Nàng Như Thế Nào A?
|
|
Vẫn còn một khó khăn lớn với Lâm Lâm nha, đại tỷ kia biết là nữ nhi ko biết sẽ thế nào
|
CHƯƠNG 31: GIA PHÁP Tấn phủ _Tiêu Khoan, ngươi mau gọi tam thiếu gia đến đây? Tấn Phong vừa mới từ hoàng cung về, trên đường hồi phủ gặp được bọn người Lý Vệ. Bọn họ tố giác Tấn Lâm cậy thế cậy quyền ức hiếp hành hung bọn họ. Dân chúng kinh thành thấy có chuyện cũng kéo đến xem, đúng là làm mất mặt hắn. _Lão gia, tam thiếu gia vẫn chưa hồi phủ. _Đã trể như vậy, hắn còn chưa về. Ngươi mau đi tìm hắn cho ta, lập tức bắt hắn về. _Ân. Tiêu Khoan lần đầu thấy Tấn Phong nổi nóng như thế, trong lòng cũng run rẩy không thôi. Không biết tam thiếu gia lại gây ra chuyện gì, vội chạy nhanh ra khỏi phủ để tìm _Tiêu Khoan, có chuyện gì ngươi lại hối hả như thế? Tấn Lâm vừa mới đến trước cửa phủ, lại thấy Tiêu Khoan gấp gáp chạy không để ý đến ai liền hỏi. Nay tửu lâu bị bọn người Lý Vệ gây sự đến tan nát, phải dọn dẹp hết một ngày mới coi như ổn thỏa, Tấn Lâm đã gần một ngày không nhìn thấy Giang Hiểu Nguyệt trong lòng nhớ đến nàng, nghĩ đến nàng đang chờ cơm mình thì càng cảm thấy ấm áp. _Tam thiếu gia, có chuyện không hay rồi. Lão gia đang tìm người, nét mặt rất tức giận a. Người mau đến đại sảnh đi. _Hảo a.. Ta đâu có gây sự a, tại sao phụ thân lại sinh khí. Hay là.. Tấn Lâm như nhớ ra chuyện gì, nhìn Tiêu Khoan nói: -Tiêu Khoan, ngươi mau đến phủ Dương tướng quân cùng phủ Trần thượng thư. Nói ta có chuyện gấp, bảo A Quyền và A Khải đến Tấn phủ một chuyến. _Tiểu thư đã trể như vậy cô gia còn chưa về? Có phải hay không người lại thành quỷ háo sắc. Tiểu Mai nhiều ngày qua tiếp xúc với Tấn Lâm cũng thấy phẩm hạnh cô gia nhà nàng không tệ, nhưng hôm nay lại để tiểu thư chờ đợi lâu như vậy vẫn không thể tin tưởng. ‘Ngựa quen đường cũ’ _Tiểu Mai, chớ ăn nói bậy bạ. Ngươi mau đem thức ăn lên đi. Chàng đang trở về. Nhớ lấy thêm phần canh nhân sâm đến luôn. Giang Hiểu Nguyệt mỉm cười ôn nhu, nhớ đến Tấn Lâm tâm trạng nàng liền thoải mái _Tiểu thư, người thật tốt với cô gia a. Còn chính tay hâm canh cho hắn. Tiểu Mai ai oán nói _Ngươi ganh tị? Giang Hiểu Nguyệt biết tiểu hài tử này đang nghĩ gì, tâm tình đang tốt cũng muốn trêu chọc một tí _Không a. Kì thật nhìn người với cô gia như thế, tiểu Mai thật sự rất vui mừng cho người. Nếu cô gia hắn dám khi dễ người, nô tì sẽ không tha cho hắn a. _Được rồi a, ngươi nhanh đi chuẩn bị đi _Ân, tiểu thư Tấn Phong sát khí đằng đằng ngồi ở trước đại sảnh. Tấn phu nhân mấy ngày nay đã đến Triết Giang thăm phụ mẫu, chuyện làm ăn có một số vấn đề, nên Tấn phu nhân cũng đến phụ giúp một thời gian. Thật không may cho Tấn Lâm thời điểm gây chuyện lại không có Tấn phu nhân ở phủ. _Phụ thân. _Nghịch tử, ngươi rốt cuộc cũng chịu trở về. Tấn Phong nhìn thấy hài tử mình về khí nộ trong lòng càng dâng cao, đập mạnh tay xuống bàn ‘binh’ một tiếng _Phụ thân, Lâm nhi đã làm gì lại khiến người sinh khí. _Nói cho ta biết, cả ngày hôm nay ngươi đã đi đến địa phương nào? _Thưa phụ thân, nay con đến Lâm Nguyệt Lâu cùng A Quyền và A Khải hàn huyên. Nghe ba từ Lâm Nguyệt Lâu khóe mắt Tấn Phong giật giật, trong lòng càng tức giận, tiếp tục hỏi Tấn Lâm: _Kỹ nữ tên Phượng Linh, ngươi có biết nàng ấy không? Tấn Lâm đảo đảo mắt có chút không vui nói _Phụ thân, nàng là Phượng Linh không phải là kỹ nữ. Nàng ấy là chưởng quầy của Lâm Nguyệt Lâu, con với nàng là bằng hữu của nhau. Tấn Lâm thầm nghĩ “Lý Vệ, tên tiểu nhân nhà ngươi đã nói gì với phụ thân ta, người trước nay cương trực thẳng thắng sau có thể dùng lời lẽ thô tục như vậy để nói Phượng Linh. Xem ra hôm nay ta đã đánh ngươi quá nhẹ.” _Bằng hữu? Từ bao giờ con cháu Tấn gia ta lại kết bằng hữu với loại ca kỹ. Ngươi quả thật hàm hồ. _Phụ thân, sao người cứ mở miệng ra là nói nàng là kỹ nữ. Nàng ấy không phải mà cho dù có phải thì cũng đã làm sao. Kết bằng hữu với một người còn phân biệt danh phận sao. Tấn Lâm có chút lớn tiếng nói lại _Ngươi thật xem nàng là bằng hữu hay là loại tình cảm khác? Ngươi nên nhớ ngươi đã có thê tử? Ngươi như thế nào lại không có liêm sỉ trước mặt mọi người cùng nhau giành giật một nữ tử thanh lâu, lại còn ra tay đã thương người khác? Ngươi có còn để ta trong mắt ngươi không? Tấn Phong quát lớn tiếng đi đến trước mặt Tấn Lâm đang quỳ _Con với Phượng Linh thật sự chỉ có quan hệ bằng hữu. Trong lòng con chỉ có duy nhất Nguyệt nhi là nương tử. Còn chuyện hôm nay không phải như những gì phụ thân nghe được. Chính bọn người Lý Vệ đã cố ý gây sự trước. Bọn họ còn đã thương A Khải. Chúng con chỉ là tự vệ. Phụ thân người nói xem, nếu như bằng hữu của người bị kẻ khác làm nhục trước mặt dân chúng, người có hay không sẽ dành lại công bằng cho vị bằng hữu đó. Lâm nhi hôm nay không có làm sai. Tấn Lâm, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt phụ thân mình nói _Ngươi nói hay lắm. Vậy Trần Khải đâu. Ngươi mau cho mời hai người bọn họ đến đây. _Con đã để Tiêu Khoan đi mời hai người bọn họ. _Lão gia, tam thiếu gia.. Tiêu Khoan hối hả chạy vào đại sảnh. Đến gần Tấn Lâm nói nhỏ: -Tam thiếu gia, Dương công tử cùng Trần công tử không được phép xuất phủ. Nghe nói họ cũng bị phụ thân trách phạt, cấm túc không cho rời phủ. Nô tài còn nghe nó bọn họ cũng chịu trừng trị gia pháp. Ách.. Lý Vệ không ngờ ngươi lại bỉ ổi như thế, dám đánh phủ đầu bọn ta. _Tiêu Khoan, Trần Khải cùng Dương Đức Quyền đâu? _Lão gia, hai người bọn họ đã bị cấm túc không được rời phủ. Bẩm lão gia, khi nãy nô tài xuất phủ cũng có nghe dân chúng bàn tán chuyện hôm nay. Tiêu Khoan khi nãy trên đường đi đến tìm bọn người Trần Khải cũng có ghé sang Lâm Nguyệt Lâu hỏi hang một số chuyện. Dù gì cũng là thuộc hạ thân cận của Tấn Lâm nên những nơi Tấn Lâm đến Tiêu Khoan đều biết, với lại phẩm chất của tam thiếu gia hắn cũng hiểu rõ. _Ngươi nghe được những gì? _Bẩm lão gia, nô tài nghe nói Lý đại nhân cùng Lê đại nhân đến Lâm Nguyệt Lâu dùng bữa. Nhìn thấy Phượng Linh cô nương. Lý đại nhân khi dể nàng ấy, bị nàng ấy từ chối thẹn hóa quá giận muốn khinh bạc nàng. Cũng may Dương công tử cùng Trần công tử ngăn chặn kịp lúc. Sau đó bọn người Lý đại nhân lại dùng lời lẽ bỉ ổi hạ nhục Phương Linh cô nương, lúc đó tam thiếu gia đến… Tiêu Khoan kể lại chi tiết câu chuyện cho Tấn Phong. Tấn Phong trong lòng tựa như rõ chuyện, hắn cũng biết Lý Vệ là loại người gì. Chẳng qua hôm nay hắn lại bẻ cong sự thật. Lúc đó nhìn hắn cùng Lê Khương chật vật người đầy thương tích. Đúng là không nghĩ bọn họ sẽ nói dối… Có điều.. Tấn Phong nhìn chằm chằm Tấn Lâm, sau đó lớn giọng _Lâm nhi, từ khi nào ngươi võ công lợi hại như vậy? Do Tiêu Khoan kể quá chi tiết còn hư cấu thêm một số chi tiết, nào là võ công của tam thiếu gia rất lợi hại, phong thái đỉnh đạt tựa như Tấn Phong thời trẻ.. _Con… con… Tấn Lâm thừa biết tính tình phụ thân mình, nếu như nói dối nhất định sẽ bị phụ thân xử theo gia pháp. Chuyện này lại càng không thể phụ thân biết là do mẫu thân cố tình thu xếp _Ngươi như thế nào? _Con.. con… Năm đó khi con lên tám, phụ thân cùng đại ca đang ở chiến trường, trong lần cơ duyên hảo hợp con gặp được một vị cao nhân. Người thấy con thông minh, lanh lợi rất ưa thích nên người dạy cho con một số công phu để phòng thân. Nhưng chỉ là võ mèo ba chân, thật sự không có lợi hại như Tiêu Khoan nói… Con thấy chuyện này không có gì quan trọng nên không có nói lại cho phụ thân và mẫu thân biết. Tấn Lâm kiếm đại một câu chuyện rồi nói thao thao bất tuyệt. Hi vọng phụ thân sẽ tin _Thì ra là như vậy… Nhưng hành vi hôm nay của ngươi cũng không hoàn toàn đúng. Dựa vào bản thân có một chút bản lĩnh liền đánh người gây thương tích. Hơn nữa ngươi cũng đã dối lừa phụ thân ngươi suốt mười mấy năm trời. Tội này ta nhất định không tha. Người đâu mang gia pháp đến. Tấn Phong không tin cho lắm câu chuyện của Tấn Lâm kể, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Hắn chính là không thích bị lừa gạt. Hôm nay phải hảo hảo giáo huấn tên tiểu tử này.
|
CHƯƠNG 32: THÂM TÌNH Gia pháp.. Ách.. Tấn Lâm mồ hôi chảy như mưa… Mới lừa gạt chuyện phụ thân biết một chút võ công đã bị phụ thân xử theo gia pháp.. Có phải hay không để phụ thân biết lừa gạt thân phận thật của bản thân sẽ bị người giết chết a. Càng nghĩ Tấn Lâm càng cảm thấy lành lạnh sống lưng. _Tiểu thư, tiểu thư có chuyện không hay, có chuyện không hay rồi. Tiểu Mai ở nhà bếp nghe loáng thoáng chuyện cô gia nàng bị phạt liền hối hả chạy về phòng báo cho Giang Hiểu Nguyệt Giang Hiểu Nguyệt vừa mới may xong áo choàng cho Tấn Lâm, đang nhắm mắt dưỡng thần lại nghe âm thanh hớt ha hớt hải của tiểu Mai trong lòng có chút bất an. Giang Hiểu Nguyệt có hơi gấp gáp hỏi: _Tiểu Mai, có chuyện gì xảy ra? _Tiểu thư, nô tì nghe nói cô gia tranh giành một vị cô nương mà đánh nhau với Lý đại nhân, người đầy thương tích.. Tiểu Mai khi nãy ở nhà bếp nghe mọi người xầm xì to nhỏ chỉ loáng thoáng câu được câu mất.. nên câu chuyện được nàng dịch theo hướng này. Giang Hiểu Nguyệt không chú ý vế trước câu chuyện chỉ nghe đến Tấn Lâm thương tích đầy mình, gương mặt liền trở nên tái xanh, Giang Hiểu Nguyệt trong lòng lo lắng, ánh mắt hốt hoảng nhìn tiểu Mai hỏi: _Tấn Lâm, chàng ấy đang ở đâu? Giọng nói run run, hai tay giấu trong vạt áo vô thức bấu chặt lấy nhau _Cô gia, đang ở đại sảnh. Lão gia đang chấp hành gia pháp. Gia pháp.. Chàng ấy đã bị thương, phụ thân lại còn chấp hành gia pháp..Không được mình phải nhanh đến đó.. Giang Hiểu Nguyệt một đường mở hối hả chạy ra đại sảnh không còn quản chuyện lễ nghĩa gì nữa, giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy phu quân mình. _Lão gia, gia pháp a. Từ quản gia, hai tay cung kính cúi đầu đưa gia pháp cho Tấn Phong Gia pháp là một khối cây dày rộng, tương đối dài. Đối với Tấn Lâm mà nói, nhìn thiết chưởng này quả thật có chút quen mắt, từ nhỏ đến lớn không biết đã bị phụ thân xử theo gia pháp bao nhiêu lần. Có điều mỗi lần đó đều có mẫu thân xin tha, phụ thân cũng không đành lòng vì chuyện nhỏ mà đánh mạnh, nên cũng lưu tình. Nay không có mẫu thân, lại còn chọc trúng điểm phụ thân ghét nhất đúng là có chút sợ a. Tấn Lâm nhìn cây gia pháp trên tay phụ thân mà nuốt nước miếng a. Thật lo sợ.. lo sợ a.. _Lâm nhi, ngươi biết tội mình chưa? Tấn Phong đi ra sau lưng Tấn Lâm nói, tay phải cầm thiết chưởng giơ cao _Ách… con.. con đã biết sai.. Bịch.. Tấn Lâm nhắm mắt chờ thiết bản trên lưng, nhưng thật lâu cũng không cảm thấy đau. Đã nghe âm thanh đánh xuống nhưng sau lại không hề đau đến. Mà lại còn cảm nhận được vòng tay ấm áp cùng hương thơm quen thuộc của Băng nhi đang ôm lấy mình. Băng nhi.. Nàng… Tấn Lâm mở mắt ra quay đầu về phía sau ánh mắt mở to nhìn Giang Hiểu Nguyệt phía sau mình, nàng mới đở cho mình một roi sau. _Phụ thân, xin người đừng trách phu quân. Chàng ấy nhất định không phải là loại người trêu hoa ghẹo nguyệt đâu. Giang Hiểu Nguyệt giọng nói khàn khàn, hơi thở có chút khó khăn. Nàng từ nhỏ đã là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc chưa từng bị phụ thân trách mắng hay đánh dù chỉ một lần. Nay lại vì Tấn Lâm mà hưởng trọn một roi. Có thể nói Tấn Phong khi nãy đã dùng hết sức lực đánh một roi đó. Đối với Tấn Lâm có chút công phu thì roi đó cũng không gây thương tích nặng nề, ngược lại đối vối Giang Hiểu Nguyệt liễu yếu đào tơ thì quả thật không tốt, khóe miệng nàng cũng đã rớm máu. Tấn Lâm không biết tại sao Giang Hiểu Nguyệt lại chạy đến đây, càng không biết tại sao nàng lại ngu ngốc đỡ cho mình một roi. Nhưng khi nghe câu nàng nói trong lòng là một mãnh ấm áp. Nàng cư nhiên không hỏi chuyện gì đã xảy ra, chỉ là khẳng định Tấn Lâm không phải loại người như thế, tuyệt đối tin tưởng Tấn Lâm. Hỏi làm sao Tấn Lâm không thể không ngừng yêu thương nàng. Nhìn thấy khóe môi người kia rỉ máu. Tấn Lâm xoay người lại vòng ta ôm lấy nàng trọn vào lòng, tay nhẹ nhàng lau đi vết máu đó. Giọng nói xót thương có chút trách móc _Phu nhân ngốc.. Nàng như thế nào lại hứng thay ta một roi. _Ân, vì chàng là phu quân của ta. Giang Hiểu Nguyệt mỉm cười ôn nhu như nước, rút trọn vào lòng ngực Tấn Lâm nói _Phu quân của nàng… thật ngốc.. Tấn Lâm cười đến sáng lạng _Khụ…khụ… Tấn Phong thấy màn phu thê tình thâm của hài tử mình thì ho khan nhắc nhở Lúc này Tấn Lâm và Giang Hiểu Nguyệt mới ý thức để còn có phụ thân và mọi người ở đây. Giang Hiểu Nguyệt rời khỏi cái ôm của Tấn Lâm. Nhưng Tấn Lâm không để nàng dể thoát thân như vậy. Vẫn khư khư ôm nàng, da mặt Giang Hiểu Nguyệt mỏng chứ không dày như Tấn Lâm, Giang Hiểu Nguyệt đỏ mặt hơn rút sâu vào người Tấn Lâm _Lâm nhi, hôm nay ta nể mặt Nguyệt nhi tha cho ngươi. Ngươi mau dẫn nàng về phòng xem vết thương. Nhớ đến từ đường Tấn phủ quỳ xám hối cho ta. Tấn Phong nói rồi cũng quay lưng trở về phòng. Tấn Lâm cũng không nói gì thêm bế Giang Hiểu Nguyệt trên tay, Giang Hiểu Nguyệt có chút bất ngờ vòng hai tay ra sau cổ Tấn Lâm, mặt vẫn không thay đổi trốn chặt trong ngực Tấn Lâm, nàng đây là đang ngại ngùng. Tấn Lâm nhìn người trong lòng cứ như chú mèo con mắt cở liền cao hứng trêu chọc _Băng nhi, nàng có biết khi nàng ngượng ngùng thật sự xinh đẹp như thế nào đâu a. _Vậy ý của phu quân, bình thường ta không xinh đẹp? _.... Trở về phòng, Tấn Lâm để nàng lên giường, bản thân đi tìm thuốc trị thương. Tấn Lâm nói: _Băng nhi, nàng mau nằm xuống a, ta phải kiểm tra thương tích cho nàng. _Ân. Giang Hiểu Nguyệt ngoan ngoãn nằm sấp xuống Tấn Lâm đi đến bên giường nhìn nàng ngoan ngoãn nghe lời mình khóe môi càn cong lên, đưa tay tháo nhẹ y phục nàng, để thuận tiện kiểm tra vết thương. Giang Hiểu Nguyệt cũng biết Tấn Lâm đang muốn làm gì, tuy cả hai đã là phu thê nhưng chưa từng làm gì vượt quá. Nay cảm nhận được đôi tay đối phương đang từ từ cởi y phục nàng, thân thể chấn động nhẹ có chút run rẫy Tấn Lâm cũng không kém, lần đầu cởi y phục cho Giang Hiểu Nguyệt bản thân thật không có tiền đồ, đôi tay run rẫy đến lợi hại. Giang Hiểu Nguyệt cảm nhận được Tấn Lâm còn run hơn cả mình, thì phì cười. Nàng còn nhớ đêm đầu tiên động phòng, chỉ mới để tay lên eo nàng, bị nàng trêu chọc một chút liền như tiểu hài tử đáng thương. Nàng không biết sao phu quân mình lại có thể vang danh là thiếu gia ăn chơi được, quả thật không giống chút nào. Giang Hiểu Nguyệt xoay người, có ý trêu chọc, nhìn Tấn Lâm cười ma mị nói: _Có muốn hay không để thân thiếp cởi dùm chàng? Ách.. Băng nhi.. Nàng thật là yêu nghiệt a! Nhìn Giang Hiểu Nguyệt ánh mắt phong tình vạn chủng nhìn mình, Tấn Lâm càng không có tiền đồ, không những tay run mà đến cả chân cũng run, nhéo mạnh vào chân mình một cái, lấy lại nét mặt gian xảo thường ngày cười giảo hoạt nói: _Ân. Thật làm phiền phu nhân a. Giang Hiểu Nguyệt chỉ là muốn trêu đùa Tấn Lâm một chút, sẽ gọi tiểu Mai vào giúp nàng. Nhưng không ngờ Tấn Lâm vẫn đưa ra nét mặt đó, nàng không muốn chịu thua a. Giang Hiểu Nguyệt từ từ cởi y phục ra, nét mặt e thẹn chỉ đến khi bên trên người chỉ còn một cái yếm, nàng mới ngừng lại. Nhìn thấy Tấn Lâm hai mắt đang mở to nhìn chằm chằm nơi đôi bông đào của mình, Giang Hiểu Nguyệt cười tinh ma ghé sát người thỏi vào tai Tấn Lâm nỉ non thấp giọng: _Phu quân, chàng thấy ta có xinh đẹp không? Tấn Lâm run mình một cái. Giang Hiểu Nguyệt không chỉ xinh đẹp bình thường, thân thể nàng như một bức tranh, da thịt trắng nõn, đôi bông đào to to, ực.. Sao mặt mình nóng như thế, cả thân thể đều nóng a. Nhìn nàng bây giờ quả thật ta chỉ muốn phạm tội. Biết vậy đã không trêu đùa dai với nàng. Yêu nghiệt, Băng nhi nàng đúng là yêu nghiệt a. _Đẹp, thực xinh đẹp a. Nàng… mau nằm xuống để ta xem vết thương cho nàng. Tấn Lâm chuyển sang đề tài khác, phải phá vỡ không khí ma mị này a. _Ân. Giang Hiểu Nguyệt cười thật xinh đẹp nhìn Tấn Lâm, nàng xem như đã giành chiến thắng. Nhìn đối phương ăn nói lấp bấp, gương mặt đỏ đến mang tai làm nàng thật cao hứng. Phu quân của nàng đúng là có tặc tâm nhưng không có tặc đảm. Da thịt trắng nõn nà phía sau lại hằng lên một lần dày đỏ, nhìn đến đau lòng. Tấn Lâm ánh mắt xót xa nhìn thân thể của nàng. Đưa tay chạm nhẹ vào vết thương. Nhẹ nhàng nói: _Ngốc. Sau này không được thay ta chịu phạt. Ta da thịt dày, từ nhỏ đã quen chịu phạt. Nàng như thế nào nữ tử yếu đúi lại vì ta chịu đau đớn như thế. Tấn Lâm đổ nhẹ thuốc lên da nàng _Ưm… Đúng rồi… Ta nghe nói chàng bị thương. Mau để ta xem. Giang Hiểu Nguyệt có chút kích động nói, nàng nhớ lại lời tiểu Mai nói Tấn Lâm người đầy thương tích _Không được cử động, ngoan ngoãn nằm im. Nàng nghe ai nói ta bị thương? Ta đã từng hứa với nàng sẽ không để bị thương a? Nhất định không nuốt lời. Tấn Lâm nói tiếp: - Băng nhi, nàng thật tin tưởng ta đến vậy sao? _Ân, lúc trước ta không biết chàng là người như thế nào. Nhưng từ khi là thê tử của chàng, ta liền biết chàng không như những lời đồn đãi bên ngoài. _Ân, đa tạ nàng. Tấn Lâm cúi người đặt nhẹ lên môi Giang Hiểu Nguyệt, nhẹ nhàng gậm lấy, ôn nhu tràn đầy trân trọng. Giang Hiểu Nguyệt cũng mỉm cười đáp trả nụ hôn. Môi kề môi, lưỡi quyến luyến quấn lấy nhau không rời. Giang Hiểu Nguyệt hôm nay cả người mệt mõi lại thêm bị thương nhẹ, nhanh chóng kiệt sức mà ngủ thiếp đi. Tấn Lâm nhìn người bên cạnh đã ngủ say, mỉm cười ôn nhu nhìn nàng. Thầm nói: “Có nàng thật tốt, nếu nàng biết sự thật về ta, nàng có hay không chán ghét ta, từ bỏ ta.”
|
CHƯƠNG 33: SAY RƯỢU Tấn Lâm đắp chăn cho nàng, rời khỏi giường đến từ đường Tấn phủ lĩnh phạt. Mỗi lần làm sai không những bị phụ thân chấp hành gia pháp mà còn phải quỳ xám hối trước liệt tổ liệt tông đến sáng mới được tha mạng. Ban đêm trời lạnh hẳn, Tấn Lâm vẫn hiên ngang quỳ thẳng lưng trước từ đường, thấy có chút lạnh, không quên đem bầu rượu theo cùng, vừa quỳ vừa uống rượu. Xem như cũng không tệ a. Giang Hiểu Nguyệt ngủ say khi nào không hay, nữa đêm mơ màng tỉnh giấc, quơ tay tìm kiếm thân ảnh quen thuộc không thấy. Trở mình ngồi dậy, trên lưng truyền đến một trận đau nhứt. Nhớ đến lời phụ thân nói, phạt quỳ ở từ đường. Thời tiết lạnh như thế này. Giang Hiểu Nguyệt lo lắng, khoác áo choàng lên người, tay cầm theo áo choàng nàng vừa mới may xong cho Tấn Lâm, đi đến từ đường Tấn gia. Đến từ đường, thấy thân ảnh quen thuộc đang quỳ nơi đó, trên người chỉ một thân y phục. Giang Hiểu Nguyệt đi đến bên cạnh khoác áo choàng cho Tấn Lâm. Tấn Lâm hơi ngà ngà say, đôi mắt mông lung, cảm nhận hơi ấm phía sau quay đầu nhìn lại thấy Giang Hiểu Nguyệt đang nhìn mình ánh mắt vô cùng ôn nhu, thì mỉm cười ngây ngốc. Giang Hiểu Nguyệt nhìn thấy bầu rượu bên cạnh Tấn Lâm, cùng đôi mắt phong tình nhìn nàng đến si ngốc. Biết người kia đang say, không khỏi lắc đầu. Bộ dáng khi say trông đáng yêu như thế sao. Quỳ xuống bên cạnh Tấn Lâm nàng nhẹ giọng hỏi: _Hôm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giang Hiểu Nguyệt biết khi sáng Tấn Lâm đến Lâm Nguyệt Lâu, chuyện liên quan đến vị cô nương đoán không lầm vị cô nương tiểu Mai nhắc đến chính là Phượng Linh. Giang Hiểu Nguyệt biết đối với Phượng Linh, Tấn Lâm cũng chỉ xem nàng là bằng hữu mà đối đãi. _Ân, nàng còn nhớ Lý Vệ? Tên quan lần trước ở yến tiệc đến mời rượu nàng không? Tấn Lâm không để Giang Hiểu Nguyệt quỳ, kéo nàng đến trước mặt mình, để nàng ngồi xuống, dùng thân bao bọc lấy nàng. Đêm xuống khí trời càng lạnh lẽo, Giang Hiểu Nguyệt sức khỏe vốn không tốt. Tấn Lâm không đành lòng để nàng chịu cực cùng mình. Nhưng nếu bảo nàng trở về phòng, nàng sẽ càng không đồng ý. Chỉ có thể bảo bọc nàng như thế này _Ân, chuyện này là liên quan đến hắn? Giang Hiểu Nguyệt trong lòng ấm áp, nàng hiểu rõ tình yêu Tấn Lâm dành cho nàng đậm sâu như thế nào. _Lần trước, ta có nói nàng nghe có một vị Lý công tử muốn chuộc thân cho Phượng Linh về làm tiểu thiếp cho hắn. Người này chính là Lý Vệ. Hắn hôm nay đến Lâm Nguyệt Lâu dùng bữa thấy nàng ấy liền gây sự. Tấn Lâm kể lại mọi chuyện cho Giang Hiểu Nguyệt nghe. Còn nói thêm: -Cái tên Lý Vệ đó, hắn dám đập phá quán của chúng ta, mà lão công của nàng lại quên đòi tiền hắn. Quả thật lần này làm ăn thua lỗ, về đến phủ còn bị phụ thân trách phạt. Hại nàng vì ta mà bị thương, lần sau để ta còn gặp hắn. Ta nhất định đánh đến mông hắn nở hoa. Tấn Lâm uống trong người có hơi men, giọng nói khàn khàn Xì… Giang Hiểu Nguyệt đang chăm chú nghe, tự dưng nghe câu cuối phu quân nhà nàng nói thì không khỏi phì cười. Đúng là phu quân nhà nàng tính toán thật không chịu thiệt a. Đưa tay lên véo véo má Tấn Lâm, nhẹ nhàng chạm đôi môi người kia. Rất nhanh rời khỏi cái hôn đó. Nàng nhẹ nhàng nói: _Phu quân khi say, quả thật rất đáng yêu a. Sau này không cho phép chàng sai trước mặt cô nương khác. Ách.. Băng nhi đúng là bá đạo a! Tấn Lâm thầm nghĩ không nói nhiều chỉ gật đầu mỉm cười nhìn nàng. _Phu quân, chàng rốt cuộc là người như thế nào? Hôm ở yến tiệc, bài thơ đó rõ ràng là chàng làm. Hôm nay chàng cũng không chỉ đơn giản chỉ biết vài chiêu mà đánh được nhiều người? Rốt cuộc đâu mới là con người thật của chàng. Giang Hiểu Nguyệt thật sự thắc mắc, nàng cảm nhận được Tấn Lâm là người văn thao võ lược chứ không phải là một tên thiếu gia ăn chơi, tay trói gà không chặt. _Hảo a, ta sẽ nói cho nàng biết, phu quân nàng là người như thế nào. Tấn Lâm mỉm cười, từ từ kể mọi chuyện cho Giang Hiểu Nguyệt nghe. Chỉ có thân phận là không dám nói gì hơn. Có lẽ Tấn Lâm đang hèn nhát, hèn nhát tham luyến sự nhu tình của Giang Hiểu Nguyệt dành cho mình. Sợ chỉ khi nói ra mọi thứ điều tan vỡ như giấc mộng. Giang Hiểu Nguyệt nghe xong, đầu tiên là bắt ngờ, sau đó là ngạc nhiên rồi dần dần chuyển sang tự hào kiêu ngạo cho bản thân. Tấn Lâm phu quân nàng thì ra là người như thế. Có phải đây đều là may mắn mà mẫu thân nàng ở trên trời cố ý sắp đặt không? Cho nàng có cùng Tấn Lâm cùng nhau một chổ. Chỉ có điều nàng hơi thắc mắc tại sao Tấn Lâm lại không muốn lấy thê tử mà để danh tiếng mình xấu đến như vậy? Mặc dù biết cũng có một phần lí do mẫu thân không muốn Tấn Lâm giống đại ca Tấn Nhân, biền biệt ở sa trường, mấy năm mới quay về. Tấn Lâm có hơi men trong người, bản thân lại được ôm Giang Hiểu Nguyệt vào lòng. Hơi ấm thân thuộc liền ngủ say. Cằm chóng lên đĩnh đầu nàng. Giang Hiểu Nguyệt nghe thấy hơi thở đều đều của Tấn Lâm. Từ từ xoay người đỡ người kia nằm xuống gối đầu lên người nàng. Trong lòng cỗ ngọt ngào, bình yên. ]Giang Nam – Lâm Phủ] _Cựu phụ, cựu mẫu. _Thảo dân tham kiến phò mã gia. _Ai nha, cựu phụ, cựu mẫu đừng khách khí. Cứ gọi con Hiên nhi như trước là được. An Minh Hiên cười nói, hơn nữa năm trước hắn đến Giang Nam chính là phụ giúp chuyện làm ăn cho cựu phụ mình. Lâm Hàn nhìn cháu mình trông gầy hơn lúc trước, tính tình có phần trầm ổn hơn xưa. Trong đôi mắt không còn dáng vẻ thư sinh nho nhã mà ẩn ẩn sự bi ai thống khổ. Lúc trước, Lâm Hàn cũng biết được tình cảm của cháu mình với thiên kim tiểu thư Giang gia. Tuy không gặp nàng ấy lần nào, nhưng nghe . An Minh Hiên kể thì nhan sắc khuynh thành, thông thư lễ giáo. Hắn cũng vui mừng cho mối lương duyên này. Nhưng không ngờ sau này, cớ sự thay đổi. Giang tiểu thư được gả vào Tấn gia. An Minh Hiên thời gian sau cũng đã lấy Triệu Uyên công chúa. _Biểu ca ca, huynh đến rồi a. An Minh Hiên xoay người theo nơi phát ra âm thanh trong trẻo như nước vừa mọi gọi mình. Xuất hiện trước mắt hắn là một tiểu cô nương dung nhan xinh đẹp, y sa màu xanh nhạt dáng vẻ thướt tha kiều diểm, gương mặt tràn đầy ý cười pha chút lém lĩnh. Quốc sắc thiên hương, không kém gì Giang Hiểu Nguyệt. An Minh Hiên nở nụ cười nói: _Tĩnh nhi, càng ngày càng xinh đẹp nha. _Hắc..hắc… Biểu ca cũng vậy nha. Có thê tử bên cạnh, nhìn huynh càng ngày càng tuấn lãng a. Lâm Ninh Tĩnh hồn nhiên nói. Nét cười trên gương mặt An Minh Hiên liền cứng đờ, thê tử hai từ này mỗi khi nghĩ đến đều khiến trái tim hắn chua xót. Hắn đồng ý thành thân cùng công chúa là do lúc ấy hắn tuyệt vọng lại được nàng ôn nhu chăm sóc có phần cảm động. Nhưng hắn vẫn chưa có thể chấp nhận được nàng. Nghĩ đến Giang Hiểu Nguyệt hắn lại càng hận Tấn Lâm, chính tên ngụy quân tử này đã làm xáo trộn cuộc đời hắn. Đáy mắt hiện lên tia căm phẫn. Lâm Ninh Tĩnh nhìn nét mặt biến hóa của An Minh Hiên, trong lòng có chút khó hiểu. Đối với vị biểu ca này, cảm tình nàng dành cho hắn cũng rất tốt. Lúc nhỏ hắn thường hay ở phủ, cùng nàng chơi đùa. Đối với nàng là hết mực cưng chiều. Sau này lên mười tuổi nàng lên núi Phong Vân sống cùng nghĩa phụ, đến năm mười sáu tuổi trở về nhà mới gặp lại hắn được một lần. Tuy nhiều năm không gặp nhưng đối với nàng hắn luôn ôn nhu, chăm sóc. Khi đó nghe nói hắn đã có ý trung nhân. Hơn nữa năm trước, vị biểu ca này của nàng có đến đây sinh sống, giúp phụ thân nàng. Khi đó nàng lại trở về núi Phong Vân cùng nghĩa phụ. Cả hai lại không gặp nhau. Mãi đến bây giờ mới gặp lại, nghe nói hắn thành thân cũng Triệu Uyên công chúa, Lâm Ninh Tĩnh cứ tưởng nàng ấy là ý trung nhân mà năm xưa biểu ca nhắc nên cũng thầm chúc mừng. Người lưỡng tình kết thành giai ngẫu, nhưng nhìn nét mặt này của biểu ca thì có gì đó bất ổn khiến nàng càng tò mò hơn. _Tĩnh nhi. Mẫu thân Lâm Ninh Tĩnh cũng đã từng nghe lão gia kể lại chuyện của An Minh Hiên. Nhìn nét mặt hắn như vậy cũng biết hắn là chưa quên được người xưa, vội vàng nhẹ giọng nhắc nhở Lâm Ninh Tĩnh tránh nàng lại ăn nói hồ nháo. An Minh Hiên đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, nghe được tiếng gọi của cựu mẫu, trở về dáng vẻ bình thường, cười cười nói: _Tĩnh nhi. Nay đã mười tám rồi, dáng vẻ lại xinh đẹp như thế. Đã có ý trung nhân chưa? Có cần biểu ca ta đây làm mai cho muội không? ‘Ý trung nhân’ ba từ này rơi vào tai Lâm Ninh Tĩnh, khiến nàng trầm ngâm suy nghĩ. Không hiểu sau hình ảnh của tên tiểu tử Tấn Lâm kia lại chạy quanh quẩn bên đầu nàng. Hắn cư nhiên không phải ‘hắn’ mà lại là ‘nàng’. Lần đó, lúc Tấn Lâm ngất xỉu trên người nàng, khi bắt mạch cho hắn nàng liền cảm thấy không đúng, rõ ràng là mạch tượng nữ nhân. Nhưng lại không dám khẳng định cứ cho là bản thân bất nhầm, y thuật còn chưa thông. Nàng không nghĩ được nếu hắn là nữ nhân tại sao lại có thể lấy nương tử được. Hơn nữa, ngày đó trên núi Phong Vân thấy hắn quyết tâm cầu y, mặc kệ sinh mạng, lúc trở về lại còn vì nàng mà dùng thân lấy máu. Ánh mắt thâm tình nhìn nương tử của mình. Rõ ràng đây không phải là diễn, là tình yêu. Nhưng giữa nữ tử lại có thể tồn tại thứ tình cảm này sau. Đêm đó, nàng không ngủ được định sang phòng hắn hỏi thăm nương tử hắn. Kết quả lại nghe được cuộc trò chuyện của mẫu thân họ. Từ nhỏ hắn đã cải nam trang, để trốn tránh việc thành gia lập thất liền biến bản thân thành thiếu gia con nhà giàu, chịu đầy tai tiếng. Nhưng vẫn không tránh khỏi việc hoàng thượng lại đột nhiên ban hôn thiên kim tiểu thư Giang thừa tướng cho hắn. Người nương tử hắn lấy vẫn chưa biết thân phận thật sự của hắn. Hắn quỳ xuống cầu xin sự chấp nhận của mẫu thân mình. Hắn nói, hắn yêu nàng. Cuối cùng, Lâm Ninh Tĩnh nàng cũng xác nhận được thân phận thật sự của hắn là nữ nhân. Nàng có chút mất mát, có chút đau lòng. Cảm giác này cũng giống như lần đầu nàng nghe hắn nói hắn đã có nương tử. Nàng không muốn đối mặt với hắn, không muốn ở lại trong Tấn phủ. Hôm sau nàng rời đi, hắn lại đến đưa tiễn nàng, miệng vẫn đáng ghét như thế treo ghẹo nàng. Nhưng nàng lại không cảm thấy chán ghét mà còn cảm thấy thật vui vẻ. Hắn tặng cho nàng ‘Hắc Vũ’, chú ngựa này quả thật có linh tính. Nó rất ngoan ngoãn bên nàng. Dần dần mỗi lần ra ngoài nàng đều cởi Hắc Vũ bên mình, có nhiều lúc lại nhớ đến hơi ấm lần đó hắn bao bọc lấy nàng từ phía sau. Trở về đã hơn hai tháng nhưng ngày nào nàng cũng nghĩ đến hắn. Có phải hay không nàng đã động tâm với hắn. Một người hoàn toàn xa lạ, chỉ tiếp xúc có vài ngày lại khiến tâm nàng gợn sóng. Mặc kệ thân phận của hắn, nàng vẫn cư nhiên từ chối nhiều người đến dạm hỏi. Có phải hay không Lâm Ninh Tĩnh nàng đã trao trọn trái tim cho Tấn Lâm. Nhưng nàng là ai kia chứ, nàng là thiên kim tiểu thư Lâm phú, thương gia giàu nhất nơi này, nàng kiêu ngạo từ nhỏ làm sao có thể để bản thân ủy khuất mà phá hoại người khác hay làm phận thê thiếp. Lâm Ninh Tĩnh cười như không cười, khôi phục lại những suy nghĩ lung tung vừa rồi nói: _Biểu ca, muội còn rất ham chơi a. Chưa muốn thành gia lập thất. Với lại biểu muội huynh là ai chứ, ở Giang Nam này có ai có thể xứng với muội a. _Haha, Tĩnh nhi nói cũng phải a. An Minh Hiên nhìn biểu muội trả lời tinh nghịch liền cao hứng vui cười _Hiên nhi, con đừng nghe Tĩnh nhi khoác lát. Nàng ấy, tính tình ngang bướng quả thật là không ai dám lấy nàng. Lâm Hàn cũng vui cười nhìn nữ nhi cưng của mình _Lão gia nói thật phải. Lâm phu nhân cũng liền góp vui phụ họa Lâm Ninh Tĩnh nghe vậy liền phồng má trẻ con, có mặt biểu ca ở đây mà phụ thân, mẫu thân nàng đúng là không cho nàng có mặt mũi a. Mọi người nhìn nàng giận dỗi, tâm trạng càng vui vẻ hơn.
|
CHƯƠNG 34: MA MỊ Tấn Lâm hôm nay nhận được lệnh của phụ thân, cùng hắn đi tham gia yến tiệc của Trương Đô Úy. Trong lòng nhớ đến lời hứa với Giang Hiểu Nguyệt không được để bộ dạng say sĩn trước mặt nữ nhân khác, nhưng nàng lại không nói là trước mặt nam nhân thì không được a. Nói vậy, Tấn Lâm cũng không muốn uống nhiều có điều trời không toại lòng người, lần đầu Tấn Phong dẫn nhi tử đi tham gia những yến tiệc này, nên mọi người cũng hào hứng chuốc say tam công tử Tấn gia. Tấn Phong là đại tướng quan chức cao vọng trọng trong triều đình, đại công tử Tấn Nhân cũng là thống soái ngoài biên cương. Tấn gia đối với triều đình Đại Tống rõ ràng có vài phần ảnh hưởng. Tính tính Tấn Phong lại cương trực, trung thành nên nhiều đại quan trong triều cũng kính trọng. Nay Tấn Phong chủ động dẫn Tấn Lâm đi cùng, mọi người cũng cơ hồ đoán được phần nào, Tấn Phong muốn để Tấn Lâm học hỏi kinh nghiệm, có thể hay không sau này sẽ để Tấn Lâm giữ vị trí của mình. Khắp kinh thành không ai không biết danh tiếng tam công tử Tấn gia tệ như thế nào. Nhưng cũng không dám đắc tội. Dù gì Tấn Lâm hiện tại cũng là hiền tế của Giang thừa tướng. Phụ thân là đại tướng quân, nhạc phụ lại là thừa tướng. Hai vị trí này đều là tả hữu trong triều. Cũng không ai muốn đắc tội với vị tam công tử Tấn Lâm này. Ở trong Tấn Phủ, bởi vì Tấn Lâm nói hắn hôm nay cùng phụ thân ra ngoài sẽ về trể, tiểu Mai đang chuẩn bị nước nóng giúp Giang Hiểu Nguyệt rửa mặt chảy đầu. Ở trong phòng tắm, Giang Hiểu Nguyệt trút xuống quần áo, thoải mái ngồi trong thùng gỗ, hưởng thụ độ ấm vừa vặn còn có phủ lên trên là những cánh hoa tươi, chậm rãi lau sát thân thể. Bỗng nhiên, bên tai nghe tiểu Mai kinh hô: _Ai nha, tiểu thư đai lưng của người không thấy? Nô tì ra ngoài lấy, rất nhanh sẽ trở lại. Nói xong liền nhanh chóng rời khỏi phòng tắm Tấn Lâm lúc này mới trở lại Tấn phủ, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, trên đường đi, đi ngang qua phòng tắm, hắn nghĩ đến chính mình vừa rồi uống không ít rượu, dù sao cũng đi qua phòng tắm, không bằng vô đây tẩy chút. Vì thế, Tấn Lâm đẩy cửa đi vào, đang chuẩn bị một chậu nước rửa sạch, lại đột nhiên nghe thấy tiếng nước mà tiếng nước lại phát ra từ phía sau bình phong. Tấn Lâm nhất thời cảm thấy khiếp sợ, hắn không ngờ trong phòng tắm lại có người, kia cửa phòng không có khóa lại, sẽ không có ai đâu? Vẫn là chính mình nghe nhầm, Tấn Lâm liền tò mò đi lại bình phong. Đi lại bình phong thời điểm này Tấn Lâm mới phát hiện Giang Hiểu Nguyệt đang ở bên trong. Lúc này, Giang Hiểu Nguyệt vừa vặn bước ra khỏi thùng gỗ chuẩn bị đi lại bình phong lấy khăn tắm, nàng mơ hồ nghe thấy có người đi vào phòng tắm, còn tưởng là tiểu Mai trở lại. Thấy không phải là tiểu Mai mà là Tấn Lâm. Giang Hiểu Nguyệt nhất thời cảm thấy sợ hãi, không biết nên làm sao. Sau đó, thấy ánh mắt Tấn Lâm nhìn chằm chằm lên người nàng, nàng cúi đầu nhìn, phát hiện chính mình không có mảnh vãi che thân, xấu hổ liền lấy tay che lại bộ ngực của chính mình, liền nói: _Không được nhìn! Tấn Lâm mới hoàn tỉnh, thấy Giang Hiểu Nguyệt vẻ mặt xấu hổ che lấp bộ ngực, ánh mắt nhìn về phía khăn tắm đang ở bình phong, lập tức lấy khăn tắm, muốn tiến tới phủ trên người Giang Hiểu Nguyệt. Ai ngờ sàn ẩm ướt, Tấn Lâm nóng vội không có lưu ý, một cái liền mất cân bằng ngã về phía Giang Hiểu Nguyệt. Lúc này, Tấn Lâm ngã về phía Giang Hiểu Nguyệt, hai người đồng thời ngã xuống. Chỉ thấy Giang Hiểu Nguyệt đang nằm ở dưới má Tấn Lâm đang nằm trên người nàng. Nguyên bản, Tấn Lâm muốn đưa khăn tắm cho Giang Hiểu Nguyệt sẳn phủ lên người nàng. Tấn Lâm phát hiện chính mình đang đè nặng Giang Hiểu Nguyệt, nhất thời thẹn thùng dùng ta phải chóng đỡ thân thể, tránh đè nặng Giang Hiểu Nguyệt, lại phát hiện tay trái chính mình đang nằm trên ngực Giang Hiểu Nguyệt. Tuy rằng có cách lớp khăn tắm nhưng là hai người đều cảm thấy được một cỗ hơi ấm đang từ từ tràn ngập toàn bộ thân thể, nhất là Tấn Lâm. Lúc này, thân thể giống như sinh ra dục vọng sắp khống chế toàn bộ tư tưởng của chính mình. Tái ngẩng đầu vừa nhìn thấy Giang Hiểu Nguyệt, trong phòng tắm dưới ánh sáng chiếu rọi xuống, trong trắng da thịt lúc này đã nhiễm một tầng đỏ ửng, khiến cho nàng trở nên thật mê người. Tấn Lâm rốt cuộc không kiềm chế được liền hôn nàng. Tấn Lâm nhẹ nhàng đụng vào cảm thấy ấm áp, áp lên môi anh đào, liền tiến thêm một chút mút vào, sau đó lại càng muốn nhiều hơn một chút, đầu lưỡi bắt đầu muốn xâm nhập vào trong miệng của Giang Hiểu Nguyệt. Tấn Lâm trong lòng nghĩ chính mình đang làm cái gì, cũng có chút rung động do hành vi của chính mình nhưng sâu trong nội tâm một cổ nhiệt khí dâng lên, làm Tấn Lâm không ngừng chịu sự dày vò. Giang Hiểu Nguyệt thấy Tấn Lâm ngã về phía mình, đến lúc hắn dùng đầu lưỡi xâm nhập vào miệng mình thăm dò, nàng chỉ cảm thấy xấu hổ đến vẻ mặt hồng nhuận không phải là lần đầu cả hai người mới hôn nhau, nhưng tư thế ái muội này làm toàn bộ thân thể nàng không ngừng tăng nhiệt độ nhưng lại cảm thấy ngọt ngào như đang ở trên tầng mây, phiêu diêu. Cảm giác được Giang Hiểu Nguyệt cùng với chính mình giống nhau, mới đầu ngượng ngùng dần dần buông thả chính mình, giống như ủng hộ việc làm của Tấn Lâm, làm cho hắn càng hôn càng sâu, thẳng cho đến không hít thở không ngừng mới dừng lại nhưng là nội tâm vẫn còn muốn tiếp tục. Vì thế, Tấn Lâm hôn cổ trắng của nàng, tiếp tục thăm dò một tấc da thịt hấp dẫn hắn. Giang Hiểu Nguyệt cảm thụ được Tấn Lâm đang hôn lên cổ, bả vai, xương quai xanh đều lưu lại dấu vết của hắn, trừ dùng miệng, tay của Tấn Lâm bắt đầu không an phận trên người nàng chạy loạn. Một tay nguyên bản vẫn chưa rời khỏi ngực của nàng, cách một lớp khăn tắm vuốt ve, nhưng là hắn tựa hồ chưa thỏa mãn, liền rút bỏ thứ vướng bận đó đi, làm cho lẫn nhau đều cảm thụ được đối phương. Bộ ngực của Giang Hiểu Nguyệt hiện ra trước mặt Tấn Lâm, kia hạt hồng đậu trên bộ ngực đã bị xoa nắn mà nhô lên, chỉ thấy Tấn Lâm thật cẩn thận dùng tay phải để lên ngực của Giang Hiểu Nguyệt, lại cúi đầu ngậm lấy tiểu hồng đậu đang nổi lên Chổ mẫn cảm bị đụng vào, Giang Hiểu Nguyệt cảm thấy như một dòng điện chạy loạn toàn thân, tim dị thường đập mau, hô hấp bắt đầu có chút co quắp, Tấn Lâm lúc này mới đem nụ hoa hoàn toàn trong miệng. Giang Hiểu Nguyệt có thể cảm giác được nhiệt của trong miệng Tấn Lâm, đột nhiên bị lưỡi khiêu khích, khiến cho Giang Hiểu Nguyệt rốt cuộc nhịn không được “Ân” phát ra tiếng rên rỉ. Tấn Lâm lúc này nghe thấy tiếng rên rỉ càng làm cho hắn tăng thêm lực đạo vuốt ve. Giang Hiểu Nguyệt cảm thấy bị khiêu khích đến tê dại toàn thân, một bên bị vuốt ve có chút đau nhưng lại cảm giác hưng phấn, khiến cho nàng không thở được mà trong lòng nàng không khỏi giật mình, bản thân không thể khống chế được chính mình. Tự nhiên ưỡn ngực gần sát Tấn Lâm, một tay đang trên cánh tay Tấn Lâm, tay kia đặt bên hông thắt lưng, nắm lấy bên hông áo. Cảm giác được Giang Hiểu Nguyệt không ngừng gần sát chính mình, Tấn Lâm ngược lại ôm lấy nàng, liền hôn lên cổ cùng xương quai xanh, sờ lên da thịt theo bả vai, sau lưng, cánh tay, bộ ngực, phần eo một đường xuống dưới đi vào đùi nàng. Giang Hiểu Nguyệt hai chân giữ chặt, phía trên khăn tắm đã bị lấy ra lộ ra chỗ tư mật của nàng. Giang Hiểu Nguyệt cảm giác được tay của Tấn Lâm có chút run run đang ở trên bụng cùng đùi, chính mình cảm thấy có chút sợ hãi. Nàng nhớ tới trước khi đại hôn, ngoại tổ mẫu của nàng trước đêm thành thân nói với nàng những chuyện phát sinh sau hôn lễ, bao nhiêu lễ tiết, cả chuyện động phòng phát sinh chuyện gì. Tuy rằng mơ hồ biết kế tiếp xảy ra cái gì nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, đã có thời gian chuẩn bị kể từ khi cả hai mở lòng với nhau, nhưng ngày này sắp đến gần Giang Hiểu Nguyệt cảm thấy có chút e ngại, toàn thân buộc chặt. Tấn Lâm lại vuốt ve bụng của nàng, nàng đột nhiên sợ hãi theo cổ họng phát ra tiếng: -Lâm nhi. Tấn Lâm nghe thấy âm thanh sợ hãi của Giang Hiểu Nguyệt, kỳ thật chính hắn làm sao không sợ. Hắn ngẩng đầu nhìn Giang Hiểu Nguyệt, thấy trán nàng lộ ra bọt nước, lúc này hai người chỉ thở dốc, gương mặt cả hai đều hồng nhuận. Tấn Lâm thấy Giang Hiểu Nguyệt tóc mềm mại ở phía sau nàng, đã thấy mấy sự không an phận che đi hai má. Vì thế, Tấn Lâm ôn nhu xoa hai má nàng, thay nàng đem tóc đó lấy ra. Hiện ra uyển chuyển gương mặt hiện ra trước mặt, Tấn Lâm cúi đầu thâm tình hôn lên, sau đó ôn nhu nhìn nàng. Thâm tình hôn cùng ánh mắt ôn nhu nhìn nhau hai người đồng thời thả lỏng một chút, không hề sợ hãi, cũng tựa hồ cho lẫn nhau chuẩn bị tốt tâm lý. Giang Hiểu Nguyệt toàn thân thả lỏng, cũng buông lỏng tay đang cầm lấy bên hông áo. Sau đó thẹn thùng đem tầm mắt nhìn qua một bên, giống như là cho phép Tấn Lâm. Thấy Giang Hiểu Nguyệt tán thành. Tấn Lâm hai tay chậm rãi đem hai chân hơi chút tách ra, thẳng cho đến khi đủ độ rộng, Tấn Lâm liền đem hai chân đặt trong đó. Tiếp theo, Tấm Lâm tay bắt đầu trượt từ nội sườn đi xuống dưới, bởi vì khăn tắm đang che phủ phía dưới trên chỗ tư mật của Giang Hiểu Nguyệt, Tấn Lâm chỉ có thể bằng cảm giác hướng dưới hoa viên tìm kiếm. Lúc này, Giang Hiểu Nguyệt khẩn trương ngay cả hô hấp cũng ngắt quãng, cũng biết chuyện kế tiếp phát sinh, chỉ cảm thấy có chút lạnh, đột nhiên chỗ mẫn cảm bị đụng vào, toàn thân không khỏi run, thở dốc phát “Ưm” một tiếng, hai chân tự nhiên kẹp lấy chân của Tấn Lâm Nghe thấy Giang Hiểu Nguyệt phát ra tiếng, Tấn Lâm nhất thời dừng lại một chút, sau đó nhớ tới chuyện kia lại thăm dò bí mật hoa viên hơn nữa có cảm giác nơi đó dần dần ướt. Tấn Lâm ngẩng đầu lên nhìn Giang Hiểu Nguyệt mà đúng lúc Giang Hiểu Nguyệt cũng quay đầu nhìn lại Tấn Lâm. Hai ánh mắt giao nhau, chỉ thấy Giang Hiểu Nguyệt gương mặt đã trở nên đỏ càng đỏ.
|