CHƯƠNG 25: TA ĐÃ TRỞ VỀ Hôm sau, Tấn Lâm sức khỏe đã bình phục hơn nhiều. Gần vào kinh thành đường xá cũng đông người hơn. Tấn Lâm đang cùng đứng Lâm Ninh Tĩnh đứng trước chổ bán ngựa. _Ngươi có thể cưỡi ngựa hay không? Tấn Lâm tay dắt Hắc Vũ nhìn Lâm Ninh Tĩnh hỏi _Bổn tiểu thư ta đây có cái gì không thể? Lâm Ninh Tĩnh cười sáng lạn nói có chút kiêu căng _Haha.. Ta vẫn thấy ngươi có thứ không thể đó. Tấn Lâm nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng liền trêu chọc _Hử? Ngươi thử nói ta có cái gì không thể? Lâm Ninh Tĩnh giương đôi mắt tò mò nhìn Tấn Lâm _Haha… Chính là ngươi không thể trưởng thành được.. Tiểu nha đầu… Tấn Lâm cười ha hả nhìn Lâm Ninh Tĩnh Lâm Ninh Tĩnh nghe hắn nói thế nét mặt liền nhăn thành một đoàn, dùng tay ra sức bắt lấy eo Tân Lâm mà nhéo khiến Tấn Lâm trợn mắt nhìn nàng hậm hực nói _Ngươi… buông ta ra… Đồ bà chằn… _Ngươi câm mồm cho ta? Tay Lâm Ninh Tĩnh lực đạo càng mạnh hơn khi nãy _Ui ui… bà cô của ta… ta xin tha… Tấn Lâm méo mó nói tiếp _Vị công tử đây? Ngươi có muốn mua ngựa? Lão bản đứng nhìn hai người trẻ tuổi này đấu khẩu liền cao hứng hỏi _Có có… Ngươi lấy cho ta con đó đi a… Tấn Lâm chỉ con ngựa màu đen trong chuồng. Lâm Ninh Tĩnh thấy có nhiều ánh mắt đang nhìn tới nàng, không thèm đôi co với Tấn Lâm nữa liền buông tay hắn. Tấn Lâm đưa ngân lượng cho lão bản tay dắt ngựa đưa cho Lâm Ninh Tĩnh. Lâm Ninh Tĩnh liếc mắt nhìn Tấn Lâm khinh bỉ rồi quay lên lưng Hắc Vũ thúc ngựa về phía trước nói _Ngươi cởi ngựa đó đi? Ta cởi Hắc Vũ. _Ngươi… Tấn Lâm nhăn nhó nhìn bóng đang dần khuất xa của Lâm Ninh Tĩnh. Bay lên chú ngựa mới mua miệng cười cười rồi đủi theo nàng. Tiểu nha đầu này.. đúng là tiểu nha đầu… Tấn Phủ Uy…. _Tam thiếu gia? Người đã trở về… Tiêu Khoan vui vẻ chạy đến bên cạnh Tấn Lâm. Hắn mới được phu nhân phân phó đi hốt thuốc cho thiếu phu nhân nhìn thấy Tấn Lâm thập phần vui vẻ _Ân. Ta đã về. Tấn Lâm nhảy xuống ngựa miệng cười đến sáng lạn _Đây là… Tiểu Khoan nhìn vị cô nương xa lạ đang cởi Hắc Vũ có chút thất thần. Nhìn nàng dung nhan xinh đẹp không thua gì thiếu phu nhân? Thiếu gia chẳng phải đi mời Y Thánh tiên sinh sao? Tại sao lại dẫn về một cô nương xinh đẹp a _Không nói nhiều với ngươi nữa. Ngươi dẫn ngựa về chuồng đi. Đưa thuốc cho ta.. Tấn Lâm gạt đi câu hỏi của Tiêu Khoan đỡ Lâm Ninh Tĩnh xuống ngựa tay nắm nàng chạy về phòng không để ý đến ánh mắt của mọi người. _Nguyệt nhi… Ta đã về… Tấn Lâm vội vàng mở cửa phòng ra ánh mắt hiện lên một tia vui sướng. _Lâm nhi.. Con đã trở về. Tấn phu nhân đang ở trong phòng chăm sóc cho Giang Hiểu Nguyệt nghe tiếng thân quen của hài tử mình liền vui vẻ nói. Những ngày qua nàng cũng thường ghé qua phòng chiếu cố Giang Hiểu Nguyệt. Nói với đứa con dâu này, nàng thật sự ưa thích. Bản thân cũng cảm thấy có lỗi với nàng, nên Tấn phu nhân cũng một mực yêu thương nàng như hài tử ruột của mình _Mẫu thân. Lâm nhi đã về. Tấn Lâm vui vẻ ôm mẫu thân của hắn. _Ân, con đã gầy đi nhiều. Tấn phu nhân có chút chua xót nhìn hài tử của mình mới có ít ngày lại cảm thấy Tấn Lâm gầy đi rõ. _Đợi Nguyệt nhi tỉnh. Nàng ấy sẽ bồi bổ cho con a. Tấn Lâm tươi cười nói Lâm Ninh Tĩnh đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại của mẫu thân hai người họ có chút mất cười, nàng liền cười ra tiếng. Lúc này Tấn phu nhân mới thấy có ngoại nhân đang đứng bên cửa. Cẩn thận nhìn nàng, một tiểu cô nương nét mặt nghịch ngợm đáng yêu, mắt thanh mày tục. Tấn Lâm nghe mẫu thân hắn nói mới nhớ đến Lâm Ninh Tĩnh đang trong phòng. Liền nắm tay nàng đi đến bên cạnh mẫu thân mình nói _Mẫu thân. Nàng là nghĩa nữ của Y Thánh. Nàng đến đây là giúp Nguyệt nhi chữa bệnh. Nhìn Lâm Ninh Tĩnh lại nói tiếp: -Lâm cô nương, đây là mẫu thân của ta. _Ân, tiểu nữ chào bá mẫu. Lâm Ninh Tĩnh nhẹ nhàng hành lễ _Ân. Cô nương đừng đa lễ. Lâm Ninh Tĩnh đi đến bên giường Giang Hiểu Nguyệt đang nằm. Cảm nhận đầu tiên khi nhìn nàng là ngạc nhiên, tuy gương mặt đã có mười phần tiều tụy vì bệnh nhưng vẫn không che dấu đi gương mặt thanh tú, mũi cao cao, môi nhỏ chúm chím. Cả người toát ra cổ khí lạnh lùng, cao ngạo. Nhan sắc của nàng có thể nói là quốc sắc thiên hương, khuynh sắc khuynh thành. Tựa hồ như một cô công chúa xinh đẹp đang ngủ say chờ người đến đánh thức. Tên tiểu gia hỏa này xem ra là không nói lừa mình. Hừ… Hắn như vậy mà cũng thật có phúc khí. _Lâm cô nương. Nương tử ta nàng ấy sao rồi? Tấn Lâm nhìn Lâm Ninh Tĩnh nét mặt thất thần có chút lo lắng vội hỏi Ai không biết nàng là nương tử của ngươi, có cần mở miệng ra là nói nương tử ta không. Hừ _Ngươi câm mồm. Lâm Ninh Tĩnh tức giận nghiến từng kẻ răng nói Tấn Lâm thấy nàng tự dưng nỗi nóng liền ngậm miệng lại, nét mặt không hiểu, tiểu nha đầu này đúng là tính tình thất thường thật. Tấn phu nhân có chút ngạc nhiên, từ lúc tiểu cô nương này bước vào cách ăn nói, cư xử đều là nho nhã hẳn là tiểu thư khuê các. Không ngờ nàng lại sinh khí với Lâm nhi. Nghiệt duyên đúng là nghiệt duyên. _Đây là đơn thuốc. Ngươi cho người đi bốc. Thuốc này phải có nước dẫn là máu mới có công dụng. Dùng trong ba ngày nàng ấy nhất định sẽ tỉnh lại. Lâm Ninh Tĩnh đứng dậy viết đơn thuốc đưa cho Tấn Lâm _Ân. Đa tạ ngươi. Ngươi đúng là bồ tát tái sinh, nữ nhân xinh đẹp.. Tấn Lâm ánh mắt vui mừng nhìn Giang Hiểu Nguyệt đang nằm trên giường, miệng thì không ngừng nói đa tạ lẫn nịnh hót Lâm Ninh Tĩnh. _Ngươi lấy máu ai cho nàng dùng? Lâm Ninh Tĩnh gạt bỏ ngoài tai những lời nịn bợ của Tấn Lâm. Trong lòng cũng có chút vui là nữ nhân ai thì không thích được khen đẹp mà chính miệng Tấn Lâm nói thì lại có tư vị khác. Mặc dù biết hắn chẳng qua chỉ đang lấy lòng nàng _Tất nhiên là ta, lão công của nàng. _Hảo hảo. Đa tạ Lâm cô nương rất nhiều. Lâm cô nương có thể hay không ở lại Tấn phủ để chúng tôi có thể báo đáp ân tình a? Tấn phu nhân cũng lịch sự nói, nàng đối với người có ơn với Tấn phủ thì tuyệt đối quý mến _Ân. Vậy phiền phu nhân sắp xếp. Lâm Ninh Tĩnh mỉm cười ôn nhu nhìn Tấn phu nhân rồi lại trừng mắt quay sang nhìn Tấn Lâm nói tiếp: - Ngươi còn không mau đi bốc thuốc. _Ân, ta đi. _Hừ. Nhớ rõ những gì ngươi hứa với ta. Lâm Ninh Tĩnh nói nhỏ vào tai Tấn Lâm thanh âm đủ hai người nghe. Tấn Lâm cảm thấy có gì đó không đúng, ngữ điệu này còn đáng sợ hơn thường ngày. Nốt nước bọt một cái gật đầu rồi bỏ chạy ra ngoài đi bốc thuốc.
|
CHƯƠNG 26: TÂM SỰ Tấn Lâm làm theo lời phân phó của Lâm Ninh Tĩnh. Bản thân tự mình sắc thuốc, còn dùng cả máu của mình làm thuốc dẫn. Mỗi ngày đều chính mình uy thuốc cho Giang Hiểu Nguyệt. Trên dưới Tấn phủ đều không tin tam thiếu gia hàng ngày ăn chơi lêu lỏng nay lại có thể xuống bếp còn biết chăm sóc người khác. Ai cũng tròn mắt, nhưng không dám nghĩ nhiều chỉ là âm thầm nghĩ chắc tình cảm của tam thiếu gia dành cho thiếu phu nhân sâu đậm, nên giúp hắn dần hoàn lương. Tiểu Trúc được Tấn phu nhân phân phó hầu hạ Lâm Ninh Tĩnh. Lâm Ninh Tĩnh đã ở lại Tấn phủ hai ngày. Nàng cũng biết được Tấn Lâm này là tam công tử của Tấn gia. Không ngờ hắn lại là con của đại tướng quân Tấn Phong uy danh lẫm liệt. _Tiểu Trúc, ngươi ở Tấn phủ đã bao lâu. Lâm Ninh Tĩnh đang ngồi trước gương đồng nhìn tiểu Trúc đang chải tóc cho mình mà hỏi _Ân. Bẩm tiểu thư nô tì từ nhỏ đã ở trong Tấn phủ. Lão gia và phu nhân rất yêu thương nô tì, nô tài nên cuộc sống ở phủ cũng rất nhàn nhạt. Tiểu Trúc cũng thành thật trả lời, những ngày qua hầu hạ cho nàng, tiểu Trúc cũng thấy được Lâm Ninh Tĩnh cũng là một cô nương tốt. _Ân. Nghe nói đại công tử Tấn Nhân đang ở sa trường góp sức vì triều đình. Sau ta thấy tam công tử Tấn Lâm lại chỉ ở trong phủ. Lâm Ninh Tĩnh cho rằng nam hài tử của đại tướng quân lớn lên nhất định phải vì triều đình mà gắng sức. Những ngày qua ở phủ nàng đã nghe không ít tin ‘tốt’ của Tấn Lâm. _Đúng a. Đại công tử từ năm mười hai tuổi đã theo lão gia ra sa trường. Đến nay ngài vẫn còn ở biên giới khi nào có lệnh của hoàng thượng mới có thể về kinh thăm phụ mẫu. Lão gia và phu nhân rất tự hào về đại công tử. Tiểu Trúc cười cười rồi nói tiếp: -Còn tam công tử thì trái ngược a, từ nhỏ đã không thích đọc sách, cũng không thích tập võ. Chỉ đi giao du với mấy công tử nhà giàu khác. Có điều phu nhân rất cưng chiều người nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Tam công tử nổi tiếng ăn chơi nhưng kỳ thật đối với hạ nhân rất tốt, lại còn hài hước nên trên dưới phủ hạ nhân cũng rất kính trọng, yêu thích người. Tiểu Trúc chỉ biết thân phận thật sự của Tấn Lâm ngoài ra chuyện Tấn Lâm thông hiểu kinh thư hay biết võ công thì nàng thật sự không biết. Lâm Ninh Tĩnh nghe, cũng không hỏi gì thêm chỉ cho tiểu Trúc lui xuống. _Lâm cô nương nói ngày mai nàng sẽ tỉnh lại. Băng nhi, những ngày qua không có ai tỏa hàn băng với ta, ta thật sự rất nhớ nàng a. Tấn Lâm nắm tay Giang Hiểu Nguyệt ngồi cạnh mép giường nàng thủ thỉ nói _... _Nàng a. Những ngày nay đều uống máu của ta. Khi tỉnh dậy nhất định phải chịu trách nhiệm với ta. Cốc…cốc..cốc Tấn Lâm đang độc thoại một mình, nghe tiếng gõ cửa. Đã khuya như vậy ai còn tìm mình a. Tấn Lâm ra mở cửa có chút ngạc nhiên nói _Mẫu thân, là người. Đã khuya như vậy người không ngủ được a. Tấn Lâm đưa tay nắm lấy Tấn phu nhân để nàng vào bên trong phòng ngồi, bản thân cũng đóng cửa phòng lại _Ân. Tấn phu nhân nhìn hài tử mình mỉm cười ôn nhu _A… con biết rồi có phải vắng hơi phụ thân, nên người mới khó ngủ a. Tấn Lâm cười nịnh nọt ra phía sau lưng xoa bóp cho Tấn phu nhân Tân phu nhân có chút thẹn thùng, mặt đỏ lên, miệng mắng yêu Tấn Lâm _Ăn nói hàm hồ. Đã lớn như vậy còn hồ nháo. _Haha.. Lâm nhi vẫn còn nhỏ a _Ân, Lâm nhi mãi là tiểu hài tử của mẫu thân. Tấn phu nhân cười cười đưa mắt về phía Giang Hiểu Nguyệt còn nằm yên đó, giọng nói có chút ưu sầu, nàng thở dài nói: -Lâm nhi, nói cho mẫu thân biết. Con đối với Nguyệt nhi là thế nào? Ách.. Tấn Lâm có chút bất ngờ không nghĩ mẫu thân lại hỏi thẳng như thế, nhưng cũng không có ý định giấu giếm liền thành thật nói: _Mẫu thân, con đối với nàng là ân ân ái ái, một lòng thủy chung Tấn phu nhân nghe rõ câu trả lời khóe mắt có chút co giật, tay càng run hơn _Lâm nhi, con với nàng giống nhau làm sao có thể? Tấn Lâm đi đến trước mặt Tấn phu nhân, hai chân quỳ xuống ánh mắt chân thành, ngữ điệu cứng rắn nói _Mẫu thân, Lâm nhi biết, đoạn tình cảm này là rất khó chấp nhận. Mọi người sẽ cho đó là trái với luân thường. Nhưng quả thật con với nàng đã thành hôn. Giang Hiểu Nguyệt nàng là thê tử của Tấn Lâm con cả kinh thành này đều biết, thế thì chúng con sao lại không được chấp nhận a. Từ nhỏ con được nuôi dưỡng như một nam hài, dần lớn con cũng không nghĩ bản thân mình có tình cảm với nữ nhân. Những khi đi đến tửu lâu tiếp xúc với nhiều cô nương khác nhau, con cũng không hề có cảm giác. Nhưng từ khi gặp nàng, sống cùng nàng trái tim con luôn đập nhanh. Thấy nàng bị tổn thương trái tim con dường như ai bóp nát. Mẫu thân người nói cho con biết có phải đây là tình yêu hay không? _Lâm nhi, mẫu thân xin lỗi con. Là mẫu thân sai nên dẫn đến kết quả hôm nay. Tấn phu nhân khóc, tay nắm lấy tay Tấn Lâm run rẩy _Mẫu thân người không sai. Tất cả đều chỉ là thiên ý của lão nhân gia. Lâm nhi chưa bao giờ oán trách mẫu thân. Lâm nhi thật sự biết ơn người, cũng nhờ có người mà Lâm nhi mới có ngày hôm nay, cũng nhờ có người mà Lâm nhi mới có được nương tử như nàng. _Lâm nhi, con đã trưởng thành.. Tấn phu nhân tay lau nhẹ khóe mắt vỗ vễ bàn tay Tấn Lâm _Mẫu thân… Tấn Lâm đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nàng _Ân. Mẫu thân hôm nay đến hỏi con vấn đề này không phải là ngăn cản con, mẫu thân chỉ muốn xác định rõ con đối với Nguyệt nhi là gì, có phải là như muội muội hay tỷ tỷ mà đối đãi không. Giờ mẫu thân đã biết được. Lâm nhi của mẫu thân đã trưởng thành, đã có nương tử. Dừng một chút, Tấn phu nhân để tay lên đầu Tấn Lâm ánh mắt tràn đầy ấm áp nhìn hài tử mình nàng nói tiếp _Những năm qua đã vất vã cho con, phải che giấu bản thân làm những điều con không thích. Để lại nhiều ánh mắt chán ghét, khinh bỉ của mọi người đối với mình. Giờ chuyện mẫu thân chúng ta né tránh nhất là chuyện con có nương tử cũng đã giải quyết. Vậy nên, Lâm nhi của mẫu thân cứ sống thật với bản thân mình. Khiến Tấn gia nở mặt, để phụ thân con cùng người trong thiên hạ biết được tam công tử Tấn gia là người tài giỏi như thế nào. Tứ thư ngũ kinh am hiểu, võ công càng không kém. Đừng để ủy khuất bản thân nữa cũng đừng để Nguyệt nhi ủy khuất vì con. _Ân, đa tạ mẫu thân. Tấn Lâm khóc giọt nước mắt của hạnh phúc, còn gì hạnh phúc hơn khi được mẫu thân chấp nhận. Đối với Tấn Lâm mà nói Tấn phu nhân thật sự rất trọng yếu. Từ nhỏ đã luôn cưng chiều, bảo vệ Tấn Lâm. Giờ được người ủng hộ lại càng thêm vui sướng. Cúi đầu ba cái cảm tạ người. _Hảo hảo, Lâm nhi mau đứng dậy, nam nhi Tấn gia không được khóc a. Từ nay phải đối tốt với Nguyệt nhi. Nguyệt nhi có biết hay không thân phận của con? Tấn Lâm đang vui mừng không thôi, nghe câu hỏi này của mẫu thân ánh mắt liền chùng xuống hiện rõ tia bi thương ủ rũ nói _Nguyệt nhi, nàng ấy vẫn chưa biết. Con sẽ lựa chọn thời cơ tốt để nhận lỗi cùng nàng. _Ân, cũng đúng. Chuyện này là Tấn gia ta nợ nàng ấy. Con cũng đừng bi thương như thế, mẫu thân tin Nguyệt nhi nếu thật sự yêu con nàng ấy sẽ chấp nhận con thôi. Vấn đề là thời gian. Nhìn hài tử mình nét mặt bi ai, Tấn phu nhân không đành lòng cũng chỉ biết an ủi mà thôi _Ân, Lâm nhi đã hiểu. Khuya rồi, hay để Lâm nhi đưa mẫu thân về phòng nghỉ ngơi. _Có phải hay không đang trách lão già ta cản trở con với nàng gần gũi _Ách.. mẫu thân người nghĩ nhiều rồi. Tấn Lâm cười ngượng ngùng, gãi gãi ót nói _Đừng hòng qua mắt được ta a. Không cần đưa mẫu thân về. Con hảo hảo nghỉ ngơi. Dạo này nhìn con ốm đến dọa người rồi. Tấn phu nhân nhéo nhéo má Tấn Lâm rồi trở về _Ân, mẫu thân đi thong thả. Tấn Lâm miệng cười không ngừng, có lẽ lâu rồi mới có ngày vui vẻ như thế kể từ ngày Giang Hiểu Nguyệt bệnh đến giờ. Mang tâm trạng cực kì phấn khởi đến giường. Nằm xuống nhẹ nhàng, ôm Giang Hiểu Nguyệt, rồi dần dần chìm vào giấc mộng.
|