Nàng Như Thế Nào A?
|
|
CHƯƠNG 41: HÀNH THÍCH (1) Hiện giờ, chỉ còn ba người nữ tử ở cùng nhau. Không có Tấn Lâm bên cạnh Giang Hiểu Nguyệt nét mặt cũng như mọi ngày. Đối với Phượng Linh, nàng có thể nhận thấy nàng ấy cũng có chút gì đó với Tấn Lâm. Mặc dù nàng biết, phu quân của nàng đối với Phượng Linh không có ý gì hơn. Nhưng nàng vẫn muốn chính miệng Phượng Linh phủ nhận mới có thể an tâm được. Còn với cô nương mang tên Ninh Tĩnh này, tuy không tiếp xúc nhiều lần nhưng cũng có thể thấy được nàng ấy đối với Tấn Lâm cũng có chút gì đó khác thường, tâm tư nàng cũng không thể nào xem như không có gì được. Giang Hiểu Nguyệt thầm nghĩ rồi nhìn xuống nơi thân ảnh quen thuộc dưới bờ suối, thấy người kia tay vỗ vai Trần Khải cười đến sáng lạn thì cũng mỉm cười theo lòng cũng có chút ai oán ‘Tất cả đều là do chàng, tuấn tú quá làm chi, để các cô nương khác vừa gặp liền ngưỡng mộ. Đúng là hỗn đản, hỗn đản thật a’. Phượng Linh nhìn nét mặt Giang Hiểu Nguyệt liền hiểu, nàng đối với mình là bận tâm liền cười cười nói: _Giang cô nương, ta đối với Tấn Lâm xem hắn như ca ca mình. Có thể hay không gọi ngươi một tiếng đại tẩu a. _A.. Giang Hiểu Nguyệt có chút bất ngờ khi nghe Phượng Linh nói thế, trong lòng như hiểu rõ ý của đối phương cũng mỉm cười nói: -Được a, muội muội đã nói thế ta cũng không khách sáo. Phượng Linh cười cười rồi quay sang hướng Lâm Ninh Tĩnh hỏi: _Ta tên Phượng Linh, là bằng hữu của Tấn Lâm. Rất vui được quen biết cô nương _Ân, cứ gọi ta là Ninh Tĩnh, hân hạnh khi quen biết ngươi. _Lão đại, ngươi mau sử dụng công lực đi a. Trần Khải cuống quýt nói _Hảo a. Tấn Lâm cười gian xảo nhìn Trần Khải, rồi quay về hướng mặt hồ nhìn đàn cá đang bơi bơi, tay vận công lực xuất trưởng, ầm một cái cá trong suốt văng lên trên mềm đá, nước cũng từ đó văng lên tung tóe. Tấn Lâm nhanh chân đi vào khe đá đứng, Trần Khải lần nào cũng như thế cứ chăm chú nhìn mà quên mất. Nước đổ mạnh từ trên xuống người hắn. Khiến hắn la lớn: _Lão đại, ngươi lại chơi ta. _Haha, tại ngươi không chạy a, sao trách ta được, lần nào ngươi cũng vậy. Tấn Lâm ôm bụng cười nghiêng ngửa. _Ngươi còn dám nói. Hừ.. Trần Khải tức giận chạy đến chỗ Tấn Lâm đang đứng nhanh chóng vát Tấn Lâm lên vai thảy hắn xuống nước. Tấn Lâm do cười đến sảng khoái lại không phòng bị, không ngờ Trần Khải lần này lại ra tay như thế đến khi ‘Đùng’ một tiếng mới phát hiện bản thân mình đã bị đẩy xuống nước. Trần Khải hài lòng với thành quả hiện tại ôm bụng cười to cũng không quên trọc giận Tấn Lâm:-Lần này, ta cho lão đại tắm rửa một phen. Haha _Hừ.. Tiểu tử nhà ngươi hôm nay to gan a, được thôi để lão đại ta đây cho ngươi một bài học. Tấn Lâm cười giảo hoạt vận công lực chưởng mạnh nước về hướng Trần Khải đang cười, bất ngờ khiến hắn uống ngụm nước, sặc đến lợi hại. _Khụ…khụ.. Lão đại chết tiệt.. A Quyền ngươi mau giúp ta.. Trần Khải thấy Dương Đức Quyền trên tay cầm một đống trái vại đến liền cầu cứu. Dương Đức Quyền cũng hào hứng tham gia, chuyện này đã quá quen thuộc với hắn, từ nhỏ cả ba đã cùng nhau chơi đùa lớn lên bên nhau. Dương Đức Quyền hai tay ôm chặt trái dại trong tay, dùng chân đạp mạnh vào mông Trần Khải khiến hắn bất ngờ ngã nhanh xuống nước. ‘Bủm’ một tiếng. _Haha… Haha… Tấn Lâm cười đến ho khan khụ..khụ _A Quyền, ngươi… Trần Khải nóng giận, cố sức dùng tay phất nước về hướng Dương Đức Quyền, Tấn Lâm cũng góp sức vào, giờ người Dương Đức Quyền cũng đầy nước. Cả ba người nhìn nhau cười lớn rồi lại tiếp tục trêu đùa. Các nàng ngồi ở phía trên nhìn thấy bọn họ cả người ướt nhem, miệng thì cười te tét cứ y như tiểu hài tử đùa nghịch, trong lòng cũng vui vẻ theo. Đến khi, Tiêu Khoan mang củi trở về đang nhóm bếp lửa thì cả ba người họ mới ngừng giỡn, nhặt cá mang lên. Giang Hiểu Nguyệt nhìn Tấn Lâm cả người ướt sủng, trên mặt cũng lấm lem nước, nàng đi đến bên cạnh Tấn Lâm đang loay hoay vắt khô đồ, cầm khăn tay lau nhẹ những giọt nước trên mặt đối phương, mỉm cười ôn nhu nói: _Đã sắp làm phụ thân đến nơi, mà cứ như hài tử. Tấn Lâm thấy nàng ôn nhu chăm sóc mình, ý cười càng đậm, đến khi nàng nhẹ giọng trách yêu thì liền ngượng ngùng, nét cười trở nên khó coi. Lòng thầm nghĩ ‘Phụ thân sao? Mình có thể được làm phụ thân sao? Cũng đúng Băng nhi nàng vẫn chưa biết sự thật, là mình có lỗi với Băng nhi không thể để nàng có cơ hội làm mẫu thân.’ _Phu quân, phu quân… Giang Hiểu Nguyệt thấy Tấn Lâm nét mặt cứng ngắt, đăm chiêu suy nghĩ thì gọi hắn. Nghe được Giang Hiểu Nguyệt gọi mình, Tấn Lâm thu lại bộ dáng thất thần, môi nở nụ cười giảo hoạt nói thầm bên tai Giang Hiểu Nguyệt: _Băng nhi, có phải muốn hay không làm mẫu thân của hài tử chúng ta a? _Chàng… Giang Hiểu Nguyệt mặt đỏ đến mang tai, nàng đúng là bị phu quân nàng chọc giận. Mỗi khi bên cạnh Tấn Lâm, khí lạnh trong người nàng liền cứ rơi xuống âm độ, muốn dùng hàn khí đống băng đối phương cũng không được. Thẹn hóa quá giận nàng mặc kệ tên hỗn đản kia đứng cười ngu ngốc. Giang Hiểu Nguyệt trở về chỗ mình ngồi. Tấn Lâm nhìn nàng rời đi, khóe môi càng giương cao, nhanh chóng làm khô thân hình, đi đến bên cạnh nàng. Cả bọn cùng nhau quây quần nướng cá, nói cười sảng khoái đến mặt trời lặn mới thu dọn đồ quay về kinh thành. Uy…. Xe ngựa đột nhiên dừng lại, khiến người bên trong xe đều nghiêng ngã. Tấn Lâm nói: _Tiêu Khoan, có chuyện gì sao ngươi lại đột nhiên cho xe dừng lại. _Hahaha, tiểu tử, ngươi mau ra đây cho bổn đại gia nhìn mặt xem. Giọng nói của một nam tử vang lên. Tấn Lâm cảm thấy có chuyện bất ổn không nghĩ nhiều nhanh chân bước ra khỏi xe ngựa. Một đám người mặc đồ hắc y nhân tay cầm kiếm. Trong số bọn họ có một tên đang dùng kiếm đặt vào cổ Tiêu Khoan. Tiêu Khoan thấy Tấn Lâm đi ra liền nói: _Tam thiếu gia, người mau cứu thuộc hạ Tấn Lâm gật gật đầu không đáp, nhìn quanh đám hắc y nhân nói: _Các ngươi có nhận lầm người không, chúng ta không đắc tội các ngươi. Sao lại muốn giết người a. _Ngươi có phải là Tấn Lâm tam công tử của Tấn Phong không? Một tên hắc y nhân hỏi _Ân, ta là Tấn Lâm. Sao các ngươi lại biết ta? _Haha, nếu ngươi là Tấn Lâm thì hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi. Bây đâu lên.. Tên cầm đầu ngữ khí ngang tàn nói, hắn muốn nhanh hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân ban xuống, thật không muốn đôi co với tên tiểu tử này. Đám hắc y nhân nhìn Tấn Lâm bộ dáng tiểu bạch kiểm cũng không xem trọng. Chỉ để hai tên võ công tạm được ra lấy thủ cấp Tấn Lâm mang về. Bọn người Trần Khải sớm giờ cũng đã rời khỏi xe ngựa, Dương Đức Quyền nhanh chóng đi đến bên cạnh Tấn Lâm nói: _Lão đại ta giúp ngươi. Tấn Lâm gật đầu, cả hai cùng nhau xông vào hai tên hắc y nhân đang tiến đến. Đúng là không thể xem thường võ công của bọn người này. Ra chiêu hết sức tàn nhẫn không giống như đám người Lý Vệ lần trước, có thể đây là nhóm người đã được huấn luyện sẳn. Tấn Lâm thân thủ không tồi tay dùng chiết phiến quạt chống trả. Thường ngày hắn ít mang theo kiếm bên mình, bộ dạng thiếu gia ăn chơi mang kiếm theo khác nào làm cho cười cho người khác, chỉ có chiết phiến quạt là luôn gần kề hắn. Dương Đức Quyền thì ngược lại là con nhà võ tướng, từ nhỏ cũng được rèn luyện võ công. Tuy bộ dáng ăn chơi nhưng bên người lúc nào cũng mang theo kiếm. Xuất kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt tên hắc y nhân khiến hắn nheo mắt. Đúng là kiếm tốt. Trần Khải thì giữ vai trò như cũ, đứng trước mặt chắn cho các nàng. Khi nãy tiểu Mai mệt mỏi cũng không còn hứng thú ngồi bên ngoài cùng Tiêu Khoan nữa, nên nàng xin Giang Hiểu Nguyệt vào bên trong xe. Giờ nhìn Tiêu Khoan còn trong tay bọn họ khiến nàng lo sợ không thôi. Giang Hiểu Nguyệt trong lòng lo lắng, tay bấm chặt vào nhau chăm chú nhìn Tấn Lâm đang đấu cùng bọn người hắc y nhân. Nàng biết võ công Tấn Lâm lợi hại nhưng cũng không thể nào yên tâm được. Giờ trên tay hắn chỉ có chiết phiến quạt a… Khi nãy ở bờ suối nhìn đối phương dùng công lực để bắt cá, nàng có thể biết uy lực của người này mạnh như thế nào. Tấn Lâm của nàng, luôn khiến nàng ngạc nhiên không thôi. Phượng Linh nhìn Dương Đức Quyền giao thủ cùng hắc y nhân thì lo lắng. Nhưng nàng tin tưởng, A Quyền của nàng nhất định sẽ đánh bại bọn họ. Lâm Ninh Tĩnh nhìn mười tên hắc y nhân trong lòng cảm thán, không ngờ biểu ca lại ra tay nặng như vậy, ngươi thật sự muốn lấy mạng hắn sao? Nàng nhìn Tấn Lâm bình tĩnh đánh trả cũng biết được người này năng lực không hề nhỏ. Nhưng hắc y nhân quá đông chỉ có hai người bọn họ đánh trả dù có thắng cũng lưỡng bại câu thương.
|
Mấy chap cuối thì giống truyện phi vũ hàm tân
|
CHƯƠNG 42: HÀNH THÍCH (2) Tấn Lâm xuất chưởng đánh vào lồng ngực tên hắc y nhân, khiến hắn văng ra xa ối máu chết. Dương Đức Quyền bên đây cũng dùng kiếm đâm vào bụng đối phương làm hắn ngã quỵ xuống. Tên hắc y nhân đang giữ Tiêu Khoan trên tay, nhìn thấy hai huynh đệ của mình đã bỏ mạng thì cả kinh xen lẫn kinh ngạc. Hắn không ngờ nhìn dáng vẻ của hai tên này võ công lại không tồi. Đúng là bản thân hắn khinh địch nên mới để huynh đệ mình thiệt mạng. Hắn đẩy mạnh Tiêu Khoan ra, dùng kiếm chém thẳng đến nơi Tấn Lâm, sáu tên hắc y nhân khác cũng bắt đầu xông lên. Chỉ còn một tên dáng người cao to, ánh mắt bậm trợn đứng đó nhìn trận chiến xảy ra. Ánh mắt sâu thẳm nhìn Tấn Lâm. Bảy tên hắc y nhân này có vẻ công lực cao hơn rất nhiều so với hai tên mới chết khi nãy. Đặc biệt là tên dùng kiếm lao thẳng về hướng Tấn Lâm. Tấn Lâm nhanh chóng đưa quạt lên đỡ. Đầu mũi kiếm chạm vào thân quạt liền cong lên, ba tên hắc y nhân kia cũng tiến về hướng Tấn Lâm đứng bao quanh lấy hắn. Giang Hiểu Nguyệt lòng như lửa đốt, nhìn Tấn Lâm bị mũi kiếm hướng về giọng có chút run rẩy nói: _Phu quân, cẩn thận. Tấn Lâm nghe thấy giọng nói đang run sợ của đối phương. Biết nàng đang lo cho mình trong lòng liền ngọt ngào dùng kinh công bay lên cao, xoay người dùng chưởng pháp đánh vào ba tên hắc y nhân kia, thân thủ nhanh như cắt khiến bọn hắn chưa kịp hoàn tỉnh đã bị đánh đến văng ra xa, Tấn Lâm dùng hết sức vào tay bổ nhào từ trên không trung xuống, tay tiếp đánh gần mười chiêu mới khiến hắn học máu ngã xuống. Dương Đức Quyền có phần chật vật, hắn biết nhiều chiêu thức nhưng công lực thì không cao. Một lúc đấu với ba người liền rơi vào thế hạ phong. Hắc y nhân đem nhuyễn kiếm đâm thẳng vào Dương Đức Quyền. Dương Đức Quyền dùng tay chụp lấy thanh kiếm hướng về phía mình, tay còn lại dùng kiếm trong tay mình đâm thẳng đối phương khiến hắn ngã lăn ra. Tấn Lâm đi đến, thấy Dương Đức Quyền tay đã bị thương liền nhìn Trần Khải dùng mắt nói chuyện với nhau. Trần Khải liền gật đầu chạy đến cổ xe ngựa đập thẳng ngựa đến. Hai tên hắc y nhân thấy bọn chúng muốn bỏ chạy liền ra sức đánh, Tấn Lâm để Dương Đức Quyền một bên một mình chống trả. Hai tên này đúng là công lực không nhỏ. Tấn Lâm bị hắn chém vào mu bàn tay, liền buông chiết phiến xuống. Tấn Lâm xoay người cầm nhuyễn kiếm Dương Đức Quyền lên tay. Ngữ điệu pha chút tức giận nói: _Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi thấy sự lợi hại của kiếm pháp Tấn gia. Mũi kiếm trong tay xoay nhẹ, Tấn Lâm linh hoạt theo đường kiếm, nhanh như chớp đoạt mạng đối phương. Tên hắc y nhân kia nhìn thấy sự biến hóa khôn lường của kiếm pháp Tấn gia, liền cả kinh, hắn không tin cả một đám huynh đệ mình lại không thể đánh thắng tên tiểu tử này. Hắn tung chưởng về hướng Tấn Lâm, Tấn Lâm cũng nhanh chóng tiếp chưởng, cả hai đang đấu nội lực cùng nhau. Hắc y nhân xảo nguyệt, dùng kim châm đánh lén vào cổ Tấn Lâm. Tấn Lâm cảm nhận bất thường của cơ thể, chân khí đang đảo ngược liền vận khí xuất chưởng khiến đối phương chết ngay tại chỗ. Tấn Lâm ngã quỵ người xuống. Một chân quỳ, miệng phun ra ngụm máu. Giang Hiểu Nguyệt tận mắt chứng kiến Tấn Lâm bị thương hốt hoảng chạy đến bên cạnh Tấn Lâm, ngữ điệu thập phần lo lắng: _Chàng bị thương rồi? Chàng có sao không? Tấn Lâm nhìn nàng mở miệng cười trấn an nói: _Phu quân nàng võ công cao cường như thế làm sao có chuyện gì a? _Tại sao lại thổ huyết. Giang Hiểu Nguyệt con ngươi mắt đỏ dần lên, tay đưa lên khóe miệng Tấn Lâm lau đi vết thương _Chỉ là hắn dùng ám khí, máu huyết ta nhất thời không thông nên mới thổ huyết. Ta thực sự không sao. Tấn Lâm từ từ đứng dậy, Giang Hiểu Nguyệt đỡ hắn đi đến bên cạnh xe ngựa. Tấn Lâm nói tiếp: -Các ngươi nhanh chóng về phủ, báo lại cho phụ thân ta biết. Ta ở đây cầm chân hắn. Tên hắc y nhân còn lại từ giờ không nói gì chỉ nhìn chằm chằm về hướng Tấn Lâm. Tấn Lâm biết đây mới thực sự là cao thủ, rõ ràng bọn họ cần là mạng của mình không thể liên lụy người khác. Tấn Lâm ho khan hai tiếng lại nói: -Nguyệt nhi, nàng cùng mọi người bồi phủ. A Quyền ngươi bảo vệ Nguyệt nhi thay ta. _Ta không đi. Chàng ở đâu ta sẽ ở đó. Giang Hiểu Nguyệt giọng nói có chút tức giận, nàng biết Tấn Lâm muốn tốt cho nàng, nhưng nàng tuyệt đối không thể để Tấn Lâm lại một mình. _Nguyệt nhi. Ngoan nghe lời ta, nàng mau lên xe ngựa. Tấn Lâm lần đầu tiên có chút lớn giọng nói, hắn không muốn Nguyệt nhi vì hắn mà xảy ra chuyện. _Chàng muốn bỏ mặc ta? Tấn Lâm ta nói cho chàng biết, ta cả đời này bất li bất khí với chàng. Chàng sống ta sống, chàng chết ta chết. Giang Hiểu Nguyệt cố chấp nói, nước mắt nàng đã sắp rơi, hốc mắt cũng đỏ ngầu Tấn Lâm lòng lân lân hạnh phúc, cười đến sáng lạn nói: _Hảo a, Nguyệt nhi đã nói thế ta cũng sẵn lòng. Cả đời này cũng nàng bất li bất khí. Dù có chết cũng phải bên cạnh nhau. Tay nắm chặt tay nàng, mười ngón tương khấu. Nhìn mọi người bên cạnh nói: _Các ngươi nhanh chóng trở về tìm viện binh đến, Phượng Linh A Quyền đang bị thương thay ta chiếu cố hắn. A Khải ngươi bảo vệ Ninh Tĩnh cô nương. Ninh Tĩnh cô nương thực xin lỗi, lần này đã liên lụy mọi người. Làm ngươi hoảng sợ, nếu ta còn may mắng sống sót sẽ hoàn thành điều kiện thứ ba của ngươi. Nói xong, Tấn Lâm ra lệnh cho Tiêu Khoan dẫn mọi người vào xe ngựa. Tiểu Mai ánh mắt đỏ hoe nhìn Giang Hiểu Nguyệt. Nàng biết ý của tiểu thư đã quyết định nhất định sẽ không thay đổi được. Nếu có cũng chỉ có thể duy nhất một mình cô gia mà thôi. Nghe hai người bọn họ nói chuyện, tiểu Mai cảm động không ngừng. Nàng có thể nhìn ra tiểu thư nàng yêu đậm sâu cô gia như thế nào. Khác hẳn với lúc trước cùng An công tử. Cô gia cũng thế, người cũng yêu thương tiểu thư sâu đậm. Khiến nàng vừa ngưỡng mộ, vừa chua xót. Dương Đức Quyền, Trần Khải, Phượng Linh, Tiêu Khoan cũng đều lo lắng cho hai người bọn họ. Nhưng bọn họ tin tưởng Tấn Lâm nhất định sẽ kéo dài kịp thời gian, chờ họ đến cứu. Xe ngựa rời đi, lúc này tên hắc y nhân kia mới lên tiếng: _Tiểu tử xem ra ngươi cũng rất nghĩa khí. _Haha, đa tạ tiền bối đã khen. Có thể cho ta biết tại sao muốn giết ta. _Ta chỉ làm theo lệnh. Ngươi đừng trách ta, ta nhường ngươi ba chiêu. _Haha, vãn bối thực không dám nhận. Con cháu Tấn gia không nhận ân huệ của kẻ thù. Dù có chết cũng không làm mất mặt Tấn gia. Tấn Lâm hào sảng nói, quay sang nhìn Giang Hiểu Nguyệt ánh mắt thâm tình mỉm cười gật đầu nhìn nàng. Giang Hiểu Nguyệt cũng hiểu được ý Tấn Lâm, cả hai từ từ buông tay ra. Giang Hiểu Nguyệt đứng sang một bên chỉ nhẹ giọng nói: _Ta đợi chàng, quay về cùng ta. Tấn Lâm cười cười, kiếm của Dương Đức Quyền cũng còn trong tay hướng thẳng mũi kiếm về hắc y nhân. Hắc y nhân cũng nhanh chóng đỡ chiêu, xuất chưởng về hướng Tấn Lâm. Tấn Lâm nhanh chóng bay lên xoay người xuất chưởng lại. Hắc y nhân cũng tiếp chưởng hai tay giao nhau. Tay còn lại cũng xuất quyền đánh lấy nhau. Tấn Lâm dù gì tuổi cũng còn nhỏ, công lực cũng có hạn thêm phần khi nãy bị trọng thương liền rơi vào thế hạ phong, bị đánh văng ra xa. Máu hộc ra khắp đất. Hắc y nhân tuy công lực cao hơn nhưng cũng không khá gì mấy bị Tấn Lâm chưởng mạnh ra xa, khóe miệng vương chút máu. _Phu quân… Giang Hiểu Nguyệt chạy đến để Tấn Lâm đầu tựa vào người nàng, nhìn đối phương chật vật như thế lòng âm ĩ đau xót. Nước mắt không tự chủ rơi xuống. Nàng đang rất sợ, sợ Tấn Lâm sẽ rời bỏ nàng. _Ân, ta đây… Tấn Lâm mỉm cười ôn nhu yếu ớt đáp Hắc y nhân cũng muốn nhanh chóng giải quyết Tấn Lâm, dù có cảm khái hắn anh hùng xuất thiếu niên đến đâu cũng phải hoàn thành nhiệm vụ huống hồ hắn đã sát hại biết bao nhiêu huynh đệ của mình. Giang Hiểu Nguyệt nhìn thấy hắc y nhân xuất chưởng về hướng Tấn Lâm nàng liền đứng phía trước cản lại. Hắc y nhân lóe mắt sáng lên thu hồi chưởng lực trên tay. Tấn Lâm nhìn thấy nàng vì mình bất chấp mạng sống liền nói: _Băng nhi… Nàng sao có thể liều lĩnh như vậy. Tấn Lâm dùng sức ngồi dậy xoay người nàng tới lui, lo sợ nàng bị thương _Ta đã nói, có chết cùng chết, sống cùng sống. Giang Hiểu Nguyệt chân thành nói, rồi quay về hướng hắc y nhân, ngữ khí lạnh nhạt như thường ngày thậm chí còn lạnh hơn nữa nàng hỏi: -Ngươi, tại sao lại không giết ta. Có phải chủ nhân của ngươi có quen biết ta.
|
CHƯƠNG 43: TÌNH THÂM Ý TRỌNG (1) Khóe mắt hắc y nhân co giật, không ngờ một nữ tử yếu đúi như nàng khi giận lên thật đáng sợ a. Né tránh câu hỏi của nàng, hắc y nhân nắm lấy tay nàng đẩy sang một bên. Dùng chưởng đánh Tấn Lâm lần nữa. Tấn Lâm cũng dùng hết sức chống lại chưởng của hắn. Đột nhiên tên hắc y nhân ôm đầu, Tấn Lâm nhìn thấy biểu hiện của hắn dường như là phát tác độc lợi dụng thời ra xuất chưởng xuyên chỗ qua người hắc y nhân, chết ngây tức khắc. Tấn Lâm lòm còm đi đến chỗ Giang Hiểu Nguyệt. Ánh mắt yêu thương nhìn nàng, Giang Hiểu Nguyệt cũng đứng dậy chạy về hướng Tấn Lâm, không ngờ mũi tên từ đâu bay đến hướng phía sau Giang Hiểu Nguyệt. Tấn Lâm ánh mắt lập tức biến sắc dùng kinh công đến bên cạnh nàng, đứng trước người nàng hứng trọn mũi tên đâm thẳng vào lồng ngực mình ‘Phụp’. Giang Hiểu Nguyệt lúc này mới hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn Tấn Lâm dần dần ngã quỵ xuống. Tấn Lâm đưa tay lấy cây châm cài trên tóc Giang Hiểu Nguyệt hướng thẳng tên đang cầm cung ném đến. Hắn không kịp tránh né liền tử vong. Lúc này Tấn Lâm mới nhẹ nhàng yên tâm, nằm trọn trong vòng tay nàng. _Lâm nhi, chàng.. không được ngủ…sao lại ngốc như thế.. sao lại đỡ cho ta… Giang Hiểu Nguyệt gào thét khóc lớn, tay đặt lên ngực đối phương nơi mũi tên đang cắm sâu vào đó rỉ máu cũng như trái tim nàng đang rĩ máu bây giờ. Thực sự rất đau. _Ngốc.. Ta là… phu quân của nàng.. ta..nhất định phải.. bảo vệ.. nàng a.. Băng nhi… ta có chuyện muốn nói… với nàng.. Tấn Lâm giọng đứt quảng nói _Ta không nghe gì hết. Giờ chàng phải nghỉ ngơi, rất nhanh sẽ có người đến cứu chúng ta. Khi đó khỏe lại chàng hãy nói ta nghe có được không. Giang Hiểu Nguyệt luống cuống nói, từ trước đến giờ đây là lần nàng mất bình tĩnh nhất, nước mắt không ngừng rơi xuống người Tấn Lâm _Băng nhi.. nàng nghe ta nói.. ta sợ sẽ không còn cơ hội.. khụ khụ.. sau này ta chết đi rồi nàng..nhất định phải sống thật tốt.. Hưu thư… ta có viết ở trong thư phòng… cũng có một bức thư.. ta đã viết nhưng không…dám đưa cho nàng.. ta nhu nhược.. ta nhút nhát.. là do ta không tốt.. khụ khụ.. ta có.. chuyện dấu nàng… thân phận của ta.. thực sự là.. khụ khụ khụ. Tấn Lâm hơi thở yếu dần lời nói nhỏ nhỏ đến mức không nghe thấy nữa liền ngất đi. _Lâm nhi, chàng không được ngủ.. Mau mở mắt ra cho ta… Giang Hiểu Nguyệt nước mắt ròng rã nhìn Tấn Lâm hai mắt nhắm chặt trong vòng tay nàng mà thét lớn. _Mau dìu hắn vào xe ngựa. Lâm Ninh Tĩnh từ lúc Tấn Lâm nói những lời đó với nàng, khiến nàng đã hiểu được nếu như hắn thực sự chết đi, nàng sẽ đau lòng như thế nào. Nàng lệnh cho Tiêu Khoan quay đầu xe ngựa lại. Đến giờ khắc này khi nhìn thấy hắn người đầy máu đang nằm trong vòng tay Giang Hiểu Nguyệt, nàng mới biết tim nàng đau như thế nào. Không hề bị thương nhưng ngược lại trái tim lại đau đớn dữ dội. Giang Hiểu Nguyệt lấy lại bình tĩnh còn sót lại, hợp sức cùng Lâm Ninh Tĩnh đỡ Tấn Lâm vào xe, tay nàng vẫn như thế đặt ở nơi lồng ngực chổ mũi tên đang cắm vào, hy vọng có thể làm vết thương ít ra máu. Lâm Ninh Tĩnh cùng Phượng Linh có chút nhíu mày nhìn hành động của Giang Hiểu Nguyệt nhưng cũng không dám nói thêm gì. Dương Đức Quyền, Trần Khải, Tiêu Khoan, tiểu Mai nhìn cả người Tấn Lâm đầy máu tâm trạng lo lắng cũng không kém. Lại nhìn đến Giang Hiểu Nguyệt thấy nàng đầu tóc rối tung, gương mặt lắm lem nước mắt, nét mặt tràn đầy lo lắng lẫn hốt hoảng. Lần đầu bọn họ thấy đại tẩu (thiếu phu nhân, tiểu thư) tính tình lạnh nhạt, hàn khí bức người lại chật vặt như thế không khỏi đau lòng, thương xót. Tấn Phủ Xe ngựa dừng trước cửa Tấn phủ. Giang Hiểu Nguyệt cố gắng bình tĩnh căn dặn mọi chuyện: _Dương công tử, Trần công tử hai người cùng Phượng Linh muội muội trở về phủ đi. Có chuyện gì ta sẽ cho Tiêu Khoan đến thông báo. Hôm nay cũng vất vả cả ngày rồi. Mọi người cũng cần nghĩ ngơi. Tiểu Mai ngươi mau báo tin cho phu nhân biết chuyện Tấn Lâm bị thương nói người nhanh đến phòng hắn. Tiêu Khoan ngươi mau đi tìm đại phu đến. _Không cần tìm đại phu, ta đây có thể chữa trị cho hắn. Vết thương hắn hiện tại rất nguy hiểm. Không còn nhiều thời gian chúng ta mau đưa hắn trở về phòng. Lâm Ninh Tĩnh nói Giang Hiểu Nguyệt cũng không đôi co nhiều lời, cùng Lâm Ninh Tĩnh dìu Tấn Lâm về phòng, phân phó Tiêu Khoan không cần gọi đại phu, lập tức đánh xe ngựa đưa Dương Đức Quyền, Trần Khải, Phượng Linh trở về. Vào đến phòng, đặt Tấn Lâm trên giường. Lâm Ninh Tĩnh cau mày, nhìn Giang Hiểu Nguyệt cứ khư khư bên cạnh Tấn Lâm khiến nàng khó có thể xem vết thương cho hắn, liền nói: _Giang cô nương, ngươi có thể hay không tránh qua một bên để ta xem vết thương cho hắn. _Ân. Giang Hiểu Nguyệt liền đứng dậy mắt vẫn nhìn chằm chằm Tấn Lâm đang nằm trên giường. Lâm Ninh Tĩnh kiểm tra xung quanh người Tấn Lâm, trước mắt là phải rút mũi tên ra khỏi người, băng bó vết thương. Thân phận của Tấn Lâm đã nói cho Giang Hiểu Nguyệt biết chưa, nếu ta cởi y phục hắn ra thì sẽ bại lộ thân phận, chuyện này nên giải quyết như thế nào đây. Đang mãi mê suy nghĩ thì lại nghe tiếng bước chân nhanh dồn dập đến, cửa phòng liền bị đẩy vào, tiếng khóc của người phụ nữ trung niên cất lên, giọng nghẹn ngào hỏi: _Nguyệt nhi, Lâm nhi hắn xảy ra chuyện gì, sao người hắn toàn là máu. Tấn phu nhân nghe tin tiểu Mai đến bẩm báo liền tức tốc chạy đến, nhìn hài tử nằm trên giường cả người đầy máu, lòng đau như cắt _Mẫu thân… Giang Hiểu Nguyệt không nói thành lời chạy đến ôm Tấn phu nhân, nàng không thể mạnh mẽ được hơn nữa giờ nàng chỉ muốn khóc thật lớn, nàng đang rất sợ. Sợ Tấn Lâm sẽ như mẫu thân nàng rời xa nàng. _Nguyệt nhi… Tấn phu nhân thấy nàng khóc đến đau phế tâm can lòng cũng chua xót, không gặn hỏi nữa chỉ có thể vỗ về an ủi nàng, cả hai người các nàng ai cũng khóc. Lâm Ninh Tĩnh nhìn thấy cảnh thương tâm này khiến nàng cũng không tập trung được. Nàng nói: _Bá mẫu, Giang cô nương hai người có thể ra khỏi phòng một lát không, ta cần phải chữa thương cho hắn. _Ta không đi, ta muốn ở lại bên cạnh chàng. Giang Hiểu Nguyệt rời khỏi vòng tay Tấn phu nhân chạy đến bên cạnh giường nhìn Tấn Lâm, ngữ điệu cứng rắn. Lâm Ninh Tĩnh tính nói gì đó lại nghe thấy Tấn phu nhân nói trước: -Ninh Tĩnh, ngươi cứ để nàng ở lại. Ta sẽ ra ngoài đợi. Tấn phu nhân ánh mắt nhìn về hướng Tấn Lâm lòng thầm nói: ‘Lâm nhi, con phải vượt qua lần này, hy vọng tình cảm con dành cho Nguyệt nhi có thể cảm động nàng.’ Lâm Ninh Tĩnh ánh mắt khó hiểu nhìn Tấn phu nhân, nhưng cũng không quan tâm nhiều. Nàng cần tập trung cứu lấy tính mạng nguy kịch hiện giờ của đối phương. Cửa phòng đóng lại chỉ còn hai người các nàng ở bên trong. Lâm Ninh Tĩnh lau mồ hôi trên mặt Tấn Lâm, hướng nhìn Giang Hiểu Nguyệt nói: _Giang cô nương, ngươi đến đây giúp ta một lát. Giang Hiểu Nguyệt nghe gọi tên mình vội đi đến nhìn Lâm Ninh Tĩnh nói: _Ân, ngươi muốn ta giúp gì? _Giờ ta sẽ dùng sức rút mũi tên ra, máu nhất định sẽ từ đó phun ra rất nhiều, ngươi liền lấy thuốc này rắc lên chỗ vết thương. Lâm Ninh Tĩnh tay đưa lọ thuốc cho Giang Hiểu Nguyệt Giang Hiểu Nguyệt gật đầu, Lâm Ninh Tĩnh cũng bắt đầu thực hiện thao tác, nàng dùng kéo cắt vòng lớp y phục đang bị lan tỏa máu ra ngây hướng lồng ngực. Nhìn vào sẽ thấy một miếng vãi trắng cũng nhiễm đầy máu đỏ. Giang Hiểu Nguyệt ánh mắt có ngạc nhiên pha chút khó hiểu nhìn chằm chằm lớp vãi trắng đó trên người Tấn Lâm.
|
Tôi chết, cắt ngay khúc hấp dẫn
|