Nàng Như Thế Nào A?
|
|
CHƯƠNG 78: TÂM TƯ RỐI BỜI Bên trong phòng, vị nữ tử y phục hồng y đang đứng ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm về hướng ánh trăng trên cao. Ánh sáng mờ ảo của ánh trăng cùng ánh đèn le lói, cũng không làm lưu mờ được nhan sắc tuyệt trần của nàng. Trong con ngươi màu hổ phách đó tuy cô đơn nhưng vẫn mang nét cao ngạo hiếm có. Lâm Ninh Tĩnh, kể từ ngày chia tay Hoàn Nhan Tử Lân đã sáu năm nàng không gặp lại người kia, không một bức thư, nhờ mối quan hệ rộng rãi của phụ thân nàng trong trốn thương gia, nàng mong muốn có thể tìm được tung tích của người kia để đến hỏi hắn sao lại bắt nàng đợi lâu như vậy, sau không một lần thông tri đến nàng, nhưng nàng càng tuyệt vọng hơn vì không vị thương gia nào ở Đại Kim mang họ Hoàn Nhan. Nàng dần dần mất hi vọng, nhưng nàng lại không thể từ bỏ mỗi lần nhìn thấy khối ngọc bội người kia trao cho nàng, tâm nàng càng gợn sóng hơn. Có điều, nàng vẫn còn may mắn khi được phụ mẫu hết mực yêu thương. Còn có Tấn gia luôn luôn giang rộng vòng tay chào đón nàng. Những năm nay, nàng luôn đi kinh thành rồi lại về Giang Nam. Đối với Tấn Lâm cả hai ngày càng thân thiết hơn như mối quan hệ tâm giao, hiểu lấy đối phương. Tấn Lâm mà nàng biết thật sự đã chết theo Giang Hiểu Nguyệt. Bởi vì bây giờ mỗi khi hắn cười, nụ cười ấy không bao giờ giống lúc trước được. Tấn Hiểu Tuyết hài tử này nàng cũng thập phần cưng chiều. Nàng mới trở về Giang Nam vài tháng, đã nghe tin phụ tử họ lên đường đến Đại Kim. Nàng liền lo lắng thúc ngựa đuổi theo. Dù gì Tấn Lâm thân phận cũng đặc thù, đường đi đến Đại Kim không hẳn an toàn, Tấn Lâm dù võ công cao cường đến đâu nếu như đối phương quá nhiều cũng sẽ không thể nào xoay sở kịp lại còn Tiểu Tuyết nhi, nàng quả thật không yên tâm. Lúc trước, trận chiến với quân Mông Cổ nàng cũng luôn sát cánh cùng phụ tử họ. Có thể nói, cũng có rất nhiều người thân thiết bảo hai người họ đến với nhau. Nhưng cả hai đều chỉ cười trừ cho qua chuyện. Vì thật chắc trong lòng mỗi người họ đã chứa đầy hình ảnh của người khác cả rồi. Nàng vừa mới đến Bắc Thành phủ, đã nghe Hồ đại nhân nói, Tấn Lâm đã vào hoàng cung Đại Kim. Cũng nhận được tin Tấn Lâm chuyển về là ở phủ thái tử Đại Kim một thời gian. Lâm Ninh Tĩnh định cởi Hắc Vũ đến phủ thái tử trong đêm nhưng Hồ Sâm nói nàng nghỉ ngơi một đêm, sáng hả lên đường. Nàng có chút mệt mỏi, nên cũng gật đầu đồng ý. --- Tấn Lâm tâm tư rối bời, làm sao có thể yên giấc được. Bao nhiêu nhớ thương dành cho thân ảnh quen thuộc đó, đến khi gặp lại nàng lại lạnh lùng với mình. Có phải hay không trên thế gian này thật sự có người giống người. Nàng ấy không phải là Băng nhi. Nàng ấy chỉ là có gương mặt giống Băng nhi mà thôi. Tấn Lâm nhìn nữ nhi mình đang ngủ say, khẻ hôn lên trán nàng, rồi ly khai ra khỏi phòng. Tấn Lâm đến nhà bếp phủ thái tử, tay cầm theo mấy bầu rượu, ra lương đình ngồi hóng mát. Tâm trạng u uất đau khổ tột cùng. Rốt cuộc nàng ấy là ai? Từng ngụm từng ngụm uống cạn bầu rượu trong tay, vị đắng của rượu chạy thẳng lên đỉnh đầu, khiến cơ thể Tấn Lâm cứng ngắt. Đã lâu rồi uống rượu. Từ lúc nàng mang thai Tiểu Tuyết nhi đến giờ chỉ câu nàng nói, uống rượu không tốt. Tấn Lâm liền không dính dáng đến rượu. Đến tận hôm nay, mới có thể thưởng thức được vị cay đắng này của rượu vì giờ chỉ có nó mới có thể thấu hiểu được nỗi đau thống khổ của Tấn Lâm. Giang Hiểu Nguyệt, mới bừng tỉnh từ cơn mộng cả người đầy mồ hôi. Trong giấc mơ, nàng phía xa nhìn thấy vị nam tử kia đang quỳ trước mặt một vị nam tử đang dùng kiếm đặt lên cổ vị nữ tử kia. Vị nam tử tay cầm kiếm nét mặt hung ác, ra lệnh vị nam tử đang quỳ chặt tay mình, từng ngón, từng ngón. Vị nữ tử kia gào khóc miệng không ngừng nói không được, vị nam tử kia không nhẫn nại dùng kiếm làm cổ nàng bị thương. Vị nam tử đang quỳ thập phần lo sợ liền dùng kiếm chặt đứt ngón tay út của mình. Vị nữ tử kia lòng đau đớn không ngừng, nàng vùng vẫy cắn vị nam tử cầm kiếm, cuối cùng cũng thoát khỏi sự uy hiếp của đối phương. Đột nhiên lại có vị nam tử dáng người cao to vùng sức đánh chưởng đến vị nam tử khi nãy, nữ tử kia mắt nhìn thấy vị nam tử sắp bị thương, nàng liền đẩy vị nam tử đó sang một bên, trúng chưởng vị nữ tử kia lọt xuống vực thẩm. Vị nam tử kia như phát điên một tay dùng chưởng pháp khiến tên nam tử kia chết ngây tại chổ. Nhanh chóng nắm lấy tay nữ tử kia ánh mắt tràn ngập đau xót. Vị nam tử cầm kiếm khi nãy một cước đạp mạnh sau lưng vị nam tử kia, khiến hắn hộc máu. Vị nữ tử kia chịu hết nỗi, nàng dần dần buông cánh tay vị nam tử kia ra. KHÔNG.. Vị nam tử gào khóc thét lên, ánh mắt căm phẫn một kiếm đâm chết vị nam tử đang cầm kiếm, tiếng đứa trẻ khóc lớn trên tay vị nam tử. Lúc vị nữ tử kia bắt đầu rơi xuống vực thẳm, Giang Hiểu Nguyệt mới chạy đến xem nàng nhìn thấy vị nữ tử kia với nàng dung mạo không khác một chút nào. Ánh mắt ngạc nhiên, quay sang nhìn nam tử đang bế hài tử kia, thì chính là người nàng đã gặp lúc sáng. Hắn lúc này tóc đen tán loạn, gương mặt tràn ngập nước mắt, bế hài tử đến bên cạnh một vị lão gia cùng phu nhân đang bị thương ở đó, nam tử đặt tiểu hài tử xuống bên cạnh hai vị lão nhân gia kia, sau đó cúi đầu lạy, cả người xoay nhanh lập tức xuống nơi vực thẳm khi nãy vị nữ tử kia rơi xuống. KHÔNG ĐƯỢC... Giang Hiểu Nguyệt la lớn, nước mắt nàng vô thức rơi, không hiểu tại sao khoảnh khắc nhìn nam tử kia sắp đổ người xuống vực thẳm trái tim nàng vô vàng đau đớn, tổn thương, thống khổ. Lão đại... tiếng la lớn của một nam tử khác hắn gọi nam tử này là lão đại, cả người ôm chặt nam tử này, khiến hắn không thể thoát khỏi. Nam tử này dồn sức lực cuối cùng để thoát khỏi, chưa kịp nhảy xuống vị nam tử kia đã đánh nam tử này ngất xỉu. Sau đó đưa nam tử kia trở về. Giang Hiểu Nguyệt bước chân cũng nhanh chóng đủi theo, nàng muốn biết vị nam tử này sẽ ra sao? Trở về nơi này cũng vị nam tử này, không hiểu sau nơi đây khiến nàng cảm giác quen thuộc như thế, nàng đi khắp nơi trong phủ, đi đến mức lạc đường, một lúc sau nàng lại nghe được tiếng gào thét, đó là giọng của nam tử kia. Trời cũng bắt đầu đổ mưa to, nàng nghe theo tiếng thét kia thì nhìn thấy nam tử đó, tay đang đập mạnh xuống đất, đến mức chảy máu, miệng không ngừng gào thét, cả người ướt sủng, mặt cũng đầy nước, hốc mắt thì đỏ ngần lên, nhìn nam tử này đau lòng đến mức tâm can phế liệt. Trái tim nàng cũng không ngừng đau nhói, Giang Hiểu Nguyệt tay nắm chặt trái tim nàng, mắt nàng rực đỏ ngầu, hai bên má không ngừng rơi nước mắt, một khắc đó nàng nhìn lại đã thấy nam tử kia đầu bạc nữa mái.. _Tấn Lâm... Giang Hiểu Nguyệt tỉnh giấc mộng kinh hoàng đó, vô thức thốt ra hai chữ Tấn Lâm cả người đầy mồ hôi, trên mặt vẫn còn động nước mắt khi nãy. Tại sao ta lại mơ giấc mơ kỳ lạ đó, vị nữ tử kia tại sao lại giống ta như thế? Tại sao hắn thống khổ lại khiến ta đau từng thắt ruột? Rốt cuộc ta là ai? Rốt cuộc, ngươi là ai?
|
|
|
CHƯƠNG 79: KHẮC CỐT GHI TÂM CHỈ RIÊNG NÀNG Tấn Lâm ngà ngà say, trong tay áo móc ra một bức tranh, từ từ mở ra, trong tranh vị nữ tử kia một thân bạch y, khí tức lạnh nhạt, gương mặt thoát tục. Tấn Lâm đưa tay sờ nhẹ lên bức tranh thâm tình nói: _Băng nhi, nàng có thể nói cho ta biết vị cô nương hôm nay ta gặp có phải là nàng không? Nàng có biết không sáu năm qua ta không ngừng hi vọng sẽ gặp lại được nàng. Đến khi gặp lại, tướng công nàng lại dô dụng không biết người đó có phải là nàng không? Tấn Lâm tiếp tục nâng bầu rượu lên uống, nước mắt cũng từ từ rơi _... _Nếu nàng ấy là nàng thì ta nên làm sao đây? Giờ nàng ấy đã là vương phi của Hoàn Nhan Tử Lân, lại còn có hài tử cùng hắn. Ta không sợ thân phận của hắn, nhưng ta lại sợ nếu ta cố tình dành nàng về, liệu nàng có tổn thương hay không, liệu ta có phá vỡ gia đình hạnh phúc của nàng ấy không. Khi Giang Hiểu Nguyệt uống thuốc, Tấn Lâm không hề hay biết, nên chuyện Tấn Lâm cùng Giang Hiểu Nguyệt còn có một hài tử hắn cũng không biết, bản thân khi gặp lại nàng biết nàng có hài tử. Chỉ nghĩ là đây là cốt nhục của nàng và Hoàn Nhan Tử Lân. Tấn Lâm không hề nghi ngờ nàng phản bội mình, nhưng nam hài đó chính miệng gọi Hoàn Nhan Tử Lân là phụ vương. Vậy Tấn Lâm này lấy quyền gì mà cố chấp? _... _Nếu có thể được, ta hi vọng nàng ấy chính là nàng. Chỉ cần nàng còn sống an yên trên thế gian này, thì đối với ta đã là hạnh phúc. Ta không phải chính nhân quân tử gì, có thể cao thượng như thế. Nhưng chính ta năm đó đã không bảo vệ tốt được nàng. Cho nên.. ta còn có tư cách sao.. Hahah, Tấn Lâm cười lớn đến khó coi, liên tục ực hết rượu trên tay, không còn giọt nào thì quăng nó xuống đất. Cả người nằm dài xuống bàn, mắt vẫn không rời khỏi bức tranh họa nàng. _... _Băng nhi, nàng có biết không? Tiểu Tuyết nhi thật sự rất giống nàng. Hài tử rất ngoan ngoãn, có điều ta lại không thể cho con có một gia đình hoàn chỉnh. Phụ thân như ta, lại càng không xứng đáng. Giang Hiểu Nguyệt nàng không ngủ lại được, định tản bộ một lát để tâm tình khá hơn, nào ngờ đến lương đình lại nhìn thấy người khi sáng. Lại là hắn Tấn Lâm. Trong lòng vô thức muốn đi đến xin lỗi chuyện khi sáng, vừa đến gần lại nghe hắn lẫm bẩm. Tâm tình da diết dành cho nương tử hắn, nhìn bóng lưng cô đơn này, khiến Giang Hiểu Nguyệt khó chịu trong lòng. Người này đúng là tình si. Nàng tự hỏi bản thân, nếu như nàng là nương tử của hắn, người hắn đang tìm. Vậy có phải hay không nàng sẽ thật sự hạnh phúc. Trời càng khuya càng rét dần, nhìn người kia một thân đơn bạc, Giang Hiểu Nguyệt lúc này mới bước lại gần, cởi ngoại sam khoác lên người Tấn Lâm, khóe mắt co giật lợi hại khi nhìn thấy bức họa, người này chính là nữ tử trong mơ khi nãy. Người này và nàng có phải là một người hay không? Giang Hiểu Nguyệt khó hiểu nhìn người này chằm chằm ngủ say, phát hiện tay trái của hắn, vị trí ngón út đang đeo một cái gì đó, vô thức nàng dùng tay mình tháo ra, thì nhìn thấy ngón tay út đó không còn trên bàn tay của hắn. Nhớ đến giấc mơ khi nãy, tâm liền chấn động. Tất cả là thật sau. Vén sợi tóc vướng trên má Tấn Lâm. Nàng nhìn gương mặt này so với giấc mơ khi nãy quả thật già dặn hơn rất nhiều, cả đầu lại bạc như thế. Mất nàng, hắn thống khổ đến như thế sao? Nàng cứ như thế, ngắm nhìn Tấn Lâm ngủ đến trời gần sáng. Đến khi nghe tiếng bước chân có phần gấp gáp đi đến nàng mới cầm lấy ngoại sam của mình, đứng núp vào một bên. Tấn Hiểu Tuyết đang ngủ say, giật mình tỉnh giấc không thấy phụ thân bên cạnh nàng. Nàng lo lắng chạy đi tìm người, tay cũng cầm theo ngoại sam. Tìm thật lâu mới phát hiện thân ảnh Tấn Lâm đang nằm ngủ ở lương đình. Tấn Hiểu Tuyết nhẹ nhàng đi đến đắp lấy ngoại sam lên người Tấn Lâm, nhìn phụ thân nàng đã ngủ say lại còn nhiều bầu rượu bên cạnh, lòng không khỏi thở dài: _Phụ thân, chẳng phải người đã từng nói không bao giờ uống rượu nữa sao? Người có biết nhìn người như thế này, Tiểu Tuyết nhi đau lòng như thế nào không? Tấn Hiểu Tuyết nói, rồi nhìn bức tranh trên bàn lại rầu rĩ nói: _Mẫu thân, người nhanh trở về bên cạnh phụ tử con có được hay không? Con và phụ thân rất nhớ người. Người có thể nói cho con biết vị phu nhân kia có phải là người hay không? Nếu là người, sau người lại nhẫn tâm đánh phụ thân. Tấn Hiểu Tuyết khóc, nàng từ nhỏ tâm tư đã giấu nén trong lòng, rất ít khi bộc lộ bên ngoài, nàng cũng không bao giờ khóc trước mặt Tấn Lâm, nàng sợ phụ thân sẽ lo lắng cho nàng, cứ như vậy nàng kiếm nén trong lòng dần dần nứt nở Giang Hiểu Nguyệt nhìn nữ hài khóc, trái tim cũng muôn vàng khó chịu, lòng đau như cắt, tính mẫu tử trỗi dậy, nàng bước đến ôm tiểu hài tử vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành _Hài tử ngoan, đừng khóc. Nếu mẫu thân con thấy con khóc nàng ấy nhất định sẽ đau lòng. Tấn Hiểu Tuyết đang khóc đột nhiên có người ôm choàng lấy nàng, cảm nhận hương thơm ngào ngạt trên người đối phương thực dễ chịu, lại nghe thấy giong nói truyền cảm nhẹ nhàng kia, khiến nàng ngưng khóc ngước mắt lên nhìn Giang Hiểu Nguyệt, nàng nói: _Phu nhân, người có phải là mẫu thân của con hay không? Ánh mắt long lanh tràn đầy mong chờ nhìn Giang Hiểu Nguyệt. _Phải, từ nay con cứ xem ta như mẫu thân con. Giang Hiểu Nguyệt nhìn đôi mắt trong sáng kia nhìn nàng, không nhẫn tâm từ chối, nàng liền nói _Mẫu thân, đa tạ người. Tấn Hiểu Tuyết cười đến sáng lạn, lần đầu tiên nàng cảm thấy vui sướng như vậy, hai tay vẫn ôm chặt lấy người Giang Hiểu Nguyệt Nhìn tiểu hài tử cao hứng như vậy, Giang Hiểu Nguyệt lòng cũng vui mừng, nở nụ cười thật tươi, ánh mắt yêu thương hỏi: _Hài tử, con tên gì? _Con tên Tấn Hiểu Tuyết, mẫu thân cứ gọi con là Tiểu Tuyết nhi như phụ thân a. Tấn Hiểu Tuyết mặt vẫn còn ý cười nói _Tiểu Tuyết nhi, nghe rất đáng yêu. Giang Hiểu Nguyệt cười thực động lòng người nói _Mẫu thân, người thực xinh đẹp a. Tấn Hiểu Tuyết cũng cười Cả hai cùng nhau tâm sự cùng nhau, Tấn Lâm thì vẫn còn mãi mê ngủ. Đến khi trời sáng hẳn, Giang Hiểu Nguyệt mới rời khỏi, nàng muốn xuống bếp chuẩn bị bữa ăn sáng cho mọi người. Tấn Hiểu Tuyết cũng gọi phụ thân nàng tỉnh dậy, cả hai phụ tử cũng trở về phòng
|
CHƯƠNG 80: CẢ NHÀ BỐN NGƯỜI Đại sảnh Sáng sớm, Hoàn Nhan Tử Lân đã vào triều, trên bàn ăn hiện tại chỉ có bốn người. Tấn Lâm ánh mắt vẫn như thế thâm tình nhìn Giang Hiểu Nguyệt, Giang Hiểu Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của người kia cứ nhìn mình chằm chắm khiến nàng có chút ngại ngùng. Thấy mẫu thân mình cứ cúi đầu Tấn Hiểu Tuyết quan tâm hỏi: _Mẫu thân, người có chổ không khỏe sao? Mẫu thân, hai tử này khiến cho hai người nam tử một lớn một nhỏ lúc này mắt mở to cùng mồm cũng mở rộng hướng nhìn về hướng Tấn Hiểu Tuyết sau đó lại nhìn sang Giang Hiểu Nguyệt. Khóe môi Tấn Lâm co giật không ngừng, Tiểu Tuyết nhi gọi nàng ấy là mẫu thân, có phải nàng ấy đã nhận lại Tiểu Tuyết nhi, vậy thật sự nàng ấy không hề quên ta, chỉ là nàng ấy bây giờ đã có hạnh phúc mới, nên mới không muốn nhận lại vị phu quân như ta? Tấn Lâm chua xót nghĩ, đôi mắt cũng đỏ dần. _Mẫu thân, sau tỷ tỷ ấy lại gọi người là mẫu thân? Hoàn Nhan Tử Lạc thắc mắc hỏi _Con không thích nàng là tỷ tỷ của con sao? Giang Hiểu Nguyệt ánh mắt cưng chiều nhìn Hoàn Nhan Tử Lạc nói, đối với Tấn Hiểu Tuyết nàng cũng có cảm giác thân quen, với lại khi sáng đã để nàng gọi mình là mẫu thân, thì cũng đã xem nàng như hài tử đối đãi _Thích a, vậy tỷ tỷ cũng sẽ gọi phụ vương là phụ vương có đúng hay không mẫu thân? Vậy còn vị Tấn thúc thúc thì sao? Hoàn Nhan Tử Lạc ngây thơ hỏi Tấn Lâm nghe xong câu hỏi của tiểu nam hài, đôi tay run rẩy buông cả chiếc đủa trên tay. Câu hỏi này, khiến Tấn Lâm lòng đau như cắt? Giang Hiểu Nguyệt nhìn biểu hiện của người kia, có chút dở khóc dở cười trước câu hỏi của Hoàn Nhan Tử Lạc, nàng không biết nên trả lời như thế nào? Tấn Hiểu Tuyết nhìn tiểu hài tử nói: _Đệ đệ, đệ cũng nên gọi phụ thân của ta là phụ thân a? _Phụ thân. Hoàn Nhan Tử Lạc ngây ngốc gọi, miệng còn cười rạng rỡ Không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng, hai người lớn lại không nói gì, chỉ có hai đứa nhỏ cứ luyên thuyên nói chuyện. Đến khi có một vị binh lính đi vào, mới có thể phá vỡ bầu không khí này _Bẩm không sai đại nhân, trước phủ có một cô nương tên Lâm Ninh Tĩnh muốn gặp người? _Ân. Làm phiền huynh đài dẫn nàng ấy đến đây dùm ta? Tấn Lâm chậm rãi nói Lâm Ninh Tĩnh, trời vừa sáng nàng đã cởi Hắc Vũ tức tốc đến phủ thái tử, đi theo tên binh sĩ nàng tiến vào đại sảnh, nơi đây có bốn người đang cùng nhau dùng bữa, nữ tử một thân bạch y ngồi kế một nam hài tử, đối diện là Tấn Lâm cùng với Tấn Hiểu Tuyết. Tấn Hiểu Tuyết nhìn thấy Lâm Ninh Tĩnh liền chạy đến bên cạnh nàng, ôm lấy nàng nũng nịu nói _Nghĩa mẫu, người đến rồi a, Tiểu Tuyết nhi rất nhớ người. Tấn Hiểu Tuyết từ nhỏ đã tiếp xúc hàng ngày bên cạnh Lâm Ninh Tĩnh, đối với nàng Lâm Ninh Tĩnh như mẫu thân của nàng. _Tiểu Tuyết nhi, ta cũng rất nhớ con a. Mới xa con mấy ngày ta thấy con đã ốm không ít a. Lâm Ninh Tĩnh cưng chiều nhìn tiểu hài tử nói, sau đó nhìn sang Tấn Lâm đang ngồi ở phía đó: -Có phải huynh không chăm sóc nàng kĩ lưỡng đúng không? _Không a, chắc tại do Tiểu Tuyết nhi nhớ nàng, nên mới ăn uống không tốt. Tấn Lâm nhàn nhạt nói _Nghĩa mẫu, người đừng trách phụ thân, nay Tiểu Tuyết nhi có chuyện vui muốn nói với người. Tấn Hiểu Tuyết cười rạng rỡ nói _Hảo, chuyện gì mà có thể khiến Tiểu Tuyết nhi của ta cao hứng như vậy. Lâm Ninh Tĩnh trước giờ mới thấy hài tử này vui mừng như vậy trong lòng cũng có chút tò mò Tấn Hiểu Tuyết nắm lấy tay Lâm Ninh Tĩnh đến bên cạnh Giang Hiểu Nguyệt đang ngồi, nàng hào hứng nói: _Nghĩa mẫu, con và phụ thân đã tìm được mẫu thân a. Người xem. _SAO? Lâm Ninh Tĩnh hai mắt mở to nhìn Giang Hiểu Nguyệt, người này sau bao năm trên gương mặt vẫn không hề thay đổi, dung mạo vẫn xinh đẹp động lòng người như thế ngay cả khí tức của nàng cũng không khác xưa, khóe mắt co giật đến lợi hại Giang Hiểu Nguyệt nhìn vẻ ngoài kích động của người nàng, nàng có chút khó hiểu, trong lòng khi nãy nghe phụ tử của họ nói chuyện thân thiết với cô nương này như thế không hiểu sau có chút khó chịu, giờ mới có thể thấy rõ dung mạo của đối phương, gương mặt thanh thoát, nhìn có nét tinh nghịch, thoạt nhìn chẳng khác nào nữ tử mười tám, Giang Hiểu Nguyệt nói: _Cô nương hảo, ta tên Tử Nghiễn. Không biết quý danh cô nương là… _Ta, ta.. ta tên Lâm Ninh Tĩnh. Cô nương tên Tử Nghiễn sao? Lâm Ninh Tĩnh bất ngờ trước màn giới thiệu của Giang Hiểu Nguyệt, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn sang Tấn Lâm _Nàng đừng nhìn ta như thế, nàng ấy đích thực là Tử Nghiễn, vương phi của thái tử. Ngày trước ta cũng đã nhận lầm nàng là Nguyệt nhi. _Ách.. Thật có lỗi, cô nương đừng trách ta nông nỗi. Quả thật nhìn cô nương rất giống với nàng ấy. Lâm Ninh Tĩnh vẫn có chút khó hiểu, thật sự trên đời này có người giống nhau đến thế sao Tấn Lâm từ giờ suy nghĩ không ngừng, nếu nàng là Nguyệt nhi thì trên tay nàng phải đeo vòng phỉ thúy, nếu nàng là Nguyệt nhi thì nhất định nàng sẽ không bao giờ thành vương phi của Hoàn Nhan Tử Lân, nếu nàng là Nguyệt nhi thì nàng đã trở về Tấn gia, nàng sẽ không nỡ xa ta cùng Tiểu Tuyết nhi tận sáu năm trời như thế. Có thể là ta đã nhận lầm nàng, nhận lầm nàng là Băng nhi của ta. _Không sao, cô nương không cần áy náy. Giang Hiểu Nguyệt cười cười nói, nàng không hiểu sau từ khi gặp những người này ai cũng nhận nàng là Giang Hiểu Nguyệt.
|