Chương 69
Sở Minh chọc giận Tử Đồng. Đồng Đồng người ta rõ ràng ngay cả cá cũng không thèm câu nữa, trốn ở trong lòng Nhị Thiếu để xoa dịu cảm xúc. Sở Minh bĩu môi, nhìn Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh tiếp tục câu cá, một chút không nghĩ đến việc an ủi, Sở Minh thở dài, vươn hai tay ôm lấy chính mình. Mọi người không ai quan tâm thật là đáng thương. Thu hoạch vào ban đêm, được Tử Đồng dựa vào Nhị Thiếu anh dũng vô cùng, câu được mấy con cá béo. Ông chủ đem đến sân sau chế biến, một phần trực tiếp đem đi nướng, một phần khác đem cắt thành từng miếng, Sở Minh cuối cùng cũng đợi được, nàng đặt cá lên bếp lò, nướng cực kỳ chuyên nghiệp. Đồng Đồng cũng phụ một tay, cầm quạt ở một bên cung thổi gió cho Sở Minh, hành động chăm chú đó làm cho Sở Minh cảm động thiếu chút nữa rơi lệ, "Đồng Đồng, cậu không tức giận hả?". Tử Đồng hừ một tiếng, tiếp tục điên cuồng chuyển động cây quạt. Đồng Đồng không trả lời, Sở Minh càng băn khoăn, "Được rồi, cậu mệt rồi, chờ xíu nữa được ăn rồi, nhiêu đây lửa đủ dùng rồi". Lâm Tĩnh không biết khi nào đã đi tới, nhìn Sở Minh nhíu nhíu mày: "Lông mày của cậu hình như đều bị dính lửa". ...... Sở Minh nghiến răng nghiến lợi nhìn Tử Đồng, "Tớ biết cậu không thể nào tốt bụng như vậy!". Tử Đồng nhún vai, "Quân tử báo thù mười năm không muộn, tớ nói cho con chó nhỏ chết bầm cậu biết, chị đây tuyệt đối không phải người dễ bị khi dễ!". "Được rồi, Đồng Đồng" Nhị Thiếu lại đây khuyên can, rốt cuộc cũng là bạn thân, hai người vừa mới bắt đầu còn náo loạn sau đó lại cùng nhau ngồi ở dưới tàng cây uống rượu. Ban đêm gió lạnh từng trận thổi qua, Tử Đồng dựa vào Nhị Thiếu không ngừng nâng ly, hạnh phúc đến cực điểm. Có người yêu bên cạnh, có bạn thân, ngồi xuống, cũng không cần đại tiệc, náo nhiệt tạo thành một bàn, uống một chút rượu, cuộc sống như vậy, Tử Đồng đã muốn từ lâu. Có lẽ là rượu vào thêm can đảm, sau vài ly rượu, Sở Minh vươn tay ôm bả vai Lâm Tĩnh, đem nàng ôm vào trong ngực, thân mình Lâm Tĩnh cứng đờ, quay đầu nhìn Sở Minh. Dưới ngọn đèn màu cam, mắt Sở Minh lóe ra ánh sáng, tràn ngập chờ mong nhìn nàng. Ngày tốt cảnh đẹp, tâm Lâm Tĩnh cũng được hòa tan, nàng không nhiều lời, lạnh lùng thường ngày tan mất, dựa vào lòng Sở Minh. Tử Đồng hướng Sở Minh nháy mắt, nhìn đi, nàng đã nói là nên chủ động, có tiến triển đúng không. Sở Minh cười vui vẻ, nụ cười này hoàn toàn phát ra từ nội tâm. "Nào, chúng ta cụng ly vì tình bạn!". Tử Đồng khó được khi nói ra lời buồn nôn, mọi người nâng cốc làm theo. Sở Minh liếm liếm môi, nhìn Tử Đồng, "Đồng Đồng, tuy rằng tính tình cậu khá nóng nảy, nhưng có thể có cậu làm bạn tớ cảm thấy rất vui vẻ". Tử Đồng kiều mỵ cười, "Con chó nhỏ chết bầm, nghe cậu nói, tuy rằng da mặt cậu dày người lại ngốc, nhưng có thể biết cậu là điều thú vị nhất trong cuộc đời tớ". "Phi, cậu có thể nói lời tâm tình ít mang theo thuốc nổ được không. Người ta nói thiệt tình" Sở Minh không vui, Tử Đồng trừng nàng, "Còn người ta? Cậu tính làm tớ thấy ghê tởm sao?". Nhị Thiếu nhéo nhéo cái mũi Tử Đồng, "Haiz". "Cậu xem xem!" Có Nhị Thiếu hỗ trợ, Sở Minh càng lo lắng, "Tớ đã nói, cô gái này quá không có phép tắc cậu quản lý kỹ vào!". "Tớ thích!" Nhị Thiếu bình tĩnh nói xong, Sở Minh cùng Lâm Tĩnh ngạc nhiên, Tử Đồng cười khanh khách, xem ra Nhị Thiếu thật sự bị nàng lây bệnh . Ban đêm, xung quanh yên tĩnh, là thời khắc tình nhân dành cho nhau. Nhị Thiếu ôm Tử Đồng lăn lộn trên giường, mắt Tử Đồng ánh nước sóng sánh, thỉnh thoảng xuất hiện một chút nước, có khi ở phía trên liền cười khanh khách, Nhị Thiếu nhìn nàng hạnh phúc tràn đầy. "Thiếu, cậu nói chúng ta có thể vĩnh viễn như vậy hay không?". "Cô bé ngốc, lời này cậu đã hỏi bao nhiêu lần rồi". Nhị dùng một phần má cọ hai trán Tử Đồng, Tử Đồng cười né tránh, "Nhưng chúng ta bây giờ còn trẻ, cậu nói xem nếu về sau già bảy tám mươi tuổi, mặt của tớ không khác vỏ cây mấy, cậu còn muốn cọ sao? Khi miệng tớ giống như núi lửa phun trào nham thạch, cậu còn muốn hôn sao?". Nhị Thiếu bị chọc cười, "Tớ nói nè Đồng Đồng, cậu gần đây lại xem tiểu thuyết?". "Cậu đừng nói sang chuyện khác" Tử Đồng bĩu môi, là con gái, bất kể là ở giai đoạn nào, đối với tương lai đều chứa một tia không xác định, đối với tuổi tác cũng tràn ngập khủng hoảng. Nhị Thiếu xem bộ dáng nàng bĩu bĩu môi, trong lòng rung động, cúi đầu hôn hôn nàng, "Đứa bé ngốc, có tớ ở đây, cho dù già, cậu cũng là một bà già đẹp lão". "Tốt, đến lúc đó sẽ thấy một bà lão, cầm ấm nước đi đến bồn để đổ, kết quả mắt mờ, nhìn không rõ, trực tiếp đổ lên chân một bà lão khác". Tử Đồng khát khao ảo tưởng, vẻ mặt Nhị Thiếu hắc ám, bất đắc dĩ nhìn nàng, "Người ta đều nghĩ về già lãng mạn biết bao nhiêu, cậu lại nghĩ thành đáng sợ thế". "Đây cũng là một loại lãng mạn a" Tử Đồng cười tủm tỉm nhìn Nhị Thiếu, "Cậu nghĩ nè, hai bà lão cong thắt lưng cùng nhau đi mua đồ ăn, đó, đến lúc đó tớ muốn có một cái gậy gỗ". "Gậy gỗ?" Nhị Thiếu nhíu mày, "Dùng gậy làm gì?" nàng nhất định chăm sóc Đồng Đồng thật tốt, bằng mọi giá sẽ không để nàng chống gậy. "Cậu nếu già đi không nghe lời tớ sẽ trực tiếp xử lý, nếu không tớ già đi còn phải la hét với cậu, tốn nhiều sức". "......". Nhị Thiếu chỉ biết minh lo lắng không đâu, nhìn bộ dáng cùng ý nghĩ kỳ lạ của Tử Đồng, Nhị Thiếu ôm chặt nàng nhẹ giọng nói: "Đôi khi, tớ muốn thời gian qua nhanh một chút, nhanh chóng tốt nghiệp, đến lúc đó mới có thể chân chính xây dựng tổ ấm. Có thể có thời điểm, hận thời gian không thể trôi qua chậm một chút, Đồng Đồng". Tử Đồng biết Nhị Thiếu lo lắng, dựa vào nàng cười nói: "Chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ, cùng sống cùng chết". "Đồ ngốc". Nhị Thiếu hôn môi Tử Đồng, ban đêm sâu thẳm, cách bức tường dầy ba ly bên cạnh, một đôi mắt tỏa ánh sáng như sói của Sở Minh nhìn không nháy, trong tay còn cầm camera lén quay chụp. Hắc hắc, có cái này nàng có tiền vốn để khi dễ Tử Đồng. ****** Thời gian rảnh rỗi luôn quá ít, Tiếu Ngạo Giang Hồ cũng chỉ là tiểu thuyết, nhưng mọi người phải luôn đối mặt với cuộc sống. Đại học năm thứ tư, đối với Tử Đồng, có một sự kiện bị nàng tàn nhẫn chôn dấu dưới đáy lòng. Tuy nói Tử Đồng cùng Nhị Thiếu luôn có thời gian rảnh để bên nhau, nhưng bạn bè trong ký túc xá cũng rất tốt, lão tứ trong ký túc xá tên Lưu Phương, là một cô gái Giang Nam, da thịt mềm mại trắng nõn, bình thường thấy ai cũng đều xấu hổ, nàng rất thích Tử Đồng, bởi vì mỗi khi người khác cười nàng nàng luôn có thể trốn được ở phía sau lưng Tử Đồng, cũng bởi vậy, Đồng Đồng đối với nàng nhiều hơn một phần tình cảm chị em. Vừa học xong, Tử Đồng nhận được tin nhắn của nàng, nhìn đến nội dung tin nhắn, nàng lập tức giật mình. Lưu Phương mang thai, không dám nói cho cha mẹ, muốn Tử Đồng cùng nàng đi bỏ đứa nhỏ. Đồng Đồng khuyên giải an ủi nửa ngày không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể cùng nàng đi bệnh viện. Bởi vì Lưu Phương không muốn để cho người ta biết, cho nên Đồng Đồng cũng không nói cho Nhị Thiếu biết, hai người lén lút đón xe đi bệnh viện. Ngồi ở ghế chờ trong bệnh viện, Đồng Đồng nhìn dòng quảng cáo phá thai không đau dán trên tường, tâm tư trong sáng lạc quan đột nhiên trầm xuống. Thời gian chờ đợi trôi qua lâu, chờ được Lưu Phương mặt mày tái nhợt bị đẩy ra, Đồng Đồng vội vàng chạy qua. "Chúng ta đi thôi". Nghỉ ngơi ngắn ngủi, Lưu Phương không muốn ở trong này thêm dù chỉ một phút đồng hồ, Tử Đồng gật gật đầu, giúp đỡ nàng ra ngoài đón xe. Trên đường Lưu Phương vẫn khóc, Tử Đồng cũng trầm mặc không nói gì, nàng dùng chân cũng đoán được cha đứa nhỏ này là ai. Bạn trai Lưu Phương là người Đông Bắc, đừng nhìn bình thường cà lơ phất phơ, nhưng đối với Lưu Phương là phá lệ quan tâm chăm sóc, ngay cả Tử Đồng đôi khi cười nhạo hắn giống như đàn bà. Nhưng lúc này đây, đối mặt với đứa nhỏ, hắn lại lùi bước. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn hiện tại chỉ là một sinh viên nghèo, tốt nghiệp xong có thể tìm được việc làm để ở lại hay không còn không biết, hắn không thể cho Lưu Phương một gia đình, một chỗ dựa. Trải qua một ngày này, đáy lòng Tử Đồng dường như trôi trôi nổi nổi khái niệm gia đình. Lúc còn trẻ, nơi nào có ba mẹ thì nơi đó là gia đình, còn sau này? Nơi có Nhị Thiếu nơi đó là gia đình, hiện tại tấc đất tấc vàng, cho dù nàng không ăn không uống cũng mua nhà không nổi. Vào ban đêm, Nhị Thiếu phát hiện Tử Đồng có chỗ không đúng, nàng phát hiện Tử Đồng luôn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt có chút hoảng hốt. Nàng lấy tay sờ sờ trán Tử Đồng, "Sao thế, phát sốt rồi?". "Thiếu" Tử Đồng có chút chột dạ, Nhị Thiếu nhìn nàng, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?". "Chúng ta sẽ có gia đình của mình sao?". Nhìn biều tình này của Tử Đồng, lại nhớ đến bộ dạng của Lưu Phương tối nay, Nhị Thiếu nghĩ nghĩ, nhíu mày: "Chiều nay cậu đi đâu vậy?". "Không có đi đâu hết, chỉ ra ngoài đi bộ một vòng". Biểu tình Tử Đồng có chút né tránh, Nhị Thiếu xem nàng như vậy cũng không vạch trần, "Được rồi, lát nữa đừng đi tự học, trở về tớ cho cậu xem cái này". "Cái gì vậy?" hứng thú của Tử Đồng bị gợi lên, Nhị Thiếu cố tình không nói cho nàng biết, nhanh nhẹn thu dọn, một đường hướng ký túc xá chạy như điên, đến ký túc xá của Nhị Thiếu, Tử Đồng trông mong nhìn nàng, liền thấy Nhị Thiếu từ trong ngăn tủ khóa lấy ra một cái hộp. "Đây, cậu tự xem đi". Tử Đồng nghi ngờ mở hộp ra, bên trong là một cái sổ tiết kiệm màu đỏ, Tử Đồng hơi do dự một chút, cầm lấy sổ tiết kiệm, nàng xem con số trên cùng, lập tức mở to hai mắt, giống như không xác định, lại nhìn thêm lần nữa, hét lên một tiếng. Nhị Thiếu giật mình, vội vàng che miệng của nàng lại, "Nói nhỏ chút". "Thiếu, cái này là của cậu?" thanh âm Đồng Đồng run run, nàng đột nhiên cảm thấy tâm nguyện của mình trước đây là muốn giống người giàu có nổi tiếng uống rượu nói chuyện rốt cục cũng được thực hiện, trong nháy mắt, Nhị Thiếu tựa hồ cũng không phải Nhị Thiếu trước kia, nhanh chóng biến hóa thành "Kim cương vương lão ngũ".
(Kim cương vương lão ngũ: đẹp gái, có tiền, độc thân)
|
Chương 70
"Cậu nghĩ rằng tớ và cậu bình thường bận rộn như vậy là làm cái gì?" Nhị Thiếu cười tủm tỉm nhìn Tử Đồng, rất thích loại biểu tình vừa mừng vừa sợ này của nàng. Vốn nàng muốn chờ một chút sẽ nói cho Tử Đồng, nhưng nếu hiện tại tâm nàng bất an, vậy mình sẽ cho nàng sự an tâm. Yêu thương Tử Đồng, đây là truyền thống quang vinh mà từ nhỏ Nhị Thiếu đã nuôi dưỡng. Đồng Đồng nhìn chằm chằm sổ tiết kiệm một hồi, ngẩng đầu xem xét Nhị Thiếu: "Thiếu, như vậy cậu không phải sẽ rất ủy khuất sao?". "Ủy khuất cái gì? Vì chúng ta về sau thì có cái gì ủy khuất?" Nhị Thiếu xem nhẹ nói, Tử Đồng đã có chút khó chịu. Tuy rằng nói tính tình Nhị Thiếu vẫn mạnh mẽ, nhưng dù sao hai người đều là con gái, không cần nàng một mình một người liều mạng như vậy, nghĩ vậy, Tử Đồng kéo kéo tay áo Nhị Thiếu, Nhị Thiếu kỳ quái nhìn nàng, "Làm sao vậy?". Tử Đồng hơi ngượng ngùng, Nhị Thiếu kinh ngạc, cô gái của mình từ khi nào thì biết ngại ngùng nhỉ? "Thật ra, thật ra tớ cũng có một món tiền riêng" Tử Đồng nói không được tự nhiên, Nhị Thiếu chấn động, "Cái gì?" thói quen tiêu tiền của Tử Đồng là gì nàng cũng biết, với thói quen kia của Đồng Đồng thì không nghĩ nàng còn có thể tiết kiệm tiền? Tử Đồng chỉ nhìn biểu tình của Nhị Thiếu, trừng mắt liếc nàng một cái, "Nghĩ cái gì? Tớ nhất định là loại con gái phá sản phải không? Lần trước tớ không phải đoạt giải quán quân khiêu vũ sao, còn thêm tiền tiêu xài bình thường, tuy rằng với cậu nhất định có khoảng cách, nhưng một chiếc xe không phải không mua nổi". "Cậu nói thật sao?" Nhị Thiếu nghiêm túc nhìn Tử Đồng, vẫn cảm thấy nàng hay nói giỡn khi ở cùng mình. Tử Đồng cau mày, cầm lấy di động tìm tin nhắn ngân hàng gởi, "Đây, tự cậu xem đi, tớ có thể không thông minh bằng cậu, đem sổ tiết kiệm để trong ký túc xá, người ta đều đem tiền tích trữ gửi trong ngân hàng, vì sợ chính mình tiêu bậy, tớ đem tiền gửi trong ngân hàng, như vậy có thể giữ tiền an toàn". Tử Đồng cũng sâu sắc hiểu biết thói quen tiêu tiền như nước của mình, kỳ thật thời điểm năm thứ hai nàng bắt đầu có quyết định này, dù sao nhà này là gia đình của hai người, nàng không thể để cho Nhị Thiếu vất vả như vậy được, nàng cũng phải học được tính độc lập tự chủ, giúp Nhị Thiếu chia sẻ. Nhị Thiếu đau lòng ôm lấy Tử Đồng, "Không phải sẽ rất vất vả sao?". Đồng Đồng thẹn thùng đẩy nàng ra, "Đây là ký túc xá, vô tình người ta thấy, cậu buồn nôn như vậy làm gì? Vất vả thì cũng vất vả, về sau tớ phải làm chủ nhà, phải làm qua cái loại áp trại phu nhân mồm to sảng khoái uống rượu ăn thịt". "Áp trại phu nhân?" Nhị Thiếu cười mà ánh mắt híp thành một đường, nàng chỉ biết cô gái nhà mình từ nhỏ đã không giống người thường, vĩnh viễn không thể lấy tâm tình của cô gái bình thường mà nói nàng. "Cậu mau ngủ đi, tớ cũng về đây". Tử Đồng vội vàng chạy đi, Nhị Thiếu nhìn thân ảnh trốn tránh của nàng nở nụ cười mang suy tính sâu xa. Kỳ thật nàng biết Tử Đồng chạy vì cái gì, cảm tình hai người luôn luôn không đề cập đến tiền tài, hôm nay nàng khơi mào đầu tiên, nàng vốn còn có chút tâm tư, lại không cẩn thận để lộ ra bản thân còn có một món tiển riêng. Nhị Thiếu lắc đầu cười cười, cô gái ngốc này, đang suy nghĩ cái gì a. ****** Ngày làm lễ tốt nghiệp nào đó, vì tỏ vẻ long trọng, người lớn hai nhà đều đến đây, đứng ở dưới đài, nhìn Nhị Thiếu cùng Tử Đồng nhận bằng tốt nghiệp, vui mừng nói không nên lời. Cha mẹ hai nhà vốn nghĩ tham gia xong lễ tốt nghiệp sẽ đi về, nhưng Nhị Thiếu nói gì cũng không chịu, nói buổi tối có việc quan trọng muốn nói, trước tiên an bày cho bốn người, sau đó nàng kéo Tử Đồng đi ăn cơm chia tay bạn bè. Lúc ăn cơm, loại tình cảm trong bốn năm ở chung đều biến ảo trong ly rượu, bình thường Nhị Thiếu đối với việc Đồng Đồng uống rượu rất khống chế, nhưng hôm nay, nhìn nàng ôm cổ Sở Minh khóc như con mèo nhỏ, cũng không ngăn cản, Lâm Tĩnh đồng dạng như thế, nhìn Sở Minh cùng Tử Đồng, cười lắc đầu. Tử Đồng một tay ôm lấy cổ Sở Minh, khóc nước mắt rơi đầy mặt, "Con chó nhỏ chết bầm a, tuy rằng bình thường tớ ghét cậu hơi tí nịnh nọt, sẽ không cho tớ lời nào tốt đẹp, nhưng nói thật, từ đáy lòng tớ đối với cậu cực kỳ nhiệt tình yêu thương, cảm tình mà tớ đối với cậu, chính tớ cũng nói không rõ, cái loại cảm tình mẹ đối với con này cậu có thể lý giải sao?". Vẻ mặt Sở Minh cũng đầy nước mắt, lắc đầu: "Đồng Đồng, tuy rằng cậu nói gì tớ cũng không thể lý giải. Nhưng tớ hiểu được nội tâm cậu đối với tớ thật sự nhiệt tình yêu thương. Cậu yên tâm, tớ tốt nghiệp xong cũng không thể tách ra, tớ không muốn, nếu có một ngày, ba mẹ tớ đem chân tớ đánh gãy, tớ còn phải tìm cậu nương tựa đó". Tử Đồng dùng sức gật đầu, lại uống một ngụm rượu: "Cậu yên tâm, cậu bị đánh gãy chân tớ sẽ tiếp tế cho cậu. Tớ cũng từng nghĩ, nếu có một ngày Nhị Thiếu chán tớ, cậu cũng phải là người nhà mẹ đẻ của tớ, mà tớ thấy, con chó nhỏ chết bầm, cái bụng kia của cậu nên luyện tập tập đi nha, tớ cảm thấy Nhị Thiếu nhà tớ chỉ một quyền có thể đánh cho cậu chạy nạn khắp nơi". Sở Minh phun một ngụm rượu, "Đồng Đồng, nghe cậu nói kìa. Đều đã tốt nghiệp, cậu không thể bớt "trâu" một chút sao? Cậu thổi Nhị Thiếu nhà cậu bốn năm, lỗ tai tớ nghe mà kết thành kén trong đó rồi, ai, nói thật này, Nhị Thiếu với cậu, theo ý tớ nhìn thế nào nhìn đều hơi giống cảm giác Thất tiên nữ coi trọng Trư Bát Giới". Tử Đồng cười cười, nhếch miệng: "Nhị Thiếu nhà tớ tuy rằng không vĩ đại như vậy, nhưng cũng không đến mức như Trư Bát Giới a.". Sở Minh nhe răng: "Cậu hiểu lầm Bát Giới". ...... Đợi đến cuối cùng, xem tình thế không đúng Nhị Thiếu cùng Lâm Tĩnh nhanh tay đem hai người đang ôm nhau khóc rống tách ra, Sở Minh cũng ôm thắt lưng Lâm Tĩnh không buông tay, " Tĩnh Tĩnh a, tớ yêu cậu, yêu đến tận xương tủy cậu biết không?". Lâm Tĩnh không nói chuyện, dịu dàng nhìn nàng, Tử Đồng lui ở trong lòng Nhị Thiếu ồn ào theo: "Thiếu a, tớ yêu cậu tựa như chó yêu xương cậu biết không?". ...... Nhìn hai người này đến chỗ nào cũng cãi nhau, Nhị Thiếu bất đắc dĩ, cẩn thận đút nước trà cho Tử Đồng. Lâm Tĩnh nhìn Nhị Thiếu cùng Tử Đồng hơi hơi cười, Nhị Thiếu nhìn nàng, "Xác định rồi?". Lâm Tĩnh nhìn nhìn Sở Minh gối đầu trên đùi mình, xoa xoa tóc của nàng: "Ừm, xác định rồi, mấy năm nay, vất vả cho nàng". Nhị Thiếu vui vẻ cười: "Thật không dễ dàng, cũng tốt, mặc kệ sớm muộn gì, nghĩ thông suốt chính là hạnh phúc, đã chậm trễ lâu như vậy, về sau chắc chắn vui vẻ cùng một chỗ". "Ừm, các cậu cũng vậy". Lâm Tĩnh chân thành chúc phúc, trong lòng nàng cảm kích nói không nên lời, kỷ niệm đại học này, nàng cảm thấy Nhị Thiếu như là một người chị lớn một mực yên lặng chỉ bảo, chăm sóc nàng, so với Sở Minh cùng Tử Đồng hấp tấp, Nhị Thiếu càng giống như mưa xuân, vẫn dễ chịu chịu đựng mọi người. Nhị Thiếu nhìn bộ dáng muốn nói rồi lại thôi của Lâm Tĩnh, cười nhẹ: "Đừng nói gì cả, yên tâm là tốt rồi, bạn bè, cả đời". Lâm Tĩnh cúi đầu, che dấu nhiệt độ trong mắt, nhìn hai má Sở Minh do uống rượu mà đỏ rực, trong lòng ấm áp. Tuy rằng vòng hạnh phúc này luẩn quẩn tha các nàng đi thật lâu cuối cùng mới có thể dắt tay nhau, nhưng một khi nắm được, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay. Nhiều năm như vậy, vẫn là Sở Minh kiên trì, lúc này đây, nàng cũng muốn kiên trì một lần. Tử Đồng bị Nhị Thiếu kéo lên xe taxi, khi xe đến địa chỉ cần đến, nàng mới có chút tỉnh rượu, Tử Đồng xoa mắt, nhìn bốn phía: "Thiếu, đây là chỗ nào?". Tiểu khu này dường như chưa từng tới, cảnh vật chung quanh tốt lắm, tuy rằng trời tối, nhưng nương theo ánh trăng có thể thấy rõ quang cảnh xanh tươi xung quanh tiểu khu, Nhị Thiếu chờ xe dừng hẳn, cười nói: "Tới rồi, xuống xe đi, ba mẹ đang chờ đó". "A?" Nhắc tới ba mẹ, Tử Đồng kinh ngạc, nhảy xuống xe, sau đó lập tức tìm kẹo cao su, "Cậu tại sao không nói sớm? Ba mẹ chờ để làm gì? An ủi tớ sợ tớ tốt nghiệp quá khó khăn sao?". "Xong chưa, đi thôi". Nhị Thiếu nắm tay Tử Đồng, dùng tươi cười hóa giải bất an trong lòng nàng, bị bàn tay hơi lạnh của Nhị Thiếu nắm lấy, Tử Đồng nấc một cái, gật đầu: "Được rồi, mọi người nếu nói tớ uống rượu cậu thay tớ ngăn cản nha". "Được". Nhị Thiếu hứa hẹn làm cho tâm lý Tử Đồng kiên định, nàng bị Nhị Thiếu nắm tay đi về phía một tòa nhà, đến dưới lầu, Tử Đồng cười cười, "Tầng thứ tám, cậu nhớ không? Trước kia tớ nói với cậu, nếu tớ có gia đình, sẽ chọn nhà ở tầng thứ tám, ha ha, số tám, phù hợp với hai ta". "Vừa đúng lúc chúng ta phải lên tầng thứ tám" Nhị Thiếu cười hoà thuận vui vẻ nhìn Tử Đồng, Tử Đồng liếm liếm môi, "Thật trùng hợp, ba mẹ có bạn bè ở đây sao?". "Ừm, về sau ở đây sẽ là một cứ điểm". Nhị Thiếu luôn cười, đầu Tử Đồng do uống rượu nên hơi váng, tốc độ phản ứng rõ ràng không bằng trước kia. Cứ điểm? Nếu như ba mẹ muốn ở lại đây với chúng ta thì sao đây? Mang theo nghi hoặc, Tử Đồng đi theo Nhị Thiếu vào thang máy lên tầng tám, thời điểm mở cửa ra, Tử Đồng vừa tiến vào, ngay cả giày cũng chưa cởi liền thấy chính giữa phòng khách treo một tấm màn chiếu lớn, đang chiếu hình nàng cùng Nhị Thiếu chụp khi ở nhà trẻ, ảnh chụp phóng rất lớn, là ba Hồng vụng trộm chiếu, trong ảnh chụp, một tay Tử Đồng nhéo miệng Nhị Thiếu, một tay lấy bánh bích quy gấu nhỏ của nàng, Nhị Thiếu khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, Tử Đồng còn đang ngốc nghếch thất thần, bốn người lớn cùng nhau lại đây, cười trêu chọc: "Aiz u, nữ chủ nhân còn biết trở về a". "Thiếu?". Tử Đồng quay đầu, giống như là đang nằm mơ nhìn Nhị Thiếu, Nhị Thiếu cười tủm tỉm nhìn nàng, dưới cái nhìn chăm chút của Tử Đồng, nàng giống như là ảo thuật gia từ torng tay biến ra một chùm chìa khóa, môi khẽ mở, ôn nhu nói: "Đồng Đồng, cậu có nguyện ý làm nữ chủ nhân của tớ không? Cùng tớ một đời một thế không?".
- toàn văn hoàn-
|