Mạc Đạo Vô Tâm (Hiện Đại)
|
|
Chương 55 - Lật bánh Buổi tối Dương Quỳnh tắm rửa xong đi ra, Thẩm Thu Hoa đã trải giường sẵn. "Buổi tối không có chị, em làm sao ngủ được?" Dương Quỳnh là lò sưởi nên dương dương tự đắc. "Nhớ đến chị thì ngủ được thôi." Hiện tại Thẩm Thu Hoa đối với lời nói thân mật không có bài xích. Thích thì nói ra, không cần quan tâm những lễ giáo kia mà giấu ở trong lòng. Đáp án đơn giản làm Dương Quỳnh hài lòng. Lập tức ôm Thẩm Thu Hoa chui vào chăn, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, không nên lãng phí. Thẩm Thu Hoa thấy dáng vẻ gấp gáp của Dương Quỳnh làm cho nàng dỡ khóc dỡ cười. Nàng giữ chặt tay Dương Quỳnh nói: "Chị quá mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai em sẽ đền bù cho chị." Muốn cho con sói xám dừng tay, dĩ nhiên phải ném con mồi lớn ra ngoài. Dương Quỳnh nghe được ánh mắt đầy ngôi sao. Cô thực sự rất mệt mỏi, mấy ngày này không có nghỉ ngơi tốt. Dù dù nguyên nhân không phải Thẩm Thu Hoa, cô đi bảo vệ người, không phải đi ngủ. Thẩm Thu Hoa nghe được hô hấp của Dương Quỳnh rất đều, biết cô đã ngủ. Hai tay vẫn ôm lấy nàng ấm áp và mạnh mẽ. Là người này, hôm nay lại cứu mình. Chuyện như vậy buổi tối hai người không nhắc lại. Thẩm Thu Hoa tin tưởng Dương Quỳnh sẽ mãi mãi bảo vệ mình. Mà Dương Quỳnh cũng rất ít nói, hành động thì thực tế hơn. Thẩm Thu Hoa chậm rãi xoay người, đối mặt với Dương Quỳnh. Hình như Dương Quỳnh cảm giác được sự di chuyển, vòng tay lại ôm lấy Thẩm Thu Hoa thật chặt. Thẩm Thu Hoa cười đến cưng chiều, đem cơ thể tiến sát vào ngực Dương Quỳnh, rồi an tâm nhắm mắt lại. Ngày hôm sau khi Thẩm Thu Hoa tỉnh dậy, mới biết Dương Quỳnh mệt mỏi cỡ nào. Cả đêm Dương Quỳnh gần như không có nhúc nhích, mà sáng sớm cô vẫn chưa tỉnh lại. "Vất vả cho chị rồi." Thẩm Thu Hoa chống nữa người lên, nhìn Dương Quỳnh ngủ. Cơ hội như vậy rất ít, Dương Quỳnh luôn dậy sớm hơn nàng, đa số đều là Dương Quỳnh nhìn nàng. Tóc Dương Quỳnh có chút dài, lúc nằm nghiêng tóc trước mặt rơi xuống, che khuất cái trán. Con mắt của cô nhắm, nét mặt vô cùng thả lỏng. Cái mũi thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, lúc này Dương Quỳnh hết sức ngây thơ, như đứa bé ngủ không có chút phòng bị nào. "Thì ra chị cũng có lúc yếu đuối như vậy." Thẩm Thu Hoa cảm thấy buồn cười. Mặc dù cùng là con gái, nhưng Dương Quỳnh luôn cho nàng cảm giác, mãi mãi cũng là năng lực và tốc độ nhanh. Nhìn Dương Quỳnh như vậy, nàng hứng thú chơi đùa, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy lỗ tai Dương Quỳnh, lung lay đung đưa. "Ngay cả lỗ tai cũng cứng như vậy, có thể biết được là một người không nghe lời." Ngoài cửa có người gõ cửa, Thẩm Thu Hoa giật mình, liền rút tay về. Rón rén xuống đất đi mở cửa, là mẹ Thẩm đứng ở bên ngoài. "Mẹ vừa nhận được điện thoại, mẹ và ba con phải đi tham gia tang lễ, chắc tối mới có thể trở về. Trong nồi có cơm, hai con nhớ hâm lại rồi ăn." Thẩm Thu Hoa gật đầu. "Bên ngoài trời lạnh, ba mẹ nhớ mặc thêm áo." "Biết rồi. Hai con tới giờ nhớ ăn cơm." Sau khi mẹ Thẩm đi, Thẩm Thu Hoa quay đầu thấy Dương Quỳnh còn đang ngủ, cũng không biết cô muốn ngủ bao lâu, Thẩm Thu Hoa liền đi hâm nóng thức ăn trước. Đợi đến trưa, Dương Quỳnh mới dậy. Bụng Thẩm Thu Hoa có thể mở buổi hòa nhạc rồi. Dù sao trong nhà không có ai, nàng đau lòng vì Dương Quỳnh mỏi mệt, trực tiếp bưng đồ ăn vào phòng để ăn. Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa cầm khăn ướt lau tay lau mặt cho mình, có chút không hiểu. "Đang suy nghĩ gì?" "Chị... ngủ bao lâu rồi? Thu Hoa sao em đối tốt với chị như vậy?" Dương Quỳnh xoay người xem lịch trên tường. Thẩm Thu Hoa dở khóc dở cười. Mình làm cái gì? Không phải những việc như vậy đều do người vợ làm sao? "Đối tốt với chị, chị cũng không quen sao?" Dương Quỳnh cười tủm tỉm nói: "Quen chứ, quen chứ, mỗi ngày em đối tốt với chị như vậy, chị rất vui." "Nghĩ hay quá." Thẩm Thu Hoa lập tức bỏ đi, cô được một tấc lại muốn tiến một thước. Hai người ăn cơm xong, Thẩm Thu Hoa bưng cơm ra ngoài. Quay đầu thấy Dương Quỳnh cũng đi ra ngoài theo, "Sao chị không nghỉ ngơi nhiều chút." "Chị ra rửa chén." Dương Quỳnh không nỡ cho nàng bận. Rửa chén, dọn dẹp nhà bếp xong, hai người về phòng, lúc này Dương Quỳnh mới phát hiện ba mẹ Thẩm không có ở đây. Nghe Thẩm Thu Hoa nói xong, ánh mắt của Dương Quỳnh cong thành trăng tròn. "Thu Hoa..." Thẩm Thu Hoa nghe được giọng nói kia toàn thân đều nổi da gà lên. Nàng chưa nói gì, người đã bị Dương Quỳnh ôm lấy. Vội vã tìm chỗ hôn, hai người miệng lưỡi dây dưa. Tay Dương Quỳnh đã đưa vào trong áo, da thịt mềm mại bên trong làm cho cô lưu luyến không quên. "Ai! Chị đừng... Đừng như vậy!" Thẩm Thu Hoa cố chống đẩy Dương Quỳnh. "Sao vậy?" Dương Quỳnh vẻ mặt ủy khuất, rất giống cô bé không ăn được kẹo, sắp khóc. Thẩm Thu Hoa sắc mặt đỏ lên, "Tới tháng rồi." "À?" Trong lòng Dương Quỳnh tính toán thời gian, cũng không phải, mấy ngày nay Thẩm Thu Hoa chưa tới tháng. Đáng thương cho cô mười ngày qua đều ăn chay, hiếm có được Thẩm gia không có ai. Dương Quỳnh muốn ngửa mặt lên trời la lên. "Hôm qua em nói muốn đền bù cho chị! Em gạt người ta!" Dương Quỳnh bắt đầu chơi xấu. "Được rồi, đừng nghịch nữa. Hai ngày nay chị cũng không sao, ngoan đi, sau này đền bù gấp đôi cho chị." Thẩm Thu Hoa đau đầu. Sao mình giống đang dụ dỗ đứa bé thế. "Chị mặc kệ! Để chị hôn em." Dương Quỳnh dáng vẻ bá đạo. Đem Thẩm Thu Hoa ngã xuống giường liền hôn. Kỳ thực, xa nhau lâu như vậy, Thẩm Thu Hoa làm sao không muốn Dương Quỳnh? Nhưng mà mỗi lần đến thời điểm này, đến cuối cùng hai người luôn làm bản thân khó chịu. Lâu ngày, cũng không hành hạ lẫn nhau như vậy. Quả nhiên, hai người đã sớm động tình, ôm hôn sờ cả nữa ngày trên dưới cũng khó chịu. Nhìn thấy gương mặt Dương Quỳnh đỏ rực, trong lòng Thẩm Thu Hoa có chút rung động. "Thu Hoa... Em làm gì vậy?" Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa xoay người áp cô ở dưới thân, Dương Quỳnh mở to hai mắt nhìn. "Em không thể thôi, nhưng mà chị có thể mà." Giọng nói Thẩm Thu Hoa vang ở bên tai Dương Quỳnh, bây giờ nói ra mấy chữ này, môi của nàng cố ý đụng vào lỗ tai Dương Quỳnh, làm hại cơ thể không tự chủ liền run lên. "Em... Em..." Dương Quỳnh muốn đi xem lịch. Hôm nay là ngày gì? Sao Thu Hoa nhà cô lại chủ động như thế. "Em biết à?" Nhịn nữa ngày, rốt cuộc Dương Quỳnh cũng nói ra một câu không đứng đắn. Thẩm Thu Hoa sửng sốt, lập tức cười: "Em làm phi tử đến chín năm, chị quên rồi sao?" So kinh nghiệm, thì nàng hiểu hơn Dương Quỳnh nhiều. Chỉ là nó đã bén rễ ăn sâu vào bản thân, quen thụ động. Vì lẽ đó, cho dù Dương Quỳnh là phụ nữ, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ tiến công. Nếu không phải thấy dáng vẻ ủy khuất của Dương Quỳnh, quả thực khó có cơ hội, nàng sẽ không suy nghĩ như vậy. Dương Quỳnh nháy mắt một chút, từ chối cho ý kiến. Thẩm Thu Hoa không để ý tới cô, đưa tay cởi áo ngủ cô ra. Ngón tay tinh tế thon dài một nút rồi một nút cởi ra, một chút cũng không vội vã. Dương Quỳnh thì vội, chỉ nhìn Thẩm Thu Hoa cởi nút áo của cô cũng là một loại tra tấn. Cô liền đưa tay vào, hai ba lần cởi nút ra, trực tiếp cởi áo ngủ ra. Đối mặt với động tác phóng khoáng của Dương Quỳnh, Thẩm Thu Hoa cười đến run rẩy: "Chị không muốn thưởng thức cái đẹp sao?" Dương Quỳnh quệt miệng, cái đẹp gì chứ, trời sinh cô với cái đẹp ứ liên quan gì nhau. Mình đã cởi ra, dĩ nhiên không thể để Thẩm Thu Hoa có lợi, tay Dương Quỳnh cũng liền cởi áo của Thẩm Thu Hoa xuống. "Như vậy mới đúng chứ." Thẩm Thu Hoa đỏ mặt sắp rỉ máu. Tay của nàng nhẹ nhàng sờ vào ngực Dương Quỳnh, chỗ địa phương mềm mại có cảm xúc cực kỳ tốt. Dương Quỳnh cùng Thẩm Thu Hoa khác biệt, thời gian của cô đều rèn luyện thân thể, nên rất khỏe mạnh và thon gầy. Ngực của cô không lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, hình dáng rất đẹp. Thẩm Thu Hoa bắt đầu còn có chút thẹn thùng, sau khi chọt lấy mấy lần phát hiện co giãn thật tốt. Vì vậy, đùa riếc nghiện luôn. "Này này! Thu Hoa!" Dương Quỳnh bắt lấy tay của nàng, cứ như thế mà chọt xuống là đạo lý gì? "Em khẳng định biết làm thế nào sao?" Thẩm Thu Hoa trả lời cô chính là khẽ liếm rồi cắn. Cho tới bây giờ Dương Quỳnh không biết mình nhạy cảm như vậy, trong nháy mắt, đầu của cô giống như điện giật, cả người đều tê dại đến chân. "Thu... Thu Hoa, em nhẹ một chút..." Dương Quỳnh kiềm chế bản thân muốn phản công, liền cong người lên, đem ngực của mình như trái cây đưa vào miệng Thẩm Thu Hoa. Trong phòng nhiệt độ nháy mắt lên cao. Hai người đều dùng cách thức yêu nhau bày tỏ tâm ý của mình. Cảm nhận được Dương Quỳnh mẫn cảm, Thẩm Thu Hoa âm thầm buồn cười. Ngày thường thì khi dễ phách lối cỡ nào, lúc này bị mình khi dễ lại ngoan như vậy. Khi Thẩm Thu Hoa đưa tay về chỗ tư mật, Dương Quỳnh hầu như không nhúc nhích. Trừng mắt nhìn chằm chằm người trước mặt đều diễn xuân sắc của con gái. "Em làm thật sao?" "Chị không nguyện ý sao?" Chân mày Thẩm Thu Hoa có chút nhếch lên, vẻ mặt lộ ra đùa giỡn. "Có phải rất đau hay không?" Lúc này Dương Quỳnh sợ đến nói không được. Thẩm Thu Hoa cong miệng lên: "Chị nghĩ lúc đó em có đau không?" Cái này... Dương Quỳnh cảm thấy vị nương nương này hiện tại đang muốn tính sổ. Đưa đầu cũng một đao, rụt đầu cũng một đao, Dương Quỳnh vẫn là dũng cảm, hoặc là nói không biết xấu hổ. Tay Thẩm Thu Hoa bị cô chủ động dẫn dắt, không tốn chút sức nào chiếm lấy tấm thân xử nữ của cô. "Chị..." Thẩm Thu Hoa cũng bị kinh hãi, "Sao chị làm trực tiếp như vậy?" Nhìn thấy trên tay đỏ thẫm, Thẩm Thu Hoa đau lòng hỏi. Dương Quỳnh cười đến ngây ngốc. "Dù sao cũng đau, trực tiếp một chút tốt hơn." "Có đau lắm không, để em xem một chút." Thẩm Thu Hoa đâu muốn so đo với Dương Quỳnh làm gì, nói xong muốn xem liền. "Đừng đừng!" Dương Quỳnh vội vàng khép hai chân lại, "Chị sẽ xấu hổ." "Xì, xì!" Thẩm Thu Hoa thật nhịn không được, da mặt cô dày như vậy, có một ngày trong miệng của cô nói ra hai chữ "xấu hổ". "Thu Hoa!" Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa không nghiêm túc, Dương Quỳnh liền mất hứng. Quệt miệng muốn hôn. Hôm nay Thẩm Thu Hoa là công, đối với yêu cầu của Dương Quỳnh hầu như đều đáp ứng. Động tác của nàng càng lúc càng lớn, cơ thể Dương Quỳnh run rẩy kịch liệt. Khang Phi đúng là Khang Phi nha, lật được một lần đã bị nghiện, và thưa với các bạn là bả sẽ lật thêm nữa, bả càng lật càng ghiền hay sao á, hahaha, tội nghiệp Dương Quỳnh, nô tỳ hầu hạ ko tốt bị chủ nhân hành thê thảm ô la la, chúc các bạn buổi tối vui vẻ ^^
|
Chương 56 - Giao thừa (1) "Hừm..." Dương Quỳnh không giỏi chịu đựng như Thẩm Thu Hoa , miệng đã phát ra những âm thanh run rẩy. Nhìn thấy Dương Quỳnh động tình, cơ thể Thẩm Thu Hoa cũng khó chịu. Gương mặt của nàng che kín ánh chiều tà, đôi mắt óng ánh, bên trong như ẩn giấu ngôi sao. Dương Quỳnh lần đầu bị động, thì ra cảm giác khó chịu như vậy. Chẳng trách, mỗi lần Thu Hoa đều khóc lóc xin tha, cái cảm giác này vừa khó chịu lại vừa thoải mái. Nghĩ đến mỗi lần Thẩm Thu Hoa đều có cảm giác này, tự nhiên Dương Quỳnh đỏ mặt còn rất hài lòng. Thẩm Thu Hoa bình thường ít tập luyện, mỗi lần hạ ngón tay xuống nàng đều mệt mỏi. Lúc này, nằm trong lòng Dương Quỳnh, không chịu làm tiếp. "Em làm chị thật là khó chịu." Dương Quỳnh bất mãn, làm gì có ai không chịu trách nhiệm bỏ dỡ giữa chừng. "Em mệt." Thẩm Thu Hoa lau sạch tay, lại bắt đầu đâm đâm ngực của cô. Dương Quỳnh không còn cách, bắt lấy tay nàng đang lộn xộn, ôn nhu nói: "Bây giờ chị cũng là người của em." "Đưa tim của chị, đổi tim của em." Thẩm Thu Hoa kéo tay Dương Quỳnh đặt lên vị trí ngay tim mình, tay nàng cũng đặt ở ngay tim Dương Quỳnh: "Cùng nhau đến già, không phụ niên hoa." "Được." Dương Quỳnh hôn lên trán Thẩm Thu Hoa. Cơ thể vẫn còn đang run rẩy không ngừng, nhưng mà... Nhìn dáng vẻ muốn kết thúc công việc của Thẩm Thu Hoa, cô cảm thấy loại chuyện tốn sức này sau này để cô làm thì tốt hơn. Lúc này ba mẹ Thẩm trở về, Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh đã ngủ. "Hai đứa bé này ngày hôm nay ngủ cả buổi sáng, lúc này bình thường còn đang xem tivi." Mẹ Thẩm nhỏ giọng nói với ba Thẩm. "Ai biết hai người họ ban ngày chơi cái gì, nhìn rất là mệt mỏi." Ba Thẩm nhìn qua phòng của Thẩm Thu Hoa lắc đầu. Trời tối khuya hai người mới chịu ngủ, vì quá mệt mỏi, nên ngủ một giấc đến chiều ngày hôm sau Khi tỉnh lại, cả hai thấy xương cốt rã rời. Thẩm Thu Hoa nhăn đôi mày đẹp đẽ, động cũng không muốn động. Kiếp trước nàng cũng không như vậy, không phải lúc nào cũng phóng túng lôi kéo người ta. Đúng là không thể nuông chìu quá mức, bây giờ nàng đã phóng túng đến mức này. Đang suy nghĩ, Dương Quỳnh dính tới, ôm cơ thể của nàng tay thì lộn xộn. "Chị lại hồ nháo!" Thẩm Thu Hoa tránh ra không được, cũng kệ cô luôn. "Thu Hoa, em nói nên lì xì cho ba mẹ em bao nhiêu mới đúng lễ?" Sự thật chứng minh, Dương Quỳnh không quan tâm có bốn hay sáu ông chủ, trong lòng cô vẫn còn chính sự. Thu Hoa ngẩn ra, không nghĩ tới lại nói đề tài này. "Để em lì xì là được, chị không cần đưa." "Như vậy sao được? Em là vợ của chị. Lần đầu tiên chị ở nhà em ăn tết, nào có đạo lý không trả tiền chứ?" Vẻ mặt Dương Quỳnh kiêu ngạo như là con rể. "Chị giúp em nói chuyện với ba nhiều một chút. Ông đã lớn tuổi, rất cô đơn. Chị biết em không thuận tiện để nói chuyện mà, chỉ sợ họ nhìn ra được gì. Chị thay em hiếu thảo với ba mẹ đi." Dương Quỳnh cười nói: "Em đối với họ thật tốt." "Không có con gái của bọn họ, làm sao lại có em? Em đã thay thế con gái của họ, thì phải thay Thẩm Thu Hoa hiếu thảo. Có con cái sớm chiều bên cạnh, cũng là niềm hạnh phúc." Nói những lời này, làm nàng cũng nghĩ đến kiếp trước. Một khi vào cung là mãi mãi không được gặp nhau, chuyện như vậy còn đau khổ hơn sinh ly tử biệt nhiều. "Được." Dương Quỳnh nắm chặt tay tay nàng, để lên lồng ngực khá gầy của mình, "Vậy chúng ta cùng nhau hiếu thảo. Chỉ là tiền không thể không đưa." Dương Quỳnh cười rồi nói tiếp: "Chị nói cho em nghe, lần này chị giúp đỡ Chu đội, anh ta và tiểu Trần ở công ty của bọn họ giở trò một chút trên khoảng mục, cho chị mười vạn tiền đồng. Chu đội nói coi như đây là tiền thuê chị." Thẩm Thu Hoa phảng phất nhìn thấy sau lưng Dương Quỳnh có một cái đuôi, đang vung vẩy: "Thảo nào lại đòi hỏi, thì ra hầu bao đã đưa đến rồi." "Này! Em đừng hiểu lầm à. Chị không có ý định cất giấu đâu. Lúc chị đi không phải em cũng đưa cho chị một cái thẻ sao, chị đều để trong thẻ. Một chút cũng không lãng phí." Dương Quỳnh nói giống như đưa vật quý ra. Nếu như không phải trong ngực đang ôm nhuyễn ngọc ôn hương, lúc này có thể cô đều đem tất cả thẻ ngân hàng đưa ra. "Tiền này là do chị dùng sinh mạng đem về. Chị giữ lại đi. Trong tay của em còn ba vạn lần trước ông Lý cho em, đã đủ xài." Tuy trước mắt tiền của hai người chưa đủ dùng, nhưng Thẩm Thu Hoa cũng không muốn để Dương Quỳnh đi làm chuyện nguy hiểm như vậy. Chỉ là những lời này nàng trước sau không nói ra. Ở cổ đại nàng là cô gái được giáo dục, làm người vợ, nàng chỉ cần làm tốt trách nhiệm của người vợ. Dương Quỳnh tuy là con gái, nhưng nàng lại nghĩ Dương Quỳnh là chồng của mình. Những chuyện chồng làm, nàng sẽ không tùy tiện can dự. "Tiền kia đưa hết cho em. Chị cũng không cần xài tiền." Dương Quỳnh có nhu cầu rất thấp với cuộc sống. Ăn no là được, lại không mặc đẹp, không thích chưng diện, nên cũng không cần dùng tiền nhiều. "Được." Thẩm Thu Hoa cũng không dây dưa đề tài này quá lâu. Dưới cái nhìn của nàng, mấy vạn đồng tiền mà thôi. So với cuộc sống xa hoa trong cung ngày xưa, chẳng có gì to tát. Cho dù có chờ đợi thì tết cũng tới. Ngày giao thừa, Thẩm gia không đi chúc tết, bốn người ở nhà chơi mạt chược. Thấy Thẩm Thu Hoa biết đánh mạc chược, cằm Dương Quỳnh muốn rơi xuống đất. Nhưng để cằm cô rớt hẳn xuống luôn, chính là Thẩm Thu Hoa đánh vô cùng giỏi. Có điều, nghĩ lại cũng hiểu, nàng nhìn qua sẽ học rất nhanh, như vậy có ổn không? Một buổi chiều, mọi người chơi bài với Thẩm Thu Hoa, hơn phân nữa toàn là nàng thắng. Ba mẹ càng chơi càng hài lòng, khen ngợi nàng vận may tốt. Chỉ có Dương Quỳnh biết, Thẩm Thu Hoa đều dựa vào đầu óc. Dĩ nhiên, Thẩm Thu Hoa làm ba mẹ rất hài lòng, thỉnh thoảng để cho ba có cơ hội thắng, để mẹ có bài tẩy, làm hai vị cười đến nhăn thêm vài nếp. Rời bàn, ba Thẩm còn chưa đã ghiền, kéo Dương Quỳnh đi chơi cờ tướng. Hai người ngang cơ, bất phân thắng bại. Bốn giờ chiều, Thẩm gia ăn giao thừa. Dựa theo tập tục, trước khi ăn cơm phải đốt một dây pháo. Năm rồi, việc này cho ba Thẩm làm, năm nay giao cho Dương Quỳnh. Thẩm Thu Hoa chưa từng châm pháo, cảm thấy mới mẻ nên cùng Dương Quỳnh ra ngoài xem. "Ông xem hai đứa bé này, đã đi làm, vừa qua năm mới thì y như đứa trẻ." Mẹ Thẩm vừa cầm rượu vừa nói. "Lo ăn tết đi, bà quản nhiều như vậy làm gì? Một lát để Dương Quỳnh uống rượu với tôi." Ba Thẩm nhìn chằm chằm chai rượu nói. Bên ngoài, Dương Quỳnh tìm được cái cây để đốt pháo, vừa muốn châm lửa, thì thấy Thẩm Thu Hoa đứng ở bên cạnh vẻ mặt rất vui vẻ, lắc đầu nói: "Thu Hoa, em đừng đứng gần chị như vậy? Rất nguy hiểm, mau lùi ra sau." Thẩm Thu Hoa nghe lời lui ra phía sau, Dương Quỳnh đốt pháo lên, tiếng pháo lốp bốp vang đi thật xa. Thẩm Thu Hoa mở to hai mắt nhìn từng bước từng bước đi lại gần chỗ đốt pháo, cảm thấy mới mẻ mà thú vị. Đợi pháo đều đốt xong, Dương Quỳnh quay đầu hỏi: "Chơi vui à?" Thẩm Thu Hoa luôn lễ phép liền gật đầu. "Trong nhà còn rất nhiều pháo. Mẹ cố ý mua cho chị." "Hả?" Dương Quỳnh há to miệng, "Mẹ em xem chị là đứa bé sao?" "Ở trong mắt bà, chúng ta đều là đứa trẻ." Giọng nói vô cùng hạnh phúc. Hai người ở bên ngoài chơi cả ngày cũng không lạnh, mẹ Thẩm thì không chờ được. Thức ăn đã dọn lên bàn rồi, pháo cũng đốt xong, tại sao người còn chưa quay vào? Bà mở cửa ra kêu một tiếng, "Hai đứa đang làm gì vậy?" Dương Quỳnh nhìn qua, "Mẹ em gọi chúng ta kìa." Hai người đi vào, mẹ Thẩm nói: "Làm gì vậy? Bên ngoài trời lạnh, muốn đông cứng bên ngoài sao." Hai đứa này, ngay cả áo khoác cũng không mặc. "Xem nhà khác đốt pháo, cũng rất thú vị." Thẩm Thu Hoa nói dối ngay cả Dương Quỳnh cũng tin thật. Mẹ Thẩm ngẩng đầu nhìn con gái của mình, nghi ngờ nói: "Thu Hoa, từ nhỏ con không thích pháo bông. Bây giờ tại sao lại thay đổi rồi?" Một câu nói của mẹ Thẩm lại khiến trong lòng Thẩm Thu Hoa "Hồi hợp" một chút: "Chính là bởi vì khi còn nhỏ con không thích, nên bây giờ muốn thử xem." Lời này nàng nói ra cũng cảm thấy ăn khớp mà không có kỳ lạ. "Con thích." Lúc quan trọng, Dương Quỳnh tới giải vây. Ba Thẩm liền lên tiếng cười nói: "Tôi thấy Dương Quỳnh đúng là một đứa con trai, nhất định rất thích mấy thứ này. Khi còn nhỏ không có chơi sao?" "Dạ chưa? Khi còn nhỏ nhà con rất nghèo, mấy ngày lễ tết con cùng với mấy đứa trẻ khác đi xem nhà ai đốt pháo xong, thì nhặt mấy cái xác pháo đem về. Rồi bỏ thuốc vào bên trong, gom lại thành một đóng, nhưng chỉ đốt được một chút." Nói chuyện khi còn nhỏ, trong lòng Dương Quỳnh cười vô cùng ngây thơ. Thẩm Thu Hoa yên lặng nhìn Dương Quỳnh, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm. Thì ra tuổi thơ của cô cực khổ như vậy? Cũng không cam chịu, không bỏ mặc, tự mình cố gắng như hôm nay, thực sự là để cho người ta rất khâm phục. "Đứa nhỏ này, dì cứ cảm thấy Thu Hoa nhà dì khi còn nhỏ không được đầy đủ, không nghĩ tới con so với Thu Hoa còn khổ hơn." Mẹ Thẩm là người nhẹ dạ, nghe xong lời như vậy, tình mẹ phát ra, hận không thể nhào tới ôm Dương Quỳnh để an ủi một chút. Dương Quỳnh lại chú ý trên người Thẩm Thu Hoa, thấy nàng dịu dàng nhìn cô như vậy, cả người đều nhẹ nhõm. "Năm nay mẹ em mua rất nhiều pháo bông, đều là cho chị, đủ cho chị đốt." Thẩm Thu Hoa nhìn dáng vẻ mẹ Thẩm đau lòng, vội vã nói chuyện. "Dì, dì rất hiểu con." Dương Quỳnh nghe được ý tứ của Thẩm Thu Hoa, đi lại trước mặt mẹ Thẩm, khoe tài. "Con đứa nhỏ này, miệng đúng là ngọt." Mẹ Thẩm cười sờ đầu của cô. Cơm tất niên bắt đầu, bởi vì không có người ngoài, người một nhà ăn rất thoải mái. Dương Quỳnh miệng giống như trét qua mật ong, chọc cho ba mẹ Thẩm cười rất là vui vẻ. "Lại đây, Dương Quỳnh, uống với chú một ly!" Ba Thẩm giơ ly rượu lên. "Chú, chú muốn chuốc con say sao?" Dương Quỳnh cười híp mắt lại gần. Thẩm Thu Hoa thấy đêm nay Dương Quỳnh cùng ba Thẩm uống mấy ly, sắp say: "Ba, ly này để con uống." "Được, con gái uống cùng ba." Ba Thẩm cao hứng cụng ly. Thẩm Thu Hoa dĩ nhiên sẽ không uống đến sảng khoái như vậy. Nhưng cũng uống một hớp nhỏ cũng hết một ly. "Này, em được hay không?" Dương Quỳnh ở bên tai nàng hỏi. Thẩm Thu Hoa chớp mắt, Dương Quỳnh liền run lên. Ánh mắt này thật quyến rũ.
|
Chương 57 - Giao thừa (2) "Chị nghỉ xem em được hay không?" "Được!" Dương Quỳnh bị nhìn đến chóng mặt, ngây ngốc gật đầu. "Dương Quỳnh con cùng Thu Hoa nhà chú tình cảm thật tốt." Ba Thẩm uống rượu không ít, lúc này mặt đỏ bừng. "Con thích Thu Hoa nhất!" Dương Quỳnh mượn rượu giả điên, ôm Thẩm Thu Hoa không buông tay. "Hai đứa trẻ này! Đã đi làm còn đùa giỡn như vậy!" Mẹ Thẩm cười nói. Nghe mẹ Thẩm nói như vậy, Thẩm Thu Hoa mới yên tâm, quay đầu trừng Dương Quỳnh, ý kia rõ ràng là, chị nên đàng hoàng một chút. Cả nhà dùng cơm xong, cùng nhau đem chén đĩa đi rửa. Thẩm Thu Hoa quay lại nấu một bình trà. Hoàn cảnh Thẩm gia, tất nhiên sẽ không có lá trà tốt. Chỉ là qua tay Thẩm Thu Hoa, lá trà kia lại có hương vị thật ngon. "Trà có thể giải rượu. Ba uống một chén đi." Một chén trà thơm đưa đến trước mặt ba Thẩm. "Có con gái mọi chuyện đều tốt!" Ba Thẩm cầm chén trà cảm khái nói. Mẹ Thẩm cười, "Ông thì tốt rồi." "Mẹ, uống trà." Thẩm Thu Hoa cũng rót một chén đưa cho mẹ Thẩm. Chén tiếp theo là của Dương Quỳnh. Ngón tay Thẩm Thu Hoa thon dài rót trà, đưa đến trước mặt Dương Quỳnh, "Chị tự mình rót là được." "Coi như hiểu chuyện." "Tất nhiên rồi." Dương Quỳnh cười lấy lòng. Tám giờ tối, đêm xuân bắt đầu. Bốn người Thẩm gia vây quanh cái bàn làm sủi cảo. Dương Quỳnh nghĩ tới gia thế của Thẩm Thu Hoa là tiểu thư nhất định sẽ không biết làm sủi cảo. Nhưng không ngờ Thẩm Thu Hoa lại gói sủi cảo đẹp đến như vậy. Nhìn thấy ánh mắt Dương Quỳnh kinh ngạc, Thẩm Thu Hoa nhíu mày nói: "Chỉ là làm sủi cảo, từ nhỏ em đã biết." Nhân lúc mẹ Thẩm ra ngoài lấy đồ, ba Thẩm uống rượu mơ màng. Dương Quỳnh nắm tay nàng, "Nói mau, sao em biết làm sủi cảo?" "Tưởng em làm cung phi thì không biết nấu ăn sao? Hậu cung cái gì cũng tốt. Nếu em không biết nấu ăn, dĩ nhiên người khác sẽ để ý lấy nó ra làm tử huyệt để công kích em. Cho nên bất luận là em, hay là Thẩm gia, cũng sẽ không để xảy ra chuyện như vậy." Dương Quỳnh gật đầu, cảm thấy làm cung phi không phải dễ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có chỗ không đúng: "Trước đây chưa từng thấy em làm cơm." Sau đó vẫn bị tài nấu nướng của nàng đầu độc, nên dựa theo thực đơn làm một ít món. Đối mặt với vấn đề này, Thẩm Thu Hoa không muốn trả lời. Nhìn nét mặt tò mò của Dương Quỳnh, nàng có chút khó hiểu: "Trước đó, em chưa bao giờ dùng qua những nguyên liệu này để nấu ăn." Dương Quỳnh cảm thấy "Tự rước lấy nhục" việc này bây giờ là đang hình dung cô. Thẩm Thu Hoa học nấu ăn bên trong hầu như không bao gồm rau cải xôi trám tương. Mẹ Thẩm đi vào phòng khách lấy đồ, nhìn thấy ba Thẩm tựa vào ghế sa lon ngủ. Dương Quỳnh và Thẩm Thu Hoa đang cán một bao bột, ngược lại làm rất nhanh. "Dương Quỳnh con đúng là làm việc gì cũng giỏi. Sau này ai cưới được con, đúng thật là kiếp trước đã tích đức." "Đúng là kiếp trước đã tu được." Dương Quỳnh có ý riêng nhìn về phía Thẩm Thu Hoa, ánh mắt kia đem ý tứ biểu đạt đến mức hết sức rõ ràng. Làm xong sủi cảo cũng đến mười giờ. Xuân nào cũng vậy, có cũng được không có cũng không sao, mẹ Thẩm đã quen ngủ sớm. Vốn nghĩ còn muốn cùng đón giao thừa, thế nhưng ba Thẩm đã sớm vắng mặt, bà cũng không cần chống đỡ làm gì. Thế là đỡ ba Thẩm trở về phòng ngủ. Lúc gần đi, còn nói tới không giờ thì phải nấu sủi cảo. Bởi vì, sủi cảo nhất định phải ăn, cho nên Thẩm Thu Hoa cũng không nói gì. Bây giờ trong phòng khách chỉ còn hai người các cô. Hai người, em nhìn chị, chị nhìn em, cùng nhau cười. "Thu Hoa, đây là lần đầu em đón tết ở hiện đại. Chúng ta nên làm kỷ niệm." Dương Quỳnh nói vô cùng nghiêm chỉnh. "Ừm? Làm sao kỷ niệm?" Đối với chuyện như vậy Thẩm Thu Hoa không để ý. Chỉ là lời nói của Dương Quỳnh làm nàng hứng thú. "Ví dụ như." Dương Quỳnh chăm chú suy nghĩ. "Buổi tối chúng ta ở trên giường nói chuyện." Quả nhiên. Thẩm Thu Hoa biết Dương Quỳnh thế nào cũng như vậy. "Này! Thu Hoa em dùng ánh mắt đó nhìn chị là sao? Chị chỉ muốn cùng em nói chuyện thôi!" Bất luận Dương Quỳnh có bao nhiêu lời thề, Thẩm Thu Hoa cũng không tin tưởng. Rốt cục, trên TV đếm ngược đã kết thúc, một năm mới đã đến. Bên ngoài, những tiếng pháo đinh tai nhức óc vang lên, muốn nói chuyện phải hét lên. Mẹ Thẩm nghe mọi thứ đã kết thúc, liền bưng một mâm sủi cảo đi tới. Món này nhân bánh phong phú, vỏ làm cũng rất khéo, làm mọi người không đành lòng ăn. Ăn hai viên sủi cao để tượng trưng, mẹ Thẩm trở vào phòng đi ngủ. Dương Quỳnh tắt ti vi, kéo tay Thẩm Thu Hoa về phòng. Hai người ban đêm đều uống rượu, tuy không say, nhưng có chút không tỉnh táo. Dương Quỳnh đem Thẩm Thu Hoa đẩy ngã xuống giường, cô cũng nằm xuống bên cạnh nàng. "Muốn em hôn." Dương Quỳnh làm nũng. Thẩm Thu Hoa nhếch miệng cười. Xoay người hôn lên môi Dương Quỳnh. Cảm xúc ấm áp, để cho nàng cảm nhận được Dương Quỳnh đang ở đây. "Năm mới vui vẻ!" Nàng nói nhớ tới người nhà. Dương Quỳnh làm sao tha cho nàng đơn giản như vậy? Đưa tay giữ chặt cổ nàng, đem đầu của nàng quay về mình. "Em thấy thoải mái không?" Mặt Thẩm Thu Hoa đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó, nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, Dương Quỳnh đã xoay người ép em ấy dưới thân. "Ai! Chị đừng làm quá! Buổi sáng còn chúc tết ba mẹ!" Thẩm Thu Hoa phải nhắc nhở con sói đói bụng này. "Hiểu rõ, một chút xíu thôi." Móng vuốt con sói đã bắt đầu bới quần áo của nàng. Khỏa thân giống nhau. Da thịt Thẩm Thu Hoa dưới ngọn đèn hiện lên lộng lẫy, mạch máu che dấu ở bên dưới da thịt, nhìn cực kỳ yếu ớt. Vòng ngực cao ngất, chờ đợi người ta chiếm lấy. Cơ thể này như có ma tính, ánh mắt Dương Quỳnh nhìn chằm chằm không dời đi. Thẩm Thu Hoa bị con sói nhìn xấu hổ như vậy, liền lấy tay che chỗ đó lại. Bị Dương Quỳnh nắm lấy cánh tay để lên trên đầu giữ lại. "Đừng che, em thật đẹp!" Cho dù nhìn qua nhiều lần, vuốt ve qua mỗi chỗ, Dương Quỳnh vẫn cảm thấy cơ thể này đẹp đến mê hoặc lòng người. "Chị đừng nhìn như vậy." Cánh tay bị giữ chặt, Thẩm Thu Hoa thấy mình như cá nằm trên thớt. "Được." Dương Quỳnh rất nghe lời, lập tức không nhìn, trực tiếp đưa tay vào thưởng thức. Cơ thể này không có ai quen thuộc như cô, cho dù là Thẩm Thu Hoa cũng vậy. Tay của cô nhẹ nhàng sờ từng tấc da thịt của cơ thể này, những điểm mẫn cảm thường ngày cũng không bỏ qua. Thẩm Thu Hoa có phản ứng, cơ thể liền run rẩy. Dương Quỳnh từng nếm qua mùi vị đó, biết rõ chỗ nào khó chịu và vui sướng. Cô dừng động tác trên tay, nhìn kỹ cơ thể người dưới thân. Ánh mắt như thúc giục, nhìn Thẩm Thu Hoa hô hấp đến run rẩy. "Em đúng là càng ngày càng nhạy cảm!" Dương Quỳnh khen. Thẩm Thu Hoa da mặt mỏng, làm sao nói ra lời cầu hoan, chỉ là cắn môi ánh mắt khát vọng nhìn Dương Quỳnh. Ánh mắt đúng là câu người. Dương Quỳnh muốn chờ một chút, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt này máu trong cơ thể liền soi trào lên. Chợt nhớ tới trong phòng không nên có âm thanh của trẻ con. Đầu óc Thẩm Thu Hoa bắt đầu không tỉnh táo. Dương Quỳnh quá quen thuộc với cơ thể nàng, luôn có cách để vào những lúc thế này nàng vứt bỏ lý trí, trầm luân bể dục. Mùng một. Hai người bị tiếng pháo nổ đánh thức. Thẩm Thu Hoa cử động, cảm thấy toàn thân bủn rủn, trên lưng còn có cánh tay của tên đầu sỏ, lúc này còn ôm nàng thật chặt. Nghĩ đến đêm qua điên cuồng, mặt của nàng liền nóng lên. Dương Quỳnh cũng tỉnh dậy, lúc này giống như một con chó vừa ra đời, lủi vào người Thẩm Thu Hoa. Thẩm Thu Hoa bị ngứa liền né. Mắt thấy Dương Quỳnh định làm luôn một trận chiến, cô liền đẩy Dương Quỳnh ra, "Đừng lộn xộn! Ba mẹ đang chờ chúc tết." Đã được ăn no nên Dương Quỳnh rất ngoan, nghĩ tới Thẩm Thu Hoa đêm qua rất mệt, liền phục vụ nàng mặc quần áo. "Tại sao chị lại không mệt vậy?" Lúc trước Thẩm Thu Hoa không nghĩ qua vấn đề này. Làm công một lần, mới biết được làm công không dễ. "Chị có sức bền." ,Dương Quỳnh kiêu ngạo. "Nói thật, em nên tập thể dục nhiều. Nếu như em có thể lực tốt như chị, chúng ta có thể ở trên giường." "Rời giường!" Thẩm Thu Hoa đỏ mặt kêu. Ba mẹ Thẩm ngủ sớm nên cũng dậy sớm. Lúc này đã mặc quần áo mới ngồi trong phòng khách xem tivi. Nhìn thấy hai người đi ra quay đầu nhìn. Mẹ Thẩm cười nói: "Buổi tối các con không ngủ sao? Sao mắt đều quầng thâm hết rồi." Nghe vậy Thẩm Thu Hoa giận dữ trừng mắt nhìn Dương Quỳnh, Dương Quỳnh vẻ mặt tỏ ra vô tội. Đêm qua em rất hưởng thụ, sao lại trừng mắt chị? Thẩm Thu Hoa chúc tết ba mẹ xong, được hai ông bà lì xì. Dương Quỳnh cũng tới chúc tết, ba mẹ Thẩm cũng không coi cô là người ngoài, cũng lì xì cho cô. "Cám ơn chú và dì!" Dương Quỳnh rất ít có cơ hội như vậy, tiếng cám ơn này vô cùng chân thành. Chúc tết xong, theo lệ thì đi qua nhà người thân. Dương Quỳnh đi theo thì không thích hợp, để cô trong nhà thì không tốt, cho nên Thẩm Thu Hoa cũng ở lại. Đây là niềm vui bất ngờ. Với một người không muốn lộ ra sơ hở với người thân như Thẩm Thu Hoa mà nói, khi cùng ở Dương Quỳnh, toàn bị cô gãi đúng chỗ ngứa (nói trúng tim đen) Ba mẹ Thẩm vừa đi khỏi. Dương Quỳnh ôm lấy Thẩm Thu Hoa nở nụ cười. Thẩm Thu Hoa lại ngáp một cái, "Buồn ngủ quá!" Eo của nàng còn đau. "Đi đi đi, đi ngủ hâm nóng cảm giác." Thật là đi ngủ sao? Lần này, Dương Quỳnh không dám làm bậy. Tốt xấu gì cũng đem quầng thâm mắt xóa đã. Lúc ngủ dậy thì đã buổi chiều, hai người đói bụng, đi vào phòng bếp kiếm đồ ăn. Ăn cơm xong, hai người mở điện thoại ra vì tắt cả ngày. Trước đó sợ điện thoại quá ồn, ảnh hưởng cảm xúc của hai người, Dương Quỳnh lập tức tắt máy đi, bây giờ mới nhớ tới. Vừa mở máy, rất nhiều tin nhắn, Dương Quỳnh đã quen, Thẩm Thu Hoa thì cảm thấy mới mẻ. Liền mở tin nhắn xem, đồng nghiệp, bạn học, đều chúc tết trong đây. "Có muốn quay về không?" Dương Quỳnh thờ ơ nói: "Tùy, đều là tự động gửi, xem chừng cũng không ai nhớ." Thẩm Thu Hoa quen làm việc rất tỉ mỉ, nghĩ liền viết một cái tin nhắn, gửi cho một nhóm. Lại cầm lấy điện thoại của Dương Quỳnh, viết một cái tin nhắn, qua mười phút mới gửi.
|
Chương 58 - Lồng đèn "Người nhà của em không có ở nhà, chúng ta không nên lãng phí?" Dương Quỳnh có ý tốt nói. "Quả thực, không thể lãng phí, chúng ta nên suy nghĩ cho kỷ chuyện sau này đi." Thẩm Thu Hoa ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thấy trong mắt Dương Quỳnh khác thường. "Chuyện sau này?" Dương Quỳnh kinh ngạc, "Em muốn đổi việc làm?" "Công việc em chưa muốn đổi, chỉ là em không muốn chị rời khỏi em." Nói thật, đã nói ra, chứng tỏ Thẩm Thu Hoa cũng hạ quyết tâm thật lớn. Dương Quỳnh biết mình thường xuyên ra ngoài, mỗi lần ra ngoài liều mạng thì nàng vô cùng lo lắng. Nàng ủng hộ, cũng tùy vào mức độ. Nhưng trong lòng luôn lo lắng, không cách nào giảm bớt. Kiếp trước không có áp lực lớn như vậy, Thẩm Thu Hoa cũng học được không nên cố gắng chống đỡ. Nàng lo lắng cho Dương Quỳnh, nàng không muốn Dương Quỳnh rời khỏi nàng, cho nên nàng phải nói ra. Thẩm Thu Hoa chỉ muốn để Dương Quỳnh biết, nàng cần cô, nàng cần dựa vào cô. Kiếp này, nàng không cần quyền thế, không cần làm phụ nữ trong hậu cung. Nàng chỉ cần làm một cô gái nhỏ bé là được. "Để em lo lắng rồi, là chị không tốt." Dương Quỳnh lôi kéo tay của nàng đau lòng nói. Cô ở trước mặt Thẩm Thu Hoa đại sát, không biết được rằng Thẩm Thu Hoa đang rất lo lắng. Thẩm Thu Hoa lắc đầu, "Em không phải trách chị." Nàng nhíu mày, "Dương Quỳnh, em biết em cố gắng một mình sống tốt. Nhưng có thời gian, em không muốn sống một mình. Không có chị, em sẽ không sống lại ở kiếp này. Không có chị, em không biết mình ở trên thế giới này làm gì nữa." Cả đời cố gắng, chỉ chờ có ngày vui. Thẩm Thu Hoa đời này chỉ muốn báo đáp một người, chỉ cần thế mà thôi. Viền mắt Dương Quỳnh có chút chua xót, cô chậm rãi mở cánh tay mình ra. Đem thân thể Thẩm Thu Hoa dựa vào. Người đẹp trong ngực, Dương Quỳnh không có bất kỳ suy nghĩ nào khác, chỉ là ôm người trong ngực, cùng nghe nhịp tim nhau. "Không có lần sau nữa." Một lúc sau, Dương Quỳnh cũng đưa ra quyết định. "Sau này chị chỉ vì em mà liều mạng." Người trong ngực tồn tại là tốt nhất, đáng giá để cô toàn tâm toàn ý đối xử. Ánh mắt Thẩm Thu Hoa rất tình cảm nhìn cô, ở trong tràn đầy ý cười: "Cũng không cần như vậy." Thẩm Thu Hoa ôm cánh tay của cô, y như là con chim nhỏ nép vào người. "Em chỉ hi vọng chị đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Chu Huyền là người bình thường, mấy chuyện này không có biện pháp thì sẽ tìm chị. Thế nhưng, Kim Cục ở bên kia, chị có thể đẩy qua đó thì đẩy đi. Ăn lộc của vua, trách nhiệm để vua lo. Chị đã không cầm lương của nhà nước, tội gì xả thân để mạo hiểm. Quốc gia an nguy, đều có thịt để ăn chị không cần tìm cách." Dương Quỳnh vuốt ngón tay Thẩm Thu Hoa, ngón tay kia tinh tế, như là dương chi bạch ngọc. Mặc dù Thẩm Thu Hoa hay nói tay của nàng khó coi, nhưng Dương Quỳnh nhìn xem, vẫn là hoàn mỹ vô cùng. "Chị sẽ không giúp Kim Cục nữa. Chuyện của ông ta là chuyện của nhà nước. Chị muốn bảo vệ Thu Hoa. Thu Hoa chị đẹp như vậy, lỡ như bị con sói xám bắt đi thì làm sao?" Thẩm Thu Hoa trừng mắt đôi mắt xinh đẹp hỏi: "Không phải chị là con sói xám sao?" "Cái kia, chị chỉ là tiểu bạch thỏ!" Dương Quỳnh giống như hung ác ôm chặt người trong ngực. "Con thỏ nhỏ, mau cởi sạch cho chị ăn." "Con thỏ nhỏ đâu có mặc quần áo?" Thẩm Thu Hoa nhất thời sơ ý, nói ra câu như vậy, lúc nói ra rồi mới nghe không thích hợp. Dương Quỳnh cười đến run lên. "Đúng vậy, con thỏ nhỏ đâu có mặc quần áo? Con thỏ nhỏ Thu Hoa, em còn không mau chạy đi." Mặt Thẩm Thu Hoa đỏ lên, đứng dậy muốn đi. Bị Dương Quỳnh giữ chặt lại. "Con thỏ nhỏ em không muốn đi à, lão sói xám đang đói bụng đây!" "Cho chị chết đói đi!" Thẩm Thu Hoa đi không được, quay đầu nổi giận nói. "Em muốn mưu hại chồng sao?" Dương Quỳnh điên lên liền không đứng đắn. Hai người ở trên ghế salong xoay qua xoay lại, một lúc sau quần áo không chỉnh tề. Dương Quỳnh thấy thế lợi dụng cơ hội bàn tay trượt vào áo Thẩm Thu Hoa, liền mở nội y của Thẩm Thu Hoa ra. "Ai! Tại sao dáng vẻ của chị không nghiêm chỉnh vậy?" Thẩm Thu Hoa cảm thấy trước ngực buông lỏng, lập tức đưa tay giữ nội y lại. Dương Quỳnh lợi dụng cơ hội này đè nàng xuống ghế salong. "Không được cử động! Em cử động chị liền ăn em! A Ô!" Lão sói xám há miệng đe dọa tiểu bạch thỏ. Thẩm Thu Hoa làm sao sợ bị hù dọa, tiếp tục giãy giụa, hai người ở trên ghế salong lăn qua lăn lại. "Đừng... Đừng cử động! Nếu em còn cử động chị nhịn không được đâu!" Lần này Dương Quỳnh không có đe dọa nàng, cũng không có đùa giỡn. Thẩm Thu Hoa bị cô ép ở dưới, cũng không cử động. Hai người cứ như vậy nhìn nhau, ánh mắt đan chặt dây dưa lẫn nhau. Cứ nhìn nhau như vậy, Thẩm Thu Hoa cảm thấy rất sợ. Nàng dời ánh mắt đi, vì ánh mắt Dương Quỳnh quá nóng, có làm cho người ta bị phỏng. Ngay khi nàng dời ánh mắt liền chớp một cái, nụ hôn của Dương Quỳnh cũng rơi vào trên miệng của nàng. Nhẹ nhàng hôn, mang theo dịu dàng và thương tiếc. Đụng vào lập tức lui ra, sau đó lại nồng nàn ngắm nhìn. "Đừng tránh né ánh mắt của chị. Thu Hoa, chị yêu em trong lòng đều đau." Biểu lộ cảm xúc, Dương Quỳnh cũng không cảm thấy lời này có gì ngượng ngùng. "Em cũng thế." Gương mặt của Thẩm Thu Hoa liền ửng đỏ, giọng nói của nàng cũng rất nhỏ, lại rất rõ ràng. Cần gì phải lưỡng tình tương duyệt? Chỉ là lúc này chị yêu em, em cũng yêu chị. Trên đời nhiều nam nữ si tình như vậy, cầu một phần tình cảm mà không thể được. Nếu so sánh, hai người rất may mắn. Mặc dù cùng giới mến nhau, nhưng hiểu nỗi lòng của nhau, cần gì phải để ý tới ánh của người khác làm gì? Dương Quỳnh cũng không quan tâm những người bên ngoài như thế nào, Thẩm Thu Hoa dĩ nhiên cũng như vậy. Hai người họ đều tin tưởng nhau, nếu xã hội này không chấp nhận tình cảm của hai người, hai người vẫn như cũ kiên trì đứng chung một chỗ. Bởi vì ăn tết tương đối trễ, cho nên vừa qua khỏi tết nguyên đán liền tới khai giảng. Trong lúc này, con heo đáng ghét lại gọi điện tới hẹn nàng ra để hợp lớp, Thẩm Thu Hoa từ chối. Chuyện của nàng và Lữ Thiệu Kiệt suy cho cùng cũng có nhiều người biết, để tránh bị nghi ngờ có lẽ không gặp là tốt hơn. Mấy ngày này nàng và Dương Quỳnh vẫn luôn đi dạo ở thị trấn, đối với thị trấn và đất đai nơi này, cũng có thể hiểu rõ được một chút. Năm nay, Thẩm Thu Hoa cho mẹ Thẩm ba ngàn tiền đồng. Nàng nói ở trong đó hai ngàn là nàng cho, một ngàn là Dương Quỳnh cho. Mẹ Thẩm đương nhiên không cần, đừng nói là Dương Quỳnh cho tiền, cho dù là con gái của bà cho tiền bà cũng không cần. Chỉ là, Thẩm Thu Hoa khăng khăng muốn cho, nàng nói một hơi không ngừng nghỉ, cuối cùng mẹ Thẩm miễn cưỡng nhận lấy. Lần này đối với Dương Quỳnh thì tốt hơn rồi. Cũng không phải là vì tiền, chẳng qua là cảm thấy Dương Quỳnh rất hiểu chuyện, đáng giá để yêu thương. "Ở bên ngoài vẫn tiện lợi hơn." Buổi tối, Dương Quỳnh ăn uống xong cảm khái. Thẩm Thu Hoa vừa tắm xong, chỉ là cơ thể vẫn chưa hết mệt mỏi. Thể lực Dương Quỳnh thật tốt, muốn một lần rồi lại một lần, nàng hoàn toàn không còn sức tiếp tục. Nằm trên giường, được Dương Quỳnh chìu chuộng xoa bóp vòng eo. Làm việc này nhiều năm, nên kinh nghiệm cũng tăng theo. Cô biết những nơi nào làm Thẩm Thu Hoa thoải mái nhất. "Này! Chị lại không thành thật!" Thẩm Thu Hoa mệt mỏi nên tức giận, đối với Dương Quỳnh thường xuyên mượn cớ xoa bóp để vô lễ, nàng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. "Cái mông sờ soạng thật tốt. Co dãn thật tốt." Dương Quỳnh tay lại bóp một cái. "Hừm..." Thẩm Thu Hoa nhắm mắt lại hừ một tiếng. Dương Quỳnh cảm giác lửa trên người cô lại cháy lên. Đây chính là tự gây nghiệt, không thể sống a! Mười lăm tháng giêng, tết nguyên tiêu. Hai người trở lại Thẩm gia, còn đem theo hai cái lồng đèn lớn, xinh đẹp. "Mua ở đâu vậy? Mẹ chưa từng thấy qua hình dáng này bao giờ." Mẹ Thẩm nhìn thấy vô cùng ngạc nhiên. Tất cả lồng đèn đều có lối vẽ hoa văn rất tỉ mỉ, vừa nhìn là biết rất tốn tâm tư. "Dì đoán đi?" Dương Quỳnh bắt đầu làm xấu. Ba Thẩm nghe thấy giọng nói cũng đi ra, nhìn mấy lần rồi nói: "Tự làm à?" Dương Quỳnh đưa ngón tay cái lên, "Chú, chú thật là tinh mắt." Ba Thẩm cười nói: "Sao con không tự nhìn xem, có lồng đèn nhà ai mà bị làm thành như vậy không? Đúng là không nghiêm chỉnh." "Con không quen tay thôi. Nhưng, hai cái này con làm là tốt nhất rồi." Dương Quỳnh nói xong thì rất kiêu ngạo. Mẹ Thẩm nói: "Thì ra là do con làm. Vậy cũng hiếm thấy. Có tấm lòng là được rồi. Phía trên đây là con vẻ sao?" Dương Quỳnh lập tức đưa hai tay ra cho hai người nhìn: "Hai người nhìn đi, tay con lớn như vậy sao vẽ được? Tranh này là do Thu Hoa vẽ." Hai người dạo quanh huyện thị phát hiện một làng làm lồng đèn. Hai người muốn tự làm hai cái lồng đèn, đem về tặng ba mẹ, thấy có ý nghĩa hơn là mua rất nhiều. Nhưng mọi người ai cũng bận rộn, ai rảnh rỗi để hai người làm loạn? Cuối cùng, Thẩm Thu Hoa giúp họ vẽ hoa văn. Dưới bàn tay khéo léo, hoa văn được vẽ ra, toàn bộ làng đều kinh ngạc. Thời cổ đại, thư họa gộp chung. Đặc biệt là Thẩm Thu Hoa bị đưa vào cung làm nữ tử, cầm kỳ thi họa nhất định phải tinh thông. Trong gia đình, nhân tài đông đúc, tìm người dạy Thẩm Thu Hoa rất dễ dàng. Thêm vào Thẩm Thu Hoa có thiên phú, cho nên khi xuất hiện liền được hậu sủng, trong chín năm nàng là người được cưng chìu nhất. Giúp đỡ vẽ lồng đèn chỉ là chuyện nhỏ, Thẩm Thu Hoa làm dễ như ăn cháo. Dựa vào tay nghề của Thẩm Thu Hoa, hai người đã được dạy làm lồng đèn. Cứ như vậy, phá hoại đến cái thứ chín, thì mới làm được hai cái. Nếu thời gian dư giã, thì nhất định sẽ làm được tốt hơn. "Thu Hoa, con học vẽ hồi nào?" Ba Thẩm nghi ngờ nói. "Học của giáo viên trong trường mỹ thuật. Người ngoài nghề miễn cưỡng một chút thì cũng tạm được, nếu để cho người trong nghề nhìn thấy, sẽ trở thành trò cười." Thẩm Thu Hoa dám vẽ lên như vậy, thì cũng nghĩ được lý do giải thích. "Mẹ nhìn cái này rất đẹp, so với mấy cái lồng đèn bán bên ngoài thì cái này rất đẹp." Mẹ Thẩm nhìn tác phẩm của con gái bà cảm thấy rất tốt. "Cái này... Đem treo lên đi." Ba Thẩm đi đứng không tiện, Dương Quỳnh xung phong nhận việc. "Để con giải quyết." Để cô giải quyết thật quá dễ dàng. Ngay cả thang cũng không cần, phóng một cái lên nóc nhà, ngửa người xuống lấy lồng đèn Thẩm Thu Hoa đưa, rồi treo lên trên. "Đứa nhỏ này, làm sao con giống như con khỉ vậy." Mẹ Thẩm cười nói. Ba Thẩm cũng đi ra nhìn, "Này! Bây giờ mới đúng là bộ đội đặc chủng." Mẹ Thẩm không đồng ý nói: "Bộ đội đặc chủng cũng là con khỉ?" "Ha ha!" Thẩm Thu Hoa bật cười. Dương Quỳnh cũng nghe thấy, tưởng tượng mình chỉ là một con khỉ trong đám khỉ, thật là vỡ mộng mà. Bó tay Dương Quỳnh luôn, mượn cớ xoa eo, rồi sờ sờ bóp bóp của Thu Hoa, mọi người nên học hỏi Dương Quỳnh nhé hahaha.
|
Chương 59 - Tên đầu trọc Chè trôi nước nấu xong bưng lên bàn. Mỗi viên đều vừa miệng, mềm mại phi thường. Người một nhà vây quanh một chỗ cùng ăn chè trôi nước, tượng trưng cho một năm mới đoàn viên. Ăn xong chè, mẹ Thẩm đi lấy pháo hoa ra. "Hôm nay những chuyện không vui cho qua hết đi. Hai đứa con cầm ra ngoài chơi đi." Dương Quỳnh cùng Thẩm Thu Hoa giống như đứa bé có được đồ chơi, vui vẻ chạy ra cửa. Đến sân, Dương Quỳnh sắp xếp các loại pháo lại, pháo bông đơn giản thì đưa cho Thẩm Thu Hoa, pháo bông của cô thì nguy hiểm. Pháo hoa chiếu sáng trên bầu trời đêm, cùng với những ngôi nhà khác sáng lên rực rỡ. Tiếng vang của pháo biểu thị một năm này đại cát đại lợi. Thẩm Thu Hoa giống đứa bé đem pháo bông để ở dưới đất, cầm một cành cây rồi giơ tay ra. Lúc đốt lên thì lập tức chạy đi thật xa. Nhìn dáng vẻ vụng về của nàng, Dương Quỳnh phát hiện vị nương nương này lúc nào cũng hoàn thành tốt chuyện của bản thân, rốt cuộc cũng có một mặt như vậy. Đốt thêm một cây pháo bông, Thẩm Thu Hoa liền chạy đi, lập tức đụng vào Dương Quỳnh, ôm luôn. "Nhìn em chơi thật hight mà." Dương Quỳnh cười lau mồ hôi trên trán cho nàng, đốt có cái pháo bông mà đổ đầy mồ hôi, thật nhập tâm. "Kiếp trước, em chưa từng chơi." Cái miệng nhỏ nhắn cong lên, giống như đang kể ra ủy khuất của mình. "Được. Chị chơi với em." Có Dương Quỳnh tham gia, pháo hoa kia bắn lên rất là cao. Chỉ một lúc liền đốt xong. "Hết rồi sao." Thẩm Thu Hoa hình như chưa chơi đã. "Vậy đi mua thêm một ít nữa?" Khó thấy nàng trẻ con như thế, Dương Quỳnh cũng không tiếc tiền. Thẩm Thu Hoa lắc đầu. "Vào nhà thôi." Vào nhà, Dương Quỳnh sợ nàng đổ mồ hôi mà bị cảm, liền lấy cái khăn lông lau mồ hôi cho nàng. "Một chút chúng ta còn đi xem lồng đèn, em nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng để đổ mồ hôi, nếu không bị cảm." "Dương Quỳnh đúng là biết chăm sóc mà." Mẹ Thẩm khen. "Con chỉ chăm sóc một mình Thu Hoa thôi." Dương Quỳnh nói giỡn. Mẹ Thẩm cũng coi đó là trò đùa, "Nếu như con là con trai, dì đem Thu Hoa gả cho con." "Dì, dì dỗ dành con sao. Cho dù, con là con gái cũng cưới Thu Hoa được. Xin dì thương tình đem Thu Hoa gả cho con đi được không?" Dương Quỳnh làm nũng, thấy mẹ Thẩm kế bên, ôm cánh tay mẹ Thẩm lắc lắc. Thấy khóe mắt của Thẩm Thu Hoa giật một cái. Dương Quỳnh, lại nổi điên cái gì vậy? "Được, được, con đứa nhỏ này. Lớn như vậy còn nhỏng nhẻo." Mẹ Thẩm bất đắc dĩ. "Vậy là dì đã đồng ý." Dương Quỳnh nói thật mẹ Thẩm thì nói đùa. Nhưng cô không nghỉ đây là trò đùa. Lập tức nhào qua ôm Thẩm Thu Hoa, "Thu Hoa, dì đã đem em gả cho chị. Hiện tại em là người của chị." "Được rồi, đừng quậy nữa." Thẩm Thu Hoa sẽ không điên như cô. "Chị làm gì mà quậy chứ, dì..." Một tiếng âm thanh kéo tới, mẹ Thẩm gật đầu. "Được, nhanh thu dọn đi, chúng ta ra cửa ngắm đèn." Một nhà bốn người đến khu chợ bình thường trong thị trấn, nơi này sớm đã có rất nhiều người nhộn nhịp. Đủ loại lồng đèn treo thành hàng. "Đông phong dạ phóng hoa thiên thị. Canh xuy lạc, tinh như vũ. Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ." Thẩm Thu Hoa ngâm bài thơ của Tân Khí Tật. Kiếp trước dù lễ giáo nghiêm ngặc, nhưng mỗi khi đến Thượng Nguyên, nàng vẫn có thể cùng các thân quyến đi ra ngắm đèn hoa. Đó là ngày nàng vui nhất trong năm. (Thượng Nguyên: có lẽ là tết Trung Thu, hay còn gọi là Nguyên Tiêu. Thơ thì cứ google nha) Cô gái nào chẳng mơ mộng? Bao nhiêu người đều ôm mộng có thể tình cờ gặp được trang tuấn kiệt, sau đó trao nỗi lòng. Mà mộng đẹp ấy thường xuất hiện vào lễ Nguyên Tiêu, có thể gặp người hữu duyên. Chỉ là nàng không có mơ mộng đó. Bởi vì, vừa đến tuổi đã bị đưa vào cung, nên nàng chưa bao giờ thấy tình cờ gặp gỡ là mộng đẹp. Nếu như là mộng, vậy có thể chỉ là ác mộng. Nàng chỉ chờ mong, năm nay hoa đăng sẽ càng đẹp hơn, đố đèn sẽ phong phú hơn. Chính là sự chờ mong đơn giản như vậy, lại làm cho nàng hưởng thụ sự vui vẻ của ngày lễ. Bây giờ, ngày nào nàng cũng có thể ra ngoài, đã không còn trông ngóng những ngày lễ. Nhưng nàng vẫn thích tết Nguyên Tiêu như ngày xưa. Cả nhà đi không nhanh. Gặp đố đèn tiện tay liền đoán vài chữ, có đúng có sai. Dù sao cũng chỉ là đố vui, cười xong thì chẳng ai để tâm. (Đố đèn thì xem phim cổ trang hay thấy, người bán đèn sẽ ra đề, đối hoặc đoán chữ trúng thì được một cái lồng đèn free) Gương mặt Thẩm Thu Hoa dưới những ngọn hoa đăng, cực kỳ đẹp. Cái nét đẹp vô cùng tinh xảo, rất nhiều người phải quay đầu nhìn. Thẩm Thu Hoa chú ý thấy, không còn cách nào liền cúi đầu xuống. Tay bị người bên cạnh giữ chặt, giọng nói của Dương Quỳnh truyền đến tai nàng, "Đừng sợ, có chị ở đây." Đúng vậy, còn có Dương Quỳnh, thật là tốt. Thẩm Thu Hoa lần nữa ngẩng đầu lên, tiếp tục thưởng thức hoa đăng. Những ánh mắt kia, nàng không cần quan tâm. Vẻ đẹp của nàng, cũng vì Dương Quỳnh mà tỏa ra. Bốn người xem xong thì về nhà. Trên đường Dương Quỳnh nắm tay Thẩm Thu Hoa càng đi càng nhanh. Thẩm Thu Hoa nghi ngờ quay đầu nhìn cô. "Đừng quay đầu, có người đi theo chúng ta. Em nói ba mẹ về trước đi. Chúng ta đi đường khác trở về." Dương Quỳnh thấp giọng nói. Dùng sức nắm chặt tay Thẩm Thu Hoa, để cho nàng an tâm. "Ba mẹ, hai người về trước đi. Chúng con đi qua kia mua ít đồ." Thẩm Thu Hoa nói ba mẹ tay chỉ hướng kia, rồi cùng Dương Quỳnh đi vào một con hẻm nhỏ. "Đừng sợ, có chị ở đây." Dương Quỳnh an ủi. "Em không có sợ." Thẩm Thu Hoa cũng không phải chưa từng gặp qua. Nói đến quyền sát sinh trong tay, kiến thức của nàng so với Dương Quỳnh còn nhiều hơn. Từ trong ngõ hẻm đi ra, đối diện là hai người đàn ông. Dương Quỳnh nhìn ra sau lưng, đằng sau cũng có ba người. Năm người từng bước bao vây hai người. Dương Quỳnh cẩn thận đem Thẩm Thu Hoa bảo vệ. Lạnh giọng hỏi: "Các người muốn làm gì?" Một người đàn ông đầu trọc đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thu Hoa đang ở trong ngực Dương Quỳnh. "Thẩm Thu Hoa, quên tao rồi sao? Lữ Thiệu Kiệt vì mày mà đánh anh của tao cho tàn phế. Hắn bây giờ được thả ra, tao còn chưa tìm hắn tính sổ, thì mày lại xuất hiện. Vậy cũng được, tao cũng không làm khó mày. Dù sao mày cũng là người phụ nữ anh tao nhìn trúng, chỉ cần mày chịu gả cho anh tao, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này." Thẩm Thu Hoa nhìn người đàn ông xa lạ này, đối với lời hắn nói nàng nghe hiểu. Chỉ là không nghỉ chuyện đã qua lâu như vậy, bây giờ vẫn còn tiếp tục. "Em ấy sẽ không gả cho anh của mày. Mày nên bỏ ý định đó đi thì hơn." Dương Quỳnh không vui. Thu Hoa là vợ của mình, gả cho anh nó? Sướng cho nó sao! Tên đầu trọc liếc mắt nhìn Dương Quỳnh, "Mày là ai? Lữ Thiệu Kiệt không ở đây, mày lại làm sứ giả bảo vệ sao. Mày có bản lĩnh đó sao?" Dương Quỳnh hít sâu một hơi, "Có muốn thử một chút hay không?" "Ôi! Con gái như vậy lần đầu tiên tao thấy được đó. Thế nào? Có muốn đọ tay một chút không?" Tên đầu trọc nói xong liền xắn tay áo lên. Ống tay áo vẫn chưa vén lên, Dương Quỳnh đã ra tay. Cô không quen nhìn đánh nhau còn phải bày ra tư thế, đánh thì đánh thôi. Cũng chả phải thi đấu gì, nhào vô là xong, không phải sao? Tên đầu trọc xắn tay áo hai lần, liền bị Dương Quỳnh đá một phát ngay mắt cá chân. Một phát kia của Dương Quỳnh rất mạnh, tên đầu trọc ngã lăn xuống đất, liền muốn đứng lên lại. "Mày đứng lên được coi như lợi hại!" Dương Quỳnh cười lạnh. Nếu không phải cô kiềm chế sức mạnh, một phát đó có thể đánh gãy xương của hắn. Bốn người liếc nhìn nhau, đồng loạt động thủ. Dương Quỳnh tay nắm thành quyền, đạp vài cái, không phí nhiều sức đã đánh gục hết tất cả. Sau đó, còn chưa hả giận, đạp thêm vài cái nữa. Lúc này, mới khom người xuống trước mặt gã đầu trọc: "Đừng có so sánh tao với tên Lữ Thiệu Kiệt đó, tao hơn anh ta gấp trăm lần. Hơn nữa........." Tay cô đâm vào mắt cá chân của hắn: "Tao cũng không ngu đến mức đánh cho người ta tàn phế, tao đánh chết càng đỡ phiền." Giọng nói của cô không nghiêm túc, nhưng lại có sức đe dọa. Nhưng gã đầu trọc cảm thấy đây không phải dọa, mà là làm thật. "Mày là ai?" Tên đầu trọc gian nan nói ra. Dương Quỳnh chỉ sau lưng Thẩm Thu Hoa. "Vệ sĩ của em ấy. Như hình với bóng đó. Mày nhớ kỹ đó, đừng nên có ý đồ vì với em ấy. Nếu không, không đơn giản chỉ bị thương như vậy đâu. Tao không phải đang hù họa mày đâu, thật đó." Lúc này Dương Quỳnh rất giống người của xã hội đen, vỗ vỗ gò má của đối phương, lộ ra hàm răng trắng tinh. Gã đầu trọc không nói gì, nhìn chằm chằm Dương Quỳnh, ánh mắt lóe lên một tia hoảng sợ. Nếu người này là đàn ông, hắn chắc sẽ không sợ như thế. Nhưng người này là phụ nữ, một phụ nữ thân thủ rất mạnh mẽ, chuyện này thật sự không hợp lý chút nào. Đuổi được năm người này, Dương Quỳnh nắm tay Thẩm Thu Hoa tiếp tục đi về. "Nhìn dáng vẻ của em như vậy, để chị đoán xem, chị cảm thấy em đang lo lắng cho Lữ Thiệu Kiệt." Thẩm Thu Hoa không phủ nhận. Lúc năm người này bắt đầu xuất hiện, nàng liền lo lắng an toàn của Lữ Thiệu Kiệt. Tình hình trước mặt nàng tin tưởng Dương Quỳnh sẽ dễ dàng giải quyết, chỉ là một đám lưu manh thôi. Dù là mưa bom bão đạn, chị ấy đều có thể an toàn trở ra, đối phó với những người xưng là lưu manh này, đúng là dễ như trở bàn tay? Thế nhưng, Lữ Thiệu Kiệt khác biệt. Anh ta đã từng vì Thẩm Thu Hoa mà ngồi tù, không thể để liên lụy anh ta nữa. "Em không muốn nợ ân tình của anh ta." Dương Quỳnh thở dài. Mặc dù khi cô nghe đến tên Lữ Thiệu Kiệt sẽ có chút khó chịu, nhưng cô không muốn Thẩm Thu Hoa mắc nợ anh ta. Nợ ân tình rất khó trả. Vẫn là sớm không có quan hệ thì tốt hơn. "Hôm nay trể rồi. Ngày mai rồi nói sau." Thẩm Thu Hoa cảm thấy những chuyện như vậy, nên để ngày mai đầu óc tỉnh táo rồi mới suy nghĩ ổn thỏa được. "Tùy ý em vậy." Sáng hôm sau, Thẩm Thu Hoa cầm điện thoại có chút do dự. "Không biết nói thế nào sao?" Dương Quỳnh hỏi. Thẩm Thu Hoa gật đầu. Nói cho cùng nàng vẫn chưa quen thuộc Lữ Thiệu Kiệt lắm, cho nên cũng không biết nói sao. "Kinh nghiệm của chị là, nếu như không biết nói thế nào, vậy thì nói thẳng đi. Coi như có xảy ra vấn đề gì, ít ra cũng nói sự thật. Làm như vậy cũng không có thẹn với lương tâm mình." Thẩm Thu Hoa suy nghĩ một hồi, vẫn là quyết định đề nghị của Dương Quỳnh. Nàng không muốn làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn nữa. Lữ Thiệu Kiệt cứu được Thẩm Thu Hoa, nàng vô cùng cám ơn. Nhưng cũng chỉ là cám ơn mà thôi. Sau này, mấy lần gặp mặt, nàng nhìn ra được Lữ Thiệu Kiệt cũng có thể xem là người quang minh lỗi lạc. Không cần có ơn phải trả, điểm này làm cho nàng rất coi trọng. Để một vị thượng giả đến xem, anh ta là một người trung thành. Bấm nút gọi, điện thoại rất nhanh kết nối. Giọng nói Lữ Thiệu Kiệt còn mơ màng, có lẽ là chưa tỉnh ngũ, "Alo, ai vậy?" -- Ôi mình thích Dương Quỳnh cảnh này quá, bảo vệ Thu Hoa ^^
|