ra tách rời khỏi bàn tay của mình. "BỐP" Ngay lập tức, một bóng đen nào đó vung chiếc gậy bóng chày của mình thật mạnh vào đầu Momo khiến cậu hoàn toàn mất đà ngã ngửa nằm hẳn xuống đất. Một cỗ đau buốt ập tới. Momo dần dần trở nên mất nhận thức. Máu bắt đầu từng giọt lăn dài trên trán. "KHÔNG!!! MOMO UNNIE!" Mina mất bình tĩnh hét toáng lên. Em cố gắng chạy tới chỗ cậu. Nhưng không được. Một tên đàn em của Mark đang kiềm cặp lấy người em vô cùng chặt. Mina chỉ còn biết vùng vẫy một cách vô ích, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Momo run rẩy ngước mặt mình lên nhìn Mark. Thế này là thế nào? Chỉ cần giao hàng là xong rồi mà? "Chóc" Một tiếng búng tay nữa lại vang lên. Lần này, có khoảng hai đến ba tên khác nữa từ góc tường đi ra. Chúng liền thốc người Momo đứng dậy. "BỐP" "BỐP" Trước khi Momo kịp nhận thức được mọi việc, những tràng đau buốt kéo đến liên tục trên khắp cơ thể cậu. Momo chẳng còn chút sức lực để phản kháng vì cú đánh vào đầu khi nãy đã phần nào hạ gục cậu. Những cú đánh và đấm liên tiếp từ bọn đàn em của Mark. Chúng như những con hổ đói đang đàn áp con mồi nhỏ bé trước khi xực nó vậy. "MOMO UNNIE! ĐỪNG MÀ! MAU DỪNG LẠI ĐI!" - Mina vùng vẫy kháng cự trong vô thức. Momo đau một thì Mina lại đau hơn gấp bội. Tim em như có vật gì đâm xuyên qua vậy. Còn gì đau đớn hơn khi chứng kiến người mình yêu đang phải chịu đựng những đòn đánh liên tục vào người chứ. Mina quay sang nhìn Mark. Nét mặt hắn vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Tất cả chỉ là một trò chơi đối với hắn mà thôi. "BỊCH" Momo mình đầy thương tích nằm sóng soài dưới nền đất bụi bặm, lạnh tanh. Những vết bầm khắp nơi trên người. Máu từ khoang miệng chảy ra. Sức lực cạn kiệt, hai mắt cậu đến mở cũng không mở lên hẳn. Thở dốc liên tục, cậu thấy Mark đang tiến lại gần mình. Hắn khuỵu người xuống trước mặt cậu. "Đúng ra mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi. Nhưng tao vẫn còn một lời hứa phải giữ nữa" - Mark nâng khuôn mặt Momo lên hướng ánh nhìn của cậu về phía mình. Lời hứa? Trông thấy nét mặt khó hiểu của Momo, Mark nhếch môi bật người đứng dậy. Hắn tới một chiếc ghế cách đó không xa rồi ngồi xuống. "Đúng ý em rồi chứ em họ?" Momo và Mina đồng thanh dồn hết ánh nhìn về cái bóng đen đang di chuyển đến bên cạnh Mark. Cả hai từ khó hiểu chuyển sang sững sờ vô cùng. Cái gì chứ? Somi? Con bé đang làm gì ở đây? .. . Cái đêm định mệnh ấy. Cái đêm mà Somi đã không còn là Somi của ngày xưa nữa... Somi chìm đắm trong cơn tức giận của mình liên tục vung những cú đấm vào Mark. Ngay khi con bé giơ tay lên chuẩn bị vung cú đấm cuối cùng, lời nói của Mark nhanh chóng khiến bàn tay đang siết chặt đỏ ngầu khựng lại lơ lửng trên không. "Kẻ thứ ba... Tao có thể giúp mày trả đũa nó" Somi ngạc nhiên nhìn Mark. Những thước phim ùa về trong đầu con bé. Hình ảnh bà Jeon bỏ ông Jeon đi để đến với kẻ lạ mặt nào đó, cho đến hình ảnh Mina nhẫn tâm né tránh mình chỉ vì chị ấy chỉ yêu Momo unnie mà thôi. Đúng vậy. Chỉ tại kẻ thứ ba xuất hiện nên mọi thứ mới đảo lộn như vậy. Mark khẽ cười. Đúng như kế hoạch của hắn đã vạch ra. Trước nhất phải làm Somi thật sự tức giận. Sau đó, khi con bé không còn nhận thức đúng đắn nữa, điều khiển nó sẽ trở nên dễ dàng hơn. Quả đúng thật, Somi không còn đấm vào Mark nữa. Cơ thể cũng thả lỏng dần. Mark nhân cơ hội đẩy người con bé bật ra khỏi người mình, rồi loạng choạng đứng lên quẹt đi giọt máu trên môi. "Tao biết rằng bây giờ khó có thể khiến cho con nhỏ Mina ấy thuộc về mày. Nhưng... tao có thể khiến cho mày cảm thấy hả dạ hơn nhiều đấy" - Mark nhân cơ hội lấn tới. Somi đanh mặt lại ngước nhìn Mark. Bây giờ có gì có thể khiến nó hả dạ ư? Đúng rồi. Có một thứ. Nếu như nó không có được Mina, thì không một ai cũng có thể có được chị ấy cả. "Anh định làm gì?" - Somi nhanh chóng đứng lên. Mark không nói gì cả. Hắn tới gần con bé, rồi thì thầm gì đó vào tai nó. Nói xong, hắn tách khỏi con bé. "Tao cần một thứ đổi lại" "Thứ gì?" "Tao cần cái dự án của ba mày" "Đó là việc của người lớn. Anh làm gì mà tham gia vào?" - Somi khó hiểu. "Ba tao suốt ngày chửi bới tao, mắng nhiếc tao là một thằng ăn hại, một thằng vô tích sự" - Mark tỏ vẻ bực bội - "Nếu như lần này tao mang lại cho ông ta cái dự án của ba mày thì tao chắc chắn sẽ có chỗ đứng nhất định trong mắt ông ta" "Ba anh biết những việc này chứ?" "Đừng lo. Tao đã lo liệu mọi thứ rồi" Somi đắn đo một lát. Hiện tại mọi thứ chẳng quan trọng bằng sự căm hận của con bé cả. Làm gì thì làm, muốn gì thì muốn, miễn sao nó cảm thấy hả giận là được. "Được thôi. Anh sẽ có được nó" "Cứ theo kế hoạch của tao mà làm" - Mark vẫy tay lần cuối rồi quay người bỏ đi... .. . Nét mặt Somi lạnh tanh nhìn chằm chằm vào Momo đang nằm đau đớn dưới đất. Mina gần đó cũng không thể tin được những gì mình đang thấy. Mọi chuyện không thể trở thành thế này được.Somi ah... "Somi... Em làm sao vậy? Tại sao chứ?" - Tiếng Mina run rẩy xen kẽ với những tiếng nức. Momo nhíu mày khó hiểu. Chuyện gì đã xảy ra giữa Somi và Mina vậy? Somi chậm rãi tới gần Momo. Con bé khuỵu chân xuống nhìn cậu. "Chị biết không? Tôi đã yêu Mina unnie. Yêu say đắm chị ấy. Trong khi chị nằm hôn mê trong cái phòng thí nghiệm chết tiệt kia thì tôi đã không ngần ngại làm tất cả cho chị ấy. Chính tôi là người không ngừng quan tâm chăm sóc chị ấy. Chính tôi là người đã dành trọn trái tim mình cho chị ấy" "Và rồi chuyện gì đã xảy ra chứ? Chị sống lại và đảo lộn mọi thứ. Những gì tôi làm trở thành con số không. Ngay cả Mina unnie cũng trở nên xa lánh và né tránh tôi!" - Cơn tức giận bắt đầu kéo đến. Somi siết chặt hai bàn tay mình lại. Con bé bỗng đứng dậy, quay sang nhìn Mina. "Nhiều khi tôi ước rằng cái thí nghiệm của ba tôi thất bại cho rồi. Lúc đó sẽ chẳng còn thứ gì có thể xen vào nữa cả" Somi nhếch môi khẽ cười, rồi xoay người lại chuẩn bị đi đến chỗ Mark.
Momo đã hiểu ra mọi chuyện. Những thắc mắc cho những cư xử lạ lùng của Mina, cũng như thái độ của Somi từ khi cậu có mặt trong căn biệt thự. Tất cả đã hoàn toàn sáng tỏ. "Somi..." - Momo cố gắng vươn người mình dậy - "Em biết tại sao em lại là người thua cuộc không?" Bước chân Somi khựng lại. "Đó là vì tình cảm của em chỉ toàn sự chiếm hữu và độc đoán. Mục đích cuối cùng của em cũng chỉ là có được Mina mà thôi. Em không hề quan tâm đến suy nghĩ thật sự của chị ấy" "Và một điều quan trọng là..." - Một nụ cười đắc thắng trên gương mặt của Momo. "Định mệnh đã sắp đặt chị và Mina sẽ luôn bên nhau. Không gì có thể thay đổi cả" "CHỊ CÂM MIỆNG CHO TÔI!" Câu nói cuối cùng của Momo đã châm ngòi cho sự tức giận cực độ của Somi. Ngay khi Somi quay ngoắt người lại, trên tay con bé cầm chặt khẩu súng hướng thẳng về phía Momo. Đã đến nước này thì nó không quan tâm gì cả. Giận dữ. Phẫn nộ. Đôi mắt Somi hằn sâu những lằn đỏ ngầu bên trong. Song song với sự tức giận của Somi, con bé cũng đang run rẩy không kém. Có gì đó đang kìm lại hành động bóp cò của con bé. "Somi!" - Mina la toáng lên. Somi quay sang hướng giọng nói vừa phát ra. Là Mina unnie. Con bé sợ nhất khi phải thấy những giọt nước mắt của chị. Và giờ thì sao đây? Mina đang nức lên không thành lời. Ánh mắt đau khổ van xin nó. Somi nước mắt mắt ướt đẫm cả mặt. Họng súng vẫn đang chỉa thẳng vào Momo.Bóp cò đi chứ... Sao thế này...
"Đại ca! Có người đến! Bọn canh gác bên ngoài bị hạ gục hết rồi! " Một tên đàn em gấp gáp chạy tới gần Mark la toáng lên. Mark trở nên mất bình tĩnh. Không được. Không thể bị thâu tóm dễ dàng thế này. Tiếng hét của tên đàn em của Mark vang lên khiến Somi bất ngờ. Con bé hoảng sợ quay ngoắt sang nhìn Mark. Ngay lập tức, Momo thừa cơ hội chạy vọt tới chỗ Somi. Cậu dứt khoát đẩy bàn tay đang cầm súng của con bé qua một bên nhắm vào hướng Mark đang đứng , trong khi hắn đang dáo dác nhìn xung quanh tìm đường thoát.
"ĐOÀNG" "AHHH!"
Mark ré lên đau đớn rồi ngã khuỵu xuống đất. Viên đạn bạc từ trong súng Somi đang cầm bay thẳng về phía trước ghim sâu vào cánh tay hắn. Somi trở nên hoảng sợ vì đột ngột bóp cò. Con bé mất đà ngã ngửa ra đằng sau. Cây súng cầm trên tay cũng rớt xuống đất văng ra xa. "Bọn khốn!" Tức giận xen lẫn sợ hãi, Mark rút trong người ra khẩu súng hắn đã chuẩn bị từ trước.
"Không... Momo unnie..." - Mina chứng kiến tất cả. Em cắn mạnh vào bàn tay của tên đang giữ chặt người mình khiến hắn lập tức rút tay lại vì đau. Mina không chần chừ chạy tới chỗ Momo đang đứng.
Mark chĩa thẳng họng súng vừa lấy ra về hướng Momo. Tất cả xảy ra trong chớp mắt. Cậu không kịp phản ứng gì nữa cả.
"CHẾT HẾT ĐI!" "MOMO UNNIE!!!!"
"ĐOÀNG" . . Đau quá. Cơn đau buốt ập tới. Máu bắt đầu loang lổ ra cả một vùng. Cơ thể dần buông thõng mà rơi tự do xuống đất...
"MINA!!!" Momo đỡ lấy cơ thể của Mina tựa vào người mình. Cậu hoảng loạn dùng tay của mình che chắn trên bụng của em. Máu ướt đẫm cả tay.Không... Đừng mà... "Momo unnie..." - Mina nhăn nhó vì đau. Giọng nói thều thào trong cuống họng. Hai mắt dần dần nhắm lại. Mark chĩa tiếp họng súng vào Momo. Tất cả đã quá muộn rồi.Tao sẽ cho bọn mày đoàn tụ với nhau.
"ĐOÀNG" "ĐOÀNG"
Một làn khói trắng bốc lên từ họng súng của ông Jeon từ xa đang chĩa thẳng vào người Mark. Hắn quay sang nhìn về ông, sau lưng là các thành viên Twice. Dần dần, hắn khuỵu đầu gối mình xuống, rồi ngã sấp về phía trước. Đôi mắt trợn tròng lên trông đến sợ.
"Momo!" - Jungyeon là người đầu tiên chạy tới gần Momo. Cậu giật nảy mình khi thấy Mina đang nằm trong lòng Momo. Máu khắp nơi xung quanh. Cơ thể em ấy run lên bần bật. Hô hấp dần trở nên khó khăn hơn. Các thành viên Twice phía sau bất ngờ nhìn thấy cũng trở nên hoảng hốt vô cùng. "MAU ĐƯA CON BÉ RA KHỎI ĐÂY! CÀNG CHẬM TRỄ THÌ CÀNG NGUY HIỂM!" - Ông Jeon chạy tới hét toáng lên đánh thức các cô gái đang xúc động đứng chết trân tại chỗ. "Momo! Cậu bình tĩnh lại đi! Mau đưa em ấy ra khỏi đây mau!" Momo nãy giờ vẫn không ngừng nức nở dùng tay mình che chắn vùng bụng Mina một cách vô ích. Nghe thấy tiếng Jungyeon, cậu lấy lại nhận thức rồi dùng hết sức lực còn lại của mình bế thốc Mina lên tiến tới phía cửa ra vào. Các thành viên cũng lập tức theo theo sau. "Somi! Em sao vậy? Mau đi thôi!" Jihyo chạy tới chỗ Somi ngay bên cạnh. Nãy đến giờ, Somi như bất động chứng kiến mọi thứ. Con bé nhìn chăm chăm vũng máu đỏ thẫm dưới mặt đất, không một chút phản ứng. Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ. Không... Nó không hề muốn những thứ này xảy ra cả.Mina unnie... Em không cố ý mà... Jihyo không còn cách nào khác thốc người Somi đứng dậy, rồi kéo con bé theo mình chạy ra ngoài. Somi chẳng còn chút nhận thức mặc kệ sự điều khiển của Jihyo. Ánh mắt trông hoảng hốt cực độ... . . Xe dừng chân trước trạm xá Wooridul. Mina nhanh chóng được đưa vào trong phòng cấp cứu. Em nhắm nghiền hai mắt mình lại, không còn ý thức gì nữa cả. Từng hơi thở khó khăn phà vào chiếc mặt nạ ô-xi trên mặt. Ông Jeon cũng tất bật thay cho mình bộ đồ phẫu thuật rồi nhanh chóng bước vào trong. Cánh cửa khép lại vào nhau, để lại Momo bên ngoài nhìn qua lớp kính dày một cách vô vọng. "Momo ah..." - Nayeon bước tới gần cậu. Chị cảm nhận được nỗi sợ hãi đang chiếm trọn lấy tâm trí cậu lúc này.
"BỊCH" "MOMO!"
Sức lực hoàn toàn cạn kiệt. Cơn đau hoành hành khắp nơi, từ trong ra ngoài. Momo cũng buông xuôi cơ thể mình. Cậu không thể chịu đựng được nữa. Tiếng các thành viên Twice cuống cuồng chạy tới. Ánh sáng chói loà từ đèn của hành lang dẫn vào phòng cấp cứu. Mọi thứ nhỏ dần, mờ dần...
"Mina..."
Khung cảnh xung quanh tối hẳn. Những âm thanh tắt lịm hoàn toàn...
|
Chapter 28 "Somi?" . . "Lộp cộp..." "Lộp cộp..." . . "Somi! Con sao vậy? Con bị thương ở đâu à?" Ông Jeon hoảng hốt quỳ hẳn người xuống trước mặt Somi đang ngồi bó gối run rẩy trong góc tường, nước mắt nhem nhuốc cả mặt. Thấy con bé không nói năng gì cả, ông đành ôm nó vào lòng. "Không sao... Có ba đây... Sẽ không ai làm hại con nữa đâu" - Ông Jeon một tay xoa đầu Somi, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt lưng con bé. Nãy giờ ông vẫn đinh ninh rằng Somi chỉ là chấn động tâm lí vì cuộc ẩu đả vừa rồi. Nhưng thật ra... "Con là đứa tồi tệ lắm phải không ba..." - Somi vẫn nức nở. Ông Jeon tách khỏi cái ôm rồi ngạc nhìn nhìn thẳng vào mặt con bé. Đã có chuyện gì vậy Somi? "Chính con... chính con là người đã cùng Mark dàn xếp tất cả mọi chuyện..." "Con yêu Mina unnie... Con không muốn ai cướp mất chị ấy cả..." "Con sợ chị ấy sẽ xa lánh con... Giống như khi mẹ đã bỏ rơi ba..." "Con không muốn lặp lại cái cảnh tượng đó đâu..." Giọng Somi đứt quãng từng hồi. Những kí ức về cái đêm sinh nhật năm 8 tuổi dần tái hiện trong tâm trí con bé. Cái đêm mà mẹ nó đã bỏ rơi ba nó chỉ vì một người đàn ông khác. Sau đó thì ba nó trở thành một cái xác không hồn suốt một thời gian dài, trong khi nó phải chịu đựng sự chế giễu của bạn bè và Mark vì nó là đứa không có mẹ. Dẫu sau thì nó chỉ khao khát có được một tình yêu trọn vẹn mà thôi... Ông Jeon khẽ thở dài. Ông tự thầm trách bản thân mình suốt thời gian qua đã quan tâm Somi một cách quá hời hợt, mà chẳng để ý đến tâm trạng con bé. Từ khi bà Jeon bỏ đi, ông chỉ tập trung làm việc và nghiên cứu một cách điên cuồng chỉ để quên đi nỗi đau của mình, đến nỗi quên luôn cả sự hiện diện của con bé. Hậu quả bây giờ cũng do một phần lỗi của ông. "Somi, con bình tĩnh nào. Con không phải là một kẻ tồi. Chỉ là con còn quá nhỏ để hiểu mọi chuyện" "Khi mẹ bỏ đi, ba giận lắm chứ. Ba cũng rất căm hận kẻ đã cướp mẹ con đi" . . "Nhưng con biết không?" Somi ngẩng mặt lên nhìn ông Jeon. "Ba đã học cách chấp nhận. Nếu như mẹ con có thể hạnh phúc, dù người bên cạnh không phải là ba, ba cũng sẽ chúc phúc cho họ" "Như vậy có khi còn tốt hơn là níu kéo mà cả hai đều đau khổ..." Somi chỉ nhìn chằm chằm vào ông Jeon chẳng nói gì cả, cũng chẳng khóc nức lên nữa mà chỉ chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Quan trọng là câu nói cuối cùng của ông Jeon đã tác động không ít đến tâm trạng của nó hiện tại... "Somi, ba có điều này muốn nói với con. Có một tổ chức nghiên cứu khoa học bên Anh ngỏ ý mời ba cùng hợp tác với họ. Chuyên ngành cũng giống như những gì ba đang làm nên ba nghĩ đây là cơ hội tốt để có một trải nghiệm mới trong công việc của mình" "Khoảng thời gian nghiên cứu ước tính khá dài. Có khi 5 năm, 10 năm hoặc hơn" "Ý ba là...?" - Somi khẽ nhíu mày. "Con vẫn còn nhỏ nên ba không thể để con ở đây một mình được. Chúng ta sẽ cùng đi với nhau" Ngỡ ngàng xen kẽ bối rối, Somi cố gắng tiếp thu câu nói của ba mình. Sao lại đột ngột thế này? "Con thấy thế nào?" "Con..." -------------------- "Momo?" "Ưm... " "Momo! Cậu nghe tớ nói gì không?" Jungyeon mừng rỡ nhướn người tới gần chiếc giường hơn. Nayeon, Tzuyu và Dahyun cũng tiến lại gần sau khi thấy những cử động nhẹ từ Momo. Chậm rãi mở mắt ra, Momo thấy bốn ánh mắt đang dồn hết về phía mình từ phía trên. Cậu hơi ngạc nhiên một chút. "Mọi người... Tớ đang ở đâu vậy?" - Chưa quen lắm với ánh sáng, Momo không mở mắt mình lên hẳn hoàn toàn mà chỉ nheo lại. "Cậu đang trong phòng chăm sóc của trạm xá chứ đâu. Tự nhiên lăn đùng ra xỉu khiến cả bọn muốn thót tim" - Jungyeon trưng bộ mặt như đang trách móc của mình ra. "Trạm xá... Mina..." "MINA! EM ẤY ĐÂU RỒI!!!?" Sực nhớ tới chuyện quan trọng, Momo mở thao láo hai mắt mình rồi lập tức bật người dậy. Nhưng vì vẫn còn đau, thêm cả bị băng bó khắp người khiến cho việc cử động không được thoải mái, nên Momo đổ rập người xuống giường lại. "Em bình tĩnh lại đi. Mina đang trong phòng hồi sức. Các thành viên còn lại đang bên cạnh con bé" - Nayeon lập tức trấn an cái con người đang có chiều hướng trở nên hoảng loạn hơn trên giường. "Phòng hồi sức? Cuộc phẫu thuật thành công rồi ạ?" "Con bé mất khá nhiều máu. Nhưng may mắn nhờ có bác Jeon đứng ra điều hành cuộc phẫu thuật nên con bé không sao rồi" "Ôi trời... Tốt rồi..." Nét mặt Momo từ ngơ ngác chuyển sang mừng rỡ. Tâm trạng cậu cũng phần nào thảo mái hơn hẳn. Lần này không bật người dậy một cách mạnh bạo nữa, cậu nâng người mình lên từ từ rồi tựa lưng vào chồng gối được Jungyeon kê lên cho mình. "Mà này! Cậu còn xem bọn mình là bạn không vậy? Nghĩ làm sao lại tự mình đi tới cái chỗ nguy hiểm vậy chứ?" - Jungyeon càm ràm. Cậu không quên đánh nhẹ một cái lên vai Momo. "Oái! Đau tớ!" - Momo nhăn nhó xoa vai mình, rồi quay sang nhìn mọi người xung quanh. "Mọi người cho tớ xin lỗi. Lúc đó trong lòng tớ như lửa đốt vậy. Không hành động chắc tớ chết mất" "Thôi nào. Dù gì cũng tai qua nạn khỏi rồi. Em bớt khó chịu lại xíu đi Jungyeonie" - Nayeon ve vãn trán người yêu mình để làm cho những nếp nhăn khó chịu trên đó biến mất. "Tớ xin lỗi mà Jungyeonnnnnnnnn" - Momo cố tình kéo dài giọng mình ra. Cậu không quên chắp hai tay lại như đang cầu khẩn. "Hứ! Tạm tha cho cậu lần này đấy. Lần sau còn như vậy thì đừng hòng tớ bỏ qua" - Jungyeon cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể mình ra. "Cộc cộc" Tiếng gõ cửa phòng vang lên. Sau đó cửa mở ra, theo sau là ông Jeon. "Ta ghé xem Momo sao rồi. Xem ra mấy vết thương chẳng nhằm nhò gì với cháu đâu nhỉ" - Ông Jeon chắp hai tay sau lưng mình buông một câu trêu đùa khi thấy Momo trông có vẻ rất tỉnh táo. "Cháu cũng mới tỉnh dậy thôi. Nhưng biết được bác đã phẫu thuật thành công cho Mina làm cháu khoẻ hơn nhiều ạ" - Momo trưng nụ cười ngâu si đặc trưng của mình ra. "Cháu khoẻ lại là tốt rồi. Cố gắng nghỉ ngơi đừng cử động nhiều thì sẽ mau lành thôi" - Ông Jeon ghi chép gì đó vào tập hồ sơ của mình, rồi ông quay người lại chuẩn bị tiến tới cửa ra vào. "Bác Jeon..." Tiếng Momo vang lên khiến ông Jeon khựng lại. "Cháu... có cái này muốn đưa cho bác..." Lần này ông Jeon quay người lại. Ông thấy Momo chìa bàn tay mình ra. Bên trong lòng bàn tay là chiếc USB chứa những dữ liệu quan trọng của dự án tưởng chừng như đã thất lạc của ông. "Sao cháu lại..." - Ông Jeon ngạc nhiên nhìn Momo. "Cháu xin lỗi bác vì đã lấy cắp nó. Khi cháu nhận được tin nhắn báo rằng Mina đang gặp nguy hiểm, cháu chẳng nghĩ ngợi gì mà hành động tự tiện như vậy. Khi gặp Mark, thật ra cháu mang theo tận 2 cái USB, một cái là của bác, cái còn lại hoàn toàn không có dữ liệu gì bên trong cả. Cháu đã đắn đo một lát đành đưa cho hắn cái USB giả. May mắn rằng hắn không kiểm tra gì cả nên cái USB gốc vẫn còn nguyên" Momo chậm rãi giải thích không chỉ cho ông Jeon, mà cho cả các thành viên Twice xung quanh. Ai cũng trưng bộ mặt sững sờ ra, nhất là Jungyeon. Cậu không ngờ rằng Momo lại có thể đánh cược mạng sống mình dễ dàng như vậy. Nếu như Mark phát hiện rằng hắn đang cầm trong tay cái USB giả thì chắc cả Momo và Mina đã chẳng còn cơ hội sống sót dù chỉ là nhỏ nhất. "Dù sao nó vẫn còn nguyên là ổn rồi. Ta không trách cháu đâu" - Ông Jeon nhận lại chiếc USB quý giá của mình - "Ta cũng xin lỗi vì đã khiến tất cả mọi người bị liên luỵ thế này" "Không có gì đâu ạ" - Tất nhiên các thành viên Twice hiểu rõ nỗi lòng của ông Jeon, nên đâu đứa nào dám trách ông. "Nếu không còn gì nữa thì ta đi đây" ------------------- "Mina unnie đang nằm trong phòng 243. Em sẽ tìm cách lùa mọi người đi để dành sự riêng tư lại cho hai người" Momo chậm rãi vừa đi vừa đẩy cây cột truyền nước biển của mình tới phòng 243 như Chaeyoung đã nói. Cậu thầm cám ơn con bé vì đã giúp cậu lôi kéo hết đám loi nhoi kia đi chỗ khác. Lúc nhắm mắt lại giả vờ ngủ, cậu vẫn nghe được Jungyeon nhất quyết không chịu đi vì sợ có chuyện gì xảy ra. Nhưng Chaeyoung cuối cùng đã thuyết phục thành công cái tên cứng đầu đó, với lí do rằng cả bọn chỉ đi mua đồ một lát thôi rồi sẽ quay lại ngay. "Đây rồi" Đứng trước cửa phòng 243, Momo hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước vào. Căn phòng chỉ có duy nhất một chiếc giường ở giữa, bao quanh là những máy móc cần thiết cho việc hồi sức. Mina nằm nhắm nghiền mắt. Xung quanh đủ thứ dây nhợ của máy móc. Âm thanh của máy đo nhịp tim vẫn đều đặn từng nhịp đập. Những luồng khí từ máy xông hơi vẫn đều đặn phả ra. Chắc hẳn các thành viên Twice đã kéo màn cửa sổ lại trước khi đi, nên căn phòng không được sáng lắm. Vậy cũng tốt, Mina sẽ dễ ngủ hơn, Momo nghĩ vậy. Momo nhẹ nhàng ngồi xuống trên ghế đặt bên cạnh giường. Cậu nhướn người tới kéo chăn lại cho Mina thật ngay ngắn rồi cứ thế nhìn ngắm khuôn mặt em. Nét mặt không còn tái mét trắng bệt như trước nữa mà đã có chút sắc hồng. Cậu nắm lấy bàn tay Mina trên giường của em rồi khẽ xoa nó. "Xin lỗi em... Đã hứa là sẽ bảo vệ em đến cùng mà giờ lại khiến em ra nông nỗi này..." Ánh mắt Momo trở nên đượm buồn. Thỉnh thoảng cậu lại đặt tay còn lại của mình lên trán Mina rồi vuốt ve nó. những lọn tóc loà xoà cũng nhanh chóng được cậu vén nó qua một bên. Tất nhiên tất cả đều xảy ra trong thầm lặng và nhẹ nhàng nhất có thể. Momo không muốn giấc ngủ của Mina sẽ bị làm phiền chút nào. "Mina?" Momo nhìn xuống bàn tay mình. Cậu cảm nhận được chút khẽ động đậy từ bàn tay thon thả trắng nõn mà cậu đang nắm lấy. Ngước mặt nhìn lên, cậu liền bắt gặp được đôi mắt Mina đang có dấu hiệu mở ra. "Mina! Em tỉnh rồi hả?" - Momo ngạc nhiên kêu lên. Mina cố gắng mở hẳn mắt mình lên nhưng cũng còn chút khó khăn. Em hôn mê cũng mấy ngày rồi. Mina quay sang thì bắt gặp ánh mắt đang đắm đuối nhìn mình của Momo. "Momo... " "Momoring của em đây" - Momo khẽ cười. Cậu siết chặt bàn tay đang nắm của Mina hơn. "Mina! Em đau hả?" Momo cuống quýt lên khi bỗng thấy Mina nhíu mày lại. Cậu định đứng dậy chạy ra ngoài gọi y tá nhưng cái siết tay thật chặt của Mina đã kéo Momo lại. Em khẽ lắc đầu nhìn cậu, ý nói rằng mình không sao cả. "Đừng đi... ở đây... một lát với em đi" Giọng Mina thều thào hơi khó nghe một tí, nhưng Momo có thể hiểu được mà quyết định ngồi xuống ghế lại. Cậu không nói gì nữa mà chỉ tập trung nhìn Mina say đắm, một tay vẫn siết chặt bàn tay trong lòng, tay còn lại vẫn ôn nhu xoa đầu em. "Đau thì phải nói chị một tiếng đấy. Đừng bướng bỉnh mà chịu đựng" - Momo vẫn còn hơi lo. Mina chỉ khẽ cười. Tất nhiên là đau chứ. Nhưng hiện tại em không muốn lại rời xa cậu chút nào, nên gật nhẹ đầu một cái để trấn an cậu. "Em làm chị sợ lắm có biết không?" - Momo nhớ lại cái khoảnh khắc Mina ngã nhào vào lòng cậu, rồi màu đỏ thẫm của máu khi cậu giơ hai bàn tay mình lên. Khỏi phải nói Momo đã hoảng sợ cực độ như thế nào. Momo lúc ấy như đứa trẻ nhỏ chỉ biết hoảng loạn khóc lóc một cách vô thức mà thôi. Bao nhiêu sự mạnh mẽ, thông suốt và quyết đoán để giải quyết vấn đề bỗng biến đi đâu mất, thay vào đó chỉ còn sự yếu đuối phủ trọn lấy tâm trí cậu. "Lúc đó... trong đầu em chỉ nghĩ có vậy thôi. Chị hy sinh vì em quá nhiều rồi..." Mina chậm rãi nâng tay kia lên lau đi giọt nước mắt vừa rơi ra của Momo, rồi vuốt ve bầu má đã phần nào hóp lại của cậu. "Chị nói cánh cụt khi khóc xấu lắm, trong khi gấu mèo khóc còn xấu hơn nữa" - Mina cố gắng chọc cho Momo cười lên. Hiệu quả tức thì, cậu bớt sụt sịt hẳn đi rồi khẽ cười. "Em còn mệt không? Nằm ngủ một lát nữa đi. Chút nữa chị sẽ gọi bác Jeon kiểm tra tình hình của em sau" "Gấu mèo hát ru cánh cụt ngủ nhé?" - Momo nháy mắt một cái. Mina mỉm cười gật nhẹ đầu. Chỉ cần nhìn em thôi tôi đã thấy trái tim mình đau nhói. Không dám nhắm mắt lại, vì tôi sợ em sẽ vụt mất. Tôi không thể rời xa em dù chỉ là một bước chân. Hôm nay cũng vậy, tình yêu của tôi sẽ luôn ở bên em. Hãy tựa vào vai tôi bất cứ khi nào em mệt mỏi. ... Tôi sẽ mang đi những giọt nước mắt phiền muộn của em. Bởi vì trên thế gian này, người có thể làm tôi cười chỉ có mình em thôi. Đừng khóc nữa nhé. Tôi sẽ bảo vệ em... Một hồi sau, Momo cảm nhận được bàn tay của Mina đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình dần thả lỏng ra. Em đã nhắm mắt lại tự khi nào, nụ cười mỉm trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại. Momo nhướn người tới rồi chậm rãi đặt lên trán Mina một nụ hôn. Sau đó cậu cứ thế nhìn ngắm khuôn mặt bình yên của Mina, mặc kệ mọi thứ xung quanh. . . Somi nhìn thấy tất cả qua ô cửa kính nhỏ trên cửa phòng. Nhưng lúc này, con bé chẳng cảm thấy tức giận hay khó chịu gì cả. Đây là lần đầu nó thấy nét mặt bình thản của Mina, thêm cả nụ cười vô cùng hạnh phúc của chị ấy nữa. Điều quan trọng là... tất cả là nhờ có Momo unnie bên cạnh. Phải, Somi đã chấp nhận mình là kẻ thua cuộc. Dù cố đến mấy, nó sẽ không tài nào đánh bại được tình yêu vô bờ bến của Momo unnie, cũng như cái cách bảo vệ đặc biệt của chị ấy dành cho Mina unnie trong suốt thời gian qua. Somi bất giác nở một nụ cười thật tươi. Nó sẽ nghe theo lời ba nó, và sẽ chúc phúc cho cả hai... "Như vậy có khi còn tốt hơn là níu kéo mà cả hai đều đau khổ..." -------------------- Buổi sáng. Jihyo đi dọc hành lang trạm xá đến căn tin để mua một ít đồ ăn cho cả bọn. Lướt ngang qua quầy tiếp tân, trưởng nhóm chợt khựng người lại vì nghe thấy âm thanh quen thuộc. "Cô cho tôi hỏi những người này có tên trong danh sách bệnh nhân không?" Giọng nói này... Jihyo lập tức quay người đi ngược lại tới khu vực tiếp tân, thì thấy bóng lưng của một ông chú, trông rất quen.Ôi trời... Không lẽ là... "Chú gì ơi..." Ngay khi Jihyo cất giọng lên hỏi, người đàn ông đang đứng ở quầy tiếp tân liền quay phắt người lại. "Jihyo?" . . "JYP-NIM!!!!!!!!!" -----------
|
Fin - End of Season 1 Mina đang rất là ngượng. Vô cùng ngượng. Trong khi cái con người bên cạnh không ngừng nũng nịu mè nheo em đến nỗi các thành viên xung quanh muốn dựng tóc gáy... . . "Mina ah ~ Chị biết lỗi rồi mà ~~ Lần sau chị không làm vậy nữa đâu ~~" "Chị còn dám có lần sau à?" - Mina quay ngoắt người qua nhìn cậu, mặt đỏ gay nhưng đa phần vì ngượng nhiều hơn là giận. . . Sáng nay, Momo thức dậy với một tâm trạng vô cùng phấn khởi. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, cậu toan ghé qua phòng Mina thăm em một lát. Nói là thăm nhưng thực chất là thèm hơi người ta phát điên rồi. Jihyo ra lệnh Mina cần được nghỉ ngơi riêng tư sẽ tốt cho việc hồi phục hơn, nên cậu chẳng mấy khi có dịp được gần người yêu mình. Hôm nay chắc Mina khoẻ hơn rồi nhỉ, chắc qua thăm một lát sẽ không sao đâu ah ~ Vô cùng phấn khởi nên khi mở cửa phòng bước vào, Momo lập tức tá hoả lên khi không thấy Mina đâu. Nhìn khắp phòng chỉ thấy mỗi cái giường cùng những máy móc xung quanh nằm trơ trọi. Chạy tới phía cửa sổ phòng nhìn xuống dưới cũng chẳng thấy bóng dáng quen thuộc, cậu quay ngoắt người lại đằng sau rồi tiến thật nhanh tới cánh cửa còn lại ở phía đối diện cửa sổ... "RẦM" Cửa bật mở thật mạnh. "MINA!!!" Bốn mắt nhìn nhau... À không... Đúng ra là sáu mắt nhìn nhau... "ÁHHHHHHHHHHHHH" "CHỊ BƯỚC RA NGOÀI NGAY CHO EM!!!!" Mina hét toáng lên đuổi thẳng cổ con người đang chết trân đứng trước cửa phòng vệ sinh ra ngoài. Sana đang đứng phía sau Mina cũng bị ảnh hưởng không ít bởi cái âm lượng muốn thủng màng nhĩ của em ấy, đến nỗi giật mình xém đánh rơi cả chiếc áo bệnh nhân đang cầm trên tay. Momo cuống cuồng đóng thật nhanh cánh cửa phòng vệ sinh lại, rồi đứng tựa vào cửa ở phía ngoài. Mặt đỏ lừ. Tim đập thình thịch hồi tưởng lại cái khoảnh khắc khi nãy... Lúc mở cửa ra, nguyên tấm lưng trần trắng nõn không một chút che đậy của Mina đập thẳng vào mắt cậu... Cả hai cũng chỉ mới quen nhau không được bao lâu, cậu tôn trọng Mina nên sẽ không làm điều gì quá đáng với em ấy. Suy cho cùng Momo mặt ngâu tâm hồn còn trong sáng và ngây thơ lắm. Nhìn mạnh mẽ bên ngoài vậy thôi nhưng nhiều khi bên cạnh Mina, cậu như đứa con nít vậy. Nhưng sau khi thấy cái điều không nên thấy khi nãy, cái sự ngây thơ trong sáng đó đã dần vơi bớt đi phần nào rồi... . . "Cậu cũng thiệt tình... Không biết gõ cửa trước khi mở cửa à?" - Sana hùa theo phe Mina. "Tại tớ lo chứ bộ! Ai biết được là hai người lại đang trong phòng vệ sinh đâu..." - Momo phụng phịu giải oan cho mình. Nãy giờ cậu vẫn duy trì dỗ người yêu khó chịu bên cạnh mình bằng cách làm đủ trò aegyo với em ấy. Mina khi giận lên thì... khổ cho Momo rồi... "HAHAHAHA... Đáng đời cậu. Cho chừa cái tật hấp tấp" - Jungyeon cười một cách "khinh bỉ" nhìn bạn thân của mình. Cậu đứng dậy đi lướt ngang Mina và Momo đang ngồi trên giường thả hai chân đung đưa dưới đất. "RẦM" "Jungyeonie!" - Nayeon hoảng hốt chạy tới gần Jungyeon. "YAH! MOMO! CẬU DÁM GẠT CHÂN TỚ!" - Jungyeon nhăn nhó xoa hai đầu gối của mình, không quên liếc mắt lên nhìn cái con người vẻ mặt ung dung ngồi trên giường kia. Momo đáp trả lại Jungyeon bằng bộ mặt "khinh bỉ" của mình. Coi như có qua có lại.Cho chừa cái tội thấy bạn gặp nguy mà không giúp đỡ. Jungyeon bật người dậy nhào tới giường rồi dùng tay mình kẹp cổ Momo lại, khiến cậu giãy đành đạch lên. "Dám chọc tớ này!" "Oái!! Buông ra!! Không thì đừng trách tớ!" - Momo không phải dạng vừa đứng hẳn lên vật lộn với Jungyeon. "Jungyeonie!!" - Nayeon một bên cố kéo người Jungyeon ra khỏi Momo cùng sự hợp sức của Chaeyoung và Dahyun. "Momo unnie!!!" - Mina cũng dẹp lòng tự trọng của mình qua một bên cùng Tzuyu và Sana nhanh chóng gỡ Momo đang dính chặt lấy Jungyeon. Mỗi lần Momo và Jungyeon gây lộn thì nhà cửa chỉ có nước tan hoang. Cả bọn không muốn đền bù thiệt hại cho những vật dụng trong phòng này đâu ~ "E hèm" Tiếng hắng giọng ở phía cửa ra vào vang lên. Tất cả các cô gái liền dồn hết ánh mắt mình về hướng âm thanh phát ra. "Không có ta nên mấy đứa làm loạn phải không?" . . . "JYP-NIM!!!!!" Tất cả cùng dẹp hết mọi việc qua một bên chạy nhào tới ôm chầm lấy Park Jin Young, khiến ông chú muốn ngã ngửa ra đằng sau. Đứa nào cũng bắt đầu thút thít. "Thôi được rồi, tránh ra nào" - Jin Young lùa đám nhóc ra xa, rồi ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ hướng nhìn cả đám. "Bọn cháu còn chưa biết phải liên lạc với chú như thế nào thì chú đã xuất hiện rồi" - Jungyeon lên tiếng. "Ta tình cờ gặp Jihyo khi nãy nên mới biết là mấy đứa có mặt đầy đủ hết ở đây" "Mina và Momo bị sao thế này?" - Jin Young ngạc nhiên nhìn duy nhất hai đứa nhỏ mặc y phục của bệnh nhân đang ngồi trên giường. Momo thì băng bó khắp người trong khi Mina nét mặt không được thoải mái lắm. "Có một số việc ngoài ý muốn xảy ra thôi ạ..." - Momo gãi đầu cười trừ - "Bọn cháu ổn rồi. Chú đừng lo lắng quá" "Sao chú lại biết chỗ này mà tìm bọn cháu? Tình hình ổn định rồi ạ?" Jihyo nhanh chóng chuyển chủ đề. "Không hoàn toàn ổn định nhưng khu vực của chúng ta được phòng bị khá vững chắc nên bọn điên loạn bên ngoài không xâm nhập vào được. Nói chung mọi việc nằm trong tầm kiểm soát của chính phủ. Còn việc tìm mấy đứa thì ta biết được trạm xá này là trạm xá lớn nhất ở Busan nên ta bắt đầu việc tìm kiếm ở đây. Không ngờ lại trùng hợp như vậy..." "Cạch" Jin Young đang vẫn đang luyên thuyên bị ngắt đoạn bởi âm thanh cửa phòng vừa mở ra. "Ah! Bác Jeon!" - Cả bọn la lên. "JYP-nim! Đây là bác Jeon. Người đã giúp đỡ bọn cháu trong suốt thời gian qua!" - Jihyo mở lời đầu tiên. Jin Young liền đứng dậy nhìn người đàn ông trong bộ đồ bác sĩ quen thuộc, hai tay bỏ vào túi áo trước mặt mình. "Chào anh. Tôi là Park Jin Young" "Rất vui khi biết anh. Anh với mấy đứa nhỏ này...?" - Ông Jeon nhanh chóng bắt lấy bàn tay đang chìa ra của người đối diện. "Tôi là quản lí chính của đám nhóc này. Chúng trực thuộc công ty của tôi" "À... Tôi hiểu rồi. Anh huấn luyện tụi nhỏ hay lắm. Chúng mạnh mẽ hơn tôi nghĩ nhiều đấy" Câu nói đầy ẩn ý của ông Jeon làm Jin Young trong một thoáng khẽ nhíu mày khó hiểu. Tất nhiên là khó hiểu vì ông chú đâu có mặt ở đây chứng kiến mọi việc đã xảy ra trong thời gian qua đâu... "Cám ơn anh đã chăm sóc tụi nhỏ" - Jin Young cuối người lịch sự cám ơn ông Jeon. Sau đó ông chú quay sang nhìn các thành viên Twice trìu mến. "Mấy đứa sẵn sàng về nhà rồi chứ?" -------------------- Vài ngày sau, Momo hồi phục hẳn. Mina đôi khi di chuyển vẫn còn chậm nhưng tình hình đã tốt hơn rất nhiều. Cả bọn nhanh chóng sắp xếp hành lí của mình ngay ngắn. Bây giờ chỉ còn chờ xe của JYP-nim đến đón nữa thôi. Ông chú nhất quyết không muốn làm phiền ông Jeon nên đã thuê một căn phòng ngoài khách sạn để ở. "Bác Jeon. Bác thấy Somi đâu không ạ?" - Mấy ngày qua Mina chẳng thấy con bé đâu nên gặng hỏi ông Jeon đang làm việc trong phòng. "Con bé đang sau vườn phụ ta chăm sóc mấy bụi hoa mới trồng đấy" . . Somi đứng trầm ngâm tựa người vào thành cây cầu bắc ngang qua con sông nhỏ nhìn xa xăm đâu đó. Dưới chân là những dụng cụ làm vườn và đôi găng tay vẫn còn ẩm ướt mùi đất trồng. "Somi ah!" Somi quay mặt nhìn về hướng giọng nói cất lên.Mina unnie! "Chị tìm em sáng đến giờ. Hỏi bác Jeon mới biết em ở đây" - Mina tiến lại gần Somi rồi cũng dựa vào thành cầu đứng bên cạnh con bé. Bỗng nhiên cả hai im lặng không nói gì cả. Somi vẫn cảm thấy có lỗi nên đã tìm cách né tránh Mina, cũng như Momo và các thành viên còn lại từ khi cuộc ẩu đả xảy ra. Trong khi Mina, cách nhìn nhận của em về Somi đã có phần thay đổi... "Uhm... Vết thương chị sao rồi?" - Nhận thấy bầu không khí có phần ngượng ngịu, Somi mở lời đầu tiên. "Đi lại còn hơi khó khăn một chút nhưng cũng tạm ổn rồi" - Mina mỉm cười. "Mina unnie..." - Somi hít thở một hơi thật sâu, rồi quay sang trực tiếp nhìn Mina. "Chuyện lần trước... Em vô cùng xin lỗi chị và mọi người" - Somi cúi gập người hẳn xuống. "..." Somi sau đó quay người lại tiếp tục dựa lưng vào thành cầu rồi nhìn về phía trước. Giọng man mác buồn. "Thú thật là lúc đó em cũng chẳng biết tại sao mình lại có những hành động đê tiện đến vậy" "Từ khi mẹ bỏ đi... Em đã nuôi trong lòng sự thù hận những kẻ xen vào hạnh phúc của người khác. Nên khi thấy Momo unnie bên cạnh chị... Em cảm giác như ai đó đang xen vào hạnh phúc của chính mình vậy..." "Nhưng suy cho cùng thì em cũng chẳng khác gì họ phải không... Em cũng chỉ là kẻ chỉ biết xen vào hạnh phúc của chị và Momo unnie..." Somi chợt sững người. Mina đang vòng tay ôm lấy con bé. "Chuyện gì đã qua rồi đừng nhắc đến nữa" "Chị không để bụng đâu. Nên đừng tự trách bản thân mình nữa" Mina nở một nụ cười hiền. Somi vẫn còn cả một thời gian dài phía trước để trưởng thành hơn. Những gì đã xảy ra chỉ là nhất thời bồng bột. Chỉ cần biết rằng Somi bây giờ đã phần nào thay đổi cách suy nghĩ của mình theo chiều hướng tốt hơn là được rồi. Tách khỏi cái ôm, Mina nhanh chóng quệt đi giọt nước mắt vừa rơi ra của Somi. Con bé cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi. Thêm cả hạnh phúc lắm. Đây là lần đầu tiên nó được Mina unnie ôm. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Nó sẽ luôn giữ trong lòng những kỉ niệm vừa qua của cả hai... "Mina!" Tiếng Momo vang lên đằng sau. "Somi?" Momo chạy lại gần tới chỗ Mina đang đứng thì thấy có cả Somi phía sau nữa. Không hiểu sao tự nhiên cậu nép sát người Mina lại gần mình hơn, một tay vòng ra sau lưng ôm lấy eo em ấy. Không phải là Momo trở nên ác cảm gì với Somi, chỉ là... cậu cảm thấy hơi lạ lẫm một chút thôi. "JYP-nim đến rồi! Mau đi thôi" "Somi... Em sẽ ra tiễn mọi người chứ?" - Mina quay sang nhìn Somi. "Hai người đi trước đi. Em sẽ theo sau" - Somi nháy mắt. --------------------- "Chàu chào bác Jeon ~ Cám ơn bác nhiều lắm" "Somi ah ~ Tạm biệt nhé ~ " Các thành viên Twice nhoái đầu ra khỏi cửa kính xe vẫy vẫy tay về hướng ông Jeon và Somi đang đứng trước cửa chính của căn biệt thự. Cả bọn cũng tạm biệt luôn cả căn biệt thự nữa, nơi đã chứa chấp họ trong suốt 6 tháng qua. Somi cho hai tay của mình vào túi áo hoodie trước bụng. Con bé chỉ mỉm cười lặng lẽ vẫy tay lại chào mọi người.Tạm biệt tất cả... "Chúng ta lên đường nhé!" - Park Jin Young tư thế sẵn sàng cầm tay lái bắt đầu khởi động máy. Ông chú không quên giơ ngón cái lên ra hiệu cho đám loi nhoi phía sau. "Brừmmmmmmm" Ngay khi xe bắt đầu lăn bánh, Momo ngồi ngoài cùng bên cạnh Mina không quên quay ra ngoài cửa kính xe nhìn Somi lần cuối. Somi cũng bắt gặp được ánh mắt của cậu. Con bé chỉ khẽ nhếch môi một cái. Dù không nói lời nào nhưng ánh mắt của cả hai đã đủ để nói lên tất cả... "Tạm biệt nhé. Chị mà làm Mina unnie khóc thì đừng trách tôi" "Tất nhiên là tôi sẽ chăm sóc Mina thật tốt rồi. Sống tốt nhé nhóc con" . . . ----------------------- Một năm sau. Dịch bệnh đã hoàn toàn chấm dứt. Tất cả đều nhờ vào công thức ngày nào của ông Jeon. Ông đã quyết định đưa nó cho viện nghiên cứu quốc gia để những nhà khoa học ở đó có thể phân phối thành những liều vaccine cung cấp cho mọi người khắp nơi. Sadness manager cũng nằm trong số những người được cứu sống lại. Chị quay trở về tiếp tục làm nhiệm vụ "cao cả" của mình - quản lí 9 đứa nhóc của chị. Ai cũng quay trở lại quỹ đạo cuộc sống bình thường của mình. Các thành viên Twice cũng vậy. Họ vẫn đi show và comeback đều đều trong năm qua. . . "Tập trung tập trung!" - Jihyo dùng hai chiếc đũa đang cầm trên tay gõ vào cái ly thuỷ tinh trên bàn thu hút sự chú ý của các thành viên còn lại. "Sắp tới chúng ta sẽ được nghỉ xả hơi trong vòng 1 tháng đấy" "WOAAAAAAAAA!!" - Ai cũng háo hức ra mặt. "Được rồi được rồi. Ngưng la dùm mình. Bây giờ quyết định là sẽ đi đâu?" "Chúng ta đi Nhật chơi đi!" - Sana nhanh nhảu. "Em muốn đi biển cơ..." - Dahyun phũng phịu. "Đúng rồi! Đi biển vui hơn. Nhắc tới biển thì đi Hawaii là được nhất ^^" - Chaeyoung hùa theo Dahyun. "Yah! Chị đưa ra ý kiến trước mà! Tzuyu! Em cũng muốn đi Nhật phải không?" - Sana không chịu quay sang nhìn chằm chằm maknae bên cạnh. "Ơ... em... Tất nhiên là... đi Nhật sẽ vui hơn rồi" - Tzuyu đành cười trừ nghe theo ý của Sana khi thấy ánh mắt sắc lẹm của chị nhìn mình. "Đi Hawaii!" "Đi Nhật!" "Đi Hawaii!!!!" "Đi Nhậtttttttt!!!!" "RẦM" "Thôi đủ rồi!" Cả bọn tập trung nhìn xuống cuối bàn, nơi vừa phát ra tiếng đập bàn. "Mọi người cho tớ xin. Chúng ta không cần đi đâu xa xôi cả. Quyết định đi công viên giải trí đi" - Momo đứng dậy khoanh hai tay lại. Cái sự kiện đi xa của một năm trước đôi khi vẫn còn ám ảnh cậu tới giờ. Nên làm ơn đi... Có chết cũng đừng bắt cậu đi chơi xa nữa. "Hmmm... Cũng được đấy! Vừa gần nhà lại đỡ tốn tiền khoản đi lại" - Jungyeon lên tiếng. "Sana, Dahyun, Chaeyoung thấy thế nào?" "Ý hay đấy! Em muốn thử những trò cảm giác mạnh mới mở năm ngoái. Cả năm nay bận quá không có dịp nào đi cả" - Chaeyoung phấn khởi. "Sana unnie... Hay mình đi công viên giải trí nha?" - Tzuyu nghe tới công viên giải trí cũng vui lên hẳn. Cùng nằm trong hội maknae cả thôi nên cậu vẫn còn con nít lắm. Sana nhìn vẻ mặt cầu xin tội nghiệp của họ Chou kia cũng mủi lòng mà gật đầu. Sau đó lần lượt các thành viên còn lại cũng đồng ý. "OK! Vậy mai tớ sẽ báo với Sadness unnie" - Jihyo kết thúc cuộc họp. . . Cuối cùng cũng tới ngày kì nghỉ bắt đầu. Cả bọn háo hức thức dậy chuẩn bị từ sớm để đi công viên giải trí như đã nói. Mina chạy vội ra khỏi phòng ngang qua khu vực bếp thì phát hiện vài lá thư của fan hâm mộ gửi đến từ hôm qua nằm rơi dưới bàn ăn. Em nhanh chóng cuối người xuống nhặt chúng lên. Sẵn tiện, Mina lật từng bức thư để kiểm tra xem có thư nào của mình không. Có một bức thư thu hút em vì nét chữ ghi bên ngoài trông đẹp vô cùng. Tò mò nên Mina sẵn tay mở nó ra đọc ngay tại chỗ... Khoé môi em bất giác cong lên. "Mina! Em làm gì lâu vậy? Sadness unnie tới rồi kìa!" - Momo ở bên ngoài hét vọng lên. "Nae ~ Em ra ngay!" Mina tâm trạng vô cùng phấn khởi nhanh chóng chạy ra ngoài nhập bọn với các thành viên còn lại. Lá thư khi nãy được để ngay ngắn trên bàn ăn... "Mina unnie, Chị khỏe không ạ? Xin lỗi vì đã không liên lạc với chị trong suốt thời gian qua. Em cùng ba đang định cư bên Anh. Bật mí cho chị, em đang quen một người. Em ấy cũng còn trẻ con lắm, làm nũng suốt. Nhưng em ấy dễ thương lắm cơ. Chị đừng lo, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi. Nhất định một ngày không xa em và bạn gái sẽ quay về dự concert của mọi người. Jeon Somi" Vậy là cuối cùng Somi cũng đã có được tình yêu trọn vẹn... Mina cùng Momo vẫn tiếp tục tình yêu hạnh phúc của mình. À, không hẳn là mỗi Momo và Mina, còn có Sana và Tzuyu, Nayeon và Jungyeon nữa. Và đâu đó... Dahyun và Chaeyoung cũng bắt đầu chớm nở một tình yêu trẻ con của mình... Chỉ tội cho Jihyo... Bảy Bóng Đèn lúc nào cũng duy trì phận shipper của mình bên cạnh các cặp đôi của nhóm. Nhưng không sao, Bảy thấy mọi người hạnh phúc thì Bảy cũng hạnh phúc lây rồi! THE END. Còn tiếp nữa... [TWICE] TRAIN TO BUSANCập nhật Lần cuối: 21 hours ago
|