Nàng Như Thế Nào A?
|
|
#fifty2015 .. Cảm ơn cậu nha. Thật sự truyện này là bộ mình cảm thấy tâm đắc nhất, phần nội dung mình cũng cố gắng chau chuốt hơn, hy vọng đọc giả sẽ ủng hộ. Có điều, mình cảm thấy bộ này ít được quan tâm. Nên có chút thất vọng. .. Cảm ơn chung tất cả mọi người đã theo dõi truyện
|
Tưởng ra truyện ms
|
CHƯƠNG 19: BUÔNG TAY Giang Hiểu Nguyệt đi dạo chung quanh đến cạnh bờ hồ nơi này thoáng mát yên tĩnh nàng nhìn ngắm trăng trên cao trong lòng có muôn vàn cảm xúc đan xen. An Minh Hiên lần này là lần thứ hai gặp lại hắn. Khác với lần đầu là cảm giác quyến luyến đôi khi tình cảm muốn đánh bại lí trí cùng người mà đánh đổi mọi thứ. Nhưng lần này gặp lại hắn ốm hẳn hơn xưa có thể là vừa bị bệnh mới khỏi. Cảm giác chua xót nhưng thấy hắn cố tình gây chuyện cùng Tấn Lâm. Bản thân nàng tựa hồ tức giận, tựa hồ chán ghét. Còn Tấn Lâm phu quân trên danh nghĩa của nàng. Nàng cảm nhận được tình cảm của đối phương dành cho mình. Nhưng nàng có thể để tâm mình chấp nhận lần nữa không? Bài thơ hắn ngâm rồi nhớ đến câu hắn nói tửu lâu Lâm Nguyệt Lâu là của hắn. Rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn. Đang miên man suy nghĩ đột nhiên cảm nhận có đôi tay ai đó nắm chặt tay nàng. Giang Hiểu Nguyệt giật mình liền vẫy mạnh ra khỏi cái nắm tay đó định lên tiếng thét thì đã nhìn thấy ánh mắt quen thuộc của đối phương nhìn mình _Nguyệt nhi… An Minh Hiên giọng nói thâm tình ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn Giang Hiểu Nguyệt. Khi nãy đang trở về chổ thấy nàng lặng lẽ rời đi liền đi theo nàng _An công tử, ta phải nói ngươi bao nhiêu lần. Ta và ngươi thật sự đã kết thúc. Giang Hiểu Nguyệt ngữ khí lạnh lùng nói _Nguyệt nhi… Tại sao nàng lại lạnh nhạt với ta… Có phải là Tấn Lâm đó hắn uy hiếp nàng làm như thế đúng không. Nàng nói ta biết… ta nhất định sẽ giết chết hắn. Giết chết hắn.. An Minh Hiên càng nói càng kích động hắn không thể nào chấp nhận được chuyện Nguyệt nhi mà hắn yêu thương đã là nương tử của người khác nếu không phải tên Tấn Lâm đó ngụy quân tử thì làm sao lại xảy ra chuyện như bây giờ _An Minh Hiên. Giang Hiểu Nguyệt giọng nói tức giận thốt lên nàng không ngờ người nàng yêu lúc trước là một người nho nhã lể độ nay lại có thể nói những lời nói khó nghe này. Cảm giác có chút bất bách khi nghe hắn nói muốn giết Tấn Lâm _Nguyệt nhi… Nàng như thế nào gọi thẳng tên ta… Trước nay nàng không bao giờ như vậy… Nói cho ta biết có phải nàng đã yêu tên ngụy quân tử đó…. An Minh Hiên nóng giận hắn không ngờ Nguyệt nhi hắn yêu thương lại có một gọi thẳng tên hắn bằng ngữ điệu nóng giận đó. Hắn đưa hai đặt lên bờ vai nàng giọng nói hơi khàn khàn _Buông ta ra… Giang Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói _Không ta không buông nàng ra. Giang Hiểu Nguyệt nàng chỉ được phép thuộc về mình ta. An Minh Hiên nóng giận cưỡng hôn nàng. Giang Hiểu Nguyệt cả kinh trong lòng bừng cháy tức giận nàng đẩy mạnh hắn ra tát thật mạnh lên má hắn phun ra hai chữ _Làm càn. Nàng từ trước đến giờ chưa bị ai khi dễ đến mức này An Minh Hiên bị đẩy đến té ngã hắn hôm nay uống hơi say, bị lực đẩy bất ngờ của nàng làm té ngã bàn tay chày chảy máu. Hắn không biết làm gì chỉ cười thật lớn mà thôi Bầu trời hôm nay có vẻ không tốt. Trời tự dưng bắt đầu đổ mưa. Yến tiệc cũng nhanh chóng kết thúc. Trong lòng Tấn Lâm chợt thấy bất an. Nhận dù của thái giám nhanh chóng đi tìm Giang Hiểu Nguyệt Giang Hiểu Nguyệt ánh mắt chua xót nhìn An Minh Hiên nằm dưới đất nhưng cũng không phản ứng gì. Trời đã đổ mưa. Cơn mưa này nói cho nàng biết giữa nàng và hắn có lẽ đã kết thúc. Không thể quay đầu. An Minh Hiên khóc rống trong cơn mưa vẫn nằm yên đó mặc cho cơn mưa trút xuống lớn giọng hỏi _Nguyệt nhi… Nàng có từng yêu ta? _Đã từng. Ta đã từng yêu ngươi. Nhưng kể từ ngày ta thành thê tử của Tấn Lâm thì ta đã biết giữa chúng ta chỉ có duyên không nợ. Ngày ở Thu Thủy hồ khi ta nhảy xuống sông thì ta đã biết giữa chúng ta đã kết thúc. An Minh Hiên ngươi từ nay hãy quên ta. Sống thật tốt. Ta không xứng đáng với ngươi. Giang Hiểu Nguyệt cúi đầu hốc mắt nóng bừng, tất cả đã kết thúc nàng hôm nay sẽ chôn quá khứ ba năm của mình. _A… Tại sao? An Minh Hiên tức giận tay đấm mạnh xuống đất mặc cho vết thương ở tay đang chảy máu thật nhiều. _Minh Hiên ca ca… Triệu Uyên từ giờ đứng rình nghe đoạn đối thoại của hai người cuối cùng không chịu được liền đi ra chạy đến bên cạnh An Minh Hiên dìu hắn đứng dậy nàng thật sự không thể chịu được sự thống khổ của người nàng yêu Giang Hiểu Nguyệt thấy Triệu Uyên đến nàng cũng quay đầu chuẩn bị rời đi nơi này. Bước chân có chút nặng nề trong đầu hơi ong ong. Chỉ đi được vài bước thì cảm thấy bờ vai có một bàn tay nắm mạnh quay lại. Tay còn lại chuẩn bị tán vào mặt nàng… Nàng nhìn thấy được đó chính là Triệu Uyên công chúa… Giang Hiểu Nguyệt chán nản nhắm mắt lại chuẩn bị đón nhận cái tát này xem như trả lại cho cái tát khi nãy nàng đã đánh An Minh Hiên _Ngươi… Triệu Uyên thấy Giang Hiểu Nguyệt bước đi trong lòng liền tức giận chạy đến bất lấy nàng định đánh nàng nhưng chưa kịp thì đã có một bàn tay bất lấy tay nàng dùng lực đẩy nàng ra xa. Giang Hiểu Nguyệt nhắm mắt chờ cái tán đó lại không thấy. Cũng không cảm nhận được giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống người mình. Ngược lại lại cảm thấy ấm ở trong lòng ngực của ai đó. Hương thơm này rất thân quen. Là ngươi, là Tấn Lâm, là phu quân của nàng. Từ từ mở mắt ra thì thấy thân ảnh quen thuộc những ngày qua đang nhìn mình bằng ánh mắt ôn nhu cùng thêm lo lắng. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng rồi tựa vào lòng Tấn Lâm. Mệt mỏi nằm hờ mắt lại _Ta nói cho ngươi biết.. Dù ngươi có là công chúa.. Ngươi cũng không có tư cách đánh nàng. Nàng là nương tử của Tấn Lâm ta. Ta không cho phép bất kì ai làm tổn thương nàng.. Kể cả ngươi. Triệu Uyên công chúa. Tấn Lâm ngữ điệu lạnh lùng nhìn Triệu Uyên nói rồi lại quay sang nhìn An Minh Hiên đang nằm lì ở đó nói tiếp _An công tử, ta đã hai lần để nàng bên cạnh ngươi. Nhưng ngươi lần nào cũng không bảo vệ được nàng. Ở Thu Thủy hồ ngươi bỏ mặc nàng. Ở nơi đây ngươi để nữ nhân khác đánh nàng. Ngươi có tư cách gì yêu thương nàng. Nếu ngươi không bảo vệ được nàng thì ta sẽ bảo vệ nàng. _Nương tử chúng ta về nhà. Tấn Lâm nhìn người trong lòng mình mỉm cười ngữ khí nhẹ nhàng đi rất nhiều. Chỉ thấy Giang Hiểu Nguyệt mỉm cười gật đầu rồi ngất liệm đi. Tấn Lâm trong lòng vô cùng lo lắng. Bế xốc nàng lên một đường về lại Tấn phủ.
|
CHƯƠNG 20: TA ĐAU LÒNG VÌ NÀNG Trở về Tấn phủ, cả người Tấn Lâm đều ướt sủng. Bế Giang Hiểu Nguyệt trở về phòng. Cho người gọi tiểu Trúc đến. Cũng không quên dặn dò Tiêu Khoan đi mời đại phu. Tay gờ trán Giang Hiểu Nguyệt lại cảm nhận cả người nàng nóng rang nhưng miệng vẫn luôn nói lạnh liền phân phó tiểu Mai đi nấu nước nóng. Tấn Phong và Tấn phu nhân khi nãy trở về phủ trước. Thấy trời ngày càng mưa to trong lòng cũng không an tâm đi nghỉ ngơi nên ở đại sảnh đợi Tấn Lâm và Giang Hiểu Nguyệt trở về. Sau một thời gian thì thấy Tấn Lâm y phục ướt sủng, bộ dáng chật vật trên tay đang bế Giang Hiểu Nguyệt về phòng liền hối hả chạy đến hỏi chuyện _Lâm nhi, Nguyệt nhi là đang bị làm sao? Tấn phu nhân vào phòng thấy Tấn Lâm đang ôm chặt nàng vào lòng như sưởi ấm trong lòng có chút tư vị khó hiểu, là mẫu thân nàng lần đầu tiên trông thấy dáng vẻ lo lắng của hài tử mình đối với người khác không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh _Nương tử nàng ấy mất mưa nên bị sốt. Mấy hôm trước cũng cảm mạo nhẹ hôm nay lại đứng dưới mưa lâu, có thể đã tái bệnh lại. Con đã cho mời đại phu, tiểu Trúc cũng đang trên đường tới. Mẫu thân tạm thời đừng lo lắng. _Lão gia, phu nhân. Tiểu Trúc vừa mới chạy đến liền cúi đầu hành lễ _Tiểu Trúc, ngươi mau đến xem thiếu phu nhân? Tấn Lâm thấy tiểu Trúc vào thì đặt Giang Hiểu Nguyệt nằm xuống, kéo tay tiểu Trúc đi đến bên cạnh giường _Ân, thiếu gia. Tiểu Trúc gật gật đầu rồi bắt đầu xem mạch. Nét mặt căng thẳng đôi chân mày khẽ nhíu lại, tiểu Trúc đứng dậy nói: -Thiếu gia, thiếu phu nhân hiện sốt rất cao, do có mầm bệnh trong người chưa hết, cơ thể lại suy nhược. Tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng mà… thiếu phu nhân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại… Thiếu gia người đã cho mời đại phu chưa? Tiểu Trúc tuy cũng là đại phu nhưng nàng chỉ biết một số y thuật thông thường. Nàng từ nhỏ học y chỉ là mong mỏi khi Tấn Lâm bị bệnh nàng có thể chăm sóc được vì thân phận Tấn Lâm rất đặc thù. Nàng lúc nhỏ đã mồ côi là nhờ Tấn phu nhân cưu mang giúp đỡ nên đối với Tấn Lâm rất yêu thương xem y như đệ đệ mình mà chiếu cố. _Thiếu gia, thiếu gia… Đại phu đến rồi… Tấn Lâm chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng Tiêu Khoan hốt hoảng gọi theo sau là Trương đại phu nổi tiếng nhất kinh thành. _Đại phu… Ngài hãy đến xem cho nương tử ta… Tấn Lâm vội cúi đầu chào hướng Trương đại phu. Trương đại phu hiển nhiên giật mình khi thấy thái độ nho nhã của Tấn Lâm nhưng cũng không nghĩ nhiều đến bên giường Giang Hiểu Nguyệt nằm để bất mạch. Vuốt vuốt chòm râu nói _Bẩm công tử, phu nhân của ngươi nhiễm thương hàn rất nặng. Ta từ trước nay đã thấy qua nhiều bệnh thương hàn nhưng tình trạng của phu nhân ngươi thì thật rất lạ. Tuy không có ảnh hưởng đến tính mạng nhưng quả thật tĩnh lại được hay không thì ta không dám chắc… Thứ ta vô năng không có cách trị.. chỉ có thể kê vài đơn thuốc _Cái gì? Ông là đại phu nổi tiếng nhất kinh thành mà lại nói thế? Ta không biết ông phải tìm được mọi cách cứu nàng ấy.. Nếu không ta sẽ không tha cho mạng già của ông… Tấn Lâm tức giận quát nắm cổ áo của Trương đại phu nhấc bỗng người hắn lên.. Khi nãy nghe Tiểu Trúc nói là hắn đã muốn suy sụp nhưng vẫn cố hy vọng giờ lại nghe Trương đại phu khẳng định như thế tâm tình như rơi xuống đáy vực thẳm _Lâm nhi. Ngươi mau buông Trương đại phu ra? Tấn Phong từ giờ hắn chỉ đứng im không lên tiếng giờ thấy hành vi lỗ mãng của hài tử mình cũng tức giận quát nhưng trong lòng chua xót thông cảm cho tâm trạng của hài tử hắn Tấn Lâm vô lực buông Trương đại phu ra. Bản thân đứng không vững nữa ngả quỵ xuống nến gạch. Ánh mắt thống khổ nhìn Giang Hiểu Nguyệt đang nằm trên giường, gương mặt xanh xao trắng bệch _Có một người có thể cứu được phu nhân nhà ngươi? Trương đại phu nhìn Tấn Lâm như vậy cũng có chút thương cảm, nhớ đến một người thì liền nói _Là ai? Tấn Lâm nghe được liền bật người đứng dậy ánh mắt mong chờ nhìn thẳng về hướng Trương đại phu _Hắn là Vô Trần, người đời gọi hắn là Y Thánh. Cho dù bệnh nặng đến đâu nếu được hắn chữa trị đều sẽ khỏi bệnh… Có điều người này hành sự khác thường rất khó để cầu… lại thêm đường đến nơi hắn ở trắc trở.. _Hắn ở đâu? Dù có khó khăn như thế nào ta cũng muốn thỉnh hắn đến chữa bệnh cho nàng. Tấn Lâm ánh mắt kiên quyết, lời nói cứng rắn _Hắn ở trên núi Phong Vân. Nơi đó cách kinh thành khá xa.. Ngươi ra khỏi kinh thành đi về hướng Nam… Tầm hai đến ba ngày sẽ gặp một ngọn núi khá cao quanh năm đầy tuyết nơi đó chính là núi Phong Vân. _Hảo. Ta sẽ đi cầu hắn đến ngay. Tấn Lâm lập tức xoay người chuẩn bị rời đi _Lâm nhi. Ngoài trời còn mưa lớn như vậy. Sáng mai con hãy lên đường. Tấn phu nhân nhìn hài tử mình như thế thì đau lòng không thôi _Mẫu thân, không được Nguyệt nhi nàng ấy đang đợi con. Con phải đi liền không chờ được nữa? _Lâm nhi. Chớ bốc đồng. Con trước mắt hãy đi thay y phục. Cả người ướt sủng. Sáng sớm mai liền lên đường cầu y. Nguyệt nhi đang rất cần con. Nếu con không giữ sức khỏe ai sẽ chăm sóc nàng. Hơn nữa, cả người Nguyệt nhi cũng còn đang ướt… Để mẫu thân thay y phục cho nàng. Phiền Trương đại phu kê đơn thuốc cho Nguyệt nhi dùng trước. Tấn phu nhân tỉ mỉ dặn dò, nàng là phu nhân của Tấn phủ nên cần giữ lí trí trong mọi tình huống. Tấn Lâm nghe mẫu thân nói vậy cũng không nhất quyết rời đi nữa. Mọi người đứng đó cũng nhanh chóng rời đi để Tấn phu nhân cùng tiểu Mai giúp Giang Hiểu Nguyệt thay y phục. Thu xếp xong xuôi mọi chuyện Tấn Phong và Tấn phu nhân tạm thời trở về phòng nghỉ ngơi trước. Tiểu Trúc cùng Tiểu Mai cũng được lệnh Tấn Lâm cho lui về phòng nghỉ ngơi. Trong phòng giờ chỉ còn có hai người. Tấn Lâm ngồi bên cạnh giường nàng, ngắm nhìn gương mặt nàng đang ngủ say. Nét mặt xanh xao, đôi môi tái nhợt làm bản thân Tấn Lâm như có vật gì đó đang cào xé tâm can hắn. Nhẹ nhàng áp tay lên má nàng, giọng thều ào ôn nhu _ Băng nhi.. Ta yêu nàng… Hãy đợi ta… Đừng rời xa ta… Giọt nước mắt lăn dài trên má. Lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ Tấn Lâm khóc. Giờ không còn là một Tấn Lâm hỗn đản, bất cần đời nữa. Mà là một Tấn Lâm hài tử lo sợ mất đi người quan trọng nhất đời mình.
|
CHƯƠNG 21: CẦU Y Sáng hôm sau, Tấn Lâm vội vàng xuất phủ. Cởi Hắc Vũ xuất thành đi đến phía Nam. Trên đường đi mặc kệ là thời tiết nắng nóng hay mưa to, Tấn Lâm vẫn cởi ngựa liên tục không ngừng nghỉ. Sau hai ngày đã rất nhanh đến dưới chân núi Phong Vân. _Ai? Tấn Lâm vừa leo lên đĩnh núi đang đi sâu vào rừng cây thì thấy có vật gì đó đang tấn công hướng mình đứng liền xoay người né tránh. Giọng nói có chút lạnh lùng Bốn phía im lặng vẫn không có ai lên tiếng trả lời. Tấn Lâm cũng lười hỏi thêm, tiếp tục đi về phía trước. Chưa đi bao xa lại có vật tương tự khi nãy tấn công về phía mình. _Xin cho hỏi là thần thánh phương nào, đừng có giở trò ma quỷ nữa. _.... Vẫn không có ai trả lời. Tấn Lâm nhắm mắt đôi tai nghe thấy âm thanh đang cố nén cười ở trên thân cây liền cúi đầu nhặt viên đá lên tay ném về hướng đó. Người kia cơ hồ không nghĩ bị Tấn Lâm tấn công mình liền né tránh, do bất cẩn không may trượt chân té người kia chỉ vội la lên tiếng _A…. Hai mắt nhắm chặt chuẩn bị chờ mông tiếp đất Tấn Lâm nghe thấy tiếng la thất thanh của một nữ hài tử phía sau lưng mình liền xoay người lại thấy nữ hài đó sắp té xuống mặt đất không nghĩ nhiều liền nhanh chân đến bắt lấy người kia. Hiện tại nữ hài đó đang nằm trọn trong vòng tay của Tấn Lâm. Cảm giác mềm mại, hương thơm thanh khiết thật dễ chịu.. Lâm Ninh Tĩnh cảm giác có gì đó không đúng liền mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một nam tử khôi ngô tuấn tú, mũi cao ánh mắt sâu hút đang nhìn chằm chằm nàng. Khi nãy chính nàng là người trêu chọc đối phương giờ khoảng cách gần như thế nàng mới cảm nhận được nét tiêu soái của người này mặt thoáng đỏ liền la lớn _Thả ta ra. _Cô nương dám chắc như thế. Tấn Lâm nhìn tiểu cô nương trong tay cẩn thận đánh giá nàng y phục màu hồng nhạt, nét mặt thông minh lanh lợi, đôi mắt màu hổ phách, mũi cao, môi đỏ răng trắng có vẻ tinh nghịch, hiếu động. Nếu Nguyệt nhi là nét đẹp thanh thoát, quý khí lạnh lùng thì tiểu cô nương này là nét đẹp ngây ngô, thuần khiết trong sáng. _Ta chắc. Bịch… Tấn Lâm nghe nàng nói thế cũng không làm khó bản thân buông hai tay ra chấp ngoài sau lưng. _Ui da… Đau chết ta. Lâm Ninh Tĩnh nét mặt ai oán miệng không ngừng kêu đau, nàng chỉ nói thế không ngờ tên hỗn đản này lại nghe lời nàng như vậy. Từ trước đến giờ chưa ai dám đối xử với nàng như vậy. Tức giận đứng thẳng người đưa tay lên tát vào gương mặt Tấn Lâm. Tấn Lâm phản xạ nhanh nắm lấy cổ tay nàng, gương mặt có chút đắc ý nói _Tiểu nha đầu, không đa tạ ta cứu ngươi, còn muốn lấy ân báo oán. _Ta không phải là tiểu nha đầu, ta mà cần ngươi cứu sao? Lâm Ninh Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói nàng năm nay đã mười tám tuổi. Mà cứ bị gọi là tiểu nha đầu có chút sinh khí. Hừ đánh không được ngươi vậy ta sẽ dùng chân đá chết ngươi. Nghĩ là làm Lâm Ninh Tĩnh dùng chân đạp mạnh xuống bàn chân Tấn Lâm. Tấn Lâm lần này không kịp phản ứng liền ôm chân mình la oai oái _A… Tiểu nha đầu ngươi thật nham hiểm. Tấn Lâm trừng mắt nhìn về phía nàng, nét mặt hừng hừng sát khí _Haha… Lâm Ninh Tĩnh nhìn nét mặt tức giận của Tấn Lâm thì hả giận cười thật lớn. Sau một trận cười hả hê nàng mới tạm thời thu liễm lại tiếp tục hỏi đối phương –Ngươi đến đây làm gì? _Tại sao ta phải nói cho tiểu nha đầu như ngươi biết? Tấn Lâm cũng sinh khí trẻ con đáp lại nhìn nét mắt cười ngã nghiêng của người kia làm Tấn Lâm càng hận chết biết vậy khi nãy đã để nàng ấy té đến nỡ hoa rồi. _Hừ… Ngươi có biết nơi này là nơi nào không? Ta nói ngươi biết ban đêm nơi này toàn là ma.. Hừ… Lâm Ninh Tĩnh vẻ mặt nhát ma hai tay ôm vai giả vờ run rẩy _Chắc không phải ngươi đang nói ngươi là ma đúng không? Haha… Tấn Lâm nhìn bộ dạng gạt thần dọa quỷ hù trẻ lên ba của Lâm Ninh Tĩnh càng cao hứng cười to _Ngươi… Hừ… Lâm Ninh Tĩnh nóng giận đến đỏ mặt nàng chưa bao giờ bị chọc điên như vậy. Chân một lần nữa đạp mạnh vào chân đau khi nãy của Tấn Lâm. _Ui da… Tấn Lâm vừa mới buông chân đau ra không ngờ lại bị tiểu nha đầu này đánh lén lần nữa. Miệng la thất thanh đau đớn. Lâm Ninh Tĩnh cười thật sảng khoái quay người nhái Tấn Lâm rồi bỏ chạy.Tấn Lâm nhìn bóng dáng nữ hài biến mất trong rừng cây cũng không quản thêm. Đã hai ngày rồi nhất định phải nhanh cầu được Y Thánh chữa bệnh cho Băng nhi. Từ giờ đứng đôi co cùng tiểu nha đầu này cũng thật mất thời gian. Mình phải nhanh ra khỏi khu rừng này. Tấn Lâm lếch đôi chân thong thả đi. Trong lòng ai oán tiểu nha đầu này ra chân thật độc ác. Đừng để ta gặp lại ngươi nếu không lão tử ta sẽ không buông tha cho ngươi a. Tiểu nha đầu đáng ghét.. Tấn Lâm hậm hực vừa đi vừa lãi nhải nguyền rủa Lâm Ninh Tĩnh. Sau một canh giờ lãi nhải cuối cùng Tấn Lâm cũng rời khỏi khu rừng. Trước mặt Tấn Lâm là một ngôi nhà nhỏ phía trước sân là thảo dược vô số. Hiện tại trên mặt đất đã phủ đầy tuyết. Cả mái nhà lá cũng đã phủ tuyết. Tấn Lâm thở ra khói hơi lạnh đứng trước cửa, kính trọng nói _Cho hỏi có phải đây là nhà của Y Thánh tiên sinh không? _.... _Vãn bối đến đây là để cầu y. Rất mong được Y Thánh tiên sinh giúp đỡ? _.... _Vãn bối không có ý quấy rối? Chỉ là nương tử bệnh tình nguy cấp cuối mong Y Thánh tiên sinh có thể _... Vẫn không có ai trả lời. Tấn Lâm biết có người trong nhà. Với nội lực của bản thân có thể cảm nhận được bên trong nhà là có người. Vô Trần ở bên trong nhà nghe thấy có tiếng bước chân đi đến tưởng là tiểu nha đầu đã trở về không ngờ nghe thấy là giọng của một nam hài tử. Thoạt nghe chất giọng hẳn còn trẻ tuổi nhưng nội công cũng không phải tầm thường. Thì ra là đến cầu y cho nương tử. _Vãn bối… Chưa kịp nói tiếp thì đã cảm nhận được luồng sát khí từ bên trong nhà phóng tới. Ba mũi kim châm thẳng tấp bay đến trước mặt Tấn Lâm. Tấn Lâm nhanh chóng bay lên không trung né tránh ba mũi kim. Không khỏi nuốt nước bọt một chút. Chậm chút thôi chắc ba mũi kim này đã cắm lên mình. Hừ… Đúng là đi nên nơi này liền có vẻ u ám. Cảm thán trong lòng nhưng vẫn cúi người lễ phép nói _Đa tạ tiền bối đã nương tay _Hahaha… Hahaha… Tiểu tử xem như ngươi thân thủ cũng thật tốt a. Vô Trần hai mắt híp rịp cười đến không thấy mặt trời mở cửa ra đứng trước mặt Tấn Lâm ánh mắt nhìn người đối diện cẩn thận đánh giá _Khụ..khụ… Tấn Lâm bị nhìn đến chằm chằm có chút mất tự nhiên nói –Vãn bối không cố ý đến làm phiền người. Nay nương tử bệnh nặng không khỏi. Cầu xin người có thể đến cứu nương tử ta một mạng. Ân tình này ta nhất định không quên. Tấn Lâm nói xong liền quỳ xuống ánh mắt khẩn cầu nhìn Y Thánh _Ngươi đứng lên đi. Ta không tài giỏi như ngươi nói đâu. Ngươi về đi. Ta không cứu nương tử ngươi được. Vô Trần miễn cưỡng cười cười đáp hắn đã mai danh ẩn tánh chuyện giang hồ cũng không muốn xen vào. Nếu hôm nay hắn cứu nương tử của tiểu tử này nhất định sau này lại sẽ có người đến cầu y. Mặc dù đối với Tấn Lâm có chút hảo cảm nhưng cũng sẽ không mềm lòng _Tiền bối, ta xin người hãy cứu nàng… Nếu người không cứu nàng ta sẽ quỳ mãi nơi này… Tấn Lâm giọng nói khàn đặc đi nhưng đáy mắt vẫn kiên quyết nhìn Vô Trần. _Tiểu tử ngươi thật cứng đầu… Vô Trần có chút khó xử nhìn Tấn Lâm nhưng vẻ mặt vẫn không có ý thỏa hiệp _Cầu mong tiên sinh cứu nàng? Tấn Lâm vừa nói vừa cúi đầu _Ta nói không là không? Tiểu tử ngươi trở về đi _Người không đi cùng ta ta tuyệt đối không quay về. _Hừ… Vậy ta mặc xác ngươi. Vô Trần nhìn Tấn Lâm nét mặt cương nghị khí phách có chút e dè, không muốn đối diện với ánh mắt của tên tiểu tử này nữa. Phất tay áo quay người vào trong nhà ngồi. Xem như không có sự hiện diện của hắn. _Tiểu nha đầu? Chịu về rồi sao? Vô Trần cười đến nhăn trán nhìn Lâm Ninh Tĩnh đang ngồi trên ghế _Nghĩa phụ a. Con đi tìm trái cây cho lão nhân gia người a. Chẳng qua trên đường gặp chút chuyện nên mới về trễ a. Lâm Ninh Tĩnh trưng ra nét mặt trẻ con nhìn Vô Trần rồi chạy đến sau lưng nghĩa phụ nàng mà đấm bóp nịnh hót _Haha… Con đó.. Đã đến tuổi thành thân mà vẫn còn như đứa trẻ… Lần này đến thăm lão già này đến bao giờ a. Vô Trần nét mặt cưng chiều nhìn nghĩa nữ của hắn Lâm Ninh Tĩnh là thiên kim tiểu thư của Lâm viên ngoại. Thương gia nổi tiếng nhất Giang Nam. Tuy là hào môn nhưng Lâm Hàn vẫn luôn ra tay giúp đỡ những người dân nghèo ở địa phương. Vì thế danh tiếng cũng khá tốt. Vô Trần năm xưa còn trẻ lăn lộn trên giang hồ tính tình có chút bốc đồng bị kẻ giang hãm hại lần đó bị thương khá nặng cũng may là được Lâm Hàn cứu giúp. Từ đó xem như huynh đệ. Vô Trần sau lần chết đi sống lại đó thì quy ẩn sơn lâm. Những năm qua bên cạnh hắn là Lâm Ninh Tĩnh ái nữ của đường đệ mình. Năm nàng mười tuổi đã được đưa lên núi Phong Vân này sống cùng Vô Trần. Ngoài mặt thì nói để nàng học hỏi y thuật cùng võ công nhưng thật chất Vô Trần biết là do nghĩa đệ sợ hắn cô đơn tuổi già nên mới cố ý để Ninh Tĩnh ở bên cạnh hắn. Vì thế hắn càng yêu thương nàng. Khi Lâm Ninh Tĩnh mười sáu tuổi, Vô Trần đã để nàng xuống núi về nhà phụng dưỡng phụ thân, mẫu thân. Hai năm qua có thời gian rãnh là tiểu nha đầu này đi đến đây thăm hắn. Đối với Lâm Ninh Tĩnh tính tình tinh nghịch, lại có hoạt bát. Vô Trần càng lộ rõ cưng chiều xem như nữ hài ruột của mình mà đối đãi. _Ân, nghĩa phụ là đang muốn đủi con về sao. Lâm Ninh Tĩnh giả vờ giận dõi, phúng phính hai má nhìn Vô Trần. Đối với nàng thì Vô Trần cũng là phụ thân thứ hai mà nàng kính trọng, yêu thương. _Haha… Lại bộ dáng ủy khuất này a… Được rồi là nghĩa phụ không tốt. Tĩnh nhi muốn ở đến khi nào cũng được a. Vô Trần mỉm cười tay nhéo má Lâm Ninh Tĩnh _Nghĩa phụ là thương Tĩnh nhi nhất a.. Lâm Ninh Tĩnh đi đến bên cạnh nắm lấy tay áo Vô Trần mà làm nũng lại nói tiếp –Nghĩa phụ, người bên ngoài lại đến cầu y. Khi nãy, lúc nàng rời đi thật chất là đi phía sau lưng Tấn Lâm. Do bản thân hắn đang đau chân với miệng không ngừng nguyền rủa nàng nên không phát hiện có người sau lưng mình. Thêm nữa, công lực của nàng cũng không phải là thấp làm sau có thể dể bị phát hiện như vậy. Nghe hắn lầm bầm chửi mình mà muốn xuất hiện đánh chết tên hỗn đản này. Nhưng trong lòng lại có cảm giác mới lạ, trước giờ chưa có ai là dám trả lời nàng khi nàng tức giận ở đó mà còn lại dám chọc giận nàng. Trước mắt chỉ có tên hỗn đản này. Đi theo thấy hắn lại đến trước cửa nhà nghĩa phụ, không ngoài dự đoán của nàng thì ra hắn đến đây là cầu y. Nhưng chỉ khi nghe hắn nói là cầu y cho nương tử thì trong lòng có chút mất mác. Hắn thì ra đã có nương tử. Hừ.. Mà hắn là ai chứ có nương tử hay không Lâm Ninh Tĩnh nàng cũng chả quản _Ân, tiểu tử này là đến cầu y cho nương tử hắn. Tư chất hắn cũng được a. Vô Trần vuốt vuốt chùm râu nói _Nghĩa phụ sẽ không giúp hắn a. Lâm Ninh Tĩnh nàng biết rõ tính tình của nghĩa phụ mình, dĩ nhiên nghĩa phụ sẽ không cứu để tránh mang phiền phức _Ân, nhưng hắn nói hắn sẽ quỳ mãi nơi đó đến khi nghĩa phụ đồng ý theo hắn cứu người. Ở đây quanh năm tuyết rơi.. Nghĩa phụ nghĩ hắn cũng sắp rời đi rồi… Vô Trần vẻ mặt có chút luyến tiếc nói _Ân.. Lâm Ninh Tĩnh nghe vậy cũng chỉ gật gù không nói gì thêm. Tấn Lâm đã quỳ bên ngoài từ sáng đến tối. Ngoài trời tuyết lại rơi dày đặc hơn. Bản thân có chút co rúm người. Nhưng vẫn kiên định quỳ không đứng dậy. Trong bụng vừa đói, vừa khát lại còn lạnh nhưng chỉ cần nghĩ đến Băng nhi đang ở phủ đợi mình thì tâm tình liền trở nên tốt hơn. Đôi khi còn cười nhạt khi nhớ đến nàng.
|