Thanh Mai Trúc Mã
|
|
Chương 5: Nổi tiếng
Bởi vì lần biểu diễn ngày quốc tế thiếu nhi trước bạn nhỏ Tử Đồng mới gặp may ngoài ý muốn thành danh, Nhị Thiếu thành công trở thành nữ diễn viên nhỏ mới, thăng cấp lên thực lực ngôi sao mới. Mỗi ngày nhìn vẻ mặt tươi cười hòa ái của nàng nhìn chằm chằm nhóm phụ huynh, Tử Đồng cao hứng ngay cả đường đi cũng không thấy rồi, thường xuyên bởi vì nhiều chú ý mà phấn khởi, mà Tiểu Nhị Thiếu cũng hoàn toàn lưu lạc thành người chạy vặt, mỗi ngày đi theo sau Tử Đồng, mà trên mặt luôn tràn đầy vui vẻ tươi cười, liền ngay cả mẹ Hồng cũng chậc chậc lấy làm kỳ, bình thường khích lệ Tử Đồng xác thực như hoàng hậu là có pháp thuật...... Kết quả là miệng con gái nhà mình lại bị Tử Đồng niết sưng lên. Thầy giáo Điền là người có mắt nhìn cực tốt, vừa thấy Tử Đồng dẫn đầu mọi người tính chất cao như vậy, rõ ràng mượn gió đông, phát triển một nhóm nhiệt tình yêu thương hoạt động ca hát, mượn lý do chúc mừng sau khai giảng mọi người sắp lên lớp, trở thành đàn anh đàn chị trong nhà trẻ. Kết quả là, ở lớp chồi nhà trẻ, thường xuyên trình diễn một màn như vầy . Thời điểm ăn cơm , các bạn nhỏ sẽ được Đồng Đồng dẫn dắt, đồng loạt cúi đầu đối với bát cơm tẻ biểu diễn thâm tình. "Ta yêu ngươi, là tín ngưỡng cỡ nào rõ ràng cỡ nào chắc chắn . Ta yêu ngươi, là lực lượng cỡ nào ấm áp cỡ nào dũng cảm. ......". Tiếp theo hai tay bạn nhỏ Tử Đồng chặp lại, mọi người cùng bắt chước loại cầu nguyện tây phương này, rồi xoa nước mũi bắt đầu ăn cơm. Tiểu Nhị Thiếu một bên rối rắm đi lên trước hỏi Đồng Đồng rốt cuộc nghĩ cái gì khi cầu nguyện, Đồng Đồng nâng tay ngay tại đầu nàng cốc một cái bạo lực, ác thanh ác khí nói. "Cậu ngốc à! Phải mốt một chút chứ? Phương Tây cầu nguyện cũng không phải là a di đà Phật sao!!!". Tiểu Nhị Thiếu khóc lớn nước mũi toàn bộ ăn cùng cơm . Các bạn nhỏ bởi vì giữa trưa thời gian tự do hoạt động không đủ, muốn thầy giáo Điền mở rộng thêm nửa giờ, Da Da luôn dẫn dắt, Tử Đồng hướng về phía trước vẻ mặt tự tin mang theo váy nhỏ đi ra ngoài hát vang vui vẻ đưa tiễn. "Muội muội ngươi thật to đi phía trước đi nga ~ đi phía trước đi!!!". Cuối cùng bị thầy giáo Điền phán vì xướng ca thấp kém, toàn thể phạt trạm một giờ. Lúc này, Tử Đồng đem tay béo đặt ở ngực, nước mắt lưng tròng nhìn vẻ mặt thầy giáo Điền vừa lòng cười xấu xa bên cạnh . "Thầy phạt con, mà còn cười ~ -". "......". Dần dần, bọn nhỏ trong lớp chồi nhà trẻ dùng ca hát thay thế hết thảy lời nói, liền ngay cả chủ mẫu giáo bé đồng học cũng đang bị kéo lên, để cho người dở khóc dở cười là một bè trai bởi vì cha mẹ bận .. công tác, mỗi ngày đều người giúp việc đưa hắn đi học, bé trai lòng tự trọng tổn thương nghiêm trọng, tay phải ôm lấy túi sách nhỏ, tay trái lau nước mắt, một bên khóc một bên hát. Chờ một hồi ngàn năm, chờ một hồi a a a -. Chờ một hồi ngàn năm, con có hối a a a -. Là ai ở bên tai con nói nhất định sớm tới đón con. Chỉ vì một câu này. Chờ chết cũng không hối. ......... Nhờ độ nổi danh này cùng thường thường tuyên truyền tên, Đồng Đồng nổi tiếng tốc độ thật nhanh hơn thầy giáo Điền đoán trước, liền ngay cả hiệu trưởng đều nghe nói chuyện xưa thành danh của nàng, nhờ thời gian rãnh, bán tín bán nghi ung dung vào lớp chồi nhà trẻ, không tự mình chứng kiến thiên phú hơn người của Đồng Đồng, mới bằng lòng tin tưởng đây là thật sự. Có cơ hội nổi tiếng như vậy, Đồng Đồng như thế nào bỏ qua, gật đầu như định liệu trước, còn không quên bạn nhảy mình bồi dưỡng đã lâu Nhị Thiếu. Yêu cầu hiệu trưởng cho nàng một khoảng thời gian, hiệu trưởng cười gật đầu đáp ứng rồi, không hổ là tai to mặt lớn, tố chất rất chuyên nghiệp, một lúc sau, Đồng Đồng lôi kéo Nhị Thiếu đúng giờ xuất hiện ở trước mặt mọi người. Nàng thật ra không thay đổi chút nào, vẫn là một thân váy công chúa, chính là Tiểu Nhị Thiếu...... Giờ này khắc này, thầy giáo Điền không thể không một lần nữa dùng từ "quýnh" trước giờ luôn hình dung tâm tình của mình, môi mỏng manh của Nhị Thiếu dầy hai tầng sợ là bị Tử Đồng sờ, tạo hình khác bạn nhỏ khác càng làm cho mọi người sợ hãi, ánh mắt như Tôn Ngộ Không bị đặt trong lò luyện luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày kim quang lóe ra, càng đáng sợ là, Nhị Thiếu vốn là váy dài đến đầu gối, bị Tử Đồng nhét vào túi quần hết một nửa, biến thành quần áo lộ nửa mông. Các bạn nhỏ, hiệu trưởng, thầy giáo Điền tất cả đều sợ ngây người, nhưng Tử Đồng không cho bọn họ nhiều thời gian để hồi hồn, học theo cảm giác của ngôi sao lớn, giơ lên hai cánh tay béo ngắn ngủn, lắc lắc mông, kêu to một câu. "Come on!!!!". Nói xong, vung váy mình, Tử Đồng bắt đầu vặn vẹo thân mình nhỏ nhắn như nước, mà Tiểu Nhị Thiếu lại soái khí như tước sĩ nhảy lên ba ba, tuy rằng căn bản nhìn không ra khiêu vũ, nhưng là biểu tình thực giống! Tử Đồng như trước nhộn nhạo đong đưa váy nhỏ hồng phấn, ánh mắt không ngừng ngắm hướng thầy giáo Điền, cười gian hết sức ngay lúc thầy giáo Điền ngượng ngùng cúi đầu, Đồng Đồng có động tác, tay phải đột nhiên nâng lên, chỉ hướng hiệu trưởng. Tâm lý của con chỉ có người không có hắn! Hiệu trưởng phải tin tưởng tình ý của con không giả! Chỉ có người mới là giấc mộng của con! Chỉ có người mới làm con vướng bận! Tâm lý của con không có Điền Điền! ........................ Trong nháy mắt, thầy giáo Điền rơi lệ , hiệu trưởng nở nụ cười, các bạn nhỏ sôi trào , gặp may ! Lúc này đây, Đồng Đồng hoàn toàn số đỏ! Làm hiệu trưởng cười vừa lòng rời đi, thầy giáo Điền ngồi xổm xuống một góc sáng sủa buồn bực, các bạn nhỏ còn lại duyên dáng ca hát trở về chỗ cũ, nhìn Da Da một bên liều mạng đi xuống túm váy Hồng Nhị Thiếu, ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Tử Đồng. "Đồng Đồng, cậu vì cái gì đem Nhị Thiếu hóa trang xấu như vậy, không phải bạn nhảy phải đẹp sao?". "Cậu biết cái gì! Mẹ tớ nói, nhân vật chính phải có bạn diễn hề hề, không hóa trang cho cậu ấy thành như vậy, tớ làm sao thắng được ý hiệu trưởng!". Da Da thở dài, đồng tình đi lên trước, lấy ra khăn tay vừa nhúng nước, nhẹ nhàng chà lau môi son cho Tiểu Nhị Thiếu, dùng thanh âm còn chưa phân biệt được nam nữ hát. Tôi là người sai vặt, có gì không giống, đơn giản là chúng tôi đều bị Đồng Đồng áp bức. Tôi là người sai vặt, có gì không giống, trừ khi rời đi quê hương, liền không bị Đồng Đồng khi dễ. Tôi là người sai vặt, có gì không giống, mặt bị Đồng Đồng nhéo, mông bị Đồng Đồng đá. Nói không giống với kỳ thật cũng giống nhau, đều ở khát vọng có một ngày có thể giải phóng...... "Ba ba ba ba ba ba ba!". "Oa oa oa - thầy giáo Điền, Đồng Đồng lại đá mông con!". Sau một trận quyền đấm cước đá, Da Da khóc nước mắt nước mũi đầy trời, thầy giáo Điền lại như trước lui ở trong góc, đồng dạng đáng thương hề hề nhìn Da Da. Đồng Đồng hiện tại là người tâm phúc trong mắt hiệu trưởng, thầy làm sao dám động...... Cho dù đem con đánh thành cái mông, thầy cũng không thể quản. Tiểu Nhị Thiếu nhìn tư thế Đồng Đồng tuy rằng sợ hãi, nhưng rốt cuộc cũng biết Da Da vì chính mình nên mới bị đánh, ưỡn ngực bô đứng dậy. "Đồng Đồng, cậu đừng đánh hắn! Muốn đánh liền đánh tớ đi!". Vừa dứt lời, toàn bộ bạn nhỏ trong lớp chồi xoay người, không thể tin nhìn về phía Nhị Thiếu, mà một bên Da Da lại hoàn toàn sợ ngây người, giờ khắc này, hắn nhìn trên người Tiểu Nhị Thiếu giống như bị một tầng ánh sáng bao phủ, hóa thân trở thành bạch mã công chúa bảo vệ hắn ! "Ngô -". Mặt bị tóm, Tử Đồng hung hăng nhéo mặt Nhị Thiếu, thế này còn chưa đủ, cắn răng liều mạng tăng thêm lực tay, bởi vì rất dùng sức thế cho nên bình thường Đồng Đồng hướng đến việc chú trọng hình tượng lúc này đều bỏ đi, nàng không tự giác văng nước miếng lung tung, hầm hầm nói. "Hồng Nhị Thiếu, chúng ta không phải đã muốn tự định cả đời sao? Cậu như thế nào có thể hướng về hắn? Các người như bây giờ chính là cẩu nam nữ mọi người hay nói đúng hay không! Tớ muốn bóp chết cậu!". ".......". Da Da vừa thấy tư thế Tử Đồng, cũng không cứu bạch mã công chúa của hắn, nhìn Tiểu Nhị Thiếu vẫn bị tàn phá, tay chân cùng sử dụng, chạy đi như điên. Đồng Nhan nhìn Đồng Đồng thịnh nộ cùng Nhị Thiếu đáng thương bất đắc dĩ lắc đầu, khó được lần đầu tiên mở miệng ca hát. Cải thìa nha, thiên lý nha.....
|
Chương 6: Đến "chơi" nhà Nhị Thiếu Từ lúc thay đổi cách dạy, Đồng Đồng cho tới bây giờ không thật sự vui vẻ, không chỉ là nàng, trong đó rất nhiều bạn nhỏ đều có chút chịu không được chuyển biến này. Thầy giáo Điền nói, lớp chồi và mẫu giáo bé không giống nhau, không thể mỗi ngày đều vui đùa chơi giỡn như vậy được, muốn học thành tiểu đại nhân, bắt đầu giáo dục mầm non, càng ngày thời gian ca hát chơi đùa bị đổi thành thời gian giáo viên dạy càng nhiều. Tử Đồng mỗi ngày mặt nhăn mày nhó, Nhị Thiếu nhìn trong lòng cũng không chịu nổi, vì làm cho nàng vui vẻ, cố ý cùng mẹ Hồng, chọn ngày đem Tử Đồng đưa về nhà chơi, cho là giải sầu đi. Đã sớm nghe đại danh Đồng Đồng từ lâumẹ Hồng ba Hồng đối với nàng tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh, liền ngay cả con cún của Nhị Thiếu cũng chú ý Tử Đồng, đối với nàng không ngừng vẫy cái đuôi, lè lè đầu lưỡi. Ba Hồng cười tủm tỉm nhìn miệng cún không ngừng liếm tay Tử Đồng, nói. "Đồng Đồng, con biết không, con cún nhà chúng ta nhìn thực thích con, với chú cũng chưa được đối xử như vậy, nếu chú làm như vậy, đã sớm cắn chú .". Tử Đồng nghe xong ngọt ngào cười, quay đầu nhìn ba Hồng. "Chú ơi, người có muốn biết nó vì cái gì rất tốt với con lại đối với ngươi không tốt không?". "Vì cái gì?". Ba Hồng không nhìn Nhị Thiếu bên cạnh không ngừng quơ tay nhỏ, tò mò hỏi, kỳ thật hắn chỉ khách sáo như vậy, không nghĩ tới Đồng Đồng đúng là có thể cho cái bậc thang liền leo lên, đừng nói, hắn còn muốn nhìn một chút "Hoàng hậu" uy danh truyền xa, có thể nói ra cái gì. Tử Đồng nhìn ba Hồng tha thiết chờ mong, nàng nhìn ba Hồng, đặc biệt nghiêm trang. "Bởi vì con là giống cái". "......". Trong nháy mắt, mẹ Hồng cười như hoa nở, ba Hồng sợ ngây người, Tiểu Nhị Thiếu hết chỗ nói rồi. Buổi chiều chiêu đãi Tử Đồng sành ăn ăn xong cơm, ba Hồng mẹ Hồng liền để hai đứa nhãi con này ở nhà chơi, như ngày nghỉ cuối tuần hai người bọn họ dắt tay nhau đi bộ nhàn nhã, trước khi đi, mẹ Hồng còn không quên dặn Nhị Thiếu. "Thiếu, đừng khi dễ Đồng Đồng người ta, còn có, đem phòng ở dọn dẹp một chút, làm cho Đồng Đồng nhìn xem Nhị Thiếu chúng ta cũng thật là sạch sẽ .". Không đợi Nhị Thiếu nói, Đồng Đồng liền giành trước đáp . "Dì, người yên tâm, Nhị Thiếu đi theo con, không lo đâu .". "......". Hồng mụ vừa lòng gật gật đầu cùng ba Hồng nắm tay, cũng không quay đầu lại tiêu sái đi ra ngoài, hai đại nhân vừa đi, Tử Đồng liền trở mặt , nhảy lên trên bàn trà, cao ngạo nhìn Nhị Thiếu. "Đi, đem bánh bích quy bấu nhỏ cậu có lấy ra cho tớ!". Nhị Thiếu u oán nhìn phương hướng lão ba lão mẹ ly khai, cắn cắn môi, quay trở về phòng nhỏ của mình, đem bánh bích quy gấu nhỏ mẹ mới làm rưng rưng đi ra ngoài. "Tớ muốn xem tivi!". "......". "Ăn nhiều bánh bích quay như vậy cũng không lấy nước cho tớ, cậu muốn tớ chết khát phải không?!". "......". "Cậu đem cún con đem đi đi, đùa giỡn lưu manh không chơi là đi?". "......". "Tớ mệt mỏi, cậu lại đây bóp chân cho tớ!". "......". Rốt cục, ăn bánh bích quy gấu nhỏ uống nước của Nhị Thiếu xong, Tử Đồng yên tĩnh xuống dưới, chân bắt chéo, nhìn Nhị Thiếu đáng thương hề hề ngồi chồm hỗm một bên xoa chân cho mình, vẻ mặt hưởng thụ. Nhìn phim hoạt hình, hừ nhạc phim, Tử Đồng đột nhiên nhớ tới lời nói của mẹ Hồng, tinh thần nịnh nọt quấn quanh trong long không thể lùi bước, Tử Đồng chống một tay, nhướn mi nhìn Nhị Thiếu. Nhị Thiếu trong lòng run sợ nhìn Tử Đồng, hai tay bảo vệ mặt mình, lắc lắc đầu. "Đồng Đồng, tớ không làm gì cậu nha.". Tử Đồng hừ một tiếng, gật đầu. "Tớ không hiểu được , vì cái gì các cậu luôn sợ tớ như vậy, mẹ tớ nói, tớ là cô gái nhỏ dịu dàng xinh đẹp giống mẹ, thế giới này tồn tại không nhiều lắm". "......". Nhị Thiếu không nói chuyện, trong lòng âm thầm nghĩ, mẹ Tử so với đại hoàng còn nịnh nọt hơn! "Có phải hay không a!". "Ngô -". Tử Đồng xem Nhị Thiếu không trả lời, một cỗ lửa giận trong lòng dâng lên, thân thể nhỏ bé thẳng thắn vỗ vỗ miệng Nhị Thiếu, Nhị Thiếu hàm chứa lệ, lại một lần nữa khuất phục . "Là......". "Đi, đem quét hết! Hồi đầu là dì nói là tớ xem, nghe thấy không?!". Tay Tử Đồng còn nắm không tha khuôn mặt nhỏ mềm nhũn của Nhị Thiếu, thẳng đến khi Nhị Thiếu cắn môi gật gật đầu, nàng thế này lưu luyến không rời buông tay ra, Nhị Thiếu buồn bực nhìn nhìn chung quanh Tử Đồng rớt vụn bánh bích quy, chạy đến phòng bếp, cầm lấy cây chổi nhỏ so với bé còn cao hơn, gian khổ quét. Tử Đồng nhìn, cười haha, thường thường còn không quên quay đầu liếc mắt xem Nhị Thiếu một cái. "Nơi này, quét lần nữa!". "Tớ nói cậu có thể làm hay không, Nhị Thiếu, điều này đại biểu mặt mũi của tớ!". "Cậu lại khóc, lại khóc tớ đánh chết cậu!". "......". Tử Đồng lời nói đe dọa, Nhị Thiếu thiên tân vạn khổ cuối cùng cũng quét xong, vừa lau mồ hôi nghĩ nghĩ tựa vào bên người Tử Đồng xem tivi, không nghĩ tới lại bị mắng. "Cậu không thấy người hầu bị điện giật sao? Quét xong ai có thể nghỉ ngơi, lau !". "Tớ không lau!". Nhị Thiếu khóc thút thít nhìn Tử Đồng, trong long thật ủy khuất, ba mẹ cũng chưa sai bé như vậy. "Vậy cầm khăn quỳ lau!". "Tớ không cần!". "Cậu lặp lại lần nữa!". "Tớ - được rồi......". Vì không để thân thể bị tàn phá, Nhị Thiếu chỉ có thể đem huyết lệ trước mắt lau đi, yên lặng cầm lấy khăn, yên lặng quỳ trên mặt đất, yên lặng lau .Lau một hồi, Nhị Thiếu ngẩng đầu, nhìn nhìn vẻ mặt Tử Đồng cười nở hoa, nhỏ giọng nói. "Đồng Đồng -". "Gì chứ!". Đồng Đồng hung thần ác sát hỏi, Nhị Thiếu giật mình, khăn lau trực tiếp từ trong tay bay ra ngoài, công bằng chụp lên trên mặt Tử Đồng. ...... Thời gian trong nháy mắt dừng lại, ngay cả cún con vẫn ghé vào bên người Tử Đồng liếm chân cũng đã nhận khẩn trương tức giận, cúp cái đuôi, xám xịt chạy ổ nằm của mình, nằm úp sấp. Thong thả bắt khăn lau đen thùi, Tử Đồng xanh mặt nhìn Nhị Thiếu, không nói được một lời. Tiểu Nhị Thiếu chưa bao giờ gặp qua tư thế này, rõ ràng ngồi trên sàn, hai tay vung lên, ôm mặt khóc, khóc như núi nở, vô cùng thê thảm, Tử Đồng vừa mới cười khanh khách xem hoạt hình, trong TV, Tử Vi thâm tình vuốt ve mặt Khang thiếu gia, nói lời tâm tình. "Sơn vô lăng, thiên địa hợp, mới dám cùng quân -". Không khí đang tình nồng ý mật như thế, một cái bóng đen xẹt qua, Nhị Thiếu bị Tử Đồng dùng sức đặt ở dưới thân, dán xuống mặt sàn lạnh lẽo, hai chân điên cuồng giãy dụa . "Hồng Nhị Thiếu, tớ vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho cậu!". "Mẹ mẹ a - ba ba a - cún con a -". Nhị Thiếu khóc xin giúp đỡ, cún con nhìn bộ dạng Tử Đồng điên cuồng, lè đầu lưỡi, thành thật ghé vào ổ nằm, đối với chủ nhân tỏ vẻ bi ai, bị ép buộc như vậy ước chừng mười phút, Tử Đồng rốt cục vì thể lực không đủ, từ trên người Nhị Thiếu đứng lên. Nhị Thiếu trên mặt đất chậm rãi nằm úp sấp , một thân dấu chân đen thui, Tử Đồng thở phì phò, cười hì hì nhìn. "Nhị Thiếu, một hồi chú dì trở lại, hỏi ai đánh cậu làm sao bây giờ?". Nhị Thiếu lau nước mắt, nhỏ giọng nói. "Tớ đi đổi váy, nói là cùng cún con đùa giỡn không cẩn thận dơ .". "Ôi, cún con cũng thật là, sao có thể khi dễ chủ nhân như vậy!". "......". Nhị Thiếu đổi váy nhỏ đi ra, Tử Đồng vung tay lên, đem khăn lau đen thui ném đi qua, tựa vào sô pha, vẻ mặt hưởng thụ. "Tiếp tục lau!". Nhị Thiếu cắn răng vụng trộm trừng mắt nhìn Tử Đồng một cái, gật đầu, thuận theo trả lời. "Tốt, nhưng lau như vậy không sạch sẽ.". "Vậy cậu dùng nước tẩy rửa gì đó a!". Tử Đồng trắng mắt nhìn Nhị Thiếu một cái, tức giận nói. "Cậu nếu lau không sạch sẽ, chờ bị đánh đi!". Nhị Thiếu nhẹ nhàng gật đầu, đi phòng bếp, cầm một bình chất lỏng màu trắng lại đây, đổ trên mặt đất, còn thật sự lau.Tử Đồng dùng sức ngửi ngửi, nhìn Nhị Thiếu. "Mùi vị gì vậy?". "Nước tẩy rửa ba tớ mới mua, dùng tốt lắm" "Mùi vị có điểm không đúng a -". "Chắc do để lâu.". "Nga.". Chừng bảy giờ, sau một giờ Nhị Thiếu quyệt mông nhỏ dùng sức lau, ba Hồng mẹ Hồng đúng giờ về nhà, nhìn đến sàn nhà, hai người đều sợ ngây người, Tử Đồng không ngừng ho khan ám chỉ, Nhị Thiếu vọt lên, ôm cổ mẹ Hồng. "Mẹ, đây là Đồng Đồng làm.". Ba Hồng mẹ Hồng gật gật đầu, vui sướng nhìn sàn sạch sẽ, cảm thán, ngay cả bọn họ cũng không có thể lau sạch như vậy, một lát sau, hai người phát hiện dị thường, mẹ Hồng mụ khịt khịt cái mũi, đụng Hồng ba một cái. "Ai, lão già, cái mùi vị gì vậy" Ba Hồng phản ứng trì độn nghe xong mẹ Hồng nói sợ run một chút, dùng sức ngửi, sắc mặt cứng đờ, vọt vào phòng bếp, một lát sau, một tiếng kêu rên vang vọng toàn bộ phòng ở. "Ai u, năm cân rượu đế của tôi!". "......". Nguyên bản Tử Đồng tươi cười ngửa đầu chờ đợi ba Hồng mẹ Hồng khích lệ cương trên mặt, quay đầu, không thể tin nhìn Nhị Thiếu, Nhị Thiếu đem đầu tựa vào trong long mẹ Hồng, hướng Tử Đồng nhíu mày, nắm quyền, dùng sức vung lên. Hừ! Đừng cho là tớ dễ khi dễ!
|
Chương 7: Phát sốt Bởi vì sự kiện đùa "Rượu đế" lần trước trong nhà Nhị Thiếu, quan hệ Nhị Thiếu cùng Tử Đồng vẫn thực khẩn trương, biểu hiện cụ thể trong việc Nhị Thiếu chiếm lấy bánh bích quy gấu nhỏ, Đồng Đồng cư nhiên trơ mắt nhìn Nhị Thiếu rắc rắc ăn bánh bích quy, không chem. không giết, mặt lạnh nghiêm túc ghé vào giường nhỏ, chỉ dùng mông nhỏ đối với Nhị Thiếu.
Tuy nói không bị Tử Đồng khi dễ xem như chuyện thật đáng mừng, nhưng là Tiểu Nhị Thiếu lại không vui vẻ, bằng tính cách quái gở của bé sẽ không có bạn bè, hiện tại khen ngược, duy nhất Tử Đồng vừa thấy một cái liền quấn quít lấy bé cũng không để ý, tâm nho nhỏ bắt đầu khổ sở, mân miệng, mỗi ngày ngồi ở góc tường nhà trẻ nhìn các bạn nhỏ lui tới vui cười đùa giỡn, không nói lời nào, cũng không tham gia. Một màn thê thảm này trùng hợp lại bị mẹ Hồng tan tầm tới đón Nhị Thiếu phát hiện, nàng mang theo túi xách nhỏ của Nhị Thiếu, nhìn Tử Đồng, nhìn lại Nhị Thiếu, lắc đầu, ôm lấy Nhị Thiếu, trong lòng thầm than . Thật không nghĩ tới, bảo bối nhà ta bảo bối cư nhiên trong long còn có M, thiếu Tử Đồng S này thật đúng là không được.(SM: ở đây có lẽ tác giả muốn nói Nhị Thiếu thích bị ngược) Miệng quạ đen miệng chính sinh ra như vậy, ngày hôm sau, thiếu Tử Đồng Nhị Thiếu ghé vào giường nhỏ trong nhà trẻ ngủ trưa mà không thể ngủ được, người ta nói trong lòng buồn bực, thân thể cũng sẽ có biểu hiện, biểu hiện cụ thể của Tiểu Nhị Thiếu thân mình nóng lên, đầu phát nóng, sốt cao ba mươi tám độ. Thầy giáo Điền kêu bác sĩ bên ngoài tới khám cho Nhị Thiếu, trong long có bao nhiêu buồn bực, mấy ngày hôm trước còn vui vẻ như thế nào hai ngày không thấy liền ủ rũ thành như vậy, thầy giáo Điền cân nhắc, một tiếng khóc thê lương đánh gãy ý nghĩ của hắn, chỉ thấy mông nhỏ trắng nõn của Nhị Thiếu bị tiêm một cái thật đau. Lúc đó, làm đám bạn nhỏ vốn ngủ say xung quang bừng tỉnh, mọi người xoa ánh mắt không biết làm sao nhìn Nhị Thiếu, lại nhìn nhìn bác sĩ bên người nàng mặc áo blu dài, tất cả đều theo bản năng lui về phía sau. "Không tốt, bác sĩ tới chích người!". Da Da đạp chân nhỏ, ở trên giường kêu to, nhà trẻ trong nháy mắt loạn thành một đoàn, đa số khóc nước mắt nước mũi nhất có thể xả vài thước dài, số ít thông minh còn lại chạy trốn, không ít bạn nhỏ trực tiếp đem tay áo làm cổ áo, lão đại bị lắc cơ hồ sung huyết, tiếng khóc tiếng kêu rên cơ hồ xốc lên nóc nhà, thầy giáo Điền lớn đầu nhìn đám trẻ chung quanh, mà bác sĩ đã chích xong cho Nhị Thiếu trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi người. "Tất cả đều câm miệng cho tớ!". Rốt cục, người lãnh đạo xuất hiện , chỉ thấy bạn nhỏ Tử Đồng mặc váy ngắn nhỏ màu đỏ được sửa lại từ váy lông cũ của mẹ Tử, tóc cài một cái cài tóc nàng cho rằng thời thượng nhất, trên mặt còn mang theo dấu son môi của lần hoá trang thất bại, đứng trên giường, khàn cả giọng gào thét. "Chúng ta nhiều người như vậy, các cậu sợ cái gì, cùng lắm thì giết người diệt khẩu!". Thầy giáo Điền vừa nghe lời này, thở dài, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, ở trong lòng nguyền rủa hiệu trưởng. Nên! Cho ông nói khai thác các phương diện tinh thần duộc sống cho đứa nhỏ,nhìn hiện trường "Trong thôn có sơn đại vương" này đi, tốt lắm, đều phải giết người diệt khẩu . Không hổ là nữ đại vương, một câu Tử Đồng nói ra, các bạn nhỏ vừa rồi còn khóc làm cho loạn thành một đoàn nháy mắt im ắng, mở to hai mắt nhìn Tử Đồng, mà trong đôi mắt ướt át ánh mắt rõ ràng viết: Đại vương uy vũ! Tử Đồng đem hai tay béo chắp lại sau người, ánh mắt âm trầm nhìn bốn phía, nhìn đến Da Da đổ mồ hôi vì mặc sai áo lông , ánh mắt trợn to, dép cũng chưa mang, theo trên giường của nàng nhảy lên, không bình thường chạy đến chỗ Da Da, Da Da nguyên nhân vì đem tay áo long tròng lên đầu khổ sở không biết làm như thế nào cho thích hợp, không có tâm tư quản chuyện người khác. Thẳng đến khi các bạn nhỏ từng trận tiếng hít khí vang lên, thẳng đến khi Đồng Đồng hét lớn một tiếng. "Không phải sợ, tớ đến đây!". Da Da mới cắn răng, thần kinh toàn thân căng thẳng . Quả nhiên, Đồng Đồng không phụ sự mong đợi, trong cái nhìn chăm chú của mọi người một cước dẫm nát ngực nhỏ của Da Da, tóc dài vung lên, hai tay bắt lấy áo lông bắt đầu ra sức kéo ra bên ngoài. Bác sĩ lần đầu tiên đến hoảng sợ nhìn màn trước mắt này giống như cảnh tượng cô gái vượt qua mặt cỏ, đói bụng một năm chưa ăn cơm, thật vất vả nhìn thấy một cây cải củ béo mập, quay đầu, không biết làm sao nhìn thầy giáo Điền. Chỉ thấy Thầy giáo Điền vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói. "Thói quen thôi, thói quen thôi.". "......". Nháo một hồi, làm cho tiểu Nhị Thiếu vừa rồi sợ hãi khóc kêu đau ở trên giường im lặng, nàng yên lặng nhìn Da Da đã muốn phát ra tiếng kêu khóc của các loài thú, lại nhìn thầy giáo Điền không hề có nhân tính, vẻ mặt tập mãi thành thói quen, tay nhỏ bé nhẹ nhàng che hai mắt của mình, lắc đầu. "Da Da, kiếp sau không nên làm nam sinh!". Giết gà dọa khỉ, chính là cảnh tượng hiện tại, trải qua cảnh tượng Đồng Đồng nương tử tóm cây củ cải, không có một bạn nhỏ nào dám khóc, mọi người đều lui trên giường, hoảng sợ nhìn Tử Đồng, liền ngay cả bác sĩ vẫn mở lớn miệng chưa kịp khép lại quay đầu, cực kỳ buồn bực nhìn thầy giáo Điền. "Tôi sẽ đem cục cưng nhà tôi cục cưng đến để con bé xem xem cảnh trận hôm nay, không chừng nếu mang đến về sau đi ngủ sẽ không phải dỗ" "Vì cái gì?". Thầy giáo Điền kinh ngạc hỏi. Thầy thuốc than nhẹ, vẻ mặt hối hận. "Lần sau không ngủ được, tôi có thể nói "còn không ngủ? chị Đồng Đồng sẽ lại đây nhổ cây củ cải!"". "......". Tử Đồng lại một lần phát huy uy vũ, nhà trẻ lại khôi phục yên tĩnh, các bạn nhỏ thấy thế tất cả đều an ổn nằm ngủ trên giường nhỏ, chỉ có hai cái giường có tình huống dị thường. Một cái đó là Da Da. Da Da vuốt da đầu hồng hồng của mình, nhìn ngoài cửa sổ, khóc. "Mẹ ơi, sớm biết nghe lời người nói, lễ mừng năm mới không ăn nhiều thịt đầu heo, thật sự là báo ứng .". Mà cái giường khác còn lại là giường Nhị Thiếu. Nhị Thiếu lẳng lặng lui bên trong giường, nháy mắt to đáng thương hề hề nhìn chằm chằm Đồng Đồng. "Đồng Đồng......". Nhị Thiếu nho nhỏ vừa nói, Đồng Đồng gật gật đầu, làm bộ dáng như tiểu đại nhân lấy tay sờ sờ đầu của nàng. "Làm sao vậy, còn đau không?". Nhị Thiếu lắc đầu, phải biết rằng nàng vừa rồi bị cảnh tượng Tử Đồng đánh Da Da đã sớm dọa ra một thân lạnh lẽo, so với uống một chén lớn canh khương còn đáng sợ hơn. "Đồng Đồng, tớ đem bánh bích quy gấu nhỏ đều cho cậu được không, đừng đánh tớ......". Tử Đồng nháy mắt nhìn Nhịn Thiếu mắt ngập nước, chu cái miệng nhỏ nhắn. "Tớ chỗ nào như vậy, tớ không phải đến vì bánh bích quy, chính là muốn nhìn cậu một chút còn khó chịu không, mẹ tớ nói, phú quý còn có cái gì dâm / tiện không thể di, uy vũ cái gì chỉ có thể khuất, Nhị Thiếu, cậu không cần đem Đồng Đồng nghĩ như vậy" Nhị Thiếu híp mắt nhìn Đồng Đồng, cân nhắc qua lại mấy câu nói ý tứ kia, có chút nghi hoặc , vì cái gì mẹ Tử nói cùng mẹ nói không giống nhau? Lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, Tử Đồng cầm tay nhỏ Nhị Thiếu. "Nhị Thiếu, tớ biết cảm giác cậu hiện tại, tớ trước kia cũng từng phát sốt, cả người nóng khó chịu, đầu cũng đau, luôn muốn mát mẻ một tí đúng hay không?". Nhị Thiếu cảm động gật gật đầu, mở to hai mắt nhìn Tử Đồng, nàng rất thích Đồng Đồng hiện tại, thật sự ôn nhu! Đồng Đồng nhẹ nhàng cười, đưa lưng về phía Nhị Thiếu, một bên hai tay loay hoay bên eo nhỏ, một bên nói. "Nhị Thiếu, cậu biết không, tớ vẫn chờ một ngày nhà trẻ có bạn nhỏ phát sốt, bởi vì, tớ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhất định có thể cho cậu mát mẻ!". Nhị Thiếu nháy ánh mắt hoang mang nhìn Đồng Đồng, đã sớm chuẩn bị? Mát mẻ? Không đợi nàng nghĩ thông suốt, Đồng Đồng chậm rãi xoay người lại, Nhị Thiếu hé khuôn mặt nhỏ nhắn, hoảng sợ mở lớn miệng, chỉ thấy Tử Đồng cầm trong tay một cái súng bắn nước lớn, bởi vì đổ đầy nước nên khá nặng, Đồng Đồng chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy, khẩu súng nhắm ngay Nhị Thiếu, Đồng Đồng không lưu tình chút nào bóp cò. Một dòng nước phun ra, Nhị Thiếu hoàn toàn cảm nhận được cái kêu lạnh tận xương, nàng rụt lui bả vai, nhìn Da Da đối diện còn xoa đầu, khóc lớn một tiếng. "Mẹ, tớ muốn mẹ!".
|
Chương 8: Nam nhân xấu xa Ngày rồi ngày trôi qua, dưới sự dẫn dắt của Đồng Đồng, nhà trẻ xem chừng đã nổi tiếng, có tổ chức, có kỷ luật "hành vi phạm tội" lại thể so sánh. Nghe nói thầy giáo Điền trong thời gian ngủ trưa của các bạn nhỏ bắt được hành vi Đồng Đồng vô sỉ ra lệnh cưỡng chế Nhị Thiếu giơ gương hoá trang, nhìn cánh tay Nhị Thiếu run run bộ dáng đáng thương hề hề, một người giáo viên tốt trong nháy mắt hốt hoảng, bàn tay to của thầy giáo Điền vung lên, quyết định tước đoạt đồ trang điểm của Đồng Đồng ngay lập tức. Đồng Đồng người ta cũng chưa để ý đến hắn, mân mê môi hồng, không nói hai lời, đứng trên giường vung tay lên, theo giường nam đến giường bắc, dường như điểm số lượng, nguyên bản các bạn nhỏ còn ngủ ngon liền giật mình khóc, khóc đến nhà trẻ tan tầm, phụ huynh thấy đứa nhỏ nhà mình khóc thì tay chân cũng luống cuống, thầy giáo Điền tịch thu váy nhỏ làm Đồng Đồng khóc đến hắn thiếu chút nữa kêu cô nãi nãi mới bằng lòng buông tha. Ngồi ở phòng nhỉ giáo viên, thầy giáo Điền bất đắc dĩ than thở, cô giáo Vương, một chủ nhiệm của lớp khác, nhìn thầy giáo Điền là một thanh niên tốt bị một cô bé tra tấn suy sụp như thế, có chút không đành lòng, kéo hắn đến góc sáng sủa nói thầm. "Sao thầy lại vô dụng như vậy, ngay cả một cô bé cũng không đối phó được.". Thầy giáo Điền lắc đầu. "Cô không hiểu, Đồng Đồng không phải cô bé, mà là yêu nghiệt.". Cô giáo Vương chớp chớp mắt, cân nhắc một hồi, than nhẹ. "Nếu không như vậy đi, tôi vì người quên mình, tôi đem "Pháp Hải" tạm thời cho thầy mượn vài ngày, chờ đem yêu nghiệt thu phục rồi trở về.". Hai giáo viên khe khẽ nói nhỏ, ăn nhịp với nhau, thầy giáo Điền lập tức đem bé trai có khí khái nhất Ngụy Tự Cẩm lại đây. Nhắc tới Ngụy Tự Cẩm giỏi giang, tuổi nhỏ, mông lớn, béo vô cùng, nghe nói năm đó quá mức kích động bởi vì cô giáo Vương khích lệ, cười chạy lên, đặt mông ngồi trên đùi cô giáo Vương, thiếu chút nữa đem ruột cô giáo Vương phun ra, từ đó, trở thành tiểu bá vương vô địch trong nhà trẻ, lời răn là: Ai đánh tớ, tớ ngồi lên người đó! Quả nhiên, uy danh không phải thổi phồng , lúc thầy giáo Điền kéo tay Ngụy Tự Cẩm thủ đến lớp, các bạn nhỏ nguyên bản còn vây quanh Đồng Đồng líu ríu nháo không ngừng trong nháy mắt im ắng, mở to hai mắt hoảng sợ nhìn Ngụy Tự Cẩm trong truyền thuyết, Ngụy Tự Cẩm còn có khí chất lão đại, nói ra khiến tè ra quần, hút hấp nước mũi, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm Tử Đồng. Thầy giáo Điền xem xet, đương nhiên cũng không quên giới thiệu một chút. "Nga, là như vầy, bởi vì muốn lớp học có sự trao đổi, thầy cùng cô giáo Vương thương lượng một chút, quyết định đem bạn học lớp chồi đến lớp chúng ta nghỉ ngơi hai ngày, mọi người vỗ tay hoan nghênh!". Chung quanh lặng ngắt như tờ. Thầy giáo Điền xấu hổ nghẹn đỏ mặt, ho khan hai tiếng. "Cứ như vậy đi, các con cứ tiếp tục tự do hoạt động.". Tặc lưỡi chạy đi, thầy giáo Điền lui ở phía sau cửa, cô giáo Vương cũng núp tại nơi đó cùng nhau nắm khung cửa, lặng lẽ đánh giá tình hình chiến tranh. Bạn nhỏ lớp lá hiển nhiên đối với bạn học Ngụy Tự Cẩm siêu trọng không có cảm tình gì, tất cả đều hít nước mũi vụng trộm nhìn hắn, một lát sau, cùng nhau xoay qua nhìn Tử Đồng. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tử Đồng kéo váy mình, đem một nửa bánh bích quy gấu nhỏ đang ăn cho Nhị Thiếu một bên, rất có khí chất đứng lên. Chậm rãi đi đến bên người Ngụy Tự Cẩm, Tử Đồng nâng tay chỉ vào nàng. "Cậu chính là băng vệ sinh?" (Ngụy Tự Cẩm và băng vệ sinh trong tiếng Trung phiên âm giống nhau) "......". Phía sau cửa thầy giáo Điền thở dài, đưa tay vỗ vào mắt. Cao thủ so chiêu, một chiêu bất phân cao thấp.. Cô giáo Vương có chút không phục, trò hay bây giờ mới mở màn, ai sợ ai. "Cậu chính là Tử Đồng?". Ngụy Tự Cẩm nói xong nhìn chằm chằm Tử Đồng, một cô bé thật khá, tóc thật dài, mắt to, miệng anh đào nhỏ nhắn, trên người còn có hương vị bánh bích quy mình yêu nhất! Tử Đồng không quan tâm hắn, chuyển mục đích bản thân tới phía sau Ngụy Tự Cẩm, một phen nắm lấy mông nhỏ mọng của, cảm thán. "Nha nha nha, cậu ăn như thế nào a, rất mượt mà , mẹ tớ nói mông như vầy là gợi cảm nhất!". "Ba" một tiếng, cô giáo Vương cũng lấy tay che mắt, không đành lòng nhìn tiếp. Ngụy Tự Cẩm vẻ mặt đỏ bừng bị Đồng Đồng xem như áo ngủ bằng gấm mà sờ sờ, vặn vẹo thân mình, khó chịu không thôi. "Nghe nói mông của cậu rất lợi hại -". Đồng Đồng một bên sờ sờ một bên cười nói, Ngụy Tự Cẩm xấu hổ nhìn nàng, vốn định quay người lại đặt mông ngồi lên nàng, mà khi nhìn đến Tử Đồng mặt nhỏ hồng hồng cùng mắt to mê người, tâm lập tức mềm xuống. Đồng Đồng vẻ mặt tươi cười nhìn Ngụy Tự Cẩm, buông tay ra, vuốt cuốt tóc mình. "Cậu không phải là thích tớ a?". "Nga -". Một đám bạn nhỏ trưởng thành sớm lập tức ồn ào đứng lên vây quanh Tử Đồng cùng Ngụy Tự Cẩm, Ngụy Tự Cẩm mặt đỏ hồng nhìn Tử Đồng, bần thần, không nói lời nào, thẹn thùng là miễn bàn. Tiểu Nhị Thiếu vẫn ngồi ở một bên không lên tiếng nghe xong cúi đầu, trong lòng có chút khổ sở, Đồng Đồng cũng quá hoa tâm, ngày hôm qua còn ôm còn nói nhất định chỉ thích bánh bích quy gấu nhỏ mình đem đến không hề thay đổi, hôm nay liền yêu thương một cái mông lớn. Đồng Đồng như trước khí chất hiên ngang nhìn Ngụy Tự Cẩm, mân cái miệng nhỏ nhắn cân nhắc một phen, hướng Da Da bên cạnh phất phất tay, Da Da lập tức chạy tới, Đồng Đồng cúi đầu lặng lẽ nói mấy câu với hắn, Da Da gật đầu, hướng các bạn nam bên cạnh phất phất tay, một đám cười hì hì chạy ra ngoài. Không tốn nhiều thời gian, mỗi bạn nam trong lòng đều bế một quả dưa hấu không lớn chạy trở về, nhẹ nhàng đặt xuống. Đồng Đồng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn Ngụy Tự Cẩm. "Thầy giáo không cho chúng tớ ăn nhiều dưa hấu, nên giờ cơm giữa trưa mới đem cho chúng tớ, cậu đến vừa đúng lúc, cho chúng tớ nhìn xem mông này có phải thật sự lợi hại như vậy hay không?". "......". Trong góc cửa, cô giáo Vương cùng thầy giáo Điền mắt to nhìn mắt nhỏ, lắc đầu, không phải đâu. Quả nhiên, không ngoài dự liệu, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bạn nhỏ Ngụy Tự Cẩm thành thạo dùng động tác cơ thể với dưa hấu, nâng mông lên rồi hạ xuống, một đám dưa hấu nháy mắt được tách ra, lộ ra phần thịt dưa hấu đỏ tươi, các bạn nhỏ cười nở hoa, đều chạy tiến lên ôm lấy một miếng mà cắn, trong lúc nhất thời, không khí sôi trào, náo nhiệt miễn bàn. Cô giáo Vương ở xa xa, xem mà nản lòng thoái chí, lắc đầu nhìn thầy giáo Điền. "Thầy Điền, chính thầy nhìn bọn nhỏ đi, cô bé này không phải con nít, không phải yêu nghiệt, mà là đại tiên.". "......". Cầm trong tay một miếng dưa hấu, Tử Đồng cười hì hì sáp lại Tiểu Nhị Thiếu vẫn cúi đầu, đi qua, đem dưa hấu đưa cho nàng, thuận tiện đem bánh bích quy vẫn đặt bên người Nhị Thiếu cầm đi. "Thiếu, ăn dưa hấu, rất ngọt" Vẫn như thế , Tiểu Nhị Thiếu vẫn cúi đầu, biểu cảm lạnh nhạt, không để ý tới nàng. "Làm sao vậy?". Đồng Đồng kinh ngạc nhìn Nhị Thiếu, tính cách Nhị Thiếu như quả hồng mềm, từ lúc đến nhà trẻ tới bây giờ chưa có gặp qua nàng tức giận. Đợi nửa ngày, ngay lúc Tử Đồng không kiên nhẫn muốn đi véo miệng Nhị Thiếu, Tiểu Nhị Thiếu rốt cuộc ngẩng đầu, lau nước mắt, oán hận nhìn Tử Đồng. "Đồng Đồng, cậu không phải nói cậu thích tớ, chỉ thích một mình tớ được không? Một quả dưa hấu liền đem cậu thu mua, cậu chính là một tên ăn tạp, không, cậu chính là đại diện cho nam nhân xấu xa, gặp một người yêu một người!". Đoạt lấy bánh bích quy gấu nhỏ trong tay Tử Đồng ôm vào trong ngực, Nhị Thiếu lau nước mũi, như tiểu oán phụ xông ra ngoài, tốc độ kia, như thanh niên trần đầy sức sống ôm súng máy chiến đấu trên chiến trường. Tử Đồng nhìn lăng lăng nhìn người bên cạnh mặt dính đầy dưa hấu, đồng dạng cũng nhìn lăng lăng nàng, tựa mây tựa gió phun ra mấy chữ. "Da Da, nàng nói cái gì?". Nuốt xuống miếng dưa hấu cuối cùng, Da Da chỉ vào mũi Tử Đồng, gật đầu. "Đúng vậy, Đồng Đồng, không phải nằm mơ, cậu ấy nói cậu là đại diện cho nam nhân xấu xa"
|
Chương 9: Kết thúc mẫu giáo
Một quyền vung lên, Da Da lệch nửa cái mũi, trong tay cầm dưa hấu, ngơ ngác nhìn Tử Đồng tức giận, không dám khóc, thậm chí âm thanh cũng không dám vang một tiếng. Nói ra vấn đề, Tử Đồng lạnh lung liếc mắt nhìn một cái, xoay người rời đi. Cúi đầu nhìn dưa hấu trong tay, sờ sờ cái mũi của mình, Da Da nhất nhếch miệng. "Nhị Thiếu a, tớ lại hy sinh một lần nữa cho cậu, lấy thân báo đáp, chỉ có lấy thân báo đáp mới xứng với mũi của tớ.". ...... Tử Đồng ngửa đầu, nhìn xung quanh, tìm bóng dáng Tiểu Nhị Thiếu, xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, rốt cục ở góc nhà trẻ phát hiện nàng, Tử Đồng chân nhỏ bước nhanh chạy qua, cúi thấp thân mình, nhìn đến mặt Nhị Thiếu âm trầm không nói lời nào, trong lòng có chút khổ sở lại không tự giác có chút sợ hãi. Tử Đồng thật cẩn thận ngồi xổm xuống, trông mong nhìn Nhị Thiếu. "Cậu đi đi, để cho tớ một mình" Tiểu Nhị Thiếu lạnh lùng mở miệng , đứng lên, muốn học hình tượng người lớn lạnh lùng đưa tay vào túi quần, lại quên mình mặc váy, suýt chút nữa đưa tay đút vào quần lót, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt hồng rực. Đồng Đồng nguyên bản còn có chút sợ hãi khuôn mặt âm trầm của Nhị Thiếu, vừa thấy động tác này của nàng, cười lớn tiếng, lắc lư đứng lên, ôm lấy Tiểu Nhị Thiếu, dùng sức lay động. "Thiếu, Thiếu, thật là đáng yêu!". Thân mình bị Đồng Đồng lắc dường như thông suốt, Nhị Thiếu đầu có chút choáng, bất đắc dĩ nhìn Tử Đồng, nguyên bản trong lòng còn ủy khuất lại bị lắc ngoài ý bây giờ không còn, nâng khuôn mặt tươi cười, cười hì hì ôm lấy Tử Đồng, nhắm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia dùng sức hôn một cái. "Tớ chỉ biết Đồng Đồng tốt nhất , sẽ không vứt bỏ tớ!mu a~". "Mu a~". Sau khi kết thúc hô hô thuần khiết, ngay giữa trưa, Đồng Đồng bởi vì Ngụy Tự Cẩm vụng trộm từ nhà mang đến một cái đùi gà luộc, thề son sắt hứa hẹn phải gả cho hắn, Nhị Thiếu bưng mặt, tiếp khóc không ngừng nước mắt nước mũi toàn bộ ăn sạch. ****************************************************************************** Thời gian vội vàng trôi qua, bất luận đẹp cỡ nào, năm tháng cũng bị ông trời đùa giỡn nhanh cỡ nào, các bạn nhỏ ở nhà trẻ đã ba năm rốt cuộc mang túi xách nhỏ trên lưng vẫy tay tạm biệt cùng thầy giáo Điền. Thầy giáo Điền trong tay cầm một cái khăn tay trắng, khóc như gả con gái đi nhìn một đám bạn nhỏ. Hôm nay Đồng Đồng ngoan đột xuất, được mẹ Tử thất cho bím tóc đáng yêu nhất, mặc váy công chúa hồng nhạt, ngồi trên băng ghế nhỏ của nhà trẻ, năn nỉ ôm mẹ Tử mua bánh bích quy gấu nhỏ chờ Nhị Thiếu. Nhị Thiếu cũng được mẹ Hồng chuẩn bị tỉ mỉ, váy nhỏ xanh da trời, chân nhỏ mang tất trắng, dịu dàng như công chúa nhỏ, đem nước mũi lau sạch sẽ ôm một bao bánh bích quy gấu nhỏ mẹ Hồng làm cho đi nhà trẻ, dọc theo đường đi thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn mẹ Hồng. "Mẹ ơi, về sau cũng không thể gặp lại bạn bè sao?". Nhìn sự cố chấp trong mắt con gái, mẹ Hồng trong lòng rất là an ủi, tuy nói trước kia nhìn con gái bị Tử Đồng đoạt bánh bích quy gấu nhỏ véo sưng miệng trong lòng thật đau, nhưng hiện tại xem ra, người ta nói đánh là thương, mắng là yêu, cách mạng bồi dưỡng cảm tình. Không phải, ngày cuối cùng đi nhà trẻ, không có yêu cầu gì khác, nhất định phải mua bách bích quy gấu nhỏ vị chocolate Tử Đồng thích ăn nhất, một bao đầy ôm vào trong ngực, nhiều miễn bàn. "Thiếu ngoan nga, con thực sự thích Đồng Đồng sao?". Tiểu Nhị Thiếu dùng lực gật gật đầu, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Đồng Đồng, trong lòng liền vui vẻ. "Con bé không phải khi dễ con sao? Sao con còn thích con bé?". Mẹ Hồng cố ý hỏi Tiểu Nhị Thiếu, Tiểu Nhị Thiếu nhìn mẹ mình nghiêm túc lắc đầu. "Mẹ, Đồng Đồng đối với con tốt lắm , ở nhà trẻ chỉ có một người là nàng có thể đánh con, người khác nếu đánh con, nàng liền bóp chết người kia.". "......". Mẹ Hồng trầm mặc, trong lòng cân nhắc, Tử Đồng như thế nào không đem chính mình bóp chết? Nhìn nàng dám khi dễ con gái bảo bối của mình, xem ra mình phải nghiên cứu một chút cảm giác chịu ngược đãi a, nhìn xem con gái mình rốt cuộc là trúng tà gì. "Con nếu thích Đồng Đồng, mẹ cùng mẹ Đồng Đồng thương lượng đem các con tới một trường tiểu học được không?". "Thật tốt quá! Mẹ vậy người đừng quên đi mua bánh bích quy gấu nhỏ bịch lớn, nếu không Đồng Đồng không thương con !". "......". Lảo đảo, hai mẹ con đi tới nhà trẻ, phất tay, mẹ Hồng đem Nhị Thiếu giao cho thầy giáo Điền, vội vàng xoay người về nhà đi nghiên cứu tâm lý học chịu ngược. Vừa nhìn thấy Nhị Thiếu tiến vào, Đồng Đồng đợi nửa ngày lập tức từ trên băng ghê nhỏ bắn người đứng lên, xông lên đi ôm lấy nàng, xem Da Da bên cạnh thật hâm mộ. Cùng là người, sao chênh lệch lại lớn như vậy? Nhị Thiếu mới cùng Đồng Đồng học chung một năm thơm môi như vậy, mình cùng Đồng Đồng học hết ba năm, kết quả tất cả đều là ăn quyền vào đầu, khổ sở, thật khổ sở...... Cười hì hì, tay cầm tay tiêu sái đến trước băng ghế nhỏ ngồi xuống, Đồng Đồng ăn bánh bích quy Nhị Thiếu mang đến. "Thiếu, đi học tiểu học, nghe nói bạn nhỏ nơi đó đều ngang ngược, cậu sợ hãi sao?". Nhị Thiếu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, dùng sức lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ, ngang ngược có thể ngang ngược hơn Đồng Đồng? Mình cùng Đồng Đồng học chung một năm, da mặt đều bị nàng làm cho dày thêm mấy li, còn có thể sợ bạn nhỏ khác? Đồng Đồng ăn một ngụm bánh bích quy, nghiêm trang lắc đầu. "Nhị Thiếu, nhưng là tớ thực sợ hãi a.". "Sợ cái gì?". Tiểu Nhị Thiếu ngẩng đầu thành thật nhìn Tử Đồng, Đồng Đồng mồm ăn bánh bích quy nói. "Mẹ tớ nói tớ sinh quá mức xinh đẹp, tớ sợ vừa đi học tiểu học bị giành giựt, các bạn nam thấy tớ xinh đẹp nên đánh nhau da tróc thịt bong .". "......". Ngay lúc Tiểu Nhị Thiếu ngập ngừng không biết nói tiếp như thế nào, thầy giáo Điền lão sư ôm một đống lớn giấy khen từ lớp mẫu giáo bé đến lớp lá đi ra, ai ngờ bởi vì quá mức nhập tâm, không thấy rõ băng ghế nhỏ phía trước, lập tức té lăn trên đất, giấy khen trong nháy mắt bay đầy trời. Các bạn nhỏ đang ngồi chờ đợi các thầy cô bị một cú sốc, như ong vỡ tổ chạy lên, muốn an ủi thầy giáo Điền, ai ngờ Đồng Đồng người ta đem bánh bích quy cất đi, kéo váy chạy lên, tay béo vung tay lên, lớn tiếng ồn ào. "Tất cả đừng nhúc nhích!". Lúc này, không có một bạn nhỏ nào dám động , tất cả đều khẩn trương nhìn Tử Đồng, Đồng Đồng nhìn thầy giáo Điền té không nhẹ quỳ rạp trên mặt đất, chỉ vào hắn, lớn tiếng ồn ào. "Thầy đứng lên, người lớn như vậy, tự mình ngã trên mặt đất tự mình đứng lên!". Thầy giáo Điền xoa xoa mông, hai mắt đẫm lệ nhìn Tiểu Tử Đồng, rất là vui mừng, đây không phải là một tiểu ngự tỷ sao, có tiềm lực, có tiềm lực, không đợi hắn vui vẻ xong, Đồng Đồng ánh mắt biến đổi, chỉ tiếc rèn sắt không rèn thành thép nhìn thầy giáo Điền. "Thầy ơi, người nói người như vậy làm sao con yên tâm, về sau còn làm cho bạn nhỏ đem người khi dễ!". "......". Thầy giáo Điền yên lặng đứng lên, lại yên lặng liếc mắt nhìn Đồng Đồng một cái, thở dài. "Đồng Đồng, con yên tâm đi, ở chung với con ba năm, năng lực thừa nhận trong lòng thầy đã không ai địch nổi" Tiểu Đồng Đồng nhìn thầy giáo Điền thở dài, lắc đầu, cúi đầu, từ trong túi nhỏ của mình lục lôi một chút, rốt cục tìm được tờ giấy nhỏ đã bị đè ép không còn hình dạng, trịnh trọng giao tận tay thầy giáo Điền. "Thầy ơi, đây là địa chỉ của con, về sau có vấn đề gì, có thể đi tìm Đồng Đồng.". "......" Bởi vì có màn dạo đầu cẩu vồ của thầy giáo Điền, chủ không khí không có áp lực trầm thấp như vừa rồi, thầy giáo Điền giơ giấy khen, than thở khóc lóc cùng các bạn nhỏ. Tử Đồng ngồi ở băng ghế thứ nhất xem lắc đầu, Tiểu Nhị Thiếu tò mò nhìn nàng. "Đồng Đồng, làm sao vậy?". "Tớ ghét nhất bị nước mắt bao quanh, đặc biệt là bạn nam" Nhị Thiếu nghe xong Đồng Đồng nói xong, lại ngẩng đầu nhìn thầy giáo Điền cầm giấy vệ sinh lau nước mũi lại lau nước mắt, âm thầm hạ quyết tâm, về sau không bao giờ khóc trước mặt Đồng Đồng nữa! Hội nghị huyết lệ của thầy giáo Điền chấm dứt, các bạn nhỏ đều tự phát biểu, nói chút lời nói ấm áp, Tiểu Nhị Thiếu lại cầm đàn nhị hồ ba Hồng mới mua lên sân khấu kéo một khúc "Tiểu yến tử", kéo xong thẹn thùng chạy xuống. Cuối cùng dưới tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, chưởng quản mẫu giáo bé ba năm Đồng Đồng lên sân khấu, cầm lấy microphone, ho khan hai tiếng, nhìn thầy giáo Điền. "Thầy ơi, cám ơn người ba năm đến đối chúng con dịu dàng như vậy, về sau chúng con sẽ đi học tiểu học, mẹ con nói không thể ở cùng một chỗ, nhưng là người lại không dạy tiểu học, rốt cuộc nhìn không tới người, Đồng Đồng xem hôm nay là tổng kết, có món quà tặng cho người .". Thầy giáo Điền lau nước mắt, dùng sức gật đầu. Đồng Đồng thanh thanh cổ họng, music vang lên, nàng phe phẩy đầu, thâm tình xướng lên. "Nam nhân khóc đi khóc đi khóc đi. Không phải tội. Cường thịnh trở lại nhân cũng có quyền lợi đi mỏi mệt. Mỉm cười sau lưng nếu chỉ còn tan nát cõi lòng. Làm người làm gì hợp lại như vậy chật vật. Nam nhân khóc đi khóc đi khóc đi -". ......
|