[Fanfic Twice] Train To Busan
|
|
Chapter 15 Con tàu nhỏ bên trong nhà ga chính ở trạm Mugunghwa bắt đầu lăn bánh. Sau khi tàu đã ra ngoài đường ray phía bên trái, người trưởng tàu đứng trong buồng lái không quên quan sát xung quanh tìm kiếm những người còn sống sót. "CỨU TÔI VỚI" - Người đàn ông trong bộ vest đen đằng xa lọt vào tầm mắt của người trưởng tàu. Ông ta không ngừng kêu cứu khi một toán săn mồi đang rượt đuổi mình phía sau. "CHẠY NHANH LÊN!" - Người trưởng tàu vẫn đang trong buồng điều khiển hô vọng ra xa. Con tàu vẫn đang lăn bánh với tốc độ không quá nhanh, nên người đàn ông vest đen vẫn còn cơ hội bắt kịp với tàu. "Ah!" Người đàn ông vest đen chợt vấp ngã, khiến cổ chân bị trẹo qua một bên. Không đành lòng bỏ mặc một mạng người, người trưởng tàu bất chấp chạy ra khỏi buồng lái và leo xuống tàu cứu lấy ông ta. "Cứu tôi..." - Người đàn ông vest đen vươn tay ra chuẩn bị nắm lấy tay người trưởng tàu đang tiến lại gần mình. Trớ trêu thay, khi người trưởng tàu vừa chạy tới và nắm lấy tay ông ta, ông ta liền không do dự ném người trưởng tàu ra phía sau lưng mình để cản bọn săn mồi. Bọn săn mồi lập tức cắn xé người trưởng tàu xấu số, trong khi người đàn ông vest đen cố gắng lê lết từng bước chân chạy tới con tàu trước mặt mình. "Tôi xin lỗi... "- Ông ta chỉ quay lại nhìn người trưởng tàu lần cuối rồi trèo lên trên con tàu đang lăn bánh... ----------- "Arghhhhhhh" Cả bốn thành viên Momo, Jihyo, Dahyun và Mina mặt đanh lại hợp sức kéo tảng đá đang bịt chặt con đường sống sót cuối cùng của Chaeyoung. "Momo unnie..." - Chayeoung vẫn còn kẹt bên trong khóc không thành tiếng. Tiếng gầm rú của bọn săn mồi đang đập loạn xạ vào những mặt kính cửa sổ, âm thanh rạn nứt của những mặt kính ngày càng tăng lên... "RẦM" "CHOANG!" Ngay khi tảng đá vừa lăn qua một bên, mặt kính đầu tiên phía bên phải Chaeyoung bể nát. Bọn săn mồi trào ra ngoài lũ lượt như thác nước. "CHAEYOUNG! NẮM LẤY TAY CHỊ!" - Momo lập tức cuối hẳn người xuống đưa tay qua lỗ hổng nắm lấy tay Chaeyoung rồi kéo em thoát ra ngoài, trước khi một tên săn mồi chuẩn bị chụp lấy chân con bé mà ngấu nghiến. Cuối cùng Chaeyoung cũng thoát chết trong gang tấc. "Chạy mau lên!" - Momo tức thì ra hiệu cho cả bọn cùng chạy về phía trước tránh xa con tàu ra. "CHOANG!" "CHOANG!" "CHOANG!" Những mặt kính còn lại của con tàu bị lật hoàn toàn bể vụn. Bọn săn mồi bên trong tuôn ra ào ạt khiến con tàu nằm lật hẳn xuống đường ray. Sau khi cứu Chaeyoung, các cô gái lập tức dồn hết sức mình mà chạy về hướng con tàu nhỏ đang lăn bánh phía trước. Momo chạy sau cùng các thành viên còn lại. Cậu cần bảo đảm mọi người trong tầm mắt của mình và không một ai sẽ bị tấn công từ phía sau. Bọn săn mồi từ trong con tàu bị lật trèo hẳn ra ngoài rượt theo cả bọn Momo, kéo theo tất cả những toán săn mồi gần đó. Số lượng bọn săn mồi dần tăng lên. Hiện tại có đến cả trăm tên đang điên loạn đuổi theo năm thành viên Twice. Jihyo chạy đầu tiên nên nhanh chóng vươn tay chụp nắm được thành cầu thang ở phía đuôi tàu mà leo lên. "Mina, đưa tay cho tớ!" - Jihyo cố định người mình, một tay giữ thật chặt thành cầu thang, tay còn lại vươn ra chỗ Mina. Mina sau khi chụp được tay Jihyo liền lấy đà trèo lên. Lần lượt Dahyun và Chaeyoung cũng yên vị trên tàu an toàn với sự giúp sức của Jihyo. Người còn lại vẫn đang chạy dưới đường ray là Momo. Trong lòng cậu như trút đi được một gánh nặng vì mọi người đã lên hết trên tàu. "Momo unnie! Nắm lấy tay em mau!" - Jihyo thở dốc vươn tay ra lần cuối. Mina, Dahyun và Chaeyoung phía sau ngăn ôm lấy eo trưởng nhóm để ngăn em không bất cẩn bị té xuống dưới. Momo vừa chạy vừa quay đầu ra nhìn đằng sau. Phát hiện sắp bị đuổi kịp, cậu gồng hết sức mà chạy thật nhanh về phía trước. Ngay khi Momo vừa nắm lấy tay Jihyo và trèo lên, một tên săn mồi đã đuổi kịp tay trượt mất chân cậu nên bèn nắm vào thành cầu thang. Những tên phía sau cũng lập tức ôm lấy người tên đuổi kịp, nối đuôi nhau tạo thành một hàng thật dài. Dần dần tiếng bánh tàu ma sát với đường ray vang lên. Tàu có chiều hướng chạy chậm lại vì sức nặng của chúng. Thấy tình hình ngày càng xấu, Momo quyết định trèo xuống cầu thang, cố định mình thật chắc chắn rồi dùng chân đạp vào tay của tên đầu đàn đang nắm lấy thành cầu thang. Cậu tập trung cao độ đạp thật mạnh và liên tục như không màng đến mọi sự xung quanh. Mina và các thành viên ở trên cùng nắm lấy hai tay Momo thật chắc tránh cho cậu ngã xuống dưới. Sau cú đạp lần thứ mười, cuối cùng cánh tay của tên săn mồi ở đầu đàn cũng rời ra khỏi thành cầu thang. Cả toán phía sau mất đà ngã sấp xuống dưới và tụt hẳn lại phía sau. Momo liền trèo lên trên tàu lại rồi nằm hẳn xuống mà thở dốc. Cậu mệt đến nỗi chẳng còn sức nói gì nữa. Không riêng gì Momo, Mina, Jihyo, Dahyun, và Chaeyoung cũng ngồi bệt xuống dựa vào thành tàu vì mệt. Con tàu dần lấy lại tốc độ và lăn bánh đều trở lại tiến về phía trước... Mọi chuyện... kết thúc rồi chứ? Momo nằm một hồi rồi ngồi dậy, nhìn thấy mấy đứa nhóc cuối cùng cũng an toàn thì thở phào nhẹ nhõm. "Mọi người! Còn Jungyeon unnie và Nayeon unnie..." - Jihyo sực nhớ tới Jungyeon và Nayeon. Từ khi bị kẹt dưới con tàu bị lật cho tới giờ, cả bọn hoàn toàn quên mất sự vắng mặt của hai người chị lớn của nhóm. Cũng không trách được vì mọi việc xảy ra đột ngột và dồn dập quá. "Không lẽ họ cũng..." - Dahyun mắt lộ rõ vẻ sững sờ lấy tay che miệng lại. "Chúng ta không nói trước được điều gì đâu" - Momo chỉ khẽ thở dài. "Họ sẽ không sao mà phải không? Chúng ta sẽ đi tìm họ mà phải không? Momo unnie?" - Mina bỗng sợ hãi nắm lấy tay Momo. Hết Tzuyu đến Sana, em không hề muốn nghĩ đến việc Nayeon và Jungyeon cũng bị như vậy. "Em đừng lo. Chúng ta sẽ tìm họ" - Momo nhìn Mina khẽ cười. Cậu cũng một tay nắm lấy tay Mina, tay kia xoa đầu để trấn an em. Một lát sau, Momo đứng dậy tiến về hướng buồng điểu khiển của tàu. Nhưng vừa nhìn qua ô cửa sổ vào bên trong, Momo trở nên khiếp sợ khi bắt gặp người đàn ông trong bộ vest đen bỗng quay ngoắt người lại nhìn thẳng vào mình. Quan trọng là... ông ta đang biến đổi... Momo hoảng hốt lập tức lùi ra phía sau. Ông ta vì chưa biến đổi hoàn toàn nên vẫn còn chút nhận thức, nắm lấy chốt cửa bên trong mở cửa buồng lái rồi bước ra ngoài, đối diện với cậu. Các thành viên thấy vậy cũng sợ hãi đi lùi ra sau, trong khi Momo dùng tay của mình đưa ra hai bên để che chắn cho các thành viên, tránh việc ông ta sẽ nhào tới tấn công bọn nhóc bất cứ lúc nào. "Cứu tôi với... Tôi sợ lắm..." - Người đàn ông vest đen run rẩy, thỉnh thoảng co giật nhẹ. Momo vẫn ở phía trước dòm chừng từng hành động của ông ta, tay vẫn đưa ra hai bên. "Giúp tôi... Mẹ tôi đang chờ tôi... ở Busan..." - Giọng nói ông ta trở nên gấp gáp hơn, màu trắng đục trong mắt kèm theo những lằn đỏ xuất hiện nhiều hơn... "Ông... ông bị lây nhiễm rồi" - Momo cuối cùng cũng lên tiếng. Cả bọn gần đụng phải cuối tàu rồi, nên cậu cần phải làm gì đó chặn ông ta lại. "Không... không thể nào" - Ông ta giơ hai tay lên để kiểm chứng câu nói của Momo. Như không thể tin được, ông ta vung tay loạn xạ, kèm theo những cơn co giật liên hồi. Bỗng nhiên, ông ta dừng mọi hành động của mình lại và nhìn chằm chằm xuống đất... Trước khi Momo kịp phản ứng, người đàn ông vest đen bỗng ngước mặt lên, đôi mắt trắng đục nhìn thẳng vào cậu và lao tới. Momo không còn cách nào khác phải dùng sức mình chặn ông ta lại để tránh nguy hiểm cho các thành viên còn lại. "Momo unnie!" - Mina khóc thét lên, định nhào tới chỗ Momo nhưng Jihyo kéo em lại. Mina đang xúc động mạnh nên chỉ làm cho mọi chuyện thêm rắc rối. Momo và người đàn ông vest đen vật lộn gay cấn với nhau ngay rìa tàu. Momo chợt mất đà nên ngã xuống đất đưa hẳn nửa thân trên của mình ra ngoài lơ lửng trên không, còn ông ta liên tục gầm rú tìm mọi cách cắn lấy cậu. Dù gì sức nặng của ông ta so với Momo là vô cùng lớn, nên cậu đang gặp khó khăn trong việc đứng lên, vì ông ta hoàn toàn nằm đè lên người cậu. Lúc này, Momo chỉ còn một tay chặn ông ta lại, tay còn lại nắm lấy thành tàu phía trên để ngăn mình không bị rơi xuống dưới đường ray. "MOMO UNNIE!" - Mina, Jihyo, Dahyun và Chaeyoung không màng nguy hiểm gì nữa chạy tới chỗ Momo và cùng nắm lấy cổ áo người đàn ông vest đen mà kéo lên để giải vây cho Momo. Phát hiện có người sau lưng mình, người đàn ông vest đen quay ngoắt người lại đổi mục tiêu của mình sang bốn thành viên phía sau. Ông ta nhào tới bọn nhóc và gầm rú điên loạn... "Không! Không được!" - Momo sau khi thoát khỏi ông ta và bật dậy. Mina ở trước nhất đang bị tấn công liên tục. "MINAAA!" - Momo kịp thời dùng tay của mình vòng ra phía trước che miệng người đàn ông vest đen lại trước khi ông ta cắn vào tay Mina. "Arghhhhhhhhhhh" Momo hoàn toàn bị cắn vào tay trong khi che miệng ông ta lại. Cậu chỉ còn biết nhắm mắt thật chặt cố chịu đựng cơn đau điếng người trong khi ông ta không ngừng găm sâu hàm răng của mình vào da thịt cậu. "Momo unnie... Không..." - Mina khóc nức nở khi nhìn thấy Momo. Jihyo chỉ còn biết ôm Mina vào lòng mình và che đi tầm mắt của em hướng về phía Momo càng nhiều càng có thể. Dahyun và Chaeyoung sững sốt như không tin vào mắt mình nữa. Trong khi đó, tay vẫn còn đang chặn ở miệng người đàn ông vest đen, Momo nhanh chóng kéo ông ta đi lùi ra sau tránh xa bọn nhóc thật xa. Tới gần thành tàu, cậu vơ lấy sợi dây xích mắc trên đó quấn một vòng xung quanh hông mình rồi chốt nó lại thật chặt. Con tàu đang di chuyển khá nhanh, bây giờ nếu rơi xuống dưới chỉ có nước tan nát. Nhắm mắt thật chặt, Momo dứt khoát kéo cả người đàn ông vest đen cùng chính mình ra khỏi thềm tàu... "MOMO UNNIE!" - Cả bọn hét toáng lên. Nhờ có sợi xích buộc vào khi nãy, Momo an toàn lơ lửng trên không, trong khi người đàn ông vest đen rớt khỏi người cậu và rơi tự do về một hướng nào đó. Sau cùng, Momo liền dùng hết sức nắm lấy thành tàu và trèo lên trên tàu lại. Mối nguy hiểm cuối cùng đã biến mất... Momo nhìn vào vết cắn trên bàn tay mình mà không nói gì, rồi cậu quay mặt sang nhìn Mina cùng mấy đứa nhóc còn lại. Mina trong vòng tay của Jihyo nhìn chằm chằm vào Momo, hai hàng nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt mình. "Momo unnie..." Việc cuối cùng cần làm, Momo gỡ sợi xích buộc quanh hông mình ra rồi chạy nhanh vào buồng điều khiển tàu. Cả Jihyo, Mina, Dahyun và Chaeyoung cũng chạy theo cậu vào trong. Momo nhìn quanh một lượt, đảm bảo bình nhiên liệu vẫn còn đầy và tìm kiếm cần gạt để thắng tàu. "Mấy đứa vào đây" - Momo kéo từng nhóc một vào trong buồng lái, riêng Jihyo, cậu kéo em ngồi vào chiếc ghế mà trưởng tàu hay ngồi để điều khiển tàu. "Jihyo, nghe chị nói này. Đây chắc là cần gạt để thắng tàu lại. Khi tới Busan và cảm thấy an toàn rồi thì gạt nó xuống. Em hiểu chưa?" - Momo vừa dặn dò Jihyo vừa thở dốc. Cậu bỗng thấy mệt lắm rồi... Jihyo vẫn sững sờ nhìn Momo. Nhưng em vẫn gật đầu để Momo yên tâm. "Chị trông cậy vào em đấy Jihyo!" - Momo ôm lấy Jihyo lần cuối. Sau đó cậu tiến tới chỗ Mina, Chaeyoung và Dahyun đang ngồi. "Mấy đứa, nhìn chị này" - Momo nắm lấy tay từng đứa một, giọng vô cùng gấp gáp, cậu biết thời gian của mình không còn nhiều nữa - "Ở Busan mấy đứa sẽ được an toàn. Phải tự bảo vệ lấy nhau có biết không?" Momo bắt đầu thở dốc nhiều hơn. Mắt cậu dần chuyển đổi... "Nghe chị, nhất định phải tìm được Jungyeon và Nayeon. Mấy đứa làm được không?" Dahyun và Chaeyoung nước mắt lã chã trên mặt mau chóng gật đầu, vì hai đứa nhóc không muốn Momo phải lo. Từ nãy đến giờ, cậu hoàn toàn né tránh ánh mắt của Mina. Momo không dám nhìn vào đôi mắt đó. Sau khi đã nói hết những gì cần nói, Momo liền đứng dậy tiến lại cửa của buồng lái chuẩn bị bước ra ngoài. Cậu khựng lại. Là Mina. Em đang nắm lấy tay cậu. "Momo unnie... Đừng đi..." Vẫn không dám quay mặt lại nhìn Mina, Momo nhắm chặt mắt lại để cho những giọt nước mắt đã nén lại nãy giờ tuôn ra. "Momo unnie... Em xin chị..." Giọng Mina cũng run rẩy không kém, tay vẫn níu lấy tay Momo thật chặt.Chị đã nói định mệnh của chúng ta là luôn bên nhau mà... "Mina... chị xin lỗi..." Momo dùng tay còn lại nắm lấy tay của Mina dứt khoát gỡ khỏi tay mình, rồi chạy ra ngoài buồng lái và đóng sập cửa lại. "MOMO UNNIE!! MOMO UNNIE!!!" Tiếng hét vang vọng của Mina trong buồng lái. Jihyo lập tức ôm chặt lấy người Mina trước khi em mở cửa và chạy theo Momo. Trưởng nhóm cần bảo đảm lời hứa của mình với Momo trước khi cậu quay sang nhìn đám nhóc... "Jihyo, hứa với chị, chăm sóc Mina giúp chị" "MOMO UNNIE!!!" "MOMO UNNIE!!" "MOMO UNNIE!!" Là giọng của Mina. Momo nghe chứ. Giọng nói của Mina làm sao cậu có thể không nghe được. Mina của cậu là một đứa trẻ ngoan mà phải không... Em sẽ biết đứng lên để tiếp tục mà phải không... Em sẽ không giận cậu đâu mà phải không... Momo đứng ở khu vực cầu thang ở phía cuối con tàu, nơi cả bọn khi nãy ra sức trèo lên thoát khỏi bọn săn mồi rượt đuổi. Ánh mắt cậu dần chuyển thành màu trắng đục... ... "Uhm... Momo có mệt không? Đưa em xách hộ bớt cho" - Mina lo lắng nhìn Momo vừa đeo ba lô trên vai vừa phải kéo theo hai cái va li to nữa. "Momo không sao đâu. Vì em Momo cái gì cũng chịu được ^^ Tí nhớ thưởng cho Momo là được rồi" - Momo cười ôn nhu. "Thưởng... cái gì cơ?" "Thưởng ở đây nè" - Momo đột nhiên dừng lại, đưa má cậu về Mina. "Yah Momo kì quá! Ở đây có các thành viên đấy! - Mina ngại đỏ mặt "Không thưởng thì không chịu đi nữa đâu ~~" "Thôi được rồi..." Momo bất ngờ quay mặt qua nên Mina bất đắc dĩ hôn ngay vào môi cậu. "AHHHHHHHH Momo chơi kì quá. Không thèm đi với Momo nữa!" Momo ôm bụng cười không ngớt nhìn tướng chạy hai hàng của Cụt-chan... ... "MOMO UNNIE!!!" "Mina... Tạm biệt em..." Ánh mắt trắng đục cùng những lằn đỏ bên trong, Momo sức lực cạn kiệt để cơ thể mình rơi về phía trước... "Định mệnh của mỗi người chúng ta được sắp đặt sẵn hết rồi. Và chị không hề hối tiếc gì cả..." "Mina, chị nhất định sẽ bảo vệ em tới cùng..." ...
|
Chapter 16 "Đây là đâu...?" Mina đang đứng trong một con hẻm nhỏ. Một màn đêm bao trùm xung quanh khiến Mina khó có thể nhìn thấy được gì rõ ràng đằng xa. Rồi em cất bước đi tới. Âm thanh "lộp cộp" từ đôi giày của chính mình là tất cả những gì Mina nghe được lúc này. Lớp khói trắng mỏng phà ra mỗi khi Mina khẽ thở một cái, nhiệt độ đang hạ thấp lắm rồi. Em vừa đi vừa dùng hai tay ôm lấy cơ thể mình để sưởi ấm.... "Momo unnie?" Mina sững lại. Là chị. Là Momo unnie của em đang đứng từ xa. Mina chỉ nhìn thấy bóng lưng của chị hắt xuống mặt đường, vì chị đang quay lưng lại với em... Mina bắt đầu chạy. Đúng là chị rồi. Chị đã quay lại với em rồi... Momo bỗng quay ngoắt người lại. Mina sững sờ.Không thể nào... Momo điên cuồng nhào tới Mina. Mặt mày bê bết máu. Những lằn đỏ rực trong đôi mắt màu trắng đục trông đến khiếp đảm nhìn chừng chừng vào Mina. Mina chỉ có thể bỏ chạy. Đây không còn là Momo unnie của em nữa... Mina vấp ngã. Đau quá. Chân bị trẹo qua một bên khiến em không đứng lên nổi nữa. Momo đã gần đuổi kịp. Tiếng gầm rú của cậu vang vọng khắp cả con hẻm nhỏ. Mina ngồi dưới đất chỉ còn biết cố gắng lê lết lùi lại phía sau... "Đừng mà... Tránh xa tôi ra..." Mina nấc lên từng cơn trong cuống họng. Không xong rồi, Momo đã ở ngay trước mặt mình. "Đừng mà...." Cậu nhe hàm răng của mình ra chuẩn bị găm xuống cổ Mina... ... "MOMO UNNIE! KHÔNG!" - Mina la toáng lên. Cơ thể em run lên từng cơn bần bật, hai tay bấu thật chặt lấy tấm ra giường. "MINA! CẬU TỈNH LẠI ĐI!" - Jihyo sợ hãi mau chóng đánh thức Mina dậy. Mina chợt mở bừng hai mắt mình ra ngồi bật dậy khỏi giường. Nỗi khiếp sợ đong đầy trong đôi mắt long lanh một màng nước mỏng. "Mina! Tớ đây! Cậu sao vậy?" - Jihyo liền ôm chầm lấy Mina mà vuốt nhẹ sau lưng em. Đây là lần đầu tiên trưởng nhóm chứng kiến Mina gặp ác mộng, nhưng không biết là Mina đã mơ thấy những gì mà lại xúc động như thế này nữa. "Không sao... Chúng ta an toàn rồi" - Jihyo vẫn không ngừng xoa lưng Mina. Mina chỉ nhìn về phía trước không cất một tiếng. Chỉ là em còn quá hoảng sợ. Giấc mơ đó thật sự rất kinh khủng... Một hồi sau, Jihyo cũng tách ra khỏi cái ôm. Em vén những lọn tóc loà xoà trên trán Mina. Nét mặt Mina dần dịu lại, trông cũng đỡ hơn lúc nãy nhiều rồi. "Cậu bình tĩnh chưa?" - Jihyo hỏi lại lần nữa cho chắc. "Ừm... tớ xin lỗi. Tớ ổn rồi" - Mina cố nở một nụ cười để trưởng nhóm an tâm. "Mà... chúng ta đang ở đâu vậy?" - Mina lúc này mới có dịp nhìn xung quanh. Hai đứa đang bên trong một căn phòng nhỏ. Có hai chiếc giường, một cái Mina đang nằm bên góc bên phải, cái còn lại bên góc bên trái. Bốn bức tường của phòng đều được sơn màu trắng tinh, có một cái cửa sổ nhỏ ở phía bên giường bên kia. Trời cũng đã xế chiều nên có thể thấy hoàng hôn phía ngoài cửa sổ. Mina quay qua bên cạnh giường mình thì thấy có bình nước biển mắc vào cây cột bằng nhôm, đường dẫn nước biển đang truyền tới cổ tay em. "Chúng ta đang ở trạm xá Wooridul ở Busan. Cậu mê man cũng ba ngày ba đêm rồi đấy" - Jihyo đáp lại. Mina trông khá ngạc nhiên vì em chẳng nhớ gì cả. Cũng phải thôi, lúc tàu thắng gấp lại khi cả bọn dừng chân ở nhà ga Busan, Mina liền ngất xỉu ngay lúc đó khiến ai cũng lo sốt vó lên. Sau đó cả đám được đưa vào trạm xá này nghỉ dưỡng. Jihyo, Dahyun và Chaeyoung dần dần hồi phục trong một ngày, còn Mina tự nhiên lại lên cơn sốt mê man cho tới bây giờ mới tỉnh lại. "Thôi cậu đừng nghĩ ngợi gì nhiều. Cậu tỉnh lại là may rồi. Lúc cậu sốt lên tận hơn 40 độ hai hôm trước làm tớ sợ phát khiếp được. Tưởng là cậu đi theo Momo unnie luôn rồi" - Jihyo tuôn ra một tràng. "Thôi chết! Cái miệng mình..." Jihyo lập tức đưa tay lên che miệng lại vì vô tình nói trúng ngay chữ không nên nói. Mina đang bình thường bỗng mặt chùng xuống hẳn, không phản ứng gì cả. "Mina! Tớ xin lỗi!" - Jihyo nắm lấy bàn tay Mina xin lỗi lia lịa.Trưởng nhóm ơi là trưởng nhóm cái miệng hại chết cái thân mi rồi... Mina lấy tay lau đi giọt nước mắt đọng lại trên mắt mình. Hít thở sâu một cái, em ngước mặt lên nhìn Jihyo. "Tớ ổn mà... Chỉ là bụi bay vào mắt thôi" - Mina khẽ cười nắm lấy tay Jihyo mà trấn an trưởng nhóm. Bầu không khí trong căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt đến khó thở... "Ah! Dahyun, Chaeyoung! Hai đứa đi đâu mà lâu vậy?" - Thấy bóng dáng Dahyun và Chaeyoung thấp thoáng ngoài cửa, Jihyo lập tức đổi chủ đề bằng cách vẫy tay hướng ra cửa gọi hai đứa nhóc vào. "Mina unnie! Chị tỉnh rồi!" - Nhóc con Chaeyoung mừng rỡ chạy lại giường Mina, mặt mày hớn hở nắm lấy tay chị mình. "Cũng tại Chaeyoung hết đấy! Em bảo đi xuống dưới căn-tin mua ít đồ ăn cho hai chị mà nó lại chạy đi đâu lạc mất. Em mất cả buổi đi kiếm nó. Nào ngờ bắt gặp nó đang ríu rít nói chuyện với ai đó quên luôn nhiệm vụ đi mua đồ ăn của mình" - Dahyun ấm ức kể lể. "Em xin lỗi chị rồi mà" - Chaeyoung quay qua nắm lấy tay Dahyun quơ qua quơ lại - "Mà em vừa kết bạn được với một người đấy. Cậu ấy tên là--" Chưa kịp hoàn thành câu nói, cả bọn quay qua hướng cửa ra vào vì có ai đó vừa mở cửa phòng. Là một cô gái với mái tóc màu nâu hạt dẻ. Mặt trông hơi tây một chút. "Đây là người mà em nói với các chị nè!" - Chaeyoung buông tay Dahyun ra chạy lại chỗ cô gái. Nhóc con không ngần ngại lôi kéo cô gái mới vào lại gần chỗ các thành viên. "Em... chào các chị. Khi nãy Chaeyoung làm rơi bảng tên của mình nên em lần theo số phòng ghi trên đó để tới đây trả lại cho cậu ấy" - Cô gái nở một nụ cười vô cùng thân thiện, hai tay chìa chiếc bảng tên nhỏ ra đưa cho Chaeyoung. Nãy giờ cả Jihyo, Mina và Dahyun cứ ngỡ cô bé này là không phải là người Hàn vì khuôn mặt trông rất tây của cô. Nhưng khi nghe được tiếng Hàn phát âm khá trôi chảy từ cô bé, cả ba mới dẹp bỏ cái ý nghĩ đó đi. "Em tên là Somi. Năm nay em 18 tuổi" - Cô bé cuối cùng cũng giới thiệu thân phận mình.Thì ra là bằng tuổi Chaeyoung nhà mình. "Chào em! Chị là Jihyo, còn đây là Mina và Dahyun" - Jihyo dõng dạc lấy lại tinh thần vừa nói vừa chỉ từng người. "Chào Mina unnie, Dahyun unnie! Em có nghe Chaeyoung kể về các chị rồi" - Somi lên tiếng - "Em... vô cùng xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra với mọi người..." Cả đám chợt im lặng, khẽ thở dài. Từng dòng kí ức đau thương ùa về khiến tâm trạng ai cũng chùng xuống. "Ah! Các chị vẫn đang đi tìm hai thành viên thất lạc của mình đúng không?" - Somi phá tan bầu không khí ngượng ngùng. Jihyo mắt sáng rực lên - "Đúng rồi! Em biết họ ở đâu à?" "Em không chắc, nhưng để em đi hỏi ba em. Ông là quản lí của trạm xá này. Nhiệm vụ của ông là ghi chép lại những người được đưa vào đây. Bạn của các chị nếu có tới đây thì có thể tên họ cũng có trong danh sách không chừng" "Somi ah! Bọn chị trông chờ cả vào em đấy!" - Jihyo đứng hẳn dậy nắm lấy tay Somi. Mina và Dahyun cũng phấn chấn hơn. Cuối cùng cũng có chút manh mối của Jungyeon và Nayeon rồi. "Không có gì đâu. Giúp được gì em sẽ giúp tới cùng" - Somi cười nắm lấy tay của Jihyo. Con bé mới 18 tuổi nhưng trông chững chạc vô cùng, nên ai cũng bất ngờ khi con bé tiết lộ số tuổi thật của mình. Cách nói chuyện cũng rất lịch sự và gây thiện cảm cho người nghe. Chung quy thì Somi đã để lại một ấn tượng khá đẹp trong lòng các thành viên Twice. ---------- Buổi chiều. Mina đứng ở cửa sổ phòng đăm chiêu nhìn đi đâu đó. Ánh nắng chiều tà hắt vào khuôn mặt lúc nào cũng một vẻ điềm đạm của em... Mina đi dạo dọc hành lang của trạm xá. Chợt em thấy Jihyo thấp thoáng ở một góc tường cùng Somi. Định đi tới chào họ, Mina dừng lại nép vào một góc tường nghe ngóng khi họ đang nói về Jungyeon và Nayeon. "Jihyo unnie, em xin lỗi nhưng em đã lục tung những danh sách ba em đưa rồi mà không có tên của bạn chị trong đó" - Somi lộ rõ vẻ áy náy trên mặt mình. Jihyo chỉ im lặng một hồi. "Dù sao cũng cám ơn em, Somi. Bọn chị sẽ tiếp tục tìm họ" - Jihyo cười trấn an Somi. Rồi cả hai tiếp tục bàn về chuyện gì đó... ... Mina nhắm mắt lại một lúc, để cho cơn gió thoảng bên ngoài cửa sổ luồn qua tóc mình. Khẽ thở dài một cái, Mina mở mắt ra. Em đưa tay lên nhìn vào chiếc vòng đeo trên tay rồi khẽ chạm vào nó. Chiếc vòng này là Momo tặng Mina vào dịp sinh nhật thứ 20 của em. Mina cười khúc khích, tiếng cười lẫn với tiếng nức trong cổ họng. Em nhớ Momo unnie của mình. Momo luôn làm cho Mina cảm thấy mình là người bạn gái hạnh phúc nhất trên đời này trong sự nuông chiều và bảo bọc của cậu... Hôm đó, Mina xin phép công ty về thăm gia đình mình ở Nhật sau khi đã tổ chức ăn uống linh đình với các thành viên. Vào buổi tối trước khi đi ngủ, Mina chợt nhận được tin nhắn từ Momo bảo em mau mở cửa cho cậu. Mina tá hoả vì không ngờ rằng Momo lại theo em tới tận sứ sở Hoa Anh Đào này. Vừa mở cửa ra, Mina không khỏi xót xa khi thấy khuôn mặt đã ửng đỏ của Momo vì lạnh. Cậu mặc một chiếc áo khoác to sụ, hai tay xoa vào nhau để sưởi ấm đứng dựa vào tường nhà Mina. "Chúc mừng sinh nhật em, Mina" - Momo chìa hộp quà nhỏ ra trước mặt Mina. Khỏi phải nói Mina thích như thế nào. Bên trong hộp là chiếc vòng bằng bạc, có hình mặt chim cánh cụt nho nhỏ đính trên đó trông khá tinh xảo. "Chị phải đặt làm nó tận hai tháng trước mới kịp cho sinh nhật em đấy" - Momo chắp tay sau lưng nhìn Mina cười ôn nhu. Mina cầm chiếc vòng trên tay, mắt rưng rưng vì cảm động. Momo thấy vậy liền ôm lấy Mina. "Cánh cụt đừng khóc mà ~~ Đào nhỏ thương mà ~~~" - Momo dùng chất giọng nhừa nhựa của mình chọc cho Mina cười. Mina cười khúc khích, mặt vùi vào ngực cậu còn hai tay vòng ra phía sau ôm lấy cậu chặt hơn... ... Một tuần trôi qua, Mina hồi phục hẳn. Cả bọn muốn làm gì đó có ích một chút, nên Somi nói mọi người có thể đi giúp đỡ những bệnh nhân khác trong trạm xá. Đương nhiên là ba của Somi đồng ý rồi, vì càng nhiều nhân lực thì càng tốt. Cả đám được phân công nhiệm vụ của mình bên khu A của trạm xá, nơi có những đứa nhỏ đang bị lạc gia đình. Somi vẫn làm nhiệm vụ từ trước tới giờ của mình ở khu B. "Aishhhhhh" - Somi quăng tập hồ sơ của mình lên bàn, khiến cho Chaeyoung bên cạnh giật cả mình. "Ai làm cậu tức à?" - Chaeyoung hỏi. "Bực mình quá đi mất! Muốn làm người tốt cũng không xong nữa" - Somi hậm hực ngồi xuống ghế. "Có chuyện gì vậy? Kể tớ nghe" "Có người mới được đưa vào đây hôm qua. Cô ta khó chịu kinh khủng. Tớ chào hỏi cũng không thèm nói gì. Tớ tới đưa phần thức ăn mỗi bữa cũng chẳng thèm ăn. Ngày nào cũng chỉ thấy cô ta đụng đũa được vài lần, còn lại phần thức ăn vẫn y nguyên" - Somi hồi tưởng lại. "Trưa nay tớ ráng kêu cô ta ăn một thêm một ít cháo đi thì cô ta không những không ăn mà còn thẳng tay hất đổ nó đi nữa, làm tớ dọn phát mệt luôn! MUỐN CHẾT THÌ TÔI CHO CÔ CHẾT LUÔN! ĐỪNG THÈM TÔI QUAN TÂM TỚI NỮA!" - Somi tuôn một tràng, âm lượng ngày càng tăng khiến cho Chaeyoung tim đập thình thịch vì sợ. Somi khi tức giận đáng sợ ghê ah ~ "Thôi nào... Để tớ đi xem sao. Tớ cũng muốn biết ai lại có thể khiến một Somi thân thiện thành ra thế này đây" - Chaeyoung cười trừ giúp Somi hạ hoả bớt. "Cậu coi chừng bị ăn nguyên tô cháo vào mặt đấy!" - Somi nhìn Chaeyoung tay đang bưng khay thức ăn tiến tới cửa để ra ngoài. ----------- "Cộc cộc" "Này cô gì ơi... Tôi đưa bữa tối đến đây" - Chaeyoung gõ cửa lần thứ tư. Không thấy có ai trả lời, Chaeyoung làm liều mở cửa phòng đi vào. Người mà Somi nói đang nằm trùm chăn trên giường, không có dấu hiệu là sẽ trả lời Chaeyoung. Chaeyoung đặt khay thức ăn lên bàn, rồi từ từ tiến tới chỗ giường cô ta đang nằm. "Tôi để thức ăn trên bàn, cô ráng ăn một tí được không?" Không một chút phản ứng từ con người đang nằm trên giường. "Nếu thức ăn không được ngon, tôi sẽ nói với nhà bếp" - Chaeyoung vẫn kiên nhẫn. "Cô gì ơi..." "ĐÃ BẢO LÀ TÔI KHÔNG MUỐN ĂN MÀ" - Cô gái nằm trên giường hất tấm chăn ra ngồi bật dậy giận dữ nhìn Chaeyoung. "Jungyeon unnie?"
|
Chapter 17 Jungyeon không biết là mình đã chạy được bao xa nữa. Sau cuộc chia li với Nayeon, Jungyeon hạ quyết tâm rằng phải tiếp tục đứng lên mà đi tiếp. Cậu cần phải tìm các thành viên còn lại. Có khi họ vẫn còn sống. Biết đâu họ cũng đang tìm cậu thì sao. Ít nhất cái suy nghĩ đó, niềm hy vọng nhỏ nhoi đó giúp Jungyeon có thêm dũng khí để không bỏ cuộc giữa chừng. Hai tên săn mồi đang rượt theo Jungyeon. Bọn săn mồi hình như không bao giờ biết mệt nhỉ. Jungyeon cố gắng duy trì những bước chạy của mình về phía trước. Ban ngày nên trời nóng vô cùng, khiến cậu dần mất sức. Nước uống và lương thực trong những ngày qua cũng đã cạn kiệt. Cả người cậu bây giờ như đang bị thiêu đốt bởi cái nóng cháy da cháy thịt bên ngoài, cũng như sự khô cằn héo úa của từng tế bào của cơ thể bên trong. Jungyeon ngã quỵ, nằm bệt xuống mặt đất. Hai tên săn mồi đã gần kề. Jungyen đã quá quen thuộc với âm thanh gầm rú của bọn chúng. Nó ám ảnh cậu từ ngay khi Tzuyu từ biệt cả bọn tới giờ. Jungyeon gác tay lên trán mình. Hướng mắt nhìn lên trời. Cậu nheo mắt lại để tránh cái nắng chói chang đang chiếu thẳng xuống mặt mình.
"Nayeon unnie... Em nghĩ mình không giữ lời hứa được với chị nữa đâu..." Jungyeon vẫn nằm bất động dưới đất, thả lỏng cơ thể. Cậu khẽ cười một cái, chấp nhận mọi thứ sẽ xảy đến. Định mệnh quyết định hết cả rồi mà. Cậu sẽ không một chút hối tiếc, vì cậu sẽ được gặp lại Nayeon. Sớm thôi...
Tiếng gầm rú ngay bên tai. Jungyeon dần nhắm mắt lại. Chờ đợi điều mà mình đã biết trước sẽ xảy đến, giống như với Tzuyu, Sana và Nayeon ấy.
"ĐOÀNG" "ĐOÀNG"
"Bịch" "Bịch"
Là tiếng súng. Sau đó là tiếng người ngã xuống đất.
"Này, có nghe ta nói gì không?" Jungyeon lờ mờ thấy một bàn tay đang quơ qua lại trước mặt mình. Nhưng cậu không còn sức để mở miệng nổi nữa. Sau đó, cậu thấy cả cơ thể mình bị nhấc bổng lên.
"Vẫn còn sống! Mau đưa về trạm xá"
Trước khi nhận thức được gì thêm, một màn đen hoàn toàn bao trùm lấy cậu.
--------- Sáng sớm. Jungyeon khẽ mở mắt ra, nhíu mày lại vì chưa quen với ánh sáng hắt vào từ cửa sổ bên ngoài. "Mình còn sống sao?" Jungyeon cố gắng ngồi dậy, nhưng vẫn còn kiệt sức nên vừa nhấc lưng mình lên một chút, cậu ngã lại xuống giường ngay. Đảo mắt một vòng xung quanh, Jungyeon thấy mình đang trong một căn phòng giống như phòng chăm sóc bệnh nhân trong bệnh viện. Nằm thêm một lát nữa, cậu chậm rãi gồng mình ngồi dậy thêm lần nữa. Cuối cùng cũng được. Cậu kê hai cái gối cao lên rồi tựa lưng mình vào chồng gối, rồi nhìn thững thờ về một hướng vô định nào đó.
"Cạch"
Tiếng cửa phòng mở ra. Cô bé tóc màu nâu hạt dẻ mặt trông tây tây bưng một khay đồ ăn vào. "Chị tỉnh rồi à? Chị còn thấy mệt không?" - Somi đặt khay thức ăn lên bàn, tiến lại gần Jungyeon. Jungyeon không nói gì. Cậu bây giờ không có tâm trạng để nói chuyện với ai cả. "Đây là phần ăn sáng. Khi nào chị thấy đói thì dùng nhé" - Somi nhe răng cười tươi để chứng tỏ mình vẫn còn tồn tại trong căn phòng này. Somi ghi chép gì đó vào tập hồ sơ của mình rồi tiến lại cửa đi ra ngoài, để lại Jungyeon vẫn bần thần ngồi trên giường. Jungyeon khẽ liếc qua khay đồ ăn trên bàn. Cậu nuốt "ực" một cái trong cuống họng, rồi cầm lấy chiếc muỗng nhôm đặt bên cạnh phần cháo nóng hổi. Với tay lấy phần cháo, cậu múc một muỗng đầy rồi đưa vào miệng mình.
Đắng nghét.
Không phải vị cháo đắng nghét, mà cổ họng cậu cảm thấy đắng nghét vô cùng. Cảm giác buồn nôn bỗng ập tới, Jungyeon đặt vội phần thức ăn của mình lên bàn lại rồi chạy vào nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo. Bao nhiêu phèo phổi tim gan bên trong như muốn trào ra ngoài cùng mớ hỗn độn. Jungyeon đứng lên vội vã bật vòi xả nước rồi qua loa tạt nước lên mặt mình. Mặt ướt sũng, Jungyeon ngồi bệt xuống dựa lưng vào tường. Cậu cuối đầu xuống, vòng hai tay ôm lấy hai đầu gối đang chắp lại. Jungyeon nấc lên từng cơn. Từng giọt nước mắt tuôn rơi. Cậu không muốn chấp nhận sự thật rằng chỉ còn mỗi mình còn sống trong khi những người thân yêu của mình dần dần rời xa cậu.
"Tzuyu, Sana..."
Đặc biệt là chị. Lúc chị nằm trong lòng cậu co giật lên từng cơn, Jungyeon đau lắm. Cái cảm giác tận mắt chứng kiến người mình thương yêu nhất ra đi... nó ám ảnh cậu cho tới tận bây giờ. Ăn dần ăn mòn sự sống của cậu.
"Nayeon unnie... Em phải làm sao đây? Em sợ lắm..."
... Nguyên ngày hôm đó, cô bé tóc màu nâu hạt dẻ kia là người duy nhất ra vô phòng cậu để đưa phần ăn của ngày. Somi khẽ thở dài. Cả ngày nay từ bữa sáng tới bữa tối phần ăn trông vẫn y nguyên, chỉ mỗi ly sữa là vơi đi chút ít. Cũng đâu trách được Jungyeon, không hiểu sao cứ ngửi thấy mùi đồ ăn là lại cảm thấy buồn nôn. Somi quyết tâm phải bắt ép cái con người kia ăn hết phần ăn thì em mới chịu. Làm gì thì làm, cũng phải ăn mới có sức chứ. Cứ nằm thù lù một cục trên giường suốt thế kia, chẳng chịu đứng dậy vận động thân thể gì cả. Không chết vì tuổi già thì cũng chết vì thiếu dinh dưỡng nặng. Buổi trưa hôm sau, Somi bưng vào khay đồ ăn mới, cũng là cháo nhưng loãng hơn một chút cho dễ tiêu hoá hơn. "Chị ăn một chút đi mới mau khoẻ chứ" - Somi tiến lại gần Jungyeon, người nãy giờ vẫn ngồi bó gối trên giường. Jungyeon vẫn không nhúc nhích. Somi không chịu thua. Em tận tay cầm phần cháo lên đưa lại gần cậu. "Nếu chị không tự ăn được thì em sẽ giúp chị" - Somi nâng muỗng cháo lên đưa lại gần miệng cậu. Jungyeon nhăn mặt né mặt qua một bên. Somi vẫn kiên trì đưa muỗng cháo đang cầm trên tay theo hướng mà cậu quay đi. Cứ như vậy khoảng ba lần. Cảm giác buồn nôn lại ập tới, Jungyeon thẳng thừng đẩy cánh tay đang cầm muỗng cháo của Somi ra khỏi mặt mình, khiến em mất đà ngã ra đằng sau. Phần cháo rơi xuống đổ hết ra sàn. "Từ hôm qua tới nay chị chẳng thèm ăn uống đàng hoàng gì cả! Tôi chỉ muốn quan tâm chị thôi! Giờ ăn hay không ăn tôi cũng mặc chị!" - Somi tức giận quát vào con người nét mặt đang hoảng hốt và tội lỗi trên giường. Jungyeon không hề cố ý, chỉ tại cậu muốn tránh xa đồ ăn vào lúc này thôi. Somi hậm hực lau dọn mớ bầy nhầy dưới sàn, rồi không thèm nhìn mặt Jungyeon một lần mà tiến thẳng tới cửa đi ra ngoài. Em còn không quên đóng cửa "rầm" một cái thật mạnh. Somi thật sự giận lắm rồi. Jungyeon thở dài thườn thượt. Thôi xong. Định mở miệng xin lỗi mà mất luôn cơ hội luôn rồi.
--------- Buổi tối, Jungyeon vẫn nằm chùm chăn trên giường. Cậu muốn nhắm mắt lại ngủ một lát. Bỗng nhiên tiếng gõ cửa phòng lại vang lên. "Cộc cộc" "Ai nữa đây..." "Này cô gì ơi... Tôi đưa bữa tối đến đây" Jungyeon quyết định nằm im không nói gì cả. Cậu nghĩ nếu không ai trả lời thì tự khắc người ta sẽ bỏ đi thôi. Âm thanh gõ cửa lại vang lên tận bốn lần. Sau đó là tiếng cửa mở ra, rồi tiếng bước chân và tiếng khay đồ ăn được đặt xuống bàn. "Tôi để thức ăn trên bàn, cô ráng ăn một tí được không?" Jungyeon vẫn nằm im một cục không nhúc nhích. "Nếu thức ăn không được ngon, tôi sẽ nói với nhà bếp" Jungyeon thật sự bực mình rồi đấy. Tại sao mọi người cứ thích chỏ mũi vào cuộc sống của cậu vậy. Cứ bỏ mặc cậu đi cho rồi. Dù gì sống mà còn mỗi mình cô đơn thế này thì thà chết còn hơn. Và mớ đồ ăn đó nữa. Thật sự là cậu không tài nào nuốt nổi chúng. "Cô gì ơi..."
"ĐÃ BẢO LÀ TÔI KHÔNG MUỐN ĂN MÀ" - Jungyeon quyết định ngồi dậy quát thẳng vào mặt người kia.
"Jungyeon unnie?"
Jungyeon bàng hoàng mở to mắt. Đây là mơ phải không? Là nhóc con Chaeyoung đây mà... Chaeyoung lập tức ôm chầm lấy người Jungyeon, dụi mặt vào vai cậu khóc nức nở. Cuối cùng cũng tìm được chị rồi. Jungyeon cũng choàng tay ôm chặt Chaeyoung, miệng nở một nụ cười thật tươi. Đây là lần đầu tiên cậu cười từ lúc bất tỉnh tới giờ. Vậy là cậu không phải ở một mình nữa rồi. Jungyeon tách khỏi cái siết chặt từ Chaeyoung. "Em cứ nghĩ là sẽ không bao giờ được gặp lại chị nữa" - Chaeyoung đã thôi khóc rồi, nhưng vẫn còn sụt sùi một chút. "Chị cũng vậy. Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây" - Jungyeon quẹt đi giọt nước trên hốc mắt, tay xoa đầu Chaeyoung. "Chị đây rồi vậy còn Nayeon unnie đâu? Em thấy hai chị đã ở bên cạnh nhau từ trước khi con tàu bị lật mà" - Chaeyoung gấp gáp hỏi. Jungyeon chỉ lặng thinh, nắm lấy tay của Chaeyoung thật chặt. Cậu cuối gầm mặt xuống. Chaeyoung trở nên sững sờ không tin vào mắt mình nữa. Thái độ này của Jungyeon đủ để nói lên tất cả... "Không thể nào... Nayeon unnie..." - Chaeyoung giọng run rẩy. "Chaeyoung này, chúng ta đừng nghĩ về nó nữa" - Jungyeon ngước mặt lên dùng hai tay lau đi nước mắt của nhóc con đối diện. Bây giờ là lúc hội ngộ, những kí ức buồn này hãy cất nó đi. Gặp lại được nhau rồi, phải phấn chấn lên mới phải. "Em đây rồi các thành viên còn lại đâu?" - Jungyeon mau chóng chuyển chủ đề, không đề cập đến những chuyện buồn nữa. "Bọn em vào trạm xá này cũng một tuần rồi. Cả bọn hiện đang phụ giúp mọi người chăm sóc mấy đứa nhóc còn lạc gia đình. Ở không mãi cũng chán" - Chaeyoung cuối cùng cũng nín khóc. "Chúng ta đi gặp mọi người bây giờ được không?" "Để em dẫn chị đi. Mọi người mà thấy chị chắc vui không tả nổi luôn ấy" - Chaeyoung bước xuống giường. Jungyeon cũng lật tấm chăn qua một bên xuống theo sau. "À Jungyeon unnie" - Chaeyoung sực nhớ ra điều gì đó - "Chị... đừng nhắc đến tên Momo unnie nha, nhất là trước mặt Mina unnie" "Momo..." - Tới lượt Jungyeon ngạc nhiên. "Chị ấy vì cứu bọn em mà hy sinh chính mình. Chị không tưởng tượng nỗi Mina unnie lúc ấy trông ra sao đâu" - Chaeyoung hồi tưởng lại cái khoảnh khắc đau thương đó - "Mina unnie mấy ngày trước cứ như người mất hồn. Lên cơn sốt mê man và cứ gặp ác mộng liên tục. Bọn em phải động viên tinh thần dữ lắm chị ấy mới khá lên một chút" Jungyeon nắm chặt hay bàn tay mình lại. Nét mặt sững sờ nhìn Chaeyoung. Hết Nayeon unnie giờ lại tới người bạn thân của cậu ra đi... Vậy bây giờ cậu là người chị cả của nhóm rồi, cần phải che chở bọn nhóc này mới được. ----------- Cả hai đi dọc theo hành lang chính của trạm xá tới khu A, nơi những tiếng ồn của con nít phát ra nhiều nhất. Nhìn qua cửa kính, Jungyeon có thể thấy được Jihyo đang ngồi trên một tấm thảm, xung quanh là một đám nhóc chừng 6 đến 7 tuổi. Jihyo hình như đang đọc truyện cho tụi nhỏ nghe, tay chân múa may minh hoạ loạn xạ cả lên trông buồn cười lắm. Bên góc bên kia là Mina và Dahyun đang dạy mấy bé gái học múa. Tất nhiên Mina là giáo viên chính ở đây rồi. Em đang làm mẫu vài động tác thiên nga xoè cánh cho bọn nhóc xem. Jungyeon khẽ cười khúc khích. Các thành viên Twice làm cô nuôi dạy trẻ được rồi đấy. Jihyo đang tập trung kể truyện bỗng nghe thấy tiếng cửa khu A mở ra. Nghĩ là Chaeyoung quay lại nên trưởng nhóm nhìn sang hướng cánh cửa vừa mở. Chợt, cuốn truyện tranh đang cầm trên tay rơi xuống đất, Jihyo ngạc nhiên như không tin vào mắt mình. Là Jungyeon đang bên cạnh Chaeyoung. "JUNGYEON UNNIE!!!!!" Jihyo la toáng lên lập tức chạy tới chỗ Jungyeon. Âm lượng vốn đã lớn của trưởng nhóm nay lại càng lớn hơn, kéo theo sự chú ý của Mina và Dahyun. "Jungyeon unnie... Là Jungyeon unnie" - Dahyun quay sang nhìn Mina, mắt mở to vì vui mừng. Mina và Dahyun cũng ngưng ngay việc mình đang làm mà chạy tới chỗ Jungyeon. Hiện tại Jungyeon cảm thấy khó thở vô cùng vì có tận ba con người đang ôm siết chặt lấy mình. Sau một màn khóc lóc sướt mướt, Jungyeon cũng phải nói thật với mọi người về tình hình của Nayeon. Bầu không khí bỗng trở nên trầm xuống khi cả bọn phải đối mặt với sự thật đau đớn này. Chợt lại có tiếng mở cửa ra. "Chào mọi người! Em đang trên đường đi kiểm tra khu B mà đi ngang qua khu A này nên sẵn tiện ghé vào thăm mọi người luôn" - Somi vẫy tay cười tươi phá tan đi sự trầm lắng nãy giờ. "Ơ... Người này...." - Somi ngạc nhiên nhìn Jungyeon. "Đây là Jungyeon, thành viên bị thất lạc mà bọn tớ tìm bữa giờ" - Chaeyoung giới thiệu cho Somi. "Đây là cái người mà tớ kể với cậu đó Chaeyoung!" - Somi bỗng tức giận cau mày chỉ thẳng vào người Jungyeon. Trong khi cả bọn vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, trừ Jungyeon, Chaeyoung và Somi, Jungyeon từ tốn bước lại gần Somi. "Em... cho chị xin lỗi chuyện hôm trước. Chỉ tại mùi thức ăn hay khiến chị buồn nôn nên..." - Jungyeon nhìn Somi ấp a ấp úng rồi cúi gập người xuống. Somi nhận thấy sự chân thành và gấp rút trong lời nói và ánh mắt của Jungyeon, nên em cũng chẳng màng tới chuyện hôm trước nhiều nữa. "Em cũng xin lỗi vì đã quát chị" - Somi cũng gập người xin lỗi Jungyeon. Dù gì mình cũng nhỏ tuổi hơn nên quát vào mặt người ta như vậy là không được. Sau tất cả, mọi người lại hoà thuận với nhau như trước. Cả bọn quyết định đi ăn tối với nhau. Jungyeon lần này lại ăn ngon miệng hơn. Cậu vui vẻ gắp thức ăn liên tục, cũng tại hôm qua tới nay có ăn uống đàng hoàng gì đâu. Somi thấy vô cùng thích thú khi làm quen với những người bạn mới này. Từ khi vào trạm xá này phụ ba, có mỗi em là nhân viên nhỏ tuổi nhất, còn lại toàn những cô chú lớn tuổi, nên cũng cô đơn lắm. Nay có những người bạn đồng trang lứa thế này, tâm trạng Somi mỗi khi đi trực lúc nào cũng phấn khởi. Somi đang ăn bỗng đặt đũa xuống rồi ra hiệu cho mọi người nhìn mình.
"Em có ý kiến này... Mọi người muốn về ở nhà em không?"
|
Chapter 18 "Em có ý kiến này... Mọi người muốn về ở nhà em không?"
Somi nhìn năm cặp mắt hoàn toàn đổ dồn về mình sau lời đề nghị. "Em không có ý gì đâu" - Somi cười trừ lắc hai tay qua lại - "Chỉ là em thấy mọi người ở trạm xá này mãi cũng không tiện nghi cho lắm" Các thành viên Twice nhìn nhau tỏ vẻ bối rối. Không phải họ chê bai lời đề nghị này của Somi. Chỉ là họ sợ phiền phức cho em thôi, cũng tận năm người chứ đâu phải một hay hai người. "Ừm... bọn chị..." "Các chị đừng lo phiền phức gì cả" - Somi mau chóng dập tắt sự bối rối của mọi người - "Nhà em rộng rãi nhiều phòng lắm. Dù gì thường ngày cũng có mỗi mình em và người quản gia ở nhà thôi. Ba em lại đi làm suốt. Thấy em có thêm bạn chắc chắn ba sẽ đồng ý mà" Tới lượt Jihyo là tâm điểm của mọi ánh nhìn từ các thành viên. Nhiệm vụ của trưởng nhóm là phải đưa ra quyết định đúng đắn trong mọi trường hợp. Jihyo liếc nhìn sang Jungyeon thăm dò ý kiến. Thấy Jungyeon chỉ nhún vai, trông như thể"mấy đứa làm gì thì làm, chị sao cũng được", Jihyo đưa ra quyết định cuối cùng. "Bọn chị cám ơn em nhiều lắm Somi. Em giúp bọn chị mãi thế này thật ngại quá" - Jihyo ngại ngùng tay gãi phía sau cổ. "Tốt quá! Em lại tưởng các chị sợ phiền mà không đồng ý" - Somi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thuyết phục được họ rồi - "Vậy lát nữa em sẽ nói với ba về chuyện này. Ông sẽ cho phép ngay thôi" Buổi tối hôm đó, cả bọn nói cười ríu rít đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Các thành viên Twice đã quyết định sẽ cất đi những nồi buồn và đau đớn vừa qua vào một góc trong lòng. Nayeon, Momo, Tzuyu, và Sana cũng sẽ cảm thấy vui mừng khi thấy những người chị em của họ quay trở lại với quỹ đạo cuộc sống bình thường mà phải không? Nói là làm thật, Somi sau bữa tối tức tốc chạy vào văn phòng làm việc của ba mình để hỏi về chuyện khi nãy. Ông Jeon đang ghi chép sổ sách bỗng thấy cánh cửa phòng mở toang ra, trước mặt là đứa con gái của mình trông rất phấn khởi. "Ba, ba còn nhớ những người mà con nói ba cho họ trực bên khu A của trạm xá này không?" - Somi đứng trước bàn làm việc của ông Jeon, hai tay đặt lên trên mặt bàn. "Trí nhớ ba còn tốt lắm" - Ông Jeon vẫn cặm cụi làm việc. "Vậy ba cho họ về ở nhà mình được không?" - Somi đề cập đến vấn đề chính của buổi trò chuyện. Cổ tay đang ngọ nguậy ghi chép chợt khựng lại, ông Jeon ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn con gái mình. Ông khẽ cau mày một cái. "Tại sao ba phải cho phép họ?" - Ông Jeon gỡ cặp kính đang đeo xuống, rồi ngã lưng ra chiếc ghế xoay nhìn Somi. "Ba à, ba đi làm suốt thôi. Có mỗi mình con suốt ngày lủi thủi một mình ở nhà lẫn cái trạm xá khô khan này. Từ khi có sự xuất hiện của họ con mới thấy cuộc sống mình bớt nhàm chán hơn đấy" - Somi chạy vòng qua bàn làm việc tới ngồi lên đùi ông Jeon nũng nịu. Ông Jeon thở dài nhìn đứa con gái bé bỏng của mình. Từ nhỏ tới lớn ông luôn chịu thua trước khoản nũng nịu của Somi. Con bé bướng bỉnh lắm, nhất quyết sẽ không từ bỏ nếu không được như ý nó muốn. Bây giờ cũng không ngoại lệ. "Baaaaaa......" - Somi kéo dài một hơi nắm tay ông Jeon lắc qua lắc lại, làm chiếc ghế xoay ông đang ngồi như sắp gãy tới nơi. "Thôi được rồi. Con muốn làm gì thì làm" "Thật không ba?" - Somi phấn khởi hai mắt sáng bừng lên. "Với một điều kiện. Con sẽ phải chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra liên quan tới đám nhóc đó" "Con cám ơn ba! Thôi con đi báo cho họ biết đây! Ba làm việc vui vẻ ạ!" - Somi ôm chầm lấy ông Jeon một cái rồi cao chạy xa bay. Con bé hứng khởi quá đóng cửa cái "rầm" khiến ông Jeon chẳng kịp nói một lời tạm biệt. Ông Jeon khẽ thở dài. Ông cất những cuốn sổ sách của mình vào ngăn kéo, rồi lôi ra một tập hồ sơ khá dày. Để nó nằm trên bàn, ông đi tới đứng hóng gió ở cửa sổ một lát trước khi quay lại công việc của mình. Ông còn nhiều việc phải hoàn thành lắm. Cơn gió từ bên ngoài luồn vào trong phòng. Tập hồ sơ tự động lật ra trang thứ nhất, với dòng chữ in đậm ở trên cùng...
DỰ ÁN: VÔ HIỆU HOÁ DNA ĐỘT BIẾN GIÁO SƯ TIẾN SĨ: JEON MATTHEW
------------ Sáng hôm sau, các thành viên Twice chuẩn bị sắp xếp những đồ đạc của mình lại thật ngăn nắp trước khi di chuyển tới nhà của Somi. Tối hôm qua, cả bọn đang trong phòng chuẩn bị đi ngủ thì Somi từ đâu nhào tới mừng rỡ ôm chầm lấy Jihyo xoay cả mấy vòng, làm cho trưởng nhóm choáng váng cả đầu óc. Somi thông báo rằng ba em đã đồng ý với lời đề nghị của em, nên tranh thủ dặn dò mọi người lập tức chuẩn bị thu xếp ngay sáng mai. Hiện tại, cả bọn đang đứng trước cửa trạm xá chờ Somi. "Con bé đâu rồi nhỉ?" - Jihyo liên tục kiểm tra đồng hồ đeo tay của mình. "Bây giờ đã hơn 8 giờ rồi. Con bé nói đúng 8 giờ sẽ có xe tới rước bọn mình mà" - Jungyeon bên cạnh nhịp chân, một tay chống vắt lên hông, tay kia giữ lấy một bên quai đeo ba lô của mình. "Mọi người bình tĩnh đi. Em nghĩ cậu ấy bận gì đó thôi" - Chaeyoung ngáp lên ngáp xuống. Tối qua nôn nao tới nhà Somi quá nên nhóc con nằm chật vật mãi mới ngủ được. "Ah mũ của mình" - Mina nãy giờ chỉ đứng im lặng một chỗ. Chợt một cơn gió mạnh thổi qua làm bay mất chiếc mũ trên đầu về phía trước. Mina không chần chừ chạy theo để chụp lại cái mũ đang chậm rãi hạ cánh xuống đất, mà không để ý em đang chạy ra giữa con đường lớn trước mặt.
"MINA UNNIE! CẨN THẬN!"
Somi kịp thời kéo Mina qua một bên trước một chiếc xe tải không kịp thắng gấp tông vào em. Lực kéo của Somi khá mạnh nên khiến Mina mất đà ngã ngửa về phía trước, kéo theo cả Somi té nằm xuống đất. Tình hình bây giờ là Mina nằm đè hẳn lên người Somi. "KÉTTTTTTTTTTTT"
"Này con bé kia, đi đứng kiểu gì vậy hả?" - Người tài xế xe tải từ bên trong ló đầu ra ngoài tức giận nhìn Mina quát to. Nói xong ông ta chặc lưỡi một cái rồi quay trở lại vào trong tiếp tục cho xe chạy.
Mina nãy giờ nhắm chặt mắt vì sợ. Bỗng nhiên thấy có vòng tay ai đó ôm cứng ngắc cơ thể mình, phía dưới lại đang nằm trên cái gì đó mềm mềm, Mina mới chậm rãi mở mắt ra. Somi đang hai tay đang ôm chặt lấy Mina cũng dần khẽ mở mắt nhìn lên.
Thình thịch... Thình thịch...
Trong một phút chốc, Somi trở nên bất động. Đây là lần đầu tiên con bé tiếp xúc với Mina trong khoảng cách gần thế này. Tim em bỗng đập mạnh. Mặt bỗng ửng đỏ lên.Cảm giác này là gì đây...
Somi lắc đầu nguầy nguậy nhanh chóng luống cuống đỡ Mina đứng dậy. Đám Jihyo thấy có chuyện phía trước liền chạy tới chỗ cả hai. Cả bọn trông rất lo lắng vì tất cả đều xảy ra ngay trước mắt họ, nhất là Jihyo. "Cả hai có bị gì không? Có cần vào trạm xá kiểm tra lại không?" - Jihyo liên tục nhìn lên nhìn xuống, hai tay thoăn thoắt kiểm tra xem Mina, và cả Somi có bị thương ở đâu không. "Tớ không sao. Cũng may có Somi xuất hiện kịp thời" - Mina nhanh chóng trấn an trưởng nhóm. "Em thiệt tình, đi đứng cũng phải dòm ngó xung quanh chứ!" - Jungyeon lên tiếng trách móc. Trách vậy thôi chứ cậu cũng lo muốn chết, bằng chứng là nãy giờ cũng tất bật kiểm tra trên dưới người Mina không khác gì Jihyo. "Chị cám ơn em nhiều lắm Somi. Không có em chắc chị tàn rồi" - Mina quay sang nhìn Somi bên cạnh. Em nắm lấy hai tay Somi nở một nụ cười rất tươi nhìn con bé. . .. "Somi" "Somi ah!" Somi nãy giờ vẫn còn bị ảnh hưởng sau sự việc khi nãy nên tâm trạng vẫn chưa quay về với hiện thực. "Somi! Sao mặt em đỏ dữ vậy? Hay mình vào trạm xá kiểm tra một chút đi!" Mina trở nên lo lắng khi thấy Somi bỗng nhiên đứng hình không chút phản ứng. "Không... không có gì đâu... Em không... không sao đâu! Chị an toàn là được rồi. Thôi mình cùng ra xe đi!" - Somi lắp bắp nhìn Mina. Sau đó em nhanh chóng lùa mọi người đi để tránh những ánh mắt khó hiểu đang tập trung về mình.
"Mình sao thế này..."
------------ Nhà Somi thật sự rất rộng như con bé đã nói. Cánh cửa lớn phía ngoài cùng mở ra để xe chở cả đám băng qua một con đường nhỏ, hai bên là vườn hoa đủ loại màu sắc rực rỡ vô cùng. Một lát sau, xe mới dừng trước một căn biệt thự lớn có kiến trúc phương tây. Đứng trước cửa là một người đàn ông trông khá lớn tuổi. Ông mặc một bộ comple màu đen, hai tay chắp lại trước bụng nhìn về phía cả đám. "Quản gia Kim!" - Somi hào hứng nhảy tót ra xe chạy tới chỗ bác quản gia. "Chào tiểu thư" - Quản gia Kim vừa cười vừa xoa đầu con bé. "Đây là những người mà cháu nói tối qua với bác đấy!" "Nhà có thêm người thế này chắc chắn sẽ đông vui lắm đây!" - Quản gia Kim nhìn Somi từ xa đang chật vật phụ các thành viên Twice khiêng hành lí của mỗi người xuống xe để di chuyển vào bên trong. . . "Woaaaaaaaaa" - Cả đám trầm trồ nhìn xung quanh phòng khách. Ở giữa phòng là bộ ghế sofa màu nhung đỏ trông rất sang trọng, có lót một tấm thảm bên dưới. Trên trần là đèn chùm lớn làm từ pha lê. Trên tường là những bức tranh xen kẽ của những hoạ sĩ nổi tiếng qua nhiều thời khác nhau. Bên cùng phía bên phải là chiếc cầu thang xoắn dẫn lên lầu trên. "Cậu bảo bình thường có mình cậu ở nhà căn nhà này?" - Chaeyoung vẫn chưa hết ngạc nhiên. "Ừm. Ba tớ đi làm nên thường chỉ mỗi tớ ở nhà với quản gia Kim thôi. Tại chán quá nên tớ xin ba vào phụ mọi người ở trạm xá" - Somi nhún vai. "Hình như ba em không đơn thuần chỉ là một quản lí văn phòng ở trạm xá đâu nhỉ?" - Jungyeon thắc mắc. Căn biệt thự đồ sộ cùng những nội thất thiết kế sang trọng thế này không dễ gì mà có được. "Chị đoán đúng rồi đấy! Thật ra quản lí trạm xá chỉ là công việc phụ của ba em thôi. Ba em là một giáo sư. Ông dành hầu hết thời gian của mình vào việc nghiên cứu. Mà nghiên cứu cái gì thì ông bảo em còn quá nhỏ để có thể hiểu được nên em cũng không hỏi gì nhiều" - Somi tựa người vào cầu thang khoanh hai tay lại nhìn Jungyeon. "Mà thôi, sáng đến giờ chắc mọi người cũng mệt rồi. Quản gia Kim đây sẽ hướng dẫn phòng cho mọi người. Em có việc một chút sẽ quay lại sau" - Somi nháy mắt nhìn cả bọn lần cuối rồi chạy đi mất. "Mọi người mau theo tôi lên trên lầu" - Quản gia Kim nhìn các cô gái lịch sự lên tiếng. ---------------- "Oaaaa ~~" Jungyeon ngáp một cái rõ dài rồi để cho cơ thể mình rơi tự do xuống chiếc giường ở giữa phòng, trong khi Mina vẫn không ngừng đi khắp phòng nhìn những vật dụng xung quanh. Căn phòng trông khá giản dị, không đồ sộ như phòng khách bên dưới. Có một cái tủ gỗ trong góc, bên cạnh là bàn trang điểm. Bên phải của giường là phòng tắm được trang bị rất đầy đủ và gọn gàng. Bên kia của giường là cánh cửa lớn hướng ra ngoài ban công. "Mina yah ~ Em đi lòng vòng mãi chị chóng mặt quá đi" - Jungyeon nhăn nhó nhìn con người không ngừng nhìn hết cái này đến cái kia. Mina không chừa ra một góc nhỏ nào trong việc khám phá của mình. "Đây là lần đầu tiên em được vào trong một căn biệt thự nguy nga như thế này đấy" "Không biết ba của Somi làm giáo sư bao lâu rồi nhỉ. Chắc cũng lâu lắm rồi mới sắm được ngôi nhà đồ sộ thế này" - Jungyeon nằm dang rộng hai tay hai chân của mình ra trông rất tự nhiên như nhà của mình, khiến Mina không nhịn cười nỗi mà khẽ khúc khích. "Em dùng nhà tắm trước nhé" - Mina lật đật soạn hành lí của mình ra. "Sao cũng được. Chị giờ chỉ muốn đánh một giấc thôi" - Jungyeon hai mắt lờ đờ nhìn lên trần nhà. Mina sau khi bước ra khỏi nhà tắm liền thấy Jungyeon đã say ngủ từ bao giờ. Mina nhẹ nhàng vơ lấy tấm chăn đắp lên cho cậu, rồi tăng nhiệt độ máy điều hoà lên một chút. Sau khi đã đảm bảo mọi thứ đâu vào đó, em chuẩn bị tiến tới cửa phòng ra ngoài xem tình hình của các thành viên còn lại bên phòng bên cạnh.
"Nayeon unnie.. Em nhớ chị lắm..." Mina bỗng nhiên nghe thấy âm thanh phát ra từ Jungyeon. Nhìn gần hơn thì thấy một giọt nước mắt đang lăn xuống trên má cậu, dù cậu đang gác tay lên trán che khuất đi đôi mắt của mình. Mina khẽ thở dài. Biết sao đây, Mina cũng nhớ Momo lắm. Giờ này có cậu bên cạnh thì tốt biết mấy... Mina lấy tay lau đi giọt nước mắt nóng hổi vừa rơi ra trong hốc mắt mình. Em kéo lại chăn ngay ngắn cho Jungyeon rồi bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Mina đi dọc theo hành lang hướng đến căn phòng bên cạnh, phòng của Jihyo, Dahyun và Chaeyoung. Đứng trước cửa phòng, định gõ cửa thì có cái gì đó thu hút sự chú ý của Mina. Bên cạnh phòng của đám Jihyo là một hành lang khác dẫn đi đâu đó. Chỉ có vài bóng đèn nhỏ hai bên trên tường nên đường đi không sáng lắm. Vì tò mò nên Mina quyết định chuyển hướng của mình sang lối hành lang nhỏ này. Em vừa đi vừa lần mò chậm rãi để tránh vấp ngã. Tới cuối hành lang rồi. Có một căn phòng khác, nằm hoàn toàn cách biệt so với những căn phòng khác trong ngôi nhà này. Mina đưa tay lên nắm chốt cửa chuẩn bị vặn nó...
"DỪNG LẠI!"
|
Chapter 19 Mina giật bắn người. Em liền quay ngoắt lại phía sau... "Mina unnie! Chị đừng bước vào căn phòng đó!" Là Somi. Con bé gấp gáp chạy lại chỗ Mina đang đứng. "Chị... chị xin lỗi... Chị tò mò nên..." - Mina trở nên luống cuống. Em không muốn mình bị hiểu lầm là có ý đồ xấu với căn nhà này đâu. "Không sao đâu. Chỉ là... tất cả những phòng khác trong nhà chị có thể tự nhiên lui tới nhưng trừ căn phòng này ra là được" - Somi hạ giọng xuống. Con bé cũng tự thấy khi nãy mình hơi lớn tiếng. Làm Mina sợ mất rồi. "Chị hiểu rồi..." "Em không có ý gì đâu. Lần trước em cũng tò mò giống chị vậy. Vừa mở cửa chưa kịp bước vào trong nữa thì ba phát hiện. Sau đó em bị rầy một trận nên thân. Em cũng khá bực bội vì em nghĩ mình chẳng làm gì quá đáng tới nỗi ba lại mắng em như vậy. Nhưng ba nói con nít phải nghe lời người lớn không được cãi bướng, nên từ đó em chẳng dám tới gần căn phòng này bao giờ nữa" - Somi tận tình giải thích cho Mina. Mina im lặng không nói gì, ánh mắt xen kẽ chút nghi hoặc nhìn Somi.Căn phòng này có gì bên trong mà ba của Somi trở nên căng thẳng như vậy chứ? "Dẹp chuyện này qua một bên đi. Chị đang làm gì vậy?" - Somi đổi chủ đề. "Chị định vào phòng của đám Jihyo xem họ như thế nào thôi" - Mina lên tiếng. Cả hai đang đi dọc theo lối hành lang nhỏ này ra lại hành lang chính bên ngoài. . . "Hmmm... Ngủ hết cả rồi..." Mina khẽ mở cửa phòng đám Jihyo, thì thấy cả ba đang ôm nhau ngủ rất ngon lành. Bây giờ trời sập chắc không ai biết đâu nhỉ. Tối qua bọn họ cũng nôn nao qua nhà Somi nên chẳng ai ngủ được. Sáng nay lại phải dậy từ sớm để chuẩn bị hành lí. Không mệt cũng lạ. "Mina unnie này, chị... muốn đi dạo một lát không?" - Somi khó khăn lắm mới mở lời. Em hồi hộp nhìn Mina.Bình tĩnh nào, chỉ là đi dạo thôi mà... "Nhưng các thành viên dậy lỡ không thấy chị đâu thì phiền phức lắm" "Không sao đâu. Em sẽ nói quản gia Kim chuyển lời lại với họ" - Somi nhanh chóng nắm lấy tay Mina kéo đi.
----------- Mina và Somi tản bộ trong khu vườn sau nhà. Nói là vườn nhưng thực chất khu vườn sau nhà Somi như một thảo nguyên thu nhỏ vậy. Những hàng hoa trải dài trên thảm cỏ xanh mướt. Có một con thác nước nhỏ chảy xuống một chiếc hồ lớn. Dưới hồ là những loài cá quý hiếm mà Mina chỉ có dịp thấy trong viện bảo tàng. Hiện tại Mina và Somi đang đi dọc theo cây cầu được bắc ngang từ bờ này qua bờ kia phía trên mặt hồ. "Woaaaaaaaa..." - Mina trầm trồ nhìn cảnh vật xung quanh. Khung cảnh thơ mộng này cứ như chỉ xuất hiện trong mơ thôi. Mina đứng một chỗ trên cây cầu, nhắm mắt lại và dang hai tay rộng ra để đón lấy những cơn gió thoảng của buổi chiều tà thổi qua. "Khu vườn này từ một tay ba em mà ra đấy. Những khi ông cảm thấy áp lực thì việc chăm sóc vườn sẽ giúp ông thoải mái đầu óc hơn" - Somi đứng dựa người vào thành cầu đối diện Mina. "Chị thật sự ngưỡng mộ ba em đấy Somi ah. Công việc giáo sư cũng đâu phải nhẹ nhàng gì. Cả khu vườn rộng lớn này nữa. Một mình ông sao có thể làm được chứ" - Mina nói lên suy nghĩ của mình. Somi nãy giờ chỉ chú tâm ngắm nhìn Mina. Hình ảnh chị ấy nhắm mắt lại dang hai tay ra thật sự rất đẹp, trông thanh khiết vô cùng. Cảm tưởng như một con thiên nga trắng đang xoè cánh ra mà hưởng thụ khí trời ấy. Somi tự nhủ mình sẽ luôn ghi nhớ hình ảnh khó quên này của Mina trong lòng.
"Mina, dây giày chị bị tuột ra rồi này" - Somi nhanh chóng cuối xuống buộc dây giày lại cho Mina. Minh chợt sững người... . . "Mina, dây giày em tuột rồi này!" - Momo nhanh chóng bế thốc Mina lên đặt em ngồi xuống một băng ghế trong công viên. Sau đó cậu cuối người xuống tỉ mỉ buộc dây giày lại cho em. "Phải cẩn thận chứ. Lỡ như em vấp ngã thì sao?" - Momo vừa cột vừa trách yêu Mina. "Em không lo chuyện đó đâu, vì Momo sẽ đỡ lấy em mỗi khi em vấp ngã mà phải không?" - Mina mỉm cười dùng hai tay mình áp vào đôi má của Momo mà nâng mặt cậu lên nhìn mình. Momo cũng áp hai tay mình vào hai tay của Mina đang để trên má mình, nở một nụ cười trông ngâu ơi là ngâu khiến Mina không nhịn được cười. "Tất nhiên rồi! Momo này sẽ không bao giờ để em bị đau đâu" - Momo nhìn Mina nháy mắt một cái. . . "Mina unnie!" "Mina unnie!" "Mina unnie! Chị sao vậy?" - Somi buộc dây giày đã xong từ nãy giờ và đứng lên từ lâu rồi. Em gọi Mina nãy gờ cũng không ít lần nhưng Mina vẫn không chút phản ứng. Quan trọng là đôi mắt Mina bỗng đượm buồn man mác nhìn đi đâu đó khiến Somi trở nên lo lắng. Mina giật mình thoát khỏi hồi tưởng của mình, sau khi Somi liên tục lay người em. "Chị... chị không sao... Cám ơn em nhé. Sau này chị tự làm cũng được mà" - Mina lắp bắp nhìn Somi. "Chị còn mệt hả? Thôi mình vào trong nghỉ ngơi đi" - Somi nhanh chóng dìu Mina vào nhà. Nhìn chị ấy bỗng trở nên thất thần như vậy khiến Somi không an tâm chút nào.
------------ "Cộc cộc"
"Ai vậy?" "Tớ Jihyo nè. Cậu mau xuống dùng bữa tối với mọi người đi" - Jihyo đứng bên ngoài nói qua cửa phòng. "Tớ biết rồi. Tớ sẽ xuống ngay" - Giọng Mina vọng lại ra ngoài. "Vậy tớ xuống trước nhé" - Jihyo nói xong rồi tiến tới cầu thang đi xuống dưới lầu. Jihyo cảm nhận được giọng Mina đang run rẩy, cứ như vừa mới khóc xong vậy.Mina, cậu ổn không vậy?
Bên trong phòng, Mina nhanh chóng mặc một chiếc áo khoác mỏng vào, tay không quên lau đi những giọt nước mắt đọng lại trên má. Những hồi ức về Momo tràn về một cách không kiểm soát, nhất là chuyện khi nãy. Hình ảnh Momo ôn nhu buộc dây giày cho em, giọng aegyo nhão nhoẹt của cậu, và cả đôi bàn tay ấm áp của cậu áp vào tay em nữa... Mina không chịu nỗi nữa mà để mặc cho những giọt nước mắt tuôn rơi.Momo unnie, chị hứa sẽ không bao giờ để em bị đau mà... Nhưng sao em đau quá... Tim em đau lắm... Momo unnie... ------------- Mina vừa bước khỏi bậc cuối cùng của cầu thang thì thấy mọi người tất bật chuẩn bị ngồi vào bàn hết rồi. Chỉ còn mỗi em là người cuối cùng. "Mina unnie! Chị không sao chứ?" - Vẫn là Somi nhanh nhảu trước. Con bé chạy lại gần Mina kéo em vào chỗ ngồi bên cạnh mình. "Ừm. Chị không sao. Khi nãy chỉ hơi mệt chút thôi" - Mina kéo ghế ngồi xuống, cười trấn an Somi. "Mọi người... mình ăn được chưa ạ?" - Chaeyoung giơ chiếc muỗng lên cao ra hiệu với mọi người ở bàn. Nhóc con nãy giờ đói lắm rồi nhưng phải đợi Mina xuống mới được. "Chúng ta mau ăn đi! Hôm nay em bảo quản gia Kim chuẩn bị nhiều món đặc biệt lắm đấy!" - Somi với một tâm trạng vui vẻ mời mọi người dùng bữa. "Somi ah, còn ba em và quản gia Kim đâu? Họ không ăn tối với chúng ta sao?" - Dahyun thắc mắc khi thấy thiếu vắng mất sự hiện diện của hai người lớn nhất trong nhà này. "Quản gia Kim bảo mọi người cứ dùng tự nhiên, còn ông chưa đói nên sẽ dùng sau. Ba em thì thường hay dùng bữa trong phòng ít khi ra ngoài ăn tối lắm" Các thành viên Twice chợt trố mắt nhìn Somi. Một sự xúc động nhẹ ập tới, vì ai cũng cảm thấy thương Somi vô cùng. Dường như chỉ có mỗi sự hiện diện của con bé trong ngôi nhà to lớn này, trong khi những người lớn luôn tất bật những công việc của họ. "Thôi nào chúng ta cùng ăn đi! Mọi người tự nhiên nhé! Phải ăn hết chỗ này mới được đi đấy!" - Somi phá tan bầu không khí trầm lắng nãy giờ. Khung cảnh sau đó là những cô gái mới lớn vui vẻ tập trung dùng bữa tối với nhau. Đầm ấm và hạnh phúc. Tiếng bát đũa choang choang vào nhau. Tiếng ly cụng vào nhau náo nhiệt cả phòng ăn. Somi đặc biệt quan tâm Mina. Con bé hầu như không ăn gì mà chỉ lo gắp thức ăn cho Mina, với lý do là sợ chị còn mệt nên phải ăn nhiều vào mới mau khoẻ lại được. Mina chỉ cười trừ ráng tống hết số đồ ăn mà Somi bỏ vào bát. Em khóc thầm trong bụng...Somi ah chị biết em quan tâm chị nhưng kiểu này sau bữa tối chắc chị chỉ còn nước lăn thôi chứ đi gì nỗi nữa ah ~~ . . Buổi tối. Mina và Jungyeon sau khi làm vệ sinh cá nhân xong xuôi đâu vào đó thì cùng ra ngoài ban công trong phòng hóng gió một lát. Bầu trời đêm đầy sao, cũng như những tâm sự luôn chồng chất trong lòng hai cô gái. "Jungyeon unnie" "Hmm?" "Chị thấy Somi như thế nào?" "Con bé thật sự tốt quá, khiến chị cũng hơi khó tin. Dù gì con bé và cả đám bọn mình cũng chỉ vô tình gặp nhau trong trạm xá thôi chứ đâu phải quen biết nhau gì" - Jungyeon hai tay bắt chéo lại đưa ra sau cổ mình, ánh mắt hướng nhìn lên trời.Trên đời này lại có người tốt đến vậy sao? "Em biết là mình sẽ phải ở đây một thời gian, để cho tình hình bên ngoài lắng xuống. Nhưng... chị có kế hoạch gì sắp tới không?" "Trước mắt hãy cứ ở đây đi. Bọn mình sẽ tìm cách liên lạc với công ty. Chị không tin rằng cả trụ sở JYP đã hoàn toàn bị đánh sập đâu" - Jungyeon vực dậy một niềm hy vọng nho nhỏ. "Em cũng hy vọng vậy..."
------------- Thấm thoắt cũng đã nửa năm trôi qua. Các thành viên Twice xem nhà Somi như căn nhà thứ hai của mình. Ban ngày cả đám cùng nhau tới trạm xá để phụ giúp mọi người ở đó, chiều về thì quây quần bên nhau như một gia đình. Hiện tại cả đám con nít trong khu A ở trạm xá quen mặt hết các thành viên luôn rồi. Chúng sẽ trở nên vô cùng bướng nếu như không phải chính tay các cô gái tới chăm sóc chúng. Chỉ là... có một điều luôn khiến Mina thắc mắc. Hành vi của ông Jeon, ba của Somi, trông khả nghi lắm. Buổi sáng ông chỉ dùng điểm tâm qua loa rồi nhanh chóng ra khỏi nhà, tới tận tối mịt mới về. Nhưng nếu mọi chuyện chỉ như vậy thì nói làm gì... Một buổi tối nọ. Ban đêm. Mina trằn trọc mãi không tài nào ngủ nổi. Em muốn uống một ít sữa. Momo nói rằng nếu như khó ngủ thì uống sữa ấm sẽ ngủ được ngay. Thế nên mỗi khi Mina khó ngủ, cậu sẽ không ngần ngại mà chuẩn bị cho em một ly sữa ấm. Điều này đã trở thành một thói quen khó bỏ được của Mina. Nhưng hiện tại thì em làm gì dám xuống dưới bếp một mình, nhất là trong căn biệt thự đồ sộ vào giữa đêm như thế này. Quay sang nhìn Jungyeon đã ngủ say từ lâu, Mina không nỡ gọi cậu dậy đi với mình. Nằm xuống trằn trọc một hồi mà vẫn không ngủ được, Mina quyết định...
... tự mình sẽ xuống bếp vậy...
Mina lần mò trong hộc tủ lấy ra một cây đèn pin. Cây đèn pin này là em phát hiện được khi đi lòng vòng trong phòng lần đầu tiên tới căn nhà này. Em khẽ bước chân nhẹ nhàng tới cửa phòng tránh gây ra tiếng động, rồi khẽ mở cửa bước ra ngoài.
"Kétt....."
Là tiếng mở cửa. Mina đứng trước cửa phòng mình nhanh chóng bật cây đèn pin lên. Quái lạ, giờ này còn ai ra vô ngoài mình đâu. Rọi đèn pin vào những cánh cửa ở các phòng còn lại, không hề có dấu hiệu là cửa vừa mở cả. Mina sực nhớ ra... Vẫn còn một căn phòng khác. Căn phòng nằm cách biệt những phòng còn lại... Lấy hết can đảm, Mina bước từng bước một, chậm rãi tiến về lối hành lang nhỏ bên cạnh phòng của đám Jihyo mà em phát hiện lần trước. Lối đi đó vẫn vậy, ánh đèn mờ mờ ảo ảo thắp sáng hai bên. Đứng giữa hành lang rồi, Mina đứng từ xa rọi đèn pin vào cánh cửa phòng ở cuối hành lang. Đúng vậy, là ai đó vừa mới mở cửa bước vào, vì cửa không đóng chặt lại hoàn toàn. Mina vội tắt đèn pin của mình đi khi đã đứng trước cửa căn phòng. Đã đi tới đây rồi thì không bỏ cuộc được nữa. Làm gì thì cũng làm cho trót. Mina đặt tay mình lên chốt cửa khẽ đẩy nhẹ nó ra, rồi nhìn vào bên trong...
Bên trong chỉ có một màn đen.
Mina làm liều nhẹ nhàng bước vào căn phòng. Có một lối nhỏ khác khá sâu dẫn vào bên trong nữa. Nhưng càng đi sâu vào, Mina lại cảm thấy... Hình như em nghe thấy gì đó... nghe như tiếng gầm rú của bọn động vật nào đó... Âm thanh ngày càng lớn dần. Tới khi Mina đã đi hết lối nhỏ này, em mới thấy một căn phòng khá rộng phía bên trái lối đi. Mina bỗng trở nên phát khiếp, tới nỗi ngã ngửa ra đằng sau ngồi bệt xuống đất. Em nhanh chóng lấy tay che miệng lại để mình không phát ra tiếng động...
Là âm thanh gầm rú của bọn săn mồi.
Chúng bị nhốt trong những chiếc lồng bằng sắt trong phòng, không ngừng điên loạn cào cấu những thanh sắt để nhào ra ngoài.
Và, quan trọng là... Ông Jeon, ba của Somi, đang làm gì trong góc phòng vậy...?
|