Nàng Như Thế Nào A?
|
|
CHƯƠNG 50: DỤ NGỌT _Phò mã, tại sao nhiều ngày qua chàng lại không nói chuyện với ta? Triệu Uyên buồn bực dành lại cây bút trên tay An Minh Hiên. Những ngày qua, hắn đều trốn tránh nàng, nàng thật sự không chịu được sự lạnh nhạt của hắn. _Công chúa, người còn hỏi ta tại sao a? Người nên thừa biết chuyện tốt, người đã làm đi. An Minh Hiên đứng dậy đến bàn tròn rót lấy tách trà uống _Chàng trách ta, chuyện ta cho người giết Giang Hiểu Nguyệt sao? An Minh Hiên, chàng rốt cuộc xem ta là gì của chàng? Triệu Uyên tức giận quát _Hừ, nếu không phải tại công chúa, ta và Nguyệt nhi đã thành phu thê của nhau. Làm gì đến lượt cho tên ngụy quân tử đó đục nước béo cò. An Minh Hiên cũng tức giận nói _Nàng ấy phụ phò mã trước, nàng ấy đã động tâm với Tấn Lâm trước. Tại sao phò mã không chịu tỉnh ngộ. Ta có thể cho phò mã tất cả còn nàng ấy thì không? _Ta mệt rồi, ta trở về phòng trước. An Minh Hiên nói xong liền nhanh chóng trở về phòng, hắn không muốn đối diện với Triệu Uyên. _Nếu ta để cho chàng có thể chiếm hữu nàng ấy một lần, chàng sẽ lại đối xử bình thường với ta như trước có được hay không? An Minh Hiên bước chân lập tức khựng lại, hắn cho dù có nằm mơ cũng muốn cùng Giang Hiểu Nguyệt ân ân ái ái, nay nghe được lời đề nghị thú vị này của Triệu Uyên, khiến tâm hắn liền dậy sóng. Xoay người lại nói: _Được, chỉ cần ta có thể có được nàng ấy một lần, sau này ta nhất định sẽ yêu thương nàng. _Hảo, nhưng trước mắt ta muốn có hài tử cùng phò mã. Sau khi có hài tử, ta sẽ cho phò mã đạt ý nguyện. _Được, quyết định như vậy. An Minh Hiên ngữ khí chắc nịch nói, không phải Triệu Uyên không xinh đẹp nhưng so với Giang Hiểu Nguyệt thì còn có phần yếu hơn nhiều. Trong lòng An Minh Hiên thầm nghĩ: ‘Giờ trước mắt cứ nghe lời nàng ấy, dù gì nàng ấy cũng không tệ, nhịn nhục một thời gian rồi ta sẽ nhanh chóng để Giang Hiểu Nguyệt hạ dưới thân mình.’ An Minh Hiên ôm Triệu Uyên, tâm như lang sói chiếm lấy thân thể nàng, không hề ôn nhu Triệu Uyên thập phần tức giận nhưng nàng cũng không thể hiện ra bên ngoài. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng hạ mình như thế này? Vì muốn chiếm được trái tim An Minh Hiên nàng đã bỏ đi sự kiêu ngạo của mình, bỏ đi sự tôn nghiêm của một vị công chúa. Thế mà chẳng nhận được gì? Tất cả đều do ngươi Giang Hiểu Nguyệt, ta nhất định sẽ không buông tha ngươi dễ dàng như vậy? ]---] Sau khi đưa tiễn Lâm Ninh Tĩnh rời đi, phu thê Tấn Lâm cũng trở về phòng. Tấn Lâm cũng kể lại mọi chuyện về vấn đề hài tử mà Lâm Ninh Tĩnh đã nói cho Tấn Lâm biết. Nhìn nét mặt vui vẻ của Giang Hiểu Nguyệt cũng khiến Tấn Lâm cao hứng. Tấn Phong cùng Tấn phu nhân hôm nay cũng rời phủ đến Triết Giang thăm ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu. Tấn Lâm cũng muốn dẫn Giang Hiểu Nguyệt đi cùng nhưng Tấn phu nhân nói Tấn Lâm sức khỏe vừa mới bình phục nên ở phủ tịnh dưỡng, lần sau hẳn đi. Giờ trong Tấn phủ chỉ còn hai người cũng một số tùy tùng. Tấn Lâm nhìn Giang Hiểu Nguyệt chuẩn bị đi tắm liền nói: _Băng nhi, nàng muốn đi tắm a? _Ân, có vấn đề gì sao? _Không a, chỉ là mấy hôm trước ta có cho người trùng tu lại phòng tắm nơi Tây phòng, nàng có muốn đến đó tắm thử không a. Tấn Lâm ánh mắt gian trá nhìn Giang Hiểu Nguyệt Giang Hiểu Nguyệt nhìn nét mặt mờ ám của người kia, thì liền từ chối: _Không cần a, ta tắm phòng trước nay được rồi. Đã nhọc công phu quân a. _Ai nha, Băng nhi khoan hẳn từ chối a, cùng ta đến đó xem một chút đi. Tấn Lâm mặt dày dụ dỗ _Ân, vậy đi xem một chút. Giang Hiểu Nguyệt không muốn làm Tấn Lâm mất hứng nên cũng cưng chiều đồng ý. Tấn Lâm nhận được sự đồng ý của nàng thì hớn hở nắm tay nàng đi đến phía Tây sương phòng. Cọt..két.. Tấn Lâm mở cửa phòng tắm bước vào, tay vẫn nắm chặt tay Giang Hiểu Nguyệt đi vào bên trong. Không quên đóng cửa gài then lại. Giang Hiểu Nguyệt ngạc nhiên nhìn xung quanh căn phòng tắm này, không giống với phòng tắm lúc trước là trong thùng mộc nhĩ, đây gian phòng rộng lớn nước được đổ vào trong hố sâu hình vuông, làn nước bóc lên một tầng sương mờ ảo, bên trong nước là có những cánh hoa đầy màu sắc, phía trên bồn tắm là có một khây đựng một bình sứ màu trắng, cùng hai chung nhỏ bên cạnh còn có một lọ thuốc hoa văn màu trắng xanh. Nhìn chung, có thể thấy được người chuẩn bị những thứ này thật sự rất có kì tâm, Giang Hiểu Nguyệt đưa mắt nhìn về Tấn Lâm thấy người kia cười đến sáng lạn, khiến nàng cảm thấy buồn cười theo. Tấn Lâm nói: _Băng nhi thấy như thế nào a, ta đã chuẩn bị những thứ này hết cả buổi sáng a. Sau khi nói chuyện cùng Lâm Ninh Tĩnh, bị nàng đủi đi, Tấn Lâm không biết đi đâu đành đến nơi này xem hạ nhân đã sửa xong chưa. Vừa đúng lúc mọi thứ đã hoàn thành, Tấn Lâm cũng hào hứng chuẩn bị một chút, xem như cùng mỹ nhân thưởng thức mỹ cảnh thì còn gì bằng a. _Cũng tạm được. Giang Hiểu Nguyệt gật gù đáp Tấn Lâm nghe nàng nói cũng tạm được mặt liền xụ xuống. Giang Hiểu Nguyệt là cố tình nói như thế không muốn khen người kia, người kia lại càng đắc ý hơn. Nhưng thấy người kia ủ dột nàng cũng không đành lòng, nói: _Thật sự nhìn cũng rất hợp mắt a. Phu quân vất vã rồi. _Hắc hắc không vất vả, không vất vả. Băng nhi thích là được. Tấn Lâm lại lấy lại vẻ ngây ngô cười, sau đó nhìn Giang Hiểu Nguyệt bằng ánh mắt gian tà, ngữ khí cũng trở nên bá đạo: -Để phu quân hầu hạ nàng tắm a. Lời vừa nói, không kịp để Giang Hiểu Nguyệt tiếp thu. Tấn Lâm đã thoăn thoắt hành động, cởi bỏ nhanh y phục trên người nàng, chỉ còn lại chiếc yếm màu đỏ, cùng tiết khố. Bản thân cũng cởi bỏ y phục của mình, nhanh chóng bế Giang Hiểu Nguyệt từ từ xuống nước, nơi có những cánh hoa đang trôi dạt trên mặt. Tấn Lâm thao tác quá nhanh, đến khi Giang Hiểu Nguyệt bừng tỉnh thì đã nằm trọn trong ngực đối phương, mặt cũng đỏ gấc lên đành giấu mặt mình vào ngực Tấn Lâm, tay cũng không yên nhéo mạnh eo người kia. Tấn Lâm nhìn nàng e ngại, thẹn thùng liền cao hứng cười sảng khoái cả lên.
|
CHƯƠNG 51: TÌNH ĐẬM SÂU Tấn Lâm đặt nàng từ từ xuống nước, để nàng đứng ở đó, bản thân lại tiến lại lấy bình sứ rót vào hai chung chén rượu đầy, lấy một viên đan dược Lâm Ninh Tĩnh đã đưa cho, đi đến bên cạnh Giang Hiểu Nguyệt nói: _Băng nhi, hôm nay chúng ta nắm bắt cơ hội có được hay không? Tấn Lâm đưa viên đan dược về phía nàng, cùng chung nước đã chuẩn bị sẵn _Ân, Giang Hiểu Nguyệt gật đầu tiếp lấy viên đan dược của Tấn Lâm đưa, bắt đầu uống. _Lần trước chúng ta uống rượu giao bôi có vẻ gấp gáp, chi bằng hôm nay thử lại một lần nữa, Băng nhi thấy có được hay không? _Hảo a, lần này phải chuyên tâm một chút. Giang Hiểu Nguyệt cười ma mị nhìn Tấn Lâm. Khoảnh khắc này tim Tấn Lâm lại đập mạnh liên hồi. Băng nhi thường ngày đã động lòng người đến mức khó cưỡng lại, lúc nàng động tình thì lại càng như yêu nghiệt câu dẫn a. Thật là không phạm tội là không được. Tấn Lâm hai chân có chút run rẩy, cùng nàng uống rượu giao bôi, tay kia cũng không quên nhéo mạnh vào đùi mình. Tấn Lâm để hai chung rượu trở về vị trí cũ, ực hết rượu trong bình đến không còn một giọt mới can đảm tiến về phía nàng. Giang Hiểu Nguyệt cười đến động lòng người khiến Tấn Lâm xao xuyến, dùng môi áp lấy đôi môi đang căng tràn mộng nước đó, quyến rũ, mê ly. Lưỡi cũng nhanh chóng tiến sâu vào bên trong, nụ hôn tràn đầy mãnh liệt chiếm hữu không còn giống như mấy lần trước ôn nhu, lần này là sự tham luyến, muốn chiếm hữu nàng duy nhất cho riêng mình. Tàn phá mọi ngóc ngách. Giang Hiểu Nguyệt cũng nhu thuận như bao lần, đáp trả nụ hôn của Tấn Lâm, cảm nhận người kia vội vội vàng vàng chiếm lấy, khóe môi nàng cũng cong lên một chút. Tấn Lâm, tay cởi bỏ đi yếm trên người nàng, một tay xoa bóp nơi bông đào, một tay vuốt ve khắp người nàng, đầu ngực của Giang Hiểu Nguyệt cũng mẫn cảm mà căng cứng cả lên. Tấn Lâm rời khỏi nụ hôn trên môi, hôn lấy nơi bông đào đang căng mộng đó nhẹ nhàng bậm lấy, lưỡi cũng quét khắp nơi, một bên bậm lấy, một bên lại dùng tay xoa nắn các kiểu. Tay còn lại cũng bắt đầu tiến vào nơi tư mật của nàng, cởi bỏ tiết khố lớp ngụy trang cuối cùng trên người nàng, tay chạm lấy khu vườn ẩm ướt kia bắt đầu thực hiện động tác, đưa vào lấy ra. Giang Hiểu Nguyệt cả người không còn sức lực nàng rên rỉ ma mị ‘Ân’, đôi chân có phần dang hơi rộng ra để người kia dễ dàng thực hiện động tác. Tấn Lâm một ngón rồi lại hai ngón đâm lấy cơ thể nàng, miệng vẫn không ngừng bậm lấy đôi bông đào của nàng _A.. a.. Giang Hiểu Nguyệt càng rên rỉ lớn hơn. Đôi chân bắt đầu mỏi mệt run rẩy. Tấn Lâm cảm nhận nàng đang run liền dừng động tác, nhìn Giang Hiểu Nguyệt âm yếm rồi dùng hai tay xốc thẳng nàng ngồi trên vành gỗ. Để hai chân nàng vang rộng ra hơn, Tấn Lâm cúi người dùng lưỡi hôn nơi tư mật của nàng, liếm lấy bậm lấy, Giang Hiểu Nguyệt cơ thể như bị điện giật mạnh, cả người có cảm giác sung sướng không tả được, chân nàng vô thức kẹp đầu Tấn Lâm, tay cũng nhấn đầu người kia . Tấn Lâm hai tay cũng trườm lên ngực nàng, mỗi tay một bông đào xoa nắn cùng quậy phá. Giang Hiểu Nguyệt dường như không chịu nỗi nữa, cơ thể nàng giật mạnh cả lên, lại âm thanh rên rĩ la lên không ngừng _A, a.. Tấn Lâm.. chàng… a…ân.. Miệng lắp bắp gọi tên Tấn Lâm. _Băng nhi, nàng nằm xuống sẽ đỡ hơn. Tấn Lâm ôn nhu nói, Giang Hiểu Nguyệt cũng nghe theo, cả người nằm xuống nền gỗ. Tấn Lâm cũng tiếp tục công việc của mình, dùng một tay bắt lấy hai chân nàng đưa lên cao, tay còn lại tiến vào nơi tư mật, một ngón, hai ngón, nhanh chậm tiến vào _Ân,…a … Căn phòng rộng lớn chỉ vang ngập tiếng la của Giang Hiểu Nguyệt, Tấn Lâm càng hưng phấn hơn, động tác tay nhanh hơn tạo thành âm ‘phụp’, ‘phụp’. Miệng cũng kết hợp cúi xuống liếm lấy xung quanh. Giang Hiểu Nguyệt như chết đi sống lại, đây là lần thứ hai nàng cùng Tấn Lâm ân ái, lại bị người kia tiếp tục khi dễ nàng như vậy a. Giang Hiểu Nguyệt có chút bất mãn ngồi dậy thật nhanh, cảm nhận dưới hạ thân là một trận tê dại, nàng đẩy Tấn Lâm ra khỏi nơi tư mật của mình. Ma mị nhìn Tấn Lâm nói: _Phu quân, chàng lên đây với ta… Tấn Lâm như bị nàng thôi miên từ từ bước ra khỏi hồ nước, tiến lên người nàng, nằm phía trên nàng, dùng môi áp lấy đối phương tay vẫn nằm trọn nơi tư mật của nàng không ngừng nhấp nháy. Giang Hiểu Nguyệt chịu không nỗi nữa, cả cơ thể lại co giật lần hai, dòng nước ấm cũng từ từ chảy ra trên tay Tấn Lâm. Giang Hiểu Nguyệt rời khỏi nụ hôn của Tấn Lâm, dùng sức cắn mạnh vào bờ vai người kia đến mức chảy máu nàng mới ngưng lại. Tấn Lâm đột nhiên bị nàng cắn, đến mức đau đớn nên dừng lại mọi động tác, ánh mắt khó hiểu cùng ủy khất nhìn Giang Hiểu Nguyệt. Giang Hiểu Nguyệt nhìn người kia vẻ mặt ủy khất mà phì cười, nói _Ta chưa làm gì chàng, cái gì lại ủy khuất. Chàng quên Lâm cô nương đã nói cần dùng máu của chàng để ta uống một chút hay sao? Tay Giang Hiểu Nguyệt cũng chạm nhẹ vào nơi vừa cắn Tấn Lâm, nhìn dấu răng thẳng quắp, lại còn sâu như thế, chắc hẳn sẽ để thành sẹo. Giang Hiểu Nguyệt bá đạo nói tiếp: -Ta muốn chàng, mỗi khi nhìn thấy vết thẹo trên cổ này đều phải nhớ đến ta a. _Ân, Băng nhi chẳng phải lúc nào cũng bên cạnh ta sao? Tấn Lâm có chút khó hiểu nhìn nàng _Đúng a, nhưng này cũng là để cho các cô nương khác thấy, nếu chàng dám ăn vụn bên ngoài, các nàng ấy thấy vết sẹo này cũng sẽ ba phần không dám nữa. Giang Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn Tấn Lâm, thật sự chuyện Lâm Ninh Tĩnh nói nàng cũng có chút lo lắng. Nhưng vì Tấn Lâm nàng nhất định phải thử. Dù gì cũng chỉ là mấy năm tuổi thọ, chỉ cần có thể mang kết tinh tình yêu của cả hai đến với thế gian này, thì mọi thứ đều đáng giá. _Ách, Băng nhi lo xa rồi. Ta sẽ không bao giờ phụ nàng a. Tấn Lâm vuốt ve mặt nàng cưng chiều, rời khỏi người nàng, Tấn Lâm cây châm quấn trên đỉnh đầu mình, khắc nhanh vào cánh tay đến chảy máu. Giang Hiểu Nguyệt hốt hoảng ngồi dậy nhìn Tấn Lâm tay đầy máu không biết người kia làm chuyện ngu ngốc gì nàng hốt hoảng nói: _Lâm nhi, chàng làm gì vậy? Tấn Lâm không trả lời ngây, tay vẫn tập trung khắc chữ đến khi hoàn thành mới bỏ châm xuống, một tay ôm chặt Giang Hiểu Nguyệt vào lòng giọng chân thành nói: _Ta vừa mới khắc tên nàng và ta vào. ‘Băng nhi-Tấn Lâm' cả đời này ta chỉ duy nhất là phu quân của nàng. Sau này khi chúng ta già đi, ta lỡ có quên mất nàng, ta cũng có thể nhìn vào cánh tay mình, biết rằng nương tử ta yêu thương nhất tên là Băng nhi. Người đó chính là Giang Hiểu Nguyệt nàng. _Ngốc tử. Giang Hiểu Nguyệt nước mắt rơi, từ khi yêu thương Tấn Lâm nàng liền trở nên hay khóc hơn, khóc khi lo lắng cho người kia gặp nguy hiểm, khóc khi nhìn thấy người kia ngu ngốc làm mình cảm động. Giang Hiểu Nguyệt thì thầm ‘Ta yêu chàng.’
|
CHƯƠNG 52: BÁNH QUẾ HOA Hai tháng sau Cuộc sống của Tấn Lâm và Giang Hiểu Nguyệt cũng êm đềm như bao ngày. Cách đây mấy hôm, phu thê họ vừa mới đi dự hôn lễ của Dương Đức Quyền và Phượng Linh. Sau bao nhiêu khó khăn, cuối cùng hai người bọn họ cũng đã thành đôi. Trong lòng Tấn Lâm cũng vui mừng không kém. Giang Hiểu Nguyệt mấy ngày hôm nay đều cảm thấy bồn nôn, cả người không có chút sức lực, nàng cũng đã trễ nguyệt sự tháng hơn. Chuyện này, nàng cũng tâm sự cho Tấn phu nhân biết, khi biết được tin Tấn Lâm cùng Giang Hiểu Nguyệt có thể có hài tử, Tấn phu nhân thập phần mừng rỡ, nàng cũng như phu thê bọn họ rất mong chờ. Nay nghe Giang Hiểu Nguyệt nói tình hình bản thân, nàng liền sai tiểu Trúc đi mời đại phu. Mặc dù theo như tiểu Trúc bắt mạch, rất có khả năng Giang Hiểu Nguyệt đang mang thai, nhưng mạch tượng hơi yếu, nàng không chắc chắn được. Vì thế, Tấn phu nhân mới bảo nàng thỉnh đại phu đến. _Phu nhân, đại phu đã đến. _Ân, Trương đại phu, mời ngươi xem mạch giùm con ta? Nàng mấy ngày nay đều cảm thấy bồn nôn muốn ối, ăn uống không được. _Ân, để lão phu bắt mạch cho nàng. Trương đại phu đi đến bên giường bắt mạch cho Giang Hiểu Nguyệt, vuốt vuốt chuồm râu, miệng tươi cười nói: _Chúc mừng phu nhân, thiếu phu nhân có hỉ mạch a. Giang Hiểu Nguyệt nghe đại phu nói thế thì mỉm cười thật rạng ngời, cuối cùng nàng cũng đã làm được. Hài tử, nàng đang mang hài tử của Tấn Lâm và nàng. Trương đại phu lần đầu tiên nhìn thấy Giang Hiểu Nguyệt cười, có chút thất thố nhìn chằm chằm nàng. Đúng là tiên nữ a. Tấn Lâm này thật có phúc phần. Tấn phu nhân cũng cười híp mắt, bảo tiểu Trúc cho ngân lượng Trương đại phu. Trương đại phu nhận ngân lượng càng vui vẻ hơn, lại nói: _Thiếu phu nhân lần đầu mang thai, lại còn ăn uống không được nên dẫn đến tình trạng mạch tượng hơi yếu. Để lão phu kê vài đơn thuốc tẩm bổ cho nàng. _Ân, đa tạ Trương đại phu. Giang Hiểu Nguyệt nói _Tiểu Trúc, ngươi mau theo Trương đại phu bốc thuốc a. Tấn phu nhân dặn dò nói Sau khi Trương đại phu rời đi, nàng mới đi đến bên giường Giang Hiểu Nguyệt ôn nhu nói: _Nguyệt nhi, đa tạ con. Lâm nhi, nếu biết được tin này nhất định hắn sẽ rất vui. Tấn phu nhân để tay lên tay Giang Hiểu Nguyệt vỗ vỗ _Ân, mẫu thân đừng khách sáo. Đây là chuyện con dâu như con nên làm a. Giang Hiểu Nguyệt miệng không ngừng cười, nghĩ đến một hồi Tấn Lâm hồi phủ, biết được tin này sẽ vui mừng như thế nào nàng liền tươi cười. Tấn Lâm những tháng qua thường hay cũng Tấn Phong đến quân doanh, còn chuyện kinh doanh ở Lâm Nguyệt Lâu ngày càng đông khách hơn cũng một tay Tấn Lâm quản lý. Phượng Linh gả vào Dương phủ nàng cũng không còn ở Lâm Nguyệt Lâu phụ giúp Tấn Lâm nữa. Giờ mọi chuyện đều do Tấn Lâm giải quyết. Thấy Tấn Lâm mệt mỏi nàng cũng muốn san sẽ bớt chuyện tửu lâu, nhưng sức khỏe nàng vốn dạo gần đây lại không khỏe, Tấn Lâm cũng không muốn nàng mệt mỏi nên cương quyết không để nàng ra tửu lâu. Nào là ‘nương tử ta xinh đẹp như thế, ra ngoài để người khác ngắm nhìn ta thật không vui a.’, hay ‘phu quân nàng là người tài giỏi xuất chúng mấy chuyện này có làm sao a’… Giang Hiểu Nguyệt bị Tấn Lâm nói đến nhứt đầu nên cũng đồng ý, không đòi ra tửu lâu nữa. _Tiểu thư, chúc mừng người. Tiểu Mai cười đến sáng lạn, nghe tin tiểu thư mang tin hỷ nàng cũng vui mừng không kém, chứng kiến cảnh Tấn Lâm ôn nhu, yêu thương đối với tiểu thư nhà nàng thời gian qua. Nàng cảm thấy đa tạ trời cao, cuối cùng tiểu thư nàng cũng có được hạnh phúc. _Ân, đa tạ ngươi. Giang Hiểu Nguyệt cười nói _Tiểu Mai, ngươi đến Giang phủ, nói với thừa tướng, Nguyệt nhi đã mang hài tử. Tấn phu nhân cười nhân hậu nhìn Giang Hiểu Nguyệt, cũng dặn dò tiểu Mai đi báo tin. --- Phủ phò mã _Chúc mừng phò mã, công chúa đã mang hỷ mạch. Tô thái y trong cung được Triệu Uyên công chúa truyền đến phủ phò mã để bắt mạch cho công chúa. Phát hiện hỉ mạch, hắn cũng vui vẻ chúc mừng _Hỉ mạch. An Minh Hiên biết tin Triệu Uyên mang thai trong lòng cũng không có cảm xúc gì, chỉ nói như thế rồi bảo thuộc hạ cho ngân lượng Tô thái y. Triệu Uyên, trên giường nghe tin nàng có thai, thì vui mừng đến muốn khóc. Nhưng nhìn thấy nét mặt không cảm xúc gì của An Minh Hiên, khiến tâm nàng càng chua xót. Đợi Tô thái y cùng mọi người rời đi nàng nói: _Phò mã, ngươi không thích hài tử của chúng ta hay sao? _Công chúa chắc cũng biết ý ta, ta sẽ đợi nàng hạ sinh. Những gì nàng đã hứa với ta, mong nàng nhớ rõ. An Minh Hiên hững hờ đáp, hắn chỉ mong nhanh đến ngày được thực hiện kế hoạch của mình. Giang Hiểu Nguyệt hắn nhất định phải chiếm lấy được nàng, nếu không có trái tim thì thể xác cũng không tệ. _An Minh Hiên, chàng thật nhẫn tâm. Chẳng lẽ trong mắt chàng chỉ có Giang Hiểu Nguyệt. Dù chúng ta có hài tử cùng nhau, chàng cũng không quan tâm. Triệu Uyên tức giận nói, nước mắt cũng rơi xuống nàng thật sự rất ủy khuất. Cứ ngỡ đến khi có hài tử của nhau người này sẽ một lòng yêu thương nàng. Nhưng cho dù nàng có làm gì tâm hắn cũng dành cho Giang Hiểu Nguyệt. _Sắc trời đã tối, công chúa nghỉ ngơi sớm đi. An Minh Hiên nói xong liền lập tức bỏ đi, để Triệu Uyên một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Tấn phủ Tấn Lâm hôm nay về trễ hơn mọi ngày, Tấn Phong đã hồi phủ hơn canh giờ trước. Quân doanh có tổ chức tiệc, Tấn Lâm tính về cùng phụ thân nhưng lại bị bắt lại. Còn bị ép uống rượu, trong người có chút ngà ngà say trở về phủ. Nhưng vẫn không quên mua bánh quế hoa mà Giang Hiểu Nguyệt thích ăn nhất. Vừa đến phòng đã đẩy cửa vào, giọng nói vui vẻ nhưng đầu vẫn cúi nhìn bánh quế hoa trên tay nói: _Băng nhi, ta có mua bánh quế hoa nàng thích ăn nhất a. Mấy hôm nay nàng ăn uống không được ta thật sự rất đau lòng a. Nói xong miệng nở nụ cười tươi rối ngước mắt lên thì nhìn thấy trong phòng không chỉ có mỗi mình Giang Hiểu Nguyệt, mà còn có tiểu Mai, tiểu Trúc cùng cha nương. Tưởng mình say rượu nhìn nhầm, còn không quên dụi dụi mắt nhìn lại cũng thấy mọi người, liền đưa tay đem bánh để ở phía sau lưng. _Lâm nhi, bánh quế hoa của mẫu thân đâu? Tấn phu nhân nhìn hài tử mình lúng túng như bị bắt tại trận làm chuyện xấu cũng hứng thú trêu chọc _Ân, đã khuya rồi, Lâm nhi tưởng mẫu thân đã nghỉ ngơi. Nên chỉ có mua cho Nguyệt nhi a. _Đúng là trời cùng đã khuya a. Lão gia, vậy chúng ta về phòng để tụi nhỏ còn nghỉ ngơi. Tấn phu nhân cũng không muốn chọc Tấn Lâm nữa, nàng cũng rất biết đều nói _Ân, chúng ta về phòng. Tấn Phong miệng vẫn còn ý cười nồng đậm, khác hẳn lúc ở quân doanh khi sáng. Tấn Lâm có chút khó hiểu nhìn phụ thân mình. Lúc trở về phủ, Tấn Phong nghe tin phu nhân mình nói chuyện Giang Hiểu Nguyệt đã mang thai liền vui vẻ, lập tức muốn cùng nàng đến thăm. Tấn Nhân tuy là huynh trưởng nhưng vẫn chưa thành gia lập thất không biết khi nào mới để Tấn gia có tự, Tấn Lâm thân là đệ đệ lại thành thân trước huynh trưởng, nương tử hắn còn vì Tấn gia khai chi tán diệp quả thật là chuyện vui đối với trên dưới Tấn phủ. _Ân phụ thân, mẫu thân đi thong thả. Tấn Lâm đứng trước cửa phòng nói _Thiếu gia, chúc mừng người. Tiểu Trúc tươi cười nói _Cô gia, chúc mừng người. Tiểu Mai cũng tươi cười nói theo Tấn Lâm nhìn hai người bọn họ nói mà không hiểu gì, định hỏi rốt cuộc có chuyện gì? Thì đã thấy bọn họ bỏ đi. Tấn Lâm nhìn theo lắc đầu. Đóng cửa đi vào, nên hỏi Băng nhi sẽ tốt hơn. Tấn Lâm đi đên bên giường, nhìn thấy Giang Hiểu Nguyệt ôn nhu như nước nhìn mình, nàng đang ngồi dựa vào gối ở phía sau, nét mặt trong hồng nhuận có khí sắc hơn mọi khi, Tấn Lâm bớt đi phần nào lo lắng, tươi cười ngồi bên xuống giường, ôm nàng nói: _Mới không gặp nàng một chút, ta liền cảm thấy nhớ nhung a. Cằm đặt lên vai Giang Hiểu Nguyệt, giọng nói nghe có chút ủy khuất. _Thật sao? Hôm nay chàng lại uống rượu a. Giang Hiểu Nguyệt ngửi được mùi rượu nồng nặc của Tấn Lâm, cùng hơi thở nóng của Tấn Lâm trên người nàng. _Ân, ta cố tình muốn về với phụ thân, nhưng bọn họ lại không cho? Tấn Lâm nhắm mắt cảm nhận hương thơm trên người Giang Hiểu Nguyệt _Sao này, chàng đừng uống rượu nữa, không tốt cho sức khỏe? Giang Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng vỗ lưng Tấn Lâm nói, mặt vẫn nguyên ý cười _Ân, nghe theo lời Băng nhi a. Tấn Lâm gật gù nói, sau đó đẩy nhẹ cơ thể mình ra khỏi người nàng, tay móc vào trong lồng ngực đem bánh quế hoa còn nóng đưa cho Giang Hiểu Nguyệt nói: -Băng nhi, nàng ăn đi a, còn nóng.
|
CHƯƠNG 53: HÀI TỬ Giang Hiểu Nguyệt nồng đậm ý cười hạnh phúc, Tấn Lâm luôn như thế với nàng, nhẹ nhàng ôn nhu chăm sóc nàng, dù bận đến đâu, hay vất vã đến đâu vẫn ân cần quan tâm nàng. Giang Hiểu Nguyệt ăn từng miếng bánh quế hoa của Tấn Lâm mua cho nàng, cũng uy Tấn Lâm ăn cùng nàng. Đến khi ăn xong, Giang Hiểu Nguyệt ánh mắt thâm tình nhìn Tấn Lâm nói: _Lâm nhi, ta có chuyện quan trọng muốn nói với chàng. Tấn Lâm nghe thấy ngữ điệu nghiêm túc của Giang Hiểu Nguyệt, biết chuyện nàng sắp nói sẽ rất quan trọng cũng ngồi thẳng người, ánh mắt tập trung nhìn nàng. _Ta đã mang thai được hơn một tháng. Đại phu đã bắt mạch. Chuẩn xác vô cùng. Chàng sắp được làm phụ thân rồi. Giang Hiểu Nguyệt mỉm cười thực khuynh thành, mắt long lanh đầy nước. Nàng cảm nhận được sự vui sướng trong mắt Tấn Lâm nhìn nàng, đôi tay có chút run rẩy áp trên má nàng. Giang Hiểu Nguyệt nắm tay Tấn Lâm thật chặt cùng nhau lan tỏa niềm hạnh phúc này. Tấn Lâm nghe tin nàng mang thai, trong lòng vui mừng đến muốn khóc, cảm giác sung sướng tột cùng. Cuối cùng kết tinh tình yêu của bọn họ cũng có thể tồn tại. Ánh mắt chan chứa yêu thương cùng cưng chiều nhìn Giang Hiểu Nguyệt, nói: _Đa tạ nàng, Băng nhi. _Ngốc tử. Giang Hiểu Nguyệt ôm Tấn Lâm thật chặt vùi đầu vào ngực của đối phương, lắng nghe nhịp tim của Tấn Lâm đang vì nàng mà đập, hạnh phúc mỉm cười. Sau một hồi ôm nhau, điều chỉnh được cảm xúc, Tấn Lâm rời khỏi cái ôm của nàng, đứng dậy hai tay chấp về phía trước, cười sáng lạn nói: _Chúc mừng Hiểu Nguyệt cô nương, nàng sắp được làm mẫu thân rồi a. Giang Hiểu Nguyệt trong lòng cũng cao hứng, đứng dậy làm y hệt động tác của Tấn Lâm, nàng cười rạng ngời nói: _ Chúc mừng Tấn Lâm công tử, chàng sắp được làm phụ thân rồi a. Cả hai ánh mắt yêu thương nhìn nhau, rồi bật cười thành tiếng. Cả căn phòng đều lan tỏa hương vị tình yêu của cả hai. --- Thời gian như một cỗ máy xoay chuyển, ngày mai là lại đến ngày kị của mẫu thân Giang Hiểu Nguyệt. Nghe tiểu Mai nói mỗi lần đến ngày này Giang Hiểu Nguyệt đều nhốt mình yên tĩnh trong phần. Lão gia muốn tổ chức sinh thần cho nàng, thì nàng lại một mực từ chối. Nàng luôn cho rằng cái chết của mẫu thân chính là do nàng mà ra, trong lòng luôn khó chịu như tảng đá đè nặng lấy nàng. Tấn Lâm nhìn nét mặt không mấy vui vẻ của Giang Hiểu Nguyệt cũng biết được chuyện gì đang xảy ra. Nhìn Giang Hiểu Nguyệt đang ngồi trên giường, bụng nàng đã được năm tháng hơn cũng có phần nhô lên thấy rõ, Tấn Lâm đi đến bên cạnh nàng, khom người kề tai lên bụng Giang Hiểu Nguyệt nói: _Hài nhi, con có phải hay không lại đạp phá mẫu thân a? _Không a, con thật sự rất ngoan. Tấn Lâm giả giọng tiểu hài tử nói _Vậy sao? Vậy sao mẫu thân con lại không vui, ngây cả cười với phụ thân cũng tiết kiệm a _Có phải phụ thân người trêu hoa ghẹo nguyệt nên mẫu thân mới không thèm quan tâm đến người a _Hừ, con dám nói phụ thân như vậy, có tin ta đánh con đến mông nỡ hoa không a. _Oe..oe.. oe.. oe.. mẫu thân cứu con, phụ thân ức hiếp con a… Phốc… Giang Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng bị Tấn Lâm chọc cười, kéo Tấn Lâm ngồi lại lên giường. Giang Hiểu Nguyệt giọng nói trách móc nói: _Hài tử, còn chưa ra đời, đã bị chàng dọa sợ _Hắc hắc, ai bảo hài tử dám khi dễ phụ thân nó a. Tấn Lâm tâm cũng nhẹ nhõm phần nào, cuối cùng cũng đã thấy nàng cười. _Lâm nhi, chàng đã suy nghĩ tên đặt cho con chưa? Giang Hiểu Nguyệt tay đặt trên tay Tấn Lâm đang xoa bụng nàng hỏi _Ân ta đã đặt tên con chúng ta rồi a. Là nam hài thì tên Tấn Dương. Nữ hài thì tên Tấn Hiểu Tuyết. Nàng thấy như thế nào a? Tấn Lâm lấy tay để đầu Giang Hiểu Nguyệt tựa lên vai mình cười nói _Tên rất hay, Dương Dương – Tiểu Tuyết, nghe thực hay. _Hắc hắc, cho nàng xem cái này. Tấn Lâm móc từ trong ngực ra hai đôi giày hài tử, một giày nam tử, một giày nữ tử cùng một chiếc khăn cổ tròn màu trắng bằng lông thú. Mấy ngày qua đợi đến đêm Giang Hiểu Nguyệt ngủ say giấc, Tấn Lâm mới dám thêu thùa một chút, xem như quà tặng cho hài tử mình. Cười tươi nói tiếp: -Ta phải thêu mấy hôm mới được a, vẫn không bằng tay nghề của nàng. Trời cũng ngày càng lạnh, nàng cũng cần phải đủ ấm. Tay đeo khăn cổ quấn quanh cổ trắng noãn của Giang Hiểu Nguyệt mỉm cười hài lòng.
|
CHƯƠNG 54: HIỀN TẾ LẠI ĐẾN _Ân, ta thấy nó rất đẹp a. Giang Hiểu Nguyệt nhìn những món đồ này do chính tay Tấn Lâm làm trong lòng liền ngọt ngào, cỗ nước ấm lan tỏ. Đưa tay Tấn Lâm lên nhìn, từng mũi kim chi chích lên thịt lòng quặn chua xót thỏi thỏi nhẹ. Tấn Lâm bị nàng làm nhột đến cười khanh khách Giang Hiểu Nguyệt nói: _Áo choàng của chàng cũng đã cũ rồi, đợi khi sinh hài tử. Ta liền may cho chàng một chiếc, ta một chiếc, hài tử một chiếc. Có được hay không? _Thật hay a. Nhưng làm nhiều như thế, Băng nhi sẽ mệt. Ta thực không đành lòng a. _Miệng lưỡi trơn tru. Giang Hiểu Nguyệt biết người kia nịnh nọt nhưng cũng cao hứng không ít _Hắc hắc.. Băng nhi, hôm nay ta muốn dẫn nàng về thăm nhạc phụ a. Dù gì mai chúng ta cũng phải về. Hay là hôm nay về sớm một hôm. Để nhạc phụ cùng nàng có thể chuyện trò nhiều một chút. Ta đã xin cha nương, lễ vật cũng đã chuẩn bị cả rồi, chỉ cần nàng gật đầu chúng ta liền đi xuất phát. _Ân, đa tạ Lâm nhi. Giang Hiểu Nguyệt cười ôn nhu nói, nàng biết mỗi khi đến ngày kị của mẫu thân không chỉ có nàng đau khổ, mà phụ thân cũng như thế. Huynh trưởng lại ở biên cương không về, cả phủ chỉ có phụ thân cô đơn, là nữ nhi được phụ thân hết mực thương yêu, nàng cũng muốn trở về sớm một chút bên cạnh người. Mỗi năm, trước ngày đại kị của mẫu thân nàng cũng đều cùng phụ thân dùng cơm. Lúc đầu nàng tính nói với Tấn Lâm chuyện này nhưng thấy người kia suốt ngày mệt nhọc, từ lúc nàng mang thai đến giờ càng mệt mỏi hơn nên nàng cũng không muốn làm phiền, dự là một lát sẽ nói với mẫu thân xin về nhà trước. Không ngờ hôm nay Tấn Lâm lại không đến quân doanh, sáng đến giờ chỉ bên cạnh nàng chọc nàng cười, lại biết Tấn Lâm đã chuẩn bị mọi thứ vì nàng. Thật sự tâm cảm động không ngừng. Người này đối với nàng, quả thật rất yêu thương đến mức nàng lo sợ, sợ một ngày nào đó mất đi người này nàng sẽ không trụ nổi. --- Giang Phủ Xe ngựa đến nơi, Tấn Lâm dìu Giang Hiểu Nguyệt xuống, từ từ tiến vào Giang phủ. Trước đại sảnh là một vị trung niên ánh mắt yêu thương nhìn về hướng hai người đang đi tới. Đặc biệt dành cho người nữ tử đang mang thai. Tấn Lâm lễ phép hành lễ: _Tiểu tế, bái kiến nhạc phụ. _Nguyệt nhi, bái kiến phụ thân. Giang Hiểu Nguyệt ánh mắt xúc động nhìn phụ thân nàng, nhìn bóng lưng cô quạnh của người. Lòng càng chua xót. _Ân, miễn lễ. Hai con mau đứng dậy, Nguyệt nhi đang mang thai phải cẩn thận một chút. Giang Minh tiến đến đưa tay về phía cả hai _Phụ thân, người dạo này sức khỏe như thế nào? _Ta rất khỏe, con yên tâm đi. Lâm nhi trông ngươi dạo này ốm đi không ít. Giang Minh nhìn Tấn Lâm quanh một vòng rồi nhận xét, quả thật ốm hơn lần trở về lúc trước _Đa tạ nhạc phụ quan tâm. Tấn Lâm cười cười cho qua chuyện. Từ lúc Giang Hiểu Nguyệt mang thai, Tấn Lâm chăm sóc có phần vất vả lại chuyện ở quân doanh, tửu lâu thời gian ngủ không nhiều, ăn uống cũng không tốt. Ốm cũng là chuyện không tránh được. Giang Hiểu Nguyệt cũng cẩn thận đánh giá Tấn Lâm, đúng như lời phụ thân nói. Tấn Lâm đã ốm hơn trước rất nhiều. Nàng biết từ lúc nàng mang thai tính khí thất thường, hay cáu gắt đôi khi khó hầu hạ đến cả tiểu Mai còn sợ nàng cáu gắt, chỉ có Tấn Lâm dù nàng như thế nào cũng ôn nhu, nhẹ nhàng với nàng không cáu gắt. Tấn Lâm thấy nàng nhu tình nhìn mình, ánh mắt chứa chan, biết nàng đang áy náy, Tấn Lâm né đi ánh mắt của nàng, nhìn Giang Minh cười nói: _Nhạc phụ, con nghe nói hết năm nay, huynh trưởng sẽ được trở về kinh thành. Chuyện này người có hay chưa? _Ân, ta đã nghe hoàng thượng nói chuyện này, nghe nói đại ca của ngươi cũng về trong lần này. _Ân, chuyện này con cũng đã nghe qua. Như vậy thật tốt, đợi năm sau một cựu phụ, một bá bá trở về, con nhất định sẽ thay hài tử đòi quà thật hậu hỉnh a. Tấn Lâm hào hứng nói _Haha.. Được.. Ta cũng sẽ thay ngoại nhi mình dành một chút lợi. Giang Minh cười hào sảng nói thêm, đối với Tấn Lâm hắn cũng xem như hài tử mình mà đối đãi. Giang Hiểu Nguyệt nghe màn đối đáp của một già một trẻ mà phì cười. Giờ nàng đang cảm thấy rất hạnh phúc. Phu quân nàng tuy không là nam tử thật sự nhưng so với hàng trăm hàng vạn nam tử trên thiên hạ hẳn còn hơn rất nhiều. Nàng không cảm thấy bản thân bất hạnh mà cực kỳ tự hào vì có được Tấn Lâm làm phu quân của nàng. Cả ba cùng nhau ăn cơm vui vẻ, không khí ấm áp lại trở về về Giang gia. Giang Hiểu Nguyệt trong mình có chút mệt mỏi nên được tiểu Mai đưa về phòng nghỉ ngơi trước. Giờ căn phòng to lớn chỉ còn hai người. Giang Minh thở dài nói: _Nguyệt nhi, tính tình có phần cố chấp, mỗi năm đến ngày này. Nhìn Nguyệt nhi đều rất khổ sở. Ta thật sự rất đau lòng. _Nhạc phụ, người đừng lo lắng quá. Rồi nàng sẽ dần dần hiểu ra thôi. Giờ nàng cũng sắp làm mẫu thân, con tin nàng cũng sẽ hiểu được tình cảm của phụ mẫu dành cho con cái là như thế nào? Tấn Lâm nhẹ nhàng an ủi _Đa tạ con Lâm nhi. Nhờ có con, ta thấy Nguyệt nhi mới cười nhiều như thế, không còn vẻ lạnh lùng khó gần nữa. Thật sự đa tạ con. _Nàng là nương tử của con. Đây cũng là chuyện con nên làm. Con cũng như người luôn mong muốn nàng ấy hạnh phúc và vui vẻ. _Haha… hài tử tốt.. hài tử tốt. Giang Minh cười đến sáng lạn, tay vỗ vỗ vai Tấn Lâm _Nhạc phụ, người có căn phòng nào trống không a? Con muốn mượn người một căn, ngày mai sử dụng. _Có a, giờ ta sẽ dẫn con đến. Căn phòng này là của mẫu thân Nguyệt nhi lúc sinh nàng ra. Từ khi nàng mất ta không dùng căn phòng đó nữa, chỉ để căn phòng đó dành tưởng niệm nàng. Khi nhớ đến nàng ta lại đến nơi đó. Giang Minh nét mặt mang tâm sự nói, hẳn có thể thấy được tình cảm hắn dành cho thê tử quá cố của mình là nhiều như thế nào. _Đa tạ người, nhạc phụ.
|