Baba 17 Tuổi
|
|
Chương 92: Hoa hồng và này nọ Đệ cửu thập nhị chương: Hoa hồng và này nọ
Chu Nguyên xuất ngoại rồi, cuối cùng cũng thực hiện được mục tiêu của đời mình là ra nước ngoài du học. Thời nay làm học sinh rất khó khăn, cũng không biết có phải đã thành thói quen hay không, ra nước ngoài Chu Nguyên vẫn tìm công việc bán thời gian, làm giáo viên tại nhà cho một gia đình người Hoa, dạy đàn piano mà nàng đã ngượng tay mấy năm nay. Dù sao cũng đã luyện tập hơn mười năm đâu thể nói quên là quên, cho nên một lần nữa tập luyện lại, rất nhanh đã quen tay.
Mỗi ngày bận rộn học tập, nhín thời gian dạy đàn cho đứa trẻ hàng xóm hai tiếng, mỗi ngày trôi qua bận rộn nhưng phong phú.
Ngoại trừ mỗi ngày sẽ giành hơn 10' để quay video gửi về, Tô Mộc Nhiễm cũng không biết đã bao lâu mình không gặp Chu Nguyên, chắc là. . . lần video call nửa tháng trước. Nhìn Chu Nguyên hôm nay gửi video về kể truyện cho Lạc Lạc, Tô Mộc Nhiễm có chút thất thần nghĩ.
Bên này đã là hơn 8 giờ tối, bên Chu Nguyên có lẽ là ban ngày. Chắc đang giờ nghỉ trưa. . . nghĩ như vậy, nàng gõ khấu khấu cho Chu Nguyên.
【Có đó không?】
【Vâng?】 Đúng lúc đối phương đang online, trả lời rất nhanh.
【Em video call được không? Lạc Lạc muốn nói chuyện với em.】 Nàng liếc mắt qua nhìn Lạc Lạc đang luyện viết chữở bên kia, nhẹ hé môi, vẫy tay gọi, "Lạc Lạc, mau đến đây, có muốn nói chuyện với Nguyên Đại không?" *
|
Chương 93: Áo cưới và này nọ Đệ cửu thập tam chương: Áo cưới và này nọ
Ở trong nước ngây người hơn một tuần, Chu Nguyên lại phải đi. Tết âm lịch năm nay đến rất trễ, Tô Mộc Nhiễm về nhà ăn tết lại không tránh khỏi tình tiết coi mắt. Tuổi của nàng không tính là lớn, chỉ bất quá mang theo con nhỏ, cha Tô mẹ Tô không nỡ, luôn hy vọng nàng có thể tái hôn, Tô Mộc Nhiễm cũng hiếu thuận, không nói thêm gì, nghe lời cha mẹ đi coi mắt.
Đi là phải đi, thành hay không thành lại là một chuyện khác.
Chu Nguyên đương nhiên có nghe Lạc Lạc kể lại, nào là mỗi ngày mẹ đều ra ngoài gặp vài bá bá kỳ kỳ quái quái vân vân các loại, làm cho Chu Nguyên vừa là đau lòng vừa là khó chịu.
Vì vậy tối đêm 30, Chu Nguyên gọi điện thoại về chúc tết, thuận tiện hỏi một câu, "Cô có dự định kết hôn không?" Tô Mộc Nhiễm không nhớ nổi lúc đó mình đã trả lời thế nào, hình như chỉ nói một câu, không biết nữa. Sau đó Chu Nguyên nói gì đó nàng không nghe rõ, bởi vì pháo hoa bên ngoài phòng đã bắt đầu phóng lên không trung, tiếng pháo vang lên cả con đường dài.
Sau tết, rất nhanh lại đi làm, bận rộn đối phó với trò coi mắt Tô Mộc Nhiễm cũng phải thở dài một hơi. Năm này Lạc Lạc cũng lớn lên không ít, tính tình hoạt bát hơn rất nhiều, theo Đường Văn Nhuận quen biết không ít bạn, càng ngày càng quen với cuộc sống không có Chu Nguyên bên cạnh. Thứ 7 và chủ nhật thì đi theo Dung Thanh chạy khắp nơi, gặp người thì gọi, miệng ngọt không thể tưởng tượng nổi, trở thành một bảo bối nhỏ trong lòng các dì trung niên ở tiểu khu.
Nhìn con gái như vậy Tô Mộc Nhiễm cũng rất vui mừng. Giống như dòng nước ngày ngày chậm rãi trôi, từ mùa hoa anh đào nở đổi thành mùa hoa tử kinh. Vào đầu tháng 4 nàng nhận được tin Cố Minh Nhan kết hôn, nói là một ngày trong tháng 7, vì vậy cả tháng 5 nàng giúp đỡ người bạn thân lo liệu hôn lễ.
Nhà hàng đãi khách a, đồ cưới a, nàng không biết cái gì đều có Tô Mộc Nhiễm người từng trải đưa ra chủ ý cho nàng. À, thuận tiện nhắc đến, chú rể chính là đại soái ca lúc trước coi mắt với Cố Minh Nhan liền si mê quấn quýt Cố mỹ nhân mấy tháng liền. Cái này coi như là, người có tình ắt thành thân thuộc?
Nhìn bạn thân đang thử áo cưới, khóe miệng Tô Mộc Nhiễm nhoẻn lên một nụ cười dịu dàng. Hôm nay tân lang và tân nương đưa cha mẹ và mấy người bạn thân đến chọn áo cưới, hiện tại đúng là náo nhiệt vô cùng.
"Cái này thế nào?" Cố Minh Nhan lại thay một bộ khác đi ra, hỏi mọi người đang ngồi trên ghế sofa. Mẹ Cố lắc đầu, bày tỏ nhìn chẳng vô, ngay cả ông xã bà cũng là bộ dạng không vào nổi mắt, thất bại gục đầu xuống, dời ánh mắt qua người bạn thân ở bên kia, "Mộc Nhiễm, cậu thì thấy thế nào?" Tô Mộc Nhiễm cười cười, cũng không đáp. Được rồi, bày tỏ mình đã biết đáp án Cố Minh Nhan chán nản quay về phòng thay đồ, lại thay một bộ khác. Chỉ chốc lát, từ trong phòng thay đồ truyền ra giọng nói của nàng, "Mộc Nhiễm, cậu vào đây giúp cái."
"Được." Tô Mộc Nhiễm lên tiếng, liền đứng dậy đi về phía phòng thay đồ. Sau khi đi vào mới phát hiện, là với không tới dây kéo áo, "Giúp tớ kéo lên đi." Chỉ chỉ dây kéo sau lưng, Cố Minh Nhan bảo.
"Ừm." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, liền làm theo ý nàng, trong lúc Tô Mộc Nhiễm bận rộn giúp đỡ, Cố Minh Nhan bắt đầu nói nhỏ, "Soái ca hôm nay ngồi cạnh cậu thấy thế nào? Đó là huynh đệ tốt của Lý Văn, hôm nay làm rể phụ."
"Ừ." Nàng vừa nói Tô Mộc Nhiễm đã hiểu nàng muốn gì, chỉ nhàn nhạt đáp một câu liền không nói gì nữa.
"Người đó rất khá, thu nhập nè gia đình nè đều tìm không được chỗ chê, nhưng lại độc thân. Tớ cảm thấy a, hai người rất hợp, có muốn thử không? Hơn nữa, lúc trước anh ấy có từng gặp cậu rồi, còn hỏi tớ tin tức về cậu, trông rất có ý với cậu." Nàng liên tục lải nhải, Tô Mộc Nhiễm đứng ở phía sau nghe, rất là bất đắc dĩ.
". . ." Sau khi kéo khóa xong, còn giúp đỡ chỉnh sửa tà váy một chút, lúc này Tô Mộc Nhiễm mới nhẹ gọi một tiếng, "Minh Nhan."
"Sao?"
"Người ta là rể phụ, nhưng tớ không phải là phù dâu." Giọng điệu của nàng quá mức khẽ khàng, Cố Minh Nhan bị nàng đáp một câu phải nghẹn lời, liền ngừng câu chuyện, con đường từ nay về sau không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa. *Mình không hiểu chính xác câu này, có tra thử cũng không ra gì có nghĩa lắm, đại loại thì người đã kết hôn không thể làm rể phụ/phù dâu, thường là vậy thôi. Nghe đồn làm phù dâu để thoát ế đồ nữa(phim TVB ngược lại thì phải
|
Chương 94: Hẹn ước ba năm Đệ cửu thập tứ chương: Hẹn ước ba năm
Những ngày một mình luôn trôi rất nhanh, vội vàng bận rộn đảo mắt lại đến mùa hè. Tối ngày 11 Chu Nguyên trở về, ngày hôm sau mở to đôi mắt ngáy ngủ xuất hiện trước cửa nhà Tô Mộc Nhiễm thật sự làm đối phương hết cả hồn. Nhìn người ngồi bên cạnh mình tựa lưng vào ghế liên tục gật gù, Tô Mộc Nhiễm nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, quả thật thấy đau lòng.
Không có trang điểm cũng không có lễ phục, Chu Nguyên cứ như thế vô cùng đơn giản sạch sẽ sảng khoái xuất hiện ở hôn lễ của Cố Minh Nhan.
Hôm nay Cố Minh Nhan là người phụ nữ đẹp nhất, mặc áo cưới trắng tinh giẫm lên chiếc thảm đỏ quả thật không thể thêm mê người hơn nữa. Chu Nguyên đi theo Tô Mộc Nhiễm ngồi bên bàn tiệc bạn thân, lúc cô dâu và chú rể đến kính rượu Chu Nguyên đang dẻ xương cá cho Lạc Lạc, làm tay nàng đều là dầu mỡ.
Chị em tốt nhiều năm như vậy, Cố Minh Nhan nhất định phải uống một chén với Tô Mộc Nhiễm, nàng có từ chối cũng không được, hiếm khi hào sảng uống một hơi cạn sạch. Kính rượu một vòng, lúc này rể phụ đưa rượu đến trước mặt Chu Nguyên.
Ban đầu Cố Minh Nhan không có chú ý đến Chu Nguyên, chờ Chu Nguyên cầm ly rượu đứng lên nói hoa hảo nguyệt viên các loại chúc phúc, nàng mới phản ứng được, ấy, tiểu bằng hữu này vậy mà cũng đến.
Nhưng chờ Chu Nguyên kính xong rượu, chuyện xấu hổ đến rồi. Quy củ bên này là như vầy, lấy một ly rượu từ rể phụ để cạn cùng cô dâu chú rể là phải bỏ tiền lì xì lại, vấn đề là Chu Nguyên không có mang theo tiền, hôm nay ra ngoài cái gì cũng không có mang theo a. Trong lúc nàng ý thức được việc này, người bên cạnh đã vươn tay thả một bao lì xì đỏ lên mâm của rể phụ.
"Đây là phần của em ấy." Sau khi Tô Mộc Nhiễm yên lặng nhìn Chu Nguyên cạn hết ly rượu, cho tiền lì xì, nhẹ giọng nói. Chu Nguyên quay đầu lại nhìn nàng, chỉ thấy nàng nhoẻn miệng cười, dáng vẻ dịu dịu dàng dàng. Đương nhiên khi nàng làm việc này, Chu Nguyên nhìn nàng, cũng không ngăn được miệng mình nhoẻn lên.
Cố Minh Nhan nhìn thoáng qua Tô Mộc Nhiễm, lại nhìn thoáng qua Chu Nguyên, chung quy vẫn cảm thấy có cái gì không đúng. Nhưng suy nghĩ này rất nhanh đã bị nàng ném ra sau đầu, dù sao thì hôm nay cũng là ngày nàng kết hôn, bận lắm ha.
Sau khi cô dâu chú rể kính rượu bàn của họ xong, Tô Mộc Nhiễm và Chu Nguyên liền ngồi xuống. Chu Nguyên ngồi giữa, bên phải là Tô Mộc Nhiễm, bên trái là Lạc Lạc, ở quá gần hai người, Chu Nguyên vươn đũa giúp Tô Mộc Nhiễm gắp đồ ăn, lúc đặt vào chén nàng thì hơi nghiêng người đến kề bên tai hỏi nhỏ, "Cô đã chuẩn bị từ trước à?" "Ừm." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, gắp đồ Chu Nguyên đưa lên ăn, sau đó ngẩng mắt hỏi, "Tửu lượng em tốt lắm à?"
". . ." Chu Nguyên suy nghĩ một chút, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, sau khi ăn một đũa mới châm chước hỏi, "Cô không thích người uống rượu?"
"Không có." Tô Mộc Nhiễm lắc đầu, "Chỉ tùy tiện hỏi thôi."
". . ." Chu Nguyên bị nàng làm cho thấp thỏm không yên, một lát mới ấp úng trả lời một câu, "Ừm."
Tương tác nho nhỏ của hai người không bị ai phát hiện, Lạc Lạc bên cạnh ăn đến vui vẻ, mối bận tâm của nó chính là không ngừng nghĩ nếu Nguyên Đại cũng đến đây tại sao Đường Văn Nhuận không đến cùng a?
Tiệc rượu ăn đến 4 giờ chiều, sau 4 giờ cô dâu chú rể bị đuổi về tân phòng, một đám người hăng hái sôi nổi bắt đầu cản trở động phòng. Chu Nguyên thấy tập tục này quả thật da đầu ngứa ngáy, vừa nhìn cô dâu chú rể bị mọi người chọc ghẹo vừa thầm phỉ nhổ nếu đã bị giày vò như thế sao trước đó đi chọn hôn lễ Trung - Tây kết hợp làm chi vậy. Đợi đến khi tất cả sắp kết thúc đã là 10 giờ rưỡi, Lạc Lạc cũng đã mệt nằm ngủ gà ngủ gật trên sofa.
Rể phụ Lý Văn từng vài lần giao tiếp với Tô Mộc Nhiễm thấy họ phải về, đương nhiên đuổi theo rất lịch thiệp hỏi có muốn hắn đưa về hay không, tự mình lái xe đến đây đương nhiên là Tô Mộc Nhiễm từ chối.
Ôm đứa trẻ ngủ mê mệt vào lòng, Chu Nguyên nhìn người đàn ông vẫn đang xum xoe với Tô Mộc Nhiễm hoàn toàn xem nhẹ nàng và Lạc Lạc, gương mặt quả thật đen như đáy nồi. Ngay lúc người đàn ông đó còn muốn đưa tay giúp bồng Lạc Lạc, rốt cuộc Chu Nguyên cũng nhịn không được nữa. Nghiêm mặt lạnh lùng nói một câu không cần, bồng Lạc Lạc bỏ đi trước.
Nhắm mắt làm ngơ! Nhìn không nổi thì nàng trốn không được sao, hừ hừ hừ!
Tô Mộc Nhiễm thấy bộ dạng của nàng cũng hiểu nàng đang khó chịu, rất nhanh tìm lý do thoát khỏi quý ngài này, đuổi theo Chu Nguyên ra ngoài lấy xe.
Ôm đứa trẻ trong lòng, trên đường về nhà, Chu Nguyên vuốt tóc con bé, nhìn Tô Mộc Nhiễm đang lái xe ở phía trước có chút đăm chiêu nó một câu, "Em đang suy nghĩ, hè này có nên đi lấy bằng lái xe trước không."
"Hả?" Vô thức Tô Mộc Nhiễm hỏi lại một câu, "Tại sao?"
"Chở cô về nhà a, dù em đã biết lái xe, cũng có thể chở cô, nhưng không có bằng lái thì tóm lại vẫn phiền phức a." Nhìn đứa trẻ nằm trên đùi mình, Chu Nguyên nhẹ giọng nói.
"Ừm hửm." Tô Mộc Nhiễm nắm tay lái, bộ dạng tâm tình tốt, "Không phải em nói không bằng lái cũng rất an toàn, đáng tin cậy sao?" "Nói thì nói vậy, nhưng chỉ trên phương diện an toàn thôi. Mà chuyện đó cũng lâu rồi, cô còn nhớ nhỉ?" Chu Nguyên thở dài một hơi, cười khẽ.
"Nhớ chứ. . . chẳng lẽ lại không nên."
"Cũng không phải, có vài câu nói, nói xong liền nhớ, có vài câu nghe rồi lại bỏ ngoài tai mà. Dù sao trước đây em còn nhỏ, lời nói cũng có chút ấu trĩ a, những câu ấu trĩ đó cô đừng nhớ nha."
"Hiện tại em cũng đâu có lớn. . ."
"Dù sao cũng lớn hơn một tuổi mà, lớn hơn một tuổi, rất nhiều thứ không giống xưa nữa." Hai tay nàng vỗ về mái đầu đứa trẻ, Chu Nguyên nhìn con đường không ngừng thay đổi ở phía trước, đôi mắt nhu hòa.
"Đúng vậy." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, hiểu được lời của nàng, "Quả thật nói vậy cũng không sai."
"Nè, cô cũng hiểu phải không." Chu Nguyên cười, "Mặc dù có vài thứ sau khi trưởng thành rồi sẽ thay đổi, thế nhưng có vài thứ vẫn không thay đổi."
"Ví dụ như ngoan cố?"
"Cô đang nói em ngoan cố?"
"Ừm, đứa trẻ ngoan cố."
"Vâng thưa người lớn không ngoan cố." Chu Nguyên bất đắc dĩ cười cười, suy nghĩ một chút, lại hỏi một câu, "Em hỏi một câu, cô sẽ kết hôn chứ?"
". . ." Câu hỏi nửa năm trước gõ vào lòng lại một lần nữa được nghe, bàn tay nắm vô lăng của Tô Mộc Nhiễm vẫn căng thẳng, con đường phía trước rất thông thoáng, không có gặp đèn đỏ, Tô Mộc Nhiễm nhìn những tòa nhà trùng trùng điệp điệp lau qua cửa sổ xe, suy nghĩ hồi lâu mới đáp, "Không biết." Câu trả lời vẫn như trước đây, trong lòng của nàng vẫn tràn đầy bất định.
"Ừm." Chu Nguyên gật đầu, đôi mắt nhu hòa nhìn đứa trẻ trong lòng, "Nếu như vậy liệu có thể, trong lúc cô chưa xác định được, có thể, ở bên cạnh em, cùng em trưởng thành không. . ."
"Em vẫn còn học ở nước ngoài, một năm cũng chỉ có thể gặp cô hai lần, nếu như bên cạnh cô vẫn chưa có ai. . ."
Trong lòng nàng đắn đo từng câu, lặp đi lặp lại một lần rồi một lần, nhưng khi nàng thật sự gặp Tô Mộc Nhiễm, nàng mới phát hiện những gì nàng luyện tập trước đây không có tác dụng. Trong lòng thấp thỏm đồng thời lời nói cũng không trôi, nói một hồi lâu, cuối cùng cũng biểu đạt được những gì trong trái tim ra ngoài.
Nàng nói, em quanh năm ở ngoài nước không thể ở bên cạnh cô, không thể bóp vai đấm lưng cho cô lúc cô mệt mỏi, mãi mãi chỉ có thể nhắn tin hoặc là video call dỗ dành an ủi cô. . . Nàng nói, tuổi em còn nhỏ, không hiểu được nên nói yêu thương hay dỗ ngọt cho cô vui vẻ, nhưng cô có việc gì cũng có thể kể với em, mặc kệ là lúc nào em cũng nguyện ý nghe. . .
Nàng nói. . .
Nàng nhẹ giọng, nói rất nhiều, lặp đi lặp lại ý nàng muốn giãi bày là cô có đồng ý làm người yêu của em hay không, hoặc em làm người yêu của cô. So sánh với sự tự tin nói em yêu cô và sự vững chắc có thể quấn quýt si mê nàng cả đời, Chu Nguyên của hiện tại quá mức thực tế và bình thường.
Nàng không biết khi mình được chấp nhận sẽ mừng rỡ như điên hay lo lắng sợ hãi ra sao, vì vậy hai tháng trước nàng không ngừng suy nghĩ sau đó mới cho ra một lựa chọn như thế.
Nàng nguyện ý mãi ở bên Tô Mộc Nhiễm, nếu như, nếu như có một ngày. . .
Nghe lời nàng gián đoạn nói ra, Tô Mộc Nhiễm siết chặt tay lái, mím môi trầm mặc không nói gì. Một đường nghe nàng nói, rốt cuộc Tô Mộc Nhiễm cũng lái xe về dưới lầu, sau khi ngừng xe lại nàng cắn môi đột nhiên mở miệng, "Chu Nguyên?"
Bị cắt lời, từ sớm Chu Nguyên đã nói năng lộn xộn, hết một hồi mới nhẹ giọng trả lời, "Vâng?"
"Em tin số mệnh chứ?"
"Hả?" Nghe một câu như thế, nàng là Trượng Nhị hòa thượng tìm không được tư duy*. *Thành ngữ, chỉ không rõ chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp.
"Cô khắc phu." Tô Mộc Nhiễm cắn môi, lại nhẹ giọng nói một câu như thế.
". . ." Chu Nguyên ngồi ở ghế sau, nghe câu nàng nói đột nhiên cảm thấy nỗi khẩn trương trước đó cứ như thế vỡ tan. Nàng cười khẽ, có chút tự giễu nói, "Em đâu có làm chồng cô, huống chi, em cũng không tin số mệnh a."
Đúng vậy, nàng là con gái, thế nào lại làm chồng Tô Mộc Nhiễm. Cho nên, nàng cũng không sợ.
Tô Mộc Nhiễm cười một chút, lúc này mới nói, "Ba năm, ba năm có được không. Nếu như sau ba năm em vẫn cố chấp như thế, cô bằng lòng có được không?" Nói xong lời này, Tô Mộc Nhiễm cảm thấy mình thở phào một hơi.
Hốc mắt nàng ửng đỏ, đầu ngón tay nắm vô lăng cũng trở nên trắng toát.
Tình yêu của thiếu niên có thể kiên trì bao lâu, Tô Mộc Nhiễm không biết. Nhưng nàng biết, bản thân mình đã động lòng đến nỗi không thể chối từ. . . ba năm, chỉ ba năm là tốt rồi. Nếu như Chu Nguyên có thể kiên trì ba năm, nàng sẽ bằng lòng, trong mối tình không nhìn thấy tương lai này cần phải luôn cố gắng kiên trì.
Nàng đã sớm qua độ tuổi phóng túng, nhưng mà gặp được một người như thế, nàng vẫn không kiềm được muốn phóng túng một lần.
Chu Nguyên ở ghế sau bàn tay siết chặt, cả người không thể kiềm run rẩy. Đôi môi run run, nhưng một từ cũng không nói ra được. . .
Thật lâu không nghe được câu trả lời, Tô Mộc Nhiễm lại nói thêm, "Trong ba năm này cô sẽ không kết hôn, cũng sẽ không đi coi mắt, nghiêm túc với em. . ."
Nắm chặt hai tay, một hồi lâu Chu Nguyên mới hít sâu một hơi, đáp, "Được!"
Trong chiếc xe mờ tối không có một tia sáng, sau khi Tô Mộc Nhiễm nghe được câu trả lời của Chu Nguyên, nàng cởi dây an toàn, cười khẽ, "Được rồi, không còn sớm nữa, em cũng nên về nhà." Nói xong nàng mở cửa xe, bước xuống.
Nàng đi đến ghế sau, định giúp Chu Nguyên mở cửa thì thấy cửa xe bị đẩy ra, mà người bên trong vọt ra như với sức lực chạy nước rút 500 mét, sau đó như là ôm lấy vật nàng không thể bị đánh mất, gắt gao ôm lấy nàng.
Chu Nguyên gắt gao siết chặt nàng, dường như muốn ôm gãy khung xương nàng, rất chặt, nhưng lại một chút cũng không đau. Nàng kề bên tai Tô Mộc Nhiễm, như phát điên một lần lại một lần cúi đầu gọi.
"Tô Mộc Nhiễm. . . Tô Mộc Nhiễm. . . Tô Mộc Nhiễm. . ."
Chu Nguyên nàng, thật sự vô cùng yêu người phụ nữ trong lòng mình. . .
Nàng gọi tên nàng, như là muốn lấy lại những thiếu xót trước đây. Nàng ôm nàng, cả người run rẩy. . . nghe được nàng như điên dại gọi tên mình, Tô Mộc Nhiễm cười cười, đưa tay nhẹ nhàng vòng qua cơ thể run rẩy như đang đứng giữa trời gió lạnh, sau đó, chậm rãi vỗ vỗ tấm lưng nàng, đem đầu, gác lên bờ vai yếu ớt gầy gò của nàng.
Dưới ngọn đèn đường u mờ, cơ thể hai người khãm vào nhau, chiếc bóng của cái ôm này được kéo ra thật dài, thật dài. . .
Trong khoảnh khắc ấy, Tô Mộc Nhiễm cảm thấy mình, nhất định là điên rồi. . . nếu không, sao nàng lại làm ra lời hứa như vậy.
=== Hahahahahhahahahahaháhá
|
Chương 95: Cái gọi là tình yêu Đệ cửu thập ngũ chương: Cái gọi là tình yêu
Con đường dài đến ba năm này, ngay khi Tô Mộc Nhiễm ước hẹn, đã bắt đầu rồi.
Tình yêu của một người có thể duy trì được bao lâu, Chu Nguyên không biết. Bạn bè bên cạnh nàng luôn tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan, hoặc là oanh oanh liệt liệt yêu nhau mấy tháng sau đó muốn sống muốn chết dằn vặt nhau mấy tuần rồi chia tay tìm kiếm niềm vui mới. Mỗi lần nghe bạn cùng phòng cãi vả với bạn trai, Chu Nguyên nhìn tình cảnh đó, nghĩ đến bản thân và Tô Mộc Nhiễm, vẫn cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Nàng và Tô Mộc Nhiễm một năm chỉ có thể gặp mặt nhau hai lần, một tuần cũng không thể nhiều hơn 2 lần video call, mỗi lần gặp đều có nhiều thứ nói cũng không hết làm gì có thời gian cãi nhau. Gần nhau không dễ, cho nên sẽ quý trọng gấp đôi.
Chuyện giữa nàng và Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên không có nói với ai, tình cảm là chuyện của hai người, tại sao phải nói cho người khác biết? Người không liên quan không cần biết, người liên quan thì chưa đến lúc biết.
Tình yêu này, sau khi công khai, mỗi khi nhắc đến đều phải khen một câu, đồng chí Chu Nguyên giấu giếm thật sự quá tốt đi, khiến cho Chu Nguyên ngoại trừ nhướng mày đắc ý thì không còn biểu cảm khác để đáp lại.
Sau khi hai người xác định quan hệ, ngoại trừ trái tim cảm thấy an toàn, không có gì biến hóa. Hai người ở bên nhau giống như bình thường, hình thức cũng không khác trước đây. Tháng đầu tiên quen nhau Chu Nguyên ở trong nước hai người còn có thể hẹn hò a ăn cơm a vân vân như một cặp đôi bình thường, chỉ là mỗi lần ra ngoài đều phải dắt theo Lạc Lạc và Nhuận Nhuận, cơ hội hai người ở riêng với nhau rất ít. . .
Chờ đến cuối tháng 8, Chu Nguyên lấy được bằng lái xe cũng đã đến lúc đi học lại, cuộc chia ly lâu dài lại bắt đầu.
Cũng giống như tất cả các cặp đôi yêu xa, video call, rảnh rỗi thì nhắn tin, lúc gặp mặt luôn thấy thời gian quá ít. Nhưng cũng như một năm trước, đề tài luôn là những việc vặt hàng ngày không có gì thay đổi.
Một ngày nào đó tháng 11, lúc đang video call Tô Mộc Nhiễm hỏi một câu, "Có phải bây giờ nên để Lạc Lạc ngủ một mình không?" Chu Nguyên nghe xong ngây ra một lúc, tỉ mỉ ngẫm lại đây là Tô Mộc Nhiễm đang hỏi ý kiến của nàng, ý thức được điều này đương nhiên Chu Nguyên rất vui vẻ, cân nhắc cẩn thận một hồi, Lạc Lạc cũng 6 tuổi rồi, không thể dính lấy mẹ hoài, cũng đến lúc để con bé ngủ một mình.
Nói ra ý kiến của mình một chút, Tô Mộc Nhiễm gật đầu, coi như đồng ý với quan điểm của nàng, Chu Nguyên nói sẽ tìm thời gian để giải thích với Lạc Lạc, kết quả ngày hôm sau nàng làm công tác tâm lý cho Lạc Lạc. Con nít dễ dỗ, Chu Nguyên nói vài phút, Lạc Lạc liền cam đoan mai mốt nó sẽ ngủ một mình. Sau khi hứa hẹn với con bé xong, Tô Mộc Nhiễm bắt đầu sửa sang lại căn phòng khách bên cạnh đổi thành phòng ngủ cho con bé, từ cách bố trí cho đến sắp xếp đồ đạc Tô Mộc Nhiễm đều hỏi ý kiến Chu Nguyên.
Chu Nguyên rất hài lòng, cũng vui vẻ giúp đỡ chuyện này, vì thế nàng hiếm khi gọi điện thoại hỏi tỷ tỷ nhà mình. Đây là chuyện đầu tiên nàng làm cho nhà của họ, tuy rất nhỏ nhặt, tuy nàng chưa được tính là người trong nhà, nhưng nàng vẫn làm tận tâm tận lực.
Mới bắt đầu ngủ một mình Lạc Lạc thấy không quen, nhưng qua một tuần cũng từ từ thích ứng, thậm chí còn rất tự hào khoe với Đường Văn Nhuận rằng mình không sợ tối còn dám ngủ một mình nói chung là khoe khoang bản thân dũng cảm các kiểu, trực tiếp làm cho Đường Văn Nhuận sau khi Chu Nguyên ra nước ngoài thì ngủ cùng ông bà ngoại thấy không vui mà quấy lên, ầm ĩ với Dung Thanh nói muốn ngủ một mình.
Nhưng thật ra Dung Hoàn đồng ý, yên tâm mạnh dạn ném cháu ngoại mình vào phòng ngủ trước kia của Chu Nguyên. Đường Văn Nhuận cũng là đứa gan dạ, rất nhanh thì quen với cuộc sống một mình lăn lộn trên chiếc giường rộng lớn, con nít hai nhà rốt cuộc cũng bắt đầu bước chân độc lập đầu tiên.
Ngày nghỉ Noel Chu Nguyên muốn về nước, không giống như trước đây có ngày nghỉ liền đi chơi khắp nơi, bây giờ chỉ cần có ngày nghỉ dài hạn nàng đều ngoan ngoãn về nhà gặp phụ huynh.
Lúc Chu Nguyên về nước Tô Mộc Nhiễm còn đang trên lớp, làm một người bạn gái nhị thập tứ hiếu đương nhiên mỗi ngày nàng đều mượn cớ để lấy xe của cha rước Tô Mộc Nhiễm đi làm về chở nàng đi ăn cơm. Chu Nguyên có bằng lái xe tuy trong túi thì không có bao nhiêu tiền thế nhưng vẫn hy vọng có thể làm Tô Mộc Nhiễm thoải mái một chút trong lúc nàng còn ngây ngốc ở trong nước.
Khi hai người ra ngoài ăn cơm cho đến bây giờ Tô Mộc Nhiễm cũng không để Chu Nguyên trả tiền, hầu như lần nào nàng cũng lặng lẽ đi thanh toán, sau nhiều lần lặp đi lặp lại, Chu Nguyên cau mày, tình huống này thật giống như Tô Mộc Nhiễm đang bao nuôi nàng, tuy lần nào kháng nghị với Tô Mộc Nhiễm, đối phương đều an ủi nói lần sau sẽ để em trả a, nhưng số lần Chu Nguyên trả đều là con số không đáng lưu ý.
Dù hiện tại nàng vẫn chưa độc lập kinh tế, nhưng cũng không thể để lần nào cũng là Tô Mộc Nhiễm trả a. Hơn nữa hai năm nay nàng cũng để giành được không ít tiền, đủ để chi tiêu với Tô Mộc Nhiễm. Vì vậy trong buổi hẹn hò đêm Noel, Chu Nguyên giãi bày rõ ràng rằng mình rất bực với chuyện này.
Trên đường lái xe chở Tô Mộc Nhiễm về nhà, Chu Nguyên dừng xe lại giữa đường, ầm ĩ một trận với Tô Mộc Nhiễm.
Được rồi, thật ra không phải là cãi nhau, chỉ một mình Chu Nguyên trần thuật bất mãn của bản thân. Chu Nguyên là một người có thể nhẫn, nhưng chỉ cần đến lúc không thể nhẫn nữa muốn giải quyết thì tuyệt đối sẽ làm cho rõ ràng, nàng trần thuật quan điểm của mình, từ hiện tại nói đến tương lai, câu nào cũng hùng hồn.
Cả quá trình Tô Mộc Nhiễm không xen vào câu nào, chỉ để Chu Nguyên nói xong nàng mới gật đầu, đồng ý đề nghị của Chu Nguyên, đồng thời xin lỗi. . .
Nhiều ít Chu Nguyên cũng hiểu được lòng của nàng, chỉ là không đồng ý quan điểm của nàng. Chu Nguyên vẫn cảm thấy hai người ở bên nhau có gì cũng phải chia sẻ với nhau, kinh tế cũng được, công việc cũng được, dù sao chia sẻ cùng nhau mới có thể công bằng, nếu như cái gì cũng đặt về một phía, vậy thì quá mệt mỏi.
Nàng không hy vọng mình trở thành một đứa con thứ hai của Tô Mộc Nhiễm, nàng là người yêu của Tô Mộc Nhiễm, không phải là con, cho nên nàng không cần Tô Mộc Nhiễm giúp mình gánh vác tất cả, dù cho chỉ là kinh tế.
Sau khi giãi bày nỗi lòng, coi như hai người lại gần nhau thêm một bước. Giải quyết được vấn đề Chu Nguyên liền đưa Tô Mộc Nhiễm về nhà, khôi phục lại dáng vẻ nói cười như trước.
Đây là tranh chấp đầu tiên của họ, nói lớn cũng không lớn, nhưng mà cũng đã giải quyết được rồi.
Lần hẹn hò ngày hôm sau, cả quá trình Tô Mộc Nhiễm không có lấy bóp tiền ra, để Chu Nguyên thanh toán toàn bộ. Chờ sau khi kết thúc Tô Mộc Nhiễm mới cười nàng, "Lần này hầu bao xuất huyết nhiều nha, cho đau lòng chết em."
"Em! Sẵn! Lòng!" Chu Nguyên vui vẻ cười, bộ dạng không có gì đáng kể. Đúng vậy, nàng cam tâm tình nguyện, chỉ cần là tốn tiền vì Tô Mộc Nhiễm, bao nhiêu cũng nguyện, bởi vì đó là Tô Mộc Nhiễm, bạn gái của nàng. . .
Tô Mộc Nhiễm nghe xong cũng cười, ánh mắt nhìn Chu Nguyên nhu hòa như xuân thủy. . .
Đây là nửa năm đầu tiên của họ, lễ giáng sinh đầu tiên sau khi ở bên nhau. Ngoại trừ cái ôm sau khi Chu Nguyên phải đi, giữa các nàng ngoại trừ nắm tay không có tiếp xúc cơ thể nào khác, không có hôn, không có lên giường, giữa các nàng vẫn thuần khiết giống như Platon*. *Mời google "triết học Platon"
Sinh nhật 31 của Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên gửi về cho nàng một mảnh ngọc, đó là một phần của mảnh ngọc trên cổ nàng, nàng một nửa, Tô Mộc Nhiễm một nửa, ghép lại sẽ hoàn chỉnh.
Năm mới đầu tiên sau khi quen nhau Chu Nguyên không có ở bên cạnh Tô Mộc Nhiễm, chỉ xuyên qua chiếc loa điện thoại nói một câu năm mới vui vẻ.
Một năm này, Tô Mộc Nhiễm không có đi coi mắt. Nàng nói chuyện với cha mẹ một lần, coi như là chặt đứt tâm tư muốn nàng đi coi mắt của mẹ Tô. Kỳ thực mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Tô Mộc Nhiễm sau khi đi coi mắt về, thân làm mẹ cũng thấy đau lòng, nửa là đau nửa là hiểu, mẹ Tô hứa không ép nàng nữa. Một năm này Chu Nguyên nhận được một chiếc đồng hồ đeo tay, Casio, không tính là quý. Bởi vì hồi Noel Tô Mộc Nhiễm thấy chiếc đồng hồ trên tay nàng có hơi cũ, đã nghĩ muốn đổi cho nàng một cái mới.
Rất nhiều năm sau đó, hai thứ này đều được Tô Mộc Nhiễm bỏ vào tủ bảo hiểm cất giữ cẩn thận. Bởi vì hai thứ này cũng xem như là tín vật đính ước đầu tiên của hai người.
Năm mới ca ca của Chu gia - Chu An đưa một cô nương xinh đẹp về nhà ăn tết, Chu Nguyên hỏi ca ca một chút, thì biết được vị cô nương thoạt nhìn dịu dàng nhã nhặn trong video call thật sự là chị dâu của nàng, không có lầm.
Chị dâu là bác sĩ, dựa theo lời của ca ca nói một tay nàng cầm dao là có thể xuất thần nhập hóa, Chu Nguyên bày tỏ mình hoàn toàn không có tò mò chuyện tình cảm của anh trai, nhưng ai mà ngờ anh trai nhà nàng bla bla bla kể lể hết với nàng trong video call.
Đại loại là vầy, có một ngày anh trai chạy vào bệnh viện mổ ruột thừa gặp gỡ một mỹ nữ bác sĩ sau khi biết được tên của đối phương liền triển khai tiết mục theo đuổi mãnh liệt cuối cùng trong một đêm nguyệt hắc phong cao ôm được mỹ nhân về.
Đối với việc này, Chu Nguyên thầm tổng kết như sau:
Ừ, ca ca là đại si hán, chị dâu mạnh hơn ca ca, kỹ năng dùng dao quả nhiên cao siêu.
Chu An kể tình sử không tới hai tháng của mình với em gái ở nước ngoài, sau đó còn không quên nhiều chuyện hỏi một câu, "Tiểu Nguyên có đối tượng chưa?"
Chu Nguyên mím môi suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn đã biết chuyện của mình, nói cho hắn biết cũng không sao, gật đầu trầm giọng, "Rồi."
"Là ai!" Chu An mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi. Con nhỏ này không phải hai năm trước bị dằn vặt sống chết không ra hình dạng sao, thế nào ra nước ngoài một năm rưỡi đã có tình nhân mới rồi! Hắn còn tưởng dựa theo tính cách của em gái hắn thì phải bị dằn vặt một đoạn thời gian rất dài rồi mới ổn cơ!
Nhìn biểu tình của anh trai, Chu Nguyên mím môi mặt than nói, "Lão sư của em, Tô Mộc Nhiễm!"
". . ."
Chu An ở bên kia nhìn màn hình, sợ đến rớt cằm.
"Cô ấy. . . cô ấy chịu em rồi hả?!!!!!" Chu An lượm cằm về, một lát mới khôi phục vẻ nghiêm trang, hỏi lại.
Vậy mà lại theo đuổi được!! Em gái của hắn quả nhiên lợi hại a!!
"Ừm, chịu rồi." Chu Nguyên gật đầu, khóe miệng rốt cuộc cũng không ngăn được nụ cười, ngay cả đối mặt với anh trai lúc nào cũng không có biểu tình giờ đây cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.
Nhìn bộ dạng xuân tâm nảy mầm này của nàng, con tim nhiều chuyện của đại thúc trung niên Chu An rốt cuộc cũng trổi dậy.
"Bao lâu rồi?"
"Yêu xa hả?"
"Hôn nhau chưa?"
"Ahihichưa?"
Đối với văn hóa càng ngày càng cởi mở, Chu An bày tỏ không cam lòng chịu lạc hậu, câu hỏi càng lúc càng dữ dội. . .
Người nhà Chu gia chưa bao giờ cấm kỵ những việcứ ừkhó mở miệng này, Chu Nguyên cũng quen rồi, hắn hỏi cái gì nàng trả lời cái đó. Chỉ là lúc trả lời nàng bắt đầu ngộ ra, có phải mình nên thân cận với Tô Mộc Nhiễm hơn một chút nữa hay không. . .
Thích đối phương ba năm, quen nhau nửa năm rồi vẫn chưa hôn nhau và này nọ, có phải mình quá vô dục vô cầu không. . .
Đêm đó, Chu Nguyên bắt đầu search google xem mấy thứ người lớn lên xem, về phần, nội dung. . . khụ khụ, đã nói là người lớn nên xem thì còn có thể là cái gì! *Quạt quạ đó!
Chu An hỏi rất nhiều, câu cuối cùng chính là, "Có định đưa về nhà cho cha mẹ biết hay không. . ."
Chu Nguyên trả lời, không chút do dự, chỉ một chữ, "Có!"
Chu An nghe vậy, chỉ nhíu mày một chút, "Ừ, trước khi dắt về ra mắt cha mẹ, để anh biết trước nha, coi như. . . kiểm định giúp em."
Tuy muội muội là tình thâm, nhưng lỡ như đối phương cảm thấy duyên cạn thì sao? Dù gì, hắn và Chu Ninh, cũng chỉ có một đứa em gái a.
"Vâng." Chu Nguyên gật đầu, trả lời một câu như thế.
Gặp anh trai là bước đầu tiên, nàng đã có dự định từ trước rồi. . .
Nàng và Tô Mộc Nhiễm muốn, chính là dài lâu. . . cho nên nàng sẽ chăm chăm chú chú bước từng bước một. . .
=== Chương sau: Hôn, ôm
|
Chương 96: Hôn, ôm Đệ cửu thập lục chương: Hôn, ôm
Thế giới của người trưởng thành chính là siêu tốc như thế, Chu An và bạn gái thấy phụ huynh hai bên bày tỏ càng nhìn càng ưng mắt, liền bắt đầu thương lượng việc kết hôn. Tháng 4 định ngày, cuối tháng 12 kết hôn. Đầu tiên là ngày hợp, mà Chu Nguyên cũng có thể trở về tham dự hôn lễ của anh trai.
Chu Nguyên bày tỏ ở đất khách tháng 4 đã ấm còn mát, nghe được tin tức này thì vui vẻ tận đáy lòng. Rốt cuộc ca ca cũng được gả đi rồi, mỗi năm tết đến sẽ không cần nghe đại bá mẫu khóc thương, cuộc đời đừng quá hoàn hảo như vậy a!
Chu Nguyên suốt ngày bận rộn học, cuối cùng cũng chờ đến tháng 6.
Tháng 6 là mùa tốt nghiệp, Huyên Minh Thụy và Ôn Lương và cả Trình Dĩnh cũng đều nhận được bằng học sĩ, chuẩn bị ra sức học thành thạc sĩ. Trình Dĩnh vẫn ở nước ngoài như cũ, bạn trai không có bạn gái cũng không, người học bá này đừng quá liều mạng như vậy a. Sau khi Ôn Lương có được bằng bị cha già đá ra nước ngoài, định tháng 8 là có thể đoàn tụ đầy lãng mạn cùng Chu Nguyên. Về phần Huyên Minh Thụy. . .
Nói đến Huyên Minh Thụy đó chính là nhân sinh doanh gia*. Tết năm nay tên này còn video call oán giận kể với nàng rằng mẫu thân đại nhân lại ghét bỏ nàng quá nam tính quá trẻ con đến nay cũng chưa có bạn trai, nhưng vừa mới tốt nghiệp nhận được tờ giấy học sĩ ngày hôm sau tên này đã nói, "Tiểu Nguyên, tớ tìm được vợ rồi." *Chỉ những người không thích cuộc đời mình bị ai điều khiển, tự mình nắm giữ; dịch nghĩa là 'người chiến thắng cuộc đời'
". . ." Lúc Chu Nguyên thấy những lời này nàng đang gặm bánh bao làm bài tập, miếng bánh kẹt trong cổ họng thiếu chút nữa nghẹn chết.
【? ? ? ?】 Vội vội vàng vàng uống miếng nước, nuốt mạnh một hơi, Chu Nguyên đưa tay gõ liên tiếp dấu chấm hỏi, lúc này mới từ từ thở lại.
【Còn nhớ học đệ tớ từng nói với cậu trước đây chứ, không sai, chính hắn. Cái tên này nha hôm nay tỏ tình với tớ, nói cái gì thầm mến tớ ba năm hơn, bổn cô nương tâm tình tốt cho nên đồng ý.】
【. . .】 Học đệ kia. . . nàng từng nghe Huyên Minh Thụy nhắc đến. Một học sinh bên Văn viện, lùn hơn nàng một chút, lúc tụ hội ngẫu nhiên nhìn thấy. Dáng người nhã nhặn trắng trẻo sạch sẽ lịch thiệp, chiều cao chỉ có 1m75, tính khí vô cùng tốt, khả năng động thủ vô cùng mạnh! Dùng lời Huyên Minh Thụy mà nói cái tên này ngoại trừ không sinh con ra cái gì cũng biết! Huyên Minh Thụy không ít lần phỉ nhổ hắn với nàng, nhất là tháng 6 cuối năm ngoái, mỗi lần video call và này nọ chủ đề luôn có người này. Hôm nay xem ra. . . đây là tiết tấu tình chàng ý thiếp có chủ ý a!
【Vậy cung hỉ cung hỉ, chúc cậu sớm ngày tốt nghiệp dẫn vợ về!】 Chu Nguyên cười, quả thật rất vui, bạn thân có đối tượng, hẳn là chuyện nên chúc mừng, huống chi, từ trong miệng Huyên Minh Thụy thì người con trai này đúng là không tệ. Biết vào phòng bếp ra phòng khách, tính cách tuy cừu non một chút, thế nhưng cùng người thô lỗ cẩu thả như Huyên Minh Thụy thì thật sự quá hợp.
Vợ à? Đúng vậy, dựa theo tình huống này, quả là Huyên Minh Thụy tìm về một bạn trai so với vợ còn vợ hơn a. . .
Cuối tháng 8 Ôn Lương thật sự qua bên này đoàn tụ cùng Chu Nguyên, tuy hai người không học chung ngành nhưng chọn chung trường. Chu Nguyên ở nhà người quen, có đảm bảo an toàn, nhà này phòng rất lớn, vì vậy sau khi Ôn Lương đến Chu Nguyên đưa nàng đi hỏi người thân một chút, giúp nàng thuê một gian phòng, vì vậy hai người đoàn viên với nhau ở lầu ba.
Sau khi Ôn Lương vào ở Chu Nguyên không thể ra phòng khách video call với Tô Mộc Nhiễm. Không phải là sợ Ôn Lương biết, mà chỉ là cảm thấy có một số việc có thể tránh thì tránh là tốt nhất. Dù sao Tô Mộc Nhiễm không giống nàng, Tô Mộc Nhiễm là lão sư, lại là người lớn tuổi.
Nhưng có một số việc, lúc nên đến vẫn sẽ đến. Có một buổi trưa nghỉ ngơi Chu Nguyên và Tô Mộc Nhiễm video call với nhau, Ôn Lương vội vội vàng vàng đẩy cửa tiến vào, "Chu Nguyên Chu Nguyên, có kéo không, cho tôi mượn!!"
Đang nói chuyện với Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên khựng lại một chút, lúc này mới quay đầu hỏi, "Mượn kéo làm gì?"
"Cắt vài thứ a." Ôn Lương trả lời dĩ nhiên là vậy rồi, nhìn Chu Nguyên đang mở máy tính làm cái gì, nàng ngó qua hiếu kỳ hỏi, "Đang làm gì vậy? Bài tập à?"
"Ừm, kéo nè." Chu Nguyên cũng không để ý nàng, từ đống văn phòng phẩm chỉnh chỉnh tề tề nằm trên bàn rút ra một cây kéo, đưa cho Ôn Lương, nàng vui vẻ quay lại nhận chiếc kéo, đợi đến khi thấy người trong màn hình, nháy mắt liền sửng sốt.
"Tô lão sư?" Nàng sửng sốt vài giây, bật người chào hỏi, "Đã lâu không gặp." Chào hỏi xong bắt đầu nghi ngờ, đêm hôm như vậy rồi Tô Mộc Nhiễm không ngủ còn video call với Chu Nguyên làm gì?!
"Đã lâu không gặp." Lúc Tô Mộc Nhiễm nghe động tĩnh cũng hiểu được có người vào phòng, lập tức thu liễm dáng vẻ biếng nhác, ngồi thẳng người, dịu dàng bắt chuyện với đối phương.
"Cô còn chưa ngủ à?" Nếu như nhớ không lầm thì bên kia đã gần 0 giờ rồi! Vì quen thân với nhau từ trước Ôn Lương bắt đầu nói chuyện phiếm với Tô Mộc Nhiễm, hoàn toàn vứt chuyện cây kéo của mình ra sau đầu. "Ừm, lát nữa mới ngủ." Tô Mộc Nhiễm cười cười, trả lời như thế.
Chu Nguyên ở một bên mím môi, ngẩng đầu nhìn Ôn Lương gần như muốn ép cả người vào màn hình, ho nhẹ một tiếng, "Không phải cậu nói muốn cắt đồ sao? Còn không mau đi. Nếu như không cần xài thì đưa kéo đây." Vẻ mặt nàng bình tĩnh, giống như không có chuyện gì.
Ôn Lương giật mình một cái, cầm lấy kéo nói đi đi đi đương nhiên đi, sau đó tạm biệt Tô Mộc Nhiễm, kiềm nén con tim bà tám đang xao động xuống, vui vẻ đi về phòng.
"Cần giải thích không nhỉ?" Tô Mộc Nhiễm nghe được tiếng động ở bên kia, lại khôi phục dáng vẻ vốn có, cả người nằm giữa sofa, chống đầu lười biếng hỏi.
"Chắc là cần." Nàng quá hiểu Ôn Lương, cái thứ này nhất định sẽ hỏi tại sao trễ thế này rồi Tô Mộc Nhiễm vẫn chưa ngủ mà còn video call với cô. Nhưng mà nàng đối phó được, tùy tiện bịa một lý do, ví dụ như Tô Mộc Nhiễm mất ngủ đúng lúc nàng online vân vân, cứ như vậy vượt cửa ải là ổn.
"Giải thích thế nào?" Tô Mộc Nhiễm gật đầu, tiếp tục đặt câu hỏi.
"Ừm, tùy tiện nói vài câu là được rồi." Chu Nguyên nhún vai, trả lời.
"Không thể nói thật à?" Tô Mộc Nhiễm nhìn chằm chằm Chu Nguyên, ánh mắt nghiêm túc. Chu Nguyên ở bên đây nhìn bộ dạng này của nàng, nháy mắt giật mình. Một hồi lâu nàng mới phản ứng về, gật đầu, "Có thể." Chỉ cần cô nói có thể, em có thể. Nàng cười, ánh mắt nhìn Tô Mộc Nhiễm cũng nghiêm túc như vậy.
"Vậy nói thật có được không?" Tô Mộc Nhiễm nhìn nàng, cong cong khóe mắt, bên trong cất giấu tình cảm sâu đậm khó nói nên lời.
Khóe môi nhoẻn lên, Chu Nguyên cười cong mắt, trả lời, "Được."
Người này a, cái gì cũng nghĩ cho mình. Đã quen nhau cũng không chú ý việc không thể thường xuyên ở bên cạnh nhau, thậm chí trong một năm này hai người lén lút hẹn hò giống như bí mật yêu đương như vậy cũng không nói thêm gì, chỉ cần mình cảm thấy tốt, cô ấy liền tán thành. Nhưng mà làm người yêu, sao mình lại để cô ấy phải ủy khuất.
Tình cảm của họ không phải giữ kín không nói ra, lúc nên cho mọi người biết Chu Nguyên nhất định sẽ không trốn tránh. Tuy tình cảm là chuyện của hai người, thế nhưng còn có một cách nói chính là, yêu một người là muốn cho cả thế giới đều biết không phải sao?
Hai người họ không cần cả thế giới biết, chỉ cần người thân cận nhất tán thành là tốt rồi.
Quả nhiên, Ôn Lương bận rộn hết một tiếng liền vui vẻ trở lại, từ phía sau bóp cổ Chu Nguyên, bắt đầu hỏi. Nàng hỏi cái gì, Chu Nguyên đáp cái đó, thậm chí còn thành thật nói nàng và Tô Mộc Nhiễm đã yêu nhau một năm. Nàng còn nhớ rõ dáng vẻ ngạc nhiên lúc đó của Ôn Lương, bóp cổ nàng hồi lâu, mới nói, "Giỏi cho Chu Nguyên!" Từ đó về sau, gia đình không có một ngày bình yên. . .
Sau khi Ôn Lương biết được, mỗi ngày đều phỉ nhổ nàng, mỗi lần đều dùng 'ba năm nội chiến' để trêu ghẹo Chu Nguyên. Chu Nguyên bày tỏ nghe một chút là được rồi. Có một ngày Ôn Lương cười nàng, "Sắp một năm rưỡi rồi còn chưa hôn người ta, nghĩ tới lúc trước tôi và chị dâu cô chưa tới một tuần đã bò lên giường rồi! Chu Nguyên cô không phải bất lực thì là gì. . ."
Chu Nguyên cũng không giận, mặt than đáp, "Cậu tìm vợ hay là tìm người lên giường miễn phí?"
". . ." Ôn Lương câm nín, nhất thời sinh ra ý niệm muốn bóp chết nàng. Đứa trẻ hư hỏng này thật sự rất xấu xa rồi!! Từ đó về sau Chu Nguyên bị gọi là bất lực, mỗi ngày đều bị Ôn Lương phỉ nhổ. . . ờm, ngoại trừ bất lực, còn có tính lãnh đạm* nhãn hiệu của nàng. *Ý là lãnh cảm đấy
|