Nàng Như Thế Nào A?
|
|
CHƯƠNG 62: KHÔNG CÓ NÀNG THẬT SỰ RẤT THỐNG KHỔ (1) Phu thê Lâm Hàn cũng kinh hãi không ít, An phủ gặp nạn, trất nhi của hắn cũng đã chết. Làm cựu phụ như hắn sau lại không đau lòng được. Càng không thể ngờ, hài tử hiền lành, chất phát như An Minh Hiên lại làm chuyện như thế. Mấy tháng trước phu thê hai người họ vừa mới đến kinh thành để mừng tiệc hài nữ của An Minh Hiên mà giờ mọi chuyện lại thành ra như thế này. Yên lặng một hồi lâu, Lâm Ninh Tĩnh mới đứng dậy nhìn phu thê Lâm Hàn nói: _Phụ thân, mẫu thân con phải đến kinh thành ngây lập tức. _Con đến kinh thành để làm gì, cả nhà di mẫu con đều đã bị tịch thu, đài đi biên ải. Lâm Hàn từ giờ thấy biểu hiện không tốt của nhi nữ hắn chỉ cho rằng nàng cũng giống như hắn bị sốc khi hay tin An Minh Hiên chết. Dù gì cả hai từ nhỏ tình cảm cũng khăng khít, giờ nghe nàng tự dưng muốn đi kinh thành thì khó hiểu hỏi lại _Phụ thân có điều con chưa nói cho người biết, lần đó khi con vào kinh thành là để giúp biểu ca báo thù, hắn cho rằng tam công tử Tấn Lâm đã cố ý cướp Giang Hiểu Nguyệt, con lần đó vì tin tưởng hắn xíu chút nữa đã hảm hại người vô tội. Chuyện này vẫn luôn khiến con cảm thấy nợ phu thê Tấn Lâm. Hơn nữa, khi con ở Tấn phủ, trên dưới Tấn gia đối đãi với con rất tốt. Con thật sự rất quý bọn họ. Nay Tấn gia gặp biến cố chuyện này lại vì biểu ca, con càng cảm thấy áy náy với Tấn gia. Con muốn thay biểu ca chuộc lỗi với họ. _Cha nương vừa mới đoàn tụ với con, giờ con lại muốn đi nữa sao? Lâm phu nhân có chút đau lòng nói _Mẫu thân, nữ nhi sẽ nhanh chóng trở về a. Với lại con sẽ thường viết thư về cho cha nương mà. Lâm Ninh Tĩnh nhẹ nhàng nói, kỳ thật chuyến đi lần này nàng cũng không biết đi bao lâu. _Được rồi, phu nhân nàng còn có ta a. Tĩnh nhi nói đúng, cứ để nàng đi. Lâm Hàn nghe hiểu mọi chuyện nói, trong lòng cũng có chút không nỡ nhưng hắn cũng không muốn Lâm Ninh Tĩnh khó chịu áy náy _Đa tạ cha nương. Lâm Ninh Tĩnh cười sáng lạn khóe mắt cũng cay cay, nàng từ nhỏ đã ít bên cạnh cha nương mình, lớn lên cũng như thế cứ lang thang phiêu bạt, lần này trở về định sẽ ở lại nhà luôn, vì nàng còn phải đợi người đến, nhưng không ngờ lại có chuyện xảy ra. Trước mắt, nàng vẫn nên đến Tấn gia một chuyến. Ba ngày sau Tấn Phủ _Phu nhân, Lâm nhi hắn vẫn chưa tỉnh? Tấn Phong từ bên ngoài đi vào, mấy hôm nay vết thương cũng đã có chút khôi phục chỉ là đi lại vẫn còn khó khăn _Vẫn chưa, đút thuốc vào lại đổ ra thì làm sao có thể tỉnh lại được? Tấn phu nhân ánh mắt ngập nước nói, mấy ngày nay nàng đều ở bên cạnh chăm sóc Tấn Lâm, nhìn hài tử mình mới hai mươi ba tuổi mà đã bạc nữa mái đầu, gương mặt tiều tụy như một cái xác, lại càng đau lòng. Nàng quay sang nhìn Tấn Phong tư thế đứng có chút khó khăn, đến bên cạnh dìu Tấn Phong ngồi xuống ghế ân cần nói: -Lão gia, chàng còn đang bị thương sau không dưỡng thương lại chạy đến đây làm gì. _Ân, ta lo lắng cho Lâm nhi, nên muốn đến thăm hắn một chút, cũng lo lắng cho nàng. Mấy ngày nay nàng quả thực rất vất vả rồi. Tấn Phong tay để lên tay Lý Như Ngọc giọng yêu thương nói _Ta không sao, chỉ cần phụ tử chàng bình yên ta sẽ không việc gì.. Có điều, nếu Nguyệt nhi còn sống nhất định Lâm nhi sẽ không đến nông nỗi này.. Tấn phu nhân lại bắt đầu thúc thích, chuyện Giang Hiểu Nguyệt ra đi nàng cũng đau lòng không ít, càng đau xót cho hài tử mình mất nương tử, nội tôn mất mẫu thân. _Lão gia, phu nhân... Lâm cô nương đến cầu kiến a. Tiểu Trúc vừa mới từ bên ngoài bóc thuốc về thì thấy Lâm Ninh Tĩnh cũng ở trước công Tấn phủ. Liền chạy vào báo tin cho phu thê Tấn Phong biết _Ân, mau để nàng ấy vào. Tấn phu nhân nét mặt có chút mừng rỡ, nàng biết y thuật của Lâm Ninh Tĩnh rất giỏi, nàng ấy đến đây có thể Lâm nhi sẽ được cứu. _Bá mẫu, Tấn tướng quân. Lâm Ninh Tĩnh nhẹ nhàng hành lễ _Đã gọi nàng là bá mẫu, sau lại gọi ta là Tấn tướng quân. Đừng ngại cứ gọi ta bá phụ. Đã nghe phu nhân nhắc nhiều lần đến ngươi, nay mới có cơ hội gặp mặt. Tấn Phong nhìn Lâm Ninh Tĩnh thẳng thắng nói _Ân, bá phụ, bá mẫu. Lâm Ninh Tĩnh cười nói _Gần hai năm không gặp, nhìn con dạo này điềm đạm hơn trước, xinh đẹp lên không ít a. Tấn phu nhân cười đôn hậu nói _Đa tạ bá mẫu. Lâm Ninh Tĩnh cúi đầu e thẹn, cười nói _Phu nhân, tiểu tiểu thư cứ khóc suốt. Nô tì dỗ nàng ấy mãi mà vẫn không ngưng khóc. Tiểu Mai trên tay bế Tiểu Tuyết nhi từ bên ngoài cửa đi vào, từ lúc biết tin tiểu thư qua đời, nàng khóc đến sưng cả mắt, cả ngày trầm buồn nhưng nhìn cô gia nàng lại càng thương tâm hơn. Tiểu Trúc cũng thường ngày an ủi nàng, bảo nàng phải sống tốt để còn chăm sóc hài tử của tiểu thư nhà nàng. _Ân, để ta dỗ nàng. Tấn phu nhân đưa tay bế lấy Tấn Hiểu Tuyết tay vỗ nhẹ lưng nàng, giọng yêu thương nói: -Đáng thương cho Tiểu Tuyết nhi của nội tổ mẫu, Lâm nhi con mau tỉnh dậy. Tiểu Tuyết nhi nàng cần phụ thân con. Tấn phu nhân bế Tiểu Tuyết nhi đến bên giường Tấn Lâm đang nằm, đứa trẻ đột nhiên ngưng khóc, ánh mắt long lanh nhìn phụ thân nàng. Tấn phu nhân thấy vậy liền để nàng nằm xuống giường bên cạnh Tấn Lâm. Hài tử dường như rất hiểu chuyện, nàng quay người sang ôm phụ thân nàng, thân thể bé nhỏ gát bàn tay nhỏ xíu trên người Tấn Lâm, vô cùng ngoan ngoãn không hề khóc than một tiếng, miệng chúm chím, gọi một tiếng: -Cha Từ lúc tiểu Mai bế tiểu hài tử đi vào, Lâm Ninh Tĩnh mới quan sát thật kỹ đứa trẻ này, gương mặt quả thực y như Giang Hiểu Nguyệt, riêng chỉ có cặp chân mày lại rất giống Tấn Lâm. Nàng thầm nghĩ đây chính là kết tinh tình yêu của hai người họ, vậy thuốc nàng nghiên cứu thật sự đã thành công. Nhìn hài tử nét mặt đau khổ không ngừng khóc oe..oe, Tấn phu nhân vỗ như thế nào cũng không nín đến khi nàng nhìn thấy Tấn Lâm thì liền nín khóc. Lâm Ninh Tĩnh cùng Tấn phu nhân đi đến bên giường Tấn Lâm đang nằm, nàng không thể tin được những gì hiện ra trước mắt nàng, một Tấn Lâm hoạt bát, tinh nghịch luôn đấu khẩu với nàng, nay cả người chẳng khác gì thi thể nằm im không động đậy. Lại còn nữa phần mái tóc đều đã phủ đầy tóc bạc. Tuy hai mắt nhắm nghiền nhưng nhìn gương mặt vẫn thể hiện rõ cỗ bi ai, thống khổ, đau đớn như thế này. Lâm Ninh Tĩnh ánh mắt thương xót nhìn Tấn Lâm Một từ cha, một bàn tay bé nhỏ đang quấn quanh lấy Tấn Lâm. Trong vô thức, nước mắt Tấn Lâm một giọt khẻ rơi dài trên má, trong cơn hôn mê Tấn Lâm nghe tiếng mẫu thân gọi mình tỉnh dậy, nghe mỗi khi nhắc đến Nguyệt nhi nàng lại khóc, có cả tiếng phụ thân. Nhưng Tấn Lâm thật sự không dám tỉnh lại, sợ phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn này, hắn đã vĩnh viễn mất đi Giang Hiểu Nguyệt. _Cha.. Tấn Hiểu Tuyết nàng vẫn không biết gì cứ vô thức gọi Tấn Lâm, nhìn thấy trên mặt phụ thân nàng có gì đó đang chảy xuống, nàng đột nhiên dùng môi hôn lên má Tấn Lâm, nơi đang lăn dài giọt nước mắt đau thương đó. _Lâm nhi, ngươi mau tỉnh dậy, trên dưới Tấn gia đang trông chờ vào ngươi. Tấn Phong nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không kiềm lòng được, giọng khàn khàn nói _Cô gia, người mau tỉnh lại, nếu tiểu thư trên trời có linh thiên biết người như thế này, nàng sẽ rất đau lòng. Tiểu Mai tâm trạng cũng xúc động nói Lâm Ninh Tĩnh đưa tay bắt mạch Tấn Lâm, cảm thấy người này sức khỏe vốn không có gì, nhưng chỉ vì quá đau thương nên không có ý chí cầu sống. Suy nghĩ một hồi lâu, Lâm Ninh Tĩnh mới mở miệng nói: _Tấn Lâm, huynh mau tỉnh lại, huynh làm sau chắc Hiểu Nguyệt tỷ đã chết. Huynh có tìm được thi thể tỷ ấy chưa mà lại dám khẳng định tỷ ấy đã rời bỏ huynh, huynh cứ nằm im ở đây không chịu tỉnh dậy, vậy ai sẽ đi tìm tỷ ấy. Tấn Lâm nghe rất rõ câu nói này của Lâm Ninh Tĩnh, đúng nàng ấy nói đúng, tại sao mình lại có thể dễ dàng khẳng định Nguyệt nhi như thế lại rời xa mình chứ. Ta nhất định phải tỉnh lại, Nguyệt nhi nàng nhất định phải chờ ta. Tấn Lâm ôm hi vọng cuối cùng, tay bắt đầu có chút cử động. Lâm Ninh Tĩnh biết lời mình nói đã tác động đến Tấn Lâm liền mừng rỡ nhìn Tấn phu nhân nói: _Bá mẫu, người cho người sắc thuốc cho huynh ấy, không đến ngày mai huynh ấy nhất định sẽ tỉnh lại. _Ân, đa tạ con Ninh Tĩnh. Tấn phu nhân cười đến ra nước mắt nói
|
CHƯƠNG 63: KHÔNG CÓ NÀNG THẬT SỰ RẤT THỐNG KHỔ (2) Một tháng sau _Điện hạ, nàng ấy đã tỉnh lại. Giọng nói của một nam tử vang lên _Ân, để ta đến thăm nàng. Người được vị nam tử kia gọi là ‘điện hạ’ điềm tĩnh nói Hoàn Nhan Tử Lân nhị điện hạ Đại Kim, dáng người nho nhã thư sinh, hai mươi ba tuổi vẫn chưa có thê thất. Là nhi tử của đương kim hoàng hậu Đoan Ngọc Hồng, có một người huynh trưởng tên là Hoàn Nhan Tử Liệt là hài tử của hoàng hậu lâm thời Tư Đồ Mộc, nàng vì tính tình ngang ngược hóng hách xem mạng người như cỏ rác, lại còn hãm hại cốt nhục hoàng gia khiến cho dòng dõi Hoàn Nhan chỉ có vỏn vẹn hai hoàng tử, cùng một công chúa mới được tám tuổi. Sau này khi điều tra được Hoàn Nhan Quyết liền phế trút nàng, xử tội chết. Hoàn Nhan Tử Lân tướng mạo bất phàm, cao cao gầy gầy, ngũ quan tinh xảo, nhìn vẻ ngoài đơn bạc nhưng võ công cũng rất thâm hậu. Từ nhỏ đã vì Đại Kim lập nhiều chiến công hiển hách. Tính tình lại không kiêu căng, rất được lòng người dân. Hoàn Nhan Tử Lân một lòng yêu thích hòa binh, ghét cảnh chiến tranh tan thương. Chỉ khi bị các tiểu bang khác xâm lấn mới tự vệ chứ không hề muốn dùng binh giành thiên hạ. Đối với hài tử này Hoàn Nhan Quyết thập phần yêu thương. Đã nhiều lần hoàng thượng muốn ban hôn cho hắn, nhưng Hoàn Nhan Tử Lân một mực chối từ, cứ diện lí do là huynh trưởng chưa thành thân, hắn sao lại có thể đi trước người. Hoàn Nhan Tử Liệt đại hoàng tử Đại Kim vẻ ngoài đạo mạo, võ công cũng thuộc hàng cao thủ. Cũng lập nhiều chiến công cho Đại Kim, có điều hắn dã tâm quá lớn, luôn muốn dùng vũ trang để xâm chiếm lãnh thổ. Tính tình bạo hành, ngang ngược, dân chúng có phần e sợ. Hoàn Nhan Quyết đối với trưởng tử của mình có phần không hài lòng. Tuy là hoàng đế một phương, nhưng hắn không hề có dã tâm đánh chiếm nước khác. Một lòng chỉ muốn làm vị vua tốt chăm lo cho bá tính, con dân của mình. Vì vậy đối với chuyện Hoàn Nhan Tử Liệt có mưu đồ này, hắn cũng nhiều phần dò chừng. Cọt..kẹt. _Cô nương, ngươi đã tỉnh. Hoàn Nhan Tử Lân mở cửa bước vào thì thấy một nữ tử dung nhan xinh đẹp đang ngồi dựa vào phía sau giường, nhan sắc tuy có chút xanh xao nhưng vẫn không dấu đi vẻ đẹp khuynh thành của nàng. _Ân, đa tạ công tử đã cứu giúp. Có thể cho ta biết đây là đâu, ta là ai không? Vị nữ tử giọng yếu ớt hỏi _Ách, ngươi không biết mình là ai sao? Hoàn Nhan Tử Lân có chút ngạc nhiên nói, sau đó nhìn Tư Mặc phân phó: -Ngươi, mau truyền thái y đến. Tư Mặc nhận lệnh gật đầu rồi hướng ra ngoài. _Ân, hình như ta không còn nhớ chuyện gì hết. Vị nữ tử kia giọng nói buồn bã, tay đưa lên đầu nàng vỗ vỗ khiến bản thân nhăn nhó _Ngươi đừng nháo, vết thương ngươi vẫn chưa bình phục đâu? Đây là Đại Kim, ta thực sự cũng không biết ngươi là ai, lúc ta trên đường trở về đi ngang qua sông Vô Hà thì nhìn thấy ngươi đang hôn mê bất tĩnh nằm trên mõm đá, cả người ngươi lúc đó thương tích rất nặng, ta thấy vậy nên đã cứu ngươi, có điều lúc cứu ngươi y phục ngươi mặc trên người khác với y phục ở nơi này, ngươi có lẽ là người Tống. _Người Tống sao? Ta đã hôn mê bao lâu rồi. _Ngươi đã hôn mê hơn một tháng rồi a. Đại phu nói ngươi, cơ thế rất yếu lại còn bị trọng thương, ngâm mình vào dòng nước quá lâu nên sinh cảm mạo. Thêm nữa, ngươi trong người lại mang hài tử. Sức khỏe lại càng thêm yếu. Có điều, đúng là kì tích, ngươi và đứa nhỏ đều bình an. Hoàn Nhan Tử Lân chậm rãi kể lại Nữ tử này chính là Giang Hiểu Nguyệt, khi đó nàng cảm thấy mệt mõi, không còn khí lực để nắm tay Tấn Lâm nữa. Nàng dần dần mất ý thức rơi xuống vực thẳm, cũng may dưới vực thẩm có một con sông, thân thể nàng liền trôi theo dòng nước. Do lúc rớt xuống, nàng bị va đập phải đá nên đầu bị mất hết kí ức không biết bản thân mình là ai? Chuyện nàng mang thai chính là cố ý giấu Tấn Lâm, nàng tính đợi sau khi bụng lớn lên một chút sẽ nói Tấn Lâm nghe, nhưng không ngờ biến cố lại đến, khiến nàng và Tấn Lâm chia cắt. _Hài nhi sao? Ta đang mang thai sao? Giang Hiểu Nguyệt sờ sờ bụng nàng, rốt cuộc ta là ai? Nàng nhìn Hoàn Nhan Tử Lân hỏi: -Ngươi là ai? _Ta a, ta là nhị hoàng tử Đại Kim, tên là Hoàn Nhan Tử Lân. _Nhị hoàng tử sao, tham kiến nhị... Giang Hiểu Nguyệt luống cuống hành lễ nhưng đã bị Hoàn Nhan Tử Lân ngăn lại, hắn nói: _Không cần đa lễ, ngươi cứ gọi ta là Tử Lân. Hoàn Nhan Tử Lân nhìn Giang Hiểu Nguyệt có nét gì đó giống với người trong lòng hắn, hay là hai người các nàng đều là thần dân Đại Tống nên đối với Giang Hiểu Nguyệt, Hoàn Nhan Tử Lân rất có hảo cảm _Như vậy, ta gọi ngươi là điện hạ a. Giang Hiểu Nguyệt có chút mất tự nhiên nói _Thần, tham kiến nhị hoàng tử. Thường thái y là một nữ thái y duy nhất ở Đại Kim, nàng tinh thông y thuật từ nhỏ, lại rất có tài nên rất được Hoàn Nhan Tử Lân trọng dụng, nàng cũng là thái y riêng của Hoàn Nhan Tử Lân. _Thường thái y, ngươi mau đến xem cho nàng ấy. Nàng ấy dường như không nhớ được gì? Hoàn Nhan Tử Lân nói _Ân, điện hạ. Thường thái y đưa ta về hướng nàng xem mạch, hồi lâu sau mới nói: -Bẩm điện hạ, vết thương ở đầu của nàng ấy quá nặng, đã tích tụ máu bầm, nên tạm thời đã mất hết kí ức, thai nhi trong bụng nàng cũng đã không sao. _Ta đã hiểu. Ngươi có thể lui xuống. Đợi Tư Mặc cùng Thường thái y cáo lui, lúc này Hoàn Nhan Tử Lân mới nói: _Cô nương, ngươi có muốn trở về Đại Tống để tìm lại kí ức của ngươi không? _Đại Tống rộng lớn như vậy, ta trở về sẽ trở về nơi đâu? Giang Hiểu Nguyệt nét mặt ưu buồn nói _Vậy, ngươi cứ ở lại phủ của ta? Một ngày ba bữa, ta sẽ không bạc đãi mẫu tử ngươi. Ta cũng sẽ cho người đến quanh nơi ngươi đã xảy ra chuyện thăm hỏi thử, xem có tìm được người nhà ngươi không? Ngươi thấy như thế nào? _Tại sao ngươi lại muốn giúp ta? Giang Hiểu Nguyệt có chút khó hiểu hỏi, nàng biết dù gì giữa người Tống và người Kim thân phận cũng khác nhau, không hiểu sao vị nhị hoàng tử này lại đối tốt với nàng như vậy _Haha, vì ngươi có nét giống nàng. Người ta thương. Hoàn Nhan Tử Lân tươi cười nói _Ân, vậy đa tạ ngươi. _Từ nay ta gọi ngươi là Tử Nghiễn có được không? Ngươi cũng không thể nào không có tên. _Được thôi, gọi ta Tử Nghiễn. Tấn Phủ _Trong huynh sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều. Lâm Ninh Tĩnh từ phòng bước ra đã thấy Tấn Lâm đang đi tới hướng mình, dự là hắn mới dỗ Tiểu Tuyết nhi ngủ, một tháng qua sau khi tỉnh lại Tấn Lâm có phần trầm tính hơn trước, hàng ngày đều dùi đầu vào quân doanh tập luyện ba quân hay lại đến Lâm Nguyệt Lâu xem sổ sách, tối về thì chăm sóc Tiểu Tuyết nhi. _Ân, cũng nhờ có muội, thật sự đa tạ muội. Tấn Lâm cười nhạt nói, tuy bận bịu đến đâu, Tấn Lâm vẫn luôn sai người đi tìm Giang Hiểu Nguyệt, hi vọng rồi lại thất vọng, nhưng Tấn Lâm không hề từ bỏ. _Ta xem huynh như ca ca của ta, không cần khách khí. Lâm Ninh Tĩnh cũng cười cười nói _Muội đã thay đổi rất nhiều. Tấn Lâm cười nói, xa cách hai năm, gặp lại lần này nhìn Lâm Ninh Tĩnh đã khác trước đây rất nhiều, không còn cao ngạo, bốc đồng như đứa trẻ nữa mà đã ổn định thăng trầm hơn, trong đôi mắt không còn vẻ hồn nhiên mà phản phất sự nhớ thương mong chờ. _Ân thật sự lúc rời đi, đã có nhiều chuyện rất xảy ra. _Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi. _Ân.
|
..Mọi người đọc truyện vui vẻ nha. Vài chap sau mình sẽ đăng cp phụ. ^.^
|
Trời ơi. Sao lại để nàng mất trí nhớ. Buồn quá
|
|