Nàng Như Thế Nào A?
|
|
Truyện hơi ít đọc giả quan tâm. T.T
|
Tại bn ra ít chap quá.
|
CHƯƠNG 14: DÒ HỎI Tấn Lâm rời khỏi Tấn phủ, không biết nên làm gì lang thang trên phố một lúc rốt cuộc quyết định chạy đến Vạn Hạnh Lâu. Vạn Hạnh Lâu là tửu lâu do Tấn Lâm mở ba năm trước nhưng rất ít người biết được chuyện này, vì Tấn Lâm rất ít ghé qua một lần, cũng không cho ai tiết lộ danh tính của mình ra bên ngoài, tránh người nhà Tấn gia biết được sẽ hỏng hình tượng hoàn khố tử đệ mình nhiều năm xây dựng. Nguyên lai bản thân chán ghét cảm giác không an toàn, nghĩ cho tương lai một chút nếu sau này sa cơ thất thể ít nhất cũng có chút tài sản để phòng thân, vì vậy cố gắng dành dụm bạc, dựa vào một chút bản lĩnh mở tửu lâu, vừa là nơi giúp mình kiếm tiền, vừa có thể giúp mình tùy lúc tá túc. Cũng không ngờ Vạn Hạnh Lâu làm ăn rất khá, những công thức món ăn phong phú nguyên liệu dễ tìm giá tiền lại không quá đắt vì vậy số lượng khách đến ngày một nhiều, số tiền kiếm được cũng đủ để Tấn Lâm sống mấy năm an nhàn. Tấn Lâm đi vào, trưởng quầy thấy Tấn Lâm liền hiểu ý đưa Tấn Lâm vào phòng được dành sẵn để Tấn Lâm nghỉ ngơi lại. Tấn Lâm vào phòng căn phòng nằm ở lầu ba, lầu trên cùng của tửu lâu. Tấn Lâm đi đến cửa sổ, nhìn vào dòng người đang đi đi lại lại dưới con phố tâm lại hướng về một nơi khác. Hoảng loạn, rối bời, giằng xé, mâu thuẫn, tất cả đều không thể diễn tả hết tâm trạng của Tấn Lâm lúc này. Tại sao lúc nàng nằm bất động mình lại rất sợ, sợ nàng sẽ rời bỏ mình mãi mãi. Lúc nhìn nàng cô đơn, mình lại muốn che chở lấy nàng. Mình đã động tâm với nàng sau _Sẽ không? Tấn Lâm nhắm mắt la lên thật to cho vơi đi những suy nghĩ lung tung đó _Cái gì sẽ không a? Một âm thanh trong trẻo vang lên, Tấn Lâm giật mình quay đầu lại phát hiện Phượng Linh đã đứng tựa người vào cửa, biểu tình khó hiểu nhìn mình _Ngươi từ khi nào thì vào đây a, cũng không gõ cửa _Phải trách ngươi thẫn thở như người mất hồn ta đến cũng không hay biết. Phượng Linh nở nụ cười chế giễu, chân bước về phía Tấn Lâm _Bỏ đi, ngươi ở đây thấy thế nào, ta nhiều ngày nay không ra phủ được, không thể đến thăm ngươi, nơi này có tốt không? _Rất tốt không nghĩ ngươi như vậy là chủ một tửu lâu _Đã nói với ngươi, ta một cái tài năng Tấn Lâm, một tửu lâu nhỏ này có là gì. Tấn Lâm cười khanh khách Cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi cười, còn sợ ngươi so với trước kia khác biệt, trong lòng cũng nhẹ nhõm. _Xem ngươi mới nói như vậy đã đắc ý, thật không có tiền đồ mà. _Có tiền đồ hay không, ngươi ở đây nhiều ngày còn chưa biết sao? _Hừ, đúng rồi. Ngươi hôm nay sao lại đến? _Ta về nhà mình, còn phải có lý do sao? _Ân, đã biết ngươi không nhớ đến tỷ tỷ ta mà. Phượng Linh tỏ vẻ thất vọng thở dài _Sặc, ha…ha..haha Chiều tối, Tấn Lâm mới miễn cưỡng đem tâm trạng rối loạn dẹp sang một bên nhượng chính mình trở về phủ. Tấn Lâm cũng không nghĩ đối mặt Giang Hiểu Nguyệt hiện tại tuyệt đối không phải lúc Giang Hiểu Nguyệt vẫn đang nghỉ ngơi nghe tiếng bước chân tự nhiên hiểu là người nọ đã trở về trong lòng dâng lên cảm giác mong chờ, tuy vậy hai mắt vẫn nhắm, không động đậy. Tấn Lâm mở cửa bước vào, nhìn thấy Giang Hiểu Nguyệt tựa như đang ngủ, khẽ thở phào một cổ khẩn trương lúc này mới hạ xuống, hai mắt mông lung nhìn vào khoảng không, một lời cũng không nói. Giang Hiểu Nguyệt không hiểu có chút khó chịu, bức bối muốn mở miệng hỏi Tấn Lâm nhưng lời ra đến miệng lại bị nuốt trở vào, chỉ im lặng nghe tiếng hít thở của đối phương Tấn Lâm tựa như là đang suy nghĩ hai tay đặt trên bụng đã bấu nhau đến đau nghiến rốt cuộc mở miệng _Hiểu Nguyệt Giang Hiểu Nguyệt hơi chút giật mình hôm nay hỗn đản có điểm kì lạ hiện tại còn gọi ra tên nàng đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng như vậy, khiến nàng không biết phải nói gì, chỉ mở mắt nhẹ đáp _Ân Tấn Lâm thở ra một hơi cố giữ tâm bình ổn _Chúng ta thành thân bao lâu rồi? _Ân, đã nữa tháng Nữa tháng chỉ mới nữa tháng sao? Nữa tháng làm cho tâm ta bắt đầu chưa nàng, nữa tháng suy nghĩ của ta liền hướng về nàng, nữa tháng tầm mắt của ta đặt tại trên người nàng, chỉ bằng nữa tháng thôi sao? Ngay cả ta cũng cảm thấy khinh bỉ chính mình, như thế nào lại nhanh như vậy nảy sinh cảm tình đây? Giang Hiểu Nguyệt chờ nữa ngày trời vẫn không thấy Tấn Lâm đáp trong lòng lại nổi lên cảm giác bất an, đầu quay sang nhìn Tấn Lâm _Ngươi sao vậy? Lần này đến phiên Tấn Lâm giật mình nheo mắt nhìn nàng, ngữ khí không tự nhiên đáp _A… không sao, ta rất hảo. Trên miệng còn mang theo một nụ cười bất quá không khó nhìn ra biểu tình gượng gạo miệng cười mà tâm không cười. Giang Hiểu Nguyệt cũng nhìn ra được, chỉ cười không đáp nhìn Tấn Lâm. Tấn Lâm cảm thấy mình thật không xong rồi, diễn xuất cũng tệ như vậy, nhất định là khối băng ở trong lòng đang cười mình, thật muốn tìm cái lỗ chui xuống a. Nụ cười trên miệng cũng theo đó tắt đi. Yên tĩnh một chút, Tấn Lâm hít thở thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, cuối cùng dùng hết dũng khí mở miệng _Hiểu Nguyệt… Nàng đã từng nghĩ một ngày sẽ ly khai ta, ly khai tướng quân phủ, ly khai vị trí tam thiếu phu nhân này chưa? _Tại sao lại hỏi vậy? _Đừng hỏi, trả lời ta. Nếu hiện tại không hỏi sau này ta không biết có còn dũng khí hỏi hay không. Giang Hiểu Nguyệt nhíu mày, suy nghĩ một lúc mắt vẫn không nhìn Tấn Lâm bình thản đáp _Lúc quyết định gả cho ngươi, ta đã biết ngày tháng sau này chắc chắn sẽ không thể tự mình định đoạt cho nên ta chưa từng nghĩ, cũng không định nghĩ Tấn Lâm nghe, trong lòng vừa cảm thấy vui mừng vì đây không phải câu trả lời mà mình sợ phải nghe thấy nhưng nhiều hơn chính là khó chịu vì đây cũng không phải đáp án mình mong muốn. Trong đầu hiện lên hình ảnh của Giang Hiểu Nguyệt và An Minh Hiên trên thuyền ngày đó, đại não càng khó chịu tự mắng chính mình đem vũ khí trao tay giặc cũng may khối băng kiên định nếu không mình thật không biết chính mình sẽ như thế nào. Nghĩ ngợi một hồi mặt quay sang nhìn Giang Hiểu Nguyệt ngữ khí thăm dò. _Vậy… nàng… nàng đã từ bỏ An Minh Hiên rồi sao? Tấn Lâm hỏi xong mắt thấy Giang Hiểu Nguyệt nhìn mình chằm chằm trong lòng hận không thể đem lời vừa nói thu lại nhưng cũng là chờ mong đáp từ người kia. Giang Hiểu Nguyệt nhìn Tấn Lâm, mắt đối mắt, nhìn thấy chính mình hiện tại biểu tình cứng đờ, hai mày nhíu chặt, không được tự nhiên thu mắt về, không nhìn đến Tấn Lâm nữa. _Không quan trọng, dù sao ta đã là thê tử của người. Rồi lại bị chính hai chữ thê tử này đá động, nếu đã là phu thê câu hỏi này sớm muộn nàng đều phải trả lời, ngược lại nếu để lâu sợ là lại khiến người nọ đầu óc suy nghĩ lung tung, dẫn đến nhiều chuyện không hay vẫn là hiện tại nên cho hắn một cái đáp án _Ta đã lấy ngươi, dĩ nhiên là người của ngươi, cố chấp không buông bỏ người cũ, nữ tử như ta sẽ không làm Vậy nữ tử như nàng, sẽ có thể yêu mến một nữ tử sao? Tấn Lâm tự cười chế giễu, bất quá nếu nàng đã buông bỏ người kia, mình ít nhất ở bên cạnh nàng cũng có thêm một phần cơ hội, chuyện tình cảm không thể gấp, dục tốc bất đạt _Khuya rồi, mau ngủ đi thôi. Giang Hiểu Nguyệt còn muốn hỏi lại thấy người nọ đã nhắm hai mắt, thở dài, buông tâm tình xuống một bên, nhẹ giọng – Ân
|
CHƯƠNG 15: LẤY LÒNG Giang Hiểu Nguyệt thức dậy bên cạnh đã không thấy Tấn Lâm trong lòng có chút mất mác, xem ra hỗn đản lại chạy ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt xét cho cùng Tấn phủ này vốn không giữ được hắn. Giữa trưa, Giang Hiểu Nguyệt đang ngồi trên bàn đọc sách, hạ nhân gõ cửa mang thức ăn vào cho nàng như thường lệ nhưng cái khác thường lệ chính là màu sắc có chút khác, thoạt nhìn kém hấp dẫn hơn rất nhiều mà hạ nhân kia cũng không bình thường, là một cái tiểu bạch kiểm cả người lấm lem tro bếp. Giang Hiểu Nguyệt nhìn hắn, không khỏi có chút ngây ra người này lại chính là hoàn khố tử đệ Tấn Lâm ở trước người mang tạp dề hai tay áo xoắn cao, trên đầu đội cái mũ màu trắng như một đầu bếp thực thụ nhìn dáng vẻ hệt một người quạt lửa phụ bếp, Tấn Lâm nhìn Giang Hiểu Nguyệt, miệng nở nụ cười sáng lạng, buông một câu _Chờ ta. Rồi lại chạy ra hướng cửa, Giang Hiểu Nguyệt không phản ứng kịp, vẫn ngây người tại chỗ. Một lát sau, Tấn Lâm quay trở lại dáng vẻ đã hồi phục như thường ngày, ngang nhiên đi đến ngồi cạnh Giang Hiểu Nguyệt. Lấy cho mỗi người một phần cơm vào bát, mắt thấy người nọ vẫn không động đậy chỉ mang ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm mình, Tấn lâm hơi chột dạ _Nàng ăn cơm thôi Giang Hiểu Nguyệt a một tiếng rồi cầm lên bát cơm, mắt vẫn không dịch chuyển nhìn Tấn Lâm. Cảm nhận được ánh mắt của nàng. Tấn Lâm suy nghĩ hơi loạn, mắt đảo tới đảo lui, rốt cục bật ra một câu _Có phải hôm nay thấy ta thực giỏi giang không? _Ân Ân cái gì mà ân, nàng cứ như vậy bảo ta phải bắt chuyện thế nào a. Haiz _Đây đều là ngươi… tự làm? Giang Hiểu Nguyệt có phần nghi hoặc hỏi Tấn Lâm dương dương tự đắc _Xem như nàng tốt số được nếm thử đồ ăn do chính tay bổn thiếu gia làm ra. Khóe miệng cười sáng lạng. Người đối diện không khỏi có chút sửng sốt, ánh mắt dán tại món ăn ngay trước mặt, tự hỏi hôm nay mặt trời mọc ở hướng nào Giang Hiểu Nguyệt không đáp. Bàn tay cầm đũa bắt đầu đưa lên, thật hòa nhã gắp lấy một ít thịt cẩn thận quan sát một hồi rốt cuộc cho vào miệng. Tiếp theo lại gắp lấy một ít rau củ mặt vẫn không hề đổi sắc. Tấn Lâm ở đối diện đã vô cùng nóng ruột thế nào một chút phản ứng cũng không có chẳng phải người ta hay nói để lấy lòng người yêu phải bắt đầu từ con đường ăn uống sau. Chẳng phải Trương thúc thúc nói như vậy sau a. Trương thúc thúc là đầu bếp Vạn Hạnh Lâu đã chỉ bảo Tấn Lâm như thế a. Sao đến mình thì lại thất bại như vậy thực đau lòng. Hai mắt trĩu xuống, thất vọng hiện rõ trên mặt. _Làm sao vậy? Giang Hiểu Nguyệt thấy Tấn Lâm như vậy không nhịn được hỏi _Nàng….món ăn thế nào? _Xem như không tệ đi _Xem như là như thế nào a, có phải rất ngon hay không? _Ân, không phải rất ngon chính là không tệ. Giang Hiểu Nguyệt vẻ mặt vô cùng bình thản _Nàng… bỏ đi. Để ta kêu người đem xuống. Tấn Lâm có nữa điểm tức giận thốt _Này, ngươi… cho dù không phải thực ngon nhưng thức ăn cũng không thể nào lãng phí. Giang Hiểu Nguyệt chỉ nghĩ chọc hắn cũng không nghĩ hắn sẽ phản ứng như vậy trong lòng có một phần chột dạ _Vậy… đem cho hạ nhân. Tấn Lâm vẫn không từ bỏ _Không cần dù sao ta đã dùng qua đem cho người khác cũng thật không hay Hừ, dĩ nhiên không hay đây là do ta đích thân làm vì nàng những người khác có thể nuốt trôi sao. Trong lòng nguôi ngoai một ít, dù sao mình là đang theo đuổi nàng không thể để nàng cảm thấy mình thật không tốt, dù vậy bên ngoài vẫn tỏ ra khó chịu _Nàng, ăn thôi Giang Hiểu Nguyệt nghe trong lòng nhẹ đi, hôm nay hỗn đản đối với trêu chọc cả mình biểu hiện thật khác mọi khi Dùng xong bữa cơm, Tấn Lâm có điểm hài lòng khối băng hôm nay ăn thật nhiều, so với mọi khi còn muốn gấp đôi. Bước đầu tiên coi như là thành công, muốn chinh phục nữ nhân cư nhiên phải chinh phục dạ dày trước a, cổ nhân nói quả thật không sai _Băng nhi a, sau này ta sẽ gọi nàng là Băng nhi. Giang Hiểu Nguyệt đang ngồi bên bàn đọc sách Tấn Lâm đi đến, nói một câu khiến nàng cảm thấy khó hiểu _Ân, cái gì? _Ta nói, con người nàng thật giống khối băng gọi như vậy cũng có chút ủy khuất nàng, cho nên gọi là Băng nhi đi. Băng nhi cái tên này gọi thực thích _Tùy ngươi a. Giang Hiểu Nguyệt dửng dưng đáp mắt vẫn dán vào quyển sách không chú ý đến Tấn Lâm, nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười thích thúc _Vậy, Băng nhi hôm nay để phu quân hảo hảo bồi nàng nghỉ trưa. Tấn Lâm cười giảo hoạt Giang Hiểu Nguyệt nghe, ngẩng đầu lên nhìn Tấn Lâm vẻ mặt khó hiểu chuyển sang kinh ngạc hai má bắt đầu phiếm hồng _Bồi, bồi ta? _Ân, chính là cùng nhau nghỉ trưa. “Nghỉ trưa chính là nghỉ trưa a, nhưng có làm chuyện gì khác hay không, ta không đảm bảo, hắc hắc” Người kia nghe vậy ho khan _Vậy thì không được ta phải đọc sách. Hai má vẫn mà đỏ ửng _Nga là sách gì khiến nàng say mê như vậy, ngay cả ta cũng ngó lơ _Sách chính là sách tiếp tục ho khan: - Nếu ngươi mệt mỏi hay là nghỉ ngơi trước đi. Nói đùa gì a, bồi nàng là phụ cái ta muốn chính là có thể ở bên cạnh nàng a. _Vậy không cần, ta cùng nàng đọc. Tấn Lâm vẫn tiếp tục mặt dày nói Lần này Giang Hiểu Nguyệt thật sự kinh ngạc không nhỏ ngẩng đầu lên nhìn Tấn Lâm _Ngươi đọc sách? Cả Tấn phủ ai lại không biết ngươi chán ghét đọc sách a, một chữ cũng không nhìn tới _Ân, chẳng phải là để sánh kịp với nàng sao _Nhưng sách ta đọc là về phong thủy, ngươi thực muốn đọc _Ách… haha, xem như ta chưa nói gì đi. “Phong thủy a, một chút ta cũng không muốn hiểu”. Tấn Lâm tiếp tục nói –Vậy, ta… ta nhìn nàng đọc. Rồi lại gãi gãi đầu miệng bất đắc dĩ cười cười Giang Hiểu Nguyệt nghe, gật gật đầu xem như đáp ứng sau đó mắt lại chuyển về quyển sách trên tay không nhìn tới Tấn Lâm nữa Một hồi sau _Băng nhi _Ân _Băng nhi _Ân _Băng nhi _Ân _Băng… _Ngốc. Giang Hiểu Nguyệt nhìn Tấn Lâm nhoài người trên bàn ngủ gật miệng không nhịn được nở nụ cươi, thầm mắng đại hỗn đản không những hỗn đản mà còn thích nói khoác nhưng sau đó vẫn à đứng dậy đi lấy áo phủ lên người Tấn Lâm sau đó tiếp tục đọc sách, khóe miệng vẫn còn vươn ý cười. _Băng nhi đừng tàn nhẫn như vậy a. _Thế nào tàn nhẫn? _Nàng không cho ta lên giường ngủ, kia chính là tàn nhẫn. Nguyên lai buổi tối Giang Hiểu Nguyệt một hai nhất quyết muốn trêu chọc Tấn Lâm nên tìm cớ không để hắn lên giường ngủ. _Ngươi chẳng phải rất thích ngủ ở thư phòng a, ở đây cũng không phải thư phòng _Ta khi nào nói thích ở thư phòng a, ta chính là thích ở phòng mình nhất, ở đây còn có nàng a. Nói xong liền cúi đầu như hài tử nan nỉ _Vậy dạo trước vì sao đến đó còn là rất thường xuyên a _.... _Chuyện này, còn không phải phụ thân bắt ta đọc sách sao, vì vậy ta ngủ lại cho thuận tiện a, tránh làm phiền nàng. Là viện cớ thôi được không, người ta trước kia cũng không như bây giờ được không _Vậy hiện tại không cần đọc sách? Giang Hiểu Nguyệt mỉm cười trong lòng trên vẫn là vân đạm phong kinh _Ách… nhưng là giường ở đây thoải mái hơn. Không chờ Giang Hiểu Nguyệt trả lời, Tấn Lâm nói tiếp: -Không nói với nàng đêm nay bổn thiếu gia sẽ ngủ ở đây là ai cũng không ngăn được. Sau đó lòng người ra phía sau Giang Hiểu Nguyệt lưng nhanh chóng hạ xuống phần giường bên trong, khiến Giang Hiểu Nguyệt bên này cũng là nhịn cười không được _Ngủ thôi Giang Hiểu Nguyệt nương theo nằm xuống giường, cùng hướng mắt lên trần nhà xung quanh chỉ còn lại tiếng thở của cả hai, im lặng một hồi lâu hai người đều không có chút buồn ngủ, cuối cùng vẫn là Tấn Lâm mở miệng trước _Băng nhi _Ân _Ngày mai nàng, có muốn cùng ta ra ngoài du ngoạn không? _.... _Băng nhi? Thấy người kia không trả lời, Tấn Lâm có chút sốt ruột _Ngươi muốn du ngoạn thế nào? Giống như lần trước? Ách đây đây là nói móc a _Haha, dĩ nhiên không phải ta đảm bảo sẽ không xảy ra như lần trước, chúng ta cùng ra ngoài du ngoạn, ta muốn giới thiệu với nàng những bằng hữu của ta a. Thành thân cũng một thời gian chúng ta cơ hồ vẫn chỉ lẩn quẩn trong Tấn phủ, thực chán a. Tấn Lâm gãi gãi đầu miệng cười gượng gạo _.... _Băng nhi? _.... _Chuyện này rất khó sao? _.... _Thật ra ta cũng vì muốn tốt cho nàng a, sợ nàng ngột ngạt, đến lúc đó nhạc phụ đại nhân còn không tìm ta tính sổ sao Vẫn không có trả lời _Băng nhi? _Ta đồng ý nói xong Giang Hiểu Nguyệt chưa để Tấn Lâm nói thêm liền bổ sung –Hiện tại ngủ thôi, ta mệt nhọc. Nói xong cả người xoay lưng về phía kia khiến Tấn lâm bên này vẫn chưa kịp phản ứng Tấn lâm cảm giác nàng kì lạ nhưng là nàng đã đáp ứng vì vậy cũng không dám hỏi nhiều chỉ có thể gật đầu nghe theo _Ân, mau ngủ thôi Đêm, thật khó ngủ a
|
CHƯƠNG 16: XÂU MỨT NGỌT NGÀO Sáng hôm sau Trên đường cái người đến người đi khắp nơi đều là tiếng rao hàng Tấn Lâm có cảm giác rất nhiều người nhìn mình chăm chú, không lẽ trên mặt mình có thứ gì? Sờ lên không có a. Bỗng nhiên cảm giác ánh mắt không phải nhìn mình mà chỉ thấy những con mắt sách lang híp híp nhìn vào Giang Hiểu Nguyệt. Nhìn sang người đi bên cạnh mình. Nàng một thân cạnh y dáng vẻ thanh tao trên gương mặt hiện lên cổ khí lạnh lùng nhưng không kém phần xinh đẹp. Ngũ quan tinh tế quả thật là nhan sắc không gì có thể ta được. Đưa mắt hung hăng liếc về hướng những tên sắc lang rồi cầm lấy tay Giang Hiểu Nguyệt chạy đi Băng trên đường đến một ngõ hẽm nói _Băng nhi, ta nói nàng dung mạo thật đẹp a. Ta không muốn để người khác nhìn nàng chằm chằm như vậy _Ân. Giang Hiểu Nguyệt vẫn vẻ mặt ung dung nhưng trong lòng lại cố nén cười sáng nay trong lòng không muốn đi nhưng tên hỗn đản này cứ nan nỉ nàng. Dù gì ở trong phủ suốt ngày cũng không làm gì nên cũng chấp nhận cùng hắn xuất phủ. Tự dưng đang đi lại bị hắn cầm tay chạy còn chưa kịp hỏi chuyện gì lại nghe hắn nói như vậy đúng là cũng có điểm đáng yêu _Ân gì mà ân. Để ta mang khăn lụa che mặt nàng a. Tấn Lâm nói từ trong tay áo móc ra cái khăn lụa che mặt Giang Hiểu Nguyệt lại. Rồi nắm tay nàng kéo ra ngõ nhỏ Giang Hiểu Nguyệt mắt thẳng tấp hướng tới mứt quả màu vị đại thúc đang bày bán trước mặt. Tấn Lâm theo ánh mắt nàng hỏi _Sao vậy? Nàng muốn ăn hả? Giang Hiểu Nguyệt hỏi lại –Có thể sao? Từ nhỏ sống trong phủ nàng ít khi được đi ra ngoài lại còn nói đến những món ăn bên ngoài nàng cũng chưa thực sự được ăn. Lần trước xuất phủ cùng tiểu Mai là đến tiệm tơ lụa nỗi tiếng nhất kinh thành để mua một vài vải về để may mặc cho mùa đông. Chứ đối với nàng xuất phủ ra ngoài quả thực không có nhiều lần _Thật không biết nàng lớn như vậy rồi còn ăn cái này. Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng chính mình đi tới ma hai xâu lấy giấy dầu cầm một xâu đưa cho Giang Hiểu Nguyệt –Nàng cầm lấy ăn đi Giang Hiểu Nguyệt tiếp nhận mứt quả, xốc khăn che mặt lên cắn một cái ngọt ngào thật a, không biết vì cái gì trong lòng lại càng ngọt ngào Tấn Lâm nắm lấy tay trái của Giang Hiểu Nguyệt _Đường xá kinh thành đông đúc không phải ta muốn nắm tay nàng nhưng nhớ nàng lạc mất, mẫu thân sẽ đánh chết ta. Nên ta thiệt thòi chút nắm tay nàng a. Tấn Lâm cười gian xảo tay nắm chặt bàn tay Giang Hiểu Nguyệt quả thật tay nàng thật mịn a Giang Hiểu Nguyệt như tiểu hài tử từ từ cắn mứt quả. Nàng không thèm để ý đến những lời Tấn Lâm nói. _Lão đại người đến rồi. Trần Khải ánh mắt tươi cười nhìn về hướng Tấn Lâm đang đi đến. Nhận thấy người đang đi bên cạnh Tấn Lâm tay còn nắm chặt thân thiết ngờ vực hỏi –Lão đại, đây là…. _À… Đây là Hiểu Nguyệt nương tử của ta a. Tấn Lâm mỉm cười híp mắt giới thiệu nàng rồi kéo ghế để nàng ngồi xuống mình cũng ngồi bên cạnh nàng. _Thì ra là đại tẩu. Ta là Trần Khải là huynh đệ của lão đại. Trần Khải đứng lên chắp hai tay chào nói. Lần trước lúc hoàng thượng ban hôn cho lão đại hắn cùng Dương Đức Quyền không có ở kinh thành nên không thể dự được hôn lễ của lão đại. Chỉ nghe nói người lão đại thành thân là Giang tiểu thư của thừa tướng. Nghe thiên hạ đồn đãi nàng nhan sắc khuynh thành quả thực là danh bất hư truyền. Đến tửu lâu thì Tấn Lâm đã tháo khăn che mặt nàng xuống. _Ân. Giang Hiểu Nguyệt mỉm cười nhẹ nhìn người đối diện cũng không nói gì nhiều. _Lão đại… Vị này chắc là đại tẩu rồi… Ta là Dương Đức Quyền rất vui được gặp đại tẩu a. Dương Đức Quyền cùng Phụng Linh từ trong bếp đi lên nhìn thấy Tấn Lâm đã đến ngồi bên cạnh còn là nữ nhân xinh đẹp khí chất quý phái nghỉ là Giang tiểu thư nương tử của Tấn Lâm liền háo hức chào mừng _Ân… Đệ cùng Phượng Linh ngồi xuống đi a. Tấn Lâm cũng tươi cười nhìn Dương Đức Quyền cùng Phượng Linh _Tiểu Lâm Lâm không ngờ ngươi cũng có phúc khí thật lớn a.. Phượng Linh ngồi xuống cạnh bên tay trái của Tấn Lâm mỉm cười trêu chọc nói a. Nàng cũng nghe danh tiếng của Giang Hiểu Nguyệt thiên kim phủ thừa tướng đã lâu hôm nay gặp mặt trong lòng cũng có chút tư vị không nói nên lời a _Haha. Đa tạ… đa tạ… Tấn Lâm mặt hớn hở tươi cười Giang Hiểu Nguyệt nhìn thấy Phượng Linh ánh mắt ban đầu là ngạc nhiên nàng cũng đã nhìn thấy nhiều nữ tử xinh đẹp nhưng nhìn người trước mặt này quả thực có phần mị lực không nhỏ mặt thanh mày tú. Càng không nghĩ người này lại như thế nào mà có thể gọi hắn là tiểu Lâm Lâm nghe thân mặt như vậy có chút không vui nhưng cũng rất nhanh che giấu. _Nguyệt nhi, nàng ăn nhiều một chút. Tấn Lâm trò chuyện vui vẻ cùng huynh đệ của mình cũng không quên gấp thức ăn cho nàng. Suốt buổi trò chuyện cứ thấy nàng im lặng nghĩ nàng chắc không thích nơi này a. _Tiểu Lâm Lâm sau không thấy ngươi gấp cho tỷ tỷ a. Phượng Linh mỉm cười nheo mắt nhìn Tấn Lâm. Ngữ điệu trêu chọc _Haha, A Quyền đệ còn không mau gắp thức ăn cho nàng a. _Ta… Dương Đức Quyền bị lão đại gọi tên mình cũng hốt hoảng _Đúng a… A Quyền còn không mau a… Trần Khải cùng hùa theo hắn cũng biết Dương Đức Quyền thật lòng yêu thích Phượng Linh nhưng vì bản tính như khúc gỗ nếu cứ im lặng như thế thì biết khi nào mới chinh phục được mỹ nhân a. _Phượng Linh, ta gắp cho ngươi miếng thịt a… Dương Đức Quyền cười gượng gạo đưa thức ăn vào chén Phượng Linh. Nhìn hành động ngượng ngùng của hắn làm cho Tấn Lâm cũng Trần Khải liền thích thú cười càng to hơn. _Không ngờ a, con nhà võ tướng như đệ cũng có lúc như tiểu nương tử mắc cở a… Tấn Lâm không chỉ cười to mà còn ngữ điệu trêu chọc không ngừng _ Phượng Linh, ta gắp cho ngươi miếng thịt a….. Trần Khải cố tình nháy lại giọng nói rồi cả hành động của Dương Đức Quyền khi nãy miếng thịt bỏ vào chén Tấn Lâm _Ân, đa tạ chàng a…. Tấn Lâm giả vờ cười e thẹn đưa miếng thịt lên miệng ăn mắt thì vẫn híp cười. Chữ chàng cũng được kéo dài Giang Hiểu Nguyệt nàng từ giờ chỉ ngồi ăn không nói gì, nghe những lời đối thoại của huynh đệ bọn họ không nhịn được cười. Không ngờ bọn họ nỗi tiếng ăn chơi phong lưu, cũng có những lúc trẻ con như thế. Đúng là phu quân này của nàng càng làm tò mò. _Tiểu Lâm Lâm ngươi ăn hết cho ta… Phượng Linh thẹn quá hóa giận gấp miệng cá lớn bỏ vào miệng Tấn Lâm đang cười làm hắn ngậm mồm lại. Nàng thật là hết cách nói với tên hỗn đản này chỉ cần có cơ hội liền chọc nàng và Dương Đức Quyền. _Haha… lão đại… Trần Khải đang cười to tính nói gì thêm bị miến thịt bò của Dương Đức Quyền đưa vào miệng làm hắn cũng cứng họng không nói được gì Tấn Lâm nhìn Trần Khải rồi nhìn hai người đang cúi đầu e ngại kia cười to. Cả bọn cũng hòa lên cười. Lâu rồi mới được vui như vậy a. Nhìn người bên cạnh cũng đang mỉm cười. Tuy chỉ là mỉm cười nhưng cũng khiến bản thân trở nên si ngốc a. ]----] _Minh Hiên ca ca, ta nghe nói huynh đang bị bệnh. Triệu Uyên nghe tin An Minh Hiên bị bệnh liền vội vàng đến An phủ để thăm hỏi sức khỏe người nàng yêu _Thần, tham kiến công chúa. Công chúa… _Được rồi… Huynh không cần đa lễ…. Triệu Uyên vội đỡ tay An Minh Hiên đứng dậy _Công chúa người đến tìm ta hẳn là có chuyện gì? An Minh Hiên từ ngày gặp Giang Hiểu Nguyệt hôm đó trở về liền sinh bệnh, hắn không tin được bản thân đã đánh mất Giang Hiểu Nguyệt. Hắn hận lão thiên gia tại sao lại đối xử như vậy với hắn _Ta.. Minh Hiên ca ca ta biết huynh còn buồn phiền chuyện Giang Hiểu Nguyệt thành thân. Nhưng ta thật hi vọng huynh có thể quên nàng ấy… Ta….thật sự rất… _Công chúa… Minh Hiên biết tâm ý của người… Nhưng ta đối với Nguyệt nhi vẫn là một lòng một dạ… Dù có như thế nào ta vẫn sẽ chờ nàng ấy… An Minh Hiên giọng nói yếu ớt nhưng cũng cứng rắn _Minh Hiên ca ca, sao huynh lại cố chấp như vậy nàng ấy bây giờ đã là thê tử của người khác. Cho dù huynh cả đời có chờ đợi nàng ta cũng không thể nào thành nương tử của huynh. Triệu Uyên ánh mắt đau buồn nhìn An Minh Hiên. _Công chúa nếu xem ta là bằng hữu thì người đừng nói chuyện này nữa. Ta chỉ muốn hỏi người một câu mong người có thể nói sự thật cho ta biết. _Hảo chuyện gì huynh cứ nói nếu ta biết ta sẽ nói huynh nghe _Chuyện hoàng thượng ban hôn là như thế nào? An Minh Hiên đã suy nghĩ rất nhiều hắn nghĩ mãi không ra làm sao hoàng thượng lại vô duyên vô cớ có thể ban hôn Tấn Lâm cho Nguyệt nhi. Rõ ràng chuyện hắn và Nguyệt nhi lưỡng tình tương duyệt khắp kinh thành đều biết. Tại sao hoàng thượng lại đánh gảy uyên ương. _Chuyện này… Triệu Uyên nhất thời biến sắc.. Nàng là không ngờ Minh Hiên sẽ hỏi nàng câu hỏi này nàng cũng không thể nào nói ra sự thật này… Nếu để Minh Hiên biết huynh ấy sẽ hận nàng cả đời này. _Chuyện này… là như thế nào? An Minh Hiên nghe thấy ngữ điệu ấp úng của Triệu Uyên thì lớn giọng hỏi _Kì thật chuyện này ta cũng không rõ chỉ là ta nghe được hoàng thượng giả trang xuất cung gặp phải thích khách vô tình được Tấn Lâm cứu…. Hoàng thượng hứa với hắn nếu hắn có chuyện gì muốn người nhất định sẽ đáp ứng…. Không lâu sau thì hoàng thượng hạ thánh chỉ ban hôn hắn cùng Giang Hiểu Nguyệt. Triệu Uyên chỉ còn cách nói dối như thế này… Nàng giờ chỉ biết đi đến đâu lo đến đó _Chuyện này là thật? Hoàng thượng xuất cung sau chuyện này ta không nghe phụ thân nói lại? An Minh Hiên có chút ngờ vực hỏi _Nữa năm qua huynh đến Giang Nam nên chuyện kinh thành huynh cũng sẽ không rõ. Chuyện hoàng thượng xuất cung chỉ có một số người biết. Đến ngay cả ta còn không biết. Chỉ là sau khi trở về hoàng thượng mới kể lại cho ta biết a. Không đợi An Minh Hiên phản ứng nàng lại nói tiếp _Huynh cũng biết Tấn Lâm hắn đam mê tửu sắc… Giang Hiểu Nguyệt lại là mỹ nhân đệ nhất kinh thành danh tiếng vang xa hắn đương nhiên muốn cưới nàng ấy về làm nương tử rồi a. _Tấn Lâm…. Tấn Lâm… Ngươi là tên ngụy quân tử… Ta nhất định sẽ giết chết ngươi… Tấn Lâm… A..a… An Minh Hiên ánh mắt bức bách hiện đầy tơ máu hắn còn tưởng Tấn Lâm là người tốt cố ý để mình cùng Nguyệt nhi gặp nhau. Ai ngờ hắn lại là tên ngụy quân tử… _Minh Hiên… Minh Hiên ca ca… Huynh đừng tức giận nữa… Triệu Uyên lần đầu nhìn thấy người thư sinh ôn nhu như An Minh Hiên mà nàng từng biết sát khí nặng như vậy. Nàng không thể tưởng tượng được nếu hắn biết chuyện này là do nàng cố ý an bày chắc… nàng thật sự không thể tưởng tượng được. _Ta.. ta phải đi giết hắn…. An Minh Hiên vùng ra khỏi cái ôm của Triệu Uyên… Hắn đang thật sự muốn giết người… _Minh Hiên ca ca, huynh nghe ta nói. Hiện giờ hắn đã là phu quân của Giang Hiểu Nguyệt. Nếu huynh giết chết hắn nhất định Giang Hiểu Nguyệt sẽ hận huynh… ta sợ đến lúc đó nàng ấy sẽ hận huynh cả đời _Ta không tin hắn chết Nguyệt nhi sẽ hận ta. Chúng ta là yêu thương nhau nếu không có hắn hiện giờ nàng là đã nương tử của ta. Nàng sẽ không vì một người xa lạ như hắn mà hận ta… Ta nhất định phải giết hắn.. giết hắn _Minh Hiên huynh bình tĩnh nghe ta nói. Hắn dù sao cũng là nhi tử của Tấn Phong. Nếu giết hắn huynh cũng sẽ phạm đại tội. Trước mắt huynh nên bình tĩnh. Chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách có được không. _Đa tạ người. Ta sẽ bình tĩnh. An Minh Hiên cuối cùng cũng trấn áp được cơn giận của bản thân. Công chúa nói đúng muốn giết chết hắn thì không phải là khó nhưng cần phải nghĩ cách lưỡng toàn kì mỹ hơn. _Huynh không cần khách sáo với ta. Vài ngày nữa trong cung sẽ mở yến tiệc nghe nói Tấn Lâm cùng Giang Hiểu Nguyệt cũng được mời. Trước mắt huynh nên nghỉ ngơi thật khỏe. Đến khi đó huynh có thể gặp lại Giang Hiểu Nguyệt rồi a. Triệu Uyên giả vờ cười gượng gạo. Nàng không thể làm gì khác hơn ngoài giả vờ vẻ mặt nàng để Minh Hiên hoàn toàn tin tưởng nàng. Vậy thì tâm tình của huynh ấy sẽ dần dần dành cho nàng _Ân, ta sẽ
|