Phu Nhân, Xin Đi Thong Thả
|
|
Chương 44: Làm bạn gái Quan Di Tình cứ như vậy ôm Xa Vân Hề vào lòng, cảm động không thôi. Khi chúng ta quan tâm đến một người, tất cả những suy nghĩ đều hướng về người đó. Những người đã từng yêu đều biết tình yêu quả thật đày đọa người ta, nếu không có được, càng đau khổ. Xa Vân Hề ôm sát sau lưng Quan Di Tình, duyên phận của nàng và Di Tình có lẽ từ lúc gặp nhau đã định. Xa Vân Hề chưa từng nghĩ sẽ phát triển quan hệ với Quan Di Tình đến mức độ này, dựa theo tính cách của nàng, được như hôm nay đúng là khó mà tưởng tượng. Ngẫm lại, mình trước kia, nhìn lại một chút dáng vẻ hiện tại của mình, tựa hồ nàng bây giờ khiến người ta kinh ngạc. Đã không còn muốn yêu, nhưng hôm nay lại vì một người con gái, nàng muốn giao nộp cả trái tim mình. Không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Phạm An Nguyên, hành động của hắn hôm nay chứng tỏ mọi việc có lẽ vẫn chưa kết thúc. Tình yêu rất kỳ diệu. Mọi người cứ nghĩ nó toàn màu hồng nhưng nếu trải qua mới biết, đằng sau vẻ đẹp đó cất giấu vô số thống khổ. Thậm chí những tháng ngày hạnh phúc có thể sẽ ngắn ngủi, mà đắng cay lại mãi kéo dài. Đã từng khóc không thể dừng lại được, cuộc sống chỉ nghĩ đến một người; lúc tình yêu không còn, nỗi đau như một quả bóng cao su bám chặt không ngừng, triền miên đau khổ. Muốn buông xuống nhưng không thể, đến cả thời gian thở ra cũng thấy đau đớn. Cứ ngỡ khóc lóc sẽ vãn hồi được; cứ ngỡ say sẽ mang người trở về; cứ ngỡ xa nhau sẽ quên. Lúc nhìn lại tháng ngày đó chỉ ngạc nhiên, ồ thì ra mình từng sống như thế. Đối với Xa Vân Hề, tình yêu khiến nàng tuyệt vọng và bất lực, đều một mình chịu đựng. Thật vất vả mới mang trái tim yên bình về nước, nhưng khi về nước trái tim một lần nữa bị Quan Di Tình lấy mất. Xa Vân Hề sợ. Đã một lần yêu, một lần đau khổ, không biết lần này so với lần trước ra sao? Đã khổ sở giãy dụa, trốn tránh, làm bộ thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn không vượt qua được sức mạnh của tình yêu. Nàng đã không muốn nghĩ đến, cuối cùng tình yêu lại tới. Xa Vân Hề ôm Quan Di Tình, trong mắt sương mù giăng kín, bắt đầu trào ra khóe mi. Đã bao lâu rồi nàng chưa khóc vì tình yêu. Cho rằng đời này đời này sẽ không phải vì tình mà khóc nữa, vậy mà hôm nay nàng lại rơi nước mắt. "Xin lỗi, Di Tình." Xa Vân Hề âm thanh nghẹn ngào, bản thân nàng cũng không biết vì sao không kìm lòng được chảy ra nước mắt. Có thể là do quá yêu thích cái ôm hay là do quá yêu thích hương vị trên cơ thể Di Tình, hay là tdo rái tim của mình đã tìm được chốn bình yên nên hạnh phúc đến xúc động. "Đứa ngốc, tại sao muốn nói xin lỗi?" Quan Di Tình cười, nhưng khóe mắt cũng đã long lanh, rõ ràng toát lên niềm hạnh phúc có thể làm người ta đố kị, trong lòng rung động, giờ khắc này cả hai hòa mình vào vòng tay ấm áp của nhau. "Em vẫn trốn tránh, để Tình đợi lâu như vậy, để Tình thương tâm, để Tình khổ sở, một mình chịu đựng tất cả, em chỉ biết trốn tránh, em là một đứa ngu ngốc."Bản thân nàng đã ích kỷ, thích cô ấy dịu dàng, lại không muốn thừa nhận trái tim mình, vì lẽ đó không thể làm gì khác hơn là trốn ở một góc. "Đừng nói như vậy, bởi vì em là Xa Vân Hề, em chính là em." Hề Hề nhát gan, yếu đuối, cô phải mạnh mẽ mới có thể bảo vệ nàng. Quan Di Tình là người con gái kiên cường, nhưng cô cũng có sự yếu đuối của chính mình, chỉ là cô biết cách che giấu, người khác không dễ nhìn ra, cho dù có người biết, cũng không thể thấy được. Sự yếu đuối của cô chỉ duy nhất bày ra ở trước mặt Xa Vân Hề, còn những người khác ư, nằm mơ đi. "A... Tình thật là khờ, tại sao lại yêu một người ngu ngốc như em. Em không làm gì được cho Tình, ngoại trừ việc để Tình phiền muộn." Xa Vân Hề chán ghét chính mình ngốc nghếch, nếu như nàng là người ưu tú, có thể từ lâu đã hiểu ra mà tiếp nhận Quan Di Tình, đâu có để cô ấy thời gian dài chờ đợi. Xa Vân không có hình tượng, bật khóc lớn hơn, Quan Di Tình chỉ cảm giác vai mình ướt đẫm, đây là quần áo cô mới mua nha, nàng ấy lại đem làm khăn chùi mũi. "Tiểu Hề Hề, em đừng khóc, em khóc thật xấu." Quan Di Tình đỡ Xa Vân Hề, nhìn nước mắt của nàng, lúc này trông nàng như con mèo mướp nhỏ đáng yêu cực kỳ. Trái tim của nàng đang ở đây, Quan Di Tình sẽ không vì Phạm An Nguyên mà nghĩ ngợi nữa. Xa Vân Hề nói vẫn chưa quên hết được chuyện cũ, cô cũng sẽ không đi miễn cưỡng. Nếu như nàng và cô hạnh phúc, vị trí của Phạm An Nguyên trong lòng Xa Vân Hề tự nhiên sẽ không còn. Tình yêu sâu nặng, dù có chia tay thì được mấy người có thể vui vẻ buông tay. Xa Vân Hề nặng tình, tư tưởng đơn thuần, vì lẽ đó đến hiện tại chưa thể triệt để thả xuống, đồng nghĩa với việc nàng đối với cảm tình một khi tin tưởng thì nhất định chung tình. Quan Di Tình đôi khi không hiểu vì sao lúc trước lại yêu cô gái vụng về này, có thể chính vì tâm tính đơn thuần, khí tức thanh tân của nàng đã hấp dẫn cô. Trái tim ngủ say gần 10 năm nay vì Xa Vân Hề mà thức dậy, lần thứ hai nổi lên gợn sóng. Điều này chứng tỏ trời cao thương cô, cho cô hội ngộ cùng nàng. Duyên phận đến rồi, Quan Di Tình nhất định bảo vệ nó, mặc kệ bao nhiêu người quanh nàng, cô sẽ không dễ dàng buông tay, không phải dễ dàng, mà là tuyệt đối không buông tay. "Tình ghét bỏ em xấu sao? em vốn không đẹp đẽ, là Tình đem em biến thành như bây giờ, huhuhu..." Xa Vân Hề bây giờ như trẻ con, không có bất kỳ dáng vẻ gì là người lớn. Kỳ thực nàng xưa nay cũng đâu có ra dáng trưởng thành, vừa lười vừa ngốc, bị Quan Di nhặt về dạy dỗ mới trưởng thành một tí. Nhìn Xa Vân Hề cố tình làm nũng, Quan Di Tình nghĩ nếu mình có đứa con gái như Hề Hề chắc là nhà đầy nước mắt. Vốn đêm nay Xa Vân Hề ăn mặc xinh đẹp trông như một thiên sứ hạ phàm, nhưng vừa khóc rống lên một hồi, còn gì là thiên sứ hạ phàm, giờ này trông em ấy như một bát phụ thì đúng hơn. Trước sau thật chênh lệch. Nhìn Xa Vân Hề như vậy, Quan Di Tình mắc cười muốn chết, bất quá lại không dám ở trước mặt Xa Vân Hề cười, dùng hết sức kìm nén. "Tôi làm sao mà ghét bỏ em xấu đây, em rất đẹp, thật sự." Nói lời nói trái lương tâm, Quan Di Tình xoay mặt, không nhìn tới Xa Vân Hề. Muốn cười lại không dám cười, khó chịu muốn chết. Xa Vân Hề nhìn thấy Quan Di Tình nín cười, trong lòng càng hờn dỗi. Nàng đây là lần đầu khóc đến mất mặt, không phải, là lần thứ hai. Lần thứ nhất là sáu năm trước chia tay cùng Phạm An Nguyên, lúc ấy nàng không để ý mặt mũi mà ngã vào lòng Vu Du Nhiên khóc nức nở. Ngẫm lại hai lần tâm tình không giống nhau, nhưng giống nhau ở chổ có thể khóc rống mà không cần băn khoăn. Thời gian gần đây đã thay đổi tất cả, nàng trước đây không quá mong chờ vào cuộc sống sau này. Có thể vì nàng là một nữ nhân ngu si, vậy mà còn có người đần độn hơn mình, đi yêu và bảo vệ mình. "Tình muốn cười thì cười đi, nhịn một hồi sanh bệnh mắc công em đưa Tình đi bệnh viện." Xa Vân Hề không thèm nhìn tới Quan Di Tình, đây là những giọt nước mắt vì hạnh phúc mà khóc, là hạnh phúc chứ không phải như lần trước bi thương. "Ha ha..." Quan Di Tình trực tiếp nằm nhoài trên đùi Xa Vân Hề ưỡn bụng cười to. Xa Vân Hề không trách người phụ nữ của mình, trong lòng không có oán giận, chỉ thấy nho nhỏ hạnh phúc. "Tiểu Hề Hề, em đáng yêu quá, tôi muốn em thành của riêng tôi mặc sức trêu ghẹo." Ôm eo Xa Vân Hề, Quan Di Tình dùng gương mặt ngạo kiều nhìn Xa Vân Hề. Quan Di Tình cảm thấy hài lòng, cảm thấy hạnh phúc, trong lòng tràn ngập vui sướng. Trêu đùa sao? Xa Vân Hề không thích cái từ này. Nghĩ đến trước đây Quan Di Tình hay trêu mình, Xa Vân Hề lông mày nhíu chặt, nàng không muốn bị Di Tình coi như đồ chơi nha. Cô ấy vui khi trêu mình, còn mình tựa như kẻ ngốc bị đùa giỡn đến mặt đỏ tía tai. Ngẫm lại trước đây Quan Di Tình hay cười mình, Xa Vân Hề mặt xị xuống. Tuy rằng bây giờ cùng Di Tình đã xác định quan hệ. Người yêu ư? Xa Vân Hề nghĩ tới vấn đề này, nhưng mà nãy giờ chưa có ai nói rõ là ai theo ai nha. "Di Tình, em phải nói trước là em muốn theo đuổi chị." Nàng truy Quan Di Tình, vậy nàng phải chủ động? Nói cách khác mình sẽ ở trên a. Xa Vân Hề chợt nhớ tới chuyện của Hoàng Hạc Lâu và tỷ tỷ mình. Hoàng Hạc Lâu chủ động truy tỷ tỷ, cho nên nàng chính là ở trên, chủ gia đình. Tỷ tỷ mình hung hãn, vậy mà ở khuê phòng lại nằm dưới, hahaha. Nhân chuyện Hoàng Hạc Lâu và Xa Hựu Hề, Xa Vân Hề cái đầu trì độn làm sao có khả năng hiểu hết nội tình. Xa Hựu Hề sở dĩ ở dưới kỳ thực là bởi vì nàng lười lao động nên không muốn ở trên. Hoàng Hạc Lâu hy vọng dường nào Xa Hựu Hề ở trên, nhưng người ta chính là không muốn, câu dẫn dữ lắm Hoàng Hạc Lâu mới có thể ở dưới mà hưởng thụ. Xa Vân Hề không thể bắt chước Hoàng Hạc Lâu được. Xa Vân Hề chưa từng trải qua chuyện nữ nữ, làm sao nàng hiểu. Nàng không coi phim điện ảnh về đồng tính nữ làm sao mà nàng biết. Trước đây xưa nay đều chưa có tiếp xúc qua, một ngày ba bữa chỉ biết học, thỉnh thoảng đi du lịch. Tình yêu cũng chỉ có lúc 6 năm trước cùng với Phạm An Nguyên. Nàng nói truy Quan Di Tình, e rằng ý nghĩa của từ "truy" nàng còn không hiểu hết. Lại nói chuyện cùng Quan Di Tình phân chia quan hệ trên dưới, nàng làm gì có kỹ thuật, sợ là khiến người ta mất hứng thêm thôi. Quan Di Tình hỏi: "em xác định là em theo đuổi tôi sao?" Xa Vân Hề muốn truy cô, Quan Di Tình không hiểu nổi trong lòng nàng nghĩ gì a, nàng biết cách tán gái sao? Chính cô là người vẫn luôn truy Xa Vân Hề, hiện tại quan hệ rất trong sáng, tự nhiên nàng muốn truy mình, rốt cuộc muốn cái gì a? Xa Vân Hề đột nhiên thông thái, Quan Di Tình đoán không ra. Bất quá nếu yêu nhau, ai truy ai cũng không quan trọng. Quan Di Tình đối với tình cảm suy nghĩ rất cởi mở, biết quý trọng, biết làm sao bảo vệ tình yêu, cô đem tất cả những thứ không quan trọng đều quăng ra sau gáy. "Đúng, em muốn truy Tình. Sau đó Tình làm bạn gái của em." Xa Vân Hề nói như chặt đinh chém sắt, tựa hồ đã hạ quyết tâm thật lớn. Nhìn Xa Vân Hề chân thành, Quan Di Tình sửng sốt, sau đó khóe miệng cong lên nụ cười. "Được, vậy tôi làm bạn gái của em." Những gì Xa Vân Hề nghĩ, Quan Di Tình đã hiểu. Xa Vân Hề đầu óc như nước, người ta loáng một cái có thể hiểu nàng đang nghĩ gì, chỉ cần ngươi để tâm một chút. Nhưng trái tim của nàng lại rất trọng tình, người không vào được trái tim nàng sẽ mãi mãi không lý giải được hành động của nàng, người đi vào được tự nhiên sẽ hiểu. Kéo Xa Vân Hề vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên má nàng. Trong tình yêu, không quan trọng ai trên ai dưới, ai cao ai thấp. Yêu chỉ là một loại cho đi, không cần báo đáp.
|
Chương 45: Tình đơn phương Đêm đó, Quan Di Tình cho rằng có thể thuận lợi đem Xa Vân Hề trở thành người đàn bà của mình, nhưng khi cô tắm xong đi ra, Xa Vân Hề từ lâu đã ngủ tít mắt, buổi tối tươi đẹp liền trở thành không công lãng phí. Cũng sau đêm đó, Xa Vân Hề bởi vì có việc nên vẫn ở Xa gia, mỗi lần tan tầm đều gấp gáp về Xa gia. Quan Di Tình muốn dò hỏi nàng có phải là trong nhà đã xảy ra chuyện gì hay không, nhưng tan tầm căn bản không có thời gian. Lúc làm việc, Xa Vân Hề vội vàng làm xong công việc, cũng không dành thời gian ra gặp Quan Di Tình. Hai người cứ như vậy một tuần lễ không có gặp nhau. Mỗi đêm, Quan Di Tình đều muốn cùng Xa Vân Hề nói chuyện điện thoại, nhưng nhìn điện thoại lại không có bất cứ động tĩnh gì, vừa sợ nếu gọi sẽ quấy rối nàng. Mỗi ngày, Quan Di Tình ngồi nhìn điện thoại đờ người ra, Xa Vân Hề rõ ràng nói muốn truy cô nhưng một tuần điện thoại cũng không gọi, ngay cả tin tức cũng không nói cho cô nghe, Quan Di Tình trong lòng phát giận, cô thế nào lại gặp một người yêu như vậy. Hôm nay, Cô(cô của Quan Di Tình -mẹ của Âu Dương Tuyết Tự) nói để cho Tuyết Tự đến công ty làm việc, này là cô cô sắp xếp. Quan Di Tình biết trình độ học tập của Tuyết Tự so với công ty này thì xá gì, tại sao một mực vẫn muốn đến công ty. Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, Quan Di Tình rất muốn hỏi, nhưng vẫn chưa gặp biểu muội nên cô cũng không tiện gọi điện thoại dò hỏi nguyên nhân. Quan Di Tình ngồi trong văn phòng, hai mắt xa xăm nhìn vào điện thoại ngẩn người, có người gõ cửa đi vào mà cô cũng không biết. "Chị đang chờ điện thoại sao?" Một âm thanh lanh lảnh truyền vào tai Quan Di Tình. Cô ngẩng đầu lên nhìn người vừa nói chuyện, ồ, mới một năm không thấy, nha đầu này thực sự là càng lớn càng đẹp. "Không có gì" Quan Di Tình nhìn người vừa tới, đem điện thoại di động cẩn thận để ở một bên, biểu muội thực sự là di truyền từ cô cô nha nên có khuôn mặt đẹp, nhìn dung mạo này thực sự so với cô cô năm đó không kém cạnh là bao, cháu chắt Quan gia đều di truyền được gien tốt từ cha mẹ. "Em đến sớm thế, vẫn chưa tới giờ làm việc." Quan Di Tình một mình buồn chán, ăn xong liền tới công ty, chuỗi ngày không có Xa Vân Hề, trong nhà quạnh quẽ muốn chết, cô cũng không muốn cứ ngồi ở nhà chờ đợi. Tuyết Tự trả lời: "Ân, ngày đầu đi làm, đương nhiên phải cố gắng biểu hiện, nếu như đến muộn thì không tốt cho lắm." Nơi này dù sao cũng là công ty của ông ngoại, mình tới nơi này làm là vì Xa Vân Hề, đương nhiên muốn biểu hiện khá một chút, người ta mới chú ý tới mình. "Không sao cả, nơi này là công ty nhà mình. Bằng cấp của em đi làm viên chức ở đây thật là lãng phí." Xa Vân Hề là nhân tài, biểu muội của mình học kinh tế quản lý học, Tuyết Tự ở công ty nước ngoài chính là làm nhân viên quản lý cấp cao. Hiện tại đến công ty của mình làm viên chức nhỏ, đây chính là rất lãng phí nhân tài a. Âu Dương Tuyết Tự ngồi trên ghế salông, Quan Di Tình ngồi đối diện với nàng. Biểu muội xem ra rất điềm đạm, nhưng trong lòng nàng nghĩ gì, người bình thường khó mà đoán được. Vẫn nghĩ Xa Vân Hề là quái thai, bây giờ suy nghĩ lại mới thấy biểu muội của mình có lúc cũng quái cỡ Xa Vân Hề. "Em thích công việc này, chị đừng lo lắng. Tuy rằng có hơi mới mẻ nhưng em sẽ làm tốt, chị cứ tin nơi em." Ý tứ Quan Di Tình, Âu Dương Tuyết Tự rõ ràng, nhưng thật sự là nàng có mục đích khác, không thể đơn giản buông tha. Tám năm trước nàng đã bỏ qua một lần, lần này hy vọng có thể nắm lấy. Cuộc đời con người có bao nhiêu cái 8 năm, bản thân cũng muốn cho mình một cơ hội. Nhìn Âu Dương Tuyết Tự ánh mắt kiên định, Quan Di Tình không tiện nói thêm gì nữa. Nhưng cô biết cô em gái này tới đây là có mục đích, còn mục đích là gì, cô vẫn chưa biết. Bất quá tuyệt đối không phải vì công ty, hay là Tuyết Tự để ý đến người nào đó? Có thể để cho người của Quan oan ức chính mình đến mức độ này, ngoại trừ chuyện tình cảm dường như không có điều gì khiến các nàng có thể khuất phục. "Nếu em thích, vậy được rồi, nếu như có chuyện gì, nhất định phải nói cho chị biết, em ở đây bị ủy khuất, cô cô nhất định sẽ trách chị." Quan Di Tình cười nói với Âu Dương Tuyết Tự, cô cô tính khí rất tốt, nhưng nếu có chuyện gì sẽ đau lòng con gái. Ở Âu Dương gia, Âu Dương Tuyết Tự địa vị cao hơn so với anh trai. "Ân, Em hiểu rồi. Chị, em hỏi chị một chuyện?" Âu Dương Tuyết Tự biết Quan Di Tình và Xa Vân Hề biết nhau, chỉ là các nàng đến cùng quan hệ gì, nàng không biết hết. Cho nên Tuyết Tự muốn thấu hiểu quan hệ của hai người, tiện đường hỏi thăm một chút liên quan với Xa Vân Hề. Chuyện Quan Di Tình, không mấy người biết. Âu Dương Tuyết Tự cũng không biết, nàng vẫn luôn cho rằng Quan Di Tình là thẳng. "Em nói đi, chuyện gì? Chỉ cần chị biết sẽ nói cho em nghe." Vừa đến đã bắt đầu hỏi sự tình, Quan Di Tình cảm thấy không đơn giản. Bởi vì cô hiểu rõ tính cách của Âu Dương Tuyết Tự, em ấy chủ động đi hỏi mình một ít chuyện, vẫn là lần đầu. "Chị, chị có biết Xa Vân Hề?" Tuyết Tự tới nơi này vì Xa Vân Hề, hi vọng giữa hai người từ từ tìm hiểu nên nàng không có điều tra, từ từ khiến Xa Vân Hề rung động. Dò hỏi Quan Di Tình liên quan đến chuyện Xa Vân Hề, nàng suy nghĩ rất lâu mới quyết định làm như vậy. Quan Di Tình nghe được Âu Dương Tuyết Tự đề cập đến Xa Vân Hề, có chút ngạc nhiên nhìn nàng. Từ trong mắt của Tuyết Tự nhìn ra được em ấy không phải đối với Xa Vân Hề hiếu kỳ, mà là ánh mắt chứa chan tình cảm. Quan Di Tình trong lòng hơi hồi hộp một chút, đây là ý gì? Lẽ nào Tuyết Tự thích Xa Vân Hề? Bỗng nhiên nhớ lại, hình như Âu Dương Tuyết Tự và Xa Vân Hề học cùng một trường, hơn nữa là cùng cấp. Lẽ nào Tuyết Tự thật sự thích Hề Hề? Nhiều năm nay không thấy em ấy có đối tượng, lẽ nào là chờ đợi Xa Vân Hề. Trong nhà giới thiệu cho Tuyết Tự vài nam nhân ưu tú, em ấy liếc mắt còn không liếc. Quan Di Tình cảm thấy tình huống không ổn, cô vợ nhỏ ngốc nghếch Hề Hề của mình thế nào lại được nhiều người hoan nghênh, nam nữ đều yêu thích, hơn nữa còn đều là tuấn nam mỹ nữ. Em gái của mình thích Xa Vân Hề, Quan Di Tình trong lòng thực không dễ chịu. Cô sợ Âu Dương Tuyết Tự biết chuyện của cô và Xa Vân Hề em ấy sẽ buồn khổ. Chuyện cô ly hôn vẫn chưa thông báo, nếu Quan gia biết có lẽ sẽ chẳng yên. Nếu không nói, vậy còn Tuyết Tự, làm thế nào để giải quyết. Còn nếu để cho Xa Vân Hề tự mình phát hiện chuyện Tuyết Tự đơn phương nàng ấy, chắc lúc đó địa cầu này nổ tung rồi. Xa Vân Hề là người không có để ý đến tình cảm của người khác, nàng hay nhìn chằm chằm một chỗ chờ người khác tới gần, hướng nàng biểu lộ thì nàng mới biết tình cảm của người đó. Sẽ không bao giờ có chuyện ngược lại. Quan Di Tình nghĩ đêm đó Xa Vân Hề có thể nói ra tâm tình của mình là vì nàng biết Quan Di Tình theo dõi nàng. Bằng không nàng làm sao có khả năng ở cửa chờ một giờ, rõ ràng có điện thoại di động nhưng không có gọi, điều này thể hiện nàng biết rõ mình ở dưới lầu. Xa Vân Hề có lúc rất thận trọng, nhưng trạng thái thường ngày của nàng vẫn là đầu đá. "Chúng ta là hàng xóm." Quan Di Tình hiện tại không thể nói ra chuyện quan hệ của cô và Xa Vân Hề, chuyện này cần cân nhắc lại. Đem tách cà phê vừa uống để lên bàn, một mặt quan sát Âu Dương Tuyết Tự. Cô rất muốn biết Tuyết Tự đối với Xa Vân Hề cảm tình ra sao, đã đến mức độ nào, cô hi vọng cuối cùng có thể đem tổn thương giảm xuống mức thấp nhất. "Thật sao? tốt quá. Em và nàng là bạn học, vì thế hi vọng sẽ làm việc cùng phòng ban với nàng." Âu Dương Tuyết Tự nói có chút ôn nhu, trong ôn nhu có chút sủng nịnh. Nụ cười như thế làm sao có khả năng đơn giản chỉ là thích, đây gọi là yêu mới đúng. Quan Di Tình căn cứ vào tư liệu điều tra, bên trong tư liệu lại không có nhắc đến việc Xa Vân Hề và Âu Dương Tuyết Tự có liên quan gì. Xa Vân Hề ở trường học hai năm, được nửa năm thì Phạm An Nguyên theo đuổi, còn lại một năm rưỡi là thời gian hai người yêu nhau. Em gái của mình liên hệ với Xa Vân Hề khi nào? Từ những huống phân tích, Quan Di Tình rối tinh tù mù. Sau khi Xa Vân Hề rời trường cũng không có cùng Tuyết Tự tiếp xúc, vậy em ấy yêu Xa Vân Hề lúc nào? Hai năm đại học các nàng vẫn ở một chỗ sao? Nhưng mà tài liệu của cô căn bản không có bất kỳ tin tức gì, tư liệu đều không nhắc, rõ nàng Tuyết Tự và Xa Vân Hề quan hệ không phải bằng hữu, không phải bằng hữu vậy cơ hội gặp mặt hẳn là không nhiều. Chẳng lẽ là Tuyết Tự yêu đơn phương Xa Vân Hề? Đơn phương? Quan Di Tình ngẩn ra, thật lòng nhìn Âu Dương Tuyết Tự một chút, em ấy che giấu rất kỹ đi. Lần này là quyết định muốn truy Xa Vân Hề sao? Cho dù như vậy, cô cũng sẽ không đem Hề Hề nhường lại. Cô vất vả lắm mới chờ được đến lúc Xa Vân Hề rung động, làm sao có thể vì biểu muội mà từ bỏ, tình yêu là ích kỷ, cô cũng không ngoại lệ. "Đã tới QuanTuyệt rồi, nếu như có nhu cầu gì nhất định phải nói, không cần khách khí với chị." Quan Di Tình không nói ra, cô không hy vọng quan hệ của cô và Xa Vân Hề làm mọi người lúng túng. Hai tỷ muội đều thích Xa Vân Hề, Xa Vân Hề mị lực cũng thật không phải bình thường. Tổng quan phân tích Xa Vân Hề mà nói, nàng xác thực có một loại mị lực, nhiều người sẽ không phát hiện, nhưng nếu phát hiện lập tức bị cuốn hút vào trong đó không hay. "Ân, em hiểu rồi. Mẹ để cho em tới công ty của chị hi vọng em học tập cho thật giỏi. Kỳ thực mục đích của mẹ cũng là hi vọng em có thể giống như chị, có thể tự mình gánh vác sự nghiệp. Công ty trong nhà mẹ muốn em đi quản, anh trai hiện tại đem hết thảy tâm tư đều đặt ở chị dâu, chuyện của công ty bây giờ do một mình cha quản lý, mẹ có lẽ là đang đau lòng cha em." Nói ra chuyện trong nhà, Âu Dương Tuyết Tự cũng là bất đắc dĩ. Từ khi chị dâu sinh xong cháu, thân thể vẫn rất kém cỏi, anh trai rất lo lắng cho chị dâu, lúc trước không cho chị dâu mang thai, nhưng chị dâu vì tương lai đã cố gắng sinh một đứa con. Tình yêu luôn luôn có nỗi khổ riêng của từng người, người nhà mình quá mức thâm tình, kết cục đều khổ cực như nhau. Ngẫm lại mình và Xa Vân Hề, Âu Dương Tuyết Tự cảm thấy hai người không có tương lai. Nàng kỳ thực không hiểu nội tâm của Xa Vân Hề, dù luôn theo đuổi nàng nhưng không tiến vào được, cho dù tới gần, Xa Vân Hề cũng sẽ một bước rời đi. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Xa Vân Hề, trong lòng đầy hạnh phúc, cho dù chỉ ở bên cạnh nàng, không làm bất cứ chuyện gì, cũng thấy hạnh phúc. "Chị biết anh trai em và chị dâu của em đang khó khăn, nghe nói thân thể chị dâu đã khôi phục dần, mấy tháng nay đã tốt lên. Em đến đây, chị cũng hi vọng em sẽ học hỏi được nhiều thứ. Chỉ cần em hài lòng, kỳ thực ở đâu cũng như nhau thôi." Quan Di Tình không muốn đề cập nhiều đến chuyện nhà, mỗi gia đều có riêng của gia đình, dù là cháu gái, cũng không thể quản chuyện của nhà Âu Dương. "Không nói những chuyện không vui nữa, em đến phòng ban đây. Chị không cần đi theo em, em ngại người ta nói ra nói vào." Âu Dương Tuyết Tự đứng dậy, cùng Quan Di Tình nói lời tạm biệt, hiện tại vừa vặn bắt đầu giờ làm việc, nàng muốn tìm Xa Vân Hề báo tin. Nhìn Âu Dương Tuyết Tự rời, Quan Di Tình trong lòng có một tia đau lòng, cảm giác này không thể diễn tả được.
|
Chương 46: Là cô sao Âu Dương Tuyết Tự đi đến phòng kế hoạch, đầu tiên tìm chính là Lý Hoan. Bởi vì Quan Di Tình nói nàng hãy tìm Lý Hoan, Lý Hoan sẽ giao công việc cho nàng. Đi tới phòng của Lý Hoan, Âu Dương Tuyết Tự gõ cửa, nghe được bên trong có người đáp lại, sau đó mở cửa đi vào. "Xin chào, tôi tên Âu Dương Tuyết Tự, là hôm nay tới báo danh." Âu Dương Tuyết Tự rất lễ phép cùng chào hỏi Lý Hoan. Lý Hoan ngẩng đầu lên nhìn người con gái vừa nói chuyện có giọng nói dễ nghe như vậy, đầu tiên nhìn chính là woa, xinh đẹp, cái nhìn thứ hai chính là trên người nàng có một loại khí tức an nhàn. Nhớ tới an nhàn, Lý Hoan sẽ nhớ tới lần đầu nhìn thấy Xa Vân Hề. Vào lúc ấy cô phỏng vấn nàng, lần đầu tiên nghe nàng nói chuyện, cảm giác cô bé này có chút khác với tất cả mọi người, liền bị khí tức an nhàn, ôn hòa trên người nàng hấp dẫn. Xa Vân Hề tuy rằng trang phục thường ngày chỉnh chu, một thân âu phục, mặc mộc tóc dài dùng một cái kẹp màu làm cuộn tóc lại. Nếu là nhìn kỹ trên hai mắt mới phát hiện nàng thực sự đẹp. Vẻ đẹp của Xa Vân Hề so người khác người không giống nhau, thanh nhã như hoa sen, an tĩnh không ồn ào. Lý Hoan ở cương vị này đã từng thấy nhiều người, Xa Vân Hề là người đầu tiên cô phát hiện ra điều đặc biệt hơn so với mọi người. Nếu đem nàng đặt lẫn vào những phụ nữ khác, nàng có vẻ không thích hợp, hoặc là nói, nàng sẽ làm giảm đi hào quang của họ. Xa Vân Hề chính là một người như vậy, yên tĩnh, ôn nhu, lại có chút lười biếng. Làm người biết điều, làm việc kỹ lưỡng, xưa nay không tính toán được mất. Nàng là cái rất người chân thật, có thể làm cho người ta cảm thấy an toàn. Nghĩ đến Xa Vân Hề, lại nhìn nữ nhân trước mắt, các nàng trên người có cùng một khí tức, nhưng lại có nhiều điểm không giống nhau. "Xin chào, tôi Lý Hoan, quản lý phòng kế hoạch." Lý Hoan đứng lên tươi cười lễ phép tự giới thiệu mình. Dù sao cũng là tổng giám đốc giới thiệu đến, Lý Hoan bất kể như thế nào đều phải cẩn thận đón tiếp người ta. Nữ nhân này cho mình ấn tượng tốt, chí ít không phải là loại hình mà cô chán ghét. "Lý quản lý, tôi bắt đầu từ hôm nay chính thức làm ở bộ phận kế hoạch, xin cô chiếu cố nhiều hơn." Dù sao cũng là lãnh đạo, Âu Dương Tuyết Tự tao nhã trò chuyện. Lý Hoan mang đến cho Âu Dương Tuyết Tự ấn tượng đầu tiên chính là một quản lý cường đại, hơn nữa còn mạnh mẽ như biểu tỷ của nàng. Biểu tỷ thuộc về kiểu xinh đẹp, còn Lý Hoan thuộc về kiểu nghiêm túc sinh động. Đẹp, có rất nhiều kiểu. Vẻ đẹp của Lý Hoan đến từ bề ngoài lẫn bên trong cùng kết hợp. Âu Dương Tuyết Tự xem ra là biết nhìn người, Lý Hoan cá tính bao nhiêu nàng cũng có thể nhìn ra. "Ân, vậy tôi dẫn cô đi đến chổ làm việc nhé" Lý Hoan đứng dậy đi tới trước mặt Âu Dương Tuyết Tự ôn nhu nói chuyện cùng nàng. Đối với người khác nhau phải có cách cư xử khác nhau, Lý Hoan hiểu rõ. Huống hồ người ta sau này là đồng nghiệp, cô hi vọng tạo ấn tượng tốt, Âu Dương Tuyết Tự là người thông minh, nàng ta có thể nhìn ra. "Được" hai người liền như vậy rời phòng làm việc, đi tới khu vực làm việc. Khu làm việc của bộ phận kế hoạch, mỗi người được ngăn riêng, toàn bộ khu làm việc có khoảng 120 đến 130 ngăn. Hai người đến, Lý Hoan vỗ tay ba cái, sau đó nói: "Mọi người trước tiên dừng lại, tôi giới thiệu cho mọi người một vị đồng nghiệp mới." Lý Hoan nói xong, mọi người ngừng lập tức ngừng công việc, ngẩng đầu lên nhìn vị đồng nghiệp mới tới, đến cùng là nhân vật phương nào mà cần đến quản lí tự mình giới thiệu. Khi mọi người nhìn thấy người đứng phía sau, đúng là kinh ngạc, một mỹ nữ nha, tất cả mọi người đều trầm trồ, đặc biệt là những nam nhân độc thân, thiếu điều chảy nước dãi. Xa Vân Hề vẫn loay hoay công việc của mình, Lý Hoan đến nói chuyện trong phòng cũng không có làm cho nàng ngừng công việc, cơ bản là cắm đầu cắm cổ xem tài liệu của mình. Tuy rằng mỗi chổ là ô vuông ngăn cách, nhưng ai ngẩng đầu lên hay không chỉ cần loáng qua một cái liền biết nga. Lý Hoan thấy Xa Vân Hề hoàn toàn không ngẩng đầu lên, liền thở dài. Xa Vân Hề có bao giờ để ý chuyện xung quanh đâu. Lý Hoan đi tới trước mặt Âu Dương Tuyết Tự nhìn nàng xong lại chuyển hướng nhìn sang mọi người. "Đây là đồng nghiệp mới Âu Dương Tuyết Tự, sau này mọi người cùng một nhà, hãy chăm sóc lẫn nhau nhé." Giọng nói rất lớn, chính là hi vọng có thể cho cái người nào đó đang chăm chỉ làm việc nghe được. Nhìn Xa Vân Hề hoàn toàn không để ý đến mình, Lý Hoan quyết định nhắc nhở, cô mang Âu Dương Tuyết Tự ném cho Xa Vân Hề nhằm kéo sự chú ý của Xa Vân Hề: "Xa Vân Hề, sau này cô dẫn dát Âu Dương Tuyết Tự đi" . Xa Vân Hề nghe có người nhắc tới tên của mình, rốt cục cũng chịu ngẩng đầu nhìn. Ngạc nhiên nhìn Lý Hoan, bản thân nàng hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, gương mặt mờ mịt. Chổ Xa Vân Hề ngồi là góc của văn phòng, Lý Hoan cùng Âu Dương Tuyết Tự đi đến, Lý Hoan vừa vặn chặn lại trước mặt nàng khiến Xa Vân Hề chỉ biết là sau lưng Lý Hoan có người nhưng không biết là ai. "Quản lí, gọi tôi có việc sao?" Vừa nghe thấy Lý Hoan gọi mình, Xa Vân Hề mở lời. Xa Vân Hề vừa nói, mọi người đều giương mắt nhìn nàng, các nàng biết Xa Vân Hề là người vì công việc mà quên mình. Tuy rằng chỉ mới đến đây làm không lâu, thế nhưng mọi người đều quen thuộc với thói quen của Xa Vân Hề. "Hôm nay mang đồng nghiệp mới tới giới thiệu cho mọi người biết, cô sau này hướng dẫn cô ấy nhé." Lý Hoan rất muốn xoay cái đầu của Xa Vân Hề, nàng làm việc liều mạng như vậy sao, việc thì làm bao giờ cho hết. "Đồng nghiệp mới? Ai vậy?" Lý Hoan để cho mình làm người hướng dẫn sao, Xa Vân Hề đúng là sợ hết hồn, mình có tài cáng gì mà hướng dẫn người ta, cả ngày bận rộn muốn chết, Lý Hoan không sợ mình đem người ta quăng vô xó xỉnh nào đó sao. Xa Vân Hề nghiêng đầu, muốn nhìn một chút đồng nghiệp mới ra sao. Đầu cố nhìn phía sau. Thấy rõ mặt mũi quen thuộc, nàng sửng sốt một chút. Sau đó kinh ngạc nói: "Hóa ra là cô." Từ lúc đi vào, Âu Dương Tuyết Tự vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng Xa Vân Hề, khi Lý Hoan trịnh trọng giới thiệu cô với mọi người, chính cô nhìn thấy có một người ngồi ở góc chuyên tâm xem văn kiện không thèm ngẩng đầu nhìn người mới như cô. Tuyết Tự hiếu kì, bất quá người kia cảm thấy rất quen thuộc, cô làm sao không nhận ra được đó là Xa Vân Hề. Âu Dương Tuyết Tự hướng Xa Vân Hề cười cười, nụ cười mê người khiến những đồng nghiệp nam xem đều sắp rớt con mắt ra ngoài đi. "Hai người quen biết à?" Lý Hoan xoay mặt nhìn Âu Dương Tuyết Tự, nhưng trong mắt Âu Dương Tuyết Tự và trong mắt của Xa Vân Hề cô không nhìn thấy sự thân thiết. Xa Vân Hề nói đã có người thích, lẽ nào là người này sao? Vậy tổng giám đốc và Xa Vân Hề là quan hệ gì? Lý Hoan trong đầu điên đảo, bắt đầu lo lắng về các mối quan hệ của Xa Vân Hề. Xa Vân Hề đơn thuần, nhưng Âu Dương Tuyết Tự và Quan Di Tình vừa nhìn là biết không phải người bình thường. Cả hai người đó Xa Vân Hề có thể xử lý tốt sao? "Ân, chúng ta là bạn học." Âu Dương Tuyết Tự mềm nhẹ đáp. Hiện tại là bạn học, vậy tương lai thì sao? Cô kỳ thực vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này, mình và Xa Vân Hề quan hệ vẫn là phương diện bạn học thôi sao. "Được rồi, vậy thật tốt, cô và Xa Vân Hề ngồi cạnh nhau đi, chỗ làm việc của cô ở cạnh Hề Hề đó." là bạn học sao? Lý Hoan không tin đây là bạn học bình thường. Cách Tuyết Tự nhìn Xa Vân Hề thắm thiết như vậy thì làm gì đơn giản chỉ là bạn học. Lý Hoan lần đầu nhìn liền biết Âu Dương Tuyết Tự là người có năng lực, ít nhất so với cô không thể kém hơn. Nhưng vì sao lại đồng ý oan ức tới đây làm viên chức nhỏ, trong này e rằng có nguyên nhân khác. Bất quá khi nhìn thấy cách cô ấy nhìn Xa Vân Hề, trong lòng cũng rõ ràng không ít. Xa Vân Hề xác thực có mị lực không tưởng, chỉ là Âu Dương Tuyết Tự cũng tới đây có phải sẽ khiến cho quan hệ giữa các nàng trở nên phức tạp. Quan Di Tình có thể để Tuyết Tự tới đây, điều này rõ nàng Quan Di Tình hẳn là rất yên tâm quan hệ của nàng và Xa Vân Hề. "Ân, cảm ơn quản lý." Âu Dương Tuyết Tự rất lễ phép khom người cảm ơn Lý Hoan. "Sau này có cái gì không hiểu có thể hỏi Hề Hề, hoặc là những đồng nghiệp khác, nếu là chuyện giải quyết không được, có thể trực tiếp đến tìm tôi." Lý Hoan nói xong xoay người rời đi. Âu Dương Tuyết Tự nhìn Lý Hoan rời đi, liền đi tới khu vực làm việc của mình. Vị trí này vừa vặn thích hợp vì có Xa Vân Hề bên cạnh. Lần này Xa Vân Hề sẽ không dễ dàng chạy mất. "Vân Hề, chúng ta lại gặp mặt." Âu Dương Tuyết Tự đứng bên cạnh Xa Vân Hề, gương mặt ý cười nhìn Xa Vân Hề. "A, thật là đúng dịp, cô cũng tới công ty chúng ta." Xa Vân Hề còn đang ngây ngốc, nàng hoàn toàn chưa nắm bắt được tình hình. Lý Hoan hẳn là hiểu rõ năng lực của nàng, vậy sao còn bắt nàng hướng dẫn người mới. Âu Dương Tuyết Tự vừa nhìn cũng không phải nhân vật đơn giản, giao cho mình, ý của Lý Hoan là dự định để cho mình theo Tuyết Tự học tập, hay muốn mình dạy cho Tuyết Tự đến hư hỏng đây. Xa Vân Hề không phải không tin năng lực của mình, mà là bản thân nàng căn bản không phải là người biết hướng dẫn người khác. Âu Dương Tuyết Tự nói: "Chúng ta là đồng nghiệp, sau này cô hãy chỉ dẫn tôi nhiều hơn." Nhìn Xa Vân Hề vẻ mặt ngây thơ, Âu Dương Tuyết Tự cảm thấy buồn cười. Người này vẫn y như trước đây, ngơ ngác ngốc nghếch. "Được, vậy cô ngồi xuống trước đã, mang giày cao gót đứng không tốt đâu." Xa Vân Hề biết hiện tại hết thảy đều là sự thực, nàng bây giờ lên chức là sư phụ nha. "Ân, tôi ngày đầu đi làm, có cần tôi giúp gì không?" Âu Dương Tuyết Tự ngồi xuống nhìn đống văn kiện chất như núi của Xa Vân Hề. Nơi làm việc này ngoại trừ nàng ra cũng không có người thứ hai dáng vẻ như vậy. Trước đây ở trường học, Xa Vân Hề y như vậy, thích nghiên cứu tài liệu. Xa Vân Hề là người chăm chỉ, một khi tập trung vào chuyện gì, nàng sẽ đem tất cả tinh lực đều dồn vào đó. "Cũng không có gì, ngày đầu đi làm, trước tiên làm quen không khí xung quanh đi đã. Tôi đem tư liệu cho cô xem." Nói xong Xa Vân Hề bắt đầu tìm kiếm các loại văn kiện liên quan đến công ty. Xa Vân Hề có cách riêng để quản lý tư liệu, nhìn sơ thì rất loạn, thế nhưng bản thân nàng chì cần nhìn qua liền biết văn kiện nào cất ở đâu. Trước đây ở Mỹ, nàng bày biện phòng trọ thành cái ổ heo, đại khái một tháng không có dọn dẹp, nhưng mà thứ nàng muốn chỉ cần nhìn một cái liền biết nó ỡ đâu, đây cũng là năng lực đặc biệt a. Bây giờ đã tốt hơn xưa, nàng ít nhất đã biết dọn dẹp nhà cửa, chỉ là trù nghệ vẫn chưa có tiến bộ. Xa Vân Hề đem tư liệu đưa cho Âu Dương Tuyết Tự, bên trong có đầy đủ, rất nhiều và dày. Chỉ là nàng không biết, Âu Dương Tuyết Tự từ lâu ở nhà đã xem qua, hơn nữa đây chính là công ty của ông ngoại, mẹ trước khi đi có nói qua hoàn cảnh công ty. Hiện tại xem những tư liệu này cũng bằng thừa. Nhìn Xa Vân Hề ánh mắt chân thành, Âu Dương Tuyết Tự vẫn là tiếp nhận tư liệu. "Cảm ơn" Âu Dương Tuyết Tự đáp. "Không có việc gì, đây là chuyện phải làm. Cô xem trước đi, tôi còn có chút việc muốn làm." Nói xong lại bắt đầu xoay tròn vào công việc của mình. Các ông nam đồng nghiệp nhìn Xa Vân Hề không biết "thương hương tiếc ngọc", trong lòng sớm đã xót xa Âu Dương Tuyết Tự. Như vậy Âu Dương Tuyết Tự bắt đầu ở Quan Tuyệt làm việc.
|
Chương 47: Hảo tâm hảo ý Âu Dương Tuyết Tự trở thành đồng nghiệp của Xa Vân Hề, Xa Vân Hề đối với người đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của nàng, nàng cũng không phải là không để ý. Hai người lần trước đã gặp một lần, lần này lại xuất hiện trong công ty, trong lòng Xa Vân Hề có phần hiếu kỳ. Nàng biết nàng ngu si nhưng dù gì cũng không đến nỗi hết thuốc chữa. Nhìn là biết Âu Dương Tuyết Tự không phải đơn giản, thân phận đặc biệt. Khí chất đâu thể lừa người, nữ nhân này trên người tỏa ra phong thái đoan trang hào phóng, ngoại trừ tiểu thư thế gia, không thể xuất thân trong gia đình bình thường được. Ăn cơm trưa, Xa Vân Hề thích một mình ngồi ăn. Gần đây do bận rộn công việc nên gọi thức ăn bên ngoài, hôm nay nàng giúp Tuyết Tự gọi thức ăn bên ngoài vào. "Đã quen thuộc chưa, thức ăn này có được không?" Xa Vân Hề nhìn món ăn nàng gọi cho Âu Dương Tuyết Tự, nàng không phải là thân thiện gì, lần đầu phải trông chừng người khác, cảm giác có tí khó chịu. Âu Dương Tuyết Tự nhìn thức ăn, này không phải thiếu a mà là biến mình thành heo. Cô ăn không nhiều nhưng Xa Vân Hề thì lại mua rất nhiều, làm sao ăn hết đây. "Không, đủ ăn. Tôi ăn không hết, cô ăn chung với tôi đi" Cô không thể một mình ăn hết lượng cơm bằng hai bữa thế này. Xa Vân Hề thật biết cách chăm sóc a. Âu Dương Tuyết Tự lần đầu cùng Xa Vân Hề thân thiết, hai người vừa dùng cơm vừa nói chuyện. Đã từng tưởng tượng ra cảnh cùng Xa Vân Hề thân mật, tiếp xúc rồi lại thấy vô cùng thân thiết. Nghe tiếng nàng nói, nhìn nàng thơ ngây. Nàng từ bỏ đàn dương cầm, đây là chuyện mà Âu Dương Tuyết Tự không nghĩ đến. Đàn dương cầm so với mạng của nàng còn trọng yếu hơn, tại sao lại từ bỏ, đến cuối cùng là gặp sự cố gì. Cô vốn muốn vận dụng quan hệ trong nhà đi điều tra một chút chuyện Xa Vân Hề, cuối cùng vẫn không có làm. Có thể vì yêu nàng nên sợ nàng biết mình điều tra nàng, nàng sẽ không chú ý đến mình nữa. "Cô ăn không hết sao? Không thể nào? Nhìn thân thể của cô so với tôi khỏe mạnh hơn nhiều, hẳn là ăn cơm phải nhiều hơn tôi chứ." Xa Vân Hề nhìn đồ ăn, lại nhìn Âu Dương Tuyết Tự. Quan Di Tình trông khỏe mạnh, cô ấy ăn nhiều cơm hơn so với mình. Vậy Âu Dương Tuyết Tự cũng phải ăn rất nhiều mới đúng. Âu Dương Tuyết Tự nghĩ Xa Vân Hề lý luận không phải người bình thường có thể hiểu được, cái gì mà nhìn thân thể thì biết ăn nhiều hay ăn ít. Âu Dương Tuyết Tự không biết Xa Vân Hề đây là đề cao mình hay châm biếm mình nữa, cô vẫn luôn rèn luyện sức khỏe, vóc người của cô trong mắt Xa Vân Hề rất kém cỏi sao? Nhìn lại mình, dáng người này đủ để đi thi tuyển hoa hậu thế giới, không phải Âu Dương Tuyết Tự khoe khoang chứ dáng của cô ở cái công ty này hẳn là không mấy người so bì được. Ngày hôm nay Xa Vân Hề nói như thế, bản thân cô cũng có chút thiếu tự tin rồi, chính mình vóc dáng này xấu xí sao? Xa Vân Hề thích người đẹp. Vậy ở Quan Tuyệt ngoại trừ biểu tỷ ra hẳn là không ai so được với cô. "Không có, tôi thật sự ăn không được nhiều như vậy, bình thường lượng cơm ăn cũng bằng phân nữa chổ này thôi." Âu Dương Tuyết Tự cười khổ nhìn Xa Vân Hề, mỗi lần cô và Xa Vân Hề trò chuyện, cô thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của Xa Vân Hề. "Vậy sao, Di Tình và cô dáng người gần như nhau, Di Tình ăn nhiều hơn cô." Xa Vân Hề dùng sức ăn của Quan Di Tình so sánh với Âu Dương Tuyết Tự, tỏ vẻ nghi hoặc. Ở trong ý thức của nàng, cao to bằng nhau thì sẽ ăn cơm nhiều như nhau. Nghe Xa Vân Hề xưng hô tên của biểu tỷ một cách thân mật, Âu Dương Tuyết Tự trong lòng dậy lên một luồng khó chịu không tên. Là nhân viên nhưng nàng ấy gọi thẳng tên của tổng giám đốc, lại mang theo ý nhị dịu dàng, lại còn biết biểu tỷ ăn cơm nhiều hay ít, đến cùng là hai người quan hệ ra sao? Âu Dương Tuyết Tự thắc mắc vô cùng, cô nghĩ biểu tỷ và Xa Vân Hề chỉ đơn giản là hàng xóm, bây giờ nghĩ lại hình như không có đơn giản như vậy. "Cô đều dựa vào vóc dáng để đoán lượng cơm hay sao?" Nghe xong Xa Vân Hề giải thích, Âu Dương Tuyết Tự kỳ thực cảm thấy rất buồn cười. Người này tư duy thật đơn giản, chỉ có lúc nàng đàn dương cầm mới có phong thái cực phẩm. Nhớ lần đầu tiên nghe Xa Vân Hề đàn, thanh lịch váy lụa trắng, dùng kẹp tóc đơn giản kẹp lên tóc dài. Ngây thơ, thanh nhã. Lúc nàng đàn, cả người hoàn toàn rơi vào không gian âm nhạc. Phảng phất thân thể theo tiết tấu nốt nhạc như đang nhảy múa, ngón tay tinh tế không ngừng gõ nhẹ lên từng phím trắng đen. Nàng như một nữ thần mặt trăng biểu diễn, hòa sinh mệnh vào trong tiếng đàn, trực tiếp thâm nhập vào tâm hồn của tất cả những người ở hội trường khi lần đầu nghe nàng đàn, ngay cả những nhà phê bình cũng bị hút vào trong đấy. Kết thúc biểu diễn một phút, tiếng vỗ tay mới vang vọng toàn bộ hội trường. Đó là một bản đàn tạo cảm hứng cho cả trường học, cuối cùng nó trở thành một ca khúc được các giáo viên dạy cho sinh viên của mình. Có người nói nàng là thiên tài, cũng có người nói nàng là ma quỷ. Mặc kệ là thiên tài hay là ma quỷ, những tên gọi này đối với nàng mà nói đều là không quan trọng. Dù là vì một ca khúc mà nổi tiếng khắp toàn trường, nàng vẫn bình tĩnh tựa hồ sự kiện kia không quan hệ gì đến nàng, vẫn sống cuộc sống đời thường không tranh đoạt. Âu Dương Tuyết Tự đối với Xa Vân Hề có nhiều nghi vấn, những nghi vấn này không phải người khác dễ dàng có thể giải đáp. "Cũng không phải, tại cảm thấy cô và Di Tình có rất nhiều chỗ tương tự, nên mới nghĩ rằng cô cũng giống cô ấy." Nhìn Quan Di Tình và Âu Dương Tuyết Tự, Xa Vân Hề không hiểu vì sao nàng lại mang Tuyết Tự đi so sánh với Di Tình. Hai người dù là tính cách hay phương diện, vừa nhìn chính là hoàn toàn khác nhau, vậy mà Xa Vân Hề còn mang ra so sánh, nàng đúng là trúng tà. "Cô và tổng giám đốc quan hệ rất tốt sao?" Âu Dương Tuyết Tự không tự chủ hỏi ra nghi vấn trong lòng mình. Biểu tỷ là người cá biệt, không dễ dàng tiếp nhận ai, Xa Vân Hề xưng hô như vậy nói rõ quan hệ của hai người rất tốt. Coi như là hàng xóm, quan hệ tốt như vậy cũng là hơi quá rồi. "Ừ, làm sao? Cô cũng biết tổng giám đốc?" Xa Vân Hề nghĩ Âu Dương Tuyết Tự hỏi mình như vậy, vốn cho là hiếu kỳ mà thôi, nhưng nhìn thấy trong ánh mắt của cô ấy cô đơn, vẻ mặt như thế, đây không phải chỉ đơn giản là hiếu kỳ. Lẽ nào Âu Dương Tuyết Tự thích Quan Di Tình? Nhưng mà hai người có dung mạo từa tựa nhau, lại cảm thấy điều này không thể nào. Chuyện hôm nay quá nhiều, Xa Vân Hề cảm giác đầu óc mình hò hét loạn lên. Ăn một bữa cơm mà sanh ra thật nhiều vấn đề, trong lòng thở dài. Âu Dương Tuyết Tự đáp: "Ân, có biết. Đúng rồi, tôi ăn không hết, nếu không cô ăn thêm chút nữa đi, nếu lãng phí sẽ tiếc." Âu Dương Tuyết Tự đem hộp đồ ăn đưa tới trước mặt Xa Vân Hề, Âu Dương gia người nào cũng tiết kiệm. "Được rồi, cảm ơn cô." Xa Vân Hề đẩy cơm của mình vén qua một bên sau đó múc cơm của Tuyết Tự thêm vào, thế là phần của nàng đầy ú ụ, Xa Vân Hề thật khổ não. Mình là một người tiết kiệm, lãng phí đồ ăn là một loại tội ác. Nhưng chính mình không muốn ăn nhiều như vậy, một hồi tiêu hóa không thông lại phải trực WC cả ngày. Cuối cùng Xa Vân Hề vẫn cố ăn hết thảy đồ ăn, lãng phí lương thực đáng thẹn, đây là giáo huấn của Xa gia, Xa Vân Hề chấp hành thật tốt a. Ba giờ chiều, cái bụng Xa Vân Hề liền bắt đầu sôi ùng ục. Không có cách nào khác ngoài việc trốn trong WC mãi đến năm giờ. Xa Vân Hề cứ tới tới lui lui chạy vô WC năm, sáu lần, cuối cùng muốn ngất xỉu. Âu Dương Tuyết Tự ngồi trên ghế uể oải nhìn Xa Vân Hề, đau lòng nói rằng. "Vân Hề, tôi mua cho thuốc cho cô uống nha. Buổi trưa có phải đã ăn gì không thích hợp hay không?" Âu Dương Tuyết Tự thật sự rất đau lòng, Vân Hề người ta khả ái như vậy mà bị tào tháo dằn vặt đến sắc mặt tiều tụy. Nhớ tới buổi trưa hai người rõ ràng ăn cơm như nhau, tại sao cô không có chuyện gì mà Xa Vân Hề lại biến thành như vậy. "Không cần, tôi uống tí nước ấm, về nhà nghỉ ngơi là tốt rồi." Xa Vân Hề trong bụng 10 ngàn cái hối hận, nàng làm gì không làm lại tự tìm tội, ăn không được thì đừng ăn, lần này nguy hiểm đến mạng nhỏ của nàng rồi. Mấy ngày nay thân thể chị dâu không khỏe, nàng phải về nhà chăm sóc cháu yêu. Cũng còn tốt, hôm nay không cần về nhà, bằng không làm sao chăm sóc Thiên Thiên, mẹ sẽ càm ràm, thậm chí còn muốn cho mình ăn đại hình, trói mình ở nhà. "Cô xem, đã suy yếu thành như vậy, làm sao uống nước nóng thì hết." Xa Vân Hề không quan tâm đến bệnh tình của nàng, Âu Dương Tuyết Tự trong lòng khó chịu a, nhìn người mình thích giờ khắc này ốm yếu, trong lòng làm sao vui sướng cho được. "Tuyết Tự, cô đừng lo lắng, đây là bệnh cũ, một hồi là hết thôi." Chính nàng làm bậy nha, không biết suy nghĩ, rõ ràng biết tình hình cơ thể hay bị rối loạn tiêu hóa lại còn muốn thể hiện. Nghĩ đến tình hình hiện giờ, lại nhớ lúc cùng Quan Di Tình ăn cơm Tây, lần kia suýt chút nữa thì toi mạng của nàng rồi. Xa Vân Hề trong lòng đang cầu khẩn, tuyệt đối không được để quằn quại như lần trước, bằng không Quan Di Tình biết, nàng không còn cái mạng để về nhà a. Xa Vân Hề nói bệnh cũ, Âu Dương Tuyết Tự càng khó chịu hơn. Người này căn bản là không tự chăm sóc chính mình, nhiều năm như vậy nàng ta còn sống thật là ơn trời. Cô xưa nay không biết hoàn cảnh nhà Xa Vân Hề ra sao, còn có nàng ấy vì sao không đàn dương cầm nữa. Nếu như là vì trong nhà phản đối, Âu Dương Tuyết Tự tuyệt đối không tin. Xa Vân Hề ở trường học tuy không cố gắng hết sức nhưng có thể khiến nàng tốt nghiệp đại học. Một người xem dương cầm là lý tưởng, vì nguyên nhân gì làm cho nàng từ bỏ a? Nếu như bởi vì chia tay với Phạm An Nguyên biệt ly, lý do này quá kém cỏi, cô sẽ không tin. Xa Vân Hề một lòng với tình yêu, rất si tình, nhưng cũng không đến nỗi vì hắn mà từ bỏ ước mơ. Nhìn thấy Xa Vân Hề nằm nhoài trên bàn, hai tay ôm bụng, một mặt khó, Âu Dương Tuyết Tự biết mặc kệ nói cái gì nàng cũng không nghe lời. Không thể làm gì khác hơn là liền như vậy ngồi bên cạnh nàng, hầu hạ cho nàng. Xa Vân Hề nhìn thời gian trên điện thoại di động, nàng hiện tại cảm thấy trải qua mỗi một giây đều chậm chạp, con mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại hơn nửa canh giờ rồi, chính là hi vọng nhìn thấy dãy số nào đó, sau đó sẽ cầm túi xách vọt thẳng ra khỏi văn phòng. Vừa hết giờ làm, Xa Vân Hề một câu cũng không nói trực tiếp rời phòng làm việc. Đối với việc Xa Vân Hề manh động như thế mọi người không cảm thấy kinh ngạc gì. Âu Dương Tuyết Tự lo lắng Xa Vân Hề, cô theo sát nàng đi xuống lầu. Vốn là cho rằng nàng sẽ đi bãi đậu xe, không nghĩ tới nàng vọt thẳng ra văn phòng đi tới trạm dừng. Âu Dương Tuyết Tự đi bãi đậu xe, lái xe của mình chạy đến trước mặt Xa Vân Hề muốn đưa nàng về nhà. "Vân Hề, tôi đưa cô về nhà đi." Thành ra như vậy rồi làm sao còn có sức lực ngồi xe buýt, người này quá ương bướng. "Không cần, xe một hồi sẽ đến." Xa Vân Hề chống đỡ thân thể suy yếu, để Âu Dương Tuyết Tự đưa nàng về nhà, nếu để cho cô ấy biết quan hệ của nàng và Quan Di Tình, thật không hay. Nhìn Xa Vân Hề không nghe lời, Âu Dương Tuyết Tự cuống lên, trực tiếp xuống xe lôi nàng lên xe. Ngồi ghế cạnh tài xế, Xa Vân Hề đầy đầu nghi hoặc nhìn Âu Dương Tuyết Tự, ủa, Tuyết Tự tức giận sao? mà mắc mớ gì cô ấy giận....?
|
Chương 48: Bí mật quá khứ "Cô không vui sao?" Xa Vân Hề thấy Âu Dương Tuyết Tự mặt ủ mày chau, mình làm gì đắc tội với cô ấy? Đối với người não phẳng như Xa Vân Hề vĩnh viễn sẽ không dùng đầu óc đi suy nghĩ những thứ này. "Tôi không có sao." Âu Dương Tuyết Tự lạnh lùng nói một câu. "Rõ ràng là có tức giận." Xa Vân Hề cong miệng nhìn Âu Dương Tuyết Tự. Làm gì đắc tội người ta nàng cũng không biết, mình đã ngồi xe của cô ấy rồi, cô ấy còn tức giận làm cái gì. "Nhà cô ở đâu?" Âu Dương Tuyết Tự không muốn cùng Xa Vân Hề nói chuyện nữa, nếu không cô sẽ nổi giận mà mất đi hình tượng thục nữ. Cô lần đầu đối với Vân Hề nổi nóng, từ nhỏ giáo dưỡng tốt như vậy cũng vì người này mà toàn bộ mất hết. "Tiểu khu Hoàng Gia." Biết Âu Dương Tuyết Tự không vui, Xa Vân Hề trả lời nhanh gọn. "Hoàng Gia sao?" Âu Dương Tuyết Tự không thể tin được nhìn Xa Vân Hề, thắng xe gấp, đỗ bên ven đường. Hoàng Gia, đó là khu nhà ở sang trọng nhất trong thành phố, thì ra Xa Vân Hề ở đó. Chợt nhớ tới Quan Di Tình, hai người là hàng xóm, hàng xóm? Theo cô biết, biểu tỷ mà chọn nơi ở chắc chắn cũng sẽ chọn nơi xa hoa, nhưng mà nhìn cách ăn mặc của Xa Vân Hề không giống như người giàu có a. Lẽ nào nàng cùng biểu tỷ ở chung một chỗ? Ngoại trừ khả năng này, không còn khả năng khác. Xa Vân Hề đến cùng có bao nhiêu bí mật mà chính mình không biết. Âu Dương Tuyết Tự quên mất Xa Vân Hề là bệnh nhân, xe thắng gấp làm cho dạ dày Xa Vân Hề lên cơn cuồn cuộn. Vốn nàng có chút say xe, vì thắng gấp mà thành ra say xe luôn rồi. "Có cái gì không đúng vậy?" Xa Vân Hề nhẫn sự khó chịu của dạ dày, nàng hiện tại muốn xuống xe, đây là chuyện gì a? Chính mình hôm nay đến cùng là gặp cái tình huống gì, nữ nhân này vừa đến, mạng của mình liền còn một nửa. "Cô xác định là tiểu khu Hoàng Gia?" Âu Dương Tuyết Tự hỏi lại lần nữa, nàng sợ bản thân nghe lầm. Biểu tỷ ở đâu thì cô không biết, nhưng chắc chắn đó là khu sang trọng, không cần nghĩ cũng có thể đoán được. Xa Vân Hề ở Hoàng Gia, hai người lại là hàng xóm, vậy biểu tỷ cũng ở Hoàng Gia là chắc rồi. "Đúng, tôi ở phòng 1602" Xa Vân Hề báo tỉ mỉ địa chỉ của mình, mà mình ở chổ nào thì có làm sao, lý do gì Tuyết Tự ngạc nhiên chứ. "Vậy cô và tổng giám đốc là hàng xóm, hai người ở cùng một tầng sao?" Âu Dương Tuyết Tự nổ máy xe, cô chỉ là muốn biết chân tướng mà thôi. Nếu như biểu tỷ và Xa Vân Hề cùng nhau, nghĩa là biểu tỷ đồng tính, nhưng mà chị ấy đã kết hôn, nếu như quan hệ với Xa Vân Hề, vậy hai người làm sao có tương lai. Nghĩ về những mối quan hệ phức tạp, Âu Dương Tuyết Tự cảm thấy mệt mỏi. Nhiều năm như vậy mình vẫn truy đuổi Xa Vân Hề, lần này thật vất vả mới đuổi tới chân của nàng, nếu như nàng đã trở thành nữ nhân của người khác, mình phải làm sao? Tình yêu hành hạ người ta, tình đơn phương lại hành hạ người ta gấp bội. Có người nói trong lòng mình nếu có thể thích một người nào đó đã là hạnh phúc, nhưng mà cái hạnh phúc này giày vò người ta không thôi. "Không phải, Di Tình ở dưới tôi một lầu." Thấy Âu Dương Tuyết Tự tò mò về Quan Di Tình, Xa Vân Hề không hiểu nổi, lẽ nào người này thật sự thích Quan Di Tình? Quan Di Tình mị lực có thừa, nhưng Âu Dương Tuyết Tự như vậy, thấy thế nào cũng không giống kiểu người có hứng thú với Quan Di Tình a. Hay nàng không có con mắt nhìn người. Ngẫm lại lúc Âu Dương Tuyết Tự đến công ty, chính Lý Hoan đưa đến ra mắt mọi người, nhất định là do cấp trên sắp xếp, ngoại trừ Quan Di Tình thì đâu còn ai. "Ừ" Âu Dương Tuyết Tự thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn may không phải là ở chung một chỗ. Nếu như thật sự ở chung một chỗ, cô sẽ phiền não. Xa Vân Hề thấy khi mình nói xong, nữ nhân bên cạnh lại thở phào nhẹ nhõm, đây rốt cuộc là tình huống thế nào? Lẽ nào cô ấy hoài nghi mình và Quan Di Tình ở chung một chỗ? Khi mình nói không ở cùng một tầng, cô ta dường như giải tỏa được nghi ngờ. Rốt cuộc Tuyết Tự quan hệ thế nào với Di Tình. Trí thông minh ít ỏi của Xa Vân Hề bắt đầu suy nghĩ lung tung lên, hai người rõ ràng là có mấy phần giống nhau, chắc có quan hệ thân thích mới đúng hoặc là người trong gia tộc. Nghĩ tới đây cái, Xa Vân Hề sáng ngời, lắc lắc cái đầu ngu ngốc, mình làm sao nghĩ tới chuyện kia. Chuyện tình cảm giữa hai người họ chắc không có khả năng đâu a. Âu Dương Tuyết Tự biết Quan Di Tình, có thể hai người thực sự là thân thích, đầu óc của nàng hồ đồ rới mới nghĩ chuyện xa xôi. "Bụng có đỡ hơn chưa?" Nghi vấn trong lòng đã giải quyết, Âu Dương Tuyết Tự nhớ tới Xa Vân Hề hiện còn bị tiêu chảy nên mở miệng hỏi một câu. "Đã khá hơn một chút." Ngoài miệng nói đỡ, kỳ thực trong dạ dày khó chịu dữ dội, vừa rồi xe thắng gấp suýt chút nữa đem đồ ăn trong dạ dày nôn ra ngoài. Xa Vân Hề nói chuyện uể oải như một trái cà thiu, muốn bao nhiêu bơ phờ có bấy nhiêu bơ phờ. Nhìn Xa Vân Hề nắm chặt hai bên ghế dựa, vậy mà còn cậy mạnh, Âu Dương Tuyết Tự trong lòng khó chịu. Cô vẫn biết nàng là một người quật cường, tự mình chịu oan ức cũng không muốn chia sớt cho người khác. Đó chính là nguyên nhân Xa Vân Hề hấp dẫn cô. Nhưng mà Vân Hề ở một nơi sang trọng như thế chứng tỏ thân phận của nàng không đơn giản. Nơi đó nhà ở tiện nghi bậc nhất, giá lên đến hàng vạn, Xa Vân Hề nhìn thế nào cũng không phải người sẽ ở những nơi như thế. "Nhà là cô mua sao?" Âu Dương Tuyết Tự tò mò dò hỏi hi vọng tìm hiểu thân phận và quá khứ của Xa Vân Hề. Không phải là mình nhiều chuyện, mình thích Vân Hề, ít ra cũng phải thấu hiểu tình huống của nàng, mình không muốn sau khi yêu nhau lại xảy ra những tình huống khó xử, lúc đó chỉ có công dã tràng. Đơn phương đã là một loại tình yêu khổ sở, nếu như tiếp tục hãm sâu, tương lai không đoán được kết quả, cuối cùng không thể tự kiềm chế, chính mình sẽ tự gây thương tích cho bản thân. Có vài thứ không phải là của mình thì mình đừng nên chấp nhất, chính mình cũng không loại người vì chiếm lấy thứ mình thích liền không từ thủ đoạn. Chỉ cần người mình thích hạnh phúc, đối với mình mà nói, cái này đã là một loại hạnh phúc. Xa Vân Hề đáp: "Không phải, là người nhà mua cho. Tôi làm sao mua nổi nhà, tiền lương ít ỏi như thế làm sao có khả năng trả tiền mua nhà." Nàng hiện tại thắt lưng buộc bụng, nếu có thể tự mua nhà chắc là kiếp sau. Xa Vân Hề chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, ăn một bữa cơm do Quan Di Tình làm đã đủ. Nghĩ đến mình một tuần không có liên lạc với Quan Di Tình, trong lòng có chút xin lỗi. Điện thoại di động của mình hỏng còn không có thời gian đi sữa chữa. Đem người ta lạnh nhạt lâu như vậy, mình có thể hay không bị Di Tình vứt bỏ. Tưởng tượng vẻ mặt Quan Di Tình nổi nóng vì mình lạnh nhạt với cô ấy, Xa Vân Hề cảm giác ớn lạnh sống lưng. Cô ấy sẽ đối với mình nặng tay sao? Mình nói như thế nào cũng là bệnh nhân nha, Di Tình phải thương hương tiếc ngọc một chút. Xa Vân Hề nghĩ Quan Di Tình sẽ nhẹ tay với mình, nhưng mà Quan Di Tình thật sự sẽ làm như vậy sao? Xa Vân Hề nói là người trong nhà mua cho, xem ra Xa Vân Hề thân phận không đơn giản, điều này nói rõ gia tộc nàng ấy rất lợi hại. Nơi này chỉ đơn giản là một khu nhà ở, Xa Vân Hề có bối cảnh không phải người bình thường có thể đoán được. Nếu như là xuất thân từ nhà giàu, Xa Vân Hề đến trường vì sao còn đi làm thêm? Còn có hiện tại cách ăn mặc của nàng căn bản không thuộc xã hội thượng lưu, quần áo này như cách ăn mặc của gia đình bình thường. Xa Vân Hề đến cùng có bí mật như thế nào, những bí mật này ẩn giấu điều gì? Chính cô biết nàng lâu như vậy, bây giờ mới biết thân phận nàng không đơn giản. Cách Xa Vân Hề nói chuyện rất giản dị, điều này ở những tiểu thư con nhà giàu không có. Trong thành phố, có Xa gia là có thế lực, bao gồm tập đoàn Hân Duyệt, ngoài ra cũng không có họ Xa nào giàu có nữa. Hân Duyệt? Xa Vân Hề đúng là người gia tộc kia sao? Nếu như đúng thế, mọi việc liền có câu trả lời rành mạch. Sáu năm trước đột nhiên trong một đêm đồn đãi toàn chuyện nhảm nhí, còn có liên quan đến công ty của cha Phạm An Nguyên, sau khi Xa Vân Hề biến mất một tuần, công ty đó đóng cửa, đến bây giờ dù tha hương gầy dựng lại sự nghiệp dường như không có cơ hội. Ở nước ngoài mấy năm, nếu như không có Phạm An Nguyên giúp đỡ, cha của hắn e là đã phải trở thành kẻ không nhà. Đầu tư cái gì cũng thất bại, cũng nợ nần. Phạm An Nguyên không ngừng lưu diễn, e là vì phải trả nợ cho cha. Coi như năm đó Phạm An Nguyên vứt bỏ Xa Vân Hề, Xa Vân Hề cũng không cần thiết trả thù. Xa Vân Hề không phải người thù dai, ngoại trừ Nhâm tổng giám đốc và nhị tiểu thư của Xa gia làm, Xa Vân Hề chắc chắn không biết. Năm đó phát sinh cái gì, để đại thiếu gia của Xa gia và nhị tiểu thư ghi hận cha của Phạm An Nguyên. Âu Dương Tuyết Tự nghĩ mà sắp tẩu hỏa nhập ma rồi. Xa Vân Hề năm đó mất tích ly kỳ như một sự kiện thần bí. Phạm An Nguyên lần này trở về mời Xa Vân Hề đến họp mặt, nói rõ trong lòng hắn còn yêu Xa Vân Hề, nhưng Xa Vân Hề thái độ đối với Phạm An Nguyên không có thân thiện. Nếu như Phạm An Nguyên biết Xa gia đối với cha của hắn làm những chuyện kia, hắn thật sự còn có thể theo đuổi Xa Vân Hề mà không ghi hận Xa Vân Hề sao? Xa gia đối xử với cha của Phạm An Nguyên như thế, vậy 6 năm trước Xa Vân Hề đã gặp điều gì? Tam tiểu thư của Xa gia nhiều người không biết thân phận thật sự của nàng. Chỉ biết nàng đàn dương cầm rất hay, 11 tuổi có thể soạn nhạc, chính là công chúa dương cầm. Nhiều năm nay truyền thông tới một bức ảnh của nàng cũng không có được. Xa Vân Hề hiện tại không đàn nữa, nguyên nhân chỉ có một, chính là nàng không thể đánh. Không thể đánh liền hiểu tay của nàng xảy ra vấn đề. Âu Dương Tuyết Tự bên trong kính xe quan sát kỹ Xa Vân Hề, vô tình phát hiện ở cổ nàng có vết sẹo nhợt nhạt. Vết sẹo này rõ ràng lúc đi học không có, lần trước nàng ăn mặc kín đáo vừa vặn che chắn nó đi nên cô không có thấy, giờ khắc này vừa nhìn đúng là một vết sẹo. Xa Vân Hề xảy ra chuyện là do cha của Phạm An Nguyên gây ra sao? Đây chính là nguyên nhân Xa gia muốn đối phó với cha của Phạm An Nguyên. Âu Dương Tuyết Tự cảm giác mình hiện tại cần một chỗ xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện, cái gọi là bí mật càng ngày càng bắt đầu nổi lên mặt nước. Bất tri bất giác đã đến nhà của Xa Vân Hề, Xa Vân Hề cởi dây an toàn, cười đối với Âu Dương Tuyết Tự nói rằng: "Cảm ơn cô đã đưa tôi về." "Không có chuyện gì, tôi đưa cô lên lầu, cô như vậy đi được không?" Khi Xa Vân Hề cởi dây an toàn, Tuyết Tự thấy nàng yếu ớt vô cùng, sợ nàng một người lên lầu thật sự sẽ có chuyện, cô không an lòng. "Không sao, cảm ơn cô, ngày đầu đi làm cô cũng mệt rồi, cô về nhà nghỉ sớm đi." Xa Vân Hề mở cửa xuống xe. Xuống xe xong, Xa Vân Hề cảm giác cả người nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều. Nàng có tật say xe nếu chữa được thì tốt rồi. "Không cần tôi đưa sao? Thân thể cô đi được không? cô đến nhà thì nhắn tin cho tôi hay? Đây là số điện thoại của tôi." Âu Dương Tuyết Tự quay cửa kính xe xuống, đem số điện thoại của mình đưa cho Xa Vân Hề. Xa Vân Hề tiếp nhận, cười khổ, điện thoại di động của mình hỏng rồi làm sao gởi tin nhắn. "Điện thoại di động của tôi hỏng rồi, không nhắn tin cho cô được. Cô không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ không có chuyện gì. Trên đường lái xe chậm một chút." Xa Vân Hề hướng Âu Dương Tuyết Tự cười thật to, biểu thị chính mình hiện tại khỏe mạnh. Âu Dương Tuyết Tự nhìn Xa Vân Hề, trong lòng buồn bã, cuối cùng vẫn là Xa Vân Hề cậy mạnh, cuối cùng Xa Vân Hề vẫn nhẹ nhàng rời đi.
|