Nàng Như Thế Nào A?
|
|
Đoán đc cặp phụ rồi nha hơi bị lộ r nha tg ơi
|
|
CHƯƠNG 64: TA LÀ ÂN CÔNG CỦA NGƯƠI Sau khi dùng cơm xong, Lâm Ninh Tĩnh trở về gian phòng của nàng. Trong lòng khó chịu không ngủ được, nàng bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra cách đây hơn một năm trước, kể từ lúc nàng bắt đầu phiêu bạt giang hồ. Nàng cởi Hắc Vũ đi khắp khắp Đông, Tây, Nam, Bắc mỗi nơi nàng dừng chân lại vài ngày, rồi lại bắt đầu cuộc sống phiêu bạt. Lần đó nàng đến Bảo Thạch trấn, nơi này phong cảnh thiên nhiên mỹ lệ, lại còn có rừng đào như tiên cảnh, nàng quyết định ở lại nơi này một thời gian, nàng bắt đầu dựng một ngôi nhà nhỏ ở nơi này, nơi nàng ở cách xa thị trấn một đoạn nên cũng ít người qua lại. Chỉ có khi nào có người đến cầu y, thì mới đông đúc. Nàng y thuật cao minh, chữa trị lại không tính phí nên người dân Bảo Thạch trấn rất quý trọng nàng. Nàng ở lại được ba tháng, đối với Tấn Lâm nàng đã thật sự buông bỏ được. Nhưng cũng chính lúc này, một người nữa xuất hiện vào cuộc đời nàng khiến nàng vừa yêu vừa hận. Ngày hôm đó, nàng mới từ trong trấn trở về, đến trước cửa nhà mình lại thấy có một nam tử cả người đầy máu đang nằm bất động ở đó. Nàng lúc đầu có chút lo sợ, nhìn người này ăn mặc cao quý nhưng trang phục của hắn rất khác với y phục Đại Tống, nàng đoán hắn là người ngoại bang. Nàng nhìn xung quanh cũng không thấy ai theo truy sát hắn, thấy vậy liền dìu đối phương vào nhà của mình. Hoàn Nhan Tử Lân lúc đó nhận được lệnh Hoàn Nhan Quyết đi đến Trạch Sơn nơi này là biên giới giáp với Đại Tống mà trấn này trực thuộc lại là Bảo Thạch trấn. Chuyện Hoàn Nhan Quyết lệnh cho Hoàn Nhan Tử Lân đến Trạch Sơn chỉ có phụ tử hai người họ biết, nhưng không hiểu sao lại có người thứ ba biết. Người đó chính là Hoàn Nhan Tử Liệt hắn cho người theo ám sát Hoàn Nhan Tử Lân, trong lúc bắt cẩn Hoàn Nhan Tử Lân bị trúng ám khí có độc nên không cầm cự nỗi. Giải quyết xong bọn hắc y nhân, cũng bắt đầu cởi ngựa chạy, không biết sau lại bất tỉnh trước nhà Lâm Ninh Tĩnh. _Ngươi đã tỉnh? Sau một thời gian vất vả mang người này vào nhà, lại còn giúp hắn trị thương, cũng chính như thế nàng mới biết được bí mật của người kia. Thì ra hắn không phải là nam nhân, mà là nữ phẫn nam. Người này gương mặt tuấn lãng, đôi mắt sâu hút nhìn vào khiến người khác cảm thấy lo sợ trước ánh mắt cuốn hút này. So với Tấn Lâm, người này và hắn đúng là phong thái tuấn dật. Có điều, trên người này tỏa ra cốt khí hoàng gia. Sự thật, Hoàn Nhan Tử Lân từ nhỏ cũng đã bị bắt ép sống dưới hình dạng nam tử. Chuyện dòng dõi Hoàn Nhan vốn đã ít, lại thêm chuyện Hoàn Nhan Tử Liệt từ nhỏ đã ngang tàn, hống hách lại có một mẫu hậu nhẫn tâm, Hoàn Nhan Quyết sợ rằng nếu ngôi vị hoàng đế nếu rơi vào tay người này nhất định sẽ là họa của thiên hạ. Lúc hạ sinh Hoàn Nhan Tử Lân, hắn đã kiên quyết nếu sinh ra hắn là nam hài càng tốt, còn nếu hắn là nữ hài cũng sẽ biến ‘nàng’ thành ‘hắn’ mà nuôi dưỡng. Quả nhiên, sau khi Đoan Hậu hạ sinh chính là một tiểu công chúa. Hoàng thượng liền công bố thiên hạ là một tiểu hoàng tử. Những người biết chuyện này chỉ có phu thê hoàng thượng, vú nuôi cùng Thường thái y. Lớn lên, Hoàn Nhan Tử Lân khí chất đường hoàng, tính tình nho nhã, yêu thương bách tính là chuyện khiến Hoàn Nhan Quyết vô cùng tự hào, hắn cảm thấy quyết định khi xưa của mình là đúng đắn. Hắn muốn lập phi cho Hoàn Nhan Tử Lân, nhưng vì thân phận của Hoàn Nhan Tử Lân có chút đặc biệt nên cũng không thể liều lĩnh, chẳng qua đã đến tuổi thành thân nhưng Hoàn Nhan Tử Lân vẫn không có ý nôn nóng, hắn sợ người khác dị nghị nên đành dùng kế quản binh, chuyện thân phận thật của Hoàn Nhan Tử Lân tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài, đợi khi giang sơn ổn định, loại bỏ dã tâm cùng bè cánh ủng hộ Hoàn Nhan Tử Liệt hắn sẽ truyền ngôi vị cửu ngũ chí tôn này cho Hoàn Nhan Tử Lân. _Ngươi là ai? Hoàn Nhan Tử Lân nhìn vị cô nương trước mặt mình, dung nhan xinh đẹp, đặc biệt là cặp mắt màu hổ phách khiến cho người đối diện có chút si mê, trên mặt lộ ra điểm linh hoạt, thoạt nhìn tầm mười tám mười chín tuổi. Thiên kim tiểu thư, con nhà danh môn ở Đại Kim, Hoàn Nhan Tử Lân thực sự đã thấy rất nhiều nhưng chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như nàng, nhìn cách ăn mặc của người này. Cô nương này là người Đại Tống, ân _Ta là ân công của ngươi a. Lâm Ninh Tĩnh hào hứng nói, đối với người này nàng cũng không chán ghét, ngược lại còn có chút hảo cảm, nhìn gương mặt si ngốc của người kia nhìn nàng, khiến nàng càng cao hứng _Ân công sao? _Ân, ân công. Ngươi ngất xỉu trước cửa nhà ta, cũng may ta có lòng tốt cứu ngươi, nếu không giờ này ngươi đã là mồi nhắm của lũ chó sói rồi a. Lâm Ninh Tĩnh giảo hoạt cười _Nói như vậy, ngươi đã biết thân phận của ta, ngươi càng không nên sống? Hoàn Nhan Tử Lân vận công vung chưởng về phía Lâm Ninh Tĩnh, cả người liền đau đớn. Chuyện thân phận của hắn tuyệt đối không để người khác biết, nay lại còn để cho một cô nương người Tống biết càng không được _Ngươi, đúng là kẻ vong ơn bội nghĩa, trước nay hiếm có a. Lâm Ninh Tĩnh tức giận quát, trừng mắt nhìn về hướng Hoàn Nhan Tử Lân. _Ngươi đã làm gì ta? Tại sao ta không thể vận công? Hoàn Nhan Tử Lân gạt bỏ đi ánh mắt căm phẫn nhìn nàng _Hừ, ngươi bị trúng độc, độc tính có phần mạnh, nên tạm thời ngươi mất hết công lực. Ta tính sẽ điều chế tiên đan để ngươi nhanh chóng khôi phục, nhưng không ngờ ngươi chưa gì hết lấy ân báo oán? Hừ.. xem như mắt ta bị mù, lại cứu một tên lang sói như ngươi. Lâm Ninh Tĩnh nóng giận nói, nàng kéo người kia xuống giường lôi hắn ra trước cửa sân, liền đóng cửa phòng. Trong lòng nàng tràn ngập tức giận, không ngừng mắng Hoàn Nhan Tử Lân _Thực xin lỗi, ta không cố ý giết người. Nhưng thân phận ta thật sự không thể bại lộ. Cô nương đừng giận ta. Khụ..khụ.. Hoàn Nhan Tử Lân vô lực dựa vào một gốc cây nói, khi nãy đúng là hắn đã quá nhạy cảm dù gì nàng cũng là nữ nhi yếu đúi, mình với nàng bèo nước gặp nhau, sau nàng lại có thể uy hiếp mình chứ, với nàng lại càng không biết mình là nhị hoàng tử Đại Kim. Tử Lân a Tử Lân ngươi lần này hành sự lỗ mãng thật rồi. Hoàn Nhan Tử Lân trong lòng không khỏi tự trách _Hừ, ai nói với ngươi ta sẽ tiết lộ bí mật của ngươi. Lâm Ninh Tĩnh lớn tiếng nói vọng ra _Là ta sai, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử a. Hoàn Nhan Tử Lân hối hận nói _Ta không phải quân tử a. Lâm Ninh Tĩnh cũng dửng dưng đáp _... Hoàn Nhan Tử Lân không ngờ nàng ấy lại có thể nói như vậy, chỉ đành cười lắc đầu tiểu cô nương này quả thực rất hứng thú a.
|
CHƯƠNG 65: NÀNG KHẨU XÀ TÂM PHI A Không thấy người kia trả lời, chỉ nghe tiếng ho khan của người kia. Trong lòng, Lâm Ninh Tĩnh đột nhiên khó chịu, ngoài trời đã bắt đầu trở gió tuy không có tuyết rơi nhưng đối với người vừa mới bị thương như hắn làm sau có thể chịu đựng được. Lâm Ninh Tĩnh nàng ngu ngốc như vậy còn thương xót cho kẻ muốn giết mình sau. Hừ không thèm quan tâm ngươi, mặc xác ngươi. Lâm Ninh Tĩnh bỏ mặc người kia bên ngoài, cởi giày leo lên giường nằm, ngủ mê lúc nào không hay. Hoàn Nhan Tử Lân trong người cũng thật sự không tốt chút nào, cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Mặc kệ bên ngoài có lạnh đến đâu cũng không dám mở cửa đi vào sợ lại làm tiểu cô nương sinh khí. Đúng lần này là lỗi của bản thân. Ngủ một giấc liền thẳng đến sáng. Lâm Ninh Tĩnh mắt chớp chớp đón nhận ánh sáng bình minh, đêm hôm qua mệt mỏi đến mức ngủ quên khi nào không hay bụng cũng chưa ăn gì. Nghĩ vậy, Lâm Ninh Tĩnh liền xuống giường đến nhà bếp chuẩn bị đồ ăn sáng. Nàng quên mất sự hiện diện của người kia trước sân nhà nàng. Đến khi nghe được tiếng ho khan của người kia nàng mới sực nhớ lại tên bội bạc kia hắn còn ở ngoài, nhanh chân chạy đến, nàng thấy người kia cả người co rút lại, trên người chỉ khoác bộ trung y, gương mặt nhăn nhó dường như mơ thấy ác mộng. Nhìn người kia như vậy, trong lòng nàng tự dưng đau xót. Đi đến bên cạnh hắn, chân nàng đá đá vào chân Hoàn Nhan Tử Lân nói: _Ngươi có muốn chết cũng đi xa xa a, đừng có chết trước cửa nhà ta. Bản tính cao ngạo vẫn không thay đổi dù nàng đang quan tâm đối phương cũng không muốn thể hiện ra _Ưm... Có cô nương ở đây ta sẽ không chết. Hoàn Nhan Tử Lân giọng còn ngáy ngủ nói, mở mắt ra nhìn nàng nở nụ cười híp mắt Lâm Ninh Tĩnh, một khắc đó nhìn thấy người kia như thế, trong lòng Lâm Ninh Tĩnh xuất hiện một tia rung động. Khôi phục lại dáng vẻ bình thường nàng nói: _Hừ, ngươi cho rằng ngươi là ai, không biết xấu hổ. _Tiểu cô nương đúng là khẩu xà tâm phi a, khụ..khụ.. Hoàn Nhan Tử Lân cười thật tươi nói, miệng vẫn không ngừng ho khan _Ta có nấu đồ ăn sáng, muốn ăn thì xuống nhà bếp. Lâm Ninh Tĩnh nói xong liền xoay người không thèm nhìn mặt người kia Hoàn Nhan Tử Lân cười một cái, rồi lê từng bước chân nặng trĩu làm xong vệ sinh, rồi xuống nhà bếp. Đến nơi, thấy trên bàn có một vài thức ăn nhìn rất đẹp mắt. Nhìn về hướng bếp lò, một nữ tử dáng người cao gầy, tay áo xoắn lên thoạt nhìn thấy tay nàng đang quạt thỏi bếp lửa. Mùi thảo dược của thuốc bắt đầu lan tỏa. Tuy chỉ thấy phía sau lưng người này, nhưng cũng đủ cảm nhận được khi nàng quay lại sẽ động lòng người như thế nào. Nhìn bóng lưng đơn bạc này, trong lòng Hoàn Nhan Tử Lân đột nhiên dâng trào cảm giác muốn bảo vệ lấy nàng. Lâm Ninh Tĩnh vừa nấu xong thuốc cho người kia, nàng xoay người lại đã thấy đối phương đứng trước cửa ánh mắt si ngốc nhìn về hướng nàng. Ánh mắt trong trẻo tràn đầy ôn nhu nhìn nàng, khác hẳn với những nam tử khác nàng từng gặp, ánh mắt họ mới khi nhìn nàng là sự ham muốn khiến nàng muốn móc mắt những kẻ đó. Nhưng với người này, ánh mắt này khiến nàng không bài xích mà lại cẩn trọng đánh giá. Hoàn Nhan Tử Lân cũng chăm chú nhìn đôi mắt màu hỗ phách kia nàng mang một vẻ đẹp của thiếu nữ mới lớn, quả thực là đắm say người đối diện. Cảm nhận nhịp tim tự dưng đập mạnh. _Thức ăn nguội cả rồi, mau ngồi xuống ăn. Ngươi còn phải dùng thuốc. Lâm Ninh Tĩnh giọng nói có chút nhẹ nhàng, xem như đã nguôi giận phần nào chuyện hôm qua người kia cả gan dám giết nàng _Ân đa tạ cô nương. Ngươi cũng ngồi xuống đi. Hoàn Nhan Tử Lân lúc này mới thoát khỏi suy nghĩ lung tung vừa rồi, giọng điều đường hoàng nói Không khí đột nhiên rơi vào im lặng, có thể nghe rõ được tiếng chim đang hót líu lo chào ngày mới cùng bầu trời tươi mát. Hoàn Nhan Tử Lân mở miệng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này trước: _Chuyện hôm qua, ta thật lòng xin lỗi ngươi. _... Hoàn Nhan Tử Lân thấy đối phương im lặng chỉ tập trung ăn, thì nói tiếp: _Đa tạ ngươi, đã đối tốt với ta. Ân tình này của ngươi ta nhất định sẽ báo đáp. _... Hoàn Nhan Tử Lân mặt bắt đầu nhăn nhó khó coi, trước giờ bản thân chưa từng hạ mình như thế, nay lại vị một nữ tử mới quen mà lại khiến bản thân luống cuống khi nàng cứ không nói chuyện, thật có chút khó chịu, Hoàn Nhan Tử Lân lại nói: _Nếu như cô nương chán ghét nhìn thấy ta, vậy ta xin cáo từ trước. Đợi đến khi ta trở về nhà, nhất định sẽ cho người đến đền đáp ân tình của cô nương. Nói xong thì buông đũa xuống định đứng dậy, lúc này Lâm Ninh Tĩnh mới lên tiếng: _Chẳng phải ngươi muốn báo ân sao? Được? Lập tức liền báo ân? Ta đâu ngu ngốc để ngươi rời đi rồi biến mất luôn, chuyện làm ăn thua lỗ này, ta không ngốc. _Hảo a, vậy ngươi muốn ta đền đáp ngươi như thế nào? _Trước mắt, ở nơi này của ta đang thiếu một tiểu tư sai vặt, ta hàng ngày phải lên núi hái thuốc, lại còn vào trấn mua thức ăn, thực sự có chút xoay sở không kịp. _Tiểu tư sai vặt sao? Hoàn Nhan Tử Lân có chút bất ngờ hỏi lại _Ân, có gì không được sao? Ai nha, đúng là ngươi chỉ nói cho qua chuyện, gì mà báo ân chứ? Lâm Ninh Tĩnh nhàn nhạt đáp, đầu lắc lắc vẻ mặt xem thường nhìn Hoàn Nhan Tử Lân. _Hảo. Ta đồng ý. Ngươi dẹp ngây bộ dạng đó có được hay không? Hoàn Nhan Tử Lân khó chịu nói _Hừ, ta là chủ nhân của ngươi, ta muốn làm như thế nào thì không được? Ngươi tên gì? Lâm Ninh Tĩnh giọng địa chủ nói _Ta tên Tử Lân. Còn ngươi tên gì? _Ta tên Lâm Ninh Tĩnh. Lâm Ninh Tĩnh lại nói tiếp: -Ta no rồi, ngươi ăn xong thì phải dọn dẹp, còn nữa chén thuốc này ngươi là của ngươi. Ta phải về phòng nghỉ ngơi. _Ân, ngươi đi đi.
|
CHƯƠNG 66: NGƯỜI MỘT NHÀ Ba tháng sau Sức khỏe của Hoàn Nhan Tử Lân cũng bắt đầu hồi phục, có điều công lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Tuy bề ngoài nhìn Lâm Ninh Tĩnh ăn nói có chút cao ngạo, bản tính tiểu thư nhưng tiếp xúc một thời gian thì mới biết được nàng bản tính thiện lương, rất thích giúp đỡ người khác, tính tình lại hoạt bát trẻ nhỏ trong trấn này cũng thường xuyên đến chơi cùng nàng. Còn về những bệnh nhân mang ơn nàng trong trấn rất quý mến nàng, ngày nào cũng có người mang đồ ăn đến tặng nàng. Hoàn Nhan Tử Lân tính sức khỏe tốt hơn, sẽ từ biệt nàng trở về Đại Kim, nhưng hiện tại võ công lại không còn, e là vừa mới đến được Đại Kim đã bị người của đại hoàng huynh lấy mạng. Có lẽ trước mắt, ở lại Bảo Thạch trấn này mới là nơi an toàn. Hoàn Nhan Tử Lân trong lòng cũng có chút tư vị không nỡ xa người nữ tử này. Đến tối, Hoàn Nhan Tử Lân đang nấu đồ ăn trong bếp đợi Lâm Ninh Tĩnh hái thuốc trở về. Những ngày qua đều là như vậy, do sức khỏe của Hoàn Nhan Tử Lân khi ấy còn suy nhược, nên Lâm Ninh Tĩnh không để hắn lên núi hái thuốc, với lại hắn mới đến nơi này đường xá còn chưa tinh thông, sợ sẽ lạc đường nên chuyện hái thuốc này Lâm Ninh Tĩnh sẽ phụ trách. Còn Hoàn Nhan Tử Lân sẽ ở nhà nấu cơm, cho Hắc Vũ ăn. _Hắc Vũ a, nhìn ngươi dạo này mập hẳn ra rồi a.. Hoàn Nhan Tử Lân đang cho Hắc Vũ ăn cỏ, đưa tay lên sờ Hắc Vũ cảm thán nói. Hắc Vũ hí lên một tiếng, lúc đầu đối với Hoàn Nhan Tử Lân còn xa lạ nên rất hung dữ với hắn, giờ xem như cũng quen biết Hắc Vũ ngược lại rất ngoan ngoãn nghe lời Hoàn Nhan Tử Lân nói _Haha, Hắc Vũ ngươi nói xem, ngươi đáng yêu như vậy? Sao lại có một chủ nhân đáng sợ như vậy a? Hoàn Nhan Tử Lân nhớ đến những lần Lâm Ninh Tĩnh cố ý kiếm chuyện với mình, nàng hung hăng cắn, nhéo Hoàn Nhan Tử Lân khiến hắn rùng mình ôm hai bã vai nói Hắc Vũ lần này không hí nữa, nó quay đầu sang một bên không thèm nhìn Hoàn Nhan Tử Lân. Hoàn Nhan Tử Lân nhìn thái độ của Hắc Vũ mà cười thật lớn, nói _Ngươi nha, như thế nào lại bênh vực nàng mà khi dễ ta? Hoàn Nhan Tử Lân vỗ vỗ lưng Hắc Vũ, lúc này nhìn sắc trời đã tối, lại còn muốn mưa, không biết sao nàng ấy hôm nay lại về trể như vậy. Trong lòng có chút lo lắng, lại nói tiếp: _Hắc Vũ, trời đã tối như vậy, sao nàng vẫn chưa về a? Hắc Vũ quay đầu nhìn về hướng cửa, Hoàn Nhan Tử Lân cũng vậy, cả hai nhìn chăm chú đợi thân ảnh quen thuộc trở về. Trời bắt đầu đỗ mưa, cơn mưa này không hề nhỏ, đôi lúc có cả tiếng sấm. Hoàn Nhan Tử Lân đang ngồi bên trong nhà bếp đợi nàng, nhưng nàng vẫn không hề xuất hiện. Tim đột nhiên đập mạnh, khóe mắt lại co giật, Hoàn Nhan Tử Lân trong lòng như kiến cắn không thể ngồi yên đợi được nữa, khoác thêm ngoại bào, lấy ô cùng một đuốc lửa vào rừng kiếm Lâm Ninh Tĩnh. Lâm Ninh Tĩnh đang trên đường trở về thì mắc mưa, nàng khi đi gấp gáp quên mang theo ô, nên đành đứng trú mưa tại một góc cây một lát. Trời se lạnh lại còn thêm mưa khiến cả người nàng phát run một chút. Nay trở về trễ một phần là do tìm một thảo dược quý, để luyện đan dược cho Hoàn Nhan Tử Lân. Lúc đầu, đối với người này nàng không hề có ấn tượng tốt, người gì mà tính tình ngang ngược mới vừa cứu giúp lại muốn giết mình. Khi đề nghị đối phương ở lại báo ân, nàng chỉ suy nghĩ đơn giản là thấy người kia thân mang trọng thương, lúc bị thương là còn do kẻ thù ám sát nên không nhẫn tâm để hắn rời đi, sợ gặp lại kẻ thù thì cái mạng của hắn xem như xong đời. Nói như thế nào, nàng cũng là lương y làm sao có thể thấy chết không cứu. Có điều, ở cùng con người này một thời gian thấy hắn cũng là người thú vị, rất dể khi dễ, nàng có ngắt nhéo, cắn hắn như thế nào, hắn cũng chỉ la oai oái chịu đựng. Khiến nàng thực cao hứng. Xem như cũng có người bầu bạn một khoảng thời gian vậy. _Ninh Tĩnh, ngươi ở đâu? Hoàn Nhan Tử Lân bước đi như chạy, gọi lớn tên nàng _... _Ninh Tĩnh, ngươi ở đâu? Hoàn Nhan Tử Lân vẫn tiếp tục gọi, mỗi lần gọi lớn mà không có tiếng đáp trả khiến tim Hoàn Nhan Tử Lân như ai đốt, khó chịu lo lắng xen lẫn bất an _.... _Ninh Tĩnh, ngươi ở đâu? Hoàn Nhan Tử Lân vẫn kiên trì gọi lớn, mặc cho cuống họng nóng rát _Tử Lân, ta ở đây. Lâm Ninh Tĩnh nghe người kia gọi tên mình, trong lòng liền vui mừng không ngờ tên tiểu tử thối này lại đi tìm nàng _Cuối cùng cũng tìm được ngươi. Hoàn Nhan Tử Lân nghe thấy tiếng nàng thì đi đến, trong lòng tràn ngập vui mừng quên mắc thân phận mà tiến đến ôm nàng. Lâm Ninh Tĩnh ngạc nhiên trước hành động này của Hoàn Nhan Tử Lân hai mắt mở to, cảm nhận hơi ấm của đối phương, cùng nhịp tim đang đập đến lợi hại của hắn Hoàn Nhan Tử Lân lúc này mới phát hiện bản thân thất thố, đẩy nhẹ người nàng ra, nhìn kỹ nàng một chút rồi nói: _Thực xin lỗi, khi nãy ta lo lắng ngươi gặp chuyện nên có chút hành xử không đúng? _Không sao... không.. sao. Lâm Ninh Tĩnh giọng điệu có chút ngại ngùng nói Hoàn Nhan Tử Lân nhìn gương mặt đang trắng xanh của nàng, khi nảy ôm nàng vào lòng cũng cảm nhận nàng đang run rẩy, nhìn lại thấy nàng chỉ ăn mặc mỏng manh, Hoàn Nhan Tử Lân vội cởi ngoại sam của mình khoác lên người nàng, ngữ điệu đầy quan tâm nói: _Mặc vào, kẻo cảm lạnh. Chúng ta về nhà thôi. Nói xong câu này, Hoàn Nhan Tử Lân cảm thấy có chút gì khác lạ. Từ bao giờ mình đã xem nơi đó là nhà. Có phải hay không mình đã xem nàng là người thân của mình, là người một nhà của mình. _Ân. Lâm Ninh Tĩnh nhẹ nhàng nói, lần đầu tiên đối với người này nàng ngoan ngoãn như thế, lần đầu tiên nàng nhẹ nhàng đối với người này. Khi nghe đối phương nói ‘Chúng ta về nhà thôi‘ tâm nàng liền động. _A... Cả hai đang đi cùng nhau, đột nhiên Lâm Ninh Tĩnh la hét _Ngươi làm sao? Hoàn Nhan Tử Lân hốt hoảng hỏi, nhìn gương mặt đang khó chịu của nàng _Ta bị rắn cắn ở chân... Lâm Ninh Tĩnh giọng đứt quảng nói, mắt nhìn xuống chân mình Hoàn Nhan Tử Lân nhìn theo ánh mắt nàng, thấy có một con rắn đang cắn lấy chân nàng, Hoàn Nhan Tử Lân rút con dao gâm nhỏ dưới giầy đâm chết con rắn ném nó ra xa. Lâm Ninh Tĩnh cả người hoàn toàn mất hết sức lực, nàng ngả quỵ xuống đất. Hoàn Nhan Tử Lân nhanh chóng đỡ nàng ngồi xuống. Đưa tay vén váy nàng lên, thấy một vết máu màu đỏ cùng dấu răng sâu hút. Không nghĩ nhiều, Hoàn Nhan Tử Lân cúi người xuống chân nàng, miệng đưa lên nơi nàng bị thương hút sạch máu độc ra. Lâm Ninh Tĩnh chấn động nàng hốt hoảng nói: _Ngươi làm gì vậy? Máu ta có độc? _Ngươi đang lo cho ta sao? Hoàn Nhan Tử Lân cong miệng cười, hắn biết nàng đang lo lắng cho mình nên muốn ngăn cản, nhưng Hoàn Nhan Tử Lân không nghĩ nhiều được. Nếu không kịp thời hút máu độc này ra, nó sẽ xâm vào kinh mạch nàng, thì cho dù có là ai cũng không thể cứu nổi. _Vọng tưởng. Lâm Ninh Tĩnh biết người kia đang cố ý chọc nàng, nhưng vẫn cứng rắn phun ra hai chữ, trong tim thì ngược lại cảm giác ngọt ngào, ấm áp. Hoàn Nhan Tử Lân xé một miếng vãi quấn trên vết thương của nàng, sau đó tay luồng qua hay chân nàng, bế xốc nàng đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn nàng: _Ngươi ngoan ngoãn nằm im, không được nhúng nhích. Nói xong liền gia tăng cước bộ nhanh chóng trở về nhà. Lâm Ninh Tĩnh không nói gì, nàng lần này đúng là rất nghe lời, hai tay vòng qua cổ Hoàn Nhan Tử Lân, bên trong tay là cây dù che mưa cho cả hai. Nàng nhìn kĩ gương mặt đang tập trung của người kia, dưới góc độ này càng khiến hắn tuấn lãng hơn nhiều, nét ánh khí cao ngạo. Nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp Tấn Lâm, hắn cũng vô tình như thế này bế nàng, cảm giác lúc đó với cảm giác bây giờ thật sự là khác nhau, Tấn Lâm khiến nàng tò mò về hắn, khi biết được thân phận lại khiến nàng càng hứng thú với tình yêu hắn dành cho Giang Hiểu Nguyệt, có đố kị, có ngưỡng mộ. Nhưng đối với người này, hiện tại trong lòng nàng dâng tràn cảm giác ấm áp, khiến nàng cảm thấy bản thân nàng được che chở, bảo vệ. Lâm Ninh Tĩnh nở nụ cười thực đẹp nhìn Hoàn Nhan Tử Lân rồi dần dần chìm vào hôn mê. Hoàn Nhan Tử Lân nhìn nàng ngất xỉu, lòng lại càng lo lắng hơn. Tốc độ di chuyển càng nhanh, cuối cùng cũng trở về nhà.
|