Mê Điệp Tình Nhân Chiến
|
|
Chương 9 Lăng Dịch Hằng nghe Nhan Tiêu nói như vậy còn thực sự đánh giá khuôn mặt Nhan Tiêu, không xem không quan trọng, này vừa nhìn, đột nhiên cảm Nhan Tiêu trước mắt đẹp không gì sánh được. Đồ trang sức trang nhã hiện lên vẻ thành thục tao nhã tuy kém Lạc Tử Tịch, có lẽ nguyên nhân là do nơi làm việc, vẻ đẹp quyến rũ nhiều hơn, Lăng Dịch Hằng không thể không thừa nhận, hắn giờ phút này thực sự bị làm cho kinh diễm. Vẫn biết Nhan Tiêu đẹp, nhưng là không có nghĩ đến trừ bỏ Lạc Tử Tịch còn có người có thể làm cho hắn kinh diễm. Lăng Dịch Hằng ngây ngốc nhìn Nhan Tiêu. "Thế nào lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi? Chẳng lẽ thật sự muốn tôi trở thành tiểu tam?" Nhan Tiêu thấy ánh mắt Lăng Dịch Hằng có chút biến hóa liền trêu đùa. "Khụ khụ..." Lăng Dịch Hằng khụ hai tiếng, che dấu xấu hổ của mình, chột dạ đem ánh mắt chuyển dời. Trong lòng thầm mắng chính mình, nếu đã có Lạc Tử Tịch, vì sao còn có thể đối Nhan Tiêu động tâm? "Ngượng ngùng, thất lễ." Lăng Dịch Hằng giải thích, quả thật thất lễ. "Ha ha, anh người này thật đúng là không biết làm sao, tôi chỉ hay nói giỡn mà thôi." Nhan Tiêu cảm thấy không có gì cả, vốn không phải là nữ nhân thích nam nhân, đương nhiên đối Lăng Dịch Hằng chẳng hứng thú, cho dù hiện tại phát hiện Lăng Dịch Hằng giống nam nhân khác đối với mình tồn tại tư tâm cũng không quan hệ với nàng. Mục tiêu hiện giờ của Nhan Tiêu là Lạc Tử Tịch... không đồng dạng nữ nhân khác mới là hứng thú lớn nhất của cô. Đừng trách cô chia rẽ gia đình của người khác, cô sinh ra vốn chưa từng làm người tốt. Nếu Lăng Dịch Hằng đem Lạc Tử Tịch đưa vào cuộc sống của cô, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua... "Hôm nay nàng thực sự đi qua nơi này sao?" Nhan Tiêu khóe miệng giương lên độ cong người khác nhìn không rõ. Vốn là nghĩ giả vờ thành không nhận thức, kết quả có biến hóa mới. Cô cùng Lăng Dịch Hằng vừa đến không lâu liền nhận được thông tin Lạc Tử Tịch hôm nay sẽ xuất hiện ở đối diện. Nháy mắt Nhan Tiêu kế sách liền thay đổi. "Nhất định vậy, hôm nay nàng cùng khách hàng gặp mặt ở đối diện nhà hàng này. Vừa rồi gọi điện thoại nói cho ta đây." Lăng Dịch Hằng giơ giơ ly rượu trong tay lên, hạnh phúc nói. Hắn lại không biết, lúc này đã có một đầu lang muốn xông vào gia đình của hắn. "Giờ phút này hắn là đã ở đối diện, hoặc là đã nhìn thấy tôi và anh cùng nhau." Lắc lắc rượu trong ly, uống một hơi cạn sạch. Lăng Dịch Hằng giây phút này chỉ có không ngừng nhớ tới Lạc Tử Tịch tài giỏi mới không khiến ánh mắt mình phủ phục đối Nhan Tiêu. Trong lòng giãy giụa, Lăng Dịch Hằng phát giác hắn bắt đầu không khống chế được suy nghĩ chính mình. Ánh mắt rất muốn phủ phục trước mặt nữ nhân này... Biết được biến hóa chính mình, Lăng Dịch Hằng không khỏi kinh hãi. Nhan Tiêu trước mặt càng ngày càng mang lực hấp dẫn. Tựa hồ trên người Nhan Tiêu luôn có một loại hấp dẫn trí mạng đối với nam nhân, ai cũng đều không thoát được. Không khí có chút xấu hổ khiến không ai nói gì nữa. Nhan Tiêu đang nghĩ đến Lạc Tử Tịch sẽ có biểu tình gì sau khi thấy cô với Lăng Dịch Hằng cùng một chổ, đương nhiên không có chú ý đến nội tâm biến hóa của Lăng Dịch Hằng. Nếu cô thực sự nhìn Lăng Dịch Hằng, đương nhiên không khó phát hiện biến hóa đó, nhưng trong lòng lúc này đều là Lạc Tử Tịch. Lạc Tử Tịch đã nhìn thấy bọn họ đi? Lạc Tử Tịch hiện tại đang làm gì? Muốn hay không gửi cho nàng một cái tin nhắn, nói cho Lạc Tử Tịch biết cô và trượng phu của nàng đang cùng một chỗ? Ha ha... nghĩ tới, trong lòng Nhan Tiêu liền vui vẻ. Cô quả nhiên có tư chất làm tiểu tam. "Lạc Tử Tịch, tôi là Nhan Tiêu, hiện tại tôi đang ở bên ngoài cùng tình nhân tôi lão công cô đến nhà hàng tây cao cấp uống vang đỏ, cô muốn đến uống một ly hay không?" Nhan Tiêu là người nghĩ đến liền làm, xuất ra di động gửi cho Lạc Tử Tịch một tin nhắn, hưng trí bừng bừng chờ mong Lạc Tử Tịch hồi âm. Nhưng là đã qua một lúc lâu Lạc Tử Tịch còn không hồi âm tin nhắn của nàng, chẳng lẽ bây giờ Lạc Tử Tịch đã muốn nổi giận? Trong lòng Nhan Tiêu thầm nghĩ. Cô thật không xác định được hiện tại Lạc Tử Tịch nghĩ thế nào, có thể hay không đến đây hất rượu vào mặt cô? Hay là trước mặt mọi người mắng cô là tiểu tam lung tung các loại? Nhan Tiêu âm thầm có một loại chờ mong, chờ mong Lạc Tử Tịch liền xuất hiện trước mặt nàng, nói thật trong lòng nàng có chút muốn gặp lại Lạc Tử Tịch. Đem ly rượu uống cạn, Lăng Dịch Hằng nhìn nhìn thời gian, cảm thấy đã không sai biệt lắm hướng Nhan Tiêu nói: "Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta trở về đi, phỏng chừng nên làm cho nàng thấy cũng đều đã thấy. Chúng ta cùng nhau đi, tôi đưa cô trở về." Nếu là diễn trò, tự nhiên phải diễn thật một chút, tuy rằng lúc này trong lòng Lăng Dịch Hằng phi thường mâu thuẫn, nhưng hắn là thân sĩ phong độ vẫn không cho phép đem giãy dụa trong lòng biểu hiện ra ngoài. "Hảo." Nhan Tiêu cũng đứng dậy. Chính là giờ phút này Lạc Tử Tịch vẫn chưa hồi âm, trong lòng Nhan Tiêu không khỏi cảm thấy mất mát. Xem ra hôm nay không diễn được rồi. Nhan Tiêu tấm tức cùng Lăng Dịch Hằng ra khỏi cửa điếm, đi vừa lúc gặp được hướng đối diện Lạc Tử Tịch cũng đi ra, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên. Lạc Tử Tịch cùng khách hàng dùng cơm thời điểm cũng đã nhìn qua cửa sổ đối diện thấy hai người, ban đầu trong lòng có vài phần khó chịu, nhưng đáng giận là ngoài mặt nàng không thể biểu hiện cái gì, mà phải điều tiết tâm tư tốt lên để hoàn thành công việc. Cuối cùng khách hàng cũng gật đầu, cũng vừa lúc tốt để tự về công ty. Chẳng qua, vẫn là ứng câu nói kia, vô xảo bất thành thư. Mới ra cửa, không phải chứ, liền đụng trúng hai người kia. *无巧不成书vô xảo bất thành thư:Ý so sánh, chuyện vừa khéo. Câu này bắt nguồn từ một sự tương truyền, lúc Thi Nại Am viết [Truyện Thủy Hử], đang không biết phải viết đoạn Võ Tòng đánh hổ thế nào thì tình cờ thấy anh hàng xóm say rượu đánh nhau với con chó. Nhờ quan sát toàn bộ quá trình ông mới có thể viết được mẩu chuyện Võ Tòng đánh hổ một cách chi tiết. Sau rồi khi trò chuyện, ông đã nói: "Thực là vô xảo bất thành thư!" (theo baidu). "Lạc tiểu thư, vị kia không phải lão công ngươi sao? Vị kia bên cạnh hắn là ai? Bộ dạng thực xinh đẹp. Ách... Hình như là Nhan tiểu thư, ha ha, nguyên lại Lăng tiên sinh quen biết Nhan tiểu thư." Khách hàng mang theo ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn về phía đối diện, cùng Lạc Tử Tịch nói. Thiệt tình đố kỵ Lăng Dịch Hằng, có lão bà như Lạc Tử Tịch, còn quen biết nữ vương bách biến Nhan Tiêu. "Lý tiên sinh nhận thức Nhan Tiêu?" Lạc Tử Tịch dám khẳng định đứng bên cạnh Lăng Dịch Hằng là người tự xưng tình nhân lão công chính mình Nhan Tiêu. Thật đúng là mỗi lúc một dạng, diện mạo thứ ba không có trang điểm đậm giống lần đầu, không có bộ dáng vui vẻ tươi mới lần thứ hai, mà là trang sức trang nhã càng bày ra tao nhã cùng đoan trang. Lạc Tử Tịch thật sự không biết Nhan Tiêu như thế nào có nhiều bộ mặt như vậy. Bất quá, Lạc Tử Tịch không thể không thừa nhận, Nhan Tiêu quá xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông, cũng khó trách ngay cả người bên cạnh Lý tiên sinh đều mang vẻ mặt kinh diễm nhìn bên kia. "Rất muốn làm quen, đáng tiếc, không có cơ hội." Lý tiên sinh đang tiếc tươi cười có chút bất đắc dĩ. "Lạc tiểu thư cùng Nhan tiểu thư là bằng hữu? Mỹ nhân giống như Lạc tiểu thư và Nhan tiểu thư, ha ha, chúng ta không theo kịp." Lý tiên sinh nói là lời thật, ai chẳng biết Nhan Tiêu là nữ vương tiếp xúc khó khăn nhất? Lạc Tử Tịch kéo kéo khóe miệng. "Quen biết." Kỳ thực nàng không nghĩ quen biết nữ nhân tên Nhan Tiêu kia, Nhan Tiêu như thế, so với lúc trước khiến cho người ta kinh diễm, Lạc Tử Tịch trong lòng thật đã có chút hoảng loạn, Nhan Tiêu hấp dẫn người như vậy, Lăng Dịch Hằng có thể không bị hấp dẫn sao? Lạc Tử Tịch nghĩ, là nam nhân đều vô pháp khống chế bị Nhan Tiêu hấp dẫn. Ngay cả nữ tử như mình còn bị kinh diễm huống chi là nam nhân. Nội tâm Lạc Tử Tịch hiển nhiên đã không còn bình tĩnh. "Bọn họ lại đây." Lý tiên sinh vẻ mặt chờ mong. Nghe vậy, Lạc Tử Tịch mới hồi phục lại tinh thần, liền nhìn thấy Nhan Tiêu lôi kéo Lăng Dịch Hằng hướng các nàng đi tới, chính giữa cách một con đường vốn không lớn, song phương đều đã thấy đối phương, trong lòng Lạc Tử Tịch đã muốn nghẹn chết, chỉ có thể kiên trì thay nụ cười chờ đợi khiêu khích sắp đến này. "Tử Tịch, cô làm sao lại ở đây? Thật khéo." Nhan Tiêu đến trước mặt Lạc Tử Tịch, liền nhiệt tình khoác tay Lạc Tử Tịch một bộ dáng hảo hữu gặp mặt tỷ muội tình thâm. Lạc Tử Tịch kinh sợ, Nhan Tiêu không chỉ cùng Lăng Dịch Hằng xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa lúc này, Nhan Tiêu nhiệt tình kéo tay mình, đây là tình huống gì? Nhan Tiêu lúc này lại muốn diễn trò thế nào? Lạc Tử Tịch rất muốn kéo tay mình ra, nhưng khí lực Nhan Tiêu thật đúng là không phải lớn một cách bình thường. "Nhan... Nhan tiểu thư, xin chào, tôi là Lý Bác Hoài." Lý tiên sinh có chút khẩn trương nhìn về khí tràng cực mạnh Nhan Tiêu, vẫn là lần đầu tiên gần như vậy cùng Nhan Tiêu đứng chung một chỗ, đột nhiên cảm thấy không biết làm sao. Xem ra, Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu quan hệ hẳn không sai, ha ha, không nghĩ tới lúc này đây không chỉ có thể hợp tác cùng Lạc Tử Tịch, còn có thể nhìn thấy Nhan Tiêu. "Ân." Nhan Tiêu tùy ý lên tiếng, hoàn toàn không đem Lý tiên sinh để vào mặt, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch càng muốn thoát khỏi cô, cô càng dùng lực, mà Lạc Tử Tịch vì bảo toàn hình tượng đương nhiên sẽ không dùng sức mà mặc kệ cô. Nhan Tiêu biết tâm tư Lạc Tử Tịch cho nên yên tâm thoải mái lôi kéo Lạc Tử Tịch không buông. Lý tiên sinh xấu hổ cười cười, bất mãn rời đi. Lăng Dịch Hằng cũng không biết Nhan Tiêu vì sao đột nhiên xuất chiêu như vậy, thật là đem hắn dọa phát sợ, nhìn sắc mặt Lạc Tử Tịch rất trầm tĩnh, nhưng theo hiểu biết nhiều năm, hắn biết thật ra lúc này trong lòng Lạc Tử Tịch rất lo lắng, ánh mắt hắn không yên mà nhìn nhìn Nhan Tiêu, cũng nhìn nhìn Lạc Tử Tịch, thật không biết thế nào cho phải. Hết thảy tựa hồ tiến triển quá nhanh, hắn không theo kịp tiết tấu. Nhưng diễn trò đã bắt đầu, hay là tiếp tục giả vờ. Nước cờ Nhan Tiêu chọn, Lăng Dịch Hằng chỉ có thể kiên trì làm theo, tin tưởng Nhan Tiêu làm vậy đều có dụng ý, Lăng Dịch Hằng không biết vì cái gì, tự dưng thật tin tưởng Nhan Tiêu. "Buông tay." Lạc Tử Tịch âm thanh trầm thấp nói một tiếng. Trong lòng nàng lúc này phi thường không bình tĩnh. "Tử Tịch." Nhan Tiêu không nhiệt tình kêu. Lạc Tử Tịch khi nào cùng cô thân thiết như vậy? Nguyên bản Lạc Tử Tịch cũng không chán ghét Nhan Tiêu, nàng chưa bao giờ đi chán ghét ai, cho dù trong lòng không kiên nhẫn đối với người ta nàng cũng không nói ra, chính là giờ này khắc này nàng thật lòng cảm thấy vô cùng chán ghét, chán ghét Nhan Tiêu! Nhan Tiêu vừa nghe, quả nhiên ngoan ngoãn buông tay, im lặng đứng bên người Lạc Tử Tịch, trên mặt thanh nhã đổi thành thong dong tươi cười, làm cho Lạc Tử Tịch cảm thấy người vừa rồi kéo tay nàng, còn có vẻ mặt a dua nịnh nọt không giống yêu nữ bên người. Lần đầu tiên Lạc Tử Tịch cảm thấy chính mình phi thường không bình tĩnh, người này, nàng đoán không được, cũng vô pháp bỏ qua. "Lão bà... Tử Tịch..." Lăng Dịch Hằng cảm thấy chính mình nên nói cái gì đó, nhưng lại không biết nói gì, cho nên kêu một tiếng Tử Tịch sau đó đem ánh mắt chuyển hướng Nhan Tiêu, bọn họ vốn có thể giả vờ như không phát hiện Lạc Tử Tịch, sau đó rời đi, ai biết dược Nhan Tiêu đột nhiên lôi hắn hướng Lạc Tử Tịch chạy tới, hắn cũng không biết phải ứng phó tình huống này thế nào, chỉ có thể nhìn Nhan Tiêu xin giúp đỡ. "Nhan tiểu thư, hân hạnh gặp." Lạc Tử Tịch không để ý đến Lăng Dịch Hằng, nàng thật rất muốn Lăng Dịch Hằng giải thích quan hệ giữa hắn và Nhan Tiêu, nhưng vừa rồi thời điểm dùng cơm liền thấy hai người bọn họ ở nhà hàng đối diện vừa cười vừa nói, hơn nữa nàng cũng có chú ý, tay Nhan Tiêu cùng kéo tay Lăng Dịch Hằng. Bất quá Lạc Tử Tịch có phải nên cảm tạ Nhan Tiêu, không ở trước mặt người khác làm xấu mặt nàng. Chính là lúc này, nàng quả thật không muốn đối mặt Lăng Dịch Hằng. "Hân hạnh gặp, Lạc Tử Tịch, tôi là Nhan Tiêu." Nhan Tiêu tao nhã cười.
|
Chương 10 Lạc Tử Tịch nhìn Nhan Tiêu, không biết phải nói cái gì, chỉ vào mũi Nhan Tiêu mắng cô không biết xấu hổ, mắng cô là tiểu tam, mắng cô gì gì đó sao? Không thể nào, không được? Tuy rằng Nhan Tiêu nói cô là tình nhân của lão công, thế nhưng Lăng Dịch Hằng còn chưa có thừa nhận, đúng không? Hơn nữa, đây là lần đầu tiên bọn họ đồng thời xuất hiện trước mặt nàng, nàng cũng không có bắt được nhược điểm nào, đúng không? Bình tĩnh, Lạc Tử Tịch nói cho chính mình biết nàng phải bảo trì bình tĩnh, cho dù nội tâm có rối loạn thì cũng phải bình tĩnh. Thế nên mặt ngoài Lạc Tử Tịch giả vờ như rất bình tĩnh nhìn Nhan Tiêu, không có nửa phần yếu đuối. Nhan Tiêu yêu mị hướng Lăng Dịch Hằng nhướng mắt, sau đó cười đối Lạc Tử Tịch nói: "Lạc Tử Tịch, cô bây giờ muốn về nhà hay là hồi công ty? Dịch Hẳng nói muốn đưa tôi trở về, có tiện đường với cô không? Hay là, chúng tôi đưa cô về công ty trước?" Thật ra cô cảm giác được nội tâm Lạc Tử Tịch rối loạn, cô cũng biết Lạc Tử Tịch đang ẩn nhẫn, việc đó khiến cho Nhan Tiêu không nhịn được mà tiếp tục kích thích nàng. Nhan Tiêu thầm nghĩ trước tiên muốn xé bỏ vẻ mặt bình tĩnh của Lạc Tử Tịch, cô muốn nhìn thấy mặt yếu ớt kia của Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu phao mị nhãn cho Lăng Dịch Hằng đương nhiên đều rơi vào mắt Lạc Tử Tịch, biết Nhan Tiêu đang kích thích nàng, chọc giận nàng khiến cho nàng thất thố. Thế nhưng, Nhan Tiêu tựa hồ đã quên nàng là Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch là một người lý trí, sẽ không tùy ý phát giận mà dễ dàng thất thố. Lạc Tử Tịch nét mặt bình tĩnh thản nhiên tươi cười, nói: "Tôi còn phải về công ty một chuyến, để Hằng đưa cô về trước đi, tôi tự mình lái xe." "Nga, như vậy nha, tôi còn muốn cùng đi với cô, nếu không, tôi đi nhờ xe cô, công ty của cô hình như cách nơi tôi ở cũng không xa." Vừa thấy Lạc Tử Tịch tươi cười Nhan Tiêu đã biết kích thích của mình mất đi hiệu lực, thật không biết Lạc Tử Tịch có phải người hay không, lúc này còn có thể biểu hiện như vậy. Nhan Tiêu không thể không thừa nhận, toàn bộ hứng thú của cô lúc này đều bị Lạc Tử Tịch khơi mào lên. Khó có khi gặp được Lạc Tử Tịch, cô đương nhiên muốn ở cùng nàng nhiều hơn một chút, tùy rằng lấy thân phận địch nhân này. Hơn nữa, quả thật cũng không thích ở cùng Lăng Dịch Hằng, bởi vì ánh mắt hắn nhìn cô tựa hồ dần dần biến đổi. Lăng Dịch Hằng vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, thật không biết Nhan Tiêu lại bày trò gì, giống như nguyên bản hắn vốn là đạo diễn tại sao hiện tại quyền hạn đều trong tay Nhan Tiêu? Chẳng lẽ bởi vì tâm mình biến hóa? Lăng Dịch Hằng trong lòng cũng cảm thấy buồn bực, nhưng chuyện đã vậy hắn cũng không thể nói thêm cái gì, phải không? Chỉ có thể ngoạn theo Nhan Tiêu mà thôi. "Như vậy thật không tiện đi." Lạc Tử Tịch cảm thấy rất khó nắm bắt Nhan Tiêu, lúc này nàng thật không biết trong lòng Nhan Tiêu nghĩ cái, rốt cuộc muốn làm gì? Rõ ràng không phải nói muốn Lăng Dịch Hằng đưa cô sao? Sao lại chạy đến xe mình? Chẳng lẽ chính bởi vì mình không cùng cô nháo, cho nên muốn lên xe nháo cùng nàng? Không rõ, thật sự là không rõ. Lạc Tử Tịch nhíu mày. "Tiện, như thế nào lại không tiện? Chỉ cần thả tôi tại đèn đỏ lúc gần đến công ty cô là được, chẳng lẽ cô gấp đến nỗi dừng lại nửa phút cũng không nguyện ý? Hơn nữa cô cũng biết, nếu Lăng Dịch Hằng đưa tôi, mặc kệ là về nhà hay là hồi công ty anh ấy, anh ấy cũng phải xoay một vòng lớn, anh nói đi, Dịch Hằng." Nhan Tiêu rốt cuộc cũng có biểu hiện đối Lăng Dịch Hằng, cười hết sức kỳ quái. Bị điểm tên, Lăng Dịch Hằng hiện tại không lên tiếng cũng không được, hơn nữa thời điểm Nhan Tiêu nhìn hắn còn nháy mắt, ý tứ dễ hiểu, muốn hắn hát đệm. "Lão bà, nếu không em thuận đường liền thế đi, anh đưa cũng không phải không thể, nhưng là cấp dưới còn chờ anh mở một cái hội nghị khẩn cẩn, bây giờ thời gian có chút không kịp." Lăng Dịch Hằng nói. Lạc Tử Tịch nội tâm bắt đầu co rút, rốt cuộc Lăng Dịch Hằng xảy ra chuyện gì? Giống như thật nghe lời Nhan Tiêu? Sao có thể yên tâm để nàng ở cùng Nhan Tiêu? Hắn không biết Nhan Tiêu đang khiêu khích nàng sao? Lạc Tử Tịch âm thầm bình ổn nội tâm đang bạo động, mặt không đổi sắc nói: "Cũng tốt, miễn cho anh trở về muộn. Vậy ủy khuất Nhan tiểu thư ngồi xe tôi." "Đó là vinh hạnh của tôi." Gặp mưu kế của mình thực hiện được, khóe miệng Nhan Tiêu giơ lên một độ cong thật lớn. "Chúng em đi trước, buổi tối về nhà gặp." Lạc Tử Tịch thản nhiên nói một câu với Lăng Dịch Hằng nói một câu, liền xoay người hướng bãi đỗ xe đi. Lúc này nàng thật không muốn đối mặt Lăng Dịch Hằng, nàng biết vừa rồi Lăng Dịch Hằng nói lý do muốn họp là giả, bởi vì thời điểm Nhan Tiêu nói xong hướng hắn tề mi lộng nhãn một chút, Lăng Dịch Hằng liền lâm thời lấy cớ sửa lại. Trong lòng nàng dâng lên một trận thất vọng, là thất vọng, Lạc Tử Tịch cảm thấy rất khó chịu. Nhan Tiêu thấy Lạc Tử Tịch đi rồi liền chạy nhanh đuổi theo, cũng không quay đầu lại liền hướng Lăng Dịch Hằng khoát tay. Lăng Dịch Hằng nhìn hai nữ nhân phía trước tay trong tay cùng một chỗ, bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác hài hòa không rõ, kia bóng dáng hai người làm cho hắn cảm thấy sự tồn tại của chính mình có chút không hợp... Lăng Dịch Hằng hoảng sợ vì bỗng dưng tự mình toát ra ý nghĩ này, chẳng lẽ là đối với Nhan Tiêu tâm tư thay đổi, ngay cả bóng dáng đều nhìn thấy cảm tình? Lăng Dịch Hằng rất muốn hung hăng tát mình mấy bàn tay, lão bà mình còn đi cạnh bên người Nhan Tiêu, hắn thế nhưng có ý nghĩ kỳ quái đối Nhan Tiêu, còn đâu muốn cả đời chỉ yêu Lạc Tử Tịch! Thật sự là không nên! Không nên! Lăng Dịch Hằng thầm mắng chính mình. Cánh tay bị Nhan Tiêu lôi kéo dị thường khó chịu, nhưng Lạc Tử Tịch như thế nào bỏ cũng không ra, chỉ có thể mặc kệ Nhan Tiêu túm lấy, thật không biết Nhan Tiêu khí lực vì sao lớn như vậy, còn bá đạo như vậy. "Buông tay." Đi đến xe nếu Nhan Tiêu không buông tay, nàng làm sao có thể lái xe. "Không buông." Nhan Tiêu bá đạo trả lời, ánh mắt cũng không chớp một cái. Nắm tay Lạc Tử Tịch cảm giác phi thường tốt, lần đầu tiên kéo tay Lạc Tử Tịch, thời điểm đó liền yêu thích cảm giác kia. Nữ nhân này, thật sự có loại mị lực khiến mình không ngăn cản được, làm cho cô muốn điên cuồng mê đắm. "Cô..." Lạc Tử Tịch vừa nghe, thực giận, nhưng nàng cực lực khống chế chính mình. "Cô không buông tay tôi làm sao lái xe? Cô không gấp, nhưng còn tôi thì gấp trở về công ty." Ngữ khí Lạc Tử Tịch không tốt, nàng phát giác đã muốn khống chế không được cảm xúc chính mình. Nàng không biết vì sao Nhan Tiêu lại có thể làm cho cảm xúc của nàng dao động lớn như vậy. "A? Nga..." Nhan Tiêu nghe xong, nhất thời phản ứng lại, nguyên lại bãi đỗ xe gần như vậy, tới nhanh thế? Vừa rồi cô đem toàn lực chú ý phóng tới trên người Lạc Tử Tịch, nhất thời không để ý. Sao cảm giác tốt lúc nào cũng nhanh lướt qua hết vậy? Nhan Tiêu ngay ngốc cười cười, cô vẫn còn ngẩn người ra một lúc. Buông ra tay Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu chạy nhanh đến bên kia xe, mở cửa liền sắc bén ngồi xuống, lần đầu tiên cô ngồi xe Lạc Tử Tịch nha, cảm giác thật sự tốt đẹp. Lạc Tử Tịch cũng ngồi vào xe, thắt chặt dây an toàn sao lại thấy Nhan Tiêu một người ngây ngô cười, hoàn toàn không giống bộ dáng vài lần trước, nguyên bản hai người là địch nhân, hiện tại lại cùng nhau ngồi trên một chiếc xe, mà Nhan Tiêu lúc này cũng không phòng bị mà cứ ngây ngô cười. Lạc Tử Tịch không biết Nhan Tiêu cười cái gì, chính là cảm thấy Nhan Tiêu lúc này cũng không có chán ghét. Nhìn thấy Nhan Tiêu vẫn chưa thắt dây an toàn, Lạc Tử Tịch cũng không nghĩ nhiều, liền tháo dây an toàn của mình sau đó nhích người qua giúp Nhan Tiêu thắt tốt dây an toàn. Đột nhiên thân ảnh nàng phóng đại vào mắt khiến cho Nhan Tiêu nhảy dựng, liền sau đó là thản nhiên một cỗ mùi thơm ngát bay vào trong mũi, là hương vị Lạc Tử Tịch, phản ứng đầu tiên của Nhan Tiêu chính là nhất thời không có phản ứng, sau đó lại thấy da thịt Lạc Tử Tịch như ẩn như hiện qua áo sơ mi, mà mặt Lạc Tử Tịch gần như gang tấc... Nhan Tiêu không khỏi nuốt nuốt nước miếng, hảo tưởng hung hăng hôn lên đôi môi cảm tính đó. Đợi đến lúc cô phản ứng được, Lạc Tử Tịch đã ngồi lại vị trí mình, Nhan Tiêu muốn đứng lên nhưng lại phát hiện... Chính mình bị trói vào chỗ ngồi. Mồ hôi nhỏ giọt! Nguyên lai vừa rồi Lạc Tử Tịch giúp cô thắt dây an toàn. Tà niệm trong lòng chợt lóe qua. Ha ha... kỳ thật cảm giác như vậy cũng tốt lắm. Trong lòng Nhan Tiêu chợt vui vẻ. "Lạc Tử Tịch." Nhan Tiêu kêu một tiếng. "Ân?" Lạc Tử Tịch gặp Nhan Tiêu vẫn là một bộ dạng ngây ngốc, khóe miệng hơi hơi giương lên, không biết vì cái gì, lúc này Nhan Tiêu làm cho nàng nghĩ tới một từ, khả ái. Ân, chính là khả ái, nàng cảm thấy Nhan Tiêu lúc này phi thường khả ái. Tạm thời quên đi thân phận Nhan Tiêu, Nhan Tiêu lúc này mới chân chính là Nhan Tiêu, trong mắt không có yêu mị cùng sắc bén, làm cho người ta cảm thấy không có ngăn cách nhiều như vậy, ở chung rất hảo. "Không có gì, nghĩ muốn kêu cô." Nhan Tiêu tự thấy mình ngớ ngẩn, hiện tại đối Lạc Tử Tịch, cô đã không cảm thấy đơn giản chỉ là hứng thú nữa, mà là yêu thích, Nhan Tiêu phác giác cô đã ái thượng Lạc Tử Tịch sâu đậm. Lạc Tử Tịch khóe miệng tiếp tục giơ lên, không hiểu nghe xong lời này, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Khởi động, chuyển bánh, bắt đầu lái đi. "Nhan Tiêu, vì sao mỗi một lần tôi nhìn thấy cô cảm giác đều bất đồng? Cô rốt cuộc là loại người gì?" Lạc Tử Tịch đem nghi vấn trong lòng nói ra. "Bởi vì tôi không giống người thường nha, phải không? Tôi sớm nói với cô, tôi là Nhan Tiêu, tình nhân lão công cô. Như thế nào, còn chưa tin?" Bởi vì Lạc Tử Tịch hỏi, Nhan Tiêu khôi phục bộ dáng bình thường, cười đối Lạc Tử Tịch nói. Kỳ thật, cô càng muốn nói cùng Lạc Tử Tịch tôi là tình nhân của cô, bất quá, hiện tại quan hệ các nàng còn thiết lập là tình địch, muốn chuyển biến quan hệ, đó là chuyện không dễ dàng, công trình thật lớn nha. Nhan Tiêu đương nhiên sẽ không nói ra. Con người, ngốc như vậy một hai phút thì được rồi, không thể ngốc lâu quá. "Còn ngoạn?" Lạc Tử Tịch vừa lái xe vừa nhìn Nhan Tiêu liếc mắt một cái. Nàng cảm thấy Nhan Tiêu không có khả năng là tình nhân lão công nàng, trong mắt Nhan Tiêu không có Lăng Dịch Hằng, tựa hồ cũng không có bất luận kẻ nào, người giống như Nhan Tiêu, có lẽ là mắt cao hơn trời, Lăng Dịch Hằng tuy tốt, nhưng Lạc Tử Tịch tin tưởng, Lăng Dịch Hằng còn chưa tiến nhập được vào mắt Nhan Tiêu. Chỉ là, nàng không rõ, vì cái gì Nhan Tiêu còn quyết ý muốn nói cô là tình nhân Lăng Dịch Hằng? "Tôi cũng không có nói qua là không ngoạn nha, đúng không." Nhan Tiêu phao một cái mị nhãn cấp Lạc Tử Tịch, cười nói. Nếu Lạc Tử Tịch là một nam nhân, lúc này nhất định sẽ vì Nhan Tiêu mà nổi điên, cho dù thân là nữ tử cũng bị ánh mắt Nhan Tiêu lúc này mê hoặc đi. Lạc Tử Tịch âm thầm mắng: Yêu tinh! Khó trách Lăng Dịch Hằng nghe lời nàng như vậy, một ánh mắt Nhan Tiêu, cũng đủ làm cho thiên hạ nam nhân vì nàng phong hỏa hí chư hầu. Ổn định hô hấp chính mình, Lạc Tử Tịch không nghĩ nói chuyện cùng NhanTiêu, im lặng lái xe. Mà Nhan Tiêu, cũng không nói nữa, chỉ nhìn ngoài cửa sổ,ngẫu nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Lạc Tử Tịch một cái.
|
Chương 11 “Đến rồi.” Trong lúc cả hai trầm mặt, xe rất nhanh đã đi tới nơi Nhan Tiêu nói, nhìn thấy Nhan Tiêu vẫn còn đắm chìm trong thế giới chính mình, Lạc Tử Tịch lên tiếng nhắc nhở. Nhan Tiêu khi im lặng, yêu diễm trên người thu lại rất nhiều, ẩn ẩn còn lộ ra một cỗ hơi thở trầm tĩnh, Nhan Tiêu như thế làm cho người ta có cảm giác tim đập thình thịch. Lạc Tử Tịch giật mình, nàng rõ ràng là một nữ nhân, thế nào lại đối Nhan Tiêu có cảm giác như vậy đây? Nhất định là do bộ dạng quá mức yêu mị của Nhan Tiêu! Lạc Tử Tịch cho mình một cái cớ, nhưng tầm mắt vẫn nhịn không được đặt lên người Nhan Tiêu. Nhan Tiêu bây giờ, cấp cho nàng cảm giác thật thoải mái, thật tốt. Không biết vì cái gì, thời điểm Lạc Tử Tịch đối mặt Nhan Tiêu không hề có cảm giác Nhan Tiêu là tiểu tam. Nhan Tiêu thật hấp dẫn người, nhưng nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy Nhan Tiêu không có khả năng là tiểu tam, cho đến bây giờ nàng vẫn chưa biết được mục đích của Nhan Tiêu. “Nhanh như vậy đến rồi...” không gian chỉ có nàng cùng Lạc Tử Tịch phi thường tốt, Lạc Tử Tịch nhắc nhở làm Nhan Tiêu phải rời đi. Trong lòng có chút không muốn, nhanh như vậy phải đi ra. Thế nhưng thời điểm thấy Lạc Tử Tịch nhìn mình đến sững sờ, trong lòng Nhan Tiêu vui sướng, xem ra túi da này vẫn có thể hấp dẫn Lạc Tử Tịch. Nhan Tiêu nhịn không được trêu chọc: “Như thế nào? Có phải hay không phát hiện ta rất được?” Lạc Tử Tịch bị Nhan Tiêu nói có chút xấu hổ, nàng quả thật đã bị Nhan Tiêu cấp mê hoặc. Mỹ nữ nàng thấy được rất nhiều, chính mình cũng coi như là một cái, thế nào lại cảm thấy Nhan Tiêu đặc biệt hấp dẫn nhân đây? Rõ ràng là tình địch của mình, tại sao lại không chán ghét được? Lạc Tử Tịch rất muốn hung hăng tát chính mình một phen, thật không biết vì sao lại có tâm lý thế này. “Ngươi quả thật rất được.” Lạc Tử Tịch rất vui lòng khen ngợi, dù cho nội tâm có bao nhiêu gợn sóng nàng cũng sẽ bất động thanh sắc. “Cám ơn.” Nhan Tiêu còn thật sự nói lời cảm tạ. Người khen nàng xinh đẹp đếm nhiều không xuể, thế nhưng nàng cảm thấy chỉ một câu này của Lạc Tử Tịch là chân thành nhất. Nhan Tiêu cởi bỏ dây an toàn của mình, sau đó đứng dậy nghiêng người sang phía Lạc Tử Tịch, thời điểm trán cả hai sắp chạm vào nhau liền ngừng lại, cười nói: “Lạc Tử Tịch, ta phát hiện... Ta đã muốn... “ Ta đã muốn yêu thượng ngươi, câu phía sau Nhan Tiêu cũng không nói ra đã lùi người về phía sau, mở cửa xuống xe, đóng lại, động tác hành văn liền mạch lưu loát. Nhan Tiêu cũng không chờ Lạc Tử Tịch lái xe đi liền tao nhã bước chân ly khai trước. Nàng sợ nàng nhất thời khống chế không được hướng Lạc Tử Tịch làm gì, kích thích đến nỗi xe chấn cũng xảy ra. Bất quá, như vậy phỏng chừng dọa đến Lạc Tử Tịch. Nhan Tiêu cũng không dám mạo muội như vậy. Thời gian còn nhiều, nàng cũng không phải cái dạng cứng rắn ép buộc, đến lúc đó, sợ Lạc Tử Tịch sẽ chạy khỏi lòng bàn tay nàng? [Uầy chưa chi đã nghĩ tới xe chấn... Nhan tỷ cũng thật là... (-_-!) ] Khi thấy người Nhan Tiêu tiến tới, Lạc Tử Tịch đột nhiên cảm thấy hô hấp bỗng chốc dừng lại, hơi thở ấm áp Nhan Tiêu phả lên mặt nàng làm cho trong lòng nàng sinh ra một cỗ xao động khó hiểu, mùi hương trên người Nhan Tiêu khiến nàng cảm thấy chính mình bị hãm sâu vào, nàng không biết Nhan Tiêu dùng loại nước hoa gì, chính là giờ phút này lấy thấy đặc biệt hảo. Chờ tới lúc nàng phản ứng được Nhan Tiêu đã xuống xe ly khai. “Ta phát hiện... Ta đã muốn... “ Phát hiện cái gì? Đã muốn cái gì? Lời Nhan Tiêu nói làm cho Lạc Tử Tịch không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhan Tiêu ly khai, vị trí bên cạnh đột nhiên trống không, Lạc Tử Tịch không hiểu vì sao có chút mất mát. Hai người im lặng ở cùng nhau, cái gì cũng không nói, cảm giác vi diệu này Lạc Tử Tịch không thể không thừa nhận nàng thực thích. Có lẽ là vài năm này bởi vì quan hệ gia đình cùng công việc, nàng cùng Lăng Dịch Hằng rất ít khi im lặng đứng cùng nhau chính là nguyên nhân đi. Kỳ thật, nàng không có bằng hữa đặc biệt nào. Nếu không phải do Nhan Tiêu khiêu khích, có lẽ các nàng hội trở thành bằng hữu tốt của nhau. Nói thật ra, nàng không hề chán ghét Nhan Tiêu. “Đúng rồi, vừa rồi quên hỏi ngươi, ngươi cũng biết kế hôm nay gọi là gì?” Lạc Tử Tịch cừa trở lại công ty liền thu được tin nhắn Nhan Tiêu, nhìn di động, khóe miệng Lạc Tử Tịch không khỏi giương lên. Thân nghĩ trong lòng, Nhan Tiêu này thật đúng là ham chơi! Tâm tình không hiểu cũng vui sướng lên. “Chiêu này của ngươi “Kỳ bất ý công kỳ bất bị” thật đúng là bất diệc nhạc hồ *.” * còn gì vui hơn. Lạc Tử Tịch hảo tâm tinh hồi âm . Nàng cảm thấy Nhan Tiêu thích ngoạn loại sự kiện đột kích này, xuất kỳ bất ý công kỳ bất bị, quả thật làm cho người ta khó lòng phòng bị. Lúc này Lạc Tử Tịch không còn nghĩ đến tình cảnh lúc Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu ở nhà hàng, trong lòng hiện lên dung nhan im lặng của Nhan Tiêu khi ở trên xe. Tâm tình còn không hờn trách nói một câu: Nữ nhân này thật đúng là nhiều mặt. “Ha ha, bị ngươi đón trúng. Ngươi nói, tiếp theo nên dùng kế gì đây? [Tôn Tử binh pháp] [ba mươi sáu kế] có thật nhiều mưu kế nha, làm ta hoa cả mắt, ngươi nói một chút xem, chúng ta tiếp theo nên ngoạn kế gì đây?” Tin nhắn Nhan Tiêu phát trở lại, Lạc Tử Tịch cũng không biết Nhan Tiêu vì cái gì rãnh như vậy, chẳng lẽ nàng không cần đi làm sao? “Tương kế tựu kế.” Đã hy vọng chính mình cho rằng nàng là tiểu tam mà đối đãi, như vậy nàng sẽ tương kế tựu kế mà tiếp. “Hảo kế nha.” Nhan Tiêu hồi âm. “Ta mỏi mắt trông chờ.” Nhan Tiêu phát tiếp thêm một tin. “Hảo.” Lạc Tử Tịch đơn giản trả lời. Nhan Tiêu... Nhan Tiêu là người thế nào đây? Nhan Tiêu chân thật sẽ là thế nào? Mục đích Nhan Tiêu tiếp cận mình là cái gì? Nhan Tiêu Nhan Tiêu... Lạc Tử Tịch không hiểu vì cái gì hiện tại trong đầu óc nàng đều là tên Nhan Tiêu, còn có chủ nhân cái tên này. Lạc Tử Tịch lắc lắc đầu, thế nào mà khi làm việc còn nghĩ tới người kia? Mình thật sự càng ngày càng khó hiểu, Lạc Tử Tịch thầm nghĩ. Hít sâu một hơi, đem tất cả tinh lực dều tập trung vào công việc, nàng không phải người để cảm xúc riêng tư ảnh hưởng đến công việc, thời điểm làm việc nên hảo hảo công tác. Đến thời gian tan tầm, Lạc Tử Tịch đúng giờ ra về, sau đó đi chợ mua đồ ăn, về nhà nấu cơm, đây là chuyện mỗi ngày nàng phải làm, chỉ là, thời điểm mua đồ ăn, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Lăng Dịch Hằng cùng một chỗ với Nhan Tiêu. Tay chọn đồ ngừng lại, nàng tậm tâm hết sức lo lắng cho gia đình như thế, chẳng lẽ thật sự bị phá hỏng rồi sau? Hồi tưởng ánh mắt Lăng Dịch Hằng nhìn Nhan Tiêu, nhãn thần Lạc Tử Tịch không khỏi trầm xuống. Trong lòng đã muốn cuộn trào mãnh liệt, thế nhưng Lạc Tử Tịch mặt ngoài vẫn như trước không chút gợn sóng. Lúc nàng về tới nhà Lăng Dịch Hằng vẫn chưa về, bỗng dưng Lạc Tử Tịch cảm thấy không khí gia đình này đã thay đổi, ẩn hiện làm cho nàng cảm thấy xa lạ, rõ ràng căn phòng quen thuộc nhiều năm, thế nào lại đột nhiên thấy xa lạ? Lạc Tử Tịch cười thầm, nàng không muốn thừa nhận chuyện này nhưng dần dần lòng của nàng. Tựa hồ, không nghĩ thừa nhận cũng không được. Lạc Tử Tịch như bình thường, nấu cơm làm đồ ăn, chợt nghe đến phòng khách truyền tới thanh âm Lăng Dịch Hằng. “Lão bà, ta đã trở về.” Lạc Tử Tịch nghe thấy không khỏi sửng sốt, trước kia mỗi ngày đều chờ mong chính là như vầy, tự mình làm cơm, sau đó chờ trượng phu về nhà. Nhưng hiện tại, đã có cảm giác khác thường, Lạc Tử Tịch hít sâu một hơi, chắc là bị Nhan Tiêu ảnh hưởng quá lớn. Quả nhiên là tự loạn đầu trận tuyến, Lạc Tử Tịch không khỏi tự giễu chính mình. Trên bàn cơm, hai người lặng lẽ ăn, nếu là bình thường, hắn là nói ít chuyện bên ngoài hoặc là xem xét một ít hiện tượng mới, nhưng mà lúc này hai người đều mang tâm sự. Vẫn là Lăng Dịch Hằng trước nhịn không được, hắn biết Lạc Tử Tịch tính tình thực tĩnh, trên cơ bản sẽ không chủ động đánh vỡ thời điểm yên lặng. “Lão bà, ngươi không có gì để hỏi ta sao?” Lăng Dịch Hằng có chút không yên lòng. “Ngươi cần ta hỏi cái gì sao? Vẫn phải nói, ngươi có chuyện gì cần nói cho ta biết không?” Lạc Tử Tịch mỉm cười trả lời. Nàng biết hôm nay Lăng Dịch Hằng rối rắm vì chuyện nàng giáp mặt Nhan Tiêu, nếu muốn bảo trì mặt ngoài bình tĩnh, có nhiều chuyện biết là tốt rồi, không cần phải nói ra, đúng không? Thế nhưng Lăng Dịch Hằng vẫn cố ý đánh vỡ tầng sa mỏng này, hắn thật động tâm vì Nhan Tiêu. Chỉ là, Lạc Tử Tịch trong lòng rõ ràng, Lăng Dịch Hằng cùng Nhan Tiêu, không thích hợp. “Không... Không có gì.” Lăng Dịch Hằng vì cảm giác của mình đối Nhan Tiêu mà ảo não, rõ ràng mình có một thê tử hoàn mỹ, lên được phòng khách hạ được phòng bếp, không được khủng hoảng, thế nào còn vì Nhan Tiêu động tâm đây? Lăng Dịch Hằng hận không đập đầu vài cái, nhìn xem bên trong có phải không bị nước làm úng. “Ân, vậy ăn cơm đi, không nói nữa, ha ha... “ Lạc Tử Tịch vẫn duy trì tươi cười, chính là, lúc này đây nàng cảm thấy duy trì tươi cười thế này mệt chết đi. Là tâm mệt mỏi đi? Lạc Tử Tịch tâm tình khổ sở. Nàng biết Lăng Dịch Hằng muốn nói cái gì với nàng, nhưng hắn vẫn do dự mà không nói ra, không dám đối mặt không dám đảm đương như thế, Lạc Tử Tịch có chút thất vọng, Lăng Dịch Hằng như thế, đã không còn là trượng phu trước kia của chính minh. Lạc Tử Tịch đột nhiên muốn cười, thật sự trêu người. Nàng không nghĩ qua hôn nhân của mình sẽ có một ngày như vậy, trượng phu bên ngoài, gặp phải tiểu tam? Có lẽ sẽ có tiểu tam, nhưng không hẳn sẽ là Nhan Tiêu, cảm giác Nhan Tiêu cấp nàng, không phải là một cái tiểu tam. Ăn cơm chiều, sau khi thu thập hoàn hảo, Lạc Tử Tịch đối Lăng Dịch Hằng nói: “Có muốn đi dạo một chút không?” Lăng Dịch Hằng trở về sau đối nàng muốn nói lại thôi, điều này làm cho Lạc Tử Tịch thực không thoải mái, nếu phản bội chính là phản bội, bởi vì đối phương là nữ nhân như Nhan Tiêu, nàng sẽ không trách Lăng Dịch Hằng, nhiều nhất là cùng nhau thảo luận ly hôn. Nếu Lăng Dịch Hằng cùng Nhan Tiêu không có gì, kia cần gì do dự như thể muốn nói lại thôi? Bên trong tình yêu hôn nhân không dung chứa hạt cát, một khi có hạt cát, hội xuất hiện thống khổ. Lăng Dịch Hằng muốn đi, lại có chút nghĩ không đi, tưởng cùng Lạc Tử Tịch đi một chút, có lẽ có thể đem hình ảnh Nhan Tiêu trong lòng đánh đi, nhưng cảm thấy hổ thẹn với Lạc Tử Tịch. Hắn không biết vì sao mình lại ái ngại như thế, lúc đó nào có cảm mảnh liệt như vầy? Lăng Dịch Hằng biết mình điên rồi, điên thế này nhượng hắn cản thấy thực vô thố. Hắn đối Lạc Tử Tịch đều không có cảm giác như vầy, trong nháy mắt mà mà thôi, đối Nhan Tiêu liền thấy khẩn trương. “Hảo.” Lăng Dịch Hằng vẫn đáp ứng, không biết tiếp theo sẽ đối mặt cái gì, trò chơi này, tựa hồ đã không còn nắm trong vòng tay hắn, hắn đánh giá rất cao cảm tình chính mình đối Lạc Tử Tịch, không nghĩ tới ngoài Lạc Tử Tịch còn có thể động tâm với nữ nhân khác. Lăng Dịch Hằng cười khổ, hắn không thể không thừa nhận, hắn động tâm vì nữ nhân khác là ngoài ý muốn. Thừa nhận được rồi làm cho hắn dễ chịu hơn rất nhiều. Nam nhân, động tâm liền động tâm, cũng không có gì cùng lắm thì... [Càng edit càng ghét tên nam nhân này... đã hoa tâm lại còn lý sự... chửi ngươi lại tốn tế bào não cùng nước bọt của ta, cho nên vẫn là quẳng ngươi ra một bên...(#◣_◢)凸 Dạo này thời gian có vẻ dư dả nên sẽ đẩy nhanh tiến độ edit một chút. Umh Tiểu Ngư bảo edit bộ P.S 143.7 đi, nàng làm biếng đọc QT. Ta nói nè, làm siêng chút đi, ngươi sắp biến thân thành heo mẹ mất rồi. Bất quá tỷ đây xem xét, xem xét a. Bộ này ta cũng thích, có điều sợ sau này không có thời gian tiến độ sẽ bị chậm rất nhiều, ta đã làm thì sẽ không drop giữa chừng nếu ngươi chấp nhận ta sẽ làm. Mà đã chấp nhận thì cấm khiếu nại, không là tỷ đây đá dập tiểu PP của ngươi.](•^‿^•)
|
Chương 12 Đi qua không biết bao nhiêu con đường, nhưng lúc này lại cảm thấy không thoải mái như trước kia, tâm tình ngược lại trầm trọng rất nhiều. Lạc Tử Tịch tâm tình thầm biến hóa đối với những chuyện xung quanh đều có cái nhìn mãnh liệt. Nhìn thân ảnh hai người trên mặt đất bị kéo dài ra, đột nhiên có cảm giác như trước xuất hiện một cái khe. Trong lòng Lạc Tử Tịch lúc này bỗng dưng nghĩ đến một từ: Đáng sợ! Nàng cùng Lăng Dịch Hằng trong lúc này rõ ràng đều không có cái gì thay đổi, nhưng lại làm cho nàng cảm giác được càng ngày càng thấy đáng sợ. Một đường Lăng Dịch Hằng đều trầm mặc, hắn biết tâm mình đã ở bên ngoài, không biết phải đối mặt thế nào với Lạc Tử Tịch, hoặc là phải nói, hắn không biết nên ở cùng Lạc Tử Tịch thế nào. Trong đầu luôn thường hiện ra thân ảnh Nhan Tiêu. Hắn cũng không biết phải xử lí tâm tình này làm sao. Loạn, nhưng Lăng Dịch Hằng là nam nhân, nam nhân động lòng đối nữ nhân là chuyện đương nhiên không có gì đáng trách. Nam nhân thành công thường cân nhắc muốn chiếm hữu về mình nhiều hơn, trong đó bao gồm cả nữ nhân, nữ nhân chỉ cần một người nam nhân là đủ, nhưng nam nhân thường nghĩ chiếm lấy nhiều nữ nhân, có một loại dục vọng chinh phục chiếm hữu. Nghĩ như thế, trong lòng Lăng Dịch Hằng cân bằng hơn. "Còn không nghĩ muốn nói cùng ta cái gì sao?" Nhìn thấy Lăng Dịch Hằng một chút cũng không rõ ràng, Lạc Tử Tịch thật thất vọng, xem bộ dáng Lăng Dịch Hằng, rõ ràng đã có cảm tình đối Nhan Tiêu lại không dám thừa nhận, một nam nhân không có đảm đương, nàng hoài nghi trước kia có phải hay không nàng đã chọn lầm người. Bất quá, cũng không có khả năng phủ định hoàn toàn, phải không? Lạc Tử Tịch cấp Lăng Dịch Hằng cơ hội giải thích. "Phải nói cái gì đây?" Lăng Dịch Hằng sinh ra cảm tình đối Nhan Tiêu, nhưng hắn cũng không buông bỏ được Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch là lão bà hắn, nam nhân hiện tại, ở bên ngoài ai không có người? Chính Lăng Dịch Hằng từ lúc yêu nhau đến bây giờ mới có xúc động này mà thôi. Lão bà đều đã là lão bà mình, duy nhất trong nhà lão bà, sở dĩ Lăng Dịch Hằng bền lòng nghĩ vậy, cho nên không thể thừa nhận, nếu đã muốn diễn giả thành thật, như vậy hắn liền chính thức theo đuổi Nhan Tiêu. Nhan Tiêu tuy rắng khó truy, nhưng hắn nhìn ra được Nhan Tiêu không có phản cảm hắn, đây là ưu thế của hắn. "Không có gì." Lạc Tử Tịch thất vọng, vô cùng thất vọng, nàng nghĩ Lăng Dịch Hằng sẽ thẳng thắng với nàng, thế nhưng lại che dấu. Lạc Tử Tịch trong lòng cười khổ, đây là nam nhân mình tuyển chọn để ỷ lại cả đời sao, đáng tiếc, chung quy trốn thế nào cũng không qua một cửa này. Nàng chọn vì Lăng Dịch Hằng là nam nhân tốt duy nhất trên thế giới này, không nghĩ tới... "Đúng rồi, ta cùng Nhan Tiêu rất hợp ý, ta nghĩ thỉnh nàng đến nhà dùng bữa cơm, ngươi cảm thấy thế nào?" Đột nhiên cảm thấy, cùng Nhan Tiêu ở chung so với ở chung với Lăng Dịch Hằng còn thoải mái hơn một ít. Có lẽ là vì thân phận đối địch rõ ràng của Nhan Tiêu, hơn nữa, tuy rằng Nhan Tiêu thường xuyên xuất kỳ bất ý, nhưng cũng không làm cho nàng thất vọng, ngược lại cảm thấy cuộc sống không buồn tẻ như vậy. Mà Lăng Dịch Hằng hiện tại, trong lòng luôn cất giấu sự tình, không thản nhiên như vậy, tâm, liền xa. Lăng Dịch Hằng vừa nghe có chút sửng sốt, Lạc Tử Tịch sao đột nhiên muốn thỉnh về nhà ăn cơm? Mục đích ra sao? Chẳng lẽ động thủ với Nhan Tiêu? Nguyên phối thỉnh tiểu tam dùng cơm, còn tại trong nhà? Lăng Dịch Hằng đoán không ra Lạc Tử Tịch đang ở trạng huống nào, đột nhiên cảm thấy lão bà động giường cộng chẩm trở nên xa lạ, hắn thế nhưng không hiểu được Lạc Tử Tịch. "Như thế nào đột nhiên nghĩ muốn thỉnh nàng dùng cơm?" Hắn nhớ rõ thái độ Lạc Tử Tịch đối Nhan Tiêu không tốt đi? Lạc Tử Tịch có thể hay không sắp đặt Hồng Môn Yến*cấp Nhan Tiêu? Lăng Dịch Hằng trong lòng có chút đình trệ, tựa hồ, hắn đã chẳng hiểu biết về Lạc Tử Tịch. *Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự có : Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán — Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán. Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm. Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người! Rõ ràng biết Nhan Tiêu là tiểu tam, cũng không nháo không giận, thái độ chỉ lạnh hơn một ít. Có đôi khi Lăng Dịch Hằng cảm thấy Lạc Tử Tịch không cần hắn, nếu không tiểu tam đã tìm đến đây, nàng lại vẫn bình tĩnh như vậy? Điều này làm cho tâm lý Lăng Dịch Hằng ẩn ẩn phẫn nộ, cũng có chút khổ sở, cho dù biết Lạc Tử Tịch tính tình lạnh nhạt, nhưng là lạnh thành như vậy khiến hắn thương tâm khổ sở. Nếu thái độ Lạc Tử Tịch đã thế, như vậy hắn bên ngoài có người cũng không thể nói gì. "Chỉ là cảm thấy cùng nàng hợp ý. Ngươi cùng nàng nhận thức thế nào?" Lạc Tử Tịch nói thực tùy ý, hoàn toàn như là thảo luận về bằng hữu cùng nhận thức của hai người. "Bằng hữu kinh doanh." Lăng Dịch Hằng cùng Nhan Tiêu không có hiểu biết mà lui tới, nhưng là theo bằng hữu kinh doanh cùng đi qua trụ sở Nhan Tiêu, tự nhiên xem như bằng hữu được quen biết đi. Lăng Dịch Hằng sẽ không nói cho Lạc Tử Tịch biết hắn chuyên đi tìm Nhan Tiêu nhờ Nhan Tiêu hỗ trợ, hơn nữa, sự tình hiện tại bản chất đều cải biến, cũng không tất yếu phải nhắc đến. "Rảnh rỗi cùng đi đến đó?" Lạc Tử Tịch thản nhiên tươi cười, Lăng Dịch Hằng có phải hay không thường xuyên đến nơi đó? Nhan Tiêu đã phục vụ cho hắn? Khi đó Nhan Tiêu thanh thuần thực sự hợp người, là nam nhân đều muốn thương tiếc một phen đi. Nghĩ đến Nhan Tiêu phục vụ qua chính mình, có chút nhớ nhung tưởng niệm thủ pháp Nhan Tiêu, ấn nàng thực thoải mái, nếu không phải Nhan Tiêu đột nhiên nhiễu loạn lòng nàng, phỏng chừng nàng đã ngủ mất. "Nàng là tự mình làm nên sự nghiệp." Lăng Dịch Hằng cũng không giấu diếm, Nhan Tiêu vốn chính là tự làm, chẳng qua nàng làm được là lão bản. Lạc Tử Tịch đương nhiên biết Nhan Tiêu làm cái gì, chính là khí chất Nhan Tiêu thấy thế nào cũng không giống như người làm kỹ sư nha, khụ khụ, đương nhiên, ngày đó thời điểm giúp nàng phục vụ cũng vậy. Ân, Nhan Tiêu có rất nhiều mặt, không thể dựa theo một mặt mà nói. Nhan Tiêu trừ bỏ làm kỹ sư, hẳn là còn làm cái khác đi? Lạc Tử Tịch cảm thấy Nhan Tiêu không phải là người an định làm một việc, xem khí chất hôm nay rực rỡ hẳn ra, nàng thực sự không đoán được chức nghiệp của Nhan Tiêu. Đoán đoán cái gì? Trực tiếp đến hỏi không phải được sao? Nếu muốn thỉnh nàng ăn cơm, hơn nữa còn tưởng niệm thủ pháp nàng, chi bằng cứ đi một lần đến công ty gặp nàng, tự mình thỉnh nàng không tốt sao? Lạc Tử Tịch cảm giác thế giới đang hỗn độn đột nhiên được chiếu sáng rõ, ngầm hạ quyết định làm liền như vậy. Lăng Dịch Hằng thấy Lạc Tử Tịch không còn nói chuyện, cho nên cũng trầm mặc theo, bọn họ thường xuyên đi cùng nhau cũng không nói lời nào, nhưng tựa hồ lúc này đây hắn cảm thấy có chút không thoải mái. Không nghĩ sẽ đi tiếp. Nhưng hắn cũng không có nữa đường dừng lại, chỉ có thể tiếp tục đi cùng Lạc Tử Tịch hoàn con đường này, sau đó về nhà. Lạc Tử Tịch là loại người nghĩ đến liền làm, tan tầm ngày hôm sau nàng không có lập tức về nhà mà là đi đến trụ sở Nhan Tiêu. Không biết vì cái gì, nàng có chút tưởng niệm Nhan Tiêu, tưởng niệm cảm giác Nhan Tiêu im lặng cùng nàng, yên tĩnh cùng yên ổn như vậy. Nghĩ tay Nhan Tiêu ở trên người nàng ấn động có quy luật, nghĩ... Lạc Tử Tịch bị ý nghĩ chính mình dọa đến, cảm giác trên mặt có chút nóng lên. Ách... như thế nào lại cảm giác đỏ mặt tim đập đây? Lạc Tử Tịch cảm thấy chính mình càng ngày càng bất khả tư nghị.* * Bất khả tư nghị: không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được. Đến trước cửa trụ sở, Lạc Tử Tịch có chút do dự, rốt có nên đi vào hay không? Rõ ràng không có gì, nàng chỉ muốn đến mời Nhan Tiêu, tại sao lại đột nhiên do dự đây? Lạc Tử Tịch không rõ chính mình làm sao. Nhìn chiêu bài lớn trước cửa, thực khí phái. Lạc Tử Tịch hít sâu một hơi, coi như là tới làm phục vụ, không phải tới gặp Nhan Tiêu là tốt rồi. Không biết hôm nay Nhan Tiêu có đi làm không? Nếu không, có phải ban phát nàng một chuyến tay không chăng? Nhìn đến phía trong điếm, nhân viên tiếp tân như trước nhiệt tình tiếp đãi, Lạc Tử Tịch như bình thường nói muốn massage, nhân viên tiếp tân liền đem nàng đưa vào phòng. Không phải phòng lúc trước, nhưng bài trí bên trong là giống nhau, nhân viên cấp nàng mở điện, kêu nàng chờ, lập tức giúp nàng an bài kỹ sư. "Xin hỏi, kỹ sư hiệu 0000 có rảnh không? Ta nghĩ thỉnh nàng giúp ta phục vụ." Lúc nhân viên tiếp tân muốn đi ra ngoài, Lạc Tử Tịch đột nhiên hỏi. Nàng nhớ rõ Nhan Tiêu công hiệu chính là 0000 hiệu, nếu nàng nhớ không lầm lời Nhan Tiêu. "Hiệu 0000?" Nhân viên tiếp tân lập tức ngu muội, cố gắng nghĩ ai là 0000 hiệu, thế nhưng trong điếm này không có một cái hiệu thế đi? "Tiểu thư, thật sự thật có lỗi, chỗ chúng ta không có 0000 hiệu, có phải hay không ngài nhớ lầm? Ngài còn nghĩ muốn kỹ sư khác hay không, nếu không ta có thể an bài một vị cho ngài, nơi này của chúng ta mỗi một vị kỹ sư kỹ thuật đều tốt nhất, đảm đương ngài vừa lòng." Nhân viên tiếp tân lễ phép nói. "Không có? Lần trước ta đến chính là nàng phục vụ cho ta, ta nhớ rõ nàng quả thật là hiệu 0000, nàng kêu Nhan Tiêu." Lạc Tử Tịch nghe xong cũng có chút buồn bực, như thế nào đến một lần lại lừa nàng? Của nàng công hiệu không phải 0000 hiệu? Được rồi, giấu diếm công hiệu, giấu không được tên, phải không? "Nhan Tiêu? Ngài xác định là Nhan Tiêu?" Nhân viên tiếp tân rất muốn đỡ lấy cái trán, nàng bị dọa, này trong điếm có một Nhan Tiêu, nhưng là tổng tài công ty nha, văn phòng ở trên đỉnh đó. Dám để cho lão tổng bọn họ theo chân vì nàng phục vụ? Nhân viên tiếp tân không khỏi nhìn Lạc Tử Tịch vài lần, này là vị nào? Chỉ đích danh lão tổng? Nhân viên tiếp thật sự không dám tin tưởng lỗ tai chính mình. "Ân, là Nhan Tiêu, ta nghĩ muốn Nhan Tiêu phục vụ cho ta, nếu hiện tại nàng không rảnh, ta có thể chờ." Lạc Tử Tịch cũng lễ phép trả lời. Xem ra người nơi này nhận thức Nhan Tiêu, cũng đã nói lên công hiệu Nhan Tiêu nói là giả. Lạc Tử Tịch trong lòng khinh bỉ Nhan Tiêu, thế nhưng đem một cái công hiệu giả đến trêu đùa nàng. "Xin hỏi tiểu thư ngài họ gì." Nhân viên tiếp tân không biết trước mặt là vị đại nhân vật nào, xem khí chất quả thật không phải người bình thường, dám khâm điểm lão bản các nàng phục vụ, đương nhiên sẽ không là người bình thường, nhân viên tiếp tân tự nhiên không dám chậm trễ. "Lạc, Lạc Tử Tịch." Lạc Tử Tịch mỉm cười nói. "Hảo, ngài chờ, ta hỏi giúp ngài." Lạc Tử Tịch? Chưa có nghe qua, nhận thức lão bản các nàng? Được rồi, nàng hỏi nhóm lão bản chẳng phải sẽ biết sao? Xem Lạc Tử Tịch bộ dáng cũng không phải vui đùa, hơn nữa mỹ nữ nói như vậy, nhân viên tiếp tân cân nhắc trước vẫn là đi bẩm báo lão tổng một ít, chớ để đắc tội đại nhân vật, nếu không nàng chịu không nổi đâu. Lúc này Nhan Tiêu đang tại công ty đang xử lý báo cáo các điếm giao lên, đột nhiên điện thoại nội tuyến gọi tới, Nhan Tiêu hơi hơi nhíu mày, tiếp nhận, hỏi: "Chuyện gì?" "Nhan tổng, có vị khách nhân khâm điểm ngài vì nàng phục vụ." Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm sợ hãi. "Tốt nhất, ngươi đi tìm kỹ sư đến làm ta hiện tại đang bận việc, ta phải cấp khách nhân phục vụ, là loại người nào?" Nhan Tiêu trong lòng ngầm tức giận, thầm mắng nhân viên tiếp tân ngu ngốc, nàng đương đường là lão tổng, có thể dễ dàng phục vụ khách nhân sau? Thật không biết nhân viên tiếp tân có phải hay không não tàn. "Nàng nói, nàng kêu Lạc Tử Tịch." Nhân viên tiếp tân kia tâm run lên run lên, cho dù không đứng trước mặt lão bản, nhưng cũng cảm giác được Alexander*nha. *亚历山大(á lịch san đại) Alexander: chịu áp lực lớn. "Lạc Tử Tịch? Hảo, ngươi làm cho nàng chờ, ta lập tức đi qua." Vừa nghe đến Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu thất thần một chút, sau đó khóe miệng nghẹ nhàng hướng về phía trước nhếch lên.
|
Chương 13 Nhan Tiêu treo điện thoại, trên mặt đã không thể che dấu nét tươi cười. Nàng bắt tay sắp xếp lại văn kiện, để gọn một bên, sau đó đi đến phòng nghỉ của mình đem quần áo thay đổi. Thời điểm đi ra là một bộ dáng thanh thuần tiểu nữ sinh, lần trước nàng chính là như vầy đi gặp Lạc Tử Tịch, hiện tại rất nhiều người đều thích ngoạn tiểu tình tân, nàng phẫn một khuông một dạng như vậy, lần trước Lạc Tử Tịch vốn không nhận ra nàng. Vốn Nhan Tiêu muốn đổi một tạo hình mới, nhưng Lạc Tử Tịch hiện đang đợi nàng, đổi đi đổi lại còn phải tốn công một ít, hơn nữa nàng cũng không nghĩ sau này Lạc Tử Tịch nói nàng hay thay đổi, hỏi nàng người nào mới là chính nàng. Nhan Tiêu lặng lẽ đẩy ra cửa phòng phục vụ nhìn tình huống bên trong một chút, trong phòng thực im lặng, Nhan Tiêu nhìn thấy được thân ảnh Lạc Tử Tịch, hẳn là do quá mệt mỏi, Lạc Tử Tịch ngồi trên ghế ngủ gục. Ngọn đèn chiếu lên mặt Lạc Tử Tịch, phóng ra một loại ôn nhu trầm tĩnh. Nhan Tiêu trên mặt tươi cười ôn hòa đi đến, không biết vì sao, nhìn Lạc Tử Tịch như thế trong lòng có một loại vui mừng thản nhiên cùng thư thái. Nhan Tiêu đột nhiên có ý tưởng rất muốn mỗi ngày đều có thể nhìn đến bộ dáng ngủ say của Lạc Tử Tịch. Sự tình này là nhất kiện phi thường tốt đẹp đi, Nhan Tiêu đáy lòng nói thầm. Nhan Tiêu khinh thủ khinh cước tiêu sái bước vào gian phòng, khóa lại. Kéo một cái ghế nhỏ qua ngồi vào kế bên chân Lạc Tử Tịch, nhẹ nhàng tháo ra giày cao gót Lạc Tử Tịch, mỗi ngày đều phải mang giày cao như vậy, chắc mỏi chết đi? Nhan Tiêu đem chân Lạc Tử Tịch phóng lên trên đầu gối của mình, sau đó bắt đầu tìm kiếm huyệt vị đè xuống. Lòng bàn chân một trận đau đớn làm cho Lạc Tử Tịch nháy mắt thanh tỉnh, tuy là đau nhưng ngay sau đó là một hồi truyền đến cảm giác thoải mái. Lạc Tử Tịch mở mắt, chống lại một đôi mắt sáng quắc dưới ngọn đèn hôn ám, ánh sáng ôn nhu hiện ra hình dáng quen thuộc, không có kinh ngạc, không có kinh diễm, chỉ có một cảm giác đặc biệt ấm áp, Lạc Tử Tịch vẫn cảm thấy thời điểm khi Nhan Tiêu không có khiêu khích cùng nàng ở chung một chỗ rất thoải mái. Cười khổ, vì cái gì cố tình nàng cùng Nhan Tiêu trong lúc đó lại là quan hệ thế này? "Thế nào? Có thoải mái chút không?" Động tác trên tay Nhan Tiêu cũng không đình chỉ, ấn ấn vào các huyệt đạo trên chân Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch hẳn là rất ít massage lòng bàn chân, nàng vừa chạm vào chân Lạc Tử Tịch liền biết. "Ân, có chút đau, nhưng qua rồi cũng có chút thư thái. Nhan Tiêu, thủ pháp ngươi thật tốt." Lạc Tử Tịch cười nhìn Nhan Tiêu, hưởng thụ Nhan Tiêu phục vụ, Nhan Tiêu vào khi nào thì nàng không biết, khi nào Nhan Tiêu bắt đầu giúp nàng massage nàng cũng không biết. Nàng nghĩ là Nhan Tiêu hôm nay không được phân ban, nhân viên tiếp tân đi mà quay lại nói nàng phải đợi một chút mới đến được, bất quá có khả năng là giống nhau đi. Tuy rằng nàng cũng không phải mệt mỏi mà đến massage, chẳng qua không hiểu vì sao chính là muốn gặp Nhan Tiêu, cho nên mới chờ đợi. Có lẽ là hoàn cảnh trong phòng cũng không tệ, có âm nhạc nhẹ nhàng, ngọn đèn nhu hòa cũng không làm chói mắt, điều hòa được mở, nàng ngồi trên ghế massage bất tri bất giác liền ngủ. Nhan Tiêu mang theo tươi cười, cũng không nói gì, có lẽ trong lòng nàng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi nhìn thấy Lạc Tử Tịch, liền cảm thấy nói cái gì đều không có ý nghĩa, cứ như vậy cả hai im lặng ở cùng nhau, loại cảm giác này, so với giương thương khẩu chiến thắng được Lạc Tử Tịch còn tốt hơn. Nàng vốn không phải người có thể thực im lặng, nhưng tựa hồ hơi thở im lặng trên người Lạc Tử Tịch cuốn hút nàng, cùng Lạc Tử Tịch chung một chỗ, cho dù không nói lời nào cũng sẽ không thấy buồn phiền. Có lẽ, tương đương thích ứng với câu: vô ngôn thắng vạn ngữ. Đáy lòng có chút cười nhạo chính mình, xem ra nàng thật sự trúng phải kịch độc cùng ma chướng của Lạc Tử Tịch rồi. Lạc Tử Tịch đem ánh mắt nhắm lại, nhưng trong đầu vẫn lặp lại hình ảnh một khắc kia vừa tỉnh nhìn thấy Nhan Tiêu, hình ảnh cứ như ngưng đọng bình thường, một khi nhắm mắt liền hiện ra đầy đủ trong đầu nàng. Lạc Tử Tịch hơi hé mắt ra, nhìn thấy Nhan Tiêu toàn tâm toàn ý giúp nàng ấn chân, trong lòng không hiểu sinh ra một cỗ dòng nước ấm, thật sự Nhan Tiêu như thế, thu đi một mặt ngông cuồng, biến mất hơi thở yêu diễm, làm cho người ta có loại cảm giác tâm động mạnh. Lạc Tử Tịch nghĩ, nếu nàng là nam nhân, nhất định cũng sẽ vì Nhan Tiêu mà điên cuồng. Đáng tiếc, nàng là nữ nhân. [Lạc tỷ, chị sai rồi, ai nói nữ nhân thì không điên cuồng, điển hình à: chị đó (¬‿¬)] "Nhan Tiêu." Lạc Tử Tịch gọi Nhan Tiêu một tiếng, nàng cũng không biết vì cái gì gọi Nhan Tiêu, nhưng trong lòng nghĩ muốn liền gọi, không khống chế được. Lạc Tử Tịch gọi hoàn, cảm giác có chút không ổn, không biết vì sao, trong lòng có một cảm giác khác thường. Lạc Tử Tịch thật sự không hiểu được chính mình, như thế nào đối mặt Nhan Tiêu đều sẽ có nhiều cảm giác mạc danh kỳ diệu thế đây? Chẳng lẽ Nhan Tiêu thật là yêu tinh, ngay cả nữ nhân như nàng cũng vị mê hoặc. Lạc Tử Tịch trong lòng run lên một cái. Đúng vậy, nàng không chán ghét Nhan Tiêu, thậm chí nghĩ muốn cùng Nhan Tiêu kết giao bằng hữu. Nguyên phối cùng tiểu tam kết giao bằng hữu? Này không phải buồn cười sao? Trong nháy mắt, lòng Lạc Tử Tịch mây mưa thất thường, bối rối chịu không nổi. "Ân?" Nhan Tiêu ngẩng đầu nhìn phía Lạc Tử Tịch, mang theo nhợt nhạt tươi cười. Lạc Tử Tịch chống lại Nhan Tiêu tươi cười, sóng triều trong lòng nháy mắt bình ổn lại, thời gian, tạm dừng trong tầm mắt cả hai. Nhìn nhau cười, khoảng cách ngàn năm... vì cái gì lại có cảm giác như vậy đây? Lạc Tử Tịch còn chưa kịp làm rõ, Nhan Tiêu đã giúp nàng mang dép lê đã được chuẩn bị tốt, đứng lên cười nhìn nàng, nói: "Qua bên kia đi thôi, ta ấn ấn lưng cho ngươi, người cả ngày ngồi văn phòng, dễ dàng mắc một ít bệnh nghề nghiệp. Ấn ấn hội thoải mái một ít." Lạc Tử Tịch ngây ngốc đứng lên, hồn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi cùng Nhan Tiêu đối diện trong nháy mắt, nhưng cơ thể vẫn đứng lên, đi theo Nhan Tiêu đến giường massage. Nhìn kia giường, Lạc Tử Tịch suy nghĩ vẫn chưa hoàn toàn thu hồi, do dự có muốn hay không nằm lên đó. Lạc Tử Tịch nhìn về phía Nhan Tiêu, bỗng dưng không biết làm sao. Nhan Tiêu trong lòng cười thầm, hiện tại Lạc Tử Tịch như thế nào lại ngây ngây ngốc ngốc? Bất quá, hảo khả ái, Nhan Tiêu vui sướng cả ra. "Đem quần áo thay đổi đi, sau đó lấy khăn massage vây lên, như vậy tương đối dễ dàng." Nhan Tiêu tuy rằng trong lòng sung sướng, nhưng mặt ngoài vẫn mang theo tươi cười thản nhiên, một bộ dáng thật sự chờ mong muốn được phục vụ Lạc Tử Tịch. Lạc Tử Tịch kỳ thật có chút không được tự nhiên, sau đó bình định tâm thần, vẫn thực nghe lời đi đổi quần áo trên người, chỉ là sau khi cởi bỏ áo khoác, Lạc Tử Tịch vẫn thấy không thoải mái, vì sao? Ánh mắt Nhan Tiêu luôn luôn nhìn chằm chằm nàng, trên mặt vẫn là tươi cười không thay đổi. Mặt Lạc Tử Tịch không khỏi đỏ lên, chỉ là do ngọn đèn nhu ám nên Nhan Tiêu nhìn không ra được. Ách... Lạc Tử Tịch không được tự nhiên, tuy rằng cả hai đều là nữ nhân, nhưng cũng không cần thiết phải nhìn chằm chằm nàng như vậy. "Ngươi có thể hay không xoay qua một bên?" Lạc Tử Tịch kiên trì đối Nhan Tiêu nói. "Ngạch, được rồi." Nhan Tiêu cười nhún vai, đem thân mình chuyển qua một bên, không hề nhìn đến Lạc Tử Tịch. Nhưng nào hay, nương theo bóng dáng trong phòng là có thể biết được Lạc Tử Tịch đã tiến hành đến trình tự nào rồi. "Lạc Tử Tịch, ngươi dáng người tốt thật." Nhan Tiêu từ từ mở miệng. Lần trước thời điểm cấp Lạc Tử Tịch massage nàng chỉ biết Lạc Tử Tịch dáng người tốt lắm, trước sau mặt ngoài đều hứng thú. Tuyệt đối là một khối thần vật làm cho người ta điên cuồng. Lạc Tử Tịch đột nhiên nghe được Nhan Tiêu nói chuyện, thoát đến bộ vị mấu chốt thủ liền nhanh chóng đem nội y thả xuống, quay đầu nhìn về phía Nhan Tiêu, nhưng thấy Nhan Tiêu vẫn như trước đưa lưng về phía nàng, cũng không có quay đầu lại, Lạc Tử Tịch sau đó mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vì sao tại trong phòng nay, nàng cùng Nhan Tiêu ở chung, lại cảm thấy có chút khẩn trương đây? Có phải do phòng quá nhỏ nên thông gió không tốt hay không? Lạc Tử Tịch cũng không tái do dự, cởi bỏ quần áo trên người, nhanh chóng lấy khăn massage đem chính mình bao lại. "Có thể rồi." Lạc Tử Tịch đối Nhan Tiêu nói, sau đó mới nhìn thấy bóng dáng chính mình đều dừng trước mặt Nhan Tiêu... Vậy vừa rồi nhất cử nhất động của nàng, tựa hồ đều rơi vào đáy mắt Nhan Tiêu sao... Nhan Tiêu xoay người, sau đó dùng ánh mắt cao thấp đánh giá Lạc Tử Tịch, khăn massage bao đến phía dưới cánh tay, hai tay bóng loáng ở ngọn đèn nhu hòa hiện ra một cỗ gợn sóng. "Không chỉ có dáng người hảo, làn da cũng tốt lắm." Nhan Tiêu vừa cười vừa nói, sau đó hào phóng tiêu sái đến trước mặt Lạc Tử Tịch, làm một cái thỉnh thủ thế. "Cởi giày, đến trên giường nằm úp sắp trước đi." Lạc Tử Tịch nhìn Nhan Tiêu liếc mắt một cái, không nói gì thêm, Nhan Tiêu là kỹ sư, nàng lại đây phục vụ, kỹ sư phục vụ muốn sẽ dựa theo mà làm, như vậy kỹ sư sẽ tận năng lực phục vụ tốt cho ngươi. Đây là lý giải Lạc Tử Tịch đối kỹ sư massage. Vì thế, nàng ngoan ngoãn thoát giày, đến trên giường nằm úp sấp trước. Lạc Tử Tịch vừa nằm hảo, Nhan Tiêu liền đem xe đẩy nhỏ kéo lại gần, sau đó cũng cởi giầy đi lên theo, vuốt phẳng nếp nhăn trên sàng đan, sau đó thân thủ mở ra khăn massage trên người Lạc Tử Tịch, cũng trải phẳng ở trên giường, bò lên trên, sau đó từ xe đẩy lấy ra một cái khăn massage khác đắp hảo trên lưng Lạc Tử Tịch. "Eo của ngươi không được tốt lắm, có khả năng sẽ có chút đau." Nhan Tiêu quỳ gối bên người Lạc Tử Tịch nói, Lạc Tử Tịch rất phối hợp động tác của nàng, cũng không phản cảm cái gì, điều này làm cho trong lòng Nhan Tiêu không tự chủ được vui sướng. "Không có việc gì, ngươi có thể bắt đầu." Lạc Tử Tịch cũng biết chính mình thường xuyên ngồi văn phòng, phần eo khẳng định có chút vấn đề, bất quá Nhan Tiêu thật ra rất cẩn thận, ngay cả có chút đau cũng đều nhắc nhở trước cho nàng. Nhan Tiêu gật gật đầu, sau đó một chân vượt qua thân Lạc Tử Tịch, vừa quỳ vừa ngồi trên đùi Lạc Tử Tịch, hoạt động một chút ngón tay, sau đó bắt đầu đè huyệt vị bên hông Lạc Tử Tịch, thời điểm tay nàng chạm vào da thịt Lạc Tử Tịch, nàng rõ ràng cảm giác được thân thể Lạc Tử Tịch một trận run rẩy, nhưng rất nhanh thì tốt rồi, Nhan Tiêu cười càng đậm, Lạc Tử Tịch nhất định không có thói quen người khác chạm vào nàng. "Tê..." Lạc Tử Tịch đột nhiên cảm giác được một trận đau nhức, không khỏi hút một ngụm lãnh khí. Thiên, không phải chỉ có chút đau sau? Như thế nào... Có lẽ eo chính mình so với mình tưởng tượng đã muốn phá hư, nếu không sau lại đau như vậy? Lạc Tử Tịch lại hút một ngụm lãnh khí. "Như thế nào, có phải ta dùng sức lắm không?" Khi nàng vỗ rồi đấm nhẹ vào hai bên Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch phát ra thanh âm, làm cho nàng nháy mắt có chút đau lòng. Lạc Tử Tịch eo quả thật không tốt lắm, hẳn không đại sự gì. Nhan Tiêu chính là đau lòng Lạc Tử Tịch lúc này, vừa rồi Lạc Tử Tịch một ngụm lạnh khí, khiến cho nàng lo lắng. "Không có, tiếp tục đi."
Lạc Tử Tịch sẽ không cảm thấy chính mình có chút điểm này đều không thể chịu đựng được. Hơn nữa càng đau cảm thấy càng có hiệu quả, Nhan Tiêu ấn thật sự đúng chỗ.
|