Nàng Như Thế Nào A?
|
|
CHƯƠNG 35: NGƯỢNG NGÙNG Tấn Lâm, nhìn Giang Hiểu Nguyệt phi thường thẹn thùng. Đột nhiên trên đầu truyền đến trận đau nhứt dữ dội, toàn thân không thở được, trước mắt đột nhiên tối sầm, liền ngất đi trên người Giang Hiểu Nguyệt. Giang Hiểu Nguyệt bị Tấn Lâm dọa sợ, muốn kêu Tấn Lâm tỉnh lại nhưng là hắn không có nhúc nhích. Giang Hiểu Nguyệt bị Tấn Lâm đè nặng, căn bản đẩy không ra, gấp đến độ nàng lớn tiếng hô lên _Tiểu Mai, ngươi tới, mau tới hỗ trợ. Tiểu Mai nghe thấy tiếng của tiểu thư lập tức vọt vào, thấy Tấn Lâm nằm ở trên người Giang Hiểu Nguyệt liền kinh hô: _Tiểu thư _Tiểu Mai. Tấn Lâm té xỉu, mau tới hỗ trợ hắn đứng lên. Giang Hiểu Nguyệt mệnh lệnh nói, nàng tâm tình đang rối loạn, tự dưng thấy Tấn Lâm ngất xỉu bao nhiêu bình tĩnh hàng ngày đều mất hết Tiểu Mai lập tức tiến lên đem Tấn Lâm nâng dậy tựa vào thùng gỗ. Sau đí, chạy nhanh đến nâng Giang Hiểu Nguyệt, cũng lấy một bộ quần áo sạch sẽ vì Giang Hiểu Nguyệt mặc vào Giang Hiểu Nguyệt một bên mặc quần áo, một bên nói với tiểu Mai: _Được rồi ngươi mau đi kêu tiểu Trúc tới đây cùng đưa cô gia trở về phòng. Vì thế, tiểu Mai liền vội vàng đi kêu tiểu Trúc, hai người hợp lực đem Tấn Lâm trở về phòng. Giang Hiểu Nguyệt nhìn Tấn Lâm hai mắt nhắm nghiền thập phần đau lòng, tại nơi lồng ngực như có ai đó bóp lấy. Liền phân phó tiểu Trúc nói: _Tiểu Trúc, ngươi mau xem Tấn Lâm bị gì? Đối với việc tiểu Trúc là đại phu riêng cho Tấn Lâm nàng cũng biết được, Giang Hiểu Nguyệt từng nghe Tấn Lâm nói với nàng từ nhỏ bản thân hay quậy phá, đánh nhau với người khác liền bị thương cũng là do tiểu Trúc xử lý. Với chuyện học võ công vì dấu phụ thân nên mỗi lần bị thương cũng không mời đại phu. Đối với y thuật của tiểu Trúc cũng xem như yên tâm Giang Hiểu Nguyệt quay sang tiểu Mai phân phó: _Tiểu Mai, ngươi đến phòng của lão gia, phu nhân thông báo cho họ biết. _Lâm nhi, hắn bị làm sao? Tấn Phong cùng Tấn phu nhân nghe tin Tấn Lâm đột nhiên ngất xỉu liền vội vã đến _Lão gia, phu nhân người yên tâm. Tam thiếu gia chỉ do uống quá nhiều rượu dẫn đến đau đầu, thêm bản thân có chút kích động nên thân thể không chịu được liền ngất xỉu. Tiểu Trúc chậm rãi nói _Phụ thân, mẫu thân hai người ở đây, con xuống bếp chuẩn bị canh giải rượu cho chàng? Giang Hiểu Nguyệt đến lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nghe tiểu Trúc nói như thế nhớ đến chuyện khi nãy mặt dần dần nóng lên _Con cứ dặn người hầu làm a. Tấn phu nhân nói _Không sao mẫu thân, con sẽ nhanh trở lại. Giang Hiểu Nguyệt cương quyết, nàng muốn vì Tấn Lâm chuẩn bị canh giải rượu, nàng muốn bản thân mình là thê tử chân chính của Tấn Lâm. _Ân, vậy con đi đi. Tấn phu nhân thấy nàng kiên định cũng không ngăn cản nữa, miệng chỉ mĩm cười, thầm nghĩ: -Hy vọng sau này khi con biết rõ sự thật, cũng có thể đối tốt với Lâm nhi như bây giờ. Giang Hiểu Nguyệt gật đầu rời khỏi, tiểu Mai định đi cùng nàng cũng ngăn cản bảo tiểu Mai ở lại nếu có chuyện gì liền đến nhà bếp thông báo cho nàng. _Lâm nhi, con mau tỉnh dậy.. Lâm nhi… Tấn phu nhân đến bên cạnh giường vỗ nhè nhẹ lên mặt Tấn Lâm _Ưm…Mẫu thân.. Người sao lại ở đây? Phụ thân, tiểu Trúc, tiểu Mai sao mọi người lại ở đây. Tấn Lâm dần dần mở mắt thấy mọi người đều có mặt đông đủ ở đây thì liền thắc mắc, lắc lắc đầu nhớ lại chuyện phát sinh khi nãy, ánh mắt nhìn xung quanh không thấy thân ảnh quen thuộc của Giang Hiểu Nguyệt đâu liền hỏi: _Mẫu thân, Nguyệt nhi đâu? _Ân, Nguyệt nhi đã xuống bếp chuẩn bị canh giải rượu cho con. Tấn Lâm nghe mẫu thân mình nói vậy thì mỉm cười sáng lạn. Tấn Phong nhìn hài tử mình ngu ngô y như ngày xưa hắn động tâm với Lý Như Ngọc, đúng là không có tiền đồ, Tấn Phong lắc đầu ai bảo hắn lại giống mình như thế, gương mặt cũng thập phần giống hắn. Tấn Nhân, Tấn Như Thanh thì gương mặt lại giống Lý Như Ngọc. Còn Tấn Lâm này từ gương mặt đến tính tình cũng như Tấn Phong thời niên thiếu. Hắn tuy có chút nghiêm khắc với Tấn Lâm, nhưng sâu thẩm nơi nội tâm, hài tử này hắn thương yêu vô cùng. _Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi. Vài ngày nữa, phụ thân muốn đưa ngươi vào quân doanh. Tấn Phong những ngày qua đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã đến lúc để Tấn Lâm trưởng thành. _Lão gia, chuyện này sao ta chưa nghe chàng nói qua? Tấn phu nhân có phần ngạc nhiên, giọng nói có chút khó chịu, đối với nàng mà nói những năm qua võ bọc này của Tấn Lâm không phải chỉ vì để hắn không thành thân mà còn liên quan đến vấn đề lão gia muốn để Tấn Lâm kế thừa vị trí của hắn. Nàng thừa hiểu lão gia đối với Tấn Lâm một mực thương yêu. Tấn Nhân thì vô cùng chính chắn, chiến tích nơi chiến trường cũng không ít, tương lai nhất định liền sáng lạn. Nên đối với hai người họ đứa con này yêu thương có nhưng không quá lo lắng. _Ta định, tối nay mới nói nàng biết. Nhưng giờ có mặt đông đủ, ta liền nói. _Không được? Thiếp không đồng ý cho Lâm nhi ra chiến trường. Hắn còn nhỏ tuổi kỳ thật không thích hợp _Phu nhân, Lâm nhi hắn đã trưởng thành. Hơn nữa thành gia lập thất cũng ổn định. Đã đến lúc lập nghiệp vì Đại Tống mà tận trung. Tấn Phong kiên quyết nói, hắn có thể nghe lời nàng tất cả nhưng chuyện gì thì không thể thương lượng a. _Nhân nhi, hắn đã thay Tấn gia ta tận trung báo quốc. Chàng cố chấp làm chi có thêm Lâm nhi, Lâm nhi cũng không giỏi giang gì, tính tình thiện lương sao có thể đối mặt với chiến trường hiểm ác. Tấn phu nhân đau lòng nói, nàng thúc thích khóc, mỗi lần nhắc đến Tấn Nhân, nghĩ hắn biền biệt nơi xa. Nàng liền không vui. _Mẫu thân, người đừng khóc a. Tấn Lâm khó xử nhìn thấy phụ thân cùng mẫu thân vì hắn tranh cãi. Bản thân cũng không ngờ phụ thân lại đột nhiên đề cập vấn đề này. _Phu nhân, ý ta đã quyết. Dù như thế nào con cháu Tấn gia cũng không vì lợi ích bản thân mà thối thác trách nhiệm của bản thân. Là nam nhân Tấn gia thì nhất định phải vì giang sơn xã tắc Đại Tống mà cống hiến. Thời chiến, ra sức giết giặc. Thời bình, ra sức tập luyện bảo vệ non sông. Tấn Phong hai mắt mở lớn ngữ khí hào hùng nói. _Ui da… Lâm nhi đau đầu quá a. Tấn Lâm thấy không khí càng ngày càng căng thẳng, mẫu thân lại muốn cãi lại. Càng không tốt. Phụ thân rất mực thương yêu mẫu thân, nếu mẫu thân nói người đều nghe. Nhưng chỉ riêng mỗi khi nhắc đến giang sơn Đại Tống thì phụ thân quả thật không nhượng bộ. _Lâm nhi, con làm sao? Tấn phu nhân thấy hài tử mình nhăn nhó khó chịu lập tức lo lắng. _Mẫu thân, Lâm nhi hơi mệt, nghỉ ngơi một chút. Ngày mai liền khỏe lại. Người đừng lo lắng. Phụ thân nói đúng Lâm nhi đã trưởng thành, cần phải lập nghiệp. Lâm nhi cũng muốn bản thân cường đại để là niềm tự hào cho Tấn gia. Thêm nữa, Nguyệt nhi nàng cũng không thể vì con mà chịu tai tiếng của mọi người. Mẫu thân đừng lo lắng, chẳng qua chỉ là đi quân doanh học hỏi, Lâm nhi vẫn luôn bên cạnh mẫu thân a. Tấn Lâm nhỏng nhẻo vùi đầu vào ngực Tấn phu nhân mà nói, cứ y như ngày xưa còn nhỏ bên cạnh người. _Hảo hảo, mẫu thân biết Lâm nhi ngoan. Chuyện này bàn sau a. Trước mắt con phải khỏe bệnh. Tấn phu nhân ôn nhu nói, tay vuốt tóc Tấn Lâm. _Lâm nhi ngươi lớn như vậy còn hành động trẻ con như thế? Thật hồ nháo. Tấn Phong nhìn hài tử mình cứ thế ăn đậu hủ của nương tử mình thì cau có. Hắn biết, nàng đã chấp nhận ngầm, chuyện này chỉ cần nan nỉ nàng thêm một thời gian liền tốt, ngữ điệu cũng có chút mềm mỏng nói _Hắc, hắc. Phụ thân có phải hay không người đang ganh tị với Lâm nhi a. Tấn Lâm miệng cười sáng lạn, đầu vẫn liên tục vùi vào người mẫu thân hắn. _Xì, Lâm nhi, đừng nháo. Tấn phu nhân bị Tấn Lâm chọc đến mức không nhịn cười được. Tiểu Trúc, tiểu Mai đứng bên cạnh thấy gia đình họ cứ thế trêu chọc nhau cũng vui vẻ cười thúc thích. Giang Hiểu Nguyệt nàng từ giờ đã đến bên phòng, chẳng qua khi nghe phụ thân nhắc đến chuyện Tấn Lâm gia nhập quân ngũ, nàng hơi khựng lại lắng nghe. Tấn Lâm, cho dù có nói như thế nào, cũng đều nghĩ đến nàng, sợ nàng mất mặt, sợ nàng bị người khác khi dễ liền đều cố gắng. Nàng thật hạnh phúc vì có được phu quân như thế này. Nàng phải thật tốt hơn, để Tấn Lâm hiểu nàng cũng yêu thương hắn đậm sâu như thế nào. Giang Hiểu Nguyệt đi đến bên cạnh giường nhìn Tấn Lâm còn đang vùi đầu trong người mẫu thân liền cười nói: _Phu quân, chàng đã tỉnh. Vừa tỉnh liền hồ nháo. _Nguyệt nhi, mới không gặp nàng một chút, ta thực nhớ nàng a. Tấn Lâm ánh mắt ấm áp nhìn Giang Hiểu Nguyệt, nụ cười càng thêm đậm Mọi người nghe Tấn Lâm nói thế liền ngại ngùng. Giang Hiểu Nguyệt nét mặt cũng không tốt lại đỏ mặt cả lên. Chỉ có Tấn Lâm da mặt tương đối dày vẫn cười ngu ngốc đến híp mắt. Tấn phu nhân là người rất biết điều liền nói: _Lâm nhi, con nghỉ ngơi sớm. Nguyệt nhi, cũng đã vì con mà rất lo lắng. Con phải đối tốt với nàng nhiều thêm. Ta với phụ thân con còn trở về phòng. Tiểu Trúc, tiểu Mai hai người các ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi a. _Ân. Phụ thân, mẫu thân đi thong thả. Tấn Lâm cười cười nói. Giang Hiểu Nguyệt cũng mỉm cười tiễn hai người ra cửa phòng. Nàng cũng cài then cửa cẩn thận, tay cầm chén canh giải rượu đưa Tấn Lâm uống. Tấn Lâm cũng vui vẻ nhận lấy chén canh nàng nấu, một hơi uống sạch. Sau khi uống canh xong, căn phòng chỉ còn hai người không gian êm ấm có thể nghe được tiếng thở của cả hai. Tấn Lâm, đưa mắt trộm nhìn Giang Hiểu Nguyệt vừa vặn Giang Hiểu Nguyệt cũng nhìn Tấn Lâm. Bốn mắt nhìn nhau, cảm giác nóng rực khi nãy lại ùa về. Khiến Tấn Lâm ấp úng nói nhằm phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này: _Khi nãy, ân.. Băng nhi.. ân.. cái kia. Xì.. Giang Hiểu Nguyệt nghe Tấn Lâm cà lâm, gương mặt thẹn thùng nhìn chẳng khác nào tiểu cô nương e ngại mới biết yêu, trông thấy đáng yêu. Nàng phì cười, vô thức đưa tay lên nhéo má Tấn Lâm. Giang Hiểu Nguyệt cũng thật sự ngượng ngùng không kém có điều nhìn người kia còn ngại hơn cả nàng, lòng liền cao hứng trêu chọc: _Ân, cái kia, cái kia làm sao hửm phu quân. _Ách… không có gì a. Khuya rồi chúng ta mau nghỉ ngơi thôi. Tấn Lâm nằm nhanh xuống giường để một khoảng trống cho Giang Hiểu Nguyệt. Giang Hiểu Nguyệt tâm tình thật tốt, nàng cũng không muốn trêu đùa người kia nữa. Sợ phu quân nàng thẹn hóa quá giận rồi lại làm bừa. Mỉm cười, cởi trường sam bên ngoài, nằm xuống giường. Tấn Lâm theo thói quen đắp chăn cho Giang Hiểu Nguyệt. Luồng tay sau ót nàng, kéo nàng vào trong lồng ngực. Động tác thuần thục, ăn ý vô cùng. Giang Hiểu Nguyệt tìm được hơi ấm thân quen cũng nhanh chìm vào giấc ngủ. _Băng nhi, ngủ ngon. Tấn Lâm tay vỗ vỗ nhẹ lưng nàng _Lâm nhi, ngủ ngon. Giang Hiểu Nguyệt mỉm cười vòng tay cũng siết chặt Tấn Lâm hơn.
|
#fitty2015 ..Đại tỷ rất cưng chiều lão công của mình. Nên mình nghĩ khi biết sự thật nàng cũng sẽ không làm gì quá đâu. Hehe. Chúng ta cùng đợi bí mật sắp bật mí nha. ..Truyện này mình sẽ sớm hoàn thành. Được nhiều đọc giả quan tâm mình rất vui mừng. ..#Kim Tran Linh --> Cậu cho mình nick zalo cậu đi. ..Mọi người lễ đọc truyện thật vui. ^.^
|
Đang hay thì đứt dây đàn . tg có chơi zalo k. Cho mình xin mình kb với
|
CHƯƠNG 36: MÂU THUẪN An Minh Hiên lần này đến Giang Nam để thăm cựu phụ, cựu mẫu. Đường xá có phần xa xôi, Triệu Uyên công chúa thân là cành vàng lá ngọc cũng không chịu được chút cực khổ. Nên nàng đã ở lại phủ công chúa. An Minh Hiên không dưới sự giám sát của nàng, tâm tình cũng được thả lỏng. Chỉ là hôm nay có người nhắc đến Giang Hiểu Nguyệt lòng hắn liền gợn sóng, có chút đau thương. Ngồi trong lương đình thường rượu ngắm hoa. _Biểu ca, có phải huynh không quen chỗ a? Lâm Ninh Tĩnh trong lòng có chút muộn phiền nàng cũng không ngủ được, đi dạo xung quanh lại bắt gặp An Minh Hiên chổ này _Ân, Tĩnh nhi sao. Huynh vẫn chưa buồn ngủ, muốn ngắm trăng một chút thôi. _Biểu ca, lần này gặp lại huynh, muội thấy huynh tràn đầy tâm sự. _Ân, đúng là trong lòng có chút chuyện không vui? An Minh Hiên cười như không cười, thưởng thức chung rượu trên tay _Huynh tâm sự cùng muội có được hay không? Lâm Ninh Tĩnh nàng không phải là loại người nhiều chuyện, thích nghe chuyện người khác chẳng qua đối với An Minh Hiên nàng đặc biệt có cảm tình tốt. Nhìn biểu ca mình như thế cũng có chút không vui, hi vọng có thể an ủi được An Minh Hiên một ít. _Ân, Tĩnh nhi thực muốn nghe sao? An Minh Hiên có chút bất ngờ nhìn tiểu cô nương bên cạnh hắn, mới ngày nào cả hai còn cũng nhau vui đùa, thoáng chút tiểu cô nương này đã trở thành một đại mỹ nhân kiều diễm trước mặt hắn. Đối với hắn, Lâm Ninh Tĩnh cũng như muội muội ruột của mình, từ nhỏ hắn chỉ có huynh trưởng không có muội muội hay đệ đệ để thương yêu, chiều chuộng nên hắn xem Lâm Ninh Tĩnh là tiểu muội mình, tràn đầy cưng chiều. _Ân. Lâm Ninh Tĩnh nhẹ nhàng nói, nàng nhìn thấy được trong đôi mắt của An Minh Hiên dành cho nàng tràn đầy ấm áp như một người huynh trưởng. _Năm huynh mười bảy tuổi, trong một lần tình cờ huynh gặp được nàng. Nàng ấy tên Giang Hiểu Nguyệt, mới lần đầu nhìn thấy huynh đã biết bản thân mình vì nàng mà tương tư, vì nàng mà nhớ mong. Nàng ấy lớn lên xinh đẹp, khuynh sắc khuynh thành, bên cạnh nàng ấy luôn tỏa ra một hàn khí lạnh lẽo, nhưng nếu phá vỡ được lớp khí tức đó, nàng ấy sẽ ôn nhu như nước. Lần đầu cả hai đều dành hảo cảm cho nhau, dần dần yêu thương ước hẹn gắn bó. Quen nhau được ba năm, huynh muốn thú nàng về làm nương tử. Nhưng năm đó, cựu phụ có biến cố. Huynh phải đến giúp người, đi hết nữa năm. Ngày nào cả hai cũng trao đổi thư từ. Huynh đợi đến khi nào chuyện làm ăn cựu phủ yên ổn sẽ trở về nói với phụ thân đến Giang gia, phủ đương kim thừa tướng bàn chuyện hôn sự. Nhưng trời không toại lòng người, vì một đạo thánh chỉ của hoàng thượng mà đánh gãy uyên ương. Nàng phải gả cho người khác. An Minh Hiên nhớ về quá khứ những thời gian vui vẻ bên cạnh Giang Hiểu Nguyệt ánh mắt ôn nhu, mỉm cười ngọt ngào rồi dần dần chuyển biến tâm tình khi nhắc đến chuyện chia lìa trong con ngươi mắt đã nổi lên màu đỏ máu. Lâm Ninh Tĩnh đem biến hóa này của biểu ca nàng thu trọn vào mắt, trong lòng bi ai thông cảm. Giang Hiểu Nguyệt, hình như mình đã nghe qua ở đâu. Lâm Ninh Tĩnh thầm nghĩ, không hỏi gì chỉ tiếp tục lắng nghe. An Minh Hiên điều chỉnh lại tâm tình kích động, ánh mắt hiện lên tia căm phẫn nói: _Lúc đó, biết được tin này huynh thật sự rất đau khổ, huynh căm giận hoàng thượng tại sao lại đánh gãy uyên ương, rõ ràng chuyện huynh cùng nàng khắp kinh thành mọi người điều biết giữa bọn ta là lưỡng tình tương diệt, môn đăng hộ đối. Điều huynh càng căm phẫn chính là tại sao hoàng thượng lại ban hôn nàng cho hắn, cái tên tiểu bạch kiểm ăn chơi trác loạn, thanh danh thối nát Tấn Lâm tam công tử Tấn đại tướng quân Tấn Phong. Hắn làm sao xứng với nàng, đúng là đóa hoa lài cắm bãi phân trâu. Tấn Lâm tam công tử Tấn đại tướng quân Tấn Phong, là hắn là tên tiểu gia hỏa đó. Ban hôn, thánh chỉ, Giang Hiểu Nguyệt nữ nhi thừa tướng đương triều Giang Minh, ân. Xác thực là hai người bọn họ. Lâm Ninh Tĩnh tâm tình chấn động, bất ngờ xen lẫn kinh hoàng. An Minh Hiên nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Lâm Ninh Tĩnh liền hỏi: _Biểu muội, muội làm sao a? _Muội không sao, chỉ là nghe câu chuyện buồn của huynh thì đau lòng. Lâm Ninh Tĩnh lấy lại thần sắc nói, nàng lại hiếu kì hỏi tiếp: - Biểu ca, lúc đó sao huynh không dẫn nàng ấy đi, nếu cả hai yêu thương nhau nàng ấy làm sao không đi cùng huynh? _Ân. Lúc biết được tin đó, huynh tính mặc kệ tất cả cùng nàng bỏ trốn, rời xa kinh thành. Nhưng huynh lại nhu nhược lo sợ, sợ kháng thánh chỉ là tội chết, vì một người nữ nhi mà lại đánh mất tương lai, huynh thật sự không dám đánh cược, nên huynh đành buông xuôi chấp nhận. Sau một thời gian, khi bọn họ đã thành thân, huynh ngày càng sa sút, lúc đó huynh mới nhận ra đánh mất nàng thật sự thống khổ như thế nào. Huynh cứ uống rượu để mong bản thân nhanh quên nàng. Có hôm huynh say đến bí tỉ huynh đến Tấn phủ làm loạn muốn gặp nàng lại bị gia đinh ngăn cản. Huynh say đến mức hôn mê. Tỉnh dậy, huynh gặp hắn, hắn nói hắn sẽ giúp huynh gặp được nàng. Huynh trong lòng vui sướng cảm kích hắn vô cùng. Người giúp huynh lúc đó chính là Tấn Lâm. _Tại sao hắn lại giúp huynh, hắn là người tốt a. Lâm Ninh Tĩnh nàng không hiểu tại sao Tấn Lâm lại làm như thế, chẳng phải hắn rất yêu Giang Hiểu Nguyệt sao, tại sao lại giúp cừu nhân của mình, không hiểu được nàng chỉ có thể kết luận tên tiểu gia hỏa này là người tốt thôi _Haha, người tốt, huynh muội chúng ta thật ngây thơ. Lúc đó huynh cũng cho rằng hắn là người tốt, nhưng thánh chỉ hoàng thượng ban xuống kì thật không đơn giản như vậy. Chính là do hắn đã sắp xếp. An Minh Hiên kể lại chi tiết mọi chuyện cho Lâm Ninh Tĩnh nghe, chẳng qua hắn không kể đến chuyện Giang Hiểu Nguyệt đã không còn yêu hắn. Hắn chỉ cho rằng nàng đã bị Tấn Lâm ép buộc, uy hiếp rời xa hắn. Tấn Lâm trong miệng An Minh Hiên là một người cực kì ti bỉ, vô liêm sỉ đánh gãy uyên ương, tiểu bá vương cường bạo. Lâm Ninh Tĩnh một câu nghe không xót, nàng không ngờ Tấn Lâm lại tiểu nhân như thế. Đúng là bản thân nàng tin lầm người, chỉ vì dáng vẻ đạo mạo của hắn mà cho rằng hắn là người tốt. Tuy có chút không tin, nhưng Lâm Ninh Tĩnh nàng chưa từng lăn lộn chốn giang hồ nhiều, người tốt người xấu nàng không thể phân biệt rõ. Nàng cũng mới chỉ là một tiểu cô nương mười tám tuổi mà thôi. _Huynh nhất định sẽ báo thù, huynh sẽ mang Nguyệt nhi trở về bên cạnh huynh. An Minh Hiên tay nắm thành quyền nghiến răng nghiến lợi nói _Vì lý do này, huynh mới đồng ý trở thành phò mã. _Ân, chỉ có thể mượn quyền lực này huynh mới có thể báo thù. Dù gì hắn cũng là con của đại tướng quân, còn là hiền tế của thừa tướng. Quả thật có chút khó khăn. Không thể ám sát hắn trong Tấn phủ, chỉ có thể hành động bên ngoài. Nhưng tên háo sắc này, từ khi thành thân với Nguyệt nhi hắn cứ ở lì trong phủ, không thường xuyên xuất phủ như trước, thật sự đáng khinh. _Chuyện này không phải là không có cách? _Muội có cách gì sao? _Kỳ thật, muội cũng có chút quen biết với Tấn gia. Muội sẽ đến kinh thành, đến Tấn phủ ở. Lựa chọn thời cơ dụ hắn xuất phủ, sau đó thông tri đến huynh. Huynh liền hạ sát hắn. _Muội muốn giúp ta? An Minh Hiên không quá để tâm đến vế phía trước Lâm Ninh Tĩnh nói, hắn chỉ nghe thấy tiểu muội mình vạch kế hoạch ổn thỏa như vậy liền phấn khởi. Tấn Lâm chết sớm ngày nào thì Nguyệt nhi sẽ nhanh về bên cạnh hắn ngày đó. _Ân, khi nào huynh về kinh thành. Muội sẽ theo huynh. _Đa tạ muội Tĩnh nhi. Lâm Ninh Tĩnh trong lòng có chút bối rối, nàng cho rằng nếu năm đó gia đình nàng không có biến sự. An Minh Hiên không cần ở lại đây nữa năm phụ giúp phụ thân, thì có lẽ bây giờ huynh ấy đã hạnh phúc cùng Giang Hiểu Nguyệt. Nàng cho rằng Lâm gia nàng nợ An Minh Hiên. Với lại, chuyện này nàng cũng muốn đích thân đi tìm hiểu sự thật.
|
CHƯƠNG 37: THẦN TIỄN Giang Hiểu Nguyệt trong giấc mơ nàng thấy Tấn Lâm người đầy máu, trên vai lại bị cắm sâu một mũi tên. Toàn thân vô lực nằm bất động. Nàng gọi mãi mà không thấy hắn trả lời, cố gắng đến bên cạnh hắn cũng không được. Nàng thống khổ, bi ai hoảng loạn gọi tên Tấn Lâm: _Lâm nhi, không… Tấn Lâm đang mơ màng ngủ, nghe thấy tiếng la đau khổ của Giang Hiểu Nguyệt, giật mình tỉnh giấc thấy nàng hai mắt nhắm nghiền trán đầy mồ hôi, có lẽ nàng đã gặp ác mộng. Tấn Lâm nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt nàng, thâm tình gọi: _Băng nhi, tỉnh, ta ở đây. Giang Hiểu Nguyệt ý thức có người gọi tên mình, Băng nhi, chính là Tấn Lâm phu quân nàng đang gọi nàng. Băng nhi, thân thuộc làm sao. Giang Hiểu Nguyệt dần dần mở mắt nhìn thấy Tấn Lâm gương mặt phóng đại trước mặt mình, ánh mắt lo lắng không thôi. Nàng thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là mơ. Một cơn ác mộng, nàng Ân một tiếng, hai tay càng siết chặt Tấn Lâm hơn. Tấn Lâm đưa tay xoa xoa giữa trán nàng để chân mày đang nhíu lại giãn ra nhiều hơn, nhẹ nhàng hỏi: _Nàng mơ gặp ác mộng sao _Ân, ta mơ thấy chàng cả người đầy máu. Ta rất sợ, chàng đừng đến quân doanh có được hay không? Giang Hiểu Nguyệt trong lòng tràn đầy bất an nói Tấn Lâm đưa tay xoa xoa giữa trán nàng để chân mày đang nhíu lại giãn ra nhiều hơn, nhẹ nhàng hỏi: _Nàng mơ gặp ác mộng sao? _Ân, ta mơ thấy chàng cả người đầy máu. Ta rất sợ, chàng đừng vào quân doanh có được hay không? Giang Hiểu Nguyệt giọng mũi nghẹn nói, từ nhỏ nàng cũng phải sống xa huynh trưởng của mình. Phụ thân nàng là thừa tướng quan văn, nhưng huynh trưởng nàng lại yêu thích võ thuật, cách dùng binh pháp mong muốn có thể dùng đôi tay, bờ vai, đôi chân để giúp hoàng thượng trụ vững giang sơn. Từ nhỏ nàng đã rất ngưỡng mộ huynh trưởng mình. Cảm thấy chuyện huynh trưởng làm là một việc nghĩa trung. Nhưng không hiểu sao giờ phu quân nàng cũng có thể làm những điều cao cả như thế, nàng chẳng hề thấy cao hứng, lại còn phiền muộn mãi không thôi. _Ngốc a, ta chỉ đến đó học hỏi kinh nghiệm thôi, sẽ không ra chiến trường đâu a. Ta làm sao có thể để nàng một mình ở lại trong phủ nhớ thương ta sinh đau buồn. Tấn Lâm chân thành nói, tay vẫn siết chặt lấy nàng vỗ vỗ bờ vai đang hơi run đó, rồi lại mỉm cười giảo hoạt nói tiếp: -Hắc hắc.. Có phải phu nhân không nỡ rời xa vi phu có đúng hay không? Ái chà, không ngờ vi phu nàng lại có sức quyến rũ như thế a. Phốc.. Giang Hiểu Nguyệt nghe thấy người kia dương dương tự đắc bản thân mình không nhịn được mà cười nhưng vẫn không để đối phương nghe thấy. Nàng đẩy Tấn Lâm ra vẻ mặt vờ như ghét bỏ nói: _Hừ, chàng nghe ai nói, ta không thể rời xa chàng a. _Hehe.. Ta nghe, ta nghe.. Tấn Lâm cười đến sáng lạn đưa tay chỉ về nơi lồng ngực bên trái của Giang Hiểu Nguyệt nói tiếp: -Nơi này, nói nàng không muốn rời xa ta dù chỉ một khoảnh khắc a. Nói rồi kề sát người lại để tai mình áp lên tim nàng. _Ba hoa. Giang Hiểu Nguyệt mỉm cười ngọt ngào, nhìn người lớn xác nhưng tâm hồn hài tử đang trong lòng mình. Lại nghe đối phương nói tiếp: _Băng nhi, nàng có muốn ta trở nên cường đại hơn không? Ta như thế này có phải hay không để nàng mất mặt với người trong thiên hạ a. _Ngốc, ta không quan tâm miệng lưỡi thiên hạ, ta chỉ biết ta thật sự rất hạnh phúc vì là nương tử của Tấn Lâm. Dù chàng có là ai, như thế nào cũng là phu quân yêu thương ta nhất. Chàng không cần quá cường đại. Có phải hay không muốn bản thân trở nên to lớn để có thêm thê tử a. Giang Hiểu Nguyệt thành thật đáp, nhưng vẫn không quên đe dọa Tấn Lâm, đưa tay nhéo eo đối phương. Nàng nghĩ nếu Tấn Lâm phong thái tuấn dật, gương mặt anh khí. Nếu còn trở nên cường đại, vậy sẽ biết bao nhiêu cô nương muốn gả cho hắn. Nàng thật sự không muốn san sẻ phu quân của mình đâu. Lúc trước có thể nàng sẽ không để tâm, nhưng bây giờ nàng đã thật sự yêu Tấn Lâm. Nàng không muốn san sẽ Tấn Lâm cho bất cứ ai. Cho dù nàng lạnh lùng, băng khiết mạnh mẽ đến đâu nàng cũng chỉ là một nữ tử bình thường cũng chỉ mong muốn phu quân nàng sẽ một lòng thủy chung với nàng. _Ách… Nàng a, chưa gì mà đã dấm chua như thế rồi. Nương tử của ta thông minh, xinh đẹp lại còn yêu thương ta như thế, sao ta có thể để nàng ủy khuất a. Nàng phải tin tưởng ta, có biết hay không? Tấn Lâm tay nắm lấy tay Giang Hiểu Nguyệt đang ở trên eo mình, nhẹ nhàng nói, trên gương mặt nụ cười càng đậm hơn. _Ân, xem như chàng cũng là người thức thời. Giang Hiểu Nguyệt khóe môi cong lên một đường tuyệt đẹp, nằm rút sâu vào lồng ngực Tấn Lâm. _Băng nhi, nàng sao có thể đáng yêu đến như thế a. Tấn Lâm cười mãn nguyện tay cũng ôm nàng, nói tiếp: -Đã khuya rồi, chúng ta ngủ thôi a. _Ân. ]---] Mấy hôm sau, sức khỏe của Tấn Lâm cũng ổn định. Tấn Lâm cũng đã suy nghĩ đến lời đề nghị của phụ thân. Đã trốn tránh suốt những năm qua, giờ cũng nên đối mặt. Phụ thân nói rất đúng, đã là con cháu Tấn gia thì nhất định phải đầu đội trời chân đạp đất, vì giang sơn Đại Tống mà tận tâm. Tấn Lâm, sáng sớm đã sang thư phòng cùng Tấn Phong xuất phủ. Giang Hiểu Nguyệt trong lòng vẫn còn khó chịu về ác mộng đêm hôm đó. Hôm nay, nàng cùng mẫu thân đi viếng phật cầu bình an cho Tấn phủ. Đối với Giang Hiểu Nguyệt vị mẹ chồng này thật sự quá tuyệt vời. Nàng cảm thấy có chút ganh tị với Tấn Lâm, có được mẫu thân cưng chiều hắn như thế. Nhưng nàng cũng rất biết ơn mẫu thân đã mang đến cho nàng một phu quân tốt như Tấn Lâm. Cả hai người một người dáng vẻ phu nhân phúc hậu, một người thanh thoát quý khí đi cùng nhau môi nỡ nụ cười cùng nhau nói xấu một người. ]Quân doanh] _Tham kiến đại tướng quân, tam công tử. Cao Đạt cùng Lục Tề đang huấn luyện cho binh sĩ cách dùng cung tên. Thấy Tấn Phong đến thì nghiêm chỉnh hành lễ. Hai người bọn họ là tướng sĩ đã từng giàu sinh ra tử cùng Tấn Phong. Đối với hai người bọn họ Tấn Phong rất nể trọng. Thường ngày cách vài hôm Tấn Phong sẽ đích thân đến quân doanh xem chúng tướng sĩ tập luyện. Có điều lần này đi cùng Tấn Phong đến là Tấn Lâm tam công tử Tấn gia, danh tiếng đồn xa không ai không biết tam công tử này là người như thế nào. Không hiểu hôm nay tại sao tướng quân lại dẫn hắn đi cùng. _Không cần đa lễ. Hai người các ngươi cứ tiếp tục a. Nay ta chỉ dẫn Lâm nhi đến để hắn học hỏi. Sau này ta muốn hai người các ngươi chiếu cố hắn một chút. Dù gì ta cũng đã già rồi. Tấn Phong vuốt chuồm râu tươi cười nói, đối với hai vị phó tướng này hắn cũng không cần câu nệ, nét mặt cũng giãn ra nhiều phần. Cao Đạt, Lục Tề nghe tướng quân nói thể cũng có thể hiểu được vài phần. Tướng quân đây là muốn để Tấn Lâm thay người kế tự. Tại sao không phải là đại công tử a. Tam công tử này quả thực gánh vác nỗi sao. Cao Hiên, Lục Tề ánh mắt trao đổi cùng nhau chỉ lắng nghe Tấn Phong nói không hề lên tiếng. Tấn Lâm nhìn nét mặt họ căng thẳng, khó xử nhìn nhau cũng hiểu được họ đang suy nghĩ những gì. Ôm quyền cúi đầu nói: _Cao thúc, Lục thúc hảo a. Nay ta chỉ đi theo phụ thân đến quân doanh học hỏi kinh nghiệm. Đối với chuyện kế vị trong lòng phụ thân ta ắc đã sắp xếp. Là ta cũng được, đại ca ta cũng được. Chỉ cần là dòng dõi Tấn gia đều có thể thay phụ thân cống hiến vì giang sơn Đại Tống. Ta biết, bản thân ta không tài giỏi bằng huynh trưởng mình, nhưng đã là con cháu của Tấn gia ta cũng không phải kẻ yếu hèn. Nếu hai vị không tin có thể thử ta a. Lời vừa nói ra không mặn không nhạt, không quá nghiêm trang nhưng cũng không giễu cợt. Có thể thấy được nét uy nghiêm của giọng nói này. Cao Đạt, Lục Tề không hẹn mà gặp đưa ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Tấn Lâm. Thân ảnh cao cao gầy gầy, đầu tóc búi cao, mặc trang phục võ tướng áo giáp màu đen, gương mặt lanh lợi xen lẫn anh khí, dáng đứng hiên ngang. Nhìn sang Tấn Phong ngồi bên cạnh quả thực giống nhau như đúc khác nhau duy nhất chính là một người đã sang tuổi tứ tuần, một người thì còn niên thiếu. Nhìn Tấn Lâm bây giờ không khác một chút nào so với Tấn Phong thời niên thiếu. Cao Đạt, Lục Tề không khỏi cảm khái. Tấn Phong nhìn nét biến hóa trên gương mặt của hai người họ, theo tầm mắt quay sang nhìn Tấn Lâm. Có chút ngạc nhiên, đúng là sáng nay khi ra khỏi phủ cũng không nhìn kỹ Tấn Lâm như thế nào. Chỉ đưa cho hắn bộ y phục võ tướng để tiện vào quân doanh. Không tưởng tượng được rằng lần đầu hài tử mình mặc y phục như thế này lại càng giống phong thái khi xưa của mình. Tấn Phong thật lòng cao hứng. Tấn Phong cũng muốn thưởng thức xem rốt cục hài tử của mình có làm được hay không? Dù bản thân đã có quyết định để Tấn Lâm kế vị Tấn gia. Nhưng cũng không thể nào để người khác chỉ bằng mặt không bằng lòng. Giờ cũng như là cơ hội tốt để dạy dỗ Lâm nhi. Nếu hắn thực sự làm không được thì nhờ bọn họ dạy dỗ, chỉ cần bản thân Lâm nhi có ý chí này đã là niềm an ủi cho mình. Tấn Phong cười to, ngữ khí hào sảng nhìn Tấn Lâm nói: _Lâm nhi nếu đã nói như vậy. Có thể hay không biểu diễn một chút tài năng để cho ta cùng hai vị thúc thúc ngươi xem a. _Ân, phụ thân đã nói vậy. Lâm nhi liền tuân mệnh. Tấn Lâm cúi người, cười cười nhìn quanh thao trường một vòng, thấy có một tấm bia được dựng cách khá xa. Tấn Lâm nói tiếp: -Phụ thân, hôm nay đúng dịp Cao thúc với Lục thúc đang hướng dẫn binh sĩ cách sử dụng cung tên, vậy để con làm cho cười cho bọn họ trước. Con sẽ dùng tên bắn vào hồng tâm. _Ý kiến này cũng không tệ. Cao Đạt, Lục Tề hai người các ngươi thấy như thế nào? Tấn Phong cũng có chút hứng thú với lời đời nghị này _Ân, nếu tam công tử đã nói thế. Cứ làm như vậy a. Cao Đạt, Lục Tề đều gật đầu đồng ý. Tấn Lâm cũng cung kính gật đầu rồi bước đến vị trí tập bắn tên, tay trái cầm lấy cung, tay phải lấy mũi tên ánh mắt chăm chú nhìn vào tấm bia phía xa. Phụp.. Mũi tên rời khỏi tay lao thẳng đến hồng tâm. Tấn Lâm tiếp tục dùng thêm mũi tên bắn tới. Mũi tên thứ hai chẻ đôi qua mũi tên thứ nhất.. Phụp… lại cấm trọn vào hồng tâm. Chúng binh sĩ ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về hướng Tấn Lâm. Đối với họ người trước mắt ất hẳn là một vị tướng quân thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng kỹ thuật bắn tên thật sự rất tốt. Cao Đạt, Lục Tề ánh mắt kinh ngạc tròng mắt mở to nhìn Tấn Lâm. Tuy rằng bản thân hai người không có ác cảm với Tấn Lâm nhưng chuyện này thật sự họ không thể nào tin được. Tấn Phong ánh mắt ngạc nhiên cũng không kém, có điều nhìn thấy hai vị phó tướng của mình nhìn hài tử mình như thế trong lòng càng cao hứng, thập phần vui vẻ. Tấn Lâm cầm lấy ba mũi tên cùng lúc, dùng kinh công bay lên ngựa, ra sức đạp mạnh hai bên hông ngựa về phía trước, chạy một vòng quanh tấm bia. Đưa tay kéo mạnh ba mũi tên về phía sau.. Phụp… Ba mũi tên chạy cùng nhau về một hướng duy nhất, lao thẳng đến vị trí hồng tâm. _Hay, hay… Chúng binh sĩ hò hét không ngừng, quên mất sự có mặt của đại tướng quân cùng hai vị phó tướng đang ở đây. Chỉ lo bày tỏ sự ngưỡng mộ của bản thân. _Chúc mừng đại tướng quân. Đúng là hỗ phụ sinh hỗ tử a. Cao Đạt giờ không còn nghi ngờ tài năng của Tấn Lâm nữa. Một lòng khen ngợi. _Xem ra, sau này chúng thuộc hạ còn phải học hỏi nhiều ở tam công tử. Lục Tề cũng không câu nệ mà nói thẳng. Tiểu tử này năng lực không tồi, sau này có thể vì Tấn gia một lòng tận trung. Xem ra, danh tiếng của vị tam công tử Tấn gia này chỉ là lời đồn thổi mà thôi _Haha, haha, Tấn Phong vui mừng đến mức chỉ cười thật sảng khoái. Đây là lần đầu trước mặt đông người như thế hắn nhận được lời khen từ đứa hài tử này. Suốt những năm qua, ngoài là chê trách cùng chế giễu thì đứa con này chưa từng làm hắn hài lòng như hôm nay. Tấn Phong nghĩ nghĩ đúng là thành gia lập thất thì con người tệ cách mấy cũng có thể cứu chửa. Nguyệt nhi, đúng là nàng dâu tốt của Tấn gia ta. _Phụ thân, Cao thúc, Lục thúc đã để mọi người chê cười. Tấn Lâm bước xuống ngựa, ôm quyền nói _Haha, Lâm nhi hôm nay làm phụ thân rất cao hứng. Tấn Phong cũng không ngại trực tiếp khen Tấn Lâm, đối với hắn có công thì khen, có tội thì trách phạt. _Tam công tử, sau này có thể hay không đến quân doanh, cùng thuộc hạ trao đổi tài nghệ. Cao Đạt nói _Đúng a, nếu không chê bai hai chúng ta là lão già thì thường xuyên đến nơi này. Lục Tề nói _Ân, hai thúc cứ gọi ta là Tấn Lâm. Không cần gọi tam công tử này kia. Tấn Lâm xin nghe theo sự sắp xếp của hai thúc. Tấn Lâm biết hai người này là huynh đệ giàu sinh ra tử cùng phụ thân, phụ thân đã cố ý sắp xếp mình theo hai thúc học hỏi. Lòng tốt này của phụ thân, Tấn Lâm không thể cô phụ. Chỉ là ngày ngày đều đến thật sự hơi buồn khi không thể bên cạnh bồi Băng nhi hàng ngày. _Được rồi. Hôm nay ta với Lâm nhi chỉ đến đây một chút thôi. Giờ sẽ hồi phủ. Hai người các ngươi vất vả rồi. _Ân, đại tướng quân, tam công tử đi thong thả.
|