Trọng Sinh Chi Trưởng Công Chúa
|
|
Chương 74: Kết thúc. Trong vòng 3 ngày, một tòa lại một tòa thành trì bị tướng quân cùng với người của Lương quốc chiếm giữ. Trong triều, không khí đã muốn khẩn cấp đến cực điểm. Không chỉ vì nguyên nhân là không có ai ngăn cản lại tướng quân được mà còn vì Hoàng đế đột nhiên bệnh nặng. Cảnh Phong là hoàng tử lớn nhất, bất quá chỉ mới 10 tuổi, tuy rằng thông minh, cũng khó mà thay thế Hoàng đế xử lý chính sự. Trong triều đình, trong khoảng thời gian rung chuyển bất an rất nhiều. Cuối cùng vẫn là Hoàng Hậu ra mặt, mang đến thánh chỉ Hoàng đế sắc phong Cảnh Phong làm thái tử, hơn nữa mệnh Cảnh Phong thay thế Hoàng Thượng, đồng thời cho phép Hoàng Hậu giúp đỡ, triều đình mới yên ổn xuống. Hoàng Hậu cùng Uyển phi luôn luôn tại chăm sóc Hoàng đế. Nửa tháng trước Uyển phi hạ sinh một hoàng tử, hiện tại đã được phong làm Uyển quý phi, theo lý Uyển quý phi còn ở cử, không cần phải đến chăm sóc Hoàng đế, nhưng là vì để mọi người biết nàng cùng Hoàng đế tình thâm, nên mỗi ngày đều đến làm bạn cùng Hoàng đế, Hoàng Hậu không nói gì thêm, chỉ là lẳng lặng làm nhiệm vụ của mình. Bệnh tình của Hoàng đế càng ngày càng nặng. Thái y đều chịu thua. Cảnh Lăng tiến cung một lần, nhìn đến Hoàng đế tiều tụy như vậy, tâm tình phức tạp. Đối với phụ hoàng, thời điểm vừa mới trọng sinh nàng rất hận hắn, nhưng là hiện tại, nàng đã nhìn ra. Nhìn thấy hắn biến thành như vậy, trong lòng Cảnh Lăng vẫn có chút khó chịu. Dù sao kiếp này Hoàng đế luôn luôn sủng ái nàng. " Lăng nhi, sau khi về phủ cứ ở trong phủ, không cần ra ngoài." Từ tẩm điện đi ra, Hoàng Hậu nói, " Ta sẽ nói Phong nhi phái vài người đến bảo vệ ngươi." " Mẫu hậu, nữ nhi hiểu được." Cảnh Lăng gật gật đầu nói. " Hôm nay, sẽ có thay đổi." Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Hoàng Hậu thản nhiên nói, " Chính ngươi phải cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì." " Mẫu hậu yên tâm." Bị Hoàng Hậu quan tâm, nội tâm của Cảnh Lăng rất vui vẻ. " Đi đi." Hoàng Hậu nói. " Vâng." Cảnh Lăng cúi đầu đáp một tiếng liền rời đi. Trở về phủ, Cảnh Lăng liền ra lệnh không cho kẻ nào tiến vào phủ. Sau khi Cảnh Phong lâm triều, chỉ biết nhường nhịn, không hề chống cự, trực tiếp để cho quân đội của Quan Phong Dạ tiến vào kinh thành. Quan Phong Dạ hăng hái tiến vào kinh thành lại không ngờ gặp phải mai phục. Quân mai phục tựa hồ đối với sinh hoạt của hắn đều quen thuộc. Rõ ràng chỉ có năm vạn cấm quân nhưng lại khó hơn cả ngàn vạn binh mã. Giằng co một buổi tối, Quan Phong Dạ cũng bị bắt. Thời điểm thấy rõ người bắt chính mình, đồng tử Quan Phong Dạ co rụt lại, " Tiểu quỳ, là ngươi, vì sao?" Giờ phút này Quan Dạ Quỳ nhìn rất khác, cả người toát ra hơi thở trầm ổn, nhìn thấy Quan Phong Dạ, nàng hơi hơi mỉm cười, " Hoàng huynh ta chỉ lấy lại những thứ thuộc về ta mà thôi." " Ngươi... muốn nói cái gì?" Quan Phong Dạ có một dự cảm xấu, hắn cảm thấy những lời nói tiếp theo của Quan Dạ Quỳ là những thứ hắn không muốn nghe. " Ngươi, vị trí thái tử, bao gồm toàn bộ Lương quốc đều là của ta." Quan Dạ Quỳ nói, " Một ngày này ta chờ thật lâu. Mẫu hậu vì làm cho ta trở thành nữ hoàng, tìm cách mười mấy năm, thậm chí không tiếc từ bên ngoài tìm thấy ngươi, cho ngươi thay thế ta lót đường." " Ngươi... ngươi nói cái gì?" Đáy mắt Quan Phong Dạ tràn đầy kinh ngạc, này mọi chuyện xảy ra rất nhanh. Hắn vẫn biết hắn không phải là người trong hoàng thất, nhưng là tính sao? Hoàng Hậu cùng Quan Dạ Quỳ đều cần hắn trở thành Hoàng đế để che chở các nàng, nhưng là hắn không ngờ Hoàng Hậu muốn nữ nhi của mình trở thành nữ hoàng. " Khó tin phải không?" Quan Dạ quỳ cười cười khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng, nói " Hoàng huynh ngươi biết không? Nguyên bản này tất cả, ta định tặng cho ngươi. Ta vẫn nghĩ, chỉ cần ngươi đối với ta thật tình, ta sẽ nguyện ý cãi lời mẫu hậu, đem mẫu hậu nhiều năm bố trí tặng cho ngươi, cho ngươi làm Hoàng đế. Đáng tiếc, ngươi làm cho ta thất vọng a. Ta rất yêu ngươi nhưng là vì làm Hoàng đế ngươi lại muốn hy sinh ta." " Tiểu quỳ, ta đối với ngươi là thật tình." Quan Phong Dạ nói, " Đem ngươi gả cho tướng quân là bất đắc dĩ, nội tâm ta làm sao không đau khổ? Đem người mình yêu nhất cho người khác, cái loại này đau ngươi biết không?" " Hoàng huynh ta không phải ngốc tử, ngươi cho là, nói như vậy ta sẽ tin sao?" Quan Dạ Quỳ cười nhạo. " Ngươi sẽ làm sao?" Biết Quan Dạ Quỳ sẽ không tin, Quan Dạ Phong cũng không muốn giả bộ, bình tĩnh nói " Bên ngoài là mấy chục vạn binh mã, còn ngươi chỉ có năm vạn cấm quân, sẽ làm được gì? Ta cũng không phải kẻ vô dụng, những người đó sẽ không dễ gì nghe lời ngươi." Quan Dạ Quỳ mỉm cười, " Chỉ cần ngươi mất, ta là người có quan hệ gần gũi với ngươi nhất, chỉ cần hứa cho bọn họ lợi ích, không sợ những người đó không đi theo ta." Sắc mặt Quan Phong Dạ lập tức trắng bệch, hắn không nghĩ đến Quan Dạ Quỳ độc ác như vậy. " Tiểu quỳ, nể tình chúng ta là huynh muội nhiều năm, trừ bỏ chuyện gả cho tướng quân, ta cũng không làm chuyện gì có lỗi với ngươi." Quan Phong Dạ nói " Ngươi nỡ lòng nào giết huynh sao?" " Phong, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi." Nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má Quan Phong Dạ, Quan Dạ Quỳ ôn nhu nói, " Ta muốn ngươi vĩnh viễn ở bên cạnh ta." Nói xong, Quan Dạ Quỳ lạnh lùng nói với người bên cạnh, " Đem hắn đi, không cho có chuyện gì xảy ra." Chờ khi Quan Phong Dạ biến mất khỏi tầm mắt của mình. Quan Dạ Quỳ nhìn năm vạn quân lại nhìn kinh thành cuối cùng vẫn là lắc đầu. " Trở về thành." Quan Dạ Quỳ nói xong mang theo quân đội của mình rời khỏi kinh thành. Ngoài thành, Vệ Trung bị Cảnh Phong bao vây. Thứ quan trọng nhất của Vệ Trung là một khối binh phù lại bị Cảnh Bình trộm đi. Trong tay cầm binh phù, hơn nữa với thân phân của Cảnh Phong, hai mươi vạn quần lập tức nghe theo Cảnh Phong. Cảnh Phong đem ra bằng chứng cho thấy Vệ Trung thông đồng với địch phản quốc, Cảnh Phong hứa sẽ tha tội cho quân lính của Vệ Trung, cuối cùng Vệ Trung mất đi rất nhiều quân lính, bị Cảnh Phong bắt được. Cùng Quan Phong Dạ tính toán thời gian dài như vậy, cuối cùng lại bị người thân cận nhất bán đứng. Ngoài cung phát sinh chuyện lớn, trong cung cũng không yên ổn. Uyển quý phi mưu đồ ám sát Hoàng đế, may mắn Hoàng Hậu xuất hiện kịp thời mới cứu được Hoàng đế, nhưng mà do bệnh tình trải qua lần này Hoàng đế cả thân mình đều bất động chỉ có đôi mắt là hoạt động được. Hoàng đế không thể lâm triều, Cảnh Phong lại là người có công cứu nước, Cảnh Phong bắt đầu tiếp quản triều đình. Phản loạn bị bắt, Lăng quốc lại một lần nữa bình yên. " Trả lại cho ngươi." Quan Dạ Quỳ đem ngọc kỳ lân trả lại cho Cảnh Lăng. Cảnh Lăng nhíu nhíu mày, nhận ngọc kỳ lân, " Ta nghĩ ngươi sẽ dùng này năm vạn cấm quân bao vây kinh thành chứ?" " A" Quan Dạ Quỳ cười cười, " May mắn ta không làm vậy. Cảnh Lăng, ta tin tưởng nếu lúc đó ta làm như vậy, hiện tại ta sẽ cùng kết cục với Vệ Trung. So với ở đây làm tu nhân, ta nên về Lương quốc làm nữ hoàng đi." Tính toán lâu như vậy lại bị Cảnh Phong đánh bại, nàng cũng không dám đụng vào hai tỷ đệ Cảnh Lăng. Đối với cuộc nói chuyện giữa Quan Dạ Quỳ cùng Quan Phong Dạ. Cảnh Lăng có nghe thấy, đối với chuyện Quan Dạ Quỳ làm nữ hoàng, Cảnh Lăng cảm thấy vô cùng thần kỳ. " Không cần kinh ngạc." Quan Dạ Quỳ nói, " Mẫu hậu nói, trên đời này hà cớ gì nữ tử luôn bại bởi nam tử." Cùng Cảnh Lăng nói vài câu, Quan Dạ Quỳ liền rời đi. " Lăng cũng muốn làm nữ hoàng." Nhìn bộ dáng trầm ngâm của Cảnh Lăng, Oanh Nhi hỏi. " Cẩn thận nghĩ lại, làm nữ hoàng cũng rất tốt a, muốn làm gì thì làm, không cần để ý đến mọi người." " Đúng vậy, còn có hậu cung ba ngàn người đẹp đâu." Oanh Nhi nói. " thật chua nha." Cảnh Lăng làm bộ ở trên người Oanh Nhi ngửi ngửi, cười một tiếng nói, " ngươi nha đại dấm chua." " Nếu Lăng ngại chua có thể cách xa Oanh Nhi một chút." Oanh Nhi nói. Cảnh Lăng cười một tiếng, " Oanh Nhi ngươi này đáng yêu quá, ngươi biết chuyện này không có khả năng, còn ăn dấm chua cái gì. Làm nữ hoàng Bản Công Chúa không có hứng thú. Hứng thú lớn nhất của ta đó là có một căn nhà nhỏ, một mảnh ruộng, cùng với Oanh Nhi ngày qua ngày sinh sống." " Lăng." Oanh Nhi mỉm cười ôn nhu nói, " Oanh Nhi cũng muốn như vậy, trước nhà trồng thật nhiều hoa, như vậy mỗi ngày Oanh Nhi đều có thể tặng hoa cho Lăng." " Tốt nhất trước nhà có một dòng sông, có thể nhìn thấy cá." Cảnh Lăng nói, " cuộc sống như vậy, không còn xa." " Vâng,Oanh Nhi tin tưởng." ôm Cảnh Lăng Oanh Nhi mỉm cười. Editor: Thông báo quan trọng, cực kỳ quan trọng. Hic, chuyện là mình sắp thi rồi mà trong học kỳ đã ăn với chơi rồi sắp tới mà còn ăn với chơi nữa thì đời mình nở hoa lun ak , cho nên khoảng 2-3 tuần tiếp theo sẽ không có chương mới hoặc lâu lâu mình sẽ đăng 1c để các bạn không quên mình luôn thôi. Còn 1c nữa là chính văn sẽ hoàn, sau đó khoảng 14c phiên ngoại nữa là truyện chính thức edit xong, preview trước luôn cho mn có 1-2c gì đó là nói về cuộc sống của Cảnh Lăng với Oanh Nhi, còn lại là về Hoàng hậu với tỷ tỷ của mình á. Mn đừng quên mình nhá.
|
Chương 75: Thành hôn. Sau khi Cảnh Phong lâm triều tuy có một số việc nhỏ xử lý chưa tốt nhưng cũng rất hoàn hảo. Lương quốc một lần nữa lại phái sứ thần đến, Quan Dạ Quỳ đã là nữ hoàng. Đồng thời công bố Quan Dạ Quỳ nhận thức Oanh Nhi là nghĩa tỷ của mình. Oanh Nhi lập tức từ một cung nữ trở thành Công Chúa của Lương quốc. Vì tỏ vẻ thành ý hữu nghị, Quan Dạ Quỳ còn mang đến văn thư hòa thân. Lúc thái giám đọc lên nội dung trong văn thư, toàn triều đình đều kinh ngạc, ai ngờ đối tượng chỉ hôn với Oanh Nhi là Trưởng Công Chúa Cảnh Lăng. Triều đình đều không đồng ý, may mắn Cảnh Phong có chuẩn bị nói nói một phen cuối cùng cũng giải quyết xong. Không lâu sau đó, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi tổ chức hôn lễ. Hai nữ tử kết hôn thật sự là quá mức kinh người, trên đường chỗ nào cũng có người đứng xem náo nhiệt. Đoạn đường từ cung đến phủ Công Chúa đều trải thảm đỏ. Một hồng y nữ tử chậm rãi đi , trên lưng còn cõng thêm một nữ tử khác, từng bước từng bước đi trên thảm. “ Oanh Nhi, thả ta xuống dưới đi, đường dài như vậy, đừng cố gắng.” Trong lòng Cảnh Lăng vô cùng ấm áp, chưa bao giờ nàng yên tâm như bây giờ. Tính toán lâu như vậy, cuối cùng nàng cùng Oanh Nhi có thể quang minh chính đại cùng một chỗ. Rõ ràng hai nữ tử thành hôn là chuyện đồi phong bại tục, nhưng là nhìn đến hình ảnh như vậy, không ai nói nên lời chỉ trích. Chưa từng như lúc này bọn họ cảm thấy hai nữ tử thành thân lại tốt đẹp như vậy. Nhìn trên trán Oanh Nhi toát ra mồ hôi, Cảnh Lăng lại cảm thấy hạnh phúc, lại là lo lắng, vươn tay nhẹ nhàng giúp Oanh Nhi chà lau. Cảnh Lăng nói, “ Oanh Nhi cho ta xuống, ta có thể tự đi.” Chung quy là không đành lòng để cho Oanh Nhi mệt nhọc. “ Không.” Oanh Nhi kiên định lắc đầu, nói “ Oanh Nhi không mệt, một chút cũng không mệt.” “ Còn nói không mệt.” Cảnh Lăng đau lòng, “ ngươi xem, cả người đều là mồ hôi. Đường còn rất dài, ngươi đi không nổi đâu.” “ Sẽ được, vì Lăng Oanh Nhi sẽ làm được.” Oanh Nhi cười cười nói, “ Lăng, Oanh Nhi không sao, lúc trước Oanh Nhi đã hứa sẽ cõng Lăng vào động phòng, tự nhiên Oanh Nhi phải thực hiện.” “ Năm đó chỉ là nói đùa mà thôi.” Cảnh Lăng nói. “ Đối với Oanh Nhi mà nói, những gì Lăng nói, Oanh Nhi luôn tin là thật.” Oanh Nhi nghiêm túc,nói “ Ngày ấy, đối với Oanh Nhi mà nói là hứa hẹn cả đời.” “ Oanh Nhi, ngươi ngu ngốc, sao ta lại cho ngươi a?” Tuy rằng nói như thế nhưng là trong lòng Cảnh Lăng cảm động không thôi. “ Công Chúa, hiện tại hối hận cũng không kịp.” Oanh Nhi khẽ cười một tiếng nói, “ Khắp thiên hạ ai cũng biết này hôn sự rồi.” “ Đúng vậy, này xem như Bản Công Chúa lên thuyền giặc rồi.” “ Công Chúa hối hận?” Oanh Nhi giống như lơ đãng hỏi.Rõ ràng trước kia hai người đã rất giống vợ chồng nhưng là hôm nay làm nàng cảm giác bất an. Này hết thảy là thật sự sao? Lăng, thật sự sẽ gả cho nàng sao? “ Ngươi cảm thấy sao?” Cảnh Lăng nhỏ giọng nói. “ Oanh Nhi không biết.” Oanh Nhi lắc đầu nói, “ Oanh Nhi chính là cảm thấy, mọi chuyện xảy ra thật tốt đẹp, đẹp như một giấc mộng. Oanh Nhi sợ hãi, khi tỉnh lại mọi thứ sẽ biến mất. Ngươi vẫn là cái kia cao cao tại thượng Công Chúa, Oanh Nhi vẫn như cũ tầm thường cung nữ.” “ Đứa ngốc.” Cảnh Lăng nhẹ giọng cười, ở trên mặt Oanh Nhi hôn xuống một cái, “ Bản Công Chúa đời đời kiếp kiếp chỉ yêu thích một mình Oanh Nhi.” Cảnh Lăng ở bên tai Oanh Nhi hứa hẹn. Oanh Nhi lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống. Ai cũng không thể biết được tâm trạng của nàng khi nghe Cảnh Lăng nói những lời này, nội tâm tràn ngập kích động cùng sung sướng. “ Ngươi cẩn thận một chút.” Gắt gao ôm lấy cổ của Oanh Nhi, Cảnh Lăng nhỏ giọng khiển trách. “ Tốt, Oanh Nhi sẽ cẩn thận hơn.” Oanh Nhi mỉm cười, “ Là do Oanh Nhi quá mức kích động.” “ Bản Công Chúa nói như vậy, ngươi còn chưa nghe qua sao? Sao còn kích động như vậy? Cảnh Lăng cười trêu nói, “ Oanh Nhi, quả nhiên định lực không cao nha.” “ Mỗi lần Lăng nói, Oanh Nhi đều kích động.” Oanh Nhi nói. " Miệng lưỡi trơn tru" Cảnh Lăng nói. Nhưng mà Oanh Nhi có thể nghe được giờ phút này tâm tình của Cảnh Lăng rất tốt. " Lăng, ta yêu ngươi" Oanh Nhi nói. " Sao, sao lại nói như vậy chứ" Nghe Oanh Nhi nói như vậy, hai má của Cảnh Lăng đều đỏ lên, " Trước mặt mọi người cũng không biết thu liễm một chút" " Yên tâm" Oanh Nhi cười nói " Bọn họ không nghe được đâu, cho dù nghe được thì sao, Oanh Nhi muốn tất cả mọi người đều biết ngươi là của ta" Ghé vào trên lưng của Oanh Nhi, Cảnh Lăng im lặng một hồi mới trả lời lại một tiếng " Ừ" " Ta là của ngươi, ngươi cũng là của ta" Tựa đầu vào vai của Oanh Nhi, Cảnh Lăng nói. Từ trong cung đi đến phủ công chúa, lộ trình rất dài. Cả người của Oanh Nhi đều ướt đẫm mồ hôi. Nhưng mà Oanh Nhi vẫn như trước chậm rãi bước đi, đi được nửa canh giờ thật giống như đi cả một thế kỷ, nhưng là Oanh Nhi vẫn không từ bỏ thậm chí nàng còn muốn thời gian vĩnh viễn dừng tại phút này, nàng có thể cõng Cảnh Lăng cả đời, không cho nàng mệt nhọc, không cho nàng đau buồn, thầm nghĩ cho nàng hạnh phúc. * " Nhất bái thiên địa. ... Đưa vào động phòng" Nàng cùng Oanh Nhi cuối cùng cũng có thể ở bên nhau mãi mãi. Tuy không có nhiều người đến dự lễ cưới của hai người. Nhưng mà cả hai cũng không thấy buồn với họ như vậy là tốt rồi, trừ bỏ lẫn nhau cái gì họ cũng không cần. Nhìn Cảnh Lăng hạnh phúc, Hoàng hậu nhịn không được mà rơi nước mắt. Hình ảnh như vậy nàng cũng từng mong ước nhưng mà mãi mãi cũng chỉ là giấc mơ mà thôi. " Mẫu hậu, sao lại khóc? " Cảnh Phong hỏi " Đại hôn của hoàng tỷ, chúng ta phải vui chứ" " Mẫu hậu chỉ là cảm khái mà thôi" Hoàng hậu lau đi nước mắt nói " Sau này ngươi cũng nên nghĩ đến hôn sự đi. Tương lai ngươi sẽ là hoàng đế đừng có tuỳ hứng giống hoàng tỷ của ngươi" " Mẫu hậu yên tâm, nhi thần hiểu được. " Cảnh Phong nói. Không hiểu tại sao trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh hai nữ tử ôm nhau, Cảnh Phong mạnh mẽ lắc đầu, chắc chắn là do ảnh hưởng của hoàng tỷ a. Trong phòng. Oanh Nhi cùng Cảnh Lăng thay phiên cởi đồ cho nhau. Lúc này hai người không có chần chừ cũng không ngượng ngùng, chỉ có dục vọng. Muốn giữ lấy người kia vĩnh viễn. Cảnh Lăng xoay người ngồi trên người Oanh Nhi " Oanh Nhi tối nay để ta chủ đạo đi. " Ôn nhu nhìn Cảnh Lăng, Oanh Nhi gật đầu. Ai trên ai dưới đối với nàng không quan trọng. Chỉ cần Lăng thích thì tốt rồi. Oanh Nhi thấp giọng thở hào hển, cảm thụ độ ấm từ tay Cảnh Lăng truyền đến. Mỗi một cái chạm nhẹ hay vuốt ve đều đem cảm giác khác nhau a. Đôi mắt Oanh Nhi mông lung, say mê lòng người. So với ngày thường giờ phút này càng tăng thêm phần dụ hoặc. " Lăng, hãy chiếm lấy Oanh Nhi đi. " Rõ ràng là một câu nói xấu hổ như vậy, nhưng mà Cảnh Lăng nghe thấy lại rất êm tai, là câu nói đẹp nhất. " Tối hôm nay nhất định ta sẽ làm ngươi trở thành người của ta." Cảnh Lăng nói, " Từ nay về sau chúng ta không bao giờ tách ra." Trong đêm tiếng thở dốc của cả hai hoà quyện vào nhau. " Oanh Nhi ta yêu ngươi" Cảnh Lăng ôm Oanh Nhi thỏa mãn nói. " Oanh Nhi cũng yêu người. " Oanh Nhi mỉm cười nói. " Mệt mỏi sao Lăng? " " ừ mệt chết, nằm ở trên mệt quá" Cảnh lăng gật đầu nói. " Mệt mỏi liền nghỉ ngơi đi. " Oanh nhi khẽ cười xoay người đặt Cảnh Lăng dưới thân, " Tiếp theo để Oanh Nhi hầu hạ Lăng đi. " " Ngươi. ... ngô...." Cảnh Lăng muốn nói gì đó lại bị Oanh Nhi chặn lại, dục vọng rất nhanh thì bị đốt lên. Tiếng thở dốc cùng rên rỉ không ngừng phát ra, Cảnh Lăng đã muốn không nhớ rõ nàng cùng Oanh Nhi quay cuồng mấy lần, cả hai điên cuồng cả đêm. Mặt trời dần dần lộ diện chiếu sáng khắp căn phòng. Chiếu lên thân hình hai nữ tử đang ôm nhau ngủ trên giường. Editor: Vậy là xong phần chính truyện rồi. Ăn mừng nào. Còn hơn 10c phiên ngoại nữa là truyện hoàn toàn hoàn.
|
Phiên ngoại 1: Hạnh Phúc Của Mỗi Người. Ba năm sau. Sự kiện hai nữ tử thành hôn náo động toàn kinh thành cũng dần lắng xuống. Mọi người cũng đã muốn quên sự kiện này. Sau khi thành hôn được nửa năm, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi nhận nuôi một bé gái. Gọi là Phúc nhi. Từ khi thành hôn tới nay Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi đều ở trong phủ, chăm sóc hoa cỏ, cùng nhau trò chuyện, đùa giỡn với đứa nhỏ, ngày qua ngày vô cùng hạnh phúc. Trong ba năm này, sức khỏe của Hoàng Hậu càng ngày càng yếu, rốt cuộc cũng băng hà cách đây một tháng. Mấy ngày trước Cảnh Phong cũng đã đăng cơ hắn dùng ba năm để chứng minh với tất cả mọi người tài năng của hắn. Cảnh Bình thì như tâm nguyện, có được một mảnh vườn. Này ba năm, Cảnh Bình an an phận phận ở trong viện. Lâu lâu sẽ đến thăm Cảnh Lăng, quan hệ của hai người tốt lên rất nhiều. " Oanh Nhi, ngươi xem Phúc nhi càng ngày càng đáng yêu." Ôm Cảnh Phúc, Cảnh Lăng hôn lên hai má Cảnh Phúc, Cảnh Phúc cười haha. " Ừ, đúng vậy." Oanh Nhi cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve lông mi của Cảnh Phúc, " Rất giống Lăng trước đây nha, về sau nhất định là một mỹ nhân mê đảo chúng sinh." " Oanh Nhi, ngươi nói Bản Công Chúa đẹp, hay là Phúc nhi đẹp?" Ôm Cảnh Phúc, Cảnh Lăng ngẩng đầu nhìn Oanh Nhi, hai mắt tràn đầy mong chờ. " Ở trong mắt Oanh Nhi, không ai đẹp hơn Lăng?" Oanh Nhi mỉm cười nói. " Phúc nhi, mẫu thân nói ngươi không xinh đẹp kìa." Cảnh Lăng cười xấu xa nói với Phúc Nhi. " Oa... oa?" Phúc nhi giơ bàn tay nhỏ bé lên muốn lấy cái trâm cài tóc của Cảnh Lăng, lực chú ý của nàng đều đặt vào con bướm tinh xảo trên cây trâm. " Phúc nhi thích cái này sao?" Oanh Nhi đem cây trâm trên đầu Cảnh Lăng rút ra, đưa cho Phúc nhi. " Oa, oa" Cầm lấy cây trâm, Phúc nhi cười đến thoải mái. " Oanh Nhi, khi nào thì ngươi bất công như vậy?" Cảnh Lăng nói, " Đồ của Bản Công Chúa, ngươi muốn cho liền cho sao." " Lăng sao lại so đo cùng với một đứa nhỏ nha?" Oanh Nhi sủng nịch nhìn Cảnh Lăng, " Hơn nữa Oanh Nhi không cho, Lăng cũng sẽ cho. Oanh Nhi sợ Lăng một tay ôm đứa nhỏ sẽ mệt nên mới làm thay a. " Oa.. oa" Cảnh Phúc cầm chơi trong chốc lát, lại đối với vài sợi dây lụa trên quần áo của Oanh Nhi thu hút, vươn bàn tay trắng noãn cầm lấy. Oanh Nhi tháo ra sợi dây đưa cho Phúc nhi. Cảnh Phúc đặt ở miệng cắn cắn hai cái thì đưa cho Cảnh Lăng. " Phúc nhi thực ngoan, biết tặng đồ cho mẫu thân nha." Cảnh Lăng khẽ vươn tay cầm lấy sợi dây. " Công Chúa, Công Chúa phu nhân." Liễu nhi bước tới, một thân quần áo màu lam, dáng người thướt tha. Hai năm nữa thì Liễu nhi cập kê, dáng người đã muốn phát dục hoàn mỹ. Số người hướng tới Liễu nhi cầu thân không ít nhưng đều bị Liễu nhi từ chối, muốn cả đời chiếu cố Công Chúa. " Liễu nhi ngươi đến rồi a." Cảnh Lăng mỉm cười. Vừa thấy Liễu nhi, Cảnh Phúc vô cùng kích động, hai tay huơ lung tung, muốn Liễu nhi ôm. " Này tiểu tử, thấy vợ thì quên nương a." Bị Cảnh Phúc vô ý vung tay đánh trúng cằm, Cảnh Lăng mỉm cười nói. " Công Chúa đừng nói như vậy." Liễu nhi nói, " Cảnh Phúc Công Chúa cùng Liễu nhi chỉ là quan hệ chủ tớ." Ôm Cảnh Phúc đưa cho Liễu nhi, Cảnh Phúc ở trong lòng của Liễu nhi lập tức im lặng. Hai mắt sáng ngời nhìn Liễu nhi, Cảnh Lăng có thể cảm nhận thấy Cảnh Phúc không muốn rời Liễu nhi, trong lòng có chút ghen tị nha, " Liễu nhi, sao Phúc nhi thích ngươi như vậy a? Nàng cùng chúng ta cùng một chỗ cũng không thân cận như vậy. Ngay cả vú nuôi cũng không như vậy." " Có lẽ là do Phúc Công Chúa cùng Liễu nhi ở chung lâu, đã quen với Liễu nhi, mới thích ở cùng với Liễu nhi." Liễu nhi nói, " Công Chúa nếu muốn Phúc Công Chúa thân cận, thì ở cùng Phúc Công Chúa nhiều một chút." Hai người ở cùng với nhau, không có việc gì liền thích cùng nhau nháu một chút, loại này việc có Phúc nhi bên cạnh đương nhiên không tiện. Cho nên Cảnh Lăng luôn để Phúc nhi cho vú nuôi, nhìn như vậy Liễu nhi lại chịu không được, lại mang đứa nhỏ đi, chơi cùng đứa nhỏ. Cứ như vậy, Cảnh Phúc liền thích Liễu nhi. " Thôi có ngươi là được rồi." Cảnh Lăng phất phất tay, so với việc chiếu cố đứa nhỏ, Cảnh Lăng càng thích ở cùng với Oanh Nhi hơn. " Không phải nói muốn ra ngoài thành xem hoa anh đào sao?" Nhìn sắc trời, " Canh giờ không còn sớm." " Vậy thì nhanh lên thôi." Cảnh Lăng gật gật đầu, cùng Oanh Nhi rời đi. " Tốt lắm, lại là còn hai người chúng ta a." Ôm Cảnh Phúc, Liễu nhi nhìn hai người rời đi, bất đắc dĩ nói. " Oa...." Cảnh Phúc không hiểu nhìn Liễu nhi, vươn tay, kéo kéo tóc của Liễu nhi. " Phúc nhi có thích hay không?" Híp mắt, mỉm cười nhìn Cảnh Phúc,Liễu nhi nói. " Oa!" Cảnh Phúc không có trả lời, mà là cầm cái trâm cài tóc đưa cho Liễu nhi. Cầm lấy cái trâm, Liễu nhi thở dài một tiếng, sủng nịch nhìn Cảnh Phúc, " Cầm này nọ, không được quăng loạn nha, này đó đều là trang sức quý báu a." " Oa." Cảnh Phúc cười cười, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Liễu nhi biết nàng không có hiểu mình đang nói cái gì, cũng không để ý. " Đi, Liễu nhi mang ngươi đi nhìn cá chép." Ôm Cảnh Phúc, Liễu nhi nói, " Lần trước không phải vẫn xem chưa đủ sao?" " Oa oa" Lần này Cảnh Phúc nghe hiểu nha, hưng phấn huơ huơ cánh tay. " Oa oa oa" " Tốt tốt, nhất định để gần cho ngươi xem." Đáy mắt Liễu nhi tràn đầy sủng nịch, " Chờ ngươi lớn một chút, Liễu nhi cùng người đi ngắm hoa anh đào nha?" " oa" " Thật sự Phúc nhi rất kề cận Liễu nhi a." Trong xe ngựa, Cảnh Lăng nằm trên đùi Oanh Nhi, nói. " Có chúng ta hai cái mẫu thân vô trách nhiệm như vậy, Phúc nhi kề cận Liễu nhi là đúng rồi." Oanh Nhi khẽ cười nói. " Các nàng như vậy, ta có chút ghen a." Cảnh Lăng than thở. " ngươi thật đúng là dấm của ai cũng ăn được a." Oanh Nhi cười cười " Bản Công Chúa thích, không thể sao?" Nhíu mày, Cảnh Lăng nhìn nhìn Oanh Nhi " Có thể, đương nhiên có thể, Oanh Nhi thích Lăng tùy hứng cùng ghen a." Ôm Cảnh Lăng, Oanh Nhi nói. " Này còn được." Cảnh Lăng vừa lòng cười cười, hạnh phúc tựa vào trong lòng Oanh Nhi. Thời gian đúng là lúc hoa đào nở đẹp nhất, một mảnh rừng tràn đầy màu hồng hoa anh đào, vô cùng đẹp. " Oanh Nhi, tới nhanh." Cảnh Lăng vừa xuống xe ngựa, thì chạy đến rừng hoa. Một trận gió thổi qua, hoa anh đào rơi xuống trên người Cảnh Lăng, nhìn từ xa, giống như tiên tử hạ phàm. " Oanh Nhi còn không lại đây?" Cảnh Lăng xoay người, hướng tới Oanh Nhi vẫy vẫy tay, đáy mắt tràn đầy ôn nhu. " Lăng, Oanh Nhi tới liền." Oanh Nhi tươi cười, đi đến bên cạnh Cảnh Lăng. " Lăng, tặng cho ngươi." Một đường đi tới chỗ Cảnh Lăng, Oanh Nhi cầm lấy không ít đóa hoa. Oanh Nhi cầm lấy đóa hoa tặng cho Cảnh Lăng. " Ngươi nha tốt xấu gì cũng phải chiết tới một cành a, sao chỉ là đóa hoa, quả nhiên không thú vị a." Cảnh Lăng có chút ghét bỏ nhìn đóa hoa trong tay Oanh Nhi. " Oanh Nhi chính là không thú vị, làm sao bây giờ?" nhìn Cảnh Lăng Oanh Nhi nói. " Còn có thể làm sao?" Cảnh Lăng mỉm cười, " Chỉ có thể chấp nhận thôi." " Này đóa hoa, Oanh Nhi chỉ có thể đem về cấp Lăng phu nhân." Oanh Nhi cười xấu xa, trong đầu liên tưởng đến Cảnh Lăng toàn thân xích lỏa, ở trên dán đầy cánh hoa. " Ngươi sắc quỷ!" Cảnh Lăng có chút tức giận, nói. " Đâu chỉ là sắc quỷ a." Oanh Nhi khẽ cười kéo Cảnh Lăng vào trong lòng. Cánh hoa bay khắp bầu trời, hai thân ảnh gắt gao ôm nhau. Xa xa nhìn bóng dáng hai người. Cảnh Bình cười khổ một tiếng, đứng ở dưới tàn cây. Lẳng lặng nhìn cánh hoa, trong đầu trống rỗng. Xung quanh đều là các cặp đôi, chỉ có nàng là một mình. Đột nhiên Cảnh Bình có cảm giác cô đơn. Đột nhiên có ngươi bung dù che trên đầu nàng. Cảnh Bình quay đầu lại nhìn, lọt vào tròng mắt là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp. Chủ nhân của chiếc dù là một cô gái thanh thuần, rõ ràng không phải là loại đẹp ngất ngây, nhưng là Cảnh Bình lại cảm thấy trái tim nàng đang đập rất nhanh. " Ta thấy ngươi một mình đứng ở đây, nên tới đây." Nữ tử nói chuyện, giọng nói vô cùng êm tai, " Trên đầu ngươi đều là cánh hoa, ta giúp ngươi che dù, ngươi không để ý đi." " Không, sẽ không." Cảnh Bình nói chuyện có chút không được tự nhiên. " Năm nay hoa đào nở vô cùng đẹp a." Nữ tử lên tiếng nói, khẽ đưa tay tiếp vài cánh hoa. Cảnh Bình để ý bàn tay của nàng, ngón tay thon dài, vô cùng đẹp. " Đúng, đúng vậy,...." Cảnh Bình phụ họa. " Các nàng thật hạnh phúc a." Tầm mắt đặt lên hai người Oanh Nhi cùng Cảnh Lăng, đáy mắt nữ tử tràn đầy hâm mộ. " Hai nữ tử, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?" Cảnh Bình hỏi. " Vì sao lại kỳ quái?" Nữ tử nhẹ giọng cười, " Chỉ cần yêu nhau, không phải đã đủ sao?" Có thể cùng nhau cả đời, là ước mơ của bao nhiêu người a." " Ngươi nói rất đúng." Trong mắt Cảnh Bình tràn đầy ý cười. " Đúng rồi, ta gọi là Mạc Tử Kì." Nữ tử mỉm cười nhìn Cảnh Bình, " Còn không biết tên ngươi là gì nha." " Cảnh Bình." Cảnh Bình mỉm cười, nói. Editor: Oa có thể xem như là một cái kết mở cho Cảnh Bình đi, còn về Liễu nhi ahihi còn phải trông mong vào tài đức của Phúc Nhi sau khi lớn lên có rinh được người đẹp về không nha. Rồi tới phiên ngoại của Hoàng Hậu.
|
Phiên Ngoại 2: Chuyện Xưa Của Hoàng Hậu. Nàng gọi là Tần Hàm, là Nhị tiểu thư của Tần phủ, nàng còn có một tỷ tỷ, Tần Lăng. Trong nhà không có bao nhiêu người, phụ thân chỉ có một mình mẫu thân, còn có một phòng tiểu thiếp. Quý phủ tổng cộng có bốn đứa bé, hai nữ hai con. Con trai trưởng là đệ đệ của nàng, đứa tiếp theo từ nhỏ cũng là do mẫu thân chăm sóc. Từ nhỏ,nàng rất được mọi người yêu thương. Mẫu thân cùng phụ thân đều hết sức sủng ái nàng, chỉ cần là nàng muốn là sẽ có. Chẳng qua là, không biết vì cái gì, mẫu thân nhìn về phía nàng thời điểm, trong mắt luôn có một tia đau thương. Tỷ tỷ cũng như vậy. Nàng khác với tỷ tỷ, mẫu thân từ nhỏ liền cấm nàng ra ngoài, không cho phép nàng cùng người ngoài tiếp xúc, cho nên, thế giới của nàng , chỉ có một mình tỷ tỷ. Chuyện nàng thích nhất đó là ngồi ở cửa ra vào chờ tỷ tỷ trở về sẽ nói cho mình một ít tin đồn thú vị. Trước khi đến tuổi cập kê, cuộc sống của nàng rất hạnh phúc, bởi vì mỗi ngày tỷ tỷ đều cùng nàng nói chuyện. Lúc Tần Hàm bảy tuổi, Tần Lăng chín tuổi, hai tỷ muội vẫn luôn thích dính cùng nhau. Tần Lăng không có ở đây thời điểm, Tần Hàm sẽ ngồi ở cửa ra vào chờ Tần Lăng trở về, thật giống như thê tử chờ phu quân trở về. Tần Hàm đợi Tần Lăng cũng hơn nửa ngày , vừa nhìn thấy Tần Lăng, Tần Hàm liền không nhịn được nhào tới: "Tỷ tỷ, ngươi đã trở về." "A" Tần Lăng mỉm cười vuốt ve đầu của Tần Hàm, đáy mắt tràn đầy cưng chiều, "Không phải đã nói, không nên đứng ở cửa ra vào chờ tỷ tỷ sao? Bên ngoài gió lớn, dễ bị bệnh." "Mỗi ngày đều ngốc trong phòng, cũng không có chuyện gì làm." Tần Hàm thè lưỡi, nói ra, "Cho nên chỉ có thể chờ tỷ tỷ, đuổi giết thời gian thôi." "Không phải mẫu thân cho ngươi mấy cuốn sách sao?" Đi theo Tần Hàm đến ghế ngồi, Tần Lăng hỏi. "Đều là mấy cuốn sách không thú vị, Tứ thư Ngũ kinh." Nói lên những vật này, đáy mắt Tần Hàm tràn đầy không thú vị, "Tỷ tỷ, ta thật sự thật hâm mộ ngươi a, có thể tự do ra ngoài. Không giống ta, bị giam ở chỗ này cũng thì thôi, liền đọc sách, mẫu thân cũng chỉ cho ta xem những thứ này 'Chi, hồ, giả, dã " ngay cả thoại bản đều không cho ta xem. Lần trước ngươi vụng trộm cho ta cái kia thoại bản bị mẫu thân thấy được, mẫu thân phạt ta chép phạtĐại họca." "Tỷ tỷ cũng không biết." Nhẹ khẽ vuốt vuốt hai má của Tần Hàm, Tần Lăng thở dài một tiếng, "Tỷ tỷ hỏi qua mẫu thân, thế nhưng mẫu thân cái gì cũng không chịu nói, nàng chỉ nói, cái này cũng là vì tốt cho ngươi." "Cũng không biết mẫu thân cuối cùng suy nghĩ cái gì... Được rồi, không nói cái này nữa, tỷ tỷ, ngươi nói cho ta một chút chuyện thú vị hôm nay ngươi nghe được đi, ta muốn nghe." Đem một quyển sách mở ra đặt lên bàn, giả bộ như đang cùng Tần Lăng thảo luận bài học, đôi mắt Tần Hàm tràn đầy chờ mong nhìn Tần Lăng. Mẫu thân đồng ý để tỷ tỷ dạy nàng học tập, cho nên hai người mỗi lần đều là như thế này lừa gạt mẫu thân. " Hôm nay Tỷ tỷ đi qua Thiên Hòa nghe một số tiểu thư kể một tuồng kịch." Tần Lăng nói, "Tên làBạch xà truyền, nói rõ hơn là tình yêu của một xà yêu cùng một người." Tần Lăng chậm rãi nói qua nội dungBạch xà truyền. Tần Hàm ngồi ở một bên, nghe rất nhập tâm. Thẳng đến Tần Lăng nói xong, Tần Hàm mới hồi phục tinh thần lại. "Tỷ tỷ, ta không rõ." Tần Hàm nháy mắt, nhìn xem Tần Lăng mở miệng hỏi. "Tiểu Hàm có cái gì không hiểu?" Tần Lăng mỉm cười nhìn Tần Hàm, hỏi. "Bạch Tố Trinh vì cái gì yêu Hứa Tiên không thương Tiểu Thanh?" Tần Hàm hỏi, "Nàng cùng Tiểu Thanh ở cùng mấy trăm năm, chẳng lẽ kém hơn thời gian ở cùng Hứa Tiên mấy ngày sao?" "Bạch Tố Trinh tham món lợi nhỏ thanh a." Tần Lăng giải thích nói. "Nếu như tham món lợi nhỏ thanh, vì cái gì nàng cùng với Hứa Tiên cùng một chỗ?" Tần Hàm nói ra, "Như vậy từ bỏ Tiểu Thanh, Tiểu Thanh sẽ không đả thương tâm sao?" "Tiểu Hàm, đó là hai loại tình cảm khác nhau." Lăng kiên nhẫn giải thích, "Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh là tình tỷ muội, còn Hứa Tiên là tình yêu lứa đôi." "Tại sao khác nhau?" Tần Hàm nghi hoặc, "Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh vì sao không thể là yêu nhau ?" "Tiểu Hàm, hai nữ tử, như thế nào yêu nhau?" Tần Lăng hỏi ngược lại. "Hai nữ tử, vì sao không thể yêu nhau?" Tần Hàm nhếch miệng, nói ra, "Nếu như người cùng yêu có thể, vì sao hai nữ tử không thể? Tiểu Thanh cùng Bạch Tố Trinh đều là xà yêu, hai người bọn họ nếu yêu nhau ở cùng một nhau, cũng sẽ không bị trời cao trừng phạt nha." "Tiểu Hàm, nữ tử cùng nữ tử, là trái với luân thường." đáy mắt Tần Lăng hiện lên một tia bất đắc dĩ. Muội muội này của nàng, từ nhỏ bị nhốt trong tiểu viện, không được ra ngoài cùng người ngoài tiếp xúc. Nàng tuy rằng học được không ít kiến thức, nhưng mà chuyện nam nữ, còn có chuyện tình cảm, hoàn toàn không có khái niệm. Giống như là mẫu thân cố ý không cho nàng biết rõ chuyện này vậy. "Tại sao lại trái luân thường?" đáy mắt Tần Hàm tràn đầy mê mang, "Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên câu chuyện lúc đó chẳng phải cũng trái với luân thường đấy sao? Thế nhưng là, vẫn được nhiều người như ca tụng. Nếu là như vậy, vì sao hai nữ tử không thể cùng một chỗ đây?" Tần Lăng nhất thời nghẹn lời, nghĩ không ra cách phản bác Tần Hàm, chỉ có thể thở dài một tiếng, nói : "Tiểu Hàm, ngươi còn nhỏ, những chuyện này, về sau ngươi sẽ rõ." "Lại nói như vậy lừa gạt ta." Tần Hàm quệt mồm, đáy mắt tràn đầy bất mãn, "Mỗi lần, ngươi đều nói như vậy." "Ai bảo ngươi mỗi lần đều hỏi mấy câu làm cho ta không biết trả lời ra sao làm chi?" Tần Lăng cưng chiều nhìn Tần Hàm. "Ta cũng chỉ là thắc mắt mà thôi." Tần Hàm nói, "Những câu chuyện này, thật là làm cho người ta khó hiểu a." "Ừ " Gõ một cái lên trán của Tần Hàm, Tần Lăng nói, "Thật không biết bên trong đầu của ngươi có cái gì. Luôn hỏi mấy vấn đề kỳ quái." "Kỳ quái ở chỗ nào a." Tần Hàm phản bác, "Ai nói nữ tử liền nhất định phải yêu mến nam tử đây? Ta về sau nhất định phải tìm nữ tử yêu nhau!" "Ngươi! Cô gái nhỏ này." Tần Lăng cưng chiều cười cười, duỗi ra ngón trỏ gảy nhẹ búng lên trán của Tần Lăng, "Ngươi đây là trả thù mẫu thân không cho ngươi cùng nam tử gặp mặt chứ gì." "Ta a, thật sự đối với nam tử không có hứng thú." Ôm cánh tay Tần Lăng, Tần Hàm nói, "Nam tử, toàn là ba bốn nương tử hầu hạ, khúm núm, ngay cả nữ nhân mình yêu thích cũng không bảo vệ được, cuối cùng chỉ có thể cùng nhau tự tử. Không thể cùng một chỗ, thì có ý nghĩa gì chứ? Ta nói, về sau ta nếu tìm một người làm bạn cả đời, nhất định sẽ tìm tỷ tỷ. Tỷ tỷ ôn nhu hiền lành, lại yêu thương ta như vậy, vấn đề quan trọng nhất là, không có bà bà ghét bỏ nương tử. Mẫu thân yêu thương hai ta như vậy, chúng ta sống cùng một chỗ, nhất định sẽ vô cùng tốt đẹp." "Ngươi a" Tần Lăng bất đắc dĩ cười cười, "Tỷ tỷ không nên kể với ngươi nhiều câu chuyện như vậy. Như thế nào những thứ này tại tỷ tỷ nghe tới vô cùng động lòng người tình yêu, đến trong miệng ngươi liền không đáng một đồng?" "Vốn chính là không đáng một đồng." Nói có chút khát nước, rót cho mình một chén nước, rồi tỷ tỷ một chén. Tần Hàm uống một ngụm tiếp tục nói, " Cái kiaKhổng Tước Đông Nam phi, ngươi nói, nếu Lưu Vân Chi không gả cho Đổng Trọng Khanh, mà gả cho một nữ tử, thì sẽ không phát sinh chuyện tự tử." "Dạ dạ dạ, tiểu Hàm nói rất đúng." Tần Lăng phụ họa nói, "Không có ai thông minh hơn Tiểu Hàm của ta." "Tỷ tỷ, ngươi cũng đừng qua loa ." Nhìn Tần Lăng liếc, Tần Hàm nói, "Hôm qua ta cùng mẫu thân nói những ý nghĩ này." "Mẫu thân nói như thế nào?" Tần Lăng nhíu mày, hỏi. "Mẫu thân bảo ta chép hai lầnLễ ký." Tần Hàm nói, khuôn mặt không tình nguyện. Tần Lăng nghe xong, "Phốc xuy" một tiếng bật cười: "Ngươi loại này ý nghĩ, bị mẫu thân phạt cũng là tất nhiên." "Ý nghĩ của ta rõ ràng rất bình thường a, các ngươi ai cũng như vậy." Tần Hàm nhăn mày, "Thật sự là quá phận đây." "Được rồi, đừng luôn nhăn mày, sắc trời còn sớm, có muốn hay không ở trong sân đi dạo một chút?" Tần Lăng hỏi. "Ừ, cũng tốt." Tần Hàm nói, đứng lên. Tuy rằng nàng đi dạo trong viện đến phát chán rồi, nhưng mà, chỉ cần cùng tỷ tỷ, Tần Hàm liền cảm thấy, kỳ thật đi dạo, cũng là chuyện rất thú vị. "Hoa sen nhanh thì nở a." Nhìn đóa sen ở giữa hồ, Tần Lăng nói, "Đến lúc đó nhất định rất đẹp." "Ừ." Tần Hàm gật gật đầu. "Nghe mẫu thân nói, cái này đều là Trân Phẩm, màu sắc hết sức đặc biệt" Tần Lăng nói, "Toàn bộ tướng phủ,những thứ đẹp đẽ đều đặt tại trong sân của ngươi a, mẫu thân thật là bất công." "Mẫu thân rất thiên vị." Tần Hàm nói ra, "Tỷ tỷ có thể đi ra ngoài, ta lại không thể." "Đừng ai oán." Tần Lăng nói, "Ngươi đều ai oán nhiều năm rồi, cũng không thấy mẫu thân cho ngươi đi ra ngoài không phải sao?" "Tỷ tỷ, ngươi dẫn ta vụng trộm chuồn đi a." Hướng về phía Tần Lăng mở to hai mắt, Tần Hàm nói . "Cái này không thể được, ngươi lại muốn bị phạt nữa sao?" Tần Lăng lập tức cự tuyệt nói, "Lần trước vụng trộm mang ngươi ra ngoài, còn chưa ra khỏi phủ đã bị bắt lại. Hai người chúng ta còn bị phạt quỳ ở Phật đường vài ngày a." "Tỷ tỷ tốt của ta." Tần Hàm làm nũng nói. "Cái này không có thương lượng." Tần Lăng nói , "Liền thân thể yếu kém, lại quỳ Phật đường một lần nữa, lại phát bệnh thì sao bây giờ?" "Một mực ở trong tiểu viện, có thể không yếu kém sao?" Tần Hàm nói , "Nếu để ta cùng tỷ tỷ giống nhau, có thể đi ra ngoài, ta nhất định sẽ khỏe mạnh." "Nói đến nói đi, ngươi vẫn là muốn đi ra ngoài chơi." Tần Lăng rất trực tiếp vạch trần Tần Hàm ý đồ. "Tỷ tỷ, liền ngay cả một chút như vậy tâm nguyện cũng không được sao?" Nhìn Tần Lăng, Tần Hàm trong mắt tràn đầy chờ mong. "Ta giúp ngươi hỏi lại hỏi mẫu thân a." Đối với muội muội của mình, thực là không có chút nào biện pháp, Tần Lăng chỉ có thể trước thỏa hiệp, nói, "Kỳ thật ta cũng rất kỳ quái, vì sao mẫu thân không cho phép ngươi ra ngoài a." "Nhất định là bởi vì ta rất xinh đẹp rồi, mẫu thân yêu quý ta, muốn giữ lại bên người, cho nên không để cho người khác tiếp cận ta." Tần Hàm cười trêu chọc nói. "Thu hồi những suy nghĩ lung tung của ngươi đi nha." Duỗi ngón tay ra chỉ điểm điểm lên trán của Tần Hàm , Tần Lăng nói, "Suốt ngày nghĩ lung tung." "Cái kia cũng là bởi vì không có việc gì làm a." Tần Hàm nói, "Mẫu thân không để người khác cùng ta chơi, ta tự mình một người tìm thú vui còn không được sao?" "Ngươi a..." Cưng chiều nhìn Tần Hàm, không biết như thế nào, trong lòng Tần Lăng dâng lên một chút đau lòng. Muội muội này, không rành thế sự, cũng không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, mẫu thân làm như vậy, đến tột cùng là vì cái gì?
Editor: Tần Hàm từ nhỏ đã ngộ ra chân lý nha.
|
Phiên Ngoại 3: Ra Ngoài. Lúc Tần Lăng mười lăm tuổi, tiến hành lễ cập kê, vô cùng long trọng. Tần Hàm ngồi ở trong phòng một mình, nhìn phương hướng của tỷ tỷ xuất thần, nàng rất muốn cùng tỷ tỷ chia sẻ tâm tình hiện tại. Không biết tiền viện có phải hay không đặc biệt náo nhiệt. Hoàng hôn, Tần Lăng xuất hiện trong viện của Tần Hàm, thân thủ vỗ nhẹ nhẹ một chút bả vai Tần Hàm: "Tiểu Hàm, nghĩ cái gì vậy, xuất thần như vậy." "Tỷ tỷ, ngươi đã đến rồi." Tần Hàm mỉm cười, nhìn Tần Lăng. Sau lễ cập kê, tóc của Tần Lăng sẽ cài một cây trâm, thoạt nhìn thành thục vài phần. "Sao vậy, sao lại nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ?" Tần Lăng sờ sờ khuôn mặt mình, mở miệng hỏi. "Chính là cảm thấy, tỷ tỷ như vậy rất được." Tần Hàm tự đáy lòng nói. "Tiểu Hàm cảm thấy trước kia tỷ tỷ không xinh đẹp?" Tần Lăng mỉm cười nhìn Tần Hàm hỏi. "Đương nhiên không phải." Tần Hàm lập tức nói, "Tỷ tỷ mặc kệ thế nào đều rất đẹp. Chính là bộ dáng này của tỷ tỷ hôm nay lần đầu tiên Tiểu Hàm nhìn thấy mà thôi." "A, " Tần Lăng mỉm cười, "Về sau có thể luôn gặp được." "Cũng đúng." Tần Hàm nói, " Lễ cập kê thập phần long trọng đi, có rất nhiều người sao? Có phải hay không đều mặc trang phục?" Tần Hàm liên tục hỏi. "Ngươi hỏi nhiều như vậy, bảo ta như thế nào trả lời?" Tần Lăng cười khẽ, sờ sờ đầu của Tần Hàm, sủng nịch nói, "Tiểu Hàm quả nhiên đều nóng vội như vậy đâu." "Cả ngày buồn ở trong này, thú vui duy nhất của Tiểu Hàm, cũng chính là mỗi ngày nghe tỷ tỷ nói một ít chuyện thú vị a." Tần Hàm nói xong, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm. Nhiều như vậy năm qua, nàng đã muốn buông tha cho ý muốn rời đi này tiểu viện, có lẽ, cả đời nàng cũng chỉ có thể như vậy vượt qua. "Tiểu Hàm, " Thoáng đau lòng nhìn Tần Hàm liếc mắt một cái, Tần Lăng khóe miệng hơi hơi gợi lên một chút độ cong, nắm lấy tay Tần Hàm, mỉm cười nói, "Tiểu Hàm, đến, hôm nay tỷ tỷ mang ngươi đi ra ngoài chơi, được?" "Hay là thôi đi, tỷ tỷ." Tần Hàm lắc đầu thở dài một tiếng, nói, " Số lần chúng ta bị phạt quỳ ở từ đường còn ít sao? Có thế nào một lần đi ra ngoài sao?" "A, " Tần Lăng mỉm cười, vươn ngón trỏ điểm nhẹ một chút lên trán Tần Hàm nói, "Tỷ tỷ nói như vậy, tự nhiên là đã chuẩn bị tốt. Có khi nào tỷ tỷ lừa gạt ngươi sao?" "Tỷ tỷ không có đã lừa gạt ta chuyện gì cả, duy độc chuyện này, tỷ tỷ liền chưa từng thành công." Tần Hàm thập phần không cho Tần Lăng mặt mũi. "Hôm nay quý phủ đến rất nhiều người, cha mẹ đều vội vàng tiếp đãi đâu, sẽ rảnh đến quản chúng ta." Tần Lăng trừng mắt nhìn Tần Hàm nói, "Lúc này đây, nhất định có thể thành công. Hơn nữa, cho dù thất bại, cũng chính là quỳ hai ngày ở từ đường mà thôi." Tần Hàm nghĩ nghĩ, cũng thấy có lý, liền gật gật đầu, đi theo Tần Lăng rời đi, thật ra nàng rất muốn ra ngoài. Lén lút trốn ra ngoài, hai người làm rất nhiều lần, hai người trốn đông trốn tây, thật đúng là ly khai tướng phủ. Ra tướng phủ, Tần Lăng mỉm cười nắm lấy tay của Tần Hàm, cảm thụ được mặt trên truyền đến run run, nói "Ngươi xem, tỷ tỷ nói rồi có thể ra ngoài nha." "Thật sự đi ra đâu, tỷ tỷ." trên mặt Tần Hàm tràn đầy hưng phấn. Nhắm mắt lại hít sâu một ngụm, rõ ràng là cùng một mảnh thiên địa, nhưng là nàng lại cảm thấy, bên ngoài không khí càng thêm thư thái. "Tiếp theo, Tiểu Hàm muốn đi đâu?" Đem cái nón đội lên cho Tần Hàm, Tần Lăng mỉm cười hỏi. "Ngô......" Tần Hàm nghĩ nghĩ, nói, "Chợ đi, ta nghĩ nhìn xem mọi người." "Tốt." Tần Lăng tuy rằng là cười, nhưng là đáy mắt cũng là khó nén đau thương, của nàng Tiểu Hàm, từ nhỏ liền bị cách ly, ngay cả người cũng không có gặp qua vài người. Làm cho nàng như thế nào có thể không đau lòng đâu? Tần Hàm giống như là một đứa nhỏ bảy tám tuổi bình thường, đối bên ngoài tràn ngập tò mò. Các quầy hàng ngoài chợ, Tần Hàm đều ghé vào xem, một vài món đồ chơi, Tần Hàm đều chơi đến yêu thích không buông tay, thẳng đến chủ quầy hàng không hài lòng nói vài câu đuổi khách, Tần Hàm mới lưu luyến rời đi. Tần Lăng mỉm cười mua hết tất cả đồ chơi cho Tần Hàm, chủ quầy hàng lập tức thay đổi khuôn mặt, tươi cười đón chào. Nhìn lão bản nháy mắt biến hóa sắc mặt, Tần Hàm bĩu môi, cũng không nói gì. Thẳng đến rời xa cái kia quầy hàng, Tần Hàm mới nói: "Thật là dối trá." "A, " Tần Lăng cười cười, nói, "Bên ngoài mọi người đều như vậy." Liên tục nếm thử thiệt nhiều quầy hàng, phát hiện từng cái lão bản đều là như vậy, nháy mắt Tần Hàm liền mất đi hứng thú: "Một đám, đều dối trá. Tỷ tỷ, thế giới bên ngoài, đến tột cùng có cái gì thú vị đâu?" "Tỷ tỷ không có nói thú vị a." Tần Lăng nói, " Thế giới bên ngoài, rất phức tạp cùng hỗn loạn, tỷ tỷ nhưng thật ra rất thích Tiểu Hàm sân đâu." "Ta cũng vậy vẫn không có đi ra , cho nên mới hội cảm thấy hứng thú thôi." Tần Hàm than thở một tiếng, nhìn xung quanh. Đột nhiên nghe thấy được một trận hương khí, "Tỷ tỷ, chúng ta đi nếm thử xem cái kia như thế nào?" Tần Hàm chỉ vào một quầy hàng bán sủi cảo nói. "Hôm nay đều nghe theo Tiểu Hàm." Tần Lăng mỉm cười, mang Tần Hàm đi qua tìm một chỗ ngồi. Chủ quán rất nhiệt tình, nóng hầm hập sủi cảo rất nhanh liền bưng đi lên. Tần Hàm thử cắn một ngụm, lập tức bị phỏng. Tần Hàm nhăn mày, lập tức hít vài hơi. "Làm sao vậy?" Tần Lăng ngồi sát vào Tần Hàm, thổi nhẹ mấy hơi lên miệng của Tần Hàm, ̏ Sao lại không cẩn thận như vậy." Hơi trách cứ nhìn Tần Hàm liếc mắt một cái, Tần Lăng có chút đau lòng nói. "Ta chỉ là có chút nóng vội." Tần Hàm thè lưỡi nói. "Ngươi a, luôn như vậy nóng vội." Tần Lăng hơi bất đắc dĩ nhìn Tần Hàm. "Hắc hắc, dù sao cũng có tỷ tỷ ở một bên chiếu cố a." Tần Hàm cười nói. "Đừng dựa vào tỷ tỷ như vậy, ngày nào đó tỷ tỷ nếu không ở bên cạnh ngươi, ngươi làm sao bây giờ?" Sủng nịch sờ sờ Tần Hàm đầu, Tần Lăng nói. "Vậy tỷ tỷ liền cả đời ở cùng Tiểu Hàm không phải được rồi sao ?" Tần Hàm nói. "Đứa ngốc, hai ta sớm hay muộn gì đều phải lập gia đình, như thế nào cùng một chỗ đâu?" Tần Lăng cười cười, nói. "Vậy tỷ tỷ gả cho ta a." Tần Hàm trừng mắt, nói. "Ngươi này cô gái nhỏ, như thế nào lại nói vậy nữa?" Tần Lăng búng một cái lên trán Tần Hàm, lắc lắc đầu, đáy mắt tràn đầy sủng nịch. "Ta vì sao không thể cưới tỷ tỷ?" Tần Hàm nhìn Tần Lăng, hỏi, "Hai ta cùng một chỗ không phải thực vui vẻ sao?" "Tiểu Hàm, đó là bất đồng." Tần Lăng nói. "Có cái gì bất đồng?" Tần Hàm hỏi, "Không phải giống nhau cùng một chỗ sao?" "Tiểu Hàm còn nhỏ, chờ ngươi cập kê, sẽ hiểu." Biết cùng Tần Hàm nói không thông, Tần Lăng thở dài một tiếng, cũng không nói nữa. "Mỗi lần đều nói như vậy." Tần Hàm có chút mất hứng, "Tỷ tỷ, ta đã muốn trưởng thành." "Ở trong mắt tỷ tỷ, Tiểu Hàm vĩnh viễn là tiểu hài tử." Tần Lăng mỉm cười. "Tỷ tỷ, ngươi chờ, ta sớm muộn gì cũng trưởng thành, sau đó cưới ngươi!" Tần Hàm thề. "Tốt tốt tốt." Tần Lăng nói, "Tiểu Hàm nói cái gì, tỷ tỷ đều tin." Nhìn ra trong mắt Tần Lăng có lệ, Tần Hàm cũng không có nói thêm cái gì, cúi đầu tiếp tục ăn ủi cảo. Chính là trong lòng âm thầm hạ một cái quyết định, sớm hay muộn có một ngày, nàng sẽ làm tỷ tỷ biết, nàng là thật tâm. Tần Lăng cũng không có động đũa ăn sủi cảo, nàng ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn bộ dáng khi ăn của Tần Hàm, tổng cảm thấy, muội muội của nàng, mặc kệ làm cái gì, đều rất đẹp. Nếu có thể cả đời cùng Tiểu Hàm, nhìn Tiểu Hàm, thì tốt rồi. Này ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu Tần Lăng, Tần Lăng sửng sốt một chút, tự giễu cười, nàng nhất định là bị Tiểu Hàm nhắc tới nhiều lần chuyện muốn cưới chính mình , mới có thể nghĩ ra ý niệm như vậy. Như vậy cũng thật không tốt. "Mạo muội quấy rầy một chút, ta có thể ngồi ké một chút sao?" Một thanh âm ôn hòa đột nhiên vang lên. Tần Hàm cùng Tần Lăng đồng thời ngẩng đầu nhìn, là một nam tử thanh tú, thân thể thoạt nhìn thực đơn bạc, sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn thân thể thập phần không tốt. "Mời." Tần Lăng đưa tay mời. Nam tử ôm ngực ngồi xuống, hít sâu mấy khẩu, chân mày nhăn lại cũng hơi hơi tản ra chút. "Vương...... Thiếu gia." Không bao nhiêu thời gian, một cái khác nam tử chạy đến, đối với nam tử thi lễ, đưa ra một bình ngọc, "Đây, thiếu gia." "Ừ." Nam tử gật gật đầu, đổ ra một viên thuốc, uống. Sắc mặt tái nhợt mới có một chút đỏ ửng. "Quấy rầy, cáo từ." Nam tử hướng về phía hai người ôm quyền, đứng dậy rời đi. "Tỷ tỷ, hắn là ai vậy a?" Thập phần tò mò nhìn nam tử bỗng nhiên xuất hiện, tần hàm hỏi, "Thoạt nhìn giống như thân thể không tốt a." Ánh mắt Tần Lăng ám ám, thân thể không tốt, lại là người có chút địa vị , trong ấn tượng của nàng, cũng chỉ có vài người, chính là, vì sao đột nhiên đến kinh thành đâu? Tần Lăng có chút nghi hoặc. "Tỷ tỷ, tỷ tỷ?" Tần Hàm liên tiếp kêu hai tiếng, mới đem Tần Lăng kêu hoàn hồn. "A? Cái gì?" "Tỷ tỷ, ngươi thất thần cái gì đâu?" Tần Hàm có chút bất mãn nói, "Cái kia công tử cũng không có đẹp trai a, tỷ tỷ sao lại xem ngây người?" "Tỷ tỷ chính là suy nghĩ một sự tình đâu." Nâng tay gõ một chút đầu Tần Hàm, Tần Lăng nói, "Thu hồi ngươi này cái suy nghĩ loạn thất bát tao ." "Nghĩ cái gì?" Tần Hàm tò mò hỏi. "Cũng không phải cái gì lớn." Tần Lăng nói, "Lát ta hỏi một chút cha mẹ." "Ai nha, cha mẹ!" Tần Hàm kinh hô một tiếng, "Chúng ta đi ra lâu như vậy, cha mẹ chẳng lẽ không phát hiện ra sao?" "A, " Tần Lăng khẽ cười một tiếng, "Đừng lo lắng, dù sao chúng ta cũng phải quỳ ở từ đường rồi. Cho nên cứ tiếp tục chơi đi." "Tỷ tỷ, không bằng chúng ta bỏ trốn đi." Nắm lấy bàn tay Tần Lăng, Tần Hàm cười nói. "Ngươi a." Tần Lăng bật cười, vươn ngón trỏ điểm nhẹ một chút cái trán của Tần Hàm "Thật sự là nói chuyện không đâu." "Tỷ tỷ, ngươi còn không hiểu biết ta sao?" Tần Hàm thè lưỡi. Editor : Huhu thấy tội cho Tần Hàm quá đi.
|