Thích Người Đẹp!
|
|
Lê Chủ Tịch - Bùi Tổng An mở mắt ra, là một căn phòng hơi quen mắt nhưng cũng lạ, nhớ lại, đêm qua mình ngủ lại nhà Quỳnh. Nhìn sang, Quỳnh vẫn còn đang ngủ trong vòng tay của mình. An nhẹ nhàng rời ra khỏi giường, dù gì cả hai cũng đã muộn làm, tới công ty vào buổi chiều cũng không vấn đề gì. - Em tỉnh lúc nào vậy? Không kêu cô. - Được một lúc không lâu lắm. Quỳnh nhìn món ăn An đã nấu xong và để trên bàn, chỉ là hai dĩa cơm chiên bình thường, cùng trứng chiên không có gì quá khó khăn, nhưng vài hành động đó, cho thấy dù có thay đổi, thời gian dài thế nào, thì An vẫn ôn nhu, ấm áp như ngày nào. Lúc nào cũng để ý từ cái nhỏ nhặt nhất của người khác, đặt biệt là các cô gái An để ý. - Em bao năm qua vẫn nhẹ nhàng ôn nhu, ấm áp với các cô gái vậy à? - Nếu về phái mạnh chắc chắn những điều này là những cái cần có. An đem nốt một tô canh nhỏ còn lại đặt lên bàn, ngồi xuống cùng Quỳnh ăn. - Xíu nữa em đến Kim Long nha. - Thôi lại phải tốn tiền về taxi. - Sắp tới em nhập hộ khẩu ở đây rồi, đưa đón cô là chuyện thường mà. - Nghe tôi còn yêu em bắt đầu lợi dụng. - Cứ cho em ở một thời gian đi. An ngồi trên sofa đợi Quỳnh đi ra, cũng như bình thường, chính là bộ đồ công sở, nhưng là vì đi cùng với An, thay vì chọn quần âu dài, Quỳnh chọn váy công sở để đi cùng vest quần với An. - Chiều em sẽ đến đón đấy, đừng có quên mà hẹn với chàng trai nào đấy. - Làm như vợ chồng son không bằng, em bớt đi. An cười nhẹ một cái rồi ra mở cửa xe cho Quỳnh. Xong thì lên lại xe phóng xe đến công ty của mình. - Sao sáng này nghỉ vậy? - Mệt quá ngủ quên. - Sáng nay có cuộc hợp kế hoạch kinh doanh ấy. - Có phó chủ tịch được rồi. Bỏ Khải đứng ở sảnh công ty, An đi lên phòng chủ tịch của mình. Vừa đặt người xuống ghế, Hân đã từ đâu bước vào, đặt lên bàn túi thức ăn. - Em ăn trưa rồi, đem đến muộn quá. - Là ba chuẩn bị cho em. - Ông ấy biết nấu ăn sao? - Ba đã có lòng chuẩn bị cho em rồi, chuyện cũ bỏ qua đi. - Em có nói không bỏ qua sao? Chẳng qua là em ăn trưa rồi. - Em đã bỏ qua? Ba vừa về em lại dọn ra chỗ khác ở chờ ba đi rồi mới về, lần nào cũng như lần nào, mẹ cũng vậy, họ có sai thế nào cũng là ba mẹ em. - Em không dám nói họ sai, người lớn làm gì, lúc nào cũng đúng cả, họ có sai, chỉ cần họ là người lớn thì đều đúng. Em con nít, làm gì cũng là làm sai. - Có thể bớt con nít được không An? - Con nít mà, người lớn mà. An bực mình bỏ ra khỏi phòng, lướt ngang qua cả My, dù kêu lớn thế nào cũng không quay lại, đi thẳng lên sân thượng của toà nhà. Ngồi thừ người đón từng cơn gió lạnh, mạnh không chút lay chuyển hay muốn rời khỏi. - Sao vậy? My chạy theo An lên sân thượng, đứng nhìn An ngồi thừ đó đã 15 phút. Không chịu được cách im lặng đó, My đến ngồi cạnh An, chỗ này đón gió, còn lạnh hơn chỗ lúc nãy. Người tự nhiên run nhẹ lên, An cởi áo vest ra, khoác lên người My. - Yếu mà còn ra gió. - Sao nhìn yểu sìu như cọng bún thiêu vậy? - Nhớ lại mấy chuyện trước đây. - Gia đình hay cô nào? - Không biết từ lúc nào bản thân lại mất niềm tin vào ba mẹ của mình nữa, dù biết là không ai không hoàn hảo, nhưng họ làm tôi quá mất niềm tin. - Sao lại không thử mở lòng đi? - Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. - Chuyện gia đình của mấy người tôi không xen vào được nhưng họ đều là ba mẹ của mình, nên bỏ qua hết đi, để trong lòng chuyện quá khứ thì không nên. - Mệt mỏi quá, vẫn chưa muốn gặp lại họ. - Vậy thì cứ để từ từ gặp họ. Cái gì cũng cần thời gian. An nhìn vào điện thoại, cũng sắp đến giờ đón Quỳnh, đưa My xuống an toàn, An liền xuống bãi giữ xe, lấy xe đi đón Quỳnh. Chiếc xe dừng ngay gần cổng công ty Kim Long.
|
Chủ tịch Lê - Tổng giám đốc Bùi - Quỳnh à, làm người yêu anh nha! Lúc đi thang máy, do đường lên xuống thang máy làm bằng kính, nên đã thấy xe An đang đi đến gần cổng, Quỳnh cũng chuyển bước chân nhanh hơn để An không phải chờ đợi lâu. Nhưng vừa tới cổng đã gặp anh chàng phó tổng giám đốc này trước cửa. - Tôi biết anh đã theo đuổi tôi được một thời gian và tôi cũng không xem trọng chuyện chức vụ của anh, nhưng mà...tôi không thể chấp nhận được. Quỳnh định bỏ ra xe nhưng bị tên đó níu lại. - Cho anh một chút cơ hội thôi được không? - Anh càng cố chấp thì càng không ổn đâu. An ngồi ngoài xe đã nhìn thấy, còn vô cùng vô tư xem kịch, lòng cũng có chút khó chịu. - Sao lại không ổn? Anh thực sự là con ruột, còn là con trai trưởng của chủ tịch có gì mà không ổn. - Tại vì người yêu cô ấy là chủ tịch tập đoàn Lê Thị, tập đoàn hàng đầu Việt Nam và còn là tập đoàn có thể quyết định được sinh mệnh của tập đoàn Kim Long. An từ đâu đi vào, nắm tay Quỳnh dằn mặt tên đó, còn giựt tay hắn ra khỏi tay Quỳnh. - Cả người của tôi cậu cũng giám nắm nắm, níu níu, có phải gia tộc họ Hoàng nhà cậu không cần tập đoàn Kim Long nữa rồi phải không? Hoàng Long Vũ vừa nghe câu tức giận của An liền ra mặt, vuốt giận An. - Chủ tịch Lê, là do lỗi của tôi, tôi đã bảo đứa con trai này tỏ tình vì biết nó có ý thích Như Quỳnh và từ lâu tôi cũng chấm Quỳnh làm con dâu. - Không biết đến lúc này ông còn chấm không? - Tôi không dám, chỉ dám chấm chủ tịch Lê làm con rể nuôi tương lai. - Vậy thì được rồi, cháu xin phép bác đưa Quỳnh về. Dẫn Quỳnh lên xe ngồi, bản thân cũng ngồi sang ghế lái, chở thẳng Quỳnh về nhà chung cư. Thay đồ rồi mới cùng nhau đi ăn. - Lúc nãy là đánh ghen sao? Tôi làm người yêu em lúc nào? - Em chỉ giúp cô giải vây thôi, người yêu gì chứ. - Em... Chưa kịp phản bác thì điện thoại An reo lên, nói nói một hồi, An mở loa cho Quỳnh cùng nghe. [ Hiện tại rất nhiều toà soạn báo đăng về chuyện chiều nay ở cổng công ty Kim Long, các tiêu đề cũng rất hút mắt "Chuyện tình của Chủ tịch Lê và Tổng giám đốc Bùi" hay "Chuyện tình chính trị, văn phòng đời thực". Còn có lời bình luận kiểu như "Đây không phải thể loại tổng tài công x tiểu thụ bạch thỏ kèm tiểu tam và văn phòng sao?" hay "Chuyện bách hợp gay cấn thực tế, tưởng chỉ có trong truyện". Chủ tịch, chúng ta có cần cắt ngang, bắt các toàn soạn xoá bào không? ] - Thích cứ cho họ để, cũng là cách làm tăng cổ phiếu cho Lê Thị. [ Vâng, có thông tin chúng em sẽ cập nhật thêm ] - Được rồi. Tắt điện thoại rồi bỏ nó xuống, nhìn sang Quỳnh. - Bây giờ thì có quá nhiều chuyện hay rồi. - Em đó, rất thích nghịch, sao không giải quyết cho êm đẹp. - Gần đâu ít drama để hóng quá, cũng phải để cho mấy tên nhà báo làm việc vài ngày. - Cho em ba ngày, giải quyết cho tôi đấy. - Được rồi được rồi. ... - Gì đây? My đặt một tờ giấy lên bàn An. - Đơn xin nghỉ việc. - Tại sao? Tôi đối xử tệ với em quá à? - Đúng vậy, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô, tôi chấp nhận bản thân đã phải lòng cô, nhưng tôi không chấp nhận bản thân để cô trêu đùa một cách thoải mái, tôi không muốn trở thành tiểu tam đâu, nên cô mau kí, nếu không đến lúc nào đó người yêu cô đánh ghen tôi, tôi sẽ không chịu được. - Phải lòng tôi? Đúng là ngu ngốc. - Đúng, tôi ngu ngốc lắm, không làm được việc gì cho Lê Thị đâu nên mau kí đi. - Không kí, tôi còn muốn ngắm cô thêm vài ngày nữa. Cứ để đi. - Tôi sẽ ở nhà không đến đâu. - Tôi không muốn phải kiện người đẹp như cô đâu! An lấy tay mình nâng cằm My lên, đặt nhẹ vào đó một nụ hôn, *chát* My không còn nhẫn nhịn mà tác vào mặt An. - Những ả đàn bà lúc nào cũng rắc rối cả. An thấy tay gấp rút tháo cà vạt, bắt lấy cánh tay My kéo My ngã mạnh xuống sofa, dùng cả thân mình áp chế My. - Buông ra mau, cô bị điên à? - Chị Ân à, chị đi đâu lâu nay vậy? Bỏ em lâu vậy, hôm nay em sẽ phạt chị. - Bị điên, tại sao không ai đưa cô vào bệnh viện tâm thần. Không nói nhiều, An mạnh bạo chiếm lấy môi My, nhưng My lại cắn mạnh làm nó bật máu, An nóng người tán vào mặt My một cái thật mạnh. - Ngoan ngoãn thì sẽ ra đi nhẹ hơn. - Cô... Cửa bị đạp tung ra, Khải nhanh chóng vào kéo An ra, Quân lấy áo khoác mình che cho My, trong túi Khải lấy ra một ống tiêm, đâm thẳng vào cổ An, ấn cho thuốc chạy sâu vào chưa đầy 3s An đã ngãy gục ra sàn. - Cô ấy bị gì vậy? - Từ lúc chị Ân mất, nó nhốt mình trong phòng 1 tháng, bỗng một tháng sau nó bước ra khỏi căn phòng với vẻ vui tươi, tươi cười. Cách đây vài tuần khi nó bắt đầu tháo nhẫn, theo đuổi cô, tôi bắt đầu nghi ngờ rồi, có lẽ cô có phần giống chị Ân nên...nó muốn cùng cô ân ái rồi giết cô, nó cũng sẽ chết theo. Với câu "tôi sẽ ông trời cướp mất của tôi thứ gì nữa, mà chính tôi sẽ đưa nó theo cùng". - Bị đa nhân cách sao? - Có lẽ là vậy rồi, bởi vậy, tôi luôn âm thầm, lắp camera trong tất cả mọi nơi nó lui tới, bảo đảm sẽ cứu kịp người cần cứu. . Có thể Quỳnh sẽ là nạn nhân tiếp theo?
|
Không yêu nhưng vẫn muốn mang theo em - Chị Ân à, tối nay chúng ta sẽ cùng thêm một người nữa, sẽ gặp nhau. An nhẹ nhàng kéo hộp tủ ra, lấy ra hộp nhẫn, đeo chiếc nhẫn vừa cất đi cách đây không lâu. - Sao hôm nay em lại đeo nhẫn vậy? - Hôm nay không đeo thì đợi lúc nào mới đeo. - Bí bí ẩn ẩn, chẳng hiểu gì cả. - Em muốn ăn. - Đồ ăn đây bàn kìa. - Không, em muốn ăn cô cơ. An nhẹ nhàng đi qua chỗ của Quỳnh, ẵm bế Quỳnh lên, tiến thẳng vào phòng ngủ, đặt Quỳnh xuống giường. Lấy từ chiếc hộp dưới giường ra một cái còng tay số 8, khoá tay của Quỳnh lại. - Lần đầu đấy, em ôn nhu chút xem. -... - Có phải là em không? An... -... Vẫn là em lặng, bình thường An sẽ không thích mấy trò bạo lực này đâu, bản tính của một Lê Minh An mà Quỳnh biết rất ôn nhu, nhưng hôm nay... - Vẫn là em mà, cô sao vậy, người trước mặt còn không biết là ai. Mở ngăn kéo ra, lấy ra một ống tiêm, tiêm cho mình phân nữa. - Đây là gì? Em định làm gì? - Chỉ là một loại thuốc tăng hưng phấn thôi mà. Không đợi Quỳnh đồng ý, An đã tiêm thẳng vào người Quỳnh, tay bị khoá, chân thì bị An kiềm chặt, thuốc bắt đầu ngắm vào, cơ thể Quỳnh nóng bừng lên, dục vọng ăn mất lí trí, cả hai bắt đầu chìm dần vào trận hoan ái. An xé toạt áo Quỳnh ra, bắt đầu từ môi, An di chuyển xuống xương quai xanh, từng vết cắn hằng đỏ trên da của Quỳnh, dùng cả bàn tay bao lấy ngực của Quỳnh, tay kia thì đặt ở mông, căn phòng bắt đầu vang lên từng tiếng mút mát, người nằm dưới, tay bị còng, người nằm trên đưa đầu vào giữa hai tay người dưới ngặm nhắm lấy vòng 1 căn tràn, một tay cởi cả hai lớp quần. Từ chất kích thích của thuốc đến từng động tác của An, làm Quỳnh ra nhiều hơn cả bình thường. Tay An từ mông, di chuyển vào giữ hai chân, lướt nhẹ lấy, cảm giác hưng phấn đột nhiên tăng lên, tim đập ép ngực. Ngón tay An không chừng chừ đi thẳng vào giữa, ngón tay thon dài, bước qua lớp màn mỏng, dù có đau, từng lớp thịt vẫn ôn nhu ôm lấy ngón tay, cảm nhận rõ ràng sự nóng ấm, không chờ chấp thuận, An bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng, theo dần thời gian lại nhanh hơn. Càng ngày càng nhanh, rồi lại thêm cả hai ngón, một dòng trắng đục trào ra, An và Quỳnh vẫn còn đang đắm chìm trên đỉnh dục vọng, áp cả hai nơi nhạy cảm vào nhau, người nằm trên liên tục di chuyển, cả hai cùng phát ra những tiếng rên kiều mĩ say đắm lòng người, đến khi cả hai cùng trào ra thì cũng là lúc cả hai cùng ngã xuống, cơ thể yếu dần, hơi thở yếu dần, theo đó cả hai cùng tắt thở. Loại thuốc mà An tiêm vào người cả hai chính là "độc ái dục"đưa thẳng con người lên tột đỉnh của sự hoan ái, nhưng đến lúc cơn hoan ái giảm dần, cũng là hơi thở giảm dần, cảm giác hoàn ái biến mất, cũng là lúc hơi thở tắt đi. Dù có khảm nghiệm tử thi cũng không thể điều tra ra được vì sao chết, thuốc này được tạo ra nhằm để những bà vợ hay ông chồng muốn giết người cùng chung chăn gối chết chiếm đoạt tài sản. An vốn chỉ muốn đưa My đi nhưng không được, nhớ rằng, có một người yêu mình sâu đậm, muốn được ở bên mình, An liền nảy ý muốn đem Quỳnh đi theo. Câu chuyện về những con người đa nhân cách luôn luôn khó hiểu, như cái chết sẽ chẳng có thể biết rằng chết bằng cách nào này. - Chúng tôi yêu cầu người nhà nạn nhân bình tĩnh. Gia đình An cả Khải và Quân đang ở trước cửa nhà chung cư xảy ra án mạng, bài báo được đưa lên trang bìa. "Sau hai hôm công khai yêu nhau, chủ tịch tập đoàn Lê Thị và Tổng giám đốc tập đoàn Kim Long đã chết không rõ lí do". "Cái chết bí ẩn của hai cô gái trong lúc hoan ái" Còn rất nhiều tựa bài báo khác, ai cũng đoán già đoán non nghĩ không ra, hai người trẻ, khoẻ, mạnh tại sao lại cùng chết trong lúc hoan ái? Nhưng người hiểu rõ nhất lại không giám nói ra. ... 5 năm sau... Mọi người đã ra về hết sau khi viếng mộ An, lúc này chỉ còn Khải, Quân và My ở lại, Khải chỉ lúc này mới dám nói hết ra. - Vừa lòng mày chưa? Tao mấy năm qua bức rứt không dám nói ra sự thật, mày đó...giỏi lắm...tại sao không chết một mình đi...lại lôi cô ấy theo làm gì? Mày...ở dưới đã có chị Ân...mày lại lôi cô theo làm cái gì? - Bình tình đi nào, người chết cũng đã chết rồi, có như nào thì cũng vậy thôi. - Một đứa lúc nào cũng vui cười, bỗng nhiên gặp một cô gái, yêu cho sâu đậm vào, bỏ ba năm chờ đợi người ta tỉnh dậy, bỏ bảy năm để tưởng nhớ, bỏ mạng để theo người ta, nếu không phải vì tao thấy có lỗi thì 5 năm qua đã không cố gắng tìm hết mọi cách giữ mạng cô Quỳnh lại đâu. -... - Ân có gì để mày phải như vậy? Giờ hai nấm mộ nằm kế nhau rồi đó, mày vui chưa? Vui chưa Lê Minh An. Ngọn lửa trên lư hương bỗng nhiên bùng cháy. Ánh mắt ba người mở to nhìn vào bức hình khắc trên bia mộ kia. - Khải...đừng như vậy nữa...kẻ điên chết rồi cũng phải tỉnh thôi, chắc nó biết bản thân có lỗi rồi. *Reng* - Đừng trách em ấy nữa, em ấy đã xin lỗi tôi rồi. Tiếng Quỳnh qua điện thoại, hình như là vừa tỉnh dậy...sau nhiều năm hôn mê. - Tự nhận mình mù quáng làm sai rồi, đừng trách nữa... ----------------- Có lẽ cái kết gây mọi người hút hẫng khó hiểu, nhưng vốn, muốn nói rằng, một con người có thể vì tình yêu mà điên dại đi, ngu ngốc đi. Dù Ân bỏ An, nhưng An vẫn muốn chạy đuổi theo Ân, sau nhiều năm đấu tranh vẫn không đấu lại cơn điên tình. Thương lấy Quỳnh bị bỏ rơi, cũng muốn tham lam mang theo. Còn Quỳnh? Không biết sao lại phải lòng An nhưng đến cuối vẫn là ngu ngốc, xin sự tha thứ cho An dù chính người đó đã đem giao mình cho tử thần. Những góc cạnh tình yêu, kẻ sát nhân chính là kẻ đang yêu, có những suy nghĩ điên dại cũng là kẻ đang yêu mù quáng. "Nếu ông trời muốn lấy em khỏi tôi, tôi sẽ cho em và tôi chết cùng một chỗ, cùng nhau ra đi, hay giết chết em để chỉ em là của riêng tôi".
Hoàn
|