(BHTT) Ăn Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên [Hương Khuê] (18+)
|
|
70. Mãi mãi sẽ "ăn" em từ cái nhìn đầu tiên. Thấm thoát trôi qua, mới hôm trước đầy tháng Tiểu CaCa, hôm nay đã năm tháng rưỡi. Tiểu CaCa là một cậu bé kháo khỉnh, lúc sinh nó ra hơn bốn cân, Thanh Hà một phen chết lên chết xuống vật vã, Thanh Hằng vô cùng lo lắng đến nỗi đứng tim, may mắn mẹ tròn con vuông, thậm chí rất khoẻ mạnh. Dĩ nhiên tiểu thiếu gia trở thành của gia bảo họ Phạm, nó đúng nghĩa là một Thanh Hằng thu nhỏ, trước kia chưa sinh mọi người còn bán tính bán nghi đòi đi xét nghiệm ADN con ngoài giá thú, khi thấy mặt thì thôi rồi, nhận ra ngay con Thanh Hằng không cần xét nghiệm. Bởi vậy người ta nói, mấy cái loại yêu thầm yêu trộm sẽ giống papa như khuôn đúc, Lan Khuê gật gù tận mắt được kiểm chứng. Quả thật y như lời Phạm Hương nói, Phạm Gia có cháu trai, mẹ và bà nội quên mất luôn sự hiện diện của mình, trước đây miễn cưỡng cho hai vợ chồng ra riêng, ngày nào cũng gọi về một chút. Từ khi có cháu rồi thì suốt ngày ôm ấp cháu đích tôn. Trái lại, Phạm Hương và Lan Khuê dù không có lệnh "triệu hồi" thì cũng tự đưa đầu về... Dĩ nhiên là để nựng ké con người ta. Mang thân nựng ké còn rất nhiệt tình, cả hai vợ chồng thường xuyên chiếm đứa nhỏ làm "của riêng". Hôm nay lại đến, sáng nay lúc đi siêu thị mua thức ăn về Lan Khuê ghé Phạm Gia một chút, buổi chiều lại sang, nhắn tin nói với Phạm Hương rằng mình đang ở nhà chồng, khi nào tan sở thì sang luôn, hai vợ chồng cùng về tổ ấm. Bây giờ cả trên dưới Phạm Gia buộc lòng công nhận "dâu út" cực ngoan, con dâu mà tự động ghé nhà chồng nhiều hơn cả chồng. Vậy nên chị em bạn dâu rỗi rãi tự nhiên cũng cực kì thân thiết từ xưa, cùng bồi mẹ chồng và nội chồng dùng trà mỗi ngày. Sau này có khi "hai ẽm" thống trị cả Phạm Gia. -Chị Hà, chăm em bé mỗi tối chắc cực lắm hả? Có mất ngủ không?- Lan Khuê vừa bế Tiểu CaCa vừa quan tâm hỏi Thanh Hà đang pha sữa, dạo này rảnh rỗi hoặc đầu óc không cần bận tâm công việc nên Lan Khuê trở nên cởi mở, nói nhiều hơn trước. - À không! Buổi tối Thanh Hằng giành phần chăm con, chị ấy rất kỹ tính, luôn cố gắng không đánh thức chị. -Thanh Hà hạnh phúc nói, phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng, phải nói mợ hai cực kì tự hào "phu quân" giỏi việc nước, đảm việc nhà. Tuy giàu có, chuyện thuê bảo mẫu và xây phòng riêng cho con dễ dàng, nhưng Thanh Hằng và Thanh Hà lại muốn tự tay chăm sóc con, vậy mới có nhiều tình cảm, thay phiên chăm sóc Tiểu CaCa. -Ừm! Có đứa nhỏ hai vợ chồng sẽ khăng khít hơn nhỉ?!- Lan Khuê cảm thán. - Ủa, em với Hương có tính sinh một đứa không? Không còn nhỏ nữa, ra riêng lâu rồi, kiếm một đứa đi. - Em thì cũng muốn có, mà chị Hương dường như không thích. -Lan Khuê thiểu não âu sầu, vài lần vu vơ đề cập chuyện sinh con, nhưng Phạm Hương không hề nhiệt tình. Phải chi hào hứng được 1 phần 10 chuyện "họp hành" chăn gối thôi cũng có động lực cho cô sinh em bé. Vã lại chuyện này, đâu phải như nam nữ bình thường, chỉ cần vợ giả vờ "không cẩn thận" một lần là lập tức để lại "hậu quả" buộc lòng chấp nhận. Chẳng lẽ cô kéo Phạm Hương bô bô chạy tới bệnh viện? Hơn nữa, với tính cách của Lan Khuê không bao giờ nói chuyện gì đến lần thứ ba, huống hồ chuyện tế nhị này, càng khiến cô ém nhẹm luôn, không khởi ý muốn, tuỳ chồng định đoạt. -Chẳng bù với Thanh Hằng, cứ nài nỉ đòi thêm vài đứa. Chắc chị chết mất! -Thanh Hà vừa nhăn nhó vừa lè lưỡi nhún vai ngán ngẩm. Chậc chậc... Lan Khuê chậc lưỡi thèm thuồng, Tiểu CaCa được thiếm ba đặt xuống giường ngủ êm êm, mặc kệ hai mẹ nói chuyện gì gì nó chẳng hiểu gì. Hai người tám thêm một lát, nghe tiếng nói chuyện xa xa từ ngoài cửa phòng, Thanh Hà liền reo lên. - A! Papa của con về kìa. Tiểu Caca vừa lúc thức giấc, nó bé tí nhưng rất hay, đến giờ papa về là lập tức ngọ nguậy theo quán tính, bởi thế, hôm nào Thanh Hằng cũng canh vừa hết giờ là lập tức đóng hồ sơ, bận cỡ nào bận đều nhất định bỏ hết về với con. Thanh Hằng bước vào, chị nhanh chóng quăng túi xách, đến giường sà xuống chơi với con, Thanh Hà đứng dậy cất áo khoát và cặp táp cho chồng. Lan Khuê ngẩng lên chưa kịp thắc mắc đã có hơi ấm quen thuộc áp sát, Phạm Hương bước đến ngồi cạnh cô từ lúc nào chẳng rõ, có lẽ vào sau lưng Thanh Hằng. - Em. - Ừm, về rồi hả? Lan Khuê mê mẩn nhìn Tiểu CaCa chơi với papa bất giác môi vẽ nụ cười yêu thích. Thằng bé mắt mở to, tay chân đồng loạt ngọ nguậy quơ quào, Thanh Hằng thơm nhẹ lên má con, cười tươi gọi nó, thằng nhỏ nghe tiếng liền cử động nhanh hơn biểu tình như vui sướng mừng rỡ. Chị đưa một ngón tay vào bàn tay nó, mấy ngón nhỏ xíu xiu trắng nõn lập tứ cuộn chặt ngón tay to lớn của Thanh Hằng, liền quơ quào chậm lại. Miệng nó cong cong vểnh đôi môi non mềm đỏ tươi, ê a mấy âm thanh chẳng ai hiểu, ý nói chuyện với Thanh Hằng. Phạm Hương dường như cũng thích thú, ngồi sau lưng ôm eo vợ, kê nhẹ cằm lên vai Lan Khuê cùng hướng tầm mắt ngắm Tiểu Caca mừng Thanh Hằng đi làm về, cảnh này rõ đáng yêu đến nỗi ai nhìn thấy cũng thèm thuồng. - Nó nhỏ như vậy mà đã biết pa mẹ rồi ha em? Coi mừng Ka đi làm về kìa. -Phạm Hương bất giác cười theo, càng ngắm càng thấy đứa nhỏ đáng yêu không thể tả. -Biết chứ, nó quen hơi mà.- Lan Khuê nhẹ giọng trả lời. Cả ba người đang ngắm Tiểu Caca chơi cùng pa, bỗng bên ngoài có tiếng gọi: -Thanh Hằng, ra ngoài có chút chuyện.- Phạm Phu nhân khẩn trương gọi. Hẳn là vợ chồng đứa con út bên nhà cô sáu lại cãi nhau, mới gọi Thanh Hằng ra giải quyết, chị dù không muốn cũng phải luyến tiếc tạm biệt con đi ra, làm trụ cột cả dòng tộc quả mệt mỏi. Tiểu Caca mất hơi ấm của papa liền ngọ nguậy tìm, đôi mắt đen láy như hạt nhãn đảo quanh tìm kiếm, miệng dần dần mếu máo sắp khóc, bỗng nó phát hiện Phạm Hương kề mặt lên vai Lan Khuê, liền tưởng là Thanh Hằng nên hướng đến, nhoẻn miệng ra cười, bô ba gọi. Phạm Hương, Lan Khuê và cả Thanh Hà được một phen thích thú cười ngất. Không đành lòng để nó khóc, cô ba liền buông vợ ra, đến bế Tiểu Caca. Cả hai vô cùng quấn quýt, Phạm Hương vui vẻ bế cháu, đùa với nó, bình thản thích thú thật sự chứ không phải miễn cưỡng gì. Tiểu Caca thấy gương mặt và dáng người rất giống pa nó dĩ nhiên không phân biệt được, tít mắt bám dính Phạm Hương. Lan Khuê nhìn cảnh này vừa cảm giác ấm lòng, vừa bất giác chột dạ. Phải một lát sau, Thanh Hằng đi trở lại, Phạm Hương thật ra là cũng say mê thằng cháu kháu khỉnh nhưng đành phải trả quý tử lại cho người ta. Dây dưa thêm một hồi trời sụp tối, hai vợ chồng cô ba phải tạm biệt ra về, lúc Phạm Hương bịn rịn hôn hít đôi má thơm sữa của thằng cháu cưng Thanh Hằng đang bế, Thanh Hà đứng cạnh khều tay Lan Khuê nghiêng đầu thì thầm. -Chị thấy Hương nó cũng thích trẻ con đó chứ, đâu em lựa thời cơ nói chuyện nghiêm túc xem. - Dạ, để em coi. - Lan Khuê gật đầu cười nhẹ, ậm ừ vậy thôi chứ chưa biết bao giờ nói. Vậy mà lúc đi về, chuyện đó cứ lảng vảng trong đầu cô. Có lẽ dạo này Phạm phu nhân nhàn hạ quá nên muốn được bận rộn một chút, hoặc tuổi tác đã bắt đầu thoi thúc việc có con. Về nhà làm cơm tối ăn xong, hai vợ chồng cùng nhau tản bộ những con phố gần nhà. Không gian dịu dàng, hai đứa đi bên nhau êm êm nhìn dòng người qua lại, trời buổi đêm mát mẻ lấp lánh những vì sao trên bầu trời rộng lớn. Lan Khuê rốt cuộc không nhịn được, liền nắm tay Phạm Hương giật lại. -Hương à, chị không thích có con với em sao?- Cô hỏi một câu, gương mặt mang một chút uỷ khuất, một chút dỗi hờn. Rõ ràng đây là thái độ vô vọng đàm phán, đẩy người ta vào tình cảnh tiền thoái lưỡng nan, quả ý cô là ý trời. Nói có không được, nói không cũng không xong. - Đương nhiên không phải. - Vậy tại sao?- Cô nhẹ giọng hỏi nhưng ngữ điệu có chút bức ép. Phạm Hương quay lại, đôi mắt thoáng trầm lắng, vẻ mặt đầy ưu tư... Một lúc, đưa tay vuốt mái tóc non mềm bị gió thổi bay của vợ, tiện hôn nhẹ lên trán cô, che giấu sự lúng túng hiếm thấy. - Khuê Khuê... Thật ra chị cũng muốn có con. Nhưng mà chị nghĩ, chúng ta khó khăn vượt qua nhiều sóng gió lắm mới đến với nhau, hiện tại vẫn chưa muốn có người thứ ba xen vào cuộc sống vợ chồng son này. Không gian đột nhiên yên ắng lắng xuống theo giọng nói trầm ấm của Phạm Hương. Lan Khuê ngước mắt nhìn chồng, hơi bất động một chút. - Em à... Nếu có con rồi, em sẽ lo chăm sóc cho con bỏ mặc chị phải không? Trời đất! Lan Khuê mở to mắt nhìn chồng như không thể tin Vài phút trôi qua... Không nhịn được nữa, phì cười. -Chị bị làm sao vậy chồng? Ganh tỵ với con? -Cô không thể tin được, ôm bụng cười, hoá ra chồng mình vẫn chỉ là một đứa trẻ to xác. Phạm Hương bị vợ chọc quê, thẹn quá hoá giận, đỏ mặt nói. -Được rồi, được rồi, em muốn có con vậy có con đi. - Chị nói thật không?- Lan Khuê thôi cười, sững lại nhìn chồng. -Ừm... Vậy liền đi. -Phạm Hương ánh mắt liền nổi gian tà. Lan Khuê dường như vui quá nên không hiểu lắm, lập tức lao vào lòng chồng, chủ động ôm chặt, mặc kệ bây giờ đang là ngoài đường. - Được, làm liền, sáng mai chúng ta đến bệnh viện nha. Lúc này Phạm Hương mới cảm thấy quyết định của mình dường như rất đúng đắn, trông Lan Khuê bây giờ vui như trẻ con, bộ dáng lộ rõ hạnh phúc hiếm thấy, tại sao trước đây mình không hiểu tâm tình vợ, luôn bài xích chuyện này chứ? Có điều, vẫn không quên lợi dụng. - Ý chị là bây giờ về nhà sản xuất em bé liền kìa. - Ơ! Chị nghĩ mình có thể sinh sản tự nhiên chắc?! - Chị thăm dò trước mai mới đến bác sĩ được. Ờ ờ... Bất quá bây giờ niềm sung sướng thao túng lấy Lan Khuê, muốn cái gì cũng được, cô chịu hết. Giận quá mất khôn, mà mừng quá cũng mất khôn luôn, lập tức hiến thân không cần nghĩ ngợi. -Được được, chị muốn thăm dò trước cũng được, đi, vậy về nhà liền đi, về sản xuất... -Lan Khuê ôm chặt hơn một chút, dụi đầu vào ngực chồng cười khúc khích. Haizzz trước đây trong mọi tình huống thì anh tổng công tại thượng của chúng ta luôn chủ động, phòng bị vô cùng vững vàn. Nhưng đây lại là lần hiếm có ai đó chủ động việc "họp hành", vậy nên mọi bức tường đều sụp đổ, gục ngã trước ngữ điệu ám muội nhu mì này. Ôi trời ơi, cái việc em muốn người ta khi dễ cũng đáng yêu đến mức này thì chết thật rồi!. Tiểu dụ thụ ơi tiểu dụ thụ, không biết sáng mai em có lết đến bệnh viện gặp bác sĩ nổi không nữa đây? Chưa dừng lại ở đó, cô còn hí hửng nắm tay chồng kéo nhanh về nhà như nôn nóng lắm, ờ, chỉ cần đồng ý có con thôi mà em nhắm mắt đưa thân như vậy sao? ... ------------------------------ Tối hôm qua "họp" rất kỹ, vậy mà sáng nay Phạm Hương chưa kịp thức dậy đã có người ngồi sẵn ở đầu giường, chuẩn bị đồ xong xuôi hết, chỉ việc đến bệnh viện. Bác sĩ nói hai người rất khoẻ mạnh, còn là thời điểm độ tuổi tốt nhất để sinh con. Lan Khuê được khám sức khoẻ tỉ mỉ, bác sĩ khẳng định cả hai hoàn toàn có thể sinh em bé trong thời gian sớm nhất. Dĩ nhiên cô vui khôn tả, mắt rưng rưng ôm tay chồng bước ra. Chỉ nghĩ đến việc sẽ sinh con cho người này thôi đã khiến trái tim bồi hồi, môi tủm tỉm cười suốt, đầu cô chờn vờn gương mặt trẻ con xinh như thiên thần, ngũ quan hệt Phạm Hương. Hôm nay Phạm Hương được đặc cách cho nghỉ làm, rời khỏi bệnh viện cả hai về nhà ngoại ăn cơm, thỉnh thoảng Lan Khuê lười nấu ăn thì hai vợ chồng lại đùm túm nhau về Trần Gia hoặc đến Phạm Gia ăn cơm cho khoẻ. Vậy mà hai đứa keo kiệt hẹp hòi tuyệt nhiên chẳng bao giờ mời ai đến tổ ấm riêng của mình ăn cơm.
...
Phạm Hương kết thúc cuộc uống trà đàm đạo với "nhạt phụ" xong liền đứng lên đi tìm vợ, nhà họ Trần bây giờ thông thuộc từng ngóc ngách, đi tìm tất cả mọi nơi cũng không có, rốt cuộc bước vào phòng làm việc trước đây của Lan Khuê, chợt như quen như lạ, lâu nay vẫn đóng cửa, sao giờ cô lại ở đây? Liền bước vào nhìn thấy vợ ngồi trên ghế dựa lưng nhắm hờ mắt lắc lư thư giãn.
- Em...
Lan Khuê nghe tiếng mở mắt, bỗng môi cô nở một nụ cười nhẹ, mặc dù cười nhẹ nhưng rất tươi, tựa hoa đào nở rộ.
-Hương, lần đầu tiên em nhìn thấy chị, là ở đây.
Phạm Hương ngưng một hồi, bỗng phì cười nhớ lại, ả mặt nạ vàng đã từng đột nhập căn phòng này một buổi chiều tà.
-Lúc đó, em cảm thấy chị thật kinh khủng, đích thị là một con sói háo sắc đói khát, vồ lấy người ta nhai ngấunghiến.
Lan Khuê gương mặt thoáng phớt hồng, nhưng đôi mày giãn ra cực độ.
Phạm Hương bước đến vồng tay ôm gọn vợ từ phía sau, đặt cầm lên vai cô thỏ thẻ, nhỏ nhẹ êm đềm để hai hơi thở vấn vít vào nhau.
-Thân là một con sói háo sắc, nhưng chị không hề ăn tạp mà chỉ chuyên tâm vào một con mồi duy nhất này, nếu nói không đói mới thực sự là nhảm nhí.
- Hay lắm, chị đã "ăn" em từ cái nhìn đầu tiên luôn đó biết không? -Lan Khuê bất mãn híp mắt, đưa bàn tay mân mê gương mặt đang tì trên vai mình.
- Haha...
Phạm Hương cười lớn rồi bỗng im bặt, trầm ngâm một loáng liền buồn cô ra, đi đến bên cửa sổ ngó xuống vườn hoa, vẻ mặt mang một chút ưu tư nghĩ ngợi.
Lan Khuê nheo mắt nhìn theo ánh nắng hắt vào phòng mang theo bóng dáng người chồng mình yêu thương nhất, một thân áo sơmi trắng bảnh bao ngời soái khí, hoàn mỹ thanh cao tựa trúc xanh thẳng đứng. Vị trí này, thật mới chính xác cái hôm đầu tiên cô nhìn thấy người ấy trong căn phòng này, lòng có chút lâng lâng.
-Hương, chị đang nghĩ gì đó.
Phạm Hương đúc hai tay vào túi quần, gương mặt góc cạnh nhẹ nhàng xoay lại hướng cô, hờ hững tựa người vào tấm kính lớn ngắm nhìn Lan Khuê đang ngồi, giữa hai hàng chân mày biểu lộ nét điềm nhiên thư giãn, đôi môi đầy đặn cong nụ cười thảnh thơi tựa những áng mây trắng xoá bồng bềnh ngoài nền trời xanh biếc kia.
- Khuê Khuê, nếu có quay lại trăm ngàn lần đi nữa, thì chị vẫn mãi mãi chọn "ăn" em từ cái nhìn đầu tiên. Không phải cái nhìn đầu tiên của em, mà chính là cái nhìn đầu tiên chị thấy em 13 năm về trước... Để không lãng phí ngần ấy năm vô nghĩa của cuộc đời.
Lan Khuê mỉm cười theo, cô không cảm thấy có gì bất ngờ. Thật ra chính cô cũng đã nghĩ...
- Phạm Hương, nếu biết trước có ngày em yêu chị nhiều thế này, và biết có lúc chúng ta hạnh phúc như bây giờ, thì cũng nhất định không kháng cự, tình nguyện để chị "ăn" em từ cái nhìn đầu tiên.
...
...
END.
|
Lời tác giả. Đây không phải là chap. Tâm sự chút nha mấy bạn. Có đề ngị mình viết fic Hương Tú đi. Mà theo mình nghĩ thì: Mình không thích viết kiểu ngược ngạo vậy. Mình không phải shipper, chỉ ship duy nhất Kiều Lan, mãi mãi trường tồn mãi mãi phông vinh. Nhưng có lẽ viết Hương Khuê, Quỳnh Tú quen rồi, không phải shipper nhưng mà viết couple nào yêu couple đó, và yêu thương cả đọc giả của mình. Tác phẩm của mình đa số shipper Hương Khuê, Quỳnh Tú. Mình tôn trọng họ và mình không thể làm vậy, mọi người sẽ rất buồn, mọi người hết lòng ủng hộ, vì vậy thân là một author không thể vì một phút cao hứng của riêng mình mà tuỳ tiện viết ra những gì làm mọi người buồn. Và đứng trên cương vị shipper Kiều Lan, mình hiểu cảm giác khi couple mình yêu được ship với một người khác sẽ buồn, dù không nói nhưng vẫn cảm giác đau lòng, bức rức, khó chịu. Vậy nên dù xu hướng có thay đổi, hay sau này nhiều người ship Hương Tú hơn Hương Khuê đi nữa mình cũng không-bao-giờ viết Hương Tú. Hay Tú với một người khác hoặc Khuê với ai đó. Có thể trong truyện lúc đầu hay sau đó có tình cảm với người đi nữa thì họ cũng sẽ trở về với nhau, chắc chắn. Đó là cách mình tôn trọng đọc giả, tôn trọng nhân vật và couple mình đã và đang viết ra. Khi mình quyết định viết về một couple là chìm đắm vào couple, dù không ship cũng sẽ THƯƠNG. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình, fic này cũng như hai anh chị nhà hết lòng. Mình chắc chắn sắp trở lại với một fic Hương Khuê tiếp theo. Mong các bạn đón đọc he. Sợ không hay bằng fic này nhưng thôi kệ, tới đâu hay tới đó. À, hẳn là mình sẽ ra vài chap ngoại truyện fic này, các bạn đừng lo. Cho tiểu Bee ra đời nữa mới được, hí hí, tại các bạn ủng hộ chăn thành quá trời nè. Còn bàn về hình tượng nhân vật thì có lẽ trong fic này. Khuê Khuê chính là hình tượng tiểu thị kinh điển, khó ai sánh bằng, một con mèo vương thụ ai cũng muốn nuôi một con phải hôn. Ahihi tui cũng dậy. Hí hí. Nhân vật của Khuê chính tui viết còn cảm thấy ấn tượng bả, tui cưng tui thương bả nhứt nhứt nhứt luôn á! Thôi chào các bạn, hẹn sẽ trở lại. See you again.
|
71. Ngoại truyện: Tiểu Bee đến rồi. Người không muốn có con là Phạm Hương, và rồi người trông mong nhiều nhất dường như cũng chính là Phạm Hương, tuy là không nói nhưng hành động rất dứt khoát gọn lẹ. Gặp bác sĩ không phải một ngày một bữa là xong, mà phải đi thường xuyên, Phạm Hương là người phải làm tiểu phẫu trước để lấy nguồn gen, mỗi lần đến bệnh viện là tổng giám đốc xin nghỉ cả ngày. Vậy có phải xem là lạm dụng chức quyền quá không? Lần đến bệnh viện thứ 7, bác sĩ bảo được rồi, về nhà chờ. Sau gần hai tháng chờ đợi, rốt cuộc cũng có kết quả, Lan Khuê chậm đến kỳ một tuần, và còn hơi khó chịu vì mùi thức ăn. Phạm Hương rất bình thản đón nhận thông tin, bình thản đứng lên đi mua que thử thai, bình thản ngồi ở sofa đợi vợ... Cuối cùng cô bước ra, tủm tỉm cười, tay cầm que thử trân trọng như báu vật đưa cho chồng. Phạm Hương dang tay đón vợ ngồi vào lòng, cầm lên xem thấy hai vạch đỏ tươi, thế là gật đầu, nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên sofa, đứng dậy lấy điện thoại gọi. Haizzz không hề giống tâm thế của một người chồng mừng vợ có thai, một chút cũng không thể hiện. Ít nhất cũng nên bế vợ xoay một vòng, hoặc mừng rỡ reo lên mới đúng, nếu không có thể giả lả một chút cho cô vui. Cô dẫu đã lường trước Phạm Hương sẽ bình thản, chuyện sinh con chỉ mình cô thích chứ Hương đâu có thích, tuy nhiên vẫn tủi tủi. Đưa bàn tay đặt lên bụng mình, xụ mặt xuống, buồn luôn cả phần con. Tiểu Bee ơi Tiểu Bee, chưa ra đời đã bị papa chê rồi! Hụ hụ. Phần cô, lúc nãy thử thai xong đã trấn tĩnh lắm mới không khiến mình reo lên, thật không hiểu sao dạo này trở thành "người phụ nữ của gia đình" đến thế? Trước đây dễ gì, từ khi nghỉ làm ở nhà chồng nuôi thoải mái dễ chịu hơn nhiều, bọc lộ hết tính cách của một cô gái bình thường >.< và thiêng chức làm mẹ đương nhiên cô trân trọng. Nhưng tiếng nói Phạm Hương vang lên bên tai, cô ngẩng cầu hướng mắt nhìn bóng dáng cao lớn sừng sững của chồng, tự tin đỉnh đạc nói chuyện điện thoại. -Alo, Triều hả? Sau này sáng chị không uống cafe cùng em và chị Hằng được nữa rồi, phải chăm sóc vợ. Bên kia, dường như Quang Triều sửng sốt, la oai oái lập tức truy vấn, lo lắng hỏi thăm Lan Khuê thế nào, em vợ dạo này thân với "chị rể" hơn chị họ. - Không sao, chị Khuê của em bệnh... À không, có thai rồi! Vừa mới thử. Ớ! Sao lại gọi Quang Triều đầu tiên? Cô không nghĩ Phạm Hương vui mừng gọi điện thông báo cho từng người, nhưng nếu thông báo thì trước hết phải là mẹ, bà nội, hoặc Thanh Hằng hay ba mẹ vợ chứ. Nhân lúc Quang Triều bận thẩn thờ vì đả kích quá lớn, chạm đến lòng tự ái của đáng mày râu ngoài ba mươi như anh, Phạm Hương ngắt máy, điềm nhiên khuôn mặt bấm tiếp một số khác. - Alo, Hai hả? Vợ em có thai rồi, từ giờ đến đầy tháng con em sẽ không đi làm nữa, hồ sơ cứ giao Quyên, Nghi, My đem đến nhà em xét duyệt, thỉnh thoảng họp cổ đông em lên, còn nữa, sắp xếp công việc cho em...- Sau đó mang gương mặt đắc ý, lộ đậm biểu cảm khi dễ người khác.- Ờ, nghe bác sĩ nói sinh đôi sinh ba, chắc nhà em sẽ mau chóng đông hơn nhà bên đấy!!! Lan Khuê hơi giật mình , trố mắt nhìn Phạm Hương tỉ mỉ sắp xếp công việc, là gọi điện thông báo mình có con hay là gọi điện xin nghỉ phép? Và còn xin nghỉ một cách rất kì lạ. - Chị Hà hả? Vợ em có thai rồi! Ừm, mới thử, chính xác lắm. Chị gói hết sách mẹ và bé lại, dạy chăm sóc mẹ khi mang thai cho em luôn, chiều nay em qua lấy về tự đọc. Lan Khuê không biết nên mếu thế nào cho phải? - Alo, mẹ, vợ con có thai rồi... Mới vừa nãy... Được, mỗi ngày sẽ về nhà mình ăn cơm không tự nấu cơm nữa, mẹ dặn nhà bếp làm cơm riêng cho vợ con mỗi ngày... Vâng! -Phạm Hương vẫn lại thông báo bằng gương mặt hết sức bình thường, chỉ duy nụ cười nhẹ mãi không tắt, cười như không cười, chu đáo sắp xếp cả việc ăn uống. Sau đó lại là: Mẹ vợ, ba vợ, thư kí, bà nội, cô dì chú bác... Đến lúc điện thoại hết pin mới thôi. Có ai đó lờ mờ hiểu ra, đằng sau vẻ bình thản là một cơn sóng ngầm dị thường lớn, chỉ là không thể hiện ra ngoài mặt, mà rõ ràng, chuyện này từ đầu không thể hiện ra ngoài mặt nhỉ?! Nếu cái chuyện "họp hành" mỗi tối cũng kín đáo như thế thì tốt. @.@ Lan Khuê hết tủi thân, nở nụ cười tươi nhìn chồng ngồi xuống cạnh. Phạm Hương an ổn dựa lưng vào sofa thoải mái, nụ cười giãn rộng tươi rối, đưa tay kéo cô ôm vào khuôn ngực ấm áp... vẫn lép như ngày nào. Có vợ rồi sao nó không bự lên nhỉ?! Quả thực bức tường luôn trường tồn theo thời gian. Í í quên, suy nghĩ lạc đề, phải hỏi chồng vụ thắc mắc từ nãy giờ trước mới được. - Chị, sao lại gọi cho Triều đầu tiên? Phạm Hương nghe xong im liền thanh tĩnh một lúc, sau đó sảng khoái phì cười. - À! Vì cậu ta vẫn chưa có người yêu. Ặc! Đồ ác ôn, hoá ra là như thế! Giết người không dao. Nham hiểm, nham hiểm, hết sức nham hiểm. Nhưng, cô cũng lại không nén được mình phì cười, tưởng tượng cảnh cậu em cảnh sát ế lâu năm nghe thông báo xong, cái mặt méo mó sẽ buồn cười đến mức nào? - Ờ mà Hương ơi... Cái gì chị cũng sắp xếp hết rồi. Còn em thì sao? -Cô gối đầu lên khuôn ngực bằng phẳng không gợn sóng ấy, chớp mắt hạnh phúc hỏi. - Em sao?- Phạm Hương tay vỗ vỗ lưng vợ, thoải mái ngẫm nghĩ. -Ờ, từ giờ em chỉ việc nằm, ăn, chờ ngày đẻ. Ôi trời, gần tám tháng nữa đó! Không gian vui tươi bỗng nhiên lắng xuống, Lan Khuê nửa ngồi nửa nằm dựa vào lòng chồng, đưa tay ôm lấy eo Phạm Hương, lòng cô dậy lên nỗi xúc động, lớn lên dần dần, rồi chiếm lĩnh toàn thân, lang ra khắp mọi ngóc ngách tế bào... Cô không chịu đựng được nữa, nghẹn ngào lên tiếng thỏ thẻ: - Hương ơi, em rất vui... Phạm Hương để mặc cô cô mình rất chặt, ánh mắt vẫn giữ một sự điềm nhiên vốn có, hướng ra phía vườn hoa phía ngoài chiếc tường kính. Sinh con, là chuyện một đời, không phải một ngày một bữa, một khi mình quyết định có nó, là trọn một đời mang nặng trách nhiệm với nó, vậy nên niềm vui từ đây phải chia nhỏ ra đến cuối đời, hạnh phúc cũng vậy... Cho nên, không nhảy cẫng lên là tôi có con rồi, tôi có con rồi... mà hạnh phúc, vẫn là một cái gì đó da diết lắm!!! Đáp lại Lan Khuê là sự im lặng, khẽ khàng một vòng tay không to nhưng rắn chắc bao phủ choàng lấy cô và cả con, một lực mạnh mẽ đủ chặt chẽ, đủ an toàn, đủ ôn hoà và cũng đủ cả yêu thương xen lẫn nâng niu. Có đôi lúc, ngôn ngữ không đủ để diễn tả một loại cảm xúc của lòng người. ... ... ------------------------------ Lan Khuê được cả bên nội cả bên ngoại tẩm bổ, không cần giữ dáng dấp gì nữa, kì thực cô ăn hăng, à ờ... Giám đốc Phạm bây giờ không còn lo ngại việc kén ăn kén uống của phu nhân như trước, mà thời gian để dành... Chuyên tâm nghiên cứu nấu ăn. Bởi ngoài thời gian cả ngày qua nhà nội nhà ngoại có người nấu ăn, thì tối về tổ ấm nhỏ, vợ đại nhân đòi ăn phải tự tay nấu thêm thôi. Trước kia, thời gian ở Mỹ du học tương tư người ta, nên học nấu ăn thuần thục với mong ước sau này về nấu cho cô ấy. Hiện tại ước mơ đó chẳng những được thực thi, mà còn thực thi rất triệt để, nấu bất chấp ngày đêm, bất chấp món gì, miễn "con nó đòi ăn" là papa phải vào bếp nấu. Tủ lạnh mọi lúc đều phải dự trữ đồ ăn. Nghe nói có thai thì sẽ ốm nghén, không ăn được. Cái này là nghén ngược hay sao? Có lúc bốn giờ sáng tự nhiên "con nó thức giấc đòi ăn" thế là có người mắt nhắm mắt mở lật đật đi nấu ăn. Trên chiếc bàn vuông nhỏ có người ngồi sẵn, tay cầm muốn tay cầm nĩa tập trung chờ đợi. Ấy vậy, sau khi ăn hết đĩa mì xào hải sản to tướng, vợ đại nhân từ tốn lau miệng lại lầm bầm: - Phạm Hương, sao hồi xưa chị học kinh doanh mà không chuyên tâm học đầu bếp đi? Nấu không có gì xuất sắc cả, lại còn quá lâu. Hự hự hự... Bà xã đại nhân, em chỉ vì sự nghiệp ăn uống mà cam tâm bỏ cả đóng tiền chị làm ra cống nạp cho em mỗi tháng ư? Nhưng mà, tổng giám đốc bây giờ bất quá trong ruột héo hon, chứ ngoài mặt vẫn phải tươi cười vỗ về vợ, cắn răng chịu đựng chê bai. - Được được, chị sẽ học thêm nấu ăn. Lan Khuê ngày càng mũm mỉm nhờ tài nấu ăn không có gì xuất sắc của ai kia, được cái nhẫn nại nên cân nặng của mẹ và bé tăng đều đều... Chẳng biết thần giao cách cảm hay gia đình đoàn kết mà papa cũng tăng cân theo đều đều, cả gia đình căng tròn như quả bóng, lớn nhanh như quả bí. Vào một đêm mùa thu trăng thanh gió mát, cả thành phố dần chìm vào giấc ngủ yên bình, bỗng thằng con Phạm Hương trở dậy, đòi chui ra trước kì hạn một tuần... Cũng may hai bên nhà nội ngoại đến tháng thứ chín là luôn ở trog tình trạng báo động đỏ, có cả ông cậu Quang Triều mấy ngày nay cùng đến ngủ giữ em bé ngoài sofa ban đêm, nên mới kịp thời đưa Lan Khuê vào viện, cô đau đớn không còn biết trời trăng, mạnh tay ngắt nhéo tất cả những cái gì đó trong tầm với, và dĩ nhiên chính là da thịt của người chồng người cha khổ hạnh nào đó! @.@ Thời gian như kéo dài ra khi vợ vào phòng sanh, bệnh viện phụ sản quốc tế đầy người đứng trước hành lang chỉ chờ đợi một đứa nhỏ. Có người trong bộ quần áo sộc sệch vì thay vội, đi qua đi lại mòn hết gạch của người ta. ... Rốt cuộc khi đằng Đông hửng vài vệt sáng đầu ngày, thằng bé nặng bốn cân rưỡi được đặt nằm cạnh mẹ ngủ ngoan đẩy ra từ phòng sanh. Lan Khuê mệt biết bao nhiêu, nhưng thấy con êm đềm nằm cạnh mọi nhọc nhằng đều tan biến. Phạm Hương ngồi giữa vong vây của mọi người, im lặng giữa những lời chúc mừng, nhìn bé con mỉm cười cúi xuống hôn lên trán vợ thay lời cảm ơn chân thành, trân trọng giống như vừa nhận lại được chính sinh mệnh của mình sau giây phút hồi hộp. Thật ra đến lúc thấy cô bình an trở ra mới trút một hơi thở dài trì hoãn rất lâu, sau đó từ tốn mà chăm chú nhìn đến con. Con dĩ nhiên quan trọng, nhưng trong tim vẫn thấp thoáng thiên vị cân đo nặng nhẹ, và người chiếm vị trí quan trọng hơn đã rõ ràng. - Đau muốn chết đi sống lại... -Lan Khuê dẫu yếu ớt vẫn cố lên tiếng, một cách trách yêu đầu kiêu hãnh. -Tất cả là tại chị.Nấu ăn chi cho nhiều, chăm chi cho tốt vào, làm em sinh mệt muốn chết. Ơ, sinh con là em muốn mà! Cũng là em đòi ăn cơ mà! Có điều, vô luận bị chê bai trách móc thế nào đi nữa, tổng giám dù bá đạo nghĩ ra rất nhiều câu bật lại cũng không dám bộc phát ra ngoài.
Ok ok, tổng giám đốc vẫn đang bận nghẹn ngào nhìn con bằng đôi mắt long lanh, nhẹ mỉm cười hôn lên trán vợ thêm cái nữa.
- Ừ ừ, tại chị, tại chị... Tất cả là tại chị!- Giọng nói cô đặc vì xúc động.
Cả nhà cười ồ lên, tiếng động làm thằng bé thức giấc ngọ nguậy, miệng mếu máo còn tay chân tăng đọng lên đạp tung cả chiếc khăn đang giữ ấm cho nó.
Phạm Hương run run bế nó lên, thơm nhẹ đôi má đỏ hỏn, tự nhiên một giọt nước hạnh phúc mằn mặn đọng đâu đó dưới cằm rơi nhanh ngay trúng miệng thằng bé, nó ngây thơ tưởng được uống sữa, theo bản năng chép miệng liên tục, sảng khoái ngủ tiếp.
Cả nhà không chịu nổi trước sự đáng yêu, lại phá lên cười lần nữa. Phạm Hương đang xúc động cũng phải cười lớn. Sau đó cánh môi đỏ nhẹ mấp máy.
- Xin chào Tiểu Bee của papa! ...
...
Lần này hết thiệt. Bin đã viết fic mới. "Trả lại em thanh xuân chị đã mang đi" xây dựng hình tượng hoàn toàn mới của tiểu dụ thụ Khuê Khuê. Bỏ cái hình tượng trung khuyển công, ôn nhu công hay thê nô công ở đây đi, anh ấy sẽ trở lại là một tổng công trăng hoa đầy cuốn hút. Nếu các bạn hứng thú có thể đọc rồi cho mình ý kiến nha. Yêu thương nhiều *ôm ôm ôm*
|