CHƯƠNG 69: HOA ĐÀO VẠN DẶM _Tĩnh nhi, nàng còn chưa khỏe dần, lại muốn đi đâu a? Sau khi dùng xong bữa sáng, Lâm Ninh Tĩnh kéo tay Hoàn Nhan Tử Lân về hướng Hắc Vũ _Nể mặt chàng bây giờ đã là người của ta, ta dẫn chàng đến nơi này. Lâm Ninh Tĩnh sau khi uống thuốc xong, nét mặt đã hồng hào lên không ít, ngữ khí kiêu căng cũng quay trở về, nàng bá đạo nói _Sặc... Hoàn Nhan Tử Lân nghe câu nàng nói mà muốn đứng không vững, Lâm Ninh Tĩnh thường ngày đã trở lại. Hoàn Nhan Tử Lân nhìn nét mặt đáng yêu kia không nhịn được đưa tay nhéo nhẹ má nàng, cười giảo hoạt nói: -Ta từ khi nào đã là người của nàng a, ta vẫn chưa ăn nàng a. _Ách.. Ăn cái đầu chàng.. Lâm Ninh Tĩnh không ngờ người này lại có thể ăn nói hàm hồ như vậy, thẹn hóa quá giận, nàng đưa tay nhéo mạnh tai Hoàn Nhan Tử Lân khiến hắn la oai oái xin tha, vẫn không quên trêu chọc nàng _Tiểu nương tử của ta, nàng là đang sát hại tướng công nhà nàng a. _Ai là nương tử của chàng. Lâm Ninh Tĩnh khóe môi cong lên nhưng vẫn ngang ngược nói, lực đạo trên tay cũng không giảm _Ai nha, nếu nàng không chịu gả cho ta, vậy ta sẽ lấy Đậu Đậu a. Hoàn Nhan Tử Lân mặt mày nhăn nhó nói, Đậu Đầu là cô nương ở Bảo Thạch trấn, năm nay đã mười tám dung mạo cũng khá xinh đẹp, nàng nhiều lần cùng mẫu thân mình đến cầu y Lâm Ninh Tĩnh nên biết Hoàn Nhan Tử Lân, nhìn người này đạo mạo đàng hoàng, hỏi biết hắn chưa có thê tử nàng liền đem lòng yêu mến, có điều Hoàn Nhan Tử Lân đã nhiều lần từ chối. Chuyện này, Lâm Ninh Tĩnh cũng biết lúc đó bản thân cảm thấy có chút khó chịu nhưng không nghĩ gì, giờ đối phương còn dám nhắc đến khiến nàng càng ngày càng tức giận, Lâm Ninh Tĩnh dửng dưng đáp _Hảo, vậy chàng đi lấy Đậu Đâu đi, ta không quản. Nói xong cũng buông tai Hoàn Nhan Tử Lân ra một thân phi lên Hắc Vũ, phi thẳng ngựa về phía trước _Tĩnh nhi, nàng không được bỏ ta a. Hoàn Nhan Tử Lân nhanh đủi theo nàng, cũng phi người lên Hắc Vũ, ngồi phía sau lưng Lâm Ninh Tĩnh, tay nắm chặt tay nàng đang nắm dây cương. _Ta không phải là Đậu Đậu của chàng, mau đi tìm Đậu Đậu đi theo ta làm gì? Lâm Ninh Tĩnh không thèm nhìn người phía sau, giọng vẫn tức giận nói _Haha, nàng đang ghen sao. Tĩnh nhi a, ta đời này chỉ cưới nàng là nương tử a. Đậu Đậu hay ai ta cũng mặc kệ a. Hoàn Nhan Tử Lân nói rồi còn chuồm người lên phía trước hôn lên má Lâm Ninh Tĩnh. _Hồ nháo, đang ở bên ngoài. Lâm Ninh Tĩnh mặt đỏ cả lên, giọng không còn tức giận như lúc nãy _Hắc hắc, ta chỉ hôn nương tử ta thôi a.. Mà nói như Tĩnh nhi, vậy trở về nhà ta liền có thể. Hoàn Nhan Tử Lân cười giảo nói, hơi thở đến bên tai nàng. _... Lâm Ninh Tĩnh không biết nên nói như thế nào, nàng không mặt dày như con người này, nhìn gương mặt nho nhã thư sinh nhưng cũng rất giống sói đội lớp cừu a. Uy... Tiếng ngựa dừng trước một rừng hoa đào, gió thổi nhè nhẹ, khiến những bông hoa rơi xuống, tạo nên một bức tranh xinh đẹp động lòng người. Hoàn Nhan Tử Lân lần đầu thấy được cảnh đẹp này liền cảm thán nói: _Thực đẹp, nơi này thực đẹp, Tĩnh nhi nàng làm sao biết nơi này a? _Có lần tình cờ đi ngang qua nơi này, thấy nó thực đẹp nên ta mới biết định lưu lại Bảo Thạch trấn. Chàng thích không? Lâm Ninh Tĩnh nghiêng người về phía sau, ngả vào lòng Hoàn Nhan Tử Lân nhẹ giọng hỏi, giờ phút này khung cảnh trước mắt đối với nàng quá tuyệt vời, có cảnh đẹp lại còn được bên cạnh người nàng yêu, nàng chỉ mãi mãi được như bây giờ. _Rất thích, không phải vì khung cảnh đẹp này khiến ta thích, mà vì đơn giản có nàng ở bên cạnh ta như bây giờ. Hoàn Nhan Tử Lân chân thành nói, hai tay ôm chặt eo nàng, cảm thụ hạnh phúc hiện tại, mặc kệ mọi thứ. _Dẻo miệng, chàng ăn nói như thế này, anh khí bất phàm có thật hay không vẫn chưa có nương tử a? Ta thật sự không tin. Lâm Ninh Tĩnh khóe môi vẫn còn đậm ý cười, nàng hỏi _Haha, thật sự ta còn đồng tử a, không tin tối nay chúng ta liền thử? Hoàn Nhan Tử Lân lại mặt dày nói _Làm càn. Lâm Ninh Tĩnh thẹn thùng nói, tay vẫn không quên vòng ra phía sau nhéo eo Hoàn Nhan Tử Lân _Haha, Tĩnh nhi mỗi khi e ngại thực sự rất đáng yêu a. Ta phải nhanh chóng cưới nàng a, nếu không lại bị kẻ khác cướp mất. _Tử Lân, rốt cuộc chàng có thân phận như thế nào? Tại sao lần đó lại bị thương nặng như vậy? Lâm Ninh Tĩnh hỏi, lần đầu nàng hỏi về thân thế của Hoàn Nhan Tử Lân. Hoàn Nhan Tử Lân thật sự rất muốn nói sự thật thân phận của mình. Nhưng nghĩ cho cùng trước mắt không phải thời cơ, nếu để đại hoàng huynh biết mình đã có ý trung nhân. Huynh ấy nhất định sẽ gây hại cho nàng, mình không thể mạo hiểm được. Chỉ khi nào tiêu diệt được toàn bộ phe phái của đại hoàng huynh để hắn yên phận, có như thế mới bảo đảm được sự an toàn cho nàng. Hoàn Nhan Tử Lân đối với giấc mơ đó cũng không dám đánh liều, giờ đối với hắn, Lâm Ninh Tĩnh chính là yếu điểm lớn nhất của hắn. Dù có như thế nào cũng phải dốc hết sức bảo hộ nàng. Chuyện này sau khi xong xuôi, ta nhất định sẽ nhận lỗi với nàng, trước mắt ta đành phải nói gạt nàng ‘Tĩnh nhi nàng đừng giận ta’. Suy nghĩ một hồi lâu, mới trả lời: _Ta là người Kim, phụ mẫu ta là thương gia nỗi tiếng ở kinh thành. Ta có một người huynh trưởng tên là Tử Liệt là con của đại nương. Huynh ấy tính tình hóng hách, ngang tàn nên trong phủ rất ít được lòng mọi người. Mẫu thân huynh ấy vì làm nhiều chuyện ác nên đã gặp quả báo mà qua đời. Từ lúc ta sinh ra, đã bị đánh tráo thân phận, phụ thân sợ mẫu tử ta bị đại nương ức hiếp. Nếu sinh ta là nữ hài nhất định mẫu thân ta sẽ bị nàng ức hiếp. Vì thế phụ thân đã bàn bạc với mẫu thân, quyết định xem ta như nam hài nuôi dưỡng. Lúc nhỏ ta rất cô đơn, tuy thân phận cao quý nhưng không có nhiều bạn bè, ta chỉ có thể chơi một mình. Huynh trưởng cũng không thích chơi cùng ta, mẫu thân lại sợ thân phận ta bại lộ nên cũng không cho ai tiếp xúc ta quá nhiều. Từ đó ta chỉ biết đọc sách, luyện võ bầu bạn. Chuyến đi lần này là phụ thân muốn thay người đi trao đổi với một thương gia có tiếng ở Sài Thành, giữa đường ta gặp người ám toán, bị thương và được nàng cứu. Hoàn Nhan Tử Lân kể thật ngắn gọn cho nàng hiểu _Nguyên lai là như vậy. Lâm Ninh Tĩnh chăm chú lắng nghe rồi gật gù nói, đúng là trên đời này nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại nhau. Nếu nàng không phiêu bạc giang hồ, nếu nàng không lưu lại Bảo Thạch trấn, nếu nàng khi đó thấy chết không cứu, vậy thì nàng làm sao có thể có được hạnh phúc như thế này. _Lúc đầu, ta rất oán giận bọn người này, dám dùng độc hãm hại khiến ta mất đi công lực. Nhưng ta phải thực sự đa tạ bọn họ, nếu không có bọn họ, không có chuyến đi lần này ta làm sao may mắn gặp được nàng chứ. Hoàn Nhan Tử Lân chân thành nói, đúng là đa tạ lão thiên gia đã an bày cho hắn như thế này. Gặp được Lâm Ninh Tĩnh là điều khiến cả đời hắn không bao giờ hối hận. _Vậy khi nào chàng lại quay về nhà? Lâm Ninh Tĩnh nghe những lời thật tâm kia của Hoàn Nhan Tử Lân thì mỉm cười hạnh phúc _Ân, ta tính khi nào khôi phục lại võ công mới có thể quay về? Ta không nỡ rời xa nàng. Nhưng ta phải trở về mới nói phụ mẫu đem sính lễ đến cưới nàng a. Có điều, Tĩnh nhi nàng là người như thế? Ta vẫn chưa biết hết về nàng a. _Ta là người ở Giang Nam. Phụ mẫu ta cũng như phụ mẫu chàng đều là thương gia. Phụ mẫu chỉ có một mình ta là hài tử, nên rất yêu thương ta. Ta còn có một nghĩa phụ, y thuật cùng võ công của ta đều là do người chỉ dạy. _Phụ mẫu chỉ có duy nhất nàng, vậy họ có đồng ý để ta đem nàng về Đại Kim hay không a? Hoàn Nhan Tử Lân có chút lo lắng hỏi _Chuyện này ta cũng không biết. Có điều, phụ mẫu rất yêu thương ta. Lâm Ninh Tĩnh mỉm cười ngọt ngào nói, thấy người kia lo sợ mất nàng, nàng càng cao hứng _Không sao, dù phụ mẫu nàng có khó đến đâu, ta cũng sẽ lấy được lòng họ a. Bất quá, ta sẽ mang họ cùng đến Đại Kim để chúng ta có thể tới lui chăm sóc hai người họ. Song thân của nàng, cũng chính là song thân của ta a. Hoàn Nhan Tử Lân cười giảo hoạt nói _Lại bắt đầu ba hoa. Lâm Ninh Tĩnh cười đến sáng lạn nói Hoàng hôn lại đến, cả hai chậm rãi cưỡi ngựa trở về nhà, không ai nói với ai câu nào, chỉ nghe hơi thở của đối phương. Chỉ mong thời gian, mãi in sâu nơi này vào kí ức của tình yêu của hai người. Có chàng, có hoa đào có cả bầu trời.
|
CHƯƠNG 70: DẠY HƯ HÀI TỬ Một năm sau Hoàng Cung – Đại Kim _Hoàng thượng, nhị hoàng tử đã mất tích hơn một năm. Chuyện lập thái tử không nên kéo dài nữa, chúng thần cúi xin hoàng thượng lập đại hoàng tử làm thái tử Đại Kim. Ngự sử đại nhân Trương Long đang cùng một số đại thần đang quỳ trước cửa Kim Loan Điện gây sức ép cho Hoàn Nhan Quyết _Các khanh đây là cho Trẫm đã già, không thể cai trị giang sơn này nữa hay sao? Hoàn Nhan Quyết long nhan nóng giận đập mạnh xuống bàn quát lớn tiếng _Hoàng thượng xin bảo trọng long thể, chúng thần thật không có ý đó. Chỉ là chuyện lập thái tử là chuyện hết sức bình thường của một nước. Đại hoàng tử đa mưu túc trí, so với nhị hoàng tử không hề thua kém. Nay nhị hoàng tử không rõ tung tích, Đại hoàng tử là người kế tự duy nhất, ngài ấy đủ tư cách trở thành thái tử. Ngự sử đại nhân Trương Long nói _Trương Long, khanh đừng tưởng ta không biết ý đồ của khanh. Liệt nhi, hắn cũng là trất tử của khanh, tính tình của hắn như thế nào khanh ất hẳn biết rõ. _Hoàng thượng, thần chỉ là đứng ở cương vị một mệnh quan triều đình một lòng muốn tốt cho Đại Kim thôi, chứ không hề vì danh phận là cựu phụ của đại hoàng tử. _Lời nói của Ngự sử đại nhân đúng là sắc bén a. Nhị hoàng tử trước giờ luôn được bách tính tin yêu, tuy ngài ấy đã mất tích hơn một năm nay, nhưng danh tiếng ngài ấy ở Đại Kim vẫn vững trải như tường thành. Nếu như cố chấp lập đại hoàng tử làm thái tử e là làm lòng dân phẫn nộ. Đặng Tôn thái úy đại nhân nói _Vậy theo ý của Thái úy là đại hoàng tử không được bách tín tin yêu hay sao? Trương Long nhìn về hướng Đặng Tôn nói _Ta không hề có ý đó, Trương đại nhân chớ có khiêu khích? _Vậy ý của ngươi có phải hay không ngoài nhị hoàng tử ra thì không ai đứng được ở vị trí thái tử này sao? _Các khanh im hết cho Trẫm. Hoàn Nhan Quyết tức giận quát lớn, lại nói: - Nếu một tháng nữa, vẫn không có tung tích gì của nhị hoàng tử, thì trẫm sẽ lập đại hoàng tử làm thái tử. _Hoàng thượng thánh minh. --- _Tử Lân, chàng mau đến đây, nghỉ ngơi một lát rồi lại tập tiếp a? Lâm Ninh Tĩnh tay bưng dĩa trái cây, đến cạnh nơi Hoàn Nhan Tử Lân đang tập võ nói _Ân. Hoàn Nhan Tử Lân tươi cười chạy đến bên nàng, cả người đầy mồ hôi. Lâm Ninh Tĩnh nhìn Hoàn Nhan Tử Lân đã lớn như vậy mà cứ như tiểu hài tử, không biết chăm sóc thân thể một chút nào, nàng dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên mặt Hoàn Nhan Tử Lân. Hoàn Nhan Tử Lân cười rạng rỡ cảm thụ hạnh phúc trước mắt, đến khi nàng thu tay về mới nói: _Đa tạ Tĩnh nhi, công lực của ta đã hồi phục a. Giờ ta có thể bảo vệ nàng rồi. Gần một năm nay, Lâm Ninh Tĩnh đã bào chế thuốc cho Hoàn Nhan Tử Lân, cuối cùng trời không phụ lòng nàng, tâm quyết nàng bỏ ra một năm cuối cùng cũng đạt được kết quả như mong muốn. Nhìn ngươi kia vui vẻ như thế cũng khiến nàng cao hứng _Ta không cần chàng bảo vệ, chỉ cần chàng bảo vệ tốt bản thân mình là được. Tay bóc vỏ nho đưa đến miệng Hoàn Nhan Tử Lân. Hoàn Nhan Tử Lân tươi cười nhận lấy nho trên tay nàng, không quên đứng dậy vòng ra sau lưng nàng xoa bóp, giọng nói nịnh nọt _Vất vả cho tiểu nương tử a, để ta xoa bóp cho nàng. Không quên cúi người hôn lên má nàng, chiếm tiện nghi của nàng. Lâm Ninh Tĩnh quá quen thuộc với hành động gian trá này của Hoàn Nhan Tử Lân, nàng cũng không thèm nhiều lời chỉ im lặng nhắm mắt tận hưởng người kia ôn nhu chăm sóc nàng, khóe miệng không ngừng cười tươi. Một qua năm cả hai tuy chung sống với nhau, nhưng vẫn chưa làm chuyện gì quá giới hạn, chỉ là buổi tối ôm nhau ngủ. Hoàn Nhan Tử Lân nói, muốn đến khi nào ngựa hoa tám kiệu rước nàng về Đại Kim mới cùng nàng thực hiện Chu công lễ, hắn không muốn khinh bạc nàng. Lâm Ninh Tĩnh cũng không quan tâm đến mấy chuyện này, nàng cũng muốn sớm thành người của hắn. Nhưng thấy đối phương vì mình suy nghĩ chu toàn, lòng lại càng ấm áp không thôi. _Tỷ tỷ xinh đẹp. Cậu bé khoảng mười hai tuổi, đi cùng một lão bà đến tệ xá của nàng. Đây là hai bà cháu cách đây vài hôm đã được Lâm Ninh Tĩnh cứu sống, hôm nay họ đến đây là để trả ơn _Tiểu tử, sao ngươi lại không chào ca ca tuấn mỹ nhất thiên hạ như ta a. Hoàn Nhan Tử Lân ngữ khí cao ngạo nói _Hừ, ta thấy huynh lớn lên chẳng hề tuấn lãng a, còn không bằng tiểu Mao tử của trưởng thôn a. Tiểu hài tử cũng không thèm nể mặt mũi cho Hoàn Nhan Tử Lân mà nói lớn _... _Haha, haha... Lâm Ninh Tĩnh cười thật lớn, đã lâu rồi chưa thấy ai là đối thủ của Hoàn Nhan Tử Lân nay lại bị một đứa trẻ nói đến cứng họng khiến nàng thập phần vui vẻ _A Nam, con không được vô lễ. Lão bà nghe cháu mình nói vậy cũng không nhịn được cười, nhưng cũng nhẹ nhàng nhắc nhở. _A Nam hắn còn nhỏ, chỉ nói đùa, lão bá đừng la hắn. Lâm Ninh Tĩnh miệng vẫn còn ý cười, nàng nói _Tỷ tỷ người thực xinh đẹp a. A Nam sau này lớn lên nhất định sẽ lấy người làm nương tử. A Nam nhìn Lâm Ninh Tĩnh cười thật ngọt ngào, giọng nói lại dễ nghe hắn liền con nít nói _CÁI GÌ? Tiểu tử ngươi có biết nàng là nương tử của ta không? Hoàn Nhan Tử Lân có chút lớn tiếng nói _Sao có thể, huynh làm sao có thể là tướng công của tỷ tỷ xinh đẹp a. A Nam không tin những gì hắn nghe được liền nói Hoàn Nhan Tử Lân lòng ấm ức không hề nhẹ, sao ta lại không là tướng công của nàng chứ. Hoàn Nhan Tử Lân cúi người xoay mặt Lâm Ninh Tĩnh nhìn về hướng mình, tiến gần môi đặt lên môi nàng nụ hôn. A Nam thấy vậy liền che mắt lại, lão bà thì hai mắt đã bị mù nên không có gì đáng ngại. Lâm Ninh Tĩnh bất ngờ trước hành động bá đạo của đối phương, không kịp phản ứng chỉ có thể mở hai mắt nhìn Hoàn Nhan Tử Lân. Hoàn Nhan Tử Lân nhìn thấy tiểu hài tử đã che mắt lại liền tham luyến không muốn rời xa hương vị trên môi nàng, nhẹ nhàng liếm lấy, lưỡi cũng bắt đầu tinh nghịch, tách lấy môi nàng ra, để lưỡi tiếp tục tiến sâu vào, tấn công chiếm lấy. Tuy không phải lần đầu hôn nhau, nhưng Lâm Ninh Tĩnh mặt cũng đỏ tới mang tai, trời còn sáng lại bị Hoàn Nhan Tử Lân khi dễ như vậy, thẹn hóa quá giận nàng cắn môi đối phương. Hoàn Nhan Tử Lân vẫn cố chấp không chịu nhã môi nàng ra, đến khi thoang thoảng mùi máu trong khoan miệng, Lâm Ninh Tĩnh mới dừng cắn đối phương, từ từ tách ra khỏi đôi môi đó nàng nói: _Làm càn, có hài tử với lão bà ở đây sao có thể? _Tại hắn a, hắn dám nói ta không phải tướng công của nàng. Hoàn Nhan Tử Lân vẻ mặt ủy khuất nói _Được rồi, được rồi. Lâm Ninh Tĩnh nhìn vẻ mặt này của người kia cũng không thể trách móc được nữa _Cô nương, có chuyện gì sao? Lão bà không nghe thấy bọn họ tranh cãi nhau nữa liền hỏi _Ách, không a... không có gì a.. Lâm Ninh Tĩnh ái ngại nói cũng không quên quay sang trừng mắt nhìn người gây tội kia đang tươi cười sáng lạn Hoàn Nhan Tử Lân né ánh mắt rực lửa của nàng quay sang nhìn A Nam, nói nhỏ vào tai hắn: _Tiểu tử, ngươi đã tin nàng là nương tử ta chưa? _Ân, ca ca ngươi thật lợi hại, sao này ta lớn nhất định sẽ theo ngươi học hỏi? A Nam xoay ngược chiều gió, nét mặt ngưỡng mộ nhìn Hoàn Nhan Tử Lân _Hắc hắc.. Hảo a... Hoàn Nhan Tử Lân đắc ý dương dương tự đắc cười
|