Nàng Như Thế Nào A?
|
|
CHƯƠNG 59: BIẾN CỐ (2) Tấn Phong thấy Tấn Lâm cứu được người cũng không vùng vần lập tức tấn công hướng Sát Hợp Đài, hắn không ngờ thân thủ Tấn Lâm nhanh như vậy, đúng là đã khinh địch rồi. Bản thân cũng chật vật chống trả những đường kiếm của Tấn Phong. Tấn Lâm cởi trói cho Tấn phu nhân cùng Giang Hiểu Nguyệt, ôm nàng vào lòng. Tiểu Tuyết nhi được phụ thân bế nàng liền nín khóc. An Minh Hiên khóe mắt co giật nhìn cảnh tượng trước mắt tức giận quát: _Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau giết hắn cho ta? Tấn Lâm đưa con cho Giang Hiểu Nguyệt, đánh trả đối thủ. Có điều bọn chúng còn quá đông, Tấn Lâm không bảo vệ được hết các nàng, mẫu thân hắn đang bị một tên hắc y nhân dùng kiếm chỉ vào. Tấn Phong bên nàng thấy phu nhân hắn gặp nguy hiểm liền dùng một chưởng đánh mạnh vào Sát Hợp Đài khiến hắn văng ra, sau đó phi thân về hướng hắc y nhân, một kiếm đâm xuyên đối phương. Tấn phu nhân trong lòng mừng rỡ ôm lấy Tấn Phong, chỉ cần chậm một khắc nữa có thể nàng sẽ không bao giờ thấy được người này nữa. Tấn Phong biết nàng đang hoảng sợ cũng nhẹ nhàng trấn an, vỗ lấy lưng nàng. Phía xa, một tên hắc y nhân đang giương cung hướng vào người Tấn Phong xuyên đến, Tấn Lâm mắt nhìn thấy hướng mũi tên đang bay thẳng đến phụ thân hắn, liền la lớn: -Phụ thân, cẩn thận. Ném thanh kiếm trên tay đến hướng mũi tên, mũi tên lệch sang một hướng nhưng vẫn đâm xuyên thủng qua bắp chân Tấn Phong. ‘Sựt’. Tấn Phong rút mạnh mũi tên ra khỏi chân mình, phóng mạnh đến tên hắc y nhân đang cầm cung, giữa trán đối phương khiến hắn trừng mắt ngã xuống. Tấn Phong cũng ngã người về hướng Tấn phu nhân. _Lão gia… Tấn phu nhân ôm Tấn Phong trong người gào thét, nước mắt nàng cũng không kiềm chế được nữa _Ta không sao, nàng đừng lo _Phụ thân. Tấn Lâm, Giang Hiểu Nguyệt đồng thời la lớn nhìn về hướng Tấn Phong. An Minh Hiên thấy hai người bọn họ không cảnh giác liền nhanh chóng đoạt Tiểu Tuyết nhi trên tay Giang Hiểu Nguyệt. Giang Hiểu Nguyệt cảm nhận được ý đồ của người kia, nàng xoay người lại gọi lớn Tấn Lâm: _Phu quân, Tiểu Tuyết nhi.. Giang Hiểu Nguyệt tay nhanh như cất giao Tiểu Tuyết nhi cho Tấn Lâm, Tấn Lâm liền nhận lấy Tiểu Tuyệt nhi trên tay, tay kia vừa vung chưởng về hướng An Minh Hiên nhưng chưa chưởng được vào người đối phương, một chưởng đó liền chuyển sang hướng khác. An Minh Hiên gian xảo, chắn trước mặt hắn chính là Giang Hiểu Nguyệt. Trên tay cầm kiếm hướng lên cổ nàng, lớn giọng nói: _Haha, Tấn Lâm sao ngươi không chưởng a? Nếu chết mà có nàng bồi tán theo, ta thực hài lòng. _An Minh Hiên, ngươi thật vô sỉ. Giang Hiểu Nguyệt né tránh môi của hắn khi muốn hôn lên má nàng, nàng lạnh lùng nói _Ngươi, mau thả nàng ra. Tấn Lâm tức giận quát, lại nói tiếp:-Ngươi thân là phò mã Đại Tống lại cấu kết với người Mông Cổ ám hại mệnh quan triều đình, lương tâm ngươi đúng là bị chó tha. _Chó tha, hừ.. Chẳng phải đều là ân đức của ngươi mang lại sao? An Minh Hiên thét lớn, nói tiếp:-Muốn nàng sống, ngươi mau quỳ xuống cho ta? _Không được. Phu quân, chàng không được quỳ. Giang Hiểu Nguyệt nói _Mau quỳ cho ta, nếu không đừng trách ta vô tình. An Minh Hiên mất hết lý trí giờ trong đầu hắn chỉ ngập tràn thù hận đối với Tấn Lâm, kiếm khứa nhẹ vào cỗ trắng nõn của nàng khiến nó chảy máu _Đừng, ta quỳ, ngươi đừng làm tổn thương nàng. Tấn Lâm tay bế chặt Tiểu Tuyết nhi, từ từ quỳ xuống, nuốt tức giận vào lòng. Tiểu Tuyết nhi, rất ngoan nàng im lặng nằm trong vòng tay phụ thân nàng không hề khóc một tiếng _Phu quân… Giang Hiểu Nguyệt hốc móc đỏ lên ánh mắt đau xót nhìn Tấn Lâm _Haha, xem như ngươi cũng rất biết điều. An Minh Hiên cười sảng khoái, đẩy thanh kiếm dưới chân về hướng Tấn Lâm nói: -Ngươi, chặt ngón tay cho ta, từng ngón từng ngón… Ta muốn nhìn thấy ngươi chịu giày vò… _Ngươi giết ta đi… Giang Hiểu Nguyệt tức giận nói lớn, nàng thà chết cũng không muốn Tấn Lâm vì nàng bị tổn hại. Đưa cổ mạnh về hướng kiếm của An Minh Hiên. An Minh Hiên thấy nàng hành động dại dột buông kiếm xuống, dùng ta ấn chặt cổ nàng, tức giận nói _ Giang Hiểu Nguyệt nàng vì hắn mà ngây cả chết cũng không sợ? Tấn Lâm, ngươi còn không mau hành động ta lập tức để nàng uyên sinh. An Minh Hiên tức giận cực độ nói ‘Phụp’ _A… Tiếng la thất thanh của Tấn Lâm, ngón tay út bị lìa khỏi bàn tay _Không, phu quân.. Giang Hiểu Nguyệt nước mắt đầm đìa, nàng không giữ được bình tĩnh nữa, cắn chặt lên tay An Minh Hiên, An Minh Hiên cánh tay đau buốt liền đẩy nàng ra, Giang Hiểu Nguyệt liền chạy đến bên cạnh Tấn Lâm. _Nguyệt nhi, nàng có sao không? Tấn Lâm yêu thương nhìn trên cổ nàng đang vướng máu đau lòng nói _Sao chàng lại ngốc như vậy? Giang Hiểu Nguyệt nước mắt lưng tròng ôm chặt Tấn Lâm hơn Lúc này, Sát Hợp Đài cũng dần dần khỏe lại một chút, hắn thấy Tấn Lâm đang ôm Giang Hiểu Nguyệt, hắn liền vung chưỡng đến, Giang Hiểu Nguyệt nhìn thấy nguy hiểm liền đẩy Tấn Lâm sang một bên, trúng chưởng của Sát Hợp Đài, Giang Hiểu Nguyệt thân thể chao đảo ngả xuống vực, Tấn Lâm lúc này mới thanh tỉnh mắt nhìn thấy Giang Hiểu Nguyệt sắp rơi xuống vực, không nghỉ nhiều liền đưa tay bắt lấy tay nàng, tay còn lại vẫn còn bế Tiểu Tuyết nhi, lúc này đột nhiên Tiểu Tuyết nhi khóc thất thanh. Sát Hợp Đài định vung chưởng đánh về hướng Tấn Lâm nhưng không ngờ lại bị Tấn Phong xuất chưởng trước. Tấn Phong dùng hết sức lực cuối cùng đánh về phía Sát Hợp Đài lúc này, khiến hắn không đỡ kịp chết ngay tại chổ. _Nguyệt nhi, nàng phải nắm chặt tay ta… Tấn Lâm gào thét nói, giọng nói run run lo lắng _Lâm nhi, không kịp nữa rồi. Mau buông tay, nếu không chàng cũng sẽ rơi xuống. Giang Hiểu Nguyệt bị trúng một chưởng của Sát Hợp Đài khóe miệng cũng ra máu, cả người như vô lực _Không được, nàng không được có chuyện gì, ta không thể mất nàng. Tiểu Tuyết nhi cũng không thể mất nàng. Tấn Lâm giọng khẩn cầu tha thiết, hắn sợ sợ sẽ đánh mất Giang Hiểu Nguyệt mãi mãi, nhìn nàng cả người đầy máu lòng quặng đầy chua xót. _Haha, Tấn Lâm.. để ta xem lần này ai còn có thể cứu ngươi… An Minh Hiên một chân giẫm lên người Tấn Lâm khiến Tấn Lâm nôn ra máu _Lâm nhi, chàng mau buông tay. Giang Hiểu Nguyệt nhìn Tấn Lâm bị thương lòng đau như ai cắt, nàng nài nĩ người kia buông tay nàng, nhưng Tấn Lâm lại càng siết chặt hơn _Nàng chết, ta sẽ cùng chết với nàng… Tấn Lâm ngữ khí cương quyết nói Giang Hiểu Nguyệt lại khóc, nước mắt của hạnh phúc. Nàng nhìn Tấn Lâm thật kĩ như muốn lưu giữ đi khoảnh khắc này, tay nàng cũng dần dần thả ra… Nàng nghẹn ngào nói: _Tiểu Tuyết nhi đã mất mẫu thân, càng không thể mất phụ thân. Chúng ta mang nàng đến thế gian này để cho nàng hạnh phúc, chứ không được cướp mạng nàng, Lâm nhi.. nghe ta.. Chàng và con phải sống thật tốt, ta cả đời này… sẽ luôn nhớ đến hai người. Giang Hiểu Nguyệt nỡ nụ cười thực khuynh thành, rồi dần buông tay ra, nàng cũng đã hết khí lực để cầm lấy tay đối phương. _KHÔNG… NGUYỆT NHI NÀNG KHÔNG ĐƯỢC BỎ TA MÀ ĐI… A… Tấn Lâm cả người điên dại sát khí đằng đằng, quay đầu nhìn An Minh Hiên đang giẫm lên lưng mình, tay bắt lấy chân hắn khiến hắn ngã nhào xuống. Một tay dùng kiếm đâm mạnh vào ngực hắn, khiến hắn chết ngây tại chổ, hai mắt vẫn còn trừng to nhìn Tấn Lâm.
|
CHƯƠNG 60: NÀNG CHẾT TA CŨNG NGUYỆN CHẾT CÙNG NÀNG Tấn Lâm bế Tiểu Tuyết nhi trên tay đi về hướng Tấn Phong và Tấn phu nhân. Cả hai lão nhân gia đang nước mắt đang ròng rã rơi. Tấn Lâm, đặt Tiểu Tuyết nhi xuống bên cạnh hai người. Cả người quỳ xuống vấp đầu ba cái, giọng nói khàn khàn: _Phụ thân, mẫu thân hài nhi bất hiếu không thể phụng dưỡng cha nương đến già. Tiểu Tuyết nhi con xin giao lại cho cha nương. Con không thể để Nguyệt nhi một mình cô độc như vậy? _Lâm nhi, không đươc, ta đã mất Nguyệt nhi không thể mất luôn con. Tấn phu nhân gào khóc thảm thiết nói, nhìn Giang Hiểu Nguyệt gieo mình xuống đáy vực nàng đau lòng đến cỡ nào nay Tấn Lâm lại muốn bồi tán cùng nàng, thử hỏi mẫu thân như nàng làm sao có thể chịu được _Lâm nhi.. Tấn Phong lần đầu tiên rơi lệ, hắn là tướng quân, là lão gia, là trượng phu, là phụ thân từ trước đến giờ luôn uy dũng nhưng mà lần này hắn cũng trở nên yếu mềm, đối với hắn Tấn Lâm là đứa con mà hắn yêu thương nhất. Giang Hiểu Nguyệt cũng là con dâu tốt, giờ chứng kiến phu thê bọn chúng như thế, hắn thật sự đau xót cũng chỉ có thể nó gọi được tên Tấn Lâm _Cha nương bảo trọng. Tấn Lâm quẹt đi nước mắt, sự bi ai thống khổ nhất chính là tận mắt nhìn Giang Hiểu Nguyệt chết trước mặt hắn nhưng lại không cứu được nàng. Tấn Lâm tiến thẳng về hướng vực thẳm lao mình xuống. _Lão đại, ngươi làm gì vậy? Dương Đức Quyền từ quân doanh trở về phủ, đi ngang qua nơi này thì thấy thi thể người chết không ít bọn họ đều là những tên hắc y nhân, lại thấy tiêu Khoan nằm một bên người cũng đầy máu, còn có Tấn tướng quân cùng Tấn phu nhân. Trong lòng cả kinh hốt hoảng, tiếng khóc thê lương của hài tử cứ văng vẳng không ngừng, lại nhìn thấy Tấn Lâm đang lao mình xuống vực. Dương Đức Quyền phi ngựa xuống chạy đến ôm Tấn Lâm lại ngăn, bản thân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì _A Quyền, ngươi mau buông ta ra. Tấn Lâm vùng vẫy khỏi người đối phương nhưng bản thân trước đó đã bị thương, cả người có chút kiệt sức _Đức Quyền, con mau ngăn Tấn Lâm lại, hắn muốn nhảy vực tự sát…Mau ngăn hắn lại.. Tấn phu nhân giọng run rẫy nói _Thả ta ra. Tấn Lâm quát mạnh dùng sức lực cuối cùng thoát ra khỏi người Dương Đức Quyền. Dương Đức Quyền bị Tấn Lâm đẩy ra khiến hắn té ngửa ra đất, tay rướm máu. Dương Đức Quyền cũng không nghĩ nhiều bật người ngồi dậy dùng hết sức đánh vào cổ Tấn Lâm khiến người kia ngât xỉu, mới thở phào nhẹ nhõm Bên đây, phu thê Tấn Phong tâm tình cũng được buông lỏng, Tấn phu nhân nhìn nội tôn nàng khóc không ngừng, đau lòng bế Tiểu Tuyết nhi trên tay, vỗ về nàng. Tấn phủ _Không.. Nguyệt nhi.. Tấn Lâm tỉnh dậy sau cơn ác mộng, nhìn khắp căn phòng hương thơm quen thuộc của Giang Hiểu Nguyệt vẫn còn vẹn nguyên nơi này, nhưng lại không thấy thân ảnh nàng nữa. Bên ngoài trời đang đổ cơn mưa tầm tả, Tấn Lâm chạy thẳng ra ngoài đến lương viện, nơi lúc trước mỗi khi cả hai rãnh rỗi sẽ ở đây rãi đàn, mua kiếm. _Nguyệt nhi, nàng mau ra đây… Tấn Lâm đầu tóc rối xù, chân không mang giày một thân đơn bào chạy loạn dưới cơn mưa tìm Giang Hiểu Nguyệt. Gọi mãi vẫn không thấy nàng trả lời, Tấn Lâm tức giận, tay siết thành quyền đấm mạnh xuống mặt đất, cứ đấm, cứ đấm, mặc kệ nỗi đau thể xác, mặc kệ cơn mưa giá buốt kia. Hiện tại trong lòng Tấn Lâm không có gì có thể đau bằng nỗi đau đánh mất Giang Hiểu Nguyệt mãi mãi. _A…A… Tại sao nàng lại rời xa ta.. A..A.. Tấn Lâm gào thét nói, trên tay đã đầy máu cùng nước mưa thấm vào nền đất Trời mưa càng lớn hơn, có cả sấm chớp, tiếng mưa có lớn cách mấy cũng không ngăn được tiếng khóc cùng sự thê lương trong giọng nói của Tấn Lâm. Sự đau đớn đến cùng cực. Tấn Lâm đứng dậy chỉ thẳng về lên trời đau khổ, dằn vặt nói: _Lão thiên gia, có giỏi người đánh chết ta đi, ta không muốn sống nữa… Vẫn không có tiếng động gì, trời vẫn mưa ào ạt, cơn mưa như xé nát nội tâm Tấn Lâm. Tấn Lâm khóc đến đau phế tâm can, ngã quỵ xuống mặt đất, nhìn thấy thân ảnh Giang Hiểu Nguyệt hiện lên trước mắt rồi dần dần chìm vào hôn mê. _Thiếu gia… Tiểu Trúc vừa mới từ phòng tiêu Khoan trở về, hắn bị thương khá nặng nàng cũng vừa băng bó xong, định đến phòng xem Tấn Lâm đã tỉnh chưa, đã không thấy người đâu. Nàng hốt hoảng lo lắng chạy đi tìm, thì thấy thân ảnh thân quen này, đang nằm trên mặt đất. Bước chân nhanh hơn mặc kệ trời mưa nàng bước đến đỡ Tấn Lâm đứng dậy. Nước mắt nàng bắt đầu rơi, nàng không tin vào những gì mình nhìn thấy, Tấn Lâm tay đầu máu, cả người ướt sủng khí sắc tiều tụy đến tái nhạt. Dọa người nhất là chỉ sau một khoảnh khắc không nhìn thấy người, thì giờ đầu tóc người kia đã bạc trắng cả nữa đầu. Trông bi ai đến cỡ nào. Tiểu Trúc lòng tràn ngập xót thương, la lớn nhờ mọi người đến giúp một tay đem Tấn Lâm vào phòng. Trên dưới Tấn phủ nhìn Tấn Lâm trở nên như thế cũng thương tâm không ngừng. Chuyện Giang Hiểu Nguyệt mất thật sự họ cũng rất đau lòng. Thường ngày, Giang Hiểu Nguyệt đối với hạ nhân cũng vô cùng tốt. Tuy nàng hay lạnh lùng nhưng không có khinh thường tôi tớ. Nhìn hai người họ như kim đồng ngọc nữ, còn có một hài tử đáng yêu. Đúng là người người hâm mộ, có lẽ vì lẽ đó mà ông trời đã cướp đi Giang Hiểu Nguyệt để Tấn Lâm chịu nỗi đau thống khổ này.
|
..Hôm nay bù tất cho các cậu nha. Hồm rài mạng bên mình chậm quá, nên không đăng được
|
Hôm nay ko xó vt sao tg ơi
|
CHƯƠNG 61: ĐÒI LẠI CÔNG BẰNG Hoàng cung – Ngự thư phòng _Thần tham kiến hoàng thượng. Tấn Phong sau khi trị thương, sáng sớm liền lập tức lên triều, tuy vết thương không có gì đáng lo nhưng bị tên bắn xuyên qua chân, hiện tại chân Tấn Phong không thể di chuyển như bình thường được. _Tấn khanh gia, ngươi vết thương còn nặng như vậy sao lại vào triều. Tống Nhân Tông, sau khi biết tin Tấn phủ gặp tai ương trong lòng cũng ngập tràn lo lắng. Đối với Đại Tống mà nói, Tấn gia thật sự rất có công, từ thời dựng quốc đến nay cả nhà Tấn gia đều tận trung ái quốc, đã nhiều đời vẫn luôn như thế. _Đa tạ hoàng thượng đã quan tâm. Chuyện này có liên quan đến việc phò mã cấu kết quân Mông Cổ, là chuyện lớn thần nhất định phải bẩm lại tất cả sự việc lên hoàng thượng. Mong hoàng thượng đòi lại công đạo cho Tấn gia thần. _Được, khanh mau nói rõ mọi chuyện cho Trẫm nghe. Tống Nhân Tông giọng nói có chút tức giận, hôm qua Dương Đức Quyền cho người mang thi thể An Minh Hiên cùng Sát Hợp Đài với thuộc hạ của chúng trước cửa ‘Đại Long Tự’ để kêu oan, nơi đây là nơi bắt giữ, điều tra những người danh phận hoàng tộc. Biết tin, An Minh Hiên qua đời, Triệu Uyên cả người suy sụp khóc đến đau phế tâm liệt. Tối đó mặc mưa lớn còn vào cung để mong hoàng huynh như hắn đòi lại công bằng cho phò mã nàng. Nhưng theo những gì Tống Nhân Tông phái ám vệ điều tra chuyện nội gián Mông Cổ vào kinh thành mấy hôm nay, đều có nhìn thấy phò mã An Minh Hiên cùng bọn chúng có lui tới. Lúc đầu, biết được tin này Tống Nhân Tông tức giận muốn hạ lệnh bắt giữ An Minh Hiên. Nhưng lại niệm tình hoàng muội của mình, cùng với trất nữ mới chào đời mà mắt nhắm mắt mở. _Làm càn, hắn đúng là không xem trẫm ra gì? Tống Nhân Tông đập mạnh bàn, tức giận nói. Sau khi nghe mọi chuyện Tấn Phong bẩm lại, trong lòng không khỏi sinh khí. _Hoàng thượng bớt giận. Lý công công thấy long nhan phẫn nộ liền nói _Người đâu, truyền chỉ của trẫm đến An phủ ‘An Minh Hiên thông địch bán nước, trên dưới An gia bị lưu đài biên cương, đời đời không được phép quay về kinh thành. Nể tình công chúa Triệu Uyên vừa mới hạ sinh hài tử nên không tội khoan hồng, cả đời Triệu Uyên công chúa cũng không được rời khỏi phủ công chúa nữa bước.’ _Tấn tướng quân có công giết địch, Trẫm ban thưởng tám vạn lượng vàng, cùng nhân sâm tuyết liên để trị thương. Miễn cho phụ tử khanh hai tháng không vào triều để an tâm tịnh dưỡng. Tấn Phong cúi đầu nhận thánh mệnh. Trong lòng cũng không hề vui vẻ. Những thứ đó làm sao có thể bù đắp được cho sự mất mát của Tấn gia cùng Giang gia. Hoàng thượng đúng là thương yêu công chúa vô cùng, chuyện đã như vậy còn bao che nàng ấy. Giang Minh hay tin dữ của nhi nữ mình cũng đau lòng không siết, nhốt mình trong phòng suốt mấy ngày. Thương xót cho số phận bạc mệnh của nữ nhi. Còn có cả ngoại tôn, còn nhỏ như vậy đã mất mẫu thân. Có phải ông trời lại cố ý như thế không. Để cho con cháu Giang gia không có tình yêu thương của mẫu thân từ nhỏ. Giang Nam – Lâm phủ _Tĩnh nhi, con rốt cuộc cũng đã về. Lâm Hàn ánh mắt cưng chiều nhìn Lâm Ninh Tĩnh. Lần đó từ lúc theo An Minh Hiên đến kinh thành khi nàng trở về tâm tình liền thay đổi ít nói hơn, trong đôi mắt như đang buồn một chuyện gì đó. Lâm Hàn cùng Lâm phu nhân rất lo lắng cho nàng, dò hỏi mãi nàng cũng không chịu nói. Sau đó nàng ở lại Lâm phủ vài tháng thì xin phu thê Lâm Hàn cho đi ra ngoài du ngoạn. Đến nay đã gần hai năm nàng mới trở về. _Phụ thân, mẫu thân.. Tĩnh nhi bất hiếu, đến giờ mới về bên cạnh cha nương. Lâm Ninh Tĩnh quỳ xuống nước mắt cũng rơi. Từ lúc, chia tay phu thê Tấn Lâm. Nàng ngày nào cũng sống trong đau buồn, lúc nào cũng nhớ đến Tấn Lâm. Nàng ép bản thân mình quên đi người kia nhưng lại không thể, khó chịu bất bách khiến nàng dần thay đổi tâm tình. Không muốn cha nương lo lắng, nàng đã xin phép rời đi, phiêu bạt giang hồ, nàng y thuật cao minh cũng hành hiệp trượng nghĩa cứu giúp người qua đường. Và rồi biến cố cuộc đời nàng thật sự đã đến, làm thay đổi cả cuộc đời nàng. _Tĩnh nhi mau đứng dậy, nhìn con ốm đi rất nhiều a.. Lâm phu nhân đỡ nữ nhi nàng đứng dậy, ánh mắt yêu thương nói. Phu thê nàng chỉ có mỗi mình Lâm Ninh Tĩnh, nàng là bảo bối của Lâm gia, vì thế tình yêu thương của hai lão nhân gia họ đều dành trọn cho nàng _Tuy có hơi ốm nhưng sắc mặt lại rất tốt, không tệ.. Tĩnh nhi của phụ thân càng ngày càng đẹp a. Lâm Hàn cũng cưng chiều nói _Hắc hắc, con của Lâm Hàn đại thương gia thì phải như vậy a. Lâm Ninh Tĩnh cũng tươi cười nũng nịu với Lâm Hàn. Giờ đây trong lòng nàng, đã ngập tràn xúc cảm lân lân khó tả. _Haha, haha.. Lâm Hàn cười lớn, rốt cuộc nữ nhi của hắn đã trở lại, tinh nghịch hoạt bát như xưa. _Lão gia, không xong rồi, có chuyện rồi lão gia... Tiểu Tài gia nô của Lâm gia người hốt hoảng chạy vào báo tin _Có chuyện gì? Lâm Hàn hỏi _Chuyện lớn rồi lão gia, nô tài nghe mọi người đang đồn đãi, phò mã An Minh Hiên thông địch bán nước, cấu kết với phó tướng Mông Cô Sát Hợp Đài mưu hại đại tướng quân Tấn Phong. Nô tài còn nghe nói, tam thiếu gia Tấn Lâm cũng bị thương nghiêm trọng còn có.. Tiểu Tài đang nói thì ngưng một chút, hắn từ bên ngoài nghe được liền lập tức ba chân bốn cẩn về nói nên có chút khát _Còn có cái gì? Lâm Ninh Tĩnh nghe tin thân thể liền chấn động, cả người run rẩy nhìn Tiểu Tài hỏi tiếp _Ngươi mau nói rõ... Lâm Hàn nghe được tin dữ cũng gấp gáp hỏi _Ân, còn có.. Giang Hiểu Nguyệt thê tử của Tấn Lâm nàng đã bị té xuống vực thẩm, chết sống chưa rõ, nhưng lành ít dữ nhiều... phò mã An Minh Hiên cũng chết, trên dưới An phủ đều bị lưu đài.. Tiểu Tài nói gấp một hơi Giang Hiểu Nguyệt sống chết chưa rõ, bốn chữ này khiến Lâm Ninh Tĩnh thực sự không chịu nổi mà ngã người xuống ghế, chuyện này đối với Tấn Lâm nhất định sẽ là cứu sốc thật lớn. Hắn làm sau có thể chịu đựng được. Sau hai năm xảy ra nhiều biến cố, Lâm Ninh Tĩnh đã xem phu thê Tấn Lâm như bằng hữu tâm giao đối đãi. Nàng đối với Tấn Lâm xem hắn như ca ca mình, còn đối với Giang Hiểu Nguyệt thì như tri kỹ. Tuy cả hai không quá thân thiết, nhưng trong lòng cả hai cũng có vài phần tương tự. Lại nghe, An Minh Hiên cấu kết với giặc, nàng như hiểu được một chút cái chết của Giang Hiểu Nguyệt có hay không lại liên quan đến âm mưu này của biểu ca nàng.
|