Ít quá à.
|
- HOÀN NHAN TỬ LÂN
- DƯƠNG ĐỨC QUYỀN
- TRẦN KHẢI
- PHƯỢNG LINH
- TẤN NHƯ THANH
- HOÀN NHAN TỬ LIỆT
|
CHƯƠNG 17: LÂM NGUYỆT LÂU Trở về Tấn phủ cũng đã là ban đêm. Hiện giờ phu thê Tấn Lâm cũng đã trở về phòng. Cả hai đang cùng nhau nằm trên giường. _Băng nhi. Vẫn là Tấn Lâm chủ động nói trước chỉ khi có hai người Tấn Lâm mới gọi nàng là Băng nhi. Như đây là cách xưng hô thân mật của hai người mà Tấn Lâm thầm đặt ra _Ân. _Hôm nay nàng thấy có vui không a? _Vui a. Cuộc sống trước đây của ngươi mỗi ngày đều như vậy a? Giang Hiểu Nguyệt có chút tò mò về danh tiếng của phu quân nàng làm sao có thể vang dội như thế _Không hẳn a. _Vậy thì như thế nào? Phu quân có thể nói ta biết không? Giang Hiểu Nguyệt vẻ mặt tò mò quay lưng lại mắt đối mắt với Tấn Lâm hỏi _Nàng thật muốn nghe. Không thấy Giang Hiểu Nguyệt trả lời chỉ thấy nàng gật đầu. Tấn Lâm mỉm cười nói –Trước khi chưa thành thân với nàng, ta hàng ngày chỉ đến Hoa Mãn Lâu cùng Trần Khải và Dương Đức Quyền nhưng chỉ xem bọn họ biểu diễn tài nghệ với ăn uống mà thôi. Trần Khải và Dương Đức Quyền hai người bọn hắn là huynh đệ tri giao của ta từ nhỏ. Lúc nhỏ ca ca thường hay ra chiến trường, nhị tỷ thì chỉ hay ức hiếp ta, không ai muốn giao du với tên con nhà giàu quậy phá như ta chỉ có bọn hắn là chơi cùng ta, làm bằng hữu cùng ta. Nên từ đó chúng ta xem như huynh đệ a. _Vậy Phượng Linh nàng ấy là ai? Giang Hiểu Nguyệt đang rất thắc mắc về người nữ tử này a _Nàng ấy kì thực là tài nữ ở Hoa Mãn Lâu. Nàng ấy chỉ bán nghệ không bán thân. Cách đây hai năm bọn ta gặp được nàng. Từ đó dần dần kết bằng hữu. Nàng ấy tuy là tài nữ nhưng rất khí chất a. Không giống như những nữ tử bình thường. Tấn Lâm cười cười nói Nghe Tấn Lâm khen nữ tử khác lại còn thấy hắn cười khi nhắc đến Phượng Linh trong lòng Giang Hiểu Nguyệt cảm giác bức rức không thôi. Không hiểu sau nàng lại cảm thấy khó chịu… Tấn Lâm lại nói tiếp _Mấy hôm trước Lý công tử muốn chuộc nàng ấy về làm thiếp. Hắn tam thê tứ thiếp mà còn muốn thú nàng làm nương tử. Ta thấy thế nên đã chuộc nàng ấy về. Để nàng ấy ở lại tửu lâu hôm nay chúng ta đến. Vén sợi tóc mai trên mặt Giang Hiểu Nguyệt, Tấn Lâm lại mỉm cười nói – A Quyền thích nàng ấy, nếu ta không chuộc nàng ấy thì nhất định khi hắn trở về thấy nàng là nương tử của người khác nhất định sẽ hận chết lão đại như ta a. Nhìn ánh mắt ôn nhu của Tấn Lâm dành cho mình còn hành động thân thiết như thế bất giác mặt nàng đỏ lên. Cũng may là ban đêm, nếu không tên hỗn đản này sẽ cười nàng chết mất. Trong lòng không khỏi ngọt ngào khi thấy hắn cố ý giải thích mối quan hệ của bản thân và Phượng Linh mặc dù nàng chưa hỏi. Phượng Linh cũng là một nữ tử tốt, số phận của nữ tử đúng là bạc mệnh không những không thể sống cho bản thân mà còn chịu đựng cảnh chung phu quân. Cũng như nàng thân bất do kỹ mới gả cho Tấn Lâm. _Ngươi sẽ tam thê tứ thiếp sao? Giang Hiểu Nguyệt bất giác hỏi _Ta… Haha… Nàng nghĩ ta là ai… Ta tuy là nỗi tiếng ăn chơi nhưng khi đã có thê tử ta cũng không muốn nàng ủy khuất… Nên đời này ngoài nàng ra… ta… ta sẽ không thú thêm ai. Tấn Lâm cười ôn nhu nhìn nàng. Không ngờ Băng nhi lại hỏi như vậy bản thân đúng là có chút cao hứng. Có phải nàng cũng để ý đến ta? Giang Hiểu Nguyệt thoáng giật mình khi nghe câu trả lời đó của Tấn Lâm, lại nụ cười ôn nhu dành cho nàng… Nàng thật không biết như thế nào cảm giác ngượng ngùng nàng quay lưng về phía Tấn Lâm im lặng không nói gì nữa. _Băng nhi? Nàng có nhớ tửu lâu hôm nay chúng ta đến tên gì không? Tấn Lâm vẫn hướng nhìn về phía sau lưng nàng _Ân, hình như là Lâm Nguyệt Lâu? Giang Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ nhớ lại rồi nói _Nàng có tin tửu lâu đó là của ta không a? _Của ngươi… Giang Hiểu Nguyệt bất ngờ lần nữa xoay lưng quay về hướng Tấn Lâm lần nữa ánh mắt vẫn đối mắt nhau, ánh mắt có chút khó tin _Ân. Tửu lâu đó là ta mở cách đây ba năm. Nhưng chỉ có một số người biết thôi. Lúc trước là Vạn Hạnh Lâu nhưng sau này ta mới đổi lại là Lâm Nguyệt Lâu. _Ân… Giang Hiểu Nguyệt nghe hiểu được những gì Tấn Lâm nói, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt chân thành của đối phương dành cho nàng… Nhưng nàng vẫn chưa thể làm gì khác hơn ngoài cách trốn tránh ánh mắt thâm tình của hắn dành cho mình. Nàng lại xoay người đưa lưng về Tấn Lâm lần nữa. Nàng nhắm mắt ngữ khí có chút lạnh nhạt nói _Khuya rồi… Chúng ta ngủ thôi. _Ân… Băng nhi ngủ ngon… Tấn Lâm cảm nhận được sự ngượng ngùng của nàng, ánh mắt có hơi chùng xuống nhưng cũng không muốn làm khó nàng, mặt dày lần nữa đưa tay gát lên eo nàng rồi nhắm mắt ngủ. Giang Hiểu Nguyệt nằm trằn chọc khó ngủ đến khi nghe hơi thở đều đều của đối phương nàng mới nói: -Xin lỗi chàng.
|
Truyện của cậu ko bao giờ làm t thất vọng cả mãi ủng hộ cậu
|
CHƯƠNG 18: YẾN TIỆC Hôm nay trong hoàng cung náo nhiệt vô cùng. Tống Nhân Tông tổ chức yến tiệc muốn để các quan đại thần có thể cùng nhau thân thiết hơn. Hắn đặc biệt thích ngoài trời nên yến tiệc hôm nay cũng không ngoại lệ. Hai bên là nơi ngồi của các quan viên hàng trên tam phẩm. Không khí có phần náo nhiệt. Tấn Phong, Tấn phu nhân cùng phu thê mới thành thân của Tấn Lâm cũng được lệnh vào triều dự yến tiệc. Quan viên cùng phu nhân ngồi ở phía trên hai bên gần hoàng thượng. Còn con của quan viên thì ngồi ở phía dưới đối diện với hoàng tử, công chúa đương triều. Tấn Lâm hôm nay mặc trang phục màu trắng đầu đội kim quan. Hai bên tay áo có thêu hình hoa văn màu đen. Giang Hiểu Nguyệt cũng trang phục màu trắng trên đầu cài trâm trắng, mắt trong veo như nước hồ không đáy, môi đỏ răng trắng, mày liễu thanh thoát. Trên tay mang theo vòng phỉ thúy màu xanh lam Tấn Lâm tặng sau ngày thành thân. Vẻ đẹp của nàng càng thêm quý khí bức người mặc dù bề ngoài có chút lạnh lẽo khiến người khác không dám tiếp cận. Cả hai mặc cùng màu trang phục thêm dáng vẻ đường hoàng hôm nay của Tấn Lâm tạo nên hình ảnh kim đồng ngọc nữ động lòng người. An Minh Hiên cũng có mặt ở yến tiệc. Những ngày qua ở phủ dưỡng bệnh sắc mặt cuối cùng cũng có chút huyết sắc. Hắn hôm nay mặc áo xanh lam khoác thêm trường bào nhìn ra dáng thư sinh nhưng cũng đầy cương nghị. Ngồi đối diện cùng phu thê Tấn Lâm. Ánh mắt nhu tình nhìn chằm chằm Giang Hiểu Nguyệt. _Hoàng thượng giá lâm. Lý công công thanh âm vang to _Chúng thần tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. _Chúng ái khanh bình thân. Tống Nhân Tông nét mặt uy nghiêm khí chất đế vương toát ra một thân vàng phục có hình thiên long trước ngực. Sau khi hoàng thượng tuyên bố nhập tiệc thì các ca cơ cũng đi ra dần dần biểu diễn tiết mục của mình. Triệu Uyên thấy An Minh Hiên ngồi một mình ở đó nàng cũng đi đến. Hôm nay nàng mặc trang phục màu vàng nhạt trên đầu đính đầy trang sức. Nhìn nét mặt tinh nghịch nhưng cũng không giấu được cốt cách hoàng gia. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh An Minh Hiên _Phu nhân, nàng hôm nay chưa ăn gì? Ăn thật nhiều a… Tấn Lâm vừa nói vừa gắp đồ ăn vào chén cho Giang Hiểu Nguyệt. Cảm thấy ánh mắt đang bắn tới mình như một ngọn lửa, Tấn Lâm có chút rùng mình thì ra An Minh Hiên đang nhìn chằm chằm về hướng này _Ân, ngươi cũng ăn nhiều một chút. Giang Hiểu Nguyệt gấp thức ăn lại cho Tấn Lâm. Nàng cảm nhận được ánh mắt của An Minh Hiên nhìn về hướng mình vẫn là ánh mắt ôn nhu như nước nhưng không hiểu sau nàng cảm thấy có một chút gì đó oán khí _Minh Hiên ca ca, huynh uống ít thôi… Huynh còn mới vừa khỏi bệnh. Triệu Uyên vẻ mặt hơi lo lắng nhìn An Minh Hiên khi thấy hắn cứ liên tục uống rượu _Đa tạ công chúa quan tâm. An Minh Hiên hửng hờ đáp nhưng miệng vẫn liên tục uống rượu _Haha… Đây chẳng phải là Tấn tam công tử Tấn Lâm nỗi danh khắp kinh thành a. Hôm nay được gặp mặt quả nhiên là vinh hạnh của tại hạ. Lý Vệ thân hình hơi mập mạp đi về hướng Tấn Lâm đang ngồi. Theo tin hắn điều tra được chính Tấn Lâm này đã chuộc Phượng Linh ra giành đi món mồi ngon của hắn. _Ách… Đại nhân là.. Tấn Lâm có chút bất ngờ nhìn người đối diện cảm thấy bản thân không hề biết người này _Ta là Lý Vệ quan tam phẩm. Nghe danh công tử đã lâu có phần ngưỡng mộ. Nay thấy quả thật như lời đồn đại a. Đây có phải là Giang tiểu thư nhi nữ của Giang thừa tướng phải không? Lý Vệ ánh mắt khinh bỉ nhìn Tấn Lâm rồi quay sang nhìn mỹ nhân đang bên cạnh hắn. Nhan sắc của nàng quả thực làm cho người đối diện muốn chết đứng vì vẻ đẹp thanh khiết này. _Ân. Nàng là nương tử của ta. Tấn Lâm mỉm cười giảo hoạt nhìn Lý Vệ che đi tầm mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào Giang Hiểu Nguyệt. “Tên sắc lang này ngươi còn không mau biến cho lão tử. Nhìn một hồi nữa ta sẽ móc mắt nhà ngươi” _Hôm nay đúng là ta được mở rộng tầm mắt nha, được gặp Giang tiểu thư. Ta có thể kính nàng một chung không? Lý Vệ tay đưa chén rượu ra vẻ mặt kính mời Tấn Lâm nghe thế rót đầy ly rượu, Giang Hiểu Nguyệt khẽ nhíu mày nàng thật sự không thể uống được rượu. Mà lại còn với một người xa lạ. Tấn Lâm đứng dậy tay cầm ly rượu cười như không cười nói _Lý đại nhân xin thông cảm. Nương tử của ta thật sự không thể uống rượu được. Ta xin mạn phép thay nương tử ta uống thay. Ta kính huynh ba chung. Nói rồi uống hết ly rượu trên tay rót thêm hai ly rồi tiếp tục uống. Lý Vệ thấy Tấn Lâm nói như thế không thể làm khó hơn uống cạn ly rượu trong tay chuẩn bị đi về bàn ngồi thì lại nghe có âm thanh khác vang lên làm hắn chợt khựng lại nhìn hướng người đang đi tới _Tấn công tử chuyện lần trước ta còn chưa đa tạ huynh. An Minh Hiên nhếch miệng cười Tấn Lâm sau đó lại quay sang nhìn Giang Hiểu Nguyệt mỉm cười ôn nhu nói –Nguyệt nhi Tấn Lâm chưa kịp trả lời đã nghe Giang Hiểu Nguyệt giọng nói thanh lãnh pha chút lạnh lùng nói _An công tử thỉnh tự trọng. Nguyệt nhi… hai từ này An công tử gọi như thế quả thật khiến cho tiểu nữ cảm thấy không thích hợp. Giang Hiểu Nguyệt khi nãy trong lòng đang ấm áp khi thấy Tấn Lâm đứng ra bảo vệ mình nhưng chưa gì hết đã nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên khiến nàng có chút mất bình tĩnh. Tấn Lâm cảm thấy đối phương có chút khó chịu liền nắm tay nàng để nàng cảm thấy bản thân mình không một mình khẽ nhìn sang nàng mỉm cười ôn nhu rồi hướng An Minh Hiên nói _Nương tử của ta chỉ thẳng thắn nói mong An công tử đừng để tâm. Chuyện lần trước không phải ta giúp huynh mà ta chỉ muốn giúp nương tử của ta. Huynh chớ nên bận tâm. _Haha… Tấn công tử đúng là tuổi trẻ tài cao. Ta đây từ lâu đã ngưỡng mộ tài danh của huynh. Nay trước mặt mọi người ta thỉnh huynh có thể làm bài thơ tặng cho nương tử mình a. Huynh thấy có được không? _Haha… thì ra đây là An công tử đúng là khí chất bất phàm a. Nay Lý mỗ được gặp đúng là diễm phúc. Lời đề nghị của An công tử cũng đúng là rất hứng thú. Tấn công tử có thể để cho chúng ta mở rộng tầm mắt không a Ca cơ vừa kết thúc một bản nhạc không khí đang yên lặng bỗng dưng nghe thấy tiếng cười lớn cùng với hướng đông người đang đứng ở đó Tống Nhân Tông có chút hứng thú liền hỏi _Không biết các vị ái khanh có chuyện gì vui? _Bẩm hoàng huynh, Minh Hiên ca ca nghe danh Tấn công tử tài hoa vẹn toàn nên muốn nghe hắn ngâm thơ a. Triệu Uyên cười híp mắt nhìn Tống Nhân Tông. Rồi quay sang nhìn phu thê Tấn Lâm nàng cũng muốn làm Giang Hiểu Nguyệt mất mặt. Ai cũng biết nàng một nữ tử tài hoa nhan sắc khuynh thần lại được gả cho một tên phong lưu háo sắc. Như hoa lài cắm bãi phân trâu nếu như hôm nay để mọi người chứng kiến thì càng thích thú a _Haha… Hảo hảo.. ý kiến này của Minh Hiên công tử không tồi. Trẫm cũng muốn thưởng thức tài hoa của Tấn Lâm công tử. Tống Nhân Tông cười lớn cảm giác cũng phấn khích không ngừng Tấn Phong nghe xong vội nghĩ, đứa con này của hắn văn chương không có, võ thuật cũng không có, chỉ giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt, hắn mắt nhắm mở không can dự đã nhiều năm mất mặt cũng không để tâm. Nhưng nay trước mặt mọi người quả thật mặt mũi hắn về sau không biết để nơi nào. Giang Minh tâm trạng cũng không khá hơn. Danh tiếng của Tấn Lâm hắn cũng đã biết được không ít. Tuy hôm trước gặp thấy hắn có thể cho nữ nhi nương tựa nhưng tài văn chương nếu không mài sách học hỏi thì làm sao có thể muốn ngâm là ngâm. An Minh Hiên đúng là không muốn để lại mặt mũi nào cho Nguyệt nhi sao. Giang Hiểu Nguyệt cũng cả kinh trong lòng bàn tay ứa ra mồ hôi, không thể nghĩ An Minh Hiên lại đề cập chuyện này. Tại thời điểm Giang Hiểu Nguyệt đang khẩn trương, Tấn Lâm bỗng nhiên dùng sức nắm chặt tay nàng hơn. Giang Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, Tấn Lâm cũng dùng ánh mắt tỏ ý nàng đừng lo lắng. Không hiểu sau tại khoảnh khắc này Giang Hiểu Nguyệt cực kì tin tưởng người trước mặt này khẽ miệng cười ôn nhu nhìn Tấn Lâm mọi khí lạnh đều như tản bớt ra Thấy ánh mắt đó của Giang Hiểu Nguyệt nhìn về Tấn Lâm. An Minh Hiên càng tức giận hơn. Tay nắm chặt thành quyền bên trong ống tay áo. Nếu như ngươi muốn giữa quần thần lướt nhẹ mặt mũi ta, vậy ta đây cũng không cần giấu giếm nữa, ta có thể dễ dàng cho ngươi lướt nhẹ mặt mũi ta, nhưng không thể để làm nàng mất mặt. Miệng khẽ cười ngâm “Nhẹ phẩy cánh quạt bạch lan hoa Eo nhỏ rung rinh theo điệu múa Nhìn đâu tiên nữ đến hạ phàm Mỉm cười đưa mắt tựa tinh hoa” Một bên ngâm một bên nhìn Giang Hiểu Nguyệt, ngay cả mình cũng phải say mê Giang Hiểu Nguyệt càng thêm kinh ngạc nhìn hắn, hắn… Hắn không phải là tên con nhà giàu ư, vừa mới đây là hắn sao? Hoàng thượng nghe xong liền cảm thấy vui vẻ lập tức thưởng rượu cho Tấn Lâm. Còn Tấn Phong cũng rất kinh ngạc bất quá lập tức liền vui sướng thay thế, con dâu thật đúng là đệ nhất tài nữ bài thơ mà nhi tử làm chưa chắc mình đã nghĩ ra. Quần thần phía dưới cũng sững sờ. Cả buổi vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Còn Giang Minh ý cười nồng đậm. Hảo hảo thơ hay. Phu nhân ta không phụ sự nhờ cậy của nàng. An Minh Hiên nghe xong hòa khí liền xuất hiện bao cỏ này không lẽ có thể nghĩ ra bài thơ kiểu này chẳng lẽ mình thật sự khinh địch? Ngẫm lại không có khả năng nhất định là do Nguyệt nhi làm cho hắn. Nhưng trong lòng càng hận Tấn Lâm thêm vài phần. Tức giận uống cạn chén rượu trên tay rồi quay về chổ ngồi. Lý Vệ cũng không còn gì để nói ánh mắt căm phẫn nhìn Tấn Lâm cũng trở về chổ mình. Triệu Uyên cũng khó tin những gì đang xảy ra chỉ là nàng cũng không có ý đứng ở nơi này thêm phút nào cũng nhanh chóng quay về chỗ bên cạnh An Minh Hiên. Mọi người đều trở về chổ ngồi. Đến lúc này Giang Hiểu Nguyệt mới hoàng hồn trở lại, miệng có chút run hỏi _Thơ này… vừa nãy là ngươi làm? Tấn Lâm vừa nghe nàng hỏi liền hiểu được nàng không tin cũng run run bã vai nói: -Ân nếu ta nói là ta làm nàng có tin không a? Nói xong liền cười lớn lại nói tiếp –Đương nhiên không phải là ta cố ý thỉnh giáo tiên sinh lưu lại một bài. Nói xong cười cười chính mình cũng đoán ra trong đám quần thần không có mấy ai sẽ tin, dứt khoát liền nghĩ cách biện giải như vậy. Dù sao mình cũng quen làm thiếu gia ăn chơi rồi. Giang Hiểu Nguyệt nghe xong câu trả lời lúc này mới cảm giác tự mình suy nghĩ nhiều cũng không nói gì thêm. Yến tiệc cũng càng lúc càng sôi động hơn. Không khí náo nhiệt này đối với Giang Hiểu Nguyệt có chút không quen nàng cảm thấy ngột ngạt liền hướng Tấn Lâm nói _Phu quân, ngươi ở đây thưởng thức yến tiệc, ta đi vòng nơi này một chút. _Ân. Tấn Lâm biết nàng không thích ồn ào cũng muốn đi cùng nàng nhưng yên tiệc nếu thiếu cả hai người tại một bàn thì quả thật không tốt. Nên đành ngồi lại
|