Nàng Như Thế Nào A?
|
|
CHƯƠNG 27: NHU TÌNH Ánh sáng le lắt ngang qua khung cửa sổ. Trong căn phòng có hai thân ảnh đang nằm ôm lấy nhau. Giang Hiểu Nguyệt cảm thấy bản thân có chút cứng đờ. Nàng dần dần mở mắt ra. Đôi mắt nheo nheo đến lợi hại vì đã nhiều ngày không thấy được ánh sáng mặt trời. Thân ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng chính là ngũ quan tuấn mỹ của phu quân nàng Tấn Lâm. Gương mặt đã gầy đi không ít, không biết có phải mơ gặp được đang ôm mỹ nhân hay không mà khóe miệng vẫn đang mỉm cười. Giang Hiểu Nguyệt ngắm nhìn người nằm bên cạnh nàng, nụ cười ngây ngô như tiểu hài tử, khóe môi nàng cũng cong lên. Giang Hiểu Nguyệt nhớ lại, hôm cùng Tấn Lâm dự yến tiệc ở hoàng cung. Nàng đã rời đi một lát, tại nơi đó nàng bắt gặp An Minh Hiên. Cảm nhận được tia bi thương trong đôi mắt của đối phương khiến bản thân nàng có chút áy náy. Nhưng cảm giác áy náy đó liền tan biến thay vào cảm xúc lạnh lẽo hàn khí hơn mọi ngày là khi nghe An Minh Hiên nói sẽ giết Tấn Lâm. Từ giây phút đó, trong lòng nàng hình ảnh thân quen của Tấn Lâm đều tái hiện rõ trước mặt nàng. An Minh Hiên cuồng quấy dám cả gan hôn lấy nàng. Nàng cũng không hề lưu tình dùng hết sức lực đẩy mạnh đối phương ra. Lúc đó bản thân nàng rất sợ, sợ Tấn Lâm sẽ nhìn thấy, sợ Tấn Lâm sẽ đau buồn. Và cũng sợ Tấn Lâm sẽ hiểu lầm nàng. Đã kể từ bao giờ nàng lại đặt tâm tư mình vào hắn. Chỉ trong thời gian một tháng bên nhau, cùng hắn đấu khẩu, cùng hắn đấu trí. Có những lúc hắn hỗn đản chọc tức nàng lại có những lúc ôn nhu như nước đối với nàng. Đã từ bao giờ nàng đã để tâm mình tồn tại hắn. Triệu Uyên công chúa xuất hiện, đỡ lấy An Minh Hiên trách móc nàng nhẫn tâm. Nhìn An Minh Hiên được cô nương khác quan tâm, nàng không hề cảm thấy ghen ghét mà ngược lại, lại cảm thấy vui mừng cho hắn. Vì có một người yêu thương hắn thay nàng, thay nàng xoa dịu đi nỗi đau trong lòng hắn. Cơn mưa lúc ấy rơi vào trái tim nàng, khiến nàng trở nên thanh tỉnh. Nàng nhớ lại ngày đến tửu lâu gặp bằng hữu của Tấn Lâm. Lúc Phượng Linh gọi hắn thân mật là tiểu Lâm Lâm, lúc nàng ấy dùng ánh mắt nhu tình nhìn hắn thì nàng lại cảm giác nóng bức nơi lồng ngực, khí tràng càng tỏa ra mãnh liệt? Có phải hay không nàng đã ghen? Tấn Lâm thổ lộ với nàng, nấu cơm cho nàng. Chuyện mà đối với nam tử là không thể, hắn lại là một khổ đế tử đệ lại càng không thể. Vậy mà dĩ nhiên hắn vì nàng mà tận tâm. Hắn nói Vạn Hạnh Lâu đổi thành Lâm Nguyệt Lâu. Nàng hiểu rất rõ ý tứ của hắn. Chẳng qua là nàng đang phân vân, nàng cần phải xác định lại với hắn nàng cảm tình như thế nào? Đến khi, Triệu Uyên công chúa tức giận muốn đánh nàng, nàng cũng mặc kệ xem như là trả lại cho An Minh Hiên khi nãy. Mọi chuyện sẽ kết thúc. Trong lòng nàng lúc đó chỉ nghĩ đến Tấn Lâm có thể hay không đến tìm nàng, ôm nàng vào lòng để xua tan đi cái giá lạnh của cơn mưa hay là sự giá lạnh sâu thẩm nơi trái tim nàng. Một giây nhắm mắt lại, nàng đột nhiên cảm nhận được hơi thở thân quen của người bên cạnh. Mở mắt ra là hắn, Tấn Lâm đang ôm lấy nàng hai mắt nhìn nhau. Ánh mắt thâm tình cùng đau xót hắn dành cho nàng. Trong ánh mắt đó nàng thấy được chỉ có duy nhất nàng trong đó. Hắn nóng giận nắm lấy tay Triệu Uyên công chúa đẩy nàng té xuống. Nàng mỉm cười rút sâu hơn vào trong lòng ngực hắn, trước khi hôn mê chỉ nghe hắn nói “Ta nói cho ngươi biết.. Dù ngươi có là công chúa.. Ngươi cũng không có tư cách đánh nàng. Nàng là nương tử của Tấn Lâm ta. Ta không cho phép bất kì ai làm tổn thương nàng.. Kể cả ngươi”, khóe môi nàng cười đậm ý hơn, rồi chìm vào bất tỉnh. Lúc nàng hôn mê, đôi lúc nàng chỉ nghe được lời nói thâm tình của hắn dành cho nàng. Rồi lại thật lâu không nghe thấy mà chỉ nghe thấy tiểu Mai. Đúng rồi còn có cả phụ thân nàng đến thăm nàng. Trong cơn mơ hồ. Chỉ nghe người nói nàng hãy đợi Tấn Lâm trở về. Những ngày sau đó, nàng lại nghe thấy giọng nói thân quen truyền đến bên tai nàng, cùng hương thơm nhàn nhạt, khí tức này chính xác là Tấn Lâm. Phu quân của nàng. Giang Hiểu Nguyệt nàng biết, nàng đã thật sự động tâm với Tấn Lâm. Đã thật sự để hình bóng hắn vào trái tim nàng. _Ưm…khát.. Tấn Lâm đang trong giấc mơ, nghe thấy có tiếng nỉ non bên tai, giật mình tỉnh giấc nhìn thấy Giang Hiểu Nguyệt đang nhìn mình chăm chăm, có chút sửng sờ. Bật mình ngồi dậy chạy đến gót nước cho nàng. Tay chân luống cuống đỡ nàng ngồi dậy _Nước đây. Băng nhi rốt cuộc nàng cũng đã chịu tỉnh. Nàng có biết ta nhớ nàng như thế nào không? Tấn Lâm vui sướng ôm nàng ghì chặt trong lòng _Ân, chẳng phải ngày nào chàng cũng nhìn thấy ta sao? Giang Hiểu Nguyệt mỉm cười ôn nhu tay vỗ về sau lưng Tấn Lâm, cảm nhận người đang ôm nàng run đến lợi hại, nàng nhẹ giọng nói: -Thật sự đa tạ chàng. _Ách… Giữa chúng ta nàng khách sáo làm gì? Nàng tỉnh dậy là quá tốt. Sau này không cho phép nàng như vậy nữa. Tấn Lâm đặt cằm lên vai Giang Hiểu Nguyệt nói giọng trẻ con _Ân, ta hứa. _Ân, nàng trước mắt nằm nghỉ ngơi. Ta đi báo tin cho mọi người nàng đã tỉnh. Đợi ta. Tấn Lâm đỡ nàng nằm xuống rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Giang Hiểu Nguyệt nhìn bóng lưng khuất đi mỉm cười hạnh phúc Một lát sau Kẽo..kẹt… _Tiểu thư, người đã tỉnh? Đúng là đa tạ trời đất. Tiểu Mai nghe tin cô gia nói tiểu thư nhà nàng đã tỉnh lập tức chạy đến _Ân. Tiểu Mai ngươi chuẩn bị nước, ta muốn tắm. _Ân. ]---] _Lâm cô nương, ngươi muốn trở về a. Tấn Lâm chạy đến báo tin cho Lâm Ninh Tĩnh thì cũng biết được tin nàng muốn rời đi _Ân, ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Cũng phải trở về. Tấn công tử có phải hay không, không nỡ rời xa ta. _Ách.. Ngươi đi thong thả. Tấn Lâm biết nàng đang chọc mình cũng ngu ngơ trả lời _Ngươi đối với ân nhân là như vậy? Thật uổng công ta giúp ngươi. Lâm Ninh Tĩnh trừng mắt nhìn Tấn Lâm _Haha.. Ta chỉ nói đùa thôi. Chứ Lâm cô nương nếu muốn ở đây đến bao giờ cũng được, Tấn Lâm ta đều rất hoan nghênh. Tấn Lâm hôm nay tâm trạng cực vui nên cũng không so đo với nàng _Ngươi đừng có trưng bộ mặt đó ra. Nhớ kĩ ngươi còn nợ ta ba điều kiện? Lâm Ninh Tĩnh ánh mắt ghét bỏ liếc Tấn Lâm _Ân, ta nhất định sẽ giữ lời. Không biết Lâm cô nương muốn ta làm gì? _Không được gọi ta Lâm cô nương nữa, ngươi phải gọi ta là lão bản. Đó là điều kiện đầu tiên. Ách… trên đời này cũng có điều kiện dễ như vậy sao, tiểu nha đầu đúng là tiểu nha đầu, trẻ nhỏ thật dể dạy, hahaha… Tấn Lâm nghĩ thầm liền chắc nịch nói _Hảo, ta đồng ý. Hừ nhìn bộ dạng vui vẻ của ngươi kìa, thật sự hận chết ta. Này chỉ là điều kiện nho nhỏ để cho ngươi đở phải sợ thôi, từ từ rồi ta cũng cho ngươi thấy sự lợi hại của bổn cô nương này a. _Trước mắt là chỉ có bấy nhiêu. Không nói với ngươi nữa. Ta phải lên đường. _Lão bản ngươi thật sự không cần người đi theo ngươi. _Không cần, ngươi đừng có lãi nhãi nữa. Mệt chết ta. _Ách.. Được vậy lão bản ngươi bảo trọng. Nếu sau này cần gì cứ đến Tấn phủ tìm ta _Ta có gì mà cần ngươi giúp. Ngươi liệu sống tốt, đợi ta đến đòi nợ ngươi. Tấn Lâm suy nghĩ một chút, nắm lấy dây cương trên cổ Hắc Vũ kéo đến chỗ Lâm Ninh Tĩnh nói: _Lão bản, ta tặng Hắc Vũ cho ngươi. Thật sự đa tạ ngươi Lâm Ninh Tĩnh có chút ngạc nhiên, đưa tay cầm lấy dây cương liền nhảy lên ngựa quay đầu nhìn Tấn Lâm một chút nói: - Ân, ta sẽ chăm sóc tốt Hắc Vũ. Nàng thúc mạnh ngựa rời đi, thấy bóng dáng người xa dần. Tấn Lâm mới trở vào phủ.
|
CHƯƠNG 28: CẢM ĐỘNG _Tiểu thư, lần này người thật sự dọa chết nô tì. Tiểu Mai sau khi hầu hạ Giang Hiểu Nguyệt tắm giờ đang cùng nàng ngồi trước gương chải tóc cho nàng _Ân, đa tạ ngươi những ngày qua đã vất vả. Giang Hiểu Nguyệt cười cười _Nô tì nào có vất vả. Người thật sự vất vả là cô gia. Từ ngày tiểu thư hôn mê cô gia hắn thật sự rất lo lắng, hắn vì người đi cầu y, bôn ba suốt mấy ngày liền, trở về lại vì người sắc thuốc, chăm sóc người một mực chu đáo. Còn có phương thuốc này có chút kì quái cần có máu là thuốc dẫn. Ngày nào hắn cũng cắt tay lấy máu mình. Kì thật nô tì thấy cô gia hắn rất yêu thương tiểu thư a. Tiểu Mai luyên thuyên kể Giang Hiểu Nguyệt khóe mắt co giật, nàng biết tình cảm Tấn Lâm dành cho mình. Nhưng không nghĩ nó lại nhiều như vậy, ánh mắt đau xót. Tính nói gì thêm đã nghe tiếng gõ cửa, tiểu Mai nhanh chân đến mở cửa _Phu nhân. Tiểu Mai cung kính hành lễ Giang Hiểu Nguyệt ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tấn phu nhân, nàng cũng đứng dậy hành lễ: _Mẫu thân _Ân, ta nghe Lâm nhi nói con đã tỉnh, nên đến thăm. Con hảo hảo ngồi xuống. Tấn phu nhân mỉm cười phúc hậu nhìn nàng _Đa tạ mẫu thân. Giang Hiểu Nguyệt cảm nhận được ánh mắt tràn đầy yêu thương của Tấn phu nhân dành cho nàng có chút cảm động, lúc nàng hôn mê cũng cảm nhân được mùi hương trên cơ thể người này đến thăm nàng. _Con không cần khách sáo. Mẫu thân xem con như nhi nữ ruột của mình, con cứ như Lâm nhi đối với ta đừng e ngại. Tấn phu nhân tay vỗ vỗ lên hay tay nàng. Tấn Như Thanh cũng giống như đại ca nàng, lâu lâu mới có ở phủ. Nàng từ nhỏ thường hay ở bên cạnh ngoại tổ. Thời gian trước mới quay về phủ thì nghe tin hoàng thượng ban hôn cho Tấn Lâm, nàng cũng ở lại dự hôn lể rồi lại quay trở về Triết Giang cùng ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu. Nên trong Tấn phủ chỉ có Tấn Lâm là ở mãi bên cạnh nàng. Từ nhỏ đến lớn chưa từng rời đi. Thì thử hỏi mẫu thân như nàng làm sao không cưng chiều Tấn Lâm hết mực được. Giờ hắn thành thân, nương tử hắn lại hiền lương thục đức là đứa trẻ tốt, nàng càng quý mến hơn. _Ân, mẫu thân. Giang Hiểu Nguyệt nàng cảm động đôi mắt đỏ lên, lúc nàng sinh ra đã không có mẫu thân, giờ cảm nhận được sự ấm áp của tình mẫu tử khiến nàng có chút mất kiểm soát. _Phu nhân a.. Ta mới nấu cháo cho nàng đây.. Tấn Lâm tay cầm chén cháo, miệng thì hớn hở nói không để ý đến trong phòng có ai, có thể nghe được trong lời nói là tâm tình đang rất cao hứng _Khụ..khụ.. Tấn phu nhân giả vờ ho khan, nàng thật không ngờ đến hài tử nàng lại không có tiền đồ như vậy. _Ách… Mẫu thân.. Tại sao người cũng ở đây a. Tấn Lâm hốt hoảng đến nẩy người, không nghĩ đến mẫu thân lại ở đây. Giang Hiểu Nguyệt tâm tình khi nãy vừa cảm động muốn khóc bao nhiêu giờ nhìn thấy Tấn Lâm hốt hoảng như tiểu hài tử bị bắt tại trận làm chuyện sai trái thì không khỏi nén cười. Nét mặt vẫn vân đạm khinh phong Tấn Lâm nhìn sang Giang Hiểu Nguyệt thấy mắt nàng ẩn ẩn đỏ biểu hiện như vừa khóc xong, nghĩ nghĩ không ra, mẫu thân sao lại đến đây vào giờ này. Trong lòng có chút hoài nghi hỏi _Mẫu thân, người có phải hay không làm Nguyệt nhi khóc a. _Lâm nhi, con lại đây. Tấn phu nhân vẻ mặt không hề tức giận mà còn ôn nhu hướng Tấn Lâm đến bên cạnh mình, Tấn Lâm cũng không nghĩ nhiều đặt chén cháo lên bàn rồi đi đến chổ Tấn phu nhân _A.. Ui da… Tấn phu nhân đưa tay lên ngắt lấy lỗ tai Tấn Lâm khiến hắn la oai oái, trừng mắt nhìn hài tử của nàng, Tấn phu nhân ngữ khí trêu chọc _Lâm nhi, con như thế nào có nương tử thì liền để nương mình sang một bên. Ý của con là nương khi dễ Nguyệt nhi, làm nàng khóc sao? _Ui..ui.. không có a.. Lâm nhi không có ý đó a? Lâm nhi thương mẫu thân nhất a.. Mẫu thân cũng yêu thương Nguyệt nhi như thế làm sao khi dễ nàng a.. Là Lâm nhi xàm ngôn, mẫu thân xinh đẹp, nhân từ tha cho Lâm nhi lần này a… Tấn Lâm quơ tay múa chân lạn xạ nói, cảm nhận lực đạo trên tai cũng không có ý định giảm, liền đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn Giang Hiểu Nguyệt, bi ai nói _Phu nhân, nàng mau hướng mẫu thân xin tha cho ta. _Mẫu thân, người tha cho phu quân lần này a, lần sau nhất định chàng ấy sẽ không dám nữa, có phải không phu quân? Giang Hiểu Nguyệt cười cười, ánh mắt ôn nhu nhìn Tấn Lâm. Hiện tại nàng cảm thấy rất cao hứng nhưng nhìn Tấn Lâm đau như thế lại không đành lòng. _Hừ.. Để mặt Nguyệt nhi, ta tha cho tiểu tử con lần này. Tấn phu nhân buông tai Tấn Lâm ra, nhìn nét mặt bị khi dễ của hài tử mình cũng cao hứng mà tươi cười vui vẻ Tiểu Mai nhìn thấy cảnh này, nàng cũng hào hứng miệng còn cười thúc thích ra tiếng Tấn Lâm thẹn hóa quá giận ngồi lì xuống ghế, nét mặt rũ rợi. Tấn phu nhân thấy hài tử mình sinh khí cũng không thèm chọc ghẹo nữa, liền trở về phòng. Tiểu Mai cũng lui xuống trả lại không gian riêng cho hai người. Thấy mọi người rời đi, Giang Hiểu Nguyệt nhìn Tấn Lâm vẫn ủ rũ như thế, tâm liền mỏng lại ngữ điệu ôn nhu dỗ ngọt tiểu hài nói: _Phu quân, cháo này có phải chàng nấu hay không? Ta muốn ăn? _Ân. Nàng lên giường đi a. Vừa mới khỏe bệnh cũng đừng ngồi quá lâu như vậy. Để ta uy nàng. Tấn Lâm không thèm sinh khí nữa, ngước mắt lên nhìn Giang Hiểu Nguyệt cảm nhận ánh mắt ôn nhu của nàng dành cho mình, tâm tình liền tốt hẳn. _Ta có thể tự ăn a. Giang Hiểu Nguyệt có chút e thẹn nói _Không được. Ngoan.. há miệng ra.. A… Tấn Lâm vẫn kiên trì thỏi thỏi chén cháo đưa muỗng lên miệng nàng _Ưm.. Giang Hiểu Nguyệt nhận thấy người kia kiên quyết như vậy cũng không đôi co nhiều lời.. Một lát sau cuối cùng Giang Hiểu Nguyệt cũng ăn xong chén cháo cũng vừa lúc tiểu Mai đem thuốc đến. Tấn Lâm nhận khây thuốc để lại trên bàn, đưa thanh đoãn đao dưới ống giày lên, tháo nhẹ lớp vãi được băng bó trong lòng bàn tay, đưa lưỡi dao lên cắt xuống. Máu chảy từng giọt trong chén thuốc. Giang Hiểu Nguyệt nhìn người trước mặt động tác quen thuộc, trong lòng bàn tay ẩn hiện nhiều đường dao, trái tim tràn đầy chua xót. Đây là phu quân mà trước đây nàng thập phần không muốn bước đi cùng nhau sao? Người này đã từ bao giờ chiếm trọn tim nàng, xâm nhập đến mức khiến nàng cảm thấy khó thở? _Băng nhi, uống thuốc a. Tấn Lâm dùng khăn qua loa cột lại lòng bàn tay rồi đi đến bên cạnh Giang Hiểu Nguyệt, giọng nói vẫn ôn nhu Giang Hiểu Nguyệt không nói lời nào nàng nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang bị thương của Tấn Lâm, tháo nhẹ mảnh vãi được buộc lại lộn xộn. Tận mắt nhìn thấy bàn tay ẩn ẩn máu, vết dao dài ngắn chi chích hốc mắt nàng cùng đỏ lên. Dùng miếng khăn vãi trong người nhẹ nhàng quấn lại vết thương cho Tấn Lâm, miệng còn ôn nhu thỏi thỏi rất sợ đối phương bị đau. Tấn Lâm lần đầu nhìn thấy nàng đối với mình thân cận, ôn nhu như thế khóe miệng không khỏi cong lên một đường, trái tim thì mãnh liệt đập mạnh. Giang Hiểu Nguyệt ngước mắt lên, thấy Tấn Lâm nhìn nàng cười đến si ngốc, liền nói _Đã đau như thế? Còn cười. _Không đau a. Được Băng nhi chiếu cố quả thật thỏa mãn a. Cho dù bị thương nhiều hơn chút nữa cũng không sao a. _Hồ nháo. Từ nay không cho phép bị thương? Giang Hiểu Nguyệt trừng mắt nhìn Tấn Lâm, ngữ khí lạnh lùng pha chút đe dọa _Ân. Ta hứa _Ta đã khỏe rất nhiều. Không cần uống thuốc này nữa. Giang Hiểu Nguyệt nói, thấy đối phương tính phản bác nàng lại nói tiếp: -Không được phép cãi lệnh.
|
CHƯƠNG 29: THỔ LỘ Ách. Băng nhi đúng là cường đại, tốt nhất nên nghe lời nàng nếu không liền khó sống. Tấn Lâm cười cười gật đầu, trong lòng là cổ ấm áp _Băng nhi _Ân _Băng nhi ta.. _Ân _Băng nhi ta.. ta a.. _Phu quân có chuyện gì muốn nói sao? Giang Hiểu Nguyệt nhìn bộ dáng ấp úng, e ngại của Tấn Lâm mà mỉm cười thích thú, có thật hay không phu quân của nàng là công tử trêu hoa ghẹo nguyệt mà thiên hạ đồn a. _Ách.. Băng nhi… ta.. ta.. ta quả thật là… cái kia.. cái kia… ta… ta yêu nàng a. Tấn Lâm cà lâm một hồi dài mới đủ dũng khí nói ra _Ân Ách..Ân cái gì mà ân.. Nàng như thế nào vẫn là khối băng ngàn năm a.. Tấn Lâm nuốt lời đó vào lòng lại nói _Cái kia… ta thật tâm rất yêu nàng.. Nàng.. cái kia.. nàng đối với ta như thế nào? Thấy nàng thất thần không trả lời, Tấn Lâm thất vọng, có lẽ do bản thân quá nóng vội. Tự trấn an mình, giả vờ cười cười nói _Ta xin lỗi, nàng mới vừa khỏe ta không nên hỏi vấn đề này a. Nụ cười vô cùng ngượng ngạo, Băng nhi chắc hẳn còn chưa quên được An Minh Hiên, chuyện này đều là do ta đa tình. Giang Hiểu Nguyệt nhìn thấy ánh mắt thất vọng xen lẫn bi thương của Tấn Lâm, cùng nụ cười mà thật khó coi ấy đều thu về mắt mình. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang bị thương của Tấn Lâm đặt lên má mình, giọng nói tràn đầy yêu thương: _Ta thất thần vì ta không biết nên nói những lời gì để có thể cho chàng hiểu được tình cảm ta dành cho chàng. Con người ta thật sự không tốt, từ lúc sinh ra đã hại mẫu thân mất mạng, lớn lên thì lạnh lùng khó gần, rất khó chiều chuộng lại còn không biết cách thể hiện cảm xúc. Quá khứ cũng đã từng lưỡng tình tương duyệt với An Minh Hiên. Chàng có thực để tâm hay không? _Nàng là phúc khí đối với nhân sinh của ta. Nàng khó gần vì nàng muốn ngụy trang tạo ra vẻ ngoài mạnh mẽ chẳng qua nàng sợ bị người khác làm tổn thương. Từ nay, với ta nàng không cần ngụy trang như thế vì đã có ta mãi mãi bên cạnh nàng bảo vệ nàng. Nàng lạnh lùng, băng sơn thì ta sẽ là tiểu gia hỏa cùng nàng một chỗ quả thật rất tốt. Nàng là nữ nhân của ta dù khó chiều đến đâu, ta cũng rất cao hứng rất ưa thích. Nàng không biết cách thể hiện cảm xúc cũng không sau chỉ cần trong mắt nàng có ta? Vậy thì bao nhiêu cỗ ngọt ngào ta sẽ thể hiện cho mọi người thấy. Quá khứ của nàng là An Minh Hiên ta không để tâm. Ta chỉ hận bản thân mình sao không tìm nàng sớm hơn hắn để cho quá khứ của nàng cũng sẽ là ta. Nhưng ta mặc kệ, ta chỉ cần biết hiện tại này nàng có ta, tương lai nàng cũng có ta. Thì ta đã mãn nguyện. Một giọt, hai giọt… Giang Hiểu Nguyệt khóc, lần đầu tiên trong đời nàng rơi lệ. Lúc trước nàng buộc phải rời xa An Minh Hiên nàng không khóc, thời điểm sinh tử nàng cũng không khóc. Nhưng giờ đây những lời nói chân thành của người kia dành cho nàng, lại khiến nàng cảm động, khiến nàng không kiềm chế được mà khóc lớn. Võ bọc suốt những năm qua cũng như được phá vỡ. Người này mới xuất hiện trong nhân sinh của nàng, ngắn ngủi như thế lại vô cùng hiểu nàng. Người này đã đánh bỏ đi lớp lạnh lùng của nàng. Để nàng biết, chính mình cũng có thể có được hạnh phúc. Giang Hiểu Nguyệt bổ nhào người ôm chặt lấy Tấn Lâm khóc thật lớn, giờ đây nơi lồng ngực này, bờ vai này là cây cổ thụ vững chãi bảo vệ lấy nàng, ôm ấp nàng, chở che cho nàng. Từ nay nhân sinh của nàng đều tràn ngập ấm áp. Nàng thủ thỉ bên tai Tấn Lâm, giọng nói nỉ non ngập nước: _Tấn Lâm, chàng nghe rõ cho ta. Ta chỉ nói duy nhất một lần, hiện tại ta là nương tử của chàng, trong mắt ta chỉ có duy nhất mình chàng. Tương lai cũng sẽ như vậy. Ta chỉ ở cùng chàng một chỗ, bất li bất khí. Ta yêu chàng. Tấn Lâm như đang muốn không tin những gì tai mình nghe được. Có thật hay không Băng nhi nói yêu mình? Có thật hay không Băng nhi nói muốn cùng mình một chỗ không xa rời? Có phải hay không đây chỉ là giấc mộng? _A… ui… Cuối cùng cũng có câu trả lời cho Tấn Lâm, đây là sự thật không phải là mơ. Băng nhi thật sự thổ lộ với mình. Tấn Lâm bị Giang Hiểu Nguyệt cắn đến ra nước mắt nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc. Đợi nàng cắn xong, Tấn Lâm mới đẩy nhẹ nàng ra hỏi _Sao nàng lại cắn ta? _Ta khẳng định chủ quyền. Ách.. Tấn Lâm nhìn người trước mặt ngây ngô cười, còn phồng má nhìn mình, nét mặt đáng yêu như hài tử không nhịn được cảm xúc của bản thân từ từ tiến gần đến đôi môi đỏ mộng kia tuy có chút nhợt nhạt vừa khỏi bệnh nhưng vẫn vô cùng đáng yêu. Môi chạm môi, nhắm mắt lại chậm rãi tham luyến ngậm lấy đôi môi đó, thật ngọt ngào. Trong lòng dâng tràn cảm giác muốn chiếm lấy nhưng vẫn ôn nhu hôn nàng nhẹ nhàng, dần dần tách môi nàng ra, đưa lưỡi tiến sâu vào bên trong, tàn bạo chiếm lấy mọi ngốc ngách, hương thơm thoang thoảng. Giang Hiểu Nguyệt cũng ôn nhu đáp trả, lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau. Tấn Lâm trong lòng như có ngọn lửa muốn thiêu cháy tâm can.. Bang… Tiếng chén thuốc rơi bể kéo hai người họ trở về thực tại. Cả hai quyến luyến tách môi ra. Tấn Lâm miệng ai oán lí rí: -Thật là không có tiền đồ. Tuy nói rất nhỏ nhưng Giang Hiểu Nguyệt vẫn nghe thấy, nàng chỉ mỉm cười càng đậm trong lòng thầm nghĩ: “Hỗn đản này quả thật không có tiền đồ”.
|
CHƯƠNG 30: QUẤY RỐI Thời gian cũng chậm rãi trôi, bệnh tình của Giang Hiểu Nguyệt cũng đã hoàn toàn bình phục. Sau khi nói rõ tình cảm của hai người cũng ngày sâu đậm, mỗi tối cả hai cùng ôm nhau ngủ chỉ dừng lại ở mức hôn nhau. Vẫn chưa thực hiện chu công lể. Tấn Lâm còn đang tham luyến hạnh phúc hiện tại nên không biết nói làm sao nhưng mà mỗi đêm đối diện với Giang Hiểu Nguyệt ôn nhu, ma mị quả thật Tấn Lâm không biết có thể kiềm chế được bao lâu nữa a. Giang Hiểu Nguyệt thì nàng quả thật còn e ngại, nàng nghĩ phu quân nàng đã không vội thì nàng cũng không gấp. Cả hai đã yêu thương nhau chuyện kia chỉ là sớm muộn. _Phu nhân. Nàng đang làm gì a? Tấn Lâm vừa mới từ thư phòng trở về thấy Giang Hiểu Nguyệt đang cặm cụi cũng tò mò hỏi _Ân, ta đang may y phục cho chàng. Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nên mặc nhiều áo ấm một chút. _Hắc hắc.. Thời tiết lạnh chỉ cần ôm Băng nhi liền ấm a? Tấn Lâm ôm trọn nàng ở phía sau, cằm đặt lên vai nàng thủ thỉ nói _Hồ nháo. Không cho phép làm càn trời còn sáng. Giang Hiểu Nguyệt đã quen với cử chỉ thân mật của Tấn Lâm nhưng vẫn còn e ngại nói, nàng quả thật không mặt dày được như phu quân của mình _Ân, thế ban đêm liền có thể a.. Tấm Lâm càng siết chặt nàng, giảo hoạt nói _Còn nháo tối nay liền ngủ dưới đất a. Giang Hiểu Nguyệt cười ma mị quay sang phía sau nhìn Tấn Lâm Ách… Nàng lại còn dùng chiêu này đi a. Tấn Lâm không trêu chọc nàng nữa, đứng dậy chỉnh chỉnh y phục nói: _Băng nhi, nay ta đến Lâm Nguyệt Lâu một chút? Dạo gần đây không biết kinh doanh ra sao? _Ân, phu quân đi về sớm. Ta đợi cơm. Giang Hiểu Nguyệt ngừng tay đứng dậy chỉnh sửa y phục cho Tấn Lâm. Nàng nói thêm –Không được trêu hoa ghẹo nguyệt, ân. Còn có, không được thân mật với Phượng Linh. _Phu nhân, nàng đây là đang ghen sao? Tấn Lâm nghe Giang Hiểu Nguyệt nói thập phần vui vẻ cũng không quên trêu chọc nàng _Có vẻ phu quân tối nay vẫn muốn xuống dưới đất ngủ a. Giang Hiểu Nguyệt lại ngữ điệu đó với Tấn Lâm liền có công dụng. Tấn Lâm không nói thêm lời nào chỉ hôn lên trán nàng rồi lập tức rời khỏi Phốc… Giang Hiểu Nguyệt nhìn Tấn Lâm luống cuống như hài tử sợ bị mất quà mà chạy khóe môi càng đậm ý cười. ]Lâm Nguyệt Lâu] _Phượng Linh cô nương, cô nương sao lại ở đây a? Lý Vệ hôm nay cùng một số quan tam phẩm có một chút thân thiết, bọn họ dẫn hắn đến Lâm Nguyệt Lâu nghe nói tửu lâu này không tệ chỉ không ngờ là có thể gặp được giai nhân ở đây. Ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm nàng _Lý công tử. Thật hân hạnh. Phượng Linh không trả lời câu hỏi của hắn cũng trán ghét ánh mắt của hắn dành cho nàng, nàng chỉ gật đầu định rời đi thì lại bị hắn nắm lại ngữ điệu đùa cợt nói: _Phượng Linh cô nương có muốn hay không gả cho ta. Lần trước nghe mụ mụ nói cô nương đã thành gia lập thất ta thật sự rất buồn a, nhưng hôm nay gặp lại hình như mụ mụ nói không phải rồi. Lý Vệ nhìn thấy kiểu tóc của nàng, liền khẳng định nàng vẫn chưa thành thân a _Lý công tử, thỉnh tự trọng. Ta đã có ý trung nhân, xin phụ lòng người. Phụng Linh giãy giụa ra khỏi tay hắn _Haha… kỹ nữ như ngươi cũng có người để thương a. Thật nực cười… Lý Vệ siết chặt tay nàng hơn _Mau buông nàng ra. Dương Đức Quyền cùng Trần Khải hôm nay ghé đến quán để thăm Phượng Linh không ngờ thấy cảnh này lại nghe hắn vô liêm sỉ nói, Dương Đức Quyền tức giận quát _Haha… Đây không phải là Dương công tử nhi tử của Dương tướng quân sao. Lý Vệ buông tay Phượng Linh ra, vờ đầu cúi chào, nở một nụ cười đểu cán _Phượng Linh nàng có sao không? Dương Đức Quyền không chú ý đến hắn đi đến nhìn Phượng Linh nét mặt ân cần quan tâm _Ân, ta không sau. _Haha… Dương công tử cũng quen biết kỹ nữ nàng a. Lý Vệ chăm chọc nói rồi cười ha hả, những tên đi cùng hắn cũng liền cười chế giễu _Bịch… Ngươi dám nói nàng như thế? Dương Đức Quyền nóng giận đấm thẳng vào mặt Lý Vệ, hắn không muốn nghe ai sĩ nhục Phượng Linh của hắn. _Ta phi… Ta cứ nói đó ngươi làm gì được ta? Ngươi nên nhớ ngươi chỉ là con của một tướng quân tam phẩm. Đừng nghĩ bản thân ngươi cao quý… Phi phi… Nàng a, kỹ nữ là kỹ nữ a… Hahaha… Lý Vệ tay xoa xoa miệng, lời nói càng cay độc ngữ điệu cũng như thét như muốn để cả tửu lâu nghe được Mọi người trong tửu lâu nghe âm thanh tranh cãi hình như có đánh nhau cũng nhào nháo xem náo nhiệt. Ai cũng xầm xì to nhỏ ánh mắt kinh thường nhìn Phượng Linh _Ai, thì ra là kỹ nữ thật đáng tiếc a, lớn lên xinh như vậy chắc là trên giường cũng thật tuyệt a. Lê Khương, một tên quan đi cùng Lý Vệ cũng buông lời chăm chọc _Lại một tên mồm thối nói a. Hôm nay ta và A Quyền ngươi ra đường không chọn ngày rồi. Gặp phải lũ chó hoang sủa bậy a. Trần Khải nhếch miệng cười, hắn cũng không ưa những tên quan lại này người tỏ ra tri thức nhưng ăn nói thì thối vô cùng Hahah.. Tiếng cười của mấy vị khách nhàn rỗi xem kịch vui _Lại thêm một tên tiểu bạch kiểm sao. Haha.. có phải hay không hai người các ngươi đều muốn thưởng thức kỹ nữ này a. Lý Vệ chớp chớp mắt nói _Tên cẩu tặc nhà ngươi.. Phượng Linh tức giận tiến lên phía trước đưa tay tán vào mắt hắn. Nàng tuy là nữ tử thanh lâu, nhưng nàng đã giải nghệ. Nàng chưa từng bán thân, nay hắn lại nói nàng như thế còn đâu là uy nghiêm của nàng. Mặc kệ hắn là mệnh quan triều đình, nàng cũng sẽ không bỏ qua. _Tiện tỳ dám đánh lão tử. Lý Vệ đưa tay đánh lại Phượng Linh Dương Đức Quyền nhanh chóng bắt lấy tay hắn đẩy hắn mạnh về phía sau. _Ai nha, ai nha… Lý đại nhân đây sao? Tấn Lâm vừa mới đến tửu lâu nghe loáng thoáng được câu chuyện liền phe phẩy phiến quạt ngạo nghễ đi vào hai tay cúi chào Lý Vệ miệng cười như không cười nói _Tấn công tử sao… Thật hữu duyên a.. Lý Vệ cười cười nói, hai tay cũng hữu lễ _Ân, không dám a. Ta sau có thể hữu duyên với người ức hiếp tiểu nữ tử yếu đúi tay không tất sắc như Lý đại nhân được a.. lại cũng không to gan như Lý công tử cưỡng bức dân lành về làm nương tử a… Tấn Lâm cười đểu nhìn Lý Vệ. Lại một trận xầm xì to nhỏ Lý Vệ càng nghe càng nóng, đây không phải là chửi xéo hắn. Lần đó ở yến tiệc đã bị hắn làm nhục hôm nay lại như thế. Tấn Lâm ngươi là khắc tinh của lão tử ta. Hôm nay ta mặc kệ ngươi là con của đại tướng quân ta cũng muốn hảo hảo dạy ngươi một trận. _Người đâu, đánh ba tên này cho ta. Lý Vệ nghiến răng nghiến lợi quát _Lý đại nhân, chúng ta là người dân tốt, ngươi lấy quyền gì đánh chúng ta. Tấn Lâm điềm đạm đáp _Lão tử ta mặc kệ, hôm nay ta nhất định sẽ đánh chết ba người các ngươi. Các ngươi lên cho ta. Lý Vệ bất chấp nói, giờ hắn mặc kệ lí trí gì đó, dù gì hắn cũng là trất tử của quốc sư đương triều. Thêm dạo gần đây hắn cũng có quan hệ bằng hữu khá tốt với đương kim phò mã An Minh Hiên, hắn còn sợ gì chứ. An Minh Hiên mới thời gian vừa qua liền trở thành phò mã của Triệu Uyên công chúa. Hôn lể cũng được cử hành long trọng khắp kinh thành. Lúc đó Tấn Lâm nhận được tin này, cứ sợ Giang Hiểu Nguyệt sẽ buồn, nhưng nàng vẫn bình thường, nàng chỉ nói nếu so với việc Tấn Lâm lập thêm thiếp nàng mới thật sự đau lòng. Tấn Lâm nghe nàng nói vậy chỉ há hốc mồm, cười cười hạnh phúc mà thôi. Cũng không quan tâm cái tên An công tử đó nữa. Lâm Nguyệt Lâu liền trở nên hỗn loạn hai bên đánh nhau Bên Lý Vệ tầm hơn mười người, võ công cũng không có gì đặc biệt. Còn bên Tấn Lâm chỉ có Tấn Lâm cùng Dương Đức Quyền là có võ. Trần Khải thì phụ trách che Phượng Linh ở phía sau mình. Tấn Lâm võ công như thế nào thì Dương Đức Quyền cùng Trần Khải cũng biết rõ. Giữa bọn họ đã thân thiết từ nhỏ cũng không có gì bí mật. Tấn Lâm đối với hai người họ cũng như huynh đệ thân sinh, điều gì cũng không giấu chỉ riêng việc thân phận của bản thân. Cả ba người có chung đặc điểm là không thích quan trường, không thích gò bó lại càng không muốn thành thân sớm. Nên cả ba cũng không ngại nỗi danh phong lưu, lúc đầu mang tiếng con nhà giàu có chút có chịu nhưng về sau càng nghe càng thích nên cũng không thèm để ý. Chỉ là hôm nay, bị bức vào đường cùng mới thể hiện chút bản lĩnh vặt vãnh Lý Vệ cảm thấy không đúng chẳng phải ba tên này là hoàn khố tử đệ sau làm sau thân thủ lai bất phàm như thế. Quét mắt sang nhìn hướng Trần Khải cùng Phượng Linh đang đứng, Lý Vệ liền xuất thủ về hướng đó. Trần Khải cũng quơ tay múa chân chống lại, không được bao lâu liền bị hắn đánh một trưởng té giăng ra xa. Lý Vệ nhanh chóng bắt lấy tay Phượng Linh mặt ghé sát vào người nàng, nở nụ cười hết sức đáng ghét nói: _Ân, Phượng Linh thực thơm.. _Phi… Phượng Linh cảm thấy kinh tởm nhổ nước bọt vào người hắn _Tiện tỳ… Lý Vệ nóng giận bóp lấy cổ nàng đưa nâng người nàng lên. Dương Đức Quyền đang đánh nhau bên này thấy Phượng Linh giãy giụa trong tay hắn dùng kinh công bay đến gạt lấy tay hắn dùng sức trưởng một cái Ba… âm thanh bàn gảy đôi Dương Đức Quyền đỡ Phượng Linh đem ôm vào lòng. Lê Khương tranh thủ không ai để đến hắn cũng tay cầm cái ghế trực tiếp đập mạnh sau lưng Dương Đức Quyền, cũng may Tấn Lâm đến đỡ kíp một chưởng đánh nát cái ghế cũng một chưởng đánh Lê Khương văng ra xa bất tỉnh. Tấn Lâm không quản nhiều ánh mắt tức giận nhìn Lý Vệ, cái tên này chính hắn gây sự… Nhìn quanh tửu lâu thấy ngỗn ngang, hắn đây có phải hay không cố ý phá tửu lâu của mình… Càng nghĩ càng giận, Tấn Lâm dùng hết sức đánh Lý Vệ. Lý Vệ thân thủ cũng không tòi nhanh chóng đỡ chiêu, có điều bản thân không có nội lực chỉ có thể chóng đỡ được năm chiêu liền thất thủ, miệng hộc máu. Tấn Lâm cũng không muốn làm lớn chuyện thu lại trưởng vừa định đánh ra hướng Lý Vệ nói _Lý đại nhân, hôm nay ta nể mặt Phượng Linh, không muốn làm ô mắt nàng, ngươi mau cút cho ta. Từ nay nếu thấy ngươi còn đến Lâm Nguyệt Lâu ta liền cho ngươi đánh gãy chân ngươi. Tấn Lâm trừng mắt quát lớn tiếng, khí thế thập phần tức giận Lý Vệ lần đầu nhìn thấy người này nỗi giận, khác hẳn với gương mặt thư sinh tiểu bạch kiểm hằng ngày có chút run rẩy, sợ sệt ho khan vài tiếng dẫn người rời khỏi quán. Ánh mắt vẫn đầy ai oán nhìn về phía Tấn Lâm. _Phượng Linh. Nàng đừng sợ bọn họ đã đi. Dương Đức Quyền cảm nhận trong ngực mình có người run rẫy lợi hại liền trấn an nàng. _Ân, có ngươi ta không sợ.. Phượng Linh ánh mắt ôn nhu nhìn Dương Đức Quyền. _A Khải, ngươi có sao không. Tấn Lâm đỡ Trần Khải đứng dậy _Ta không sau. Lão đại, ngươi thật giỏi. Hôm nay ngươi đánh rất đẹp. _Lão đại, đa tạ ngươi. Dương Đức Quyền biết nếu không nhờ Tấn Lâm thân thủ nhanh nhẹn thì hắn đã hưởng trọn cái ghế đó rồi _Giữa chúng ta còn khách sáo sao? A Quyền ngươi đem Phượng Linh lên phòng nghỉ ngơi. Nàng có lẽ đã quá hoảng sợ. A Khải ngươi ở đây cùng ta dọn dẹp nơi này. Tấn Lâm dặn dò xong liền nhớ ra: -Ai nha, ta lại quên đòi lại tiền của tên Lý đại nhân kia? Hắn như thế nào phá banh quán ta? Dương Đức Quyền, Trần Khải, Phượng Linh nghe xong thì phì cười. Lão đại đến giờ này ngươi còn hài hước.
|
#fifty ..Hôm nay mình đăng bù hôm qua nha. ^.^
|