Nàng Như Thế Nào A?
|
|
Có thể bớt hay lại chút được ko. Hay hết chịu nổi hà kakak
|
Hy vọng là lúc sau đừng ngược tâm nha tg
|
CHƯƠNG 55: SINH NHẬT KHÔNG THỂ QUÊN Sáng hôm sau, đúng như những gì tiểu Mai đã nói với Tấn Lâm. Giang Hiểu Nguyệt sau khi đến từ đường bái tế xong mẫu thân, nàng liền trở về phòng mình yên lặng ở đó, không nói câu gì. Tấn Lâm cũng theo nàng trở về phòng. Thấy nàng như vậy tâm liền đau nhói. Nhưng vẫn thủy chung không nói một lời chỉ ngồi bên cạnh cùng nàng. Giang Hiểu Nguyệt có chút mệt mỏi đến ngủ thiếp đi. Tấn Lâm đỡ nàng nằm xuống giường. Hôn nhẹ lên trán cao cao của nàng. Ánh mắt thương xót. Những năm trước, đều là nàng một mình chịu đựng, nhưng giờ đã có ta. Ta sẽ giúp nàng vượt qua nỗi ám ảnh này. Tấn Lâm, đi ra ngoài làm một số chuyện. Đến khi cánh cửa dần khép lại thì Giang Hiểu Nguyệt mới từ từ mở mắt, hướng nhìn cánh cửa ánh mắt buồn bã. Nàng không muốn Tấn Lâm, vì nàng buồn mà tâm trạng cũng buồn theo. Nàng biết, Tấn Lâm yêu thương nàng như thế nào. Nàng cũng muốn vượt qua nỗi ám ảnh này, nhưng thật sự đã nhiều năm như vậy, nàng cần thời gian. Đêm đến, sau khi dùng bữa tối xong, Tấn Lâm rũ Giang Hiểu Nguyệt cùng nhau đi dạo, Giang Hiểu Nguyệt tâm tình cũng đỡ hơn lúc sáng, nàng cũng gật đầu đồng ý. Tiểu Mai được Tấn Lâm cho trở về phòng nghỉ ngơi. Giờ chỉ còn hai người đang tay trong tay cùng nhau. Tấn Lâm dẫn nàng đến căn phòng hôm trước đã hỏi Giang Minh. Giang Hiểu Nguyệt bước chân khựng lại trước căn phòng này. Từ lúc nàng sinh ra đến giờ rất ít lần đến nơi này, nghe phụ thân kể lại đây là gian phòng lúc mẫu thân sinh nàng ra đã qua đời. Đôi tay run nhẹ trong lòng bàn tay của Tấn Lâm. Cảm nhận được sự hoảng sợ của nàng, Tấn Lâm nhẹ nhàng nói: _Băng nhi, đừng lo lắng. Đã có ta bên cạnh nàng. Theo ta.. Ánh mắt nhu tình nhìn Giang Hiểu Nguyệt Giang Hiểu Nguyệt cảm nhận được sự kiên định của Tấn Lâm, với nàng người này nàng còn tin hơn cả mạng sống. Giang Hiểu Nguyệt gật đầu nhẹ nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu không biết Tấn Lâm đang muốn làm gì? Tấn Lâm thấy nàng đồng ý nỡ nụ cười sáng lạng, tay siết chặt tay nàng hơn, tay còn lại đẩy nhẹ cửa phòng vào Cọt..kẹt Căn phòng dần dần mở ra, những gì Giang Hiểu Nguyệt nhìn thấy được chính là một khung cảnh lãng mạn, ánh sáng lập lòe của đom đóm chiếu rọi cả gian phòng. Từ trước đến nay, nàng chưa từng thấy nhiều đom đóm như vậy, khóe môi có chút cong lên, ánh mắt chăm chú nhìn những vệt sáng nhỏ đó. Tấn Lâm nhìn ngang qua góc cạnh này càng lê tôn lên sóng mũi cao ngần của nàng, làn da trắng noãn trong bóng tối vẫn có thể nhìn rõ, nhìn nàng lúc này cười thật trong sáng và hoạt bát. Tấn Lâm cưng chiều nói: _Băng nhi, nàng có biết ngày hôm nay đối với ta quan trọng như thế nào hay không? Ta đa tạ nhạc mẫu, người đã mang nàng đến với thế gian này, cũng nhờ có người ta mới có được một trân châu bảo bối như thế này. Là phụ mẫu ai không mong muốn hài tử của mình cả đời an yên, vui vẻ mà sống. Ta tin, ở trên trời nhạc mẫu cũng hy vọng nàng sống thật tốt, thật khoái lạc chứ không phải như bây giờ nhìn nàng dằn vặt bản thân mình, ưu tư. Nếu nhạc mẫu biết nàng như vậy người nhất định sẽ rất đau lòng. Băng nhi ngốc, mọi chuyện đã qua nàng hãy buông bỏ tảng đá này đi. Có ta và hài tử sẽ luôn bên nàng. Giang Hiểu Nguyệt cảm động vô cùng, nước mắt không tự chủ lại bắt đầu rơi, nàng nhụt vào lòng ngực Tấn Lâm, tay đánh thùm thụp vào nơi đó, ngữ điệu có chút trách móc nói: _Từ lúc quen biết chàng, ta liền hay dễ rơi lệ. Ta lại bị chàng khi dễ như thế. Tại sao, chàng lại tốt với ta như vây? Hiểu ta đến như vậy? Có phải chàng chính là thiên thần mà mẫu thân muốn dành tặng cho riêng ta chăng, thực đa tạ chàng. Đã đến bên đời ta. Thực đa tạ Lâm nhi. Giang Hiểu Nguyệt không đánh nữa mà siết hai tay bao quanh người Tấn Lâm ôm thật chặt. _Ân a, là ta không đúng khi dễ Băng nhi a. Nàng đừng khóc nữa, ta vẫn thích Băng nhi khối băng nha. Tấn Lâm cúi người nhìn nàng, đưa tay lau nước mắt cho nàng. Tấn Lâm từ nhỏ thường hay tập võ, cơ thể phát triển hơn những người bình thường một chút. Vì vậy đứng cùng Giang Hiểu Nguyệt, Tấn Lâm cao hơn nàng đến một cái đầu. _Hừ, lại khi dễ ta. Giang Hiểu Nguyệt trừng mắt nhìn Tấn Lâm, tay siết chặt eo người kia. Tấn Lâm cả người đau muốn nhảy dựng, nhưng miệng vẫn cười hề hề, cuối cùng Giang Hiểu Nguyệt tâm tình cũng đã bình phục. Tấn Lâm dìu nàng ngồi xuống bàn, trên bàn có một chiếc bánh trường thọ chính tay Tấn Lâm làm, cùng một ít bánh quế hoa Giang Hiểu Nguyệt yêu thích. Cả hai cùng nhìn nhau cười, ăn hết bánh trên bàn. Sau khi xong xuôi, cả hai quyết định sẽ ngủ lại nơi này. _Lâm nhi, đây là lần sinh thần vui nhất, hạnh phúc nhất từ lúc ta sinh ra đến giờ. Đa tạ chàng. Giang Hiểu Nguyệt cùng Tấn Lâm đang nằm trên giường, bụng nàng có phần to nên không thể xoay người ôm Tấn Lâm, chỉ quay đầu nhìn Tấn Lâm nói _Với ta, nàng còn khách khí. Tấn Lâm ánh mắt yêu thương nhìn nàng, xoay người ôm nàng, tay gác hờ lên bụng nàng _Đom đóm đó, thực đẹp, ta rất thích. Chàng khi nào có thể bắt nhiều như vậy a. _Đêm hôm trước, lúc nàng ngủ ta đã đi bắt. Sáng hôm nay cũng đi một chút, có điều buổi sáng khó bắt hơn. Nàng thích là được, ta hứa mỗi năm sinh thần của nàng, ta đều bắt đom đóm cho nàng. Tấn Lâm cười cười nói _Ân, có Lâm nhi thực tốt. Giang Hiểu Nguyệt đưa tay áp lên má Tấn Lâm nỡ hạnh phúc cùng mãn nguyện. _Hắc hắc, phu quân nàng chính là cực phẩm đó nha. Tấn Lâm được Giang Hiểu Nguyệt khen liền cao hứng nói _Lại nữa rồi. Giang Hiểu Nguyệt không thèm nhìn gương mặt không có tiền đồ của người kia, xoay mặt nhìn hướng trần nhà nhưng miệng vẫn giữ nguyên ý cười. _Ai nha, Băng nhi thực không nễ mặt mũi phu quân a. Tấn Lâm vẻ mặt ủy khuất chuồm người nhìn nàng _Đừng trưng bộ mặt đó a. Giang Hiểu Nguyệt miệng cười tinh nghịch, nhưng mắt nhắm lại né tránh ánh mắt bi ai của người kia nhìn nàng. _Ách, Băng nhi thực xấu xa. Không thèm nói với nàng nữa, ta ngủ đây. Nàng ngủ ngon. Tấn Lâm hôn lên trán Giang Hiểu Nguyệt rồi nằm ngây ngắn trở lại, rồi chìm vào giấc ngủ. Giang Hiểu Nguyệt nằm bên cạnh nghe thấy tiếng thở đều đều của Tấn Lâm. Biết hắn đã ngủ, nàng khó khăn xoay người qua, ôm Tấn Lâm, đầu nhụt vào hõm vai Tấn Lâm. Thủ thì nói: _Đời này của ta may mắn nhất chính là được gả cho chàng, hạnh phúc nhất chính là mang hài tử cho chàng. Chàng không những cho ta cả bầu trời, mà còn cho ta cả ý chí sinh tồn. Lâm nhi a.. Giang Hiểu Nguyệt cười ôn nhu nhìn Tấn Lâm đang ngủ, khẻ hôn lên má người kia, nàng xoay người lại khẽ nói: -Lâm nhi, ngủ ngon.
|
CHƯƠNG 56: NGỌT THẬT NGỌT A Một năm sáu tháng sau _Oe..oe… _Tiểu Tuyết nhi ngoan a, nội tổ mẫu cho con cái này a. Tấn phu nhân đang bế nội tôn của mình mà dỗ ngọt. Giang Hiểu Nguyệt sau khi mang thai cùng Tấn Lâm. Nàng hạ sinh cho Tấn gia một nữ hài tử. Tên gọi ‘Tấn Hiểu Tuyết’, nay đã được mười bốn tháng. Trên dưới Tấn gia đều cưng chiều tiểu nữ hài này. Một phần tính tình giống Tấn Lâm còn nhỏ, hiếu động lại còn hay khóc quấy. Với lại, Tấn gia rất lâu như vậy mới có cháu nhỏ trong nhà, nên một mực cưng chiều nàng. _Mẫu thân, chắc nàng lại muốn chơi xung quanh, nên mới khóc rối. Giang Hiểu Nguyệt ở bên cạnh Tấn phu nhân nói, giờ đã xế chiều, các nàng đang ở lương đình hóng mát. Phụ tử Tấn Phong vẫn còn ở quân doanh, nghe nói dạo gần đây quân Mông Cổ có ý định muốn xâm lược, trong thành cũng xuất hiện một số người Mông Cổ cải trang giả dạng, muốn thực hiện mưu đồ bất chính. Hoàng thượng vì chuyện này cũng phái người điều tra làm rõ. Cũng ra lệnh cho Tấn Phong đốc thúc chuyện tập luyện binh sĩ. Tấn Lâm hơn một năm qua, danh tiếng trong kinh thành lại được vang xa, không còn là tam thiếu gia ăn chơi quậy phá, trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, mà thay vào đó là những lời khen, truyền tụng. Nào là ‘Tấn Phong đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Trên dưới Tấn gia đều là võ tướng uy dũng. Đại ca Tấn Nhân thì trấn giữ biên cương, chiến công hiển hách từ nhỏ. Còn tiểu đệ thì mưu thao võ lược, tài bắn tên thiện xạ, võ công cũng cao cường. Chỉ cần Đại Tống còn Tấn gia phò trợ nhất định sẽ cường thịnh vạn tồn.’ Trong quân doanh, Tấn Lâm biểu hiện rất tốt, lại còn đối xử tốt với binh sĩ nên rất được lòng mọi người. Hoàng thượng sau khi biết tin cũng cao hứng trọng dụng người tài. Phong Tấn Lâm làm phó tướng. Tấn Nhân, đúng là nữa năm trước có thể trở về lại kinh thành. Nhưng không may, tình hình biên cương đột nhiên lại có biến, quân Mông Cổ đang nhắm nhầm xâm chiếm. Hoàng thượng liền hạ lệnh cho Tấn Nhân tiếp tục ở biên cương, khi nào bình ổn mới được trở về. Còn Tấn Như Thanh, hơn nữa năm trước trở về nhà. Trần Khải, nhiều lần đến Tấn phủ tìm Tấn Lâm thì vô tình gặp Tấn Như Thanh. Mặc dù có nghe nói Tấn Lâm có một tỷ tỷ dung mạo xinh đẹp. Nhưng Trần Khải chưa lần nào được gặp. Một phần lúc trước bọn họ mỗi lần gặp nhau đều là ở Hoa Mãn Lâu, một phần Tấn Như Thanh cũng ít ở nhà, nên cả hai chưa bao giờ gặp mặt. Nào ngờ, đến khi gặp nhau liền trúng tiếng sét ái tình. Trần Khải tính tình cũng tinh nghịch không kém Tấn Lâm. Tấn Như Thanh thì có phần trầm tính, cả hai bù trừ cho nhau. Trần Khải phải nhiều lần mặt dày mới có thể theo đủi được nàng. Cả hai cũng mới thành thân cách đây một tháng. Về phần Dương Đức Quyền và Phượng Linh thì cả hai cũng mời chào đón hài tử của mình. Phượng Linh hạ sinh được một nam hài. Tên gọi ‘Dương Tử’. Dương Đức Quyền cũng thuộc dòng dõi con nhà võ tướng. Giờ tình hình chiến sự lại căng thẳng, Dương Đức Quyền cũng đăng kí vào quân doanh, nơi Tấn Lâm đang giữ chức phó soái, để thao luyện. Một lòng góp sức cho Đại Tống. Tấn phu nhân thả Tấn Hiểu Tuyết trên người xuống, nàng liền đi bập bẹ đến chỗ Giang Hiểu Nguyệt ngồi. Giang Hiểu Nguyệt nhìn nữ nhi mình, ánh mắt sáng long lanh, mũi cao cao, đôi chân mày đen nháy rất giống Tấn Lâm. Giang Hiểu Nguyệt ánh mắt yêu thương nói: _Muốn nương bế con sao? Nữ hài tử nghe mẫu thân nàng nói, liền cười khanh khách đưa hai tay chuồm về phía nàng. Giang Hiểu Nguyệt cũng tươi cười, tiếp lấy cánh tay bụ bẫm của hài tử mình để nàng vào ngực vỗ vành. Tấn phu nhân nhìn hình ảnh trước mắt trong lòng cũng cao hứng. Giờ Lâm nhi của nàng đã được làm phụ thân, danh tiếng cũng không như xưa. Càng ngày càng được lão gia yêu thương. Lại có nương tử xinh đẹp cùng một nữ hài tử lém lĩnh bên cạnh. Làm mẫu thân như nàng cũng vui mừng không ít. Có lẽ quyết định năm xưa của nàng là đúng. Về phần Thanh nhi, nàng cũng yên bề gia thất xem như cũng an tâm, Trần Khải dáng người thư sinh, xem như cũng rất cưng chiều Thanh nhi. Chỉ còn Tấn Nhân, trưởng tử của nàng, vẫn chưa thành gia lập thất, cũng đã thật lâu rồi không được gặp Nhân nhi. Nghĩ vậy Tấn phu nhân vô thức thở dài _Mẫu thân, người lại nhớ đến đại ca sao? Giang Hiểu Nguyệt nghe tiếng thở dài của Tấn phu nhân thì hỏi, cũng đã hơn hai năm chung sống cùng nhau, đối với Tấn phu nhân nàng đã một lòng xem người là mẫu thân ruột thịt mình mà đối đãi, nàng cũng cảm nhận được Tấn phu nhân cũng rất yêu thương nàng. _Ân, chỉ là đã lâu rồi không gặp lại hắn. Lòng cũng chút nhớ mong _Người đừng buồn nữa. Con tin đại ca sẽ nhanh chóng trở về bên cạnh người thôi. Giang Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng an ủi, làm mẫu thân rồi nàng mới hiểu được tình cảm mẫu tử thiêng liêng như thế nào? Nhiều lúc nàng cũng từng suy nghĩ, nếu như lúc sinh Tiểu Tuyết nhi nàng cũng giống như mẫu thân mình năm xưa, phải lựa chọn.. nàng cũng sẽ chọn giữ lại cốt nhục của nàng và Tấn Lâm. _Mẫu thân, Nguyệt nhi. Hai người đang nói gì a? Tấn Lâm vừa mới từ quân doanh trở về, nay hoàng thượng có việc triệu Tấn Phong vào cung, nên Tấn Lâm cũng cho binh sĩ nghỉ sớm. Bản thân cũng hứng khởi trở về nhà để gặp Giang Hiểu Nguyệt cùng tiểu hài tử của mình, vừa đi đến lương đình đã thấy các nàng đang nói chuyện cùng nhau cũng nhiều chuyện hỏi _Phu quân, nay chàng về sớm a. Giang Hiểu Nguyệt tươi cười rạng rỡ nhìn Tấn Lâm đang ngồi bên cạnh nàng. _Ân, phụ thân vào triều. Nên được về sớm a. Tấn Lâm cười cười nói, rồi nhìn thấy Tấn phu nhân tròng mắt có chút đỏ thì lo lắng hỏi: -Mẫu thân, sao người lại khóc? _Không có a. Chỉ là bụi bay vào mắt ta thôi. Dạo gần đây nhìn con có vẻ ốm. Để ta sai tiểu Trúc làm canh bồi bổ cho con. À ừm.. Tiêu Khoan cũng vậy, nhìn ngươi cũng ốm đi rất nhiều. Tấn phu nhân nhìn Tấn Lâm nói, rồi quay sang nhìn Tiêu Khoan.. _Đa tạ phu nhân. Tiêu Khoan cảm động nói, hắn không chỉ cao hứng khi làm nô tài cận thân cho Tấn Lâm, mà còn cảm thấy bản thân may mắn vì là nô tài của Tấn gia. Cả nhà Tấn gia ai cũng là người tốt, đối xử với hạ nhân đều rất nhân từ. _Cha.. ẩm… Tấn Hiểu Tuyết rời khỏi lòng ngực Giang Hiểu Nguyệt, đưa tay về hướng Tấn Lâm môi xinh chúm chím nói _Haha, hảo a.. Để cha bế con. Tấn Lâm cười rạng ngời, bế hài tử trong lòng ánh mắt cưng chiều, yêu thương nhìn nàng. Nàng dung mạo xinh đẹp, nhìn y như Giang Hiểu Nguyệt không sai biệt chút nào, tính tình thì lại giống Tấn Lâm nghịch ngợm, tuy còn nhỏ nhưng lại rất thông minh lanh lợi, mỗi lần gặp Tấn Lâm đều đòi phụ thân ẩm nàng. Tấn Lâm đưa mũi cọ cọ lên gương mặt nhỏ nhắn của Tấn Hiểu Tuyết khiến nàng nhột cười đến khanh khách.. Giang Hiểu Nguyệt nhìn cảnh phụ tử hai người họ đùa giỡn cùng nhau cũng mỉm cười mãn nguyện. Sắc trời ngà tối dần, Tấn Hiểu Tuyết cũng ngủ say trong lòng Tấn Lâm. Cả nhà ba người Tấn Lâm cùng nhau trở về phòng mình, Tấn Lâm một tay bế nữ hài, một tay mười ngón tương khấu cùng Giang Hiểu Nguyệt chậm rãi đi. Đối với Tấn Lâm Tiểu Tuyết nhi như là món quà vô giá mà Giang Hiểu Nguyệt đã dành tặng cho hắn. Không những thế Tiểu Tuyết nhi còn chính là sự kết tinh tình yêu của cả hai. Trong lòng luôn tự nói rằng bản thân phải cường đại hơn, giỏi giang hơn để có thể bảo vệ hai người nữ nhân vô giá này của mình. Thật sự mà nói, cũng nên đa tạ lão bản, nếu không có nàng thì làm sao Tấn Lâm có thể có hạnh phúc trọn vẹn như hôm nay. Đã hơn gần hai năm không gặp lại nàng, không biết nàng ấy đang như thế nào. Tấn Lâm liền nói: _Băng nhi, không biết lão bản nàng ấy như thế nào a? _Lâm nhi, có phải đang nhớ Lâm Ninh Tĩnh đúng không? Giang Hiểu Nguyệt trừng mắt nhìn Tấn Lâm, hàn khí trong người cũng bắt đầu lan tỏa _Ách, nào có, ta chỉ nói vậy thôi a? Nếu có cơ hội gặp lại nàng ấy, ta nhất định phải đa tạ nàng ấy. Tấn Lâm có chút run rẩy nói, mỗi lần nhắc đến Lâm Ninh Tĩnh thì Giang Hiểu Nguyệt liền lấy lại vẻ đạm nhạt như lúc trước, khiến Tấn Lâm có chút lo sợ, không hiểu nàng vì sao lại như vậy _Ân, ta biết tấm lòng của chàng. Nhưng mà sau này chàng không được nhắc nữ nhân khác trước mặt ta. Giang Hiểu Nguyệt cũng buông lỏng một chút, nàng biết Tấn Lâm không có ý gì, nhưng là nữ nhân nàng cũng ghen a. Đặc biệt người đó cũng yêu thích phu quân nàng. Nàng cũng mong có cơ hội gặp lại Lâm Ninh Tĩnh để đa tạ nàng, nhưng có điều từ miệng Tấn Lâm nhắc nàng lại cảm thấy không vui _Haha, thì ra Băng nhi nàng ghen a. Sao nàng lại đáng yêu như thế a. Tấn Lâm dừng chân lại, đưa tay lên nựng má nàng, cười đến rạng ngời. Đến giờ mới biết tại sao mỗi khi nhắc Lâm Ninh Tĩnh, thái độ của Giang Hiểu Nguyệt lại thất thường. Bản thân, Tấn Lâm xem Lâm Ninh Tĩnh như muội muội chuyện này Giang Hiểu Nguyệt cũng biết, nhưng chuyện Tấn Lâm không biết chính là Lâm Ninh Tĩnh không xem hắn là ca ca, mà xem hắn là người yêu đối đãi. _Hừ, ta ghen, chàng rất cao hứng sao. Giang Hiểu Nguyệt nói _Haha, nhìn xem nàng thực đáng yêu. Tấn Lâm cười híp mắt đưa tay lên tóc nàng xoa xoa. Giang Hiểu Nguyệt không thèm đôi co với Tấn Lâm nữa, một mạch thẳng về phòng. Tấn Lâm không dám đi quá nhanh, sợ tiểu hài tử sẽ tỉnh giấc nên đành đi chậm chậm. Tí chỉ cần dỗ ngọt nàng một xíu là xong a. Tấn Lâm nhìn bóng dáng khuất dần của Giang Hiểu Nguyệt cười hạnh phúc, nói với Tấn Hiểu Tuyết đang ngủ say trên người mình: _Tiểu Tuyết nhi, mẫu thân con giận ta rồi, chúng ta mau đi dỗ dành nàng a.
|
CHƯƠNG 57: HỢP SỨC - ÂM MƯU Phủ công chúa _Oe..oe _Hài nhi ngoan, nín đi a. Triệu Uyên tay vỗ về hài tử trên tay. Sau khi Giang Hiểu Nguyệt hạ sinh hài tử thì không lâu sau nàng cũng hạ sinh một tiểu công chúa. Tên gọi ‘An Nhược Vũ’ _Khóc cái gì mà khóc, ngươi có nín cho ta không? An Minh Hiên nằm bên cạnh nghe tiếng khóc của hài tử hắn, càng cảm thấy bực bội. Đã gần hai năm, hắn cũng chưa gặp lại Giang Hiểu Nguyệt, lại còn nghe được tin nàng có con cùng tên ngụy quân tử kia trong lòng cần oán giận. _Oe..oe.. Có tiếng nạt lớn, tiểu công chúa càng khóc lớn hơn. Triệu Uyên không muốn đôi co với An Minh Hiên, nàng bế tiểu công chúa ra khỏi phòng, đưa cho vú nuôi, chăm sóc nàng. Sau đó, mới quay trở về phòng nhìn An Minh Hiên đưa lưng về phía mình đang ngủ nàng liền tức giận, tốc chăn ra khỏi người hắn quát: _ An Minh Hiên, ngươi không yêu ta cũng được? Nhưng nàng là hài tử của ngươi? Ngươi cũng không thể yêu thương nàng được sao? _Hừ? Không phải chính công chúa muốn có hài tử sao, vậy thì cứ làm tốt trách nhiệm của công chúa đi, đừng kéo ta vào. An Minh Hiên hững hờ đáp Triệu Uyên nghe xong cả người chấn động, nàng không ngờ một người thư sinh lương thiên lúc trước nàng ngưỡng mộ đã biến đâu mất, mà bây giờ hiện ra trước mắt nàng là một An Minh Hiên máu lạnh, nhẫn tâm vô cùng tàn độc. Kể cả nữ nhi của hắn, hắn cũng không hề yêu thương. Triệu Uyên nước mắt rơi không ngừng, tay nắm chặt hướng lồng ngực trái. _Công chúa, không biết chuyện người đã hứa với ta, khi nào mới thực hiện? Ta đã đợi quá lâu? An Minh Hiên không quan tâm nàng ấy đang như thế nào mà vẫn điềm nhiên hỏi Chát… Triệu Uyên nóng giận tát mạnh vào mặt An Minh Hiên, nàng nghiến răng nói: _Ngươi, đúng là bỉ ổi. Xem như ta đã nhìn lầm ngươi. Triệu Uyên lúc đó nàng chỉ nói để lừa gạt An Minh Hiên, nàng đánh cược thời gian bên nhau lâu ngày, nàng đối xử thật tâm với hắn sẽ được hắn động tâm, nàng đánh cược nếu có hài tử nhất định hắn sẽ suy nghĩ lại. Nhưng nàng đã hoàn toàn sai, thứ An Minh Hiên hắn muốn chỉ là được lên giường cùng Giang Hiểu Nguyệt. _Haha, ta biết công chúa sẽ nuốt lời. Phi, nói cho nàng biết, ta không cần nàng giúp, một mình ta vẫn có thể làm được. An Minh Hiên tay xoa xoa má, quát lớn tiếng rồi cầm trường bào đi ra ngoài. Triệu Uyên, hoàn toàn gục ngã, nàng ngã quỵ xuống đất, khóc như mưa. Khóc cho bao nhiêu lần ngu xuẩn, cố chấp dành lấy trái tim người không thuộc về nàng. Khóc cho sự cao ngạo của nàng vì hắn mà mất đi, khóc cho hài tử của nàng có một phụ thân tàn nhẫn như thế. ‘An Minh Hiên, kể từ ngày hôm nay ta sẽ quên ngươi? Quên kẻ bạc tình như ngươi? Triệu Uyên, ta xin thời’. Khách Điếm Vạn Lai _An công tử, đêm khuya như vậy ngươi đến tìm ta có chuyện gì hay sao? Giọng một nam tử vang lên, thoạt nhìn dáng người cao to lực lưỡng, tóc được dấu sao cái mũ, bộ râu dài ngây mép, có vẻ không giống như người trung nguyên. _Ta đồng ý chuyện ngươi đã nói. An Minh Hiên lạnh nhạt đáp, ‘Triệu Uyên tất cả mọi chuyện này đều là do ngươi ép ta, đừng trách ta vô tình với huynh muội các ngươi.’ _Hahah, rất tốt, ngươi mau vào trong. Nam tử kia cười lớn tiếng nói Nam tử kia chính là Sát Hợp Đài tướng quân Mông Cổ. Hắn được lệnh của đại ca mình Oa Khoát Đài đến trung nguyên thăm dò tình hình. Khi hắn cùng thuộc hạ mình đến kinh thành, có nghe danh tiếng của Tấn Lâm tam công tử Tấn Phong. Lúc trước, khi hai nước còn giao chiến, Sát Hợp Đài đã có lần giao đấu với Tấn Phong, người này trí dũng song toàn, uy phong lẫm liệt đúng là đối thủ nặng kí. Mỗi lần hắn xuất binh đều chiến thắng, điều này cũng khiến huynh đệ Sát Hợp Đài và Oa Khoát Đài lo lắng. Sau khi thương tổn binh lực, Thành Cát Tư Hãn – Đà Lôi quyết định nghị hòa. Trưởng tử Tấn Nhân của hắn, tính tình cương trực, anh dũng thiện chiến, suốt những năm qua luôn ở biên cương trấn giữ. Danh tiếng cũng vang xa, Sát Hợp Đài cũng đã từng nhìn thấy con người này một lần, đúng là phong thái nhà võ tướng. Tuổi còn trẻ nhưng so với Tấn Phong oai phong, lẫm liệt cũng không quá khác biệt. Có điều, thú vị vẫn là tam công tử Tấn Lâm. Nghe nói lúc trước hắn chỉ là tên tiểu bạch kiểm suốt ngày ăn chơi lêu lỏng, chẳng ra trò trống gì, nhưng sau này đột nhiên lấy được thiên kim tiểu thư Giang gia tính tình liền thay đổi, chỉ có mấy năm ngắn ngủi danh tiếng lại được vươn xa, anh hùng xuất thiếu niên, người này nghe nói còn mưu thao võ lược hơn cả Tấn Phong. Sau khi khôi phục lại nhân mã, Thành Cát Tư Hãn ngày ngày luyện tập ba quân, quyết tâm xâm chiếm Đại Tống một lần nữa. Thành Cát Tư Hãn cũng có phần e ngại Tấn Phong, lần này phái Sát Hợp Đài trà trộn vào kinh thành cũng mong muốn hắn có thể tìm cách hạ sát Tấn Phong. Có như vậy Đại Tống mới nhanh trở thành miếng mồi thơm ngon được. Cách đây vài hôm, Sát Hợp Đài đang ở Hoa Mãn Lâu thì vô tình gặp được An Minh Hiên, nghe thuộc hạ đi theo bên cạnh hắn gọi hắn là phò mã. Nhìn bộ dạng say khướt của hắn, cùng ánh mắt tràn ngập thù hận miệng thì lẩm bẩm đòi giết Tấn Lâm. Nghe đến tên Tấn Lâm, Sát Hợp Đài cảm thấy quen tai, liền hỏi một nữ tử lầu xanh về chuyện của vị phò mã này. Nguyên lai, hắn với Tấn Lâm là cừu nhân, lại còn không đội trời chung. Sát Hợp Đài ánh mắt gian trá nhìn An Minh Hiên bàn bên cạnh. Người này thân phận phò mã, nếu hợp tác với hắn giết chết Tấn Lâm cũng có thể dụ Tấn Phong đến giết luôn cả hai. Như vậy, xem như ta lập được đại công. Chỉ còn Tấn Nhân thì có thể làm được những gì? Nghĩ là làm, Sát Hợp Đài đến bên bàn An Minh Hiên nói: _Thảo dân bái kiến phò mã _Ân, ngươi là ai, sao biết thân phận của ta? An Minh Hiên trong người có chút men, cũng đã say nhiều, nghe thấy ai gọi hắn là phò mã lại còn hành lễ liền nheo mắt nhìn đối phương đánh giá _Ta là ai không quan trọng, nhưng ta có thể phân ưu cùng phò mã gia a. Sát Hợp Đài tươi cười nói _Ngươi biết ta muốn gì sao? Haha… An Minh Hiên cười lớn nói, hắn trong lòng thầm nghĩ lại là một tên lừa gạt _Giết Tấn Lâm, cướp Giang Hiểu Nguyệt. Sát Hợp Đài nhẹ nhàng đáp Bang… Tiếng chung rượu trên tay An Minh Hiên rơi xuống, bộ dáng một phần bị câu nói kia làm chấn động đến thanh tỉnh, nhìn kĩ người trước mặt nói: _Ngươi là người Mông Cổ. An Minh Hiên lúc ở Giang Nam nhiều lần buông tơ lụa giúp cựu phụ cũng có đi đến vài nơi sát với Mông Cổ, cũng từng nhìn thấy cách họ ăn mặc như thế nào, cách nói chuyện lẩn đầu tóc, tuy người trước mặt đã cải trang nhưng trong đôi mắt sâu thẳm của họ với bộ râu này thì An Minh Hiên chắc chắn người này chính là người Mông Cổ. _Haha, phò mã đúng là anh minh a, ta như thế này còn để ngươi nhận ra, tại hạ bái phục. Sát Hợp Đài hào sảng nói _Nói, ngươi có mục đích gì? An Minh Hiên cũng không vòng vo hỏi thẳng người đối diện _Ta cũng như ngươi, đều muốn giết Tấn Lâm. Hắn chết ngươi sẽ có Giang Hiểu Nguyệt _Tại sao ta phải hợp tác với ngươi. Ta một mình cũng có thể giết hắn. _Haha, xin phép ta nói thẳng, nói ngươi thể giết hắn thì bây giờ đã không ngồi đây mượn rượu giải sầu a. Sát Hợp Đài nhếch mép nói _Ngươi.. An Minh Hiên tức giận đập mạnh xuống bàn, đứng dậy nhìn Sát Hợp Đài thét lớn: -Chuyện ta muốn nhất định sẽ làm được, ta không phải là người bán nước cầu vinh, ngươi nhanh chóng rời khỏi kinh thành đi, nể tình ngươi ta cũng có chút quen biết ta hảo tâm nhất nhở ngươi. _Haha, phò mã đừng nóng giận, ta sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ. Ta ở khách điếm Vạn Lai chờ tin tốt của ngươi. Sát Hợp Đài cũng không tức giận chỉ điềm nhiên nói, sau đó cùng thuộc hạ rời khỏi Hoa Mãn Lâu.
|