Nàng Như Thế Nào A?
|
|
|
|
CHƯƠNG 22: PHỤ TỬ TÌNH THÂM Tấn phủ Giang Minh nghe được tin nữ nhi hắn bệnh nặng không khỏi liền cho người lập tức đến Tấn phủ thăm hỏi nhi nữ của mình. _Giang đại nhân. Tấn Phong và Tấn phu nhân nghe tin Giang Minh đến phủ cũng nhanh chóng ra chào đón _Tấn đại nhân, Tấn phu nhân. Ta nghe nói Nguyệt nhi bị bệnh nên mạo muội đến thăm. Không làm phiền hai người chứ. Giang Minh vẫn thái độ nho nhã nói _Giang đại nhân nặng lời rồi. Chúng ta đã là thông gia. Không cần cách sáo như thế. Chuyện Nguyệt nhi bị bệnh nặng như thế cũng là do Tấn gia chúng ta không tốt. Tấn Phong có chút áy náy nói _Chuyện này làm sao trách được.. Là do nữ nhi sức khỏe vốn yếu. _Lão gia, người hãy để Giang đại nhân vào thăm Nguyệt nhi a. Vẫn là Tấn phu nhân bình tĩnh nói _Ân, Giang đại nhân đi lối này. Tấn Phong dẫn Giang Minh đến phòng của hài tử hắn. Mở cửa phòng thấy Giang Hiểu Nguyệt đang nằm trong đó bên cạnh là tiểu Mai chăm sóc. Tấn Phong và Tấn phu nhân rời đi trước để cho Giang Minh vào trong thăm nữ nhi mình. Tiểu Mai từ hôm Tấn Lâm đi cầu y đến giờ nàng luôn ở cùng tiểu thư để chăm sóc cho nàng. Từ nhỏ đến lớn, lần đầu nàng thấy tiểu thư mình bệnh nặng như thế trong lòng cũng rất lo sợ. Nghe tiếng mở cửa phòng nhìn ra thấy Giang Minh đang đứng đó, nàng liền đứng dậy cúi đầu hành lễ _Lão gia. Người đã đến. _Ân, Nguyệt nhi, nàng ấy sao rồi? Giang Minh di chuyển từng bước chân nặng trĩu đến bên giường nữ nhi mình đang nằm ở đó gương mặt vẫn tái nhợt xanh xao cả người có phần ốm đi rõ rệt _Tiểu thư vẫn hôn mê như thế? Có điều đã hạ sốt rồi? Chỉ là không biết khi nào mới tĩnh lại. Tiểu Mai vừa nói vừa khóc nàng cũng đang rất sợ, sợ tiểu thư của nàng sẽ không bao giờ tĩnh lại _Ân, Tấn Lâm hắn đâu? Từ lúc vào Tấn phủ đến giờ ta không thấy hắn? Hắn sao không chăm sóc Nguyệt nhi mà chỉ có ngươi ở nơi này? Giang Minh ánh mắt ôn nhu nhìn Giang Hiểu Nguyệt trong lòng cũng có chút khó chịu khi nhắc đến Tấn Lâm. Hắn đã dần chấp nhận hiền tế này, nhưng hôm nay không thấy Tấn Lâm ở đây chăm sóc cho nương tử mình khi bệnh thì quả thật lại có chút nóng nảy _Cô gia đã đi cầu y cho tiểu thư. Quả thật cô gia rất lo cho tiểu thư. Người đã đi ba ngài rồi. Tiểu Mai có chút gấp rút trả lời nàng đang sợ lão gia đã hiểu lầm Tấn Lâm. Lúc đầu nàng quả thật không hề thích vị cô gia này. Nhưng đêm hôm đó, đêm nhìn thấy hắn bế tiểu thư trên tay cả người ướt sủng về phủ. Trong lúc tiểu thư hôn mê mạng sống ngàn cân treo sợi tóc nhìn thấy hắn vì tiểu thư thống khổ, mặc kệ mọi thứ. Nghe tiểu thư không tĩnh lại thì liền sinh khí với Trương đại phu ánh mắt tràn đầy bi thương, đến khi Trương đại phu nói có cách thì nhìn hắn mới có sức sống ánh mắt tràn đầy hi vọng. Mặc mưa gió muốn lập tức lên đường. Cũng may Tấn phu nhân ngăn cản nên đợi đến sáng sớm hắn mới rời đi. Khi đi cũng không quên dặn dò nàng chăm sóc tiểu thư chu đáo. Từ khoảnh khắc đó nàng đã cảm động, thầm chấp nhận Tấn Lâm là cô gia của mình. Nàng hứa với lòng nếu sau này tiểu thư tỉnh dậy, nàng sẽ kể lại cho tiểu thư nàng nghe. _Thì ra là vậy. Ta biết rồi. Ngươi lui ra ngoài một lát. Ta có chuyện muốn nói với Nguyệt nhi. Giang Minh trong lòng đã nguôi ngoai phần nào, xem như hắn đã không nhìn lầm tên tiểu tử này. Tiểu Mai nghe lời lão gia nói cũng nhanh chóng ra ngoài trả lại không gian yên tĩnh cho người cùng tiểu thư. _Nguyệt nhi… Con mau tĩnh lại… Phụ thân rất lo cho con… Giang Minh ánh mắt chua xót nhìn Giang Hiểu Nguyệt nước mắt không tự chủ lại rơi, dù hắn bên ngoài có cứng cõi đến đâu thì cũng chỉ là một phụ thân bình thường như bao người, nhìn nhi nữ mình như thế tâm liền đau nhói. Giang Hiểu Nguyệt rất giống với mẫu thân nàng, mỗi khi nhìn thấy nàng hắn đều yêu thương chiều chuộng vô cùng. Đối với hắn nàng chính là tâm can bảo bối _... _Nguyệt nhi… Lâm nhi đã đi cầu y… Con phải đợi hắn trở về… Giang Minh lần đầu tiên gọi Tấn Lâm thân thiết như thế. Kỳ thật lần này hắn cũng đã chấp nhận Tấn Lâm là hiền tế. _.... Vén sợi tóc trên gương mặt nữ nhi mình. Giang Minh cũng nhẹ lau đi nước mắt. Rồi quay người trở ra gọi tiểu Mai vào. Hắn cũng phải hồi phủ thôi. ---- _Tên tiểu tử này đúng là cứng đầu. Vô Trần đứng bên cửa sổ nhìn dáng người đang quỳ thẳng tấp của Tấn Lâm trong lòng thở dài nói. _Hắn đúng là tên đầu gỗ. Lâm Ninh Tĩnh không nhịn được cũng lên tiếng. Nàng và nghĩa phụ vừa mới dùng bữa xong. Đứng nhìn Tấn Lâm từ nãy giờ vẫn thấy hắn kiên cường quỳ mãi nơi đó. Mặc cho trên người đã đầy tuyết. Gương mặt cũng trở nên trắng xanh. Đôi lúc lại nhìn thấy hắn cười cười. Nàng còn cho rằng tên hỗn đản này có bệnh thần kinh. Nhưng nhìn thấy nụ cười ôn nhu đó của hắn không phải là nụ cười giễu cợt khi sáng nàng thấy thì có chút tư vị. Từ lúc hắn quỳ đến giờ chỉ thấy hắn rời đi khi giải quyết chuyện thôi. Còn không thì vẫn hiên ngang quỳ ở đó. Nước cũng không uống, thức ăn cũng không dùng. Nàng cảm thấy hứng thú với con người này, cũng có chút chua xót. Không thèm nghĩ nữa. Nàng quay sang nhà bếp lấy cho hắn một chén thức ăn cùng một chén nước. Gương mặt cười như không cười đi đến trước mặt Tấn Lâm. _Tiểu tử thối. Đúng là hữu duyên a. Giọng nói giễu cợt Tấn Lâm đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được tiếng bước chân đi đến cùng giọng nói có chút quen thuộc, hình như mới nghe qua khi sáng liền mở mắt ra. Có chút kinh ngạc nhìn Lâm Ninh Tĩnh chán chường nói _Ai nha, thì ra là tiểu nha đầu nhà ngươi… Chuyện khi sáng ta còn chưa tính sổ với ngươi.. Thấy ngươi còn nhỏ tuổi lão tử ta đây tha cho ngươi một lần… Tấn Lâm miệng cười giảo hoạt _Hừ… cái tên tiểu tử thối nhà ngươi. Ta nay đã mười tám tuổi rồi không còn là tiểu nha đầu nữa. Ngươi có thôi gọi như vậy không a. Lâm Ninh Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nhìn Tấn Lâm nói, tức chết nàng a… _Haha… Tiểu nha đầu, tiểu nha đầu.. Lão tử ta cứ gọi đó thì sao? Tiểu nha đầu… tiểu nha đầu… Tấn Lâm nghe nàng nói thế càng cao hứng cười to, cười đến mức bản thân ho khan _Ngươi… Được lắm… Ta nghe nghĩa phụ nói ngươi đến đây cầu y. Thấy ngươi tội nghiệp tính nói tốt cho ngươi vài lời? Nhưng ta nghĩ chắc đành cô phụ tấm lòng tốt của ta rồi a… Lâm Ninh Tĩnh kìm chế cảm xúc tức giận, ngữ khí có chút trêu chọc nói _Ách… Tấn Lâm nghe xong lời nói đó lập tức nín cười, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Lâm Ninh Tĩnh. Gương mặt liền thay đổi trở nên nịnh bợ nàng nói: -Ân, cô nương lớn lên xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm, tấm lòng lương thiện như bồ tát… Cô nương sẽ không nhìn người khác chết mà không cứu có đúng không a. Lâm Ninh Tĩnh khóe mắt giật giật, ngạc nhiên không kém nàng không ngờ tên tiểu gia hỏa này lại lật mặt nhanh như vậy. Trong lòng vô cùng cao hứng liền trêu chọc _ Thật ra ta cũng biết ta lớn lên xinh đẹp, tâm địa lại hiền lành. Nhưng mà kì thật ta không còn hứng thú muốn giúp ngươi nữa rồi a. Thực xin lỗi. Lâm Ninh Tĩnh trưng ra bộ dạng tiếc hận Ách… Tiểu nha đầu ngươi dám chơi lão tử. Nhịn. Vì Băng nhi ta nhịn. Nở nụ cười gian trá nhìn chằm chằm Lâm Ninh Tĩnh rồi nói giọng chế giễu _Ai nha, hay là nói tiểu nha đầu nhà ngươi không có khả năng đó. Lão tử ta không dể bị tiểu nha đầu như ngươi gạt đâu a. _Ngươi… Hừ… Đừng nghĩ bày ra bộ dáng đó khích tướng bổn cô nương đây. Ta nói cho ngươi biết, ngươi mau trở về đi. Lâm Ninh Tĩnh ngữ khí tức giận, cái tên này đúng là chọc nàng tức điên mà. Hừ.. Nàng chẳng thèm quan tâm hắn nữa, để bát cơm xuống, cùng chén nước xuống rồi xoay người bỏ vào trong. Chỉ nghe được giọng nói với theo ở phía sau _Không cầu được y, ta không về. Tấn Lâm ánh mắt lại chùng xuống. Hôm nay đã là ngày thứ ba không được nhìn thấy Băng nhi. Bản thân thật sự nhớ nàng. Băng nhi, nàng phải đợi ta.
|
CHƯƠNG 23: ĐIỀU KIỆN Sáng hôm sau Khí trời vẫn không dễ chịu tí nào. Đợt tuyết rơi cũng dày đặc hơn. Gương mặt Tấn Lâm ngày càng tái xanh. Không biết bản thân có thể trụ được nữa không. Cũng may lúc nhỏ vẫn siêng năng luyện công. Nhờ có nội lực xem như vẫn còn có cơ hội. _Đã một ngày một đêm a? Vô Trần tay bưng chén trà miệng mấp máy thưởng thức nói _Hắn đúng là không sợ chết? Lâm Ninh Tĩnh nhìn biểu hiện chật vật trên gương mặt Tấn Lâm cũng đoán được vài phần khó chịu. _Tĩnh nhi, xem ra con cũng rất quan tâm hắn a. Vô Trần cười thâm thúy hỏi, hôm qua cũng có nghe được đoạn đối thoại giữa hai người bọn họ. Nghĩa nữ này của hắn, sinh ra đã là thiên kim tiểu thư, ai cũng có phần kính sợ trước giờ chưa ai dám cùng nàng cãi lại tay đôi. Mà tên tiểu tử này lại dám chống đối nàng còn chọc nàng tức không thành lời a. Xem ra cũng có năng lực. _Hừ.. Ai thèm quan tâm hắn. Con chỉ sợ hắn bỏ xác ở trước cửa nhà chúng ta. Thì thật phiền phức a. Lâm Ninh Tĩnh nhanh chóng phác bác _Haha.. Tĩnh nhi nói đúng a. Vậy ta ra ngoài bảo hắn quỳ xa xa nơi này chút. Có chết thì cũng không làm ảnh hưởng chúng ta a. Vô Trần ý cười càng sâu, chỉnh sửa lại y phục bước ra ngoài _Nghĩa phụ. Nhìn hắn ăn mặc cũng thuộc dạng nhà quyền quý. Có thể là người của kinh thành hay con của vị quan nhân nào a. Nếu để hắn chết ở nơi này kì thật không ổn. Con sợ nơi này của nghĩa phụ người sẽ không yên tĩnh nữa a. Lâm Ninh Tĩnh có chút mất bình tĩnh nói _Haha.. Haha… Tĩnh nhi quả thật đã trưởng thành.. Vô Trần cười to nói, bỏ nàng còn đứng ở đó không hiểu gì đi đến nơi Tấn Lâm đang quỳ _Tiên sinh, hảo. Tấn Lâm yếu ớt nở nụ cười _Tiểu tử. Ngươi tên gì? Vô Trần có ý định đỡ Tấn Lâm đứng dậy nhưng hắn vẫn quỳ yên ở đó không hề lay động _Tiên sinh, nếu ngày không đồng ý cứu nương tử ta. Ta nhất định sẽ quỳ mãi nơi này. Tấn Lâm vẫn ánh mắt kiên định thẳng tấp nhìn về Vô Trần lại nói tiếp –Vãn bối, họ Tấn tên chỉ một chữ Lâm. _Thì ra là Tấn công tử. _Tiên sinh đừng khách khí, cứ gọi ta Tấn Lâm. Tiên sinh có thể nói cho vãn bối biết như thế nào người mới đồng ý cứu nàng. Tấn Lâm cảm thấy vị cao nhân này là đang cho bản thân mình cơ hội, nếu không tối qua đã không đem cơm và nước ra cho mình. Lại còn không có ý định đủi mình. _Ân, xem ngươi cũng thật lanh lợi. Rất vừa mắt ta. Ngươi có muốn làm hiền tế của ta không? _Ách… Vãn bối đã có nương tử. Xin phụ tâm ý của người. Tấn Lâm có chút hốt hoảng trước lời đề nghị cơ quái này của Vô Trần nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh đáp _Haha.. Nữ nhi ta, nhan sắc khuynh thành, thông minh lanh lợi, lại còn giỏi y thuật, võ công cũng không tệ. Ngươi như thế nào lại không đồng ý. _Tiểu thư nhà người quả thật rất tốt. Ta đây chỉ là một kẻ bất tài. Quả thật không xứng. Tấn Lâm dừng một chút ánh mắt trở nên ôn nhu nhớ đến Giang Hiểu Nguyệt mỗi khi mỉm cười ôn nhu nhìn mình khóe môi càng cong lên nói: –Huống hồ, trong mắt vãn bối không ai có thể sánh bằng nương tử. Thứ cho vãn bối vô tri. _Haha… Tĩnh nhi… Đến đây.. Vô Trần tươi cười càng đậm, đưa tay ngoắc Lâm Ninh Tĩnh đang ở trong nhà ra. Lâm Ninh Tĩnh nghe Vô Trần gọi mình từ từ đi ra. Gương mặt có chút bất mãn nhìn Vô Trần, ngữ điệu hài tử nói _Nghĩa phụ, người như thế nào lại hảo hảo bán đứng con? Còn thêm gán ghép con với tên tiểu tử này. Hừ… Nói xong liền quay sang Tấn Lâm nói tiếp _Hừ… Cho dù ngươi có dùng tám kiệu, mấy trăm lượng vàng làm sính lễ, bổn cô nương cũng không gả cho ngươi đâu a. Là ta không đồng ý ngươi. Chứ ngươi không được từ chối ta. Hừ.. Lâm Ninh Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói nàng không tin nghĩa phụ nàng lại nói những lời đó, còn cái tên Tấn Lâm này cũng thật không biết đều mà thẩn thừng từ chối đúng là không cấp cho nàng chút mặt mũi nào mà _Haha… Ta thấy hai người các ngươi, thực xứng đôi nha. Tiểu tử.. Nhi nữ của ta Lâm Ninh Tĩnh ngươi thấy nàng thế nào. Vô Trần cười đến sáng lạng hỏi _Nàng ấy đúng là cô nương tốt a, có điều tiểu gia hỏa của tiền bối ta quả thật không có phúc khí lớn như vậy. Tấn Lâm cười cười nhìn Lâm Ninh Tĩnh, bản thân cũng nghĩ người Vô Trần nhắc đến là tiểu nha đầu này. _Ngươi.. Ngươi dám nói bổn tiểu thư ta là tiểu gia hỏa. Hừ… Ta nhéo chết ngươi… Lâm Ninh Tĩnh tức giận đến đỏ mặt đưa tay nhéo vào lỗ tai của Tấn Lâm không thương tiếc _Ui da… Ngươi.. ngươi như vậy không là tiểu gia hỏa thì là gì… Hừ buông ta ra, tiểu ác phụ nhà ngươi… Tấn Lâm vùng vẫy rời khỏi bàn tay nàng. Nhưng càng vẫy thì lực đạo càng siết chặt. Đành phải nhẹ giọng nài nỉ _Ninh Tĩnh muội muội, là ta nói sai.. Ta thật xin lỗi.. Muội muội đáng yêu như thế làm sao là tiểu gia hỏa a… Ninh Tĩnh muội muội buông ta ra có được không a. _Hừ..Ai là muội muội ngươi… Lâm Ninh Tĩnh càng nhéo mạnh hơn _Ai nha, vậy tỷ tỷ. Ninh Tĩnh tỷ tỷ… xin buông tha ta… Tấn Lâm la ú ớ nói _Hừ… Ai là tỷ tỷ ngươi… Lâm Ninh Tĩnh vẫn không buông tha tai Tấn Lâm Hừ không lẽ ngươi muốn ta gọi ngươi là ca ca, hay đệ đệ, đồ bà chằn chết tiệt, lão tử hận chết ngươi. Hừ… ta nhịn _Sao ngươi không nói nữa? Lâm Ninh Tĩnh đắc ý cười sảng khoái rồi lại nói tiếp – Giữa ta với nương tử của ngươi, ai xinh đẹp hơn? Dĩ nhiên là nương tử ta a. Hừ… Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Tấn Lâm cũng không dám nói. Sợ lỗ tai sẽ không còn nằm trên tai mình nữa. Chỉ thấp giọng nói _Mỗi người các nàng đều có vẻ đẹp khác nhau. Tùy mỗi người nhìn nhận. Ngươi có nét đẹp của ngươi. Nàng ấy có vẻ đẹp của nàng ấy. Không thể so sánh, không thể hơn thua. Chỉ có điều đối với ta, thì nương tử nhà ta là đẹp nhất. Tấn Lâm thành thật đáp _Haha… Nói hay lắm… Tĩnh nhi tha cho hắn đi. Vô Trần cảm thấy càng ngày càng cao hứng với Tấn Lâm. Người này nói như thế nào cũng không để nương tử hắn chịu thiệt. Lâm Ninh Tĩnh cũng không giở tính trẻ con nữa buông tai Tấn Lâm ra. Người kia nét mặt ai oán nhìn nàng, rồi cũng thu liễm lại cúi đầu nhìn Vô Trần nói _Tiên sinh, xin người hãy theo ta một chuyến? Cứu lấy nàng? _Tấn Lâm. Ta đây không phải không muốn giúp ngươi. Nhưng ta đã có lời thề sẽ không xuống núi, càng không cứu người không quan hệ. Nhưng mà… Vô Trần như nghĩ ra được gì ánh mắt liền sáng rực ngữ khí vui vẻ nói: - Ngoài ta ra còn có người có thể cứu được nương tử ngươi? _Là ai? Tấn Lâm kích động nói nhìn lên thấy ánh mắt Vô Trần nhìn về hướng Lâm Ninh Tĩnh đang đứng thì nheo nheo mắt hỏi –Là cô nương ấy? Ngữ khí có chút bất ngờ _Ân, đừng nghĩ nàng nhỏ tuổi không làm được. Nàng từ nhỏ đã bên ta, y thuật của nàng cũng không hề kém ta. Nàng lại có thể xuống núi. Ngươi nếu nan nỉ được nàng liền cứu được nương tử ngươi. Lâm Ninh Tĩnh đưa ánh mắt không hiểu nhìn nghĩa phụ nàng, rốt cuộc nghĩa phụ đang có ý gì. Tự nhiên đẩy quả banh nóng hổi này qua cho nàng. Thấy ánh mắt khó hiểu của nữ nhi nhìn mình. Vô Trần tiến đến nói nhỏ bên tai nàng: _Con theo hắn chữa trị cho nương tử hắn. Sẳn xem nàng có giống như hắn nói không? Nhan sắc có thực đẹp không? Nếu như không có liền chế giễu hắn. Thêm lần này con theo hắn như biết thêm nhiều nơi. Chữa trị xong thì trở về Giang Nam. Như vậy phụ thân con sẽ không ra rầy con ham vui. Ân, thấy nghĩa phụ tính vậy có được không? Lâm Ninh Tĩnh khóe mắt co giật, nàng cũng muốn nhìn xem nương tử của tên họ Tấn này lớn lên dung mạo như thế nào? Lại còn được đi chơi không bị phụ thân cản trở xem như cũng tốt đi. Nhưng vẫn ra bộ dáng không hứng thú đáp, ngữ khí nhàn nhạt _Ta nhớ không lầm có người từng chửi ta ác phụ. Haizz.. xem ra ta đã không tốt. Dù có cứu người cũng là mang tiếng xấu đi. Ách. Tiểu nha đầu này.. Ngươi đúng là ma ranh. Hừ… nhịn, ta nhịn _Hắc hắc… Tên nào ngu ngốc mà lại dám nói Lâm tiểu thư vậy a. Ta từ lúc sinh ra đến giờ chưa thấy ai liền tốt như ngươi a. Dung mạo đã xinh đẹp mà tâm tình còn thiện lương… Kẻ nào không biết tốt xấu nói như vậy ta nhất định sẽ đánh hắn thay ngươi đòi công đạo. Tấn Lâm vẻ mặt a dua nịnh hót nói Tấn Lâm xem ra ngươi cũng là tên biết điều, mặt cũng khá dày đi ha. Được rồi để bổn cô nương từ từ hành hạ ngươi a. Lâm Ninh Tĩnh cười ma mị nhìn Tấn Lâm nụ cười này có bảy phần quỷ dị khiến Tấn Lâm càng run rẩy lo sợ _Tên đó là ngươi a.. Tấn Lâm công tử… _.... Nhìn gương mặt xám đen lại của Tấn Lâm càng khiến Lâm Ninh Tĩnh cao hứng thêm, nàng lại nói _Muốn ta cứu người, liền đồng ý ta ba điều kiện. Ba điều kiện, tiểu nha đầu này đúng là quỷ quyệt a. _Hảo. Ta đồng ý. Nhưng tuyệt đối không phải là những chuyện xấu như giết người, cướp của, ăn hiếp nữ nhi nhà lành a.. _Ân, lời đã định. Lâm Ninh Tĩnh cười mãn nguyện, nàng đây còn phải nghĩ thật nhiều chiêu trò để hành hạ nên tiểu gia hỏa này đây. _Đã định. Vậy giờ ngươi hãy cùng ta lên đường. Tấn Lâm vui vẻ từ từ đứng dậy, đôi chân có chút tê cóng xém té về phía sau. Lâm Ninh Tĩnh thân thủ nhanh nhẹn nắm lấy tay Tấn Lâm để hắn đứng vững. Cảm giác truyền đến bên trong tay nàng là đôi bàn tay lạnh lẽo vì đã ngoài trời tuyết dày đặc nhưng cũng thật ấm áp.
|
CHƯƠNG 24: NGƯƠI RỐT CUỘC LÀ AI? Cả hai cùng nhau nhanh chóng xuống núi. Dưới chân núi trời cũng đã tối. Tấn Lâm ghé vào quán trọ hắn đã thuê mấy hôm nay, tiện để gửi lại Hắc Vũ. _Công tử, người đã trở lại. Vị lão bản nhìn thấy Tấn Lâm đi vào theo sau là một tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp ánh mắt liền sáng rực nhìn nàng đến không chớp mắt Tấn Lâm ho khan một tiếng nhắc nhở hắn. Rồi lại nói _Lão bản, cho ta thuê một gian phòng nữa. _Công tử thông cảm. Hiện tại khách điếm của ta chỉ còn gian phòng trống của người những ngày qua. Tấn Lâm có chút khó chịu nhìn sang Lâm Ninh Tĩnh, thấy nàng vẫn nét mặt bình thường. Không biết ý tứ nàng như thế nào. Giờ đã khuya nếu đi nơi khác tìm phòng thì thật không dễ. Chưa kịp mở miệng nói lại đã nghe nàng nói _Hảo a. Chúng ta ở một phòng. Ngươi mau dẫn ta về phòng. Lâm Ninh Tĩnh nụ cười có chút quái dị nhìn Tấn Lâm khiến bản thân Tấn Lâm có một dự cảm chẳng lành. Đến trước gian phòng, Tấn Lâm mở cửa bước vào đã nghe Lâm Ninh Tĩnh nói _Tấn công tử, phiền ngươi chuẩn bị giường cho ta, sau đó chuẩn bị nước cho ta tắm a. Ách… Lâm Ninh Tĩnh ngươi đúng là không có gì tốt a. Hừ.. nhịn Tấn Lâm ngoan ngoãn nghe lời dặn dò tiểu nhị đem nước tắm vào phòng, tay thì loay hoay chỉnh lại giường. Lần đầu tiên bản thân phải làm những chuyện này có chút không quen, đứng cả ngày trời cũng không để ga giường thẳng tấp được. Lâm Ninh Tĩnh nhìn bóng lưng ở phía sau có đôi lúc luống cuống mà phì cười, thì ra cũng là một tên hoàn khố tử đệ. _Ta đã làm xong. Tấn Lâm đi đến bên bàn vơ tay rót ly trà lên miệng uống rồi nói _Ân, vậy ngươi ra ngoài đi? Tối nay ngươi ngủ ở đâu ta không biết nhưng nhất định không được ở chung phòng với ta. Lâm Ninh Tĩnh nở nụ cười giảo hảo nhìn Tấn Lâm Tấn Lâm miệng còn đang ngạc nhiên. Rốt cuộc cũng biết khi nãy nàng ta làm sao nhanh đồng ý như thế _Hừ.. Sao ngươi không ra ngoài ngủ đi _Ta là nữ nhi. Ngươi có phải là nam nhân không mà lại giành giường với ta _Hừ. Ngươi quả thật là nữ nhi.. Tấn Lâm đưa tay vuốt vuốt cằm nhìn Lâm Ninh Tĩnh bộ dáng trầm ngâm suy nghĩ _Ngươi… Hảo a… Vậy ngươi cứ ngủ ở đây, ta đi. Lâm Ninh Tĩnh cũng không tức giận, bộ mặt điềm tĩnh đáp _Ách… Ngươi là nữ nhi, không những thế còn là nữ nhi xinh đẹp đáng yêu.. Ta ra ngoài, ngươi hảo nghỉ ngơi.. Sáng sớm mai lên đường sớm.. Tấn Lâm miễn cưỡng cười thật tươi trong lòng thì đang muốn ăn tươi nuốt sống tiểu nha đầu này, dám lấy chuyện đó uy hiếp ta.. hừ _Ta đếm tới ba. Một.. Lâm Ninh Tĩnh khóe miệng cười càng sâu, nàng không ngờ bản thân nắm yếu điểm của tên tiểu tử này lại thú vị như vậy. Còn Tấn Lâm vừa nghe nàng đếm đã chạy mất dép ra ngoài. Đêm nay lại ngủ ở ngoài rồi. Băng nhi… Ta sắp về bên nàng rồi. Sáng hôm sau Trời vừa sáng Tấn Lâm đã đến gõ cửa phòng Lâm Ninh Tĩnh. Thúc giục nàng, đoạn đường trở lại kinh thành nhanh nhất cũng hai ngày. Tấn Lâm không thể chừng chừ hơn nữa. Ở nơi này tương đối hẻo lánh không thể thuê xe ngựa cũng không có ngựa để mua. Tấn Lâm có chút khổ sở nhìn Lâm Ninh Tĩnh nói _Lâm cô nương.. Ủy khuất ngươi đi cùng ngựa với ta có được không? Lâm Ninh Tĩnh cũng không mấy vui vẻ nàng từ trước đến giờ cùng không đi cùng ngựa với ai, hiện tại còn với một người xa lạ. Nhưng nàng cũng nghe được từ giờ những gì Tấn Lâm hỏi lão bản. Cũng không muốn làm khó hắn, cũng không muốn chậm trể thời gian cứu người. Xem bộ dáng hắn hôm nay có phần nhượng bộ nàng cũng không nghĩ nhiều gật nhẹ đầu một cái Tấn Lâm nhận được sự đồng ý của nàng. Leo lên Hắc Vũ đưa tay hướng về phía Lâm Ninh Tĩnh. Ánh nắng sớm ban mai chíu rọi về hướng Tấn Lâm đang ngồi yên trên ngựa. Phác họa lên gương mặt tuấn mỹ, mũi cao, mắt sâu đen lấy cùng với nụ cười ôn nhu lần đầu nàng thấy hắn nhìn nàng cười như thế, bất giác trái tim đập mạnh thình thịch… Ngượng ngùng đưa tay bắt lấy tay hắn Cảm giác hai tay mềm mại chạm vào nhau khác hẳn lần đầu khi ở trên núi Phong Vân. Giờ tay người kia tràn đầy ấm áp bao phủ lấy tay nàng. Leo lên ngựa nàng lại nằm yên vị trong lòng ngực hắn, cảm giác quá thân mật làm mặt nàng bất giác đỏ lên. Chỉ nghe hắn ngữ điệu ôn nhu nói _Lâm tiểu thư, đường đến kinh thành khá xa xôi. Khi nào vào trấn kế tiếp, ta sẽ mua cho ngươi con ngựa tốt. Giờ ngươi chịu khó một chút. Nếu mệt mỏi cứ dựa vào người ta. _Ngươi nói nhiều quá, mau đi… Lâm Ninh Tĩnh có điểm thẹn thùng nhưng vẫn bá đạo nói Tấn Lâm vẻ mặt nhăn nhó, đúng là tiểu nha đầu này tính tình ngang ngược. Không nghĩ nhiều nữa đạp mạnh vào bên hong ngựa thúc về phía trước. Trời lại tối, Tấn Lâm đi vào khách điếm thuê được hai gian phòng. Trong lòng thầm cảm tạ trời đất, rốt cuộc cũng được ngủ một giấc yên ổn. Có điều hôm nay thân thể cảm thấy có chút khó chịu. Cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ Lâm Ninh Tĩnh hôm nay ngủ thẳng một giấc dài vẫn không thấy Tấn Lâm đến gõ cửa hối thúc nàng lên đường. Trong lòng có cảm giác kì lạ. Tên tiểu gia hỏa này làm sao lại không sốt xoắn được. Không nghĩ nhiều nàng thay quần áo rồi đến cửa phòng Tấn Lâm gõ cửa… Không thấy ai lên tiếng. Trong lòng càng bất an hơn.. Nàng gấp gáp hỏi to _Tấn Lâm.. Ngươi có trong đó không? Mau mở cửa Tấn Lâm đang ngủ say phát hiện bản thân không chút khí lực. Mơ màng ngủ nghe tiếng gọi của Lâm Ninh Tĩnh nhìn ngoài trời đã sáng, mệt mỏi ngồi dậy từ từ lê chân ra cửa phòng mở cửa. Cửa phòng mở ra Lâm Ninh Tĩnh chưa kịp chửi hắn một trận đã thấy hắn gương mặt tái nhợt hai mắt nhắm hờ ngã vào người nàng. Đỡ Tấn Lâm trở về giường. Lâm Ninh Tĩnh trong lòng lẩm bẩm không thôi. Nhìn người này cao cao thon gầy nhưng lại nặng như vậy a. Đợi đến khi ngươi tỉnh ta nhất định phải thêm điều kiện nữa a. Mệt chết ta… Nàng lẩm bẩm một hồi cũng đặt Tấn Lâm nằm lên giường. Ngắm nhìn gương mặt đang nhắm nghiền mắt có vẻ yếu ớt, xanh xao nhưng ngũ quan trên mặt vẫn không giấu được vẻ mỹ nam tuấn lãng. Hơi.. đi.. Lâm Ninh Tĩnh có chút thất thần liền khôi phục lại tâm trạng xua đi những suy nghĩ lung tung vừa rồi. Đưa tay lên bắt mạch Tấn Lâm mày liễu khẽ chau lại. _Tiểu nhị _Cô nương có gì phân phó a? _Ngươi có thể nấu dùm ta nước nóng không? _Ân, cô nương đợi ta một chút. Lâm Ninh Tĩnh đi vào phòng ngồi xuống viết đơn thuốc. Một hồi sau tiểu nhị cũng mang nước nóng đến, nàng nhờ hắn đi mua thuốc dùng nàng cũng không quên cho hắn thỏi bạc. Nàng đi đến bên cạnh giường nơi Tấn Lâm đang nằm đó. Nhúng khăn ướt rồi đắp lên đầu hắn. Ánh mắt tràn đầy khó hiểu, có chút tư vị không rõ. _Băng nhi… _Chờ ta… Trong lúc hôn mê Tấn Lâm không ngừng gọi tên Giang Hiểu Nguyệt. Bỗng dưng có chút kích động giật mình ngồi dậy. Nheo nheo mắt nhìn khắp căn phòng. Vén chăn qua một quên định đứng dậy rời giường _Đã tỉnh. Lâm Ninh Tĩnh tay cầm chén thuốc mới sắc đi lên _Ân. Ta đã ngủ bao lâu? _Ngươi đã ngủ hai canh giờ. Ngươi vẫn còn đang sốt. Hảo hảo uống thuốc. Ngày mai liền lên đường. Lâm Ninh Tĩnh đi đến bên giường nhìn Tấn Lâm _Không được. Ta không đợi được nữa. Tấn Lâm tay mặc thêm áo xong nhận chén thuốc trên tay Lâm Ninh Tĩnh uống sạch một hơi _Ngồi xuống cho ta. Hôm nay ta mệt? Không muốn đi nữa? Ngày mai lại đi. Lâm Ninh Tĩnh có chút tức giận nói _Ngươi như thế nào? Không khỏe hay sao? Tấn Lâm vội vàng lấy tay đặt lên trán nàng. Lâm Ninh Tĩnh thấy hành động thân mật của hắn liền lùi lại một bước trừng mắt nhìn Tấn Lâm nói _Ngươi mới bệnh, ta không có. Nói chung hôm nay ta không có hứng lên đường. Ngươi nghỉ ngơi đi. Ta về phòng. Lâm Ninh Tĩnh xoay người bước ra khỏi phòng. Tấn Lâm một lúc sao mới hiểu được tâm ý của nàng. Liền la lớn tiếng vọng ra _Ân, đa tạ ngươi. Bản thân cũng có chút mệt mỏi, không muốn nhìn bộ dạng bệnh nặng trở về gặp Băng nhi. Đây đến kinh thành cũng không còn xa. Hảo nghỉ ngơi nhất định sẽ trở về phủ trong vòng ngày mai. Nghĩ đến Giang Hiểu Nguyệt, Tấn Lâm mỉm cười chìm vào giấc ngủ. Lâm Ninh Tĩnh nghe thấy hắn nói lời đa tạ cũng mỉm cười nhẹ. Trong lòng nàng đang có rất nhiều cảm xúc đan xen khó tả. Trở về phòng cũng không nghỉ ngơi, đứng bên cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng mờ ảo tâm tư rồi bời nói khẽ ”Tấn Lâm, rốt cuộc ngươi là người như thế nào?”
|