Thanh Mai Trúc Mã
|
|
Chương 15: Ghen
Các bạn nhỏ bận rộn suốt một học kỳ, dưới sự ân cần mong chờ của cha mẹ, một đám tay cầm cặp sách từ trường thi đi ra, đi tuốt đàng trước là Nhị Thiếu cùng Tử Đồng, hai người nắm tay, trên mặt đều mỉm cười. Mẹ Tử và mẹ Hồng chờ bên ngoài vừa thấy đều thở dài một hơi, nhìn hai đứa nó như vậy, chắc là không có vấn đề gì. Quả nhiên, hai mẹ vừa hỏi, hai người đều trăm miệng một lời trả lời "Rất đơn giản" Mẹ Tử cao hứng cơ hồ phát cuồng, có thể không cao hứng sao? Nguyên bản là một đứa mà ngay cả đề thi vào cấp hai bình thường đều làm không được, trải qua mấy tháng cố gắng, xem bộ dạng tự tin, không chừng thi vào trường cấp hai trọng điểm cũng không có vấn đề gì. Kết quả là, mẹ Tử làm một cái xoay người ba trăm sáu mươi độ, nhìn Tiểu Nhị Thiếu bày tỏ lời cảm tạ. Mẹ Hồng ở một bên cười ha ha nhìn không đáp lời, Nhị Thiếu như người lớn phất phất cánh tay, cười nhìn mẹ Tử. "Không có việc gì đâu dì" Mẹ Tử cảm động thiếu chút nữa chảy nước mắt, một đứa nhỏ lớn như vậy biết nói lời khách sáo này, tương lai về sau khẳng định không đếm được. Lại không biết trong lòng Tiểu Nhị Thiếu vốn không nghĩ như vậy, tốt lắm, mẹ Tử mụ kích động, lôi kéo Nhị Thiếu cùng mẹ Hồng, không chịu thả hai người về nhà, muốn kêu ba Hồng đến, hai gia đình thành một đi ra ngoài tụ họp, chúc mừng một phen. Mẹ Hồng đương nhiên vui vẻ, từ nhà trẻ đến tiểu học năm thứ sáu Nhị Thiếu cùng Tử Đồng đều là bạn tốt, thật là có duyên phận a, hiện tại xem ra duyên phận của hai đứa không chừng còn có thể kéo dài đến cấp 2, về sau chính là bạn tốt cả đời, trong nhà tự nhiên cũng thuận theo. Mẹ Hồng vung tay lên đáp ứng, cầm lấy di động gọi cho ba Hồng một cú điện thoại, nói tình huống cụ thể, ba Hồng cười ha ha đáp ứng. Không đợi đàn ông trong nhà, hai mẹ mang theo hai đứa nhóc tới trước quán ăn cách đó không xa, bởi vì Nhị Thiếu từ nhỏ không thích vị nhạt, và dưới sự cực lực giựt dây của Đồng Đồng, một bàn đồ ăn ngọt nàng yêu nhất được gọi lên. Mẹ Hồng đối với việc này có chút cảm khái, cười nhìn mẹ Tử. "Ai, cô không biết, khẩu vị Nhị Thiếu nhà tôi, quả thực giống Đồng Đồng như đúc, lúc học tiểu học bắt đầu thích ăn ngọt, làm cơm trưa cho con bé đem theo phải có thịt cuộn" Mẹ Tử nghe xong sửng sốt một chút, lập tức quay đầu hoài nghi nhìn Tử Đồng đang ăn khoai lang sợi vui quên mọi thứ xung quanh. Này - này, thịt cuộn của Nhị Thiếu không phải rơi vào miệng con gái mình chứ? Mấy người vừa ăn vừa nói cười, không lâu sau ba Hồng cùng ba Tử mệt mỏi chạy lại đây, khác nhau là ba Tử còn đem cháu trai nhỏ của mình dẫn theo, hắn cười nhìn mọi người. "Chào mọi người, đây là Tử Niên, cháu ngoại của tôi, hôm qua vừa tới, vừa nghe nói ăn cơm, nên tôi dắt theo lại đây, thật ngại" "Ngại cái gì, mau vào đây" Mẹ Hồng cười kéo tay Tử Niên qua, cúi đầu nhìn hắn. "Ai ôi, đứa nhỏ này bộ dạng thực tuấn tú, về sau khẳng định là đứa nhỏ đẹp trai" Tử Niên nghe được người khác khích lệ mình rất là vui vẻ, ngẩng đầu hướng mẹ Hồng cười, mẹ Hồng càng vui vẻ, vẫn muốn cùng bé trai Tử Niên đùa giỡn vui vẻ lôi kéo không rời tay. Người hai nhà ngồi cùng nhau vô cùng náo nhiệt, vừa nói vừa cười rất vui vẻ, nhưng thật ra Tử Niên cùng Tử Đồng giống nhau, nhìn một bàn ăn sẽ không ngẩng đầu, chỉ cắm cúi ăn trong bát của mình, thình lình, một âm thanh dịu dàng lại cực kỳ sạch sẽ nhẹ nhàng vang lên. "Đồng Đồng, uống nước" "Uhm, Thiếu, cậu ăn đi" Tử Niên lúc này mới phát hiện bên người chị mình có một cô gái, vừa ngẩng đầu nhìn, đôi mắt nhỏ liền không chớp. Thật đẹp! Nhị Thiếu hôm nay mặc váy màu hồng nhạt, tóc mềm mại tóc được mẹ Hồng lưu loát cột lên, mang theo kẹp tóc nhỏ, đáng yêu nói không nên lời. Huống chi Tử Đồng ngồi bên người nàng há miệng rộng ăn này nọ, càng tăng thêm sự thanh tú rụt rè của nàng, Tử Niên trong lúc nhất thời không dời ánh mắt, thế nên khi mẹ Tử kêu hắn vài lần cũng không phản ứng. Nhóm người lớn có chút kỳ quái, nhìn theo ánh mắt hắn, cười vang. Tử Niên ngượng ngùng, xoa đầu nhỏ đỏ mặt nhìn Nhị Thiếu. Mẹ Hồng gọi cái này là cái kiêu ngạo, nhìn xem, đứa nhỏ mình coi trọng lại coi trọng con gái nhà mình, trên mặt sáng lên! "Niên Niên, con thích Nhị Thiếu?" Mẹ Hồng cười hỏi, Tử Niên đỏ mặt thẹn thùng gật gật đầu, nguyên bản Nhị Thiếu đang gắp cá cho Tử Đồng thấy vậy, trên mặt lạnh lùng, buông đũa xuống, mặt không chút thay đổi nhìn Tử Niên. "Ách, không phải" Tử Niên bị khí thế của Nhị Thiếu trấn áp, mở miệng phản đối, mẹ Hồng cười sờ sờ đầu hắn. "Đừng sợ, mẹ Hồng làm chủ cho con, nếu thích Nhị Thiếu nhà ta, về sau liền làm vợ cho con, mẹ Hồng thích con" Mọi người lại cười, Tử Niên quẫn bách, Nhị Thiếu vẫn một câu chưa nói, cúi đầu tiếp tục gắp cá cho Tử Đồng. Nhưng thật ra Tử Đồng không vui,"Ba" một tiếng đem đũa ném lên trên bàn, dọa ba Hồng bên người run run. "Bánh mật tảo tím, mi nói cái gì? Mi xem trọng ai? Coi trọng ai ?!!! Nói, mi nói cho ta! Lớn tiếng nói!" Tử Đồng thình lình điên cuồng gào thét làm cho mọi người đều giật mình, đồng loạt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng. Tử Niên cắn cắn môi, nhìn nhìn Nhị Thiếu đáng yêu, biểu hiện một chút khí phách nam tửi, cương thân thể nhỏ nhắn nhìn Tử Đồng. "Em thích Nhị Thiếu, thích nàng, đáng mừng không!" "Mị là sắc lang, mi mới nhìn thấy nàng liền thích, đồ nam nhân xấu xa!". Đồng Đồng vừa mở miệng, hai vị nam sĩ đã kết hôn ở đây bị thương nặng, mẹ Tử cùng mẹ Hồng cười run rẩy hết cả người, ngay cả Nhị Thiếu bên người cũng có chút buồn cười, mà Đồng Đồng thật sự tức giận, mặt đều đỏ, ngực từng đợt phập phồng, thân mình run run từng trận. Tử Niên bị chị họ nói tính tình cũng nổi lên, gân cổ kêu. "Em thích tóc Nhị Thiếu, so với của chị đẹp mắt hơn!" Tử Đồng quay đầu nhìn thoáng qua Nhị Thiếu, thật tốt vừa lúc nàng híp mắt ở đàng kia cười, lại tức giận. Vì thế, chiêu thức lúc ở nhà trẻ đã gần vô dụng tái xuất giang hồ, nàng dùng sức nhéo hai má mềm mại của Nhị Thiếu, dùng sức lắc lư, Nhị Thiếu đau đến mức nước mắt đều nhanh chảy ra , một bên bốn vị phụ huynh đang kinh ngạc. Trước kia Tử Đồng hung ác là nghe giáo viên nói, nay chứng kiến trực tiếp, vài vị thật là có chút chịu không nổi, đặc biệt là mẹ Hồng, nhìn khuôn mặt con gái bị nhéo thành hồng, thật đau lòng. Mẹ Tử cũng không nở nụ cười, mặt âm trầm nhìn Tử Đồng. "Đồng Đồng, con làm gì thế, buông tay!". Tử Đồng ủy khuất quay đầu nhìn mẹ Tử. "Tử Niên thích nàng!". Tử Niên ở một bên chen vào nói. "Đương nhiên, em còn muốn cưới nàng!" Nguyên bản không khí đang căng thẳng lại vì này câu nói này giải tỏa, mọi người cười, hoàn toàn xem nhẹ nhạc đệm vừa rồi, mắt Đồng Đồng ướt át mở to nhìn mẹ Hồng xoa đầu Tử Niên, nói không nên lời. Trong long thật khó chịu, so với lần "Đã trưởng thành" trước, nghĩ đến bệnh nan y của mình còn khổ sở, nàng quay đầu nhìn tóc Nhị Thiếu được Tử Niên gọi là xinh đẹp, càng khó chịu hơn, vung đũa, hai tay vung lên, gào khóc, tư thế nước mũi nước mắt bay đầy trời hoàn toàn trấn áp phụ huynh hai nhà. Mọi người rối loạn lấy khan tay dỗ dành an ủi, tất cả đều bị Tử Đồng dùng chân đá đi, một bữa cơm tan rã trong không vui, thời điểm trước khi đi, ba Tử ôm Tử Đồng ngượng ngùng nhìn ba Hồng mẹ Hồng. "Con bé có lẽ do áp lực cuộc thi quá lớn, tinh thần có điểm mất cân đối" Mẹ Hồng cười cười, lôi kéo Tiểu Nhị Thiếu, Nhị Thiếu mở to hai mắt nhìn Tử Đồng còn khóc trong lòng ba Hồng, quay đầu nhìn về phía mẹ mình. "Mẹ, con muốn đi với Đồng Đồng, có thể không?". "Ân, đương nhiên" Mẹ Hồng biết quan hệ hai đứa tốt, gật đầu đáp ứng. Tiểu Nhị Thiếu lĩnh thánh chỉ, cười chạy đến bên cạnh ba Tử muốn nhìn Tử Đồng, ai ngờ người ta quay khuôn mặt nhỏ nhắn đi, không cho nàng xem. Mẹ Tử thở dài, tay trái lôi Tử Niên, tay phải kéo Nhị Thiếu cùng ba Tử ôm Tử Đồng cùng nhau đi về nhà, trên đường còn không ngừng than thở. "Con bé làm sao vậy, tới bây giờ chưa thấy nó tùy hứng như vậy" Ba Tử nhìn Tử Đồng trong lòng khóc đỏ ánh mắt, gật đầu. "Haiz, hai đứa bé quan hệ tốt, sợ người khác tới cướp đi" Mẹ Tử gật gật đầu, không nói thêm nữa. Tử Đồng dựa vào trong lòng ba ba, tiếp tục nức nở, nhìn cũng không nhìn Nhị Thiếu một cái, nàng chỉ biết, chỉ biết Nhị Thiếu không phải người tốt, nhà trẻ thì cùng Da Da yêu đương vụng trộm, hiện tại lại ở trước mặt của nàng mặt cùng bánh mật tảo tím muốn làm quen, nàng không có cách nào khác! Đến nhà, Tử Niên cũng biết mình đắc tội chị họ, không dám chọc người, nhìn Tiểu Nhị Thiếu liếc mắt một cái, chạy đến phòng cách vách phòng Tử Đồng nghịch máy tính. Mà Tử Đồng lại ở trên giường tiếp tục khóc, Nhị Thiếu bất đắc dĩ ngồi ở một bên nhìn nàng. "Đồng Đồng, cậu khóc cái gì? Tớ lại không thích Tử Niên" "Thật vậy chăng?". Nghe xong lời này, Đồng Đồng rốt cục có phản ứng , quay đầu khàn khàn cổ họng hỏi. Nhị Thiếu gật gật đầu, Tử Đồng dừng khóc, xoa mắt nhìn chằm chằm nàng. "Nhị Thiếu, cậu không thể cùng người khác đi, cậu là của Đồng Đồng .". "Ân" Nhị Thiếu không cảm thấy Đồng Đồng nói có cái gì không đúng, gật gật đầu nhỏ, đến khi Nhị Thiếu đáp ứng Tử Đồng lúc này mới vui vẻ, vung tay nhỏ ngồi dậy, ôm ót Tiểu Nhị Thiếu mà hôn "mu oa~". Nhị Thiếu cười ha ha nhìn nàng, Tử Đồng cầm tay Nhị Thiếu, nhìn kỹ nàng, dần dần, tầm mắt Đồng Đồng dừng tại mái tóc dài mềm mại của Nhị Thiếu, nàng cân nhắc một phen, nhìn Nhị Thiếu. "Nhị Thiếu, hai ta chơi trò chơi đi.". Nhị Thiếu sửng sốt một chút, không nghĩ tới nàng chuyển biến nhanh như vậy, thuận miệng nói. "Tốt, chơi cái gì?". Tử Đồng gật đầu. "Ân, chơi trò hiệu cắt tóc, cậu đi đem cây kéo lại đây, tớ làm thợ cắt tóc, cậu làm khách hàng" "Hả?". Nhị Thiếu xoay người, kinh ngạc nhìn Tử Đồng, theo bản năng bưng kín đầu mình.
|
Chương 16: Nhị Thiếu giận
Nhị Thiếu lui về phía sau vài bước, hoảng sợ nhìn Đồng Đồng. "Đồng Đồng, cậu - tóc của tớ, không được". Đồng Đồng nhấc chăn đệm từ trên giường nhảy dựng lên, ngay cả dép cũng chưa mang, nhanh chóng giữ chặt tay Nhị Thiếu, lắc đầu. "Thiếu, cậu bình thường không xem phim sao, không được chính là được, bình thường đều là thời điểm nữ nhân vật chính cùng nam nhân vật chính trên giường mới nói" ...... "Chính là không được!". Tiểu Nhị Thiếu mặt đỏ lên nhìn Tử Đồng, từ trong ánh mắt Đồng Đồng nàng nhìn ra được, nàng thật có thể làm như vậy. "Không được? Không được cũng phải được, cậu lại đây cho tớ!". Tử Đồng tức giận đỏ mặt, hừ, nàng cũng không tin, hôm nay nhất định phải đem Nhị Thiếu tóc cắt đi! "Cậu buông tay a!". Nhị Thiếu ồn ào, nàng vẫn là không cho Tử Đồng động tay,nếu hiện tại nàng chạy đi, tình hữu nghị nhiều năm của hai người liền xong đời . "Tớ lặp lại lần nữa, không được nhúc nhích!". "Không được, Đồng Đồng, đau - buông -". "Cậu nghe lời sẽ không đau , ngoan, tớ sẽ nhẹ nhàng! Nhị Thiếu ngoan" "Buông ra a -". Tử Niên ở phòng cách vách chơi trò chơi nghe hai người hô to gọi nhỏ mà ngây ngẩn cả người, một lát sau đỏ mặt, ném đồ chơi trong tay xuống, dường như nổi điên chạy đến cửa phòng Đồng Đồng, rống to. "Mở cửa, nếu không em vào đó!". Đáp lại là sự lặng ngắt như tờ, Tử Niên nổi giận, chị họ sẽ làm gì Nhị Thiếu đáng yêu của hắn đây? Nghĩ như vậy, một luồng máu nóng và khí thế nam tử bay thẳng lên đầu, Tử Niên nghiêng người, học bộ dáng cảnh sát phá cửa bắt tội phạm trong phim truyền hình, hét lớn một tiếng, hướng về phía cửa tông vào. Sau đó...... Bi kịch đã xảy ra, Đồng Đồng căn bản không khóa cửa. Làm Tử Niên nằm trên mặt đất ôm cánh tay đau nhe răng nhếch miệng, khóc hết nước mắt nước mũi của mấy ngày, rốt cục kinh động ba mẹ Tử ở phòng khách xem truyền hình, vọt vào phòng Đồng Đồng, bị một màn trước mắt làm sợ ngây người. Trước không nói Tử Niên trên mặt đất còn chút hơi tàn, nói tạo hình củaNhị Thiếu cùng Tử Đồng hiện tại đi, Tử Đồng sao mà giống như con đỉa? Cả người cơ hồ ghé sát vào trên người Nhị Thiếu, tay trái cầm kéo, kéo còn dính tóc dài, Tiểu Nhị Thiếu khóc đỏ mắt, mà Tử Đồng lại là không ngừng an ủi nàng, Tử mụ vừa thấy liền nổi giận, tiến lên đem Tử Đồng kéo lại đây, quay đầu, thương tiếc nhìn tóc Nhị Thiếu, ách, bị Đồng Đồng cắt thành tiêu chuẩn gà bới. "Đồng Đồng, con làm cái gì đó?!". Mẹ Tử gào thét, Đồng Đồng trừng mắt ngẩng đầu nhìn mẹ Tử, có chút sợ hãi. Nàng lớn như vậy, còn chưa gặp qua mẹ mình tức giận như thế. Lúc này, tâm nhanh chóng co rút lại, đầu óc suy nghĩ nhanh, Tử Đồng bối rối lắc đầu. "Không phải, mẹ, người hãy nghe con nói" "Nói nói nói, con còn có cái gì để nói !" Mẹ Tử đoạt lấy Nhị Thiếu trong long nàng, ôm lên trên đùi xem thật đau lòng. "Không phải con làm, là Tử Niên!". Tử Đồng oa một tiếng khóc, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Tiểu Nhị Thiếu đều quên khóc, quay đầu kinh ngạc nhìn Tử Đồng. "Chị có ý gì?". Tử Niên nhìn Tử Đồng ngây ngốc hỏi lại, Đồng Đồng tức giận, vung tóc, lau nước mắt, khóc. "Mi còn không dám thừa nhận, mẹ, là hắn cắt tóc Nhị Thiếu, hắn vừa rồi ở quán ăn không phải nói thích tóc Nhị Thiếu nhất sao? Con vì cứu Nhị Thiếu, mới đem hắn đá ra, sau đó ôm Nhị Thiếu an ủi, người xem, con đâu có làm gì đâu !". Tử Đồng vụng trộm tráo đổi, sau đó khóc càng thương tâm, nước mắt nước mũi một cái tiếp một cái, Tử Niên cùng Nhị Thiếu đều chấn kinh, mắt không nháy nhìn chằm chằm Tử Đồng. Nửa ngày, mẹ Tử thở dài, lắc đầu, đi ra ngoài, dù sao thì Tử Niên cũng họ Tử, cháu người ta nàng quản không được, để lại ba Tử giải quyết tàn cuộc. Ba Tử cũng rõ ràng, ngẩng đầu, hỏi Nhị Thiếu. "Nhị Thiếu, nói cho chú biết, Đồng Đồng nói đúng sao?". Nhị Thiếu xoa xoa nước mắt, khiếp sợ nhìn Tử Đồng, Đồng Đồng trừng mắt so với bóng đèn còn lớn hơn, gắt gao nhìn chằm chằm nàng. Ba Tử vội vàng xem vẻ mặt của Nhị Thiếu, cũng không thấy mắt to như chuông của con gái nhà mình, tốt lắm, Nhị Thiếu cắn môi nói không ra lời. "Ba, người đừng hỏi Nhị Thiếu, người xem mắt Tử Niên trừng so với cái lư còn lớn hơn, Nhị Thiếu làm sao dám nói?". Ba Tử nhanh chóng ngẩng đầu, quả nhiên, Tử Niên đang mắt to mắt nhỏ nhìn Tử Đồng, haiz, kỳ thật người ta là muốn biết vì cái gì người phạm lỗi sai có thể nói dối mà mặt không hồng tâm không lo. Rốt cục, Tử Niên bị ba Tử đá một cước mang đi, mà Nhị Thiếu cũng bị mẹ Tử kéo xuống hiệu cắt tóc dưới lầu sửa lại tóc, Tử Đồng nhún nhún vai, nhìn bóng dáng vài người, lại leo lên trên giường, ca hát. "Tôi cuối cùng là lòng mềm yếu lòng mềm yếu, một mình một người rơi lệ đến hừng đông, tôi không oán không hối hận.......". Nhưng thật ra Tử Niên bị đạp một cước khóc đỏ mặt, ghé vào chăn đệm không chịu đi ra , hắn thề, hắn mà còn anh hùng cứu mỹ nhân nữa thì hắn sẽ bị kêu bánh mật tảo tím cả đời! ************** Mẹ Hồng trăm nghĩ ngàn nghĩ lại không nghĩ tới con gái tốt sau khi đến Tử gia liền biến thành bộ dáng này. Tóc nguyên bản dài đến thắt lưng, tóc mới sửa lại dài vừa đến bả vai, tính chống đỡ đã chết trong mớ tóc dài đó, nhìn lại mẹ Tử, vẻ mặt áy náy, tiến lên đem sự tình trước sau nói lại, mẹ Hồng nghe được dở khóc dở cười, không có biện pháp, cũng chỉ có thể thừa nhận chuyện này. Tiếp nhận Nhị Thiếu trong long mẹ Tử, mẹ Hồng ôm vào trong ngực hôn dỗ dành, hai người lại hàn huyên vài câu, mẹ Tử liền cẩn thận bước đi về nhà, dù sao, trong nhà còn giữ một anh hùng cứu mỹ nhân và một tiểu mỹ nhân chờ nàng nấu cơm. Mẹ Tử ôm Nhị Thiếu nhìn nhìn, ừm, đừng nói, tuy là tóc ngắn, nhưng nhìn rất tốt, mặt mày so với trước kia sang sủa hơn, tinh thần cả người đều lên, dần dần, phát hiện Nhị Thiếu không thích hợp . Nguyên bản cả ngày nhắc vài thứ về Đồng Đồng, mà lần này Nhị Thiếu đối với Đồng Đồng là ngậm miệng không nói chuyện, thậm chí ngay cả buổi tối Đồng Đồng gọi điện thoại đến nàng cũng không tiếp, mẹ Hồng nhìn thầy có chút nghi hoặc, mẹ Tử không phải nói Tử Niên cắt tóc Nhị Thiếu sao? Nhưng sao lại có cảm giác người làm lại là Đồng Đồng. Nhưng thật ra Đồng Đồng bên kia mấy ngày nay có lo lắng, từ nhỏ đến lớn, hai người trừ nghỉ đông và nghỉ hè, mỗi ngày nhất định phải gọi một cú điện thoại, nói chuyện của Nhị Thiếu, nói chuyện của nàng, rất nhiều vấn đề dính nhau nửa ngày, hiện tại ngược lại, Nhị Thiếu ngay cả điện thoại của nàng cũng không tiếp, không phải thật sự giận mình chứ? Nghĩ vậy, Tử Đồng trong lòng rất khổ sở, mẹ Tử nhìn ra nàng không thích hợp, buổi tối cố ý làm cho nàng món ngon chân gà nướng lửa hồng, nhưng người ta một miếng cũng chưa động, đem đũa đặt một bên, nhìn chân gà phát ngốc một hồi, nước mắt liền như vậy một giọt một giọt chảy xuống, mẹ Tử kinh ngạc. Không phải nàng khoác loác, Đồng Đồng trong lòng nàng vẫn rất kiên cường, từ nhỏ đến lớn, bạn nhỏ bị nàng khi dễ khóc vô số, trong đó rất nhiều tình huống là dựa vào bạo lực giải quyết, Đồng Đồng đương nhiên bị đánh cũng không thiếu. Dù như thế nàng cũng không khóc giống như bây giờ. Phải biết rằng, ở đứa nhỏ, lên tiếng khóc lớn thường không đáng lo, chỉ có loại yên lặng rơi lệ này mới làm cho người ta lo lắng. Mẹ Tử ăn cơm nhìn chằm chằm Tử Đồng một hồi, xoay người vụng trộm cùng ba Tử nói. "Ông già, tôi cứ có cảm giác Đồng Đồng cùng Nhị Thiếu có điểm không thích hợp khá lớn" "Cái gì không thích hợp?". Ba Tử gắp một miếng chân gà, nhìn mẹ Tử. "Quan hệ a, quan hệ của hai đứa nó" Mẹ Tử vụng trộm ngắm Tử Đồng, nhỏ giọng nói.
|
Chương 17: Xin lỗi Ba Tử nghe mẹ Tử nói xong cũng lặng lẽ ngắm Tử Đồng một cái, nhìn bộ dáng đáng thương của nàng khi cố gắng để mình không khóc ra tiếng, trong lòng cũng có chút buồn bực. "Cũng đúng, bà xem năm trước Tử Niên cùng nàng cãi nhau, một tuần không để ý nàng, Đồng Đồng cũng vẫn vui vẻ, Nhị Thiếu mới vài ngày a , liền khóc thành như vậy.". Mẹ Tử ở bên cạnh tặc lưỡi gật đầu phụ họa. "Chỉlà, Đồng Đồng muốn làm sét đánh không đi, hiện tại ngược lại, biến thành làm trời mưa không có sét đánh .". "Ý của bà là?". Ba Tử ngẩng đầu nhìn mẹ Tử, mẹ Tử đón ánh mắt hắn gật gật đầu. "Không chừng thật sự đem Nhị Thiếu đặt trong lòng trở thành bạn tốt , ông ăn nhanh nhanh, ăn cơm xong liền đưa con bé đến nhà Nhị Thiếu đi, con nít mà, dỗ một hồi thì tốt rồi.". "Được.". Ba Tử gật đầu, dùng sức và một miếng cơm, ngẩng đầu, quang minh chính đại nhìn Tử Đồng. "Đồng Đồng a, nhanh ăn cơm, một hồi ba ba mang con đến nhà Nhị Thiếu ha?". Tử Đồng ngẩng đầu, dùng ánh mắt hồng hồng nhìn chằm chằm ba Tử một hồi, cắn cắn môi, lại cúi đầu uống canh. Nàng thật khổ sở trong lòng, hơn nữa cực kỳ không thích Nhị Thiếu như vậy, chưa nói cho ba mẹ, nàng không biết vụng trộm gọi cho Nhị Thiếu bao nhiêu cuộc điện thoại, mà tất cả nàng đều không nghe. Từ lúc đi nhà trẻ, Nhị Thiếu đối với nàng vẫn là che chở có thêm, cho dù là tức giận cũng sẽ không lớn, mà hiện tại...... Không những tức giận, mà còn giận hơn nửa tuần, dùng sức cắn môi dưới, Đồng Đồng hít sâu một hơi, cố gắng không cho mình rơi nước mắt. Cơm nước xong, ba Tử đem áo ngủ mà khi nghỉ hè sẽ không bao giờ rời khỏi người Tử Đồng cởi ra đổi thành váy nhỏ xinh đẹp, cột mái tóc dài mềm mại của con gái mình lên, ba Tử lại bắt đầu thở dài . "Đồng Đồng, con nói con bướng bỉnh cũng có giới hạn, chuyện lần trước, ba hỏi rõ ràng Tử Niên, là con cắt tóc Nhị Thiếu có phải hay không?". "Dạ.". Tử Đồng nhỏ giọng trả lời, không nói lại lời nói dối. Nàng hiện tại khổ sở muốn chết, nếu ba ba giáo huấn mình Nhị Thiếu có thể để ý lời của nàng, vậy giáo huấn đi. "Đồng Đồng, con nghĩ lại nếu đem con đổi thành Nhị Thiếu, tóc bị cắt tâm lý có thể bình tĩnh được sao?". Ba Tử nói lời nói thấm thía, nghe thế, Đồng Đồng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen còn thật sự nhìn chằm chằm ba Tử. "Ba ba, nếu người cắt tóc con là Nhị Thiếu, con sẽ không khổ sở" Ba Tử kinh ngạc nhìn Tử Đồng, nhìn mắt con bé còn thật sự chứa đầy nước mắt, tâm có chút đau, đem nàng ôm vào trong ngực, an ủi. "Được rồi, ba ba không nói con, chờ một lát đến nhà Nhị Thiếu, cùng nàng nói lời xin lỗi ha?". "Dạ.......". *****************************. Đến nhà Nhị Thiếu, ba Tử cũng không nhiều lời, phất tay lái xe đi làm. Thời gian làm việc, ba Hồng, mẹ Hồng cũng không ở nhà mà đi làm , là Nhị Thiếu mở cửa, nhưng người ta mở xong đứng phía sau cửa liếc mắt nhìn Tử Đồng một cái, không nói chuyện, vào nhà tiếp tục đọc sách. Đồng Đồng đứng tại chỗ khổ sở một hồi, cắn cắn môi, vẫn là đi vào. Phòng Nhị Thiếu không có mùi son phấn giống như phòng của Đồng Đồng, toàn bộ phòng đều là màu xanh nhạt nàng yêu thích, rèm cửa, đệm chăn, giá sách cũng không ngoại lệ, nhìn nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái. Mà Nhị Thiếu đang ngồi ghế xoay màu xanh, cầm sách cúi đầu xem, biết Tử Đồng lại đây, nhíu nhíu mày, không nói chuyện. Tử Đồng đứng ở cửa một hồi, thấy Nhị Thiếu không để ý nàng, đôi mắt lại đỏ, chậm rãi vào phòng, ngơ ngác đứng bên người Nhị Thiếu,vừa đứng như vậy, chính là đứng đến khi Nhị Thiếu đọc được bảy tám phần của quyển sách. "Nhị Thiếu, cậu thật sự không để ý tới tớ ......". Tử Đồng khiếp sợ lôi kéo góc áo Nhị Thiếu, thanh âm có chút nghẹn ngào. Nàng từ nhỏ đến lớn cũng chưa cúi đầu cầu xin một người nào, nhưng nàng thật sự chịu không nổi Nhị Thiếu như vậy. Buông sách, Nhị Thiếu quay đầu nhìn Tử Đồng, mặt không chút thay đổi. Kỳ thật ban đầu lúc mở cửa cho Đồng Đồng và ba Tử, nhìn ánh mắt hồng hồng của Đồng Đồng cùng vẻ mặt cầu xin đã sớm đau lòng, nhưng lần này nàng tuyệt đối không thể thỏa hiệp. Đối với nàng, Đồng Đồng có thể không kiêng nể gì, nhưng nếu Tử Đồng đối với người khác cũng như vậy thì làm sao bây giờ? Các nàng sắp lên cấp 2, người nào không phải là bảo bối trong nhà? Ai có thể để cho Tử Đồng bắt nạt như vậy, việc không thành còn giống như tiểu học một lần rồi một lần gặp phụ huynh nói chuyện sao? Tử Đồng ngẩng đầu, nhìn bộ dạng Nhị Thiếu đờ đẫn, trong lòng lại bắt đầu khổ sở, cúi đầu, không thèm nhắc lại, yên lặng rơi lệ, chỉ là tay nắm quần áo Nhị Thiếu như cũ không buông ra. Thở dài, Nhị Thiếu xoay ghế, ngẩng đầu nhìn Tử Đồng. "Tốt lắm, Đồng Đồng, đừng khóc" Không nói lời nào dễ nghe, Nhị Thiếu vừa nói xong Tử Đồng khóc càng dữ, cái này cũng không buồn bằng, khóc lên tiếng. "Nhị Thiếu, cậu vài ngày không để ý tớ ? Cậu sổ sổ, mình sổ sổ..... Cậu sao nhẫn tâm như vậy, tớ cắt tóc của cậu, cậu sẽ không để ý tớ? Cậu cắt của tớ đi! Cắt của tớ đi!". Nhị Thiếu nghe xong vẻ mặt hắc tuyến, biết là Đồng Đồng chuẩn bị tức giận,đứng lên, ôm lấy nàng. "Được rồi, ai nói muốn cắt tóc của cậu? Đừng khóc, ha?" "Cậu không để ý tới tớ......". Tử Đồng tựa vào trong lòng Nhị Thiếu nức nở, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng khó như vậy, Nhị Thiếu chết tiệt này. Nhị Thiếu xem bộ dáng nàng nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng gợi lên ý cười. "Đừng khóc, Đồng Đồng, về sau không được tùy hứng như vậy, nha?" "Uhm......". Tử Đồng thút tha thút thít trả lời, khó được khi ngoan vô cùng. Khóc nửa ngày, nước mắt muốn ngừng, Nhị Thiếu kéo Tử Đồng đến ngồi bên giường, cầm khăn mặt tinh tế lau mặt cho nàng. Làn da Tử Đồng rất mỏng, nếu lau mạnh sẽ sẽ phá da, hiện tại nàng xoa xoa đã đỏ một mảnh, Nhị Thiếu một bên lau một bên đau lòng, nhưng nàng thật sự không nghĩ tới Tử Đồng sẽ có phản ứng lớn như vậy. Nhớ rõ có lần nàng đem Da Da dọa sợ, một tuần hai người không nói chuyện, Đồng Đồng một chút phản ứng đều không có, nghĩ vậy, Nhị Thiếu trong lòng ấm áp, buông khăn mặt trong tay, nắm tay Tử Đồng, nhìn nàng. "Đồng Đồng, mẹ tớ ngày hôm qua cho mua cho tớ rất nhiều đồ ăn ngon, cậu có muốn ăn hay không?". "Không cần.". Tử Đồng không muốn ăn, thân mình khóc có chút run run, nắm tay Nhị Thiếu không buông. "Thiếu, tớ mệt, cậu theo giúp tớ ngủ được không?". "Được" Nhị Thiếu không hề nghĩ ngợi trực tiếp đáp ứng, đem giường của mình sắp xếp, xoay người đi một bộ chăn đệm mới. Tử Đồng vẫn đứng một bên nhìn Nhị Thiếu, thật ngoan. "Đến đây đi.". Đem chăn chuẩn bị tốt, Nhị Thiếu xoay người cười nhìn Tử Đồng, Đồng Đồng gật gật đầu, cởi giày, đi lên, Nhị Thiếu vẫn là bộ dáng trước kia, đem áo khoác cởi ra, với Đồng Đồng cùng nhau ngủ, lúc này đây, hai người tư thế ngủ tựa hồ có chút biến hóa. Tử Đồng nắm cổ áo Nhị Thiếu, sống chết muốn nàng ôm mình ngủ, Nhị Thiếu bất đắc dĩ, nâng tay ôm lấy Tử Đồng, học bộ dáng mẹ Hồng, tay vỗ nhẹ thân thể của nàng. "Ngoan, ngủ đi" Tử Đồng nhìn Nhị Thiếu gật gật đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Nhị Thiếu nhìn Tử Đồng ngủ trầm tĩnh mà đáng yêu, trong lòng ấm áp thoải mái, đầu óc buông lỏng, mí mắt cũng dần dần có chút nặng, ngay lúc nàng muốn ngủ, trên trán chợt lạnh, thanh âm Tử Đồng nhẹ nhàng truyền vào trong tai. "Thiếu, về sau không được không để ý tới Đồng Đồng" "Ân" Nhị Thiếu thì thào đáp ứng, ôm chặt cánh tay Tử Đồng, ngửi mùi hương an tĩnh trên người nàng, ngủ, chỉ là nơi nào đó trong lòng tựa hồ có chút không giống bình thường. ****************************** Hai người vừa ngủ là ngủ đến trời đen kịt, ba Hồng mẹ Hồng về cũng không biết. Mẹ Hồng mở cửa ra, nhìn hai đứa Nhị Thiếu và Tử Đồng ôm nhau ngủ như hai con tôm, nhẹ nhàng cười, quay đầu nhìn ba Hồng. "Aiz, ông nói tôi trước đây sao không có một đứa bạn tốt như vậy, ông xem thật tốt, cảm tình thật sâu" Ba Hồng cũng mỉm cười ở bên xem, hắn đã sớm đem Tử Đồng xem như một đứa con gái khác của mình, tuy rằng đứa con gái này tính tình có chút lớn, đôi khi đùa giỡn như con nít, nhưng khi muốn ăn cái gì thì sẽ chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng thật sự làm cho người ta thích. Làm xong cơm chiều, mẹ Hồng đem hai người đánh thức, Nhị Thiếu xoa ánh mắt có chút mờ mịt đi ra, thật ra Đồng Đồng vừa thấy ăn lập tức thức dậy, vui vẻ vô cùng. Mẹ Hồng cười nhìn nàng, nhanh tay bỏ thêm một viên thuốc bổ cho Tử Đồng. "Đồng Đồng, ăn nhiều một chút, mấy ngày nay cùng Nhị Thiếu cãi nhau, nghe mẹ con nói con không nguyện ý ăn cơm" Tử Đồng có chút ngượng ngùng cười cười, quay đầu nhìn Nhị Thiếu, lại cúi đầu ăn cơm. Nhị Thiếu cúi đầu nhìn bát mình, nhíu mày. "Mẹ, sữa của con đâu?". "Buổi tối còn uống? Không sợ đi tiểu đêm sao?". "Không có việc gì.". Hồng mụ thở dài, xoay người đi lấy sữa cho Nhị Thiếu, nàng không biết đứa nhỏ này vì muốn cao hơn hay như thế nào, sữa không rời miệng, lại kiêng ăn, không thích ăn nhiều mỡ, không thích ăn thịt. Đang nhìn viên thuốc Tử Đồng ăn vui vẻ, mẹ Hồng cân nhắc, hai đứa nhỏ này thật tương xứng, nếu là một nam một nữ thì thật là một đôi. Đang ăn cơm, mẹ Hồng thường thường hỏi Tử Đồng mấy câu, đừng nhìn Đồng Đồng tuổi nhỏ, nhưng rát nhanh mồm nhanh miệng, Nhị Thiếu một bên cười ha ha nhìn hai người, ba Hồng ăn mấy miếng liền vào phòng khách xem tin tức. Không lâu sau, mẹ Hồng cũng ăn cơm, cũng không đem Tử Đồng thành người ngoài, cầm túi xách lắc mông đi ra ngoài chơi mạt trượt, lúc gần đi dặn dò ba Hồng chăm sóc cho hai đứa, gọi cho Tử gia một cú điện thoại, để Đồng Đồng ở lại qua đêm . Tử Đồng cùng Nhị Thiếu vừa nghe tin tức này thật vui vẻ, Nhị Thiếu xoay người, đi đến tủ lạnh đem nước chanh mình mới mua mấy ngày hôm trước lấy ra, rót cho Đồng Đồng một ly, nhìn nàng uống, cười ha ha mở miệng . "Đồng Đồng.". "Ân".
|
Chương 18: Kết bái
"Qua vài ngày nữa chúng ta liền lên cấp 2, cậu không thể bắt nạt người khác như vậy" Nhị Thiếu nhìn chằm chằm Tử Đồng, Tử Đồng ăn đến miệng nhỏ nhắn béo ngậy, nghe Nhị Thiếu nói xong nhíu mày. "Nhưng không như vậy thì như thế nào?". Một câu hỏi, làm khó Nhị Thiếu. Nhị Thiếu uống một ngụm sữa, cân nhắc nửa ngày, nghĩ nghĩ, nhìn Tử Đồng. "Ba tớ nói, đối đãi với bạn bè lấy nhu chế cương như thế thì các bạn mới có thể thiệt tình cùng cậu kết giao" "Có ý gì?". Tử Đồng ăn thịt nhìn Nhị Thiếu, quả thật, nàng cũng biết mình hẳn là phải sửa lại tính xấu này, ngay cả Nhị Thiếu thấn thiết với nàng như vậy cũng tức giận, người khác thì sẽ như thế nào? Nhị Thiếu hé miệng, nói. "Chính là dùng thanh âm mềm mại, không dùng bạo lực đối đãi, tớ thấy ba mẹ tớ cãi nhau mẹ sẽ dùng khí chất dịu dạng nói chuyện với ba, ba tớ rất nhanh xẹp cơn giận, còn lúc mẹ tớ muốn mua đồ trang điểm cao cấp gì đó cũng như vậy, chỉ cần cười, ba tớ khẳng định nghe lời" Nói đến điều này, Nhị Thiếu thanh thanh cổ họng, học thanh âm bình thường của mẹ Hồng, nắm cổ họng nói. "Đồng Đồng, tớ muốn ăn thịt bò ~~~". "Ba -". Tử Đồng đũa đang gắp chân gà rơi mạnh mẽ trên bàn, nàng quay đầu, vẻ mặt đau răng nhìn Nhị Thiếu. Nhị Thiếu khụ một cái, có lẽ cũng hiểu được âm thanh của mình mình vừa rồi có điểm ghê tởm, uống sữa, nhìn Tử Đồng ngượng ngùng cười. Ai ngờ Tử Đồng cũng ngẩn người nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, ánh mắt cũng không chớp, ngay lúc Nhị Thiếu ngượng ngùng chuẩn bị nói cái gì đó, Tử Đồng trừng mắt nhìn, đối với Nhị Thiếu nhẹ nhàng cười, gật đầu. "Đã biết, Thiếu ~~~~". Thanh âm kia, muốn câu người bao nhiêu liền có bấy nhiêu, than mình Nhị Thiếu run run một chút, nhìn Tử Đồng. "Đồng Đồng -". "Thiếu, tớ đã biết, về sau tớ sẽ không khi dễ bạn học nữa, cậu yên tâm đi.". Nhị Thiếu hít sâu một hơi, nhìn bộ dạng Tử Đồng thành thật, trong lòng có chút không yên. Nàng thật sự hiểu được ý tứ của mình sao? Thật vậy chăng? *************** Kết quả thi đã có, Nhị Thiếu, Đồng Đồng đều đậu, hơn nữa làm cho bọn họ vui vẻ là Tiểu Nặc và Da Da cũng cùng nhau đậu cấp 2, đó là trường cấp 2 trọng điểm của địa phương, hơn nữa ba Tử bên trong có người quen, đáp ứng nhất định nghĩ biện pháp cho bọn họ học chung một ban, biết được tin tức này, vài người quyết định đi đến nhà Da Da chúc mừng. Nhà Da Da là kiểu tứ hợp viện cũ, ở Bắc Kinh đã không còn bao nhiêu cái, có cái nổi lên cái giá quá cao, dưới sự hướng dẫn của mẹ Da Da, vài bạn nhỏ thông minh lập tức có thể tự mình bắt đầu nướng đồ ăn, đương nhiên, nướng ra toàn thịt cháy đen là chủ yếu. Tử Đồng đem xiên nướng thứ tư đưa cho nhị không bao lâu, Nhị Thiếu nhíu mày, nhìn đi nhìn nhìn lại, ngẩng đầu nhìn xem vẻ mặt Tiểu Nặc cùng Da Da đen thui, thở dài, xăn tay áo, rồi đi qua. Vừa nhìn thấy Nhị Thiếu đến đây, hai người vọt đến một bên, Nhị Thiếu cầm lấy xiên đồ ăn nhìn nhìn, đặt trên vỉ nướng, quay đầu nhìn Tiểu Nặc. "Tiểu Nặc, đem cây quạt lại đây" "Nga.". Tiểu Nặc nhận lệnh đi lấy cây quạt, Nhị Thiếu cầm lấy đồ gắp than bên cạnh gẩy gẩy mấy cục than, nhìn Da Da cùng Tử Đồng bên cạnh nói. "Lửa quá lớn, các cậu không phải nướng thịt mà là đốt thịt" Da Da gật đầu, Tử Đồng lại nhìn Nhị Thiếu với vẻ mặt mê gái, cảm thán. "Thiếu, cậu nướng thịt thật thành thạo nha" Nhị Thiếu lắc đầu. "Ba tớ mở trường dạy võ, bình thường được giải quán quân trong trường sẽ tụ lại một chỗ chúc mừng, thường xuyên nướng thịt, tớ đứng một bên xem lâu cũng học được". Nói chuyện xong, Tiểu Nặc đem cây quạt cầm lại, Nhị Thiếu cầm qua, một bộ dạng kích động, Tiểu Nặc lại bắt đầu mê gái, hai mắt hoa đào nhìn chằm chằm Nhị Thiếu, tuy nàng đối với hành vi Đồng Đồng đem tóc dài của Nhị Thiếu xinh đẹp cắt đi tỏ vẻ mãnh liệt oán giận, nhưng Nhị Thiếu tóc ngắn mặc áo sơmi ca rô xắn hai tay đứng ở trước mặt, nàng cảm thấy những điều đó cũng không quan trọng! "Quey quey, cậu nhìn cái gì?" Đồng Đồng hiển nhiên đối với hành vi của Tiểu Nặc rất bất mãn, Tiểu Nặc trắng mắt liếc nàng một cái, không biết từ đâu lấy ra khăn tay, cười ha ha đứng bên cạnh Nhị Thiếu muốn lau mồ hôi cho nàng. Nhị Thiếu không tự giác lệch đầu một chút, lắc đầu. "Không cần, Tiểu Nặc, cậu ra kia ngồi chờ đi, tớ không nóng" Tiểu Nặc có chút thất vọng nhìn Nhị Thiếu, không nói chuyện, mím môi, Tử Đồng ở một bên xem vui vẻ, cũng bắt chước Tiểu Nặc từ trên bàn cầm lấy một miếng khăn, nâng lên, cười nhìn Nhị Thiếu. "Thiếu, lại đây, Đồng Đồng lau cho cậu ~~~". Một tiếng này vang lên chân Da Da thiếu chút nữa mềm nhuyễn, quay đầu kinh ngạc nhìn Đồng Đồng, Tử Đồng cẩn thận lau mồ hôi trên trán Nhị Thiếu, bộ dáng dịu dàng kia, chỗ nào còn cảm giác là Mẫu Dạ Xoa năm đó. Tiểu Nặc cũng kinh ngạc, vì sao sau một mùa hè không gặp, Đồng Đồng như tha da đổi thịt ? Nhị Thiếu sắc mặt có chút hồng, nhưng vẫn hưởng thụ sự quan tâm của Đồng Đồng, đầu di chuyển theo hướng nàng lau mồ hôi cho mình, ai ngờ lau đến một nửa, Nhị Thiếu hít hít cái mũi, nhíu mày. "Cái mùi gì vậy?". Nhìn chằm chằm Nhị Thiếu cùng Tử Đồng nhìn nửa ngày Da Da thở dài, lắc đầu. "Đồng Đồng, cậu cầm trong tay là khăn lau, dung lau bàn đó". "......". Đồng Đồng nhìn khan lau trong tay xấu hổ cười cười, Nhị Thiếu vẻ mặt hắc tuyến, Tiểu Nặc lại là xấu xa cười không ngừng, nửa ngày, Tử Đồng nhéo nhéo khăn lau, nói. "Lau cái gì cũng là lau a, chúng sinh ngang hàng" Nói xong Tiểu Nặc ôm bụng cười bị dính chưởng đầu tiên, một mùi hương kì quái truyền đến, bị Đồng Đồng cầm khăn hung hăng lau. Da Da vừa thấy liền nóng nảy, nâng tay đè tay Đồng Đồng lại, hô to. "Cậu làm gì thế?". Đồng Đồng quay đầu, khẽ cắn môi dưới, mắt rưng rưng nhìn Da Da. "Da Da, đau.". "Ách -". Da Da nhanh chóng tay nắm tay Tử Đồng ra, thân mình lui về phía sau mấy bước, mặt hồng bạo. Nhị Thiếu run run bả vai, khó được lúc cười không ngừng, cầm lấy xiên thịt trong tay đã nướng xong, nhìn mọi người nói. "Xong rồi, đừng giỡn nữa, lại đây ăn thịt.". Vài người vây lại cùng một chỗ, ăn xiên thịt vàng óng ánh thơm nức do Nhị Thiếu nướng, uống nước ngọt, thật vui vẻ. Từng trận gió đêm, gợi lên khuôn mặt tươi cười của tuổi trẻ, Da Da vỗ vỗ cái bụng đã giảm béo thành công của mình, ợ cái sau khi ăn no. "Tớ mấy ngày hôm trước có xem Tam Quốc Diễn Nghĩa, có đào viên kết nghĩa, chúngta cũng làm như vậy đi" Tiểu Nặc uống một ngụm nước ngọt nói. "Đó không phải là việc toàn đàn ông làm sao?". Da Da vẻ mặt lơ đễnh. "Đàn bà cũng biết, cậu nhìn Đồng Đồng, ứng với nhóm 10 người đàn ông!". Nhị Thiếu cùng Tiểu Nặc theo lời quay đầu nhìn Tử Đồng, vị trợ thủ đắc lực đang dung tay cầm các xiên thịt nướng ăn rất vui vẻ, miệng đầy mỡ, thấy mấy người nhìn nàng, ngượng ngùng mím môi, do đang ăn thịt nên cái miệng nhỏ nhắn nói không rõ. "Kết bái có nào chỗ tốt a?" Da Da trầm ngâm một lát, cỡ một ly nước ngọt. "Theo sách viết, đại ca hẳn là đem hết toàn lực đi quan tâm các huynh đệ, ừm, cậu xem Lưu Bị quant tâm Quan Vũ cùng Trương Phi, Quan Vũ quan tâm Trương Phi, chính là đạo lý này" Đồng Đồng không do dự, gật đầu. "Tốt, chúng ta bái đi, chúng ta cùng tuổi, vậy so ngày sinh nhật đi, sinh nhật của tớ là ba mươi mốt tháng mười hai, ra đời lúc hai mươi bốn giờ" Gió lạnh lạnh, thổi qua đỉnh đầu Da Da, Tiểu Nặc cùng với Nhị Thiếu, mấy người không nói gì nhìn vẻ mặt Tử Đồng nổi tiếng, nửa ngày sau, Nhị Thiếu chậm rãi mở miệng . "Đồng Đồng, cậu yên tâm, không liên quan đến ngày sinh nhật của cậu, sẽ không bạc đãi cậu". ...... Bốn ly nước ngọt đặt trên bàn, Tử Đồng, Nhị Thiếu, Da Da, Tiểu Nặc bắt chước bộ dáng người lớn, hướng ánh trăng quỳ xuống, vươn tay phải thề. "Không sinh cùng tháng cùng năm, chỉ mong bất luận thời điểm ai mất đi những người khác đều đi tới nhìn mộ phần một cái.". Từ nay về sau, bốn người kết bái.
|
Chương 19: Vào cấp hai
Không thể không nói, cấp hai đúng là không giống với tiểu học, lên cấp hai ngày đầu tiên khiến cho bốn người kết bái thấy được điểm này. Trước tiên nói về Da Da đi, hắn nhìn ra cấp hai tốt đẹp như vậy, trong ban có bạn nhỏ có thể cùng hắn kết bạn càng ngày càng nhiều, hơn nữa không hề như tiểu học chỉ có thể nhìn không thể nói, bọn họ cấp hai đều là bộ dạng nửa người lớn, không phải Da Da khoác lác, chỉ cần hắn nhìn chằm chằm cô gái nào vài lần, tuyệt đối một tiếng "Sắc lang" nũng nịu sẽ thổi đến, thanh âm kia a, hắn nghe được cả người đều run lên. Mà Tiểu Nặc lại là một loại đãi ngộ khác, học tập khá được, vừa vào ban đã nhận trọng trách, ủy viên học tập, nàng đắc ý ở chỗ nàng xoay người được sau khi bị Đồng Đồng ức hiếp ở tiểu học. Mà nàng không nghĩ tới, nguyện vọng trong tưởng tượng của mình là nàng hai tay chống thắt lưng phong thái lãnh đạo bức bách Đồng Đồng làm bài tập không thực hiện được, mà biến thành Tử Đồng chống lưng căm tức hối Nhị Thiếu làm nhanh bài tập rồi còn hỗ trợ giải bài tập cho mình. Tiểu Nặc nhìn cái trán Nhị Thiếu ẩn ẩn mồ hôi, thở dài, trong lòng có chút ê ẩm, khi nào thì mới có thể làm cho nàng đối xử tốt với người khác đây. Cuối cùng là Nhị Thiếu và Tử Đồng, Nhị Thiếu tính tình không có biến hóa gì lớn, mỗi ngày phần lớn thời gian như trước dùng để chạy xe hoặc là giúp Đồng Đồng giải quyết phiền toái của nàng. Có thể là bởi vì các học sinh cấp hai đều dần dần phát dục, quan hệ rộng mở, thư tình của nàng trong bốn người là nhiều nhất, đương nhiên, nhờ phúc của Tử Đồng, nam nữ nửa nọ nửa kia. Xuân tâm của bọn nhỏ chưa kịp nảy mầm kết quả đều rất bi thảm, toàn bộ thư tình bị Tử Đồng ôm về nhà cún con dùng chùi đít. Về phần Đồng Đồng, đương nhiên là vui vẻ. Năm đầu chương trình học không nặng, có rất nhiều thời gian để nàng chơi đùa, bài tập có Nhị Thiếu giúp giải quyết, phiền toái có Nhị Thiếu giúp giải quyết, đói bụng chém giết Tiểu Nặc, mệt mỏi liền đem Da Da làm đại ca, ngày ngày quả thực là méo mó a. Bốn người trên sân thể dục, giáo viên mang theo học sinh tập hợp ở sân thể dục, làm động tác khởi động. Tử Đồng còn thật sự làm, áp chân cái gì, căn bản là cố định giạng thẳng chân, trước lúc đến trường mẹ Tử dặn nàng, tuổi trẻ vừa là thời điểm thân thể cao lên, ngoại trừ học tập, thể dục cũng phải học thật tốt. Tử Đồng vốn không để trong lòng, nhưng nhìn Nhị Thiếu một ngày so với mình cao hơn, trong lòng có chút không thoải mái, chỉ có thể vụng trộm thêm sức lực. Chỉ khổ Tiểu Nặc đứng phía sau nàng, Tử Đồng chuyển động than thể một chút là thắt lưng nàng lại lộ ra, làm Tiểu Nặc phải chạy tiến lên giúp nàng kéo quần áo, Tiểu Nặc phát hiện rất nhiều ánh mắt sắc lang không có ý tốt, nói thế nào thì mấy người cũng kết bái, nàng vẫn đạt đến một trình độ nào đó! Khởi động cho nóng người xong rồi, giáo viên thể dục phất tay giải tán đội ngũ còn mình thì đi uống trà, Tử Đồng không giống tiểu học là cùng Nhị Thiếu ngồi xuống góc sáng sủa nói chuyện phiếm, mà là chơi bóng rổ cho cao hơn, Nhị Thiếu ở một bên nhìn Tử Đồng thở dài, không biết là bóng rổ chụp nàng hay là Tử Đồng chụp bóng rổ, người ta lại kiên trì không tha. Bóng rổ lại một lần nữa vô tình đụng phải đầu, Tử Đồng tức rồi, hung hăng đem bong ném đi, bị ba người tránh trong mát chế giễu, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. "Để tớ dạy cho cậu đi.". Âm thanh trong trẻo vang lên bên tai, Tử Đồng không kiên nhẫn quay đầu. "Cậu là ai a?". Ách...... Thấy rõ người, Đồng Đồng ngây dại, trời ạ, thực đẹp trai. Đối diện là một nam sinh mặc đồng phục thể dục, vóc dáng so với bạn cùng tuổi thì vượt trội hơn hẳn, đứng đó nhìn chằm chằm bóng rổ, cười ha ha nhìn nàng, răng nanh trắng nõn a, Tử Đồng hoảng hốt, trong long như có nai con chạy loạn. Tuy ở tuổi này Tử Đồng tâm tư mê gái cỏn chưa có phát dục, mà biểu tình trên mặt chuyển biến lớn từ sơn vương mười tám động thành Mẫu Dạ Xoa ban ngày. "Tớ là Vương Ngạn, là đội trưởng đội bóng rổ, quan sát cậu đã nửa ngày, giống như không biết cách đánh.". Vương Ngạn cười nói, từ xa hắn nhìn thấy một người nữ sinh đánh bóng rổ không nề hà phiền phức hướng trên trời mà ném đi, như chim cánh cụt ngốc nghếch đáng yêu. Tử Đồng mặt đỏ lên, ngượng ngùng nhìn Vương Ngạn, gật gật đầu. "Được rồi" Vương Ngạn cười cười, nói chuyện giữ lời, bắt đầu nề nếp giảng giải các động tác cơ bản cho Tử Đồng. Tử Đồng khó được lúc nghiêm túc nghe chỉ bảo, ba người ngồi ở xa xa thay đổi sắc mặt, Da Da cùng Tiểu Nặc đồng thời quay đầu, nhìn Nhị Thiếu đáng thương. Tuy rằng Nhị Thiếu chưa nói, nhưng mấy người cùng một chỗ lâu như vậy, đối với cảm tình của nàng cùng Đồng Đồng cũng coi như có chút hiểu biết, cảm tình kia tuyệt đối không phải loại cảm tính kết bái của bọn họ. Mà hiển nhiên Nhị Thiếu cũng ý thức được điểm này, bằng không bằng tính tình lạnh như băng của mình làm sao có thể dung túng Tử Đồng hồ nháo chưa có nửa câu oán hận, chỉ là có người có lẽ sẽ không tự giác, vừa lên cấp hai liền thông đồng với người dễ nhìn. Nhị Thiếu không nhìn hai người, nâng đầu, lẳng lặng nhìn Tử Đồng xa xa cười đùa vui vẻ, thở dài, từ trong bong râm mạnh mẽ dung sức, đứng lên, vỗ vỗ mông, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi ra cửa sân thể thao. Không nói không có nghĩa là không cần, không biết khi nào thì bắt đầu, nàng cực kỳ ghen tị nam sinh cùng Tử Đồng tán gẫu, tính tình trời sinh không cho phép nàng giống như Tử Đồng mà khóc lớn náo loạn, mà là trầm mặc, trầm mặc chờ đợi, chờ đợi Đồng Đồng nói chuyện đủ rồi quay đầu tìm nàng. Nhưng Tử Đồng dường như thật sự cười đùa vui vẻ, cùng Vương Ngạn tập một ít động tác bong rỗ xong, rõ rang hẹn nhau cùng ăn cơm trưa, nàng xoay người di tới hướng mấy người Da Da nhìn nhìn, bước nhanh chạy tới, cười hì hì nhìn Da Da cùng Tiểu Nặc. "Nhị Thiếu đâu?". Da Da trắng mắt liếc nàng một cái. "Đi rồi!". "À" Tử Đồng gật đầu, không nhận ra khác thường, dù sao, học thể dục với Nhị Thiếu mà nói, cũng không phải điều mới mẻ gì, mọi người đã sớm thành thói quen. Nàng quay đầu, nhìn Tiểu Nặc, chỉ Vương Ngạn bĩu môi. "Tiểu Nặc, thế nào, đẹp chứ!". Tiểu Nặc liếc mắt nhìn Vương Ngạn một cái, trong mắt cũng có chút phạm phải hoa đào, lại quay đầu nhìn nhìn Tử Đồng vô tâm không phế, cho nàng một cái xem thường. "Cậu hỏi tớ? Tớ làm sao biết!". "Xí, cậu ghen tị à, tớ đi hỏi Nhị Thiếu, Nhị Thiếu rất tinh mắt" Tử Đồng đối với thái độ của hai người thật sự tức giận, thật vất vả ở cấp hai gặp được người đẹp trai dễ nhìn có cảm giác tốt với mình, hai người anh em kết nghĩa lại tự nhiên như vậy, Tử Đồng tức giận liếc mắt nhìn hai người một cái, vung cánh tay, xoay người đi tìm Nhị Thiếu. Không cần nghĩ Tử Đồng cũng biết Nhị Thiếu nhất định lại ngồi ở mặt cỏ sau sân thể dục nhìn xe chạy, quả nhiên, khi nàng thở hổn hển chạy đến chỗ, thì thấy Nhị Thiếu đang dựa vào lan can sân bóng, ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh. Nàng nghe được thanh âm quay đầu nhìn, nhìn thấy Tử Đồng mình đang nhung nhớ thở hổn hển đi, trên mặt tươi cười nở rộ, Tử Đồng trong lòng ấm áp, dựa vào Nhị Thiếu ngồi xuống, vui vẻ hỏi nàng. "Nhị Thiếu, Vương Ngạn thế nào, là đội trưởng đội bóng rổ kia đó, hắn vừa rồi nói hắn rất thích tớ" Vừa dứt lời, tươi cười trên mặt Nhị Thiếu nhanh chóng biến mất, nhìn sườn mặt Tử Đồng đang hưng phấn, con ngươi đang sang ngời cũng dần dần ảm đạm xuống, hít sâu một hơi, hỏi. "Vậy thì sao? Thích hắn sao?".
|