Mạc Đạo Vô Tâm (Hiện Đại)
|
|
Chương 80 - Dạo phố Khóe miệng thư ký Lý lại tiếp tục co giật. Hai người kia anh ta tương đối sợ hãi. Một người thì nói bậy bạ, còn một người thì cẩn thận, đối đầu với ai cũng rất nhức đầu. "Ông chủ, người xem..." "Người ta không muốn tôi cũng không có cách nào." Trịnh Đông Hằng thở dài: "Dưa hái xanh không ngọt à! Cậu phái người lưu ý cô ta, nếu như cô ta quyết định không đi đường này thì thôi, còn nếu muốn đi nhất định phải do chúng ta trải đường cho cô ta đi." "Hiểu rõ." Ven đường có quán cơm nhỏ, hai người mỗi người một phần, vừa ăn vừa nói chuyện. "Em có chút hối hận ký hợp đồng người mẫu kia." "Hiếm khi em muốn làm chuyện gì, cứ chơi đi. Yên tâm, có chị ở đây, có phiền phức gì chị giúp em gánh." Dương Quỳnh vừa nói vừa ăn mì. "Cũng may có chị ở bên cạnh em." Mấy ngày nay thời tiết nóng đến lợi hại. Cuối tuần nghỉ ngơi Dương Quỳnh ở trong nhà mặc toàn áo mỏng. Thẩm Thu Hoa nhìn thấy dáng vẻ thô lỗ kia, liền đi tới giúp đỡ. "Ai, không cần không cần. Chị có thể làm được." Dương Quỳnh kiên trì không cho nàng làm những chuyện vặt này. Vợ là dùng để cưng chiều, còn mình dùng để làm việc này sao. "Vẫn là để em làm đi. Em là người phụ nữ của chị, những chuyện như vậy vốn là để vợ làm." Thẩm Thu Hoa đem Dương Quỳnh kéo qua một bên, còn mình thì ngồi chồm hổm dưới đất lấy quần áo Dương Quỳnh từng cái một xếp lại cất kỹ. Sau đó mở tủ quần áo lấy cái vali ra, lấy mấy bộ quần áo mỏng ra để vào móc, rồi treo vào tủ quần áo. Dương Quỳnh liền cảm động. Cô sống một mình nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có người quan tâm mình. Ánh nắng chiếu vào, trong phòng sáng rỡ. Một người con gái đang đứng ở đó nhìn cô, Dương Quỳnh cảm thấy cuộc sống như thế, còn mong gì hơn? "Thu Hoa, cám ơn em." Ôm lấy mặt người yêu cười, Dương Quỳnh đem đầu đặt ở trên vai của nàng. "Em biết, chị có rất nhiều thứ không bỏ được. Dương Quỳnh, ở trước mặt em chị không cần che giấu điều gì. Đời này, cho dù sinh lão bệnh tử, em cũng cùng chị không rời không bỏ." Chỉ cần có thể ở cùng với cô, nàng sẽ không để ý bất cứ chuyện gì khác. Người ngoài luôn cho rằng cô gái xinh đẹp như nàng, hẳn là nên có điều kiện tốt hơn, nhiều tiền hơn, địa vị cao hơn. Thế nhưng, mấy thứ này kiếp trước Thẩm Thu Hoa đều có. Phù hoa ở phía sau, lưu lại chỉ là một mảnh hoang vắng. Chỉ có Dương Quỳnh đối với nàng yêu thương che chở, không rời không bỏ. Cô lấy tấm chân tình đợi nàng, nàng cũng lấy khuynh thành đáp lại. Phồn hoa ba nghìn, cũng không phải do ta muốn. Chỉ nguyện cùng người một lòng, bạc đầu không xa nhau. Dương Quỳnh thấy rất hạnh phúc. Loại hạnh phúc này ở trong lòng vô cùng cảm động và ngọt ngào. Cô luôn không có dáng vẻ đứng đắn gì, bây giờ cũng không biết nên nói gì. Lúc này, đột nhiên điện thoại Dương Quỳnh vang lên, là Tiểu Mạch. Vì không để cho người khác quấy rầy đến Thẩm Thu Hoa, nên tất cả mọi người điều liên lạc với Dương Quỳnh. Số điện thoại Tiểu Mạch lưu cũng là số Dương Quỳnh. Tiểu Mạch gọi hai người qua xem tác phẩm. Album ảnh đã làm xong. Hai người đi tới cửa hàng, ngay cửa ra vào nhìn thấy những tấm áp phích trên tường kia tất cả đều bị tháo xuống, toàn bộ thay bằng ảnh của Thẩm Thu Hoa. "Nhiều Thu Hoa như vậy, thật hạnh phúc!" Dương Quỳnh đi lại sờ từng cái, càng xem càng yêu thích, hận không thể đem hết tất cả về nhà. "Chị có thể có chút tiền đồ được không?" Thẩm Thu Hoa kéo tay của cô đi vào trong. Mấy ngày trước cánh cửa còn rất vắng vẻ. Vương Linh đang đề cử chủ đề với mọi người, nhìn thấy hai người đi vào, liền lên tiếng chào hỏi. Tiểu Mạch nghe thấy âm thanh cũng từ trong phòng xem phim đi ra, cười nói: "Người đẹp, tuyên truyền như vậy, em có hài lòng không." Dương Quỳnh thăm dò, nhìn thấy trong phòng đang có một đám người ngồi coi phim, trong tivi toàn là hình ảnh Thẩm Thu Hoa. Cô cười nói: "Tiểu Mạch, tôi thấy chị rất hài lòng đấy?" "Cái đó cần phải nói sao? Em xem đi, nhiều người như vậy toàn là chờ Thu Hoa ra xem đó. Đi thôi, chúng ta đi lên lầu." Nói xong, dẫn hai người lên lầu. Rõ ràng người trên lầu cũng không ít, bất quá cũng chỉ có ba hay bốn người, đều chờ nàng đến trang điểm và chụp ảnh. Bên trong phòng hóa trang thì có Viên Viên, thêm hai cô gái trẻ tuổi, xem ra cũng la thợ trang điểm. "Cậu xem một chút, tôi đây không giúp được rồi. Tiểu Hoàng và tiểu Lưu cả hai thợ chụp đều không tới, lại còn phải tìm trợ lý nhiếp ảnh, ngày nào cũng bận." Ba đi người đi vào một gian phòng nhỏ, nơi này Dương Quỳnh và Thẩm Thu Hoa cũng chưa vào, nhìn giống như Tiểu Mạch đã để phòng làm việc thành phòng nghỉ ngơi. Album ảnh liền để lên bàn, Thẩm Thu Hoa lật ra nhìn qua, cũng có chút kinh ngạc. Ngón tay nhỏ nhắn vuốt ve Album ảnh giống như dáng vẻ của mình, nàng ngẩng đầu nghi ngờ hỏi Dương Quỳnh, "Giống em sao?" "Là em thì tốt chứ sao?" Dương Quỳnh cười nói. Chị tiểu Mạch nói chen vào: "Cũng không phải tại em mà. Hậu kỳ nói dáng dấp em như vậy, chỉ toàn những thứ đơn giản, rồi chỉnh sống động hơn. Em xem, những mẫu này đều đẹp. Tôi đã nói với em, quyển này tôi không chịu cho lấy làm mẫu, nên đều để ở nhà. Chút nữa em mang về đi." Lần đầu Thẩm Thu Hoa cầm cuốn album này, nên rất cao hứng. Nụ cười này của nàng, làm cho căn phòng nhỏ vốn tối tăm liền sáng bừng lên. Chị tiểu Mạch cũng nói lớn: "Em gái của tôi! Nụ cười của em thật chết người đó." Tán dóc xong, vẫn là nói chính sự. Chị tiểu Mạch gọi hai người, là vì muốn nhờ Thẩm Thu Hoa giúp đỡ chụp vài bức hình. Vừa cầm đồ của người ta, Thẩm Thu Hoa cũng hiểu rõ phải trả lễ, liền thoải mái đồng ý. Ba người thừa dịp nhàn rỗi vào trong chọn đồ, Thẩm Thu Hoa lại chọn trúng ba bộ đồ. Có điều, nhìn cách tạo hình, thì nàng liền không thể tiếp thụ được. Chị tiểu Mạch là người thoải mái, trực tiếp hỏi nàng muốn tạo dáng gì, thì nàng sẽ đổi. Thẩm Thu Hoa thấy nói không rõ, liền cầm bút lên vẽ. Dương Quỳnh ở một bên bồi tiếp, Tiểu Mạch đem tới hộp ô mai vừa mới bán ra, Dương Quỳnh tận dụng mọi thứ đút cho Thẩm Thu Hoa ăn. Không tới một giờ, ba tổ tạo hình vẻ đều tới. Tiểu Mạch đi đến xem, mặt mày hớn hở: "Em gái à, em đúng là bảo vật quý giá! Đi, cứ đổi như vậy đi. Ai! Mặt sau còn có bối cảnh nữa nè." "Tôi chỉ tiện tay vẽ, chị không cần để ý." Nàng cầm hình vẽ nhìn thấy đơn giản, liền vẽ thêm mấy bối cảnh vào. "Được, tôi chỉ nghiên cứu một chút, khi nào chuẩn bị xong tôi kêu em qua." Tiểu Mạch biết sắt tốt phải dùng trên lưỡi đao, những chi tiết nhỏ này để cô suy nghĩ là được rồi. Từ trong tiệm chụp hình đi ra, hai người cũng không về nhà. Thời tiết rất đẹp, chi bằng đi dạo phố. Đi tới khu buôn bán, trong cửa hàng có rất nhiều người, chen chúc nhau. Dương Quỳnh luôn nắm tay Thẩm Thu Hoa, sợ nàng bị lạc mất. Dương Quỳnh thấy bây giờ hai người đang có tiền, nên mua mấy bộ quần áo. Nhất là Thẩm Thu Hoa, tuy nàng hay mặc đồ vỉa hè có cảm giác hàng hiệu, nhưng chung quy cái đó vẫn là hàng vỉa hè. Mùa này trong cửa hàng bán rất nhiều quần áo mùa hè. Thẩm Thua Hoa xem một cái rồi lại một cái, hình như cũng không có hứng thú. Đến khi nhìn thấy một bộ quần áo, con mắt của nàng liền sáng lên. Bộ quần áo kia là áo ba lỗ, nhiều màu sắc, sờ vào mềm nhẹ rất là thoải mái. Thế nào Dương Quỳnh cũng không nghĩ ra Thẩm Thu Hoa lại thích quần áo như vậy. Chẳng lẽ nàng định đổi đi con đường gợi cảm? Cái đó chắc làm cho ai cũng chảy máu mũi? Lúc cô đang suy nghĩ vớ vẫn, Thẩm Thu Hoa quay đầu lại hỏi: "Chị có thích hay không?" "Hả?" Dương Quỳnh chỉ cái mũi mình hỏi: "Chị?" "Đúng vậy! Em cảm thấy chị mặc vào nhìn rất đẹp." Thẩm Thu Hoa nói. "Chị là muốn mua quần áo cho em mà." "Có quan hệ gì chứ, một lát em mua." Ánh mắt Thẩm Thu Hoa đang mong đợi, Dương Quỳnh một chút chống cự cũng không có. Thay quần áo đi ra, Thẩm Thu Hoa hết sức hài lòng. Dương Quỳnh là người phụ nữ khác biệt, thân thể của cô là tập luyện mà có, trong đó có một loại sức lực ẩn chứa. Dáng người chị ấy mặc áo ba lỗ, tạo ra một sự hấp dẫn riêng biệt. Nhìn thấy ánh mắt Thẩm Thu Hoa nhìn chằm chằm cô như vậy, Dương Quỳnh đi đến trước mặt nàng thấp giọng hỏi: "Thu Hoa, em học xấu rồi." Vậy mà mặt Thẩm Thu Hoa đỏ lên, dĩ nhiên là trong lòng bị nói trúng. Liền nhìn về cái người đang nhìn nàng. Dương Quỳnh trực tiếp quét thẻ mua quần áo. "Về nhà chị mặc cho em xem." Lời nói mập mờ, làm lổ tai Thẩm Thu Hoa đỏ lên. Hai người đi ra cửa hàng, thấy Thẩm Thu Hoa hơi mệt. Vì vậy, hai người ngồi ở trên ghế dài ngoài cửa hàng nghỉ ngơi. Thẩm Thu Hoa dựa lên vai Dương Quỳnh, ngửa đầu nhìn lên kinh khí cầu của cửa hàng. Ánh mắt nhìn thấy, lầu ba có một cửa hàng phong cách cổ xưa, chỉ là góc độ có vấn đề, không thấy được nhãn hiệu gì. "Cái kia là cửa hàng gì?" Thẩm Thu Hoa chỉ lên hỏi. Dương Quỳnh nghiêng người về sau: "Nhất Sắc Tài, chắc đây là một shop thời gian, em có thích không?" Dương Quỳnh cũng để ý, nơi này trang trí không giống những shop khác. Hai người đi lên lầu ba, đi vào tiệm xem, quả nhiên là quần áo cổ xưa, nhưng cũng phải toàn bộ là cổ trang. Người bán hàng nói trang phục cổ trang trong này đã được thay đổi. Thẩm Thu Hoa cảm thấy đã không quan hệ gì với thời cổ trang, chỉ là mượn một chút yếu tố của cổ trang mà thôi. Nhưng vì những bộ quần áo này, làm nàng có hứng thú. Dù sao ở xã hội hiện đại, cổ trang thuần túy chỉ có thể xuất hiện trong kịch, mà quần áo trong tiệm này có thể mặc tùy thích. Người bán hàng liếc mắt đem bộ quần áo Thẩm Thu Hoa cảm thấy hứng thú ra, thế là ra sức giới thiệu sản phẩm. "Chỉ cần màu đơn giản, nên quần áo có thêm tý hoa văn." Thẩm Thu Hoa chọn trúng một áo quần dài màu xanh nhạt, dưới sự đề cử của cô bán hàng, chọn một áo trắng phù hợp. "Có muốn chị giúp một tay không?" Dương Quỳnh đứng ngoài cửa phòng thay đồ hỏi. Thẩm Thu Hoa nghiêng đầu một chút, nét đẹp lóng lánh trước mắt làm Dương Quỳnh hóa đá. Ô ô ô, Thu Hoa nhà cô học xấu nha, vô tình câu dẫn người ta. Thẩm Thu Hoa thay quần áo đi ra, không chỉ có Dương Quỳnh, mà những cô bán hàng lẫn khách hàng cũng ngây người. Bộ đồ màu sắc vốn đã rất thanh lịch, nhìn rất tiên. Thẩm Thu Hoa sau khi mặc vào, cứ như tiên nữ hạ phàm. Cái áo làm cho chiếc cổ mảnh khảnh lộ ra ngoài, thiết kế của tay áo làm lộ rõ cổ tay trắng ngần. Cái quần phù hợp giống như thiết kế riêng cho Thẩm Thu Hoa, dưới ống quần lộ ra mắt cá chân nho nhỏ, làm cho mọi người không thể dời mắt.
|
Chương 81 - Phê bình Dương Quỳnh cảm thấy máu sói lại sôi lên nữa. Loại quần áo này mặc ra ngoài áp lực của cô rất lớn! Cái này sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt. Thẩm Thu Hoa hoàn toàn không có phát hiện, đang ngắm nhìn trước gương, quay đầu lại hỏi Dương Quỳnh, "Thế nào?" Dương Quỳnh đang phiền muộn. Làm sao nói ra đây! Nói ra, thì áp lực cô rất lớn. Không nói, thì cảm thấy trái với lương tâm. Thế là xích lại gần bên tai của nàng nói: "Đẹp thì có đẹp, nhưng quá đẹp rồi, làm cho chị không cầm lòng được." Thẩm Thu Hoa hiểu ý cười một tiếng. Ngẩng đầu lên mong chờ nhìn cô, loại ánh mắt này ai chịu nổi? Dương Quỳnh không nói nhiều, trực tiếp mua mua mua. Dương Quỳnh đi trả tiền, Thẩm Thu Hoa định vào thay quần áo ra, người bán hàng đi tới cười nói: "Người đẹp, tôi có thể chụp hình cô được không? Thật sự rất đẹp." Thẩm Thu Hoa cũng không ngại, ngắm một chút rồi thay lại đồ của mình. Dương Quỳnh lúc này cũng quay lại, hai người lấy quần áo rời đi. "Cái màu này làm chị nhớ đến một bài thơ." Dương Quỳnh cũng được học từ nhỏ. "Lá sen váy lụa một màu cắt, phù dung hướng mặt hai bên mở. Loạn nhập trong ao nhìn không thấy, nghe ca bắt đầu cảm giác có người tới." Thẩm Thu Hoa cất cao giọng. "Là bài thơ < > của thi nhân đại Đường Vương Xương Linh." | "Đúng, đúng, chị nhớ có một bài như thế nữa. Chị thấy về sau quần áo của em mua ở cửa hàng này đi, thích hợp với em, mà em cũng thích nữa." Nói thật, Thẩm Thu Hoa mặc quần áo hiện đại trước sau nhìn cũng không thích hợp lắm. Có lẽ người khác cảm giác không ra, nhưng kiếp trước Dương Quỳnh thấy Thẩm Thu Hoa mặc quần áo cổ trang rất đẹp. "Nói sau đi, quần áo ở cửa hàng này rất mắc." Bây giờ hai người không thiếu tiền, nhưng ăn không núi cũng lỡ, không biết lúc nào sẽ sạch túi đây. "Mua đi, mua đi, dù sao cũng không thể ủy khuất vợ của chị được." Vừa rồi Dương Quỳnh còn cảm thấy áp lực rất lớn, lúc này lại giật dây thêm. Thứ hai đi làm, dưới sự giật dây (xúi bậy) của Dương Quỳnh, Thẩm Thu Hoa mặc bộ đồ mới. Dọc đường, làm vô số cái đầu phải quay lại, làm cho Thẩm Thu Hoa tưởng mình có vấn đề. "Còn không phải do em đẹp quá sao." Dương Quỳnh bất mãn. Tại sao ai cũng nhìn chằm chằm Thu Hoa nhà cô? Đó là của mình mà. Muốn dỗ dành Dương Quỳnh, đó là kỷ thuật của Thẩm Thu Hoa, "Còn không phải tiện nghi cho chị sao." A? Nói hay lắm có đạo lý nha! Dương Quỳnh lập tức vui vẻ. Đi vào trường học, các học sinh đi ra, chạy lại ôm Thẩm Thu Hoa. "Cô giáo Thẩm, hôm nay cô thật xinh đẹp." "Cô giáo Thẩm giống như tiên nữ!" "Cô giáo Thẩm chừng nào dạy cho chúng em? Em cũng muốn cô giáo Thẩm dạy!" Cả đám cứ chí cha chí chít như chim sẽ vây quanh Thẩm Thu Hoa. "Đang ở hành lang không được ồn ào lớn tiếng, phải đi vào bên phải, đi cùng lúc! Quên kỷ luật rồi sao?" Đột nhiên một tiếng la lên, làm các học sinh sợ liền quay đầu lại, Hứa hiệu trưởng ở sau lưng vẻ mặt nghiêm túc nhìn bọn họ. Các học sinh theo kỷ luật mà đi lên lầu. Hứa hiệu trưởng cùng Thẩm Thu Hoa nhìn nhau một lát, Hứa hiệu trưởng nói: "Cô giáo Thẩm, cô tới phòng làm việc của tôi đi." Dương Quỳnh ở một bên nhìn, lại muốn bắt nạt vợ bà à? Ngay lập tức muốn đi tới lý luận, bị Thẩm Thu Hoa kéo lại: "Em đi một chuyến, sẽ không có chuyện gì." "Thu Hoa, cô ta..." Câu kế tiếp bị Thẩm Thu Hoa giơ ngón trỏ lên che lại không nói nên lời. "Chị nghe lời đi, quay về chỗ của chị sẽ có lợi." Hơi nhíu mày, di chuyển đôi mắt đẹp, trong nháy mắt toàn là phong tình vạn chủng. Có lợi! Trong đầu Dương Quỳnh toàn là hình ảnh không dành cho trẻ em. Về sau Thẩm Thu Hoa dung nhập vào xã hội này, đối với chuyện như thế này hết sức phối hợp. So kiếp trước buông ra rất nhiều. Ngay cả phản công những chuyện này đều làm, thực sự là tiến bộ rồi. "Chờ em." Dương Quỳnh nháy mắt mấy cái. Thẩm Thu Hoa biết cô đang suy nghĩ gì, thẹn thùng chọc lấy trong lòng bàn tay cô một chút, quay người lên lầu. Giữa hai người động tác mờ ám phát sinh cực nhanh, một phút cũng chưa tới, nhưng cũng ăn ý hiểu lòng nhau. Thẩm Thu Hoa gõ cửa đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng. Hứa hiệu trưởng nhìn thấy giống như tiên nữ xuất hiện, càng không để vào mắt. "Cô giáo Thẩm, cô giáo là phải làm gương cho người khác, mặc quần áo và trang sức đều có yêu cầu nghiêm khắc. Cô không biết sao?" "Biết." Dù sao cũng bị kiếm chuyện, tâm trạng Thẩm Thu Hoa bình thản, một chút cũng không tức giận. "Cô xem đi cô mặc quần áo giống kiểu gì? Đất không phải đất, Dương không phải Dương, nhìn không giống quần áo của giáo viên mặc!" Hứa hiệu trưởng càng nói càng tức giận. "Vậy ý của cô là..." Thẩm Thu Hoa hỏi. "Ngày mai đừng mặc đồ này! Đổi quần áo nghiêm chỉnh mặc vào." Tất nhiên Hứa hiệu trưởng cũng có quyền như vậy. "Vâng, tôi hiểu được." Với sự phối hợp toàn lực của Thẩm Thu Hoa, làm hiệu trưởng Hứa cảm thấy bất ngờ. Cô giáo này nhìn trẻ tuổi, nhưng lòng dạ lại cong lượn cũng không ít, hay lại kìm nén ý đồ xấu gì đây? Ra khỏi phòng Hứa hiệu trưởng, quả nhiên Dương Quỳnh đang đứng ở cửa ra vào. "Cô ta nói cái gì?" Dương Quỳnh nhìn hướng cái cửa bĩu môi hỏi. "Kêu em ngày mai không được mặc quần áo này." "Cô ta dựa vào cái gì nói như vậy chứ." Dương Quỳnh xù lông lên. Thẩm Thu Hoa kéo cô lại phòng học sách sát vách, nơi này sáng sớm cũng không có ai: "Chị không xem dự báo thời tiết sao? Ngày mai nhiệt độ giảm xuống, cô ta có muốn em mặc em cũng không mặc, cùng lắm thì lạnh thôi." Thẩm Thu Hoa giảo hoạt nháy mắt mấy cái. "Được rồi, nói thì nói như thế. Thế nhưng, sao em lại cho cô ta mặt mũi thế? Nói cô ta mấy câu, cô ta sẽ không cho rằng em dễ bị khi dễ." Dương Quỳnh đau lòng vợ của mình bị phê bình như thế, cái này rõ ràng là kiếm chuyện, tại sao lại không giận. Thẩm Thu Hoa thở dài: "Chị lúc nào cũng xúc động, tính tình này chừng nào mới thay đổi được? Em vì cái gì phải cho cô ta mặt mũi? Bởi vì cô ta là hiệu trưởng. Quan lớn một bậc, em phải nên tôn trọng. Nói cô ta vài câu cô ta sẽ tức giận, nhưng không có gì tốt cho em? Dương Quỳnh, em đã sớm không còn hành động vì cảm tính nữa rồi. Chuyện không có lợi cho mình, em sẽ không làm." Dương Quỳnh không biết từ khi nào, Thẩm Thu Hoa trở nên kiên nhẫn dễ hòa thuận? Nghĩ, hẳn là kiếp trước mưa máu gió tanh làm nàng trở nên như vậy. Dương Quỳnh tự hỏi bản thân cô không phải là người lý trí bình tĩnh như vậy, thế nhưng cô tin Thẩm Thu Hoa không bao giờ sai. "Chị không muốn em bị ủy khuất." Dương Quỳnh ép nàng lên cửa, nhẹ nhàng yêu thương. Thẩm Thu Hoa hô hấp có chút gấp rút. Nàng cắn môi nghiêng đầu đi, "Em không cảm thấy đây là ủy khuất." Còn dám cắn môi? Muốn phạm quy như thế sao? Dương Quỳnh ở trong lòng gào thét. Bàn tay của nàng dùng lực, Dương Quỳnh từng bước đi đến gần lộ ra ý đồ của cô. Thẩm Thu Hoa cười đẩy cô ra: "Chị cũng không xem đang ở nơi nào?" "Ở đây không có máy theo dõi!" Dương Quỳnh nói đến khí thế vô cùng. Thẩm Thu Hoa tức giận, ai kêu chị xem cái đó? Chị có thể đứng đắn một chút không? Đẩy Dương Quỳnh ra, nàng đi về phòng làm việc. Dương Quỳnh tựa lên cửa, nhìn người đẹp đầy phần tiên khí, bạch y xanh biếc, tinh tế tao nhã: "Hà diệp la quần nhất sắc tài, phù dong hướng kiểm lưỡng biên khai. Vương Xương Linh đúng là biết cách hưởng thụ." Sáng đến giờ, đề tài trong lớp ngữ văn không có gì ngoài quần áo của Thẩm Thu Hoa. Mọi người ai cũng biểu thị, phải đến "Nhất Sắc Tài". "Mua quần áo cũng vô dụng, quan trọng là cả người tiểu Thẩm tràn đầy tiên khí." Cô Trương cười nói. "Tôi cũng phải lại gần tiểu Thẩm lấy một chút tiên khí nha." Ngoài cửa Lý chủ nhiệm cầm một chồng giấy đi vào, "Trường học ra bản kỷ luật mới, mỗi người năm tấm." Vẻ mặt mọi người cũng đau khổ như nhau. Lý chủ nhiệm nói: "Giả bộ đáng thương cũng vô dụng. Hiệu trưởng yêu cầu, nhất định phải viết. Tới thứ năm tuần sau hết giờ tan sở phải nộp." Nói xong đi đến trước mặt Thẩm Thu Hoa, "Bộ đồ này thật là đẹp. Tiểu Thẩm em mặc như vậy là được rồi, người trẻ tuổi, ăn mặc sáng sủa, học sinh cũng thích. Giống cái mặt mo tôi này, học sinh thấy chỉ toàn ghét không." Mọi người cười, đến khi tiếng chuông vang lên vào học. Thẩm Thu Hoa đi vào lớp học, lập tức nhận được cả tràn "oa" đầy kinh ngạc. Nàng cười cầm sách gõ vào bảng đen, "Hôm nay cô giáo xinh đẹp không?" "Xinh đẹp!" Tất cả học sinh cùng nói, âm thanh vang dội lên. "Cái kia..." Ánh mắt của tất cả học sinh đều nhìn vào nàng chằm chằm: "Các em có nghe lời của tôi không?" "Nghe!" Hiệu trưởng Vương đi ngang cửa, đứng nghe một lúc rồi lắc đầu bỏ đi. Thế này thì sao dạy học sinh? Sắp thành tà giáo hết rồi. Tiểu Thẩm đúng là có bản lĩnh, giáo viên thân thiện, cô ấy đúng là tốt nhất. Cái gọi là "Hữu giáo vô loài", hiệu trưởng Vương tuổi không còn trẻ, nhưng tư tưởng cũng không cổ hủ. Cô đồng ý tiếp thu cái mới, tư tưởng mới, cho nên rất lưu ý đến lớp trẻ. (Hữu giáo vô loài: ai cũng có thể tiếp thu giáo dục.) Nghiêm chỉnh mà nói, Dương Quỳnh cũng không còn trẻ, hơn nữa cũng không được đào tạo chính quy, vì thế hiệu trưởng Vương mới sắp xếp cô làm giáo viên thể dục, cũng không quá lưu ý. Thẩm Thu Hoa đúng là tuổi trẻ tài cao, làm hiệu trưởng Vương rất có hứng thú. Nàng luôn có ý nghĩ của riêng mình, nhưng xưa nay không lộ ra. Nàng rất xinh đẹp, nhưng chưa từng khoe khoang. Hiệu trưởng Hứa làm khó dễ nàng, hiệu trưởng Vương cũng thấy rõ, nhưng không hỏi đến. Hiệu trưởng Vương muốn nhìn xem, người trẻ tuổi này sẽ phản ứng ra sao. Hoặc nói là, hiệu trưởng Vương muốn biết, người trẻ tuổi này có thể gánh vác được trách nhiệm lớn hay không. Biểu hiện của Thẩm Thu Hoa làm Vương hiệu trưởng hài lòng. Đã nhiều năm cô không gặp qua người không kiêu ngạo, tuổi trẻ có chừng mực. "Cái này, tiểu Thẩm đúng là một nhân tài." Buổi tối giờ tan sở đã qua, phòng làm việc của tổ ngữ văn đã tắt đèn. Nhưng trong phòng vẫn còn có người. Thẩm Thu Hoa trong lòng Dương Quỳnh, đã cởi áo phân nữa, mặt cười ngậm xuân: "Chị....... Chị đâu cần vội vậy?" Nàng cũng không biết, tại sao chuyện lại phát triển đến mức này. "Cả ngày em mặc quần áo này ở trước mặt chị đi qua đi lại, chị làm sao cầm lòng được chứ? Được rồi, Thu Hoa, bây giờ không có ai." Câu kế tiếp cũng không cần phải nói. Kiếp này Thẩm Thu Hoa thật sự quá cưng chiều Dương Quỳnh rồi. Yêu cầu quá đáng như thế mà cũng đồng ý. Tùy ý Dương Quỳnh ôm nàng lên bàn làm việc, nhẹ nhàng cởi từng nút áo của nàng. Dù sao cũng ở trường học, cho dù không có ai. Thẩm Thu Hoa cũng không dám phát ra âm thanh. Càng khẩn trương càng kiềm chế, thân thể của nàng càng ngày càng mẫn cảm. Dương Quỳnh giống như phát hiện đại lục mới, ở trên người nàng đốt lên ngọn lửa. Bị loại cảm giác quen thuộc này hành hạ Thẩm Thu Hoa chịu không nổi, đem đầu vùi vào cổ Dương Quỳnh. Sau đó, âm thanh cực kỳ yếu ớt phát ra, giống con mèo đang gọi, làm động tác trên tay Dương Quỳnh càng nhanh hơn. Rốt cuộc Dương Quỳnh cũng còn chút lương tâm, một lần qua đi nàng liền cúi đầu giúp đỡ Thẩm Thu Hoa giải quyết tốt hậu quả. Đem người dưới thân sửa sang gọn gàng, dìu Thẩm Thu Hoa ra khỏi văn phòng. Chân Thẩm Thu Hoa có chút mềm, nàng tức giận trừng mắt với Dương Quỳnh, đổi lấy lời mập mờ nói nhỏ của Dương Quỳnh: "Hiện tại chị đối với ánh mắt của em mắt đều không có sức chống cự." Thẩm Thu Hoa vội vàng thu hồi ánh mắt. Người này, càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng, nghĩ lại mình, vậy mà cũng dần dần đắm chìm trong cảm giác nguyên thủy này, càng ngày càng không giống chính mình. Trời ơi thấy chưa, trường học mà cũng mần luôn cho đc, tui cạn lời rồi ^^.
|
Chương 82 - Chuyện nhà Hai người không có mở đèn ở hành lang lên, cứ như vậy mò mẫm đi tới cầu thang chuẩn bị xuống lầu. Thì thấy trên lầu đèn vẫn còn sáng, hai người liếc nhìn nhau, "Chắc là quên tắt đèn." Dương Quỳnh nói Thẩm Thu Hoa đợi cô, cô chạy lên lầu. Nhìn bóng dáng cô nhanh nhẹn như vậy, nhìn lại bước đi của mình bộ dáng rất cực khổ, Thẩm Thu Hoa thấy không công bằng. Một lát sau Dương Quỳnh đi xuống lầu, ở bên tai nàng nói nhỏ: "Phòng làm việc của Hứa hiệu trưởng còn đèn, trong phòng cô ta có thêm hai người, một nam một nữ, hình như đang cãi nhau." "Một nam một nữ? Cãi nhau?" Thẩm Thu Hoa suy nghĩ, vẫn là quyết định đi lên xem một chút. "Em làm gì thế? Muốn lên giúp cô ta sao?" Dương Quỳnh không có lòng tốt như vậy. "Theo em đoán người nam kia là chồng của cô ta. Nếu như em đoán không sai, cô gái kia là ai cũng dễ biết. Vì sao Hứa hiệu trưởng luôn kiếm chuyện với em, chị không muốn biết cô gái kia là người thế nào sao?" Nói cho cùng, còn liên quan đến lợi ích. "Cô gái kia đưa lưng về phía cửa, chị không nhìn thấy." Dương Quỳnh vừa nói vừa dìu Thẩm Thu Hoa lên lầu. Hai người vừa lên đến lầu ba, chỉ nghe được âm thanh của Hứa hiệu trưởng, "Căn nhà là khi đó anh cho tôi, bây giờ muốn lấy lại? Tôi cho anh biết, không có cửa đâu! Anh đến trường học gây ồn ào cũng vô dụng, tôi sẽ không thỏa hiệp!" Một cô gái thân hình cực kỳ gợi cảm lắc eo đi đến trước mặt Hứa hiệu trưởng, cười nói: "Lời nói cũng không phải nói như vậy, lúc trước căn nhà kia là hai người cùng mua, dù có tính như thế nào, ít ra cũng nên mỗi người một nửa. Có thể do lúc đó anh Phong nhớ tình xưa, nhất thời mềm lòng cho cô, tôi cũng không nói. Bây giờ anh Phong cần dùng tiền, chỉ là cần căn nhà để thế chấp, khi nào có tiền thì trả lại cho cô. Các người dù sao cũng từng là vợ chồng, chuyện nhỏ như vậy cũng không chịu giúp sao?" Người đàn ông tên gọi là Phong cũng lên tiếng: "Đúng vậy, tôi cũng không muốn như vậy, chỉ là mượn tạm thời, khi có tiền, tôi lập tức trả lại cho em, cũng không được sao?" Hứa hiệu trưởng nhìn trước mặt một nam một nữ, nhíu mày thật chặt lại: "Các người không cần nói, nhà là của tôi, tôi sẽ không đưa các người, mượn cũng không được." Cô gái lắc đầu thở dài nói: "Em đã nói cô ta sẽ không đồng ý. Thế nhưng, Phong vợ trước của anh thật là vô tình! Sao lúc đó anh lại coi trọng một cô gái vừa già vừa xấu, lại tuyệt tình như cô ta chứ? Cũng may anh kịp thời tỉnh ngộ, bằng không sẽ... Ai!" Bị tình nhân nói như vậy, nét mặt anh ta liền tức giận. Anh ta trầm giọng nói: "Hứa Hiếu Mi, cô tuyệt tình như vậy sao?" Hứa hiệu trưởng nghe xong lời này mắt đỏ lên, "Người tuyệt tình chính là anh, bây giờ lại nói tôi. Thẩm Khả Phong, chúng ta không phải vợ chồng, trường học là chỗ làm việc, anh đừng ở đây gây rối. Chuyện của anh, anh tự mình giải quyết đi, với tôi không có liên quan." Ngoài cửa hai người nghe lén liếc nhìn nhau, Thẩm Thu Hoa dán vào tai Dương Quỳnh nói: "Thì ra là cô ta chướng mắt em là do em họ Thẩm." Nàng nói rất nhỏ, nhưng hơi thở làm Dương Quỳnh thấy ngứa. Sói xám vừa được thỏa mãn lại rục rà rục rịch, muốn lần nữa ăn sạch chú thỏ. Hai người mỗi người một câu, cô gái kia liền vung tay tát một cái, âm thanh vang lên: "Hứa Hiếu Mi, chúng tôi nể mặc cô cho nên đợi cô hết giờ làm mới đến tìm cô. Nếu như cô tuyệt tình như vậy, vậy sáng ngày mai chúng tôi đến, tới lúc đó cho tất cả đồng nghiệp của cô biết, cô là một người tuyệt tình cỡ nào!" "Cô khẳng định người chúng tôi nhìn thấy là Hứa hiệu trưởng tuyệt tình, mà không phải là các người cố tình gây sự?" Lời nói bình tĩnh, lại là một cô gái đặc biệt dịu dàng, không có chút nào tức giận. Ba người trong phòng đều nhìn ra cửa, Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh đang đứng tại cửa ra vào, vẻ mặt thản nhiên. Đối với khí thế nghe lén như vậy, Thẩm Thu Hoa thấy mình nhất định là học thói xấu của Dương Quỳnh rồi. Người lên tiếng trước là Hứa hiệu trưởng, cô vừa nhìn thấy Thẩm Thu Hoa lập tức nhíu mày lại: "Tại sao cô còn chưa về?" "Cô coi như là tôi tích cực làm việc, xem như là vì nhà trường được rồi." Thẩm Thu Hoa đi vào cửa, liếc nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt xoáy vào Thẩm Khả Phong: "Thân là đàn ông, chính là chủ gia đình, không thể tạo dựng sự nghiệp nuôi sống vợ con, chính là bất tài. Thấy sắc vong tình, vứt bỏ vợ con chính là vô tình. Là người bất tài vô tình, làm gì có mặt mũi đến trường học quậy phá? Dù anh có làm loạn, thì có bao nhiêu người đứng phía anh đây?" Thẩm Khả Phong nghe xong, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ. Anh ta còn chưa nói, người phụ nữ bên cạnh anh ta lại nói: "Cô là ai? Đây là chuyện ba người chúng tôi, quan hệ gì với cô?" Người phụ nữ nhìn nàng từ trên xuống dưới, phát hiện, càng nhìn thì càng đẹp. Đặc biệt là cái dáng dấp ngậm xuân, vừa nhìn đã thấy rất thoải mái: "Mặt y như Hồ Ly Tinh." Người phụ nữ nhìn hiệu trưởng Hứa cười lạnh: "Hứa Hiếu Mi, cô đúng là càng thông minh, lại có thể tìm được một con hồ ly tinh đặt bên người. Sao? Còn muốn Khả Phong hồi tâm chuyển ý à?" Hứa hiệu trưởng tức giận đến toàn thân run lên, những người ở đây cô không muốn nhìn thấy người nào hết. Dương Quỳnh đứng yên. Dựa vào cái gì nói Thu Hoa nhà cô là hồ ly tinh? Có tiên khí thì là hồ ly tinh sao? Nếu có cũng là hồ tiên mới đúng! Cô vừa lên trước một bước liền bị Thẩm Thu Hoa giơ tay ngăn cản. "Phụ nữ lấy mầu thị là người bi ai nhất, cô đến cùng có cái gì tốt mà đắc ý? Anh ta chỉ có năng lực vứt bỏ vợ con, ngày sau khó bảo toàn không vì người khác mà vứt bỏ cô. Cô hôm nay kiêu ngạo, nhưng ngày mai ăn trái đắng, không biết lúc đó cô sẽ có cảm giác thế nào?" Những lời này, làm người khác sững sờ. Rõ ràng từng chữ họ đều hiểu, nhưng sao có cảm giác kỳ quái vậy, luôn cảm giác không phải người hiện đại nói. Người phụ nữ vốn ở ngay trước mắt hiệu trưởng Hứa vênh váo tự đắc, nhưng đối với người đẹp hơn mình, thì sự tự tin đã bị thụt lùi. "Lời cô nói dễ nghe như vậy, vậy chồng của cô là người giỏi cỡ nào vậy?" Cô gái không chịu thua hỏi. Dương Quỳnh ở sau lưng Thẩm Thu Hoa hếch thân thể, vẻ mặt đầy kiêu ngạo. "Vợ chồng kết tóc, ân ái không nghi ngờ. Tôi là người chân thành, tất nhiên là toàn tâm toàn ý. Giống như Tần Mộ Sở Chi, cũng chỉ có cô mới xem anh ta là kho báu." Phần này tự tin, nàng vẫn có. (Tần Mai Sở: Triều Tần Tịch Sở nay Tần mai Sở; tráo trở bất thường; hay lật lọng ) Dương Quỳnh ở sau lưng Thẩm Thu Hoa gật đầu đồng ý. Không sai, toàn tâm toàn ý. Cô gái cảm thấy có chút không ổn. Cô cảm thấy mình đang nói chuyện với một người cổ xưa, mỗi lần cô ta cũng không tiếp nối chủ đề. Thẩm Khả Phong im lặng một hồi, rốt cuộc cũng lên tiếng: "Không cần biết các người là ai, đây chuyện của chúng tôi, với các người không có quan hệ." Lúc này, Dương Quỳnh rốt cuộc đợi được cơ hội chen vào nói: "Anh và Hứa hiệu trưởng đã ly hôn, ở đâu ra chuyện của ba người chứ? Nếu anh còn không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ lên." Vợ chồng Thẩm Khả Phong nhìn thấy không có cơ hội cãi lại, nên bỏ đi. Hiệu trưởng Hứa nhìn Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh: "Tôi sẽ không cảm ơn hai người." Thẩm Thu Hoa quay người nhìn Hứa hiệu trưởng, "Cô vì người đàn ông như vậy kiếm chuyện với tôi, tôi cảm thấy mình rất oan ức." "Cô..." Bị nói trúng tâm sự, trên mặt Hứa hiệu trưởng liền nhịn không được. "Tôi chỉ vô tình nghe thấy thôi, chỉ là nếu đã nghe được, cũng không muốn như vậy lặng lẽ rời khỏi, cho nên mới nghe lén luôn. Hứa hiệu trưởng, chuyện hôm nay cho dù không phải cô, tôi cũng sẽ nói như vậy, cô không cần quan tâm." Hai người rời khỏi trường học, bên ngoài trời đã tối. Dương Quỳnh nhỏ giọng nói: "Dáng vẻ của cô gái kia, so với Hứa hiệu trưởng cũng không đẹp bao nhiêu. Bất quá, chỉ trẻ thêm mấy tuổi mà thôi." "Góc độ thẩm mỹ của nam và nữ khác biệt. Dưới cái nhìn của em, hiệu trưởng Hứa là dạng có sắc có tài. Cô gái đó tuy rằng đẹp, nhưng thái độ không nghiêm túc, hiển nhiên không phải hạng phụ nữ đàng hoàng. Nhưng đàn ông không giống, hoa nhà không bì được với hoa dại, đàn ông lúc nào cũng yêu nhiều người. Thế gian nhiều nam nữ si tình, nhưng phần lớn toàn là lòng người không đủ." Nàng cảm khái, trước mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng, rồi tự nhiên nàng không thấy gì nữa. Mắt Dương Quỳnh trải qua huấn luyện, đặc biệt là loại ánh sáng chói mắt bất ngờ xuất hiện. Cô nhìn thấy ánh đèn của chiếc xe hơi, cũng nhìn ra chiếc xe này đến đây là vì hai người. Cô ôm Thẩm Thu Hoa bước ngang hai bước né quá, tránh khỏi xe. Xe dừng lại bên cạnh hai người, cửa sổ xe quay xuống, một cô gái đắc ý nói: "Sợ à? Yên tâm, chỉ là chào hỏi thôi, đừng sợ." Dương Quỳnh cười lạnh: "Các người cũng không phải giết người? Nếu không phải đối với kỷ thuật lái xe của người kia không yên lòng, ngay cả tránh tôi cũng không cần tránh." Sự chú ý của cô gái chỉ đặt trên người Thẩm Thu Hoa, nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Thu Hoa như cũ, không có dáng vẻ nào bị sợ hãi, liền có chút kỳ quái. "Cô ngược lại rất có can đảm." Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn thoáng qua Dương Quỳnh, "Có chị ấy ở bên cạnh tôi, tôi hoàn toàn không cần sợ." Một cô gái, không chỉ toàn tâm toàn ý yêu một cô gái khác. Mà nàng biết, một cô gái khác cũng toàn tâm toàn ý yêu mình như thế. Chỉ một câu "em yêu chị", lọt vào tai Dương Quỳnh càng thêm uất ức. Sói xám nhìn chú thỏ nhỏ, mặt ửng hồng nằm trong lòng mình, chảy cả nước miếng. Không thể không nói, trò đùa dai của hai vợ chồng Thẩm Khả Phong lần này xem như thất bại. Nhìn chiếc xe chạy xa, Thẩm Thu lắc đầu: "Dễ kích động như vậy, có thể thấy không phải người tài." Dương Quỳnh cười, "Trong mắt của em cũng có người tài sao?" "Chị đó." Đơn giản hai chữ, càng làm Dương Quỳnh từ đầu đến chân đều vô cùng thoải mái dễ chịu. Trên đường về nhà, gió xuân làm say lòng người. Tâm trạng của Dương Quỳnh hôm nay bay tận trời cao, có thể cùng Thẩm Thu Hoa nắm tay, chính là chuyện ngọt ngào nhất. Dương Quỳnh ngẩng đầu, khí trời tối nay thật tốt, trên trời đầy sao. Bản thân mình có tài cán gì, mà lại nắm được Thẩm Thu Hoa tuyệt vời như vậy? Thế gian có hàng tỷ người, lại có thể tìm ra một người lòng dạ sắc bén, không ham danh lợi, một người không bao giờ thay đổi. Nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Thu Hoa, người ở phía sau không hiểu ngẩng đầu nhìn lên, cô cười đến rất ngốc: "Thu Hoa, chị rất yêu em." Thẩm Thu Hoa cúi đầu, có chút ngượng ngùng. Nàng buông ra rất nhiều, nhưng hai chữ "tình yêu" vẫn rất khó thốt ra. Thật ra, nàng cũng chỉ là một cô gái bé nhỏ, không muốn gánh vác giang sơn xã tắc, quốc gia hiên hạ. Kiếp trước, là sự an bài của vận mệnh, nàng vào cung làm phi và vì thiên hạ. Kiếp này, bên cạnh nàng có Dương Quỳnh, cái gì cũng không cần nàng lo lắng. Bên cạnh người con gái này, nàng sẽ bao dung mọi thứ. Dương Quỳnh, thật ra em cũng rất yêu chị. -- Mình rất ghét 3 người trong truyện, thứ nhất con Liễu Mạn Chi và mẹ nó, thứ 3 là mụ Hứa hiệu trưởng này, đã ngu còn lì, nhìn là khó ưa rồi, Khang phi giúp bả mà bả có mang ơn đâu, sau này còn hại lại Thu Hoa chứ, yếu bài đặc ra gió chưa biết chết là gì mà ^^. Để ý thấy chương nào mà H mọi người like cả đóng, chương nào ko H mọi người like ít quá, mình giận mình bùn cho coi
|
Chương 83 - Bán tranh chữ Ngày hôm sau, đúng là nhiệt độ xuống thấp. Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh đều mặc quần áo rất dày. Vào trường, chạm mặt Hứa hiệu trưởng ngay hành lang, cô nhìn hai người cũng không nói gì. "Coi như cô ta biết điều. Nếu cô ta còn dám tìm em gây chuyện, chị sẽ đem chuyện tối hôm qua nói ra." Dương Quỳnh nói nhỏ với Thẩm Thu Hoa. "Được, chị muốn làm gì cũng được. Bây giờ ngoan ngoãn về văn phòng đi, em muốn đi lên lầu." Thẩm Thu Hoa dỗ dành cô, không nghĩ cô lại nhắc chuyện hôm qua. Rất nhiều chuyện đã qua thì cho qua đi, đừng có cái gì cũng để ở trong lòng, trong lòng cũng không có không gian lớn như vậy. "Hôn một cái." Dương Quỳnh nũng nịu. "Cái gì?" Thẩm Thu Hoa mỉm cười hỏi lại. Trong ánh mắt sáng lên dọa Dương Quỳnh chạy đi thật xa. "Ai, cả ngày hai các em cứ cãi nhau ầm ĩ, thật sự là chán chết đi được!" Lúc này cô Vương cũng vừa đến, đúng lúc thấy Dương Quỳnh ở bên tai Thẩm Thu Hoa nói mấy câu xong liền bỏ chạy, cũng không quên chửi thầm. "Không phải sao, tiểu Dương nhà chúng ta thể không có việc gì làm, liền chạy lên lầu, người chả thấy đâu. Chị Trương, em đồng ý với ý kiến của chị. Toàn là tiểu Dương của chúng ta chạy lên, tiểu Thẩm nhà các người cũng nên xuống, để cho chúng tôi sai vặt chứ hả?" Cô giáo Bạch trong tổ thể dục đang đi bỏ túi rác, nghe thấy cũng vào góp vui. Cô Trương và cô Vương người trước người sau cũng đi tới, nghe xong liền cười nói: "Cái này nói lên tiểu Thẩm nhà chúng vô cùng có mị lực. Các người hâm mộ không được đâu." Mới hừng sáng, một đám giáo viên đứng ở đại sảnh lầu một cười nói. Hiệu trưởng Hứa vừa đi tuần tra một vòng trở về, nghe thấy tiếng cười dự định phê bình vài câu. Trong đám, có một người mắt nhọn, nhìn thấy cô đã lập tức tan đàn như chim, chỉ trong nháy mắt không còn một bóng. Xong tiết học buổi sáng, Thẩm Thu Hoa vừa cúi đầu chấm bài cho học sinh, vừa viết luận văn. Có tiếng gõ cửa, cô Cố đi vào. Cô Trương vừa thấy vội vã chào hỏi: "Chị Cố, đến tìm tiểu Thẩm sao?" Cô Cố gật đầu, đi đến trước bàn làm việc của Thẩm Thu Hoa: "Tiểu Thẩm, lần trước viết chữ cho ông bạn Lý của tôi, bị các phú thương nhắm trúng. Chi bằng, em cũng cho tôi xin vài chữ đi." Đây cũng không chuyện gì lớn, Thẩm Thu Hoa hỏi: "Mấy tấm?" "Nếu em có tinh lực dồi dào, thì viết thêm mấy tấm cũng được, nếu còn dư lại, chúng ta có thể đem ra bán." Cô Cố cười nói. "Được, ngày mai em giao cho chị." Tối ở nhà, Thẩm Thu Hoa để Dương Quỳnh giúp đở cắt giấy mài mực, việc này Dương Quỳnh thích làm nhất. Cảm giác hình như về lại kiếp trước, lúc ở trong cung lung hoa lộng lẫy, đối diện với mỹ nhân phong nhã tài hoa. Buổi tối hôm nay Thẩm Thu Hoa thật sự rất vui vẻ, một lần viết năm bức chữ. Để bút xuống, lúc này trên trán đầy mồ hôi. Dương Quỳnh có chút đau lòng đem khăn tay tới giúp nàng lau mồ hôi. "Chị biết những chữ em viết đều là tâm huyết của em, làm gì viết nhiều như vậy chứ, mệt mỏi như vậy thì làm sao được." "Được người giao phó, sẽ làm hết lòng. Huống chi là những lời cầu xin, thật ra đều là trả thù lao rồi, viết thêm một chút cũng không mất cái gì." Hai người đã sống trong những ngày tháng tốt, cũng không thiếu tiền. Nhưng Thẩm Thu Hoa là người lúc nào cũng lo trước tính sau, thu nhập nhiều một chút cũng bảo đảm thêm một phần. Nàng không vì tiền mà thay đổi ước nguyện ban đầu, nhưng cũng không bỏ qua cơ hội kiếm lời. Đó là sự thanh cao của văn nhân, nhưng nàng không phải, nàng chỉ là một người phụ nữ. Cô Cố nhân lúc không có ai, nên nói thật với Thẩm Thu Hoa: "Những chữ này đều có người mua. Tiểu Thẩm em cho tôi vài nét chân thực, bao nhiêu tiền thì em chịu bán?" Cô Cố chỉ lo nàng thanh cao, vừa nghe trả tiền sẽ không bán, cho nên nói chuyện rất cẩn thận. Thẩm Thu Hoa suy nghĩ một chút: "Cô Cố, nếu những chữ này có thể đem bán, cũng là dựa vào chị. Như vậy đi, mỗi bức em lấy 10 vạn, còn bao nhiêu thì xem như là thù lao của chị, vậy được không?" Cô Cố lần này thật sự hít vào ngụm khí lạnh. 10 vạn, con số không nhỏ, nhưng chữ của Thẩm Thu Hoa được rất nhiều chuyên gia tán thành, chỉ là nàng không đủ danh tiếng, nếu không đâu chỉ có 10 vạn. Dựa theo hiện nay mà nói, mỗi bức chữ bán 200 ngàn không phải là vấn đề lớn, nhưng lại báo giá 10 vạn? Tiểu Thẩm, em cũng quá dũng cảm rồi. Cô Cố là người thành thật, vội vàng nói: "Đừng đừng, chữ của em không chỉ mười vạn đâu. Như vậy đi, mỗi bức chữ tôi sẽ giúp em bán, về sau tôi lấy năm giờ tiền công, như vậy tôi và em đều không thua thiệt, thế nào?" "Đưa chị một phần đi." Thẩm Thu Hoa chủ động tăng thêm. "Cái này... Vậy được. Chúng ta sau này còn hợp tác nhiều, chút chuyện này cũng không cần so đo. Tiểu Thẩm, tôi biết em tiền lương không cao, em đã có bản lãnh này, viết nhiều chữ cũng giảm bớt được áp lực sinh hoạt." "Em hiểu ý của chị, cám ơn chị chỉ điểm." Thẩm Thu Hoa lễ phép nói cám ơn. Về nhà, Dương Quỳnh nghe xong liền hỏi: "Em dự định bán chữ để kiếm tiền sao?" Nói thật, là Dương Quỳnh không muốn. Dù sao đang ở hiện đại, cô có bản lĩnh nuôi sống Thẩm Thu Hoa, cũng không muốn thành một người ăn bám. "Không thể nào? Đây là đồ quý hiếm. Nếu như chữ em bán đầy đường, đừng nói hai mươi vạn, hai vạn cũng không có người mua." Đạo lý này Thẩm Thu Hoa vẫn hiểu. "Vậy còn được." Nghe xong, Thẩm Thu Hoa cười híp mắt ngẩng đầu, "Trong lòng chị không thoải mái sao?" "Đâu có?" Dương Quỳnh cảm thấy mình phản ứng hơi quá. "Vì chị không muốn em phải cực khổ. Đáng lẽ, chị phải nuôi gia đình." Tay của cô bị Thẩm Thu Hoa nắm chặt, mười ngón đan vào nhau. "Trong nhà còn có ai sao? Chỉ có hai chúng ta thôi? Chị nuôi em hay em nuôi chị cũng như nhau. Bây giờ chúng ta kiếm được tiền, lỡ như ngày sau không kiếm được tiền thì sao?" Nàng ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp dịu dàng lộ ra, "Em và chị cùng một thân thể, làm gì chị chia rõ ràng như vậy? Em làm đều là vì chị, còn có gì để so sánh chứ." Vận may của Thẩm Thu Hoa đặc biệt rất thịnh, nhưng nàng tuyệt đối không thuộc vào dạng nữ cường nhân của thời hiện đại. Nàng từ trong xương đã bị thấm nhuần lễ giáo truyền thống, dưới cái nhìn của nàng, yêu Dương Quỳnh, nên phải toàn tâm toàn ý lo lắng cho cái nhà này, chăm sóc tốt cho đối phương, tuyệt đối không hai lòng. Thời gian thi giữa học kỳ đã đến, lớp của Thẩm Thu Hoa đề có kết quả học tập 9/10. Phải biết, bình quân học sinh đạt được 9/10 rất dễ, nhưng cả lớp thi đều được 9/10, thì đây là một chuyện cực kỳ khó khăn. Thẩm Thu Hoa làm được, đây không tính là năng lực, mà khiến người ta kinh ngạc là hiệu suất của nàng rất cao. Toàn bộ người trong văn phòng đều biết, Thẩm Thu Hoa rất ít đơn độc tìm học sinh gạ đề bài, cũng chưa bao giờ ép buộc ai, việc nàng làm chỉ là cố gắng làm tốt khi lên lớp. Đây chính là một chuyện rất thần kỳ. Trong phòng làm việc, các giáo viên dồn dập đến hỏi nàng để lấy kinh nghiệm, kết quả, nàng nói xong mọi người thấy cũng rất bình thường. Ai cũng đều làm vậy, tại sao chỉ có nàng là thành công? Đối với thành tích như vậy, trong buổi tổng kết, hiệu trưởng Hứa cũng phải khen ngợi một câu, đồng thời kêu gọi mọi người học tập Thẩm Thu Hoa. Buổi tối về nhà, Thẩm Thu Hoa liền lên giường nằm không đứng dậy. Dương Quỳnh dỗ một hồi nàng mới ra ăn cơm. "Sao em mệt mỏi vậy chứ?" Dương Quỳnh đau lòng, đem nước cho nàng uống. "Tổ năm có khóa học nghiên cứu và thảo luận, giảng xong còn phải lên giảng tiếp. Hôm nay em giảng đến 5 tiết học." Ở trường học nàng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, về tới nhà thì dựa vào ngực của Dương Quỳnh chịu không nổi. Nhìn thấy con mèo con bộ dáng co lại như vậy, Dương Quỳnh buồn cười lại đau lòng. Liền lấy tay giúp nàng xoa bóp, rồi nói: "May mà chị chỉ dạy thể dục, nếu không chắc chị cũng điên lên." Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu, bất mãn quyệt miệng, "Chị, cái này gọi cười trên nỗi đau của người khác!" "Được, được, chị không cười, chị không cười." Ngoài miệng nói không cười, cô lại vui mừng toàn thân run lên. Trong lòng Thẩm Thu Hoa cũng run lên, cảm thấy không thoải mái. Đang nằm dài trên giường suy nghĩ, bị Dương Quỳnh kéo trở về. "Bảo bối, chị giúp em xoa bóp." Trên tay của cô có lực, bóp mấy lần Thẩm Thu Hoa vô cùng thoải mái. Nhìn thấy đôi mắt đẹp của nàng nửa khép nửa mở, động tác Dương Quỳnh nhẹ lại, chậm rãi cúi đầu xuống, ở trên trán của nàng hôn một cái. Thẩm Thu Hoa bỗng nhúc nhích một chút, rồi lại ngủ thiếp đi. Dương Quỳnh thấy nàng mệt mỏi như vậy, cũng không nói nhiều, lấy tay cởi quần áo của nàng ra. Vắt ướt khăn giúp nàng lau thân thể, để cho nàng ngủ được thoải mái hơn. Thật ra, chuyện lau thân thể như vậy đúng là vô cùng tra tấn. Dương Quỳnh lau đến máu mũi đều chảy ra, đáng tiếc người trên giường đã ngủ thật say, mặc kệ cô có làm gì cũng không có tỉnh dậy. Kiếp trước Thẩm Thu Hoa luôn ngủ không sâu, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ làm nàng thức giấc, có lẽ tại hoàn cảnh tạo ra. Kiếp này ở bên cạnh Dương Quỳnh, ngủ rất bình an, không cần phải lo lắng sau lưng có người âm mưu tính kế. Thẩm Thu Hoa ngủ một giấc đến trời sáng. Sau khi thức dậy nàng nằm trong chăn mơ hồ một lát, mới nhớ tới hôm nay là thứ bảy, không cần dậy sớm đi làm. Dương Quỳnh vẫn như cũ duy trì tính cảnh giác của vệ sĩ. Thẩm Thu Hoa vừa tỉnh, cô liền mở mắt ra. Nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Thu Hoa mơ hồ lộ ra, đúng là đáng yêu quá đi mà. Bàn tay dưới chăn bắt đầu rục rịch. Thẩm Thu Hoa cảm giác được cái kia của mình đang bị sờ, lập tức quay đầu, thì nhìn thấy Dương Quỳnh cười đến tà ác. "Trời mới sáng đã không đứng đắn." Câu nói này ra miệng, không giống như là trách cứ, giống như là nũng nịu. Dương Quỳnh nghe xong lập tức biến thân thành sói, cắn miệng bé thỏ trắng, nhẹ nhàng mút lấy. Thẩm Thu Hoa cũng rất phối hợp, hé miệng để ra vào. Thân thể dưới chăn dây dưa cùng lúc, hai người đều kịch liệt khát khao đối phương. Sáng sớm hồ nháo một trận xong, Thẩm Thu Hoa lại ngủ thêm một lát. Dương Quỳnh thì sảng khoái tinh thần thức dậy đi nấu cơm. Cùng nhau ăn sáng xong, hai người đến tiệm của Tiểu Mạch. Mấy ngày trước hai bên đã giao hẹn, hôm nay sẽ đến tổ ba để tạo hình. Tiệm vẫn đông đúc. Tiểu Mạch thấy hai người đi vào, vội vàng tới chào hỏi: "Em gái, cuối cùng hai người cũng đến." Lên lầu, trên lầu cũng rất bận rộn, người trang điểm, chụp hình đều biết hai Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh, một đường chào hỏi. Tiểu Mạch dẫn hai người lại chỗ quần áo. "Tất cả tạo hình đều theo ý của em gái Thẩm sửa lại hết, ngay cả bối cảnh vải tôi cũng bảo bọn họ làm luôn rồi." Thẩm Thu Hoa gật đầu, nàng không phải là không để ý tới người khác, chỉ là tạo hình này thật sự không ra ngô ra khoai gì hết. Nếu người ta đã đồng ý, thì nàng cũng bắt đầu thay quần áo.
|
Chương 84 - Tiền công Thẩm Thu Hoa thay vào bộ đồ cổ trang màu xanh nhạt, trên người lấy màu trắng làm chủ đạo, màu xanh nhạt làm đường viền, bên dưới là một cái quần dài màu xanh lục. Đơn giản tạo hai búi tóc, cài lên hay cây ngọc trâm, thêm hai sợi dây tơ màu xanh thật dài thắt ở hai bên. Tạo hình này của Thẩm Thu Hoa vô cùng xinh xắn đáng yêu. Dương Quỳnh thấy hạt trân châu rơi xuống đất, cô chỉ nói: "Cái này cái này cái này... Đây không phải là của cung nữ sao?" Kiếp trước cô làm Thanh Diệp tạo hình cũng là như vậy! Nhìn rất giống một cái bắp cải trắng. Thẩm Thu Hoa gật đầu, "Đây là bắt chước tạo hình cung nữ của chị, thế nào, chị có muốn thử một chút không? Ôn lại chuyện cũ?" Dương Quỳnh lắc đầu như đánh trống vậy. "Thôi đi, chị không muốn thành củ cải trắng." Cô nói xong lại phiền muộn, vì cái gì mình ăn mặc giống một củ cải trắng? Còn Thu Hoa mặc vào như tiên nữ trong rừng trúc vậy? Chẳng lẽ là người so với người lại khiến mình tức chết hay sao. Tả Tiểu Mạch nhìn tạo hình xong cũng nói: "Ai ui, em vốn là nhỏ nhắn, vừa nhìn như vậy, giống như cô bé chưa trưởng thành. Dáng vẻ này của em, làm tôi động lòng đây..." Dương Quỳnh liếc mắt nhìn cô ta, trong lòng tự nói nếu cô ta dám động lòng, chúng tôi lập tức đi ngay. Chị tiểu Mạch chỉ là khen ngợi Thẩm Thu Hoa, chứ không có ý gì khác. Thẩm Thu Hoa trang điểm xong, càng lộ ra nét yêu kiều, linh động đáng yêu. Vừa nghĩ đến hai chữ "đáng yêu", Dương Quỳnh liền run lên. Dựa vào khí chất của một vị nương nương, mà lại có ngày dùng đến hai từ "đáng yêu"? Sự thật chứng minh, Dương Quỳnh vẫn là quá ngây thơ. Thẩm Thu Hoa như thế này, dễ thương đến giết người không đền mạng, mỗi một vẻ mặt đều làm cho dân chúng vỗ tay thán phục. Chuẩn bị đầy đủ cảnh trí, thợ chụp tiểu Hoàng cũng nhìn đến ngất ngây, cầm quần áo chạy tới. Chị tiểu Mạc vẫn rất bình tĩnh đứng ngay cửa, làm tiểu Hoàng húc đầu vào người: "Đi đâu mà mắt nhắm mắt mở thế hả?" Tiểu Hoàng lúc này mới cẩn thận nhìn lên bảng tên phòng, phòng phục trang, sợ đến toát mồ hôi lạnh. Phòng phục trang.... đó chính là nơi khách hàng thay đồ. Khách đến chụp ảnh đều là nữ, nếu lỡ chân bước vào, thế nào cũng bị xem là lưu manh, bị đập cho nhừ tử một trận cũng nên. "Tiểu Mạch tôi sai rồi! Tôi không phải cố ý!" Tiểu Hoàng kêu thảm chạy vào giữa hậu kỳ. Thấy cảnh này, Dương Quỳnh cười. Cô đi theo Thẩm Thu Hoa vào thay quần áo, giữa khe hở hỏi: "Em học ở đâu vẻ mặt kia vậy, làm chết người mất." "Trên mạng." Thẩm Thu Hoa làm việc rất kín kẽ không một lỗ hổng, nên thợ chụp ảnh cũng phải lưu ý mà đối xử. Vì để thêm nét đáng yêu, nên nàng đã cố ý học rất nhiều nét mặt, còn kéo Dương Quỳnh ra để luyện tập rất nhiều lần. Sau hai bộ được tính là đúng quy cách, Thẩm Thu Hoa thay đổi tạo hình càng lúc càng có phong cách cổ xưa. Hai người thợ chụp ảnh thay phiên ra trận, Thẩm Thu Hoa trải qua vài lần chụp hình cũng dần thích ứng, làm chủ được động tác và nét mặt càng tự nhiên. Một cái nhíu mày, một nụ cười đều làm sáng cả bức hình. Sau khi buổi chụp hình kết thúc, chị tiểu Mạch đã chuẩn bị kỹ càng trà nóng và món tráng miệng để phục vụ. Lần này Thẩm Thu Hoa không chờ chị tiểu Mạch nói, trực tiếp thay quần áo rồi chọn ba bộ khác đi ra, sau đó thì tiếng bút chạm vào giấy loạt xoạt: "Chị tiểu Mạch, đây là quần áo và tạo hình lần sau chụp." Chị tiểu Mạch nhìn qua vài lần, gật đầu nói: "Tôi thấy cô em gái em chính là một món tầm thường hóa thành bảo vật rồi." Cô từ trong bàn, lấy ra một phong thư: "Tôi ghét phải chuyển khoản lằng nhằng, cứ trực tiếp đưa tiền mặt cho em vậy. Đây là ba vạn, xem như là thù lao của lần trước. Tôi biết nhiêu đây không nhiều, nhưng chúng ta cũng đang ở giai đoạn gầy dựng sự nghiệp, tài chính vẫn còn eo hẹp. Nếu em không hài lòng, chúng ta có thể bàn lại, hoặc cho tôi đây nợ cũng được." Thẩm Thu Hoa bán tranh chữ, một bức bán lời được hai mươi vạn, sao có thể đem chuyện này để ở trong lòng. Nàng nhìn Dương Quỳnh ở bên cạnh, Dương Quỳnh hiểu bây giờ cô nên ra tay. "Chị tiểu Mạch, lời này nói nghe không hay rồi. Thu Hoa, em ấy yêu thích chỗ này mới đồng ý hợp tác với chị, chị đối với bọn tôi rất tốt, cái này làm chúng tôi rất cao hứng. Nhiều tiền hay ít tiền cũng không quan trọng, Thu Hoa vui vẻ là được rồi." Khó được Thu Hoa nhà cô yêu thích chỗ này, lại có tiền Dương Quỳnh cũng bồi tiếp. Tiểu Mạch nghe xong vui vẻ nói: "Hai người các em thật sự là người thành thật! Thật tốt, về sau chúng ta còn hợp tác nhiều. Tiền này hai người cứ cầm đi, đừng làm cho người ta để mắt tới." Dương Quỳnh nhận tiền xong, hai người cùng đi về. Tuy lần này chụp hình tương đối thuận lợi, nhưng lúc đi ra trời cũng sắp tối. "Muốn đi ăn một bữa ngon không?" Dù sao cũng có tiền, nên hưởng thụ cuộc sống một chút. Thẩm Thu Hoa thì không có ý kiến. Hai người đi vào một nhà hàng, gọi mấy món thức ăn vừa ăn vừa nói chuyện. Lúc nói chuyện, có một giọng nữ chen vào. "Chị họ Thu Hoa, sao lại là chị?" Thẩm Thu Hoa nhìn thấy em họ Liễu Mạn Chi đi tới. Hai người trông thấy vị tiểu thư này, thế là mất hết tâm trạng. Hôm nay thật là xui xẻo, vậy mà gặp được cô ta. "Dùng cơm tối thôi." Thẩm Thu Hoa đối với cô em họ này cũng không muốn nói nhiều. Liễu Mạn Chi nhìn thấy Dương Quỳnh, "Vì sao mỗi lần nhìn thấy chị họ tôi, thì luôn nhìn thấy chị vậy? Nếu như chị là con trai, tôi nhất định nghĩ hai người đang yêu nhau." Dương Quỳnh nhún vai nói: "Tôi và Thu Hoa vốn ở chung một chỗ, chuyện này có gì kỳ lạ đâu." Liễu Mạn Chi hình như mới nhớ lại chuyện này, cô cúi đầu nhìn qua đồ ăn của hai người, "Chị họ, chị ngay cả phòng cũng thuê chung với người khác, bình thường sinh hoạt chắc rất tiết kiệm đây. Chỗ này một bữa cơm không rẽ, nó cũng hơn nữa tháng tiền lương của chị. Chị như vậy là ăn xài phung phí, dì Hai biết không?" Dương Quỳnh lườm một cái, hai người này đến cùng ai mới là chị? Em gái này nhìn thế nào cũng không giống em gái vậy? "Bữa cơm này là tôi mời Thu Hoa ăn, được chưa?" Liễu Mạn Chi ghét bỏ nhìn Dương Quỳnh: "Chị lớn hơn chị họ của tôi, tiền lương cũng nhiều như vậy. Chị mời người ta ăn cơm có gì đặc biệt chứ, chẳng phải cũng nữa tháng tiền lương sao." Dương Quỳnh phát hỏa lên đứng dậy, lập tức muốn đập bàn. Thẩm Thu Hoa không muốn ở trong đây lại cãi nhau, đừng để mất mặt. "Mạn Chi, đây là chuyện của chúng tôi, chúng tôi có thể trả tiền được." Lời nói của nàng đã rất uyển chuyển. Sắc mặt Liễu Mạn Chi lập tức thay đổi, "Chị họ, em là vì tốt cho chị. Chị nói coi chị kiếm tiền ít như vậy, còn hết lần này đến lần khác ôm bát cơm giáo viên không đổi nghề. Em đã nói với chị, đến cửa hàng của em giúp đỡ, tiền lương dù sao cũng cao gấp mấy lần tiền bây giờ, cái này không tốt sao?" Thẩm Thu Hoa vừa trấn an Dương Quỳnh bất cứ lúc nào cũng xù lông lên, một mặt thì phải ứng phó Liễu Mạn Chi, đúng là vất vả. "Mỗi người đều có ý chí khác nhau! Cám ơn ý tốt của em. Em có việc thì đi đi, đừng để trễ chuyện của em." Cái này là hạ lệnh đuổi khách. Đáng tiếc Liễu Mạn Chi không được giáo dục tốt như vậy. Cô ở chỗ này nói lâu như vậy, thì ra cùng chị ta nói có mấy câu lại không kiên nhẫn được nữa. Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi tới thúc giục nói: "Mạn Chi, em có đi hay không vậy?" Anh ta nói còn chưa xong thì nhìn thấy Thẩm Thu Hoa ngồi ở đó. Góc độ vừa rồi của anh ta chỉ thấy Dương Quỳnh, lúc này thấy Thẩm Thu Hoa liền có cảm giác kinh ngạc. Thẩm Thu Hoa đối với ánh mắt như vậy vô cùng phản cảm. Dương Quỳnh thì dứt khoát đứng dậy chặn ở giữa anh ta và Thẩm Thu Hoa. "Này anh, có chuyện gì sao?" Người đàn ông lúc này mới hoàn hồn. Kéo cánh tay Liễu Mạn Chi thấp giọng hỏi: "Cô ta là ai vậy?" "Chị họ của em." Liễu Mạn Chi thấy người đi chung đang hối, cũng không muốn đứng ở chỗ này nữa, liền tạm biệt với hai người, đi theo bạn. Dương Quỳnh nhìn bọn họ ra cửa, lúc này mới nói: "Em gái như cô ta cũng quá vô căn cứ rồi. Chị thấy, tên đó nhìn em với ánh mắt đắm đuối, hơn nữa cô em gái này sẽ thay anh ta đến thuyết phục em, để em làm quen với anh ta." Cô nói một tràng, nhưng Thẩm Thu Hoa không nói gì. Quay đầu nhìn, đã thấy Thẩm Thu Hoa đang híp mắt cười nhìn mình. "Chị... Thế nào?" Dương Quỳnh bị nàng cười đến run run. "Mỗi lần gặp phải chuyện của em, chị luôn nghiêm túc như vậy." Dương Quỳnh không phải ngốc, chỉ là có rất nhiều chuyện cô không muốn để ý thôi. Nhưng đối với chuyện của Thẩm Thu Hoa, từ trước đến nay cô đều khôn khéo vô cùng. "Đó là dĩ nhiên, đối với em không nghiêm túc thì đối với người nào nghiêm túc đây? Em là người phụ nữ của chị." Dương Quỳnh kiêu ngạo nói. Thẩm Thu Hoa cười: "Người phụ nữ của chị đã ăn no rồi. Bây giờ những thứ này đều là của chị. Liễu Mạn Chi nói rất đúng, bữa cơm này chúng ta ăn đến nữa tháng tiền lương, cho nên không được lãng phí." Dương Quỳnh mới không sợ uy hiếp đâu: "Hì hì, chị không dạy qua em sao? Chúng ta có thể gói đem về." Hai người gói đồ ăn đem về. Bây giờ, trời đã khuya, đi tới khu vực gần đây vô cùng hẻo lánh, thế mà gặp ăn cướp. Hai người cũng coi như to gan, vừa nói đã lôi kéo nhau vào một cái hẻm nhỏ tối thui. Dương Quỳnh lo Thẩm Thu Hoa bị sợ, nên nắm tay nàng. Một người phụ nữ lướt ngang qua hai người, Thẩm Thu Hoa nhìn theo, túi trên vai đột nhiên bị kéo căng. Nàng vội quay đầu, nhưng chỉ nhìn thấy một tên đàn ông bị Dương Quỳnh đấm một phát ngã xuống đất. Tất nhiên, cũng không đứng dậy nổi. Thẩm Thu Hoa phản ứng không kịp, tính cách của nàng không phải kêu la om sòm, chỉ đi theo bên cạnh Dương Quỳnh không nói chuyện. "Này! Mày là ai, giờ này còn chạy ra đây ăn cướp?" Tay Dương Quỳnh vẫn luôn nắm tay Thẩm Thu Hoa, đi lên xem tình hình của người đàn ông. Một cước kia của Dương Quỳnh đá vào mũi của hắn, người đàn ông té trên đất máu me đầy mặt, nhìn cực kỳ khủng bố. "Con mẹ nó, mày ra tay độc ác quá! Mày có phải là con gái không hả." Người đàn ông bưng lấy mặt mình, vùng vẫy đứng lên nói. "Còn dám nói càn?" Dương Quỳnh làm dáng muốn đánh, bị Thẩm Thu Hoa giữ chặt lại. "Đánh nữa thì xảy ra án mạng đó." "Coi như mày gặp may mắn, nếu không phải có vợ của tao... tao đánh mày thêm hai cước, bảo đảm ba mẹ mày không nhận ra mày luôn." Dương Quỳnh có khó được oai phong trước vợ, tâm trạng vô cùng thoải mái. Cô quay người nắm tay Thẩm Thu Hoa tiếp tục đi, ánh trăng trong bóng tối, dường như có thể nhìn thấy lão sói xám đắc ý hất cái đuôi lên. "Cô gái kia..." Rốt cuộc Thẩm Thu Hoa cũng ý thức được cô gái kia xuất hiện đúng là không bình thường. "Cô gái kia thu hút sự chú ý của chúng ta. Chúng ta đều nhìn cô ta, tên đàn ông kia mới ra tay được." Trò hề này Dương Quỳnh gặp qua không phải một hai lần, đã chơi đùa mấy năm, vậy mà còn có người lấy ra chơi, thật sự là cảm thương cho IQ của nó. - Trời mưa nãy giờ chưa tạnh, chỗ mấy bạn có mưa không vậy, hôm nay mình post sớm lát ngủ sớm ^^, con Liễu Mạn Chi khó ưa chết đi đc, nó khi dễ ko có tiền trả tiền cơm mà, Thu Hoa nên để Dương Quỳnh dạy cho 1 trận.
|