CHƯƠNG 67: THÌ RA TÂM TA ĐÃ CÓ NÀNG Hoàn Nhan Tử Lân đặt nàng xuống giường, thấy cả người nàng cũng đã ướt, tuy có che ô nhưng mưa quá lớn cũng không thể che hết người được, sợ nàng cảm lạnh. Hoàn Nhan Tử Lân liền lấy y phục thay cho nàng. Hơi thở bắt đầu khó khăn, cả người cũng nóng rực. Không dám chần chừ, Hoàn Nhan Tử Lân mặc nhanh y phục cho nàng, kéo chăn đắp phủ lên người nàng. Sau đó cưỡi Hắc Vũ thật nhanh vào Bảo Thạch trấn mời đại phu. _Nàng ấy sao rồi? Hoàn Nhan Tử Lân sau khi thấy đại phu bắt mạch xong liền hỏi _Cũng may độc rắn được lấy ra kịp thời. Tính mạng xem như không có gì nguy hiểm. Có điều nàng ấy mất mưa, cả người nóng sốt, ta kê cho nàng ấy vài than thuốc cho nàng, tối nay ngươi phải chăm nàng thật tốt nhất định phải hạ sốt, nếu không tính mạng liền nguy hiểm. _Ân, ta biết rồi. Ngươi cũng kê cho ta vài than thuốc. Khi nãy ta giúp nàng hút máu độc, nói như vậy ngươi cũng biết nên hốt thuốc như thế nào đúng không? _Ân, ta biết. Vậy ta cáo lui trước _Đa tạ ngươi. Hoàn Nhan Tử Lân nhìn Lâm Ninh Tĩnh trên giường, trong lòng không biết nên diễn tả như thế nào. Cảm giác đau xót vô cùng. Đêm đó, Hoàn Nhan Tử Lân tức trục bên cạnh nàng, liên tục lau nước ấm để nàng có thể hạ sốt. Cuối cùng người kia cũng hạ sốt. Ngày hôm nay, Lâm Ninh Tĩnh thật sự dọa chết hắn, hắn chưa từng lo lắng cho ai nhiều như thế ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu. Vậy mà, cơ nhiên người nữ tử này lại dần dần bước vào cuộc đời hắn, chiếm trọn trái tim hắn. Chuyện nữ tử mến mộ nữ tử, liệu nàng ấy có chấp nhận không? Nếu nàng ấy chấp nhận, vậy còn thân phận của ta, nhị hoàng tử Đại Kim. Nàng là người Tống sẽ vì người Kim như ta mà chấp nhận sao? Mệt mỏi với những câu hỏi nan giải này, Hoàn Nhan Tử Lân ngủ thiếp lúc nào không hay. --- Hoàng cung – Đại Kim _Hoàng hậu, nàng đừng khóc nữa, Lân nhi hắn nhất định sẽ không có chuyện gì.Hoàn Nhan Quyết đang ở tẩm cung của Đoan Hậu. _Đã hơn ba tháng rồi, vẫn chưa có tung tích Lân nhi, Hoàng thượng bảo thần thiếp làm sao có thể không lo lắng được. Đoan Hậu nước mắt đằm đìa nói, nàng chỉ có mỗi mình Hoàn Nhan Tử Lân là hài tử, mọi tình thương đều đặt trọn lên người Hoàn Nhan Tử Lân. _Lân nhi, số mệnh Đế Vương làm sao có thể dễ dàng chết như vậy? Nàng đừng quá lo lắng. Ta đã cho người tìm kiếm tung tích hắn khắp Đại Kim. Nhất định sẽ nhanh tìm được hắn thôi. Hoàn Nhan Quyết ngữ khí chắc chắn nói _Chuyện lần này, Hoàng thượng nghĩ ai đã ra tay hãm hại Lân nhi. Đoan Hậu nghe lời nói chắc chắn của Hoàn Nhan Quyết cũng ngừng khóc hẳn, nàng liền hỏi nàng thật sự muốn biết ai lại tàn ác muốn sát hại Hoàn Nhan Tử Lân. _Trẫm vẫn cho người đang điều tra. Rất nhanh sẽ có được manh mối. Chỉ là chuyện này, quả thật không hề nhỏ. Lân nhi, phải nhanh tìm hắn trở về mới có thể giải quyết được. Nếu không e là.. đến lúc đó lại rất khó khăn.. Hoàn Nhan Quyết mấy hôm nay đều bị bọn đại thần công kích chuyện lập thái tử khiến hắn đau cả đầu. _Có phải Hoàng thượng đang lo chuyện lập thái tử? _Đúng a, Lân nhi vừa mất tích bọn gian thần đó liền ép ta lập thái tử. Lần này, chuyện Lân nhi mất tích, người được lợi nhất chính là Liệt nhi. Trẫm thật hi vọng bản thân mình đã đoán sai. Hoàn Nhan Quyết giọng nói có chút đau buồn, hắn chính là không muốn huynh đệ bọn họ vì tranh đoạt hoàng vị mà tương tàn. Hoàn Nhan Tử Lân kế vị bá tánh ấm no, Hoàn Nhan Tử Liệt cũng sẽ an ổn sống ở đất phong vương của mình. Nhưng ngược lại nếu Hoàn Nhan Tử Liệt kế vị dân chúng nhất định sẽ chìm trong cảnh biển lửa chiến tranh, sinh linh đồ thán ngay cả tính mạng của Hoàn Nhan Tử Lân cũng sẽ bị sát hại. Điều này chính là lí do, Hoàn Nhan Quyết không muốn Hoàn Nhan Tử Liệt lên ngôi hoàng đế. _Liệt nhi, hắn nhất định vẫn còn rút mất chuyện mẫu hậu hắn qua đời. Nên mới sinh tâm ma như thế. Tất cả là do thần thiếp không tốt. _Hoàng hậu, nàng đừng tự trách nữa. Chuyện này làm sao lại là lỗi của nàng. Tất cả là do nàng ấy tạo nghiệt quá nặng, nên mới sát hại bản thân thôi. Cũng đã khuya rồi, nàng bồi Trẫm nghỉ ngơi có được hay không? _Ân. --- Phủ Đại Hoàng Tử _Chúc mừng đại hoàng tử, ngài người sắp làm thái tử sẽ không còn xa. Lê Thành thuộc hạ cận thân của Hoàn Nhan Tử Liệt giọng điệu nịnh nọt nói _Chuyện này vẫn còn chưa chắc, khi nào chưa tìm được xác hắn ta vẫn không yên tâm. Hoàn Nhan Tử Liệt ngồi trên bàn dài, tay xoa xoa chiếc nhẫn trong tay, ánh mắt hung ác nói. Hắn đã đợi ngày này rất lâu, ngay cả nằm mơ hắn cũng muốn giết chết Hoàn Nhan Tử Lân. Rốt cuộc trời không phụ người có lòng, hắn cũng có cơ hội ra tay, có điều chưa thấy được thi thể người kia, tâm Hoàn Nhan Tử Liệt vẫn có chút bất an _Điện hạ yên tâm đi. Dù nhị hoàng tử võ công cao cường đến mấy trúng thuốc độc đó của chúng ta thì cũng lành ít dữ nhiều, mấy lão đại thần dạo này cũng thường dâng tấu hối thúc chuyện Hoàng thượng lập thái tử. Thuộc hạ tin rằng không bao lâu, Hoàng thượng cũng sẽ không có lí do vì để mà không phong người là thái tử. _Haha, ngươi nói rất đúng, rất hợp ý ta. Hoàn Nhan Tử Liệt cười đắc ý, nói tiếp: -Ngươi điều động thêm vài ám vệ theo sát động tĩnh bên phía Tư Mặc, nếu thấy hắn tìm được tung tích gì của Hoàn Nhan Tử Lân, thì liền hành động trước một bước. Ta không muốn xảy ra thêm bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. _Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngây. Hoàn Nhan Tử Lân ơi Hoàn Nhan Tử Lân ta cũng không muốn huynh đệ tương tàn, chẳng qua ngươi có gì hơn ta. Tại sao ai cũng đối tốt với ngươi, ta đây không phục. Để đến khi ta lên đế vị thử hỏi ai lại còn không thấy ta tài giỏi hơn ngươi như thế nào. Những gì ngươi và nàng ấy nợ mẫu tử ta, ta nhất định sẽ thay mẫu hậu đòi lại công bằng. Haha, haha...
|
CHƯƠNG 68: THÌ RA NGƯỜI MỚI LÀ CHÂN MỆNH THIÊN TỬ CỦA TA Ánh mặt trời dần dần ló dạng, ánh sáng xuyên chiếu khắp khăn phòng. Lâm Ninh Tĩnh sau một đêm dài cuối cùng nàng cũng đã tỉnh dậy, mở mặt nhìn xung quanh khắp phòng. Phát hiện Hoàn Nhan Tử Lân đang ngủ phía dưới, một nữa ngồi dưới đất, một nữa trên giường. Nàng từ từ nhớ lại chuyện phát sinh tối hôm qua, nàng bị mất mưa trú lại trong rừng, Hoàn Nhan Tử Lân đi tìm nàng, người này mừng rỡ ánh mắt long lanh khi tìm được nàng, cảm giác khi được đối phương ôm, tâm nàng như cỗ nước ấm đang lan tỏa. Rồi khoảnh khắc nhu tình người kia khoác áo cho nàng, hay mặc nguy hiểm để hút độc rắn cho nàng. Người này đã từ khi nào chiếm hữu trái tim nàng như thế. Mỗi lúc bên cạnh hắn nàng vô cùng vui vẻ, khi không gặp nhau một lúc nàng lại cảm thấy nhớ thương mong nhanh về để được gặp đối phương. Cảm giác, chẳng lẽ nàng đã động tâm. Hắn là nữ nhân, không sao chuyện này đối với nàng đã không quan trọng. Nhưng hắn là người Kim. Giữa người Kim và người Tống liệu có thể hay không? Mặc dù giữa hai nước là tuân thủ hòa bình, hữu nghị, chuyện kết giao cùng nhau cũng không có gì to tát, thế nhưng nhìn hắn y phục cao quý, liệu có thân phận gì quan trọng với triều đình, nếu như vậy thì liệu phụ mẫu hai bên sẽ đồng ý hay sao. Còn nữa, liệu đối phương có thích nàng hay không? Hay chỉ do nàng tiếp tục tự mình đa tình. Lâm Ninh Tĩnh không nghĩ nữa, đưa tay vuốt lên mi tâm, nơi đang nhíu chặt lại của người kia. Nhẹ nhàng để chúng giãn ra. Hoàn Nhan Tử Lân trong giấc mơ, mơ thấy Lâm Ninh Tĩnh cả người đầy máu. Hoàn Nhan Tử Liệt dùng kiếm đâm thẳng vào người Hoàn Nhan Tử Lân, Lâm Ninh Tĩnh đột nhiên ở đâu xuất hiện chạy đến đỡ lấy mũi kiếm. ‘Phụp’ kiếm xuyên qua lồng ngực của nàng, nàng cười khuynh thành nhìn Hoàn Nhan Tử Lân. _Tĩnh nhi, nàng nhất định sẽ không sao, có ta ở đây ai cũng không được phép làm hại nàng. Hoàn Nhan Tử Lân gọi lên tên nàng, cả người đầy mồ hôi, tay quơ loạn xạ Lâm Ninh Tĩnh thấy đối phương đang gặp ác mộng, lại còn gọi tên nàng thân mật, khóe môi cong lên, tay nắm lấy tay Hoàn Nhan Tử Lân để lên mặt mình, thủ thỉ nói: _Ta ở đây, Tĩnh nhi ở đây, ngươi mau tỉnh dậy. Hoàn Nhan Tử Lân nghe được tiếng nàng gọi, dần dần mở mắt ra, lập tức bổ nhào người lên ôm trọn Lâm Ninh Tĩnh vào lòng, ngữ điệu gấp gáp hòa lẫn mừng rỡ nói: _Tĩnh nhi, nàng ở đây thật tốt, thật tốt. Lâm Ninh Tĩnh cảm thấy người kia run đến lợi hại, nàng cũng nhẹ nhàng vỗ về lưng Hoàn Nhan Tử Lân, giọng yêu thương nói: _Chỉ là ác mộng, Tử Lân đừng sợ. Ta vẫn ở bên cạnh ngươi _Tĩnh nhi, nếu ta nói ta thực sự đã yêu quý nàng, nàng có xem thường ta không? Hoàn Nhan Tử Lân vẫn ôm Lâm Ninh Tĩnh thật chặt hỏi, suy nghĩ thật lâu mới hỏi câu hỏi này. Trong lòng vô cùng mong chờ xen lẫn lo lắng. Sợ nàng từ chối, cũng sợ nàng đồng ý lại khiến nàng rơi vào vòng xoáy đấu tranh vương vị mà bị tổn thương. Nhưng Hoàn Nhan Tử Lân không thể nào mãi chôn dấu tình cảm này. Lâm Ninh Tĩnh quá ngạc nhiên trước câu hỏi này của Hoàn Nhan Tử Lân, nàng không nghĩ rằng người kia lại hỏi nàng như thế. Còn mãi suy nghĩ, Hoàn Nhan Tử Lân thấy nàng im lặng không nói câu nào lòng buồn bã, hai tay buông lỏng nàng ra thoát khỏi cái ôm này _Ai cho ngươi buông ta ra. Giữ yên đó không được nhút nhích. Lâm Ninh Tĩnh ngang tàn ra lệnh, cảm nhận đối phương muốn rời khỏi cái ôm này, nàng liền hoảng sợ nói, sợ người kia hiểu lầm nàng. Hoàn Nhan Tử Lân lập tức dừng động tác, cả người cứng đờ không nhút nhích, sợ làm sai sẽ khiến nàng sinh khí. Lâm Ninh Tĩnh không nói câu nào, lao đến ôm chặt cả người Hoàn Nhan Tử Lân. Hai tay siết chặt qua eo đối phương, cằm đặt lên vai Hoàn Nhan Tử Lân, giọng trách móc hỏi: _Vậy nếu ta nói ta cũng thực sự đã yêu quý ngươi, ngươi có xem thường ta không? Hoàn Nhan Tử Lân hai mắt trừng lên, không ngờ nàng lại chủ động ôm mình, nàng lại còn hỏi ngược lại mình. Không biết nên nói như thế nào, thì đã nghe Lâm Ninh Tĩnh nói tiếp: _Lúc trước ta đã từng yêu quý một người, nhưng chỉ là đơn phương. Khi ấy ta rất đau khổ, ta phiêu bạt giang hồ, hi vọng có thể quên đi hình dáng người kia. Và rồi, Bảo Thạch trấn này để ta gặp được ngươi. Những lúc bên cạnh ngươi, ta thật sự rất vui vẻ, rất cao hứng. Ta muốn ngày nào cũng sẽ được nhìn thấy ngươi trêu chọc ngươi, ngày hôm qua nhìn ngươi bất chấp nguy hiểm cứu ta. Đến lúc đó ta mới biết đã từ lâu, ngươi đã tồn tại trong tim ta, đã từ lâu. Lâm Ninh Tĩnh không ngăn được nước mắt rơi, nàng lại khóc Cảm nhận được giọt nước mắt ấm nóng đang rơi trên vai mình, Hoàn Nhan Tử Lân lần đầu thấy nàng khóc, không ngờ người cao ngạo như nàng, hoạt bát như nàng, phúc hắc như nàng lại có lúc yếu mềm như thế. Hoàn Nhan Tử Lân vòng tay càng siết chặt nàng hơn, giọng chân thành nói: _Kể từ nay, ta sẽ không để nàng khóc nữa. Ta xin lỗi, vì đến bây giờ mới tìm được nàng. Nàng có biết mỗi khi bên nàng ta thật sự hạnh phúc như thế nào không? Lần đầu gặp nàng, ta đã bị nàng chinh phục. Nhưng ta không dám thừa nhận chuyện này, ta cũng là một kẻ cao ngạo sao có thể vừa gặp đã yêu. Nhưng ta lại không chiến thắng nổi trái tim, khoảng thời gian sống cùng nàng bị nàng ức hiếp, bị nàng khi dễ nhưng ta lại cảm thấy hứng khởi. Ta thích những lúc nàng bá đạo với ta. Ta thích những lúc nàng với ta tranh cãi. Ta thích tất cả những thứ thuộc về nàng. Nhưng ta lại không dám thổ lộ với nàng, lo sợ nàng vì thân phận của ta mà chê bai ta, nếu nói ra ngây cả bằng hữu cũng không thể làm. Nhưng đến khi ngày hôm qua đợi mãi không thấy nàng về, lòng ta như lửa đốt, ta lo lắng sợ nàng gặp nguy hiểm, lúc ấy ta đã biết bản thân ta không thể nào thoát khỏi nữa rồi, chỉ có thể càng tiến càng sâu, càng lúng càng sâu. Tĩnh nhi, nàng cho ta một cơ hội để yêu thương chăm sóc nàng cả đời có được hay không? _Ân, ta nguyện ý. Mặc kệ thân phận của ngươi, nữ tử thì sao nam tử thì sao, người Kim thì sao người Tống thì sao, ta chỉ cần biết ngươi là Hoàn Nhan Tử Lân mà Lâm Ninh Tĩnh ta yêu, đời này kiếp này không đổi dời. Lâm Ninh Tĩnh thâm tình nói _Đời này Hoàn Nhan Tử Lân ta cũng sẽ không bao giờ phụ tấm chân tình của nàng. Đa tạ nàng, Tĩnh nhi. Hoàn Nhan Tử Lân cảm động nói, nàng đã nói hết những gì hắn lo lắng, tuy ngữ điệu có chút bá đạo nhưng đây mới chính là nàng. Lâm Ninh Tĩnh cao ngạo mà hắn yêu. Nàng nói rất đúng, nam tử thì sao nữ tử thì sao, người Kim thì sao người Tống thì sao chỉ cần trong lòng đối phương có nhau là được.
|