Nàng Như Thế Nào A?
|
|
CHƯƠNG 46: TÌNH THÂM Ý TRỌNG (4) Giang Hiểu Nguyệt xuống nhà bếp, sắc thuốc cho Tấn Lâm, nàng cũng muốn bản thân mình chăm sóc người kia như người kia đã từng vì nàng mà làm. ‘Phu quân, đợi khi chàng tỉnh lại, ta nhất định sẽ tính số người. Dám viết thư hưu ta, dám dối lừa ta a’. Càng nghĩ đến Tấn Lâm, khóe miệng Giang Hiểu Nguyệt giương lên ý cười, nhanh chóng cầm khây thuốc trên tay về phòng. Tấn phu nhân, sau khi nghe tin Tấn Lâm không sao, liền đến phòng thăm hài tử mình. Có điều từ lúc đến đây nàng đều không thấy Giang Hiểu Nguyệt. Có thể hay không Nguyệt nhi biết thân phận thật của Lâm nhi, giận quá mà đã bỏ đi. Là Tấn gia có lỗi với nàng. Tấn phu nhân ánh mắt đau buồn nhìn hài tử trên giường, từ lúc hôn mê đến giờ không biết tiểu tử này đã gọi ‘Băng nhi cẩn thận’. Có thể thấy tình cảm hài tử mình dành cho Nguyệt nhi sâu đậm như thế nào. Nếu biết được sự thật nàng không chấp nhận thân phận, không biết Lâm nhi của nàng sẽ đối mặt như thế nào. Tấn phu nhân đưa khăn tay lên lau nhẹ khóe mắt, thúc thích _Mẫu thân, người sao lại khóc. Phu quân có chuyện gì sao? Giang Hiểu Nguyệt vừa mới vào phòng lại nghe thấy tiếng thúc thích của Tấn phu nhân đặt khây thuốc trên bàn, lo lắng đến hỏi _Nguyệt nhi.. con còn ở Tấn phủ sao.. Tấn phu nhân ngạc nhiên nhìn Giang Hiểu Nguyệt. Nàng cứ cho rằng Giang Hiểu Nguyệt đã quay về phủ thừa tướng _Mẫu thân, hôm nay người làm sao vậy, con không ở Tấn phủ thì ở đâu a, có phải Nguyệt nhi làm gì sai, khiến người giận muốn đủi Nguyệt nhi ra khỏi phủ a. Giang Hiểu Nguyệt luống cuống nói _Hài nhi ngốc, làm sao có thể, con là một hài tử tốt.. Ta chẳng qua cứ tưởng con biết được thân phận của Lâm nhi không chịu được nên trở về Giang phủ. Tấn phu nhân đứng dậy tay nắm chặt tay Giang Hiểu Nguyệt giọng thâm tình nói: -Nguyệt nhi, ta và Lâm nhi có lỗi với con, thực xin lỗi. _Mẫu thân, người đừng nói như vậy. Con mới thực sự may mắn khi được gả vào Tấn gia, được làm con dâu của người. Người cùng phụ thân ai cũng đều thương yêu con như hài tử ruột thịt. Tấn Lâm, chàng cũng một mực yêu thương con. Con mặc kệ chàng ấy là ai, chỉ cần biết chàng là người đã cùng con bái đường, chỉ cần biết trong lòng chàng duy nhất có mình con như vậy con đã mãn nguyện rồi. Giang Hiểu Nguyệt nói nước mắt cũng rơi, rơi vì hạnh phúc đây đều là những lời tâm can của nàng. Nàng ánh mắt kính trọng nhìn Tấn phu nhân nói: -Mẫu thân, xin người thành toàn cho chúng con. Giang Hiểu Nguyệt khom người quỳ xuống Tấn phu nhân cảm động, nàng nhìn Giang Hiểu Nguyệt nước mắt lại không ngừng rơi, nàng đỡ Giang Hiểu Nguyệt đứng dậy ngữ điệu ôn nhu nói: _Lâm nhi là hắn có phước mới có thể lấy được con làm nương tử. Hai đứa đều là con của ta, phải thật hạnh phúc có biết không. Lâm nhi khi tỉnh lại biết chuyện này chắc chắn sẽ cười đến ngây ngốc. Mẫu thân thực sự đa tạ con Nguyệt nhi. _Mẫu thân, người quá lời rồi. Giang Hiểu Nguyệt mỉm cười ngọt ngào nhìn người đang nằm trên giường. _Nguyệt nhi, con đường phía trước rất khó đi, con sẽ không được làm mẫu thân, con có hối hận hay không? _Chỉ cần bên cạnh chàng, dù cái giá phải trả đắc như thế nào, con cũng chấp nhận. Giang Hiểu Nguyệt chân thành nói Băng nhi, cẩn thận… Tấn Lâm trong cơn hôn mê lại bắt đầu la sảng, Giang Hiểu Nguyệt liền đi đến bên giường thấy Tấn Lâm cơ thể run rẩy đổ đầy mồ hôi, đến cả khi hôn mê lại càng lo lắng cho nàng. Giang Hiểu Nguyệt hốc mắt đỏ ngầu hơn, tay vỗ nhẹ mặt đối phương, hy vọng Tấn Lâm có thể tỉnh lại: _Lâm nhi, chàng mau tỉnh lại. Tấn Lâm trong cơn mê nghe thấy giọng nói thân quen gọi mình tỉnh liền, dần dần mở mắt ý thức Giang Hiểu Nguyệt đang nhìn mình chằm chằm, không nghĩ nhiều bật người ngồi dậy ôm nàng thật chặt trong ngực, ngữ điệu chân thành có chút yếu ớt nói: _Băng nhi, nàng không sao, thật đa tạ trời đất. Ách… Tấn Lâm đụng vào miệng vết thương từ giờ không quản nhiều đến giờ mới phát hiện đau _Ngốc, không được cử động mạnh, vết thương rất sâu, mau nằm xuống để ta thay băng vết thương. Giang Hiểu Nguyệt rời khỏi cái ôm của Tấn Lâm đỡ người đối phương nằm xuống giường. Lúc này, Tấn phu nhân mới lên tiếng: _Lâm nhi, con đã tỉnh, có biết mẫu thân lo cho con lắm không? _Mẫu thân, con xin lỗi đã để người lo lắng. Tấn Lâm giờ mới phát hiện có mẫu thân trong phòng, nét mặt hơi ái ngại nói Tấn phu nhân cũng không trách hài tử mình, có nương tử liền quên nương. Lúc đầu nàng rất sợ Nguyệt nhi sẽ không chấp nhận Lâm nhi. Giờ thì tốt quá rồi, gánh nặng của nàng cũng như được giải tỏ. Thêm Tấn Lâm đã tỉnh lại, nàng cũng thật sự cao hứng, cười thật tươi nói: _Con hảo hảo nghe lời Nguyệt nhi, mẫu thân phải về phòng báo tin con đã tỉnh cho lão gia. Người hôm nay cũng rất lo lắng cho con. _Ân, mẫu thân đi thong thả. Tấn Lâm cười cười nói, Giang Hiểu Nguyệt thì ra dìu Tấn phu nhân ra khỏi phòng. Lúc Tấn Lâm bị thương trở về phủ Tấn Phong còn đang ở quân doanh chưa về. Khi hay tin Tấn Lâm bị trọng thương nghiêm trọng liền đến thăm lại bị Tấn phu nhân ngăn cản, nói đã có Giang Hiểu Nguyệt chăm sóc còn có Lâm cô nương, bảo hắn không tiện đến. Với lại, Tấn phu nhân cũng muốn biết người nào lại dám có gan hành thích con của đại tướng quân, Tấn Lâm tuy lúc trước có ăn chơi lêu lỏng nhưng cũng là hài tử ngoan làm sau có thể gây thù chuốc oán với người nào, lại còn muốn lấy mạng nữa chứ. Nàng nói với Tấn Phong, bảo người đi điều tra sự việc. Khi Tấn Phong ra ngoài, nàng mới đến phòng Tấn Lâm. Có lẽ giờ này lão gia đã trở về, Tấn phu nhân cước bộ nhanh hơn trở về phòng mình. Sau khi tiễn Tấn phu nhân ra về, Giang Hiểu Nguyệt cũng bắt đầu băng bó vết thương cho Tấn Lâm. Tấn Lâm hai mắt mở đến hết cở, chăm chú nhìn Giang Hiểu Nguyệt. Hốc mắt đỏ lên, giọng run run nói: _Băng nhi, nàng.. nàng đã biết.. đã biết thân phận của ta.. _Ân, đã biết. Giang Hiểu Nguyệt bình tĩnh đáp, tay vẫn thuần thục băng bó Ách.. Tấn Lâm trong lòng như trăm mối tơ vò, Băng nhi đã biết thân phận mình, sao nàng lại không tức giận, không hận mình, không né tránh mình, lại còn ôn nhu như mọi người chăm sóc mình. Nhưng cũng không đúng ngữ điệu này rõ ràng là thấy nàng đang tức giận, nàng tức giận chuyện ta lừa gạt nàng, đúng rồi sao lại không tức giận được chứ. Giang Hiểu Nguyệt nhìn đối phương ánh mắt đan xen cảm xúc nhìn nàng, vui vẻ có, bi ai có, thống khổ có, không nhịn được nữa, sợ đối phương lại suy nghĩ lung tung nàng nói: _Ta mặc kệ chàng là ai. Ta chỉ cần biết chàng là Tấn Lâm, là phu quân của Giang Hiểu Nguyệt này. Cả đời là như vậy. Chàng đừng nghĩ ngợi lung tung. Tấn Lâm nghe Giang Hiểu Nguyệt nói, nước mắt không tự chủ rơi, rơi vì hạnh phúc, nàng chấp nhận ta, nàng thực sự chấp nhận ta. Haha.. _Băng nhi, đa tạ nàng. Nàng đúng là tiên nữ hạ phàm, bồ tát tái thế a. Đa tạ nàng.. Tấn Lâm cười đến sáng lạn như hài tử nhận được quà. Giang Hiểu Nguyệt nhìn Tấn Lâm cao hứng cũng vui vẻ không kém, nhớ đến chuyện gì, nàng liền thu hồi ý cười, ngữ điệu sâu sa nói: _Hình như phu quân muốn hưu ta a. _Ách… ta.. ta.. ta sợ nàng sẽ không chấp nhận ta.. nên mới.. Để ta sang thư phòng đốt bỏ hưu thư đó. Tấn Lâm tính ngồi dậy lại bị Giang Hiểu Nguyệt cản lại _Nằm yên ở đây cho ta, chuyện lần này ta sẽ ghi nợ với chàng. Khi nào khỏe lại liền tính sổ một lượt. Giang Hiểu Nguyệt cười giảo hoạt nhìn Tấn Lâm. Tấn Lâm há hốc mồm nhìn Giang Hiểu Nguyệt, nàng đúng thật là bá đạo a. Giang Hiểu Nguyệt căn dặn Tấn Lâm nằm im trên giường, nàng xuống nhà bếp hâm lại chén thuốc. Tấn Lâm nào thực ngoan ngoãn như thế, thấy nàng rời đi, chân cũng nhanh chóng xuống giường có điều vết thương còn nặng nên đi lại có chút khó khăn, nhưng vẫn kiên trì đi phía sau nàng. Đến nhà bếp, Giang Hiểu Nguyệt đổ thuốc vào siêu bắt đầu hâm nóng. Tấn Lâm nhìn phía sau nàng, khóe miệng cười đến mãn nguyện. Hắn đang thực sự tràn ngập trong hạnh phúc, cứ ngỡ khi biết được sự thật Giang Hiểu Nguyệt sẽ oán hận mình, sẽ bỏ mặc mình hay nói những lời cay độc với mình, nhưng nàng không như thế cứ điềm nhiên, thành thành thật thật nói rõ lòng nàng. Tấn Lâm ta tu mấy đời mới có thể cùng nàng nên duyên cầm sắc.
|
CHƯƠNG 47: KHÔNG THỂ NGỪNG YÊU-ĐẬM SÂU Tấn Lâm đi nhanh đến bên cạnh Giang Hiểu Nguyệt, cầm lấy tay nàng thỏi thỏi ngữ điệu trách móc nói: _Nàng làm sao a, nóng như vậy mà lại dùng ta cầm trực tiếp, bỏng mất rồi. Nguyên lai, Giang Hiểu Nguyệt thấy thuốc sôi, có phần nóng vội quên mất nước đang nóng trực tiếp cầm tay bắt lấy siêu thuốc, nàng khẻ nhăn mày nhưng không hề la đau. Từ nhỏ nàng đã luôn như thế cho dù có đau cách mấy cũng sẽ chịu đựng, có điều không ngờ lại nghe thấy ngữ khí lo lắng xen lẫn trách móc của người kia khiến nàng mỉm caười hạnh phúc nhưng cũng không trêu chọc nói: _Ta không sao, ta đã nói chàng ngoan ngoãn nằm trên giường rồi a, lại không nghe lời ta. Có phải chàng liền muốn tối nay chịu phạt, ngủ dưới sàn a. _Ách.. Nàng thật là.. tay bị bỏng còn trêu chọc ta.. Ta đang bị thương a không thể xuống nền ngủ, nàng có đủi ta cũng không đi, ta phải ôm nàng mới ngủ được a. Tấn Lâm cười giảo hoạt, thoa thuốc trị bỏng lên tay nàng _Hồ nháo. Giang Hiểu Nguyệt mặt đỏ lên, phu quân nàng cho dù đang bị thương nhưng mặt vẫn dày như ngày nào. _Hắc..hắc.. Băng nhi mỗi khi e ngại lại càng xinh đẹp a. Tấn Lâm cười đến sáng lạn _Còn nói.. chàng mau uống thuốc rồi còn về phòng nghỉ ngơi. Giang Hiểu Nguyệt tay cầm chén thuốc thỏi thỏi đưa đến Tấn Lâm. Tấn Lâm nhìn chén thuốc màu sậm mà nuốt nước bọt, từ nhỏ bản thân ghét nhất chính là uống thuốc a, lần trước vì muốn nhanh lên đường trở về Tấn phủ nên mới đánh liều một ngụm uống sạch, giờ thật không có can đảm như thế. Tấn Lâm lắc lắc đầu nói: _Băng nhi không uống có được hay không? _Chàng là đang sợ thuốc đắng a. Giang Hiểu Nguyệt nhịn không cười nhìn Tấn Lâm, gương mặt ngờ nghệch y như hài tử _Ân, ta không uống đâu. Tấn Lâm cúi đầu nói Giang Hiểu Nguyệt không nói thêm câu nào, tay cầm chén thuốc uống hết vào miệng, tay kia nâng lấy cằm Tấn Lâm, môi kề môi, từ từ đưa chất lỏng trong miệng nàng truyền sang đối phương. Tấn Lâm hết sức kinh ngạc hai mắt mở thật to, Giang Hiểu Nguyệt chậm rãi, ôn nhu truyền thuốc, mặc kệ người kia hai mắt đang mở lớn nhìn nàng. Đến khi xong rồi, nàng cười ma mị nói vào tai Tấn Lâm: _Vậy giờ, phu quân có muốn nữa không? _Ân, Tấn Lâm rùng mình một cái miệng lắp bắp nói: -Ân, uống a… _Haha, chẳng phải chàng nói không muốn uống thuốc sao? Giang Hiểu Nguyệt cười thật rạng rỡ. Tấn Lâm ngậm miệng lại, mặt bắt đầu đỏ lên, đúng là không có tiền đồ, không có tiền đồ a. Giang Hiểu Nguyệt nhìn đối phương e thẹn càng cười lớn hơn, đưa tay nhéo má người kia. Chọc ghẹo nhau xong, cả hai cũng trở về phòng. Hôm nay có lẽ là ngày mệt mỏi nhất của hai người, cũng là ngày hạnh phúc nhất của cả hai. Rất nhanh hai người đều chìm vào giấc mộng đẹp. ]-----] Ngày hôm sau, Tấn Lâm vẫn còn đang ngủ say, Giang Hiểu Nguyệt đã đến Lâm Nguyệt Lâu. Lâm Ninh Tĩnh cũng không ở Tấn phủ, nàng trở về phủ phò mã hẹn An Minh Hiên gặp Giang Hiểu Nguyệt. An Minh Hiên biết tin Giang Hiểu Nguyệt chủ động gặp mình. Trong lòng vui sướng vô cùng, liền cho xe ngựa đến thẳng Lâm Nguyệt Lâu. ]Lâm Nguyệt Lâu] Giang Hiểu Nguyệt đang ngồi ngoài sảnh lớn đợi An Minh Hiên đến, giờ vẫn còn sớm, khách cũng không có nhiều người. Phượng Linh thấy nàng đến thì luyên thuyên hỏi Tấn Lâm có sao không, nàng cũng hài hòa đáp. Phượng Linh biết nàng đang đợi người đến, nàng cũng không làm phiền, trở về bếp làm một số món cho Tấn Lâm tí sẽ theo Giang Hiểu Nguyệt đến Tấn phủ thăm Tấn Lâm. _Nguyệt nhi, nàng đến sớm a. An Minh Hiên vừa đến Lâm Nguyệt Lâu bắt gặp thân ảnh quen thuộc mà hắn ngày nhớ đêm mong liền chạy đến tay nắm tay nàng. Giang Hiểu Nguyệt vội thu tay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn An Minh Hiên, nàng nói: _An công tử, ta đã nói với ngươi Nguyệt nhi không phải là cái tên ngươi có thể gọi. Xin tự trọng. Hãy gọi ta là Tấn thiếu phu nhân. Không đợi đối phương kịp phản ứng, Giang Hiểu Nguyệt nói tiếp: -An công tử, chuyện ngươi thuê thích khách đến hành thích phu quân ta, ta cần một lời giải thích, nếu không đừng trách ta báo quan phủ. _Haha, Tấn thiếu phu nhân, báo quan phủ.. Hahah… An Minh Hiên trong lòng thầm nghĩ ’Không ngờ Tấn Lâm lại là một cao thủ ẩn mình, hắn phái nhiều ám vệ võ công cao cường như vậy cũng không giết được hắn, xem ra là do ta khinh địch. Lần sao ngươi không may mắn như thế đâu.’, nhìn Giang Hiểu Nguyệt cười đến đau lòng nói tiếp: -Thì ra hôm nay nàng hẹn ta ra đi là để trị tội ta sao. Giang Hiểu Nguyệt ta nói cho nàng biết, dù ta có nhận tội thì cũng không có bằng chứng bắt ta a. Nàng đừng quên thân phận hiện tại của ta. Với lại, bọn chúng đều chết hết, ta thì liên quan gì a. _Được, ta mong ngươi sau này hành xử cẩn thận một chút, đừng để ta bắt được điểm yếu của ngươi. Ta không tin trên thế gian này không có dương pháp. Ta cũng cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám hãm hại chàng, ta liều chết cũng để ngươi bồi tán cùng nhau. Giang Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói, nàng không ngờ con người hiền lành, nho nhã nay lại trở nàng tàn độc như thế. _Hahaha, Nguyệt nhi, nàng có biết tại sao chúng ta bị chia cắt không, chính hắn, chính Tấn Lâm hắn đã cầu xin hoàng thượng ban hôn nàng cho hắn. Hắn là tên ngụy quân tử ta giết hắn thì có gì sai. _Không thể nào, chuyện này nhất định có hiểu lầm. Giang Hiểu Nguyệt có chút bất ngờ khi nghe An Minh Hiên nói thế, nhưng nàng hoàn toàn tin tưởng Tấn Lâm sẽ không làm chuyện như thế _Haha, đến bây giờ nàng vẫn còn bảo vệ hắn. Nguyệt nhi, nàng vì tên ngụy quân tử đó mà phản bội ta. Chát… Giang Hiểu Nguyệt trong lòng giận dữ, nàng đánh vào mặt An Minh Hiên, đây cũng là lần đầu nàng đánh người. Giang Hiểu Nguyệt nói: _Chuyện đã qua, tất cả đã là quá khứ, ngươi đừng nên nhắc lại. Cái tát này là ta thay chàng đánh ngươi, cũng như thay ta đánh ngươi. Chuyện lần này ta hi vọng sẽ không tái diễn lại. _Giang Hiểu Nguyệt nàng càng muốn bảo vệ hắn, ta càng nhất định phải giết hắn. An Minh Hiên tơ máu trên mắt nổi lên, ánh mắt căm phẫn nói _Biểu ca, huynh hiểu lầm Tấn Lâm rồi. Lâm Ninh Tĩnh nàng từ phủ phò mã chạy đến Lâm Nguyệt Lâu, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, liền nói ]Phủ phò mã] Lâm Ninh Tĩnh sau khi báo tin cho An Minh Hiên, thì nàng cũng dạo quanh phủ phò mã một lát. Nàng muốn để bản thân thanh tĩnh hơn, suy nghĩ một chút về chuyện của Tấn Lâm. Từ khi xác nhận chuyện bản thân thực yêu thích đối phương. Nàng không biết nên giải quyết như thế nào, dù gì người ta cũng có nương tử, nàng cao ngạo sau có thể chấp nhận cảnh một phu quân. Lại nói, Giang Hiểu Nguyệt nói đúng trong mắt Tấn Lâm chỉ có nàng ấy. Thật sự không hề có Lâm Ninh Tĩnh nàng. _Giang Hiểu Nguyệt không ngờ mạng ngươi lại lớn đến như vậy? Triệu Uyên đang ngồi ở lương đình thì nghe nha hoàn cận thân nàng bẩm báo, hôm qua nàng biết được tin phò mã của nàng cho người ám sát Tấn Lâm, nàng cũng đã phái theo một ám vệ của nàng đi cùng, lựa cơ hội tốt sẽ hạ sát Giang Hiểu Nguyệt, không ngờ nàng ta lại may mắn được Tấn Lâm đở cho mũi tên đó. Triệu Uyên tức giận đập mạnh bàn, nghiến răng nghiến lợi nói _Công chúa xin bớt giận, mạng của nàng ta đều nằm trong lồng bàn tay của công chúa. Chúng ta còn rất nhiều cơ hội để ra tay. _Không được, nếu chuyện này để phò mã biết, chàng nhất định sẽ hận chết ta. Trước mắt chúng ta nên án binh bất động một thời gian. _Ân, công chúa người đừng quá lo lắng. Lúc trước chúng ta còn tách bọn họ ra được huống hồ là bây giờ phò mã đã là người của công chúa. _Ngươi nói cũng đúng, cũng may lúc đó ta nhanh trí nhờ hoàng huynh hạ thánh chỉ, nếu không bây giờ bọn họ đã ở cùng bên nhau. Hừ, thứ mà bản cung muốn thì nhất định sẽ phải dành được. _Ân, công chúa là cành vàng lá ngọc, gả cho phò mã đã là thiệt thòi. Phò mã có phúc lớn mới được người để mắt đến a. _Haha, hảo.. ngươi nói hay lắm. Được rồi, mau bưng thức ăn lên, ta muốn dùng. _Ân. Lâm Ninh Tĩnh nghe xong cuộc đối thoại đó liền cởi Hắc Vũ nhanh chóng đến Lâm Nguyệt Lâu, thấy hai người bọn họ đang lớn tiếng nàng liền nói đem lại những gì nghe được kể cho An Minh Hiên nghe. _Haha, nếu hắn không cầu xin hoàng thượng ban hôn thì hắn cũng đã phạm sai lầm chính là yêu Nguyệt nhi của ta. Lý do này cũng đủ khiến hắn đền mạng. An Minh Hiên cười lớn nói, chuyện này sau khi cả hai thành thân không lâu, trước khoảng thời gian hắn đến Giang Nam thăm cựu phụ hắn đã nghe, khi đó Triệu Uyên hồi cung theo lên mẫu hậu của nàng, có uống một chút rượu khi trở về thì say mềm, nàng yêu mị muốn cùng An Minh Hiên, lúc đó An Minh Hiên tâm trạng đang buồn bực đẩy nàng ra khỏi người, khiến nàng ưu uất trong lúc say hoảng loạn nói vô tình lộ ra chuyện thánh chỉ ban hôn là do nàng ép hoàng thượng hạ lệnh. Biết được sự thật, An Minh Hiên thập phần nóng giận nếu không vì nàng ấy thân phận cao quý có thể đã bóp chết nàng, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng người ngăn cản hắn và Giang Hiểu Nguyệt bức tường khó phá hủy khiến nàng không thể quay đầu chỉ là Tấn Lâm. Nếu hắn chết, Giang Hiểu Nguyệt sẽ trở về bên cạnh hắn. An Minh Hiên vẫn quyết tâm thực hiện kế hoạch của mình. _Biểu ca, sao huynh lại trở nên như vậy? Thì ra ta đã tin nhầm huynh, xém chút nữa đã hại chết Tấn Lâm. Tại sao huynh lại lợi dụng lòng tốt của ta. Lâm Ninh Tĩnh u uất tức giận, nàng không ngờ vị biểu ca nàng một lòng kính trọng chỉ lợi dụng nàng _Có trách thì trách muội quá ngây thơ, lúc đầu ta cũng không muốn lợi dụng muội. Nhưng không ngờ, muội với Tấn gia lại có giao tình. Muội lại còn muốn giúp ta, ta làm sao có thể cô phụ ý tốt của muội. An Minh Hiên cười nhếch mép nói _An Minh Hiên, ngươi đúng là hết thuốc chửa. Hy vọng ngươi nhớ rõ những gì hôm nay ta nói với ngươi. Giang Hiểu Nguyệt ánh mắt lạnh lùng nhìn An Minh Hiên, đối với hắn nàng lúc đầu có chút đáng thương cũng một phần nguyên nhân do nàng hắn mới trở thành như thế, nhưng từ giờ nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ, nàng mới biết sự thật là do tâm ma hắn quá lớn nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi người này, nhìn sang Lâm Ninh Tĩnh thấy ánh mắt hụt hẩng xen lẫn bi thương của nàng mà mũi lòng, tay nắm chặt tay nàng, cả hai cũng nhau rời khỏi Lâm Nguyệt Lâu.
|
CHƯƠNG 48: NÀNG LÀ CỦA TA (H) Tấn phủ _Nguyệt nhi, nàng trở về rồi a. Tấn Lâm thấy xe ngựa do Tiêu Khoan đang ở phía trước điều khiển, dừng trước cửa Tấn phủ, liền đi đến trước cửa xe nói vọng vào. Lúc tỉnh dậy, không thấy Giang Hiểu Nguyệt bên cạnh, Tấn Lâm liền thay đổi y phục, nghe nha hoàn nói mới biết nàng sáng sớm đã xuất phủ, Tấn Lâm vết thương tuy vẫn có chút đau nhưng vẫn cố chấp ra ngoài cửa đợi nàng, Tấn Lâm muốn Giang Hiểu Nguyệt khi trở về Tấn phủ người đầu tiên nhìn thấy sẽ là hắn. Bên trong xe ngựa vừa dừng lại Giang Hiểu Nguyệt chuẩn bị xuống xe thì đã nghe thấy âm thanh quen thuộc gọi tên nàng đầy yêu thương, vén màn xe ra lại thấy người kia ánh mắt mừng rỡ ôn nhu nhìn nàng, bao nhiêu bực bội khi nãy ở Lâm Nguyệt Lâu đều tan biến, Giang Hiểu Nguyệt nỡ nụ cười thực xinh đẹp nhìn Tấn Lâm, nàng nói: _Ân, ta đã trở về. Tiết trời vẫn còn lạnh, chàng đang bị thương mau vào trong. Giang Hiểu Nguyệt đưa tay để Tấn Lâm dìu nàng xuống Lâm Ninh Tĩnh trong xe nghe điều nghe thấy, nhìn cũng đều nhìn thấy. Cảnh đẹp trước mắt, ân ân ái ái khiến tim nàng như có gì đó bóp chặt đau đớn từng hồi. Nhưng nàng, hiện tại lại càng không dám đối mặt cùng Tấn Lâm. Do nàng ngu ngốc, tin lời người khác nên mới làm hại hắn bị trọng thương. Nàng rất muốn nói xin lỗi hắn, nhưng lại không thể nói ra, tức giận, khó chịu trong lòng Lâm Ninh Tĩnh nhảy nhanh xuống xe ngựa nhanh chóng trở về phòng mình. Lúc Lâm Ninh Tĩnh xuống xe ngựa, Tấn Lâm mới biết nàng sớm giờ đang ở trong xe. Trong lòng có chút khó hiểu, tại sao nàng ấy lại đi cùng Băng nhi a. Thấy ánh mắt khó hiểu của Tấn Lâm, Giang Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng nói: _Lâm cô nương, khi sáng có cùng ta ra ngoài. Dù gì nàng cũng mới đến kinh thành, sẵn tiện ta cùng nàng đi dạo. Chắc do tâm tình nàng ấy không tốt nên mới như vậy a. Giang Hiểu Nguyệt cũng không muốn nói chuyện Lâm Ninh Tĩnh thông đồng cùng An Minh Hiên muốn sát hại Tấn Lâm. Nàng biết, Lâm Ninh Tĩnh chẳng qua chỉ bị An Minh Hiên lợi dụng, nàng ấy là cô nương tốt. Chuyện nàng nếu để Tấn Lâm biết sợ đối phương lại buồn dù gì Tấn Lâm trong lòng cũng xem Lâm Ninh Tĩnh như hảo bằng hữu mà đối xử. _Ân, vậy cũng tốt. Nguyệt nhi, chúng ta mau vào trong. Ta đợi nàng ăn sáng a, ăn xong ta muốn nhanh uống thuốc nha. Tấn Lâm cười gian trá nhìn Giang Hiểu Nguyệt. Giang Hiểu Nguyệt biết đối phương cố tình nhắc đến chuyện lúc tối, mặt nhanh chóng đỏ lên, không thèm để ý tên hỗn đản này nữa, cước bộ nhanh chóng trở về phòng. Tấn Lâm nhìn nàng thẹn thùng thì cười đến sáng lạn cũng nhanh chóng đi theo nàng. Tiêu Khoan cùng tiểu Mai thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao thiếu gia/cô gia lại thích uống thuốc như thế a? Được sự chăm sóc đặc biệt của Giang Hiểu Nguyệt, Tấn Lâm cũng nhanh chóng bình phục. Đêm đến, Giang Hiểu Nguyệt từ phòng tắm trở về, nàng mấy hôm nay cũng có chút mệt mỏi. Có điều nhìn sức khỏe Tấn Lâm ngày càng tốt hơn nàng cảm thấy vui mừng hơn. Tấn Lâm đang nằm trong phòng đợi Giang Hiểu Nguyệt tắm, thấy nàng trở về thì ánh mắt sáng rực vui vẻ. Từ khi không còn dấu nàng chuyện gì, Tấn Lâm ngày nào cũng cao hứng lại được nàng ân cần chăm sóc quả thực như sống trên thiên đàn. Kéo tay Giang Hiểu Nguyệt ngồi trước gương đồng, Tấn Lâm dùng khăn bắt đầu lau khô tóc nàng. Giang Hiểu Nguyệt cũng nhu thuận ngắm nhìn trong gương người nàng yêu, nhìn người kia ôn nhu với nàng. Kể từ ngày biết được thân phận thật sự của Tấn Lâm và chấp nhận đối phương thì tình cảm của cả hai ngày càng sâu đậm hơn. Tựa như hơi thở của nhau. Tấn Lâm cúi sát người vào tai nàng, thì thầm nói: -Băng nhi, thực thơm a. Giang Hiểu Nguyệt có chút run người, cảm nhận hơi thở nóng hổi của người kia truyền vào tai mình. Tấn Lâm thấy phản ứng nhạy cảm của nàng, lòng hứng thú muốn trêu chọc thêm, liền ngậm lấy vành tai của nàng, ôn nhu chậm rãi. Dần dần di chuyển chiếc lưỡi của mình đến vùng cổ trắng noãn của nàng, nhẹ nhàng bặm lấy. Giang Hiểu Nguyệt cơ thể ngày càng khó chịu nhưng vẫn không đẩy người kia ra. Tấn Lâm thấy nàng ngầm đồng ý, càng thích thú, bản thân cũng nóng lên không kém. Bế xốc nàng lên đến bên giường, nhẹ nhàng để nàng nằm xuống. Tay cũng không quên dùng công lực thỏi tắt nến, gian phòng liền trở nên tối đen. Tấn Lâm, cảm nhận trái tim của mình và nàng đập nhanh đến lợi hại, không chần chừ môi liền đặt xuống môi nàng, nhẹ nhàng gậm lấy đôi môi đỏ mộng đó, từ từ tách nhẹ hàm của nàng ra, đưa chiếc lưỡi tinh nghịch tiến vào xâm chiếm, mọi ngóc ngách, Giang Hiểu Nguyệt cũng nhiệt tình đáp trả nụ hôn nóng bỏng của Tấn Lâm. Lưỡi cả hai quấn lấy nhau quyến luyến không rời. Tay của Tấn Lâm cũng bắt đầu hoạt động, từ từ tháo bỏ y phục trên người Giang Hiểu Nguyệt. Rời khỏi nụ hôn trên môi, Tấn Lâm di chuyển xuống cổ nàng, gậm lấy đến khi hiện lên chi chích đỏ mới rời khỏi. Tấn Lâm ánh mắt chăm chú nhìn đôi bồng đào của nàng. Lần này khác hẳn lần trước a, nhìn đôi bồng đào giương cao đầy quyến rũ, Tấn Lâm cúi đầu dùng miệng gậm lấy hạt màu đỏ nơi cao nhất đó, lưỡi cũng liếm thật nhanh khiến hạt màu đỏ đó cứng lên. Giang Hiểu Nguyệt cả người co rút, hơi thở có chút khó khăn. Tấn Lâm tay nhanh như cất cởi lấy y phục còn soát lại trên người nàng, gở nhẹ luôn tiết khố, nơi bảo vệ vùng cấm địa tuyệt đẹp đó, tay nhẹ nhàng phiêu du trên chân nàng, đi vào nơi giữa, tay bắt đầu đặt vào nơi cấm địa, nơi đó hiện tại như khe suối dần dần ẩm ướt. Tấn Lâm chuồm nhẹ người xuống, hôn lên eo nàng, lại xuống đến nơi phồn hoa kia, ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm nơi đó. Giang Hiểu Nguyệt thẹn thùng nhìn ánh mắt sáng rực của Tấn Lâm nhìn nơi tư mật nàng đến tròn xe mặt nhẹ nhàng than trách: _Hỗn đản, còn nhìn _Ân, ta không nhìn nữa. Tấn Lâm biết mình thất thố vội cười cười xua đi sự thẹn thùng của nàng, cúi người thật sâu, đặt một nụ hôn lên nơi tư mật của nàng. Giang Hiểu Nguyệt tính dùng tay đẩy đầu Tấn Lâm ra, lại bị Tấn Lâm bắt lấy tay nàng, đan xen vào nhau, Tấn Lâm nỉ non nói: _Không sao, của Băng nhi tất cả đều phải là của ta a. Nói xong, Tấn Lâm thè nhẹ lưỡi ra, mút lấy hạt màu đỏ của nàng, đưa lưỡi càng quét xung quanh, hút hết mật ngọt trên người nàng. Giang Hiểu Nguyệt không nhịn được rên lên thành tiếng ‘Ân’. Tấn Lâm vẫn như chú ong chăm chỉ hút lấy mật ngọt, hút thật sâu, thật ôn nhu tránh làm nàng đau. Giang Hiểu Nguyệt ngày càng khó chịu tay không kiềm chế được, nhấn đầu Tấn Lâm vào sâu hơn, thân thể cũng phối hợp theo nẩy cao người lên. Sau khi, Tấn Lâm hút hết mật ngọt của nàng thì cả người trồm lên người nàng, tay cũng bắt đầu phối hợp để vào bên trong khu rừng đầy nước đó, nhẹ nhàng đẩy vào. _Ân, Giang Hiểu Nguyệt không ngừng rên rĩ, hai tay ôm chặt lấy người Tấn Lâm, môi cũng tìm lấy môi đối phương hôn thật mê ly. Tay Tấn Lâm vào sâu một chút thì đến nơi phòng thủ của nàng, dừng tay lại, ánh mắt ôn nhu nhìn Giang Hiểu Nguyệt đang nằm dưới người mình nói: _Băng nhi, ta chân chính muốn trở thành phu quân của nàng có được hay không? _Ân, ta cũng muốn chân chính trở thành người của chàng. Giang Hiểu Nguyệt cười đắm say, thêm ánh mắt mờ mờ sương ảo khiến nàng càng trở thêm quyến rũ, ma mị _Đa tạ nàng, nương tử. Tấn Lâm hôn lên môi nàng một cái rồi nói tiếp: - Sẽ đau, không chịu được liền cắn ta. Giang Hiểu Nguyệt không trả lời đầu quay sang một bên, nàng đã từng nghe ngoại tổ mẫu nói, lần đầu của nữ nhi sẽ rất đau, có chút khẩn trương lẫn chút mong chờ. Tấn Lâm không nói gì thêm, tay đưa thật sâu vào người nàng ‘phụp’. _A… Giang Hiểu Nguyệt đau đến nước mắt rơi, hai tay vấu mạnh vào lưng Tấn Lâm hơn. Tấn Lâm tay còn lại lau nước mắt nàng, tay kia vẫn giữ nguyên trong người nàng không động đậy. Môi khóa lấp đôi môi nàng. Cảm nhận, Giang Hiểu Nguyệt dần dần lấy lại bình tỉnh, tay Tấn Lâm cũng bắt đầu nhịp dần, đưa ra đẩy vào nhanh hơn. Giang Hiểu Nguyệt cả người như có dòng điện quấn lấy, cơ thể càng ngày càng mất kiểm soát, miệng thì không ngừng rên rĩ. ‘Ân’.. ‘A’.. Những tiếng nỉ non này khiến Tấn Lâm như có động lực hơn tay đưa vào mạnh hơn, nhanh hơn đến khi cảm nhận cơ thể của nàng run đến lợi hại, người có chút co giật mới dừng động tác tay từ từ rút nhẹ ra, dòng nước ấm cũng theo tay mà rời khỏi người nàng, Tấn Lâm nhìn ngón tay mình có ẩm ướt pha lẫn chút màu máu hồng tái nhợt. Rồi lại nhìn Giang Hiểu Nguyệt mệt mỏi ngủ khi nào không hay, trên môi ý cười nồng đậm. Kể từ bây giờ nàng đã thuộc về ta, mãi mãi không xa rời. Tấn Lâm dùng khăn lau người nàng, đắp kín chăn lại chui vào trong chăn ôm nàng, tay chân lại không yên. Giang Hiểu Nguyệt mệt lừ người cũng mặc kệ người kia làm gì thì làm. Tấn Lâm không thể cưỡng lại được sự quyến rũ mê người của nương tử mình. Không biết làm thêm bao nhiêu lần, mệt mỏi mới ngoan ngoãn ôm nàng mà ngủ, khóe miệng vẫn mang ý cười. Sáng sớm, Giang Hiểu Nguyệt từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Tấn Lâm đang bao bọc lấy thân thể nàng, trên gương mặt người kia hiện lên sự vui vẻ hiếm gặp. Giang Hiểu Nguyệt ánh mắt chăm chú nhìn Tấn Lâm. Nhớ đến chuyện tối hôm qua phát sinh, miệng cũng giương ý cười nồng đậm. Giờ đây nàng đã chính thức thuộc về Tấn Lâm. Nàng không biết nên mang ơn hay là oán hận Triệu Uyên công chúa. Nàng chỉ biết, hiện tại này Tấn Lâm đối với nàng mà nói là cả một bầu trời. Con người này đã ăn sâu vào trái tim nàng. Đặt nhẹ lên môi người kia nụ hôn. Giang Hiểu Nguyệt bước xuống giường, thân dưới liền cảm thấy đau nhứt khiến nàng cắn chặt môi. Trong lòng ai oán: ‘Hỗn đản chàng, được lắm lần sau ta nhất định để chàng cũng chịu nỗi đau này a.’ Sau khi tắm xong, Giang Hiểu Nguyệt cùng tiểu Mai trở về phòng. Tấn Lâm vẫn còn ngủ say. Giang Hiểu Nguyệt lắc đầu nhìn người trên giường, khi ngủ y như tiểu hài tử cả chăn cũng văng ra. Giang Hiểu Nguyệt mỉm cười ôn nhu nhìn Tấn Lâm tay đắp lấy chăn lại. _Tiểu thư, người thật cưng chiều cô gia a. Tiểu Mai cảm thấy ngưỡng mộ Tấn Lâm, mỗi lần tiểu thư nhìn hắn, nét mắt liền nhu hòa như nước, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn Tấn Lâm, từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng thấy tiểu thư nhà mình đối với ai như vậy. Kể cả An công tử. Tiểu Mai cảm thán nói _Ân, hắn cũng rất yêu thương ta a. Giang Hiểu Nguyệt cười cười đi đến bàn trang điểm. Tiểu Mai cũng đi sau lưng Giang Hiểu Nguyệt tay bắt đầu vấn tóc cho nàng. Sắc mặt Giang Hiểu Nguyệt hôm nay hồng nhuận, thường ngày đã xinh đẹp động lòng người. Hôm nay lại càng xinh đẹp hơn, tiểu Mai liền nói: _Tiểu thư, người càng ngày càng xinh đẹp a. _Có thật không? Giang Hiểu Nguyệt nhìn gương mặt mình qua gương, hỏi lại tiểu Mai _Ân, thật sự a. Cô gia thực có phúc mới lấy được người a. Giang Hiểu Nguyệt không hỏi gì thêm, chỉ là trên gương mặt ý cười vẫn giữ nguyên. Tiểu Mai vấn tóc lên cho Giang Hiểu Nguyệt thấy có gì lạ lạ xuất hiện trên cổ trắng nõn của nàng, nhìn giống như ô mai, màu đỏ li chi lít chít, nàng hỏi: _Tiểu thư, trên cổ người có gì a? _Ân, Giang Hiểu Nguyệt nhìn vào cổ thì thấy vết tích ấn đỏ nho nhỏ, nhớ đến chuyện tối hôm qua bất giác mặt đỏ lên. Hỗn đản này không những ăn sạch sẽ nàng, mà còn để lại trên người nàng đầy ấn kí a. Liếc nhìn sang bên giường thấy hung thủ gây chuyện vẫn còn đang ngủ say nàng vừa giận vừa buồn cười. Vội dùng cổ áo che lại nói: _Ân, chắc là có con gì đó cắn. Mai sẽ hết thôi. _Ách, để nô tỳ tìm thuốc cho tiểu thư sức. _Không cần, ngươi đừng lo lắng, ta thực không sao? Giang Hiểu Nguyệt nhìn nét mặt ngây thơ của tiểu Mai mà muốn tìm đường trốn a, cũng may tiểu Mai còn nhỏ chưa biết chuyện mới tin lời nàng nói. Ô mai này nếu để người khác thấy thực không biết mặt mũi dấu đi nơi nào. Giang Hiểu Nguyệt không đợi tiểu Mai phản ứng nàng nói tiếp: -Tiểu Mai, ngươi mang đồ ăn lên đây a. _Ân, tiểu thư. Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, Giang Hiểu Nguyệt đi đến bên giường ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Tấn Lâm, khi ngủ say không còn thấy con ngươi màu đen sâu thẩm nhưng gương mặt đầy góc cạnh, mũi cao, đôi môi vừa phải, lúc ngủ lại còn đáng yêu không thể khiến người khác không si ngốc ngắm nhìn. Phu quân của nàng nói tuấn lãng thì không thể phủ định được a. Tấn Lâm từ từ mở mắt, cảm nhận thấy hương thơm quen thuộc đang bên cạnh mình, liền đưa tay bắt trọn lấy Giang Hiểu Nguyệt. Giang Hiểu Nguyệt bắt ngờ không kịp phản ứng ngã trọn vào lòng ngực Tấn Lâm. Tấn Lâm tay càng ôm nàng chặt hơn, miệng cười đến sáng lạn nói: _Mới sáng, phu nhân đã nhìn trộm phu quân a, đáng phạt, đáng phạt. _Nói bậy, ai nhìn chàng? Giang Hiểu Nguyệt bị bắt tại trận còn nghe Tấn Lâm trêu chọc nàng, liền sinh khí, có chết cũng không nhận, nếu không sẽ bị Tấn Lâm cười đến độn thổ a. _Ân, phu nhân của ta a, nàng tên Giang Hiểu Nguyệt. Vừa rồi, ta mới thấy nàng ấy nhìn chăm chằm ta, thế mà đâu lại mắc tiêu rồi. Không biết Băng nhi có nhìn thấy nàng không a. Tấn Lâm nhìn nét mặt đáng yêu của Giang Hiểu Nguyệt càng cao hứng trêu chọc hơn, tay vẫn ôm chặt nàng. _Ăn nói xàm ngôn. Mau tỉnh dậy, tiểu Mai sắp đem đồ ăn sáng lên rồi. Không được phép nướng nữa. Giang Hiểu Nguyệt đứng dậy chỉnh chỉnh lại y phục. Tấn Lâm cũng không chọc ghẹo nàng nữa, ngồi dậy vung vai nhìn xung quanh căn phòng rồi tầm mắt lại dừng lên giường, thấy vết máu màu đỏ còn in trên nệm, nhớ đến chuyện tối qua cười ngây ngốc. Giang Hiểu Nguyệt ngồi lại bàn một lúc cũng không thấy Tấn Lâm lên tiếng, quay sang nhìn thì thấy người kia ánh mắt đang nhìn chằm chằm trên giường cười đến sáng lạn. Nương theo ánh mắt Tấn Lâm, Giang Hiểu Nguyệt lúc này mới biết người kia vì sao lại ngu ngốc. Nàng hai má đỏ ửng, thật xấu hổ a. Tấn Lâm mắt cũng quay lại nhìn Giang Hiểu Nguyệt vô tình chạm mắt nhau, Tấn Lâm cười vô tội nói: _Cái kia, cái kia.. nên làm sao a? _Lâm nhi còn hỏi ta sao, tất cả không phải tại chàng a? Giang Hiểu Nguyệt liếc Tấn Lâm, nàng không biết nên xử lý như thế nào, thẹn hóa quá giận chỉ còn biết liếc nhìn hung thủ _Hắc, hắc… Băng nhi đừng giận, ta sẽ nhờ tiểu Mai xử lý a. Tấn Lâm cười cười đi đến thau nước Giang Hiểu Nguyệt đã đem vào sẳn, rửa mặt sạch sẽ cũng vừa đúng lúc tiểu Mai mang thức ăn đến. Tấn Lâm cười rạng ngời bước đến bàn ăn ngồi xuống bên cạnh Giang Hiểu Nguyệt, nhìn tiểu Mai nói _Tiểu Mai, hảo a.. _Cô gia, hảo.. Tiểu Mai nhìn ánh mắt gian trá của Tấn Lâm mà rùng mình, trước giờ cô gia chưa từng nhìn nàng như thế a, nàng cảm thấy có gì đó bất an. _Tiểu Mai, ngươi dọn sạch nệm dùm ta có được hay không? _Ân, dĩ nhiên. Đó là chuyện nô tỳ nên làm. Tiểu Mai thở phào nhẹ nhõm cứ tưởng chuyện gì khó khăn, chuyện này thì thật đơn giản. Nàng đi đến bên giường Tấn Lâm, nhìn thấy vết máu đỏ trên nệm rồi quay sang nhìn tiểu thư nhà nàng, thấy tiểu thư đang cúi đầu e ngại. Rồi lại nhìn Tấn Lâm, người kia lại cười đến chói mắt. Nhớ đến chuyện khi sáng vết kì lạ trên cổ tiểu thư, giờ thêm vết máu này nàng rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì. Gương mặt cũng đỏ đến mang tai, nàng gom nhanh nệm lúng túng nói: _Tiểu thư, cô gia hảo ăn sáng a, nô tỳ sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này a. Nói xong chưa kịp hai người kia trả lời nàng co chân chạy nhanh ra ngoài, chỉ nghe tiếng vọng theo của cô gia nói đa tạ nàng. Giang Hiểu Nguyệt nhìn vẻ mặt càng đắc ý của Tấn Lâm, tức giận trừng mắt nhìn người kia. Tấn Lâm cảm nhận được khí tức nàng bao vây lấy mình liền ngậm mồm thu lại ý cười, gấp đồ ăn cho nàng, không dám nói thêm tiếng nào.
|
Ngọt dây. Còn khổ phía sau
|
CHƯƠNG 49: HY VỌNG Một lát sau, sau khi cả hai dùng bữa xong, Giang Hiểu Nguyệt nhìn Tấn Lâm nói: _Lâm nhi, chàng đến thăm Lâm cô nương một lát đi. Ta nghe mẫu thân nói, nàng ấy muốn trở về nhà. _Ân, nàng ấy đi sớm vậy sao, ta còn chưa hảo hảo đa tạ nàng ấy. Nàng ấy lúc trước từng cứu nàng, giờ lại cứu ta. Ta còn tính báo ân nàng ấy a. Tấn Lâm mấy ngày này chủ yếu đều ở trong phòng dưỡng thương không chú ý đến chuyện bên ngoài. Dự là sau khi sức khỏe bình phục, mời cùng Băng nhi đến nói đa tạ Lâm Ninh Tĩnh. _Ân, nàng ấy chắc đã nhớ nhà. Giang Hiểu Nguyệt cũng đoán được lý do Lâm Ninh Tĩnh muốn rời đi, chắc là do áy náy chuyện đã hại Tấn Lâm bị thương. Đối với Lâm Ninh Tĩnh, Giang Hiểu Nguyệt cũng không có ý tứ gì, dù biết nàng ấy thực yêu thích Tấn Lâm nhưng nàng tin tưởng phu quân nàng đối với Lâm Ninh Tĩnh chỉ là hảo bằng hữu, cảm kích chuyện nàng đã nhiều lần ra tay tương trợ. Giang Hiểu Nguyệt cũng không muốn vạch tội Lâm Ninh Tĩnh. Cứ để trong mắt Tấn Lâm nàng ấy là cô nương hoạt bác, lém lĩnh là được. Quả thật nàng cũng không muốn Tấn Lâm buồn vì nữ nhi khác, mặc dù không có ý vị gì xâu xa, nhưng nàng cũng sẽ ghen a. _Vậy, nàng đi cùng ta đến đó thăm nàng ấy a. _Không được, ta còn có chuyện cần làm, chàng đi một mình đi. Giang Hiểu Nguyệt cười cười, nàng chỉ cần như thế này thôi. _Ân, ta sẽ tranh thủ về. Nàng cũng xem nghỉ ngơi một lát, tối qua đến giờ hẳn nàng còn mệt a. Tấn Lâm cười gian xảo nhìn Giang Hiểu Nguyệt, nhanh như chóp chiếm lấy đôi môi nàng, khiến Giang Hiểu Nguyệt không kịp đáp lời. Chiếm được tiện nghi của nàng, Tấn Lâm mới chạy ra khỏi phòng. ]---] _Lão bản, ta nghe nói ngươi định rời đi a. Tấn Lâm đến trước cửa phòng Lâm Ninh Tĩnh thấy cửa phòng nàng đang mở cũng đi vào miệng không ngừng hỏi. Lâm Ninh Tĩnh đang thu dọn hành lý, nàng tính sang phòng chào hỏi phu thê Tấn Lâm rồi sẽ rời đi, nàng thật sự cảm thấy mệt mỏi, nàng muốn quay về bên cạnh nghĩa phụ một thời gian, để bình tâm suy nghĩ lại mọi chuyện. Nàng đã yêu Tấn Lâm, hắn đã có nương tử, lại không hề yêu nàng. Nàng tâm cao khí ngạo, nàng vẫn chưa muốn bản thân mình trở nên hèn nhát trước mắt con người này, hay nên xin tình yêu từ hắn. Nàng hiểu, tình yêu đôi khi chỉ cần nhìn đối phương hạnh phúc là được, không cần phải cố chấp như biểu ca nàng. Nàng không hận An Minh Hiên, nàng chỉ cảm thấy thương cảm cho người đó, vì một chữ tình mà trở nên đánh mất chính mình. Đang loay hoay thu dọn lại nghe thấy âm thanh quen thuộc của người kia, ngữ điệu đáng ghét như mọi ngày gọi nàng là lão bản, tâm liền động, nở nụ cười sáng lạn nhìn về hướng Tấn Lâm nói _Ngươi, xem ra hôm nay cũng biết lễ nghĩa a. Tinh thần cũng không tệ. _Haha, đúng a. Ta thật sự rất cao hứng. Đa tạ ngươi, đã cứu ta. _Ngươi không hận ta sao? _Hận ngươi cái gì a? Ngươi chẳng phải đã cứu ta sao? Sao lại phải hận ngươi? Tấn Lâm có chút khó hiểu nhìn Lâm Ninh Tĩnh. Lâm Ninh Tĩnh nhìn ánh mắt của người kia, đoán được hắn vẫn chưa biết sự thật chính nàng đã gián tiếp hại hắn. Giang Hiểu Nguyệt, ngươi tại sao lại không nói cho hắn nghe. _Thì chuyện ta cứ đòi ngươi thực hiện điều kiện, cùng ta ra ngoại ô nên ngươi mới bị thương? Lâm Ninh Tĩnh không dám nói thẳng, chỉ có thể thăm dò ý Tấn Lâm như thế nào _Haha, sao lại hận ngươi được chứ? Nếu không nhờ lần đó, sau ta và Nguyệt nhi có thể thấu hiểu nhau như bây giờ a. Có điều, ta cũng thật lòng đa tạ ngươi đã giấu bí mật này cho ta. Ta nghe Nguyệt nhi kể lại ngươi cũng đã biết thân phận thật của ta. _Ân, không có gì. Ta muốn hỏi ngươi một câu. Lâm Ninh Tĩnh nàng thực sự thắc mắc muốn biết tại sao ngày hôm ấy, tình huống nguy cấp Tấn Lâm vẫn lo nghĩ cho nàng, nhờ Trần Khải bảo vệ nàng, nàng biết câu trả lời sẽ không y như nàng nghĩ vì nhìn trong đôi mắt của người kia, chỉ tồn tại duy nhất hình bóng Giang Hiểu Nguyệt nhưng nàng vẫn muốn ôm lấy hy vọng mỏng manh này. Nhìn thấy cái gật đầu của Tấn Lâm, Lâm Ninh Tĩnh nói: -Tại sao ngày hôm đó, ngươi lại nhờ Trần Khải bảo hộ ta, trong tình huống nguy cấp như vậy ngươi còn nghĩ cho ta sao? _Ân, ngươi là hảo bằng hữu của ta, ta đương nhiên phải như vậy rồi. Quả thật đám thích khách hôm đó rất lợi hại, cũng may ta phước lớn mạng lớn không là đi đời rồi. Tấn Lâm cười cười nói Lâm Ninh Tĩnh nghe được ba từ ‘hảo bằng hữu’ hốc mắt liền đỏ lên, rõ ràng nàng biết đối phương sẽ nói như thế, rõ ràng nàng dự đoán trước được câu trả lời, rõ ràng nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng tại sao trái tim lại đau đớn như thế. Lâm Ninh Tĩnh tính nói sự thật cho Tấn Lâm biết chính nàng là người vạch ra kế hoạch để hắn mắc bẩy, đừng xem nàng là hảo bằng hữu mà đối xử, thì lại nghe Tấn Lâm nói tiếp, ngữ điệu không đùa giỡn, thập phần nghiêm túc, có chút oán hận: _Đừng để ta biết được là ai làm, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho hắn. Hại ta, ta có thể không tính toán, nhưng ngày hôm đó, lại có một tên dám muốn lấy mạng Nguyệt nhi. Cơn giận này, ta thật sự nuốt không trôi a. Lâm Ninh Tĩnh khóe mắt co giật, lần đầu nàng nhìn thấy con người tính tình như hài tử, hay cười thích cùng nàng đấu khẩu giờ ánh mắt lại tràn đầy căm phẫn khiến nàng có chút lo sợ. Lời định nói cũng từ đó nuốt ngược vào trong, cười ngượng ngùng nói: _Ân, ngươi đừng có nỗi nóng như vậy trước mặt ta a. Thật ngưỡng mộ nàng ấy, được ngươi yêu thương như vậy nha. _Hắc hắc, ngươi quá khen rồi. Sau này khi ngươi tìm được một nữa của mình. Hắn cũng sẽ đối với ngươi tốt như vậy a. Tấn Lâm gương mặt hòa nhã đi nhiều, cười thật tươi trêu chọc Lâm Ninh Tĩnh _Hừ, ta đây cũng có thể tự đối đãi tốt với bản thân a. Không cần người khác phải chiếu cố. Ta có cái này cho ngươi. Lâm Ninh Tĩnh đưa cho Tấn Lâm một lọ thuốc bằng sứ _Đây là gì? Tấn Lâm nhận lấy lọ thuốc thắc mắc hỏi _Đây là đan dược, bên trong có máu của ngươi. Lúc trước ở Núi Phong Vân ta có từng đọc qua một cổ thư, trong đó có phương pháp để nữ tử cùng nữ tử cũng có thể có con, chỉ cần dùng máu của người kia cùng một số thảo dược tạo thành đan dược, trong lúc cả hai ân ái cho đối phương dùng thuốc. Đồng thể phải để đối phương uống lấy máu của người kia thì xem như đại công cáo thành. Trước giờ chưa từng thử qua, ta cũng không chắc. Lâm Ninh Tĩnh giải thích, lần đó nàng vô tình đọc được cảm thấy thú vị nên có để tâm một chút, không ngờ giờ lại đến lúc sử dụng. _Ách, ngươi làm sao có máu ta a? _Lần đó, ngươi bị thương nặng, ta thấy máu ngươi dư thừa chảy ra, sợ bỏ uổng phí nên đã lấy một ít. Hừ.. Hình như ngươi có vẻ không vui mừng, vậy trả lại cho ta. Lâm Ninh Tĩnh trừng mắt nhìn Tấn Lâm _Haha, nào có… nào có a, ta thật sự rất vui mừng a, đa tạ ngươi lão bản, nếu ta và nàng có hài nhi nhất định sẽ không quên ân đức của ngươi. Tấn Lâm nhét lọ thuốc vào trong ngực, xem như báo vật. Kỳ thật nếu có thể cho Băng nhi làm mẫu thân, bản thân lại được làm phụ thân. Ngay cả nằm mơ Tấn Lâm cũng muốn như thế, giờ xem như có cơ hội thì hỏi làm sao không cao hứng, chỉ là khi nãy nghe qua có chút bất ngờ nên hiếu kì hỏi _Hừ, ngươi khép khép lại một chút đi a, ta cũng không dám chắc có thành công không? Lâm Ninh Tĩnh nhìn ý cười sáng lạn của người kia, cũng không quên đã kích hắn lại một câu _Haha, không sao, ta tin y thuật của lão bản ngươi a. _Ngươi chỉ giỏi cái dẻo miệng. Không nói với ngươi nữa, ta muốn đến từ biệt Giang cô nương. _Hảo a, ta đi cùng ngươi. _Ta muốn nói chuyện riêng với nàng, ngươi theo làm gì? Lâm Ninh Tĩnh liếc mắt nhìn Tấn Lâm _Ách, ngươi đừng có sát khí như vậy nhìn ta, không đi thì không đi a. ]---] _Giang cô nương, có thể nói chuyện cùng ta một chút không? Lâm Ninh Tĩnh đi đến phòng Giang Hiểu Nguyệt thấy nàng đang đọc sách thì gõ cửa lịch sự hỏi _Ân, Lâm cô nương mời vào. Giang Hiểu Nguyệt buông sách trong tay xuống hướng nhìn Lâm Ninh Tĩnh nói _Đa tạ ngươi, đã không nói chuyện đó cho hắn nghe. Lâm Ninh Tĩnh nàng cũng không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề _Ân, chuyện đó không có gì quan trọng, ngươi đừng để trong lòng. Thật ra ta cũng không tốt lành gì, ta không muốn hắn vì chuyện này mà hận ngươi, hận sẽ sinh nhớ. Ta thật sự không muốn. Giang Hiểu Nguyệt giọng điệu lạnh nhạt nhưng cũng không tỏa hàn khí như hằng ngày, nàng cũng chân thành nói _Ngươi yên tâm, dù hắn có hận ta cũng sẽ không nhớ ta đâu? Trong lòng hắn chỉ duy nhất có ngươi. Lâm Ninh Tĩnh cười chua xót nói _Ta biết, ngươi cũng đừng đau lòng. Ta tin ngươi sau này cũng sẽ tìm được một người tốt yêu thương ngươi. Giang Hiểu Nguyệt nhìn nàng như vậy cũng có chút mũi lòng, an ủi nói _Haha, hảo.. hy vọng sẽ như các ngươi nói, ta đến đây tìm ngươi cũng có chuyện muốn nói với ngươi. Ngươi có muốn cùng Tấn Lâm hảo hảo có hài tử hay không? _Hài tử sao? Giang Hiểu Nguyệt có chút ngạc nhiên, lúc đầu gả cho Tấn Lâm nàng chỉ mong sống yên ổn qua ngày, hảo hảo làm nương tử hữu danh vô thực của hắn. Dần dần, cả hai tự sinh tình, nàng một lần nữa mở lòng đón nhận tình yêu của Tấn Lâm, cũng thành tâm yêu thương Tấn Lâm thì ý nghĩ nàng không còn muốn yên ổn làm nương tử hữu danh vô thực nữa, nàng muốn nàng sẽ trở thành nương tử chân chính của Tấn Lâm, cùng Tấn Lâm có hài tử. Khi biết được thân phận thật của Tấn Lâm. Thì chuyện có hài tử cũng như giấc mộng ta biến. Nhưng nàng cũng không bận tâm, người nàng duy nhất cần chỉ có Tấn Lâm mà thôi. Nay tự dưng nghe Lâm Ninh Tĩnh hỏi vấn đề này, lòng có chút chua xót chỉ buộc miệng hỏi được như vậy, không nói gì thêm _Ân, hài tử của hai người các ngươi. Ta đã có nói chuyện này với Tấn Lâm, ta nghĩ khi gặp lại ngươi hắn sẽ đem tin tốt lành này nói lại cho ngươi.. Có điều có một chuyện ta vẫn không nói hắn biết? _Có phải liên quan đến ta? _Ân, ngươi đúng là rất thông minh a, hèn gì hắn yêu thương ngươi như thế. Lâm Ninh Tĩnh cảm thán nói, nữ tử trước mặt nàng không những lạnh lẽo bức người mà đầu óc nàng cũng cực kì nhanh nhẹn _Ngươi đã quá khen, có chuyện gì ngươi cứ nói _Thật ra, phương pháp này ảnh hưởng đến sức khỏe người mang hài tử, có thể làm suy giảm tuổi thọ năm hay mười năm để có được một hài tử. Nhưng cũng không chắc, tất cả đều chỉ do ta đọc được, còn thật sự thì cũng chưa ai chứng minh. Ta sợ chuyện này nói hắn biết, hắn nhất định sẽ không đồng ý, nên ta đến tìm ngươi _Ân, nếu có thể có hài tử cùng hắn, dù mất mười năm tuổi thọ ta cũng đồng ý. Đa tạ ngươi, đã cho phu thê chúng ta một tia hy vọng. Giang Hiểu Nguyệt khóe mắt long lanh, nghĩ đến có hài tử cùng Tấn Lâm nàng liền cao hứng, môi nhàn nhạt ý cười Lâm Ninh Tĩnh cũng không nói gì nữa, nàng nhìn biểu hiện của hai người này thì cũng đủ biết đối phương dành tình cảm cho nhau đậm sâu như thế nào. Cả cuộc đời này với Tấn Lâm có lẽ nàng cũng không có cơ hội. Tình yêu đầu đời của nàng lại là một tình đơn phương. Nhưng nàng tuyệt nhiên không hối hận.
|