Nàng Như Thế Nào A?
|
|
CHƯƠNG 38: TÁI NGỘ Tấn Lâm sau khi trở về cũng chưa thấy Giang Hiểu Nguyệt cùng mẫu thân trở lại. Tranh thủ làm sạch thân thể, xuống bếp dặn dò người hầu làm vài món thức ăn. Sau đó đến trước phủ ngồi đợi Giang Hiểu Nguyệt, mẫu thân trở về. _Lâm nhi, sao con lại ngồi đây. Xe ngựa dừng trước phủ Tấn gia, Lý Như Ngọc mở cửa xe ngựa xuống trước, nàng nhìn thấy hài tử của mình đang ngủ gà ngủ gật trước cửa thì vội bước xuống xe ngựa đến bên cạnh Tấn Lâm hỏi. Giang Hiểu Nguyệt từ lúc hành hương trở về, ngồi trên xe ngựa nàng chỉ nghĩ đến Tấn Lâm, mong nhanh có thể quay về gặp người kia. Mãi miên man suy nghĩ đến trước của Tấn phủ nàng cũng không hay, đợi đến khi nghe tiếng mẫu thân hỏi về Tấn Lâm nàng mới thoát khỏi suy nghĩ lung tung trong đầu. Nhanh chân bước xuống xe ngựa nhìn thấy người kia quần áo đơn bạc ngồi trước cửa đợi nàng trở về, tâm liền cảm động. Đúng là ngốc tử. _Mẫu thân, Nguyệt nhi hai người đã về. Tấn Lâm nghe tiếng gọi của mẫu thân thì từ từ mở mắt nhìn thấy mẫu thân cùng Giang Hiểu Nguyệt đang đứng trước mắt mình mỉm cười sáng lạn nói _Hôm nay, Lâm nhi là đợi mẫu thân về phủ sao? Hay là mới không gặp Nguyệt nhi nữa ngày liền nhớ mong không chịu được nên ngồi ngốc ở đây đợi a. Lý Như Ngọc nhìn hài tử mình, không khỏi trêu chọc. Đúng là Lâm nhi của nàng, khi thành thân đã trưởng thành hơn rất nhiều. Làm mẫu thân như nàng cũng thật sự vui vẻ. _Ách, mẫu thân cứ hỏi khó Lâm nhi a. Lâm nhi quả thật cũng nhớ mẫu thân a. Không tin con liền chứng minh. Tấn Lâm chưa đợi Lý Như Ngọc trả lời đến ôm lấy nàng, hôn lên má nàng chụt một cái. Giang Hiểu Nguyệt nhìn hành động tiểu hài nịnh lấy lòng mẫu thân của Tấn Lâm mà phì cười. Tấn Lâm ánh mắt từ giờ vẫn chăm chú nhìn Giang Hiểu Nguyệt, thấy nét mặt nàng hơi tái nhạt, có lẽ do đi đường xa xôi trong lòng thấy đau xót. Không nghĩ nhiều cũng xoay người sang hôn trộm má nàng, thủ thỉ nói: -Ta cũng thật sự rất rất nhớ nương tử a. _Hồ nháo. Giang Hiểu Nguyệt mặt đỏ đến mang tai, thẹn quá hóa giận mà trách cứ Tấn Lâm. Nàng biết phu quân nàng da mặt tương đối dày nhưng không ngờ lại gan lớn như thế còn ở ngoài đường trước mặt đông người như thế lại hôn nàng, nhưng nàng cũng không thể nào giận con người này lâu được. _Nguyệt nhi, chúng ta vào trong thôi. Bỏ hắn đứng ở đây một mình xàm ngôn đi a. Tấn phu nhân nét mặt làm bộ trách cứ nhìn hài tử mình, rồi quay sang nắm tay Giang Hiểu Nguyệt vào trong. Nhìn hài tử mình tình tứ cùng con dâu nàng cũng nhớ đến phu quân nàng a. Hảo hảo nhanh vào trong để thấy chàng. Tấn Lâm mà biết mẫu thân hắn đang suy nghĩ như vậy thì chắc hẳn sẽ tức chết đi a. Tấn Lâm cũng khom người vào trong phủ cùng các nàng. Vừa bước đi được vài bước lại nghe thấy giọng một nữ tử có chút quen thuộc gọi tên mình: _Tấn Lâm, tên tiểu tử vong ân bội nghĩa nhà ngươi. Lâm Ninh Tĩnh mấy hôm nay nàng đã đến kinh thành, An Minh Hiên tiếp đãi nàng ở phủ phò mã. Đến kinh thành, nàng càng nhớ đến Tấn Lâm, những nơi cùng hắn đi qua, khách điếm lúc hắn bị bệnh. Nơi hắn dẫn nàng đi mua ngựa… thời gian bên nhau ngắn ngủi nhưng hình ảnh con người này lại khắc sâu trái tim nàng. Nàng muốn nhanh chóng gặp đối phương để điều tra rõ, nàng có chút không tin tưởng hoàn toàn những gì An Minh Hiên đã kể lại. Nàng cũng muốn nghe chính miệng Tấn Lâm nói. Vừa mới đến phủ Tấn gia, đã thấy màn ân ân ái ái của Tấn Lâm dành cho nương tử hắn. Lâm Ninh Tĩnh thập phần không vui, trong tim tự dưng cảm thấy đau lòng. Nhìn hai người họ quả thật rất xứng đôi. Giang Hiểu Nguyệt thần sắc hồng hào, gương mặt thanh lãnh nhưng ánh mắt vô cùng ôn nhu nhìn Tấn Lâm, trong đôi mắt nàng chỉ có hắn. Tấn Lâm đã một thời gian nàng không gặp hắn, có thể thấy hắn đã có da có thịt hơn lúc trước, nét mặt cũng tươi tắn vô cùng, tuy hành động có chút hồ nháo nhưng rõ ràng trong mắt hắn cũng chỉ có duy nhất Giang Hiểu Nguyệt. Đây không hề là diễn trò. Nếu Giang Hiểu Nguyệt yêu thương Tấn Lâm ngược lại hắn cũng vậy yêu thương nàng, thì ta có nên chúc phúc cho họ hay không? Lâm Ninh Tĩnh lòng rối như tơ vò, nàng thật sự không biết bản thân nên làm gì, tâm tình hoang mang đến khi thấy bọn hò sắp vào phủ nàng mới lấy lại bình tỉnh, giọng nói tiểu hài như thường ngày trách cứ đối phương. Tấn Lâm xoay người nhìn lại thấy nữ tử đang chửi hắn là kẻ vô ơn thì ra là tiểu nha đầu này. Tấn Lâm mỉm cười sáng lạn nói: _Ai nha, thì ra là tiểu nha đầu a. Ta đã làm gì ngươi, mà ngươi lại nói ta vô ơn bội nghĩa hả nha đầu. _Hừ, ngươi được lắm Tấn Lâm. Ngươi đã quên lời hứa với ta rồi sao? Ai cho ngươi gọi ta là nha đầu. Ngươi đúng là miệng chó không mọc được ngà voi a. Lâm Ninh Tĩnh có chút nóng giận nhìn Tấn Lâm nói, gương mặt cười đến sáng lạn của hắn đúng là trêu chọc nàng thật mà. _Cô nương là ai? Sao lại nói phu quân ta như thế. Giang Hiểu Nguyệt nghe giọng nữ tử trách cứ phu quân nàng, theo quán tính xoay người nhìn về hướng đối phương. Đập vào mắt nàng, nữ hài tử này là một cô nương xinh đẹp, gương mặt đáng yêu, thuần khiết. Cách ăn nói không câu nệ cứ như người trong giang hồ nhưng cách ăn mặc cùng cách đi đứng thì lại như một khuê nữ danh môn. Giang Hiểu Nguyệt thắc mắc không biết đối phương là ai sao lại tìm đến tận Tấn phủ nói phu quân nàng vong ơn bội nghĩa. Đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về hướng Tấn Lâm. _Ta là ai nói cô nương cũng không biết đâu, ta chỉ biết phu quân nhà ngươi thiếu nợ ta. Hôm nay ta đến đây là để đòi hắn. Lý Như Ngọc nàng đi ở phía trước quá xa nghe thấy tiếng um sùm thì đi ngược lại ra ngoài cửa phủ. Lâm Ninh Tĩnh nhìn thấy Lý Như Ngọc đi ra liền hành lễ ngữ điệu có phần ôn nhu nói:-Bá mẫu, người hảo a. _Thì ra là Lâm cô nương sao? Đã lâu không gặp a. Lý Như Ngọc mỉm cười khách khí nói, nàng quay sang nhìn nét mặt khó hiểu của Giang Hiểu Nguyệt với ánh mắt cầu cứu của hài tử mình, như hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lý Như Ngọc nói: _Lâm nhi, con mau đưa Nguyệt nhi về phòng. Hôm nay cũng vất vả cho nàng rồi. _Ân, mẫu thân. Tấn Lâm nắm tay Giang Hiểu Nguyệt vào trong nhanh chóng thoát khỏi ánh mắt như muốn thiêu trụi lấy mình. Chuyện quan trọng trước mắt phải giải thích cho Nguyệt nhi rõ chuyện hắn cùng tiểu nha đầu đó. Tránh để nàng hiểu lầm. Sau đó hắn hỏi tiểu nha đầu kia muốn hắn hoàn thành điều kiện gì. Tấn Lâm hắn đây cũng không phải người thất tín. Thấy Lâm Ninh Tĩnh định nói gì, Tấn phu nhân liền nói thêm: _Lâm cô nương, sắc trời đã không còn sớm. Cô nương đã đến quý phủ có thể hay không để Tấn gia chúng tôi tiếp đãi cô nương. Chuyện lần trước vẫn chưa kịp cảm kích thì cô nương đã rời đi. Thật sự làm chúng tôi rất ngại ngùng a. _Ân, bá mẫu khách sáo rồi. Cứ gọi con là Ninh Tĩnh. Nếu bá mẫu đã nói vậy, thì con xin phép được làm phiền người. Lâm Ninh Tĩnh nhẹ nhàng nói, đối với mọi người nàng lúc nào cũng cư xử đúng mực. Nàng là nữ nhi của gia đình có gia giáo từ nhỏ. Tứ thư ngũ kinh, lễ nghĩa nàng cũng am hiểu. Chỉ không hiểu sao mỗi lần đối mặt với con người kia nàng đều không thể kiềm chế bản thân mà lớn tiếng a. Hừ hắn đúng là khắc tinh của nàng mà _Ân, Ninh Tĩnh theo ta vào trong. Tấn phu nhân mỉm cười hiền hậu nói, đối với cô nương Lâm Ninh Tĩnh này nàng cũng vô cùng hảo cảm, tính tình phần ít phần nhiều cũng giống Lâm nhi nghịch ngợm, nàng cũng là một hài tử tốt. Có điều mỗi lần nhìn vào đôi mắt của nàng dành cho Lâm nhi quả thật có chút mâu thuẫn. Cảm giác vừa yêu vừa hận. Tấn phu nhân thở dài trong lòng.
|
CHƯƠNG 39: QUYẾT ĐỊNH ]Trong phòng] Tấn Lâm thấy bàn tay Giang Hiểu Nguyệt lạnh cóng, liền xoa xoa tay mình áp vào tay nàng để tạo hơi ấm. Giang Hiểu Nguyệt chăm chú nhìn sự ôn nhu của Tấn Lâm dành cho mình, không nói câu nào. Nàng đang muốn nghe phu quân nàng giải thích, cô nương đó rốt cục là ai. Mẫu thân cũng biết nàng, hơn nữa thái độ của mẫu thân đối với nàng cũng có ý vị yêu thương khác với những người bình thường khác. Thấy tay đối phương bớt lạnh phần nào, Tấn Lâm dìu nàng đến giường ngồi xuống, xoay người rót chung trà đưa cho nàng. Giọng nói ôn nhu: _Băng nhi, nàng uống trà a, rồi ta sẽ nói nàng biết cô nương kia là ai. Tấn Lâm nhìn gương mặt băng lãnh của Giang Hiểu Nguyệt cũng biết nàng thật sự đang tức giận, Tấn Lâm trong lòng chỉ cảm thấy hạnh phúc, nhìn nàng ghen với người nữ tử khác vì mình, thế mới biết nàng yêu mình như thế nào. Càng nghĩ càng cười đến ngốc ra. Giang Hiểu Nguyệt nhìn thấy Tấn Lâm cười ngu ngơ liền nói _Phu quân, có phải hay không nhìn thấy được vị Lâm cô nương đó liền cao hứng. Nàng nhét chung trà đã cạn vào tay Tấn Lâm, giọng không vui nói _Haha, khi Băng nhi ghen thật sự rất đáng yêu a. Tấn Lâm cười cười bỏ chung trà lên bàn, đi đến bên cạnh giường ngồi cạnh Giang Hiểu Nguyệt, tay nắm lấy tay nàng, mười ngón tay tương khấu siết chặt nhau, nói tiếp: -Tiểu nha đầu đó tên Lâm Ninh Tĩnh, nàng là người ta đã cầu y đến cứu nàng lần đó. Nàng ấy cứu nàng nhưng cũng bắt ta chấp nhận nàng ấy ba điều kiện. Ta mới hoàn thành cho nàng ấy một điều kiện. Có lẽ lần này nàng ấy đến tìm ta để hoàn thành hai điều kiện còn lại a. _Cái gì a? Điều kiện? Ba điều kiện? Sao chàng ngốc thế chưa biết điều kiện của nàng ta là gì liền chấp nhận? Giang Hiểu Nguyệt xoay người lại nhìn chằm chằm vào mắt Tấn Lâm. Giọng nói mềm đi rất nhiều _Dù điều kiện nàng ấy có khó đến đâu hay muốn lấy mạng ta, ta cũng sẽ đồng ý. Chỉ cần nàng tỉnh lại, nàng khỏe mạnh là được. Tấn Lâm chân thành nói Giang Hiểu Nguyệt nghe đối phương nói tâm tình cảm động muôn phần, bờ vai run lên. Nếu Tấn Lâm vì nàng mà chết, nàng thà không được cứu sống làm gì, nàng tựa vào vai Tấn Lâm nói: _Ngốc, nếu chàng chết. Ta cũng không thiết sống. ‘Nếu chàng chết. Ta cũng không thiết sống’ Chỉ võn vẹn tám chữ này của Giang Hiểu Nguyệt khiến trái tim Tấn Lâm không ngừng đập mạnh. Khóe môi thì cong lên thật rạng rỡ. Vẫn không quên an ủi, trấn an nàng, Tấn Lâm nói tiếp: _Nàng yên tâm, tiểu nha đầu đó với ta không thù không oán, sẽ không cần chi tính mạng của ta. Lần đó nàng ấy để ta thực hiện điều kiện đầu tiên cũng rất đơn giản a. Chỉ gọi nàng là lão bản. Thế liền xong. Giang Hiểu Nguyệt cằm đặt lên vai Tấn Lâm, nghe Tấn Lâm nói thế tâm tình cũng buông lỏng một chút. Nhưng nàng có thể cảm nhận được ánh mắt khác thường của Lâm Ninh Tĩnh khi nhìn Tấn Lâm. Chẳng qua nàng không biết nên giải thích ánh mắt đó là gì? _Băng nhi a, nàng với mẫu thân hôm nay đi cầu an có gì vui không a? Tấn Lâm thấy nàng im lặng, liền hỏi sang chủ đề khác _Ân, ta có cầu cho chàng lá bùa bình an. Giang Hiểu Nguyệt vừa nói vừa đẩy người ra móc lấy trong túi hương bên người đưa lá bùa nàng cầu xin được ở miếu tự cho Tấn Lâm. _Ân, đa tạ nàng. Tấn Lâm nhận lấy lá bùa của Giang Hiểu Nguyệt đưa cho mình, cười vui vẻ đeo lá bùa bình an vào cổ. Tiếp tục nói: -Ta sẽ mãi đeo nó bên mình, cũng giống như không phút giây nào rời khỏi Băng nhi a. Cũng giống như Băng nhi đeo vòng phỉ thúy, ta cũng sẽ mãi bên cạnh Băng nhi. _Ân. Giang Hiểu Nguyệt cũng mỉm cười ôn nhu nhìn Tấn Lâm. Nói thật, hôm nay khi xin sâm, nghe thầy từ giải hạn tâm tình nàng liền không tốt cho mấy. Trong thẻ sâm nói phu quân nàng sẽ gặp họa sát thân, có điều không ngờ đến thẻ sâm này còn nói phu quân nàng cũng sẽ tìm được thêm nhân duyên trong lần tai họa này. Trong họa được phúc. Nhớ đến chuyện hôm nay ở miếu tự, Giang Hiểu Nguyệt vô thức hỏi: _Sẽ có một ngày nào đó chàng sẽ quên đi ta không a. Sẽ có một ngày nào đó chàng lại yêu thương thêm một người nữ tử khác mà rời bỏ ta không a. Sẽ có một ngày nào đó chàng không cần đến ta nữa không a. Tấn Lâm nhận thấy hôm nay tâm tình Giang Hiểu Nguyệt có chút bất thường. Nghe nàng nói vậy trái tim càng đau xót, dùng đôi môi của mình áp lấy đôi môi nàng, nhẹ nhàng ôn nhu hôn thật sâu đối phương. Để nàng có thể cảm nhận được tình yêu mình dành cho nàng nhiều như thế nào. Giang Hiểu Nguyệt cũng không đẩy ra nàng tham luyến sự ái ân của đối phương, sự ôn nhu của đối phương dành cho mình. Nàng dần dần tiếp đón lấy nụ hôn dài của Tấn Lâm, lưỡi quấn lấy nhau không ngừng. Đến khi hết khí lực cả hai mới rời xa nhau. Tấn Lâm ngắm nhìn nàng, giọng nói thành khẩn: _Băng nhi, nếu có một ngày nào đó ta ngu ngốc quên đi nàng. Thì nàng nhất định cũng sẽ đánh thức được trí nhớ của ta. Vì nàng đã từng như thế để người không cần gì như ta yêu thương nàng, bản thân vì nàng mà hạnh phúc. Tấn Lâm, ta đời này chỉ có duy nhất nàng, chỉ nàng mới có thể bỏ rơi ta. Còn ta thì sẽ không bao giờ như thế. Băng nhi, ta yêu nàng. Giang Hiểu Nguyệt càng rút vào trong lồng ngực Tấn Lâm. Cảm thụ hạnh phúc mà nàng đang có. Thật ngọt ngào. Đến tối, sau khi dùng cơm xong. Giang Hiểu Nguyệt bị Tấn phu nhân bắt qua phòng nàng có chút việc. Tấn Lâm thì trở về phòng trước. Lâm Ninh Tĩnh thấy người kia đang nhanh chân về phòng nàng cũng đủi theo. Đến phòng, Tấn Lâm định đóng cửa thì lại nghe được thanh âm quen thuộc của đối phương nói: _Tiểu tử thối, trong ngươi dạo này mập lên không ít a? Lâm Ninh Tĩnh tự nhiên bước vào phòng Tấn Lâm, ngồi trên ghế, rót trà vào chung nhấp nháy miệng _Haha, ta đã nói rồi a. Chỉ cần đợi phu nhân ta tỉnh lại nàng tự nhiên sẽ đem ta nuôi thành mập mạp a. Tấn Lâm cũng tự nhiên ngồi xuống miệng cười cười nói, rồi hỏi tiếp: -Lão bản, ngươi lần này sau lại đến kinh thành, có chuyện gì hay sao, nếu được cứ nói với ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi. _Hư.. Ta đây có chuyện gì không giải quyết được chứ? Cần ngươi làm gì, ta lần này đến kinh thành chỉ để thăm bá mẫu thôi, với lại sẳn tiện đòi nợ ngươi luôn. Lâm Ninh Tĩnh cười sáng lạn nói _Ách, hảo hảo. Ngươi muốn ta làm chuyện gì, cứ nói. _Ngươi đừng vội, từ từ ta sẽ nói. Mà ta có chuyện này muốn hỏi ngươi a. Lâm Ninh Tĩnh đang tươi cười đột nhiên nét mặt nghiêm túc lại Tấn Lâm nhìn thấy nàng thay đổi như thế biết chuyện quan trọng cũng thu lại ý cười nhìn nàng nói: _Hảo a, ngươi cứ hỏi. _Chuyện ngươi với Giang Hiểu Nguyệt thành thân là như thế nào a? Có thể kể ta biết được không? _Ngươi tại sao lại muốn biết a. Tấn Lâm nghe Lâm Ninh Tĩnh hỏi chuyện này có chút ngạc nhiên, hỏi lại nàng _Không được hay sao? Ta chẳng qua chỉ là tò mò thôi. Lâm Ninh Tĩnh vẻ mặt ghét bỏ liếc nhìn người kia _Haha, ngươi mau thu hồi ánh mắt đó đi. Nhìn rất buồn cười. Haha… Tấn Lâm nhìn Lâm Ninh Tĩnh như thế trong lòng càng cao hứng, tiểu nha đầu này đúng là đáng yêu a, Tấn Lâm trong lòng xem Lâm Ninh Tĩnh như hảo muội muội mà đối đãi.. Tấn Lâm nói tiếp: -Chuyện này cũng không có gì không thể nói a, ta và nàng ấy lúc đầu không quen biết nhau, nàng ấy dung nhan khuynh sắc khuynh thành khắp kinh thành ai cũng biết, kể cả chuyện nàng ấy cùng An công tử lưỡng tình tương duyệt ta cũng có nghe đến. Chẳng qua, đạo thánh chỉ của hoàng thượng liền cắt đứt uyên ương. Sau đó ta và nàng kết thành phu thê, dần dần yêu mến lấy đối phương. Tấn Lâm vừa nói vừa mỉm cười sáng lạn, nhớ đến lúc đầu khi cả hai bắt đầu sống cùng nhau, chọc ghẹo lẫn nhau, đôi khi còn bị khí tức của nàng làm lạnh lẽo thấu xương. Nhưng quả thật, cảm ơn đạo thánh chỉ đó của hoàng thượng đã để nàng đến bên cạnh mình a. Tấn Lâm nghĩ nghĩ khóe môi càng đậm ý cười. Quả nhiên đúng như lời biểu ca nói, hắn rõ ràng biết hai người bọn họ yêu thương nhau mà còn cố ý chi rẽ, Tấn Lâm a Tấn Lâm ta thực sự đã nhìn nhầm ngươi rồi hay sao? Lâm Ninh Tĩnh nhìn nét mặt đầy ý cười của đối phương khiến nàng hiểu lầm, Tấn Lâm vì yêu thích Giang Hiểu Nguyệt nhan sắc tuyệt trần nên cố tình để hoàng thượng ban hôn cho hắn. Thừa nước đục thả câu, lúc Giang Hiểu Nguyệt yếu đuối nhất lại vờ bên cạnh an ủi dần dần chiếm được trái tim nàng. Lâm Ninh Tĩnh không mặn không nhạt hỏi tiếp: _Tấn Lâm, nếu ngươi có thể quay ngược thời gian, ngươi có làm như thế nữa không? Tấn Lâm không hiểu Lâm Ninh Tĩnh hỏi ý vị là gì, chỉ đơn giản nghĩ nàng hỏi hắn, nếu quay ngược thời gian có thể hay không lại yêu Giang Hiểu Nguyệt lần nữa. Tấn Lâm cười cười, ngữ điệu chắc nịch nói: _Ân, ta sẽ. Lâm Ninh Tĩnh ý muốn hỏi rằng nếu có thể quay đầu, Tấn Lâm có thể lựa chọn khác đi không phá vỡ hạnh phúc của người ta hay không? Nhưng không ngờ hắn lại trả lời chắc chắn như thế khiến nàng vô cùng thất vọng. Lấy lại vẻ bình tĩnh, nàng nói tiếp: _Ta đã hiểu ý của người, ta muốn ngươi thực hiện điều kiện thứ hai. _Ân, ngươi cứ nói. Tấn Lâm cảm thấy Lâm Ninh Tĩnh hôm nay có vẻ khác thường không còn là tiểu nha đầu lanh lợi hay cười nữa mà trong đôi mắt tràn đầy tâm sự. _Ngày mai, ta muốn ngươi dẫn ta ra ngoại thành chơi. _Hảo a, ta có thể hay không dẫn Nguyệt nhi đi cùng. Tấn Lâm cười sáng lạn nghĩ thầm “Hắc hắc, đúng là tiểu nha đầu tưởng điều kiện gì khó khăn, không ngờ chỉ dẫn nàng ấy đi chơi, quá đơn giản lâu rồi không dẫn Băng nhi ra ngoài nhân cơ hội này cùng nàng đi luôn a.” _Tùy ngươi vậy. Lâm Ninh Tĩnh lạnh nhạt đáp _Ân, vậy ngày mai ta sẽ dẫn một vài bằng hữu thân thiết của ta đi cùng luôn a. _Ngươi thật nhiều chuyện. Lâm Ninh Tĩnh nhìn gương mặt tươi cười ngu ngốc của đối phương mà mềm lòng, nàng không thể nhìn thêm con người này nữa. Mỗi lần nhìn thấy hắn, tim nàng tự dưng đập mạnh liên hồi. Nghe hắn nói đến Giang Hiểu Nguyệt ánh mắt đầy trìu mến thương yêu khiến nàng thập phần khó chịu, ganh tị. Lâm Ninh Tĩnh đứng dậy bước ra khỏi phòng quay đầu vào nói: -Ngươi đúng là không có tiền đồ. Ách, tiểu nha đầu này hôm nay làm sao thế? Chẳng lẽ có ai chọc giận nàng. Tấn Lâm khó hiểu nhìn bóng dáng dần khuất xa của Lâm Ninh Tĩnh.
|
|
Sóng gió bắt đầu ập đến .
|
CHƯƠNG 40: NGOẠI THÀNH Sáng hôm sau, phu thê Tấn Lâm cùng Lâm Ninh Tĩnh đang ngồi trong xe ngựa đến Lâm Nguyệt Lâu đón bọn người Trần Khải đi cùng. Bên ngoài xe là Tiêu Khoan cùng tiểu Mai. Trần Khải, Dương Đức Quyền cùng Phượng Linh đi vào trong xe nhìn thấy có một cô nương lạ mặt đang ngồi đối diện phu thê Tấn Lâm. Nhìn nàng thoạt nhìn hoạt bát, ngũ quan xinh đẹp, nét mặt đáng yêu không hề thua kém Giang Hiểu Nguyệt. Vẫn là Trần Khải nhiều chuyện hỏi: _Lão đại, vị cô nương này là ai a? Có phải hay không là huynh lại muốn cưới thêm thê a? Tấn Lâm còn chưa kịp nghe rõ câu hỏi của Trần Khải thì bên eo đã truyền đến cảm giác đau nhứt, khí tức này thật sự rất quen thuộc, Nguyệt nhi nàng ấy đang nổi nóng a. Tấn Lâm cố nhịn đau trừng mắt Trần Khải khiến hắn sợ quá mà im bặt, lại quay đầu nhìn Giang Hiểu Nguyệt cười cười lấy lòng. Chưa kịp giải thích, thì đã nghe Lâm Ninh Tĩnh trả lời trước: _Hừ, ngươi còn ăn nói hàm hồ có tin ta cắt cụt lưỡi ngươi hay không? Nàng cũng trừng mắt nhìn về hướng Trần Khải, chỉ một câu nói đùa đơn giản mà Trần Khải nhận được khí lạnh bao vây khiến hắn ôm vai lạnh rung người, ngồi lại gần hướng Dương Đức Quyền. _Haha, tiểu Lâm Lâm a, đúng là có mị lực thật lớn a. Phượng Linh cũng không quên thêm dầu vào lửa. _Được rồi a, các ngươi không nói có ai bảo các ngươi câm không? Sao không giống như A Quyền im lặng một chút không được sao? Tấn Lâm lớn tiếng nói _Lão đại, nếu ngươi thú nàng ấy nữa, vậy bọn ta phải gọi nàng là nhị tẩu a. Dương Đức Quyền cũng không muốn chọc giận Tấn Lâm, nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tình cảm của Phượng Linh đang nhìn hắn, liền mất tiền đồ bán đứng lão đại _Haha, haha… Trần Khải và Phượng Linh nghe đầu đất A Quyền nói liền cười thật lớn. Tấn Lâm mặt đen như than, không ngờ A Quyền chưa gì hết đã bị Phượng Linh dạy hư. Tấn Lâm nói: _A Quyền, nếu đệ còn nói thêm câu nào nữa, ta lập tức đến phủ bá bá, nói hắn nhanh chóng rước dâu về phủ a. Câu vừa nói ra, Phượng Linh liền ngưng cười, cúi đầu e thẹn. Dương Đức Quyền cũng không khá gì mấy gương mặt cũng đỏ đến mang tai. Tấn Lâm nhìn hai người bọn họ như thế liền hài lòng cười sáng lạn. Trần Khải như ăn chúng quả cười, càng ngày càng cười to. Lão đại đúng là lão đại a, vừa mới nói ra điều khiến cả hai người bọn họ thẹn thùng, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về Tấn Lâm. Tấn Lâm nhìn được ánh mắt của người kia, cũng không muốn để hắn yên ổn, khi nãy ăn nói xàm ngôn khiến hắn bị Nguyệt nhi lạnh nhạt a, nhất định phải trả thù. Tấn Lâm nghĩ là làm, liền nói: _A Khải a, ngươi cũng lớn rồi có cần lão đại như ta làm mai cho ngươi một cô nương không a. Vừa nói xong liền kề sát vào tai Trần Khải, Tấn Lâm nói tiếp: -Ta thấy nha đầu kia, lớn lên xinh đẹp tính tình hoạt bát rất thích hợp với ngươi a. Nói xong còn cười gian tà nhìn về hướng Lâm Ninh Tĩnh Trần Khải theo ánh mắt Tấn Lâm nhìn về hướng Lâm Ninh Tĩnh, thầm đánh giá. Đúng là nhìn nàng ấy thập phần xinh đẹp vẻ ngoài có vẻ dễ thương hoạt bát nhưng sau ánh mắt của nàng, hừ.. lại khiến mình cảm giác phát run a. Ách… đau chết ta. Tấn Lâm mặc dù nói rất nhỏ chỉ vừa đủ hắn và Trần Khải nghe, nhưng bản thân quên mất Lâm Ninh Tĩnh cũng có võ công, nội lực cũng không nhỏ. Lâm Ninh Tĩnh từ giờ khi thấy bọn người Trần Khải vào xe chỉ mỉm cười đáp lễ, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ mà đánh giá. Hai vị công tử thoạt nhìn bằng tuổi Tấn Lâm, dáng người nho nhỏ gầy gầy, cũng bộ dạng cà lơ phất phơ đáng ghét như Tấn Lâm, nhưng nhìn chung cũng tuấn mỹ. Bên cạnh hai người họ là một cô nương dung mạo xinh đẹp có phần nhiễm vị phong trần, mang vẻ đẹp ma mị đầy cuống hút. Vị cô nương này gọi hắn thân mật là ‘Tiểu Lâm Lâm’. Lâm Ninh Tĩnh nghe không biết mang tư vị gì trong lòng có chút khó chịu. Vậy mà còn bị tên hỗn đản này chọc tức nàng, lại ngang nhiên đem nàng đi bán cho bằng hữu hắn. Lâm Ninh Tĩnh giận đến xanh mặt dùng chân đạp mạnh vào chân Tấn Lâm. Tấn Lâm chỉ có thể nhăn nhó trên mặt chứ không hề la lớn. Giang Hiểu Nguyệt nhìn qua thấy gương mặt tái xanh của Tấn Lâm có chút lo lắng hỏi: _Phu quân, chàng có sao hay không? Sao người lại tái xanh như thế? _Ân, không a. Ta rất ổn. Đường đến suối Vạn Lĩnh còn xa. Nếu mệt nàng hãy dựa vào ta nghỉ ngơi một lát. Tấn Lâm cười cười nhìn Giang Hiểu Nguyệt. Trên xe không khí lại trở nên yên lặng. Giang Hiểu Nguyệt trong lòng có chút nôn nao khó chịu. Nàng không hiểu làm sao tối hôm qua khi nghe Tấn Lâm nói điều kiện thứ hai Lâm cô nương muốn hắn thực hiện đơn giản chỉ là dẫn nàng ra ngoại thành chơi. Giang Hiểu Nguyệt có chút nghi ngờ, nhưng không nghĩ nhiều. Chỉ là trong lòng dâng lên cỗ bất an. Tay nhét trong tay áo Tấn Lâm, nàng càng siết chặt hơn. Xe ngựa dừng lại trước một thác nước từ trên đổ xuống trắng xóa, bao quanh là rừng cây rậm rạp cùng muôn vàn loài hoa. Không khí trong lành, đàn bướm xung quanh bay lượn. Khung cảnh cực kỳ nên thơ xinh đẹp. Ba vị cô nương trên xe bước xuống trong lòng không khỏi ngạc nhiên, không ngờ ở nơi ngoại ô vắng vẻ này lại có một nơi tiên cảnh như thế này. Tấn Lâm cười đến rạng ngời, nơi này là nơi bọn hắn thường xuyên đến đây để du ngoạn, có điều từ khi thành thân cùng Giang Hiểu Nguyệt đến giờ Tấn Lâm mới có cơ hội đến nơi này, nhìn ánh mắt bất ngờ của nàng Tấn Lâm càng cao hứng, phóng xuống xe ngựa dìu nàng xuống nói: _Nguyệt nhi, nàng có thích nơi này không a? _Ân, thực đẹp. Giang Hiểu Nguyệt tươi cười tận hưởng vẻ đẹp trước mắt, quan trọng hơn là cùng người nàng yêu thương ngắm nhìn thì càng ý nghĩa. Giang Hiểu Nguyệt lúc trước tính tình lạnh nhạt, bên người luôn tỏa ra một cỗ hàn khí làm người đối diện cảm thấy lạnh lẽo. Nhưng từ khi Tấn Lâm bước vào cuộc đời nàng, sưởi ấm trái tim nàng thì nàng đã mở lòng ra nhiều hơn, tươi cười nhiều hơn. Lâm Ninh Tĩnh nhìn khung cảnh trước mắt cũng có chút ngạc nhiên, từ nhỏ nàng đã ở cùng nghĩa phụ, quanh năm núi Phong Vân cũng tràn đầy tuyết rơi, quả thực rất đẹp. Nhưng lần này ngắm nhìn cảnh đẹp này lại có chút tư vị. Đưa mắt nhìn về hướng Tấn Lâm đang tay trong tay cùng Giang Hiểu Nguyệt. Nhìn gương mặt tươi cười của đối phương khiến tim nàng vô thức đập nhanh. Nàng từ nhỏ đến lớn tính tình đã ngang bướng, hoạt bát hay cười, không sợ trời không sợ đất, cao ngạo, không suy nghĩ nhiều nhưng từ khi quen biết con người này, cuộc sống nàng liền xáo trộn. Nàng thích được cùng hắn cãi tay đôi với nhau, thích trêu chọc hắn, thích những khi hành hạ hắn làm hắn tức giận nhưng không thể phản kháng. Đôi khi nàng lại cảm thấy ganh tị với Giang Hiểu Nguyệt, ánh mắt hắn nhìn nàng ấy lúc nào cũng là ôn nhu như nước, chiều chuộng hết mực. Dương Đức Quyền nhìn thấy nụ cười thật tươi của Phượng Linh trong lòng cũng cao hứng. Đứng bên cạnh nàng, nói: _Phượng Linh, nếu nàng thích nơi này lần sao ta sẽ đưa nàng đến đây có được không? _Ân, một lời đã định. Phượng Linh cười, đối với nàng lúc đầu nàng chỉ xem Dương Đức Quyền như bằng hữu. Nàng biết đối phương mến mộ nàng nhưng lúc đó nàng thật sự không thể nghĩ nhiều. Đối với Tấn Lâm, nàng biết thân phận thật của người kia nhưng lại không hề cảm thấy bài xích, ngược lại nàng càng hảo cảm hơn với Tấn Lâm. Tuy hắn không phải nam tử thật thụ nhưng so với những tên nam tử khác thì lại hơn gấp mấy vạn lần. Hắn bề ngoài có vẻ bất cần, nhưng một khi đã xem ai là bằng hữu lại luôn sẳn sàng giúp đỡ. Ngoài lạnh trong nóng. Khi Lý công tử muốn chuộc nàng về làm thiếp, nàng không nghĩ nhiều liền muốn đồng ý. Vì nàng cho rằng nữ tử thanh lâu làm sao có được hạnh phúc. Khi biết tin Tấn Lâm cưới thê tử trong lòng nàng liền trống rỗng có chút bi ai. Tính đến phủ tìm hắn nói lời từ biệt, nhưng lại không gặp được đối phương. Nàng buồn bã trở về Hoa Mãn Lâu. Lòng tuyệt vọng nhưng không ngờ người kia lại chạy vội đến tìm nàng, gương mặt giận dữ khi biết tin nàng muốn làm tiểu thiếp của Lý công tử. Hắn nói hắn sẽ chuộc nàng, lúc đó nàng như được tái sinh lần hai. Ngày mà Tấn Lâm đến Vạn Hạnh Lâu. Nhìn bóng lưng hắn đứng trước cửa sổ nhìn xa xăm xuống phố xá. Kể từ khi quen biết người này đây là lần đầu nàng nhìn thấy hắn vẻ mặt ưu sầu như thế. Như có gì đó rất khó nghĩ hắn la lớn rằng ‘Sẽ không’. Nàng muốn biết hắn sẽ không điều gì, nàng cười cười hỏi hắn nhưng hắn lại cố tình tránh né câu hỏi đó. Nàng cũng không miễn cưỡng hỏi nữa. Nàng bắt đầu trêu chọc hắn đến khi nhìn thấy nụ cười sảng khoái của đối phương thì nàng mới yên lòng. Ở Vạn Hạnh Lâu một thời gian nàng dần dần mới biết rõ đối phương. Hắn không đơn thuần như vẻ ngoài một bộ dạng công tử ăn chơi, hắn cho nàng đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Hắn rất có đầu óc kinh doanh, tửu lâu ngày càng lớn mạnh. Có ai mà biết được chưởng quầy tửu lâu này lại là một tên tiếng xấu đồn xa vang danh kinh thành tam công tử Tấn gia. Vạn Hạnh Lâu được đổi thành Lâm Nguyệt Lâu lúc đầu nàng có chút khó hiểu, tại sao phải đổi tên tửu lâu. Nàng nghĩ mãi cũng không ra. Đến một ngày Dương Đức Quyền, Trần Khải cùng hắn có hẹn đến Lâm Nguyệt Lâu. Nghe tin hắn đến, nàng liền xuống bếp chuẩn bị đồ ăn. Khi bước ra đã nghe tiếng hắn nói cười cùng Trần Khải nội dung đơn giản là giới thiệu nương tử của hắn. Nàng bước ra nhìn về hướng hắn cùng Giang Hiểu Nguyệt ngồi, vị cô nương này đúng là nhan sắc khuynh thành, vẻ mặt toát ra khí tức lạnh lẽo mà không ai có thể có được. Nhưng khi nàng ấy nhìn hắn thì cỗ hàn khí đó lại tản ra. Phượng Linh chú ý đến mọi hành động cùng ánh mắt thâm tình của Tấn Lâm dành cho Giang Hiểu Nguyệt, ánh mắt đó trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy, trong đôi mắt đó nói cho nàng biết hắn chỉ có duy nhất nàng ấy, không hề có thêm bất kì ai. Đối với nàng, hắn chưa bao giờ nhìn nàng như thế. Kì thật lúc đó nàng đã hiểu, vì sao hắn đổi tên tửu lâu thành Lâm Nguyệt Lâu. Nàng là nữ tử thanh lâu đối với nàng chuyện kì quái gì cũng có thể gặp qua, chuyện nữ tử yêu mến nữ tử nàng thấy cũng bình thường. Chỉ có điều nàng không biết Giang Hiểu Nguyệt có thật sự hay không đã biết thân phận của Tấn Lâm. Phượng Linh biết trong lòng nàng đối với Tấn Lâm là một cảm xúc lạ, không thể xác nhận rõ đó có phải là tình yêu hay không hay chỉ là cảm kích nhưng khi nhìn thấy hắn đối với nữ tử khác ôn nhu như thế trong lòng nàng liền khó chịu. Nàng để cho tâm tình bình tĩnh lại, hắn ít lui tới nơi này cũng tốt đây là cơ hội để nàng suy nghĩ thật kỹ cảm giác của nàng đối với hắn là gì. Ngày hôm đó, nàng vô tình gặp lại Lý công tử. Hắn làm khó nàng, buông lời hạ nhục nàng. Nàng thực sự tức giận, nàng thầm đa tạ Tấn Lâm lúc trước đã chuộc nàng ra, để nàng không rơi vào tay tên cầm thú như hắn. Dương Đức Quyền đi đến, nghe thấy nàng bị người khác khi dễ liền nổi nóng ra tay đánh hắn. Trong mắt nàng, đối với ba vị công tử ăn chơi này mà nói : -Tấn Lâm miệng lưỡi trơn tru, gương mặt anh khí, trong ba người họ Tấn Lâm là tuấn mỹ nhất nên nhiều cô nương ở Hoa Mãn Lâu rất thích hắn. Còn Trần Khải miệng lưỡi cũng không thua kém Tấn Lâm, gương mặt sáng sủa ưa nhìn hay chọc những cô nương Hoa Mãn Lâu cười đến ôm bụng nên hắn cũng được nhiều cô nương chú ý. Còn Dương Đức Quyền là tên đầu đất, ít nói nhìn rất nhút nhát, có điều gương mặt trông cũng không tệ, so với hai người kia có vẻ trưởng thành hơn, nhưng mặt cứ như than đen ít nói nên ít được lòng mấy vị cô nương. Nhưng hôm nay, lần đầu nàng thấy hắn vì nàng mà tức giận lại cảm thấy ngọt ngào. Hai bên lại cùng nhau ẩu đả, Tấn Lâm cũng đến bênh vực nàng. Lúc đầu nàng có cảm giác sợ hãi nhưng khi thấy ba người này ra sức bảo vệ nàng thì nàng lại không sợ gì nữa. Dương Đức Quyền vì nàng mà chống đỡ, trong khoảnh khắc hắn ôm nàng vào lòng, hơi ấm đó cứ như thế bủa vây lấy nàng khiến tim nàng đập mạnh chưa từng có. Kể từ phút giây đó nàng cũng đã hiểu được, đối với Tấn Lâm nàng chỉ xem hắn như ca ca mình, dù ngoài miệng thường hay gọi hắn là tiểu Lâm Lâm, nhưng thật sự nàng rất kính trọng con người này. Còn đối với Dương Đức Quyền không hề chê bai xuất thân của nàng, nhiều lần ra mặt vì nàng. Nói nàng không cảm động là giả, chỉ có điều đến bây giờ nàng mới có thể khẳng định nàng yêu hắn. Thấy Phượng Linh ánh mắt suy tư, Dương Đức Quyền không biết từ đâu lấy dũng khí nắm chặt tay nàng, cử chỉ ôn nhu nói: _Đợi phụ thân hồi phủ, ta sẽ nói với người, ta muốn thú nàng làm nương tử. _Có thật hay không? Phượng Linh thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, thấy đối phương siết chặt tay mình có chút bất ngờ nhưng vẫn không có ý phản đối lại nghe đối phương thâm tình nói muốn cưới nàng, trong lòng liền ngọt ngào, nụ cười thật tươi. Nhưng vẫn không quên hỏi lại _Thật a, ta từ trước đến nay không dối lừa nàng. Dương Đức Quyền cũng cười đến sáng lạn. _Lão đại, A Quyền hai người các ngươi mau xuống dưới đây cùng ta bắt cá a. Trần Khải từ giờ lom khom dưới bờ suối bắt cá hoài mà chẳng được, liền hướng Tấn Lâm cùng Dương Đức Quyền nói to. Mỗi lần đến nơi này, hắn đều không bắt được bất kì con cá nào. Chỉ có lão đại ra tay mới có thể có cá ăn mà thôi. _Haha, Haha… Tấn Lâm cùng Dương Đức Quyền cười thật to nhìn Trần Khải. Tấn Lâm trải đồ ra, để ba người các nàng ngồi xuống trên thảm cỏ. Tiểu Mai cũng đem trái cây cùng một số đồ ăn đã chuẩn bị sẵn ra. Tiêu Khoan thì vào rừng kiếm củi. A Quyền thì như cũ lên cây hái trái dại, Tấn Lâm cũng thong thả đi xuống bờ suối.
|