Nàng Như Thế Nào A?
|
|
Mk thấy cặp phụ hơi nhạt mà hk sao tiểu lâm lâm xh là zui rồi:)))
|
|
CHƯƠNG 74: PHỤ THÂN TỐT Căn phòng cũng tương đối rộng lớn, đầy đủ thiết bị. Bên trong còn có hương thơm nhàn nhạt, nơi này quả thật không tồi. Tấn Lâm nghe nói ở vùng đất Thổ Châu này phồn hoa không kém kinh thành, bách tính nơi đây cũng cơm no áo ấm. Có thể thấy vị quan phủ này không tệ. _Tiểu Tuyết nhi, con ngồi xuống. Tấn Lâm tay vẫn còn nắm chặt Tấn Hiểu Tuyết, đi dến trước bàn trang điểm nơi có cái gương đồng, bảo nàng ngồi xuống _Ân, phụ thân. Tấn Hiểu Tuyết ngoan ngoãn ngồi xuống miệng nở nụ cười, nàng biết phụ thân nàng tính làm gì, người chính là muốn chải tóc cho nàng, mỗi ngày người điều chải tóc cho nàng. _Hảo a. Tấn Lâm chải tóc xong nhìn vào trong gương, hình ảnh nữ hài tử nét mặt xinh đẹp đôi mắt long lanh giống như Tấn Lâm thời còn trẻ, gương mặt hoạt bát nhưng chỉ khi với Tấn Lâm nàng mới như thế. _Phụ thân, người cũng ngồi xuống đi. Tấn Hiểu Tuyết đứng dậy níu tay Tấn Lâm ngồi xuống ghế, nàng nhón cả người lên để chải tóc cho phụ thân mình. Tấn Lâm nở nụ cười ngồi tận hưởng nữ nhi mình chăm sóc. Đối với Tấn Lâm mà nói, Tấn Hiểu Tuyết chính là món quà vô giá nhất mà Tấn Lâm cùng Giang Hiểu Nguyệt có được. Từ khi, Tấn Lâm bắt đầu hi vọng mỏng manh tìm kiếm nàng, cũng là lúc Tấn Lâm không bao giờ dám để Tấn Hiểu Tuyết một mình, đi đâu hắn cũng dẫn nàng đi cùng, vì hắn sợ một khi lơ là sẽ để lạc mất Tấn Hiểu Tuyết. Đứa trẻ này cực kì thông minh và hiểu chuyện, mỗi khi nhìn thấy hài tử của mình từng ngày trưởng thành. Trong lòng Tấn Lâm điều ngập tràn hạnh phúc. Đây có lẻ là niềm an ủi cùng sự kì vọng để Tấn Lâm tiếp tục hi vọng có một ngày nào đó sẽ tìm được Giang Hiểu Nguyệt cả nhà đoàn tụ. _Phụ thân, tóc người lại có thêm vài sợi bạc. Tấn Hiểu Tuyết đau lòng nói _Không sao, phụ thân đã già thì phải có tóc bạc a. _Phụ thân còn nhiều hơn cả nội tổ, nội tổ mẫu a. Bá phụ nói với con, phụ thân mới hai mươi chín tuổi mà y như chín mươi hai tuổi. Tấn Hiểu Tuyết lầm bẩm nói, nàng đang kể tối Tấn Nhân bá phụ của nàng, Tấn Nhân sau khi đánh bại quân Mông Cổ, Hoàng thượng cũng đã cho hắn trở về kinh thành, hiện giờ đang giữ chức hàng nhị phẩm. Hắn đã ba mươi ba tuổi nhưng vẫn chưa thành gia lập thất. Mỗi lần ở bên Tấn Hiểu Tuyết điều dạy nàng những điều linh tinh, thế nhưng hắn đối với Tấn Hiểu Tuyết cũng rất mực cưng chiều. _Bá phụ của con đã lớn như vậy, còn ăn nói chẳng ra làm sao. Con không được học tính xấu của hắn. Tấn Lâm nhìn mình trong gương, đầu tóc gọn gàng thì đứng dậy nhìn Tấn Hiểu Tuyết nói _Ân, phụ thân yên tâm. _Được rồi, con nghỉ ngơi một chút đi. Nay cũng cả ngày rồi. Sáng mai còn phải cùng phụ thân vào triều. _Ân phụ thân ngủ ngon. Tấn Hiểu Tuyết ngoan ngoãn cởi giầy lên giường nằm. Tấn Lâm đắp chăn ngây ngắn cho nàng, nỡ nụ cười nói: _ Tiểu Tuyết nhi của phụ thân, ngủ ngon. --- _Nghe nói, khâm sai đại thần đã đến Bắc Thành Phủ. Hoàn Nhan Tử Lân đang bên trong thư phòng tay đưa lên sờ túi thơm, đã qua biết bao nhiêu năm tháng, túi thêu đã bạc màu đi rất nhiều. Nhưng Hoàn Nhan Tử Lân vẫn luôn mang nó bên mình. Sáu năm, đã cách xa nàng sau năm, ngày nào Hoàn Nhan Tử Lân cũng nhớ đến Lâm Ninh Tĩnh. Chỉ cần qua vài ngày nữa thôi, ta sẽ có thể đi tìm nàng, ta sẽ mang sính lễ đến đón nàng thật long trọng về Đại Kim, về phủ thái tử này. Hoàn Nhan Tử Lân đã được sắc phong làm thái tử, thế lực trong triều của đại hoàng huynh đã bị chặt đứt. Giờ không còn gì đáng lo ngại, nhưng theo tin điều tra gần một năm trước, Hoàn Nhan Tử Liệt trao đổi thư từ qua lại với Oa Khoát Đài đại tướng Mông Cổ. Hoàn Nhan Tử Lân trong lòng lo lắng, sợ Hoàn Nhan Tử Liệt sẽ cấu kết với Mông Cổ mà tàn sát con dân Đại Kim. Biết được tin, Hoàn Nhan Tử Lân đã thuyết phục Hoàn Nhan Quyết giao bang cùng Đại Tống. Kim Tống kết giao nhất định đám người Mông Cổ sẽ không dám manh động. Đến khi đó sẽ không có gì đáng ngại, an toàn của nàng ấy đều có thể được đảm bảo. _Ân. Thuộc hạ nghe nói ngày mai hắn sẽ vào triều. _Hảo a. Ngươi có biết tên khâm sai đại thần này là người như thế nào không? Hoàn Nhan Tử Lân hỏi _Nghĩa phụ, nghĩa phụ.. Tư Mặc chưa trả lời câu hỏi của Hoàn Nhan Tử Lân đã nghe tiếng tiểu nam hài vang dội ở hướng cửa. Hoàn Nhan Tử Lân nhìn về hướng cửa đi vào, tiểu nam hài chừng năm tuổi ăn mặc y phục màu xanh lá, đầu tóc gọn gàng, gương mặt tuấn tú từ nhỏ, tính tình hoạt bát, miệng cười chúm chím, theo sau hắn là một nữ tử thân mạch bạch y, ngũ quan xinh đẹp, thanh mi thoát tục, mũi cao, răng trắng môi đỏ tuy đã gần tuổi tam tuần nhưng nhìn nàng chẳng khác gì thiếu nữ mười tám, dung mạo như hoa. Giang Hiểu Nguyệt lúc này mới lên tiếng nói: _Lạc nhi, con không được nháo. Hoàn Nhan Tử Lạc chu chu môi, cúi đầu, gương mặt đầy ủy khuất không dám nhìn mẫu thân hắn. Hoàn Nhan Tử Lân nhìn hài tử đáng yêu đang bị mẫu thân mình trách mắng thì tiến đến bế lấy hắn lên, nhìn Giang Hiểu Nguyệt nói: _Nàng đừng nghiêm khắc với con như thế. Hắn chỉ là đứa trẻ mà thôi. _Thái tử, ngươi đừng nuông chiều hắn, sẽ hư. Giang Hiểu Nguyệt nói Đối với, Hoàn Nhan Tử Lân nàng thật sự rất biết ơn hắn, từ lúc được hắn cứu sống đến giờ. Lưu lại phủ của hắn cũng đã sáu năm. Nàng thân nữ tử yếu đúi lại mang hài tử, thập phần khó khăn. Nàng hi vọng người thân sẽ tìm kiếm nàng, dẫn nàng trở về nhà, kể cho nàng nghe những chuyện ở quá khứ. Nhưng cứ trông đợi mãi vẫn không có bất kì ai đến tìm nàng. Nàng cũng không hi vọng nhiều, chỉ một lòng nuôi dạy Hoàn Nhan Tử Lạc thành người. Sau khi hạ sinh Hoàn Nhan Tử Lạc, Hoàn Nhan Tử Lân đã nói với nàng muốn nhận hắn làm nghĩa tử, dù gì nếu để hắn biết mình không có tình yêu của phụ thân sẽ khiến hắn tủi thân. Với lại khi đó Hoàn Nhan Tử Liệt đến phủ thăm Hoàn Nhan Tử Lân vô tình nhìn thấy Giang Hiểu Nguyệt hắn liền say mê trước nhan sắc nàng, nhiều lần muốn đoạt lấy nàng. Hoàn Nhan Tử Lân một lòng muốn bảo vệ mẫu tử của nàng, nên đành nói gạt nói nàng đã là người của hắn. Chỉ có điều thân phận Kim Tống khác biệt, nên hắn không cho nàng danh phận, chỉ để nàng ở trong phủ bên cạnh hàng ngày. Chứ không hề lập nàng thành phi, hay là trắc phi gì cả. Dĩ nhiên là Hoàn Nhan Tử Liệt không tin, nhưng hắn lại không dám hành động kinh suất, dù gì Hoàn Nhan Tử Lân cũng đã ngầm khẳng định đây là nữ tử của hắn. Hoàn Nhan Tử Liệt cũng có mấy phần e ngại. Từ đó, hài tử của Giang Hiểu Nguyệt được nhận làm nghĩa tử của Hoàn Nhan Tử Lân. Lấy tên là Hoàn Nhan Tử Lạc. Có điều, chuyện này chỉ có một vài người biết. Trước mặt mọi người, Hoàn Nhan Tử Lạc chính là hài tử ruột của Hoàn Nhan Tử Lân. _Không sao. Lạc nhi ngoan như vậy sẽ không hư a. Hoàn Nhan Tử Lân cười cười nhìn Giang Hiểu Nguyệt, sau đó lại nhìn Hoàn Nhan Tử Lạc cưng chiều nói: - Lạc nhi sao lại gọi ta nghĩa phụ a, phải gọi phụ vương. Hoàn Nhan Tử Lân đưa tay chỉ chỉ má đang phúng phính của Hoàn Nhan Tử Lạc nói. _Ân, phụ vương. Hoàn Nhan Tử Lạc tươi cười đến híp cả mắt nhìn Hoàn Nhan Tử Lân. _Mẫu tử ta có làm phiền thái tử bàn công vụ không a? Giang Hiểu Nguyệt có chút khó xử hỏi _Không sao, cũng không có chuyện gì quan trọng, nàng đã đến thì cứ ở lại nghe a. Tư Mặc, ngươi cứ tiếp tục nói, Hoàn Nhan Tử Lân bế Hoàn Nhan Tử Lạc cùng ngồi lên ghế, để hắn ngồi trên đùi mình. Giang Hiểu Nguyệt cũng ngồi xuống ghế phía dưới. Tư Mặc lúc này mới bắt đầu kể
|
CHƯƠNG 75: NGHE KỂ TRUYỆN _Thuộc hạ nghe nói, hắn là Tấn Lâm, tân Tấn đại nguyên soái. Cách đây ba năm, hắn chính là người dẫn binh đánh bại quân Mông Cổ, Hoàng đế Đại Tống rất xem trọng hắn, ngây cả bách tính cũng rất kính trọng hắn. Người này nghe nói trước đây chẳng ra tích sự gì, suốt ngày treo hoa ghẹo nguyệt, tiếng xấu đồn xa. Nhưng kể từ khi hắn được hoàng thượng ban hôn với thiên kim đại tiểu thư Giang Hiểu Nguyệt, thì tính tình thay đổi hẳn. Nghe bọn họ kể lại vị tiểu thư Giang Hiểu Nguyệt này dung mạo tuyệt trần, tính tình lạnh lùng, từ nhỏ nàng vừa sinh ra đã mất mẫu thân. Lớn lên, nàng cùng nhi tử An thái úy An Minh Hiên lưỡng tình tương duyệt. Sau khi thành thân một thời gian, vị công tử An Minh Hiên này cũng thành thân cùng công chúa Triệu Uyên trở thành phò mã. Tư Mặc kể lại một mạch, khô cả họng, tay bưng tách trà uống _Sau đó thì sao, cô nương tên Giang Hiểu Nguyệt đó cùng Tấn Lâm người nàng không hề yêu thương như thế nào? Giang Hiểu Nguyệt, khi nghe câu chuyện Tư Mặc kể nàng liền có chút tò mò, không hiểu sau người nữ tử tên Giang Hiểu Nguyệt, cùng cái người tên Tấn Lâm kia lại khiến nàng có cảm giác quen thuộc như thế _Sau thời gian chung sống, hai người họ bắt đầu quý mến lẫn nhau, dần dần nãy sinh tình cảm. Cả hai có một nữ hài tử tên là Tấn Hiểu Tuyết. Chỉ là người đời không ngờ vị Tấn tam công tử này không phải như thiên hạ đồn đãi a, hắn võ nghệ cao cường, lại tinh thông binh pháp, đặc biệt hắn còn được mệnh doanh là ‘thần tiễn’ trong quân doanh. Lúc đó, hoàng thượng đã phong hắn làm phó tướng cùng phụ thân mình vào quân doanh huấn luyện. Không ngờ, có môt ngày biến cố đổ xuống Tấn gia. An Minh Hiên hắn từ yêu sinh hận, ghen ghét Tấn Lâm cùng Giang Hiểu Nguyệt hạnh phúc đã cấu kết cùng quân Mông Cổ hòng sát lại phụ tử Tấn Phong. Giang Hiểu Nguyệt vì cứu phu quân nàng nên đã ngã xuống vực thẳm. Lúc đó, Tấn Lâm đau đớn tột cùng hắn muốn gieo mình cùng nàng. Nhưng cũng may được người huynh đệ tâm giao tên Dương Đức Quyền cứu sống. Sau đó, nghe chỉ sau một đêm mất nương tử, hắn nữa đầu bạc trắng. Chuyện này, người nghe ai nấy cũng đều đau lòng. _Không ngờ vị khâm sai đại nhân này lại nặng tình như vậy? Ta nghe nói, hắn ở chiến trường oai phong lẫm liệt, khí tức bức người a. Hoàn Nhan Tử Lân cảm thán nói _Ân, thái tử nói không sai. Có điều, sau khi cái chết của nương tử hắn, hắn liền trở nên lạnh lùng. Suốt ngày chỉ vùi đầu vào việc huấn lệnh binh sỉ, ra chiến trường, chăm sóc hài tử. Nghe nói, có rất nhiều con nhà danh môn, thiên kim tiểu thư muốn gả cho hắn. Nhưng hắn một mực từ chối. Còn vào cung, xin hoàng thượng đừng bao giờ ban hôn, hắn nói: ‘Cả đời này chỉ có Giang Hiểu Nguyệt là nương tử, trong cuộc đời đáng tiếc nhất là khi nàng mất đi đã không thể bồi tán cùng nàng.’, từ đó khắp kinh thành không ai không biết đến hắn, vị đại tướng quân nặng tình nhất thiên hạ. _Không thể bồi tán cùng nàng. Hoàn Nhan Tử Lân lẩm bẩm nói, khóe môi nở nụ cười tán thưởng Giang Hiểu Nguyệt trong lòng đột nhiên có cảm giác đau xót, trái tim như ai đang bóp nát, nghe được câu chuyện bi ai của người xa lạ, nhưng tâm nàng lại dâng tràn cảm giác đau thương. Nàng đưa tay nắm chặt lồng ngực trái mình, cảm giác khó thở. Hoàn Nhan Tử Lạc đang tươi cười ăn uống, nhìn thấy mẫu thân hắn đang khổ sở đau đớn, liền chạy đến hỏi, nét mặt lo lắng: _Mẫu thân, người làm sao vậy? Hoàn Nhan Tử Lân, khi Hoàn Nhan Tử Lạc nhảy xuống đùi hắn, thì cũng nhìn xem tiểu hài tử này định làm gì, lúc này mới thấy sắc mặt tái nhợt của Giang Hiểu Nguyệt cũng lo lắng hỏi: _Tử Nghiễn, nàng làm sao? Nét mặt tại sao lại tái nhợt như thế? Hoàn Nhan Tử Lân nhìn về hướng Tư Mặc nói tiếp: - Tư Mặc, ngươi mau truyền thái y. _Vâng, thái tử. Tư Mặc cúi đầu hành lễ định rời đi đã nghe Giang Hiểu Nguyệt nói _Không cần, ta không sau, chỉ là cảm thấy có chút khó thở, về phòng nghỉ ngơi sẽ khỏi, thái tử không cần lo lắng. Giang Hiểu Nguyệt có chút mệt mỏi nói, tay đưa lên vuốt đầu hài tử nàng, ân cần nói: -Mẫu thân không vấn đề gì, Lạc nhi đừng lo. _Để ta dìu này về phòng. Hoàn Nhan Tử Lân nhìn Giang Hiểu Nguyệt nói _Ân, đa tạ thái tử. Trở về phòng mình, lúc này không gian yên tĩnh, Giang Hiểu Nguyệt mắt nhắm dưỡng thần, trong lòng nhớ đi nhớ lại câu chuyện vừa kể của Tư Mặc, tại sao người tên Tấn Lâm này lại tạo cho mình cảm giác thân quen như thế. Câu chuyện của hắn thực khiến người khác đau lòng, cả hai người họ yêu thương nhau như thế lại bị ngăn cách âm dương cách biệt, đáng thương cho hài tử Tấn Hiểu Tuyết còn nhỏ đã không có mẫu thân bên người. Đột nhiên nhớ đến câu nói khi nãy ‘Cả đời này chỉ có Giang Hiểu Nguyệt là nương tử, trong cuộc đời đáng tiếc nhất là khi nàng mất đi đã không thể bồi tán cùng nàng.’ Khóe mắt Giang Hiểu Nguyệt cay cay, một giọt nước mắt vô thức lăn dài xuống. Tại sao ta lại khóc, tại sao hôm nay ta lại đau lòng như thế. Tấn Lâm ngươi rốt cuộc là ai? Giang Hiểu Nguyệt mệt mỏi đi vào giấc ngủ. --- Sáng hôm sau, Tấn Lâm y phục chỉnh tề, tay nắm tay Tấn Hiểu Tuyết lên xe ngựa tiến thẳng vào hoàng cung Đại Kim, phía sau là binh sĩ hộ tống. Hoàn Nhan Tử Lân sáng cũng đã vào triều, đang đứng trước cửa hoàng cung để tiếp đoán quan khâm sai. Tâm trạng cũng có chút mong chờ được gặp Tấn Lâm. Anh hùng trong thiên hạ bản thân đã gặp vô số kể, thế nhưng anh hùng chung tình như thế này, vẫn là lần đầu mới được gặp a. Hoàn Nhan Tử Lân vô tình quên mất chính bản thân mình cũng là người chung tình. Đến cửa cung, Tấn Lâm từ từ bước xuống xe ngựa, dìu Tấn Hiểu Tuyết xuống cùng. Phụ tử cùng nhau tiến vào cung, nhìn thấy đoàn người đang long trọng tiếp đón, nghĩ rằng Đại Kim cũng thủ lễ nghĩa, xem như không uổng công ta đến đây một chuyến. Ánh mắt quan sát xung quanh, Tấn Lâm nhìn về hướng bên trái cung nơi nam tử đầu tóc búi cao, có châm bạc trên đầu, một thân y phục màu đen, dáng vẻ lăng nhân, bên thắt lưng có một túi thêu hoa nhàn nhạt, gương mặt tuấn dật, nếu đoán không nhầm có thể đây chính là thái tử Hoàn Nhan Tử Lân. Lại quay về hướng bên phải cung cũng là một nam tử tóc không búi cao mà xỏa xuống, y phục màu đỏ thẫm, tướng mạo không hề thua kém Hoàn Nhan Tử Lân, có điều nhìn người này dáng vẻ bất cần, ánh mắt không hề có thiện ý nào, người này chắc là đại hoàng tử Hoàn Nhan Tử Liệt rồi. Hoàn Nhan Tử Lân cũng cẩn thận đánh giá người trước mặt, không ngờ quả đúng như lời đồn tóc của hắn đã nữa đầu bạc trắng, trên gương mặt nhìn có vẻ phong sương. Nhìn liền biết đây là võ tướng. Có điều những điều đó vẫn không làm che lấp được vẻ đẹp tiêu soái, tuấn lãng của hắn. Gương mặt tỏa ra một cỗ hàn khí bức người, cùng với đôi mắt sâu không thấy đáy. Có lẽ do bi ai của tình yêu mới dẫn đến con người hiện tại. Nhìn sang tiểu nữ hài bên cạnh Tấn Lâm, nàng một thân y phục trắng, dáng người nhỏ nhắn, mắt sáng mày thanh, dung mạo thoát tục, mới nhỏ tuổi như vậy đã xinh đẹp như thế ất hẳn khi lớn sẽ là một đại mỹ nhân. Có điều, còn nhỏ tuổi nhưng cỗ hàn khí cũng không kém phụ thân nàng. Đúng là không nên nhìn phụ tử người này lâu, nếu không sẽ bị khí tràng của đối phương làm lạnh cống. Hoàn Nhan Tử Lân thu liễm không nhận xét nữa, tiến đến nét mặt tươi cười nhìn Tấn Lâm nói: _Khâm sai đại nhân khí chất bất phàm, đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Ta là Hoàn Nhan Tử Lân thái tử Đại Kim, rất hân hạnh. _Tham kiến thái tử điện hạ. Đa tạ đã quá khen. Tấn Lâm cúi người hành lễ, trên mặt vẫn không biểu hiện gì. _Hảo a, vậy chúng ta mau vào triều. Hoàng thượng ất hẳn đã đến từ lâu. Hoàn Nhan Tử Lân cũng không đôi co nói _Ân. Tấn Lâm tay nắm Tấn Hiểu Nguyệt cùng nhau vào triều. Lúc này Hoàn Nhan Tử Liệt từ giờ im lặng, cẩn trọng đánh giá Tấn Lâm mới lên tiếng làm khó: _Hoàng cung là nơi của nam tử, sau có thể để một nữ hài theo cùng. Hơn nữa nàng lại còn là một hài tử. Đối với, Hoàn Nhan Tử Liệt hắn cũng nghe danh tiếng người này không ít, chuyện hắn cùng Oa Khoát Đài giao hảo, còn chưa hoàn thành đã bị tên khâm sai đại thần này làm rối loạn, nếu hôm nay kí ước thành công, thì con đường xưng vương của hắn lại xa hơn một chút, Hoàn Nhan Tử Liệt lòng khó chịu chỉ đành giận cá chém thớt. _Đại hoàng tử ngài có điều không biết, Hoàng thượng đã đặc thánh ân cho ta, vào triều có thể dẫn hài tử bên mình. Tấn Lâm nhàn nhạt nói _Đó là hoàng thượng Đại Tống của các ngươi, giờ ngươi đã đến Đại Kim sao có thể không xem ai ra gì như vậy. Hoàn Nhan Tử Liệt tức giận nói _Vậy cho ta hỏi, Hoàng thượng của các ngươi, có nói ta không thể mang hài tử của mình theo cùng hay sao? Tấn Lâm cười như không cười nhìn Hoàn Nhan Tử Liệt hỏi _Ta tin hoàng thượng cũng sẽ có ý nghĩ như ta. _Ngài không là hoàng thượng, vậy làm sao biết hoàng thượng lại có ý nghĩ như ngài. Hay là đã từ lâu ngài đã muốn xem bản thân mình là hoàng thượng Đại Kim, có phải hay không đại hoàng tử? Tấn Lâm nét mặt cương nghị, ngữ khí bức người chất vấn Hoàn Nhan Tử Liệt _Ngươi… Hoàn Nhan Tử Liệt có chút luống cuống hắn ánh mắt như bốc lửa nhìn Tấn Lâm. Hoàn Nhan Tử Lân từ giờ đứng xem kịch hay, lúc này mới lên tiếng: _Hoàng huynh, khâm sai đại nhân chỉ nói đùa thôi, huynh đừng có nghĩ thật mà tức giận. Với lại, Hoàng thượng rất hiểu đại nghĩa, người sẽ không vì chuyện này mà trách tội khâm sai đại thần đâu. Nên huynh đừng lo lắng, cứ để hắn vào triều cùng nữ nhi mình. Hoàn Nhan Tử Lân cười cười rồi quay sang nhìn Tấn Lâm nói tiếp: -Khâm sai đại nhân, mời. Tấn Lâm không nói gì thêm, ánh mắt cũng không nhìn Hoàn Nhan Tử Liệt. Cùng Hoàn Nhan Tử Lân tiến vào triều diện thánh. Hoàn Nhan Tử Liệt nhìn gương mặt đắc ý của Tấn Lâm, lại thêm Hoàn Nhan Tử Lân dám trước mặt đông người vũ nhục hắn. Thù mới hận cũ hắn nhất định sẽ trả đủ. Tay siết chặt thành quyền, Hoàn Nhan Tử Liệt cũng bước vào đại điện.
|
CHƯƠNG 76: BĂNG NHI Sau khi, kí kết thành công. Hoàn Nhan Tử Lân mời Tấn Lâm đến phủ hắn ở lại vài ngày, sẳn tiện giới thiệu một số cảnh đẹp của Đại Kim cho Tấn Lâm biết. Tấn Lâm cũng không có việc gì quan trọng, nên cũng gật đầu đồng ý. Nơi thái tử đúng là có khác, khung cảnh thoáng mát, có tiểu viện, còn có cả hòn non bộ. Nhìn vào như tiên cảnh chốn nhân gian, có điều thoạt nhìn nơi này có vài phần trang trí giống ở Đại Tống. Tấn Lâm cũng đã từng nghe nói, vị thái tử này thương yêu một nữ tử người Tống nghe nói còn có một hài tử. Có lẽ vì điều này nên nơi này mới có chút gì đó giống với Đại Tống. Tấn Lâm cùng Hoàn Nhan Tử Lân ngồi xuống bàn, bên trong lương đình cùng nhau thưởng thức trà ngon cùng cảnh đẹp. Lúc này, Tấn Lâm mới mở miệng tán thưởng: _Nơi đây đúng là cảnh đẹp nhân gian. Thái tử thật biết thưởng thức. _Haha, khâm sai đại nhân quá khen rồi. Chẳng qua ta suốt ngày nhàn nhạt nên mới có nhã hứng thế này. Hoàn Nhan Tử Lân cười sảng khoái nói, có lẻ hôm nay là ngày hắn vui nhất kể từ khi rời xa Lâm Ninh Tĩnh. Bởi vì, mọi chuyện giờ xem như đã hoàn thành, sau khi tiếp đãi xong Tấn Lâm hắn sẽ lên đường trở về tìm nàng. Tấn Lâm cười cười, tay cầm tách trà uống, nhìn Tấn Hiểu Tuyết nói: _Tiểu Tuyết nhi, con có mệt lắm không? _Không a, Tuyết nhi rất tốt. Phụ thân không cần lo lắng. Tấn Hiểu Tuyết cười sáng lạn nói _Con ăn chút bánh quế hoa đi. Đêm qua phụ thân có chuẩn bị cho con một ít. Tấn Lâm từ trong ngực lấy khối bánh quế hoa đưa cho Tấn Hiểu Tuyết. Tấn Hiểu Tuyết không chỉ dung mạo giống Giang Hiểu Nguyệt. Mà ngay cả khẩu vị cũng thập phần giống nhau. _Đa tạ phụ thân. Tấn Hiểu Tuyết nở nụ cười thật tươi, tay nhận lấy bánh quế hoa của phụ thân làm cho nàng. _Haha, hài tử của huynh thật ngoan a, lại còn đáng yêu như thế. Ta thật ngưỡng mộ huynh Hoàn Nhan Tử Lân nhìn màn phụ tử tình thâm của hai người họ mà cảm thán nói, hắn nhiều lúc cũng khát khao bản thân có thể cùng Lâm Ninh Tĩnh có hài tử, nhất định hắn cũng sẽ yêu thương hài tử mình như Tấn Lâm. _Phụ vương, người trở về rồi a. Giọng tiểu nam hài tử có chút gấp gáp chạy đến lương đình Tấn Lâm nghe tiếng tiểu nam hài cũng quay người lại nhìn xem, thì thấy hài tử dáng người nho nhỏ, đầu tóc gọn gàng, mặc y phục màu xanh lam, thoạt nhìn tinh nghịch, hoạt bát, miệng nỡ nụ cười rạng rỡ nhìn về hướng Hoàn Nhan Tử Lân đang ngồi. Hoàn Nhan Tử Lân ánh mắt cưng chiều nhìn hài tử hắn, giang hai tay, miệng nỡ nụ cười thật tươi nói: _Lạc nhi, mau đến đây với phụ vương. Hoàn Nhan Tử Lạc chạy thẳng đến vào lòng Hoàn Nhan Tử Lân ngồi, miệng cười khanh khách, lúc này mới thấy có người bên cạnh phụ vương hắn, nhìn thấy một nữ hài tử dung mạo xinh đẹp cùng một thúc thúc có phần lớn tuổi, hỏi: _Phụ vương, bọn họ là ai a? Vị tỷ tỷ kia thực xinh đẹp a? _Haha, đây là Tấn Lâm thúc thúc, còn đây là nữ nhi của thúc ấy, con mau chào hỏi a. Hoàn Nhan Tử Lân nhẹ nhàng giải thích cho hài tử mình nghe _Ân, chào Tấn Lâm thúc thúc. Hoàn Nhan Tử Lạc cúi đầu hành lễ, sau đó lại nhìn về hướng Tấn Hiểu Tuyết hỏi: -Tỷ tỷ, ngươi tên gì a? _Ta tên Tấn Hiểu Tuyết. Ngươi tên gì? Tấn Hiểu Tuyết có chút vui vẻ nhìn tiểu nam hài nói, nhìn hắn còn nhỏ như vậy mà thật lanh lợi, đối với phụ tử hai người họ nàng cũng có chút gần gũi nên tự nhiên nói chuyện _Ta tên Hoàn Nhan Tử Lạc a. Ta được năm tuổi rồi. Tên của tỷ thật đẹp a. Hoàn Nhan Tử Lạc cũng hào hứng nói, hắn lần đầu có người cùng chăng lứa như thế này nói chuyện, lòng vô cùng hớn hở _Vậy ngươi nhỏ hơn ta hai tuổi. Ta năm nay bảy tuổi. Tấn Hiểu Tuyết nghe xong cũng gật đầu nói Tấn Lâm, nhìn hai hài tử nói chuyện thân thiết cùng nhau, trong lòng cũng có chút cao hứng. Lâu rồi, mới lại có cảm giác như thế này, Hoàn Nhan Tử Lạc nhìn chằm chằm Tấn Lâm thấy vị thúc thúc này nét mặt lạnh lùng, có vài phần hiếu kì, leo xuống khỏi người Hoàn Nhan Tử Lân, Hoàn Nhan Tử Lạc lại chạy đến nắm lấy tay áo Tấn Lâm đung đưa, môi nhỏ chúm chím nói: _Thúc thúc, sao tóc người lại bạc như thế? _Lạc nhi, không được thất lễ. Hoàn Nhan Tử Lân ngạc nhiên trước câu hài tử mình hỏi, có chút khó xử nhìn Hoàn Nhan Tử Lạc giọng hơi lớn một chút. Hoàn Nhan Tử Lạc thấy phụ vương to tiếng thì càng lo sợ núp sau ống tay áo Tấn Lâm. Tấn Lâm nhìn tiểu nam hài nét mặt lo sợ, cười cười nhìn Hoàn Nhan Tử Lân nói: _Thái tử, Tử Lạc hắn chỉ hiếu kì thôi. Ngài đừng nổi nóng. Tử Lạc con ra đây, để thúc thúc bế ngươi. Tấn Lâm kéo bàn tay nhỏ xíu của Hoàn Nhan Tử Lạc ra nhìn hắn nói mặt vẫn còn ý cười. Hoàn Nhan Tử Lạc thấy người này ôn nhu nhìn mình như thế, lại còn cười lòng cũng bớt lo sợ ngoan ngoãn đưa tay để Tấn Lâm bế lên, ngồi vào lòng Tấn Lâm. _Đã để huynh chê cười rồi. Hoàn Nhan Tử Lân cười cười nói, nét mặt cũng không như lúc nãy nhìn Hoàn Nhan Tử Lạc hỏi: -Lạc nhi, mẫu thân của con đâu? _Mẫu thân người đang làm bánh quế hoa cho con a. _Ngươi cũng thích ăn bánh quế hoa sao. Tấn Hiểu Tuyết hỏi _Ân, nhưng ta chỉ thích ăn bánh quế hoa do mẫu thân làm thôi. Hoàn Nhan Tử Lạc tươi cười nói, sau đó nhìn thấy thân ảnh thân quen đang đi đến liền tươi cười rạng ngời hơn, miệng hô vang: -Mẫu thân. Rời khỏi người Tấn Lâm, chân bé tí chạy về hướng Giang Hiểu Nguyệt đang đi đến. Phụ tử Tấn Lâm cũng đồng thời quay về phía sau, nữ tử kia một thân bạch y phất phơ trong gió, mắt phượng mày ngà, sóng mũi cao cao, môi đỏ răng trắng, nàng nở nụ cười động lòng người nhìn về hướng này. Nụ cười đó, đã khắc sâu vào tâm khảm Tấn Lâm, đến cả mơ hắn cũng mơ thấy nàng vì hắn mà tươi cười. Mắt chóp không ngừng, đưa tay dụi mắt rồi lại chớp chớp, như đang không tin vào sự thật. Nữ tử này, nàng ấy chính là Giang Hiểu Nguyệt, nương tử của Tấn Lâm ta đây mà. Nàng ấy vẫn còn sống, nàng ấy vẫn còn sống. Tấn Lâm đứng dậy, cả người nặng nề từng bước từng bước đến nơi Giang Hiểu Nguyệt đang đi đến, mắt không ngừng mở lớn. Hắn sợ, sợ một khi nheo mắt sẽ không còn nhìn thấy nàng. Càng đến gần, gương mặt nàng càng hiện lên rõ, đôi mắt màu đen trong trẻo ấy đang nhìn chằm chằm hắn. Tấn Lâm cảm xúc kìm nén bấy lâu này, cuối cùng cũng vỡ òa, gấp gáp ôm lấy nàng, cả người rung đến lợi hại, miệng không ngừng gọi tên nàng: _Băng nhi… Băng nhi… Nước mắt cũng vô thức chảy ra đã lâu rồi, kể từ ngày đánh mất Giang Hiểu Nguyệt, đến tận bây giờ Tấn Lâm mới có thể khóc được nữa. Đôi đồng tử đỏ hoe, hiện lên tia máu.
|